TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 22 của 25 Đầu tiênĐầu tiên ... 122021222324 ... CuốiCuối
Kết quả 106 đến 110 của 121

Chủ đề: [Vô hạn] Một Trăm Phần Trăm

  1. #106
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Quyển VII(Kết) : The Recreator-Nhân Bản

    -LOẠN-



    Chương 17: Tập Kích..không hoàn hảo!(2)



    Link góp ý:http://www.tangthuvien.com/forum/sho...85083&page=116


    -Họ..họ là ai thế?

    Chín giờ đêm ngày thứ tư kể từ lúc tiến nhập thế giới phim kinh dị, nơi VND trú ngụ, Tuyết và Hương đang ngồi bên giường bệnh của Lập, Bình thì ở trong phòng riêng, Thắng dẫn Clone Rihanna bước vào. Cô gái nước ngoài này vừa trải qua quá trình” tẩy não”, thần thái vẫn còn vương nét mê man và sợ hãi, chỉ chăm chăm nấp sau lưng Thắng.

    -Anh đã bảo rồi, đây là bạn của chúng ta. Cô gái có khuông mặt xương xương này là Tuyết, đây là Hương...Còn anh chàng cả người toàn bông với băng đang nằm trên giường là Lập, cậu ấy bị thương nặng như vậy vì cầm chân Mathieu và Lambert cho em chạy trốn đấy.


    -Thật vậy sao?

    Cô gái nước ngoài giơ tay che miệng, sắc mặt lo lắng nhìn Lập cả người đầy bông băng nằm trên giường:-Anh ấy không sao chứ?

    Trong lúc Rihanna còn đang mải “quan tâm” Lập thì Tuyết kéo Thắng ra ngoài, tìm một nơi kín đáo hỏi:

    -Thành công được bao nhiêu%?

    -Cũng tạm. Thắng gãi đầu:-Có thể nói là ăn may. Khả năng thành công của kỹ năng này vốn cũng chỉ có 50% thôi, thất bại là lại phải chờ delay hai ngày. Thế nhưng cô ta là người có tinh thần lực rất mạnh, hiệu quả khống chế vì thế cũng thấp đi rất nhiều. Em không thể cưỡng chế thay đổi ký ức của cô ta, chỉ có thể thôi miên tạo hảo cảm của cô ta đối với chúng ta mà thôi.

    -Thế thì có ăn thua gì không? Tuyết nghe vậy thì cau mày.

    -Chị cứ an tâm. Thắng quả quyết:- Mặc dù không thể hoàn toàn khống chế 100%, thế nhưng em đảm bảo kiểm soát được cô ấy không gây ra hành động gì bất lợi đối với chúng ta. Đó đã là điều kiện tiên quyết in sâu trong tiềm thức của cô ấy. Dù gì thì cô ta cũng đã chịu ảnh hưởng của “ God of Spirits”, chỉ cần không rời xa em quá 100m thì tuyệt đối không có vấn đề gì cả.

    Hai người nói vài câu nữa, sau đó Tuyết và Thắng trở lại. Lúc này, Bình đã xuất hiện trong phòng.

    -Bây giờ mọi chuyện đã tạm coi như đã ổn. Rihanna, chúng tôi không cần biết cô là bản sao hay bản chính, mong cô đừng quên những gì đã hứa với chúng tôi từ trước. Cô có trách nhiệm phải trợ giúp chúng tôi tìm Craig. Với kỹ năng tinh thần lực bao phủ của mình, tôi nghĩ điều này không phải vấn đề gì lớn chứ?

    -Các bạn nghĩ tinh thần lực viên là ba đầu sáu tay sao? Rihanna lắc đầu:- Thực ra, ở trạng thái nguyên thủy, chúng tôi so ra còn kém một cái radar cao cấp 2000 điểm thưởng ở khu trao đổi của thần linh ấy chứ. Ok, yên tâm đi, tôi sẽ không nuốt lời hứa, chỉ là tạm thời không thể sử dụng kỹ năng tinh thần lực. Tạm thời không thể.

    -Vì sao?

    -Các bạn quên rằng tôi đang bị The Lightning Team truy sát sao? Trong The Lightning Team có bản chính của tôi, kỹ năng tinh thần lực bao phủ của cô ta mạnh và có bán kính rộng hơn tôi nhiều, tầm khoảng 30 km. Một khi tôi sử dụng năng lực này trong phạm vi cảm ứng được của cô ta là sẽ bị lộ ngay. Vừa rồi tôi bị Matieu và Lambert truy đuổi cũng là vì thế.

    -Thế thì làm sao tìm được Craig? Không tìm được, chúng ta sẽ bị trừ mỗi người 2000 điểm, bị mạt sát đó. Bình nóng ruột xen vào.

    -Về việc này thì mọi người an tâm. Clone Rihanna gật đầu:- Cái này thì tôi biết. Craig đang bị giam trong một phân cục tổ chức Rec nằm ở phía đông bắc thành phố, cách đây chừng 80 kilomet.

    -Cô chắc chắn? Nhỡ cậu ta bị thuyên chuyển đi nơi khác rồi thì sao?

    -Tôi có thể dùng tính mạng của mình để đảm bảo. Clone Rihanna quả quyết:-Tôi vốn là người của tổ chức Rec, thậm chí còn có địa vị không thấp. Chút chuyện nhỏ này vẫn có thể tra ra được.

    -Cái gì? Cô là người của Rec?

    -Đúng, không chỉ riêng tôi mà toàn bộ năm clone Team của năm tiểu đội luân hồi trong thành phố Washington đều là người của tổ chức Rec. Nói chính xác ra thì chúng tôi cũng chỉ là những sản phẩm thí nghiệm từ công cụ nhân bản của chúng mà thôi, chỉ hơn lũ zombie đầy rẫy ngoài kia là có ý thức và năng lực tự kiểm soát mình. Có thể nói, chúng tôi là những “bản sao hoàn chỉnh” nhất trong tay Rec.

    -“Bản sao hoàn chỉnh”? Cái này tôi cũng đã thắc mắc từ lâu rồi. Tuyết hỏi:- Không phải thí nghiệm Nhân Bản trong phim Recreator có 100% thành công sao? Song hình như ở đây, tỉ lệ đó dường như rất thấp?

    -Tất nhiên là không rồi. Nếu tỷ lệ đó là 100% thì cả thế giới sớm đã loạn hết cả lên rồi. Rihanna lắc đầu:-Chúng tôi là những bản sao ưu tú nhất. Việc chúng tôi xâm nhập vào thành phố đang bị phong tỏa, tấn công các bạn cũng xuất phát từ mệnh lệnh của họ, mục đích duy nhất là bắt giữ những “bản chính” của mình giao nộp cho tổ chức. Có gene của các bạn, bọn họ sẽ có thể tạo thêm nhiều sản phẩm như chúng tôi, thậm chí còn cao cấp hơn nhiều. Vì lý do đó, trong thành phố này, chúng tôi luôn nhận được hỗ trợ hết sức có thể từ phía họ.

    -Thế không phải là bất hợp lý sao? Bình nhíu mày:- Rec cần gene của chúng ta để tiến hành nhân bản, thế họ lấy thứ gì để nhân bản thành clone của chúng ta? Đây rõ ràng là phạm trù quả trứng có trước hay con gà có trước, không thể tìm ra lời giải.

    -...Tạm biết thế đã. Tuyết ho khan rồi hỏi một câu thăm dò:- Vậy..cô định sắp tới thế nào? Đi cùng chúng tôi hay trở về Clone Lightning Team?

    -..Tôi...tôi cũng không biết nữa. Clone Rihanna lén liếc nhìn Thắng, hai má hơi hồng:- Thực ra Clone Lightning Team cũng không có gì tốt, cũng giống như Lightning Team, đó là nơi tuyệt đối tôn trọng quy tắc rừng rậm, chỉ kẻ mạnh mới có quyền chỉ huy, mới có quyền tồn tại. So ra, không bằng cứ tạm thời đi theo các bạn một thời gian còn hơn. Ít ra...tôi còn phải thực hiện lời hứa của mình cơ mà.

    Tuyết nghe vậy thì khẽ gật gù, sau đó nhìn mấy người còn lại nói:

    -Được rồi..vậy thì cứ làm theo những gì tôi đã bàn trước đi. Bây giờ chúng ta sẽ chia làm hai nhóm: Nhóm 1 gồm tôi và Lập, hai là Hương, Bình, Thắng và Rihanna. Nhiệm vụ của nhóm 2 là trong thời gian ngắn nhất tìm được Craig rồi đưa ra khỏi thành phố. Trong khi đó, tôi sẽ đưa Lập quay trở lại, hội quân cùng Hoài My, dùng danh nghĩa clone của VND Team, thâm nhập vào Rec.

    -Cô muốn thực hiện cái kế hoạch đó thật ư? Bình hỏi.

    -Dù gì thì chúng ta cũng có thể thử một lần, không phải sao? Thực ra tôi thà đặt cược vào tổ chức Rec còn hơn là mấy người The Hope Team. Ai mà biết lòng dạ bọn họ ra sao? Có khi giờ này bọn họ còn đang phải tranh đấu một mất một còn với Lightning Team cũng nên, chúng ta tới đó nương tựa chẳng khác nào tự đâm đầu vào cảnh trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Chưa kể tình cảm của chúng ta với Lightning Team cũng chẳng “tốt đẹp” gì. Tôi không tin rằng sau pha vồ hụt Clone Rihanna vừa rồi, bọn họ lại không nhận ra một trong hai tiểu đội ẩn danh lần này là VND Team chúng ta. 80% là bây giờ chúng đang hối hả truy lùng chúng ta cũng nên.

    -Một mình cô, với Lập..liệu có ổn không?

    -yên tâm đi. Ít ra thì tôi cũng có thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Tuyết cười nói:-Bất cứ việc gì cũng không thể có hệ số an toàn 100%, nguy hiểm là không thể tránh khỏi, huống hồ đây lại là thế giới luân hồi. Nếu đúng như những gì Hoài My đã thông tin với tôi, tại nơi đó sắp sửa có một cuộc họp vô cùng quan trọng giữa các Team “bản sao”, vậy thì có phải chịu nhiều nguy hiểm nữa cũng đáng. Hơn nữa, tôi cũng muốn mang Lập đi tìm một nơi có điều kiện tốt để chữa trị, có như vậy cậu ta mới có khả năng hồi phục. Bằng không, việc Lập từ thành viên chủ chiến trở thành gánh nặng của chúng ta trong sáu ngày sắp tới là điều khó tránh khỏi. Tới đó, chúng ta sẽ có hy vọng hơn.

    -Phải cẩn thận. Bình nhắc:- Đúng như những gì tôi nói chiều nay đó. Những thí nghiệm nhân bản thất bại (zombie) đó cũng có rất nhiều loại. Chúng đã tiến hóa..hoặc là chủ thần cố tình nâng độ khó, chỉ biết là, hai con zombie mà tôi và Lập gặp trong giáo đường Halass rất nguy hiểm, bọn chúng chắc chắn đã khai mở Bản Năng Sinh Tồn!

    -Tôi biết. Tuyết khẽ gật đầu:- Không sao..nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì tôi đành phải bỏ Lập lại chạy một mình chứ biết sao. Ha ha ha..

    Lập đang nằm trên giường nghe đến đây thì ho khù khụ. Rihanna xen vào:

    -Bản Năng Sinh Tồn? Anh đã gặp zombie khai mở được nó sao? Thứ đó ở tổng bộ Rec cũng là hàng cực kỳ quý hiếm. Sao có thể xuất hiện chúng trong những thí nghiệm thất bại bị bỏ đi đó chứ? Mọi người đã gặp chúng ở đâu vậy?

    ..Bỏ qua câu hỏi của Clone Rihanna, mỗi người ở đây đều đang theo đuổi tâm sự riêng của mình. Không ai bảo ai, bọn họ đều biết con đường trước mắt là không dễ đi. Nhất là Thắng, gọi là chia đội độc lập tác chiến, thế nhưng nhóm của hắn Bình đã thành nửa tàn tật, còn lại là hai cô gái, trách nhiệm rõ ràng đang đặt lên vai gã. Điều này làm hắn có đôi chút hưng phấn, vì ít ra mình cũng đã đạt được lòng tin của mọi người, thế nhưng khi nghĩ tới những gì chờ đợi ở phía trước, hắn lại không kìm được mà lo lắng...

    -Được, vậy thì...cùng nhau cố gắng!




    ..o0o....




    -Mất ngủ sao?

    Người đàn ông với tay bật đèn..đại sảnh tối như mực vụt sáng rực lên. Đứng cạnh cửa sổ là một cô gái để tóc ngắn mặc áo da bó sát người. Trong đêm đen, đường cong hình chữ S mềm mại uyển chuyển của cô dường như càng kích thích thị giác người khác hơn, khiến cho Han-Dae-Sung mặc dù đã nhìn quen song vẫn phải ngây ra vài giây mới tỉnh lại được.

    -Anh cũng vậy còn gì?

    Người phụ nữ quay mặt lại, một khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu..chỉ có làn môi tô son quá đậm là có chút lạc lõng. Đó chính là Lee Young Min, thành viên nữ duy nhất của Seul Team.

    -Bồn chồn, không ngủ được.

    Han-Dae-Sung khẽ lắc đầu, tiếp đó gieo mình xuống ghế sofa, hai mắt đảo đi đảo lại trên cơ thể quyến rũ của người yêu. Hắn và Lee Young Min đã yêu nhau được nửa năm, song vẫn chưa đột phá bước cuối cùng. Ít nhất, cho tới bây giờ hai người vẫn mỗi kẻ một phòng riêng.

    -Em cũng vậy.

    Lee Young Min đi tới ngồi đối diện hắn. Han-Dae-Sung ngước mắt nhìn trời, khẽ lẩm bẩm:

    -Từ khi bước chân vào nơi này, anh đã cảm thấy “nó” rồi. Bản năng loài thú không thể sai lầm, nếu không anh cũng đã không sống được tới tận bây giờ. Nói thực..anh không muốn ở lại chỗ này tí nào. Rất không muốn.

    -Anh cả nghĩ rồi.

    -Không phải. Han-Dae-Sung cắt lời:-Đây là vấn đề về cảm nhận. Em không tin anh sao? Thực ra, nếu không phải nể mặt đội trưởng thì anh đã..thôi, quên đi. Cũng không hiểu sao ngài Park lại phải làm như vậy? Chúng ta hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc chiến này cơ mà. Gã bá tước điên đó có mất trí đi chăng nữa cũng chẳng dám chọc tới cả Cath và chúng ta cùng một lúc. Vậy mà..ngài ấy vẫn muốn cột chung thuyền với bọn họ. Nếu nói là trước đây một năm thì còn có thể hiểu được..nhưng bây giờ..chẳng phải quan hệ của chúng ta và The Hope Team đã có vết rạn không thể hàn gắn đó sao? Việc này..cũng quá là chuốc mệt vào người đi.

    -Đừng nói lung tung. Lee Young Min nhíu mày, đôi mắt đẹp đảo quanh coi có ai ở ngoài hay không:- Chuyện này vốn không đến lượt anh và em quyết định. Đội trưởng tự có chủ trương, không cần anh phải lo. Lại nói với tình hình hiện nay, dù đội trưởng có muốn trở mặt với Catherine thì cũng tạm thời không tìm được lý do. Với trình độ của chúng ta hiện giờ, nguy hiểm thông thường trong thế giới luân hồi còn phải để ở trong mắt sao? Anh đừng quên, mục tiêu của chúng ta đã không còn là bằng mọi giá để sinh tồn trong thế giới luân hồi từ lâu lắm rồi.. mà là tìm kiếm cơ hội khai mở % giới hạn cơ thể. Không trải qua gian nguy thì có thể làm được sao?

    -Nhưng mà..

    Han-Dae-Sung nói tới đây thì bị Lee Young Min ra hiệu ngừng lại. Hai người im lặng khoảng năm phút, cầu thang tầng trên mới bắt đầu truyền xuống tiếng bước chân.

    -Ồ, hai người cũng không ngủ được à..trùng hợp nhỉ.

    Người bước xuống là một gã đàn ông mặc vest láng cóng, tóc vuốt keo thẳng đứng. Chẳng cần nhìn mặt thì cả hai người cũng biết đó là Terry Karl, bởi chỉ có kẻ dở hơi như gã mới 24/24h không rời bộ vest, kể cả lúc đi ngủ.

    Gật đầu một cái cho có lệ, Terry Karl bước xuống ngồi cạnh Han-Dae-Sung, bắt đầu pha trà. Sau khi rót cho mỗi người một cốc, hắn cũng chỉ biết ngồi một chỗ nhâm nhi tách trà nóng, bầu không khí có phần nặng nề.

    -Là lạ chỗ ư? Nếu hai người muốn thì có thể tùy ý đổi phòng, nơi này vẫn còn rất nhiều phòng trống.

    Nơi mà The Hope Team chọn để định cư trong Recreator là một chung cư bỏ hoang nằm ở phía tây thành phố, có đầy đủ siêu thị, nhà hàng, quán bar, thậm chí cả hồ bơi. Nơi này phân ra làm bốn khu: Đông, Tây, Nam, Bắc. Với trận pháp của Terry Karl, không phải là chỗ này không có zombie, mà không có con zombie nào dám lại gần thì chính xác hơn.

    Là Terry Karl mở miệng trước, thế nhưng cả Lee Young Min lẫn Han- Dae-Sung đều không có ý đáp lại, làm hắn chỉ có thể ngại ngùng mà ngậm miệng. Phải một lúc lâu sau, Lee Young Min mới lên tiếng:

    -Terry, anh có biết ngoài VND Team ra, tiểu đội ẩn danh còn lại là gì không?

    Terry karl hơi do dự, song cuối cùng chọn cách im lặng. Hai người Lee Young Min và Han-Dae-Sung nhìn nhau, tỏ vẻ ngầm hiểu. Lúc này Han-Dae-Sung mới lên tiếng:

    -Từ lúc bước chân vào thế giới nhiệm vụ, The Lightning Team đã tới đây gây hấn lần nào chưa?

    Terry Karl suy nghĩ một lát rồi khẽ thở dài, hắn quyết định sẽ nói ra tất cả, bởi dù sao cũng không thể giấu được qua đêm nay:

    -Không có. Mới đầu cũng bị tập kích một lần, nhưng không phải Lightning Team..mà là Thương Hải Đội. Bị bọn họ phục kích, thế nhưng cũng không có gì đáng ngại cho lắm.

    -Thương Hải Đội?

    Han-Dae-Sung và Lee Young Min nghe ba từ này thốt ra từ miệng gã thì đều giật nẩy mình. Han-Dae-Sung có vẻ không tin hỏi lại:

    -Là Thương Hải Đội của “Người Sắt” Trịnh Khải sao?

    -Đúng vậy.

    -Tại sao anh không đem chuyện này ra nói từ sớm? Lee young Min kêu thất thanh:-Thương Hải Đội..không phải dễ đối phó đâu. Ngộ nhỡ chúng...

    -Mọi người đừng quá lo lắng. Terry Karl vội cất giọng trấn an:- Đội trưởng của chúng tôi, công nương Cath đã nói chuyện với Trịnh Khải, hai bên đã đồng ý chung sống hòa bình, nước sông không phạm nước giếng. Trịnh Khải dẫu sao cũng có chút danh tiếng trong thế giới luân hồi, Thương Hải Đội cũng không phải loại tiểu đội thông thường chỉ biết đuổi tận giết tuyệt. Bọn họ nhất định sẽ không nuốt lời đâu.

    -Ai có thể đảm bảo được điều đó? Han-Dae-Sung bực tức:- Chuyện quan trọng như vậy, đáng lẽ ra các anh phải nói rõ ngay từ đầu mới phải. Thật là...

    Terry Karl cười khổ không đáp. Mới nghe đã vậy, nếu nói ra ngay từ đầu, các người còn không phải sợ mà chạy mất dép? Hắn một mặt xua tay, một mặt dùng giọng quả quyết nói:

    -Yên tâm đi, dù trường hợp xấu nhất xảy ra…thì cũng không phải là không có biện pháp. Trận pháp của tôi cũng có điểm đặc biệt. Trong trường hợp Thương Hải Đội bất chấp tất cả mà tấn công, chúng ta vẫn đủ sức đánh với bọn họ một trận. Trận pháp của tôi lấy ngũ hành làm căn bản, bảy mươi hai phương vị biến hóa của bát quái làm biến hóa, mặc dù không có Cath làm mắt trận..thế nhưng để phòng ngự vẫn không có vấn đề gì. Trừ khi Roy và tôi có vấn đề gì, nếu không...

    Nói tới đây, hai mắt của Terry Karl đột nhiên lộ vẻ không thể tin, tiếp đó, da mặt hắn bỗng chuyển thành màu trắng nhợt. Khi mà Lee Young Min và Han-Dae-Sung nhận ra tình hình có chỗ không ổn thì gã đàn ông điển trai mặc vest đối diện đã khục một tiếng, nôn thẳng ra chiếc áo vest láng cóng của mình.

    -Terry!

    Han-Dae-Sung giật mình, đứng dậy nắm lấy bả vai Karl lay mạnh. Terry lấy tay lau một bên miệng đầy máu, tiếp đó ôm ngực sụm người xuống, mồ hôi trên trán túa ra, mỗi hạt đều to như hạt đậu..

    -Đừng, đừng lo cho tôi. Mau, có người tấn công...

    “Alo, mọi người đấy phải không. Hãy nghe tôi nói. Roy Hogson đây. Có chuyện rồi, chúng ta đã bị tập kích. Terry Karl, anh và Han-Dae-Sung, Lee young Min đang ở cùng một chỗ có phải không? Alo..”

    -Bớt nói nhiều đi. Han-Dae-Sung hừm một tiếng: -Xài tinh thần lực bao phủ rà soát đi, là ai công kích? The Lightning Team à?

    “..Đúng vậy..à, không, không hoàn toàn là như vậy. Thế này, Terry à, trận pháp của cậu có vấn đề rồi..mặc dù chưa hoàn toàn sụp đổ, song đã bị kẻ khác phá hủy được một phần. Bọn chúng đã đến rồi. Tôi đang ở khu nam, chỗ này có hai tên..phía đông có một tên nữa, phía tây cũng có một. Tôi cần chi viện, Terry, anh có năm phút để tới . Tên này quá mạnh, tôi sắp chống đỡ không nổi rồi..”

    Vừa nói, Roy Hogson không ngừng quét hình vào trong đầu óc cả ba người. Chỉ thấy hắn ta hiện đang ở ban công khu nam, đang đấu tay đôi với một gã mặc chiến giáp màu vàng óng, đang yếu thế. Nguy hiểm hơn, bên ngoài vẫn còn một người phụ nữ đang đứng quan chiến, người này sau lưng có một đôi cánh, cả người nhìn như thể giá treo súng ống, nhìn xa cứ ngỡ xe tăng di động.

    Hơn nữa, theo như thông tin nhận được, không chỉ có hai người kia, phía đông đúng là đã có một gã đàn ông da trắng cơ bắp đang leo tường mà vào, động tác gọn gàng nhanh nhẹn, nhìn thôi cũng đã biết là người của tiểu đội luân hồi. Kẻ này cao phải hơn hai mét, tướng tá dữ tợn, hai bắp đùi to lớn nửa người nửa máy trông rất dị hợm, đó chính là Mathieu, kẻ vừa nếm mùi đau khổ sau trận chiến với Lập và Bình hôm trước. Còn phía tây, một gã đàn ông tuổi chừng ba mươi cũng đang đứng trước hồ bơi, hình như có phần do dự, mãi sau đó mới từ từ tiến vào.

    -Hừ. Gã phía đông để anh. Lee Young Min, mau đi gọi Lâm dậy. Hai người lo tên còn lại. Ở hoài một chỗ ba ngày nay, cũng ngứa ngáy tay chân lắm rồi. Nếu đã đến tận đây tìm chết..vậy thì tiếp thôi. Han-Dae-Sung lúc này lại có vẻ bình tĩnh lạ thường. Hắn nói xong, chớp mắt đã nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ lưu lại đúng một câu:”Cẩn thận!”


    Terry Karl thở dài, lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng, trong đầu thầm xác định lại vị trí của Roy Hogson, sau đó cũng lao ra ngoài. Rất nhanh, mỗi người đều đã chọn được đối thủ cho riêng mình!





    ..o0o...







    -A a a...giây phút ta mong chờ đã lâu..cuối cùng cũng đến rồi.


    Trên tầng mười một tòa nhà cao tầng đối diện, có hai người đàn ông đang đứng nhìn xuống dưới. Đứng ở vị trí này có thể bao quát được 1/10 Washington, trong đó có khu chung cư The Hope Team và Seul Team cư ngụ. Đầu tiên là một gã ăn vận toàn đồ đen, mặc áo choàng nhung đỏ máu, da mặt trắng nhợt như xác ướp, tiếp đó là một người đàn ông cao lớn, sau lưng có đôi cánh màu đỏ không ngừng phe phẩy, trên mặt có vết sẹo dài trông rất dữ tợn.

    -Ha ha..Trịnh Khải, anh có thể đứng ngoài được rồi. Lần này không một ai có thể thoát khỏi tay tôi, cam đoan là như vậy. Bữa tiệc của quỷ hút máu..cuối cùng cũng dọn ra rồi. Sau đêm nay, thế giới luân hồi sẽ sớm lan truyền thêm một tin tức động trời..tin về hai tiểu đội khét tiếng cùng đoàn diệt trong tay Bá Tước này. Chỉ trong một đêm. Ha ha ha..anh cũng đừng có mà tranh với tôi đó.

    Dứt lời, đôi cánh dơi đầy xương xếp sau lưng Hanks Richard mở rộng ra, theo một nhịm dậm chân, thân thể gầy gò của hắn như chiếc diều gieo xuống dưới. Trịnh Khải liếc nhìn cái bóng của gã cho tới lúc chỉ còn là một chấm nhỏ, miệng nở một nụ cười khó hiểu. Là tiếc thương, chế giễu hay tự trách thì cũng không rõ nữa, chỉ biết tiếng kêu đầy kinh ngạc vừa mới vọng lên từ xa tít dưới kia đã chứng minh, mọi thứ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó. Hắn đã không còn lựa chọn nào khác nữa!

    Thôi thì..Park Jong Seok, cứ đánh đã rồi nói sau!


    (Chương tiếp theo: Bốn chiến trường! Long Phụng Tranh Hùng!)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    NHỮNG COMMENT/THANKS CỦA CÁC BẠN LÀ ĐỘNG LỰC LỚN NHẤT CHO TÁC GIẢ TRÁNH..DROP TRUYỆN

    Link góp ý:http://www.tangthuvien.com/forum/sho...85083&page=116

    NHỮNG COMMENT/THANKS CỦA CÁC BẠN LÀ ĐỘNG LỰC DUY NHẤT ĐỂ TÁC GIẢ TIẾP TỤC..RA CHƯƠNG MỚI
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 02-04-2014 lúc 16:43.
    ---QC---

    MỆT


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abc84p,Reply,sport_cg,woody_woodpecker,
  3. #107
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Quyển VII(Kết) : The Recreator-Nhân Bản

    -LOẠN-




    Chương 18: Chiến! (1)



    Link góp ý:http://www.tangthuvien.com/forum/sho...85083&page=116


    - Park Jong Seok..chuyện này không liên quan đến ngươi! Ngươi vẫn muốn chống đối ta đến cùng sao?

    Lúc này, trên ban công khu B tòa chung cư, nơi Hanks Richard vừa mới hạ xuống, đã có một người đứng chờ sẵn. Người này thân mặc vest láng cóng, cao một mét bảy mươi lăm, sở hữu mái tóc quăn, đen, dầy, điểm vài sợi bạc, không phải ai khác mà chính là đại chấp pháp thứ hai chưởng quản khu vực Châu Á người Hàn Quốc -"Thần Quyền" Park Jong Seok.

    - Buồn cười thật đấy. Park Jong Seok bật cười nhìn gã bá tước đang lơ lửng trên không trung:-Người đáng xấu hổ đáng ra phải là anh đấy, Hanks ạ. Không biết là ai đã gửi chiến thư tới cho Catherine, lại còn rêu rao khắp thế giới luân hồi vậy? Nếu không phải Cath nhìn xa trông rộng thì...Uổng cho tôi trước giờ vẫn coi anh là một kẻ có thể đứng ngang hàng với mình. Richard này...anh làm tôi thất vọng quá đấy!

    Hanks nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì, gã hừ lạnh:

    -Đó là việc của ta.. Park à, nếu ngươi đã không nể mặt ta, vậy thì đừng trách. Lũ mọi Châu Á sợ cái danh Thần Quyền của ngươi, chứ ta thì không đâu!

    -Anh dọa tôi đó à? Park Jong Seok cười ha hả, hai tay nắm lại thành quyền:-Có giỏi thì cứ tới thử. Đến đây, để gã mọi này dạy cho anh một bài học ..

    - Đừng có hối hận!

    Đây là câu cuối cùng mà Hanks nói, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, không ngờ lại có thể hóa thành một luồng huyết quang từ cực xa lao tới, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Park. Tiếp đó, cái miệng của hắn mở to, để lộ hai chiếc răng cửa vừa dài vừa sắc nhọn, không thua bá tước Dracula trong bộ phim kinh dị cùng tên chút nào. Park nhìn qua có vẻ bị choáng ngợp trước tốc độ của đối phương, không ngờ lại đừng đờ ra đấy bất động, để mặc hắn cắn vào bả vai.

    Thế nhưng ngược lại, Park sau khi bị cắn thì thần thái vẫn bình thường, còn Hanks thì cứ như giẫm phải gai, cả người run rẩy. Không chờ cho hắn kịp tỉnh táo, chỉ thấy tay phải của Park Jong Seok khẽ lóe lên một cái, mặt đã dính một đấm như búa bổ. Tốc độ đó thật sự quá nhanh, Hanks Richards thậm chí không kịp có một phản ứng nào, một áp lực cực lớn đã truyền tới, hắn bị một đấm này bắn văng đi xa tít. Ầm một tiếng, một đấm tùy tiện của Park Jong Seok đẩy gã Bá Tước nửa người nửa quỷ xuyên thủng qua tòa cao ốc đối diện, bay vút đi không thấy điểm dừng.

    Phải tới gần hai phút sau, khi mà Park Jong Seok đã đợi đến chán chê, một luồng gió màu đỏ mới chậm chạp bay về. Hanks Richard nháy mắt đã trở lại nguyên hình, hắn nắm một bên cổ mình, cứng rắn vặn ngược lại vị trí cũ, sau đó cẩn thận đứng cách đối phương hơn mười mét, sắc mặt khó coi, gằn giọng:

    -Độc? Không ngờ người như ngươi mà cũng dùng độc?

    Pak cười không đáp, cả người trầm xuống, nhất thời biến mất tại chỗ. Hành động này của hắn lập tức khiến Hanks tập trung cảnh giác cao độ..sau đó không do dự mà vẫy cánh bay thẳng lên trời.

    -Muộn rồi!

    Khi mà Hanks chỉ còn cách đất chừng ba mét, nơi hắn đứng, Park bỗng hiện ra như một bóng ma không hề báo trước, cổ tay cài khuy trong bộ vét lịch lãm tóm lấy một chân Hanks, quật xuống đất. Một cú quật này chỉ đơn thuần là sức lực bản thân Park Jong Seok trong trạng thái chưa khai mở Bản Năng Sinh Tồn, song cũng đủ ném gã người dơi này như đạn pháo lao từ ban công tầng sáu xuống tầng trệt.

    Một tiếng uỳnh nặng nề từ dưới vang lên, Park Jong Seok cười ha ha nhảy xuống. Một quyền tung ra, trời nghiêng đất ngả, đây chính là lý do Pak Jong Seok được toàn thể thế giới luân hồi tôn xưng bằng hai chữ "Thần Quyền". Một quyền của hắn khi đã xuất ra, không một ai có dũng khí lấy cứng đối cứng, đó là tồn tại vô địch trong cận chiến, đại chấp pháp người Hàn Quốc - Park Jong Seok.

    Đợi đến khi bóng hai người đã hoàn toàn biến mất, một gã đàn ông vỗ đôi cánh đỏ rực đáp xuống ban công, tiếp đó chậm rãi bay xuống tầng trệt, gã đàn ông đó có vết sẹo dài trên má...




    --------------------




    -Là đàn ông con trai, vậy mà chỉ biết chạy trốn thôi sao?

    Lúc này ở phía tây tòa chung cư, cách đó không xa, cuộc chiến của Lee Young Min và Tần Hiểu đã diễn ra được gần mười phút. Hai bên đều là những thành viên dày dạn trận mạc trong thế giới luân hồi, đấu tới giờ vẫn bất phân thắng bại. Thế nhưng điều đó…thực ra cũng không đúng cho lắm, bởi lúc này người nắm quyền chủ động là Lee Young Min- một đằng đuổi, một đằng chạy thì chính xác hơn.

    -Hừ!

    Bực mình vì mãi không hạ thủ được đối phương, Lee Young Min tay cầm lọ thủy tinh nhỏ xíu màu trắng trông như aspirin đưa lên miệng cắn, chiếc nút làm bằng xốp bật ra, rơi xuống chân cô, mất hút. Tiếp đó, cô như con chim linh hoạt nhaò lộn mấy vòng trên không, khi đáp xuống, lọ thuốc trong tay đã cạn tới đáy.

    -Khụ!

    Không gian chìm trong im lặng. Mãi hơn một phút sau, một tiếng ho khù khụ mới vang lên. Lee Young Min lập tức nhanh như cắt lướt về nơi phát ra tiếng động, tay phải rất nhanh lôi ra thêm một chiếc lọ thuỷ tinh màu đỏ.

    -Hỏa Diệm Hương!

    Nguyên một cây cổ thụ nơi Tần Hiểu ẩn nấp lập tức biến thành một mồi lửa. Lúc này bóng dáng một gã đàn ông mới chật vật từ sau đó nhảy ra, tay không ngừng bóp cổ họng, ho khù khụ. Lee Young Min vẫn không bỏ qua, trên tay lại xuất hiện thêm hai lọ thủy tinh màu đỏ nữa. Cô nhất thời giống như thần lửa vậy, đi đến đâu, mọi vật bị thiêu trụi tới đấy.

    - Khụ.. Cô thật sự không chịu nghe lời tôi sao? Tôi chỉ là nghĩ cho bản thân cô mà thôi. Dừng lại và rời khỏi đây đi..trước khi quá muộn.

    Lee Young Min rõ ràng là không hề để mấy lời nói nhảm nhí của gã vào tai, vẫn chăm chỉ dùng Hỏa DIệm Hương truy kích đối phương. Đùa à? Không thấy ai đang chiếm thượng phong sao? Một đuổi một chạy, cả hai người rất nhanh đã rời khỏi tòa chung cư, tiến vào khu đô thị bỏ hoang.

    - Cô vẫn chưa chịu..khụ..

    Khó khăn lắm mới tránh khỏi mồi lửa của đối phương, song Tần Hiểu vừa mới dừng lại đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, tiếp đó, hắn khẽ rùng mình một cái, mắt nhìn Lee Young Min đầy vẻ sợ hãi.

    -Cái..cái thứ bột đó..là gì vậy?

    -Sợ rồi à? Lee Young Min hừ một tiếng, đắc ý nói:- Thứ mà ngươi vừa mới hít phải đó à? Đó là Thoái Hóa Hương, bất cứ kẻ nào hít phải đều sẽ tê liệt toàn thân, cả người mất đi khống chế, thậm chí còn không thể khống chế được đại tiểu tiện, giống như người thực vật vậy..

    Tần Hiểu nghe vậy thì sắc mặt lộ vẻ khó coi, hắn lập tức cắn răng, hai mắt lâm vào mờ mịt. Lee Young Min thấy thế thì làm ra vẻ tốt bụng nhắc:

    -Vô ích thôi, đúng là có thể dùng Bản Năng Thích Nghi ức chế tác dụng của nó thật...nhưng anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh làm vậy sao? Để mạng và điểm số lại đây đi! Hỏa Diệm Hương!

    Vừa dứt lời, Lee Young Min đã tiếp tục lao tới, trong tay cô, năm lọ thủy tinh màu đỏ cùng lúc xuất hiện. Lần này..sợ rằng Tần Hiểu sẽ không còn đường thoát!

    -Đừng trách tôi..là cô ép tôi đó!

    Khi mà Lee Young Min tưởng như đã cầm chắc chiến thắng trong tay, Tần Hiểu đang đứng run rẩy trước mặt cô bỗng dưng gầm lên một tiếng đầy hung dữ, tiếp đó hắn một tay xé rách áo mình, để lộ một chiếc đầu rắn lớn xăm giữa ngực.




    ----------









    -Tên Hàn Quốc này..hắn vẫn còn là người sao?

    Khu đông, Mathieu nhìn trận chiến xảy ra trên ban công tầng thượng, cổ họng run run. Đó là đội trưởng của hắn, người mà cả The Lightning Team đều kính sợ, người duy nhất có thể trị được mụ đàn bà ác quỷ kia…vậy mà vừa vào trận đã bị đánh đến nỗi không còn lực hoàn thủ! Gã kia..có phải là con người nữa không? Trước giờ Mathieu vẫn luôn tự tin vào khả năng cận chiến của mình, thậm chí còn tự phụ rằng nếu so về đòn chân thì Park Jong Seok chắc chắn không phải đối thủ, thế nhưng sau khi tận mắt thấy phong thái của" Thần Quyền", lòng tin của hắn đã bị dao động nặng nề.

    -Thế mà đã là cái gì? Gã thanh niên đầu chít khăn nhìn lên, đôi mắt sáng rực. Nãy giờ Han-Dae-Sung vẫn còn chút lo lắng, song việc Park Jong Seok xuất hiện đã khiến hắn vững tin lên rất nhiều. Có đội trưởng ở đây, hắn còn phải lo gì nữa? Đây là một niềm tin mù quáng mà Park Jong Seok đã tạo cho những đồng đội chiến đấu bên cạnh mình suốt mấy năm nay.

    -Nói cho mày biết. Đó mới chỉ là một phần thực lực của ngài Park mà thôi, với huyết thống cua biến dị cao cấp được cải tiến, ông ấy chính là Thần Quyền thực sự.. gã Bá Tước mông muội kia rồi sẽ cúp đuôi chạy sớm thôi. Còn mày, bây giờ chạy vẫn còn kịp đấy.

    -Huyết thống cua biến dị? Mathieu lẩm bẩm trong miệng:-Thảo nào...sao mình lại không nghĩ đến nó từ sớm nhỉ? Thật là ngu ngốc quá. Nếu như đem Capoeira kết hợp với thứ này thì chẳng phải mình sẽ trở thành vô địch sao? Ha ha ha..may mà vẫn để dành phần huyết thống không cường hóa, nếu không thì..chẳng phải sẽ hối hận suốt đời sao? ha ha..

    -Hừ!

    Thấy đối phương không thèm để ý tới mình, Han-Dae-Sung cuối cùng cũng nổi giận, hai mắt sáng rực, hai tay nắm lại nhào tới. Chỉ thấy da tay hắn lúc bình thường thì trắng như da con gái, giờ đã mọc đầy lông, móng vuốt cũng dài ra.

    Mathieu lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong những toan tính trong tương lai, lúc tỉnh táo lại thì móng vuốt của Han-Dae-Sung đã cào tới mặt. Bản Năng Thích Nghi lập tức xoay chuyển, đem đầu của hắn rụt sâu vào trong cổ, thế nhưng sau khi cú cào này trượt mục tiêu thì thì năm ngón tay của Han-Dae-Sung lập tức khum lại, sau đó mổ thẳng vào người hắn. Cơ thể đang nhão ra như bùn của Mathieu lập tức bị khoét một lỗ lớn.

    -Cú rắn mổ!

    -Fuck!

    Hai tay chống đất, tư thế Capoeira hình thành, Mathieu cố nén đau đớn, đôi chân to tướng nửa người nửa máy do cường hóa Arm trung cấp xoay tít như cánh quạt. Han-Dae-Sung do bất ngờ nên trúng mười hai trên mười hai cú đá của gã, quần áo rách bươm bật tung về một phía. Mathieu lập tức ập tới, triết lý chiến đấu của hắn là một khi đã chiếm được lợi thế thì nhất định không để đối phương có cơ hội thở, song hắn còn chưa tới nơi thì hai mắt đã trợn tròn ra, bởi Han-Dae-Sung vừa rơi xuống đã cắm hai tay vào nền gạch, rồi như chuột chũi khoan thẳng xuống, mất dạng.

    -"Kỹ năng loài thú: Rồng Đất Tấn Công!"

    Trong khi còn chưa kịp cảm giác được gì, mặt đất dưới "chân" Mathieu bỗng nhiên rung mạnh, biết rằng có chuyện không ổn, hắn vội vàng di chuyển thân thể to lớn của mình, song điều đó chỉ là phí công, bởi bán kính hai mét xung quanh nơi hắn đứng rất nhanh đã bị Han-Dae-Sung đánh bật lên cao, giống như có người chôn lựu đạn dưới lòng đất rồi cho nổ vậy.

    -Mẹ kiếp!!

    Hai lần bị trúng cùng một bẫy, lại cách nhau có hai ngày, mắt nhìn Han-Dae-Sung đang như hổ đói vồ mồi chờ mình ở dưới, Mathieu tức giận chửi đổng, trong lòng thầm quyết tâm lần này trở về nhất định phải dành điểm đổi lấy vật dụng giúp phi hành trên cao, cánh thiên sứ chẳng hạn. Chỉ là muốn như vậy, hắn phải giết vài tên để kiếm điểm thưởng cái đã, đã khai mở Bản Năng Thích Nghi thì càng tốt, giống như tên này vậy..




    -------








    -Cái..cái gì?

    Giây phút nhìn thấy cái đầu rắn in trên bụng gã đàn ông kia, Lee Young Min chỉ thấy đầu óc trống rỗng, tiếp đó cơ thể nhất thời trở nên nặng trịch. Tới lúc nhìn xuống, cô mới kinh hoàng nhận ra: cánh tay phải của cô đang biến thành đá! Chính xác hơn, nó đang hóa đá với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

    Hai mắt nhắm chặt, Le Young Min nhảy lùi về phía sau, cả người đờ ra như khúc gỗ.

    -Sợ rồi sao? Cô gái, tôi đã bảo cô ngay từ đầu rồi mà. Mặc dù tôi chỉ là một bác sĩ trong Thương Hải Đội, chiến đấu là sở đoản..thế nhưng cũng đừng vì thế mà coi thường tôi. Chắc cô cũng biết nữ thần rắn Medusa trong thần thoại Hy Lạp chứ ? Đó là là một trong ba chị em quỷ có tên chung là Gorgon. Có lẽ tôi không cần phải nói nhiều nữa, bởi ai cũng biết rằng truyền thuyết đã ghi, dù lai ai hễ nhìn thẳng vào mẳt của Medusa đều sẽ bị hóa đá...nếu không muốn thành tượng đá, tốt nhất cô nên chạy đi, vẫn còn chưa muộn đâu!

    -Hừ, định lừa ai thế ? Cho dù đó có là sự thật… thì cũng chẳng có vấn đề gì.

    Le Young Min hung dữ đáp, tiếp đó hai mắt nhắm chặt lại. Ngay sau khi nhắm mắt, tốc độ hóa đá đã dừng hẳn, điều đó lại càng làm tăng thêm lòng tin trong cô. Cứ cho là tên khốn này nói thật đi, thế nhưng truyền thuyết cũng đã ghi rõ chỉ nhìn vào mắt Medusa mới có thể hóa đá, vậy nhắm mắt lại không phải xong rồi sao? Với một người dày dạn trận mạc như Lee Young Min, việc mất đi thị giác hoàn toàn không phải vấn đề gì quá lớn..bởi cô vẫn còn đôi tai, chỉ thế là quá đủ rồi!

    -Nhắm mắt lại ư? Cô suy nghĩ quá đơn giản rồi đấy.

    -Cái gì?

    Lee Young Min sau khi cảm nhận được vị trí của Tần Hiểu, đang định dùng Hỏa Diệm Hương tấn công thì cả người chợt chấn động. Không phải vì cô sợ..mà là vì cô có thể cảm thấy được, nửa người mình đang dần dần hóa đá!

    -Thế này..thế này là sao?

    Thanh âm lạnh lùng của Tần Hiểu lại tiếp tục vang lên:

    -Sợ rồi sao? Đừng nghĩ xài mấy chiêu khôn vặt đó là có thể thoát được uy lực của nữ thần Medusa. Cho cô biết, ma lực của Medusa không hề bị hạn chế bởi bất cứ thứ gì, nó có thể xuyên qua mọi vật, kể cả mí mắt, đi thẳng vào võng mạc của cô.

    "Không thể nào..kỹ năng này mặc dù có trong khu trao đổi của thần linh, thế nhưng yêu cầu lượng khai mở % cực cao, ít nhất là đã khai mở Bản Năng Tiến Hóa..gã đàn ông này chắc chắn không thể đạt tới mức đó, nếu không cũng đã chẳng phải chật vật chạy trốn mình nãy giờ như vậy! Thế thì...đây chỉ có thể là kỹ năng tự sáng tạo hoặc vật định tính lấy được trong thế giới phim kinh dị. Nhất định là khả năng thứ hai! Như vậy thì kỹ năng này muốn sử dụng chắc chắn phải đánh đổi một cái giá rất lớn, hoặc là có điểm yếu chí mạng hay hạn chế lớn nào đó. Nhưng…giờ nửa người đã hóa đá, mình còn thời gian để tìm ra sơ hở đó hay sao? Câu trả lời là không…"

    "..Vậy thì..chỉ còn cách đó mà thôi!"

    -Còn chờ gì nữa mà không chạy đi? Chẳng lẽ còn chờ người tới giết cô sao? Tần Hiểu nhìn Lee Young Min vẫn cố chấp đứng im lìm như tượng thì vừa giận vừa vội, hét lớn. Nếu không phải Lee Young Min trông rất giống người vợ quá cố của hắn..thì có lẽ hắn đã trực tiếp hóa cô thành tượng đá rồi. Hơn hết, Tần Hiểu biết cứ cho là hắn tha cho cô gái này một mạng, nếu như còn không chạy nhanh, để tới lúc người đàn bà kia nhúng tay vào thì..

    -Nằm mơ!

    Lee Young Min cắn răng rít lên một tiếng, tiếp theo đó, hành động của cô khiến Tần Hiểu giật bắn người. Dùngn tay chọc thẳng vào đôi mắt của chính mình, không chút do dự..hai hốc mắt Lee Young Min thoáng chốc đã tràn đầy máu tươi. Sau đó, nửa người và tay phải của cô cũng nhanh chóng trở lại bình thường, Lee Young Min gầm lên, tay bật nút một lọ thuốc màu vàng chanh lao tới..

    -Cô điên rồi!

    Dưới tác dụng của Gia Tốc Hương, thân pháp và tốc độ của Le Young Min trong nháy mắt đề thăng lên gấp mấy lần, cô nắm trong tay vài bình Hỏa Diệm Hương, dựa vào tiếng động mà xác định vị trí của Tần Hiểu, sau vài lần đánh hụt thì cũng dồn được hắn vào góc chết..

    -Không! Vivian! Vivian!!!

    Chân vừa chạm đất, mắt thấy Le Young Min như âm hồn không buông tha đuổi tới, ánh mắt Tần Hiểu lúc này mới lộ ra một tia sợ hãi, vô thức kêu lên. Đáp lại là một tiếng cười the thé vang lên sau lưng gã, một bàn tay gầy nhom như khúc củi bắt lấy cổ tay Lee Young Min, tiếp đó, nơi hai người đứng liền bị một bầu không khí đặc quánh bao trùm. Mấy chiếc lọ trong tay Lee Young Min vừa có tia lửa lóe lên thì như bị người dùng nước dội thẳng vào, tắt ngấm.

    -Ai?

    Cảm giác được bàn tay nhớp nhúa đang mò lên cơ thể mình, Lee Young Min vội dùng sức giãy, song chỉ thấy cả người nặng trịch không sao cử động được. Cô hét lên một tiếng. Kẻ nấp sau tấm màn quan sát trận chiến của hai người nãy giờ cuối cùng đã lộ diện..Đó là một người đàn bà đi xe lăn.





    ------------------------









    Lúc này, bên ngoài phố Crais, chiến trường của Park Jong Seok và Hanks Richard đã chuyển từ tòa chung cư The Hope Team cư ngụ sang một khu công trường bỏ hoang, nơi đây mặc dù lúc trước cũng đã là một đống hỗn độn, song sau khi trở thành chiến trường cho hai kẻ đã vượt quá cái ngưỡng quái vật này thì càng thảm hại hơn nữa, cơ hồ không còn bất cứ thứ gì nguyên dạng.

    -Hừ, vẫn còn muốn đánh nữa sao?

    Park Jong Seok nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, lấy tay lau vết nám trên mặt, không nhịn được mà hét lên. Trông hắn lúc này đã không còn cái vẻ lịch lãm như trước, áo quần thì xộc xệch, rách nát, tóc tai rối bời, caravat vắt ngược lên vai, một chân đi giày, một chân để trần. Đảm bảo với bộ dạng này mà bước ra đường, tới những người thân quen nhất của hắn cũng chẳng thể nào nhận ra.

    “Rầm”

    Phía bên kia, dưới đống gạch đá và phế liệu lạo xạo, một bóng người trồi lên, trông như ma cà rồng sống dậy. Chỉ là con ma cà rồng này cả người gần như đã trần truồng không còn mảnh vải nào, áo choàng nhung sớm đã chỉ còn lại hai mảnh vải vắt trên cổ, bộ dáng trông còn thảm hại hơn Park Jong Seok nhiều. Bởi ít ra thì Park Jong Seok bề ngoài vẫn chưa có vết thương nào đáng ngại, còn hắn thì trừ bụng ra, toàn thân đều đã bị đánh bầm dập, tay phải còn bị cụt, mặt mũi méo mó biến dạng, nhìn cứ như ác quỷ đội mồ vậy.

    Bất quá hình ảnh bất nhã này chỉ tồn tại trong chốc lát, bởi vì sau đó cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu, các vết thương liền nhanh chóng khép miệng, ngay cả tay phải cũng mọc ra một cái mới. Sau đó, Hanks Richard mới lôi một bộ quần áo khác từ trong túi trữ vật ra mặc vào.

    Nhìn thấy cảnh này, Park Jong Seok cũng chỉ biết lắc đầu chán nản. Nãy giờ hắn gần như đã giở hết bài, thế nhưng cho dù có bị hắn đánh thành thế nào đi chăng nữa, con ma cà rồng kia vẫn có thể khôi phục lại như chưa có chuyện gì, mặc dù mỗi lần như vậy hình như thể lực có yếu đi, song hắn cũng chẳng hơn gì. Park thậm chí còn tự hỏi: chẳng lẽ gã này đã trở thành bá tước Dracula thực sự, có khả năng tái sinh vô hạn? Nếu như vậy thì phiền rồi, bởi hắn không mang theo tỏi và thánh giá. Mà hắn cũng chẳng thích mùi tỏi chút nào.

    Thế nhưng Park cũng đâu biết, Hanks Richard bên kia cũng đang phiền não chẳng khác gì mình. Nhờ vào huyết thống tử tước Vampire cao cấp, hắn có thể tái tạo vô hạn những bộ phận cơ thể bị mất (tay, chân…) trong vòng chưa đầy ba mươi giây, song mỗi lần như thế đều hao tổn khá nhiều sinh lực nên không thể sử dụng quá nhiều lần trong thời gian ngắn. Vậy mà..tên mọi da vàng này nãy giờ khiến hắn phải sử dụng kỹ năng ấy đến bốn lần! Vốn dĩ kế hoạch tập kích lần này đã vô cùng hoàn hảo, vậy mà lại bị gã Hàn Xẻng này phá hỏng mất. Nghĩ đến đây thôi, Hanks đã tức đến nghiến răng.

    -Này anh bạn..lấp ló ở ngoài nãy giờ vẫn chưa chán sao? Có gì ra đây nói chuyện nào.

    Là giọng của Park. Một lát sau, một bóng người đi ra từ gian nhà đổ nát cách đó gần trăm mét, là một người đàn ông. Park Jong Seok sau khi nhìn rõ dung mạo của đối phương thì khẽ lắc đầu ngao ngán. Quả đúng như hắn dự đoán, người mà hắn lo ngại nhất chỉ sau Hanks Richard cuối cùng cũng đã tới. Xem ra, lần này hắn có muốn thoát khỏi đây cũng không phải là chuyện dễ.

    -Xin lỗi vì đã quấy rầy.

    Trịnh Khải mỉm cười bước ra, đôi cánh đỏ rực sau lưng không ngừng phe phẩy, bay tới một mô đất cao sau lưng Park Jong Seok, cùng Hanks hình thành thế gọng kìm, vây hắn vào giữa.

    -Hình như chưa đủ thì phải?

    -…

    -..Giỏi thật, cứ tưởng là không bị phát hiện, vậy mà..

    Cách đó khoảng bảy chục mét, một nam một nữ nữa chậm rãi bước ra từ trong đống đổ nát. Người nữ là Liễu Diệp Nhi một thân trang bị đến tận răng, đi cùng là Chiến Vân trong bộ chiến giáp màu vàng óng quen thuộc.

    Hai người này ở đây..vậy thì Roy Hogson và Terry thì sao? Chẳng lẽ họ đã..?

    Park Jong Seok khẽ lắc đầu, hơn ai hết, hắn biết mình lúc này đã không còn thì giờ để quan tâm tới người khác nữa. Sâu trong tâm khảm, một dự cảm không lành bỗng chốc lóe lên, khiến gã cả người lạnh buốt. Cảm giác này..đã rất lâu rồi, rất lâu rồi hắn không còn cảm nhận được, không ngờ tới hôm nay...

    Chẳng lẽ..?





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 10-03-2014 lúc 17:07.

    MỆT

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abc84p,Reply,sport_cg,woody_woodpecker,
  5. #108
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Quyển VII(Kết) : The Recreator-Nhân Bản

    -LOẠN-




    Chương 19: Chiến! (2)



    Link góp ý:http://www.tangthuvien.com/forum/sho...85083&page=116

    -Chỗ này..chính là trụ sở tập đoàn Rec sao?

    Tuyết ngước mắt nhìn tòa cao ốc cao sừng sững trước mắt. Cô vừa mới bước xuống trực thăng cách đó hai tiếng đồng hồ, sau đó đi xe hơi tới đây. Đây là một tòa cao ốc hơn hai mươi tầng màu bạc với các ô của kính bên ngoài ghép lại thành hình ba chữ lớn in hoa“ Rec”.

    -Ừm…thực ra tòa cao ốc này cũng chỉ là một phân cục của tổ chức Rec mà thôi. Một cô gái trẻ tuổi cột tóc búi xuống xe nói, đó chính là Hoài My. Hai người đã thông qua bộ đàm hẹn gặp tại một địa điểm ở phía tây thành phố, sau đó đợi trực thăng của Rec tới đón, mất tổng cộng bốn tiếng mới tới được đây. Có thể nói, trong lúc VND Team lục tung cả Washington để tìm Craig, Hoài My cũng không rảnh rỗi gì, một mình cô đã tiêu diệt hoàn toàn clone VND Team, không chừa một ai.

    -Clone Thắng còn nói gì với em nữa?

    -Bên trong có trạm nghiên cứu, trung tâm sản xuất vũ khí, thậm chí cả lò thí nghiệm phản ứng hạt nhân mini cũng có. Nói chung, do thành phố Washington đã hoàn toàn thoát ra tầm kiểm soát của chính phủ Mỹ nên bọn họ mới lộng quyền đến như vậy. Nơi này trước đây vốn là một trụ sở quân sự của Mỹ, song sau khi thành phố bị phong tỏa thì liền bị Rec chiếm dụng làm căn cứ của mình.

    -Được rồi. Tuyết nhìn hai nhân viên tổ chức Rec đang khiêng cáng của Lập từ trên xe xuống, sau đó quay lại nói:- Trước hết cứ vào cái đã. Chúng ta đến sớm một ngày, mai cuộc họp mới tổ chức, có đúng không?

    Hoài My khẽ gật đầu. Cô lấy một chiếc thẻ cho nhân viên bảo an, sau đó cùng Tuyết lên thang máy tới thẳng tầng 12. Vừa đi, Hoài my vừa khẽ nói thầm vào tai Tuyết:

    -Nơi đây bất cứ chỗ nào cũng có camera quan sát, chúng ta cần chú ý cẩn thận. Clone Thắng đã khai với em, chủ quản của chúng ta là một lãnh đạo cao cấp của Rec tên Mikhail. Tòa cao ốc này có tất cả hai mươi lăm tầng. Nơi sinh hoạt và làm việc của chúng ta là tầng mười hai. Chỗ này từ tầng một tới tầng mười lăm là khu đối ngoại của công ty, là nơi các nhân viên bình thường có thể qua lại, từ tầng mười hai tới hai mươi chỉ có những thành viên cao cấp mới có thể tùy tiện ra vào. Tầng hai mươi mốt là nơi làm việc của những thành viên đặc thù và bộ máy lãnh đạo của tổ chức. Ba tầng cuối cùng không có thang máy, cũng không có bất cứ tin tức gì, thậm chí còn không có cả bảo an. Nơi đó bất cứ ai muốn ra vào cũng phải có giấy phép.

    -Tôi biết rồi.

    Lên tới tầng mười hai, Hoài My nhờ một nhân viên bảo an chỉ tới phòng riêng. Về tới phòng, Tuyết mới thả phịch người xuống, liếc nhìn xung quanh một lát rồi nói:

    -Chỗ này không có camera chứ?

    Hoài My cẩn thận tìm kiếm gần một tiếng đồng hồ, sau đó mới khẽ lắc đầu. Tuyết mở máy vi tính, kiểm tra một chút rồi dán mắt vào tấm bản đồ scan cơ bản của tòa Building. Hoài My ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn qua màn hình máy tính rồi nói:

    -Còn một chuyện nữa, theo lời clone Thắng, mỗi một thành viên như chúng ta khi trở về đều phải trải qua thiết bị kiểm tra ADN để xác nhận thân phận. Mặc dù em nghĩ chúng ta là bản chính, ắt sẽ qua được bài kiểm tra cho có lệ này, thế nhưng nếu có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta vẫn cần một phương án thoát hiểm.

    -Kiểm tra? Tuyết khẽ giật mình, rõ ràng là đã bị một câu này của Hoài My dọa không ít:-Có cách nào không cần kiểm tra không? Nếu muốn chạy thì chúng ta đã chẳng phải chui đầu đến tận đây. Thôi thì..đến đâu hay đến đấy vậy. Dù sao nếu chỉ đơn giản là kiểm tra ADN, 80% là không có vấn đề gì.

    Hoài My hơi do dự song cuối cùng cũng không bàn về chuyện này nữa. Tiếp đó, cô rút một tập tài liệu ra đặt lên bàn.

    -Có người vừa gửi thứ này cho chúng ta, đó là danh sách những cá nhân tham gia cuộc họp khẩn cấp lần này.

    Tuyết tiếp lấy tập tư liệu trong tay Hoài My, sau đó cẩn thận đọc qua một lần:

    -Xem nào..Clone Seul Team: ba người: Park jong Seok, Han-Dae-Sung, Lee Young Min. Clone Lightning Team: bốn người: Vivian, Mathieu, Lambert, Raymont. Clone VND Team: ba người: Tuyết, Lập, Hoài My. Clone Thương Hải Đội: năm người: Chiến Vân, Liễu Diệp Nhi, Tần Hiểu, Lâm Hiên, Lý Sơn. Cuối cùng là The Hope Team: một người..Lê Minh Hoàng.

    Hoài My lắng nghe với vẻ xuất thần, sau đó mới khẽ gật đầu:

    -Xem ra cái kế hoạch bắt sống chúng ta về nghiên cứu này đã thất bại tới bảy, tám phần rồi..Bởi ít ra cho tới giờ, vẫn chưa có một clone Team nào hoàn thành nhiệm vụ cả. Bảo sao họ lo lắng đến nỗi phải triệu tập tất cả chúng ta quay trở về, đây rõ ràng là muốn thay đổi kế hoạch tác chiến, trước khi tất cả những “ bản sao hoàn chỉnh” là chúng ta thiệt mạng toàn bộ…

    -Càng đông thì càng vui, chị còn sợ ít người quá cơ.. Tuyết khẽ nhún vai:-Coi nào, xem ra sắp tới chúng ta sẽ có khá nhiều việc phải làm đây…




    -------------








    -Tự dưng triệu tập chúng ta gấp như vậy..là có mục đích gì?

    Phòng đánh số mười lăm, nơi trú quân của Clone Thương Hải Đội, đã có bốn người đang tập trung ở đó, ba nam một nữ, trong đó có một gã đàn ông cả người đầy bông băng, ngoài ra ba người còn lại sắc mặt cũng đều có vẻ bơ phờ, có lẽ là di chứng sau mấy tiếng gấp rút trở về bằng trực thăng.

    -Có lẽ là để thảo luận tìm biện pháp khác đối phó với chúng. Gã đàn ông da vàng đeo kính bỏ tập tài liệu trong tay xuống, hờ hững nói:- Phương án độc lập tác chiến đã thất bại..ít ra là cho tới bây giờ, chưa có một tiểu đội nào hoàn thành được nhiệm vụ. Có lẽ..chờ đợi chúng ta là cơn thịnh nộ của Mikhail. Xin lỗi, mọi chuyện cũng tại tôi..

    -..Không thể trách anh được. Gã thanh niên có khuôn mặt góc cạnh mặc chiến giáp nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn. Có thể dễ dàng nhận ra, gã chính là clone của Chiến Vân, thế nhưng tên này có vẻ thảm hại hơn bản chính của mình nhiều, bằng chứng là bộ giáp màu vàng trên người hắn đã rạn nứt vài chỗ, có nơi còn hoàn toàn biến hình.

    -Kết cục này là khó tránh khỏi. Người tính không bằng trời tính..Chưa kể cả hai mặt cá nhân và khả năng teamwork của chúng ta đều kém hơn bọn chúng không chỉ là một bực. Ngay cả Clone Trịnh Khải còn mất mạng nữa là..thực ra, chúng ta vẫn còn bảo toàn được phần lớn lực lượng, lại bắt sống được một đội viên của chúng là đã quá thành công rồi. Ít ra, chúng ta cũng là tiểu đội duy nhất không về tay không…

    Gã đeo kính trầm mặc không nói. Clone Chiến Vân thấy thế thì khẽ thở dài, đoạn xoay người đỡ gã đàn ông đang nằm trên giường đi xuống. Bây giờ là giờ thay băng, hắn phải đưa gã đồng đội này của mình xuống phòng y tế.

    Sau khi clone Chiến Vân đi khỏi, gã đàn ông đeo kính cũng đứng dậy, nhìn cô gái duy nhất trong phòng nói:

    -Tôi đi xem thử “ con mồi” của chúng ta.

    Clone Liễu Diệp Nhi chỉ gật đầu ừ nhẹ. Gã đeo kính bước ra khỏi phòng, tiếp theo đó đi thang máy lên tầng mười tám. Vừa ra khỏi thang máy, một gã bảo an đã chặn hắn lại. Sau khi đưa tấm thẻ ID của mình ra, hắn cuối cùng cũng được sự cho phép, bước tới một căn phòng có cánh cửa màu xanh lục, tiếp đó đẩy nhẹ cửa vào.

    Bên trong căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông lát gạch men bóng loáng, xung quanh toàn những kệ treo máy móc và trang thiết bị kỳ quái, trên chiếc giường đôi được gắn chết vào tường, một gã đàn ông đang nằm ngửa, tay chân bị cùm, hai mắt nhắm chặt.

    -Lâm Hiên..

    Gã đàn ông nằm trên giường trước đó vẫn đang thiêm thiếp ngủ, song tiếng mở cửa của gã đeo kính đã khiến hắn tỉnh giấc. Sau khi thấy rõ người bước vào là ai, gương mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.

    -Lâm Hiên…tại sao anh lại làm thế? Anh có bị điên không? Trịnh Khải sắp xếp tôi theo là để bảo vệ anh..vậy mà..anh định làm gì? Nếu để Trịnh Khải biết, anh nhất định sẽ lãnh đủ! Tôi…

    -Cứ an tâm, toàn bộ camera và máy ghi âm ở đây đã bị tôi xử lý rồi. Gã đeo kính tên Lâm Hiên sắc mặt không chút thay đổi đáp, một câu trả lời hoàn toàn không ăn nhập gì.

    -Mau thả tôi ra! Nghe rõ chưa? Thả tôi ra khỏi đây!

    -Lý Sơn, bình tĩnh. Lâm Hiên cất giọng đều đều:- Tôi tất nhiên sẽ thả cậu ra , nhưng không phải là bây giờ. Cứ an tâm, trong thời gian ngắn, cậu chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Tôi đã thăm dò rất kỹ càng. Cùng lắm cậu chỉ bị họ lấy tiêu bản máu và chút dịch thể trong người mà thôi. Cậu là một thành viên trong đội, tôi có thể không lo cho an toàn của cậu sao? Nên nhớ, chúng ta chỉ còn vỏn vẹn năm ngày rưỡi nữa là kết thúc thế giới phim Recreator. Từ đây đến lúc trở về, cậu nhất định sẽ an toàn.

    -Thật vậy không? Ánh mắt Lý Sơn thoáng dịu lại, song rất nhanh quay về vẻ thảng thốt. Có điên mới đi tin lời của gã này, một kẻ bán trời không văn tự như hắn thì có nề hà gì cơ chứ? Ngoài lợi ích cao nhất ra, có lẽ ngay cả sinh mạng của bản thân mình hắn cũng chẳng buồn đếm xỉa đến..đừng nói là gã.

    -Lâm Hiên..vậy sắp tới tôi sẽ phải làm sao? Lý Sơn cố vớt vát chút hy vọng cuối cùng hỏi.

    -Rất đơn giản, nhiệm vụ của cậu là nằm yên một chỗ, hết. Lâm Hiên lấy tay đẩy gọng kính, nói như không có chuyện gì xảy ra:- Ba ngày nữa, không, chậm nhất là bốn ngày nữa tôi sẽ cứu cậu ra. Yên tâm đi.

    -Bốn ngày nữa..nhớ đó! Nếu tới lúc đó anh vẫn chưa cứu tôi ra..thì tôi sẽ đem mọi chuyện nói ra hết đấy! Thật đấy!

    Thế nhưng lúc này, bóng dáng gã đàn ông đeo kính đã biến mất sau cánh cửa phòng, mặc kệ tiếng gào thét và uy hiếp có phần tuyệt vọng của Lý Sơn…





    ------------









    -Ha ha ha..nếu đã tới cả rồi thì còn dài dòng nữa làm gì..tất cả cùng đến đi!

    Park Jong Seok một tay xé rách áo complet, lộ ra vóc người hoàn hảo với những thớ cơ săn chắc như đồng, tiếp đó nhìn thẳng về phía Trịnh Khải cười hào sảng. Thần sắc Trịnh Khải từ lúc xuất hiện tới giờ vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng không biết tại sao, sau khi ánh mắt của hắn cùng Park Jong Seok va chạm, một luồng chiến ý trong lòng bỗng dưng cuộn trào mãnh liệt..

    -Được!

    Trịnh Khải cười ha hả, quanh người, ngọn lửa màu đỏ rực của hắn bỗng dưng bùng lên mạnh mẽ, rung động kịch liệt. Chân nguyên lực trong cơ thể từ trong não đổ dồn xuống, kết hợp với nội lực ctừ đan điền cuộn thẳng lên, khiến hắn lập tức tiến vào trong trạng thái Destroy( Phá Hoại)

    Trịnh Khải cười lớn một tiếng, tiếp đó chân dùng sức đạp mạnh. Sức mạnh dưới chân hắn lúc này thật sự là quá kinh khủng, mặt đất cơ hồ vụt nổ tung, nơi hắn vừa đứng xuất hiện một hố sâu đến nửa mét. Nương theo luồng lực này, tốc độ của hắn cũng được đẩy lên một mức không thể hình dung, chỉ sau nháy mắt đã lao tới gần Park Jong Seok, một đá bổ thẳng xuống đầu đối phương.


    Nửa giờ quan chiến đã giúp Trịnh Khải hiểu rõ gã người Hàn này thật sự không hề kém cạnh gì mình, thế nên vừa ra tay là đã dốc toàn lực, hắn giờ này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái Phá Hoại, tốc độ cùng sức mạnh cùng đạt tới mức độ không thể tưởng tượng nổi. Một cước này giáng xuống đầu Park, nơi hai người đứng lập tức chìm hẳn xuống lòng đất, áp lực từ đó lan tỏa ra cũng khiến cho người ngoài đứng nhìn hít thở không thông. Thế nhưng, rất nhanh, Trịnh Khải đã phát hiện ra, một cước này của mình đã hoàn toàn trượt mục tiêu.

    Nhận thấy sát ý kinh người từ bên hông phải truyền tới, Trịnh Khải thầm kêu không ổn, song giây phút hắn xoay người lại thì bỗng thấy cả người rét lạnh. Chỉ khựng lại 0,1s, một quyền của Park đã đánh đến trước mặt! Dự cảm nguy hiểm do Bản Năng Sinh Tồn mang tới lập tức khiến hắn trở nên vô cùng bình tĩnh, đầu Trịnh Khải nổ bùng lên một cái, thuộc tính thân thể ở trạng thái Hủy Diệt trong nháy mắt được đẩy lên mức cao nhất. Tiếp đó, hắn vung tay lên, ngọn lửa màu đỏ rực vô cùng vô tận xung quanh ngưng tụ lại quanh bắp tay Trịnh Khải, nhìn bên ngoài như một dòng nham thạch nóng chảy - lấy cứng đấu cứng.

    Một thanh nhức óc lấy nơi hai người so chiêu làm trung tâm truyền ra, khiến người yếu nhất ở đây là Liễu Diệp Nhi cảm thấy đầu váng mắt hoa, phải lấy tay bịt tai lại. Ánh mắt của ba người đứng ngoài lúc này đều đang gắt gao nhìn trung tâm trận chiến, một quyền này nhất định đã phân thắng bại!

    Chỉ thấy cách đó hơn hai chục mét, Trịnh Khải nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, ngọn lửa đỏ rực quanh người cũng đã nhạt đi ít nhiều. Gắt gao nhìn Park Jong Seok đang đáp một chân xuống đất, từ bả vai trở xuống đau như xé, đáy mắt Trịnh Khải liền hiện lên một tia kinh hãi. Hắn thật không ngờ, mặc dù đang trong trạng thái Destroy (Phá Hoại), thế nhưng hắn vẫn không thể đỡ được một quyền của Park Jong Seok . Điều này làm Trịnh Khải không khỏi phải đánh giá lại gã người Hàn trước mặt thêm một lần nữa.

    Cái danh “Thần Quyền” này… đúng là không phải giả!

    “Có lẽ..nếu không xài vũ khí, trừ phi sử dụng Hồng Hoang… mình chắc chắn không phải đối thủ của hắn! Trịnh Khải âm thầm nghĩ.

    -Hay lắm!

    Tiếng cười ha hả vừa dứt, Park Jong Seok vô thức nhìn lên, một cái bóng màu vàng đã nhảy tới. Hắn lập tức không dám coi thường, gắt gao tập trung tinh thần.

    Đừng nhìn vừa rồi biểu hiện của hắn có phần dọa người, chỉ một đấm đã đánh bật Trịnh Khải toàn lực công kích, chỉ mỗi Park là hiểu, lúc này hắn thực sự là đèn sắp cạn dầu, một trận đấu dai dẳng với Hanks Richard đã tàn phá 70% thể lực của hắn. Thậm chí Park có thể cảm nhận được, khả năng duy trì trạng thái tăng cường giác quan cao cấp (Enhanced Senses) cũng chỉ còn tối đa ba phút nữa. Đó là một kỹ năng nửa hoán đổi nửa sáng tạo giúp tăng cường thị giác, thính giác và phản xạ thần kinh lên mức cao nhất. Nhờ năng lực này Park Yong Seok có thể điều chỉnh các đòn đánh với độ chính xác gần như tuyệt đối dù tốc độ ra đòn rất nhanh, thế nhưng lúc này đây, hắn sắp không kiên trì được bao lâu nữa…

    Chiến Vân hai mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực, là một thành viên cận chiến hoàn toàn dựa vào sức mạnh của hai nắm tay để sống sót, đã từ rất lâu rồi, hắn vẫn luôn khát khao được một lần thử sức với danh hiệu “Thần Quyền”. Bây giờ cơ hội đã đến, dù thế nào cũng không thể bỏ qua!

    -Tiếp lấy!

    Vừa dứt lời, Chiến Vân đã gào lên điên cuồng. Cũng đồng dạng như Trịnh Khải, hắn lập tức tiến vào trạng thái Destroy ( Phá Hoại). Không như Trịnh Khải chỉ coi đây là cánh tay trái của mình sau Hồng Hoang và Hell’ Sworld, đây chính là kỹ năng giữ mạng của hắn, và cũng là kỹ năng hắn dồn nhiều tâm huyết nhất. Chân nguyên lực và nội lực trong cơ thể, hai luồng sức mạnh va chạm nhau kịch liệt ở ngay trái tim, lực lượng giống như nước lạnh và dầu sôi hòa vào nhau điên cuồng bộc phát, tràn ra khắp cơ thể một cách mãnh liệt và cuồng bạo.

    Park Jong Seok vẫn đứng im lìm ở đó, đang tính dùng tĩnh chế động thì bỗng thấy Chiến Vân đột nhiên bước mấy bước kỳ lạ trên không trung, tiếp đó, chiến giáp trên người hắn cũng đột nhiên thay hình đổi dạng. Park giật mình, mặc dù người thanh niên kia còn chưa ra đòn, song Bản Năng Sinh Tồn đã mãnh liệt cảnh báo hắn rằng nguy hiểm đã cận kề..

    -Khụ!

    Môi chỉ khẽ mấp máy hai chữ “không xong” , cả người Park Jong Seok đã như đạn pháo bay vụt về phía sau. Lộn người vài vòng song vẫn không thể tiêu hết được dư lực một đòn tấn công của đối phương, thân thể to lớn của Park Jong Seok như bao cát giáng mạnh xuống đất. Chiến Vân cũng không lợi dụng cơ hội mà tập kích, sau khi đáp xuống đất thì chỉ yên lặng đứng đó. Lúc này mấy người Trịnh Khải, Liễu Diệp Nhi, Hanks Richard mới nhận ra, mặt đất nơi Park đứng giờ đã lỗ chỗ toàn hố sâu, mỗi hố có đường kính gần nửa mét, số lượng phải đến bảy, tám chục.

    -Ha..một quyền vừa rồi của cậu..là như thế nào vậy? Khó nhọc đứng lên, Park Jong Seok vặn người răng rắc, cũng không để ý máu vẫn không ngừng tràn ra từ khóe miệng, hứng thú nhìn gã thanh niên mặc chiến giáp trước mặt.

    -Thiên Mã Lưu Tinh Quyền! Gương mặt của Chiến Vân cho tới giờ vẫn không giấu nổi vẻ hưng phấn, hắn vừa dùng quyền pháp đánh trọng thương Park Jong Seok! Hơn nữa chỉ là một chiêu!

    - Thiên Mã Lưu Tinh, dùng cũng như tên, khi xuất chiêu, bộ pháp di động chiếu theo quỹ tích di chuyển của mười ba chòm sao Thiên Mã, dựa vào DesTroy(Phá Hoại) để đề cao uy lực. Một khi ra đòn là một trăm cú đấm liên tiếp, mỗi cú đấm đều vượt qua tốc độ âm thanh! Đó là kỹ năng tự sáng tạo của tôi, Thiên Mã Lưu Tinh Quyền, một quyền đánh ra, thiên địa biến sắc!

    -Dừng..Park Jong Seok mỉm cười:-Một trăm cú đấm sao? Hình như cậu nói hơi quá rồi đó. Mặc dù tốc độ ra đòn của cậu rất nhanh..nhưng như thế vẫn chưa đủ để vượt qua được mắt tôi. Chỉ là..rõ ràng tôi đã tránh được gần hết rồi, cớ sao còn nội thương nặng đến vậy?

    -Thiên mã Lưu Tinh Quyền, quyền đi trước, âm theo sau. Một trăm cú đấm, chỉ cần trúng một thôi là cũng đủ lắm rồi. Đừng nói nhiều nữa, đánh tiếp đi!

    Park Jong Seok khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn gã thanh niên đang hùng hổ lao đến với vẻ hứng thú. Phải, đã lâu rồi..hắn mới có hứng thu đồ đệ đến như vậy! Park tin rằng, chỉ cần đi theo mình vài năm, cậu thanh niên này sẽ bước tới đỉnh cao của quyền thuật, thứ mà hắn cho tới giờ vẫn một lòng theo đuổi.

    -Đúng vậy, đừng nói nhiều nữa. Tất cả cùng giải quyết hắn cho xong đi.

    Hanks Richard hừ một tiếng, triệu hồi ma thuật Necromancy. Tức thì, trên mặt đất bỗng dưng trồi lên mấy chục bộ xương người trông rất kinh tởm, chính là các chiến binh xương (skeleton warrior), một trong những ma thuật mà hắn ưa thích nhất khi không muốn đích thân xáp chiến. Những bộ xương này sau khi được triệu hồi thì đều như thiêu thân mà lao về phía Park Jong Seok. Phía bên kia, Trịnh Khải sau một hồi trầm ngâm thì trên tay cũng đã xuất hiện một thanh cự kiếm khổng lồ màu đỏ máu, từ từ nâng lên ngang vai, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.

    -Đỡ! Thiên mã Lưu Tinh Quyền!

    -Được! hôm nay để tôi dạy cho cậu, như thế nào mới gọi là quyền thuật!

    Park Jong Seok cũng không buồn quan tâm tới việc mình hiện đã lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm, hai mắt vẫn dán chặt vào Chiến Vân đang xáp lại gần, hai mắt sáng ngời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 10-03-2014 lúc 17:07.

    MỆT

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abc84p,Reply,sport_cg,Suarez,woody_woodpecker,
  7. #109
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Quyển VII(Kết) : The Recreator-Nhân Bản

    -LOẠN-



    Chương 20: Tuyệt Lộ (1)



    Link góp ý:http://www.tangthuvien.com/forum/sho...85083&page=116




    -Hừ!!

    Lúc này, ở khu đông, trận chiến của Han-Dae-Sung và Mathieu đang bước vào những thời khắc cuối cùng.

    -Ha ha ha ...sợ rồi sao? Không dám đối mặt với tao ư? Hóa ra Seul Team cũng chỉ vậy thôi, nuôi toàn một lũ chết nhát...

    Mathieu một mặt liên mồm mắng chửi, trong khi đó vẫn không ngừng áp sát, thế nhưng lúc nào cũng chậm mất một bước. Lúc này, Capoeira của hắn đã được sử dụng đến cực hạn, khiến chuyển động của hai chân nửa người nửa máy đã không thể sử dụng mắt thường để quan sát. Chỉ cần Mathieu di động tới chỗ nào, nơi ấy lập tức sẽ như bị một luỡi cưa máy lướt qua vậy.

    -Vẫn chạy à? Thằng khốn!!

    Han-Dae-Sung không trả lời, hắn quay người lại, như một cơn gió lốc lướt qua chỗ Mathieu rồi thoát sang một bên. Mặc dù chưa nghĩ được cách khắc chế đối phương song Mathieu cũng không thể làm gì nổi Han-Dae-Sung, bởi tốc độ của gã vẫn còn thua hắn rất nhiều. Việc hắn cần làm bây giờ là chậm rãi chờ cơ hội..Han-Dae-Sung cũng không có gì phải vội vàng, chưa kể The Lightning Team chỉ mới xuất hiện một tên này, nếu như hắn liều mạng thì dù có đánh bại đối phương thì cũng khó tránh khỏi cảnh lưỡng bại câu thương. Đó là điều mà Han-Dae-Sung không muốn chút nào. Trước giờ hắn vẫn luôn lấy bản năng chiến đấu loài thú ra làm kim chỉ nam trong chiến đấu..mà một kẻ săn mồi giỏi luôn biết cách quần khiến cho còn thú kiệt sức rồi mới làm thịt...

    -Soat!

    Trong khi Mathieu còn đang lớn tiếng chửi đổng, Han-Dae-Sung đã như âm hồn lướt tới, hai mắt đằng đằng sát khí. Mathieu hoảng hồn, điên cuồng huy động hai chân xoay tít, khiến Han-Dae-Sung nửa đường phải rút về. Hắn biết, mình vẫn phải chờ thêm một lát nữa...

    "Không xong rồi...nếu cứ dây dưa mãi thế này thì không ổn..Arm trung cấp là nhờ hấp thu sinh mệnh lực mà sống, nếu hắn vẫn không chịu tấn công, vậy thì.."

    Hai mắt xoay tròn, Mathieu không ngờ lại giải trừ trạng thái Capoeira, điều này khiến Han-Dae-Sung đứng ngoài không khỏi bất ngờ, thầm nghĩ chẳng lẽ gã to con tứ chi phát triển này còn có con bài nào khác?

    -Ha ha ha..được thôi, nếu mày thích chơi trốn tìm, tao sẽ cùng chơi với mày . Chỉ tiếc là..con bạn gái của mày có lẽ không được may mắn như thế. Chắc giờ này nó đã bị thịt rồi cũng nên.

    -Mày nói cái gì?

    Một tia sáng chết chóc vụt hiện lên trong đáy mắt Han-Dae-Sung, hắn trầm giọng.

    -Mày thực sự không biết sao? Mathieu ổn định hơi thở, lợi dụng thời cơ để phục hồi thể lực, song miệng thì vẫn không ngừng phân tán sự chú ý của đối phương:- Có lẽ là số mày còn chưa đến lúc chết…nên mới gặp phải tao. Còn con bồ của mày thì lại khác. Mày có biết đối thủ của nó là ai không? Nói cho mày biết, đó là một con quỷ, một con quỷ đúng nghĩa…

    Han-Dae-Sung hạ móng vuốt xuống, sắc mặt âm trầm bất định. Mặc dù biết đối phương đang cố ý cho mình vào bẫy, buộc hắn phải tốc chiến tốc thắng, thế nhưng sâu trong tận đáy lòng, một cảm giác bất an vẫn đang không ngừng mãnh liệt trỗi dậy. Nó làm hắn không thể bỏ qua câu nói hăm dọa của đối phương, bởi…một khi đó đã là sự thật, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi.

    “Hỏng rồi..Lee-Young-Min..”

    Han-Dae-Sung chấn động. Phát hiện không thể nào trao đổi cùng đồng đội, nỗi lo lắng trong lòng hắn lại càng dâng trào mãnh liệt. Điều đó có nghĩa là gì? Mạng lưới tâm linh tương thông bị cắt đứt cũng đồng nghĩa với Terry Karl đã xảy ra chuyện. Vậy thì Roy Hogson cũng lành ít dữ nhiều. Đối phương..thực sự mạnh đến như vậy sao? Vậy thì..Lee Young Min giờ ra sao?

    -Ha ha ha..đừng hy vọng nữa làm gì cho phí công. Hai mắt của Mathieu ánh lên một tia giảo hoạt:-Có lẽ mày vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ nhỉ? The Lightning Team đã kết làm đồng minh với Thương Hải Đội, và chúng tao sẽ nghiền chúng mày ra bã. Catherine Adean đã trúng kế điệu hổ ly sơn, Park Jong Seok dù tài ba cỡ nào cũng chẳng thể đương cự nổi cả “ người Sắt” lẫn “Bá Tước”. Chúng mày có thể nói là đã bị đẩy vào tuyệt lộ rồi. Bây giờ đứng trước mắt mày chỉ có hai cơ hội: một là xéo đi mà giữ mạng hay nhặt xác con bồ thì tùy, hai là ở lại đây chờ đồng đội của tao tới làm thịt mày.

    -Hình như mày quên con đường thứ ba?

    Han-Dae-Sung ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt giờ đã nồng đậm sát ý.

    -Con đường thứ ba?

    -Đúng. đó là… lấy mạng mày rồi đi cũng không muộn!

    Vừa dứt lời, cơ mặt Han-Dae-Sung bắt đầu kịch liệt biến đổi, hai chiếc răng cửa vụt dài, sắc lẻm. Sau đó là cơ thể, cơ ngực của hắn liên tục trương phồng lên, tiếp theo là hai bắp đùi, cuối cùng là đôi tay.

    “Grư ư ư ư..”

    Ngửa cổ tru dài một tiếng, hai chân..không, cả hai chân và hai tay hoàn toàn bám dính với mặt đất..Han-Dae-Sung lúc này trông thực sự không khác gì dã thú..sát khí kinh người truyền tới làm Mathieu rợn tóc gáy.

    -Điên rồi! Là người không muốn lại muốn làm thú!

    “Thuần Dã Thú”

    Trong đầu của Mathieu vụt hiện lên ba chữ, song rất nhanh..cổ hắn đã truyền tới cảm giác lành lạnh. Cảm giác rợn tóc gáy…dưới sự kích thích của Bản Năng Sinh Tồn, Bản Năng Thích Nghi của hắn lập tức kịch liệt vận chuyển.

    “Grừ!”

    Cách đó hơn mười mét, một Mathieu hoàn hảo tái sinh lại từ đống bùn..không, vai trái của hắn lúc này đã bị rứt một miếng thịt lớn. Lần thứ hai trong vòng ba ngày, cảm giác sinh tử tồn vong trong nháy mắt khiến Mathieu đổ mồ hôi lạnh, một điều mà trước giờ chỉ có ở hắn khi đứng trước mặt hai con quỷ trong Lightning Team, Vivian và Hanks Richard.

    “Sức mạnh, tốc độ..tất cả đều mạnh hơn rất nhiều lần. Mẹ kiếp! Thằng này đúng là thú chứ không phải người!”

    - A!

    Không đợi cho Mathieu kịp hồi thần, Han-Dae-Sung cơ hồ như phát điên, hắn gào lên, chớp mắt đã lao cả bốn chi tới chỗ gã. Cho dù bị mười mấy cú đá như búa bổ vào mặt, Han-Dae-Sung cũng không thèm để ý, cái miệng vẫn còn dính máu không ngừng nhào tới. Đối diện với công kích cuồng bạo bất chấp tất cả như vậy, Mathieu mới là lần đàu tiên nếm thử . Hắn kiên cường dùng Capoeira lấy cứng đối cứng, định bụng xem ai chịu đựng được lâu hơn, song chỉ được có mấy giây, biểu hiện của Han-Dae-Sung đã khiến hắn triệt để đánh mất ý chí chiến đấu.

    - A!

    Han-Dae-Sung đã hoàn toàn lâm vào cuồng bạo, hắn gào lên, cả ngươi điên cuồng triển khai công thế như cuồng phong bạo vũ về phía Mathieu, trận công kích này thật sự quá kinh khủng, một tiếng âm vang, hàm răng của hắn cắn vào bắp chân nửa người nửa máy của Mathieu, lập tức rứt đi một mảng thịt lớn. Cuối cùng Han-Dae-Sung không ngờ còn cứng rắn dùng máu của mình để đổi lấy cơ hội xuyên qua vòng phòng ngự không chỗ hở của đối phương, cắn vào mặt Mathieu. Chỉ chờ có thế, hắn dùng sức giật mạnh, lôi ra một nửa da mặt và cái tai trái của gã , thế nhưng điều kinh hoảng nhất là, hắn không buồn nôn máu thịt ra mà cứ nuốt thẳng xuống cổ họng, sau đó lại há mồm cắn tiếp, bốn chi thì bám dính lấy người Mathieu, khiến Capoeira hoàn toàn vô hiệu.

    -Không!!!!

    Mathieu rút cuộc kinh sợ cực độ, gào lên, cả người vụt trở nên mềm nhũn như bún giãy ra, lao đi như tên bắn. Lúc này, hắn hoàn toàn không còn chút suy nghĩ nào ngoài việc phải chạy trốn càng xa càng tốt, bởi hắn biết, một khi dừng lại là chắc chắn sẽ phải chết..





    ----------------------







    -Mọi chuyện là như vậy ư?

    Trong phòng phụ trách #23 tầng 12 phân cục của Rec, lúc này tất cả mười sáu người của năm clone Team đều đang cùng ngồi chung một chỗ. Cái họ đang phải hứng chịu là cơn thịnh nộ của Mikhail, một trong hai người phụ trách cao nhất trong chiến dịch nhân bản X-gene.

    -Đó là tất cả những lời bào chữa mà các anh chị trả lời cho tôi?

    Người đàn ông có ria mép đập bàn phẫn nộ. Vâng, người đàn ông cao có 1m65 gầy gò này rõ ràng không phải là đối thủ của bất cứ ai trong số những người ngồi đây, thế nhưng đứng trước cơn thịnh nộ của ông ta, không một ai dám cất giọng phản kháng.

    Lý do thực ra rất đơn giản.

    Để phòng ngừa viễn cảnh không khống chế nổi những sản phẩm thí nghiệm do chính mình tạo ra, tổ chức Rec đã dành hẳn một lượng kinh phí khổng lồ để nghiên cứu ra một hoạt chất gọi là Granitor Virus, thường được gọi dưới cái tên đơn giản là “Opium”. Đây là một chất kịch độc, cứ nửa tháng nếu không tiêm một lần thuốc giải thì nạn nhân sẽ đột tử trong thống khổ. Đối với những phiên bản cao cấp như tiểu đội luân hồi ngồi đây, phương thức “chăm sóc” của Rec thậm chí còn đặc biệt và ân cần hơn nữa.

    Tất nhiên, trong một tập thể những con người cao ngạo này, dù sử dụng biện pháp nào đi nữa cũng khó tránh khỏi sự phản kháng của một vài cá nhân, và đó là lý do Clone Vivian sau khi trở về đã lập tức bị cưỡng chế vào phòng giam biệt lập.

    -Thất bại! Các cô cậu tưởng chỉ cần nói một câu ấy là xong à? Trước lúc xuất phát tôi đã nói thế nào rồi? Không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng vác mặt về đây nữa. Các anh chị tưởng tôi không dám làm thật à? Hừ, vậy thì các anh chị nhầm rồi. Đừng quên, còn năm ngày nữa là tới rồi đấy..

    Những người ngồi đây nghe ông ta nói đến hai chữ “ kỳ hạn” thì đều thầm đổ mồ hôi lạnh. Cái mà Mikhail ám chỉ là “Ngày thanh trừng”, mỗi tháng có một lần. Đó là ngày mà những người như bọn họ được tiêm thuốc giải Granitor Virus, còn những phần tử đã hết giá trị sử dụng hay chống đối sẽ phải chịu độc tính phát tác, và sau đó là làm mồi cho lũ zombie biến dị.

    -Thế này, thưa tổng phụ trách. Một cô gái tóc dài da vàng mặc quân phục nhỏ nhẹ cất tiếng, là clone Liễu Diệp Nhi của Thương Hải Đội. Sau khi được Mikhail cho phép, cô ta mới tiếp tục nói:

    -Thất bại lần này là trách nhiệm của mọi người, điều đó là không thể chối cãi. Thế nhưng, trái với dự đoán của tổ chức..họ thực sự ưu việt hơn chúng ta rất nhiều, về mọi mặt. Nếu muốn chiến dịch thành công, chúng ta cần phải thay đổi chiến lược, đó là điều kiện tiên quyết để giành thắng lợi.

    -Nói tiếp đi.

    Nhìn qua clone Thương Hải Đội, mặc dù mấy lời nói sáo rỗng đó không sao lọt được vào tai, song Mikhail chỉ hơi nhíu mày chứ không trực tiếp cắt lời như mọi khi. Hiển nhiên, việc clone Thương Hải Đội bắt được một tiêu bản trở về đã khiến ông ta tương đối hài lòng. Đó là mảnh thành tích duy nhất mà Mikhail có thể níu kéo trong lúc báo cáo với tầng lớp lãnh đạo cao tầng của Rec.

    -Đầu tiên, chúng ta phải chấp nhận thực tế:-Chúng ta đã thất bại, đó là vì chúng ta đã sai lầm ngay từ khi đánh giá đối thủ. Những bản chính của chúng tôi, họ không những ưu việt hơn mà còn hơn một khoảng cách rất xa. Hiện giờ khắp Washington đều là zombie, những sản phẩm thí nghiệm nhân bản thất bại của chúng ta, tổ chức thì lại đang vất vả chống lại sự càn quét của chính phủ Mỹ, viện trợ chắc chắn là không có, vì thế nếu cứ cương quyết sử dụng bạo lực sẽ khó mà thu được kết quả. Chính vì vậy, tôi mạn phép thay Clone Thương Hải Đội đưa ra một giải pháp có thể giải quyết tình thế trước mắt…đó là đàm phán!

    -Đàm phán, đó là hành động dựa trên nguyên tắc hai bên đều có lợi. Là phe yếu, muốn đàm phán, chúng ta phải có “vốn”. Nếu không có “vốn”, đàm phán chỉ đơn giản là yêu sách. Thực ra mục đích của chúng ta chỉ là muốn một vài người trong số họ hợp tác phục vụ việc nghiên cứu, đúng không nào? Nếu như có một cái giá đủ khiến họ mềm lòng, giao dịch tất nhiên sẽ thành công.

    -Nói tiếp đi. Mikhail mặc dù đã tương đối thấy hứng thú, song bề ngoài vẫn thản nhiên như ko có chuyện gì.

    -Thế nhưng “Vốn” của chúng ta là gì? Có hai loại “Vốn”: Đó là “lợi ích” và “uy hiếp”. Về “lợi ích”: chúng ta có thể sử dụng quyền hạn và khả năng của mình để đáp ứng những nguyện vọng của bọn họ. Thực ra chuyến đi lần này cũng không phải là vô ích, bởi ít ra chúng tôi cũng đã thu thập được không ít thông tin quan trọng. Đó là mối quan hệ cộng sinh giữa năm tiểu đội luân hồi. Tôi tin rằng, chúng ta có thể dùng lợi ích để giao dịch với bọn họ.

    -Còn về “uy hiếp”, cái này thực ra rất đơn giản, chúng ta có thể lấy việc hỗ trợ cho những tiểu đội luân hồi khác làm “ lợi ích”, và đó cũng có thể là” uy hiếp”, bắt họ phải hợp tác. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể áp dụng phương pháp bắt giữ một thành viên có lực chiến đấu yếu của họ làm con tin để đàm phán, như chúng tôi bắt cóc Lý Sơn của Thương Hải Đội vậy. Phương pháp này qua tìm hiểu thì không thể áp dụng với Seul Team và The Lightning Team, bởi một đội các cá nhân đơn lẻ đều vô cùng mạnh mẽ, còn đội kia thì đơn giản là không hề quan tâm tới sinh mạng của đồng đội mình.

    -Trên đây chỉ là những tóm tắt cơ bản..còn đi vào cụ thể, xin mọi người cho ý kiến.

    -Ừm..Mikhail trầm ngâm, tất nhiên là không một ai ở đây dám quấy rầy gã. Một lát sau, hắn mới cất tiếng nhẫn ét:

    -ừm..#352 nói rất đúng. (Rec phân biệt clone qua mã số). Hiện giờ chính quyền Mỹ đang lôi kéo quân đồng minh vào cuộc, chúng ta không thể trông chờ vào viện binh. Song kế hoạch T-Rec này là chuyện liên quan đến sống còn của tổ chức, tin chắc rằng chúng ta sẽ được hỗ trợ hết mức có thể. Vậy, chúng ta có gì để đàm phán?

    Clone Liễu Diệp Nhi liếc nhìn Lâm Hiên, sau đó mới đứng dậy bật công tắc radar, màn hình tinh thể lỏng treo giữa phòng lập tức hiện lên năm khu vực chia thành hình lập thể. Clone Liễu Diệp Nhi chỉ tay vào một góc màn hình, khu vực này lập tức được phóng lớn. Trên màn hình hiện ra hình ảnh của Park Jong Seok đang bị Trịnh Khải, Hanks Richard, Chiến Vân và Liễu Diệp Nhi vây công, tình thế đã vô cùng nguy hiểm.

    -Thưa tổng phụ trách, đây là những gì mà vệ tinh thu được. Theo như những thông tin chúng tôi thu thập được, ngoài VND Team không rõ tung tích, mối quan hệ giữa Seul Team, The Hope Team và Thương Hải Đội, The Lightning Team đã xấu đến cực điểm. Đây chính là thời cơ của chúng ta!

    Nói rồi, cánh tay của Clone Liễu Diệp Nhi lại chỉ đến một khu vực khác, lần này hiện lên là Han-Dae-Sung cả người đầy máu. Và ở dưới đất, một đống máu thịt kèm với nội tạng bầy nhầy hòa quyện vào với nhau…xen vào đó là cái đầu của Mathieu, đôi mắt sau khi chết vẫn tràn đầy vẻ khiếp sợ. Cuối cùng là khung cảnh chiến đấu giữa Vivian và Lee Young Min.

    -Seul Team đang từng bước lâm vào đường cùng. Đây chính là thời cơ, và cũng là cơ hội của chúng ta!







    --------------








    -Ôi..Tần Hiểu, tôi đã nể mặt Trịnh Khải mà cho anh một cơ hội..là anh không chịu tận dụng đó nhé.

    Vivian cười với Tần Hiểu, giọng điệu tương đối nhẹ nhàng, thậm chí còn mang chút trách cứ, nhất là điệu cười còn có chút lẳng lơ. Thế nhưng Tần Hiểu thì chẳng hề có chút cảm xúc nào, có chăng chỉ là dùng ánh mắt vừa đau khổ vừa bất lực nhìn Lee Young Min đứng cách đó mấy mét.

    -Hừ..

    Lee Young Min cũng cảm thấy không ổn. Tình hình hiện giờ đã trở thành một chọi hai. Mặc dù gã đàn ông kia hiện giờ đã không còn chút uy hiếp nào với cô, thế nhưng người đàn bà vừa xuất hiện này thì lại không bình thường chút nào. Đầu tiên, chưa bàn tới thực lực, chỉ riêng việc có thể ẩn nấp lâu như thế mà không bị Lee Young Min phát hiện, đó đã là một việc không thể coi thường.

    -Ả là đồng bọn của anh?

    Vivian liếc nhìn Tần Hiểu.

    -Kìa, cô bé dễ thương này đang hỏi anh đấy.

    -Chạy, mau!

    Tần Hiểu gằn giọng.

    Sắc mặt của Lee Young Min lập tức trở nên khó coi. Bỏ chạy khi còn chẳng biết đối thủ mặt mũi tròn méo ra sao? Cô làm như chưa nghe thấy gì, song đôi mắt đầy máu vẫn vô thức nhìn về phía Vivian, trong đó có thêm mấy phần dè chừng cùng bất thiện.

    -Anh-nói-cái-gì-vậy?

    Giọng nói của Vivian bỗng nhiên cao vút lên và lạnh đi trông thấy. Ngay lập tức, Tần Hiểu liền cảm thấy rùng mình. Áp lực chết chóc đến từ Trường Tử Vong ( Death Mask) của người đàn bà ma quỷ kia đã đánh tan chút ý niệm chống đối cuối cùng trong đầu hắn, chỉ còn đôi mắt vẫn nhìn Lee Young Min trừng trừng, không ngừng ra hiệu.

    -Cô…

    Lee Young Min vô thức lùi lại. Lúc này cô cũng đã lờ mờ nhận ra, gã đàn ông kia đối với mình thực sự có ý tốt. Thế nhưng, chưa động thủ mà đã chạy trốn, điều này cô không thể nào chấp nhận. Hơn nữa, Lee Young Min cũng hiểu rằng, chưa lâm trận đã rút lui, việc này sẽ để lại một vết nhơ trong quá trình cố gắng bao lâu nay của mình. Nếu xử lý tốt thì không sao, còn nếu không, đó sẽ là rào cản tâm lý lớn ngăn trở cô tiếp tục khai mở % giới hạn cơ thể, mở khóa Bản Năng Tiến Hóa.

    -Ngông cuồng!

    Lee Young Min hừ một tiếng, tập trung tinh thần lắng nghe âm thanh xào xạc của chiếc xe lăn đang di động lại gần, không lùi mà tiến. Đừng nói đối phương chỉ là một mụ đàn bà, cho dù Hanks Richard có ở đây đi chăng nữa, cô tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng lùi bước. Bật nút một hai thủy tinh màu vàng chanh và xanh lá cây trong tay, Lee Young Min đã quyết, cô nhất định sẽ ăn thua đủ với đối phương. Với Gia Tốc Hương giúp đề thăng tốc độ lên gấp mười mấy lần, kèm theo Vong Hồn Hương có thể trong một thời gian ngắn nâng cao toàn bộ phản xạ của tế bào thần kinh cùng sức mạnh cơ bắp, tương đương với người sử dụng kỹ năng tự sáng tạo/trao đổi” Bạo Kích”( Critical), Lee Young Min hoàn toàn tự tin, dẫu đối thủ là ai, cô cũng đủ vốn để liều một trận với đối phương.

    Nhìn thấy người mà mình cố sức bảo vệ nãy giờ vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hai mắt của Tần Hiểu như muốn nứt ra. Hắn gào lên trong cuống họng.

    -Chạy Đi!!!







    -----------------------









    -Hộc..hộc..

    Hai mắt vằn những tia máu, gương mặt đầy lông lá, Han-Dae-Sung sử dụng cả bốn chi lao đi, tốc độ của hắn lúc này đã không thua gì một con báo ghêpa trưởng thành, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Rất chậm..rất rất chậm.

    “Cảm giác này..không! Lee, nhất định em phải kiên trì đợi anh tới…sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì!”

    Bồi hồi, một cảm giác bồi hồi khó tả. Kèm theo đó là dự cảm không tốt. Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời, Han-Dae-Sung hoàn toàn không muốn tin vào dự cảm loài thú, thứ đã được hắn tôn thờ suốt hai mươi mấy năm trời.

    Đôi mắt đã dại đi của Han-Dae-Sung chợt nứt toác, hắn đã thấy ở đằng xa một bóng hình quen thuộc. Đó chính là Lee Young Min, Lee Young Min của hắn..nàng đang lơ lửng trên không trung, đầu nàng ngoảnh lại mỉm cười với hắn..trước khi tiếp tục xoay 360 độ trên cổ rồi rơi xuống đất.

    -Không! Graooo..!!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 10-03-2014 lúc 17:08.

    MỆT

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Reply,sport_cg,Suarez,woody_woodpecker,
  9. #110
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Quyển VII(Kết) : The Recreator-Nhân Bản

    -LOẠN-




    Chương 21: Tuyệt Lộ (2)







    Tầng hầm khu chung cư cao tầng phố Halas.

    Một bóng người chậm chạp cử động trong bóng tối đen mịt. Lê Minh Hoàng đưa tay lên vò trán. Hắn thấy đầu đau như búa bổ. Mở mắt nhìn xung quanh, phải mất hơn mười phút, Hoàng mới làm quen được với bóng tối. Câu hỏi đầu tiên trong đầu hắn là, mình đang ở đâu?

    Những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu chậm rãi hợp lại trong tâm trí hắn. Cath đã đưa hắn đến đây, và dặn dò là nhất định không được rời khỏi chỗ này trong hai ngày tới. Sau đó thì thế nào? Hắn không còn nhớ nữa.

    Hắn chỉ biết, điều mình cần làm bây giờ là phải thoát khỏi nơi này.

    Có tiếng thở đều đều sặc mùi hung bạo nương theo nhịp thở của hắn, làm suy nghĩ trong đầu Hoàng nhất thời rối loạn. Nhìn xuống mặt nước đen ngòm bên dưới, hai mắt nhất thời sáng rực. Hoàng lập tức nhận ra thứ gì đã gây nên nỗi bất an mãnh liệt ở mình nãy giờ. Bản năng sinh tồn đang không ngừng thôi thúc hắn, cảnh báo hắn một điều duy nhất.

    Rời xa nơi này càng nhanh càng tốt!





    ------------------









    -Phải làm sao đây..phải làm sao đây..

    Trong phòng #5, Hoài My đang vừa đi đi lại lại trong phòng vừa không ngừng lẩm bẩm trong miệng, tới cả đống đậu phộng chiên dòn vung vãi khắp nền nhà đang bị cô dẫm bẹp lên phát ra tiếng kêu răng rắc cũng không buồn để ý. Khi mà cô đã hết kiên nhẫn, đang định ra ngoài thì cánh cửa phòng bật mở, Tuyết ôm một khay thức ăn thịnh soạn hí hửng đi vào.

    -Ái chà chà..gọi bừa mà cũng có nha..không ngờ chỗ nầy mà cũng có mấy món khoái khẩu của chị em mình. Mấy ngày vừa qua nhai thực phẩm nén, bụng chị đã sắp trương lên rồi, đổi món, đổi đổi món…

    Nói rồi đưa bát bún ốc lên mũi ngửi một hơi, nét mặt lộ vẻ thỏa mãn. Hoài My không nhịn được, giật lấy đôi đũa trong tay Tuyết, dấm dẳng:

    -Nghe em nói đây nè! Sắp tới phải tính sao đây, chúng ta bị phân công đi đàm phán với The Lightning Team đó! Chị còn có tâm trí ở đấy mà ăn bún ốc nữa à!

    -Trả chị đi. Tuyết xụ mặt nhìn Hoài My, làm bộ đáng thương:- Nhanh như vậy mà đã phân công xong rồi à? Hiệu suất làm việc của cái tổ chức này cũng thật là cao quá đi. Thế chúng ta phải đi một mình à?

    -Lại còn mấy mình nữa? Hoài My cáu gắt ngồi xuống, tay vẫn giữ chặt đôi đũa không buông:-Còn cả một gã đàn ông ở Clone Lightning Team nữa, tên là Mathieu. Tên này theo chỉ để hỗ trợ làm quen với dẫn đường thôi, dù gì thì chúng cũng chạm mặt nhau mấy lần rồi mà.

    -Vậy thì đi thôi chứ biết sao giờ. Tuyết nhún vai, bưng bát bún ốc lên húp soàn soạt, trong bụng nghĩ thầm, định làm khó chị à, không dễ đâu cưng.

    -Chị điên à? Hoài My trợn mắt:- Trông thấy chúng ta, mấy tên đó không xé xác ra chấm mắm tôm mới là lạ.

    -Vậy chúng ta có gì để đàm phán?

    -Có cái này. Hoài My chỉ tay vào trán mình gõ gõ mấy cái, rồi xòe hai bàn tay trắng nói với vẻ bất lực:-Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường để chọn, một là cùng Mathieu tới tiếp xúc với The Lightning Team để đàm phán, nếu thành công thì không sao, còn ngược lại thì..theo phương án hai, ngồi một chỗ chờ Granitor Virus phát tác sau năm ngày nữa. Rec không nuôi lũ ăn hại. Chính miệng Mikhail đã nói với tất cả mọi người như vậy.

    -Hay là..Hoài My bỗng dưng đổi giọng nhìn Tuyết thầm thì:-Dù gì chúng ta cũng chẳng phải sợ cái thứ gọi là virut vi riếc ấy, hay là…cứ giả vờ ra ngoài thực thi nhiệm vụ..rồi kiếm cơ hội trốn luôn không về?

    -Không được. Tuyết thẳng thừng gạt đi:-Chúng ta còn cần lợi dụng mạng lưới thông tin của Rec để tìm Thư Lệ, trợ giúp mấy người Bình thuận lợi tìm được Craig và đưa ra khỏi thành phố nữa. Ngoài ra..

    -Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Hoài My trực tiếp cắt lời:- Ngoài ra, hơn nữa sáu ngày nữa, chính quyền Mỹ đã lên phương án thả bom hạt nhân hoặc dùng tên lửa hủy diệt Washington, chúng ta chỉ cần trà trộn vào đám người Rec rút đi là sẽ an toàn rời khỏi thành phố mà chẳng mất chút sức lực nào..đúng không? Câu này em nghe mãi nhàm lắm rồi.

    -Ừm..nhàm là tốt..à nhầm, nhớ được là tốt. Tuyết gật đầu:-Chị là chị không muốn suốt ngày phải canh chừng tên lửa không biết lúc nào bắn vào đầu mình, làm nhân vật chính trong “Sống Trong Sợ Hãi” suốt mấy ngày tới đâu..chưa kể ở đây còn có thứ này nữa. Tuyết chỉ vào bát bún ốc trên tay: -Tóm lại, dù có đuổi chị cũng không đi!

    -Vậy thì chúng ta phải làm sao?

    -Tới đâu thì hay đến đó, không phải họ bắt chúng mình đi đàm phán à? Ăn chùa ở chùa mãi cũng ngại, thôi thì coi như giúp mấy thằng cha này một lần xem như trả công vậy…

    -Đi thôi!

    -Chờ đã, phải gọi tên kia đã chứ..

    -Không cần, đi thôi!



    ----------------------------












    “Một thành viên tử vong..mỗi thành viên bị trừ một ngàn điểm.”

    -Han-Dae-Sung..Han-Dae-Sung..

    -Lee..Yuong Min! Young Min!

    Hai mắt trợn tròn thao láo, Han-Dae-Sung vội vã ôm choàng lấy người con gái trước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc..hắn bỗng thấy hai má nóng rực. Bây giờ hắn mới thấm thía câu nói : có những thứ trước đây ta không hề để ý, chỉ đến khi thực sự mất đi thì mới biết nó quý giá tới nhường nào…

    Anh nguyện coi đây chỉ là một giấc mơ, cũng không muốn mãi mãi mất em.

    -Lee Young Min! Em..em không làm sao cả chứ? Tất cả là tại anh, là tại anh…

    Bị hắn bất ngờ ôm chầm lấy, cô gái có phần bất ngờ, song cũng không lập tức giãy ra. Han-Dae-Sung chợt tỉnh, hắn vội nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn, đôi tay không ngừng rờ rẫm trên mặt cô, rồi xuống tới đôi tai khả ái, cái miệng nhỏ nhắn, bộ ngực tròn đầy…

    -Làm cái gì đấy!

    Lee Young Min hừ một tiếng vỗ vào tay gã, động tác này của cô khiến hắn ngơ ngẩn cả người. Han-Dae-Sung không những không buông ra mà còn lấy tay miết nhẹ, song trái với dự đoán, cô gái trong lòng hắn vẫn không có phản ứng nào. Thật kỳ lạ, mọi khi chỉ cần hắn hơi có động tác quá thân mật một tý là đã phải nhận một suất combo cấu+véo của cô, thế mà bây giờ..

    -Anh còn muốn ngủ đến mấy giờ? Có dậy hay là chờ em vác chổi ra đuổi xuống giường đây?

    Han-Dae-Sung gãi tai rời giường, mặc độc cái quần đùi đi vào trong phòng tắm. Hít hà mấy hơi, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây. Song hắn cũng không để ý cho lắm. Làm vệ sinh cá nhân xong, ngẩn ngơ ngắm mình trong gương mất mười phút, Han-Dae-Sung đi vào nhà bếp, vừa mới nhìn ngó xung quanh, một tấm ảnh bỗng đập thẳng vào mắt.

    Han-Dae-Sung thẫn thờ cầm khung cảnh nhìn một hồi, sau đó quay sang phía Lee Young Min đang đeo tạp dề hối hả dọn bữa sáng, hai mắt lộ vẻ mê man:

    -Lee này, chúng mình cưới nhau thật rồi sao? Từ bao giờ vậy?

    Lee Young Min nhíu mày nhìn hắn như nhìn con khủng long duy nhất còn tồn tại từ thời tiền sử tới giờ, song cô không có thời gian trả lời hắn, vì nồi canh trên bếp đã sôi, nước đã sắp trào ra ngoài rồi.

    Han-Dae-Sung lấy tay vỗ đầu, hắn nhăn trán một hồi rồi đi ra ngoài nhà khách tìm cuốn lịch treo tường. Nay đã là 28/2/2015..chờ đã, vậy là đã hơn một năm từ ngày Recreator 2012 diễn ra rồi sao? Suel Team đã thoát khỏi khốn cảnh? Lee Young Min không chết? Chờ đã, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra..Han-Dae-Sung vò đầu. Thôi, không nghĩ nữa, lát hỏi Young Min không phải là xong ư? Quan trọng nhất là..cô ấy vẫn còn sống và..mình đã kết hôn rồi!

    Nghĩ tới đây, Han-Dae-Sung rốt cục cũng gỡ được tảng đá trong lòng, cùng với niềm vui sướng khó tả, hắn hưng phấn đi vào trong bếp. Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có kim chi và thịt hầm, song tự đáy lòng, Han-Dae-Sung thấy vô cùng ấm áp, bởi đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ ngoài mẹ ra tự tay nấu bữa sáng cho hắn.

    -Mẹ anh đâu?

    Lee Young Min không trả lời. Cô bưng chiếc nồi inox nhỏ từ trên bếp ga xuống, gắp một miếng thịt hầm bỏ vào trong bát chồng rồi thỏa mãn nhìn Han-Dae-Sung thưởng thức công sức của mình.

    -Thế nào, có ngon không anh?

    Han-Dae-Sung vừa nhai vừa nhíu mày, song hắn vẫn cười đáp:

    -Ngon, nhưng vị hơi là lạ…thịt gì vậy em? Không phải thịt bò thì phải?

    -Anh đoán thử xem.

    Lee Young Min nở nụ cười vặn vẹo.

    Han-Dae-Sung khẽ lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn Lee Young Min cầm muôi múc thứ gì đó trong chiếc nồi inox sáng bóng ra ngoài, đặt lên đĩa. Chỉ là, khi nhìn rõ đó là gì, hắn bỗng có cảm giác buồn nôn, buồn nôn đến khó thở.

    -Ọe…

    -Không ngon sao ?

    Khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, kèm theo đó là nụ cười vô hại nở trên môi, trông Lee Young Min bây giờ so với một giây trước thì khác nhau quá xa.

    “Rầm”

    Hai mắt như lồi ra, nứt toác, han-Dae-Sung khuôn mặt như thép nung đỏ, chồm người lên, một tay tóm lấy cần cổ nhẵn nhụi của người con gái trước mặt, một cảm giác nhớp nhúa truyền vào da hắn..lúc này đây, hắn đã cảm nhận được những đốt xương sụn đang kêu lên răng rắc trong tay mình, chỉ cần hắn mạnh tay thêm chút nữa, người phụ nữ này chắc chắn sẽ phải chết!

    -Mày..mày đã làm gì mẹ tao?

    Gương mặt Han-Dae-Sung tràn đầy nỗi thống khổ. Bây giờ hắn đã biết vì sao lại có mùi máu tươi phảng phất quanh đây. Trên chiếc đĩa sứ kia, trên chiếc đĩa sứ kia là một cái tai người đỏ hỏn, bên dưới xỏ khuyên rubi xanh biếc..món quà mà tự tay hắn đã mua tặng mẹ mình nhân ngày nhận tháng lương đầu tiên…

    Một cơn đau buốt truyền lên từ ngực trái, đau buốt tim gan..Han-Dae-Sung chỉ thấy đất trời mờ mịt, song nỗi đau thể xác tuy to lớn song cũng không sao che lấp được sự mất mát về tinh thần. Hắn chỉ thấy mắt mình bỗng dưng tối sầm lại, mọi cảm giác đều biến mất, thay vào đó là hơi thở tử vong không ngừng xâm chiếm cơ thể…khung cảnh trước mắt như tấm kính vỡ tan tành…

    -Chúc mừng..có phải là cậu vừa mơ thấy ác mộng?

    Hai mắt của Han-Dae-Sung trước sau vẫn nhòe lệ. Lúc này, hắn đã biết tất cả những gì xảy ra với hắn nãy giờ chỉ là mộng ảo. Điều gì đã thật sự xảy ra? Phải chăng hắn đã ngủ thiếp đi và nằm mơ thấy bóng ma của cô ấy? Giống như những chiếc hộp của người Trung Hoa, mỗi cái lại chứa một cái khác nhỏ hơn, cái thực hình như chứa đựng cái mộng, cái mộng lại chứa một cái thực khác, cái thực này lại biến thành cái mộng, và cứ thế mãi...

    Hắn chỉ biết, trong tay hắn bây giờ vẫn là cần cổ của Lee Young Min...song đầu nàng thì không thấy đâu nữa. Và ngực hắn giờ đã có thêm một vết thương bằng miệng bát.

    -Mười ngàn điểm.

    Vivian rút tay khỏi lồng ngực Han-Dae-Sung, lôi ra một đống nội tạng bầy nhầy, trong đó có cả một thứ gì đó vẫn đang nhẹ nhàng đập, giơ ra trước mặt Tần Hiểu, như để chứng minh cho chiến tích của bản thân.

    Seul Team...đã lâm vào tuyệt lộ!





    --------












    -Liệt Bạo Cuồng Kích!

    Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền nhập vào trong Kiếp Diệm Hoan Kiếm trong tay Trịnh Khải, chỉ thấy hắn vỏn vẹn bước tới một bước, sau đó vung tay chém ra, mặt đất liền bị áp lực khi hắn ra đòn phá nát bấy, khí lưu xung quanh phạm vi mười mét kịch liệt chuyển động, ma sát, mơ hồ còn xuất hiện tia lửa, ngay sau đó, trong nháy mắt đã có mấy chục lưỡi lửa như vòi rồng lướt tới, tất cả cùng chụm đầu về phía Park Jong Seok.

    Những lưỡi lửa đỏ rực này trông vô cùng hỗn độn, thoạt nhìn thì chẳng có chút màu mè gì, chỉ thuần túy dựa vào tốc độ và sức mạnh, song cả hai hạng mục này đều lớn đến mức không thể tưởng tượng, khiến người ta không thể tin được là sức mạnh con người làm nên, đó chính là một chiêu hắn dùng với Cath mấy ngày trước(*). Mặc cho ngươi có dùng tiểu xảo hay kỹ năng gì đi nữa, ta cũng chỉ có một chiêu này, một chiêu phá hết ngàn vạn chiêu thức của ngươi.

    -Khụ!

    Xuất hiện lại sau màn bụi, Park Jong Seok khó khăn ổn định lại bước chân đã bắt đầu lộn xộn, ngực hắn giờ đã có thêm ba vết thương dài gần hai mươi centimet, cánh tay trái đã hoàn toàn biến mất, đó là phần thưởng mà thanh cự kiếm màu đen của gã đàn ông mặt sẹo đứng đằng kia mang lại. Liên tiếp ho liền hai bụm máu, hai mắt Park Jong Seok đã bắt đầu mờ đi...

    -Xoạc!!

    Hai bên trái phải trồi lên hai chiến binh xương mặc giáp trụ vây Park Jong Seok vào giữa. Hai tên này cũng không có bất cứ chiêu thức gì đặc biệt, chỉ biết lao tới ôm chầm lấy đối phương. Thân hình chúng có tính ăn mòn cực mạnh, bất cứ vật thể sống nào khi tiếp xúc phải đều khó sống, chưa kể đến sức mạnh, mỗi một chiến binh xương đều có thể dùng tay không vật chết một con voi trưởng thành.

    -Mẹ kiếp!

    Bị hai chiến binh xương ôm chặt lấy, Park Jong Seok đau đến khó thở, chỉ biết lớn tiếng chửi đổng. Nếu là lúc bình thường, park Jong Seok tất nhiên sẽ chẳng để mấy khúc xương mục này vào mắt, thế nhưng lúc này hắn tự thân mình còn lo không xong, thậm chí còn không thể duy trì nổi Tăng Cường Giác Quan cao cấp, nếu không phải nhờ có ý chí sinh tồn mãnh liệt, hắn có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi.

    Một thân anh hùng đội trời đạp đất, chẳng lẽ phải ngã xuống tại đây sao?

    -Làm gì vậy? Trịnh Khải chỉ Kiếp Diệm Hoan Kiếm xuống ngáng đường, mặt không đổi sắc nhìn qua Hanks Richard đang định tiến lên một bước:-Không phải chúng ta đã bàn tính từ trước, mạng của Park Jong Seok sẽ do người của Thương Hải Đội chúng tôi kết liễu hay sao? Hay là các vị muốn tranh 10000 điểm này của chúng tôi?

    -Nào có..Hanks Richard nhất thời khựng lại, gương mặt trắng bệch hơi vặn vẹo, song cũng không phản đối. Dù cho có kiêu ngạo đến mấy thì hắn cũng biết, với thương thế của mình bây giờ, cương quyết tuyệt đối không phải là biện pháp tốt.

    Chiến Vân liếc nhìn Trịnh Khải, song hắn chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Park Jong Seok đang cắn răng chịu đựng đau đớn với vẻ thương cảm.

    -Cậu ra tay đi..tôi đứng lược trận.

    Chiến Vân gật đầu, nắm chặt tay, từ từ tiến tới gần Park Jong Seok. Hắn khẽ hít một hơi, toàn thân tiến vào trạng thái Destroy( Phá Hoại). Mặc dù bây giờ như vậy có phần hơi thừa, song xuất phát từ lòng kính trọng với đối phương, Chiến Vân vẫn muốn sử dụng trạng thái tốt nhất của mình để chấm dứt mạng sống của đối phương. Đó đơn giản là sự tôn trọng của kẻ mạnh với nhau!

    -Park, hình như ông đã dùng lần hồi sinh duy nhất của mình rồi, có đúng không?

    -Muốn làm gì thì làm đi, đừng mong Park Jong Seok này mở miệng cầu xin. Chỉ là..sau ngày hôm nay, cậu và Thương Hải Đội của cậu..sẽ trở thành kẻ thù của IOT khu vực Châu Á! Kẻ thù của Công Nương Cath và Bà Maria!

    -Cath? Chỉ tiếc là ông đã tin nhầm người! Ánh mắt của Chiến Vân bỗng hiện lên một tia thương cảm.

    Hai mắt đờ ra, cơ mặt khẽ giật giật, quan sát thần thái của đối phương, Park Jong Seok dường như đã hiểu ra điều gì. Chỉ thấy khóe miệng rướm máu hơi nhếch lên nở nụ cười đau khổ, tiếp đó, Park Jong Seok ngửa đầu, thở hổn hển. Rồi bất thần, sâu trong đáy mắt hắn bỗng ánh lên một tia điên cuồng.

    Park Jong Seok gầm một tiếng, cơ bắp nhất thời căng phồng, nghiền nát hai chiến binh xương đang quấn lấy mình ra thành từng mảnh.

    -Chiến Vân! Cẩn thận!

    Một giây lưỡng lự của Chiến Vân, đó là quá đủ cho một người. Chỉ thấy từ xa, một bóng đen nhanh như cắt lao vụt tới chỗ Park Jong Seok...nhấc bổng hắn lên cao rồi phóng đi mất hút, mấy người Trịnh Khải rất nhanh nhận ra, đó là một chiếc Mini Plane, và người vừa mới cứu Park Jong Seok là một cô gái.

    -Chạy đâu?

    Hai chiếc cánh lớn màu đỏ rực điên cuồng vũ động, Trịnh Khải người chìm trong Hồng Viêm, tay cầm Kiếp Diệm Hoan Kiếm trông như một bức tượng ma thần lao vụt lên không trung gấp rút đuổi theo. Thế nhưng vừa mới cất cánh, một tấm màn màu xanh biếc bỗng hiện ra trên đỉnh đầu của hắn, tiếp đó, hàng trăm tia sáng màu xanh như mưa sao băng đồng loạt trút xuống, uy thế khiến Trịnh Khải không dám coi thường, vội vung Kiếp Diệm Hoan Kiếm lên đón đỡ.

    -Chết! Tiệt!

    Nguyễn Thanh Lâm hai tay nắm chặt Mystic Bamboo đến rướm máu, trầm mặc ló đầu ra từ sau đống gạch vụn cao hơn đầu người. Lúc này, hắn đã không còn con đường nào khác để chọn lựa!








    ----------------------









    - Ha ha ha..Thư Lệ, là cô à? Thật là khó tin..sao cô lại trở về? Ha ha…không ngờ Park này sắp chết rồi..mà còn gặp được cô!

    Hai mắt sáng rực, Mini Plane dưới chân đã được đề thăng lên vận tốc lớn nhất, hứng chịu từng đợt không khí như cuồng phong táp mạnh vào mặt, Thư Lệ vừa dìu Park jong Seok vừa không ngừng quay đầu ra sau xem có ai đuổi theo hay không. Trái lại, gã đàn ông mình đầy thương tích bên cạnh dường như chẳng hề quan tâm tí nào đến sống chết của chính bản thân mình, không ngừng lải nhải bên tai cô.

    -Thư Lệ...không biết cô đã nghe câu truyện này chưa..ở Hàn Quốc, câu truyện này rất phổ biến..ngày xửa ngày xưa...có một ông vua làm lễ kén rễ cho ba cô công chúa trong một lâu đài trên một vùng đất xa. Cô công chúa thứ ba, đã bỏ nhà ra đi vì phải kết hôn với một chú ếch, mặc dù chú ếch này đã làm được yêu cầu của đức vua..đó là tìm được viên kim cương đức vua đánh mất.

    - Công chúa chạy khỏi hoàng cung và sống tự lập trong khu rừng. Công chúa ăn uống rất đạm bạc, hàng ngày chỉ uống nước suối, đốt củi, tự giặt đồ, tự quét dọn và tự săn sóc chính mình. Một ngày nọ, cô đi tắm. Công chúa đã mất bình bĩnh trong lúc đang bơi về bờ. Khi công chúa sắp chết đuối, thình lình một con ếch xuất hiện đưa cô vô bờ bằng tất cả sức mạnh của mình. Chàng Ếch đã cứu sống công chúa. Ngày qua ngày, họ quấn quít với nhau. Họ tâm sự, cười đùa, vui chơi, và cùng làm việc. Họ đã đến gần với nhau hơn...

    -Rồi một ngày nọ trong khi đang ngồi bên hồ, công chúa đã cúi xuống và, với một xúc động lớn, hôn lên trán chàng Ếch. “Bùm!” Bất thình lình, chú Ếch biến thành một chàng hoàng tử! kết chuyện, công chúa và hoàng tử Ếch quay về lâu đài và cưới nhau...

    -Bây giờ không phải lúc tán chuyện đâu..Thư Lệ cười như mếu:-Anh nên bớt thời gian cầu mong cho Lâm có thể cầm chân được ba người bọn họ lâu một chút thì hơn đấy, Park ạ.

    -Khụ..Park Jong Seok ho ra mấy bụm máu, cố sức nói tiếp:-...Cô biết không, ngày hôm nay khi cô xuất hiện..tôi đã biết mình không nhìn lầm người. Điều đó còn ngọt ngào hơn nụ hôn trong chuyện cổ tích rất nhiều! Nếu..

    -Không xong! Thư Lệ biến sắc, cô phát hiện, phía trước đã có một bóng người đứng chặn đường. Lòng cô nhất thời lạnh xuống.

    -Cath..Catherine…

    Người tới là Catherine Adean. Nét mặt của Thư Lệ rất nhanh vụt chuyển từ lo sợ sang mừng rỡ. Mặc dù chỉ tiếp xúc vỏn vẹn có vài ngày nhưng cô biết, đây không phải là kẻ thù, mà là đồng minh của Seul Team. Người vừa xuất hiện chính là đội trưởng The Hope Team, Nếu như có cô ta ở đây, vậy thì…mạng của Park Jong Seok đã không còn phải lo lắng gì nữa!

    -Cath đó à?

    Park Jong Seok giương cặp mắt đầy tia máu nhìn cô gái trẻ đứng chắn trước mặt, trán khẽ nhăn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, thở ra một hơi, lẩm bẩm:-Thư Lệ à…vốn tôi cứ tưởng chỉ cần qua được chuyến này, hai ta nhất định sẽ trở thành công chúa và hoàng tử như trong truyện, chỉ tiếc là…cuộc đời so với cổ tích thì tàn nhẫn hơn nhiều quá.

    -Anh nói thế là sao? Thư Lệ không hiểu hỏi lại.

    -Cath…cô có thể nể mặt tôi..mà tha cho cô ta không?

    Sắc mặt của Cath vẫn lạnh như băng, sự im lặng là câu trả lời hoàn mỹ nhất. Trái lại, gương mặt của Thư Lệ thì bắt đầu trắng bệch.

    -Không được sao?

    Sâu trong hốc mắt con búp bê vải của Cath khẽ ánh lên một tia sáng, trong đêm tối đen mịt, con búp bê như thể hóa thân thành một sinh vật sống, nó bắt đầu đứng dậy trên vai chủ nhân mình, nhìn chằm chằm hai con mồi phía trước.

    -Anh đã biết hết rồi? Cath lãnh đạm đáp:-…vậy cũng tốt, chỉ là.. chắc anh cũng hiểu điều đó là không thể! Đúng vậy không, Thần Quyền? Tôi chỉ có thể nói hai từ..rất tiếc.

    -Hắn! Và cả cô nữa..để đầu lại đây đi.



    -------------------------




    -Có tiến triển gì không?

    Cách đó hơn tám cây số, một chiếc phi cơ đang dùng hết tốc lực bay về phía phố Halas, nơi đang xảy ra trận chiến thanh trừng nội bộ lớn nhất trong IOT mười năm trở lại đây. Và người ngồi đằng sau ghế lái không ai khác chính là Tuyết và Hoài My.

    Tuyết lúc này đã xử lý xong tô bún ốc, đầu chúi vào màn hình laptop 15 inch, tới Hoài My hỏi cũng không buồn đáp. Trên màn hình hiện lên chính là hình ảnh thu được ở ba khu vực trọng điểm đang xảy ra xô xát. Lúc này, máy quay đang tập trung vào một người đàn ông, cao 1m70, da vàng…chính là đội trưởng tiền nhiệm của VND Team-Lê Minh Hoàng.

    -..ha, là người quen. Xem ra.. sắp có kịch hay để xem rồi đây..







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Từ chương sau bên chiến đấu bắt đầu khai triển bố cục, còn bên trí giả thì bắt đầu tạo cục. Cố vậy, còn tầm chục chương là xong được chuyến hàng tết này rùi. Vì là quyển kết( dù chỉ trên danh nghĩa)nên để tạo không khí, phải có một cơ số...người chết, không phân biệt địch ta.

    Có ai ủng hộ VND team đoàn diệt hok
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 10-03-2014 lúc 17:08.

    MỆT

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Reply,sport_cg,Suarez,woody_woodpecker,
Trang 22 của 25 Đầu tiênĐầu tiên ... 122021222324 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status