TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 25 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 121

Chủ đề: [Vô hạn] Một Trăm Phần Trăm

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định [Vô hạn] Một Trăm Phần Trăm

    Nếu là fan của Gantz hay Vô Hạn Khủng Bố thì các bạn chắc sẽ chẳng lạ gì hai từ " Vô Hạn " nữa . Tác phẩm này chịu ảnh hưởng ít nhiều từ hai bộ trên , điều đó mình hoàn toàn không phủ nhận Hãy đọc thử , và cảm nhận sự khác biệt !


    100%



    Thể loại : Vô Hạn






    Khi bão tố nổi lên, cả một thế hệ chìm xuống

    Tận đáy vực sâu

    Từ những nấm mồ tập thể trên mảnh đất khô cằn trống trải

    Máu của họ thấm sâu xuống lòng đất mẹ

    Ngày qua ngày, năm này sang năm khác

    Hồn ma của họ thì thầm rằng

    “Đâu mới là lối thoát?”

    Cương quyết đòi công lý, họ van nài với thế giới:

    Xin hãy nhớ đến chúng tôi!

    Xin hãy mang lại cho chúng tôi công lý!

    Xin hãy cho chúng tôi sự tự do!

    [/CENTER]


    Quyển I: Mỵ Châu-Trọng Thủy - Dân gian VN

    Qưyển II: Vĩnh Lạc Đồng Sinh - Nguoi qua duong A

    Quyển III: The Ring-Vòng Tròn Oan Nghiệt - Suzuki Koji

    Quyển IV: Dòng Máu Anh Hùng-The Rebel - Charlie nguyễn

    Quyển V: Kungfu Hustle-Tuyệt Đỉnh Kungfu - Châu Tinh Trì

    Quyển VI: Sự Im Lặng Của Bầy Cừu-The Silence Of The Lamb - Thomas Harris

    Quyển VII: Nhân Bản-The Recreator 2012 - Gregory Orr

    Mưa …


    Đã thành thông lệ , cứ mỗi khi trời đổ mưa , nỗi nhớ lại tràn về bao phủ tâm trí hắn ..

    …Nhanh thật , mới thế mà đã hơn một năm rồi ..

    Chàng trai với lấy chiếc điện thoại dò tìm danh bạ , do dự không biết có nên nhắn tin hay không ..

    Thở dài , hắn vất chiếc điện thoại xuống mặt giường rồi lẩm bẩm :

    - Dù gì cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi , hay là mang bé Kỳ vào bắc chơi một tuần nhỉ ?

    Chàng trai nghĩ ngợi một hồi rồi vớ lấy chiếc di động gọi cho thằng bạn nhờ đặt vé máy bay ngay cho mình vào cuối tuần . Hắn trước giờ vẫn vậy , đã quyết định việc gì là làm ngay , vô cùng dứt khoát .

    Có lẽ chính sự quyết đoán đến mức vô tình đó đã khiến cuộc hôn nhân của hắn chẳng thể vãn hồi dù vẫn còn cơ hội .

    Lê Minh Hoàng , năm nay ba mươi hai tuổi , kỹ sư dầu khí chuyên ngành khoan khai thác , hiện đang làm Supervisor cho Vietsopetro . Một tháng hắn làm việc tại giàn khoan ngoài biển hai tuần , hai tuần còn lại trở về đất liền nghỉ ngơi . Hắn vốn là người Hà Nội chính gốc, nhưng do đặc thù công việc nên phải định cư ở Vũng Tàu , thỉnh thoảng mới bay về thăm nhà một chuyến .

    Hắn vừa nhổm dậy bước xuống giường thì tiếng chuông điện thoại sau lưng bỗng réo liên hồi . Hoàng quay người với lấy chiếc di động , nhìn qua màn hình một cái rồi đưa lên tai nhíu mày nói :

    - Alo , mày đó à ? Hôm nay tao mệt lắm , có đi đâu thì để khi khác nhé !

    -….

    -….

    - Được rồi , chờ một lúc . Tao ra ngay đây .

    Hắn thay tạm bộ đồ thường mặc để đi ra ngoài , đút chiếc di động vào túi quần bò rồi đi ra phòng khách , nơi có một đứa bé bụ bẫm đang ngồi nghịch một mình với đống đồ chơi . Hoàng bế đứa bé lên , không quên cầm theo bộ đồ xếp hình mà nó thích nhất :

    - Nào nào .. bố đi có việc một tí , con ở nhà chơi với cô Thúy ngoan nhé..

    Hắn nựng thằng bé một cái rồi bế nó qua phòng bên cạnh gõ cửa nói vọng vào :

    - Thúy ơi , Thúy , có nhà không vậy !

    Hoàng biết thừa cô hàng xóm này tối nào cũng ở nhà . Ở khu chung cư A31 , hắn chỉ quen và thân được với mỗi “ cô chủ nhỏ “ tên Thúy này mà thôi .

    Quả vậy , Hoàng chẳng cần phải chờ lâu thì đã thấy Thúy mặc bộ đồ trong nhà màu xanh nhạt xuất hiện sau cánh cửa .

    Trần Thị Thanh Thúy hay “ Thúy A “ , Hoàng thường gọi vậy để phân biệt với một cô gái trẻ nữa cũng tên Thúy ở đây , là con gái lớn của bà chủ khu chung cư A31 này . Cô nàng hiện đang học ở Đại Học Bà Rịa – Vũng Tàu khoa quản trị kinh doanh, tới giờ mới có hai mươi hai cái xuân xanh mà thôi , so với Hoàng thì còn kém tới hơn chục tuổi lận .

    - Có việc gì vậy anh Hoàng ?

    Thúy đang ngồi lướt face thì nghe tiếng anh chàng “ gà trống nuôi con “ phòng bên gọi cửa . Cô bèn khoác vội chiếc áo ngoài vào rồi đi ra . Trông thấy bé Kỳ trong tay Hoàng , Thúy đã lờ mờ đoán ra được lý do anh ta tìm mình nhưng vẫn vờ như không biết hỏi lại .

    Hoàng ôm bé Kỳ lên nhìn cô bé cười gượng nói :

    - Thúy à, anh có việc phải chạy ra ngoài một lúc . Chẳng hiểu sao hôm nay bé Kỳ lại dở chứng chẳng chịu ngủ sớm như mọi khi , đành phải .. đành phải nhờ em trông hộ một lúc vậy ..

    Thúy xoa đầu thằng bé , bế nó lên nựng nựng mấy cái rồi chép miệng nói :

    - Được rồi , anh cứ đi đi , để nó lại đây .Em là em tính vào tiền nhà tháng sau đấy nhé ! Bảo kiếm một cô giúp việc đi thì không chịu nghe cơ . Khiếp , giàu mà keo thế !

    Hoàng cười mỉm trêu :

    - Anh trông thế thôi chứ nghèo lắm , làm gì có tiền mà thuê người giúp việc . Hay là Thúy sang đây làm bảo mẫu cho bé Kỳ , ngày anh lo ba bữa cơm cho , được không ?

    Cô gái nghe vậy thì bĩu môi :

    - Đồng ý luôn chứ sợ gì , dù sao dạo này em cũng đang nghỉ hè . Anh cứ đem chuyện này nói với mẹ em trước đi nhá . Mẹ mà đồng ý thì em sang làm một thời gian rồi ăn chực tới năm sau luôn ấy .

    Hắn gật đầu nhe răng cười với cô bé một cái , khóa cửa phòng mình rồi đi xuống . Hoàng xuống nhà để xe dưới tầng trệt dắt con xe gắn máy tự chế của mình phóng một mạch tới quán café Lộng Gió cách đây hơn ba cây số , là nơi tụ tập ưa thích của hắn với mấy thằng bạn thân .

    Tới nơi , hắn vừa dựng xe xuống ngó vào thì đã thấy Tuấn Anh , thằng bạn chí cốt của mình cắm chốt ở trong từ bao giờ . Thằng điên , chắc hôm nay lại bị sếp quạt nên mới gọi mình ra xả giận chứ gì .. Hoàng thầm nghĩ .

    - Như mọi khi .

    Hắn che miệng ngáp một cái rồi kéo ghế ngồi phịch xuống , cất giọng đều đều với cô phục vụ trẻ đứng cạnh đó . Cô phục vụ rất nhanh đã quay ra , đặt một ly cà phê chồn không đường lên mặt bàn , thứ mà Hoàng vẫn quen dùng từ trước tới giờ , trước khi đi còn không quên liếc mắt cười với hắn một cái .

    Hoàng lơ đãng nhìn ra chỗ khác , làm như không thấy . Hắn hồi đầu còn hay cùng cô gái xinh xắn có hai má lúm đồng tiền dễ thương tên Bích này đùa cợt mấy câu , song khi nghe Vinh bảo nàng ta có ý với mình thì thái độ thay đổi hẳn .

    Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Hoàng biết , hắn vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận một cô gái khác bước vào cuộc đời mình …

    Tuấn Anh dõi mắt nhìn theo cặp mông tròn nhún nhẩy theo từng nhịp chân bước của cô phục vụ trẻ , chép miệng nói :

    - Trông ngon *** chịu được . Mày mới ba mươi mà trông cứ như là ông già ấy , phải tao thì chỉ hai nốt nhạc là xong lâu rồi !

    Hoàng cười khan nói :

    - *** , chú nhát như cáy , làm ăn thì chẳng ra sao , chỉ được cái nói mồm là giỏi . Giỏi thì tán đổ em nó cho tao xem , sau này anh em mình còn được uống café miễn phí !

    Tuấn Anh phun nước miếng phì phì vẻ bực tức :

    - Tao mà được như mày thì nói làm *** gì , nói chuyện với mày cứ tức anh ách ! sao , chuyện em Ngọc đến đâu rồi ?

    Hoàng nghe hắn nhắc đến chuyện này thì nhăn mặt nói :

    - Tao đã bảo là không cần mày phải lo hộ rồi mà ? Chuyện của tao thì cứ kệ tao , đi mà lo chuyện của mày đi !

    Tuấn Anh ho khan một cái rồi nói :

    - Mày .. nếu nó không phải là em gái con Linh thì cũng chẳng đến lượt mày đâu .Vừa xinh đẹp , giỏi giang lại là con nhà gia giáo … trông nó cũng có vẻ mết mày nữa , còn lăn tăn kiểu ấy mấy năm nữa em nó ra Hà Nội học thì có mà húp cháo !

    Hoàng lắc đầu cười nhạt , nâng cốc café lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi hỏi :

    - Sao ? hôm nay có chuyện gì ? bị con Linh đá hả ? Hay là ông bô ở nhà gọi điện lên giục lấy vợ ?

    Gã đàn ông ba mươi tuổi cao lêu nghêu có khuôn mặt gầy gò trước mặt hắn nghe vậy thì cơ mặt giựt giựt , xổ liền một tràng vẻ bực tức :

    - Còn việc gì nữa ? Mày biết lão sếp khốn nạn của tao rồi chứ ? Lão ta hôm nay làm sai rành rành còn đổ thừa cho tao nữa . ****** , tao điên tiết lắm rồi , chỉ thiếu nước cầm dao đâm lão một nhát nữa thôi .

    Đợi đến khi thằng bạn thân kể lể hết nỗi oan ức của mình và lôi một ngàn lẻ một cái xấu của lão sếp ra để thóa mạ , sỉ vả xong thì Hoàng mới hắng giọng :

    - Nếu mày chán thì bỏ luôn cái chức phó phòng ấy đi cho rồi . Với cái vốn tiếng anh của mày thì thừa sức vào làm chân nhân viên ở chỗ tao , lương tháng cũng mấy trăm đô , cần gì phải ở lại đó nữa ?

    Hắn trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói :

    - Mày không biết chứ , lão ấy cũng sắp được thuyên chuyển công tác lên Sở làm việc rồi . Tao đã chạy vạy mất cả núi tiền , cái ghế mà lão ấy đang ngồi bây giờ chắc chắn không thể thoát khỏi tay tao được . Giờ có là thằng điên mới bỏ ..

    Hoàng cười nói :

    - Vậy mà giờ mới nói , thế thì phải chúc mừng mày rồi . Hôm nay thì tao tha , nhưng mấy hôm nữa phải làm một bữa khao anh em đấy . Nhớ chưa ?

    Hai người ngồi một lúc nữa rồi rủ nhau đi ăn khuya . Do không muốn làm phiền Thúy lâu nên Hoàng chỉ ngồi lai rai với Tuấn Anh hơn một giờ rồi về . Mặc dù đã có tí men trong người , nhưng chừng đó chưa đủ để một kẻ suốt ngày phải làm bạn với rượu ngoài giàn khoan cho đỡ buồn như hắn mất đi sự tỉnh táo .

    Lái xe chậm rãi đi dọc theo đại lộ Hoàng Hoa Thám , Hoàng thả hồn vào khung cảnh xung quanh , từng đoạn ký ức như những thước phim quay chậm dần dần tái hiện lại trong đầu . Hắn có một thú vui , đó là lái xe đi dạo vào ban đêm mỗi khi rảnh rỗi , tận hưởng những làn gió đêm mát lạnh tạt vào mặt , nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình .

    Không rượu , không gái , chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm cõi lòng hắn trở nên thanh thản đến lạ thường . Tuấn Anh từng chê hắn đa sầu đa cảm như đàn bà , mỗi lần như vậy thì Hoàng chỉ cười trừ mà thôi .

    - “ Sao thế nhỉ ? “

    Hoàng dí mạnh chân ga . Hắn tự dưng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ , không tài nào tập trung lái xe được nữa .

    - Vừa nãy mình tuy có uống một ít song vẫn chưa thấm vào đâu mà , lạ thật ? …

    Bỗng nhiên , hắn sững người nhìn theo bóng lưng của một cô gái cưỡi chiếc jupiter đi ngang qua ..

    Bóng hình ấy , mái tóc ấy ..không thể lẫn đi đâu được…

    Chẳng lẽ là .. cô ấy ?

    Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn trước khi ngất đi .

    Một tia sét rạch ngang màn đêm tăm tối .. báo hiệu một cơn ác mộng chưa thực sự bắt đầu …

    ..o0o..






    ” Đây là đâu vậy ? “

    Lấy tay day day một bên trán cho tỉnh táo, Hoàng thẫn thờ quét mắt quan sát chung quanh mình một lượt .

    Lúc này hắn đang ở trong một căn phòng màu trắng trải dài vô tận không thấy điểm cuối , phía trước có một nhóm người ăn mặc kỳ lạ đang đứng vây quanh một cái bục lớn , để làm gì thì không rõ .

    - Lạ nhỉ , đã sát giờ truyền tống rồi mà còn có người mới đến nữa sao ?

    Một chàng trai to cao nước da ngăm ngăm đen vác khẩu MP7A1 trên vai nhíu mày nhìn gã đàn ông tới muộn đang ngơ ngác ngồi bên dưới . Bên cạnh hắn ta còn có hai nam và một nữ , tất cả đều trang bị súng ống đầy đủ và quây quần chung quanh chiếc bục làm từ cẩm thạch cao hơn ba mét được khảm nạm bởi những viên ngọc trai màu đen trông vô cùng bắt mắt .

    Một gã con trai đeo cặp kính mát màu đen cười lớn :

    - Ha ha , làm tớ cứ tưởng lần này chỉ có mỗi một người mới thôi chứ ?

    Người con gái tóc dài mặc bộ đồ da bó sát người đứng cạnh khẽ nhíu mày rồi bước xuống chỗ Hoàng nói :

    - Mau lên trên này , nhanh nào !

    Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ta túm cổ áo lôi lên rồi . Cô gái này tuổi tầm hai tư hai lăm , trông cũng có vẻ mảnh mai thanh tú nhưng sức lực lại rất kinh ngươì . Hắn nặng cũng gần bảy mươi cân mà bị nàng ta lôi xềnh xệch đi như lôi như một con mèo vậy.

    Cô gái nọ lôi hắn lên trên bục rồi quay sang nhìn gã đàn ông to cao nước da ngăm ngăm đứng bên hỏi :

    - Tùng , anh xem còn bao nhiêu giây nữa thì bắt đầu dịch chuyển ? Có kịp cho hắn nhận chúc phúc hay không ?

    Gã đàn ông tên Tùng nhíu mày nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình rồi lắc đầu lạnh nhạt nói :

    - Không . Mặc kệ hắn đi .

    Cô gái kia nghe vậy thì khẽ thở dài một hơi rồi quay sang nhìn chàng trai với vẻ thương hại .

    Hoàng cau mày nhìn bốn gã đàn ông và cả cô gái vừa lôi mình lên đây từ trên xuống dưới hết một lượt . Hắn trầm giọng hỏi :

    - Các bạn là ai ? Nơi đây là đâu ?

    Một gã đàn ông đầu tóc bóng mượt , trên người còn mặc nguyên bộ độ công sở , tay cầm khẩu AK – 47 chép miệng nhìn hắn nói :

    - Tôi cũng như anh , chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây và mấy người thần kinh này đang bày trò gì nữa . Họ …

    Hắn ta nói tới đây thì tự dưng im bặt , hai mắt mở to nhìn lên trời đầy vẻ kinh ngạc . Hoàng thấy vậy thì cũng hiếu kỳ quay đầu lại nhìn .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile







    Thảo luận - Góp Ý :http://www.tangthuvien.com/forum/sho...t=85083&page=1

    TẤT CẢ TÊN NHÂN VẬT NẾU TRÙNG HỢP ĐỀU CHỈ LÀ NGẪU NHIÊN


    PS: Với những ai mới đọc và đang đọc 100%, do thói quen nên từ đầu truyện này mình thường đánh một dấu cách sau dấu câu. Nói thẳng ra là lỗi sai cơ bản. Mấy chương gần đây ( Q6 chương 23 trở đi) mình đã để ý loại bỏ thói quen này, nhưng chưa có thời gian sửa lại từ đầu đến cuối. Mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 02-04-2014 lúc 16:22.
    ---QC---

    MỆT


  2. Bài viết được 50 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,abc84p,backchii,ComradeH,deathlifezz,lntntl,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,qag001,Qrays34,Reply,robinhoop,stinkbug9999,thanhnhim,Voọc,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%

    Tác giả : shevaanh


    Quyển I : Mỵ Châu Trọng Thủy


    Chương 2 :Truyền Thuyết Thành Cổ Loa .



    Lúc này , từ trên không trung đột nhiên xuất hiện một cỗ ánh sáng ngũ sắc chiếu thẳng xuống bục nơi năm người đang đứng . Hoàng và gã thanh niên cầm Ak -47 kia nhìn thấy cảnh tượng này thì đều không khỏi cảm thán , cảm giác như đang bước trên cầu vồng sau mưa vậy .

    - Bắt đầu rồi ..

    Trái ngược với bọn họ , hai gã đàn ông và cô gái mặc bộ đồ bằng da bó sát người màu nâu kia ai nấy cũng đều tỏ vẻ lo lắng . Gã thanh niên tóc vuốt keo đeo kính mát màu đen vừa nãy còn nói nói cười cười giờ cũng sầm mặt xuống như sắp gặp chuyện gì đó khủng khiếp lắm vậy .

    - Hy vọng .. chúng ta vẫn có thể sống sót trở về ..

    Cô gái cột tóc đuôi gà nhắm mắt lẩm bẩm .

    Đột nhiên Hoàng thấy hai mắt tối sầm , cả người nhẹ bỗng như đang đi trong thang máy vậy .Cảm giác này kéo dài tầm ba phút thì biến mất .Tới khi hắn tỉnh lại thì khung cảnh chung quanh đã không còn giống như trước nữa .

    - Đây là đâu ?

    Hoàng căng mắt quan sát xung quanh . Bên cạnh hắn bây giờ vẫn là bốn nam một nữ kia , nhưng cái bục lớn và khoảng không gian màu trắng xóa vô bờ bến ban nãy đã biến thành một vùng đất trống trải không một bóng người . Trước lúc hắn kịp nhận ra điều gì đang xảy ra với mình thì một giọng nói vô cảm đột nhiên vang lên trong đầu :

    -" Hộ Tống An Dương Vương thành công tới núi Dạ Sơn , mỗi thành viên được thưởng ba ngàn điểm . Bắt được Triệu Đà chúa đất Nam Hải thưởng mười lăm ngàn điểm và kích hoạt miễn phí 7 % giới hạn cơ thể .Cứ mỗi một người chết , các thành viên trong đội đều bị trừ 500 điểm "

    Hoàng nhìn tòa thành bằng đất cực lớn trước mặt mình lắp bắp :

    - Đây .. đây không phải là sự thật . Chúng ta đang mơ .. có phải không ?

    Gã thanh niên tóc vuốt keo đeo cặp kính mát kêu lên :

    - Ôi trời , 7 % ! Tùng , Hằng , anh chị có nghe thấy gì không ? tận những 7% , 7 % cơ đấy ! Phen này chúng ta trúng lớn rồi !! Nhiệm vụ lần này không ngờ lại dễ dàng đến thế ! Với hỏa lực của chúng ta thì còn sợ ai ở thời đại này nữa cơ chứ ?

    Gã đàn ông da ngăm đen nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói :

    - Không đơn giản như vậy đâu , phần thưởng hậu hĩnh luôn đi đôi với nguy hiểm chết người . Cậu nghĩ chỉ dựa vào hỏa lực của mấy người chúng ta là đủ để lấy mạng Triệu Đà ư ? Đấy là chưa kể chúng ta bây giờ còn chưa biết làm sao để tiếp cận An Dương Vương nữa là đằng khác .

    Hắn quay sang nhìn cô gái đứng cạnh lắc đầu một cái ra hiệu. Cô ta khẽ gật đầu rồi nhìn Hoàng và gã thanh niên cầm Ak -47 kia chậm rãi nói :

    - Có lẽ các bạn còn đang thắc mắc tại sao mình lại có mặt ở đây phải không ? Xin tự giới thiệu : tôi là Hằng - Nguyễn Thu Hằng . Người này là Thắng - Lê Văn Thắng . Còn đây là đội trưởng của chúng tôi , anh Tùng - Nguyễn Thanh Tùng . Kể từ giờ chúng tôi sẽ xem xét và giúp đỡ hai bạn trong khả năng cho phép . Nhưng xin nhắc trước một điều , nếu bất cứ người nào trong hai bạn cố ý gây trở ngại hay phá hỏng kế hoạch của cả nhóm thì đừng trách chúng tôi xuống tay độc ác .

    Hoàng lạnh lùng nhìn ba người trước mặt mình không nói . Cô gái cột tóc đuôi gà tên Hằng kia có vẻ cũng tương đối hài lòng với biểu hiện của hai người . Sau khi để cho cả hai có đủ thời gian ghi nhớ tên của ba người bọn họ vào đầu , cô ta nói tiếp :

    - Hai bạn đang tự hỏi mình tại sao lại ở chỗ này , và đây là đâu đúng không ? Thực sự thì chúng tôi cũng giống các bạn thôi , nghĩa là cũng không rõ kẻ nào đã tạo ra thế giới này và lôi mình vào đây bằng cách nào , nhưng có một điều chắc chắn rằng : Nếu các bạn không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì chỉ có duy nhất một kết cục mà thôi - Đó là " chết " . Không một ai là ngoại lệ cả .

    Gã thanh niên đầu tóc bóng mượt nói xen vào :

    - Cái " Nhiệm vụ " mà cô nói có phải là việc .. hộ tống gì gì đó hay không ?

    Cô gái khẽ gật đầu rồi nói tiếp :

    - Các bạn hãy nhắm mắt lại thử xem , có cảm giác được một chấm đỏ đang di chuyển vô cùng chậm chạp hay không ?

    Hoàng tuy không tin lắm song vẫn thử làm theo lời cô gái kia xem thế nào . Hắn vừa nhắm mắt lại thì đã cảm thấy một chấm đỏ đang di chuyển vô cùng chậm chạp , thậm chí còn có thể tự ước lượng được vị trí của nó cách mình là bao xa nữa thì không khỏi kinh ngạc , đối với lời nói của cô gái kia cũng đã tin mấy phần .

    Nhìn thấy vẻ nghi hoặc hiện trên khuôn mặt của hai người , cô gái kia cười mỉm một cái rồi chậm rãi giải thích :

    -Đó cũng chính là một ràng buộc của nhiệm vụ lần này . Theo kinh nghiệm của chúng tôi , nếu các bạn để chấm đỏ đó vượt ra khỏi phạm vi khống chế của bản thân mình thì cũng đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại . Chuyện gì xảy ra tiếp theo thì không cần tôi phải nhắc lại nữa chứ ?

    Hoàng nhíu mày nhìn cô gái tên Hằng trước mặt mình hỏi :

    - Nếu như điều cô nói là sự thực thì nơi này chẳng lẽ .. chính là Âu Lạc năm 207 trước công nguyên hay sao ? Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin vào việc hoang đường này ư ?

    Gã đàn ông da ngăm đen cất giọng lạnh tanh :

    - Tin hay không là tùy mày . Hằng , chúng ta đi .

    Lúc này có hơn chục người đàn ông đi chân trần đóng khố , dẫn đầu là một lão già cưỡi ngựa lại gần . Ông ta vừa tới đã chỉ tay vào mấy người Hoàng đứng đó nói lớn :

    - Các ngươi là người của chiềng nào ? Sao giờ này còn tụ tập ở đây , mau về vị trí !

    Thời này Việt Nam được gọi là nước Văn Lang , quân chủ là An Dương Vương ( Thục Phán ). Người dân sinh sống chủ yếu bằng việc săn bắn, hái lượm và trồng trọt... Họ không dùng vỏ cây làm áo nữa mà đã biết trồng gai, đay, nuôi tằm, ươm tơ, dệt vải. Đàn bà thường mặc váy , đàn ông thì cởi trần đóng khố . Đứng đầu bộ máy hành chính ở trung ương là Vua và Lạc Hầu Lạc Tướng , đứng đầu các bộ là Lạc Tướng , đứng đầu các chiềng, chạ là Bồ chính .

    Gã đội trưởng tên Tùng lại gần nói với lão già kia mấy câu rồi ra hiệu cho hai người Thắng và Hằng đi theo . Hoàng và gã thanh niên kia nhìn nhau một hồi rồi cũng cất bước chạy theo mấy người bọn họ . Hoàng bắt chuyện :

    - Anh bạn , tôi là Lê Minh Hoàng , cứ gọi là Hoàng đi cho tiện . Theo anh thì những lời bọn họ nói có đáng tin hay không ?

    Gã thanh niên mặc trang phục công sở gật đầu đáp :

    -Tôi cũng chưa tin mấy người đó cho lắm . Nhưng cậu nhìn đi , đây chẳng phải là một cơ hội đi du lịch miễn phí rất tốt hay sao ? Mấy người này trông có vẻ là thổ dân của một bộ lạc ít người nào đó . Thế nhưng tòa thành này lại rất đồ sộ , niên đại chắc cũng phải tới mấy ngàn năm rồi cũng nên !

    Hắn ta nói đến đây thì chợt lấy tay ôm đầu vẻ nuối tiếc :

    -Ôi , biết thế thì tôi đã mang máy ảnh theo rồi , giờ có về kể lại cho những người ở nhà thì chưa chắc họ đã tin ! À , tôi tên Phạm Thanh Huy , cậu cứ gọi Huy là được .

    Hắn ta vừa dứt lời thì đã giơ khẩu AK -47 trong tay lên ngắm bắn , trông có vẻ thích thú lắm . Hoàng thấy vậy thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán . Năm người theo chân lão già kia đi sâu vào trong tòa thành cổ . Tòa thành này có ba vòng , được xây theo phương pháp đào đất đến đâu, khoét hào đến đó, thành đắp đến đâu, lũy xây đến đó . Chu vi ngoài khoảng 9 km, vòng giữa 7 km, vòng trong tầm 3 km. Mặt ngoài lũy, dốc thẳng đứng, mặt trong xoải để đánh vào thì khó, trong đánh ra thì dễ. Lũy được xây rất nhiều xung quanh thành , chiều cao trung bình là 5- 6 m .

    Hoàng vừa đi vừa nhìn ngang nhìn ngửa , miệng lẩm nhẩm ước lượng thiết kế của tòa thành trước mắt . Với một tay kỹ sư coi chuyện thiết kế và tính toán kích thước lỗ khoan ngoài giàn là công việc hàng ngày như hắn thì việc này cũng không mấy khó khăn .

    Năm người được đưa tới một cái chòi ở phía đông thành . Chờ cho lão già kia đi khỏi , gã đội trưởng tên Tùng kia mới rút một điếu thuốc lá châm lên hút rồi nhìn cô gái bên cạnh nói :

    - Hằng , đánh giá tình hình hiện giờ của chúng ta đi .

    Cô gái kia khẽ gật đầu , hít một hơi dài rồi nói :

    - Chắc mọi người đối với câu chuyện cổ tích truyền miệng của dân gian nước ta ngày xưa cũng chẳng lạ gì nữa , đúng không ? Chuyện xảy ra vào năm 208 trước công nguyên , bắt nguồn từ việc Triệu Đà , một viên quan lại của nhà Tần ở Quảng Đông mang binh sang xâm lược Âu Lạc nhưng bị An Dương Vương đánh bại . Triệu Đà biết không đánh nổi bèn dùng kế cầu hoà , An Dương Vương đồng ý . Nhân cơ hội đó Triệu Đà cầu hôn Mỵ Châu cho con trai mình là Trọng Thủy và kết thông gia với An Dương Vương. Trọng Thuỷ sang ở rể tại Âu Lạc và lợi dụng cơ hội đó để tìm hiểu các bí mật quân sự của Âu Lạc mà cụ thể là Nỏ thần. Mỵ Châu tin vào chồng nên đã để lộ và bị Trọng Thuỷ phá huỷ lẫy nỏ . Nước Văn Lang vì thế mà mất . Có ai phản đối gì không ?

    Hoàng còn mấy chỗ nghi hoặc về thiết kế của thành Cổ Loa nên dợm bước định đi theo lão già kia . Gã đàn ông da ngăm đen thấy hắn rời bỏ đội ngũ thì hừ một tiếng , giơ khẩu MP7A1 ngắm vào vai trái hắn bắn một phát .

    "A !"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    NHỮNG COMMENT/THANKS CỦA CÁC BẠN LÀ ĐỘNG LỰC LỚN NHẤT CHO TÁC GIẢ TRÁNH..DROP TRUYỆN
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 02-04-2014 lúc 16:19.

    MỆT

  4. Bài viết được 37 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,abc84p,backchii,lntntl,ngocnghechvn,Reply,robinhoop,tdkhang12,vietthuan,Voọc,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Tác giả : shevaanh



    Quyển I : Mỵ Châu Trọng Thủy



    Chương 3 :Nguyễn Thu Hằng .




    “ A “

    Hoàng sụm người xuống lấy tay ôm vai , cơn đau rất nhanh xộc tới não bộ làm đầu óc hắn choáng váng tưởng như sắp ngất . Tùng cất giọng lạnh tanh :

    - Mày định đi đâu ?

    Cô gái để tóc đuôi gà thấy vậy thì nét mặt lộ vẻ bất nhẫn . Cô ta giơ tay ngăn gã lại rồi đi tới chỗ Hoàng , lấy bông băng trong chiếc hộp nhỏ luôn mang theo người ra băng bó cho hắn .

    Hoàng cố nén cơn đau xé ruột trên bả vai , cắn răng nói :

    - Cám ơn chị .

    Tên thanh niên trẻ tuổi đeo kính mát thấy vậy thì trêu :

    -Anh Tùng sao hôm nay nóng quá vậy .. làm chị Hằng động lòng xuân rồi kia kìa .. ha ha ha ..

    - Cậu có im đi không ?

    Hằng lườm Thắng một cái sắc lẻm làm gã im re không dám nói thêm câu nào nữa . Tùng hắng giọng một cái rồi quét mắt nhìn Hoàng và Huy nói :

    - Mỗi hành động của chúng mày ít nhiều đều có liên quan đến sinh tử của bọn tao . Từ giờ nếu bọn mày còn tự ý đi lại lung tung khi chưa được phép thì đừng trách tao độc ác .


    Hắn ta nói xong thì trợn mắt nhìn Hoàng và Huy . Khi ánh mắt của hắn quét tới chỗ mình , Hoàng cảm thấy máu trong người như đông đặc lại , tới hít thở cũng không thông . Đợi cho đến khi sắc mặt của cả hai người đều chuyển sang màu xanh lét thì Tùng mới thu hồi lại ánh mắt của mình , lấy một điếu thuốc từ trong túi ra hút .

    " ****** !

    Nó là ai mà tự cho mình cái quyền sinh sát và ra lệnh cho mình cơ chứ ? Chẳng phải cũng chỉ là một gã ma cũ hay sao ? "

    Hoàng rủa thầm trong bụng .


    Thế nhưng , hơn chục năm lăn lộn trong xã hội đã dạy cho Hoàng một kinh nghiệm xương máu : đối với bất cứ việc gì cũng phải đặt chữ “ Nhẫn “ lên hàng đầu . Đó là điều bất di bất dịch , không được phép quên nếu bạn muốn tồn tại và vượt lên trên người khác ở cái xã hội đầy rẫy những bất công này.


    Gã đàn ông tên Huy lúc này trán đã đẫm mồ hôi , tay nắm chặt khẩu AK -47 trong vô thức . Hằng thấy bầu không khí có phần ngột ngạt thì bèn hắng giọng nói :

    - Được rồi , bây giờ chúng ta phải lên kế hoạch cho nhiệm vụ lần này chứ nhỉ ?

    Tùng gật gù nói :

    - Em nói đi .

    Hằng hít một hơi dài rồi nói :

    - Theo em nghĩ , trước mắt chúng ta có hai phương án để lựa chọn : Một là thuận theo diễn biến của câu truyện , chờ cho đến khi thành Cổ Loa mất vào tay Triệu Đà thì hộ tống An Dương Vương và Mị Châu tới núi Dạ Sơn , hoàn thành nhiệm vụ . Phương án thứ hai là sẽ chia đội ra làm hai nhóm : Một nhóm lo bảo vệ An Dương Vương , một nhóm bí mật rời Cổ Loa tìm cơ hội ám sát Triệu Đà .

    Cô nàng dừng lại đổi hơi rồi nói tiếp :

    - Một khi Triệu Đà chết , chúng ta không những kiếm được số điểm thưởng khổng lồ kia mà còn hoàn thành nhiệm vụ vượt mức nữa . Nếu việc ám sát thất bại thì lại quay về phương án một , mọi người thấy thế nào ?

    Gã thanh niên đeo kính mát tên Thắng kia nghe đến đây thì hai mắt sáng rỡ , cảm giác như 7 % kia đã nắm chắc trong tay mình vậy .


    - Hay lắm , em thấy phương án hai của chị Hằng rất là hợp lý . Em xung phong vào nhóm ám sát Triệu Đà , được không anh Tùng ?


    Gã đội trưởng trầm ngâm suy nghĩ , rít một hơi thuốc dài rồi lắc đầu nói :

    - Không được . Lực lượng của chúng ta quá mỏng , nếu chia ra hành động thì rất nguy hiểm , chỉ cần sơ ý một chút là sẽ xôi hỏng bỏng không chứ chẳng được ích lợi gì . Việc hoàn thành nhiệm vụ vượt mức kiểu đó tôi cũng đã từng thấy một lần rồi , nhưng nói chung là vô cùng hiếm . Tỉ lệ thành công quá thấp , không đáng để chúng ta phải mạo hiểm .


    Thắng phản đối :

    - Anh Tùng , mười lăm ngàn điểm thưởng và 7 % kích hoạt giới hạn cơ thể đó ! Tại sao chúng ta không thử một lần cơ chứ ?


    Gã đàn ông da ngăm đen lạnh lùng đáp :

    - Mày biết cái gì mà nói ? Trước đây tao cũng đã từng gặp một nhiệm vụ kiểu ấy , đó là bộ phim kinh dị “ SAW 3 “ ( Lưỡi cưa 3 ) . Lúc đó nhiệm vụ cũng khá là dễ dàng , tất nhiên là dễ theo sự tưởng tượng ngây thơ của bọn tao thôi , và điểm thưởng là sáu ngàn điểm và kích hoạt miễn phí 5 % giới hạn bản thân . Mày có biết kết cục ra sao không ? Cả một đội mười hai người trong đó một nửa đã kích hoạt được bản năng sinh tồn thì chết mất mười , chỉ còn lại tao và một thằng nữa . Cơ hồ là đoàn diệt . Thằng ấy nhiệm vụ sau cũng chết nốt . Nếu không nhờ phúc của ông bà tổ tiên phù hộ thì bây giờ tao đã chẳng được ngồi ở đây mà nói chuyện với một thằng ngựa non háu đá như mày được nữa đâu !


    Gã thanh niên đeo kính mát nghe hắn nói thế thì im re , ủ rũ cúi đầu không nói . Hoàng nãy giờ vẫn lạnh lùng quan sát và nghe bọn họ bàn bạc . Chính cơn đau tê tái ở vai đã khiến hắn bừng tỉnh và nhận ra đây là sự thật chứ chẳng phải là một giấc mơ vô thưởng vô phạt .

    Trong số ba người cũ này thì chỉ có cô gái tên Hằng kia là có vẻ dễ gần và có thiện cảm đặc biệt với hắn mà thôi . Mặc dù Hoàng không biết thứ thuốc bột màu vàng mà cô ta xức vào vết thương của mình là nhãn hiệu nổi tiếng nào trên thế giới , nhưng cảm giác đau đớn trên vai rõ ràng đã giảm đi đáng kể . Tất nhiên đó chỉ là sơ cứu và một bên vai trái của hắn ít nhất cũng phải mất ít nhất năm ngày nữa mới có thể miễn cưỡng cử động lại được .


    Gã đàn ông tên Tùng nói tiếp :

    - Vừa nãy tôi đã hỏi qua lão già kia thì được biết nhiệm vụ của tất cả chúng ta là canh gác nơi này . Theo như lời lão nói thì quân của Triệu Đà sắp đánh tới đây rồi , chỉ độ bốn , năm ngày nữa mà thôi . Bây giờ chúng ta phải tìm cách tiếp cận An Dương Vương thì mới thuận tiện hành động được , ai có ý kiến gì không ?


    Hắn vừa dứt lời thì nhìn thẳng về phía Hằng . Cô gái nhỏ đưa tay lên quệt mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nói :

    - Thời nào cũng vậy , đồng tiền luôn là chìa khóa vạn năng để giải quyết mọi vấn đề . Chúng ta có thể lấy lợi ích ra để đổi lấy một vị trí canh giữ gần An Dương Vương nhất có thể . Việc này cứ để Thắng lo như mọi khi đi .


    Tùng gật đầu rồi liếc mắt nhìn Thắng . Gã thanh niên trẻ tuổi lầm bầm gì đó trong miệng rồi bước đi tìm lão già ban nãy . Tùng phân công : buổi sáng thì hai người Hằng , Huy lo việc canh gác , ban tối thì đến lượt Hoàng và Thắng . Mọi việc cứ thế trôi đi một cách bình lặng .

    Tối hôm sau , Hoàng đang vừa ngủ gà ngủ gật vừa trực canh thì đột nhiên có một cánh tay đặt lên vai từ phía sau lưng . Hắn tỉnh ngủ hẳn , gầm lên một tiếng .

    - “ Ai “ ?

    Hoàng vô thức vung cùi chỏ về phía sau . Mấy ngày nay hắn luôn ở trong tình trạng căng thẳng lo lắng , đôi lúc không khống chế nổi bản thân mình . Người phía sau thấy hắn tự dưng tấn công mình thì hơi ngạc nhiên, song chỉ trong chớp mắt đã lấy lại bình tĩnh giơ tay trái lên đỡ , đồng thời vung tay đấm vào mặt hắn một cái .


    Hoàng cảm thấy cùi chỏ của mình bị năm ngón tay cứng như thép nguội nắm lại không sao cử động được , lại thêm một mu bàn tay dừng ngay trước mặt , cách sống mũi tầm hai phân thì sắc mặt trắng bệch , tim đập thình thịch trong lồng ngực .

    - Sao , muốn thử chị à ?


    Hằng cười cười rồi thu tay lại . Hoàng sau khi nhận ra người đứng sau lưng là bà chị hờ mới nhận của mình thì tâm tình mới thả lỏng đôi chút . Hắn tuy ngoài mặt cười gượng nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối . Hoàng ngày xưa cũng là một tay anh chị có hạng , tuy lâu nay vì công việc mà rút chân khỏi chốn giang hồ song vẫn không bỏ bê việc rèn luyện thân thể mỗi ngày . Thế mà hôm nay tới một cô gái nhỏ nhắn chân yếu tay mềm mà hắn cũng không làm gì được thì đúng là …


    Hằng nheo mắt nhìn hắn rồi nói :

    - Không phục à ? Vậy đỡ này !

    Cô nàng giơ tay phải lên ngoắc ngoắc rồi nhanh như cắt đấm thẳng vào mặt hắn . Hoàng cả kinh vội lùi ra sau hai bước , nhưng lúc này nắm đấm của Hằng đã chạm hờ bụng dưới của hắn rồi .

    - Thôi thôi , em chịu thua , được chưa ?

    Hoàng nhăn mặt ngồi xổm xuống , rút một điếu thuốc lá ra hút . Hằng cũng ngồi xuống cạnh hắn , lấy tay đưa lên vuốt tóc rồi cười nói :

    - Ha ha , không cần phải tự ti như thế . Em không kích hoạt giới hạn cơ thể , thậm chí còn chưa nhận chúc phúc nữa thì làm sao so với chị được ? Yên tâm đi , cứ cố gắng sống sót qua vài nhiệm vụ nữa là sẽ mạnh lên ngay ấy mà .

    Hoàng mặc dù không hiểu lời cô ta nói cho lắm song cũng không hỏi nhiều mà thở dài nói :

    - Haizz , không biết chuyện này bao giờ mới kết thúc ?

    Hằng nhìn xuống chiếc đồng hồ kỳ dị thiết kế theo kiểu cổ điển đeo trên tay phải mình nói :

    - Còn ba ngày bảy giờ mười hai phút nữa . Tất nhiên , nếu hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn thì chúng ta sẽ được truyền tống trở về ngay lập tức .

    Hoàng nhìn chiếc đồng hồ trên tay Hằng một hồi rồi hỏi với vẻ nghi hoặc :

    - Chiếc đồng hồ này ở đâu ra vậy ? Tại sao mọi người ở đây ai cũng có nó ngoại trừ em thế ?

    Hằng đáp :

    - Tại em tới muộn nên không kịp lấy đó thôi , lần này trở về sẽ có ngay ấy mà . Em cũng nên hạn chế hút thuốc đi , không có lợi cho sức khỏe đâu .

    Hoàng hơi nhíu mày song vẫn dập điếu thuốc trên tay đi , đoạn chuyển đề tài :

    - Không hiểu tay Thắng làm ăn thế nào , tại sao tới giờ vẫn chưa có kết quả gì thế nhỉ ?

    Hằng chép miệng đáp :

    - Người ở thời đại này có vẻ không ưa vàng cho lắm . Có lẽ chúng ta phải yên phận ở cái chòi này cho tới khi nhiệm vụ kết thúc cũng nên .

    Cả hai người nhất thời đều lâm vào trầm mặc , không ai nói thêm câu gì nữa . Hoàng trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng hỏi :

    - À, chị Hằng năm nay bao tuổi rồi , công tác ở đâu , đã lập gia đình chưa? Thằng em mấy ngày nay cứ thắc mắc chuyện này mãi đấy !

    Hằng khịt mũi đáp :

    - Không muốn làm em hờ nữa chứ gì ? Hừ , nếu xét về tuổi thì ta thừa sức làm chị cậu đấy . Còn mấy chuyện kia hả ? thực ra bây giờ cậu có biết cũng vô ích thôi , chẳng có ích lợi gì cả đâu .

    Hoàng nhíu mày hỏi vẻ nghi hoặc :

    - Tại sao lại là vô ích ?

    Hằng lơ đãng nhìn trời nói :

    - Rồi sau này chú mày sẽ hiểu . Bây giờ chị có nói ra thì cậu cũng chẳng tin đâu .

    Hoàng chép miệng nói :

    - Thôi được, chị đã muốn giấu thì em cũng chẳng ép . Em quê ở Hà Nội nhưng công tác trong Vũng Tàu . Nếu sau này có chuyện gì cần thì chị cứ tìm đến chi nhánh PVN ở Vũng Tàu hỏi trưởng phòng thiết kế khai thác Lê Minh Hoàng là được , nếu nằm trong khả năng thì em sẽ giúp hết mình !

    Hằng che miệng cười rồi làm mặt nghiêm túc gật đầu nói :

    - Được rồi , chị nhớ rồi . Sau này nếu có cơ hội sẽ bay ra đó ăn chực mấy tháng , lúc đó thì đừng có mà vác chổi đuổi đi đấy nhé .


    Hoàng cười cười xua xua tay . Mặc dù vẫn không hiểu lý do vì sao , nhưng việc bà chị này mấy ngày nay vẫn hết lòng quan tâm cho hắn thì đúng là sự thật một trăm phần trăm . Hai người dù sao cũng chẳng thân quen gì , Hoàng tuy nghi hoặc song cũng không nói ra miệng mà chỉ để trong lòng mà thôi .


    Trong lúc hắn còn đang lo suy nghĩ vẩn vơ thì Hằng đột nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm ra xa rồi trầm giọng nói :

    - Đến rồi !

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    NHỮNG COMMENT/THANKS CỦA CÁC BẠN LÀ ĐỘNG LỰC LỚN NHẤT CHO TÁC GIẢ TRÁNH..DROP TRUYỆN
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 02-04-2014 lúc 16:20.

    MỆT

  6. Bài viết được 38 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,abc84p,chutuoc0008,hongtrantieudao,lntntl,ngocnghechvn,Reply,robinhoop,vietthuan,Voọc,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Tác giả : shevaanh



    Quyển I : Mỵ Châu Trọng Thủy



    Chương 4 : Kết Thúc.





    Hoàng cố căng mắt nhìn ra xa một lúc lâu song chẳng thấy gì lạ cả . Hắn kỳ quái quay lại hỏi :

    - Cái gì đến hả chị ?

    Song lúc này Hằng đã chạy biến đi mất rồi . Một lát sau , Tùng , Huy và Thắng từ trong phòng nghỉ vội vã đi ra . Tùng ôm súng căng mắt nhìn ra xa rồi cất tiếng hỏi :

    - Quân của Triệu Đà còn cách đây bao xa ?

    - Tầm bốn km nữa .

    Hằng trả lời đầy vẻ chắc chắn .

    Hoàng và Huy nghe tới đây thì không khỏi rùng mình . Rốt cuộc ngày ấy đã tới , có muốn tránh cũng chẳng được nữa ...Những trận chiến công thành nảy lửa đầy bi tráng họ đã xem không ít qua màn ảnh rồi , nhưng chính mình tham dự vào thì lại là chuyện hoàn toàn khác .

    Huy lắp bắp nói :

    - Có..có nên thông báo cho binh sĩ canh phòng quanh đây biết hay không ?

    Để tập trung tinh thần và giảm bớt áp lực , Tùng lấy thuốc lá từ trong chiếc túi da đeo bên mình ra hút . Hắn rít một hơi dài , vừa lấy khăn lau súng vừa lắc đầu nói :

    -Không cần . Việc thành Cổ Loa mất đã được lịch sử chứng minh , với sức của mấy người chúng ta thì không thể thay đổi gì được . Chuẩn bị tinh thần mà chiến đấu đi .

    Thấy vẻ sợ hãi hiện rõ trên nét mặt Hoàng và Huy , gã đàn ông da ngăm ngăm đen mỉm cười nói :

    - Cũng không cần phải quá lo lắng , nhiệm vụ lần này " thần " chỉ đưa tới có hai người mới thì cũng không đến nỗi quá mức nguy hiểm đâu . Có thể nói đây là bộ phim dễ nhất mà ta từng gặp từ trước đến giờ . Tất nhiên là không tính cái nhiệm vụ phụ mà " thần " đặt ra rồi . Ha ha ha ...


    Hoàng và Huy vẻ mặt bất an không ngừng căng mắt nhìn xuống mặt thành . Quả đúng như lời Hằng nói , chỉ khoảng hai tiếng sau quân Nam Hải đã kéo tới mặt thành đông như kiến cỏ . Quân sĩ Văn Lang trên mặt thành thấy vậy thì hò hét náo loạn hết cả lên rồi không ngừng chạy qua chạy lại , vừa bắn tên xuống dưới vừa chặt đứt dây câu mà chúng quăng lên . Thành Cổ Loa trở thành một hồi náo loạn , tiếng la hét và chém giết vang lên không ngừng .

    - Đi thôi !

    Tùng cầm khẩu MP7A1 vô hạn đạn dẫn đầu tiến tới nơi vua An Dương Vương ngự , Huy cũng vội xách khẩu AK -47 của mình lật đật chạy theo . Hoàng bám sát theo sau Hằng , tất cả nối đuôi nhau chạy thẳng một mạch tìm tới chấm đỏ lúc nào cũng lảng vảng trong đầu óc mình suốt mấy ngày nay .

    - Thắng đâu rồi ?

    Tùng đang cắm đầu chạy đằng trước bỗng quay mặt về phía sau hét lớn .

    - Không biết !

    Huy và Hằng đồng thanh trả lời .

    Dọc đường họ gặp không ít sự cản trở của quân lính hộ vệ vua An Dương Vương . Thế nhưng bất cứ kẻ xấu số nào dám cản bước bốn người đều nhận được một viên đạn của Tùng làm quà gặp mặt . Khẩu Ak -47 của Huy chỉ có vỏn vẹn năm băng đạn , hắn trông thế nhưng cũng đủ tỉnh táo theo sát Tùng để tiết kiệm đạn dược .

    Hoàng mặc dù là người có thể lực yếu nhất ở đây song miễn cưỡng vẫn theo sát được Hằng . Hắn chạy lại gần cô nàng cất giọng cảm thán :

    - Chị Hằng mắt tốt thật đấy ,vừa nãy em căng mắt ra mãi mà có nhìn thấy cái gì đâu ?

    Hằng cười khổ đáp :

    - Chị vốn bị cận từ năm học cấp hai kìa , nhờ cường hóa tố chất cơ thể về thị lực và trí nhớ mà mới được như vậy , chứ có tài cán gì đâu ?

    Thấy Hoàng có vẻ nghi hoặc , Hằng khẽ giải thích :

    - Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ hay một bộ phim , truyền thuyết nào đó , mỗi người sẽ có một ngàn điểm thưởng cố định . Với số điểm này chúng ta có thể dùng để cường hóa tố chất thân thể , kích hoạt % tiềm lực của bản thân và mua một số kỹ năng hữu ích từ phía "thần " . Về tố chất thân thể thì có nhiều hạng mục lắm , nhưng có thể phân ra hai loại chính là : sức mạnh và trí lực . Trong sức mạnh thì có sức mạnh cơ bắp , thể lực , tốc độ , độ bền , miễn dịch lực ... Trí lực thì có tinh thần lực , tế bào hoạt lực , khả năng phản xạ , khả năng ghi nhớ , năng lực tư duy logic và cải thiện năng lực của các giác quan . Chị không cường hóa nhiều về sức mạnh mà chủ yếu tập trung vào trí lực , cải thiện tầm nhìn và khả năng ghi nhớ của bản thân nên luôn giữ vai trò hoa tiêu trong đội .

    Hoàng nghe vậy thì nhíu maỳ không nói . Cô ta " không cường hóa về sức mạnh " mà đã có được bản lĩnh cỡ đó , so ra thì cũng chẳng kém gì một võ sư ở thế giới hiện đại cả . Nếu " tập trung cường hóa "thì không hiểu sẽ thế nào nữa ? Có khi chẳng ông chồng nào chịu nổi nhiệt cũng nên ....

    Hằng cũng chẳng nhận ra vẻ kỳ quái trên mặt cậu " em hờ " của mình . Cô nàng vẫn vừa chạy vừa thao thao bất tuyệt , mặt vẫn không hề đổi sắc :

    - Trong đội thì Tùng là người có thâm niên cao nhất , anh ấy đã sống sót qua năm bộ phim rồi . Thắng thì mới được kết nạp vào đội sau bộ phim gần đây nhất , chị cũng mới trải qua ba bộ phim thôi . Ngoài ra cậu cũng có thể dùng điểm số để đổi lấy " % " kích hoạt tiềm lực bản thân và nhiều thứ nữa ...cái này nói hết thì dài lắm ,để khi nào về không gian phi chiến đấu chị sẽ nói sau , bây giờ phải tập trung hoàn thành nhiệm vụ trước mắt cái đã .

    Thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Hoàng , Hằng phì cười nói :

    - Nói thực , nhiệm vụ lần này là dễ nhất trong số ba bộ phim chị từng trải qua từ trước đến giờ . Nơi đây là thời cổ đại , không có những hiện tượng siêu nhiên vượt qua sự hiểu biết của con người , có thể dùng súng đạn để giải quyết vấn đề , lại chỉ có năm người nên độ khó đã đạt mức thấp nhất rồi . Chị sợ nhất là những bộ phim không thể giải thích được bằng khoa học . Ví dụ như bộ phim thứ hai mà chị tham gia “ the exorcist ( Quỷ Ám ) . Bộ phim đó ngoài chị và Tùng ra thì còn có mười tân nhân nữa , cuối cùng chỉ có mỗi một tân nhân may mắn sống sót , giờ nghĩ lại vẫn còn sợ .

    Hoàng le lưỡi nói :

    - Bộ phim đó em cũng đã từng xem qua rồi , chỉ ngồi xem thôi mà cũng ớn hết cả da gà nữa là ..

    Hằng gật đầu rồi rút một khẩu súng ngắn trong người ra đưa cho Hoàng nói :

    - Đây là khẩu M88 vô hạn đạn của tôi , cậu cầm lấy mà dùng .

    Khẩu M88 này là vũ khí giá trị nhất của Hằng tính tới thời điểm này , được đổi bằng 2000 điểm thưởng . Hoàng thấy cô ta thực lòng quan tâm đến mình như vậy thì khóe mắt khẽ giật giật . Mấy ngày nay , hắn thực lòng chỉ muốn lợi dụng mối quan hệ "chị em " này để nâng cao cơ hội sinh tồn của mình mà thôi .. không ngờ ..

    Cái thứ tình cảm vô vụ lợi đã bị thui chột từ lâu trong người hắn bây giờ lại khẽ nhen lên như ngọn lửa hồng giữa đêm đông giá lạnh ...


    Hoàng nhận khẩu M88 từ tay Hằng , không kềm được mà hỏi :

    - Thế còn chị ?

    Hai người nói tới đây thì ngừng vì gã Tùng đang dẫn đầu bỗng dưng hét lớn :

    - Tất cả tiến về phía cửa Nam , thành Cổ Loa thất thủ rồi !

    Quân Nam Hải từ đầu tới giờ vẫn chỉ tập trung binh lực công phá mạn Tây của thành Cổ Loa . Chỉ mất hơn một giờ , do thiếu cảnh giác và bị động trước sự công kích của quân giặc , vòng ngoài của thành Cổ Loa cuối cùng cũng thất thủ . Quân Nam Hải do Triệu Đà cầm đầu tràn vào như thác lũ , việc mất thành chỉ còn là vấn đề thời gian .

    An Dương Vương nhận được tin báo về thì vội dẫn tông thất đào thoát từ phía cửa Nam . Lúc này quân Triệu Đà đã tiến được vào trong , đang điên cuồng chém giết cướp bóc . Thành Cổ Loa rất nhanh bị máu hồng nhuộm đỏ , tiếng khóc của trẻ con cùng đàn bà phụ nữ vang lên khắp nơi nơi . Chiến tranh từ xưa tới nay vẫn vậy , thắng làm vua , thua làm giặc . Kẻ bại trận vĩnh viễn không có tư cách để lên tiếng .

    Mị Châu là tội nhân thiên cổ ? Việc này nếu đổ hết lên đầu một cô gái yếu đuối như vậy thì liệu có công bằng hay không ? có trách thì cũng chỉ trách tầng lớp lãnh đạo thời bấy giờ đại diện là Thục Phán không đủ sức giữ nước mà thôi .

    " Hoàn Thành Nhiệm Vụ Tiêu Diệt Triệu Đà , mỗi thành viên được thưởng một ngàn điểm . "

    Một giọng nói trang nghiêm vang lên trong đầu cả bốn người . Tùng vừa nghe thấy thông báo này thì sắc mặt rất nhanh đổi sang màu xanh lè . Hắn không còn nhẫn nại được nữa , cả người co lại như một con báo châu phi lao thẳng về phía trước . Huy , Hoàng và Hằng lập tức bị bỏ lại phía sau . Khẩu AK -47 của Huy đã hết đạn từ lâu , nếu không có Hoàng cùng khẩu M88 vô hạn đạn bên cạnh thì gã chắc đã chết mất xác dưới vòng vây của quân Nam Hải từ lâu lắm rồi .

    Nhìn cảnh giết người man rợ của binh lính dưới trướng Triệu Đà , cả Hoàng và Huy đều tái mặt . Đây là lần đầu họ tận mắt chứng kiến một tràng cảnh máu tanh như vậy ngay trước mặt mình . Những thi thể không đầu , ruột gan phèo phổi bị kéo ra trên đầu ngọn giáo đen ngòm , mùi máu tanh nồng nặc trong không khí , tất cả làm cho hai người Hoàng và Huy không ngừng nôn ọe , tới lúc chẳng còn nôn được ra thứ gì ngoài một ít mật xanh mật vàng thì mới thôi .

    - Mau lên đây , nhanh !

    Hằng lúc này không hiểu cướp được một con ngựa từ đâu chạy tới . Nàng ta kéo Hoàng và Huy lên rồi vỗ một cái thật mạnh vào mông ngựa làm nó hí dài một tiếng rồi chạy thẳng một mạch về phía cửa Tây thành . Hoàng trước nay đâu có cưỡi ngựa bao giờ ? Để không bị té ngã , hắn nhoài người như một con mèo ôm chặt lấy mình ngựa , mặc tên bay đạn lạc cũng nhất quyết không buông . Huy ngồi phía sau cũng không ngoại lệ .

    Hằng đi trước một mình tả xung hữu đột mở đường . Cô nàng chộp được bốn , năm lá cờ của quân Nam Hải , một đầu tẩm dầu cháy phừng phừng , không ngừng quạt qua quạt lại khiến quân lính của cả hai bên đều phải đứng tránh ra xa hết cả . Nếu không có cô ta thì cả Hoàng và Huy sợ rằng chẳng thể nào đặt chân ra khỏi cửa thành .

    Ra khỏi cửa thành , Hằng trừng mắt nhìn quanh , khi thấy bóng đoàn người của An Dương Vương đang chạy nạn cách đó không xa thì lập tức đuổi theo . Lúc này Hoàng tuy vẫn còn vụng về , lúng túng song cũng đã dần nắm được cách điều khiển chú ngựa chạy theo ý mình . Cả ba đuổi theo đám người của An Dương Vương được tầm ba mươi phút thì bất chợt có tiếng chủ thần lạnh lùng vang lên trong đầu :

    - " Một thành viên bị chết , tất cả bị trừ năm trăm điểm "

    Hoàng và Huy nhìn nhau , một người trong nhóm đã chết ? Nhưng .. đó là ai mới được chứ ?

    Hằng thở dài nói :

    - Đã bảo rồi mà không nghe , phần thưởng tuy lớn song cũng phải có mạng để mà hưởng chứ ! Cái này phải trách chính bản thân cậu ta thôi .

    Hoàng và Huy còn đang bàng hoàng thì đột nhiên thấy cả người nhẹ bỗng , hai mắt tối sầm lại ,không còn chút ý thức nào nữa .

    Từ trong trạng thái mất ý thức tỉnh lại , Hoàng đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện mình đã trở về khoảng không gian màu trắng trải dài vô tận khi trước .

    Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    NHỮNG COMMENT/THANKS CỦA CÁC BẠN LÀ ĐỘNG LỰC LỚN NHẤT CHO TÁC GIẢ TRÁNH..DROP TRUYỆN
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 02-04-2014 lúc 16:20.

    MỆT

  8. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,abc84p,chutuoc0008,lntntl,ngocnghechvn,Reply,robinhoop,vietthuan,Voọc,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    100%


    Tác giả : shevaanh



    Quyển I : Mỵ Châu Trọng Thủy



    Chương 5 : " Một Trăm Phần Trăm "




    Hoàng đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện ra mình đã trở về khoảng không gian màu trắng trải dài vô tận khi trước . Hắn ngó quanh thấy Hằng đứng cách đó không xa , đang ngoắc ngoắc tay với mình thì vô thức lấy tay sờ mũi .

    “ Nhìn qua thì có vẻ là rau sạch, cơ mà chưa kiểm chứng thì chưa biết được.. “

    Hoàng bước xuống bục đi tới chỗ Hằng. Gã đàn ông tên Huy bây giờ vẫn còn thẫn thờ ngồi bệt trên chiếc bục lớn làm từ cẩm thạch kia , chưa hoàn hồn lại được .

    - Mọi chuyện … đã kết thúc thật rồi sao ?

    Hoàng nhìn Hằng hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm . Quả thực , điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra :

    - Tất nhiên là không rồi . Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên của cậu thôi . Đối với người mới , nhiệm vụ đầu tiên cực kỳ quan trọng . Cậu vượt qua được có thể nói là kỳ tích rồi , nên cám ơn ông bà tổ tiên đã phù hộ đi . Nhiệm vụ lần này tương đối dễ dàng , lần sau chắc khó mà được như vậy lắm .

    Hằng đáp lại ngay làm hắn lạnh cả người . Hoàng quét mắt nhìn quanh , khi thấy gã đội trưởng tên Tùng đang đứng thừ người hút thuốc cách đó không xa thì nhíu mày nói :

    - Hắn vẫn an toàn .. người chết chẳng lẽ chính là tên Thắng kia ư ?

    Hằng thở dài nói :

    - Nó đã quá coi thường lời cảnh cáo của anh Tùng , có chết cũng chẳng trách được ai . Cậu cũng nên lấy đó làm bài học cho mình , phần thưởng hậu hĩnh luôn đi đôi với nguy hiểm chết người . “Thần “ không cho không chúng ta thứ gì đâu .

    Hoàng nghiêm túc gật đầu :

    -Em hiểu rồi . Bây giờ chị có thể giải thích cho em biết , nơi này thực ra là chốn quái quỷ nào hay không ?

    Hằng chưa kịp trả lời thì Tùng đã cau có đi về phía bên này . Hắn nói với vẻ bực tức :

    - ****** , thằng Thắng toi rồi , túi đồ của cả nhóm cũng theo nó mà đi tong luôn . Chúng ta bắt buộc phải mua cái mới thôi .

    Tùng liếc mắt nhìn Hoàng và Huy một lượt rồi nói tiếp :

    - Một túi đồ cỡ trung bình cũng có giá là 1000 điểm thưởng , chúng ta ở đây có tất cả bốn người , chia ra thì mỗi người gánh 250 điểm , đồng ý chứ ?

    Tùng cũng chẳng thèm đợi bọn họ trả lời mà bỏ đi luôn . Hắn lại gần chiếc bục lớn kia rồi đứng im như tượng gỗ . Lát sau , tiếng thông báo mất 250 điểm đã vang lên trong đầu của cả ba người .


    Sau nhiệm vụ lần này thì cả bốn người đều có thêm 2000 điểm thưởng , gồm 1000 điểm cố định và 1000 điểm thưởng cho cả nhóm vì đã hoàn thành được nhiệm vụ phụ của “Thần “ . Tiếc rằng người có số điểm thưởng hậu hĩnh nhất lần này là Thắng ( 15000 điểm + 7 % kích hoạt ) thì đã không còn mạng để hưởng nữa rồi .


    - Túi gì mà tốn những 1000 điểm lận ? Huy lại gần kỳ quái nhìn Hằng hỏi .

    Hằng giải thích :

    - Đó là một dạng vật phẩm hỗ trợ , dùng chung cho cả nhóm . Một túi đồ chứa tầm 2 m2 vật phẩm cũng có giá là 1000 điểm ở khu trao đổi của thần linh . Đấy là loại túi phổ thông nhất rồi đấy .

    Hoàng nhìn khoảng không gian trắng xóa xung quanh mình nghi hoặc hỏi :

    - “Thần linh “ ? Nơi này là do “ thần “ tạo ra ư ?

    Hằng lấy tay khẽ vuốt mấy lọn tóc mai của mình rồi gật đầu đáp :

    - Ngoại trừ “thần “ , cậu nghĩ ai đủ sức tạo ra nơi này nữa ? Số phận của Thắng ra sao thì các cậu đã thấy rồi đấy . Chị nhắc lại một lần nữa : đây không phải là một giấc mơ , mà là sự thật . Mỗi khi hoàn thành xong một bộ phim hay nhiệm vụ nào đó , các cậu sẽ được thần đưa về không gian phi chiến đấu này . Chỉ cần còn lại một tia ý thức thì cho dù mình mẩy chẳng còn chỗ nào lành lặn , về tới đây cũng sẽ trở lại bình thường . Chết ở trong này cũng đồng nghĩa với việc vĩnh viễn tạm biệt cuộc sống thực của mình ở dương gian . Trừ khi …

    Huy xen miệng hỏi :

    - Trừ khi gì hả chị ?

    Hằng cười khổ đáp :

    - Trừ khi … cậu dùng 20000 điểm của mình để đổi lại sinh mạng người đó ở “ Khu trao đổi của thần linh “ . Điều này .. nói thế nào nhỉ ... tóm lại là chỉ cần 50000 điểm là các cậu đã có thể chọn phương án rời khỏi đây vĩnh viễn rồi . Thêm nữa, điểm số ở đây quả thực khó kiếm vô cùng …

    Hoàng thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi nói :

    - Thế chúng ta ..phải vĩnh viễn ở lại trong đây để chờ nhiệm vụ tiếp theo hay sao ?

    Huy cũng căng thẳng chờ câu trả lời của bà chị để tóc đuôi gà trước mặt . Họ dù sao cũng có gia đình , vợ con , người thân ở ngoài , làm sao có thể yên tâm ở mãi trong này được ? Rất may , câu trả lời tiếp theo của Hằng đều làm cả hai thở phào ra một hơi .


    - Không . Chúng ta chỉ bị “ thần “ giữ lại trong khoảng không gian phi chiến đấu này trong ba giờ đồng hồ sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi . Sau đó tất cả sẽ trở về với cuộc sống của mình ngoài đời thực , khi nào có nhiệm vụ thì lại bị truyền tống vào đây .

    Hằng dứt lời thì lại gần chiếc bục lớn kia rồi ngoắc tay ra hiệu cho cả hai đi theo . Cô nàng cúi xuống làm gì đó , chắc là để tìm công tắc hay một thứ đại loại thế . Liền đó , một màn hình cực lớn hình chữ nhật hiện ra trước mặt cả ba , giống như có người dùng một cái máy chiếu khổng lồ chiếu lên ..không khí vậy .

    - Đây là “ Khu trao đổi của thần linh “ . Ở đây các cậu có thể dùng điểm thưởng của mình để đổi lấy rất nhiều thứ hữu ích cho việc sinh tồn trong thế giới phim kinh dị , và cũng là nơi giúp các cậu cường hóa tố chất cơ thể nữa . Các cậu thử nhìn lên màn hình rồi nhắm mắt lại thử xem , có thấy danh mục phụ trợ hiện trong đầu óc hay không ?

    Hoàng và Huy cùng làm theo lời Hằng nói . Hoàng vừa nhắm mắt lại đã thấy hàng loạt lựa chọn cùng danh mục cường hóa khác nhau hiện lên trong đầu làm hắn hoa hết cả mắt . Hằng chầm chậm nói tiếp :


    - Có thể phân những thứ trong khu trao đổi này ra làm hai loại chính : sản phẩm khoa kỹ cùng dị năng và các loại huyết thống . Sản phẩm khoa kỹ thì chắc không cần phải nói nữa , còn dị năng và các loại huyết thống thì chính là những thứ mà các cậu hay thấy trong những bộ phim viễn tưởng hay thần ma quỷ quái chiếu trên tivi mỗi dịp cuối tuần đó .

    Đợi cho Huy và Hoàng tiêu hóa hết những gì mình vừa nói , Hằng tiếp tục giải thích :

    - Nói chung thì dị năng và các loại huyết thống này ngoài việc cần một lượng điểm thưởng cao hơn sản phẩm khoa kỹ rất nhiều ra thì còn cần một lượng kích hoạt giới hạn cơ thể tương ứng nữa . À , nói tới đây mới nhớ , vấn đề này có ý nghĩa sống còn với các cậu , nghe cho kỹ này .

    Cả Hoàng và Huy nghe tới đây thì đều tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc . Hằng khẽ gật đầu hài lòng rồi nói :

    - Bất cứ tân nhân nào tới đây đều sẽ được nhận “ Chúc phúc của thần linh “ . Cái này thì Huy đã biết và thử qua rồi phải không ? Theo như chị hiểu thì cơ thể con người chúng ta luôn ẩn chứa một tiềm lực vô hạn , không ai giống ai . Phần mà chúng ta khai thác hết ngoài đời thực bất quá chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi . Cái này lúc mới nghe thì có lẽ các cậu chưa tin lắm , nhưng sau này khi đã trải qua vài bộ phim thì sẽ hiểu ngay thôi .

    Hằng dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp :

    - Sau khi nhận “ Chúc phúc của thần linh “ , các cậu sẽ được mở khóa gen và được chủ thần kích hoạt miễn phí một lượng nhất định . Việc mở khóa gen này là yếu tố then chốt nhất giúp cho con người dễ dàng khám phá “ 100% “ tiềm lực của chính mình . Cũng có thể dùng điểm thưởng để đổi lấy việc kích hoạt , vị chi là 2000 điểm =1 % . Thực sự thì việc này không được khả thi cho lắm , các cậu cũng có thể từ trong thử thách mà tự kích hoạt giới hạn của chính bản thân mình . Hiểu chưa nào ?

    Hoàng nhắm mắt lại suy nghĩ tới các hạng mục cường hóa , lập tức có một chiếc bảng lớn hiện ra trong đầu hắn . Thôi thì thập bát ban võ nghệ cái gì cũng có , ngay cả những thứ chỉ có trong tưởng tượng và truyền thuyết cũng không hề thiếu .

    - Huyết thống của báo ( báo hoa GêPa ) tăng 400% tốc độ , 200% sức mạnh cơ bắp , 80% miễn dịch lực . Thích hợp cho cận chiến và chạy trốn , cần 4500 điểm và kích hoạt tối thiểu 12 % giới hạn cơ thể .

    - Huyết thống ma cà rồng ( vampire ) , tăng 500% khả năng hồi phục của cơ thể , sở hữu một số kỹ năng của huyết tộc . Cần 5000 điểm thưởng và kích hoạt tối thiểu 15 % giới hạn cơ thể .

    - Trí tuệ nhân tạo : Tăng khả năng tư duy logic , bố cục , phán đoán tình huống , cải thiện đáng kể năng lực ghi nhớ của bộ não , cần 5000 điểm thưởng và kích hoạt 20 % giới hạn cơ thể .


    - Huyết thống Thánh Gióng sơ cấp , tăng 100% tốc độ , 300% sức mạnh cơ bắp , thích hợp cho việc cận chiến . Cần 4000 điểm thưởng và kích hoạt tối thiểu 10% giới hạn cơ thể .


    - Huyết thống thần linh , tăng toàn bộ chỉ số cơ bản lên 2000 lần , có khả năng tạo ra thần vực của riêng mình , có quyền mua và sử dụng các kỹ năng của thần , cần 250000 điểm và kích hoạt 100% giới hạn cơ thể .

    -…..vv..

    Hoàng đọc qua một lượt mà thấy miệng khô lưỡi đắng . Ngoài các loại huyết thống căn bản cần có trước khi mua kỹ năng đặc thù của từng loại ra , nơi này còn cho phép dùng điểm thưởng trao đổi các loại vũ khí , súng ống hiện đại nữa . Từ súng ngắn , AK , shotgun , tiểu liên , súng trường cho đến súng máy , súng phun lửa , súng phóng lựu vác vai , rocket .. thậm chí cả tên lửa đất đối không cũng có .

    Hoàng nhìn qua danh mục các loại súng ống cùng đạn dược kèm theo mà thấy rối hết cả mắt , như đi lạc trong rừng công nghệ vậy . Các loại vũ khí , súng đạn thông thường có hạn chế về đạn dược thì giá tương đối rẻ , song một khi chuyển qua vô hạn đạn lại đắt .. dã man . Lấy khẩu M88 dùng loại đạn 9x19mm của Hằng làm ví dụ , một khẩu M88 thông thường kèm theo năm băng đạn có giá là 80 điểm , song khi chuyển sang vô hạn đạn thì đã nhảy lên 2000 rồi .

    Hằng cười nói :

    - Với 1750 điểm ít ỏi thì chẳng đổi được thứ gì nên hồn đâu . Các cậu nên lấy nó để mua các loại súng ống thông thường để phòng thân , còn đâu thì cường hóa các chỉ số cơ bản như sức mạnh cơ bắp và tốc độ đi thì hơn . Điều đó sẽ rất có ích cho những bộ phim sau này . Hoàng , đi theo chị .

    Hằng dẫn Hoàng đi vòng ra phía sau chiếc bục lớn kia rồi chỉ tay vào một vòng tròn hoa văn kỳ lạ màu vàng nói :

    - Cậu đứng vào đây .

    Hoàng tuy không hiểu lắm song vẫn làm theo lời chị ta . Hằng đứng lùi ra xa nhìn hắn gật gù :

    - Sức mạnh cơ bắp 62 , miễn dịch lực 70 , tốc độ 78 , trí lực 65 , đã kích hoạt 0,86% giới hạn cơ thể . Không tồi , là người mới mà có chỉ số cơ bản như vậy đã là rất khá rồi , giờ chỉ còn trông chờ vào vận may và tiềm lực của chính cậu nữa mà thôi .

    - Vận may ?

    Hoàng nghi hoặc hỏi lại .

    Hằng khẽ gật đầu . Hoàng còn chưa kịp hỏi rõ thì từ dưới chân bỗng xuất hiện một cột sáng màu vàng nhạt nâng bổng hắn lên cách mặt đất tầm mười mét rồi dừng lại . Vô số điểm sáng màu trắng dung nhập vào cơ thể làm cho Hoàng thấy dễ chịu vô cùng , cảm giác như là được thả mình trong một dòng suối mát lạnh giữa trưa hè nóng nực vậy .

    Huy thấy vậy thì cũng không lạ cho lắm , bởi hắn đã trải qua việc này từ lúc mới đặt chân vào đây rồi . Khẩu AK -47 với năm băng đạn của hắn cũng là do Hằng dùng 80 điểm của mình đổi cho .

    Khoảng mười phút sau , Hoàng mới từ trên không trung hạ xuống . Hắn cảm thấy cả người thoải mái vô cùng , hơn nữa lại tràn đầy lực lượng , có thể cảm nhận được từng thớ thịt chuyển động trên bắp tay mình vậy .

    - Sức mạnh cơ bắp 310 , miễn dịch lực 335 , tốc độ 360 , trí lực 190 . Chúc mừng , cậu đã được kích hoạt miễn phí 7 % giới hạn cơ thể của mình rồi đấy . Bây giờ % đã kích hoạt của cậu là 7, 86 , cũng không đến nỗi tồi .

    Hoàng nhất thời há hốc miệng không biết nói gì , chỉ một lát mà hắn đã có sự thay đổi vượt bậc như thế sao ? Điều này cũng quá là khó tin đi !

    Hắn còn đang định mở miệng nói gì đó thì thấy nửa người dưới của mình dần dần biến mất , sắc mặt nhất thời chuyển sang tái mét :

    - Trời ơi , chuyện gì thế này ?

    Hằng cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình rồi nói :

    - ba giờ đã hết , chúng ta sắp được “ thần “ truyền tống về thế giới hiện đại rồi .

    Hoàng nghe ra việc mình sắp được quay trở về nhà thì sắc mặt không giấu nổi vẻ vui mừng . Thời gian qua hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng không biết bé Kỳ bây giờ ra sao , có được ăn uống đầy đủ hay không … chắc Thúy thấy mình bỏ đi biền biệt cả tuần liền như vậy thì tức giận lắm đây , không hiểu cô bé có chăm lo cẩn thận cho nó cẩn thận hay không nữa ?

    Chợt nghĩ ra điều gì , hắn vội hỏi :

    - Chị Hằng , khoảng bao lâu nữa thì chúng ta sẽ lại phải chấp hành nhiệm vụ tiếp theo ? còn nữa , em còn chưa kịp cường hóa gì mà ?

    Hằng nhăn trán đáp :

    - Lần đầu của chị là bảy ngày , sau đó là một tháng , tới bộ phim thứ ba này thì là hai tuần .. cái này chắc không có qui tắc gì cả , bất cứ lúc nào cũng có thể bị “ thần “ tống vào đây thôi . Còn việc kia hả , yên tâm đi , chúng ta bình thường luôn được truyền tống vào đây sớm hai mươi tư giờ đồng hồ , lúc ấy cường hóa cũng chưa muộn .

    Hoàng tuy vẫn còn rất nhiều nghi vấn song lúc này cả hai người đã chỉ còn phần đầu là chưa biến mất hoàn toàn mà thôi . Hắn chỉ kịp thốt ra một câu thì đã biến mất khỏi nơi này rồi .

    - Hẹn gặp lại!

    …….


    “ Đùng “

    Một tia chớp xé ngang bầu trời đêm lạnh lẽo . Đường Hoàng Hoa Thám về đêm vẫn sáng ánh đèn , xe cộ qua lại nhộn nhịp chẳng khác ban ngày là bao .

    - Chết tiệt , mình dừng xe ở đây làm cái quái gì nhỉ ?

    Gã đàn ông nhíu mày nhìn quanh , chửi thề mấy câu rồi lấy chiếc mũ bảo hiểm trên giỏ xe đội vào , rồ ga phóng về nhà.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    NHỮNG COMMENT/THANKS CỦA CÁC BẠN LÀ ĐỘNG LỰC LỚN NHẤT CHO TÁC GIẢ TRÁNH..DROP TRUYỆN
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 02-04-2014 lúc 16:20.

    MỆT

    ---QC---


  10. Bài viết được 41 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,abc84p,chutuoc0008,grabon,Lãnh Phát Công Tử,lntntl,ngocnghechvn,Reply,robinhoop,vietthuan,Voọc,
Trang 1 của 25 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status