TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 34

Chủ đề: Thế Giới Luân Hồi: Tiếu Ngạo Thiên Hạ - Hoàn Thành

  1. #1
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định Thế Giới Luân Hồi: Tiếu Ngạo Thiên Hạ - Hoàn Thành

    Tiếp theo bộ I - Thế Giới Luân Hồi - Luân Hồi, bổn soái tiếp tục phóng bút viết tiếp phần II - Tiếu Ngạo Thiên Hạ.


    Câu chuyện sẽ xoay quanh cái gọi là Giang Hồ, cái gọi là hiệp khách, cái gọi tình yêu cừu hận.

    Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ bổn soái nhé

    Link Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=105275
    Lần sửa cuối bởi Ca Tiêu Sái Nhất, ngày 18-04-2014 lúc 20:52.
    ---QC---
    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,bagggggggg,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,jinling,kenshuu,Ku Rôn,Miên Lý Tàng Châm,Ngông Cuồng Thư Sinh,ngoan0,Nguyen Van Nhan,NguyenHoang,Nguyenhuyhoi,Người May Áo Cưới,Nha Lang,QKA,Quái Xà,ronkute,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,ThanChet,theawesome,Trương Văn Viễn,Vân Du Bát Phương,Vân Tiên Khách,Vận Mệnh Ma Phương,
  3. #2
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    - Luân Hồi là gì, vì sao có Luân Hồi ?
    Tương truyền từ thuở khai thiên lập địa, sáng thế đại tỷ tạo ra mười đại thế giới, lập ra mười đại ma thần, khai sáng ra một vùng không gian rộng lớn cho mọi sinh vật có thể tồn tại và sinh sống bên trong nó.

    Nhưng những sinh linh này lần lượt già rồi chết đi, linh hồn của bọn chúng siêu thoát thân thể hóa thành hư vô, trôi nổi trong vũ trụ. Chúng mờ mịt không có phương hướng, tạo thành vô số những đợt gió quỷ gây hại khắp nhân gian.
    Sáng thế đai tỷ thương chúng sinh lầm than, nên tiêu hao toàn bộ pháp lực cả đời mình, tạo ra một thứ gọi là :Luân Hồi
    Luân Hồi được tạo ra, mục đích là lối về cho những oan hồn.
    Đi vào Luân Hồi, bước qua mười tám tầng địa ngục, những oan hồn này mới có tư cách đầu thai, sống lại trong một thế giới khác.

    ***
    - Phù ... phù ...
    Cao Tuấn liên tục thở ra từng hơi khó nhọc, bước chân như đeo chì muốn cất lên cũng không nổi.
    Hắn đang ở một nơi cực kỳ quỷ quái. Xung quanh chỉ có đúng bốn cây cột cộng với một mái nhà được làm bằng đá cẩm thạch.
    Có thể xem đây là một căn nhà, nhưng nó không có cửa.
    Bốn bề vắng lặng, không gió, không tiếng động.
    Không khí bị nén lại với một áp suất cao.
    Cao Tuấn bước từng bước chậm chạp lên từng bậc thang bằng đá.
    Hắn bước được ba bước, nhưng ba bước này tiêu tốn hết thời gian cũng mười năm.
    Trước mặt hắn còn đúng mười lăm bước nữa.
    Những bước sau, cần dùng thời gian gấp đôi bước trước.
    Thống khổ như bị thứ gì đó đè ép trong lồng ngực, Cao Tuấn muốn hét to lên, muốn phá vỡ cái cảm giác áp bức này.

    Cao Tuấn thở dốc, hắn không biết mình đến nơi quái quỷ gì. Từ sau khi hắn bị bức nhảy vào lòng sông Mạnh Hà thì đã biết mình không sống nổi rồi.
    Nhưng hắn vẫn còn sống.
    Bức tượng ngọc trong tay của hắn đã không còn, hắn chỉ hy vọng nó không bị tên Đông Phương Thánh cướp đi.
    Bây giờ, hắn chỉ muốn leo hết mười lăm bậc thang còn lại, bước vào trong ngôi nhà nọ và nằm ngủ.

    Có người hỏi vì sao hắn lại không đi ngược trở lại.
    Cao Tuấn chắc chắn sẽ đáp :" Vì muốn đi ngược lại, còn khó khăn hơn bước lên một bậc gấp mười lần "

    - Mập gia ... mập gia không tin bị ép chết nơi đây !
    Cao Tuấn tự cổ vũ mình bằng một câu, xem ra chỉ có những ai có tình thần AQ như hắn mới không cô độc.
    Hành trình gian khổ lại bắt đầu. Từng bước từng bước trải qua mất trăm năm, ngàn năm, vạn năm.

    Cao Tuấn vẫn kiên trì, một thứ chấp niệm trong lòng hắn là ... đi vào căn nhà nọ để ngủ.
    Bóng người mập mạp duy trì tư thế bước lên. Cảnh vật xung quanh từ từ bị một màn đen che phủ.
    ***
    - Chúc mừng cậu trở thành tân chủ nhân của điện Luân Hồi.
    Ngay khi Cao Tuấn lè lưỡi thở như một con chó chết, nằm sõng soài dưới nền gạch của căn nhà rộng lớn nọ thì một thanh âm già nua mang theo chút ưu thương vang lên.

    - ...
    Cao Tuấn mệt lắm rồi, chẳng còn sức đâu mà hỏi nữa. Hắn mặc kệ, mấy tên thần thánh này luôn muốn giả thần giả quỷ chẳng bao giờ ra mặt nói chuyện. Hắn cũng gần như miễn dịch mấy chuyện này rồi, nên không thèm để ý tới lời nói nọ cho lắm.

    - Cậu không có gì thắc mắc hết à ?!
    Giọng nói nọ có chút đầy nghi hoặc, chẳng lẽ vị tân chủ nhân này có kiến thức cao siêu biết trước sự tồn tại của ngôi điện này nên mới không có chút phản ứng nào ?!
    - Ta muốn .. ngủ. Đừng làm phiền Mập gia
    Cao Tuấn lầm bầm một câu rồi nằm thẳng cẳng, tiếng ngáy khò khò phát ra, hơi thở đều đều, coi bộ y đã chìm vào giấc ngủ say rồi.

    Một sáng vàng nhạt từ mái nhà bằng cẩm thạch bao phủ thân hình Cao Tuấn, giống như một cái lồng bằng vàng che chở hắn ở bên trong. Cao Tuấn ngủ say như một đứa trẻ, được sự che chở của Luân Hồi. Hắn vô tri vô giác không biết, bản thân mình đã được xem là chủ nhân của ngôi điện này.

    Ngôi điện này - là một thứ tồn tại vượt khỏi thập giới.

    ***
    Cao Tuấn ngủ một giấc rất lâu, dường như là mười năm hoặc trăm năm. Hắn không biết rõ, chỉ cảm giác dường như trải qua vô số chuyện, từ khi còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành, từng hành vi bỉ ổi vô sỉ của hắn tựa như một thước phim chiếu lên trước mắt. Sau đó hắn tới thế giới Luân Hồi này.
    - Nhân sinh như mộng, như nước chảy xuôi.
    Cao Tuấn cảm thán, một đời người như giấc mộng, tỉnh dậy là chấm dứt.

    - Cậu đã tỉnh !?
    - Hử ?! Ai đang nói thế, đừng có giả thần giả quỷ nữa. Mập gia không sợ ngươi đâu, có giỏi thì ra đây đấu ba trăm hiệp.
    Cao Tuấn nhảy cẩn lên, động tác thành thục lấy Vô Sắc đao trong nhẫn không gian ra, một đòn Trảm Mã Bình Thiên Hạ xuất thủ, mười đường đao khí cắn nắt không gian đánh về phía giọng nói nọ.
    - Coong ... coong...
    Đao khí đánh vào một tấm sắt, nhưng không phá vỡ được nó cho dù để lại một vết đao cũng không.

    Cao Tuấn nhíu chặt lông mày, đang muốn tiếp tục xuất đao thì thanh âm nọ lại vang lên, lúc này dường như vui vẻ hơn:
    - Ha hả, cậu chủ đừng đánh nữa, có đánh cũng không phá hủy được điện Luân Hồi đâu.

    - Tiên sư nó, lão già ngươi là ai, vì sao không ra mặt gặp ta mà cứ núp núp trong góc thế. Mập gia khinh bỉ ngươi, có giỏi thì ra đây gặp mặt nào.
    Cao Tuân cầm chặt đao trong tay, hào khí vạn trượng, mái tóc không gió mà tung bay.
    Nếu như hai chân của hắn không run rẩy thì có vẻ giống một bậc hiệp khách rồi.

    - Hiện giờ lão phu chỉ còn sót lại một luồng ý thức nên không thể ra mặt gặp người được. Giờ cậu đã trở thành tân chủ nhân của điện Luân Hồi, trước hết cần hiểu rõ quy tắc của điện.
    Cao Tuấn còn chưa kịp thắc mắc thì giọng nói lại tiếp:
    - Điện Luân Hồi là một nơi tồn tại từ xa xưa, nó được tạo ra khi nào không ai biết rõ nhưng nó nắm giữ trong tay pháp tắc Luân Hồi, chưởng quản sự sống chết của tất cả sinh linh trong trời đất. Chủ nhân của điện Luân Hồi có thể thông qua điện để nắm giữ một phần pháp tắc, chỉ khi nào cậu đủ mạnh mới được bản điện chấp nhận làm chủ, lúc đó mới được xem là chân chính nắm giữ toàn bộ sức mạnh Luân Hồi.

    - Khoang, Mập gia không muốn cái sức mạnh gì gì đó. Ta chỉ muốn làm sao đi ra khỏi nơi đây, làm sao quay về thế giới của ta ?!
    - Luân Hồi vào dễ khó ra ! Cho dù cậu là tân chủ nhân của điện cũng không cách nào thoát khỏi nơi này được, trừ phi tu vi bản thân cậu đột phá Chuẩn thánh, thành tựu địa vị Thánh Nhân mới có thể tiếp quản toàn bộ điện Luân Hồi, chưởng khống Luân Hồi thập đạo.

    - Sao nghe giống như ... tiểu thuyết tiên hiệp, huyền ảo nhỉ ?! Cái gì mà Chuẩn Thánh, Thánh Nhân. Mập gia chẳng ham, ca chỉ muốn đi khỏi nơi này thôi.

    - Ha hả, cậu đang ở trong phúc mà không biết phúc. Thử hỏi thế gian ba ngàn thế giới, hơn hàng tỷ sinh linh mới được mấy người may mắn như cậu bước chân vào trong điện này. Nhưng từ khi cậu trở thành tân chủ nhân thì trên người cậu đã bị gắn một phần trách nhiệm. Đó là cậu phải mạnh mẽ lên, nếu không chính cậu sẽ bị điện Luân Hồi cắn trả, hồn phi phách tán không thể siêu sinh.

    - ....
    Cao Tuấn hết nói nổi rồi, cái quái quỷ này còn khủng bố hơn cả hệ thống Luân Hồi nữa.
    - Ta không muốn chết. Ông già, mong ngươi thả ta ra đi.
    - Nếu cậu không muốn chết thì đơn giản. Chỉ cần tu vi của cậu đạt tới Thánh Nhân, nắm giữ toàn bộ Luân Hồi là có thể trường sinh bất tử rồi.

    - Tiên sư nó, Thánh Nhân nói thì dễ nhưng làm thì khó. Mập gia thật là con mẹ nó đen đủi mà, hu hu...

    - Đúng vậy, muốn thành Thánh không phải chuyện trong sớm chiều. Nhưng với điện Luân Hồi thì rât dễ. Chỉ cần cậu đi qua ba ngàn thế giới, thành công tập hợp ba ngàn chiếc chìa khóa để mở ra bảo tàng Luân Hồi thì chắc chắn sẽ thành Thánh.

    - ?! Qua ba ngàn thế giới, lấy ba ngàn chiếc chìa khóa để mơ ra bảo tàng. Ông lão, sao ông không nói luôn đây là một nhiệm vụ bất khả thi đi.
    Đừng nói giỡn, ba ngàn thế giới, mỗi cái thế giới đã biết bao phiền phức rồi, nào là cao thủ, võ công, lực lượng bất đồng, cho dù Cao Tuấn tự xưng là cao thủ đệ nhất trong thế giới Lục Tiểu Phụng nhưng khi đi qua thế giới khác, cũng chẳng dám vỗ ngực tự xưng được.

    Vì mỗi thế giới, có cấu tạo vật chất khác nhau.
    - Lão phu đương nhiên biết rõ điều này, nhưng cậu phải biết bản thân mình là chủ nhân của điện Luân Hồi, nắm giữ trong tay một phần quy tắc của Luân Hồi là không bị giới hạn bởi các thế giới cùng việc có thể ... đem người từ thế giới khác đưa vào trong điện. Mỗi một thế giới cậu tới, chỉ có thể đem ba người khác trở về. Vì vậy, cần phải cân nhắc kỹ.

    - Thế Mập gia không thèm đi thì sao, chẳng lẽ ông lão bắt buộc ta à ?!
    - Lão phu cũng không bắt buộc cậu. À, còn một chuyện quan trọng khác là độ kiếp. Mỗi năm trăm năm điện Luân Hồi sẽ xuất hiện một lần Luân Hồi kiếp, nếu cậu vượt qua được thì sẽ tiếp tục con đường du ngoạn của mình, còn nếu không thì ... chậc chậc, lúc đó cậu sẽ thành cặn bã. Lời đã nói hết, lão phu cũng đi đây.

    - Ặc, từ từ.
    Cao Tuấn gọi với theo, nhưng đối phương đã không đáp lại, xem ra bỏ đi thật rồi.

    - Hu hu, làm sao, làm sao mới được đây. Mập gia không muốn chết, không muốn chết mà ! Cao Tuấn nức nở, hắn thử hết mọi cách từ việc gọi ra hệ thống Luân Hồi nhưng căn bản không có chút phản ứng gì, đi loanh quanh trong căn nhà trống trơn này cũng chẳng làm được gì.

    - Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết !
    Cao Tuấn nghiến răng nghiến lợi, sau đó hắn quyết định dù có chết cũng phải chết trong vinh quang.
    Vì vậy, hắn liền tu luyện.
    Cao Tuấn đem tất cả sở học bản thân từ võ công, nội công, đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, khinh công luyện đến cảnh giới Tông Sư. Do không gọi ra được hệ thống nên không biết chỉ số của mình ra sao, nhưng hắn đã quá quen thuộc với trình độ võ công của mình, nên càng luyện càng tinh diệu, chiêu thức càng lúc càng dễ dàng thuần thục.

    Cho dù Tiệt Mạch chỉ, Tiếu Thanh quyết, Đại Âm Dương Thủ, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Y Thuật ( chôm từ trong túi của Tống thần y ) đều luyện lến đến mức Tông Sư.

    Luyện công không năm tháng, nhất là ở nơi tẻ nhạt như thế này. Cao Tuấn không phân biệt thời gian, hết luyện công thì ngồi xuống điều tức, lấy Y kinh ra đọc, rồi tìm hiểu nguyên lý phối thuốc, sắc thuốc ra làm sao, châm cứu thế nào, ..v..v. Thời gian nhanh chóng trôi qua.

    ***

    - Bùm !
    Một tiếng động vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện Luân Hồi. Cao Tuấn mở bừng hai mắt, phát hiện giữa điện có một ... cánh cửa bằng đồng, trông cổ kính và trang nghiêm.

    - Ở đâu ra cái cửa cũ xì thế này ?!
    Cao Tuấn bĩu môi, cầm lấy Vô Sắc đao đánh mạnh lên cửa.

    Nhưng lúc này, đột biến nảy sinh !
    Chỉ thấy cánh cửa bị một đao này bổ đôi, từ phía sau nó phát ra ánh sáng chói mắt bao phủ Cao Tuấn, đem hắn kéo vào bên trong.

    ***









    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  4. Bài viết được 42 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,anh123,bagggggggg,chantubreak,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,jinling,kenshuu,khang239,Ku Rôn,Miên Lý Tàng Châm,Ngông Cuồng Thư Sinh,ngoan0,ngongcuong2,Nguyen Van Nhan,NguyenHoang,Nguyenhuyhoi,Người May Áo Cưới,Nha Lang,nhociutruyen,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,ThanChet,theawesome,tienlavoke,trungvp2110,Trương Văn Viễn,tuantreu,Vân Du Bát Phương,Vân Tiên Khách,Vận Mệnh Ma Phương,
  5. #3
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    - Phù ! ... Phù !
    Tiếng thở dốc dồn dập từ đằng xa vang lên, một người toàn thân mặt đồ đỏ chót đang dựa lưng vào thân cây thở ra từng hơi hỗn hển, hiển nhiên hắn bị người nào đó truy sát ?
    Truy Sát ?! Vì sao phải truy sát hắn, mọi người nói lý lẽ với nhau vài câu thì hòa giải được ngay thôi, cớ gì phải đi giết người ?!

    Nếu như có ai dám hỏi Cao Tuấn một câu như thế thì chắc chắn hắn sẽ đập người này một trận. Ngươi nói xem một người bị nguyên một đại bang hơn mười vạn người truy sát, hơn ba trăm cao thủ cấp bậc tiên thiên, mấy ngàn cao thủ nhất lưu đuổi theo thì hắn có còn thở nổi không ?

    Cao Tuấn đẹp trai tiêu sái, ngọc phụ lâm phong từ một đời Đao Khách bị biến thành một tên dâm tặc đệ nhất thiên hạ rồi! Cho dù Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang gặp phải y cũng phải gọi bằng cụ. Vì sao ?! Đương nhiên hắn leo lên một người không nên leo.

    Muốn tìm hiểu mọi chuyện cần quay về thời gian ba ngày trước. Lúc này, Cao Tuấn bị cánh cửa không gian hút vào và lạc tới thế giới này. Hắn phát hiện quần áo trên người hắn biến mất, không còn một mảnh vải che thân và hắn đang rơi tự do trên cao.

    - Mập gia chắc chắn là người bị té chết sau khi xuyên không rồi !
    Vẻ mặt của Cao Tuấn méo xệch, nhưng chẳng lẽ hắn lại chờ chết sao. Đương nhiên là không rồi, Cao Tuấn lấy quần áo ở trong nhẫn không gian ra nhưng ngặt nỗi, bản thân hắn giờ đang ở không trung, không thể nào mặc vào được.

    Vì vậy, hắn lấy một cái trường bào rất lớn làm dù, giảm phần nào tốc độ rơi của mình.

    - Tõm !
    Coi như Cao Tuấn gặp may mắn, hắn rơi vào một nước. Chỉ thấy trước mặt mình bị che phủ bởi một màn xanh nhạt, rồi bỗng dưng hắn cảm giác hai tay mình ôm phải một thứ gì đó mềm mại, trơn bóng.

    Thử bóp nhẹ một cái, thứ kỳ lạ đó hình như biến đổi, nó cục cựa muốn giãy ra khỏi hai tay của y. Nhưng Cao Tuấn đời nào buông tay, hắn bèn ôm lấy thứ kỳ lạ đó vào trong lòng, rồi mặc kệ mọi chuyện mà trồi lên mặt nước.

    - Rào ! Rào !
    Một người, à không hai người từ dưới nước ngoi lên. Lúc này Cao Tuấn mới phát hiện ra, thứ kỳ lạ mà mình ôm trong tay là ... một người !

    Chính xác là một người con gái, cực kỳ xinh đẹp. Có thể dùng chữ tuyệt mỹ để hình dung.

    Cao Tuấn nuốt một ngụm nước, hai mắt đầy ánh sáng nhìn mỹ nhân trong lòng. Dục hỏa trong lòng đã bị thêu đốt tới đỉnh điểm, hắn không nghĩ ngợi gì cả, nhanh chóng ẵm lấy mỹ nhân phi thân lên bờ, tìm được một căn nhà gỗ nhỏ cạnh đó.

    Hắc hắc, mọi chuyện không nói cũng rõ, lửa gặp rơm chắc chắn sẽ bùng cháy.
    Vui sướng mấy bận, mây mưa cả đêm. Cho tới sáng ngày hôm sau, Cao Tuấn tỉnh lại phát hiện mình làm ra một tội ác tày trời.
    Mỹ nhân nằm cuộn mình trong lòng hắn, dưới thân còn điểm xuyến một đóa hoa hồng tươi rói. Đầu óc Cao Tuấn ong ong lên vài tiếng.
    - Chết cha, Mập gia ... mập gia làm hại con gái nhà lành rồi ! Làm sao, làm sao bây giờ ?! Chạy ?! Nhưng không được, ca là đàn ông thì ca phải chịu trách nhiệm. Nhưng không chạy, lỡ người nhà họ biết chuyện thì không biết ăn nói ra sao ?!

    Cao Tuấn vò đầu bứt tai, trong lòng rối như tơ vò. Mỹ nhân ai chẳng thèm muốn, nhưng phải có mạng mới được. Hiện giờ Cao Tuấn cũng chưa biết mình đang ở đâu, cái thế giới này là thế giới nào. Hắn còn phải đi tìm chìa khóa để về lại điện Luân Hồi. Nhưng còn cô gái này là ai, mình phải làm sao để ăn nói với nhà của nàng đây ?! Không lẽ nói, Mập gia vô tình chơi xong con gái của hai người, thôi thì cứ gả quách cho ta là xong.

    Tiên sư nó, hắn mà nói thế đảm bảo một trăm phần trăm sẽ bị người ta đuổi đánh ra khỏi nhà.

    Nhưng chẳng lẽ buông tay bỏ chạy ?! Mỹ nhân nha, ngàn người khó gặp, vạn người khó cầu. Cao Tuấn cũng không nỡ lòng nào.
    - Thôi kệ, trước mắt để lại một bức thơ xin lỗi nàng, nói rằng chờ một thời gian sóng yên gió lặng Mập gia sẽ tới rước nàng về dinh, lễ cưới hẳn hoi không thiếu chút gì. Dù sao ca cũng là tân chủ nhân của điện Luân Hôi mà, có quyền hạn đem ba người từ thế giới khác trở về nên không sợ chia ly.
    Cao Tuấn tự nhủ như thế, sau đó hắn đắp chăn lại cho người ngọc, khẽ thơm lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái.
    Lấy giấy bút ra viết lại vài dòng, ngẫm nghĩ hình như có điều gì đó không được đúng cho lắm nên hắn bèn ghi lại tên tuổi của mình - Tây Phương Thất Bại - Cao Tuấn.

    Viết xong thư để lại trên bàn, hắn nhanh chóng bỏ đi.

    ***
    Nhưng nhà của mỹ nhân này rất là rộng, hắn đi loanh quanh một hồi mà chẳng gặp được ai, hình như chỉ có một mình nàng sinh sống ở nơi đó vậy.

    - Đứng lại, ngươi là ai, vì sao dám đi vào cấm địa của bổn giáo !
    Cao Tuấn còn đang mò đường thì một giọng nói trầm hùng vang lên.

    - Ồ có người, may quá đi. Vị huynh đệ này, tại hạ vô tình lạc bước vào trong này nhưng không biết lối ra. Làm phiền dẫn ta ra có được không.

    - Ngươi ... đột nhập vào trong thánh giáo. Người đâu, bắt y lại. Hắn chính là gian tế !
    Người đàn ông nọ không nói hai lời liền quát lớn, tức thì rất nhanh xuất hiện vô số người, toàn thân mặt áo màu tím đeo khăn che mặt, trong tay cầm thanh đao hình thù kỳ quái, có chút không giống nhân sĩ võ lâm trung nguyên.

    - Ồ, từ từ đã. Tại hạ không có ý đó, chỉ là ta vô tình ... từ trên trời rơi xuống thôi.
    Cao Tuấn giơ hai tay lên cao, sắc mặt cực kỳ vô tội. Nhưng người đàn ông trung niên nọ căn bản không nghe, hắn phất tay ra lệnh cho thủ hạ tiến lên.

    - Giết !
    Tiếng hô giết vang trời, Cao Tuấn coi như tiền lễ hậu binh đầy đủ nhưng ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Hắn rút ra Vô sắc đao, Trảm Mã Bình Thiên Hạ bắn ra xung quanh đánh bật mười người tử y. Thân pháp Thần Hành Bách Biến tự như một con rắn len lỏi giữa đám người này, chỉ trong chốc mắt đã biến mất ngoài xa xa.

    - Hảo thân pháp !
    Ở một nơi cách đó không xa, có một đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú thân ảnh của Cao Tuấn. Trong tay nàng còn cầm một lá thư, không rõ là đang suy tư chuyện gì.

    - Nói cho Hướng tả sứ hạ lệnh toàn giáo truy sát người này, nhất định phải bắt sống, nếu như chết cũng phải đem xác của y về cho ta. Bổn tọa không tin hắn có bản lãnh chạy khỏi Hắc Mộc Nhai.
    Người này hạ lệnh một câu, sau đó liền phi thân biến mất.

    Nếu như Cao Tuấn mà ở đây thì chắc chắn hắn sẽ bị hù cho vỡ mật.

    Dựa vào thân pháp Thân Hành Bách Biến đi xuyên qua bụi hoa không vươn một chiếc lá, Cao Tuấn tựa như một con cá chạch len lỏi giữa đám môn đồ mặc tử y mà chạy ra ngoài. Nhưng cao thủ không phải không có.

    Chỉ thấy hắn đi tới đại môn thì bị một đám bốn người chặn lại, một người bước lên một bước, kiếm trong tay còn chưa rút ra nhưng sát khí lạnh lẽo bức người.
    - Thân pháp của các hạ quả nhiên bất phàm, bình sinh Giang mỗ chưa từng gặp qua. Nhưng hôm nay, giáo chủ có lệnh phải bắt bằng được ngươi, ta cũng đành thất lễ thôi.
    Người họ Giang này nói xong liền phi thân tới trước, trường kiếm thuận thế bay ra khỏi vỏ kiếm, hóa thành cầu vồng đâm vào cổ họng của Cao Tuấn.

    - Keng !
    Cao Tuấn bạt đao, trường đao tựa như một con rồng biến ảo ra mười đường đao kình. Trảm Mã Bình Thiên Hạ nhất xuất thử hỏi ai dám tranh phong.

    Họ Giang thấy đao pháp của đối thủ biến hóa ảo diệu khôn lường, biết một mình mình căn bản không thể nào là đối thủ của y nên nháy mắt ra hiệu cho ba gã đồng bọn, bốn người rút binh khi vây công Cao Tuấn.

    Bốn người này tuy rằng chỉ là cao thủ nhất lưu mà thôi nhưng phối hợp nhuẫn nhuyễn, trận pháp tứ tượng được vận hành linh hoạt vây Cao Tuấn lại bên trong.
    Cao Tuấn dù có tinh thông trận pháp kỳ môn đi chăng nữa thì trong nhất thời không thể nào thoát ra được. Chỉ trong vài phút, xung quanh đã bị tầng tầng môn đồ mặc tử y bao phủ.
    - Tiên sư nó, nếu giờ không chạy thì một lát nữa Mập gia sẽ bị đám này dìm nước miếng mà chết.

    Đao trong tay Cao Tuấn biến ảo ra kỳ chiêu, sau đó một tay đánh ra một quyền về một người khác. Quyền này đơn giản nhưng kình lực không nhỏ, chỉ thấy đối phương nhanh chong huy chưởng đón đỡ nhưng cũng bị Cao Tuấn đánh văng ra xa.

    - Thiếu Lâm trường quyền. Ngươi là đệ tử Thiếu Lâm ?!
    Họ Giang thấy công phu của đối thủ liền nhận ra chiêu số, tức thì quát lớn.
    - Tặc tử, dám lẻn vào thánh giáo mưu đồ phá hoại. Hôm nay Giang mỗ không thay trời hành đạo giết chết ngươi thì làm sao còn mặt mũi gặp mặt huynh đệ đồng đạo, gặp mặt Đông Phương giáo chủ cơ chứ. Xem chiêu.

    Họ Giang quát to, trường kiếm trong tay thay đổi trở nên hung ác hơn, lăng lệ hơn, mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm vào tử huyệt trên người Cao Tuấn.

    - Mụ nó, tên khốn này bị điên à. Mập gia không phát uy ngươi tưởng ta là quả hồng mềm mặc ngươi nắn ngươi sờ à !
    Cao Tuấn hừ lạnh, tả thủ hóa thành trảo chộp vào thân kiếm, trảo này mang theo nội lực dương cương đánh tan mũi kiếm, thân hình của y nhanh chóng lướt tới người họ Giang.

    - Thiết Sa chưởng
    Họ Giang kinh hô, nội công nhanh chóng vận lên song thủ, tiếp lấy một chưởng này.

    - Ầm ! Ầm !
    Chưởng lực hai bên va chạm vào nhau liền bắn ra làn sóng xung kích mạnh mẽ ra xung quanh. Sau đó một bóng người bị đánh bay ra phía sau như con diều đứt dây, còn Cao Tuấn thì chỉ lùi lại hai bước, khóe miệng nhếch lên một cái, khịt mũi :
    - Chỉ có chút xíu đó mà cũng không chặn được, vậy mà còn đòi bắt giữ Cao mỗ. Đúng là không biết tự lượng sức.

    Ném lại một câu mang đầy sự khinh thường, cả người Cao Tuấn hóa thành một đạo tàn ảnh bay vọt lên tường thành, biến mất trong cánh rừng xanh um.

    ***




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  6. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,bagggggggg,chantubreak,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,Gitchi Gitchi Goo,jinling,kenshuu,Ku Rôn,Miên Lý Tàng Châm,Ngông Cuồng Thư Sinh,ngoan0,ngongcuong2,Nguyen Van Nhan,NguyenHoang,Nguyenhuyhoi,Người May Áo Cưới,Nha Lang,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,Túy Kiếm Phong Trần,ThanChet,theawesome,tienlavoke,trungvp2110,Trương Văn Viễn,tuantreu,Vân Du Bát Phương,Vân Tiên Khách,Vận Mệnh Ma Phương,
  7. #4
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    Với bộ quần áo đỏ chót trên người làm cho Cao Tuấn nổi bật trong chốn rừng xanh, trở thành mục tiêu truy đuổi của mười tay võ lâm cao thủ phía sau. Lúc này hắn thầm hận bản thân mình, vì sao lúc chạy ra ngoài lại ngu ngơ vớ đại bộ đồ này mặc vào chứ.

    Lại nói tới bộ đồ này có chút rất khí phách, áo cổ cao, trước ngực được thêu hoa văn phượng hoàng rất mỹ lệ, màu sắc chủ yếu là màu đỏ, ngay cả vạt áo cũng là một màu đỏ sẫm. Cao Tuấn mặc vào trông rất buồn cười, vì căn bản hắn không phù hợp với loại màu sắc này.

    - Tặc tử chạy ở phía trước, mọi người mau mau đuổi theo. Chỉ cần bắt được hắn thì giáo chủ có trọng thưởng.
    - Nhanh, đừng để hắn chạy.
    - Tiết lão đầu, ngươi nhanh chóng phóng ra ám khí chặn hắn lại. Cẩu tử, mi cùng lão tứ có khinh công nhanh nhất, nhanh chóng chặn đầu hắn, bày ra thiên la địa võng.

    Cao Tuấn vẫn chạy ở đằng trước, bất chớt cảm thấy trước mặt có ánh sáng lập lòe, một tấm lưới khổng lồ từ trên không rơi nhanh xuống, bao phủ lấy người của hắn lại.
    - Hự ?! Đính bắt Mập gia bằng cái lưới rách này sao.
    Cao Tuấn vung đao, đao thể bổ nhanh xuống tấm lưới tạo ra mười vết rách, thân hình của hắn liền vọt ra ngoài.

    - Mấy tên nhãi ranh, hôm nay Mập gia không rảnh chơi với các ngươi nữa. Chờ khi nào có dịp ta sẽ tới sau. Cáo từ.
    Cao Tuấn nhảy xuống dòng sông, thân hình hoàn toàn biến mất trong dòng nước.

    - Hướng tả sứ, người xem....
    Người trung niên nọ chạy đuổi tới bên bờ sông, nhìn mặt nước lặng lẽ trôi khẽ nhíu mày lại, bụng bảo dạ:
    - Tên này là ai, vì sao võ công của y không giống với nhân sĩ võ lâm chính phái lại còn mang theo chút tà dị.

    - Mọi người dừng lại ở đây, Tiết huynh đệ nhanh chóng sai người hạ lệnh cho toàn bộ huynh đệ trong giáo tăng cường tuần tra, hễ có gì không đúng phải báo lại ngay. Giờ ta phải đi bẩm báo lại cho giáo chủ, hy vọng người sẽ không trách tội.
    Hướng tả sứ phân phó xong nhiệm vụ liền bỏ đi. Mấy người khác lục tục theo sau.

    ***
    Trời về đêm,
    Một thân ảnh từ từ nổi lên trên mặt nước, người này không phải ai khác chính là Cao Tuấn.
    Từ sau lần trước hắn nhảy vào lòng sông Mạnh Hà thì đã rút ra được một thủ thuật rất hữu dụng, đó là khả năng bế khí. Dựa vào nội lực thâm hậu của bản thân, hắn có thể nín thở bế khí ở dưới nước ít nhất hai canh giờ. Lúc này, khi cảm nhận xung quanh không còn người theo dõi nữa, Cao Tuấn mới từ từ trồi lên.

    " Quái lạ, đám người này tự xưng là thần giáo ?! Còn người thủ lĩnh kia gọi là Hướng tả sứ. Không lẽ trong lúc vô tình Mập gia chui vào hang ổ của một đại giáo rồi sao ?! Nhìn trang phục của người này, xem chừng là thời đại nhà Minh. Không lẽ là Minh giáo ?! Nhưng cũng không giống, Minh giáo căn bản đóng đô ở Tây Vực - Quang Minh đỉnh, không thể nào chọn vùng núi non xanh nước biếc này cả.

    Vậy thì là giáo phái nào ?! Nhật Nguyệt thần giáo sao, cũng có thể lắm. Trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng có vị Hướng tả sứ - Hướng Vấn Thiên. Nhưng Mập gia đâu có đắc tội với ai đâu, không lẽ vô tình chạy vào trogn cấm địa là phải bị bắt à ?!
    Lại nói, cô gái lúc sáng mình gặp phải, không lẽ là Nhậm Doanh Doanh ?! Nhưng trong tiểu thuyết không hề nói tới Nhậm Doanh Doanh sống trong Nhật Nguyệt thần giáo nha. Ả ta từ sau khi cha mất tích đã một lòng tìm kiếm tung tích cha mình, căn bản không có hứng thú sinh hoạt trên Hắc Mộc Nhai.

    Vậy nàng là ai ?! "
    Cao Tuấn suy nghĩ miên man, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Hắn cứ thể thả mình mặc cho dòng nước trôi đi, chảy về phía hạ lưu.

    ***

    - Ríu rít ! Ríu Rít
    Cao Tuấn bị tiếng chim hót líu lo đánh thức, phát hiện bản thân đã trôi dạt vào bờ sông. Nơi này cũng là môt khu rừng nguyên sinh, cây cối rậm rạp um tùm. Xem ra muốn tim ra đường để đi cũng phải mất vài ngày.

    Hắn bèn thay đổi quần áo, đổi sang một bộ y phục màu trắng còn bộ đồ đỏ này ... ngẫm nghĩ hồi lâu hắn lại đem cất vào trong nhẫn. Có lẽ hắn nuối tiếc nhưng vẫn không rõ ràng lắm, chỉ biết hắn không nỡ đem nó vứt đi.

    Hắn đi loanh quanh một hồi trong rừng, săn bắt được hơn một chục con thỏ rừng, gà rừng, ngoài ra còn có hai đầu heo rừng khá béo mập nữa, vậy thì không sợ bị chết đói rồi.
    Từ phía xa, Cao Tuấn phát hiện một căn nhà gỗ đơn sơ được dựng sẵn, hắn bèn đi tới đẩy cửa vào.
    - Nơi này xem ra đã lâu chưa có người đến.
    Cao Tuấn phủi nhẹ lớp bụi trên bàn ghế, nhìn đồ đặc xung quanh chỉ có một cái giường tre, một ít dụng cụ gia dụng cùng một bộ bàn ghế bằng gỗ. Tất cả rất đơn sơ giản dị, đoán chừng chủ nhân ngôi nhà này là một tiều phu đốn cũi, dựng tam để nghỉ ngơi mà thôi.

    Hắn liền dọn dẹp một thoáng cho sạch sẽ, rồi đem bếp lửa ra nhóm lửa, đặt một cái chảo bằng đồng lên bếp, dùng đao róc một đùi thịt heo béo mập, lạng da lóc mỡ ra chế biến được hơn một lon mỡ. Sau đó dùng mỡ heo chiên thịt, may mắn trong nhẫn của hắn còn có khá nhiều gia vị như tiêu, muối, ớt nên không lo bữa ăn mất đi hương vị đậm đà.

    Nấu ăn là một hành động nghệ thuật và người đầu bếp là một nghệ sĩ, khâu chuẩn bị là quan trọng nhất.

    Dọn lên bàn ăn một món thịt gà xào xả ớt, thịt heo luộc cùng một nồi canh gà, Cao Tuấn bắt đầu dùng bữa trưa thịnh soạn của mình.

    Nhưng lúc này, có vài vị khách không mời mà đến.

    ***
    - Tên đại bại hoại này, ngươi ... ngươi đừng theo ta. Ta .. ta chắc chắn không gả cho ngươi đâu.
    Một giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ từ phương xa truyền tới, Cao Tuấn bèn đứng dậy mở cửa, trong lòng không khỏi nghi vấn:" Ngộ nhỉ, nơi rừng núi hoang vắng thế này sao lại xuất hiện đàn bà con gái. Không lẽ ta gặp quỷ ?! "


    - Cao Tuấn nheo mắt nhìn về phía giọng nói nọ, chỉ thấy từ phía xa có một thân ảnh màu vàng nhạt đang chạy vội tới, bước chân có chút chếch choáng xem ra khinh công của nàng không tốt cho mấy.
    - Ồ, mỹ nhân ! Tại sao Mập gia đi đến đâu cũng gặp mỹ nhân thế này ?!
    Cao Tuấn than thở, bây giờ hắn đang rất sợ gặp người con gái khác. Nội cái chuyện hồ đồ hôm qua với cô nương nọ đã làm hắn ân hận rồi, không ngờ mình lại hủy đi sự trong sạch của người ta, hắn thề sau này phải cưới nàng một cách đàng hoàng, không tiếp tục dâm dục như trước nữa.

    Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, một người đàn ông đang tuổi tráng niên như hắn làm sao chống cự nổi sự mê hoặc của sắc đẹp cơ chứ. Cao Tuấn bụng bảo dạ:
    - Xem chừng phải tim một chỗ lánh mặt rồi, không khéo mỹ nhân lại chạy tới đây thì ca không kìm lòng được nữa.

    Cao Tuấn đang muốn khép cửa nhà lại, đang muốn lẩn ra bên ngoài thì lại có một giọng nói cực kỳ hèn mọn vang lên:
    - Ha ha, tiểu mỹ nhân đừng có chạy nữa nha! Cô xem dung mạo của cô hoa nhường nguyệt thẹn thế kia, ta đây lại anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, không phải là một đôi tiên đồng ngọc nữ mà ông trời sắp đặt sẵn hay sao. Ha hả, gả cho ta đi, hai ta ân ái mặn nồng còn tốt hơn là làm cái sự nghiệp ni cô gì đó, không phải sao ?

    Cao Tuấn suýt chút nữa phun ra một ngụm nước. " Tiên sư nó, có người lại còn dâm đãng hơn cả Mập gia." Nghĩ nghĩ một hồi, hắn quyết định không cần phải tránh né làm gì. Để xem người nọ có bắt được tiểu cô nương kia hay không ?!
    Sau đó hắn lại ngồi xuống bàn, tiếp tục dùng bữa trưa của mình, trong lòng chờ mong cảnh tượng dâm tặc đại chiến ni cô, nghĩ tới đó thôi làm đáy lòng Cao Tuấn rục rịch lên rồi.

    Chỉ thấy phía sau cô gái áo vàng nọ là một người thanh niên trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu gì đó, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh lam, bên hông đeo một thanh đoản đao. Thanh đao này không có mũi đao chỉ có thân đao, bằng phẳng tựa nhự một cục gạch vậy. Người này mỗi bước chân vung ra liền lướt tới hơn một trượng, cước bộ nhẹ nhàng không chút tiếng động, xem ra khinh công hơn xa tiểu cô nương chạy ở đằng trước.

    - Ta ... ta là người xuất gia, không thể nào lập gia đình. Ngươi ... ngươi không cần đuổi theo ta nữa.
    Tiểu mỹ nhân quơ quơ hai cánh tay trắng noãn lên giải thích. Nhưng người thanh niên kia thấy hai cánh tay đẹp đẹ trắng bóc của nàng thì cười híp mắt.
    - Ha ha, tiểu mỹ nhân xinh đẹp như cô vì sao lại xuất gia làm ni cô cho uổng một đời hoa cơ chứ ? Không bằng theo ta hoàn tục đi, xuất gia, xuất giá không phải đọc giống nhau sao. Sau này quay về gặp mặt sư phụ, cô cứ nói đã xuất giá ra được.

    Tiểu cô nương nọ hóa ra là một ni cô, nguyên bản nàng chỉ là một thiếu nữ từ nhỏ thanh đèn lễ phật không có va chạm xã hội nhiều, nên tính cách trong sáng ngây thơ như một tờ giấy trắng vậy. Nghe tặc tử hồ ngôn loạn ngữ, cái gì xuất gia với xuất giá, nàng muốn mở lời phản bác nhưng ngặt nỗi vốn từ có hạn làm cho nàng quýnh lên, bước chân vì vậy mà mất thăng bằng.

    Bỗng, nàng phát hiện trước mắt là một gian nhà cỏ, ở nơi hoang vắng thế này lại có một căn nhà, không phải tiện nghi cho tên ác tặc phía sau mình sao ?! Nàng giật mình, đang muốn quay đầu đổi sang hướng khác mà chạy thì chàng thanh niên ở phía sau đã phát hiện, hắn cười to nói :
    - Xem ra ông trời cũng muốn hai ta đến với nhau rồi, ha ha. Tiểu mỹ nhân cô xem, nơi đây non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, thích hợp cho hai ta động phòng hoa chúc rồi đó.

    Chàng trai bước nhanh vài bước bắt kịp tiểu cô nương, xuất ra môt chỉ điểm lên huyệt đạo của nàng rồi thuận thế ôm lấy eo thon của người đẹp. Hắn vừa cất vài bước chuần bị đi vào ngôi nhà thì Cao Tuấn lên tiếng:
    - Bằng hữu từ xa đến thăm hàn xá, Cao mỗ không kịp tiếp đón, xin thứ lỗi.

    Tiểu mỹ nhân bị điểm huyệt, cả người cứng ngắc như cây gỗ không cựa quật được gì, nhưng hai mắt vẫn nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Lúc này, từ ngôi nhà có một chàng nam tử bước ra, dáng người tuy rằng mập mạp khó coi nhưng nụ cười trên môi của y rất đẹp.
    Tiểu mỹ nhân không khỏi thầm nghĩ :" Người đâu cười lên lại đẹp như thế ."

    Nàng không để ý tới an nguy của mình, lên tiếng nhắc nhở:
    - Công tử mau mau chạy đi, ác tặc này võ công cao cường, ngài không phải đối thủ của hắn đâu.

    - Ha hả, cô nương đừng nói vậy. Cao mỗ xem hai người đến đây tất là có duyên, vì sao không hóa can qua thành bằng hữu, vào trong này uống một chén rượu trò chuyện tâm giao, thật tốt lắm thay ?!

    - Tại hạ chính là Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang. Hôm nay có chỗ mạo phạm xin các hạ thứ lỗi, nếu sau này gặp lại Điền mỗ tất sẽ đãi tiệc thỉnh tội với huynh đệ. Còn hiện giờ, ha ha, tại hạ có việc bận trong người nên không thể ở lại lâu, cáo từ.
    Điền Bá Quang cười cười, người này tự xưng Vạn Lý Độc Hành không phải chỉ là nói ngoa, vốn hắn là một tên dâm tặc nhưng tính cách làm người cẩn thận, nên khi thấy Cao Tuấn một mình một ngựa xuất hiện chốn rừng rậm này y đoán chừng kẻ này không phải hạng vô danh, nên trước mắt trốn đi thì hơn.

    Nhưng Cao Tuấn đã đón lời của gã:
    - Ta xem Điền huynh chưa dùng cơm, ở đây tại hạ có làm vài món thức ăn dân dã, nếu huynh đệ không chê thì vào làm vài ly. À, tiểu cô nương này chính là ?!

    - Ta là Nghi Lâm phái Hằng Sơn. Công tử, người mau mau chạy đi đừng để ý tới tôi.
    Nghi Lâm tiểu ni cô rất chân thành, nàng không muốn vị công tử này vì mình mà dính phải tai ương. Nhưng Cao Tuấn là ai, hắn là đường đường là một đao khách nên rất muốn tìm một người dùng đao khác để tỷ thí. Vì vậy, làm sao bỏ lỡ cơ hội này cho được chứ.

    - Nghi Lâm cô nương đừng lo cho tại hạ. Ta xem Điền huynh không muốn uống rượu mời thì cũng đừng trách Cao mỗ mời rượu phạt rồi.
    Nói xong, Cao Tuấn liền phi thân từ trong nhà mà ra. Ánh đao lóe lên đánh thẳng xuống đầu Điền Bà Quang.

    - Keng !
    Khoái đao trong tay họ Điền đã chặn lại một đao này của Cao Tuấn, nhưng hắn cũng bị dư lực làm lùi lại hai bước mới đứng vững được. Cao Tuấn thừa cơ hội này đem Nghi Lâm cứu ra, giải huyệt đạo cho nàng rồi nói:
    - Cô nương đứng ở một bên đừng xen vào, tại hạ chỉ muốn thử đao của Điền huynh đệ một chút thôi.

    - Công tử cẩn thận, ...

    - Hừm, thật không ngờ trên giang hồ lại có một tay đao khách tuyệt diệu như vậy. Các hạ có thể xưng ra tên họ, Điền mỗ không muốn đánh nhau với một người vô danh.

    - Nói hay lắm, Mập gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Tây Phương Thất Bại - Cao Tuấn. Điền huynh đệ, hôm nay ta muốn xem Cuồng Đao Thập Tam Thức của ngươi có lợi hại như lời đồn hay không ?!

    - Cao Tuấn !? Vì sao trên giang hồ chưa từng nghe qua người này ?! Điền Bá Quang trầm tư, khoái đao trong tay liên tục chém ra mười ba đao tấn công họ Cao. Đao sau càng nhanh hơn đao trước, liên tục liên hồi không dứt.

    Cao Tuấn nhíu mày, trước giờ hắn chưa từng gặp phải một cao thủ dùng đao nên có chút phấn khởi. Trảm Mã đao pháp liên tục xuất chiêu, từng thức từng thức liên tiếp hóa giải mười ba đao nọ, sau đó một đao chém ra mười đạo đao khí - Trảm Mã Bình Thiên Hạ không gì cản nổi xuất ra.

    - Hảo đao pháp !
    Hai mắt họ Điền sáng ngời, cuồng đao danh như ý nghĩa chỉ chuyên tấn công, lấy công bù thủ. Nếu như gặp phải đối thủ thì Điền Bá Quang càng đánh càng hăng, không kể sống chết của mình.

    Làm cao thủ, chỉ cầu một địch thủ để so chiêu.
    Cuồng đao liên tục vung ra, trảm mã đao chẳng yếu chút nào. Đao nhanh nhưng gặp phải đao pháp trầm ổn cản phá, từng đao từng thức vừa vặn khắc chế lẫn nhau lại còn tìm sơ hở tấn công vào đối thủ.

    Đánh từ trưa tới tận trời tối mịt vẫn không phân thắng bại. Cao Tuấn thầm khen người này không chỉ có một thân khinh công lợi hại mà đao pháp của y cũng bất phàm. Nếu như hắn không có nội công cao cấp thì sợ rằng trên đời này, chỉ có Tịch Tà kiếm phổ mới cùng hắn tranh phong mà thôi.

    - Keng !
    Song đao giao chiến. Cao Tuấn nhảy lùi lại ra xa, đem đao đút vào vỏ, cười nói:
    - Điền huynh đệ, hôm nay dừng lại tại đây, ngày mai đánh tiếp được không ?!

    - Được, Cao huynh đã sảng khoái như vậy thì cớ gì Điền mỗ lại không nhận lời.
    Điền Bá Quang cười lớn, sảng khoái mà nói.
    - Vào đây, chúng ta đúng là không đánh không quen. Hôm nay Cao mỗ đãi hai người một bữa, uống không say không về.

    Cao Tuấn dẫn hai người Điền - Nghi vào trong nhà cỏ, đem thức ăn hâm lại rồi dọn lên bàn, hắn nhanh chóng đem hơn hai mươi vò rượu ngon trong nhẫn không gian ra, mở một vò rót đầy hai chén, còn Nghi Lâm thì hắn rót cho nàng một chén trà, sau đó cười nói :

    - Nghi Lâm tiểu cô nương, Điền Bá Quang huynh. Hôm nay chúng ta gặp nhau đúng là hữu duyên, một chén rượu này xem như kết làm bằng hữu. Mọi ân oán trước kia đừng nhắc tới, có được không ?!

    - Cao công tử, ... ta ... ta cũng không nhớ tới chuyện trước kia nhưng sợ ...

    - Ầy, ta nói tiểu mỹ nhân cô đừng lề mề. Điền mỗ tuy rằng dâm dục thành tánh nhưng chưa bao giờ phản bội lời thề. Hôm nay uống cạn chén rượu này, cho dù sau này có người đem đao kề lên cổ của ta bảo ta phải cưới cô, ta cũng không làm.

    - Đúng, đàn ông phải thế chứ. Điền huynh nói rất hợp ý tại hạ. Nghi Lâm cô nương đừng lo lắng, tại hạ lấy nhân cách bảo đảm Điền huynh đệ sẽ không làm phiền tới cô nữa đâu.
    Cao Tuấn vỗ ngực một cái, sau đó ba người nâng chén uống cạn. Dù sao Nghi Lâm cũng là người xuất gia nên không ăn được cơm thịt, Cao Tuấn bèn chuẩn bị một vài món rau xanh cho nàng. Cả ba nói chuyện một hồi, Cao Tuấn mới vỡ lẽ, hóa ra ... đây chính là thế giới Tiếu Ngạo Giang Hồ.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  8. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,bagggggggg,chantubreak,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,Gitchi Gitchi Goo,jinling,kenshuu,khang239,Ku Rôn,Ngông Cuồng Thư Sinh,ngoan0,ngongcuong2,Nguyen Van Nhan,NguyenHoang,Nguyenhuyhoi,Người May Áo Cưới,Nha Lang,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,Túy Kiếm Phong Trần,ThanChet,theawesome,tienlavoke,trungvp2110,Trương Văn Viễn,tuantreu,Vân Du Bát Phương,Vân Tiên Khách,Vận Mệnh Ma Phương,
  9. #5
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    - Khà khà, Điền huynh đệ giao du rộng rãi trên giang hồ chắc biết được nhiều tin tức thú vị, có thể kể nghe một chút không.
    Cao Tuấn rót đầy một chén rượu đưa cho Điền Bá Quang, hai người kê bàn ngồi ngoài hiên, lúc này trời đã tối, ánh trăng sáng ngời vằng vặc soi tỏ thế gian.
    Nghi Lâm cũng ngồi ở cạnh bên, nàng không nói gì nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Cao Tuấn, gương mặt tựa như đang suy tư gì đó.

    - Điền mỗ cũng biết chút chút, chẳng hạn mấy bữa trước ở phái Hành Sơn rầm rộ lan tin Lưu Chính Phong chuẩn bị nghi thức Rửa tay chậu vàng, rút lui khỏi giang hồ. Tin tức này vừa xuất hiện làm cho tất cả mọi người trong giang hồ sửng sốt, bởi vì Lưu Chính Phong người này võ công cao cường, lại sắp sửa tiếp nhận chức vụ chưởng môn phái Hành Sơn, cớ sao lại muốn rửa tay quy ẩn chứ. Vì vậy, tất cả võ lâm nhân sĩ, chưởng môn ngũ nhạc kiếm pháp, thiếu lâm, võ đang đều phái người đi tới tham dự.

    - Lưu Chính Phong ?! Người này nghe nói tính cách hành hiệp trượng nghĩa, cướp phú tế bần, thanh danh vang dội lắm.

    - Đúng vậy, lần này Lưu sư bá tự dưng muốn quy ẩn giang hồ làm cho sư phụ cùng sư thúc ta rất nghi ngờ, nên hai người mới cùng vài vị sư tỷ hạ sơn tự mình đến tham dự.
    Nghi Lâm ở bên cạnh cũng nói.

    - Không sao, theo Cao mỗ thấy hai vị sư muội của cô nương cũng chưa đi quá xa. Chúng ta ngày mai khởi hành đi về phía Hành Sơn, nếu gặp lại bọn họ thì cô nương không bị lạc nữa.

    - Cảm ơn công tử.
    - Chớ khách sáo, lần này cũng hy vọng nhìn xem giang hồ võ lâm là gì. Thú thật với hai vị, tại hạ ở nơi hoang sơn dã lĩnh này đã lâu nên chưa biết sự tình ở thế giới bên ngoài ra sao, có chút mong chờ nha.

    - Cao huynh đệ võ công cao siêu, cho dù ngươi đi lại trên giang hồ cũng sẽ nhanh chóng nổi danh thôi. Nhưng Điền mỗ nghi hoặc, không rõ sư thửa của ngươi là ai, sao trên giang hồ chưa thấy ai sử dụng qua đao pháp kỳ lạ giống huynh đệ vậy nhỉ ?!

    - Điền huynh chớ băn khoăn, chiêu đao pháp này có tên là Trảm Mã đao, trong lúc vô tình tại hạ học trộm được từ tay một tên thủ lĩnh đám sơn tặc. Do không có đao pháp gì khác nên luyện tập mãi, cuối cùng quen tay làm nhanh đó thôi. Ha hả, ta xem Điền huynh có đao pháp rất tốt nhưng lại thiếu hụt nội công thâm hậu. Nếu như ngươi có được một bộ công pháp cao cấp thì trên thiên hạ này, người có thể thắng được cuồng đao chỉ sợ còn chưa ra đời.

    - Quá khen, quá khen.
    - Ha hả, uống rượu. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục luận võ, tại hạ không tin không phá được cuồng đao của huynh đệ.

    ...

    Nắng gắt chói chang, con đường bằng đất bỗng dưng nổi lên cát bụi mịt mù, từ phía xa có ba con khoái mã đang phi nước đại chạy tới.

    - Phía trước là địa phận phái Hành Sơn. Cao huynh, Nghi Lâm cô nương, Điền mỗ xin phép cáo từ.
    - Cáo từ, sau này gặp lại chúng ta lại uống ngàn chén !
    Cao Tuấn cười nói, sau đó họ Điền chuyển hướng chạy về phía khác còn hai người Cao - Nghi thì tiếp tục đi thẳng tới.
    Xuống ngựa, Cao Tuấn tiếp tục phong cách tiêu xài không để ý tới tiền tài gì của mình, ném một thỏi bạc hai mươi lượng cho tiểu nhị rồi nói:
    - Dọn lên một bàn cơm thịt ngon, thêm một bàn đồ ăn chay nữa cho ta. Nhanh nhanh đi.

    Nói xong, hắn kéo tay Nghi Lâm đi tới bàn đặt ở mé cửa sổ, cười nói:
    - Xem ra hai vị sư phụ của nàng còn chưa tới đâu. Chúng ta dùng bữa xong liền đi thẳng tới phái Hành Sơn, dù sao người trong ngũ nhạc kiếm phái đều giao hảo với nhau, ở đó cô nương sẽ gặp lại sư phụ thôi.

    - Công tử, ta ...
    Nghi Lâm có chút không nỡ xa rời vị Cao công tử này, nhưng không có lời lẽ nào để nói được bèn cuối đầu xuống, đưa tay nắm chặt lấy chuỗi Phật châu.

    Cao Tuấn là ai mà sao không nhận ra sự kỳ lạ của nàng, nhưng hắn không muốn thiếu nữ này vì mình là vương vấn tơ tình nên làm bộ không nhận ra. Một người con gái đã làm hắn mệt óc rồi, nên tiểu cô nương xinh đẹp này hắn căn bản không có tâm tình gì với nàng.

    Rất nhanh, tiểu nhị đem cơm dọn lên. Cao Tuấn lại ném cho y một thỏi bạc coi như tiền boa xong cắm đầu ăn cơm.

    ***
    Người ta thường nói, trời đánh còn tránh bữa ăn. Nhưng lại có kẻ không tin theo lời của trời, ngông cuồng phách lối đi chọc giận Cao Tuấn.

    Đó là bốn người thanh niên, mặc bộ đồ màu xanh nhạt, hông đeo trường kiếm nhìn qua cũng có chút giống hiệp khách. Nhưng nếu như trên mặt của bọn họ không có sự ngông cuồng cùng phách lối thì có vẻ sẽ rất giống đó.

    Chỉ thấy bọn chúng đi vào trong tiệm cơm, nhìn thấy bàn ghế đã kín chỗ. Bọn hắn đang muốn bỏ đi thì có một tên nhỏ con nhất trong đám liếc mắt nhìn về phía bàn của Cao Tuấn.
    Nếu như chỉ một mình họ Cao thì bọn chúng chẳng thèm quan tâm, nhưng đằng này lại còn có một tiểu mỹ nhân xinh như hoa như ngọc ngồi đó. Bốn tên này nổi lên sắc tâm, bước vội qua.

    - Huynh đệ, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho bốn anh em bọn ta. Nếu không ...
    Người cao gầy này gọi là La Nhân Kiệt khẽ rút ra chuôi kiếm, hai mắt trợn trừng đầy sự hăm họa nhìn chòng chọc vào Cao Tuấn.

    Cao Tuấn nuốt xuống một miếng thịt, nhìn một lượt đám người lạ mặt này, có chút tức giận:
    - Mập gia đang dùng cơm, mấy con ruồi của tên nào quên kéo quần thả ra ngoài thì mau mau cút đi.

    - Oa ha ha, tên này lỳ dám ăn nói như thế với Thanh Thành Tứ Tú bọn ta, mi chắc không muốn sống nữa rồi.
    Hầu Anh Nhân cười lạnh một tiếng, toan rút kiếm thì bị Vu Nhân Hào đưa tay cản lại. Hắn là đại sư huynh nên tính tình cẩn thận hơn ba vị sư đệ của mình, y nhìn ra được Cao Tuấn không phải là một kẻ tầm thường, nếu như vô tình đụng phải đệ tử của danh môn chính phái thì khó mà ăn nói.

    - Xin hỏi huynh đệ là người nơi nào ?!
    - Hừ, đánh thì đánh đi nhiều lời làm gì. Bốn tên Thanh Thành Tứ Thú bọn bây ca nhìn chẳng vừa mắt chút xíu gì.

    - Đại sư huynh, tên khốn này càng nói càng ngông cuồng. Hôm nay chúng ta không giáo huấn y thì trên giang hồ còn mặt mũi nào nữa chứ.
    Hầu Anh Nhân nói, sau đó liền vung kiếm công tới yết hầu của Cao Tuấn.

    Nghi Lâm ở bên cạnh hoảng sợ
    - Cao công tử, nhanh chạy đi, bọn người này hung ác lắm.
    - Chạy làm gì, cô nương ngồi yên ở đó đi. Mập gia ta đang ngứa ngáy tay chân đây.

    Cao Tuấn cười cợt, Vô Sắc đao trong tay chém ra một đường đánh bay trường kiếm của họ Hầu. Ba người còn lại thấy vậy cũng bèn rút kiếm xông tới. Năm người đại chiến thành một đoàn làm cho mấy vị khách trong quán hoảng sợ bỏ chạy. Cao Tuấn càng đánh càng hăng, cảm thấy bốn tên này tuy rằng tính cách chẳng ra gì nhưng võ công cũng luyện được bảy tám phần, phối hợp nhuẫn nhuyễn chiêu liền chiêu thức liền thức.

    Hắn thử xem võ công của phái Thanh Thành ra sao, chỉ thấy chẳng qua cũng tầm thường chẳng có gì hơn người, hèn gì sư phụ của Dư Thương Hải mới bại ở dưới tay Lâm Viễn Đồ làm cho họ Dư mơ ước Tịch Tà kiếm pháp là vậy.

    Cao Tuấn thấy cũng nên kết thúc trận đánh này, bèn xuất ra một đao. Tuyệt chiêu Trảm Mã Bình Thiên Hạ đánh văng bốn thanh trường kiếm, đao khí đi ngang làm bị thương hai người còn hai người khác thì bị hắn đánh cho bất tỉnh rồi.

    - Xì, có chút xíu vậy thôi sao. Mập gia chẳng hứng thú cùng mấy đứa bây chơi nữa.
    Cao Tuấn khịt mũi một cái, giọng nói đầy sự khinh thường. Sau đó hắn nắm tay Nghi Lâm tới chỗ chưởng quầy. Vị chưởng quầy này cũng là người từng trải nên chỉ bị dọa cho run rẩy mà thôi, căn bản không tới mức tè ra quần.

    - Ông lão, số bạc này coi như bồi thường hư hại của quán. Nếu như thiếu thì tìm bốn tên đằng kia tính sổ nhé.

    Cao Tuấn lấy ra hai thỏi vàng đặt lên bàn, số này trị giá ít nhất cũng hai mươi lượng hoàng kim chứ chẳng chơi. Hai người lên ngựa đi tới phái Hằng Sơn.

    ***
    Phái Hằng Sơn.
    Đây chính là một trong năm đại phái của Ngũ nhạc kiếm phái, chưởng môn hiện thời là Tiêu Tương Khác - Mạc Đại tiên sinh. Một tay hồ cầm bá đạo tuyệt luân hiếm ai địch nổi. Lưu Chính Phong là nhị sư đệ của y, võ công cao thâm khó lường. Có người nói Mạc Đại tiên sinh tính truyền lại chức vị chưởng môn cho sư đệ mình để dốc lòng tìm hiểu kiếm đạo cùng âm luật, chuyện này thực hư ra sao cũng chưa được rõ ràng.

    Cao Tuấn nhìn tấm biển lớn treo trước mặt, khóe miệng bất giác mỉm cười:
    - Huynh đệ này, xin vào nói với Lưu đại hiệp biết có vị tiểu đồ phái Hằng Sơn tới chơi.

    Cao Tuấn chắp tay ôm quyền nói với một tên đệ tử canh cửa, người này xem hắn anh tuấn ngời ngời, không có vẻ gì giống tà môn bàng đạo nên gật đầu đồng ý, chạy vào trong thông báo.

    Đợi một khoảng thời gian, có một người trung niên bước vội ra, người này trông tuổi khoảng chừng bốn mươi, chòm râu đen tuyền được cắt tỉa gọn gàng, trên đầu đội một cái mão đính hai viên ngọc trai rất bắt mắt.
    - Xin hỏi vị thiếu hiệp này tới đây có việc gì chăng ?! Ồ, vị tiểu cô nương này là ... ?

    - Xem ra ngài chính là Lưu đại hiệp - Lưu Chính Phong rồi. Cao Tuấn có lễ, người này chính là tiểu đồ đệ của phái Hằng Sơn gọi là Nghi Lâm. Mấy bữa trước nàng bị lạc đường với sư phụ, may mắn được tại hạ gặp phải bèn dẫn tới đây, hy vọng Lưu đại hiệp giúp đỡ.

    - Ha hả, Cao thiếu hiệp quá lời, chúng ta ngũ nhạc kiếm phái đều là người một nhà, giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình. Nào, mau vào bên trong làm khách.

    - Cảm tạ !
    Cao - Nghi hai người bước theo Lưu Chính Phong vào trong đại sảnh, đã có gia nhân dọn lên trà nóng, phân biệt chủ khách xong thì Lưu Chính Phong vào thẳng vấn đề:
    - Mấy ngày hôm trước nghe đệ tử báo lại, có một vị đao khách ra tay nghĩa hiệp giáo huấn mấy tên ngông cuồng phách lối phái Thanh Thành kia, Lưu mỗ nghe xong trong lòng rạo rực, muốn nhìn tận mắt người này.

    - Ồ ?! Vậy làm cho Lưu đại hiệp cười chê rồi. Tại hạ không có anh tuấn cũng chẳng tiêu sái, đao pháp chỉ là ba chiêu mèo quào mà thôi.
    Cao Tuấn sờ sờ mũi, hiếm khi hắn khiêm tốn như vậy. Nghi Lâm ở cạnh bên cũng bật cười khúc khích, nàng ở bên cạnh y cũng mấy ngày nên cơ bản hiểu được tính nết có chút quái gở của hắn. Người này tuy rằng bên ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong lòng lại cười tươi như hoa, vẻ mặt chẳng có chút nào e sợ mà chỉ có sự đắc ý.
    " Người này không chỉ mặt dầy mà còn ... vô sỉ nữa" Nghi Lâm rút ra một câu nói.

    - Lưu đại hiệp sắp sửa chậu vàng rửa tay, gác kiếm quy ẩn giang hồ. Cao mỗ có đôi lời không biết có nên nói hay không ?!
    Cao Tuấn thấy người này rất tốt, dáng vẻ hiệp khách nên không nỡ nhìn gia đình của y bị người khác giết chết, nên có lòng muốn nhắc nhở. Nhưng ai ngờ Lưu Chính Phong không bàn tới chuyện này, chỉ cười cười qua loa và câu. Cao Tuấn xem ra cũng không tiện ở lại lâu, bèn khách sáo một hồi rồi cáo từ.

    " Xem ra Lưu Chính Phong bị Tả Lãnh Thiên ám hại chẳng oan uổng nha. Người này ... tin người một cách mù quán. Thôi, thôi. Mập gia dù sao cũng cố gắng giúp y, xem như làm phúc cho con cháu sau này vậy." Cao Tuấn bụng bảo dạ, hắn nhanh chóng lên ngựa đi về phía cửa tây.

    ***


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 40 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,bagggggggg,chantubreak,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,jinling,kenshuu,ke_ngoai_dao,khang239,Ku Rôn,kukhoai,Ngông Cuồng Thư Sinh,ngoan0,ngongcuong2,Nguyen Van Nhan,NguyenHoang,Nguyenhuyhoi,Người May Áo Cưới,Nha Lang,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,Túy Kiếm Phong Trần,ThanChet,theawesome,tienlavoke,Trương Văn Viễn,tuantreu,tukimlong93,Vân Du Bát Phương,Vân Tiên Khách,Vận Mệnh Ma Phương,
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status