TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 44

Chủ đề: Không có anh sao em hạnh phúc?-Chương 36

  1. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định

    Chương 5

    “Hôm nay cám ơn anh”. Tử Ngâm cười và nói với Lạc Dương. Anh chẳng những mời cô ăn cơm mà còn đưa cô về nhà, dọc đường cười nói vui vẻ làm cho cô tâm tình vốn buồn bực trở nên thoải mái lên.

    Lạc Dương hai tay nhẹ nhàng bỏ trên vô lăng, ánh mắt nhìn về phía Tử Ngâm, nhàn nhạt cười, giọng nói lười biếng chậm rãi vang lên:“Bữa cơm này cũng không phải là miễn phí, lần sau cô nên mời tôi ăn lại, như vậy mới tính là công bằng”.

    “Được rồi”, Tử Ngâm dường như thật sự cao hứng bởi vậy không thèm để ý chuyện mời anh ăn cơm. Cười nói: “Đem số điện thoại anh lưu cho tôi, thỉnh thoảng tôi mời anh ăn cơm”, nói xong lấy điện thoại của cô ra, chuẩn bị lưu số điện thoại của anh.

    Lạc Dương thuần thục nói ra một dãy số, làm cho cô bấm có hay không sai một chút.

    Tử Ngâm nhẹ nhàng nhấn một cái, dãy số được thông qua, tiếp đó nghe thấy nhạc chuông điện thoại của anh vang lên, ngẩng đầu lên thấy anh vẻ mặt nở nụ cười đạt được mục đích, lập tức hiểu ra được dụng ý của anh.

    Về đến nhà, ba mẹ đều ngồi trên sô pha, còn có một người dư thừa, bọn họ đang nói chuyện gì đó. Thấy cô trở về, ba người đều đứng lên, Lăng Thần vẻ mặt lo lắng hỏi: “ Tử Ngâm, em rốt cuộc đã trở lại, gọi điện thoại sao em không bắt máy?”

    Vu Lệ tiến lên vài bước, đi tới bên người Tử Ngâm, đưa tay vuốt tóc trên vai nàng rơi xuống, mỉm cười ôn hoà hỏi: “Tử Ngâm, con đi đâu vậy sao giờ mới trở về nhà? Lăng Thần đợi con đã lâu rồi”.

    “Mẹ, con cùng với một người bạn đi ăn cơm, có thể là không nghe thấy tiếng điện thoại, cả nhà ăn cơm xong chưa?”

    Cô nói chuyện nhưng không nhìn Lăng Thần, trong lòng nổi lên một chút hờn dỗi, nhìn thấy anh tâm tình liền không tốt.

    “Cô chú, nếu Tử Ngâm đã trở về thì con an tâm rồi, con về nhà trước”. Sau khi nói xong nhìn về phía Tử Ngâm, nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay là anh không tốt, đừng nóng giận. Ngày mai anh đón em đến trường được không?”.

    Nhìn thấy anh vẻ mặt thành khẩn, trong giọng nói mang theo vẻ cầu xin, Tử Ngâm trong lòng nhất thời chùng xuống, tất cả tức giận đều biến mất không thấy tăm hơi, khẽ gật đầu, nói một câu: “Được”.

    “Tử Ngâm con tiễn Lăng Thần về đi” Hiệp Minh nói.

    Tử Ngâm nghe lời ba ba nói, đưa Lăng Thần đi ra ngoài.

    “Lần này có đăng kí tham gia cuộc thi hùng biện không?” Lăng Thần hỏi, nhìn Tử Ngâm đang đi phía sau anh.

    “Có đăng kí nhưng mà em không nắm chắc phần lớn thành công”. Tử Ngâm cùi đầu nói.

    “Không hiểu cái gì thì sắp xếp ít thời gian hỏi anh. Thời gian của anh còn tương đối nhiều”, Lăng Thần mỉm cười nói.

    “Được”. Tử Ngâm tinh thần khôi phục trở lại. Chuyện kia giống như chỉ là giấc mộng, không có ảnh hưởng tới quan hệ của họ.

    Tiễn Lăng Thần về. Tử Ngâm bỗng trống rỗng, trốn tránh cũng vô ích, nghĩ đến chính mình thích anh hơn mười năm, từ nhỏ liền đem anh trở thành thần tượng của mình. Lúc còn nhỏ thì là sùng báo sau lại chậm rãi trở thành thích. Thích đuổi theo bóng dáng anh, mỗi ngày đều theo sau anh, cái gì ngon hay vui vẻ đều không thể thiếu anh, thấy anh thích tiếng Anh, cô cũng liều mạng học tiếng Anh, thấy anh thi vào trường Đại học này, cô cũng cô gắng thi vào trường Đại học này. Ngay cả chuyên ngành đều là mong muốn của anh. Vốn tưởng rằng anh sẽ không giao trái tim trên người cho nữ sinh khác, chính là không nghĩ tới, còn chưa thổ lộ cùng anh thì nghe tin anh nói thích người khác.

    Chuyện như thế này sao cô không thương tâm, như thế nào không tan nát cõi lòng, đó thế nào cũng là một loại đau xót, mối tình đầu của cô như thế là kết thúc. Anh lại nói lại nói từ trước đến nay đều xem cô là em gái mới đối tốt với cô, thật không ngờ sẽ làm cô hiểu lầm.

    Về sau phải đối mặt với anh như thế nào? Như vậy quên anh hay là vẫn yêu anh như trước? Tử Ngâm không cam lòng buông xuôi như vậy, cô phải tiếp tục cố gắng, nếu cuối cùng không tiến vào lòng anh, cô cũng cảm thấy tốt rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 08-03-2013 lúc 09:08. Lý do: Nên cho vào thẻ SPOILER
    ---QC---


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định

    Chương 6

    “Tử Ngâm, cậu có nghe nói Trần Nhiên Nhiên cũng đăng kí cuộc thi hùng biện hay không? Nghe nói Lăng Thần giúp cô ấy phụ đạo phải không?”

    Ăn xong cơm trưa, Tử Ngâm cùng với Lục Mai sánh bước đi trên sân thể dục, đi về phía phòng học.Tử Ngâm đột nhiên dừng chân lại, thân mình cứng đờ, ý cười trên mặt đột ngột chuyển sang âm u. Nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng: “Cậu nghe ai nói, có thật là vậy không?”

    “Tử Ngâm, cậu hãy quên Lăng Thần đi, trường học nhiều nam sinh theo đuổi cậu cũng không có một người so được với Lăng Thần sao, bọn họ thật sự là thích cậu nha, dù sao cũng tốt hơn Lăng Thần” Lục Mai nhìn Tử Ngâm, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm.

    “Mai Mai, cậu không thích ai nên cậu không biết loại cảm giác này, đâu phải nói không thích liền không thích, cho dù không nhìn không được nhưng trong lòng lúc nào cũng hiện diện. Càng muốn quên càng quên không được”. Tử Ngâm buồn rầu nói, ngay cả lòng của mình cũng không khống chế được, cô không biết chính mình phải làm sao bây giờ.Ngày hôm qua còn nói cô có gì không hiểu thì hỏi anh nhưng cũng chính anh lại vì người khác hướng dẫn thắng cô trong cuộc thi.

    “Tử Ngâm, yên tâm đi, cho dù Lăng Thần vì cô ấy phụ đạo, cô ấy cũng không thắng được cậu đâu, cậu phải tin tưởng bản thân, quán quân lần này nhất định phải là cậu. Mình tin tưởng cậu.”.Lục Mai nói xong nắm tay Tử Ngâm động viên tinh thần.

    “Nếu không phải có Lăng Thần, mình tin tưởng mình sẽ lấy được chức quán quân nhưng mà hiện tại có Lăng Thần vì cô ấy hướng dẫn, mình không biết chính mình có tin tưởng được hay không”.
    “Tử Ngâm, có”, Lục Mai đột nhiên hưng phấn nói, ngón tay chỉ về phía người đàn ông đang đi ra từ phòng Giáo vụ.

    Tử Ngâm nhìn theo hướng ngón tay của Lục Mai , một người đàn ông đang từ xa đi lại phía các cô.

    “Làm sao vậy, Mai Mai?”

    “Tử Ngâm, còn nhớ rõ ngày hôm qua mình chỉ cho cậu xem một người đàn ông đẹp trai không, tinh tú mới của giới luật sư”.

    “Cái kia là như thế nào?”, Tử Ngâm khó hiểu hỏi, cái đó cùng với sự diễn giải của Lục Mai có quan hệ như thế nào?

    Tất cả mọi người đều biết anh ta là luật sư nhưng mà không biết anh ta cũng chính là một dịch giả nghiệp dư ( đoạn này ta chém , ta tra trên mạng thì cái từ 同传 nói là dịch đồng thời >_< ta chẳng biết là gì nữa, ai biết chỉ ta với nhé)

    Nhìn người đàn ông phía trướcđi tới, Tử Ngâm khoé miệng khẽ cười, không thèm để ý hỏi: “Mai Mai, cậu như thế nào biết nhiều như vậy? cậu biết anh ta?”

    “Chờ một chút cậu sẽ biết”. Nói xong Lục Mai đột nhiên chạy về phía người đàn ông.

    “Biểu ca, ngày hôm qua anh không có mời em ăn cơm, anh như thế nào lại thất hứa?”. Lục Mai lôi kéo góc áo Lục Dương, không khoan dung hỏi, bỉu môi tỏ vẻ chính mình hết sức bất mãn, hậu quả rất nghiêm trọng.

    “Mai Mai, ngày hôm qua là bởi vì anh đúng lúc có việc, nếu không hôm nay tan học anh mời em ăn cơm được không?”. Lạc Dương nhìn biểu muội, sủng nịnh cười nói.

    “Biểu ca, chuyện ăn cơm để chút nói sau, anh trước đáp ứng em một chuyện”. Lục Mai ngẩng đầu lên nhìn anh, bởi vì anh cao hơn cô một cái đầu nên làm cho cô không thể không ngẩng đầu để nhìn thấy mặt của anh.

    “Chuyện gì, nói đi!”

    Tử Ngâm đến gần bọn họ, mặt mang nét tươi cười, nói với Lạc Dương: “Chào anh”.

    Lạc Dương cười ôn hoà, ngữ khí ung dung nói: “ Không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, có phải hay không nên mời tôi ăn cơm?”

    Lục Mai mở to hai mắt nhìn hai người, như là nhìn người ngoài hành tinh. Nửa ngày sao mới tìm được thanh âm của mình: “Các người như thế nào biết nhau, Tử Ngâm, cậu ngày hôm qua không phải nói không biết biểu ca của mình sao?”

    Lạc Dương cười nói với Lục Mai: “Chúng ta hôm qua mới biết nhau”.

    “Vậy là tốt rồi”, Lục Mai cao hứng nói: “Biểu ca, vậy anh liền nhất định phải giúp việc này”, nói xong nhìn về phía Tử Ngâm

    “Được, em nói đi”,Lạc Dương bất đắc dĩ cười cười, khẽ lắc đầu, thật không còn cách đối với Lục Mai.

    “Tử Ngâm đăng kí tham gia cuộc thi hùng biện lần này, anh giúp bạn ấy phụ đạo, làm cho bạn ấy đạt giải nhất là được”.

    “Cô đăng kí tham gia cuộc thi hùng biện lần này?” Lạc Dương rõ ràng có chút ngạc nhiên, đối với cô gái mới quen biết này anh không nghĩ là cô có thật lực vững vàng như vậy. Cuộc thi này mỗi năm có một lần, ba người đứng đầu cuộc thi có thể trực tiếp ra nước ngoài tham gia diễn thuyết. Không phải cuộc thi ở trường bình thường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 08-03-2013 lúc 09:09. Lý do: Nên cho vào thẻ SPOILER

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định

    Chương 7

    Ba người ngồi trong tiệm McDonald, Lạc Dương không ăn mà chỉ nhìn hai cô gái đang thưởng thức món ăn

    “Anh họ,sao anh không ăn?”. Lục Mai uống một ngụm Coke sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Dương hỏi.

    “Anh vừa ăn với khách rồi, các em cứ ăn đi”.

    Tử Ngâm nghe anh nói mình đã ăn rồi nên nhanh miệng nói: “ Vậy lần này có tính tôi mời anh ăn không?”.

    Lạc Dường buồn cười nhìn nàng: “Cô nói tính thì tính đi. Hồi trưa hai người nói chuyện cuộc thi hùng biện rốt cuộc là như thế nào nói cho tôi nghe một chút, xem tôi có thể giúp hay không?”

    Lục Mai đang chiến đấu với chân gà, không kịp trả lời, chỉ có thể nhìn vể phía Tử Ngâm gật gật đầu, ý bảo cô mau giải thích”.

    Tử Ngâm cười cười với cô, sau đó nhìn về phái Lạc Dương.

    “Chính là cuộc thi mang tính quốc tế nha, anh không phải đã tham gia sao, nghe Mai Mai nói anh còn đạt giải quán quân mà?”

    Tử Ngâm ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Dương, vẻ mặt mong chờ anh đáp ứng giúp đỡ.

    Lạc Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rãi mở miệng: “Tôi có thể giúp cô phụ đạo, nhưng nếu cô đạt giải nhất thì sau đó cô phải mời tôi ăn cơm, không phải đến McDonald là được”

    “Được”, Tử Ngâm phấn chấn nói: “Tôi cảm thấy phát âm của tôi chưa đạt tiêu chuẩn, anh không phải ở nước Mỹ hai năm sao, khẫu ngữ của anh nhất định tốt lắm, anh giúp tôi sửa để phát âm tốt đi”.

    “Được rồi, cô sắp xếp thời gian đi, xem lúc nào cô rãnh”.

    Lục Mai cuối cùng cũng ăn xong đùi gà, ngẩn đầu nhìn hai người nói: “Chúng ta mỗi ngày sau khi tan học đều rãnh, nếu không ngày mai bắt đầu đi, tan học em và Tử Ngâm đến tìm anh là được rồi”.

    Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu của một người, mang theo một chút nũng nịu: “Lăng Thần, em ở đây đợi anh, đừng mua nhiều nhé”.

    Tử Ngâm ý cười trên mặt từ từ biến mất, không tin vào những gì mình nghe được, cái người mà không bao giờ đến McDonald Lăng Thần lại xuất hiện ở đây, còn mua giúp đồ ăn cho cô gái kia.

    Cô nhớ rõ cô từng vừa đấm vừa xoa cũng không thể làm anh đáp ứng cùng với cô đến ăn McDonald, lúc đó anh luôn chế nhạo cô thích ăn đồ ăn bỏ đi.

    Cô theo hướng giọng nói nhìn lại, Lăng Thần đi về phía cửa sổ mà Trần Nhiên Nhiên thì ngồi ở trong góc.

    Lạc Dương với Lục Mai cũng chú ý sự thay đổi vẻ mặt của Tử Ngâm, cô đáy mắt kiềm nén cảm xúc. Lục Mai nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tử Ngâm”.

    Lạc Dương cũng thấy được người đàn ông kia, ngày hôm qua anh cùng với Tử Ngâm đứng cùng một chỗ, nguyên lai là vì cô gái nhỏ kia, bộ dạng xinh đẹp nhưng mà cô không có khí tức linh động của Tử Ngâm, làm cho người ta tự nhiên cảm thấy hứng thú.Giống như hoa sen mới nở, không có bất kì vết trang điểm nào.

    Như là cảm giác được ánh mắt nóng rực ở phía sau, Lăng Thần đột nhiên quay đầu về hướng các cô xem như thế nào, thấy được vẻ mặt khổ sở của Tử Ngâm, anh trong lòng giật mình, bưng đồ ăn đi về phía họ.

    “Tử Ngâm”, anh mỉm cười gọi, nhìn về phía hai người cỏn lại nhẹ nhàng gật đầu chào. Lục Mai tức giận liếc mắt trừng anh một cái, Lạc Dương lễ phép gật đầu.

    Tử Ngâm nửa ngày sau mới nói một câu: “ Không nghĩ tới anh cũng đến nơi này, ăn đồ ăn bỏ đi này”.

    Lăng Thần không chú ý sự châm biếm của cô mà ôn hòa nói: “Anh đi trước”, sau đó rời đi.

    Nhìn bóng dáng anh rời đi, Tử Ngâm tức giận nói: “Chúng ta đi”, nói xong đứng dậy rời đi.

    “Lăng Thần, em gái của anh giống như tâm trạng không tốt”.Trần Nhiên Nhiên ngồi đối diện Lăng Thần nhìn Tử Ngâm giận dữ rời đi nói.

    “Không có gì, Tính nết cô ấy là như vậy”. Lăng Thần phớt lờ nói, sau đó lại hỏi: “ Em thật sự phải tham gia cuộc thi lần này hay sao?”

    Trần Nhiên Nhiên mỉm cười, ba người đứng đầu có thể trực tiếp trở thành sinh viên trao đổi sang nước người, em nghĩ muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu”.

    Trần Nhiên Nhiên không giống như Tử Ngâm và Lăng Thần, có điều kiện gia đình tốt mà cô là một sinh viên nghèo, có thể được nhận vào trường cũng không phải là dễ dàng, nhưng kì quái là lúc trước lại viết sai chuyên ngành là Văn học, hiện giờ muốn sửa lại cũng không được, cũng là bởi vì không có hoàn cảnh tốt như vậy.

    Lăng Thần nhìn vẻ mặt Trần Nhiên Nhiên, anh tán thưởng sự nỗ lực mạnh mẽ của nàng, điều đó khác với Tử Ngâm. Nếu nói Tử Ngâm là đóa hoa trong nhà kính thì Trần Nhiên Nhiên là hoa dại ven đường. Cô vừa phải đi học vừa phải đi làm thêm, không có yểu điệu như Tử Ngâm tuy rằng vẻ ngoài của cô trông nhu nhược.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 08-03-2013 lúc 09:22. Lý do: Nên cho vào thẻ SPOILER

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Chương 8

    Chương 8

    Về đến nhà, thấy mẹ một mình đang xem Tivi, tay cầm remote chỉnh lung tung, suy nghĩ cũng đi ra ngoài vũ trụ, ngay cả cô trở về cũng không biết.

    Tử Ngâm nhẹ nhàng đi vòng qua ghế sôpha, đưa tay bịt mắt mẹ mình.

    Vu Lệ lộ ra vẻ tươi cười, giọng nói dịu dàng vang lên: “Tử Ngâm, con giống một đứa trẻ con quá, mẹ biết con đã trở lại rồi”.

    Buông tay ra, Tử Ngâm vòng qua phía trước ghế sôpha rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng lôi cánh tay mẹ lay lay, cô chính là thích giống trẻ con, ai bảo cô có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương mình, ngay cả nằm mơ cũng cười.

    “Mẹ, Ba sao giờ còn chưa về?”

    “Không biết”. Vu Lệ trong giọng nói mơ hồ cô đơn, nhìn nhìn mẹ, cô chỉ biết là ba mẹ ân ái, chưa bao giờ cãi nhau nhưng mà cô đâu biết rằng bọn họ ngay cả thời gian cãi nhau cung không có.

    Ba cấp bậc càng cao, công tác càng vội, về nhà ngày càng ít, hầu như tối khuya mới về tới nhà. Cô đột nhiện thực tưởng nhớ những ngày trước kia, tuy rằng không có dư dả như bây giờ nhưng tâm không cô độc.

    “Tử Ngâm, con ăn cơm chưa? Mẹ đi làm cơm cho con”, Vu Lệ hỏi.

    “ Mẹ, con đã ăn rồi, con đăng kí cuộc thi hùng biện lần này, con bây giờ trở về vòng tra một ít tư liệu đây”, nói xong cô đứng lên.

    .“ Được rồi, con đi đi”, Vu Lệ cười nói, nhìn bóng dáng Tử Ngâm rời đi, bà có chút lo lắng.

    Hôm nay ở thẩm mỹ viện gặp mẹ Lăng Thần, nghe bà nói Lăng Thần có bạn gái mới, đối phương là một cô gái rất đảm đang, Tương Bình và Lăng Kế Cường đều là người tiến bộ, đối với việc tìm đối tượng của Lăng Thần không có yêu cầu gì.

    Vu Lệ như thế nào không hiểu rõ tâm tư của Tử Ngâm. Từ nhỏ đã thích Lăng Thần, chỉ cần là lời hắn nói cô liền không dị nghị nghe theo.

    Cô là một cô gái nhỏ có tính cách hoạt bát, vui buồn không giấu diếm. Hai ngày nay cô rõ ràng có vẻ không vui, hơi nhíu mày, gượng ép tươi cười, tất cả những điều này đều không qua được mắt của Vu Lệ, chính là bà không biết an ủi cô đang bị thương tâm như thế nào.

    Tử Ngâm ngồi ở trước màn hình, nhìn tư liệu đang hiện trên màn hình lại nghĩ tới cảnh ở McDonald, Lăng Thần sẽ càng nghĩ nàng là một đứa trẻ con tức giận không, giống như mẹ nói mãi mãi không lớn. Cô làm sao không nghe Trần Nhiên Nhiên nói chuyện. Nhưng mà cô chính là cô, không phải người khác, cô sẽ không học theo người khác, cô phải toàn lực ứng phó với cuộc thi, làm cho Lăng Thần biết không phải chỉ có Trần Nhiên Nhiên mới vĩ đại, cô cũng có ưu điểm của chính mình.

    Hai tiếng tích tích vang lên, một tin nhắn đến, là do Mai Mai gửi đến icon mặt cười.

    Tử Ngâm cười cười, gửi lại nàng một icon mặt cười rồi tiếp tục xem tư liệu.

    “Tử Ngâm, nhanh lên trang web trường xem đi, cuộc thi lần này có vẻ khá sôi nổi!” Lục Mai gửi một tin nhắn đến, cô là quản trị viên của trang web nên đối với mấy tin tức này hiểu rõ hơn người khác nhiều. Tử Ngâm cũng bị nàng lôi kéo nên số lần lên mạng cũng nhiều lên.

    Mở trang web của trường ra thấy một cái bài đăng hiện thị trước mắt, về cuộc thi lần này ai sẽ có phiếu bầu cao nhất và số tiền đặt cược.

    Mười cái tên xuất hiện trên màn hình, trong đó số phiếu cược Trần Nhiên Nhiên và Tử Ngâm bằng nhau, nhiều phiếu bầu nhất là Hoàng Húc Kiều là một bạn nam sinh được công nhận là đẹp trai nhất trường chính sự lạnh lùng của anh ta làm cho nữ sinh không dám tiếp cận, chỉ có thể nhìn từ xa.

    “Biết vì sao nhiều người xem trọng cậu và Trần Nhiên Nhiên không?”, Lục Mai nhiều chuyện hỏi.

    “Không biết”. Tử Ngâm qua loa trả lời.

    “Bọn họ đều biết quan hệ giữa cậu và Lăng Thần, nói cậu là em gái của anh ta, còn nói anh ta là Hoàng tử trong truyền thuyết sẽ giúp bạn gái hay em gái”.

    Thật sự là vậy, bên dưới rất nhiều bình luận nhiệt huyết bừng bừng, Tử Ngâm trực tiếp tắt đi trang web, không hề quan tâm đến việc đạt cược nhàm chán này.

    Là ai nói cô là em gái Lăng Thần, Lăng Thần cũng tốt nghiệp từ trường này, trước cô hai khoá, vẫn là một huyền thoại ở trường, hiện tại cũng thường được mời đến trường các cô diễn thuyết, trao đổi một số ví dụ tình huống thực tế.

    Trong trường học của cô cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng cùng với Trần Nhiên Nhiên hoa hậu giảng đường bởi vậy trở thành chủ đề nóng trong lời nói của mọi người cũng dễ hiểu nhưng những người đó lại sử dụng để đạt cược tiền thì thật là nhàm chán.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 08-03-2013 lúc 09:23. Lý do: Nên cho vào thẻ SPOILER

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định

    Chương 9

    Gió sáng sớm mùa thu mang theo vẻ lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua làm Tử Ngâm hơi nhíu chân mày. Trên đầu dây buộc tóc đung đưa theo gió thu, lộ ra vẻ mỉm cười vui thích vẫy chào một ngày mới.

    Cầm trong tay một phần tài liệu, đây là tối hôm qua nàng đánh ra chuẩn bị để hôm nay sau khi tan học cùng với Lục Mai đi tìm Lạc Dương giúp cô phụ đạo. Cô đọc rất nhiều lần nhưng có một vài phần cô không thể hiểu, cảm thấy được phát âm không chuẩn, tóm lại chính mình không hài lòng.

    Vừa đi vừa xem tài liệu, đột nhiên cô đụng vào cái gì đó, nghe được âm thanh cái gì đó rơi xuống, cô ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt lãnh đạm,nét mặt muốn nổi giận, trước người là hai tay không.

    Nhìn xuống phía dưới, trên mặt đất rải rác mấy quyển sách, nhìn kĩ lại có bài tập luyện nói, có một ít là ví dụ thực tế, còn có hai cuốn nhìn không thấy tiêu đề nhưng cô có thể khẳng định là chủ sách thật không vui, hậu quả không biết có nghiêm trọng hay không.

    “Thực xin lỗi”, cô vội vàng xin lỗi, khom người giúp anh ta nhặt sách trên mặt đất.

    Không đáp lại, Hoàng Thúc Kiều chỉ ngồi chồm hồm phía trước cô từng bước nhặt sách vở trên mặt đât sau đó lạnh lùng hỏi: “Cô chính là Tử Ngâm phải không?”

    Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn anh, cô không biết nam sinh đẹp trai này, hắn đủ suất nhưng cũng rất lạnh lùng. Trong đầu hiện lên một vài chuyện, cô buộc miệng nói:“Anh là Hoàng Thúc Kiều, trên trang web nói anh là người lần này sẽ đứng đầu cuộc thi?” Tử Ngâm mang theo giọng điệu nghi vấn hỏi.

    Ai ngờ hoàng tử lạnh lùng trong truyền thuyết đột nhiên hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, lập tức nói” Hy vọng của cô với trong truyền thuyết không có nhiều bất đồng”.

    Không đợi Tử Ngâm phản ứng lại liền từ bên người cô rời đi.

    Lục Mai từ phía sau chạy tới: “Tử Ngâm, vừa rồi người kia không phải là Hoàng Thúc Kiều hay sao, cậu biết hắn?”.

    Nhìn biểu tình ngạc nhiên của cô, Tử Ngâm bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Mình vừa rồi không cẩn thận trúng sách trong tay anh ta”.

    “Ôi, anh ta có thể hay không cho rằng cậu cố tình nghĩ tới phương thức này để làm quen với anh ta không?” Lục Mai khoa trương hỏi, biểu tình thập phần đáng yêu.

    “Không thể nào!”, điểm ấy Tử Ngâm thật ra cũng không nghĩ tới, chẳng lẽ câu nói hy vọng cô cùng với trong truyền thuyết không có gì bất đồng là có ý tứ này hay sao.

    “Mặc kệ anh ta,”,Tử Ngâm cầm tư liệu giơ giơ về phía Lục Mai nói: “Sau khi tan học nhớ đừng quên theo giúp mình đi tìm Lạc Dương, mình toàn bộ liền dựa vào anh ta, hy vọng anh ta không quá xấu.

    “Yên tâm đi, không có Lăng Thần, Trái Đất vẫn quay; không có Lăng Thần, Tử Ngâm vẫn cười nha”

    “Cậu toàn ba hoa”, Tử Ngâm cười mắng, lôi kéo Lục Mai cùng đi về phía toà nhà học.

    “Trần Nhiên Nhiên”, Lục Mai đột nhiên gọi cô gái đang chạy tới trước mắt các cô.

    Trần Nhiên Nhiên nghe được có người gọi cô liền dừng chân, quay đầu thì liền nhìn thấy Tử Ngâm, cô lộ ra một chút tươi cười, thân thiết kêu lên: “Tử Ngâm, Lăng Thần dặn mình nói với bạn không cần phải đi hỏi bài anh nữa”.

    “Cô đừng giả mù sa mưa”, Lục Mai khinh thường nói: “Ai chẳng biết Lăng Thần giúp cô phụ đạo là để cô thắng Tử Ngâm, cô đi nói với Lăng Thần rằng Tử Ngâm không cần anh ta quan tâm và giúp đỡ để lấy hạng nhất”.

    Tử Ngâm kéo kéo Lục Mai, cười nói với Trần Nhiên Nhiên: “Để Lăng Thần giúp cô phụ đạo là được rồi, tôi không cần, cô thay tôi cảm ơn anh”.

    Thấy Tử Ngâm trên mặt tự tin cười, Trần Nhiên Nhiên trong lòng có chút không thoải mái. Cô ghen tị với Tử Ngâm, ghen tị cô có một gia đình hạnh phúc, ghen tị vì trên mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười, ghen tị với sự may mắn của cô.

    Nhưng cô cũng không có có bất cứ biểu hiện nào mà chỉ cười ôn nhu, nhìn Tử Ngâm nói: “Vậy mình đi trước, ngày hôm qua Lăng Thần giúp mình tìm tài liệu mà mình chưa có xem, không cùng các bạn nói chuyện nữa”.

    “Tử Ngâm, cậu xem tính tình của cô ấy kìa”, Lục Mai bất mãn nói: “Cô ấy là cố ý đối cậu thị uy, mình thì không tin cô ấy không cảm nhận được tâm ý của cậu với Lăng Thần, chỉ nghĩ cậu là em gái của Lăng Thần. Mình cuối cùng cũng thấy được vẻ nhu nhược và thiện lương giả tạo của cô ấy, chỉ có Lăng Thần mới nghĩ đó là thật”.

    “Mai Mai, hiện tại Trần Nhiên Nhiên không quan trọng, Lăng Thần cũng không quan trọng, quan trọng là cuộc thi lần này mình quyết định không nghĩ đến chuyện của anh ta, mình muốn toàn lực ứng phó với cuộc thi này, nói không chừng còn có thế ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi đấy”. Tử Ngâm cười sáng lạn, giống như tất cả muộn phiền đều đã hoá thành tàn tro.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 08-03-2013 lúc 09:24. Lý do: Nên cho vào thẻ SPOILER

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status