TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 44

Chủ đề: Không có anh sao em hạnh phúc?-Chương 36

  1. #11
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Chương 10

    Sau khi tan học, Lục Mai cùng với Tử Ngâm trực tiếp đi tới sở luật sư.

    Lục Mai đối với nơi này hết sức quen thuộc, gặp người quen không quên chào hỏi.

    “Vui lòng chờ một chút, ông chủ đang tiếp khách ở đây”, thư ký đưa các cô vào văn phòng , mỉm cười nói xong liền rời đi.

    Tử Ngâm ngạc nhiên hỏi: “Công ty này là của anh ta? Lạc Dương là ông chủ nơi này hả?”.

    Lục Mai tự hào cười, nói: “ Nếu không sao mình nói anh nhất định có thể giúp cậu, anh họ của mình cũng không phải là nhân vật bình thường đâu nha, anh ấy là thần tượng của mình đó”.

    “Phải rồi”, Tử Ngâm cười nói, đánh giá văn phòng rộng lớn bài trí đơn giản mà trang nhã, chính là có khí chất cao quý.

    Không lâu sau, Lạc Dương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy các cô không kinh ngạc, rõ ràng là thư ký đã nói với anh.

    “Được rồi, vừa nãy vướng một khách hàng, hiện tại có thể đi được rồi”.

    “Anh không phải đồng ý giúp tôi phụ đạo rồi hay sao?”, Tử Ngâm nhìn Lạc Dương đi đến bàn làm việc thu thập văn kiện, dáng vẻ chuẩn bị tan ca liền mở miệng hỏi.

    Lạc Dương ngẩng đầu cười cười, vừa đem văn kiện bỏ vào bìa sơmi vừa nói: “Đương nhiện, nhưng tôi ăn cơm xong rồi mới có sức giúp cô phụ đạo, chẳng lẽ các cô không đói bụng?”

    Nghe anh nói xong, Tử Ngâm cũng cảm thấy bụng có hơi đói một chút. Lục Mai cũng liền hùa theo nói: “Đói, anh họ, anh mời tụi em ăn cơm là tốt rồi”.

    Nhìn Tử Ngâm có chút do dự, Lạc Dương mở miệng nói: “Hay là chúng ta vừa ăn vừa giúp cô phụ đạo được không?”

    “Ở nhà hàng hả?”, Lục Mai mở to hai mắt nhìn anh, hiển nhiên là không ủng hộ, Tử Ngâm cũng cảm thấy không ổn, sao có thể như vậy ở nhà hàng nha.

    “Anh họ, nếu không qua nhà anh đi, em đến nấu cơm, anh giúp Tử Ngâm phụ đạo, dù sao anh cũng là sống một mình, cũng không ảnh hưởng đến những người khác”.

    Lạc Dương không còn ý kiến, nhìn về phía Tử Ngâm, thấy cô gật gật đầu giống như đã quyết định làm như vậy mới mang theo các cô về nhà anh.

    Vừa về đến nhà, Lục Mai liền đi về phía nhà bếp, nhanh chóng tìm được vật dụng bắt đầu nấu cơm.

    Tử Ngâm ngồi trên ghế sôpha, từ trong giỏ lấy ra tài liệu đã đánh máy tối hôm qua. Lạc Dường đi tới tủ lanh lấy ra hai chai nước uống về, chìa tay đưa cho Tử Ngâm một chai.

    “Đây là tôi đánh máy tối hôm qua, có vài chỗ tôi không hiểu được”.Tử Ngâm đem tài liệu đưa cho anh.

    Lạc Dương tỉ mỉ xem tài liệu, những cái này đều đòi hỏi trình độ cao, khó trách cô không thể hiểu.

    “Cô không phải nói phát âm của cô không chuẩn sao, tôi đọc trước cho cô một lần, cô nghe cẩn thận một chút, xem có chỗ gì khác biệt thì chờ một chút nữa tôi giải thích cho cô được không?”

    “Miệng anh lưu loát phát ra âm thanh chuẩn mực , âm điệu hoà với cảm xúc vừa phải làm cho Tử Ngâm nghe được không khỏi có chút mê mẩn.

    Khó trách Lục Mai khẳng định anh có thể giúp cô. Anh tuyệt đối không thua Lăng Thần. Trước kia, Tử Ngâm cảm thấy Lăng Thần phát âm chuẩn nhất nhưng bây giờ lại phát hiện phát âm của Lạc Dương một chút cũng không thua anh. Hơn nữa phát âm của Lạc Dương rất êm tai, nghe vào làm cho người ta thật thoải mái.

    “Anh nói thật tốt”, Tử Ngâm không kìm lòng được mà khen ngợi, “Tôi nếu có thể nói tốt như anh thì tốt rồi”.

    “Cô đọc một lần cho tôi nghe thử xem, xem có chỗ nào cần sửa không”. Lạc Dương ôn hoà nói.

    Tử Ngâm đọc một lần, Lạc Dương chỉ ra cho cô vài chỗ cần thay đổi, phát âm của cô không tồi, chính là cảm xúc không nắm bắt đủ, làm cho người ta cảm thấy có chút cứng nhắt, không được tự nhiên.

    Lục Mai nhanh chóng làm xong bữa ăn, nấu một số món ăn đơn giản, cô ở trong phòng bếp gọi: “Hai người đừng học nữa, mau tới giúp mang đồ ăn lên đi”.

    Lạc Dương nhìn Lục Mai ở trong phòng bếp, cười với Tử Ngâm nói: “Hôm nay tới đây thôi, Cô nhớ phải đọc có cảm xúc, không phải như đọc sách, phải nhập vai.

    “Tử Ngâm, nhanh một chút được không?”, giọng của Lục Mai truyền đến. Tử Ngâm chạy nhanh về phía phòng bếp. Lạc Dương đêm tài liệu bỏ sang một bên rồi cũng đứng lên giúp đỡ.

    “Mai Mai, tài nấu ăn của em cũng không tệ nha, nghe mùi toả lên rất thơm, thoạt nhìn cũng được lắm”, Lạc Dương cười nói, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn.

    Lục Mai cười nhìn bọn họ hai người đều gắp đồ ăn nếm thử. Chờ bọn họ ăn vào miệng, cô mới nói rằng: “Anh họ, về sau em mỗi ngày đều làm cơm cho anh chỉ cần anh mỗi ngày giúp Tử Ngâm phụ đạo, khiến cho cô ấy lấy giải quán quân”.

    Lạc Dương khoé miệng khẽ cười tự tin, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tốt thôi, Tử Ngâm lấy giải quán quân không phải là việc khó, chỉ cần anh giúp cô ấy phụ đạo là được rồi. Chính là giải quán quân quan trọng như vậy sao?”, anh quay đầu nhìn Tử Ngâm, không hiểu sao cô lại muốn đạt giải quán quân như vậy.

    Giọng nói kiên định của Tử Ngâm vang lên: “Quan trọng là tôi muốn làm cho Lăng Thần biết rằng tôi không hề thua kém Trần Nhiên Nhiên”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 08-03-2013 lúc 09:02. Lý do: Nên cho vào thẻ Spoiler
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Mình đã cho tất cả các chương truyện của bạn vào thẻ SPOILER.
    Làm như vậy sẽ đỡ tốn diện tích, và đỡ rối mắt hơn
    Lần sau bạn post bài thì cho vào thẻ SPOILER nhé.
    Nó là hình chữ S trên khung soạn thảo.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Chương 11

    Trong thư viện chỉ có lác đác vài người ngồi, mỗi người đều cúi đầu đọc sách, khi Tử Ngâm bước vào không cái ai ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

    Cô nhẹ nhàng đi tới tìm sách phiên dịch, ngồi ở một góc sáng sủa, im lặng xem.

    Thư viện có nhiều người đến nhất là sau giờ tự học, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, đa phần là người vội vã tìm tài liệu hoặc là người muốn yên tĩnh.

    Thời điểm cô đang tập trung đọc, ở vị trí đối diện có một thân ảnh ngồi xuống, người nọ nhìn nàng một cái, một lúc sau thì âm thanh trầm thấp vang lên ở trong thư viện nên khiến chọ mọi người chú ý.

    “Tử Ngâm?”, giọng nói anh mang theo vẻ nghi ngờ rồi lại có vài phần khẳng định.

    Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy rõ ràng ở trong góc một nam sinh hết sức đẹp trai, trên trán vài sợi tóc rũ xuống che đi ánh mắt của anh ta, trên mặt mang theo ý cười như có như không.

    Trong đầu nhanh chóng tìm tòi ấn tượng về người này, nghĩ tới nam sinh hai ngày trước bị cô đụng rớt sách tên gọi là gì nhỉ?

    Hoàng Húc Kiều dáng vẻ chờ đợi nhìn Tử Ngâm, chờ cô nhớ lại mình.

    Đột nhiên cô lộ ra vẻ tỉnh ngộ, hạ giọng hô lên: “Hoàng Húc Kiều, ngày đó là anh bị tôi đụng rớt sách phải không?”

    Lần này anh thật sự nở nụ cười, khoé miệng cong lên, ánh mắt mang theo ý cười như là gió xuân ấm áp, dịu dàng.

    Tử Nhâm cười nói: “Bộ dạng anh cười lên thật đẹp mắt nha, vì sao tất cả mọi người đều gọi anh là hoàng tử lạnh lùng, nói anh chưa bao giờ cười”.

    Ý cười trên mặt liền biến mất, trên mặt anh hiện ra một chút lãnh ý, dáng vẻ trái ngược hoàn toàn nói với Tử Ngâm: “Bởi vì tất cả mọi người ở đây bàn luận cô và Trần Nhiên Nhiên ai sẽ nhận sự được sự trợ giúp của Lăng Thần, ai sẽ trở thành đối thủ của tôi nên tôi mới cảm thấy buồn cười mà cười”.

    “Không phải”, Tử Ngâm liền nói, không biết vì sao anh ta phải nói như vậy, anh ta vừa rồi cười tuyệt đối không có ý châm chọc, cười rất ôn nhu mà bình thản, hoàn toàn không có sự lạnh nhạt và châm chọc như bây giờ.

    “Cái gì không phải, cô và Trần Nhiên Nhiên cũng không phải là đối thủ của tôi”, lần này nụ cười của anh mang theo một chút giễu cợt.

    “Tôi với Trần Nhiên Nhiên cho dù từng có quan hệ như thế nào, Lăng Thần giúp ai cũng không có vấn đề gì nhưng mà…”, Tử Ngâm đột nhiên ngừng lại, nhìn Hoàng Húc Kiều, nói từng chữ: “Tôi sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của anh, tôi sẽ vượt qua anh để đạt giải nhất”.

    “Có phải vậy không, chúng tôi mỏi mắt trông chờ đây”. Nói xong anh đứng lên nhẹ giọng cười rời đi.

    “Bệnh thần kinh”, Tử Ngâm nói sau lưng hắn. Chỉ vì chuyện nhàm chán mà tìm đến cô khiêu khích, cô sẽ không thua bất kì ai. Lăng Thần là nhất thời bị Trần Nhiên Nhiên cuốn hút, cô tin tưởng qua một thời gian dài, anh sẽ phát hiện ra người anh thích chính là cô mà không phải là Trần Nhiên Nhiên.

    Một lúc nữa thì thấy Lục Mai gọi điện thoại tới nói cho cô biết hôm nay cô ấy không thể cùng cô đi tìm Lạc Dương, nhà cô ấy có chuyện nên cô ấy phải về, làm cho Tử Ngâm phải tự mình đi tìm Lạc Dương phụ đạo.

    “Chuyện gì vậy hả?”,Tử Ngâm cúp điện thoại, cầm cuốn sách phiên dịch kia đi ra khỏi thư viện.

    Mới vừa ra khỏi cổng trường thì thấy Lăng Thần ngồi trên xe đang nhìn về phía cổng trường.

    Tử Ngâm suy nghĩ một chút rồi đi về phía anh, mặt lộ ra ý cười gọi: “Lăng Thần”.

    “Tử Ngâm lên xe đi, anh tới đón em”, anh cười ôn hoà, đứng thẳng người lên, chuẩn bị mở cửa xe cho cô.

    “Lăng Thần!”, phìa sau vang lên âm thanh mềm mỏng, Tử Ngâm không tự giác quay đầu nhìn lại, thấy Trần Nhiên Nhiện đang đi về phía bọn họ.

    Lăng Thần ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời lên, trên mặt lỏ ra vẻ vui sướng, Tử Ngâm lòng bỗng dưng lạnh xuống.

    “Nhiên Nhiên, không phải nói hôm nay đi làm thêm sao? Nếu không anh đưa em đi trước rồi chở Tử Ngâm về nhà”.

    Trần Nhiên Nhiên mỉm cười nói: “Em không cần đi, vừa xin nghỉ rồi, ngày hôm qua anh còn chưa giải thích hết đâu, chờ một chút đưa Tử Ngâm về nhà rồi anh tiếp tục giúp em giải thích hết được không?”

    “Không cần phải như vậy đâu”, Tử Ngâm cô gắng làm cho mình cười như không có chuyện gì, ngữ khí thoải mái nói: “Em còn có việc, hai người đi trước đi”.

    Trần Nhiên Nhiên nhìn về phía Lăng Thần ý bảo anh hãy quyết định đi.

    Lăng Thần nhìn về phía Tử Ngâm, ôn hoà nói: “Tử Ngâm, chúng ta đưa em về nhà nếu không anh giúp hai em phụ đạo cũng được”.

    “Không cần”, Tử Ngâm liền nói, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, đột nhiên trên mặt hiện ra một chút ý cười vui vẻ, giơ tay về phía người kia vẫy vẫy, lại nhìn hai người trước mặt nói: “Có người tới đón em, em đi trước”.

    “Tử Ngâm”, mới đi được hai bước thì Lăng Thần gọi lại. Tử Ngâm quay đầu lại mỉm cười với anh rồi nghênh ngang mà đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Chương 12

    Tử Ngâm trong lòng ấm áp, nước mắt lại rơi xuống. Vì giọng nói dịu dàng của anh, Lăng Thần cũng chưa bao giờ kiên nhẫn với cô như vậy ,mà anh- Lạc Dương là một nguời đàn ông mới quen biết lại có thể dịu dàng an ủi cô như thế.Sau khi xoay người đi, nụ cười trên mặt Tử Ngâm liền biến mất, chỉ còn lại một nỗi buồn kìm nén trong tậm trí.

    Chương 12


    Lạc Dương trên mặt luôn tươi cười nhìn cô đang đi lại gần anh.

    Nhìn đến chân mày cô thấp thoáng vẻ ưu thương, anh thầm nghĩ dùng nụ cười làm tan biến nó.

    Anh cười như ánh nắng mặt trời ấm áp, len lỏi vào lòng Tử Ngâm, tất cả đều lọt vào lòng cô, cho đến thật lâu sau này cô mới hiểu được là nụ cười của anh khiến cô từng bước một rời khỏi kí ức đau buồn.

    “Tử Ngâm, Mai Mai gọi điện thoại nói cho tôi biết em ấy hôm nay phải về nhà, để tôi đến đón cô”, Lạc Dương nhìn cô cười, dịu dàng nói.

    “Bạn ấy cũng gọi điện thoại cho tôi”. Tử Ngâm nói một cách yếu ớt, không để sự mất mát của mình thể hiện ra.

    “Lên xe đi!”, Lạc Dương không để ý tâm tình sa sút của cô, giúp cô mở cửa xe, làm một cử chỉ mời.

    Tử Ngâm quay đầu lại nhìn sau đó xoay người tiến vào trong xe.

    Lúc cô quay đầu lại nhìn một cái vừa lúc thấy Lăng Thần giúp Trần Nhiên Nhiên mở cửa xe, trên mặt tươi cười, ánh mắt nhu hoà nhìn cô ấy.

    Nhìn lại hướng đó một lần thì thấy Lăng Thần nhẹ nhàng đóng cửa xe, đi vòng qua phía bên kia, sau đó khởi động xe. Cô chỉ có thể thấy đuôi xe dần dần đi xa.

    Trong lòng mất mác càng thêm rõ rệt giống như Lăng Thần vừa đi vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại nhìn cô một cái , làm cho cô trong lòng rất khó chịu.

    “Tôi mời cô ăn cơm được không, cô muốn ăn cái gì?”, Lạc Dương quay đầu lại nhìn cô, đối với ánh mắt nhìn nơi ấy của cô anh cũng hiểu được trong lòng cô không được thoải mái.

    Tử Ngâm không nói gì, chính là tức giận vì nỗi băn khoăn của mình.

    “Mai Mai hôm nay không nấu cơm, chúng ta ăn xong rồi về nhà. Tử Ngâm, muốn ăn cái gì?”

    Lạc Dương rất nhẫn nại hỏi, giọng nói ôn hoà mang theo một chút ý cười.

    “Ăn bữa ăn thịnh soạn đi, Tử Ngâm chu cái miệng nhỏ nhắn tức giận nói: “Tôi muốn ăn nhà hàng cao cấp nhất, ăn món ăn ngon nhất”.

    “Được thôi”, Lạc Dương sảng khoái trả lời, sau đó tiếng khởi động xe vang lên, bắt đầu chạy đi.

    Lạc Dương mang cô đi tới nơi cao cấp nhất, là câu lạc bộ tư nhân. Cô khẳng định rằng chính mình chưa bao giờ tới nơi này.

    Nhìn nhà hàng đẹp trang trí công phu, bài tri đồ nội thất xa hoa, cô cảm nhận được phía sau có những ánh mắt kì quái đang nhìn về phía cô.

    Tử Ngâm vội vàng cúi đầu nhìn mình, một chiếc áo len màu trắng đơn giản, một cái quần bò màu sáng cùng với một đôi giày thể thao bình thường.

    Khó trách thu hút những ánh mắt kì quái như vậy, cũng không phải là kinh ngạc mà là khinh thường còn có chút tò mò.

    Cô lại nhìn về phía Lạc Dương, tuy rằng cũng ăn mặc đơn giản nhưng cả người toàn là hàng hiệu trông đẹp trai mà chững chạc, trên mặt anh nụ cười như ẩn như hiện , tao nhã khiến người ta phải khiêm tốn.

    Tuỳ tiện tìm một bàn bên cửa sổ ngồi xuống, người phục vụ liền đi đến trước bàn, mỉm cười hỏi: “Lạc tiên sinh, hôm nay muốn dùng điểm tâm gì?”

    Tử Ngâm liền ngẩng đầu nhìn lại, Lạc Dương mỉm cười, nói với nhân viên phục vụ: “ Vẫn như cũ đi”.

    “Được, xin chờ một chút”, nói xong nhân viên phục vụ liền xoay người rời đi.

    Tử Ngâm bình tĩnh nhìn về phía Lạc Dương, tức giận hỏi: “Anh cố ý làm cho tôi xấu mặt đúng không?”

    “Làm gì có!”, Lạc Dương bình tĩnh nói, vẻ mặt lộ ra vẻ vô tội.

    “Anh chính là cố ý”, Tử Ngâm nhìn biểu tình của anh càng thêm tức giận, trong lòng đột nhiên cảm thấy uỷ khuất. Mọi người ai cũng khi dễ cô, Lăng Thần không cần cô, Lạc Dương còn muốn làm cho cô xấu mặt.

    Tưởng rằng cô là một bé gái nhỏ chưa hiểu việc đời sao, cô – Tử Ngâm cũng không ít lần tới nhà hàng cao cấp, chính là hôm nay mặc đồ không thích hợp đến nơi này mà thôi.

    Càng nghĩ trong càng khó chịu, trong lòng một chút nóng giận xuất hiện, khoé mắt thế nhưng lại dần dần ướt át, trên mặt lộ ra vẻ uỷ khuất.

    Nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống làm cho Lạc Dương sợ hãi, không nghĩ tới là cô sẽ không vui như thế, có phải mình quá đáng lắm hay không, cô tâm tình không tốt như vậy mà anh lại dẫn cô đến nơi này cho người ta chế giễu, cô tự nhiên sẽ cảm thấy mình uỷ khuất, cảm thấy được mọi người ở đây đều xem thường cô.

    “Tử Ngâm, đừng bực bội, là tôi không đúng, nếu vậy chúng ta không ăn nữa, giờ đi về, về nhà tôi nấu cơm ăn được không?”

    Lạc Dương giọng nói dịu dàng và tự trách.

    Tử Ngâm trong lòng ấm áp, nước mắt lại rơi xuống. Vì giọng nói dịu dàng của anh, Lăng Thần cũng chưa bao giờ kiên nhẫn với cô như vậy ,mà anh- Lạc Dương là một nguời đàn ông mới quen biết lại có thể dịu dàng an ủi cô như thế.

    Cô giơ tay lau mặt sau đó mỉm cười, miệng nói: “Sao lại không ăn, tôi còn muốn ăn nhiều một chút, cho anh biết lần sau còn dám mang tôi tới nơi cao cấp như vậy không”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 10-03-2013 lúc 21:21. Lý do: Sửa lại spoiler.

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Chương 13

    Một bàn thức ăn ngon được dọn lên, Lạc Dương cười với Tử Ngâm: “Muốn ăn gì thì ăn, không cần khách sáo”, nói xong anh cầm lấy đôi đũa đưa cho cô.

    Tử Ngâm đã không còn tâm tư uỷ khuất, cô chính là một cô gái vô tâm vô phế, tâm sự không giấu được trong lòng, hỉ nộ ái ố đều hiện lên trên mặt, một lúc trước còn thương tâm muốn chết, một lúc sau lại vui vẻ ra mặt.

    Không để ý tới ánh mắt chung quanh, cô chuyên tâm cầm đũa lên ăn. Đồng thời nói với Lục Dương: “Sao anh không ăn? Đồ ăn ở đây mùi vị thật không tồi, anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này, anh thường hay tới đây hả?”

    Lạc Dương nhẹ nhàng gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, cười nói: “Có lúc đến đây với khách hàng, có lúc mời đồng nghiệp tới đây ăn cơm, trung bình mỗi tháng đền đây mấy lần”.

    Tử Ngâm mở to hai mắt nhìn anh, sau cùng hỏi một câu: “Anh thật sự có tiền?”

    “Ừm, nói như thế nào đây?”, Lạc Dương hết sức hứng thú hỏi, trong ánh mắt mang theo nghiền ngẫm nhìn cô.

    “Nơi này giá tiền khẳng định là rất đắt mà anh còn có thể thường xuyên đến, anh đương nhiên là người có tiền, đúng là vậy rồi”, Tử Ngâm nụ cười sâu sắc cửa Tử Ngâm chậm rãi hiện ra, ý vị thâm trường nói: “ Anh theo lời nữ sinh ở trường nói là một loại độc thân quý tộc, con rùa vàng mới đúng, hẳn là có nhiều nữ sinh theo đuổi anh phải không?”

    “Ăn nhanh đi, đợi chút nữa là đồ ăn nguội hết”, Lạc Dương lời nói như bốn cỗ xe tám ngàn cân, gắp một miếng thịt bỏ vào chén của cô.

    Tử Ngâm đột nhiên buông đôi đũa trong tay, đứng lên nói: “Tôi đi toilet một chút”, lời nói vừa tuôn ra thì người đã rời đi.

    Cô thấy một cô gái ăn mặc thời trang đi về phía bọn họ, chắc là đến tìm Lạc Dương vì vậy cô mới cố tình kiếm cớ rời đi.

    Lạc Dương nhìn cô bộ dạng nóng lòng rời khỏi cảm thấy thật buồn cười, nhìn cô gái đi tới, ý cười trên môi anh biến mất, trên mặt thay đổi, lộ vẻ thản nhiên.

    Ngược lại là vẻ mặt tươi cười mang theo vui sướng đi đến trước bàn, nhẹ giọng nói: “Lạc Dương, đã lâu không gặp, không nghĩ tới là gặp anh trong này”.

    “Đúng vậy, đã lâu không gặp, cô đến một mình vậy còn Tiểu Dân đâu?”.

    Nói xong ánh mắt anh đảo qua đại sảnh nhưng lại không nhìn thấy người anh muốn tìm, một lần nữa quay lại nhìn người trước mắt, cô ấy xinh đẹp, chỉ là không phải kiểu anh thích, mặc cho cô theo đuổi mình bốn năm, từ trong nước đuổi theo tới nước ngoài nhưng vẫn không lọt vào mắt anh, càng không có được lòng anh. Cuối cùng cô ta mới cùng bạn của anh là Tiếu Dân quen nhau. Lạc Dương mới đầu vẫn nghi ngờ là cô ta có phải là thích Tiếu Dân hay là chỉ vì trả thù sự tuyệt tình của anh.

    Lâm Na dịu dàng cười, hấp dẫn và quyến rũ, cô căn bản không thích Tiếu Dân, chỉ là vì tiếp cận Lạc Dương, thậm chí vì muốn trả thù sự vô tình của anh, vì vậy cô luôn cùng đi cùng về bên cạnh Tiếu Dân. Chính là Tiếu Dân cũng là trời sinh tiện mệnh, dù cô giở trò như thế nào anh cũng không tức giận, vẫn đối với cô vẫn trăm ngàn chấp thuận.

    “Lạc Dương, gần đây bận rộn nhiều việc hay sao mà mỗi lần tụ họp đều không thấy bóng dáng anh?”, nói xong cô tao nhã ngồi xuống chỗ Tử Ngâm vừa ngồi lúc nãy.

    “Đúng vậy, gần đây tương đối bận vì vậy không có thời gian tham gia tụ họp, nghe nói cô và Tiếu Dân sắp kết hôn, đã định ngày lành tháng tốt hay chưa?”, Lạc Dương nắm bắt tin tức rất nhanh, cho dù anh chưa từng tham gia tụ họp nhưng mà có biến động nhỏ gì cũng có người lập tức thông báo cho anh.

    Tử Ngâm ở trong toilet mười phút sau mới chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng cô tính toán bọn họ chắc đã nói xong, cô gái xinh đẹp kia cũng đã đi rồi.

    Trên đường trở về đại sảnh, cô nhìn xung quanh, có phòng đóng cửa , có phòng thì mở rộng cửa. Trong lúc vô tình lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc âu phục màu xám, ông ta ngồi đối diện một người phụ nữ cỡ ba mươi tuổi vẻ mặt tươi cười nhìn ông ta. Cô bỗng dưng dừng bước, bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông mà cô cảm thấy rất quen thuộc.

    “Tiểu Mẫn, cảm cúm không tốt đâu, không bằng em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh có thời gian thì tới tìm em, em yếu lắm rồi đó”.

    Được gọi là Tiểu Mẫn, người đàng bà dịu dàng cười, trong giọng cười mang theo một chút ý tứ nũng nịu.

    Tử Ngâm không tin liền mở cửa phòng nhìn lại, lần này xem thật rõ ràng, người đàn ông nhẹ nhàng sờ tay vào trán người đàn bà, lời nói quan tâm mang theo yêu chiều: “ Về nhà nhớ uống thuốc đấy”.

    “Vậy còn anh, anh không cùng em đi đến đó sao?”, người đàn bà thu hồi nụ cười, còn có một chút không tình nguyện nhìn về phía người đàn ông”.

    “Anh không đi đâu, mấy ngày nay trong nhà xảy ra một ít chuyện, qua mấy ngày nữa thì sẽ đi qua đó”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi bluediary, ngày 24-03-2013 lúc 21:32.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ayahayate,
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status