TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn nghĩ gì về Thiên Nhất?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 16 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 614151617182666 ... CuốiCuối
Kết quả 76 đến 80 của 354

Chủ đề: Phiến Tội - Tác giả: Tam Thiên Lưỡng Giác (hoàn thành)

  1. #76
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 5: Con đường báo thù
    Chương 11: Đồ Vinh
    Dịch giả: Tịch Địa
    Biên dịch: No_dance8x

    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 20:02:20 ngày 22/3/2015, tổng số chữ: 2213

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Nói dứt lời, Gambling Snake liền giơ súng lên bắn hết số đạn còn lại. Bốn viên đạn lần lượt bắn về phía đầu, tim, bụng và gối của người đàn ông to cao.

    Đối phương đứng yên tại chỗ nhưng máu văng tung toé, hệt như mỗi phát súng đều bắn trúng vậy. Chỉ có điều nổ súng chỉ mới là khúc dạo đầu.

    Sau khi bắn hết băng đạn, Gambling Snake tiện tay ném cây súng xuống, đổi sang dùng thanh kiếm trong tay áo. Thân người hắn chồm về phía trước nhanh như một cái bóng, huơ kiếm đâm về phía yết hầu của đối phương.

    Vài giây sau, người nọ dùng một tay chụp lấy mũi kiếm và chặn đứng lực đánh của Gambling Snake. Máu chảy ra từ trong lòng bàn tay nhưng hắn chẳng có vẻ gì là quan tâm đến. Ngay cả khi đầu bị trúng đạn, máu chảy đầy mặt mà hắn vẫn còn cười gằn: “Thân thủ và khả năng bắn súng đều rất tốt, tiếc rằng...”

    Hắn dùng tay còn lại moi đầu đạn ra khỏi trán, bên dưới lớp máu thịt lộ ra tầng vảy óng ánh như màu kim loại: “Không thể làm ta bị thương được.”

    Gambling Snake quyết đoán vứt kiếm đi, nhảy về sau vài trượng để tránh không cho con quái vật đao thương bất nhập kia tóm được. Đối phương thấy hắn lùi lại, tính kiêu ngạo lại tăng thêm mấy phần, lập tức nghênh ngang bước tới.

    Thấy người nọ đang định làm khó dễ, Gambling Snake thuận thế đạp một bước lên bức tường bên cạnh, thoáng chốc đã leo lên tầng hai của nhà nghỉ. Bóng lưng của hắn còn chưa khuất thì lại ném thêm một vật đen thui xuống chỗ vừa nãy, chẳng khác nào gà mái đẻ trứng.

    Quả lựu đạn này liền phát nổ ngay sau đó.

    Gambling Snake chỉ tốn mười giây để chạy sang nóc một ngôi nhà cách đó hơn năm mươi mét. Giữa làn khói đang tan dần sau vụ nổ, một con quái vật hình người bao bọc toàn những vảy cứng như thép xuất hiện. Lớp da thịt vừa rồi chẳng qua là áo khoác của hắn mà thôi, giờ bị nổ hơn phân nửa nên để lộ ra bộ dạng thật.

    Dựa theo kinh nghiệm, người biến dạng đa phần đều rất khó đối phó. Những loại năng lực thể hiện trực tiếp ngoài mặt thế này không thể nào yếu kém hơn siêu năng lực cấp Tịnh. Thông thường, họ không cần phải rèn luyện gì cả, thực lực vẫn tự gia tăng dần khi trưởng thành. Trong lúc chiến đấu, trình độ vận dụng năng lực thân thể cũng nổi trội hơn hẳn người có siêu năng lực phức tạp ở cùng cấp.

    “Thủ đoạn của ngươi nhiều thật đấy.”

    Hắn đã tìm được vị trí của Gambling Snake. Nhân lúc đang lột da thịt giả trên người ra, hắn vừa đẩy nhanh tốc độ áp sát Gambling Snake.

    “Còn chưa thỉnh giáo…”

    “Rhoda Ridge, hay còn gọi là Thiết Vinh.”

    Lúc Thiết Vinh nói chuyện thì đã tung người nhảy lên: “Yên tâm, bá tước muốn bắt sống.”

    Thấy thế, Gambling Snake lập tức xoay người nhảy sang nóc của một toà nhà cách đó không xa. Cự ly trên dưới ba mét nên không phải chuyện đùa. Có điều sức bật của Thiết Vinh cũng chẳng giống với người thường. Sau khi bước lên nóc nhà, hắn liền nhảy thêm lần nữa, thoáng cái đã lướt qua đỉnh đầu của Gambling Snake. Bàn tay kim loại giáng xuống như tung chưởng.

    Một đòn này mạnh như trời giáng, chắc chắn không phải thứ mà cơ thể con người có thể chịu được. Có điều phản ứng của Gambling Snake vẫn nhanh như trước, tiện tay rút một thanh kiếm mỏng ở dây lưng ra. Mũi kiếm có đủ thẳng, nhẹ, linh hoạt, trầm và mãnh. Hắn giơ kiếm đâm về phía trước và vẫn nhắm vào mặt của đối phương.

    Có binh khí trong tay, phạm vi tấn công của Gambling Snake đương nhiên sẽ dài hơn Thiết Vinh vài mét. Giờ người lại đang ở trên trời, chân không chạm đất nên không thể tuỳ ý thay đổi hướng rơi, chỉ đành phải đưa tay chụp lấy lưỡi kiếm. Cú chụp này không khiến Thiết Vinh chảy bất cứ giọt máu nào. Đương nhiên, ban nãy cũng chỉ là túi máu nhân tạo mà thôi. Kim loại đâm vào lớp vảy của hắn chỉ tổ khiến nó kêu ken két, không thể gây nên tổn thương.

    Gambling Snake lại quăng vũ khí lần nữa. Hắn tranh thủ vài giây vừa kiếm được để cúi người trượt nương men theo mái nhà, một tay giữ lấy máng xối trên mép và nhảy xuống. Trong khi rơi, hắn lộn một vòng rồi lợi dụng lực quán tính sau đó cho việc nhảy bật về phía trước. Lần mượn đà này ít nhất cũng giúp hắn có tốc độ ngang ngửa với vận động viên chạy nước rút.

    Thiết Vinh ở phía sau kêu lên: “Để ta xem trên người ngươi có thể giấu được bao nhiêu vũ khí.”

    Hắn không cần làm những chuyện thừa thải như vậy, cứ việc nhảy xuống từ nóc toà nhà cao ba tầng. Điều đó khiến mặt đường nứt một mảng lúc hai chân chạm đất. Ai nhờ Thiết Vinh vừa mới rơi xuống, còn chưa đứng vững thì đã có ba thanh phi đao xé gió bay tới. Một thanh nhằm vào mắt trái, một thanh khác là yết hầu, thanh cuối cùng nhằm vào mắt cá chân.

    Lần này quả nhiên khiến hắn trở tay không kịp, vội vàng lùi về sau hai bước, một tay che mặt. Rốt cuộc cũng có hai trong ba thanh phi đao đâm vào mu bàn tay của Thiết Vinh, thanh cuối cùng thì trượt đi mất.

    Chỉ là Gambling Snake không hề ngừng chạy khi phóng phi đao. Dựa vào lần tấn công này, hắn lại kéo dài thêm một khoảng cách không nhỏ.

    Thiết Vinh có phần thẹn quá hoá giận. Một tên chỉ tiện tay là có thể bóp chết như vậy có khác gì so với ruồi muỗi. Thế mà hắn ta vừa né vừa chạy, vỗ đến đau cả tay mà không thấy chảy nửa giọt máu nào.

    Hét lớn một tiếng, Thiết Vinh liền lao vút tới như một đầu tàu xe lửa. Lúc này đây, cho dù là một chiếc xe thể thao cũng bị hắn đụng cho lật ngửa.

    Nhưng nhìn thấy vậy thì Gambling Snake lại không bỏ chạy nữa. Hắn quay đầu lại chờ Thiết Vinh tới gần, trong ống tay trái lộ ra một thanh kiếm.

    Bấy giờ, hắn trở thành một kiếm khách cao ngạo đang đợi sát chiêu của đối thủ tới gần trong gang tấc thì mới cử động.

    Thiết Vinh cứ tưởng rằng cú va chạm này sẽ khiến gân cốt Gambling Snake vỡ nát, hoàn toàn mất đi khả năng chống trả. Thế mà nháy mắt khi hai người chạm vào nhau, trong lòng hắn liền cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông vốn đang ở trong tầm mắt đột nhiên không thấy đâu. Trong hai giây đồng hồ ngắn ngủi, thị giác hơn người của Thiết Vinh chẳng tài nào nhìn thấy được gì nữa. Đà va chạm của hắn cũng ngừng lại, lảo đảo bước tới vài bước, rồi ngã xuống đất như không còn sức chống đỡ.

    Lúc này, máu tươi mới phụt ra từ gần mười vết thương trên người Thiết Vinh. Vẻ mặt hoảng sợ kia chứng tỏ hắn hoàn toàn không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

    Gambling Snake đi vào trong tầm mắt của Thiết Vinh rồi ngồi xuống chỉa kiếm vào cổ họng đối phương. Hắn không đợi đối phương kịp nói ra nửa câu xin tha mạng thì hắn đã đâm xuống một cái, kết thúc sinh mệnh của một người có siêu năng lực cấp Cường.

    Sau khi giết chết Thiết Vinh, Gambling Snake không hề lơi lỏng mà lập tức đứng dậy quan sát bốn phía. Ở xa xa, có không ít người sợ hãi nhìn về phía này. Điều đó chứng tỏ cảnh sát sẽ tới đây nhanh thôi.

    Sắc trời đang tối dần lại, bây giờ quả là cơ hội tốt để rời khỏi. Gambling Snake trở lại căn phòng trong nhà nghỉ để thu dọn vài thứ nhưng vừa vào cửa đã nhận ra có người từng đột nhập. Ngoài hai gã trong xe ra, chắc hẳn Thiết Vinh còn có đồng bọn nào đó ở gần đây. Bọn họ không xuất hiện phỏng chừng là vì không muốn mất mạng khi giao đấu với mình.

    Quanh đi quẩn lại, Gambling Snake chẳng hề cầm theo bất kỳ thứ gì trong phòng. Hắn không có thiết bị cũng như thời gian để kiểm tra xem đồ đạc của mình có bị cài máy nghe lén hay thiết bị theo dõi hay không. May mà quyển sách về Gilson II không có ở trong phòng, bằng không thì nó đã rơi vào tay ai còn chưa biết được.

    Sau khi ra khỏi phòng, tiếng còi hụ từ xe cảnh sát đã tới gần. Đám cảnh sát kia hẳn là đang xúm lại xem xét thi thể của Thiết Vinh, mình mà không chạy nhanh thì sẽ bị vướng lại trong nhà nghỉ mất.

    Gambling Snake đeo kính râm lên, leo qua bức tường ở bãi đỗ xe của nhà nghỉ rồi chậm rãi bước ra đường. Trong lúc dừng lại trước một cột đèn giao thông, hắn vẫy tay với một chiếc xe thể thao mui trần, bên trong xe có vài thanh niên mặc quần áo đắt tiền, sau đó bước đến.

    Đối phương đang đứng chờ đèn xanh thì bỗng thấy một ông chú ăn mặc quê mùa đi tới, thuận miệng phun ra mấy câu chửi thề, ân cần hỏi thăm cả nhà Gambling Snake. Câu duy nhất có tính xây dựng chính là: “Muốn gây sự à? Thằng nhà quê!”

    Trên người Gambling Snake mang theo rất nhiều vũ khí. Hắn lấy một cây súng lục ra từ túi trong của áo vest, bình tĩnh chỉa vào bốn người trong xe:

    “Xuống xe.”

    “Ha ha ha! Mặc bộ đồ đi đám ma mà giả làm sát thủ à? Ngươi cầm cây súng giả đó để hù ai vậy hả? Ha ha ha!”

    Một gã trong bọn cười phá lên, ba tên còn lại cũng cười hùa theo, chỉ là vẻ mặt có vẻ hơi cứng nhắc. Coi bộ bọn chúng không chắc lắm, nhưng mấy kiểu mạnh mồm này cũng có chút tác dụng ở một mức độ nào đó.

    Gambling Snake tốn thêm bốn giây để gắn ống giảm thanh vào súng. Với gương mặt cứng nhắc mang kính râm, hắn nhìn bốn tên trong xe, đồng thời giơ tay bắn ngay mà không cần nhìn. Một phát đó trúng vào đèn giao thông ở hướng ba giờ. Bắn rồi, hắn chỉa súng về phía bốn tên ngồi trong xe.

    “Ta biết rõ cảm giác muốn đạp chân ga của các ngươi. Có điều từ lúc chiếc xe này khởi động cho đến khi biến khỏi tầm nhìn của ta thì ít nhất phải cần mười giây trở lên. Vì vậy... xuống xe.”

    Cả bọn giơ hai tay lên trời, bước ra khỏi xe. Gambling Snake ngồi vào ghế lái, quay sang nhìn thằng nhóc cầm lái ban nãy, ngoắc ngoắc cái tay đang cầm súng, ý bảo hắn ta lại đây.

    Gã thanh niên mướt cả mồ hôi, đi tới vài bước: “Còn... còn chuyện gì nữa không... thưa ngài.”

    Gambling Snake dí cây súng trong tay vào đầu hắn cứ như thể sẽ cướp cò bắn bể sọ bất cứ lúc nào.

    “Nhớ cho kỹ đây, nhóc. Bất kể là lúc nào, nơi nào, hễ ngươi nhìn thấy người nào mặc đồ giống như đi đám ma chỉa súng vào đầu thì tốt nhất nên tỏ thái độ nghiêm túc hơn cho ta.”

    “Vâng, thưa ngài! Ta sẽ nhớ kỹ!”

    Bấy giờ, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.

    Gambling Snake nghênh ngang đạp chân ga phóng đi, để lại bốn gã đứng đực người ra, cả buổi trời cũng không có vẻ gì là muốn báo cảnh sát.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hãy bình luận để chúng tôi biết bạn nghĩ gì, cũng như nhấn 'Cảm ơn' nhằm hân thưởng phần nào cho công sức của dịch giả!

    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Phiến Tội? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 06-10-2016 lúc 11:10.
    ---QC---
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn


  2. Bài viết được 53 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Aljb0b0,amilaza_amilaza,anagkh13,anh123,anhnv.tex,BaBeo,Blue_planet,chl10808,cooro21,cucaiduong,cuonglv,darkshadow,Dothy,gianghohiemac,Hoài Anh,hotfam501,htluu,huynhvu217,June,kent1982,koolcom,ktvn666,lamtg,Lão Ngưu,Longinus,longphiduongkk,loveofthelive,lybietcau,MonkeyDluffy,MrazShooters,mrdjeu,namyen,ngocquan0404,nguyenmovie1,nhandota,NĐHải,odin,omega89,pestie,phamhau1986,PhongTieuDieu81,pnhuy,quangheo,ryankai,sena21,Stonez,Takhôngvàođịangụcthìaivào,TheKiller,voma,vượt,zzgintazz,ĐẠI LONG,
  3. #77
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 5 – Con Đường Báo Thù

    Chương 12: Phân tích, lợi dụng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Las Vegas, hai giờ sau khi Thiết Vinh bị giết.

    Trong phòng khách sạn, Gilson II đang quan sát một cảnh tượng đặc sắc, không phải trên TV mà là ngay tại chỗ. Nội dung thật ra rất nhạt nhẽo, một cô bé mười bốn tuổi, sau khi bị phục thuốc thì dùng một con dao tự đâm vào mình, chỉ vậy mà thôi.

    Đối với gã quý tộc không có phần lớn chức năng sinh lý nhưng lại ham muốn quyền lực này, đây là cách giải trí kích thích nhất mà hắn có thể tìm được. Nhìn một sinh mạng khỏe mạnh đẹp đẽ tàn lụi ngay trước mắt, trở nên khiếm khuyết, có thể khiến hắn thỏa mãn rất nhiều. Tối nay hắn sẽ ngủ trên chiếc giường đầy máu kia, ngửi mùi máu tanh, như vậy mới có thể khiến hắn có một giấc mơ đẹp.

    Cảnh tượng đặc sắc hôm nay kết thúc rất nhanh, sau mười mấy dao đã cắt đến động mạch, vì mất máu quá nhiều nên cô bé đã hôn mê. Gilson II thấy cô bé nằm yên một lúc lâu, hắn bực bội nhấn vài cái lên màn hình cảm ứng bên cạnh xe lăn, sau đó mấy tên nhân viên y tế nhanh chóng vào phòng. Bá tước nói một câu “xử lý theo quy tắc cũ”, bọn họ liền khiêng người ra ngoài.

    Cái gọi là quy tắc cũ, đó là cho người nhà cô bé một khoản tiền, một khoản chi phí có thể khiến bọn họ im miệng vĩnh viễn. Thực ra đối với quý tộc, chút tiền này không đáng bao nhiêu. Hai mươi năm trước lúc Gilson II lên đại học, chỉ riêng chiếc xe thể thao của hắn thì tiền lương của một gia đình bình dân không ăn không uống cả đời cũng mua không nổi.

    Đáng buồn là những năm gần đây, thanh thiếu niên chịu “biểu diễn” cho Gilson II xem đều là tự nguyện, hoặc có thể nói là quyết định của mọi người trong nhà. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu một lần trải nghiệm như ác mộng có thể đổi lấy nửa đời sau cơm áo không lo, rất nhiều người sẽ chọn làm như vậy. Bởi vì cuộc sống vốn có của bọn họ chính là một cơn ác mộng khác, hơn nữa còn dài đằng đẵng, không thể tỉnh lại.

    Ngụy Tỉnh đi sát qua một nhóm người khiêng cáng trong hành lang, hắn liếc nhìn cô bé kia một cái, khẽ thở dài. Mặc dù rất phản cảm với sở thích này của bá tước, nhưng bản thân đang ăn nhờ ở đậu, thù lao lại hậu hĩnh, hắn không muốn vì biểu dương một thứ chính nghĩa chẳng có lợi ích gì với mình mà vứt đi con đường tiền tài này. Dù sao những đứa trẻ này cũng hiếm khi mất mạng, vẫn có thể cấp cứu kịp thời, nhiều nhất là sau này có chút khiếm khuyết về tinh thần hoặc thể xác, hoặc là trở nên thù hận cha mẹ.

    - Ngụy Tỉnh.
    Người vừa đến cửa, còn chưa kịp gõ, Gilson II đã dùng máy tính trong tay mở cửa phòng ra, hỏi ngay một câu:
    - Có phải Thiết Vinh đã thành công không?

    Khách sạn này vốn do Gilson II bí mật bỏ vốn xây dựng, toàn bộ kiến trúc giống như một phần thân thể của hắn, cho nên Ngụy Tỉnh cũng không ngạc nhiên với hành động của bá tước. Hắn chỉ đi vào phòng, tiện tay đóng cửa nói:
    - Thi thể của hắn bị cảnh sát quận Phong Diệp phát hiện, trước mắt HL địa phương sẽ tiếp quản chuyện này. Ta đã thông qua một số đường dây móc nối với bên kia, để bọn họ tuyên bố với bên ngoài, một du khách tên là Rhoda Ridge vì sơ suất rơi vào đống hóa chất ở nhà máy phụ cận, khiến toàn thân bị bỏng nghiêm trọng, cuối cùng chết trên đường phố.

    - Phế vật!
    Gilson II lớn tiếng gào thét:
    - Cái gì người năng lực cấp Cường! Đều là phế vật! Tên Gambling Snake kia rốt cuộc có cấp bậc gì! Ta phải tốn bao nhiêu tiền? Thuê người cấp bậc nào mới có thể bắt hắn tới đây!

    Ngụy Tỉnh nói:
    - Hắn dĩ nhiên cũng là cấp Cường. Hiện giờ trên thế giới, người cấp Hung trở lên cũng không có bao nhiêu.

    Hàm ý của hắn, đó là cấp Cường chính là cấp bậc cao nhất mà ngài có thể thuê, còn cao hơn thì tiền chưa chắc đã mua được.

    - Vậy tại sao Thiết Vinh chết! Không phải bọn chúng cùng một cấp bậc à?
    Gilson II quát lên.

    Ngụy Tỉnh nói:
    - Là chênh lệch về mặt kỹ xảo chiến đấu.

    Gilson II bình tĩnh lại một chút, nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Như vậy... phải làm sao đây? Cứ để mặc hắn chạy trốn sao?

    Ngụy Tỉnh nói:
    - Không, dựa theo các loại biểu hiện của hắn trước đó, có thể hắn sẽ tự tìm đến cửa.

    - Cái gì?
    Trong nháy mắt con ngươi của Gilson II co lại, sự sợ hãi dâng lên trong lòng, giống như cảnh tượng khủng bố nhiều năm trước vẫn chưa kết thúc.

    Ngụy Tỉnh nói:
    - Trước đó ta cho rằng, hắn bảo Johnton chuyển lời với ngài chỉ là muốn ngài nảy sinh nghi ngờ với Johnton. Nhưng cái chết của Thiết Vinh, cùng với vài lời hắn nói với Thiết Vinh, khiến ta cảm giác được... hắn đang nghiêm túc.

    Khi Ngụy Tỉnh rời đi, tâm tình của Gilson II rất phức tạp. Phương châm ban đầu của hắn là kiên trì bắt sống đã thay đổi, trở thành sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bây giờ điều hắn lo lắng không phải có thỏa mãn khi báo thù hay không, mà là Gambling Snake sẽ giết đến cửa.

    Ngụy Tỉnh lại không cho rằng như vậy, theo như hắn thấy, Gambling Snake tuy mạnh nhưng cũng không lợi hại đến mức có thể một mình giết đến cửa, dù sao thủ hạ của Gilson II vẫn còn một số kẻ mạnh.

    Ngụy Tỉnh này là người năng lực cấp Giấy, mặc dù chiến đấu chưa chắc đã mạnh, nhưng hắn giỏi về thu thập và phân tích tình báo. Năng lực của hắn là điều khiển hành động của động vật, lại có thể chia sẻ tầm mắt và thính giác của động vật bị khống chế. Chỉ cần là động vật từng bị tinh thần của Ngụy Tỉnh kết nối, cho dù ở chỗ nào, cách hắn bao xa, tùy thời đều có thể bị hắn khống chế lần nữa. Ngoài ra hắn còn có thể thông qua tầm mắt của động vật bị kết nối này, lại tiến hành kết nối với những động vật khác. Do đó Ngụy Tỉnh đã tốn rất nhiều năm nghiên cứu sự di chuyển của loài chim, điều này khiến cho tai mắt của hắn gần như trải rộng mỗi góc trên toàn thế giới. Thực ra mạng lưới giám sát nhìn như hoàn mỹ này cũng có rất nhiều sơ hở, chẳng hạn như nơi mà những động vật kia bay không tới thì không thể giám thị, hơn nữa phải thường xuyên thay đổi đối tượng kết nối tinh thần, bởi vì những động vật kia dù sao cũng nằm trong chuỗi thức ăn, tử vong là chuyện khó tránh khỏi.

    Đương nhiên, Ngụy Tỉnh chỉ có thể kết nối với một động vật trong một thời điểm, nếu không tinh thần của hắn sẽ tan vỡ. Mà động vật bị kết nối kia trước tiên phải có não, những con như ốc sên và sao biển chắc chắn không được. Tiếp theo là thể tích của não phải lớn một chút, do đó côn trùng không được. Thứ ba là đầu óc không thể quá thông minh, cho nên người cũng không được.

    Mặc dù có nhiều hạn chế, năng lực giám thị và theo dõi của Ngụy Tỉnh vẫn rất mạnh, đáng tin hơn nhiều so với trực tiếp điều động con người, hơn nữa cũng khó bị phát hiện hơn. Nhưng khuyết điểm là hắn không thể hai mươi bốn giờ không ngủ, liên tục khống chế động vật nhìn chăm chú vào người khác, cho nên loại giám thị này vẫn phải luân phiên kết hợp với bọn sát thủ đi đến tận nơi.

    Còn về năng lực phân tích, Ngụy Tỉnh dĩ nhiên mạnh hơn nhiều so với tên Johnton giả vờ nho nhã, thật ra lại ngu ngốc kia.

    Lấy trận chiến giữa Gambling Snake và Thiết Vinh làm ví dụ, Ngụy Tỉnh dùng tầm mắt của một con chim bồ câu quan sát toàn bộ quá trình, điều này khiến hắn cảm nhận được sâu sắc sự đáng sợ của thích khách Thiên Minh.

    Ban đầu dùng súng bắn, tấn công vào bốn bộ phận có thể là điểm yếu của Thiết Vinh, bao gồm đầu, tim, bụng và đầu gối. Thiết Vinh không né tránh, bởi vì vảy sắt của hắn có thể cản đạn. Gần như trong nháy mắt, Gambling Snake dựa vào trực giác dùng kiếm trong tay áo xông đến tấn công vào yết hầu. Lần này Thiết Vinh dùng tay cản lại, đây là trực tiếp để lộ điểm yếu thứ nhất của hắn, yết hầu.

    Tiếp đó Gambling Snake dứt khoát bỏ vũ khí, tránh đứng gần đối phương quá lâu, dùng lựu đạn thử tấn công. Kết quả chứng minh sóng xung kích và mảnh đạn do vụ nổ sinh ra cũng vô hiệu với Thiết Vinh. Từ đó có thể thấy, trước tiên bất kể Thiết Vinh có mấy điểm yếu tìm ra được, ít nhất sát thương trên diện rộng không đủ sức uy hiếp bất cứ điểm yếu nào của hắn, nhất định phải dùng công kích chuẩn xác và mạnh mới có hiệu quả, hơn nữa lực công kích ít nhất phải mạnh hơn đạn bình thường và mảnh đạn bay ra sau khi lựu đạn nổ.

    Sau đó Gambling Snake hỏi tên đối phương, đây là đang tỏ ra yếu thế, giả vờ coi trọng kẻ địch. Thực ra là một cái bẫy, hắn cố ý làm vậy khiến đối thủ sinh ra một loại ảo giác, giống như Gambling Snake đang ở tình thế xấu, kinh ngạc vì thực lực của Thiết Vinh. Ngụy Tỉnh đứng ngoài quan sát lại rất rõ ràng, chiến đấu tiến triển đến đây, Gambling Snake vẫn chưa hề bị thương lông tóc, còn Thiết Vinh đã chịu đòn nhiều lần, mặc dù hiệu quả không lớn lắm, nhưng về chiến thuật dễ dàng nhìn thấy ai mạnh ai yếu.

    Quả nhiên Thiết Vinh đã mắc câu, hắn tấn công không hề e dè, từ trên đánh xuống. Lúc này Gambling Snake mới cầm kiếm mềm đâm tới, ngoại trừ hóa giải lần tấn công này của đối phương, một mục đích khác là thăm dò tình hình thị giác và năng lực phản ứng trong nháy mắt của Thiết Vinh. Khi một người đứng trên đất bằng, ngươi không đoán được cực hạn của hắn, chỉ khi bị tấn công giữa trời không chỗ mượn lực, mới nhìn ra được hắn rốt cuộc có thể tránh né đến mức độ nào.

    Sau đó Gambling Snake một lần nữa kéo giãn khoảng cách, thừa dịp Thiết Vinh chưa đứng vững, ba thanh phi đao nhắm vào mắt, yết hầu và mắt cá chân, đều là điểm yếu của Thiết Vinh. Điểm yếu nơi yết hầu đã lộ ra từ trước, mắt là bộ phận vừa rồi khi kiếm mềm đâm vào mặt, Thiết Vinh đã đưa tay lên che đầu tiên, còn mắt cá chân là một lần thăm dò khác.

    Có một điểm Ngụy Tỉnh cũng không nhìn ra, đó là tốc độ của ba thanh phi đao này thật ra là do Gambling Snake cố ý phóng chậm, nếu Thiết Vinh không kịp phản ứng thì đòn tấn công này lại mất đi giá trị.

    Kết quả Thiết Vinh đã ngăn cản hai thanh phi đao, tránh khỏi một thanh khác, hơn nữa còn thẹn quá hóa giận, đấm đá lung tung xông tới. Lúc này Gambling Snake đứng cách Thiết Vinh một khoảng, đã biết được chuyện cuối cùng mà hắn muốn biết, đó là tốc độ chạy nhanh nhất của Thiết Vinh.

    Đến đây trận chiến này mới xem như chính thức bắt đầu, Gambling Snake đã biết được tốc độ, sức phản ứng, điểm yếu và sức mạnh thấp nhất để phá tan điểm yếu của đối phương, biết được những chuyện này là đủ rồi. Còn như sức lực của đối phương lớn đến đâu, bộ phận không phải điểm yếu có thể chịu đựng công kích lớn thế nào, sức khôi phục ra sao vv, đều không có ý nghĩa.

    Không để đối phương có cơ hội tổn thương ngươi, nhanh chóng tìm ra và công kích chuẩn xác vào điểm yếu, một chiêu giết chết đối thủ, đây mới là thích khách.

    Từ phản ứng của Thiết Vinh khi mắt cá chân bị tấn công, có thể phán đoán lúc thân thể Thiết Vinh co duỗi uốn éo, cường độ vảy ở các khớp đều khá yếu, tấn công vào những chỗ này có thể phế bỏ khả năng hành động của Thiết Vinh.

    Cho nên Gambling Snake dừng lại, dùng tốc độ vượt qua phản ứng nhanh nhất của Thiết Vinh, dùng cường độ vượt qua sức chịu đựng của điểm yếu trên người Thiết Vinh, phát động một lần tấn công, một chiêu này đã phân ra thắng bại.

    Ngụy Tỉnh quan sát trận chiến này từ đầu đến cuối. Hắn suy nghĩ, nếu như đổi một người khác có năng lực thân thể tương đồng với Gambling Snake đến đánh với Thiết Vinh, trận chiến này cũng sẽ thắng, nhưng người nọ có thể sẽ bị thương, thậm chí là thắng thảm. Bởi vì trong quá trình tìm kiếm nhược điểm ngươi tới ta lui, quyền cước va chạm, tuyệt đối không có hiệu suất giống như phương thức của Gambling Snake.

    Mỗi hành động của Gambling Snake đều có ý nghĩa, không hề lãng phí thể lực, không để đối phương chiếm được bất kỳ ưu thế nào trong chiến đấu. Đáng sợ nhất là thông qua hành động nhỏ nhặt để dẫn dắt trạng thái tâm lý của đối phương, từ đó giết chết đối thủ mà không bị thương chút nào.

    Cũng chính vì vậy, Ngụy Tỉnh mới nói kết luận của mình với Gilson II: “Là chênh lệch về mặt kỹ xảo chiến đấu.”

    ......

    Mặt khác, tình hình sau hôm đó của Gambling Snake cũng không thoải mái.

    Tay chân của Gilson II rất đông, từ quận Phong Diệp đến quận Tinh, chưa hề dừng truy sát Gambling Snake, nhưng lại không có cao thủ giống như Thiết Vinh, tên Johnton kia cũng không xuất hiện lần nữa.

    Trong gần hai tuần lễ, bọn sát thủ như hình với bóng. Cho dù Gambling Snake nhiều lần thay đổi thân phận giả, ngay cả kiểm tra an ninh ở sân bay cũng lọt qua được, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bọn chúng. Đương nhiên bọn chúng không dám đánh chính diện với Gambling Snake, dù sao ngay cả cao thủ cấp Cường cũng bị giết, e rằng đánh thẳng mặt chỉ là chết uổng. Những sát thủ này quá nửa đều chọn cách đánh lén, đầu độc, tập kích vv, đáng tiếc vẫn không thể thành công, còn tổn thất một số nhân thủ.

    Trước mặt bậc thầy như Gambling Snake, thủ đoạn của bọn chúng giống như trò đùa, căn bản không đáng nhắc tới. Vũ khí đầu tiên của sát thủ là súng bắn tỉa, còn vũ khí cuối cùng có lẽ chỉ là một con dao nhỏ mà thôi. Càng gần mục tiêu thì càng cần kỹ xảo siêu việt, người mới dùng súng ống đứng xa mục tiêu, bậc thầy thì có thể giết người thành thạo ở bất kỳ khoảng cách nào.

    Còn về hành tung của mình luôn bị nắm bắt được, Gambling Snake cũng rất nhanh hiểu ra. Hắn loại trừ các khả năng bị theo dõi, cuối cùng phương pháp không thể loại trừ, quả nhiên vẫn là người có siêu năng lực theo dõi.

    Thế là hắn lại cẩn thận tra xét nội dung của quyển sách nội tâm, tập trung vào một kẻ có siêu năng lực khác dưới tay Gilson II, người này chính là Ngụy Tỉnh.

    Người bình thường sau khi biết được tình hình này, có thể sẽ bắt đầu bắn chết các động vật nhỏ, nhưng Gambling Snake thì không. Hắn nghĩ ra một kế hoạch, lợi dụng năng lực này của Ngụy Tỉnh để giúp chính mình.

    Một tháng trước có lẽ Tom Stoll sẽ không nghĩ ra kế sách này, nhưng hiện giờ đã có quyển sách nội tâm trợ giúp. Theo khoảng cách với kẻ thù càng ngày càng gần, bản năng giết chóc của Gambling Snake cũng càng nhanh nhạy và sắc bén...

    ------------------------

    PS: Từ giờ mình sẽ dịch bộ này, do cách dịch khác nhau nên sẽ có một số từ ngữ hay tên riêng khác với người dịch trước đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 06-06-2019 lúc 14:32.

  4. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,chl10808,Hổ bông,mrlayloi,ngocquan0404,padagunda,pestie,pnhuy,quangheo,ryankai,Tiếu Ngạo Nhân,Tieu Lan,voma,
  5. #78
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 5 – Con Đường Báo Thù

    Chương 13: Cái bẫy

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngày 4 tháng 4 năm 2101.

    Lúc gần nửa đêm, sắp thanh minh gió nhẹ khơi màn, xuân sắp tàn hoa đã rụng rơi.

    Nếu như giết người cũng phải chọn thời điểm, hôm nay là ngày rất tốt.

    Gilson II đang chờ trong phòng khách sạn, nhìn chăm chú vào mấy chục màn hình theo dõi được máy tính xử lý bằng công nghệ chia màn hình (Split-screen), tâm trạng không yên giống như ngồi trên đống lửa.

    Sáng sớm hôm nay Gambling Snake đã đến Vegas. Không tới một giờ, sự giám sát của Ngụy Tỉnh đã bị gián đoạn. Lý do rất đơn giản, Gambling Snake đã đi vào một phòng nghỉ cao cấp, lại kéo tất cả rèm cửa sổ xuống. Ở chỗ này loài chim và chuột đều không thể xâm nhập, chỉ số thông minh của động vật không xương sống thì lại khó làm việc này. Cho nên trước khi đối tượng ra ngoài phố, sẽ do đám sát thủ thay thế giám sát.

    Gilson II đã thành chim sợ cành cong, hắn cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng kinh khủng bảy năm trước. Vì vậy hắn gấp rút phái ra gần như toàn bộ cao thủ cấp Cường, tổng cộng sáu người đi đến nhà nghỉ kia, dù phải tháo dỡ cả tòa cao ốc cũng không thể để Gambling Snake còn sống ra ngoài. Đối tượng muốn sống sót rời khỏi thì chỉ có cách được khiêng ra, hơn nữa tốt nhất là bị khống chế không còn khả năng chống cự, trực tiếp đưa đến trước mặt Gilson II. Đương nhiên đó là tình huống tốt nhất.

    Còn như tình huống xấu nhất mà Gilson II có thể chấp nhận, đó là Gambling Snake bị giết chết, mình không thể hành hạ đối phương một phen, chỉ vậy mà thôi. Hắn tuyệt đối sẽ không cân nhắc kế hoạch khiến đối phương có cơ hội uy hiếp đến sự an toàn của mình.

    Nói đến cao thủ cấp Cường, thủ hạ của bá tước còn một người không đi tham gia vây giết, đó là Gary Johnton, còn được gọi là “Chó Săn”. Cái từ “chó” này trong tiếng Anh, đa số tình huống đều không phải dùng để sỉ nhục người khác. Cho nên cái biệt danh này cũng không phải có ý xấu, nó đại biểu cho sự trung thành, nhạy bén và giỏi săn bắt.

    Cuối cùng Gilson II vẫn tin tưởng Johnton. Trên thực tế sau mấy phen suy đoán, bá tước phát hiện Johnton thực ra là người đáng tin cậy nhất, vì vậy Johnton được giữ lại bên cạnh bá tước, đảm nhiệm công việc bảo vệ.

    Tất cả đã sắp xếp ổn thoả, bá tước chỉ cần chờ một tin tức tốt lành sớm muộn sẽ đến mà thôi. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn vẫn khó kìm nén được cảm giác sợ hãi, giống như có một đôi tay vô hình đang bóp cổ mình, khiến hắn không thở nổi.

    Một người nữa cũng cảm thấy hơi khác thường, đó là Ngụy Tỉnh. Hắn vẫn luôn không an tâm, mặc dù nhiệm vụ của mình đến đây hẳn là đã kết thúc. Trên lý thuyết Gambling Snake không có khả năng chạy thoát khỏi vòng vây của sáu tên cao thủ cấp Cường, nhưng trực giác của Ngụy Tỉnh nói cho hắn biết vẫn có chỗ nào đó không thích hợp.

    Ngụy Tỉnh dùng tinh thần kết nối với một con chim bồ câu gần nhà nghỉ Gambling Snake đang ở, khống chế nó lượn vòng tìm tòi trên đường phố chung quanh, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đang lúc hắn cảm thấy mình đã quá đa nghi, chuẩn bị từ bỏ, trên đường phố đèn đuốc sáng rực, bóng dáng một người đàn ông mặc áo đen bỗng tiến vào trong tầm mắt của chim bồ câu. Ngụy Tỉnh dĩ nhiên nhận ra được đó là Gambling Snake, nhưng hắn không nghĩ ra đối phương làm cách nào trốn thoát khỏi nhà nghỉ?

    Chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy Gambling Snake rẽ vào một con hẻm, tiếp đó vận sức đạp tường trèo lên, giống như đi trên đất bằng, nắm lấy mấy chỗ không bằng phẳng trên kiến trúc, đã leo lên nóc nhà cao bốn tầng. Sau đó hắn nhảy đi như chim én lướt trên không, đáp xuống như chuồn chuồn chạm nước, từ trên nóc nhà chạy nhanh tới, đi theo một đường thẳng, mà mục tiêu của phương hướng kia chính là...

    Trong lòng Ngụy Tỉnh kinh hãi nghi hoặc. Làm sao Gambling Snake biết được chỗ ẩn thân Gilson II, hắn vừa mới đến Vegas không lâu, có được tình báo từ đâu? Chẳng lẽ hắn có nội ứng?

    Không kịp suy nghĩ nhiều, Ngụy Tỉnh biết việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng thông báo cho bá tước. Thứ nhất đó là chức trách của mình, thứ hai có câu là “cổng thành bốc cháy, hại cá trong ao”, lỡ may tên sát tinh này giết vào khách sạn, thấy người là chém, vậy thì mình cũng không sống được.

    Hắn không ngắt kết nối với con chim bồ câu kia, tiếp tục phân thần giám thị mỗi hành động của Gambling Snake, điều khiến con chim bồ câu kia bay theo phía sau đối tượng. Bản thân Ngụy Tỉnh thì nhấc điện thoại gọi đến chỗ Gilson II. Máy tính trên xe lăn đối phương dĩ nhiên cũng có công năng liên lạc truyền tin, rất nhanh đã trả lời:
    - Ngụy Tỉnh à, có chuyện gì vậy?

    Ngụy Tỉnh nói:
    - Gambling Snake đã ra khỏi nhà nghỉ, đang đi về hướng khách sạn này.

    - Cái gì?
    Gilson II cả kinh, hắn lập tức đồng thời liên lạc với mấy tên sát thủ ở nơi khác:
    - Các ngươi đang làm gì vậy? Người đã chạy mất rồi!

    Đầu bên kia đáp lại:
    - Ông chủ, nhà nghỉ này rất kỳ quái, giống như... giống như một mê cung. Ta nghĩ chúng ta đều bị nhốt rồi.

    - Đồ... ngu!
    Gilson II gào lên:
    - Hắn đã giết đến cửa rồi, các ngươi còn lạc đường trong nhà nghỉ? Mau cút về cho ta!

    Năm phút kế tiếp Gilson II không ngừng chửi mắng, bên kia lại trở nên hỗn loạn, đám người siêu năng lực cấp Cường đều nóng nảy. Thằng cha kia có tiền, muốn mắng thì cứ mắng, nhưng một đám người trưởng thành như bọn họ lại lạc đường trong một nhà nghỉ, đây là chuyện gì?

    - Bá tước đại nhân, hắn đã đến rồi.
    Không lâu sau, thông tin từ Ngụy Tỉnh bên kia lại chen ngang.

    Gilson II nhìn vào máy theo dõi ở cửa chính khách sạn, trông thấy người đàn ông mặc áo đen từ bên ngoài đi tới, lập tức sợ đến mặt không còn chút máu. Hắn vừa kinh hãi vừa giận dữ, giống như lưỡi hái tử thần đã đặt lên cổ mình, muốn nuốt nước bọt cũng không được.

    Gambling Snake vừa vào đại sảnh khách sạn liền rút súng bắn lên trần nhà, những người không liên quan lập tức bỏ chạy tứ tán. Đám bảo vệ của khách sạn này không có súng, cho nên cũng không ai dám tiến lên, chỉ có chút tiền lương như vậy thì ai dám đùa giỡn với mình mạng, nhanh báo cảnh sát mới là đúng đắn.

    Cô gái ở bàn tiếp tân còn tưởng rằng đối phương nhất định sẽ đi đến nói gì đó với mình, sắc mặt tái mét trốn dưới bàn, run lẩy bẩy. Kết quả chỉ nghe thấy tiếng bước chân của đôi giày da, lại trực tiếp đi qua trước bàn...

    Gambling Snake giống như trước kia đã từng đến đây, đi thẳng về phía thang máy, nhấn vào một tầng lầu. Tại khoảnh khắc trước khi cửa thang máy đóng lại, hắn bắn một viên qua khe hở, chuẩn xác giết chết một con chim bồ câu bay vào đại sành khách sạn.

    Kẻ này một không cướp tiền, hai không cướp sắc, cũng không hỏi thăm người nào ở phòng nào, lại đi vào thang máy. Đám người đứng xem cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ vị đại hiệp này nổ súng chỉ đơn thuần muốn cánh cáo mọi người, vậy tiếp theo hắn muốn làm gì? Nổ tan cao ốc sao?

    Quản lý khách sạn lập tức truyền thanh bắt đầu sơ tán khách, đương nhiên trước khi làm chuyện này hắn đã gọi điện thoại cho Gilson II. Có điều đầu bên kia hiển nhiên không rảnh để ý tới một nhân vật nhỏ như hắn, mắng mấy câu rồi kết thúc cuộc gọi.

    Trong khách sạn này dĩ nhiên cũng có phòng an toàn do Gilson II xây dựng, nằm ở tầng hầm. Hắn giống như phát điên giục Johnton đẩy xe lăn của mình đi nhanh tới đó. Johnton tuy muốn đánh một trận với Gambling Snake, nhưng bá tước đã phân phó nên cũng đành làm theo.

    Bởi vì đám sát thủ khá mạnh đã được phái ra, lực lượng vũ trang tư nhân của Gilson II còn lại trong khách sạn này phần lớn chỉ là người bình thường, không có bao nhiêu kẻ siêu năng lực, cho dù có cũng thuộc loại hình không thích hợp chiến đấu giống như Ngụy Tỉnh. Lúc Gilson II chạy trốn, màn hình máy tính trên xe lăn của hắn giống như đang chiếu một bộ phim hành động đẫm máu. Bọn thủ hạ của hắn hễ dám cản đường Gambling Snake, đều bị đối phương một viên một tên, có lúc khoảng cách gần thì một kiếm trong tay áo đâm xuyên qua đầu.

    Khi Gilson II ngồi lên thang máy đi xuống tầng dưới cùng, Gambling Snake lại biến mất khỏi máy theo dõi, nơi hắn xuất hiện lần cuối chính là tầng lầu nơi có căn phòng của Gilson II.

    Hai mươi giây yên tĩnh, không khí trong thang máy áp bức vô cùng. Đột nhiên máy truyền tin lại kêu lên khiến Gilson II giật mình, hắn run giọng trả lời:
    - Ai?

    Ngụy Tỉnh nói:
    - Là ta, bá tước đại nhân, mau rời khỏi thang máy!

    - Ngươi nói gì? Làm sao rồi?
    Gilson II hỏi.

    Ngụy Tỉnh nói:
    - Hắn đã lẻn vào lồng thang máy rồi! Ngài nhất định không thấy hắn trong máy theo dõi nữa. Ta khống chế động vật đi vào, có thể đại khái nắm giữ hướng đi của hắn. Nhưng hắn hành động rất nhanh, ta cũng không biết có thể theo được bao lâu.

    - Vậy... ta nên làm sao đây?
    Lúc này trong lòng bá tước đã rối loạn, không biết đi đường nào.

    Ngụy Tỉnh hỏi:
    - Johnton ở cạnh ngài đúng không?

    Johnton ở bên cạnh nói:
    - Đúng vậy, ta ở đây.

    Ngụy Tỉnh nói tiếp:
    - Mau dừng thang máy lại, mở cửa cõng bá tước lên cầu thang, chạy đến tầng thượng. Không được đi xuống nữa. Gambling Snake hành động rất nhanh, hắn từ trong lồng thang máy nhảy xuống, trượt theo dây thép, nhất định có thể đến tầng dưới cùng trước các ngươi. Hắn cũng có thể trực tiếp xâm nhập vào giữa thang máy chỗ các ngươi, hoặc là chặn ở cửa phòng an toàn, như vậy bá tước sẽ gặp nguy hiểm.

    - Bây giờ các ngươi đi ngược lại hướng của hắn, từ cầu thang chạy lên trên. Bá tước đi đứng không tiện, Gambling Snake nhất định không nghĩ tới các ngươi lại lựa chọn như vậy, sẽ tranh thủ được thời gian. Ta đã liên hệ với trực thăng đến sân thượng tiếp ứng, chỉ cần lên trực thăng thì sẽ an toàn, dù sao hắn cũng không biết bay.

    Gilson II vừa nghe những lời này liền hớn hở ra mặt, trong lòng thầm nghĩ Ngụy Tỉnh này quả nhiên tài giỏi, vào thời khắc mấu chốt gặp nguy không loạn, có công bảo vệ chủ, xem ra sau này phải trọng dụng. Hắn lập tức nói với Johnton:
    - Mau đi, không nghe hắn nói sao?

    Johnton nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy phương án này có vấn đề gì, vì vậy liền dừng thang máy lại, cõng bá tước ra ngoài. Lúc gần đi còn không quên giở chút trò khôn vặt, quay đầu lại nhấn lên bảng điều khiển thang máy vài tầng lầu khác rồi mới rời khỏi.

    Cõng bá tước chạy hai mươi tầng lầu, cuối cùng đã lên đến sân thượng, có thể thở được một hơi. Nhìn bầu trời đêm xa xa không một áng mây, cũng không thấy bất kỳ bóng dáng trực thăng nào. Tiếc rằng hiện giờ đã bỏ xe lăn của Gilson II lại, trên người cả hai cũng không có thiết bị liên lạc với bên ngoài.

    Năm phút trôi qua, khoảng thời gian này giống như giày vò, trái tim của Gilson II dần dần trầm xuống, dự cảm bất tường ngày càng mãnh liệt. Hắn dường như đã phát giác được chuyện gì, nhưng chuyện đó quá đáng sợ, đến mức hắn không dám nghĩ tới.

    Tại lối đi duy nhất dẫn đến sân thượng, cánh cửa kia bị mở ra, Gambling Snake đứng ở đó, trên tay trái của hắn còn cầm một sợi dây thừng lớn màu trắng.

    - Tìm dây thừng thích hợp làm chậm mấy phút, không chờ lâu chứ.
    Hắn vừa nói vừa tiện tay đóng cửa phía sau lại.

    Lúc này Gilson II đang dựa vào ven bờ sân thượng, ngồi dưới đất. Hắn không thể động đậy, chỉ giống như phát điên gào thét:
    - Giết hắn! Johnton! Mau giết hắn! Đừng để hắn đến gần ta!

    Johnton chắn ở trước mặt bá tước, sau lưng hắn chính là vách chắn cuối cùng của Gilson II:
    - Hừ... như vậy cũng tốt, ta vốn không cảm thấy chạy trốn có thể giải quyết vấn đề.

    Gambling Snake ném sợi dây xuống bên cạnh, nói:
    - Vốn cũng không có chuyện chạy trốn, nơi này cao năm mươi hai tầng, mà trực thăng kia cũng chỉ là giả dối mà thôi.

    Johnton nói:
    - Nói vậy... Ngụy Tỉnh là nội ứng của ngươi?

    Gambling Snake nói:
    - Ngươi không cảm thấy hỏi vấn đề này rất ngu xuẩn sao? Ngu xuẩn giống như trước đây không lâu ngươi cho rằng mình đã trúng độc vậy.

    - Tên khốn ngươi...
    Johnton nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết phản bác thế nào.

    Gambling Snake nói:
    - Đáp án vô cùng đơn giản, sau khi ta biến mất khỏi máy theo dõi, cũng không đi vào lồng thang máy, mà là đi vào phòng của Ngụy Tỉnh. Lúc hắn gọi điện thoại cho các ngươi, ta đang dùng súng chĩa vào đầu hắn. Hắn thông minh hơn ngươi nhiều, vì vậy cũng rất biết diễn kịch, mỗi câu nói đều giống như thật.

    - Gilson đã sớm thất kinh. Khi mất đi hình ảnh giám sát, năng lực của Ngụy Tỉnh lại trở thành phương pháp giám thị duy nhất đáng tin cậy. Dưới tình huống nguy cấp này, thông tin của hắn giống như cọng cỏ cứu mạng, trong thời gian ngắn các ngươi gần như không thể tìm ra sơ hở trong lời nói, vì vậy các ngươi đã tin tưởng... tin tưởng động vật của hắn có thể quan sát được bên trong khách sạn, tin tưởng cái gọi là trực thăng, do đó các ngươi không đi vào phòng an toàn mà đến chỗ này.

    - Ngươi nói xong chưa?
    Johnton lạnh lùng nói:
    - Nói cho cùng, vẫn phải đánh một trận mà thôi.

    Gambling Snake trầm mặc, hắn từ từ bước đến gần Johnton, kiếm trong tay áo sẵn sàng tấn công.

    Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,chl10808,mrlayloi,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,quangheo,ryankai,Tiếu Ngạo Nhân,Tieu Lan,voma,
  7. #79
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 5 – Con Đường Báo Thù

    Chương 14: Báo thù

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Bề ngoài Johnton luôn cố tỏ ra là một kỳ nhân cơ trí nhạy bén, nhưng thực ra chỉ là một kẻ tự cho mình thông minh. Hắn cho rằng cùng là người năng lực cấp Cường, thắng bại sẽ xấp xỉ như nhau, lại không biết với cấp bậc tương đồng, khả năng vận dụng và kinh nghiệm chiến đấu sẽ khiến cho thực lực khác biệt một trời một vực. Huống hồ Gambling Snake thông qua quyển sách nội tâm của Gilson II, đã sớm biết được năng lực của Johnton. Đối với một thích khách lão luyện như vậy, biết người biết ta dĩ nhiên là trăm trận trăm thắng.

    Khi khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét, Gambling Snake trong nháy mắt vòng ra sau lưng Johnton, kiếm trong tay áo đột ngột đâm tới. Johnton vẫn theo kịp tốc độ này, xoay người tránh qua, thuận thế bắt lấy cổ tay Gambling Snake. Tại khoảnh khắc đó, Johnton thậm chí cảm thấy mình đã giành được thắng lợi.

    Năng lực của hắn là tinh thần lây nhiễm, chỉ cần tiếp xúc với mục tiêu hai giây trở lên là có hiệu lực. Quả nhiên Gambling Snake lập tức có biểu hiện khác thường, hắn hét lên một tiếng, dùng sức rút cánh tay bị nắm chặt ra, tiếp đó lùi lại mười mấy mét, cả người không ngừng run rẩy, biểu tình trên mặt cũng không còn bình tĩnh nữa, mà là sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên. Mười mấy giây trôi qua, hắn dường như không kiềm chế được nữa, đột nhiên cười sằng sặc, thần sắc vặn vẹo, còn cầm kiếm quơ lung tung, giống như một gã điên say rượu.

    Khóe miệng Johnton cười lạnh, hắn rất hài lòng với phản ứng này. Người bị ảnh hưởng bởi năng lực của hắn, biểu hiện rất giống như dùng thuốc phiện quá liều, chỉ là bọn họ sẽ không sùi bọt bọt mép hoặc tử vong.

    Chuyện này giống như về mặt tinh thần đã dùng năm mươi viên ma túy đá pha chế sẵn. Người bình thường dùng một chút thứ này, ít nhất có thể hưng phấn năm giờ. Thử nghĩ xem hiệu quả mấy chục lần, trong phút chốc bộc phát, biểu hiện của Gambling Snake cũng là hợp tình hợp lý.

    Johnton cười đắc ý, nói với Gilson II:
    - Bá tước đại nhân, hiện giờ hắn cơ bản đã không còn ý thức nữa, mỗi thớ thịt đều đang vận động với cường độ cao, máu chảy nhanh trong huyết quản. Bây giờ ta đưa ngài đến phòng an toàn tránh né, để một mình hắn ở đây làm loạn là được rồi. Người bình thường trúng phải năng lực của ta, nhiều nhất sau một giờ sẽ kiệt sức hôn mê. Còn loại giống như hắn, có lẽ cũng không cầm cự được thêm mấy phút, đến lúc đó ngài có thể bắt sống hắn, sau đó...

    Những lời tiếp theo không cần nói cũng biết, dĩ nhiên là hành hạ như địa ngục.

    Trên mặt Gilson II hiện lên nụ cười bệnh tật, giống như trong nháy mắt từ địa ngục đi đến thiên đường.

    - Ha ha ha... ngươi cũng có hôm nay!
    Hắn gào lên với Gambling Snake đang đứng nguyên vị trí, một mình vung vẩy kiếm trong tay áo.

    Johnton nói:
    - Bá tước đại nhân, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước. Hiện giờ hắn trở nên như vậy, vẫn có nguy hiểm nhất định.

    Hắn nói lời này không sai, mặc dù tinh thần lây nhiễm đã phá hủy lý trí đối phương, nhưng bản năng vẫn còn, hơn nữa rất có thể sẽ bị kích thích càng nhạy bén hơn. Trong lòng Johnton từ lâu đã ngầm sợ hãi Gambling Snake, hắn tuyệt đối không muốn đến gần đối phương hiện giờ.

    Hắn cúi người xuống, đưa tay muốn đỡ Gilson II dậy. Nhưng trong nháy mắt này, một thanh kiếm bỗng đâm vào sau cổ hắn, nhô ra khỏi cổ họng, mũi kiếm gần như chạm đến mắt của Gilson II ở phía trước. Máu của Johnton theo đường rãnh trên thân kiếm nhỏ xuống mặt Gilson II, khiến tên bá tước hiểu được mình không hề thoát khỏi địa ngục, mà là rơi vào tầng dưới chót.

    Gambling Snake nói bên tai đối thủ còn chưa tắt thở này:
    - Nếu như ngươi không rõ, ta có thể giải thích một chút. Trước khi đi lên ta đã dùng một liều lớn thuốc an thần, vừa rồi đâm ngươi một kiếm cũng là cố ý chậm đi, để ngươi có cơ hội chạm vào ta.

    - Vì vậy ngươi mới tính toán sai tốc độ nhanh nhất của ta, cũng tin tưởng vào tiết mục nổi điên của ta, cuối cùng đã hành động ngu xuẩn buông lỏng cảnh giác, đưa lưng về phía một thích khách đang cầm vũ khí trong tay.

    Hắn rút kiếm ra, máu bắn vào cả người Gilson II. Cổ họng Johnton kêu lên ùng ục, nhưng nói không ra lời. Gambling Snake lại đâm thêm một kiếm vào giữa lưng hắn, cho đến khi đối phương tắt thở mới ném thi thể sang một bên.

    Sắc mặt Gilson II như tro tàn, hắn giống như một con dê nhỏ chờ bị làm thịt, không có bất cứ khả năng chống cự nào đối diện với một con sói đói, không, là một tên ma quỷ.

    - Thầy giáo của ta từng dạy ta, nếu ngươi có lời gì muốn nói với con mồi, cũng chờ cắt cổ đối phương rồi hãy nói, trước giờ ta đều làm như vậy.
    Gambling Snake vừa nói vừa xoay người, đi đến chỗ sợi dây thừng ném xuống đất vừa rồi.

    - Nhưng ta muốn phá lệ một lần vì ngươi, ngài bá tước.
    Gambling Snake nhặt dây thừng lên:
    - Bởi vì bảy năm trước ngươi đã khiến ta phá lệ, người mà ta muốn giết trước giờ đều sẽ chết, nhưng ngươi lại may mắn sống sót.

    Hắn từng bước đến gần:
    - Cũng may hôm nay ta còn cơ hội sửa chữa, kết thúc câu chuyện đã sớm nên kết thúc này.

    - Ngươi...
    Gilson II chỉ thốt ra một chữ, liền bị Gambling Snake cắt ngang.

    - Ta biết ngươi muốn nói gì, ta đã từng nhìn thấy biểu tình đó của ngươi một lần rồi. Nếu ta là loại người có thể dùng tiền mua chuộc, bảy năm trước ta đã bị ngươi mua chuộc rồi.
    Gambling Snake ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Gilson II:
    - Ngươi và ta, không phải chuyện tiền bạc, mà phải dùng đến tính mạng để giải quyết.

    - Tại sao... ngươi từ lâu đã không còn là thích khách của Thiên Minh nữa... Ngươi tha cho ta! Ta thừa nhận truy sát ngươi là một sai lầm, ngươi chắc có thể hiểu được, ta thề sau này...
    Gilson II lại lần nữa bị cắt lời.

    - Ta đương nhiên hiểu được ngươi.
    Gambling Snake từ trên người lấy ra một quyển sách, đó là một quyển sách màu đen, trên bìa không viết bất cứ chữ nào:
    - Mức độ ta hiểu ngươi còn vượt xa tưởng tượng của ngươi.

    Hắn nói xong liền dùng bật lửa đốt quyển sách kia, lại tiện tay ném sang một bên:
    - Trên thế giới này, nếu còn ai có thể từ trên người ngươi tìm ra một chút phẩm chất đáng thương hại, hoặc là giá trị đáng cứu rỗi, đó nhất định là ta.

    Ánh mắt và giọng điệu của Gambling Snake càng lúc càng lạnh:
    - Có một câu chuyện như vậy, một ngày vào bảy năm trước, có gần ngàn người vây quanh phủ bá tước Gilson kháng nghị. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, vì không chịu nổi lệnh phân phối buôn bán, lại vô phương thay đổi chính sách, cho nên chỉ có thể tụ tập với nhau, giơ cao biểu ngữ, hô to khẩu hiệu, tiện thể chửi rủa cả nhà bá tước chết không yên lành.

    Gambling Snake nói:
    - Thế là trong bọn họ có rất nhiều người bị bắt. Không phải bị cảnh sát bắt đi, mà là bị lực lượng vũ trang tư nhân của ngươi, một quý tộc bắt giữ.

    - Ngày đó có khoảng một trăm người bị bắt, sau đó bọn họ không ai ngoại lệ bốc hơi khỏi nhân gian, khiến quận Song Ưng bị bao phủ trong một bầu không khí khủng bố, âm thanh phản kháng trong thoáng chốc giảm đi hơn nửa.

    - Những người đó đi đâu, Thiên Minh dĩ nhiên là biết. Bọn họ cuối cùng đều chết, bị ngươi bí mật xử tội để trút giận, hơn nữa còn bị chụp mũ tội danh phản quốc. Thật buồn cười...

    - Tổng đốc khi đó là bè đảng của ngươi, căn bản không nghe không hỏi đến những người chết kia, hắn ngầm đồng ý, thậm chí còn giúp đỡ che giấu cuộc tàn sát trắng trợn này.

    - Cũng chính vì sự kiện này, mới trực tiếp dẫn đến lần hành động của chúng ta vào tháng mười hai.

    Gilson II nhớ lại chuyện khi đó, thần sắc biến đổi mấy lần, nói tiếp:
    - Ngươi muốn báo thù cho những kẻ đó sao? Bọn chúng có quan hệ gì với ngươi! Một đám dân đen mà thôi! Chẳng lẽ vì lý do này mà ta phải chết sao?

    Hắn cuồng loạn kêu lên. Theo cách nhìn của hắn, tính mạng của mình thật sự quý giá hơn bình dân rất nhiều. Trên thực tế quan niệm của rất nhiều bình dân và hắn đều như nhau. Đây là một thời đại không có chỗ cho chính nghĩa và công lý, từ lâu cân đo giá trị của một người đã không còn dựa vào đạo đức hay phẩm cách, mà là tiền bạc và địa vị.

    Gambling Snake không trả lời vấn đề này, chỉ nói tiếp:
    - Thầy giáo của ta, đại sư vĩ đại của Thiên Minh, Giovanni Petrach. Mặc dù ông ấy không phải là người siêu năng lực có địa vị cao, nhưng lại là trưởng bối mà mỗi huynh đệ chúng ta đều tôn kính. Ông ấy truyền thụ cho chúng ta tinh thần và kỹ thuật của thích khách, dạy chúng ta vì công chính và quang minh đi gánh vác giết chóc và tối tăm, khắc dấu ấn của Thiên Minh vào trong linh hồn chúng ta.

    - Một người như vậy, chính vào năm ấy, khi người lãnh đạo của tổ chức nhận định nhiệm vụ không thể hoàn thành, lão sư vẫn kiên quyết một mình đi cứu viện một trăm người kia.
    Nói đến đây, Gambling Snake dừng lại một chút, điều chỉnh hô hấp:
    - Ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi, kỹ thuật và ý chí cuối cùng sẽ thua trước năm tháng. Thân thể già yếu, tổn thương tích lũy nhiều năm đã đánh bại ông ấy. Cứu viện không thành, ông ấy đã bị bắt.

    Trong mắt Gilson II lóe lên điều gì, hắn dường như đã nhớ lại, nhớ tới một ký ức vô cùng bất lợi với mình.

    - Các ngươi tra hỏi ông ấy, hành hạ ông ấy, nhưng không hỏi ra được chữ nào, cho nên cuối cùng ông ấy vẫn khó thoát khỏi cái chết. Nhưng có thể vì tức giận nhất thời, ngươi lại lựa chọn hình phạt treo cổ, sau đó còn treo thi thể của ông ấy trong sân nhà mình để thị chúng.

    Gilson II đã không dám nhìn thẳng vào mắt Gambling Snake, mà đối phương vẫn đang tiếp tục thuật lại:
    - Ngươi không nên làm như vậy. Ngươi bóp chết bình dân phản đối ngươi, coi thường tính mạng bọn họ, chuyện này đã không thể tha thứ. Nhưng ngươi treo cổ một thích khách, đó là sỉ nhục đối với người đó, ngươi đã chà đạp lên vinh quang của lão sư.

    - Nên biết, dây treo cổ là thứ chuẩn bị cho tội nhân.

    Tại khoảnh khắc nói ra câu này, một sợi dây thừng đã quấn vào cổ bá tước.

    Gilson II rốt cuộc đã hiểu, là điều gì khơi mào đêm máu tanh nhiều năm trước, là điều gì khiến một cỗ máy giết chóc có rất nhiều thủ đoạn lấy mạng người khác như Gambling Snake, lại lựa chọn dùng dây thừng treo hắn ở ngoài gác chuông.

    Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, làm cầu sửa đường không thi thể, có lẽ đa số tình huống đều như vậy, nhưng có lúc trên đời này cũng có báo ứng.

    Trên quảng trường trước cửa khách sạn đã đầy xe cảnh sát, từ sân thượng nhìn xuống có thể thấy khách khứa bị sơ tán, nhân viên làm việc trong khách sạn, người đi đường, còn có rất nhiều cảnh sát.

    Lúc này trên sân thượng khách sạn bỗng bừng lên một chùm ánh sáng, một viên đạn tín hiệu màu đỏ như khói hoa thắp sáng một mảnh trời.

    Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một người đàn ông trước người đầy máu bị ném ra từ sân thượng, cổ của hắn bị dây thừng lớn siết chặt, giống như đang chịu hình phạt treo cổ, treo trên bức tường bên ngoài cao ốc.

    Thi thể kia ở trên không lắc lư theo gió, gương mặt dữ tợn kinh khủng, chết không nhắm mắt. Gương mặt đó đang kể lại một câu chuyện đáng sợ và dài dòng, một câu chuyện dài đến bảy năm, liên quan đến báo thù...

    Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,chl10808,mrlayloi,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tiếu Ngạo Nhân,Tieu Lan,voma,
  9. #80
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 5 – Con Đường Báo Thù

    Chương 15: Mirror Face

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngày 9 tháng 4, một nơi tại quận Song Ưng.

    Sườn dốc đen, mộ lẻ loi. Nắng chiều ngiêng, nhạn bay về.

    Lúc Gambling Snake đi đến trước mộ sư phụ, nơi đó đã có một người đang đứng. Nhìn đường nét thân hình kia cao lớn cường tráng, hẳn là một người đàn ông trung niên. Hắn mặc một bộ áo khoác màu đen, chiếc mũ sau cổ trùm lên đầu, dáng vẻ thần thần bí bí, giống như một nhà luyện kim của thế kỷ thứ mười chín.

    Người nọ không mang hoa tươi đến mà mang một chai rượu mạnh, đó là rượu mà khi còn sống Petrach thích nhất. Lúc này chai rượu trên đất đã trống không, mộ bia lại bị ướt hơn nửa.

    Theo ta suy đoán, hành động của hắn rất giàu màu sắc chủ nghĩa lãng mạn, đó là đổ rượu xuống mộ bia, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn mắc tiểu.

    Được rồi, chỉ là đùa một chút mà thôi, trở lại chuyện chính.

    Đối diện với người xa lạ, Gambling Snake sẽ không tùy tiện buông lỏng cảnh giác. Hắn đi chậm lại, từ từ đến gần, trong lòng vẫn không loại trừ khả năng đối phương đột nhiên ra tay đánh lén mình.

    - Cậu là học trò của hắn sao.
    Người đàn ông bỗng lên tiếng, hắn không quay đầu lại, giọng nói rất khàn, còn có một loại ngột ngạt giống như nói từ trong hũ.

    Gambling Snake không tiếp tục đi tới, dừng lại phía sau đối phương không đến hai mét, trả lời:
    - Ngài là bạn của gia sư?

    - Bạn từ thuở nhỏ.
    Hắn dừng một chút rồi nói:
    - Có điều từ ngày hắn gia nhập Thiên Minh, chúng ta cũng không còn liên lạc nữa. Mấy chục năm trôi qua, khi lần nữa nghe được tin tức của hắn thì cố nhân đã qua đời, hài cốt đã lạnh lẽo. Ta lại không có cảm giác đặc biệt gì, cho nên ta cảm thấy chúng ta chỉ là cố nhân, không thể gọi là bạn.

    - Ngài còn nhớ được rượu mà gia sư thích nhất, đúng là hiếm có.
    Gambling Snake nói.

    - Hừ... một ngôi mộ trống mà thôi, ta nghĩ Thiên Minh đã dùng cách khác xử lý thi thể. Hơn nữa cho dù lão quỷ kia thật sự nằm bên dưới, cũng không nếm được mùi vị của rượu này.
    Hắn thở dài một tiếng:
    - Đời người có rượu phải nên say, cửu tuyền có giọt nào đến tay. Đám thích khách các ngươi hô hào “người theo thân chết, tinh thần bất diệt”, cuối cùng lại mấy người có thể thoát khỏi vận mệnh này.

    Gambling Snake không biết trả lời ra sao, sau khi báo thù hắn cũng từng suy nghĩ vấn đề tương tự, một kẻ như mình rốt cuộc sau này nên đi về đâu:
    - Ngài đã không tin vào lễ tế, cần gì đến đây gặp cố nhân.

    Người đàn ông kia xoay lại, áo khoác màu đen che phủ toàn thân đến mức gió thổi không lọt. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là hai phần ba gương mặt dưới mũ trùm đầu, nhưng nơi đó không có mặt người, chỉ có một chiếc mặt nạ màu sáng bạc.

    Bề ngoài mặt nạ đường cong nhẵn nhụi, có hình bán nguyệt hơi nhô ra ngoài, vì vậy không nhìn thấy đường nét của khuôn mặt, cũng không lộ một chút da nào, còn về bộ phận từ cằm trở xuống đều bị che sau cổ áo kéo cao, không nhìn thấy được.

    - Ta tới để gặp cậu, Gambling Snake.
    Người mặt gương nói.

    - Không biết tiền bối có gì chỉ giáo.
    Gambling Snake thay đổi cách xưng hô, bởi vì chỉ cần là người, sau khi nhìn thấy tạo hình kinh hãi như vậy đều sẽ nhận định đối phương không phải là người bình thường.

    - Ta cũng không phải thích khách gì, hai chữ tiền bối không nhận nổi. Còn về cái tên mà cha mẹ đặt cho, loại người giống như cậu và ta dĩ nhiên đã sớm vứt bỏ rồi. Cậu có thể gọi ta là Mirror Face, cũng không cần mở miệng là kêu “ngài”. Chỉ hơn nhau chút tuổi mà thôi, không đáng để gọi như vậy.
    Mirror Face nói xong, một bàn tay từ trong áo khoác đen vươn ra, bên trong cũng mặc trang phục đen kịt, trên tay còn mang một chiếc găng màu đen bằng da:
    - Trước tiên cậu xem đoạn ghi hình này một chút.

    Gambling Snake nhận lấy máy chiếu di động trên tay đối phương, nửa tin nửa ngờ nhấn xem. Cảnh tượng hiện lên trên màn hình là một căn phòng nhỏ hẹp, vị trí ống kính ở góc trần nhà, chính giữa phòng có một chiếc bàn, một bên là hai tên sĩ quan mặc quân phục HL đang ngồi, bên kia là một bóng người quen thuộc. Gambling Snake rất nhanh nhớ được người kia là ai, hắn ngẩng đầu nhìn Mirror Face:
    - Ghi hình vào lúc nào?

    Mirror Face nói:
    - Buổi tối ngày xảy ra vụ cướp ngân hàng, cậu còn đang trên đường về nhà, tên cướp may mắn sống sót này đã bị tổng bộ HL của quận Phong Diệp bí mật mang đi từ trong cục cảnh sát Winnipeg. Sau đó tất cả tin tức liên quan đến kẻ này, lúc công bố ra ngoài quá nửa đều trải qua chính phủ “sửa đổi”.

    Tiếng gào của tên cướp trong máy chiếu khiến Gambling Snake lại chú ý vào.

    - Các ngươi phải tin ta! Ta không phải là thủ phạm chính! Ta bị người khác uy hiếp! Đây là giao dịch! Các ngươi hiểu chưa?

    Biểu hiện của hai tên sĩ quan kia rất nghiêm túc:
    - Chúng ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đó, bớt nói nhảm đi!

    - Tại sao các ngươi không hiểu? Ta bị ép buộc! Ta phải cướp năm trăm ngàn tiền mặt! Sau đó đưa đến địa phương chỉ định! Ta phải thành công! Ta phải hoàn thành nhiệm vụ vào mấy giờ trước! Tại sao các ngươi không nghe ta nói! Cầu xin các ngươi! Mau thả ta ra!
    Hắn bị tra tấn trên ghế, chiếc ghế được cố định trên đất.

    Chỉ thấy tên cướp kia giống như phát điên ra sức vùng vẫy, gào thét, dù cổ tay bị còng siết ra vết máu, hắn cũng không hề quan tâm. Chân phải lúc ban ngày bị Gambling Snake bắn nát, mặc dù đã trải qua trị liệu đặc biệt của HL, nhưng lúc này dưới tấm vải thưa lại rỉ ra nhiều máu, thấm ướt mặt đất dưới bàn.

    Hai tên sĩ quan kia dường như đã mất kiên nhẫn, thấp giọng nói mấy câu vào máy truyền tin. Sau đó có vài người đi vào, tiêm thuốc mê cho tên cướp rồi kéo ra ngoài. Đến đây thì đoạn ghi hình cũng chấm dứt.

    Gambling Snake trả máy chiếu lại cho Mirror Face, hỏi:
    - Làm sao ngài lấy được đoạn ghi hình này?

    - Đây là một đoạn ghi hình vô dụng, một đoạn dữ liệu bị xóa bỏ, cho nên ta mới có thể lấy được.
    Mirror Face giải thích:
    - Hệ thống của HL rất khó xâm nhập, trên toàn thế giới có thể hack vào hệ thống cấp bậc như HL không quá mười người, đương nhiên trong đó không có ta. Nhưng mà... ta biết một lỗ hổng trong hệ thống của bọn họ, mỗi ghi chép bị bọn họ xóa bỏ đều sẽ lưu lại dữ liệu ngắn ngủi trên bios, chỉ cần nhanh tay thì có thể lấy ra trước khi tin tức hoàn toàn biến mất.

    Gambling Snake nói:
    - Như vậy tại sao ngài lại vừa khéo trộm được tin tức kia? Ngài giám thị tổng bộ HL ở quận Phong Diệp suốt hai mươi bốn giờ sao? Còn nữa, vì sao HL lại cảm thấy hứng thú với loại vụ án cướp ngân hàng này? Nếu nguyên nhân là vì ta, vậy thay vì thẩm vấn tên cướp kia, không bằng trước tiên bắt ta còn thực tế hơn.

    Sau nột tiếng cười lạnh, Mirror Face trả lời:
    - Bọn họ hành động nhanh như vậy, là vì tên cướp kia đã khai ra một cái tên.

    Gambling Snake nhớ lại nội dung đoạn ghi hình, nói tiếp:
    - Ngài muốn ám chỉ thủ phạm chính mà hắn nói?

    Mirror Face nói:
    - Đúng, bất kỳ vụ án nào, một khi có liên quan đến cái tên đó, lập tức sẽ không do cảnh sát bình thường quản lý nữa. Vụ án sẽ trực tiếp tăng đến cấp bậc nguy hiểm cao nhất của HL. Thứ cho ta nói thẳng, với thực lực của cậu, cậu cảm thấy cấp bậc nguy hiểm của mình là bao nhiêu? Hai? Hay là ba? Hừ... vậy còn kém xa để khiến tổng bộ địa phương của HL phải huy động nhân lực, làm lớn chuyện này.

    Gambling Snake nói:
    - Chẳng lẽ ngài muốn nói, người chỉ thị tên kia cướp ngân hàng là đại đoàn trưởng kiêm giáo hoàng cấp Cuồng của Giới Luật Thép?

    Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi lại mà thôi. Theo hắn biết, trên toàn thế giới có thể đạt đến nguy hiểm cấp năm cũng không có mấy người.

    Mirror Face chỉ lạnh lùng trả lời:
    - Cậu cảm thấy cấp năm chính là cấp bậc nguy hiểm nhất sao?

    Câu này không giống như đang nói đùa, cho nên Gambling Snake cũng không cười. Hắn đã chuẩn bị tâm lý, bởi vì hắn cảm thấy những lời sắp nghe được sẽ lật đổ thế giới quan của mình.

    Nhưng Mirror Face không nói ra tên gọi của cấp bậc cao nhất kia, mà đổi thành nói:
    - Trong danh sách, cấp bậc đó chỉ có một người. Ta phải dùng diện mạo như hiện giờ để gặp người khác, cũng là do hắn ban cho. Vì vậy một khi nhận được tin tức liên quan đến người đó, không chỉ có HL, ta dĩ nhiên cũng sẽ lưu ý kỹ càng, đây là lý do ta lấy được đoạn ghi hình này.

    Mirror Face dừng lại mấy giây, sau đó nói tiếp:
    - Mới đầu ta không rõ lắm, thậm chí không thể xác định chuyện này có thật sự liên quan đến “người đó” hay không. Nếu là hắn ở sau lưng giở trò, vậy chuyện này tuyệt đối chưa kết thúc, cướp ngân hàng nhất định chỉ là bắt đầu, tạo thời cơ để chuyện kế tiếp có thể phát triển theo ý muốn của hắn.

    - Sau đó một số người không tầm thường đi đến Winnipeg, sự chú ý của ta cũng dần dần chuyển sang trên người cậu. Về sau cậu liên tục chém giết, cho đến năm ngày trước lúc giết chết Gilson II, ta đã hiểu được. “Người đó” một tay đạo diễn vụ cướp ngân hàng, chính vì muốn vạch trần thân phận của cậu, “dẫn dắt” cậu đi báo thù, trở lại giang hồ.

    Gambling Snake nói:
    - Rốt cuộc ngài đang nói đến ai?

    - Cậu có từng nghe đến một cái tên, Thiên Nhất.

    Câu này của Mirror Face khiến Gambling Snake nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng trong trí nhớ những mảnh vụn khiến người ta không thể giải thích, vào giờ phút này dường như dùng một phương thức khó mà tưởng tượng, nhưng lại phù hợp logic nối liền với nhau, trở thành một sợi dây hoàn chỉnh.

    Gambling Snake nhớ lại... mỗi tháng Tom Stoll đều đến ngân hàng vào cùng một ngày. Ngày 10 tháng 3 đó lúc hắn hết giờ làm ở công ty, cùng với thời điểm lái xe tạt qua ngân hàng, đều có thể tính toán được. Đúng! Thông qua quyển sách nội tâm! Bất kỳ người nào cũng có thể nắm giữ hành tung của mình một cách chính xác. Bởi vì có vụ cướp ngân hàng, mới khiến cho gã trai luôn nép mình này xuất hiện trên trang đầu tin tức, mới có kẻ thù tìm đến cửa, mới có một chuỗi hành động báo thù sau đó của hắn.

    Nghĩ đến đây, Gambling Snake lại không nén được hoài nghi. Cho dù mình có mặt trên tin tức của một bộ phận truyền thông, chẳng lẽ Gilson II lại vừa khéo đang xem tin tức liên quan sao? Hay là... Hắn lập tức cười lạnh, nghĩ đến với bản lĩnh của kẻ gọi là “Thiên Nhất” kia, muốn khiến Gilson II nhìn thấy tin tức mà không lưu lại dấu vết, cũng không phải chuyện khó.

    Mirror Face thấy một người vui giận không thể hiện ra ngoài như Gambling Snake thần sắc cũng biến đổi mấy lần, đoán rằng hắn đã hiểu được, vì vậy lại nói:
    - Một tháng nay cậu làm cũng không tệ, lại là học trò của cố nhân, ta cảm thấy có thể tín nhiệm cậu. Nhiều năm qua ta vẫn luôn tìm Thiên Nhất, để báo thù...

    Tấm gương trên mặt hắn phản chiếu gương mặt của Gambling Snake, gương mặt đó lại khôi phục lãnh khốc và bình tĩnh:
    - Cậu muốn cùng đi gặp hắn không?

    Gambling Snake trả lời gần như không suy nghĩ:
    - Cầu còn không được.

    Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 14-05-2019 lúc 16:15.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,chl10808,ngocquan0404,pestie,pnhuy,ryankai,Tiếu Ngạo Nhân,Tieu Lan,voma,
Trang 16 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 614151617182666 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 5 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 5 khách)

DMCA.com Protection Status