TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn nghĩ gì về Thiên Nhất?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 22 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 12202122232432 ... CuốiCuối
Kết quả 106 đến 110 của 354

Chủ đề: Phiến Tội - Tác giả: Tam Thiên Lưỡng Giác (hoàn thành)

  1. #106
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 10: Lẻn vào

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngày 29 tháng 4 năm 2101, quận Long, Khai Phong.

    Thời xưa nơi này được gọi là Biện Lương, nằm ở Hoa Trung, phía bắc dựa vào Hoàng Hà, là cố đô của bảy triều đại.

    Nhưng đối với đế quốc, những thứ như văn hóa, lịch sử, tín ngưỡng đều không đáng một xu. Trong mắt bọn họ, nơi này cũng chỉ là một vùng lãnh địa, được chia cho một số quý tộc định cư, an bài một thống đốc để quản lý, tài nguyên cần khai phá thì khai phá, phản kháng cần bình định thì bình định, không có gì phân biệt với những thành thị khác trên tinh cầu này.

    Ngày hôm nay, tại khu vực trung tâm phồn hoa nhất thành phố, có hai người đàn ông sánh vai đi trên một con đường náo nhiệt. Một người là thanh niên gốc Á bề ngoài trắng trẻo, một người khác là đàn ông Châu Âu ăn mặc lịch sự.

    Người đàn ông Châu Âu dáng vẻ rất bình thường, gương mặt hiền lành, mái tóc ngắn màu nâu hơi cuộn lên, nhưng hắn xử lý rất khéo léo, xem ra đã dùng không ít sáp chải tóc. Âu phục được ủi phẳng phiu, bút máy, đồng hồ, kính râm, cà vạt, giày da, thoạt nhìn trên người hắn không một thứ nào không phải là hàng nổi tiếng. Thứ duy nhất không phù hợp với tạo hình này là hắn xách theo một chiếc vali to lớn.

    Cố Vấn đi bên cạnh thì ăn mặc rất tùy tiện, chỉ là quần jean và áo thể thao trùm đầu, hắn cũng không muốn bị mấy tên móc túi dòm ngó, gây thêm rắc rối.

    - Ta vẫn cảm thấy đây không phải là một ý kiến hay.
    Kế Toán nói với Cố Vấn.

    Cố Vấn vừa đi vừa trả lời:
    - Đến thì đã đến rồi, nửa đường bỏ cuộc khó tránh khỏi hơi muộn một chút.

    - Nếu không thì một mình anh đi vào?
    Kế Toán hỏi.

    Cố Vấn trả lời:
    - Không thể, công việc này một người không cách nào làm được.

    Hắn lại không hề khẩn trương.

    Kế Toán than thở:
    - Ài... chuyện nguy hiểm như vậy, BOSS lại bảo những người chuyên làm việc văn phòng như chúng ta đi thực hiện.

    - Không có cách nào, hiện giờ chúng ta không đủ người, mỗi người đều có công việc không thể thay thế đang được tiến hành, hơn nữa thời gian cũng rất hạn hẹp.
    Cố Vấn nói.

    Kế Toán quay đầu nhìn hắn:
    - Không đủ người... anh bạn, lúc chúng ta rời khỏi tiệm sách, BOSS vẫn đang ngồi phía sau bàn làm việc uống cà phê.

    - Anh cũng gọi hắn là BOSS, đó chính là lãnh đạo. Công việc thường ngày của lãnh đạo là ngồi trong phòng làm việc uống trà, đọc báo, lên net, hút thuốc, ăn cơm, ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy lại mất tích một cách thần bí.
    Cố Vấn nói:
    - Mà những người làm việc như chúng ta, phải đến sào huyệt của Giới Luật Thép vào sinh ra tử, nói không chừng có đi mà không có về. Cho nên mới nói... cái thế giới này vốn vận hành như vậy, tất cả đều rất bình thường.

    Kế Toán cười khan mấy tiếng, cũng giống như tiếng Trung của hắn, hắn không hiểu những lời châm biếm cho lắm, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói sang chuyện khác:
    - Chính là tòa nhà kia sao?

    Cố Vấn nói:
    - Đúng vậy, cao ốc văn phòng dân dụng bốn mươi ba tầng. Hơn một nửa số tầng đều là công ty vỏ rỗng, những người hàng ngày ra vào các tầng lầu kia giả vờ làm việc, đều là người của Giới Luật Thép. Còn lại mười mấy tầng đều cho bên ngoài thuê để che giấu tai mắt người khác. Bề ngoài không có gì khác với những cao ốc văn phòng mà anh nhìn thấy trong các thành phố lớn, thực ra bên trong canh gác an ninh không kém hơn cơ quan chính phủ địa phương.

    - Ừ... có một vấn đề.
    Kế Toán nhìn tòa nhà kia nói.

    - Cái gì?

    - Ta đã đếm thử, tòa nhà kia có bốn mươi bốn tầng.

    Cố Vấn liếc hắn một cái, đưa tay ra, lật bàn tay mấy lần trước mặt hắn:
    - Trên tay ta có mấy đường vân.

    - Không tính chỉ tay, chỉ nói những đường vân kia. Mắt thường có thể nhìn thấy mười bảy đường khá sâu, khá rõ ràng, còn có hai mươi chín đường mỏng, ngắn, nhỏ, dày.
    Một giây sau Kế Toán trả lời.

    - Ban đầu ta còn không tin lắm, anh đúng là danh bất hư truyền.
    Cố Vấn đột nhiên lại hỏi:
    - Ta có mấy sợi tóc?

    - Không thấy rõ.

    - Trên trời có bao nhiêu ngôi sao?

    - Khu vực mà ta có thể nhìn tới, vị trí liên quan giữa địa cầu và mặt trời, tình trạng khí quyển vv, mỗi nhân tố đều sẽ ảnh hưởng đến số lượng ngôi sao mà mắt thường có thể nhìn thấy ban đêm.

    - Anh có thể đếm được số lượng hạt cát không?

    - Đạo lý cũng tương tự, những thứ mà mắt thường khó phân biệt được số lượng cụ thể thì sẽ không tính được, những thứ không có trình tự trong mặt phẳng thị giác cũng không thể tính. Bên dưới một hạt cát lại có một hạt khác, còn có chất lỏng, cũng giống như tóc của anh vậy.

    - À...
    Cố Vấn bỗng nhiên lại thay đổi câu hỏi:
    - 32468549847 chuyển thành hệ nhị phân là bao nhiêu?

    - 11110001111010001101100000011010111.
    Kế Toán gần như không cần nghĩ ngợi nói ra một dãy số dài.

    - Thực ra cho dù anh nói đại một dãy số, ta cũng phải tính thử lại một lát.
    Cố Vấn nói.

    Kế Toán thở dài một hơi:
    - Đối với ta thì chuyện này rẩt đơn giản, nhưng ta cảm thấy nên dừng ở đây đi. Khi còn bé bởi vì năng lực này, ta đã chịu không ít đau khổ.

    - Chính phủ nhốt anh vào một căn phòng, cả ngày lẫn đêm kiểm tra những vấn đề tương tự?
    Cố Vấn hỏi.

    - À.. bỏ đi, anh biết đấy, người Do Thái chuyện gì cũng vượt qua được.
    Kế Toán trả lời.

    Lúc này hai người đã đến cửa tòa nhà, không hề dừng bước đi vào bên trong. Biểu tình của cả hai giống như đi vào cửa hàng tiện lợi, không hề khác với những người hàng ngày đi làm ở đây, thường xuyên lui tới.

    Tướng mạo của Cố Vấn gần như không ai biết, mà Kế Toán làm việc cũng luôn luôn che giấu. Theo lý thuyết với khả năng diễn xuất và chỉ số thông minh của bọn họ, muốn xâm nhập vào cao ốc văn phòng bình thường cũng không khó lắm. Nhưng nơi này không phải tòa nhà văn phòng bình thường, mà là cơ sở bí mật của Giới Luật Thép, ngay cả HL của Khai Phong cũng không tra ra được. Tuy không phải là không có sơ hở, nhưng ít nhất biện pháp an ninh và công tác bảo mật cũng làm rất chặt chẽ.

    Vừa đi vào đại sảnh tòa nhà, đường nét khuôn mặt của Cố Vấn và Kế Toán liền bị camera theo dõi chụp lại và phân tích, trên màn hình máy tính trong phòng theo dõi lập tức hiện lên đèn cảnh báo. Đương nhiên đây không phải là cảnh báo cao cấp gì, mà là nhắc nhở thông thường, báo hiệu trong kho dữ liệu không có ghi chép về hai khuôn mặt này. Bảo vệ nhìn thấy tạo hình của bọn họ, hiển nhiên không giống như chuyển phát nhanh hoặc nhân viên giao hàng, vì vậy hắn cầm điện thoại vô tuyến lên, bảo một đồng nghiệp trong đại sảnh đi tới hỏi thăm.

    - Hai vị tiên sinh, đúng vậy, chính là các vị, xin hai vị dừng bước!
    Một bảo vệ khách khí bảo bọn họ dừng lại, đồng thời đi tới.

    Khả năng diễn xuất của hai người Cố Vấn và Kế Toán quả là dày công tôi luyện, trong sự ngỡ ngàng còn có một chút bất an, có thể nói là hoàn hảo.

    Cố Vấn thừa dịp nói:
    - Ấy, vị đại ca này đến vừa khéo, tôi đang định tìm người hỏi một chút, xin hỏi công ty quảng cáo “Brighten You” nằm ở tầng mấy vậy?

    Bảo vệ quan sát hai người một phen:
    - Xin hỏi hai vị tiên sinh tới để?

    Cố Vấn nói:
    - À, vị Donharmont Scratched này là khách hàng của bọn họ, tôi là phiên dịch của ông ấy, hôm nay đến để bàn chuyện hợp tác.

    Bảo vệ không nghe rõ lắm, bèn hỏi:
    - Chờ đã... anh gọi ông ta là gì?

    - Donharmont Scratched.
    Cố Vấn lặp lại một lần, còn bổ sung:
    - Đây... là một cái tên nhà quê ở Đông Âu, ngôn ngữ Hebrew.

    Bảo vệ “à” một tiếng, sau đó lại hỏi:
    - Xin hỏi trong vali này là?

    Ánh mắt của hắn nhìn vào vali của Kế Toán, tay khẽ vươn ra trước.

    Kế Toán lập tức nói với bảo vệ một tràng ngôn ngữ linh tinh mà chính hắn cũng không hiểu, cánh tay xách vali còn “bất giác” đưa ra sau lưng mình.

    Cố Vấn lập tức thốt ra một tràng âm thanh kỳ dị, hiển nhiên là cùng một ngôn ngữ với Kế Toán, sau đó quay đầu nói với bảo vệ:
    - Ừm... ý của ông ấy là hàng mẫu không thể xáo trộn, còn nữa, ông ấy đang rất gấp.

    Trên mặt bảo vệ lộ vẻ nghi ngờ, hỏi:
    - Là hàng mẫu gì?

    Bản lĩnh ăn nói lung tung của Cố Vấn đúng là rất giỏi, hắn gần như buột miệng nói ra:
    - Búp bê tình dục.

    Vừa nói như vậy, ngay cả cơ mặt của Kế Toán cũng hơi giật giật.

    Bảo vệ kia nghe vậy thần sắc liền cứng đờ:
    - Thứ này...

    Thực ra lúc này trong lòng hắn đã từ bỏ ý định mở vali kiểm tra, do dự mấy giây, sau đó đưa tay chỉ về một hướng:
    - Là thang máy đó, công ty kia nằm ở tầng mười bốn.

    Thế là hai người thành công mượn gió bẻ măng đi vào.

    Chân trước của bọn họ mới vừa bước vào thang máy, bảo vệ kia đã dùng điện thoại vô tuyến nói với đồng nghiệp trong phòng theo dõi:
    - Hình như là khách hàng của một công ty quảng cáo, các người quan sát một chút, xem thử có phải bọn họ đến tầng mười bốn không.

    Lúc hắn để điện thoại vô tuyến xuống, đã đi đến bàn tiếp tân ở đại sảnh, nói với cô gái tiếp tân:
    - Giúp ta liên lạc với bàn tiếp tân của công ty quảng cáo ở tầng mười bốn.

    Điện thoại rất nhanh được kết nối. Bảo vệ nói:
    - Xin chào, ta là Vương đội trưởng ở đại sảnh. Thứ lỗi, xin hỏi hôm nay có phải các người đã hẹn một khách hàng ngoại quốc đến bàn công việc không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bikaze,mrlayloi,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,ryankai,Tieu Lan,voma,
  3. #107
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 11: Phòng vệ sinh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Như anh đã nói lúc bên ngoài, cao ốc này ghi là bốn mươi ba tầng, thực ra là bốn mươi bốn tầng. Một tầng dư ra nằm ở giữa tầng mười ba và mười bốn, thang máy không đến được, thang bộ cũng không đi được.
    Trong thang máy, Cố Vấn nói với Kế Toán:
    - Tòa nhà này chỉ có tầng mười bốn đến hai mươi tám là cho bên ngoài thuê. Thang máy áp dụng chế độ phân chia, một thang máy chỉ có thể đi đến một đoạn tầng lầu được chỉ định, đến những tầng khác thì không thể dừng. Đây giống như thang máy thiết lập riêng thường thấy ở những cao ốc buôn bán cao cấp, thực ra là để Giới Luật Thép che giấu kết cấu tòa nhà tốt hơn.

    - Nhưng thiết kế này quả thật không tệ, không có ai rảnh rỗi đứng trước tòa nhà làm việc của mình đếm xem rốt cuộc có mấy tầng. Hơn nữa buồn cười là theo ta được biết, người bình thường không dùng ngón tay thì không đếm nổi cao ốc ba mươi tầng trở lên.

    Kế Toán hỏi:
    - Vậy thang bộ thì sao, nếu có người đi thang bộ, chẳng phải sẽ phát hiện số tầng có vấn đề à?

    Cố Vấn trả lời:
    - Chia cầu thang ra là được rồi. Xây cầu thang dẫn đến tầng mười ba ở góc đông bắc tòa nhà, tới tầng mười ba thì cắt đứt. Cầu thang từ chỗ đó đến tầng hai mươi tám thì xây ở góc tây nam, sau đó cầu thang từ tầng hai mươi tám dẫn lên trên lại đổi một chỗ khác. Như vậy có thể lợi dụng sự chênh lệch của bậc thang, độ nghiêng của hành lang, thay đổi kết cấu kiến trúc vv, khiến người ta không thể phát hiện là có nhiều hơn một tầng.

    - Như vậy, dưới tình huống không có thang máy và thang bộ, làm sao đến được tầng lầu bị che giấu kia? Người của Giới Luật Thép làm thế nào đi vào?
    Kế Toán hỏi.

    Cố Vấn nói:
    - Có một thang máy bí mật, có thể thông đến tất cả tầng lầu và bãi đậu xe dưới đất, ngoại trừ tầng mười bốn đến hai mươi tám. Nhưng thang máy kia cũng được che giấu rất kỹ, cửa ra ở mỗi tầng đều có người canh giữ, hơn nữa nhất định phải có giấy thông hành và kiểm tra con ngươi mới được sử dụng. Ừm... mấu chốt là chúng ta không đến những tầng lầu đó được. Nên biết những công ty vỏ rỗng kia không có bất kỳ “khách hàng” nào, nếu gặp phải người nào đó, ngoại trừ nói là muốn tìm nhà vệ sinh, không thể bịa chuyện để lấp liếm được.

    Kế Toán nói:
    - Chờ đã... tại sao anh biết cặn kẽ về tòa nhà này như vậy?

    - Trước khi tới ta đã hack vào hệ thống chủ của bọn họ, xem thử kết cấu tòa nhà, bộ phận công ty, nhân viên trang bị thứ gì. Ta cũng không dám sửa dữ liệu của bọn họ, lỡ may bị phát hiện thì sẽ rút dây động rừng.
    Cố Vấn trả lời.

    - Trước đó sao anh không chia sẻ những tin tức này với ta một chút?

    - Không phải bây giờ ta đang chia sẻ với anh sao.
    Cố Vấn nói:
    - Chẳng lẽ năng lực tiếp nhận của anh có vấn đề gì?

    Kế Toán bị câu nói của hắn làm nghẹn họng, chỉ đành thở dài, không lên tiếng nữa.

    Lúc này cửa thang máy mở ra, Cố Vấn đi trước, dẫn theo Kế Toán chạy thẳng tới phòng vệ sinh.

    Trên đường đi cũng không có ai ngăn lại. Lúc đi qua hành lang, Cố Vấn tiện tay vớ lấy một tấm bảng “đang dọn vệ sinh” trên xe đẩy của công nhân vệ sinh. Sau khi đến phòng vệ sinh nam, xác nhận bên trong không có người, hắn liền treo tấm bảng lên cửa chính, sau đó đóng cửa lại, dùng sợi dây chân lý quấn chặt khóa cửa.

    Kế Toán hỏi:
    - Bây giờ nên làm thế nào?

    Còn chưa dứt lời, chợt thấy Cố Vấn giơ tay lên, ngón trỏ hơi cong. Bên cạnh hai người, một khối đất khoảng một mét vuông bỗng bay lên, gạch men và bê tông phía dưới bị cắt thành một khối rất chỉnh tề, sau khi bay lên vẫn không rơi xuống đất, hiển nhiên là bị sợi dây chân lý xách lên.

    Kế Toán cúi đầu nhìn sàn nhà bị đào lên, lại là thép hợp kim sáng bóng.

    Cố Vấn nhét khối bê tông kia trở về, nói:
    - Tuy không bằng tịnh hợp kim, nhưng kim loại cứng như vậy, ta cũng không có cách nào.

    Hắn chỉ chỉ vào một buồng vệ sinh bên cạnh:
    - Đúng rồi, đường ống thì lại thông suốt.

    Kế Toán nói:
    - Chúng ta không mang theo Dark Water, làm sao chui vào trong ống nước nhỏ như vậy?

    Hắn nhấc vali trên tay lên:
    - Hơn nữa chúng ta có qua được cũng vô dụng, còn phải mang theo vali.

    - Cho nên ta mới tranh thủ thời gian giúp anh, sử dụng năng lực để xâm nhập.
    Cố Vấn nói:
    - Yên tâm, hôm qua ta đã gọi điện hẹn công ty quảng cáo kia bàn bạc, cho dù bảo vệ gọi điện hỏi bàn tiếp tân của công ty kia, cũng không thể tìm ra sơ hở. Khi chúng ta rời khỏi thang máy, ta chú ý tiêu điểm theo dõi đã không nằm trên người chúng ta nữa, xem ra bọn họ chỉ muốn xác nhận chúng ta có đến tầng mười bốn hay không thôi.

    - Trong phòng vệ sinh không có camera theo dõi, hơn nữa tầng này cũng không chỉ có một phòng vệ sinh. Theo ta suy đoán, ít nhất trong vòng hai mươi phút sẽ không ai phát hiện nơi này có chuyện khác thường.

    Kế Toán nói:
    - Vậy nếu phòng vệ sinh dưới lầu có người, chúng ta đi xuống vừa lúc chạm mặt, chẳng phải sẽ lập tức trở thành cá trong chậu sao?

    Cố Vấn nói:
    - Anh và ta tuy đều là người năng lực cấp Giấy, nhưng cũng không yếu. Chỉ cần lúc chúng ta xuống, không đụng phải cao thủ cấp Cường trở lên nào đang đang đại tiện, hoàn toàn có thể chế ngự hoặc giết chết đối phương ngay lập tức. Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau ra tay đi.

    ......

    Cùng lúc đó, trong phòng vệ sinh nam ở tầng mười ba rưỡi.

    - Món tôm xào cay kia thật là mạnh quá... a...
    Một người đàn ông trung niên cường tráng đang ngồi trên bồn cầu, hai tay nắm lấy tóc mình, chống chọi với đau khổ bị táo bón ngày thứ ba. Trong tầng này đều là thành viên cao cấp của Giới Luật Thép, nhân số cũng không nhiều, nghe được tiếng rên rỉ thê lương của hắn, càng không ai muốn tới phòng vệ sinh này.

    Người đàn ông đang khổ sở này tên là Phùng Bất Nhị, chức vị trong Giới Luật Thép là “hành tỉnh nội vụ trưởng”. Nghe có vẻ giống như một chức quan lớn, thực ra còn không bằng cán bộ cơ sở, quyền lực rất hạn chế, chủ yếu là quản lý một số việc vặt, địa vị cao hơn kỵ sĩ bình thường một chút, ngang ngửa với kỵ sĩ thiện chiến.

    Ai đặt cái tên Phùng Bất Nhị này đúng là thất đức, họ Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương cũng được đi, nhưng hắn lại họ Phùng (冯), mà “phùng bất nhị” không phải là chữ “Mã” (马) sao? Thế là từ đó người ta tặng cho hắn biệt hiệu Bật Mã Ôn (quan chăn ngựa), ai bảo ngươi có duyên với ngựa, hơn nữa còn đảm nhận một chức vị vô bổ như vậy.

    Nhưng kẻ này thật sự là một người năng lực cấp Cường.

    Trước khi chiến tranh nổi lên ở đại lục Châu Âu, Giới Luật Thép đã điều phần lớn chiến lực từ các nơi trên thế giới đến tổng bộ, nhưng lại bỏ sót hắn, bởi vì Phùng Bất Nhị được xem là người của bộ phận hành chính.

    Chuyện này phải nói đến thể chế của Giới Luật Thép, ngoại trừ đại đoàn trưởng chí cao vô thượng, Giới Luật Thép còn chia làm hai bộ phận văn võ, người của hai bộ phận được phân công khác nhau. Bộ phận văn thì mục sư trưởng là chức vị cao nhất, phía dưới là thánh địa giám sát trưởng (tài vụ, nhân sự, mua bán), chưởng kỳ quan (quan cầm cờ, từ cấp bậc này bắt đầu có nhiều người), hành tỉnh giám sát trưởng, cuối cùng mới là hành tỉnh nội vụ trưởng. Đây chỉ là những chức vị có biên chế, thánh địa giám sát trưởng còn có thể có bí thư, người ghi chép, tùy tùng vv.

    Mà bộ phận võ thượng tầng cũng khá rõ ràng, nhưng chiến lực cơ sở lại phân chia rất nhỏ. Từ cao đến thấp phân biệt là quân đoàn trưởng, kỵ sĩ tổng quản, thánh thành giám sát trưởng (bảo vệ thánh giá chí cao vô thượng), kỵ sĩ đội trưởng, kỵ sĩ tinh anh, kỵ sĩ thiện chiến, kỵ sĩ, quân sĩ.

    Đương nhiên tầng dưới chót còn có vài chức vị khá mơ hồ, ví dụ như quân đoàn tùy tùng trưởng, giáo sĩ cao cấp, giáo sĩ, bởi vì địa vị rất thấp, tương đương với kỵ sĩ bình thường, cũng không ai quan tâm đến vị trí trước sau.

    Lần này chiến sự vừa nổi lên, phía Châu Âu chỉ điều đi người ở bộ phận võ, để lại nhân viên hành chính của các tổ chức phản kháng ở các nơi tiếp tục kinh doanh, cho nên một tên Bật Mã Ôn như Phùng Bất Nhị mới không phải ra chiến trường.

    Đồng thời hắn cũng trở thành một trong mấy cao thủ còn sót lại của Giới Luật Thép tại Khai Phong.

    - A...
    Phùng Bất Nhị sung sướng hét lên một tiếng, biểu thị đau khổ đã được giải quyết xong.

    Nhưng hắn vừa đưa tay lại phát hiện một vấn đề khác, trong buồng vệ sinh này không còn giấy nữa...

    Đang lúc vẻ mặt của hắn co rúm, trên trần nhà lại có tiếng động kỳ quái.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bikaze,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,ryankai,Tieu Lan,voma,
  5. #108
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 12: Khống chế

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Tầng này bốn bề đều làm bằng thép hợp kim, hoàn toàn cách âm với trên lầu dưới lầu. Cho nên lúc Phùng Bất Nhị nghe được tiếng chấn động tần suất cực nhanh này, cảm thấy rất nghi hoặc.

    Chẳng lẽ là động đất? Phùng Bất Nhị vừa nảy sinh ý nghĩ này, chấn động bỗng dừng lại. Hắn thở phào một hơi, vui mừng vì đây không phải là địa chấn gì, nếu không với tình trạng hiện giờ của mình, chỉ có thể xách quần chạy ra ngoài.

    Nhưng tình huống xảy ra tiếp theo còn tệ hơn động đất. Chỉ thấy trần nhà vệ sinh xuất hiện những vết nứt nhỏ bé, càng lúc càng dày, phạm vi cũng dần dần mở rộng, lan đến năm sáu thước vuông. Sau đó dưới chấn động kỳ dị, một khối thép hợp kim lớn bị chấn vỡ thành bột, giống như một miếng bánh quy miễn cưỡng duy trì hình dáng đột nhiên vỡ nát, sau đó từ trên trời rơi xuống. Lúc chạm đất cũng không có tiếng động quá lớn, nhiều nhất chỉ giống như vụn sắt ba, bốn mét vuông rơi xuống.

    Nhất thời trong phòng vệ sinh tràn ngập bụi sắt. Mặc dù buồng vệ sinh mà Phùng Bất Nhị ngồi còn có cửa ngăn lại một chút, nhưng bụi đất vẫn từ khe hở dưới cửa tràn vào không ít, khiến hắn bị sặc phải che miệng mũi, không thể mở mắt.

    Từ khe hở phía trên buồng vệ sinh, có thể nhìn thấy trần nhà đã trống một mảng lớn. Nhưng thị giác của Phùng Bất Nhị dù sao cũng bị hạn chế, hắn không nhìn thấy còn có hai bóng người xách theo một chiếc vali lớn nhảy xuống. Nhất thời hắn cũng không hiểu đây là tình huống gì, năm nay chẳng lẽ căn cứ bí mật của tổ chức phản kháng đều là công trình bã đậu? Đây là đội xây dựng ở đâu mời tới? Quá đáng lắm rồi!

    Phùng Bất Nhị còn đang nghĩ xem trong tình cảnh khốn cùng này có nên gọi người hay không, bồn cầu mà hắn ngồi lại xả nước không hề báo trước, cùng lúc đó một lực lượng vô hình siết lấy cổ của hắn.

    Chốt cửa buồng vệ sinh lại tự động di chuyển, cửa bị mở ra. Cố Vấn đứng trước mặt Phùng Bất Nhị còn chưa mặc quần, dùng tay áo bịt mũi, còn đeo kính râm của Kế Toán, nói:
    - Đừng kêu la, cũng đừng nên phản kháng. Trừ khi ngươi có năng lượng hộ thân bẻ cong vật chất của cường giả cấp Hung, nếu không ta khẽ động ngón tay là đầu ngươi sẽ rơi xuống đất.

    Phùng Bất Nhị nhìn thẳng vào Cố Vấn, giọng điệu trầm ổn, mặt không sợ hãi:
    - Hóa ra là kẻ xâm nhập, hừ... bất kể mục đích của ngươi là gì, cho dù có thể tạm thời chế ngự ta, nhưng ngươi không cảm thấy một mình xông vào như vậy chẳng khác nào tìm chết sao?

    - Một kẻ mông còn dính phân, lại ra vẻ anh dũng nói những lời như vậy...
    Cố Vấn nói:
    - Trước tiên không nói chuyện này, ngươi mù rồi sao? Bọn ta rõ ràng là hai...

    Hắn quay đầu, thật sự không nhìn thấy Kế Toán, chỉ nhìn thấy vali lớn trên đất.

    Hắn lại tìm kiếm, phát hiện Kế Toán đang nằm ở góc phòng bên cạnh bồn khạc nhổ, dùng vòi nước kiểu vặn truyền thống để rửa mặt.

    - Anh đang làm gì...

    - Anh đột nhiên cướp kính râm của ta, vụn sắt rơi vào mắt rồi.
    Kế Toán trả lời:
    - Không sao cả, rửa một chút là được.

    Cố Vấn thở dài, quay đầu nói với Phùng Bất Nhị:
    - Ta cần hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu như ngươi không hợp tác, ta sẽ giúp ngươi cắt đứt một chút cơ quan dư thừa, hiểu chưa?

    Trong lòng Phùng Bất Nhị cũng không sợ Cố Vấn, nếu không phải trở tay không kịp, bị người khác khống chế, hắn đã sớm một quyền một cước giải quyết kẻ trước mặt rồi. Lúc này tạm thời vẫn nên phối hợp với đối phương một chút, chờ đợi thời cơ.

    - Ngươi hỏi đi.
    Phùng Bất Nhị trả lời.

    Cố Vấn hỏi:
    - Tên tuổi, chức vị của ngươi?

    - Phùng Bất Nhị, hành tỉnh nội vụ trưởng.

    - Hiện giờ tầng này có bao nhiêu người?

    Phùng Bất Nhị do dự một chút:
    - Hừ... chuyện này nói cho ngươi biết cũng không sao. Tổng cộng có hơn năm mươi người, trong đó có mười hai người thuần túy phụ trách công việc canh gác. Không cần ta nói chắc ngươi cũng biết, bọn họ không giống với những bảo vệ khác trong tòa nhà, mười hai người đều có cấp bậc kỵ sĩ. Mà trong số những người còn lại cũng có mấy kẻ siêu năng lực. Dựa vào hai người các ngươi e rằng rất khó toàn thân rút lui, ta thấy chi bằng lúc này các ngươi bó tay chịu trói...

    Cố Vấn cảm thấy những lời tiếp theo đều là nói nhảm, cho nên không để hắn nói xong đã ngắt lời:
    - Phòng máy tầng này ở đâu?

    Phùng Bất Nhị không trả lời, hắn dường như phát hiện chuyện gì, ánh mắt dời đến chiếc vali kia, hỏi:
    - Ngươi muốn làm gì?

    - Đừng để ta hỏi lần thứ hai.
    Cố Vấn còn chưa dứt lời, tóc trên đầu Phùng Bất Nhị đã mất đi một mảng.

    - Ở gần góc đông nam, trên cửa viết số phòng A9.
    Phùng Bất Nhị đã đổ mồ hôi lạnh.

    - Vấn đề này ngươi còn phải hỏi sao? Chúng ta đương nhiên tới để xâm nhập “hệ thống Sứ Đồ”, chẳng lẽ đặc biệt tới giúp các ngươi bảo trì hệ thống, thuận tiện quét virus sao?
    Kế Toán rửa mặt sạch sẽ, rất đắc ý nói:
    - Hệ thống máy tính tầng này hoàn toàn tách rời với những tầng khác, đúng không?

    Hắn nói với Phùng Bất Nhị:
    - Ngươi giả ngu cũng vô dụng. Nếu như hệ thống là một thể, vị nhân huynh bên cạnh ta đã sớm nằm trên ghế sofa, dùng máy tính xách tay hack từ đầu đến chân các ngươi rồi, hai ta căn bản không cần tự mình đi một chuyến.

    Cố Vấn thấy Kế Toán đứng rất gần cửa, lập tức bổ sung:
    - Này, ngươi đừng đắc ý đi ra ngoài. Thiết bị theo dõi ở tầng này cũng tách rời với những tầng khác, trong phòng vệ sinh là góc chết duy nhất, sau khi ra cửa phải đặc biệt cẩn thận.

    - Các ngươi biết thật không ít.
    Giọng nói của Phùng Bất Nhị trở nên âm trầm:
    - Chuyện cơ mật như hệ thống Sứ Đồ, cho dù là nhân viên cấp thấp của Giới Luật Thép cũng không biết được...

    Cố Vấn cười nói:
    - Thế nào, ngươi nghĩ đây là tin tức quý hiếm gì à? Kỹ thuật này chẳng qua là Tiền Tuyến Tự Do bán rẻ cho các ngươi vào hơn ba mươi năm trước mà thôi. Đáng tiếc so với “Ma Trận” mà bọn họ sử dụng, “Sứ Đồ” cũng chỉ giống như bản beta.

    - Đương nhiên hiện giờ trên tinh cầu này, tổ chức sở hữu hệ thống độc lập, hoàn toàn không dính dáng đến vệ tinh thông tin, tháp phát sóng, mạng internet của đế quốc, hơn nữa có thể vận dụng hiệu quả với quy mô lớn, cũng chỉ có Giới Luật Thép và Tiền Tuyến Tự Do mà thôi. Các ngươi cao minh hơn nhiều so với bọn quê mùa, suốt ngày liên lạc bằng điện thoại đã bị nghe lén.

    - Ngươi rốt cuộc là ai... ngay cả chuyện này cũng biết...
    Phùng Bất Nhị nói.

    Cố Vấn lấy một cuộn giấy vệ sinh ở buồng bên cạnh ném cho Phùng Bất Nhị:
    - Rất đơn giản, ta và tổng thiết kế sư của “Ma Trận” đã cùng làm một dự án. Đó là một lão già họ Gates, lão từng tuyên bố tổ tiên của mình giàu đến mức có thể mua cả một châu. Dù sao theo ta thấy, lão là một kẻ điên có hiểu biết về kỹ thuật, rất ghét kẻ giàu mà lại muốn trả thù xã hội.

    - Tóm lại... lão từng nói về “Sứ Đồ” với giọng điệu khinh thường. Năm đó thoạt nhìn là Tiền Tuyến Tự Do bán cho Giới Luật Thép một nhân tình khá lớn, nhưng thực ra chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi, ăn không ngon bỏ thì tiếc, không bằng đưa cho các ngươi chơi đùa.

    - Được rồi, đừng cho rằng tầm mắt của ta rời khỏi ngươi thì không thể trong nháy mắt cắt cổ ngươi được. Ta khuyên ngươi đừng có động tác thừa, cuộn giấy này đủ rồi chứ, mau chùi xong rồi kéo quần lên đi.

    Dứt lời Cố Vấn liền đi sang một bên, thì thầm gì đó với Kế Toán.

    Phùng Bất Nhị đã làm xong, mặc quần đứng lên. Trong thời gian này hắn luôn cảm nhận được trên cổ mình có một thứ gì đó kiềm chế, lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Bị người ta dùng một sợi dây vô hình siết cổ, cho dù mình có một thân bản lĩnh cũng không thi triển được, chỉ cần cử động mạnh, hoặc là đối phương điều khiển một chút, mình sẽ lập tức bay đầu.

    Qua mấy phút, Cố Vấn lại đi tới trước mặt hắn:
    - Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao? Ngồi lâu quá khô rồi nên không chùi sạch được à?

    “Ngươi có thể hình dung buồn nôn hơn một chút không?” - Trong lòng Phùng Bất Nhị nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói, chỉ trả lời:
    - Bất cứ ai bị người ta siết cổ nói chuyện, sắc mặt đều sẽ không tốt.

    - Đó là ngươi nghĩ...
    Người đầu tiên thoáng qua trong đầu Cố Vấn là Thiên Nhất, hắn lập tức nói:
    - Trở lại chuyện chính, trong lòng ngươi nhất định đang tính toán làm thế nào tìm ra sơ hở, thoát khỏi cục diện này đúng không? Nhưng ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, ta đã quyết định để ngươi khôi phục một phần tự do, cũng sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào.

    Kế Toán ở bên cạnh nói giúp:
    - Tin tưởng ta, hắn tùy thời có thể giết chết ngươi, móc hết tròng mắt của ngươi, lấy giấy chứng nhận của ngươi.

    Cố Vấn nói tiếp:
    - Cho nên, mỗi bước kế tiếp ngươi tốt nhất nên làm theo lời ta nói. Nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian hoặc giở trò, đều là một con đường chết.

    - Đừng luôn dùng cái chết để uy hiếp ta, chẳng lẽ ta không có điểm nào giống một tín đồ coi thường cái chết sao?
    Phùng Bất Nhị nói.

    Cố Vấn nghe vậy liền giả vờ lục túi của Phùng Bất Nhị, vừa lục soát vừa nói:
    - Kỳ quái, thành viên cao cấp tử trung nhất ở mỗi thành phố mới được trao tặng “đồng hồ giới luật”, chẳng lẽ bị ngươi đánh rơi, rớt vào trong bồn cầu rồi?

    Phùng Bất Nhị bị vạch trần, hơi có vẻ lúng túng:
    - Được rồi, ta giúp các ngươi, xin đừng giết ta. Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, vẻ mặt vừa rồi chỉ là giả vờ. Mới đầu ta còn tưởng rằng các ngươi là anh hùng hảo hán, luôn kính trọng những phần tử ngoan cường, nhưng dần dần phát hiện hai ngươi...

    - Được rồi, thần sắc của ngươi loại nào là ngụy trang, loại nào là sự thật, trong lòng chúng ta biết rõ.
    Kế Toán nói:
    - Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ nghe cho kỹ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bikaze,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,ryankai,Tieu Lan,voma,
  7. #109
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 13: Mời vào cuộc

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Quận Long, Bắc Kinh, trong một biệt thự.

    Lúc này tuy là buổi trưa, nhưng đối với Lý Duy thì ngày và đêm cũng không có gì khác biệt. Hắn vẫn ngồi bên cạnh một quầy rượu thu nhỏ tự rót tự uống, sắc mặt phiền muộn không vui.

    Quản gia từ ngoài cửa đi vào, trên tay bưng một cái khay, phía trên đặt một chiếc máy tính bảng. Sau khi đi đến trước mặt Lý Duy liền nói:
    - Thiếu gia, có điện thoại tìm ngài.

    - Không phải ta đã dặn rồi sao, đừng đưa điện thoại vào đây.
    Lý Duy nói xong lại ngửa cổ uống cạn một ly rượu mạnh.

    - Ừm... thiếu gia, điện thoại này là... do Khương Quân tiểu thư gọi.
    Quản gia ngập ngừng trả lời.

    Nghe được cái tên này, mắt của Lý Duy lập tức mở lớn còn hơn mắt trâu. Hắn giật lấy máy tính bảng do quản gia bưng tới, đặt lên quầy rượu, phất tay ra hiệu cho quản gia ra ngoài, sau đó vội vàng bỏ chế độ màn hình chờ, nhấn phím nói chuyện.

    Kết quả trên màn hình lại hiện lên một gương mặt đàn ông.

    Người đàn ông kia ngồi trên ghế sofa phía sau bàn làm việc, đầu tóc rối bù, mặc áo sơ mi đen và âu phục đen nhăn nhúm, uống cà phê vừa nhìn liền biết là hàng giá rẻ, sắc mặt giống như còn chưa tỉnh ngủ, nhìn vào webcam nói:
    - Xin chào, Lý công tử.

    Lý Duy không kiên nhẫn hỏi:
    - Ngươi là ai?

    Hắn nói xong liền quay đầu nhìn một cái, chắc là muốn chất vấn quản gia tại sao lại bảo điện thoại này do Khương Quân gọi tới, đáng tiếc lúc này quản gia đã rời khỏi phòng rồi.

    Thiên Nhất không trả lời câu hỏi của Lý Duy, mà nói:
    - Ta nghĩ chắc ngươi rất thất vọng, trên màn hình lại không phải là gương mặt của Khương Quân.

    Lý Duy nghe vậy lại hơi cau mày:
    - Chẳng lẽ ngươi biết cô ấy ở đâu?

    Thiên Nhất vươn tay trái ra, kèm theo tiếng két két chói tai. Hắn kéo một chiếc ghế có dựa lưng từ bên ngoài vào trước ống kính, Khương Quân đang bị cột vào chiếc ghế kia, hai tay trói ở sau lưng, miệng bị dán chặt.

    Thoạt nhìn nàng không hoảng loạn lắm, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Lý Duy trên màn hình, sắc mặt cũng không có biến hóa quá lớn. Trên mặt không có nước mắt, tóc và quần áo cũng không lộn xộn, dáng vẻ không giống như bị hành hạ, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một chút bất an và sợ hãi.

    Hai tay Lý Duy nắm lấy máy tính bảng, ân cần kêu lên:
    - Khương Quân! Em không sao chứ! Em đang ở đâu?

    - Được rồi, được rồi...
    Thiên Nhất lại vươn tay đẩy chiếc ghế ra khỏi ống kính.

    Ánh mắt của Lý Duy nhìn chằm chằm vào Khương Quân, cho đến khi chiếc ghế kia hoàn toàn biến mất khỏi ống kính, mới đổi thành một loại ánh mắt hung tợn nhìn Thiên Nhất:
    - Ngươi lại dám...

    Hắn nghiến răng nghiến lợi, giận đến nói không nên lời.

    Thiên Nhất nói:
    - Đừng kích động, Lý công tử. Ngoại trừ tự do thân thể, Khương Quân cũng không bị xâm phạm hoặc ngược đãi dưới bất kỳ hình thức nào. Ăn tốt uống tốt ở tốt, việc riêng tư cá nhân cũng được bảo đảm. Bởi vì sự lễ độ của ta, cô ấy cũng rất phối hợp với hành động bắt cóc lần này. Vừa rồi lúc quản gia của ngươi nhận điện thoại, đúng là Khương Quân ở trước ống kính nói chuyện với hắn, nếu không hắn cũng sẽ không mang tới cho ngươi. À, đương nhiên vừa rồi miệng cô ấy còn chưa bị dán.

    Lý Duy uống một hớp rượu, cố nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh lại một chút, sau đó trả lời:
    - Chỉ cần ngươi bảo đảm sự an toàn của cô ấy, tiền có thể thương lượng.

    - Đây đúng là bắt cóc, nhưng ta không cần tiền.
    Thiên Nhất cười nói:
    - Ha ha... đừng làm vẻ mặt như vậy. Ngươi yên tâm, ta cũng không cần người. Nếu ta muốn người thì cũng không cần liên lạc với ngươi, cô gái này ta cứ trực tiếp nhận là được.

    - Vậy ngươi muốn thế nào?
    Lý Duy hỏi.

    Thiên Nhất nói:
    - Ngươi là người làm ăn, chúng ta bàn chuyện mua bán đi, mua bán không liên quan đến tiền.

    - Ta hiểu rồi.
    Lý Duy nói:
    - Ngươi muốn cái gì? Súng đạn? Khoa học kỹ thuật? Nữ minh tinh?

    - Ta muốn ngươi nghe cho rõ quy tắc trò chơi.
    Thiên Nhất trả lời:
    - Ngoài ra ta nhắc nhở ngươi một chút, những thứ người vừa kể dùng tiền cũng có thể mua được, vấn đề là tốn bao nhiêu mà thôi.

    Hắn uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói:
    - Sau này chúng ta còn phải liên lạc vài lần nữa. Trong quá trình nói chuyện đó, vì để tâm tình của ta vui vẻ một chút, từ nay ta đề nghị ngươi không nên dùng logic của đám bóc lột dân chúng các ngươi để suy xét giá trị quan của ta, suy đoán mục đích của ta. Loại người như các ngươi thật sự quá thấp hèn, chỉ nhìn mặt ngươi đã khiến ta muốn nôn mửa rồi.

    - Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào!
    Mắt của Lý Duy sắp trợn ra máu, nhưng lại không tiện phát tác. Dù sao Khương Quân đang nằm trong tay Thiên Nhất, chọc giận đối phương sẽ không có lợi.

    Thiên Nhất một tay nâng cằm nói:
    - Lúc này bên tay phải ngươi, ở một đầu khác của quầy rượu, có đặt một máy pha cà phê rất mới. Ba ngày trước bởi vì tâm tình bực bội, ngươi đã đập bể máy pha cà phê cũ. Chiều hôm đó quản gia phải mua thêm một máy mới.

    Hắn uống một ngụm cà phê:
    - Bây giờ phiền ngươi đi qua, lấy bình cà phê ra, sau đó để máy pha cà phê kia nằm ngang.

    Lý Duy hỏi:
    - Ngươi đang giở trò gì?

    - Làm theo là được, rất nhanh ngươi sẽ hiểu.
    Thiên Nhất nói.

    Lý Duy cầm máy tính bảng, vẻ mặt hoài nghi đi đến chỗ máy pha cà phê kia. Chiếc máy kia cũng không nặng lắm, sau khi lấy bình ra, hắn đặt máy pha cà phê nằm ngang trên quầy rượu.

    - Bây giờ thì sao?
    Lý Duy hỏi.

    Thiên Nhất trả lời:
    - Ngươi đi lấy đồ đục nước đá, dọc theo rìa cạy phần đế ra.

    Lý Duy để máy tính bảng xuống, nhanh chóng làm theo. Sau khi mở đế của máy pha cà phê ra, hắn phát hiện bên trong lại có một lớp kép rất mỏng, trong không gian nhỏ này cất giấu một chiếc điện thoại di động.

    - Ngươi đã lẻn vào phòng ta!
    Lý Duy lại cầm máy tính bảng hét lên với Thiên Nhất.

    Thiên Nhất lại nhún nhún vai:
    - Không cần thiết, ta chỉ cần tráo đổi lúc món hàng này trên đường đưa đến nhà ngươi là được rồi. Tóm lại có hai chuyện mà ngươi nên biết. Thứ nhất, ta có thể đưa một chiếc điện thoại di động vào, nghĩa là cũng có thể tùy thời đưa một trái bom vào. Thứ hai, lần sau ta sẽ thông qua điện thoại di động này liên lạc với ngươi.

    Hắn dừng một chút rồi nói:
    - Bây giờ nghe cho kỹ quy tắc trò chơi.

    - Ngày mai, cũng là ngày 30 tháng 4, ta sẽ gọi điện thoại lần đầu tiến hành trò chơi với ngươi, trước lúc đó hi vọng ngươi giữ cho kỹ chiếc điện thoại di động này.

    - Ngươi có thể gọi người của HL đến, điều tra thông tin về ta, phân tích mỗi câu nói của ta, ta cho phép ngươi truy xét hành tung của ta. Chuyện này không quan trọng, chuyện tiếp theo mới là trọng điểm.

    - Mỗi lần gọi điện thoại, ta sẽ cho ngươi một “đề bài”. Làm thế nào để hoàn thành, chuyện đó quyết định bởi phán đoán của cá nhân ngươi. Ta sẽ không cho ngươi thời gian dư dả đi nghiệm chứng tương lai không biết, ngươi phải dựa vào suy luận chủ quan thuần túy để nhận ra thật giả, sau đó nhanh chóng hành động.

    - Mỗi lần ngươi hoàn thành một đề bài, ta sẽ cho ngươi một tin tức. Tổng cộng có năm tin tức, sau khi gộp đủ ngươi sẽ biết được chỗ của Khương Quân. Ta sẽ đặt cô ấy ổn định ở đó, để ngươi diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.

    - Nhưng nếu như một đề bài thất bại...

    Thiên Nhất lại kéo chiếc ghế kia vào trong ống kính, một tay ấn lên vai Khương Quân:
    - Cô ấy phải nếm một chút đau khổ rồi.

    Hai tay Lý Duy nổi lên gân xanh, hắn nắm máy tính bảng, đưa mặt đến gần nói:
    - Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của cô ấy...

    Nghe vậy, Thiên Nhất liền cẩn thận dùng hai ngón tay bứt một sợi tóc trên đầu Khương Quân, sau đó dùng ngón trỏ tay kia quấn một vòng, kéo đứt sợi tóc từ chính giữa. Làm xong hắn lại nhìn màn hình nói:
    - Kích động cái gì? Ngươi còn dám đe dọa ta? Ngươi có văn hóa không? Ngươi có từng thấy bọn bắt cóc rãnh rỗi đi sửa đầu tóc của con tin cho vui không? Ta giống như mở tiệm uốn tóc sao? Ngươi còn trừng mắt! Ngươi trừng một cái nữa thử xem, có dám nói thêm vài từ dơ bẩn, ngươi dám nói thì ta dám làm.

    Lúc này Lý Duy đã cảm nhận được đầy đủ thế nào là bị người ta cưỡi trên đầu trên cổ. Từ khi trong bụng mẹ chui ra đến nay, hắn chưa từng tức giận như vậy, có lẽ mạch máu cũng bị nổ mấy cái.

    - Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi làm như vậy mục đích là gì...

    - Ta không muốn nói cho ngươi biết, càng không hi vọng ngươi có thể hiểu được.
    Thiên Nhất lại đẩy Khương Quân ra khỏi ống kính:
    - Những tội phạm mà ngươi gặp trước đây đều quá tầm thường, mà trí tưởng tượng của ngươi cũng quá hạn hẹp. Chờ sau khi ngươi hoàn thành tất cả đề bài của ta, có lẽ sẽ được nhìn lén thế giới chỗ ta một chút.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,ryankai,Tieu Lan,voma,
  9. #110
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 14: Cao thủ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Lúc Thiên Nhất gọi điện thoại đe dọa, Cố Vấn và Kế Toán bên này cũng đồng thời tiến hành nhiệm vụ. Phùng Bất Nhị đang dẫn bọn họ đi đến phòng máy ở tầng mười ba rưỡi.

    Nhìn từ bên ngoài tòa nhà, tầng này dường như không có gì khác với lầu trên lầu dưới. Thực ra tất cả cửa sổ bên ngoài tầng này đều không dùng thủy tinh có màu, mà là gương có màu, cho dù có người dùng ống nhòm quan sát cũng không nhìn thấy tình huống bên trong, đừng nói đến trong những “cửa sổ” kia còn có một lớp thép.

    Thiết kế của tầng này theo kiểu đóng kín, nhất trí, phòng ốc lộn xộn, diện tích mỗi phòng cũng không lớn, giữa các phòng ngoại trừ ống thông gió cũng không có bất kỳ cửa chính hay cửa sổ nào thông nhau, mỗi vách tường đều làm bằng thép hợp kim. Nếu như không có bảng số phòng chỉ dẫn, đi trong những hành lang nhìn gần giống nhau này rất nhanh sẽ bị lạc đường.

    Trên đoạn đường không dài lắm này, bọn Cố Vấn cũng gặp phải hai tên kỵ sĩ đảm nhiệm công việc bảo vệ. Nhưng bởi vì mỗi ngày đều phải ra vào tòa nhà, thành viên Giới Luật Thép hoạt động ở đây cũng chỉ mặc âu phục, không mặc trang phục đặc biệt của tổ chức, điều này khiến cho hai kẻ xâm nhập đi theo sau hành tỉnh nội vụ trưởng có thể lừa gạt qua cửa.

    Trong lòng Phùng Bất Nhị cảm thấy rất bực bội. Hai kẻ đi phía sau này, một người mặc đồ bình thường tỏ ra rất nổi bật ở đây, một người khác thì xách theo một chiếc vali lớn như vậy, kết quả lại không ai chặn đường tra hỏi, như vậy là sao? Từ lúc nào ta lại có mặt mũi lớn như vậy?

    Thực ra trong lòng hai tên kỵ sĩ kia cũng cảm thấy hai kẻ đi theo Bật Mã Ôn rất khả nghi, nhưng vừa suy nghĩ, người bên ngoài căn bản không vào được tầng này, nếu thật sự có kẻ xâm nhập thì đã sớm báo động rồi. Hơn nữa bọn họ còn đi cùng với Bật Mã Ôn, cũng không thấy Bật Mã Ôn có dấu hiệu bị khống chế. Như vậy có tám thành bọn họ là người mới được phân bộ khác điều tới. Ài, hiện giờ người mới kỳ kỳ quái quái, vẻ mặt còn rất kiêu ngạo...

    - Lại hoàn thành được tới mức này.
    Cố Vấn đóng cửa phòng máy lại, nhìn máy chủ to lớn chiếm cả bức tường phía trước, tấm tắc khen ngợi.

    Kế Toán ngẩng đầu nhìn lên góc trần nhà:
    - Trong phòng này không có camera.

    Cố Vấn nói:
    - Camera ở hành lang bên ngoài chắc chắn đã chú ý tới chúng ta, cộng thêm phòng vệ sinh sụp đổ rất nhanh sẽ bị phát hiện, thời gian của chúng ta có hạn.

    Hắn nói xong liền đi đến gần Sứ Đồ. Bộ máy này còn lớn hơn trong tưởng tượng, bàn điều khiển chính đã rộng ba mét, màn hình hiển thị lớn được chia thành nhiều màn hình nhỏ có chính và phụ. Thông tin quan trọng của Giới Luật Thép, việc truyền tải tin tức, phân tích xử lý tình báo vv, đều cần mượn máy tính siêu cấp này để thực hiện.

    Đương nhiên, xác suất bộ máy này của phân bộ Khai Phong được người khác sử dụng là rất thấp, rất ít khi có người đến phòng máy.

    - Thực ra bỏ qua vấn đề camera và nhà vệ sinh, tất cả máy tính trong phòng khác ở tầng này hẳn đều bị Sứ Đồ giám sát và điều khiển, sau khi xâm nhập hệ thống chắc sẽ bị bọn họ biết.
    Kế Toán thả vali xuống, mở ra, bên trong có lắp ba khối kim loại dẹp màu đen hình chữ nhật. Hắn lần lượt lấy ra, chồng trên mặt đất giống như xếp hình.

    - Vậy cũng chưa chắc, không chừng bọn họ sẽ cho là có người tải phim xuống, dẫn đến văn phòng bị shutdown tập thể.
    Cố Vấn lắc lắc ngón tay, Phùng Bất Nhị bị sợi dây chân lý kéo đi, lùi về phía sau, dựa vào góc tường phía xa, phần lưng bị kéo thẳng, cổ co mạnh về sau, chỗ cổ họng còn hiện lên một vết máu nhạt.

    - Ngươi trước tiên chờ ở đó một lát, khi rời đi có lẽ chúng ta còn phải sử dụng ngươi.
    Dứt lời Cố Vấn liền khom người nâng khối kim loại màu đen trên đất lên.

    Lúc này ba khối kim loại dẹp mặt ngoài bằng phẳng kia không ngờ lại hợp thành một thể, giống như nam châm không thể tách rời.

    Cố Vấn đặt khối kim loại màu đen lên bàn điều khiển, chờ khoảng ba mươi giây. Chỉ thấy hơn nửa phần kim loại màu đen kia tự động nhấc lên, bên trong có một bộ bàn phím tương tự như máy tính bình thường, ngoài ra còn có nhiều phím không rõ công năng. Hơn nửa phần nhấc lên lại trở thành một màn hình hiển thị nhỏ.

    Phùng Bất Nhị cẩn thận quan sát, hắn phát hiện bên dưới khối kim loại màu đen và bàn điều khiển Sứ Đồ dường như bị thứ gì màu đen nối liền với nhau. Nhìn từ xa cũng không rõ đó rốt cuộc là gì, giống như là dây điện, cũng có thể là đầu cắm kim loại. Tóm lại kim loại màu đen kia giống như một bộ xếp hình Lego, một bộ phận cắm vào bàn điều khiển của Sứ Đồ vốn không hề có khe hở.

    - Vốn tưởng rằng quá trình sẽ rất phức tạp, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
    Kế Toán nhìn màn hình của Sứ Đồ, hình ảnh đăng nhập ban đầu đã biến mất, sau một hồi chập chờn, ký hiệu thánh giá ngược màu đen lại xuất hiện trên màn hình lớn.

    Phùng Bất Nhị kinh ngạc nói:
    - Không thể! Không trải qua quét hình con ngươi, cũng không đăng nhập hệ thống, các ngươi làm sao thực hiện được! Máy tính màu đen kia rốt cuộc là gì?

    Ngón tay của Cố Vấn nhanh chóng lướt qua bàn phím, trên màn hình không ngừng xuất hiện những cửa sổ, vô số dữ liệu lóe lên rồi biến mất. Có điều hắn đọc nhanh như gió, trí nhớ và khả năng lý giải càng xuất sắc, đã sớm quen làm nhiều việc cùng lúc, cho nên rất dễ dàng trả lời:
    - Đây chính là chênh lệch.

    Khóe miệng hắn nhếch lên, rất đắc ý nói:
    - Lúc vừa đi vào ta cũng hơi kinh ngạc. Là một hệ thống tách rời với mạng lưới toàn cầu do đế quốc khống chế, điều kiện cơ bản là phần mềm và phần cứng phải tạo thành một thể. Về mặt phần mềm tuy các ngươi không bằng Tiền Tuyến Tự Do, nhưng trình độ phần cứng quả là đứng đầu thế giới. Dù sao cũng là tổ chức có căn cơ tại Châu Âu, với kỹ thuật chế tạo phần cứng ở quận Hắc Ưng, đám người Bắc Mỹ kia cũng không học được. So sánh với Sứ Đồ trước mắt này, kiểu dáng của Ma Trận đúng là quá tệ hại.

    - Nhưng Ma Trận hay Sứ Đồ cũng vậy, vốn không cùng cấp bậc với bộ “Vận Mệnh” trên tay ta đây. Nó chính là kiệt tác của thợ thủ công vĩ đại nhất và hacker mạnh nhất trên tinh cầu này.

    Kế Toán lãnh đạm nói:
    - Ừm... anh đã không phải là thợ thủ công vĩ đại nhất, cũng không phải là hacker mạnh nhất, anh đắc ý như vậy làm gì...

    - Anh bớt nói đi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, mau phá vỡ thép hợp kim dưới sàn nhà, mở đường lui trước đã.
    Cố Vấn cũng không quay đầu lại nói:
    - Một tên ngớ ngẩn không phân biệt được đông tây nam bắc và một tên nghiện máy tính sống trong thế giới hệ nhị phân, chỉ nhớ tới diện mạo của bọn họ là ta lại sinh ra cảm giác ưu việt.

    Đột nhiên động tác của hắn dừng một chút:
    - Hả? Đây là tình huống gì.

    Hắn lại bật cười:
    - Ha... không ngờ lại gặp được cao thủ. Ngoại trừ Thuật Sĩ và Gates, trên thế giới còn ai có thể làm đến mức này...

    Cùng lúc đó tại Tây Âu, quận Hồng Sư, trong phân bộ Madrid của Giới Luật Thép.

    Một cô gái tóc đỏ cột đuôi ngựa đang bận rộn trước bàn điều khiển của tổng đài Sứ Đồ, đầu ngón tay của cô bay lượn trên bàn phím, vẻ mặt ung dung, thần sắc an nhàn, miệng còn ngậm một chiếc kẹo que, lẩm bẩm nói:
    - Chỗ Khai Phong lại xuất hiện một kẻ lợi hại như vậy, chẳng lẽ là Thuật Sĩ...

    Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 17-07-2019 lúc 15:44.

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,ryankai,Tieu Lan,voma,
Trang 22 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 12202122232432 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 5 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 5 khách)

DMCA.com Protection Status