TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn nghĩ gì về Thiên Nhất?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 25 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 15232425262735 ... CuốiCuối
Kết quả 121 đến 125 của 354

Chủ đề: Phiến Tội - Tác giả: Tam Thiên Lưỡng Giác (hoàn thành)

  1. #121
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 25: Đề bài thứ ba

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Quý Thừa một tay giơ súng, giữ họng súng nhắm thẳng vào đầu Gambling Snake, tay kia cẩn thận cầm lấy điện thoại di động, đưa lên tai mình.

    Lý Duy không biết Thiên Nhất và Quý Thừa nói chuyện gì. Sắc mặt Quý Thừa cũng không lộ ra quá nhiều thứ, hắn vốn không phải là người vui buồn hiện rõ trên mặt, đứng trước loại đối thủ đáng sợ như Gambling Snake thì càng phải khống chế biểu tình thật tốt.

    Khoảng một phút sau, Quý Thừa cúp điện thoại di động, tiếp đó bỏ súng xuống, quay đầu nói với Lý Duy nói:
    - Lý tiên sinh, theo ta đi!

    Lý Duy đã không còn ngạc nhiên vì sự thần kỳ của Thiên Nhất. Hắn không đoán ra, cũng không có tâm tình và thời gian suy đoán Thiên Nhất rốt cuộc đã nói gì với Quý Thừa, thứ hắn quan tâm chỉ là “đề bài thứ ba” kế tiếp.

    Hai người rời khỏi phòng hội nghị, để lại những người khác ngồi bên cạnh bàn. Thần sắc của bọn họ lúc đầu nhìn thấy Quý Thừa là vui mừng, đến lúc nhìn thấy hai người rời đi là kinh ngạc, tới giờ phút này lại biến thành sợ hãi.

    Gambling Snake chậm rãi xoay người, nhìn những người ở đây, giọng nói âm trầm rót vào trong tai bọn họ:
    - Hắn đã đặt thẻ đánh bạc xuống, vậy thì ta sẽ mở ván này...

    ......

    Đi xuống tầng trệt, ra ngoài đường phố, lúc này Lý Duy mới thật sự thở phào một hơi. Hắn hỏi Quý Thừa:
    - Vừa rồi hắn đã nói gì?

    Thực ra chuyện mà Lý Duy lo lắng nhất vẫn là vụ án kia của mình bại lộ, vì vậy lập tức dò xét ý tứ của đối phương.

    - Hắn...

    “Ầm”, lại một tiếng nổ lớn vang lên, lần này là từ đỉnh đầu truyền đến.

    Lý Duy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tầng cao nhất của tòa nhà mình vừa rời khỏi ánh lửa ngút trời, cả tầng lầu đều bị nổ tung, tường chung quanh bốc khói dày đặc, vô số thủy tinh vỡ và mảnh vụn xác chết như một cơn mưa nhỏ từ không trung rơi xuống.

    Quý Thừa vội vàng kéo cổ áo Lý Duy, chạy về phía chiếc xe chuyên dụng của HL cách đó gần nhất. Hắn vừa mở cửa xe liền ném Lý Duy vào, còn mình thì lại trúng mấy mảnh vụn từ trên trời rơi xuống.

    Lý Duy ngồi lên ghế phụ, còn chưa hoàn hồn, bên kia đường lại đột nhiên vang lên tiếng súng lác đác. Hắn quay đầu nhìn, lúc này mới chú ý tới, tại nơi cách đó một con đường, một đám đội viên đột kích vũ trang đầy đủ đang vây quanh một nhà hàng hải sản, giao chiến với người ở bên trong. Hiện giờ trong nhà hàng tỏa ra khói mù dày đặc, cũng không biết là bom khói, bom cay ném vào, hay là vừa rồi có gì thứ khác ở bên trong nổ tung.

    Tại khoảnh khắc này, đầu óc của Lý Duy có phần chập mạch, nhìn cảnh tượng này bất cứ người nào cũng sẽ sinh ra ảo giác giống như đang ở chiến trường.

    - Mau cúi đầu xuống! Ngẩn ra làm gì!
    Quý Thừa đã vòng qua bên kia xe, mở cửa xe quát lên.

    Lý Duy nào dám không nghe, lập tức cúi thấp đầu. Lúc này hắn mới ý thức được, ở vị trí này của mình nếu xui xẻo bị đạn lạc trong nhà hàng bắn trúng, chẳng phải là mất mạng oan uổng.

    Quý Thừa đóng cửa lại, không thắt dây an toàn, cũng không hỏi han, lập tức nổ máy, đạp ga hết cỡ, thuận tay cầm điện thoại vô tuyến trong xe nói:
    - Ta là thượng úy Quý Thừa, người trong xe theo dõi số hai nghe đây, chạy theo chiếc xe mà ta và Lý Duy tiên sinh đang ngồi. Không cần quan tâm đến đội hành động bên kia, các ngươi có nhiệm vụ của mình. Ngoài ra điều thêm một số nhân thủ từ phân bộ đến đây, theo sát chúng ta, tùy thời chuẩn bị chi viện.

    Thái độ của hắn bình tĩnh, suy nghĩ chu toàn, sau khi nói xong liền ném điện thoại vô tuyến xuống, một tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím của đài điều khiển. Rất nhanh một bản đồ giao thông giả lập xuất hiện trên màn hình cỡ nhỏ, trên đó còn hiện ra rất nhiều điểm đỏ chậm rãi di động, chắc hẳn là xe khác.

    Bọn họ còn chưa chạy được bao xa, vừa vòng qua khúc cua, liền cảm giác sau xe truyền đến một chùm ánh sáng chói. Con đường hơi rung chuyển một trận, sau đó cả nhà hàng kia đều bị nổ văng lên trời, cũng không biết là vũ khí gì mà có uy lực kinh người như vậy.

    Đương nhiên chúng ta đều biết, đàn ông đích thực không bao giờ quay đầu lại nhìn vụ nổ. Quý Thừa tiếp tục lái xe chạy tới, chỉ thở dài thật sâu, mấy chục giây sau lại cầm điện thoại vô tuyến lên:
    - Gọi quân tiếp viện, sơ tán giao thông để bọn họ có thể nhanh chóng đến nơi cấp cứu, chỉ thị của ta vừa rồi không thay đổi.

    Hắn chờ ba giây, không thấy ai trả lời, lập tức quát lên:
    - Nói đi! Còn người sống không!

    - Vâng... vâng thưa trưởng quan, xe theo dõi số hai cũng không bị sóng xung kích lan đến.
    Lúc này đối phương mới trả lời.

    - Còn hơi sức thì không có thời gian để ngươi ngẩn ra đâu, chấp hành nhiệm vụ đi!

    - Vâng! Trưởng quan!

    Quý Thừa treo điện thoại vô tuyến lên, lấy điện thoại di động trong túi trả lại cho Lý Duy, đến lúc này hắn mới có thời gian nói chuyện:
    - Bên kia đường có một cứ điểm của Giới Luật Thép, sau khi cậu lên tầng cao nhất không lâu, bọn chúng lại phát động tấn công chúng ta, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

    Sắc mặt Lý Duy nhợt nhạt, đến giờ phút này hắn vẫn có phần chưa hoàn hồn, vừa rồi chỉ trong thoáng chốc đã chết mấy chục người...

    - Chẳng lẽ... Thiên Nhất kia là người của Giới Luật Thép? Là bọn họ bắt cóc Khương Quân?

    - Không thể.
    Quý Thừa phủ định:
    - Nếu như hắn muốn lợi dụng vụ bắt cóc này để tập kích tiêu diệt chiến lực của HL, hắn có thể dẫn chúng ta tới một địa phương không liên quan, trước đó thiết lập mai phục kỹ càng rồi mới ra tay. Nhưng vừa rồi binh lực của cứ điểm kia và phương thức hành động của đám nhân viên, hoàn toàn không giống như được sắp đặt chu đáo, tấn công một cách có chuẩn bị.

    - Theo ta thấy, chuyện này có vẻ như là mượn đao giết người.

    Lúc Lý Duy nghe đối phương nói chuyện, điện thoại di động vừa lúc nhận được một tin nhắn, nội dung là: “Trong một giờ, ngoại ô phía tây, vườn Tế Tiên. Thuận tiện kèm theo tin tức sau khi hoàn thành đề bài thứ hai... 2, 3/2, 2/2, 3√4.”

    Lý Duy đưa tin tức cho Quý Thừa xem một chút. Quý Thừa liếc mắt một cái, có lẽ chỉ tùy tiện nhìn qua, bởi vì hắn cũng không có đầu mối về mật mã này, chỉ nói:
    - Trước tiên truyền tin tức này cho tổ theo dõi đi, dùng bàn điều khiển bên tay ta.

    Sau đó hắn lập tức nói:
    - Vừa rồi trong điện thoại kẻ tên là Thiên Nhất kia nói với ta, trên người thủ hạ của hắn cất giấu thuốc nổ uy lực rất lớn. Chỉ cần ta nổ súng, hoặc là hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều sẽ chết. Nhưng ta có thể lựa chọn dẫn theo cậu rời khỏi, để thủ hạ của hắn an toàn rút lui... Không ngờ cuối cùng tên khốn kia lại giết hết những người vô tội.

    - Đúng rồi... ban nãy những người ngồi trong phòng hội nghị, ta cảm thấy có mấy người rất quen mắt, bọn họ là ai?

    Lý Duy không trả lời, bởi vì hắn cảm thấy mình có dính líu đến cái chết của những người đó, dưới tình hình hiện giờ nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở.

    Lý Duy trầm mặc một hồi mới trả lời:
    - Ta sẽ tìm một thời cơ thích hợp nói cho ngài biết... hiện giờ trong đầu ta rất loạn.

    - Được rồi.
    Với sự từng trải của Quý Thừa, đương nhiên rất nhạy cảm với kiểu trả lời cho có lệ này. Hắn cũng không vội tra cứu chuyện này, chỉ dừng một chút sau đó nói:
    - Còn có một chuyện cuối cùng, vừa rồi trong điện thoại hắn đã bảo ta truyền đạt đề bài thứ ba... “bất kể sám hối hay phạm tội đều cần có can đảm”.

    Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 12-08-2019 lúc 15:27.
    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,mrlayloi,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  3. #122
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 26: Tiếp tục

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Quận Hồng Sư, trong phân bộ Madrid của Giới Luật Thép.

    Vanessa ngồi trước tổng đài Sứ Đồ, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, vẻ mặt tức giận, kẹo que trong miệng đã bị nàng cắn vỡ hơn nửa.

    Nửa giờ trước cứ điểm Bắc Kinh bị tiêu diệt, nàng dĩ nhiên đã biết chuyện này. Nhưng thứ quấy nhiễu nàng không phải là tổn thất về mặt nhân sự, mà là trước khi xóa sạch dữ liệu, máy tính Sứ Đồ của phân bộ kia đã xảy ra chuyện khác thường.

    Trên bàn điều khiển trước mặt Vanessa, cửa sổ gọi điện bên tay phải bỗng tự động mở lên, trong khung hình xuất hiện một gương mặt trắng nõn.

    - Lại gặp mặt rồi, quý cô Vanessa.
    Cố Vấn mỉm cười chào hỏi.

    Hai tay Vanessa vẫn bận rộn trên bàn phím, chỉ liếc qua rồi trả lời:
    - Sứ Đồ quả nhiên đã bị ngươi động tay chân.

    - Bây giờ cô mới đưa ra kết luận này, không đáng để khen ngợi.
    Cố Vấn nói.

    - Chàng trai trẻ này, chắc hẳn ngươi đã thông qua hệ thống tra cứu tất cả tư liệu liên quan đến ta, còn ta lại không biết tên ngươi. Không báo tên họ khi nói chuyện với quý cô, có phải là hơi mất lịch sự không?

    - Rất xin lỗi, kẻ hèn này không phải quý ông, chỉ là một tên lưu manh mà thôi, thứ cho ta tạm thời không thể tiết lộ tên họ.

    - Hừ... còn là một tên lưu manh nói chuyện nho nhã.

    - Ha ha...
    Cố Vấn cười:
    - Bình thường ta đứng trước mặt người lịch sự vẫn rất có phẩm hạnh. Đương nhiên nếu như cô thích thô tục, ta cũng có thể thay đổi một chút, chẳng hạn như “vị tỷ tỷ này, cười một cái cho thiếu gia ta xem”, ta cũng có thể nói được.

    - Ngươi định lan man chuyển từ khiêu khích sang tán tỉnh, tán gẫu với ta một giờ, hay là nói vài lời có nội dung thực tế.
    Vanessa ôn hòa nói.

    Cố Vấn nói:
    - À... thăm dò tin tức của ta thất bại, cho nên thẹn quá hóa giận. Được rồi, ta sẽ cho cô một chút tin tức thực tế, để cô dễ báo cáo với cấp trên.

    Lúc này trên màn hình chính của tổng đài Sứ Đồ bỗng xuất hiện một nhóm dữ liệu, che lấp tẩt cả cửa sổ khác.

    Cố Vấn nói tiếp:
    - Đây là nhóm dữ liệu cuối cùng của máy tính Sứ Đồ trong cứ điểm vừa phát sinh xung đột với HL, trong đó có một mệnh lệnh do ta ngụy tạo. Ta dùng giọng nói của đại đoàn trưởng các ngươi, truyền đạt mệnh lệnh cho người phụ trách ở đó, nội dung đại khái là: “Theo như tình báo, các ngươi đã bị đội đột kích của HL bao vây, bọn họ mai phục ở mấy con đường phụ cận. Từ cửa sổ phía đông nhìn ra ngoài, có thể thấy bên kia đường có một chiếc xe theo dõi của HL đang đậu, chiếc xe đó phụ trách chỉ huy hiện trường. Các ngươi lập tức dùng vũ khí hỏa lực mạnh giải quyết nó, như vậy có thể giúp các ngươi tranh thủ thời gian rút lui. Hãy nhanh chóng tiêu hủy tất cả dữ liệu trong cứ điểm, sau đó toàn thể nhân viên phá vòng vây xông ra. Nếu thật sự không thể rút lui, hãy vì tín ngưỡng hiến dâng sinh mệnh”.

    Vanessa vẫn bận rộn thao tác Sứ Đồ:
    - Lợi dụng hệ thống nội bộ của chúng ta ban bố mệnh lệnh giả, mượn tay HL diệt trừ chiến lực của chúng ta, hơn nữa còn có biện pháp điều động đội ngũ của HL... Ngươi rốt cuộc làm việc cho tổ chức nào?

    - Hả? Nghe hàm ý của cô, từ đầu đã loại trừ khả năng ta thuộc về đế quốc sao? Xem ra sau sự kiện lần trước, trong nội bộ các ngươi cũng có người phân tích chính xác về hành động của phe ta.
    Cố Vấn cười nói:
    - Mặc dù lúc này cô đang chuyên tâm làm việc, cố gắng thông qua mạng lưới tìm ra ta trước khi ta kết thúc cuộc gọi, nhưng ta vẫn khuyên cô một câu, đừng phí công vô ích nữa.

    - Hôm nay ta có thể chủ động kết nối đến tổng đài Sứ Đồ nói chuyện với cô, ngày mai cũng có thể kết nối với webcam máy tính trong phòng ngủ của cô lúc cô đang thay đồ.

    - Cho nên xét về kỹ thuật, cô đã bó tay. Trước mắt chuyện mà cô có thể làm, đó là truyền đạt ý muốn của ông chủ ta cho ông chủ cô. Bây giờ nghe cho kỹ, thứ nhất, Sứ Đồ đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của chúng ta, chuyện như vừa rồi tùy thời có thể xảy ra tại bất kỳ cứ điểm nào của Giới Luật Thép trên thế giới. Thứ hai, đừng hi vọng Hình Thiên sẽ kết thành đồng minh với các ngươi, cũng đừng kỳ vọng bọn họ sẽ giúp đỡ các ngươi. Bởi vì không tới ba ngày nữa, toàn bộ chiến lực của Hình Thiên tại Châu Á sẽ dời đến khu vực Đông Nam Á, bọn họ đã chắp tay nhường quận Long cho chúng ta. Thứ ba, xin nhớ kỹ, sau này quận Long sẽ là địa bàn của chúng ta. Hạn cho các ngươi trong ba ngày, tự động triệt tiêu tất cả cứ điểm, đồng thời bảo tất cả thành viên của các ngươi ở quận này cuốn gói rời đi.

    Lúc này Vanessa thật sự đã dừng thao tác máy tính, nàng dùng tay nâng cằm ra vẻ chẳng hề để ý, trả lời:
    - Theo ta biết, vị đại đoàn trưởng đại nhân kia của chúng ta nhất định sẽ cảm thấy rất tức giận với yêu cầu của ông chủ ngươi.

    - Đó là vấn đề của hắn.
    Cố Vấn nói:
    - Cuối cùng nói một chút, tổ chức của chúng ta tên là Nghịch Thập Tự.

    Trước khi cắt đứt liên lạc hắn còn nói một câu:
    - Vậy thì tạm biệt, quý cô Vanessa.

    Màn hình gọi điện lại trở nên đen kịt, lúc này Vanessa mới không nhịn được phì cười. Nàng tiện tay gõ vài phím, một nhóm dữ liệu mới xuất hiện trên màn hình nhỏ ở góc. Nàng nhìn những tin tức kia, khóe miệng mỉm cười đắc ý, thấp giọng lẩm bẩm một câu:
    - Sẽ còn gặp lại, Cố Vấn...

    ......

    Xe dừng tại cổng vườn Tế Tiên ở ngoại ô phía tây, tiểu tổ theo dõi và đội hành động chi viện cũng ở lại bên ngoài, đây đương nhiên là yêu cầu của Thiên Nhất. Khi đối phương vừa tới địa điểm được chỉ định, hắn lại gọi một cuộc điện thoại.

    Nhưng lần này có điểm khác với lúc trước, đó là Thiên Nhất chỉ định Quý Thừa đi cùng với Lý Duy. Do đó hai người cùng nhau bước vào khu vườn mộ này.

    Loại địa phương như nghĩa địa, ngay cả lúc ban ngày trời quang vạn dặm, chim hót hoa thơm, vẫn sẽ có một cảm giác tiêu điều thê lương. Nếu từ sau khối bia nào đó đột nhiên xuất hiện một bé trai sắc mặt tái nhợt, tóc tai kỳ lạ, nói không chừng có thể dọa cho người tới cúng tế phải đứng tim.

    Lý Duy đeo bluetooth vào, Thiên Nhất chỉ dẫn đường đi cho hắn. Từ sau khi tiến vào vườn Tế Tiên, trên đường đi Quý Thừa đều có vẻ trầm mặc, hơn nữa thần sắc của hắn trở nên hơi khác lạ, Lý Duy chưa từng nhìn thấy loại biểu tình này trên mặt Quý Thừa.

    - Ngươi tiếp tục đi tới trước một đoạn, đến mấy hàng mộ bia ở khu bốn, tìm bia thứ mười hai ở hàng thứ ba, đó chính là mục tiêu.
    Thiên Nhất ở đầu bên kia điện thoại nói.

    Lý Duy rất nhanh tìm được mộ bia kia, hắn dừng bước hỏi:
    - Bây giờ thì thế nào? Chẳng lẽ muốn ta đào mộ này lên sao?

    Thiên Nhất cười nói:
    - Ngươi xem thử ảnh trên mộ bia.

    Lý Duy cúi người đến gần một chút, khi thấy rõ bức ảnh của người chết, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi. Nguyên lai đây chính là mộ của tay phóng viên đã bị hắn giết, gương mặt đó vốn đã dần dần phai nhạt trong đầu hắn, nhưng một giờ trước Gambling Snake chiếu đoạn phim trong phòng hội nghị, một lần nữa đã khơi dậy ký ức của Lý Duy.

    - Hắn nói gì với cậu?
    Quý Thừa đột nhiên chen vào, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng kỳ dị.

    Lý Duy trả lời:
    - Ta không biết hắn có ý gì... hắn bảo ta xem ảnh của người này.

    - Cậu biết người này?
    Quý Thừa hỏi, giọng điệu của hắn lại giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

    - Ta...
    Lời nói của Lý Duy nghẹn trong cổ họng.

    Đang lúc hắn suy nghĩ nên trả lời thế nào, Thiên Nhất ở đầu bên kia điện thoại lại nói:
    - Ngươi không cần trả lời câu hỏi này, hãy hỏi Quý trưởng quan một chút, người chết và hắn có quan hệ gì.

    Sống lưng Lý Duy phát lạnh. Chẳng lẽ Quý Thừa và tay phóng viên bị mình giết chết có quen biết nhau? Tầm mắt của hắn một lần nữa dời đến mộ bia, thấy rõ tên họ và năm sinh năm mất của người chết, “Khổng Tại Văn, 2072-2097”.

    Họ và nghề nghiệp đều khác nhau, vậy bọn họ nhiều nhất là bà con xa, bạn bè, hoặc là bạn học. Trong lòng Lý Duy nghĩ như vậy, an tâm hơn một chút, nói với Quý Thừa:
    - Hắn bảo ta hỏi ngài, ngài và Khổng Tại Văn này có quan hệ thế nào?

    Quý Thừa do dự mấy giây, sau đó nói:
    - Anh em.

    - Cái gì?
    Lý Duy giật mình.

    Thiên Nhất lại nói bên tai hắn:
    - Tiếp tục hỏi hắn, vì sao anh em hai người lại không cùng họ.

    Lý Duy sững sốt một chút, sau đó truyền đạt vấn đề của Thiên Nhất.

    Quý Thừa liền bổ sung:
    - Cha ta chết sớm, mẹ tái giá khi ta mới bốn tuổi, một năm sau cùng với bố dượng sinh đứa em trai này. Bố dượng cũng không bảo ta đổi họ. Hắn hỏi những chuyện này để làm gì?

    Ánh mắt của hắn biến thành hoài nghi:
    - Lý tiên sinh, cậu biết em trai của ta?

    Lúc này Lý Duy như chim sợ cành cong, đầu đổ mồ hôi. Thiên Nhất ở đầu bên kia điện thoại còn cười lớn:
    - Ngươi nhìn xem, hắn đã bắt đầu hoài nghi những vấn đề này không phải do ta bảo ngươi hỏi, mà là chính ngươi đang hỏi.

    - Ngươi câm miệng cho ta!
    Lý Duy hét lớn một tiếng.

    Quý Thừa nói:
    - Cái gì?

    Lý Duy nói với Quý Thừa:
    - Ta không phải nói ngài, ta bảo hắn câm miệng.

    Nhưng thần sắc của Quý Thừa càng trở nên sâu xa:
    - Hắn rốt cuộc đang nói gì với cậu?

    Lý Duy tháo bluetooth xuống đưa cho Quý Thừa:
    - Ngài không tin thì tự mình hỏi hắn đi!

    - Ta không phải có ý này.
    Tuy nói như vậy nhưng Quý Thừa vẫn nhận lấy bluetooth, đeo lên tai, nói với Thiên Nhất:
    - Tại sao ngươi lại hỏi những vấn đề này?

    Thiên Nhất không trả lời, lại trực tiếp nói với Quý Thừa:
    - Nói cho hắn biết, em trai của ngươi chết thế nào.

    Quý Thừa dường như trải qua mấy giây đấu tranh tư tưởng, mới nói với Lý Duy:
    - Hắn bảo ta nói cho ngươi biết, em trai của ta chết thế nào.

    Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
    - Thực ra chuyện này ta cũng không rõ... Ta chỉ biết vào ba năm trước, nghe nói nó bị cuốn vào vụ gì đó, đột nhiên mất tích mấy ngày, không có tin tức. Sau đó có người phát hiện bộ phận thi thể của nó trong thùng rác. Ta đã vượt quyền tham gia vụ điều tra của cảnh sát, cố gắng truy tìm tung tích của nó, nhưng vẫn không tìm được phần thi thể còn lại. Hơn nữa dường như có lực lượng của cấp trên tiến hành gây áp lực, khiến cục cảnh sát kết án qua loa. Đến nay đây vẫn là một vụ án không có đầu mối, không có thi thể hoàn chỉnh, cũng không có kẻ hiềm nghi phạm tội, phía dưới mộ bia kia cũng là quan tài trống mà thôi.

    Sắc mặt Lý Duy trắng bệch, tránh né ánh mắt của Quý Thừa, chỉ sợ đối phương phát giác được điều gì, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ trả lời:
    - Tại sao hắn lại bảo ngài nói với ta những chuyện này?

    Quý Thừa lắc đầu, trả lại bluetooth cho Lý Duy. Lý Duy một lần nữa đeo lên:
    - Ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?

    Hắn hạ thấp giọng:
    - Ngươi đã đáp ứng...

    - Ta đã đáp ứng chuyện gì?
    Thiên Nhất ngắt lời hắn:
    - Ta chỉ nói, thủ hạ của ta sẽ tiêu hủy chứng cứ trong USB, lại giết chết những kẻ giàu có kia để diệt khẩu. Ta chưa từng nói là sẽ giúp ngươi che giấu tội ác.

    Lý Duy nói:
    - Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?

    - Ta muốn thế nào? Ha...
    Thiên Nhất cười nói:
    - Không phải ta đã cho ngươi đề bài rồi sao?

    Lý Duy một lần nữa cân nhắc câu nói kia, nhất thời minh bạch, Thiên Nhất muốn mình lựa chọn “sám hối” hay “phạm tội”.

    Sau khi im lặng mấy giây, Thiên Nhất nói:
    - Bây giờ ngươi nói chuyện không tiện lắm, cho nên ta nói, ngươi nghe. Chắc ngươi đã thấy rồi, vị Quý cảnh quan này không phải là một nhân vật dễ trêu, bình thường loại đàn ông nghiêm túc già dặn như hắn rất có nguyên tắc. Nếu hắn biết là ngươi giết em trai hắn, may mắn thì hắn sẽ trực tiếp giao ngươi cho HL xử theo pháp luật, không may thì hắn nhất thời lửa giận công tâm, có thể sẽ rút súng bắn chết ngươi.

    - Ngươi thật sự tin tưởng, trong phòng hội nghị hắn nghe ta uy hiếp nên mới bỏ súng xuống sao? Có lẽ khi đó hắn đã từ trong miệng ta biết được chân tướng, tất cả hành động sau này đều là diễn kịch và thăm dò. Lúc này biểu hiện của ngươi đã khiến hắn tin lời ta nói lúc trước, hắn đang chuẩn bị đối phó ngươi.

    Trái tim Lý Duy gần như muốn nhảy ra khỏi miệng, theo bản năng liếc nhìn Quý Thừa, lại tránh xa đối phương mấy bước.

    Lúc này Thiên Nhất lại thay đổi đề tài:
    - Đương nhiên, ta nói là có lẽ, đây chỉ là một giả thuyết mà thôi. Cũng có thể hắn chẳng biết gì cả, mấy chục năm sau cũng sẽ không nghĩ đến ngươi có liên quan với cái chết của em trai hắn.

    - Ha ha, vì vậy ta còn cung cấp cho hai ngươi phương án, sự lựa chọn của ngươi chính là câu trả lời cho đề bài này.

    - Phương án thứ nhất, ngươi tự thú với hắn, kể rõ tội ác ba năm trước đây, hi vọng vào sự khoan dung của hắn và chính phủ sẽ xử lý nhẹ nhàng. Đương nhiên ta cũng sẽ kết thúc trò chơi này, thả Khương Quân ra.

    - Phương án thứ hai, ngươi không cần nói gì cả, trực tiếp cúp điện thoại. Ta bảo đảm, từ nay ngươi vĩnh viễn không cần lo lắng về vụ án này nữa, trên đời cũng sẽ không ai dùng chuyện này uy hiếp đến ngươi, bao gồm cả vị Quý trưởng quan trước mặt. Nhưng kế tiếp ta sẽ gởi tin tức sau khi hoàn thành đề bài thứ ba cho ngươi, trò chơi vẫn sẽ tiếp tục. Hơn nữa từ đề bài thứ tư trở đi, ngươi phải rời bỏ HL một mình hành động.

    Lần này Lý Duy suy nghĩ rất lâu, thực ra trong lòng hắn đã sớm minh bạch mình sẽ chọn phương án nào, cũng hiểu rõ theo quan niệm thị phi đúng đắn thì nên chọn phương án nào. Nhưng trên thế giới này, lùi một bước thường không phải là biển rộng trời cao, mà là vực sâu vạn trượng, quay đầu cũng chưa chắc có thể thấy bờ, chỉ có thể thấy luyện ngục mà thôi.

    Giao dịch của Thiên Nhất chính là như vậy, bước sau càng khó quyết định hơn bước trước, mỗi lần lựa chọn đều giẫm vào vũng bùn càng sâu hơn.

    Mấy phút sau, Lý Duy lấy điện thoại di động trong túi ra, nhấn nút cúp máy, sắc mặt trở nên lạnh giá, vô cảm. Hắn thở dài một hơi, sau đó nói với Quý Thừa:
    - Hắn bảo đề bài hôm nay đến đây là hoàn thành, để ta về nhà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,dong_ta,mrlayloi,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  5. #123
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 27: Đến sớm

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Buổi chiều Lý Duy trở lại biệt thự của mình. Tiểu tổ theo dõi của HL cũng gắn máy nghe lén vào chiếc điện thoại di động thứ ba, vài nhân viên phụ trách theo dõi đóng giữ ở đây, còn những đội viên khác thì thu quân trở về. Bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như xử lý tổn thất trong trận chiến lúc sáng, viết báo cáo tỉ mỉ về sự kiện, ngoài ra tin tức mật mã khiến người ta nhức đầu đã tăng đến con số ba.

    Sau khi Lý Duy cúp điện thoại ở vườn Tế Tiên, trên điện thoại di động rất nhanh nhận được tin nhắn mật mã “4/4, 6, 7│6”. Cũng giống như lúc trước, những con số và ký hiệu không đầu không đuôi này vẫn cần đám chuyên gia học giả tự phong của HL giải mã.

    Lý Duy cầm theo điện thoại di động, khóa trái mình ở trong phòng. Sự tình hai ngày nay hiện lên rõ ràng trước mắt, hắn loáng thoáng cảm giác được, “Thiên Nhất” chẳng những không phải là một kẻ bắt cóc bình thường, mà còn là một đại nhân vật vô cùng nguy hiểm. Vị thất hoàng tử mà Quý Thừa nhắc tới lúc trước, hiển nhiên không hề hứng thú với mình hoặc Khương Quân, nếu hắn thật sự tới cũng là nhắm vào Thiên Nhất.

    Khi Lý Duy đang sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, một chuỗi tiếng kêu lét két kỳ quái đột nhiên vang lên từ dưới gầm giường, khiến hắn giật mình một cái.

    Lý Duy lập tức bật dậy, lui ra khỏi giường mấy mét, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào dưới gầm giường tối đen, muốn tìm ra nguồn gốc âm thanh, nhưng lại không dám đến gần nửa phân. Đang lúc hắn do dự có nên gọi người tới kiểm tra xem phía dưới có giấu bom hay không, chợt thấy một chú lính đồ chơi từ trong khe hở dưới giường nằm sấp bò ra.

    Món đồ chơi này lớn khoảng bàn tay, mặc quần áo ngụy trang màu xanh lá, đầu đội mũ sắt, động tác cứng đờ, nét mặt cũng được vẽ cố định. Loại đồ chơi bằng nhựa giống như vậy, vào một trăm năm trước đã không còn lưu hành nữa. Những gia đình hoàn cảnh hơi khá giả, đám trẻ từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc với những sản phẩm điện tử tiên tiến. Các công xưởng đồ chơi dần dần biến thành chỉ sản xuất những sản phẩm đắt đỏ xoay quanh hoạt hình và truyện tranh được ủy quyền. Còn những đồ chơi thực thể giá rẻ kia, đến năm 2030 cơ bản đã hoàn toàn lui ra khỏi võ đài lịch sử, đi vào viện bảo tàng rồi.

    Đương nhiên chú lính đồ chơi này không phải thuần túy làm bằng nhựa, trình độ khoa học kỹ thuật bên trong nó không hề kém hơn người cải tạo. Sau khi bò ra khỏi gầm giường, nó lập tức ngồi dậy, đứng nghiêm, chào một cái, sau đó tấm nhựa trên lưng mở ra, từ trong rơi ra một vật thể màu đen. Cùng lúc này chú lính đồ chơi dường như đột nhiên mất đi năng lượng, kêu lách cách một tiếng ngã xuống đất, không cử động được nữa.

    Lý Duy quan sát mấy chục giây, cẩn thận đến gần, nhặt vật thể màu đen rơi ra từ người chú lính đồ chơi kia, cầm trong tay nhìn kỹ một chút, phát hiện trên vật này có một đầu cắm USB, xem ra có thể kết nối vào máy tính.

    Hắn đại khái cũng đoán được đây là một phần của trò chơi, bởi vì trò chơi kế tiếp cần hắn một mình hoàn thành, không được để HL tham gia. Như vậy chiếc điện thoại di động bị nghe lén đã không còn tác dụng nữa, Thiên Nhất dĩ nhiên sẽ tìm phương thức khác liên lạc với mình.

    Lý Duy cũng không biết chú lính đồ chơi này rốt cuộc nằm dưới gầm giường của hắn lúc nào. Nếu là trên đường hắn từ vườn Tế Tiên trở về, Thiên Nhất đã phái người lẻn vào biệt thự, giấu thứ này vào, vậy chỉ có thể nói là đối phương hành động nhanh chóng, nhưng nếu đã sớm đặt ở chỗ đó...

    Hắn không suy nghĩ tiếp nữa, bất cứ ai cũng sẽ không thừa nhận mình là một con khỉ nằm trong bàn tay của Như Lai, Lý Duy cũng không ngoại lệ.

    Mở máy tính để bàn lên, cắm đồ vật màu đen này vào lỗ USB, hai giây sau Lý Duy phát hiện máy tính này đã không thuộc quyền điều khiển của mình nữa. Mười mấy cửa sổ nhanh chóng thoáng qua, Lý Duy không nhìn rõ bất cứ dữ liệu nào trên đó. Sau một loạt cửa sổ kỳ dị tự động hiện lên rồi biến mất, cả màn hình bỗng biến thành một cửa sổ điện thoại hình ảnh, Thiên Nhất bưng cà phê xuất hiện trên màn hình.

    - Rất vui được nói chuyện với ngươi lần nữa, Lý công tử. Ngươi đã càng ngày càng tiếp cận giai đoạn cuối cùng của trò chơi, ngay cả ta cũng bắt đầu mong đợi ngươi có thể đi đến cuối cùng.
    Thiên Nhất cười nói.

    Lý Duy lại không cười nổi:
    - Thiên tiên sinh... bây giờ tôi đã biết, ngài là một người rất tài giỏi, nếu lúc trước có chỗ nào mạo phạm, cho tôi xin lỗi.

    Thiên Nhất cười lạnh:
    - Nói tiếp đi!

    - Tôi không biết rốt cuộc ngài muốn gì, nhưng tôi hi vọng... không, là cầu khẩn, cầu xin ngài để tôi lui ra khỏi trò chơi này. Khương Quân có thể mặc cho ngài xử lý, ngài muốn làm gì cô gái kia cũng được, tôi không quan tâm. Tôi còn có thể cho ngài một số tiền lớn, chỉ cần ngài bỏ qua cho tôi...

    - Cuối cùng vẫn nói ra rồi...
    Thiên Nhất trực tiếp ngắt lời:
    - Như vậy... lời này của ngươi có thể xem là đang nhận thua không?

    Từ đầu Lý Duy đã không xem đây là một trò chơi, lúc này hắn thấy yêu cầu của mình dường như có hi vọng, lập tức đáp:
    - Đúng! Đúng! Tôi nhận thua!

    - Nhận thua, vậy ngươi sẽ không thể nhìn thấy Good End, như thế cũng được sao?

    - Chỉ cần ngài bỏ qua cho tôi, như thế nào cũng được.
    Lý Duy trả lời.

    Thiên Nhất thở dài:
    - Vậy cũng được, đây là lựa chọn của ngươi.

    Lúc này góc màn hình chia ra thành một màn hình nhỏ, trong đó là hình ảnh của một nhà dân, phía trên còn có một hàng chữ ghi rõ địa chỉ này.

    - Hiện giờ nhân viên HL trong biệt thự của ngươi đều đang nghỉ ngơi ở phòng khách tầng trệt. Ngươi lặng lẽ xuống lầu, đừng đến nhà để xe, cứ ra cửa tùy tiện gọi taxi, chạy đến địa chỉ này.
    Thiên Nhất nói:
    - Cầm lấy phần thưởng hoàn thành, trò chơi mới có thể tuyên bố kết thúc.

    - Không... không cần, tôi không cần phần thưởng, chỉ cần...

    Lý Duy còn chưa nói xong, Thiên Nhất lập tức nói:
    - Không muốn lấy phần thưởng kết thúc trò chơi, vậy chúng ta iếp tục đề bài thứ tư đi...

    - Chờ đã!
    Lý Duy nói:
    - Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi lấy.

    Thiên Nhất ngáp một cái, cúp điện thoại.

    Trong cửa hàng sách, Cố Vấn đang ngồi đối diện với hắn nói:
    - Tuy nói tác dụng của Lý Duy gần như đã xong, nhưng kết thúc sớm như vậy thật sự không việc gì sao?

    Thiên Nhất nói:
    - Không sao, ba tin tức đã đưa ra, Trà Tiên sẽ hiểu được. Nếu Lý Duy đã không thể kiên trì đến cùng, vậy để cho hắn nhìn thấy Bad End trước thời hạn đi.

    ......

    Cùng lúc đó, trong phân bộ HL tại Bắc Kinh.

    Quý Thừa ngồi sau bàn làm việc gõ phím, trong một ngày hắn phải nộp báo cáo về những chuyện xảy ra hôm nay, có lẽ lại phải tăng ca đến khuya.

    Đột nhiên cửa điện tử trong phòng làm việc của hắn mở ra, một thanh niên tóc lam dẫn đầu đi vào, mấy vị lãnh đạo kể cả phân bộ trưởng đều giống như người hầu đi theo sau hắn.

    - Thượng úy Quý Thừa phải không? Xin chào.
    Người tới chào hỏi hắn.

    Chỉ nhìn vào quân phục để phán đoán, quan hàm của người tới cũng cao hơn mình, cho nên Quý Thừa đứng dậy trả lời:
    - Xin hỏi vị trưởng quan này là?

    - Ta là điều tra viên đặc biệt của bản bộ.
    Trà Tiên trả lời:
    - Krause Wittstock.

    - Là hoàng...
    Lúc này Quý Thừa mới phản ứng lại.

    Trà Tiên không để hắn nói ra danh xưng kia, trực tiếp nói:
    - Mấy ngày trước có vài chuyện vặt không thể thoát ra, vốn định khoảng ba ngày mới đến đây được, nhưng sự tình xử lý nhanh hơn mong đợi, cho nên đã cố gắng đến nhanh nhất.

    Hắn dường như cũng không định ngồi xuống nói chuyện:
    - Trên phi cơ đến đây ta đã hiểu rõ tình hình đại khái trong mấy ngày qua, còn có vài vấn đề cần anh bổ sung. Bây giờ chúng ta đến chỗ Lý Duy, báo cáo hôm nay anh cũng không cần viết nữa, trên đường đi kể lại cho ta là được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,dong_ta,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  7. #124
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 28: Giải đố, phần thưởng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Trên xe, Quý Thừa lần lượt kể lại sự kiện buổi sáng ngày 1 tháng 5 cho Trà Tiên nghe. Nhưng khi nói đến đoạn ở vườn Tế Tiên, hắn lại che giấu nội dung, nói rằng mình và Lý Duy chỉ đi một vòng bên trong rồi trở ra. Khi đó chiếc điện thoại di động thứ ba kia còn chưa kịp gắn thiết bị nghe lén, vì vậy lời nói của hắn không thể nghiệm chứng, Trà Tiên cũng không truy hỏi tiếp.

    Buổi trưa những người chết trong phòng hội nghị cũng đã được xác nhận thân phận, tất cả đều là phú thương quyền quý ở quận Long, lúc ở trên phi cơ Trà Tiên đã nhận được phần báo cáo này. Theo hắn suy đoán, chấn động của vụ này sẽ còn lớn hơn xung đột vũ lực giữa Giới Luật Thép và HL. Chắc hẳn trong một tuần kế tiếp, phản ứng dây chuyền do cái chết của những người này gây ra sẽ ngày càng rõ ràng, cho đến khi không thể dọn dẹp được...

    Xe chạy được nửa đường, các thành viên tiểu tổ nghe lén trong biệt thự của Lý Duy đột nhiên chủ động liên lạc với Quý Thừa. Trước khi xuất phát Quý Thừa đã liên lạc với bọn họ một lần, chào hỏi mấy câu, chủ yếu là bảo thất hoàng tử điện hạ sắp đến thăm, để Lý Duy chuẩn bị tâm lý trước. Ai ngờ lúc này bọn họ lại báo cáo rằng Lý Duy đã mất tích.

    Trà Tiên bưng ly nước trà, nhấp một ngụm, nói với giọng bình tĩnh:
    - Vậy cũng không cần đi gặp nữa, xem ra hắn đã vô dụng rồi.

    Đây là một chiếc xe hơi sang trọng, chỗ ngồi phía sau có không gian rất rộng, nhiều nhất có thể cho sáu người ngồi thành một vòng tiến hành hội nghị cỡ nhỏ. Lúc này ngồi cùng với Trà Tiên, ngoại trừ Quý Thừa thì còn có hai người đàn ông trung niên khác, bọn họ chính là hai người đứng đầu phân bộ HL Bắc Kinh. Sau khi nghe những lời này, cả hai đều đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Dùng từ ‘đã vô dụng’, chẳng lẽ ám chỉ trong vòng nửa ngày, vị Lý công tử kia sẽ bị người khác giết chết trước mắt chúng ta? Vậy nếu ông già của hắn truy cứu trách nhiệm...”

    Không để bọn họ suy nghĩ nhiều, Trà Tiên lại nói:
    - Chúng ta đi cứu con tin trước đã.

    Quý Thừa ở bên cạnh nói:
    - Nhưng mà... hiện giờ hành tung của con tin...

    Trà Tiên đặt ly trà xuống, cầm một cây viết lên, tùy tiện xé tờ báo cáo trong tay, vừa viết lên mặt sau vừa nói:
    - 3│3, 3, 3/6, chỉ là một câu đố nhỏ dựa vào chữ Hán, cũng không phải là mật mã quá khó giải. Con số đại biểu cho số nét bút, ký hiệu đại biểu cho kết cấu của chữ. 3│3 chính là một chữ có kết cấu trái phải, nửa phần trái và nửa phần phải đều có ba nét. Số 3 thứ hai là một chữ Hán chỉ có ba nét. Còn số 3/6 cuối cùng khiến các chuyên gia giải mã rơi vào sai lầm, đương nhiên từ đầu đến giờ dường như bọn họ cũng không hiểu được chính xác

    - Thực ra / không phải gạch chéo. Thiên Nhất dùng điện thoại di động để gởi tin nhắn, cho nên trong tin nhắn ký tự sẽ bị hạn chế. Thực ra 3/6 chính là ba trên sáu, nói cách khác đây là một chữ có kết cấu trên dưới, phía trên ba nét, phía dưới sáu nét. Con số này là một gợi ý rất rõ ràng, hắn không viết 3/6 thành 1/2, nói lên cái này không liên quan gì đến số học, nó đại biểu cho một số lượng chuẩn xác.

    Quý Thừa nói:
    - Tôi hiểu rồi! Vậy bây giờ chỉ cần tìm ra chữ Hán tương ứng với mỗi con số, kết cấu và nét bút phù hợp, sau đó đặt xen lẫn với nhau để kiểm tra...

    - 3│3, 3, 3/6, 地下室 (tầng hầm).
    Trà Tiên trực tiếp nói:
    - 2, 3/2, 2/2, 3√4, 二号仓库 (nhà kho số 2), √ đại biểu cho căn số, kết cấu bao bọc góc trên bên trái. Còn mật mã thứ ba mới lấy được, 4/4, 6, 7│6, 青年路 (đường Thanh Niên).

    - Cái này... làm sao...
    Ba người khác đều không biết nói gì.

    - Chữ Hán có hơn hai vạn, trong đó có khoảng ba ngàn chữ thường dùng. Giả sử hắn cung cấp địa danh, vậy theo như gợi ý của kết cấu, nét bút, tổ hợp chữ viết, kết hợp với địa lý của Bắc Kinh, phía trên chính là kết luận hợp lý duy nhất.
    Trà Tiên nói:
    - Hắn bắt đầu từ địa điểm cụ thể nhất, tiếp theo là tên gọi của tòa nhà, sau đó mới tới con đường nào. Dùng phương thức gợi ý đảo ngược thứ tự địa chỉ này, nói lên hắn cũng không loại trừ khả năng ngay từ đầu các ngươi đã giải mã được. Với cách làm này của Thiên Nhất, cho dù các ngươi biết được quy luật giải đố, ít nhất cũng phải lấy được ba tin tức mới có thể tìm ra con tin. Ngược lại nếu như hắn dựa theo thứ tự thông thường, trước tiên cho biết khu nào, sau đó nêu rõ con đường nào, một khi mật mã bị phá giải, chỉ cần một hai đề bài, chúng ta có thể dùng phương pháp chia vùng lục soát toàn diện trong một khu vực nhất định, chắc hẳn sẽ tìm được con tin.

    Hắn vứt bỏ giấy bút, lại uống một ngụm trà:
    - Đối với Thiên Nhất thì vụ bắt cóc này chỉ là “trò chơi” mà thôi, trong ván cờ này chúng ta đã hoàn toàn nằm ở thế yếu, cho đến giờ hắn vẫn khống chế tất cả.

    - Lý Duy là một kẻ nhỏ bé không đáng kể, tác dụng của hắn là để đối phương “rút dây động rừng”. Thiên Nhất chắc chắn có âm mưu lớn hơn, đó mới là kế hoạch thật sự của hắn, lúc này thứ hiện ra trước mắt chúng ta chỉ là một góc núi băng...

    Hai vị lãnh đạo hoàn toàn ngây ra ở đó. Quý Thừa còn có phản ứng, hắn suy nghĩ một lát mới nói:
    - Tóm... tóm lại... chúng ta cứu con tin ra trước đi.

    ......

    Lý Duy ngồi taxi đi tới căn nhà dân nhìn thấy trên máy tính lúc trước. Nơi này là ngoại ô, cũng có thể xem là một khu nhà ở cao cấp, mỗi gia đình ở trong một căn nhà có bãi cỏ, nhà để xe, hai tầng lầu.

    Sau khi đuổi tài xế đi, lại vòng quanh cửa một hồi, Lý Duy mới hạ quyết tâm đi đến trước cửa, nhấn chuông. Kết quả lại không có ai trả lời, trong nhà cũng không có bất kỳ âm thanh gì. Hắn lại nhấn chuông mấy cái, tình hình vẫn như vậy. Hắn thử xoay tay nắm cửa, không ngờ cửa lại mở ra.

    Trong nhà hoàn toàn trống không, dưới đất là xi-măng, trên tường không dán giấy cũng không sơn phết, chuông cửa kia có thể xem là thiết bị điện duy nhất trong nhà này.

    - Có ai không?
    Lý Duy không dám đóng cửa chính lại, chỉ khép hờ, đi vào trong vài bước. Hắn kêu một tiếng, nhưng vẫn không có ai trả lời.

    Hắn nghĩ thầm nếu đã đến rồi, vậy phải tìm xem cái “phần thưởng” kia ở đâu. Với năng lực làm việc chặt chẽ của Thiên Nhất, nếu mình không cầm thứ gì đó trở về chắc chắn sẽ không ổn. Dù sao tìm kiếm trong ngôi nhà này cũng không tốn sức, chỉ cần mở cửa nhìn quanh một vòng, xem như đã lục soát xong cả gian phòng rồi.

    Thế là hắn bắt đầu từ tầng hai, từ trên xuống dưới tìm kiếm từng phòng, kết quả vẫn không tìm thấy gì. Cuối cùng chỉ còn lại tầng hầm, Lý Duy lấy hết can đảm rón rén đi xuống, nghĩ thầm nếu nơi này vẫn không có gì thì quá tốt, cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi cái trò chơi này, quay đầu trở về là xong.

    Ai ngờ khi hắn đi xuống cầu thang của tầng hầm, lại thật sự nhìn thấy “phần thưởng” ngoài dự liệu.

    Trong tầng hầm mờ mịt lại có mấy thứ. Trên trần nhà có một cái bóng đèn đang chiếu sáng, chính giữa tầng hầm đặt một ghế bành ghế bành. Khương Quân đang ngồi trên ghế, mặc áo váy trang nhã, tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, giống như một thiếu nữ xinh đẹp trong truyện cổ tích.

    Nàng không bị trói hay bịt miệng, chỉ là cặp mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước, im lặng không nói.

    - Khương Quân! Em không sao chứ!
    Lý Duy chạy tới, ngồi xổm xuống, nắm lấy vai nàng:
    - Bọn chúng có làm gì em không? Em có bị thương không?

    Khương Quân ngước mắt nhìn Lý Duy:
    - Sao bây giờ ngươi lại tới?

    - Em đang nói gì?
    Lý Duy vốn tưởng rằng đối phương sẽ mừng đến rơi lệ, không ngờ lại nghe được một câu như vậy:
    - Anh tới để cứu em.

    - Hừ...
    Khương Quân cười lạnh, nụ cười âm u và tà ác hiện lên trên gương mặt trắng nõn, giống như quỷ hồn khiến người ta không lạnh mà run:
    - Bây giờ tới thì cũng đã tới... thực ra đều như nhau.

    Nàng giống như căn bản không nghe thấy Lý Duy, chỉ nói chuyện của mình.

    - Em đây là... rốt cuộc bị sao rồi... bọn chúng đã làm gì em?
    Lý Duy dần dần cảm thấy sợ hãi, hắn rụt tay lại, từng bước lui về phía sau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,dong_ta,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
  9. #125
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 29: Cạm bẫy

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Hai mươi phút sau, trong nhà kho số 2.

    Trà Tiên và Quý Thừa dẫn theo một tiểu đội hành động HL xông thẳng vào. Mặc dù đám đội viên cầm súng trường đột kích đều làm theo quy trình bình thường, yểm hộ lẫn nhau vừa tiến vừa lục soát, nhưng Trà Tiên lại biểu hiện không đồng ý, dường như hắn đã sớm biết trong nhà kho sẽ không có mai phục.

    - Trưởng quan, nơi này dẫn đến tầng hầm.
    Một tên đội viên báo cáo, hắn không tự tiện đi vào mà canh giữ ở cửa, cảnh giác dùng súng chỉ vào lối đi kia.

    Trà Tiên đi tới chỗ đó, giống như chuẩn bị bước vào. Nhưng trong nháy mắt này, hắn đột nhiên xoay người lại, nhìn Quý Thừa đi theo sau lưng:
    - Có thể nói cho ta biết trong này có gì hay không?

    Quý Thừa lộ ra thần sắc khó hiểu:
    - Có gì? Là con tin đúng không, vừa rồi không phải ngài đã đoán con tin bị giam ở đây sao?

    - Thế à, vậy ngươi một mình đi vào, đưa con tin ra đây.
    Trà Tiên nói.

    Quý Thừa nghe vậy, im lặng mấy giây, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến đổi, biểu tình giống như một cái xác không hồn, tiếng nói và giọng điệu cũng trở nên cứng nhắc:
    - Danh bất hư truyền, nhanh như vậy đã phát hiện rồi.

    ......

    Buổi sáng hôm đó, khoảng năm giờ trước.

    Sau khi Bazooka bắn trúng xe theo dõi, Quý Thừa kéo mấy tên thủ hạ ra khỏi xe, dùng điện thoại vô tuyến truyền đạt vài mệnh lệnh, giao quyền chỉ huy hiện trường cho mấy tên thủ lĩnh của đội đột kích, sau đó từ trong người móc súng ra, xông vào tòa nhà chỗ Lý Duy.

    Hắn chạy thẳng tới thang máy, chuẩn bị đi lên tầng thượng. Khoảng ba mươi giây sau cửa thang máy mở ra, bên trong không có ai, hắn lập tức bước vào, nhấn nút đi lên tầng cao nhất.

    Chờ đợi luôn khiến người ta sốt ruột, Quý Thừa nhìn chắm chú vào con số tầng lầu dần dần gia tăng trên màn hình hiển thị của thang máy. Đột nhiên con số kia không còn là số nữa, biến thành các loại hình vẽ vặn vẹo, giống như mặt người, lại giống như một loại hoa văn sặc sỡ kỳ dị.

    Quý Thừa lắc đầu, nhắm chặt hai mắt rồi mở ra, nhưng lúc này bên trong thang máy đột nhiên trở nên đen kịt, hơn nữa còn dừng lại. Quý Thừa cảm thấy nguy hiểm, nhất định là có người đang giở trò. Nhưng hắn dù sao cũng là người năng lực cấp Bính, chỉ bị nhốt thang máy mà thôi, hắn vẫn có biện pháp giải quyết. Hắn tìm được cửa thang máy, hai cánh tay dùng sức tách nó ra hai bên, rất nhanh ánh sáng liền chiếu vào. Vận may của hắn dường như không tệ, thang máy không dừng lại giữa hai tầng lầu, mà vừa lúc dừng ở một tầng.

    Nhưng trong lúc hai tay của hắn còn đang cạy cửa, từ khe hở cửa thang máy đột nhiên có một cánh tay vươn vào, trong tay cầm một cây súng kim tiêm đâm vào cổ Quý Thừa. Chất lỏng màu xanh lá trong ống nghiệm của súng kim tiêm chảy vào tĩnh mạch Quý Thừa.

    ......

    - Từ lúc nào ngươi phát hiện ra ta không phải là Quý Thừa?
    Kẻ giả mạo hỏi.

    - Ngay từ đầu ta đã biết rồi.
    Trà Tiên trả lời.

    - Lý do?

    - Quý Thừa quả thật chưa từng thấy mặt ta, nhưng mấy ngày trước hắn đã biết là ta sẽ tới. Chẳng lẽ trong thời gian mấy ngày này, hắn cũng không điều tra tư liệu hình ảnh của ta một chút sao? Trước đó ta đã tìm hiểu về hắn, đây là một người làm việc rất chu đáo, rất có năng lực, bất cứ chuyện gì cũng sẽ chuẩn bị thật tốt, ít nhất trong lòng cũng có tính toán trước. Lần đầu tiên nhìn thấy ta, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi những câu như “xin hỏi vị trưởng quan này là”.

    - Chỉ vừa gặp đã biết ta là giả mạo, nhưng vẫn không biến sắc, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi... Hơn nữa còn làm như không có chuyện gì phá giải câu đố của ông chủ, tìm tới nơi này.
    Kẻ giả mạo nói:
    - Ta lại rất hứng thú, ngươi rốt cuộc còn biết bao nhiêu.

    Trà Tiên nói:
    - Ta biết trong tầng hầm có một cạm bẫy, như vậy là đủ rồi. Bề ngoài trò chơi này là nhằm vào Lý Duy, nhưng đối thủ thật sự mà Thiên Nhất muốn tính kế là ta. Hắn cố ý thông qua phương thức video tiến hành liên lạc lần đầu, còn cho phép Lý Duy để người của HL tham gia, mục đích là khiến thân phận của mình nhanh chóng được xác nhận, từ đó dẫn ta vào cuộc.

    - Lần đó gọi điện thoại hắn đã trực tiếp nói với Lý Duy, “loại người như các ngươi thật sự quá thấp hèn, chỉ nhìn mặt ngươi đã khiến ta muốn nôn mửa rồi”, “những tội phạm mà ngươi gặp trước đây đều quá tầm thường, mà trí tưởng tượng của ngươi cũng quá hạn hẹp”, “chờ sau khi ngươi hoàn thành tất cả đề bài của ta, có lẽ sẽ được nhìn lén thế giới chỗ ta một chút”. Trong những lời này lộ ra sự chán ghét và không kiên nhẫn, nói lên hắn quả thật đang nóng lòng chờ ta xuất hiện.

    - Mà gợi ý rõ ràng nhất chính là những câu đố kia. Hắn đảo ngược địa chỉ, chính là muốn chờ ta đến, sau đó dẫn ta tới nhà kho này. Nhìn vào tình huống thực tế, trước khi ta đến đúng là không ai giải mã được những thứ đó. Thiên Nhất căn bản sẽ không cho đối phương câu đố không giải được, hắn không cần thiết làm những trò khôn vặt vô nghĩa như vậy. Cho nên ngay từ đầu, những tin tức này của hắn chính là để lại cho ta.

    - Xem ra ngươi sẽ không đi vào tầng hầm kia rồi.
    Kẻ giả mạo nói:
    - Cũng may ông chủ còn có kế hoạch dự bị.

    - Cái gọi là kế hoạch dự bị, chẳng lẽ là để ngươi một mình giết ra trùng vây sao?
    Trà Tiên nói.

    Hai người nói chuyện đến đây, đám đội viên hành động HL chung quanh cũng đã hiểu được đại khái. Mặc dù không nắm rõ chi tiết lắm, nhưng tóm lại Quý trưởng quan này dường như là giả mạo. Lúc này trong nhà kho, mấy chục điểm đỏ trên ống nhắm của súng đã dời đến trên người Quý Thừa giả mạo.

    Trà Tiên lại nói:
    - Ngươi nhất định không phải là Dark Water, hắn xưng hô với Thiên Nhất theo kiểu khác. Hơn nữa hành động của hắn hoàn toàn dựa theo ý chỉ của Thiên Nhất, lại có cái gọi là năng lực cắn nuốt, hắn sẽ không phạm sai lầm nhỏ nhặt để lộ thân phận. Mà bề ngoài và âm thanh mô phỏng một người đến mức độ này là rất khó, nếu như đây chính là năng lực của ngươi, theo ta thấy ngươi hẳn là người năng lực cấp Giấy. Ta khuyên ngươi nên đầu hàng hợp tác với chúng ta, chống cự thì sẽ rất nguy hiểm.

    - Không, ta rất an toàn, người gặp nguy hiểm chính là ngươi.
    Kẻ giả mạo nói:
    - Sứ mạng của ta là thay thế Quý Thừa thật sự trong thang máy, tiếp đó diễn vài vở kịch trước mặt tên ngốc Lý Duy kia, sau đó không còn tác dụng nữa. Ngươi đừng quên, hôm nay là ngươi đến tìm ta, bảo ta đi cùng ngươi, ta vốn cũng không có nhiệm vụ theo ngươi đến đây. Lẽ ra ta sẽ ở trong phân bộ HL tiếp tục diễn kịch, chỉ là tạm thời muốn xem thử tình huống phát triển mà thôi. Nếu như ngươi bước vào cạm bẫy, qua vài giờ nữa ta cũng sẽ bốc hơi khỏi nhân gian.

    Trà Tiên nói:
    - Lời nói của ngươi có phần mâu thuẫn. Nếu như ngươi muốn nói sau khi hoàn thành sứ mạng có chết cũng không sao, vậy lúc này ngươi làm thế nào được an toàn. Còn nữa, cho dù ngươi không sợ chết cũng không uy hiếp được ta.

    - Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc...
    Kẻ giả mạo đột nhiên phát ra tiếng cười rất kỳ dị, chuyện diễn ra một giây sau đó đã giải thích tất cả.

    Gương mặt của hắn đột nhiên trở nên giống như tượng gỗ, cằm trượt xuống giống như nắp trượt điện thoại. Trong cổ họng vươn ra một nòng súng máy, họng súng bốc lửa kêu xình xịch. Cổ của hắn cũng vươn dài ra, cả đầu xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, bắn quét từng vòng ra chung quanh.

    Đám đội viên hành động tuy đã có đề phòng, lập tức khai hỏa trước, nhưng hỏa lực của bọn họ bắn vào pháo đài súng máy đứng yên xoay tròn này chỉ làm văng ra một chút tia lửa. Mà hỏa lực súng máy của đối phương lại mạnh mẽ khác thường, nhất thời trong nhà kho trở nên hỗn loạn, nhân thủ của HL tử thương vô số.

    Sau khi Trà Tiên tránh thoát đợt công kích ở khoảng cách gần đầu tiên, lập tức ổn định tư thế, vung cánh tay lên, một luồng đao gió vô hình lập tức cắt đứt cái đầu súng máy xoay tròn kia ra khỏi thân thể, lăn xuống dưới đất. Mặc dù hắn ra tay không chậm, nhưng cái đầu kia cũng đã nhanh chóng bắn quét hơn hai vòng.

    Hắn thở dài, đi đến trước thân thể không đầu kia, nhìn một chút nơi cổ bị đứt, lẩm bẩm nói:
    - Bên trong không có bộ phận của sinh vật, không phải người cải tạo... lại là một người máy điều khiển từ xa sao... Thì ra là thế, như vậy lời nói của hắn có thể giải thích được.

    Hắn nghĩ đến đây, bỗng nhiên lại có một ý niệm thoáng qua trong đầu, “ta rất an toàn, người gặp nguy hiểm chính là ngươi...”

    “Không đúng, cái gọi là nguy hiểm của Thiên Nhất, không thể chỉ như vậy mà thôi.”

    Trà Tiên đột nhiên quay đầu hét lớn:
    - Tất cả mọi người! Mau vào trong tầng hầm! Nhanh!

    Đáng tiếc lời của hắn vẫn đã chậm. Trong mắt của những người có mặt, chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng, phần lớn mọi người còn không thể nghe được tiếng vang ầm ầm. Sóng xung kích của vụ nổ bốc thẳng lên trời, toàn bộ nhà kho bị san thành đất bằng. Tại giây đầu tiên khi vụ nổ xảy ra, nội tạng của đám binh sĩ HL trong nhà kho liền bị xung lực to lớn chấn vỡ. Thi thể, quần áo trên người, thậm chí là những trang bị kim loại kia đều bị ngọn lửa nhiệt độ cao đốt thành tro bụi.

    Cho đến hai ngày sau, nhiệt độ trên mảnh đất này vẫn còn cao hơn chung quanh một chút. Trên bầu trời ngay cả áng mây cũng không kết lại, trong mảnh phế tích kia cuối cùng chỉ còn lại một thứ.

    Đó là một gian phòng sắt hình chữ nhật khoảng mười mấy mét vuông, chôn ở dưới đất, chỉ có một lối vào. Sau đó trải qua giám định, phát hiện gian tầng hầm này làm bằng tịnh hợp kim, vì vậy mới không hư hại khi nhà kho phía trên gặp phải công kích hủy diệt. Nếu người trong nhà kho trốn được xuống dưới này, sẽ có thể sống sót sau vụ nổ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,voma,
Trang 25 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 15232425262735 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status