TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn nghĩ gì về Thiên Nhất?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 23 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 13212223242533 ... CuốiCuối
Kết quả 111 đến 115 của 354

Chủ đề: Phiến Tội - Tác giả: Tam Thiên Lưỡng Giác (hoàn thành)

  1. #111
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 15: Viện trợ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Lúc này trong tầng lầu bỗng vang lên tiếng báo động, xem ra sự việc đã bại lộ, Cố Vấn và Kế Toán sắp lâm vào cục diện bất lợi bị người ta bắt rùa trong hũ.

    Kế Toán quỳ một chân dưới đất, tay phải chống lên mặt đất, nói với Cố Vấn:
    - Cho thêm ta ba phút là được rồi.

    Cố Vấn nói:
    - Không cần gấp, bộ Sứ Đồ này đã nằm dưới sự khống chế của ta, tất cả camera và thiết bị điện tử trong tầng lầu này đều do ta chỉ huy, đương nhiên cũng bao gồm cửa điện tử của căn phòng này. Muốn cưỡng chế phá bỏ loại thép hợp kim này, chỉ có người siêu năng lực và vũ khí hạng nặng mới làm được.

    Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe hai tiếng bình bình, trên cánh cửa phía sau nhô ra hai dấu nắm tay lớn như nồi đất.

    Cố Vấn quay đầu liếc nhìn một cái, hít thở sâu vài lần, sau đó lại vùi đầu thao tác trên bàn phím của “Vận Mệnh”, đồng thời nói nhanh:
    - Hạn cho anh giải quyết trong hai phút!

    Lúc này ở ngoài cửa, ngoại trừ mười hai tên kỵ sĩ phụ trách chiến đấu, còn có kỵ sĩ đội trưởng Hà Dịch cùng thuộc cấp Cường như Phùng Bất Nhị. Vừa rồi hai quyền kia chính là do hắn đánh ra, sau khi đánh xong hai giây hắn lại hối hận, bởi vì thật con mẹ nó đau. Nhưng dưới sự quan sát của đông đảo thủ hạ, Hà Dịch chỉ có thể cố gắng chịu đựng, ra vẻ bình tĩnh. Có điều sau đó hắn cũng không tiếp tục dùng nắm tay, mà đổi thành dùng vai đụng vào cửa.

    Lúc này tường đồng vách sắt lại trở thành phòng ngự hữu hiệu, ngăn cản thành viên của chính Giới Luật Thép. Những người bên cạnh Hà Dịch cũng chỉ có thể nhìn bất đắc dĩ, chờ kỵ sĩ đội trưởng đại nhân phá cửa ra. Dù sao Sứ Đồ còn ở trong phòng máy, dùng vũ khí hạng nặng phá cửa không chừng sẽ phá luôn cả máy.

    Trên đầu Kế Toán đã đầy mồ hôi, dưới con mắt của hắn, ngoài cửa giống như có một chiếc xe tải liên tục đâm tới, tùy thời có thể phá cửa xông vào cán qua người mình.

    Cố Vấn thì đã hoàn thành chuyện cần làm, khi hắn đang chuẩn bị đóng Vận Mệnh lại, màn hình lớn trên tường đột nhiên xuất hiện biến hóa ngoài dự liệu. Trên màn hình hiện lên một cô gái tóc đỏ cột đuôi ngựa, mặc đồng phục của thành viên cao cấp Giới Luật Thép, màu sắc trắng tinh, trước ngực trái là hình thập tự màu đỏ, hai đường dây đỏ thẳng đứng đan xen kéo dài (được rồi, năm 05-07 đồng phục của quân đội Anh có in thập tự màu đỏ ở vai phải, nhưng miêu tả của ta không liên quan gì đến nó), trên vai có quân hàm màu sáng bạc. Cô không đội mũ, miệng ngậm một chiếc kẹo que, tuổi tác thoạt nhìn cũng xấp xỉ với Cố Vấn.

    Cô và Cố Vấn đồng thời chú ý tới đối phương, lộ ra biểu tình giống nhau, hiển nhiên bọn họ đều không ngờ trước mắt lại xuất hiện một người xa lạ như vậy.

    Hai người đồng thanh thốt lên:
    - Ngươi là ai...

    Cô gái kia lập tức nói:
    - Bỏ đi, ngươi là ai cũng được, dù sao cái máy kia của ngươi đã bị ta chặn đứng rồi. Thật đáng tiếc, không thể để ngươi thành công xâm nhập tổng đài.

    Cố Vấn nghe được sự đắc ý của đối phương, liền cười nói:
    - Làm sao cô biết ta đã thất bại? Có lẽ hệ thống Sứ Đồ đã bị lây nhiễm toàn diện, chỉ là cô không phát giác được mà thôi.

    - Hừ... phô trương thanh thế.
    Lúc này cô nhìn thấy “Vận Mệnh” trên bàn điều khiển, sắc mặt khẽ biến nói:
    - Đó là cái gì?

    Cố Vấn đóng Vận Mệnh lại:
    - Tấn gẫu với cô rất vui, tạm biệt.

    Hắn trực tiếp rút Vận Mệnh ra khỏi bàn điều khiển, những vật chất màu đen nối liền dạng keo giống như thân thể Dark Water biến thành lập tức bị kéo đứt, đồng thời màn hình lớn cũng trở nên đen kịt.

    Cố Vấn lại chia Vận Mệnh thành ba khối, bỏ vào trong vali của Kế Toán. Lúc hắn đóng vali, một mảnh đất chính giữa phòng máy đã bị chấn đầy vết nứt, nhờ vào nỗ lực của Kế Toán.

    Trông thấy cửa sắp bị phá ra, Cố Vấn nhìn khối thép hợp kim tùy thời có thể bay tới, nói:
    - Xem tình hình này, chúng ta khẳng định đánh không lại người ngoài cửa, cũng may chúng ta còn có con tin.

    - Ngươi khẳng định sao?

    Lúc Cố Vấn nghe được bốn chữ này, hắn liền biết sự việc đã hỏng. Bởi vì câu này không phải do Kế Toán nói, mà là Phùng Bất Nhị nói, điểm chết người là giọng nói này lại vang lên bên tai Cố Vấn.

    “Xem thường hắn rồi... vừa nãy quá tập trung so tài với cô gái kia, nhất thời sơ xuất, lại bị hắn nằm được cơ hội.” - Khi trong lòng Cố Vấn thoáng qua ý niệm này, lưng phải đã trúng một đấm.

    Phùng Bất Nhị trong nháy mắt xông đến gần, Kế Toán và Cố Vấn gần như đồng thời phản ứng lại. Khi Kế Toán ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cố Vấn phun ra một ngụm máu, bị đánh sấp xuống đất.

    Lúc này lại xảy ra chuyện trùng hợp.

    Bởi vì khối thép hợp kim dưới chân đã trong trạng thái gần vỡ nứt, thân thể Cố Vấn bị lực mạnh đánh trúng, giống như một khối gạch đập xuống dưới, trực tiếp phá tường bay qua, khiến cho sàn nhà sụp đổ, Kế Toán và chiếc vali lớn của hắn cũng theo đó rơi xuống.

    Mà lúc này Phùng Bất Nhị đang đứng, hơn nữa thần kinh đang trong trạng thái chiến đấu căng thẳng. Hắn phản ứng theo bản năng, nhảy lùi lại một bước nhỏ, kịp thời lui đến bên bàn điều khiển. Sàn nhà chỗ này không bị ảnh hưởng, miễn cưỡng có thể để hắn đặt chân.

    Ai ngờ cùng lúc đó cửa bị đụng ra, một khối thép hợp kim thật dày bị Hà Dịch quát lớn một tiếng đánh văng, bay thẳng về phía Phùng Bất Nhị. Phùng Bất Nhị còn chưa đặt chân vững, hơn nữa không thể tránh né, giống như một mảnh rau diếp trong sandwich bị kẹp giữa bộ máy Sứ Đồ và cánh cửa, đập mạnh một cái.

    Người bên ngoài nối đuôi nhau xông vào, người đi trước chỉ cảm thấy bụi đất bay lả tả, còn chưa thấy rõ tình hình đã bị người phía sau đẩy tới, rơi vào trong hố giữa sàn nhà.

    Hà Dịch là người cuối cùng đi vào, vừa rồi sau khi hắn phá cửa đã thở hổn hển như trâu, chỉ vào trong cửa, nói một câu mà thủ lĩnh băng cướp thường nói với đám đàn em:
    - Lên! Lên!

    Mặc dù hắn là người năng lực cấp Cường, nhưng sở trường lại không phải dùng sức. Giây phút thành công khiến hắn giống như được đại xá, hắn thật sự sợ rằng đến khi kiệt sức vẫn không mở được cửa, vậy thì xấu hổ rồi.

    Sau khi vào phòng, Hà Dịch chỉ thấy bên cạnh có năm sáu tên kỵ sĩ đứng rải rác, số còn lại không biết đã đi đâu. Trong phòng tràn ngập bụi sắt, trước màn hình lớn của Sứ Đồ có Bật Mã Ôn đang đứng, lúc này cánh cửa đã bị hắn ném sang một bên, nhưng gương mặt của hắn cũng bị đập đến sưng vù.

    - Tên phản đồ ngươi!
    Hà Dịch thở hổn hển nói.

    Phùng Bất Nhị trả lời:
    - Vừa rồi ta bị bọn chúng khống chế, không có thời gian giải thích. Trong bọn chúng có một người đã bị ta đả thương, mau xuống bắt bọn chúng.

    Hà Dịch chỉ vào Phùng Bất Nhị:
    - Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích! Chờ ta trở lại sẽ xử lý ngươi.

    Hắn nói với hai tên kỵ sĩ bên cạnh:
    - Các ngươi trông chừng hắn.

    Dứt lời cũng nhảy vào trong hố bên dưới.

    Tầng mười ba là công ty vỏ rỗng trên danh nghĩa của Giới Luật Thép, bên trong vốn không có mấy người, lúc trần nhà sụp xuống cũng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Sau khi sụp đổ xảy ra không đến năm giây, trong bụi mù có một bóng người bò dậy, tay trái cầm một chiếc vali lớn, tay phải vác theo một người, chạy như điên về phía cửa sổ sát sàn.

    Tầng mười ba được bố trí giống như cao ốc văn phòng phổ thông, cửa sổ hướng ra bên ngoài làm bằng thủy tinh dày bình thường. Kế Toán vung tay ném vali tới trước, phá ra một lỗ hổng, sau đó vác Cố Vấn nhảy ra ngoài.

    Người đi đường lập tức kinh hãi, trên tầng mười ba của một tòa nhà buôn bán đột nhiên bay ra một chiếc vali lớn, tiếp đó lại có hai người nhảy ra, đây là tình huống gì?

    Kế Toán dùng bàn tay trống níu vào cửa kính bên ngoài tòa nhà, giảm bớt tốc độ rơi xuống của hai người. Tay của hắn giống như có một loại lực lượng thần kỳ, bám vào mặt ngoài phẳng lì vẫn có thể sinh lực ra hút nhất định, nhưng tốc độ rơi xuống vẫn còn rất nhanh.

    Trong lòng Kế Toán nhẩm tính, nếu chỉ có một mình, với tố chất thân thể cấp Giấy của hắn, cộng thêm dùng năng lực giảm bớt tốc độ, nhiều nhất chỉ bị té gãy một chân. Nhưng bây giờ vác theo Cố Vấn, rất có thể sẽ bị thương nặng, sau khi rơi xuống không lâu còn phải nghênh đón truy binh...

    Chuyện này nếu như hắn không tính được, cũng không cần gọi là Kế Toán gì nữa. Kết luận rất đơn giản, vứt bỏ Cố Vấn thì còn khả năng chạy trốn, mang theo phiền phức này thì cả hai đều phải chết.

    Thời gian để Kế Toán do dự không nhiều lắm, hắn phải lập tức đưa ra lựa chọn, vứt bỏ Cố Vấn hay là chống đỡ đến cùng.

    Ngay lúc này, một bóng đen tiến vào trong tầm mắt của Kế Toán. Người nọ lại từ trên trời bay xuống, sự xuất hiện của hắn đã giải quyết tất cả vấn đề. Tại khoảnh khắc này, Kế Toán đã không cần lo lắng sẽ té chết, cũng không cần lo lắng đến truy binh gì nữa.

    Mấy giây trước, khi Kế Toán phá cửa sổ chạy ra, Gambling Snake cũng dang hai cánh tay từ sân thượng tòa nhà nhảy xuống, giống như một mũi tên nhọn đi sau mà tới trước, giữa không trung bắt kịp hai người sắp rơi xuống đất.

    Hắn dán chặt tường ngoài cao ốc trượt xuống, lúc đi qua tầng chín lại nhẹ nhàng dùng kiếm trong tay áo cắt đứt một tấm cửa sổ sát sàn, đồng thời cũng không quay đầu lại, ném ngược ra một cái móc, móc vào ven rìa kiến trúc. Trong nháy mắt dây cáp gắn với móc đã kéo thẳng, bởi vì ở một đầu khác của dây cáp, Gambling Snake đã bắt lấy cánh tay trái của Kế Toán.

    Lực rơi còn chưa hoàn toàn tan biến, hai chân Gambling Snake nửa hư nửa thực đạp vào tường ngoài cao ốc, mượn sự đung đưa của dây cáp để hóa giải lực xung kích còn sót lại. Hắn kéo hai người kia từ lầu hai bay ngang đến lầu ba, sau đó cổ tay dùng sức, nhấc hai người đang lơ lửng giữa trời lên một đoạn. Một tay vòng lại ôm lấy eo Kế Toán, tay kia hơi rung động, dây cáp trên móc liền tự động co lại, kéo ba người đi lên. Mượn thế kéo này, Gambling Snake ném Kế Toán và Cố Vấn vào trong tầng chín tòa nhà. Tất cả những chuyện này chỉ hoàn thành trong vòng mười giây, kỹ xảo vượt nóc băng tường của Gambling Snake tỏ ra rất thoải mái tự nhiên, tay nghề điêu luyện.

    Mà vào lúc này, trên tầng mười ba mới có mấy tên kỵ sĩ của Giới Luật Thép ló đầu ra. Bọn họ rất nhanh chú ý tới tình hình phía dưới, quay đầu la lên mấy câu. Hà Dịch nhanh chóng đi đến bên cạnh cửa sổ vỡ nát, không hề do dự chuẩn bị nhảy xuống. Ai ngờ hắn vừa cúi đầu, chợt thấy vệt sáng lạnh lóe lên. Tuy hắn đã cố hết sức rụt cổ lại, nhưng từ trán đến đỉnh đầu vẫn bị gọt một lớp da. Một nam nhân hơn ba mươi tuổi, trong nháy mắt mép tóc đã lùi đến vị trí của người năm mươi tuổi.

    Một bóng đen từ dưới lầu lướt lên, đánh cho Hà Dịch trở tay không kịp, nhìn tư thế này thì Batman cũng chỉ như vậy mà thôi.

    Hà Dịch và đám kỵ sĩ liên tục lùi lại mấy trượng. Chỉ thấy Gambling Snake nhẹ nhàng lộn người vào tòa nhà, đứng trước mặt bọn họ, thần sắc lạnh giá, ánh mắt khinh thường, thanh kiếm uống máu, xem ra người này sẽ không để cho bọn họ dễ dàng đi qua.

    - Suýt nữa đã không đuổi kịp, cũng may là không đến quá trễ.
    Gambling Snake thả lỏng cổ áo một chút:
    - Không biết các vị có thể bỏ qua lần này hay không, để đồng bạn của ta rời khỏi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,dong_ta,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,
  3. #112
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 16: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chiếc vali lớn bay ra khỏi tòa nhà rơi xuống đường, trên vali không có một vết xước nào, ngược lại mặt đường bị đập nứt ra. Người đi đường bị động tác trên không vừa rồi của Gambling Snake làm cho sững sờ, nhất thời cũng không ai chú ý tới chiếc vali kia.

    Mấy phút sau, trên đường cách đó không xa vang lên tiếng còi báo động. Trong khu vực nội thành phồn hoa như vậy, mỗi con đường đều có camera của chính phủ, cảnh sát kịp thời chạy tới cũng không kỳ quái.

    Nhưng có người còn tới nhanh hơn cảnh sát, đó là một người đàn ông da đen cao gầy, đầu trọc, mang mũ lưỡi trai và kính râm, ăn mặc cũng không quá nổi bật. Hắn nhanh chóng băng qua đám người, chạy thẳng tới chếc vali trên đất kia, sau đó nhặt vali của Kế Toán lên, đi về phía tòa nhà.

    Cửa chính tòa nhà được làm bằng thủy tinh công nghiệp, lúc này đã bị đám bảo vệ đóng lại. Cửa vào thang máy và thang bộ từ tầng mười bốn đến hai mươi tám cũng bị đóng kín. Loại cao ốc toàn bộ áp dụng hệ thống bảo vệ điện tử hóa như vậy, muốn phong tỏa triệt để thì không tới một phút là có thể làm được.

    Người da đen kia không dừng lại, nhanh chóng đi đến trước tòa nhà, ngẩng đầu xác nhận một chút vừa rồi Kế Toán và Cố Vấn đã đi vào tầng nào, sau đó vung tay ném vali của Kế Toán ra, trực tiếp đập vỡ cửa chính. Hành động này khiến cho tất cả bảo vệ trong trong đại sảnh đều bị thu hút, bọn họ cũng không nói nhiều, lập tức rút gậy ngắn đeo bên người xông tới.

    Người đàn ông da đen kia gỡ mũ xuống, tiện tay ném đi, lại tháo kính râm xuống, trên mặt không có lông mày, đầy những vết sẹo:
    - Xin hỏi một chút...

    Hắn vừa nói vừa tát một cái, khiến cho tên bảo vệ cách hắn gần nhất, chạy đến nhanh nhất bị đánh bay ra ngoài:
    - Lên tầng chín phải đi thang máy nào?

    Trong đám bảo vệ chạy phía sau có một người nhận ra hắn, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng hô lên:
    - Đừng qua! Hắn là Speighton!

    Thực ra hắn không nói cũng vậy, bởi vì vừa rồi người dẫn đầu đã bị một tát đánh bay đến hai mươi mét, miệng sùi bọt mép, những người khác đều chậm lại cân nhắc việc tiếp tục xông lên.

    Speighton tiếp tục đi tới trước:
    - Đã không dám cản ta, vậy hãy trả lời câu hỏi của ta.

    Đám bảo vệ thấy hắn tiến lên, chỉ có thể ào ạt lui về phía sau, giữ một khoảng cách với hắn, chỉ thiếu điều quay đầu bỏ chạy.

    - Thân là tội nhân phản bội chạy trốn khỏi tổng bộ, không tìm một góc nào đó trốn đi thì thôi, lại còn dám giết tới cửa, thật là láo xược.
    Một người đàn ông mặc âu phục mang giày da đi đến đại sảnh, giọng nói của hắn giống như một liều thuốc an thần, xua tan sự sợ hãi trên mặt đám bảo vệ.

    - Phản bội chạy trốn chỉ là suy nghĩ chủ quan của các ngươi, ta là lính đánh thuê, lập trường tùy thời có thể thay đổi.
    Speighton lại cầm lấy vali vừa rồi đã ném vào:
    - Xem ra ngươi định đánh với ta mấy chiêu, còn chưa thỉnh giáo...

    - Mạnh Khải, kỵ sĩ đội trưởng.
    Mạnh Khải trả lời:
    - Ngươi cũng không cần tự xưng tên nữa, “Kỵ Sĩ Bóng Đêm” Mark Speighton. Ngươi và mấy kẻ xâm nhập trên lầu là cùng một bọn đúng không. Nhờ ơn của các ngươi, cái căn cứ này đành phải vứt bỏ rồi. Cho nên trước khi người của HL chạy tới, có không ít thứ cần phải tiêu hủy, mà ngươi chính là một trong số đó.

    Speighton dường như không có ý để vali xuống, hắn từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp quẹt Zippo, hất nắp bằng kim loại lên, sau đó bật lửa:
    - Nói đến tiêu hủy đồ vật, ta rất vui lòng giúp ngươi một tay.

    Khi chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng hắn, đại sảnh trong nháy mắt trở nên tối đen, ngoại trừ ngọn lửa từ hộp quẹt thì không còn bất kỳ nguồn sáng nào khác.

    Lúc này vẫn là ban ngày, từ bên ngoài tòa nhà nhìn vào, tầng một giống như bị một lớp màn sáng màu đen che phủ.

    Mạnh Khải đã từng nghe nói đến danh hiệu Kỵ Sĩ Bóng Đêm, nhưng lại không biết gì về năng lực của đối phương. Hắn suy đoán đây là một loại lực lượng hạn chế thị giác người khác, tuy rằng phiền phức nhưng cũng không khó đối phó.

    Hắn xông thẳng đến chỗ ngọn lửa kia, một tay đánh xuống. Trong bóng tối lại lóe lên một chùm tia lửa nhỏ, phát ra tiếng kim thiết va chạm.

    Một giây kế tiếp, đèn pin của đám bảo vệ trong bóng tối lần lượt sáng lên, chiếu về phía này. Chỉ thấy Speighton đang giơ vali, dùng nó như một tấm khiên chắn bên người, ngăn cản bàn tay như dao của Mạnh Khải.

    “Hóa ra là người biến dị... sức mạnh như vậy, hẳn là tương đương với cấp Bính.” - Trong lòng Speighton đã có tính toán, hắn xoay nửa vòng, ném hộp quẹt trong tay lên, tiếp đó nhắm chuẩn vào đầu Mạnh Khải liên tục đánh ra hai quyền. Nhưng hai cú đấm thẳng tay trước nhanh như chớp này đều đánh vào cánh tay trái dùng bảo vệ mặt của Mạnh Khải.

    Ven rìa hai cánh tay của Mạnh Khải, từ đầu ngón út đến cùi chỏ độ cứng gần bằng với hợp kim, hơn nữa còn nhô lên như lưỡi dao, có thể nói là tay dao hợp nhất. Cũng may Speighton đã dùng cú đấm thẳng tay trước (jab), nếu là dùng cú đấm thẳng tay sau (straight), khi đầu nắm tay và dao trên cánh tay vừa va chạm, xương ngón tay của mình sẽ bị gãy.

    “Xem ra cũng không phải là mình đồng da sắt, đao thương không vào, chỉ là cánh tay cứng mà thôi.” - Speighton đón lấy chiếc hộp quẹt rơi xuống, dùng một chiêu “thần long vẫy đuôi” đá vào mặt Mạnh Khải.

    Chiến đấu cận thân thì Mạnh Khải có tự tin tuyệt đối. Loại hình biến dị như hắn, cơ bản đều là năm giác quan vượt trội hơn người, thân thể cường tráng. Cánh tay của hắn như dao, nhanh, mạnh, lanh, sắc. Tuy được xếp vào hàng ngũ cấp Bính, nhưng nếu chỉ xét về sức mạnh, hắn cũng không kém quá nhiều so với người cấp Cường không giỏi đánh giáp lá cà như Hà Dịch, còn nếu bàn về kỹ xảo chiến đấu thì hắn càng cao hơn một bậc. Cho nên hắn mới có thể bộc lộ tài năng trong đám kỵ sĩ tinh anh, dùng thực lực cấp Bính leo lên chức kỵ sĩ đội trưởng.

    Đáng tiếc hắn đã coi thường Speighton. Một đá này của Kỵ Sĩ Bóng Đêm quả thật không tính là nhanh, Mạnh Khải giơ hai cánh tay lên chắn trước người, phòng thủ vững vàng. Nhưng sau khi chịu lực nửa giây, hai chân của Mạnh Khải liền rời khỏi mặt đất, cả người bị một lực lớn đẩy bay đi, phá vỡ trần nhà bay thẳng lên tầng hai.

    Speighton đóng hộp quẹt lại, bóng tối biến mất, trong đại sảnh lại sáng trưng. Hắn xách vali lên, tiếp tục đi tới, lúc đi qua bên cạnh đám bảo vệ đang ngây người như phỗng, sợ đến mặt không còn chút máu, hắn bỏ lại một câu:
    - Không cần dẫn đường nữa, ta thấy rồi, thang máy bên kia là đi từ tầng một đến tầng mười ba đúng không.

    ......

    Tại tầng mười ba của tòa nhà, năm phút trước.

    Hà Dịch sờ miếng da trán bị lột, tuy chỉ là một lớp rất mỏng, không hề chảy máu, nhưng kiểu tóc cơ bản đã bị hủy hoại. Hắn dù sao cũng được xem là đệ nhất cao thủ của Giới Luật Thép tại Khai Phong, tính khí đương nhiên cũng không hiền lành, sao có thể để cho đám người lai lịch bất minh này lộng hành ở đây như vậy.

    - Bỏ qua lần này?
    Hắn trừng mắt nhìn Gambling Snake nói:
    - Hừ... không bằng ngươi cầu xin ta để lại người sống.

    Mười tên kỵ sĩ bên cạnh Hà Dịch lần lượt giơ tay phải lên, tay trái đặt lên cổ tay phải, dùng súng giấu trong tay áo (vũ khí xạ kích sản xuất hàng loại do Giới Luật Thép tự chế tạo) nhắm thẳng vào Gambling Snake.

    - Như vậy... cũng được.
    Hai cánh tay Gambling Snake dang rộng ra, hai chân chụm lại, thân hình giống như chữ thập ngã về phía sau, một lần nữa rơi ra ngoài tòa nhà.

    Trong lúc bọn kỵ sĩ đang nghi hoặc người này rốt cuộc đang chạy trốn hay là tự sát, bảy tám trái lựu đạn giống như thiên nữ rải hoa từ ngoài cửa sổ bay vào...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 21-07-2019 lúc 16:45.

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,dong_ta,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,
  5. #113
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 17: Trong vòng vây

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đám kỵ sĩ thấy thế liền kinh hãi, tản ra nằm xuống. Hà Dịch lại thừa thế lui nhanh gần mười mét, tung người nhảy lên, thông qua lỗ thủng trên trần nhà trở lại phòng máy ở tầng mười ba rưỡi.

    - Phía dưới xảy ra chuyện gì rồi?
    Nghe được tiếng nổ dưới lầu, nhìn mảnh đạn và khói bụi dưới chân, Phùng Bất Nhị thật sự hoài nghi đối phương rốt cuộc có mấy người. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất không phải là động tĩnh giống như chiến trận dưới lầu, mà là Hà Dịch đã bị người khác gọt thành đầu hói.

    Hà Dịch nhìn Phùng Bất Nhị một cái, cảm thấy dưới tình huống này không thể phân thân đuổi theo hai người khác, vì vậy nói:
    - Ta tạm thời tin ngươi một lần. Vừa rồi hai kẻ chạy trốn kia đã đến tầng chín, ngươi theo thang máy bí mật của tầng này đi xuống truy bắt. Thang bộ và thang máy bình thường của tòa nhà đều đã bị phong tỏa, hẳn là có thể tạm thời trì hoãn bọn chúng.

    Hắn lại nói với hai tên kỵ sĩ vừa rồi ở lại:
    - Các ngươi đến phòng làm việc của ta, khởi động chương trình tiêu hủy cấp tốc của căn cứ, xóa sạch dữ liệu của tất cả máy tính và Sứ Đồ ở tầng này.

    Hắn nói xong liền ném thẻ thông hành của mình cho một người trong đó.

    Làm xong những chuyện này, Hà Dịch lại nhảy xuống tầng mười ba. Phùng Bất Nhị cũng nhảy qua lỗ thủng trên đất, bắt đầu truy đuổi.

    Từ khi Hà Dịch tránh né lựu đạn, đi lên nói chuyện, đến khi nhảy xuống lần nữa, thời gian này chỉ khoảng một phút. Nhưng khi hắn trở lại tầng mười ba, mười tên kỵ sĩ đã biến mất không còn tung tích.

    Bọn họ đã nhảy xuống đuổi theo? Không thể. Bị nổ chết rồi? Vậy cũng phải có xác, hơn nữa với khoảng cách vừa rồi và không gian phản ứng của bọn họ, mười người nhiều nhất chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

    Hà Dịch bước một cách chậm chạp cảnh giác đi về phía trước, nhìn chung quanh muốn tìm tung tích của các thuộc hạ. Hắn từ từ đến gần cửa sổ bể nát kia, bởi vì nhớ lại Gambling Snake đột nhiên tập kích vẫn còn thấy sợ, hắn cũng không dám tùy tiện thò đầu ra nữa, chỉ cẩn thận đến gần ven rìa.

    Nhưng kiếm trong tay áo lại như một con rắn độc chết người, từ phía sau cổ Hà Dịch vòng ra trước cổ họng hắn, lưỡi kiếm lạnh giá dán vào da của hắn. Chủ nhân của kiếm giống như một bóng đen khủng bố không thể thoát khỏi, lặng yên không một tiếng động đã đến phía sau mục tiêu.

    - Lúc này ta không cắt đứt cổ họng của ngươi, đó là một loại biểu hiện thân thiện.
    Giọng nói lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở của Gambling Snake vang lên bên tai Hà Dịch:
    - Lựu đạn vừa rồi cũng không phải ném theo cách lấy mạng người khác.

    - Mười tên kia đang nằm ở gần đây, chỉ tạm thời mất đi ý thức mà thôi, ngươi cẩn thận tìm một chút là có thể phát hiện được. Có điều nếu ngươi khăng khăng muốn chiến đấu đến cùng với ta... tin ta đi, đối với ta thì tạo ra mười thi thể còn dễ hơn nhiều so với lưu lại người sống.

    Trên trán Hà Dịch đã đầy mồ hôi lạnh, loại cảm giác tuyệt vọng này khiến hắn không lạnh mà run. Đối diện với Gambling Snake, hắn căn bản không có cơ hội chính diện giao đấu, đừng nói là thi triển năng lực. Ngay cả người cũng chưa nhìn thấy, trên cổ đã trúng kiếm rồi.

    Đây giống như hai tay súng bắn tỉa cùng cấp bậc chiến đấu, hai bên còn chưa khai hỏa, một người trong đó đã bị đối phương đến gần một mét, dùng súng lục dí vào sau đầu, thắng bại chỉ đơn giản định đoạt như vậy.

    Chiến đấu giữa người siêu năng lực, cấp bậc năng lực dĩ nhiên là quan trọng, nhưng thực ra cũng tồn tại biến số rất lớn. Có lẽ trên chiến trường quy mô lớn, Hà Dịch có thể trong thời gian ngắn giết nhiều người hơn Gambling Snake; nhưng trong tòa nhà chật hẹp này, Gambling Snake lại có thể dựa vào kỹ xảo ám sát dễ dàng chế ngự Hà Dịch.

    Là một người mà siêu năng lực không liên quan nhiều lắm đến chiến đấu, Gambling Snake đã rèn luyện kỹ thuật giết người đến cực hạn, đây là chuyện mà hắn am hiểu nhất. Nếu không phải trong điện thoại Thiên Nhất đã dặn dò, bảo hắn cố gắng đừng giết người hoặc đánh trọng thương đối phương, hắn đã sớm cắt đứt toàn bộ gân chân của đám nhóc con này, tiện thể đâm cho mỗi tên một nhát vào dưới nách.

    - Các ngươi rốt cuộc là ai? Là chó săn của đế quốc sao? Hay là chi nhánh mới của HL?
    Hà Dịch trừng mắt nhìn Gambling Snake hỏi. Vị kỵ sĩ đội trưởng này là loại người trung thành với Giới Luật Thép, vì vậy hắn còn có một lá chủ bài, đó là đồng hồ giới luật. Nói trắng ra đó là một thiết bị tự nổ uy lực kinh người, nếu Hà Dịch phán đoán kẻ địch sẽ tạo thành uy hiếp lớn với tổ chức, hắn sẽ quyết đoán khởi động, tất cả cùng chết.

    Gambling Snake không trực tiếp trả lời hắn mà nói:
    - Lúc rời đi thì ngươi sẽ biết.

    Khi Hà Dịch nghe được câu này, chỉ cảm thấy sau cổ bị thứ gì đâm vào một chút, hai giây sau ý thức của hắn trở nên mơ hồ, cho đến hôn mê...

    ......

    Phùng Bất Nhị chạy nhanh đến trước thang máy ở tầng mười ba rưỡi, nhấn nút, chờ khoảng hơn mười giây thì thang máy đến nơi.

    Sau khi cửa thang máy mở ra hắn liền nhảy vào, đang định đút thẻ thông hành của mình vào tiến hành quét hình con ngươi, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, trông thấy bên chân có một người đang nằm.

    Hắn ngồi xuống thăm dò mạch đập một chút, thấy người này vẫn còn chưa chết, liền lay tỉnh đối phương dậy:
    - Này! Này! Xảy ra chuyện gì?

    Người nọ là một thành viên của Giới Luật Thép ở tầng chín, sau khi tỉnh lại hắn hơi mơ màng trả lời:
    - Hình như tôi bị kẻ xâm nhập khống chế, sau đó...

    Phùng Bất Nhị thấp giọng mắng một tiếng:
    - Chết tiệt!

    Trong lòng hắn hiểu rõ, vừa nãy thang máy này đã đưa hai người kia đi mất rồi.

    Trước khi thang máy kia đi lên một hồi, Speighton ở tầng một đã chờ mấy phút, nhưng thang máy bình thường lại không hoạt động. Hắn đang muốn phá cửa thang máy ra, trực tiếp từ lồng thang máy trèo lên, chợt thấy Kế Toán đỡ Cố Vấn từ trong một cánh cửa ở cuối hành lang chạy ra.

    Lúc này Cố Vấn đã khôi phục ý thức, nhưng vẫn phải cần người đỡ mới có thể đi nhanh được. Có lẽ vì sắc mặt vốn đã rất nhợt nhạt, thoạt nhìn hắn cũng không có gì đáng ngại.

    Speighton nói:
    - Hả? Cuối cùng không phải tự mình chạy ra rồi sao.

    Giọng nói của Cố Vấn hơi suy yếu:
    - Nói nhảm, Gambling Snake đã đến tiếp ứng trước ngươi rồi.

    - Gambling Snake? Mục tiêu của “quỹ báo thù” kia?
    Speighton hỏi.

    Kế Toán nói với Cố Vấn:
    - Đây lại là ai?

    Cố Vấn nói:
    - Người mình, Mark Speighton, trước đó ta đã mời hắn đến tiếp ứng.

    Kế Toán lại hỏi:
    - Vậy Gambling Snake vừa rồi là thế nào?

    Cố Vấn hừ lạnh một tiếng:
    - Còn thế nào nữa, nhất định là sắp xếp của Thiên Nhất. Ta cũng không biết hắn tiếp xúc với Gambling Snake lúc nào, một tuần trước chúng ta còn đang thương thảo làm thế nào lôi kéo người này vào nhóm, không ngờ hôm nay lại được hắn cứu.

    Ba người vừa nói vừa đi đến lối vào đại sảnh.

    Lúc này Mạnh Khải đột nhiên từ tầng hai nhảy xuống, hét lớn một tiếng xông về phía Speighton. Dao tay của hắn đã xé rách nửa đoạn tay áo âu phục, biến thành mũi nhọn giống như răng cưa.

    Cùng lúc đó một bóng đen cũng nhảy vào trong cửa tòa nhà, đồng thời xoay người ném ra hai mũi phi đao, từ dưới lên trên đâm nghiêng vào hai vai sau lưng Mạnh Khải.

    Mạnh Khải trúng chiêu, trong nháy mắt sắc mặt trở nên kinh hãi, hai cánh tay của hắn nhất thời trở nên vô lực buông thõng xuống. Đến khi nhào tới trước mặt Kế Toán, tư thế của Mạnh Khải căn bản là đang ngã sấp mặt, Kế Toán cũng không khách khí dùng một cùi chỏ thúc vào hắn, khiến hắn một lần nữa bay trở lại tầng hai.

    Ba người đi ra khỏi tòa nhà, Speighton quan sát Gambling Snake trên dưới một phen:
    - Ngươi là người của Thiên Minh sao?

    Gambling Snake lạnh nhạt liếc hắn một cái:
    - Không còn nữa.

    Hắn dừng một chút rồi nói:
    - Hôm nay ta đứng dưới cờ của Nghịch Thập Tự.

    Đang khi nói chuyện, rất nhiều xe cảnh sát vừa chạy tới đã dừng trước mặt bọn họ. Đám cảnh sát giơ súng lên, vô số tiêu điểm nhắm vào bốn phần tử khả nghi này.

    - Lập tức giơ hai tay lên, quỳ xuống đất! Đừng nên phản kháng vô ích!
    Nhân viên cảnh sát cầm loa phóng thanh bắt đầu đưa ra thông báo cuối cùng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 23-07-2019 lúc 00:16.

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,
  7. #114
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 18: Quyết sách của giám sát trưởng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Thương thế của ngươi ra sao rồi?
    Khi bốn người Cố Vấn đi vào cửa hàng sách, Thiên Nhất ôn hòa hỏi một câu như vậy.

    Cố Vấn cười lạnh nói:
    - Sau này ta cũng không làm việc bên ngoài nữa.

    Thiên Nhất nói:
    - Chờ đội ngũ lớn mạnh thêm một chút, chuyện mà ngươi và Kế Toán phải phụ trách còn phức tạp nặng nề hơn nhiều so với làm việc bên ngoài.

    Cố Vấn tìm một chỗ ngồi xuống:
    - Cần ta giới thiệu vị này không?

    Thiên Nhất trực tiếp nói với Speighton ở sau lưng Cố Vấn:
    - Kỵ Sĩ Bóng Đêm, Mark Speighton, ngưỡng mộ đã lâu, may mắn được gặp.

    Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng thần sắc chán chường và tư thế ngồi yên không hề cử động của hắn, chứng minh câu này chỉ là lời khách sáo.

    Một người ngay cả việc đứng dậy bắt tay với ngươi cũng lười nhác, còn nói cái gì ngưỡng mộ đã lâu? May mắn được gặp?

    Speighton nói:
    - Ngươi là Thiên Nhất sao. Ta ra giá rất cao, không biết Cố Vấn đã đề cập với ngươi hay chưa?

    - Chuyện tiền bạc cứ tìm Kế Toán là được rồi.
    Cố Vấn chen vào:
    - Đừng nói mấy chuyện nhàm chán này trước mặt ông chủ.

    Thiên Nhất uống một ngụm cà phê, hắn rất hài lòng với lời nói của Cố Vấn, thừa dịp thay đổi cái chủ đề “nhàm chán” này:
    - Nếu các vị đã tới rồi, vậy chuẩn bị truyền tống đi. Đến bên phía Bắc Kinh, thuận tiện để bác sĩ Strange kiểm tra thương thế của Cố Vấn một chút.

    Hắn còn chưa nói xong, Gambling Snake đã lặng lẽ đi đến bên cạnh một giá sách, bắt đầu khởi động thiết bị dịch chuyển.

    Speighton nghi hoặc hỏi:
    - Truyền tống là ý gì? Chờ đã... vừa rồi ngươi nói đến bác sĩ quái dị Strange?

    Kế Toán ở bên cạnh nói tiếp:
    - Trước tiên đóng cửa lại, sau này có đủ thời gian cho ngươi hỏi.

    Lúc này Cố Vấn nói với Thiên Nhất:
    - Chuyện bên phía Lý Duy đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?

    - Đương nhiên, có bác sĩ quái dị và nguyên soái đồ chơi ra trận, giải quyết một tên công tử bột dĩ nhiên không cần bàn, huống hồ ngươi còn bắt cô gái mà hắn ái mộ làm con tin.
    Thiên Nhất trả lời.

    Cố Vấn nói:
    - Người đúng là do ta bắt, nhưng biến cô ta thành “con tin” là ngươi.

    - Được rồi, coi như ta bắt đi.
    Thiên Nhất nói:
    - Đúng rồi, hành động của ngươi thế nào? Làm xong chưa?

    - Đã xong, có điều gặp phải một chút tình huống ngoài dự tính, nếu không ta cũng không đến nỗi bị thương.
    Cố Vấn trả lời:
    - Khi ta xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, tổng đài Sứ Đồ bên phía Tây Âu vừa lúc có một cao thủ trấn giữ, cô ta lập tức tiến hành ứng phó một cách rất hữu hiệu. Cũng may Vận Mệnh có ưu thế tuyệt đối về tính năng, cô ta căn bản không thể ngăn cản hoặc phát hiện sự xâm nhập của ta. Chỉ là khiến ta tốn một phen công phu, lại trì hoãn một chút thời gian.

    - Thế à... quả nhiên Giới Luật Thép cũng có nhân tài đỉnh cao ở phương diện máy tính. Vậy ngươi cảm thấy cô ta lợi hại thế nào?
    Thiên Nhất hỏi.

    Cố Vấn nhìn trần nhà, nghĩ vài giây rồi nói:
    - Mạnh hơn ta.

    - Hả?
    Thiên Nhất đặt cà phê trong tay xuống, dường như cảm thấy hứng thú:
    - Vậy phạm vi này thu lại rất hẹp rồi.

    - Cũng không có gì lạ lùng. Nếu ngươi muốn tìm ba mươi hacker kiệt xuất nhất trong phạm vi toàn thế giới, vậy ta tính một người. Nếu ngươi chỉ cần tìm hai mươi người, ta có thể cũng ở trong số đó. Nhưng nếu như chỉ chọn mười người, ta chưa chắc đã nằm trong danh sách này.
    Cố Vấn nói:
    - Thuật Sĩ chắc chắn là hacker đỉnh cao nhất trên tinh cầu này, hắn xếp ở vị trí thứ nhất là chuyện đương nhiên. Gates có lẽ là thứ hai, lão kém hơn Thuật Sĩ nhiều, nhưng tổng hợp năng lực lại khá xuất sắc. Đương nhiên giữa lão và những người còn lại cũng rất khó phân ra cao thấp.

    - Mà cô gái hôm nay ta gặp phải, khẳng định nằm trong số mười người đứng đầu. Ta thấy cô ta còn rất trẻ, với năng lực của cô ta, thêm ít năm nữa rất có thể Sứ Đồ sẽ vượt qua Ma Trận của Gates, trở thành một hệ thống ưu tú hơn.

    - Vậy theo phán đoán của ngươi, cô ta sẽ sản sinh ảnh hưởng, gia tăng biến số đối với kế hoạch tiếp theo sao?
    Thiên Nhất hỏi.

    Cố Vấn cười nói:
    - Ha... sao có thể chứ. Thuật Sĩ là người thế nào? Hắn quả là một đống phân do thần linh của thế giới hệ nhị phân đánh rơi xuống nhân gian, tùy tiện đưa ra vài chương trình hắn viết trước năm mười lăm tuổi là có thể dọa đám đồng nghiệp kia rồi. Muốn khiêu chiến hệ thống do hắn sáng tạo, đó là nằm mơ giữa ban ngày.

    Thiên Nhất trả lời:
    - Rất tốt, vậy không cần để ý tới cô ta nữa, ngày mai bắt đầu tiến hành trò chơi theo như kế hoạch.

    ......

    Ba giờ sau, tại quận Quan, La Mã, tổng bộ của Giới Luật Thép.

    Thánh địa giám sát trưởng Agostino Lodovico đang ngồi sau bàn làm việc nghe thư ký báo cáo. Hắn mặc đồng phục của nhân viên thánh chức, mái tóc quăn màu nâu và râu rậm, mặt mày hiền lành, sắc mặt một năm bốn mùa đều đỏ bừng, còn ưỡn chiếc bụng phệ. Trong Giới Luật Thép thường có người trêu chọc, chỉ cần hắn nhuộm tóc trắng, gắn râu giả vào, đi Phần Lan tham gia cuộc thi mô phỏng ông già Noel, nằm trong số ba người đứng đầu là chuyện mười phần chắc chín.

    Thư ký của hắn tên là Dasher, người Nam Mỹ, chòm râu rậm vểnh lên, rất thích tương ớt của Mexico. Những điểm đặc trưng hài hước của người này nhiều đến mức không nói hết được. Trước tiên là tên của hắn (Dasher, một con tuần lộc của ông già Noel), tiếp theo hắn sinh ra ở Bắc Âu, trước giờ chưa từng ở Nam Mỹ ngày nào, ngoại trừ màu da thì hắn là một người Bắc Âu chính hiệu, biết tiếng Anh và tiếng Đức, không biết một chữ Tây Ban Nha nào, nhưng hắn lại luôn dùng góc nhìn đặc trưng của người Châu Âu để mô phỏng người Mexico...

    - Hình ảnh bốn kẻ xâm nhập chạy trốn cảnh sát bản địa truy bắt, đã bị camera trên đường quay lại toàn bộ, nhưng muốn lấy được video của cảnh sát cũng phải tốn chút thời gian. Thành viên của phân bộ Khai Phong đã thông qua lối đi bí mật rút lui toàn bộ, việc xóa bỏ dữ liệu của căn cứ cũng không có vấn đề quá lớn, sẽ không để lại cho HL thông tin hữu dụng nào.
    Dasher lăn chuột máy tính bảng trên tay, trong khung hình phóng lớn xuất hiện gương mặt của Bật Mã Ôn:
    - Hành tỉnh nội vụ trưởng Phùng Bất Nhị hiện đang bị điều tra. Theo như lời khai của hắn, lúc hắn đang đi vệ sinh thì gặp phải kẻ xâm nhập... sau đó bị khống chế một đoạn thời gian. Còn nữa... Phùng Bất Nhị nói trong số kẻ xâm nhập có một người năng lực là điều sợi dây vô hình, nhưng thực lực hẳn chỉ là cấp Giấy. Ngoài ra bọn họ sở hữu một bộ máy tính được gọi là “Vận Mệnh”, nghe bảo còn ưu tú hơn hệ thống Sứ Đồ của phe ta.

    Sắc mặt Lodovico khẽ biến đổi, hỏi:
    - Hả? Tin tức này có đáng tin không? Hệ thống Sứ Đồ có bị phá hoại không?

    Dasher trả lời:
    - Nửa giờ trước Vanessa đại nhân ở quận Hồng Sư đã gởi đến một phần báo cáo đánh giá tỉ mỉ. Khi đó kẻ xâm nhập quả thật đã thành công chiếm giữ hệ thống Sứ Đồ ở Khai Phong, nhưng ngài ấy lập tức phát hiện và tiến hành ứng phó, ngăn cách và phong tỏa bộ máy Sứ Đồ bị xâm nhập kia. Sau khi vụ việc kết thúc, ngài ấy lại tiến hành kiểm tra toàn diện Sứ Đồ trên toàn cầu, không phát hiện bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Cho nên cơ bản có thể loại trừ khả năng hệ thống bị phá hoại, nhưng hẳn là khó tránh khỏi thông tin bị tiết lộ.

    - Ngoài ra trong báo cáo, Vanessa đại nhân còn miêu tả kiểu máy của kẻ xâm nhập bề ngoài giống như một “khối kim loại màu đen”, tính năng của nó mạnh mẽ không thể dự đoán, rất có thể còn ưu việt hệ thống của chúng ta.

    Lodovico suy tư, nếu Vận Mệnh kia quả thật kinh người như thế, vậy trên thế giới người có thể làm ra nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

    Hắn nghĩ một lát rồi hỏi:
    - Có xác nhận được thân phận của bốn kẻ xâm nhập kia không?

    - Tổng hợp tin tức do kỵ sĩ đội trưởng Hà Dịch, Mạnh Khải cùng với mấy tên kỵ sĩ ở phân bộ Khai Phong cung cấp, kết hợp với hình ảnh camera ghi lại do Vanessa đại nhân thu thập ở các nơi, đã xác nhận được thận phận của hai người. Một người là kẻ phản bội mà chúng ta đang truy bắt, Kỵ Sĩ Bóng Đêm Mark Speighton, năng lực cấp Cường. Từ sau khi rời khỏi tổ chức, đây là lần đầu tiên hắn công khai lộ diện. Một người khác gọi là “Kế Toán”, năng lực cấp Giấy, chuyên môn giải quyết lừa đảo tài chính, còn có ngụy tạo trái khoán, tác phẩm nghệ thuật, tiền tệ hiếm có vv. Người này làm việc cẩn thận, thái độ dè dặt, phía chính phủ không có ghi chép phạm tội của hắn. Tên thật của hắn cũng không tra ra được, nhưng có rất nhiều trong nghề nhận biết hắn.

    Dasher dừng lại một chút, tiếp tục thao tác máy tính bảng, nói:
    - Hai người còn lại, thanh niên điều khiển dây kia hoàn toàn không điều tra được, trong kho dữ liệu không có bất kỳ manh mối nào liên quan đến thân phận của hắn. Theo như miêu tả của Vanessa đại nhân, đó là một gã trai Châu Á vừa quá hai mươi, ừm... rất đẹp trai.

    - Ngươi nói gì?
    Lodovico nghi hoặc nhìn Dasher.

    Dasher nói:
    - Không phải tôi nói, là trong báo cáo của ngài ấy thêm vào câu này...

    Lodovico bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Dù sao cô ả cả ngày ngậm kẹo, dáng vẻ xốc xếch kia cũng không viết được bao nhiêu bản báo cáo đứng đắn.

    Dasher nói tiếp:
    - Còn về tên đàn ông vượt nóc băng tường kia, đặc trưng khuôn mặt phù hợp với một nhân viên bình thường tên là Tom Stoll ở quận Phong Diệp. Nhưng theo ghi chép của cục cảnh sát bản địa, người này dường như đã bị cuốn vào tranh chấp với quý tộc, từ đó bốc hơi khỏi nhân gian. Có điều tin tức liên quan được miêu tả rất mập mờ, khiến người ta không nắm rõ được. Trong báo cáo của Hà Dịch, thân thủ của người này rất chuyên nghiệp, thực lực sâu không thể lường, tuyệt đối không có khả năng là nhân viên bình thường gì đó. Cái tên Tom Stoll chỉ là một thân phận giả vô nghĩa mà thôi, vì vậy hiện giờ chúng ta vẫn không có thông tin về người này.

    Lodovico theo thói quen vuốt râu trầm tư, lập tức nói:
    - Một kẻ phản bội, một tên tội phạm lừa đảo tài chính, còn có hai trợ thủ lai lịch bất minh... Nếu bọn họ là người của đế quốc, có thể biểu lộ thân phận với cảnh sát, hoặc là trước tiên giả vờ bị bắt, chờ thượng cấp của bọn họ điều đình là có thể thoát ra khỏi tù.

    - Nếu không phải là người của đế quốc, vậy bọn họ chính là thành viên của tổ chức khác... Nhưng tại sao lại muốn xung đột trực tiếp với chúng ta, hiện giờ tình hình thế giới vẫn chưa đến thời kỳ quần hùng cắt cứ...

    Dasher ở bên cạnh nói:
    - Liệu có khả năng, bọn họ là một đơn vị đặc công mà đế quốc không thừa nhận với bên ngoài.

    - Đám người trẻ tuổi các ngươi xem phim quá nhiều rồi. Trên thế giới này chỉ có một chính phủ, cần loại đơn vị đó để làm gì? Điều tra người ngoài hành tinh? Sau khi đặc công bị bắt, đế quốc lại tuyên bố mấy người này không hề liên quan đến chính phủ Địa Cầu chúng ta?

    Dasher nhún nhún vai hỏi:
    - Vậy ý của đại nhân ngài là gì?

    Lodovico thở dài một hơi, nói:
    - Quận Long chia làm ba mươi bốn khu vực, Giới Luật Thép chúng ta phân bộ san sát, nhưng chỉ mười bốn nơi có Sứ Đồ, trong đó chiến lực của căn cứ Khai Phong vào thời kỳ này là yếu nhất. Sự việc lần này tuyệt đối không phải trùng hợp, bọn họ biết rõ vị trí phân bộ của chúng ta, xác định mục tiêu, nhắm vào Sứ Đồ. Điều này nói lên năng lực thu thập tình báo của đối phương có thể còn mạnh hơn đế quốc, tổ chức phản kháng mới trỗi dậy căn bản không có bản lĩnh như vậy.

    - Cho nên theo ta thấy, hãy liên lạc với người của “Hình Thiên” một chút. Bất kể chuyện này có liên quan đến bọn họ hay không, xem như cảnh cáo cũng không tệ. Trước mắt tình hình chiến sự ở nơi này còn chưa rõ lãng, thực lực mỏng manh của chúng ta ở Châu Á không thể chịu nổi sóng to gió lớn...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 26-07-2019 lúc 00:30.

  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,
  9. #115
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 7 – Trò Chơi Biện Chứng

    Chương 19: Lần đầu gọi điện

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngày 30 tháng 4, sáng sớm.

    Vụ bắt cóc khiến cho HL rất coi trọng. Lúc này trong biệt thự của Lý Duy đã đông nghẹt thành viên của tổ chuyên án do HL bản địa phái đến, ngay cả các loại thiết bị mang tới trợ giúp phá án cũng đều theo tiêu chuẩn quân dụng. Tổ trưởng của tổ chuyên án này tên là Quý Thừa, ba mươi bốn tuổi, năng lực cấp Bính, chức vị thượng úy, là một viên dũng tướng của phân bộ HL Bắc Kinh, có tài năng khá xuất sắc ở phương diện điều tra hình sự.

    Bây giờ nói một chút về hai nhân vật mấu chốt trong vụ án này, người thứ nhất là Lý Duy.

    Cha của Lý Duy là quý tộc thuộc phái thực quyền, đảm nhiệm chức vị quan trọng tại Thiên Đô (cũng có quý tộc sa sút hữu danh vô thực tồn tại, bởi vì đủ loại nguyên nhân, khiến cho gia tộc từ một đời nào đó không có người giữ chức ở thượng tầng đế quốc, dẫn đến sản nghiệp lợi nhuận bị sụp đổ vì mất đi quyền lực duy trì. Bọn họ không còn đường để thu gom của cải, lại không tham gia lao động sản xuất, vì vậy mấy đời sau xuất hiện tình cảnh ngồi ăn núi lở). Mà Lý Duy lại là một trong những người độc thân giàu có nổi tiếng nhất quận Long, năm nay hai mươi tám tuổi, được gọi là doanh nhân trẻ thiên tài, sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn gần như liên quan đến tất cả lĩnh vực có thể kiếm tiền.

    Bất kể là thực phẩm, thuốc men, sản phẩm điện tử, thông tin, dụng cụ y học, giao thông vận tải, thậm chí là thị chính xây dựng vv... dường như hắn có thể buôn bán bất cứ thứ gì, hơn nữa chưa từng thất bại.

    Chỉ cần nhắc tới cái tên Lý Duy này, trong ấn tượng của người khác, đó là một người thành công ngồi trên xe sang trọng, ở biệt thự hào hoa, toàn thân trên dưới ngay cả quần lót và bít tất đều đến từ nhà thiết kế giỏi nhất, ngay cả kính mát và bút máy cũng phải mời người chuyên môn chế tạo để đảm bảo có một không hai.

    Hắn chính là danh từ tượng trưng cho trí tuệ và tài phú, hình mẫu của bạch mã vương tử đương đại. Vô số phụ nữ trung niên từng nói với con cái của mình ở tiểu học những lời tương tự, “tương lai phải lấy người đàn ông này làm gương, đừng như cha con không tiền đồ”...

    Một người đàn ông như vậy, hắn nói một câu ở nơi công cộng là có thể khiến giá cổ phiếu dao động, hắn và nữ minh tinh nào có scandal tình ái là có thể khiến nữ minh tinh kia được hoan nghênh. Giống như hắn ngay cả đánh rắm cũng thơm, hơn nữa còn là màu hồng phấn; mà phân của hắn... à không, hắn không đi cầu, hắn chỉ đánh rắm màu hồng phấn.

    Tiếp theo nói một chút về Khương Quân, trước khi miêu tả tình hình cụ thể của nàng, phải nhắc đến một khái niệm, đó là “vương tộc”.

    Khác biệt lớn nhất giữa vương tộc và quý tộc, đó là một bên là thân thích, còn một bên là người ngoài. Mặc dù tước vị và thân phận danh môn đều có thể cha truyền con nối, nhưng quý tộc nếu muốn giàu có mấy đời, tuyệt đối không thể rời khỏi trung tâm quyền lực quá xa. Đây là một thế giới rất hiện thực, quyền lực và tiền bạc gắn chặt với nhau giống như cảm cúm và phát sốt vậy. Cho dù ngươi xuất thân bốn đời làm quan lớn, nếu đến đời thứ tư đứa cháu kia còn không làm nổi cục phó, vậy thì chúc mừng ngươi, trong ba đời ngươi nhất định sẽ trở nên nghèo khổ giống như bình dân, có tiền cũng vô dụng, bởi vì số tiền này cuối cùng sẽ chảy vào túi người khác.

    Có điều quý tộc gia cảnh sa sút còn có một phương pháp, đó là gả con gái. Dựa vào phương pháp này để trở mình vốn là hạ sách, nhưng từ xưa đến nay người làm như vậy có thể nói là từng đợt nối tiếp nhau. Khi cuộc sống sung túc rời xa một tên quý tộc, trong lòng hắn sẽ vô cùng sợ hãi, bởi vì hắn đã nhìn thấy quá nhiều cảnh ngộ của bình dân, đó là cuộc sống mà quý tộc có chết cũng không thể tiếp nhận. Thế là phương pháp này trở thành một chuyện bị người khác xem thường, nhưng dường như lại đáng đồng tình.

    Nói lạc đề rồi, hãy trở lại với vương tộc. Vương tộc không cần phải lo lắng những vấn đề kể trên, bởi vì bọn họ là thân thích của hoàng đế, thân thích có xa cũng vẫn là thân thích. Phàm là dính dáng chút huyết thống với một vương phi có danh phận chính thức, bất kể qua bao nhiêu năm, chỉ cần người trong nhà ngươi không chết hết, đế quốc sẽ đảm bảo cho ngươi ăn no mặc ấm, an nhàn hưởng lạc, thấm nhuần tư tưởng của chủ nghĩa tư bản khó mà thoát ra.

    Trước giờ chưa từng nghe nói đến chuyện vương tộc phải gả con gái, còn quý tộc thế gia giàu có chủ động xin cưới thì chẳng lạ lùng gì. Loại hôn nhân này tương đương với quyền lực cưới tiền bạc, đám quý tộc có được thân phận vương tộc, còn đám vương tộc nhận được tài phú của quý tộc, hai bên cùng được lợi.

    Từ một loại ý nghĩa thì Khương Quân là người bất hạnh. Mẹ của nàng chết sớm, cha lúc còn trẻ là một tên công tử ăn chơi ham mê tửu sắc, lạm dụng dược phẩm, lại nhiều lần mắc một số bệnh không được vẻ vang cho lắm, đến nỗi lúc ba mươi tuổi thân thể của hắn xảy ra một chút vấn đề. Nói ngắn gọn là khi hắn có hai đứa con trai bảy tuổi và một đứa con gái hai tuổi, một bộ phận quan trọng của hắn đã mất đi tác dụng.

    Bình thường mà nói, người gặp phải biến cố này có hai loại biểu hiện cực đoan. Loại thứ nhất là rút kinh nghiệm xương máu, gây dựng một phen sự nghiệp kinh thiên động địa để dời đi sự chú ý, nói không chừng từ đấy trên giang hồ lại có thêm một vị tuyệt thế cao thủ sử dụng kim thêu...

    Nhưng cha của Khương Quân lại thuộc về loại thứ hai, sau khi mất đi “sắc”, hắn chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào “tửu”. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng, sâu trong lòng hắn chỉ muốn tu luyện thần kỹ nghịch thiên giống như “Tửu Thần” gì đó. Tóm lại sau khi lần lượt mắc phải viêm dạ dày, lở loét, bệnh tim, xơ gan, thần công của hắn chưa thành thì người đã ra đi rồi.

    Từ lúc năm tuổi Khương Quân đã trở thành chủ của một nhà, chỉ là nàng chưa hiểu gì cả mà thôi. Quan hệ giữa hai anh trai và nàng rất bình thường, lý do cũng đơn giản, mặc dù bọn họ lớn tuổi hơn một chút, nhưng lại là do tình nhân sinh ra. Theo như pháp luật của đế quốc, chỉ hoàng đế là có thể hưởng thụ chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp, những người khác cho dù có quan hệ huyết thống rất gần với hoàng đế, ví dụ như bác của hoàng đế, trên pháp luật cũng chỉ có thể có một vợ.

    Khương Quân là con của vợ chính, sở hữu toàn bộ quyền thừa kế tài sản hợp pháp. Mà hai anh trai con của tình nhân, chỉ là hai lần “tai nạn” của phụ thân lúc còn trẻ. Sau khi nhận được một khoản tiền trợ cấp đời này có thể không lo ăn mặc, bọn họ gần như đã cắt đứt qua lại với Khương gia.

    Đến nay vừa qua hai mươi, Khương Quân không thể cái gì cũng không hiểu nữa. Nếu nói trên thế giới này có ai đặc biệt yêu thích nàng, vậy đó chính là Lý Duy. Thời gian bọn họ quen biết nhau không lâu, hiện giờ còn cách quan hệ thân mật cũng không quá xa. Trong khoảng thời gian phải nói là mấu chốt này, Cố Vấn tùy tiện bắt một vương tộc, không ngờ lại chính là Khương Quân.

    Ban đầu vụ án này được coi trọng cũng nằm trong dự liệu của Lý Duy. Hắn là người thế nào, là đại công tử của thế gia quý tộc như mặt trời giữa trưa, cha thì quyền to thế lớn, con thì giàu có một phương, người bị bắt đi lại là tiểu thư vương tộc, có huy động nhiều người cũng là chuyện bình thường.

    Nhưng tối hôm qua sau khi Quý Thừa xem video phát trên điện thoại hình ảnh, không đến năm giờ đối phương bỗng liên lạc với Lý Duy, nói rằng trong vòng ba ngày hoàng tử thứ bảy Krause Wittstock sẽ đích thân tới hiện trường chỉ huy toàn cục.

    Tình huống này là sao? Đây cũng không phải là huy động nhiều người đúng không? Có phải là ngự giá thân chinh? Bọn bắt cóc kia rốt cuộc là ai? Hoàng tử lại tự mình ra trận? Chẳng lẽ... người gọi là Trà Tiên này cũng có ý với Khương Quân? Không thể, chưa từng nghe nàng nhắc đến người như vậy...

    Trong lòng Lý Duy rối loạn, từ khi tin tức Khương Quân mất tích truyền đến tai, hắn đã lòng như lửa đốt, sầu não không vui. Cuộc điện thoại hôm qua mặc dù khiến hắn tức giận, nhưng dù sao cũng xem như đã có tin tức của Khương Quân.

    Bọn bắt cóc cũng không nói rõ tại sao lại uy hiếp Lý Duy. Hắn và nàng chỉ là bạn, bất kể trên pháp luật, trên danh nghĩa, trên thực tế, đều chỉ là bạn mà thôi. Dựa theo lời nói và thái độ hoàn toàn không sợ HL của bọn bắt cóc này, nếu như Khương Quân không có thân quyến để uy hiếp, bọn chúng hoàn toàn có thể trực tiếp uy hiếp chính phủ. Vì vậy theo như suy luận bình thường, nhất định là Khương Quân đã nói ra tên của Lý Duy với bọn bắt cóc, đây là nàng đang cầu cứu, Lý Duy là người duy nhất mà nàng có thể nhờ cậy được.

    Điều này khiến Lý Duy vừa buồn vừa vui, vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân một khi trình diễn, cô gái này sẽ nằm trong lòng bàn tay. Nhưng vấn đề hiện giờ là những lời nói và yêu cầu khác thường của bọn bắt cóc kia.

    Giả sử hoàng tử đến không phải vì hắn và Khương Quân là người quen cũ, mà là nhắm vào bọn bắt cóc trong video, kết hợp với hành vi và biểu hiện của người đàn ông kia, rõ ràng là một thành viên của tổ chức phản kháng cực kỳ nguy hiểm và điên cuồng, ít nhất cũng là thủ lĩnh cấp thấp.

    ......

    Buổi sáng 8 giờ, Lý Duy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

    Chiếc điện thoại di động tìm được dưới đáy máy pha cà phê được đặt trên bàn trà, HL đã cài máy nghe lén vào đó. Chung quanh đã an bài người của một tiểu tổ theo dõi, chuẩn bị ngay khi điện thoại kêu sẽ bắt đầu truy lùng nguồn gốc tín hiệu, tìm ra vị trí của bọn bắt cóc.

    Trong số những người có mặt, chỉ có người phụ trách hiện trường là Quý Thừa biết rõ, tội phạm của vụ án này được xếp vào “độ nguy hiểm cấp sáu”. Còn những người khác, bao gồm nhân viên công tác của HL và nhân viên chiến đấu đang đợi lệnh, cộng thêm Lý Duy, bọn họ đều chỉ từ chỗ Quý Thừa biết được cái tên “Thiên Nhất” này mà thôi, còn như thông tin về người này, nói thật cũng không phải Quý Thừa muốn giữ bí mật, mà là chính hắn cũng không biết.

    Tiếng chuông vang lên, những người có mặt trong đầu đều giống như có một sợi dây đàn đang kéo căng.

    Lý Duy nhìn động tác tay của Quý Thừa. Khi tiểu tổ theo dõi đã chuẩn bị xong, Quý Thừa gật đầu một cái, Lý Duy mới cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, nhấn vào nút phát âm thanh, ghé đến gần nói:
    - Ta là Lý Duy.

    Lời nói của Thiên Nhất truyền vào trong tai mỗi người có mặt, câu đầu tiên liền nói:
    - Nghe cho kỹ đề bài thứ nhất của ngươi... mạng của ngươi chỉ giá trị một cái hộp.

    Lý Duy trầm mặc mấy giây, một mặt là đang suy nghĩ lời của Thiên Nhất, mặt khác là tranh thủ thời gian cho những người truy lùng điện thoại:
    - Đây là ý gì?

    Thiên Nhất đáp:
    - Ý tứ trên mặt chữ. Như vậy... thời gian tiếp theo giao cho ngươi đi chứng minh thật giả của đề bài này.

    Hắn lại hơi cao giọng:
    - Quý trưởng quan, trong vòng hai mươi phút xin chuẩn bị một chiếc trực thăng cho Lý công tử, trong một giờ chạy tới địa phương được chỉ thị trên tin nhắn.

    Nói xong Thiên Nhất giống như muốn cúp điện thoại. Đang lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc vì sao Thiên Nhất lại biết cả họ của người phụ trách trong phòng, Quý Thừa là người phản ứng đầu tiên, hắn dứt khoát chen vào:
    - Thiên Nhất tiên sinh, chúng ta muốn xác nhận một chút con tin còn sống hay không, hơn nữa có an toàn.

    Hắn làm vậy một mặt là muốn đối diện, chấn nhiếp đối phương ở một mức độ nhất định, ngoài ra là cố hết sức kéo dài thời gian một chút.

    Ai ngờ một giây tiếp theo, bên kia điện thoại vang lên một tiếng “bốp”, sau đó là tiếng kêu ngắn ngủi của nữ nhân.

    Là người thì đều hiểu, con tin đã ăn một bạt tai.

    Cơn giận của Lý Duy trong nháy mắt bùng phát, cầm lấy điện thoại gào lên:
    - Tên khốn ngươi! Ta...

    Thiên Nhất ngắt lời:
    - Nhớ kỹ, các ngươi không có quyền chất vấn ta. Ta nói con tin còn sống là còn sống, dùng mấy chuyện nhàm chán để làm phiền ta chỉ sẽ tự rước lấy nhục. Làm theo quy tắc trò chơi và sự chỉ đạo của ta, cuối cùng các ngươi sẽ có được một kết quả hài lòng. Nhưng nếu các ngươi vẫn không chán, mỗi lần gọi điện đều yêu cầu xác nhận con tin an toàn, hoặc là mặc cả với ta, dùng chuyên viên đàm phán làm lãng phí thời gian của ta, vậy ta cũng không biết kế tiếp mình sẽ làm những chuyện gì.

    Nói xong hắn liền cúp máy.

    Lý Duy thật muốn ném vỡ điện thoại, nhưng hắn không thể, chỉ đành oán hận đạp vào ghế sofa mấy cái để trút giận.

    Lúc này một người trong tiểu tổ theo dõi nói:
    - Trưởng quan, không thể truy tìm được nguồn gốc tín hiệu, nhất định hắn đã dùng kỹ thuật đặc thù để che giấu chúng ta.

    Lý Duy quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ:
    - Ngươi nói gì! Các ngươi rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy?

    - Xin bình tĩnh một chút, Lý công tử.
    Quý Thừa chắn trước mặt Lý Duy, ngăn hắn lại trước khi hắn nói ra những lời khó nghe hơn.

    Quý Thừa gây cho người ta cảm giác vô cùng bình tĩnh, là một người rất đáng tin, vừa lên tiếng là có thể ổn định tình hình:
    - Tình huống này cũng rất bình thường, đối phương đã biểu thị không sợ theo dõi, nói lên hắn đã có sự chuẩn bị.

    Lý Duy dù sao cũng là một người có thân phận, phàm là người coi trọng mặt mũi, không hàm dưỡng cũng phải giả vờ như hàm dưỡng. Quý trưởng quan đã lên tiếng, lời nói cũng hợp tình hợp lý, hắn liền mượn thang xuống đài, sửa sang lại áo quần, nói với nhân viên theo dõi:
    - Xấu hổ, ta quá kích động rồi.

    Quý Thừa xử sự lão luyện, nói tiếp:
    - Đó là chuyện thường tình của con người, có thể hiểu được.

    Hắn thừa dịp thay đổi đề tài, nói với đám thủ hạ:
    - Liên hệ với trực thăng, điều tra mã số gởi tin nhắn, lập tức phái một nhóm người gần đó đến địa điểm của tin nhắn tra xét một chút, nhưng phải tránh rút dây động rừng.

    Hắn lại quay đầu nói với Lý Duy:
    - Lý công tử, trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau khi trực thăng đến chúng ta sẽ xuất phát. Bọn bắt cóc này hành động khó lường, nhưng căn cứ vào phương pháp phản trinh sát thường được sử dụng trong loại vụ án này, một lát nữa rất có thể hắn sẽ yêu cầu cậu đi một mình, rất khó nói có bị nguy hiểm hay không. Ta đã bảo thủ hạ chuẩn bị một bộ áo chống đạn, trên đó có gắn máy theo dõi và thiết bị nghe lén, trước khi xuất phát cậu tốt nhất nên mặc ở bên trong.

    Trong đầu Lý Duy còn quanh quẩn tiếng vang của một cái tát vừa rồi, tâm tư không yên, chỉ gật đầu không nói gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 22-05-2020 lúc 16:50.

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ngocquan0404,pestie,phamhau1986,pnhuy,ryankai,Tieu Lan,tuansoibk,
Trang 23 của 71 Đầu tiênĐầu tiên ... 13212223242533 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status