TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 80

Chủ đề: Mãng Hoang Kỷ - Ngã Cật Tây Hồng Thị - New: Quyển 5 Chương 5

  1. #11
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 10: Bộ pháp


    Dịch: Zhu Xian

    Biên: Arcueid Brunestud

    Hiệu đính: jonyhoanganh

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sau nửa canh giờ Kỷ Ninh mới luyện bắn tên xong, lúc này mặt trời đã lên cao.

    "Ninh nhi, mẹ sẽ dạy bộ pháp cho con." Uất Trì Tuyết mặc áo lông trắng, nhìn con trai cười nói.

    "Vâng." Kỷ Ninh đáp.

    Mặc dù trước đó hắn rất đau lưng do luyện bắn tên nhưng vì tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ nên hắn hồi sức rất nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã khỏe mạnh sung sức, hừng hực ý chí.

    "Trong cận chiến, bộ pháp quan trọng không kém gì kiếm pháp!" Uất Trì Tuyết trịnh trọng nói "Khi hai người chiến đấu với nhau, người nào có bộ pháp tốt hơn có thể dễ dàng tránh né, di chuyển... Kẻ địch khó làm mình bị thương, mà mình lại có thể dễ dàng làm hắn bị thương."

    Kỷ Ninh gật đầu.

    Hắn hiểu.

    Cận chiến không phải là cứ hùng hục ngươi chém một kiếm, ta đáp lại một đao mà là phải không ngừng di chuyển, bóng người không ngừng chuyển động, tựa như ảo ảnh vậy. Giống như tán đả*, quyền anh ở kiếp trước, những cao thủ hàng đầu trong giới quyền anh, tán đả đều rất coi trọng bộ pháp, bộ pháp xuất sắc thì dù đối phương có đấm hàng chục phát cũng không trúng được ngươi, dù có đánh trúng thì sức mạnh của cú đấm cũng bị yếu đi nhiều.

    Bộ pháp thậm chí còn quan trọng hơn cả quyền pháp! Bởi vì kiếp trước bệnh tật quấn thân nên Kỷ Ninh rất thích xem thi đấu thể thao, vậy nên hắn hiểu rõ tầm quan trọng của bộ pháp trong quyền anh, tán đả.

    Trong thế giới này có thần có ma, nhưng triết lý cơ bản này có lẽ cũng không có gì khác biệt.

    Bộ pháp là quan trọng nhất.

    "Bộ pháp mẹ sẽ dạy cho con là Phong Ảnh Bộ." Uất Trì Tuyết nói, "Đừng bị lừa bởi cái tên bình thường của nó, đây một bộ pháp huyền diệu, có thể nói là một trong những bộ pháp cao cấp nhất trong năm phủ của Kỷ Thị, nhưng chỉ có mẹ mới biết nó! Bộ pháp này... Nếu con học được nó thì con sẽ biết cách di chuyển tránh né được trong phạm vi nhỏ, biết cách dùng khinh công để chạy trốn."

    "Trước hết con hãy xem kỹ sáu bước đi trụ cột này." Uất Trì Tuyết khẽ lật lay, một quyển sách màu vàng xuất hiện trong tay nàng.

    Kỷ Ninh nhận lấy, xem kỹ.

    Trong cuốn sách miêu tả kỹ càng cách thi triển sáu bước trụ cột của Phong Ảnh Bộ, bộ pháp này có cách vận chuyển sức mạnh cực kỳ tinh diệu.

    "Đừng chỉ có đọc." Uất Trì Tuyết chỉ về phía xa, "Nhìn xem."

    Kỷ Ninh quay đầu nhìn thì thấy phía xa có một đám cọc gỗ, có lẽ có tới hơn một ngàn chiếc cọc. Chiều cao của chúng, khoảng cách giữa các cọc gỗ không giống nhau, xếp san sát như một cánh rừng nhỏ. Có rất nhiều bao da thú treo trên những cọc gỗ này, có lẽ lên đến hàng ngàn bao.

    "Đó là Thiên Tinh trận!" Uất Trì Tuyết nói "Có sự trợ giúp của Thiên Tinh trận, trong mười năm con có thể luyện đến cảnh giới nhập vi Phong Ảnh Bộ, nếu không có Thiên Tinh trận sợ rằng sẽ tốn thời gian gấp mấy lần."

    ''Phong Ảnh Bộ chia làm ba cảnh giới chính.''

    ''Một là Cơ Sở.''

    ''Hai là Nhập Vi.''

    "Ba là Thiên Nhân Hợp Nhất."

    Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh, "Thực ra bất kể là bộ pháp, kiếm pháp, đao pháp, thương pháp,... đều có thể chia thành ba cảnh giới như vậy. Chẳng hạn như cảnh giới ''Nhập Vi'' của kiếm pháp được gọi là ''Nhân Kiếm Hợp Nhất'' ."

    "Con nhớ kỹ sự ảo diệu của sáu bước trụ cột rồi chứ?" Uất Trì Tuyết hỏi.

    ''Con nhớ rồi." Kỷ Ninh gật đầu.

    Uất Trì Tuyết đi tới gần Thiên Tinh trận sau đó chỉ vào một cây gỗ rất thấp: "Bước lên trên cọc gỗ này đi."

    "Vâng." Kỷ Ninh nhẹ nhàng bước lên trên cọc gỗ.

    Vừa đứng lên trên cọc gỗ, hắn đã phải lảo đảo, cọc gỗ cũng không to, chỉ có thể đứng được một chân lên nó. May là hắn tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ nên có thể giữ thăng bằng khá tốt, nhờ vậy mới có thể đứng vững.

    "Bây giờ mẹ sẽ chỉ dẫn con, ta bảo con thi triển bước nào trong sáu bước trụ cột thì con hãy thi triển bước đó." Uất Trì Tuyết nói "Tiến bộ!"

    Kỷ Ninh nhớ lại cách phát lực, nhảy tới trước, hạ xuống trên một cọc gỗ, nhưng hắn chạm phải bao da thú nên ngã rầm xuống đất.

    "Nhớ kỹ, khi di chuyển trên các cọc gỗ của Thiên Tinh trận không được đụng vào bao da thú. Nếu đụng phải thì phải làm lại." Uất Trì Tuyết nói.

    Kỷ Ninh nghiến răng.

    Hắn không tin mình không làm được.

    Hắn lại trèo lên chiếc cọc gỗ thấp kia, khom người dùng tiến bộ, tránh được bao da thú, nhảy lên trên cọc gỗ trước mắt. Có điều lực quán tính quá lớn, cả người hắn lảo đảo một lúc, hai tay khua khua liên lục sau đó mới đứng vững trên cọc bằng một chân.

    "Nhớ kỹ, bước chân giống như đinh, một bước chính một cái đinh, găm chắc vào cọc gỗ!" Uất Trì Tuyết nói "Bước chân không thể ngắn, không thể dài. Không thể quá nhẹ, cũng không thể quá nặng. Vừa rồi con lảo đảo như vậy, nếu là trong chiến đấu sinh tử thì đã bị kẻ địch phát hiện sơ hở sau đó đâm chết con rồi. Tiếp tục, tiến bộ!"

    "Tiến bộ!"

    "Hành bộ!"

    "Dược bộ!"

    "Thối bộ!"

    "Triệt bộ!"

    "Chuyển bộ!"

    Uất Trì Tuyết lần lượt phát lệnh.

    Thực ra bất kể bộ pháp nào thì trụ cột của nó cũng là mấy bước như thối bộ, tiến bộ,... Nhưng các bộ pháp khác nhau có kỹ xảo rất khác biệt... Có loại bộ pháp thì nhanh như chớp giật, có loại bộ pháp phiêu đãng như gió, có loại bộ pháp lại biến hóa quỷ dị.

    Kỹ thuật của bộ pháp khác nhau, khi thực chiến cũng sẽ khác nhau.

    "Ầm!" Kỷ Ninh cúi người không đủ thấp, lưng hắn chạm vào bao da thú nên không thể hạ xuống trên cọc gỗ.

    Kỷ Ninh không kêu rên gì, lại trèo lên cọc gỗ.

    "Ầm!" Đầu gối hắn co chưa đủ.

    "Ầm!" Hắn dùng sức quá mạnh.

    . . .

    Kỷ Ninh không ngừng chuyển động trên một ngàn cọc gỗ, cố gắng luyện tập sáu bước trụ cột. Bởi vì có những bao da thú treo ở trên cao nên Kỷ Ninh phải dùng mọi loại tư thế để tránh được chúng, nhưng bất kể tư thế nào thì cũng phải giữ được trọng tâm, dưới chân phải vững!

    "Mẹ, con phải luyện thứ này đến khi nào?" Kỷ Ninh bị ngã te tua rồi.

    "Ninh nhi, con phải bắt đầu từ cọc gỗ thấp nhất, đi khắp một ngàn lẻ tám cây cọc gỗ sau đó nhảy xuống từ chiếc cọc cao nhất. Trong suốt quá trình đó con không được đụng vào bất kỳ bao da thú nào!"

    ''Nếu có thể hoàn thành chuyện đó trong mười nhịp thở thì coi như con đã luyện thành cảnh giới Cơ Sở." Uất Trì Tuyết cười nói.

    Kỷ Ninh nghe vậy thì rất ngạc nhiên: "Sao cơ, mười nhịp thở? Thời gian ngắn quá... Cho dù đó là đất bằng thì con cũng không thể chạy hết trong mười nhịp thở." Đi hết một ngàn lẻ tám cái cọc gỗ ít ra cũng phải hơn một ngàn mét, hắn muốn chạy hết một ngàn mét cũng phải mất một hồi lâu.

    "Đợi đến khi Ninh nhi luyện thành tầng thứ nhất của Xích Minh Cửu Thiên Đồ thì con có thể chạy hết hơn một ngàn mét đất bằng trong mười nhịp thở." Uất Trì Tuyết cười nói.

    "Việc này..." Kỷ Ninh vô cùng kinh ngạc.

    "Đi trong Thiên Tinh trận như giẫm trên đất bằng mới được coi là đạt được cảnh giới cơ sở." Uất Trì Tuyết cười nói.

    "Vậy cảnh giới thứ hai là ''Nhập Vi'' thì sao ạ?" Kỷ Ninh nhịn không được bèn mở miệng hỏi.

    Uất Trì Tuyết đập vào bao da thú ở bên cạnh, bao da thú đó đập vào những bao da thú khác. Sau đó hơn một nghìn bao da thú va chạm với nhau, đung đưa chẳng theo một quy luật nào.

    "Ở cảnh giới thứ hai là ''Nhập Vi ", con phải chạy từ cọc gỗ thấp nhất, đi hết một ngàn lẻ tám chiếc cọc sau đó nhảy xuống từ chiếc cọc gỗ cao nhất trong tình trạng các bao da thú đung đưa va chạm với nhau, trong quá trình đó con không được chạm vào bất kỳ một bao da thú nào." Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh "Làm được như vậy thì con đã luyện thành cảnh giới ''Nhập Vi''."

    "Việc này, việc này, việc này sao mà làm được? Tất cả các bao da thú đung đưa thì làm sao mà tránh được? Thời cơ có lẽ chỉ xuất hiện trong tích tắc, trong tích tắc ngắn ngủi đó phải tránh được bao da thú và phải đặt chân lên cọc gỗ. Hơn nữa phải hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy..." Kỷ Ninh thực cảm thấy việc này quá khó khăn, không thể làm được.

    "Vậy nên mới nói nhờ Thiên Tinh trận con có thể luyện được cảnh giới Nhập Vi của Phong Ảnh Bộ." Uất Trì Tuyết nói, "Từ giờ tới lúc ăn trưa con hãy tập với những cọc gỗ trong Thiên Tinh trận."

    "Cảnh giới thứ ba Thiên Nhân Hợp Nhất thì thế nào hả mẹ?" Kỷ Ninh nhịn không được, mở miệng hỏi.

    Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh, cười nói: "Đó là một loại cảnh giới mà khi đạt đến nó thì sẽ tự biết được."

    "Nó lợi hại đến mức nào? Phải có cách nào đó để diễn tả nó chứ." Kỷ Ninh truy vấn.

    "Ừm, có thể nói là... hàng vạn mũi tên bắn cùng một lúc cũng không chạm được đến." Uất Trì Tuyết nhìn con trai.

    "Hàng vạn mũi tên cùng bắn đến?" Kỷ Ninh nghĩ đến việc hàng vạn mũi tên bay đến mà không chạm được vào người, việc này thật là khó tin. Thân thể con người to như vậy, vô số mũi tên tràn ngập không gian, theo lý thì không thể nào tránh nổi.

    Uất Trì Tuyết mỉm cười, nói: "Đừng nôn nóng, trong bộ lạc của chúng ta những chiến sỹ Hậu Thiên xuất sắc nhất cũng chỉ đạt đến cảnh giới Cơ Sở."

    "Những Sinh Linh Tiên Thiên thường có thể đạt tới cảnh giới Nhập Vi."

    "Những tu sĩ Tử Phủ thường có thể đạt tới cảnh giới thứ ba Thiên Nhân Hợp Nhất'. Đương nhiên một số Sinh Linh Tiên Thiên có tài năng phi thường cũng có thể đạt tới thiên nhân hợp nhất. . . Ví dụ như cha con!" Uất Trì Tuyết nói.

    "Cha?" Kỷ Ninh vui mừng nói, hắn có chút ngạc nhiên.

    "Bộ pháp của cha con đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí kiếm pháp vốn tu luyện còn khó hơn cả bộ pháp cha con cũng đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất." Uất Trì Tuyết cười nói "Vậy nên cha con mới có thể trở thành cường giả số một của Tây Phủ Kỷ Thị, uy chấn vô số bộ lạc."

    Trong lòng Kỷ Ninh bùng lên khí thế hào hùng! Mình có Nữ Oa Đồ, còn có trí tuệ của kiếp trước, mình nhất định cũng có thể làm được!

    "Tiếp tục!"

    "Tiến bộ!"

    "Chuyển bộ!"

    "Dược bộ!"

    Thân ảnh nhỏ nhắn của Kỷ Ninh chuyển động không ngừng trên những cọc gỗ của Thiên Tinh trận, thỉnh thoảng hắn lại bị ngã xuống dưới.

    . . .

    Sau giờ ngọ.

    Kỷ Ninh vừa ăn uống nghỉ ngơi được một lúc thì đã bị cha xách đến sân luyện võ. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp vô cùng, chiếu lên người tạo cho người ta cảm giác thoải.

    "Cha." Kỷ Ninh nhìn cha mặc áo lông thú trắng, tựa như một ngọn núi băng. Trong lòng hắn cảm thấy rất sùng bái, những yêu thú lợi hại như Giao Long cũng bị cha giết, cả sức mạnh và kỹ thuật của ông đều đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí còn có một số Tiên Thiên muốn bái cha làm thầy để học kiếm.

    Cha có chín đệ tử, trong chín đệ tử có ba người là Sinh Linh Tiên Thiên. Mỗi tháng cha chỉ dạy họ một lần.

    Nhưng ông ngày nào cũng dạy mình!

    "Từ hôm nay cha sẽ dạy con luyện kiếm." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, lạnh lùng nói, "Kiếm không phải là bắn tên hay là bộ pháp."

    "Bắn tên chỉ cần học cho thuần thục, sau này khi sức mạnh tăng lên, nhìn được xa hơn thì uy lực của mũi tên sẽ càng tăng!"

    "Mặc dù bộ pháp rất quan trọng nhưng cũng chỉ là thứ để phụ trợ... Muốn giết địch thì chỉ có thể dùng kiếm!"

    "Kiếm là binh khí ngắn! Nhẹ, có hai lưỡi, linh hoạt hơn đao và các loại binh khí khác nhiều, chém một nhát, đâm một phát, bổ một cú, xoay một vòng, chọc một phát đều có thể giết địch, thậm chí người luyện còn có thể làm chính mình bị thương, nó là thứ vũ khí để giết chóc." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai.

    Kỷ Ninh tràn đầy nhiệt huyết và chờ mong, ánh mắt sáng lên: "Cha, con học kiếm pháp gì?"

    "Kiếm pháp? Chờ vài năm nữa đi!" Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói.

    "Đợi vài năm nữa?" Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi.

    Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói: "Kiếm, chính là một bộ phận của thân thể! Muốn dùng kiếm giỏi thì trước hết phải khống chế thân thể cho tốt. Trước hết con hãy luyện quyền, đến khi thân thể và chân tay con trở nên linh hoạt, phát lực tốt thì mới tính là chuẩn bị tốt thân thể để luyện kiếm!"

    "Nhưng thân thể sẵn sàng thì vẫn chưa đủ."

    " 'Tâm' của con cũng phải chuẩn bị tốt cho việc luyện kiếm!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    -------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    - Thảo luận truyện ở đây.
    - Hộp làm việc của nhóm dịch tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 12-01-2013 lúc 20:55.
    ---QC---

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  2. Bài viết được 116 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alqueda,Brothers,chuotnha,devilbat15,hoanglan87,kurorolucifer01,naginijeans,Ngộ,nhica,sony21in,sxtcntt,tieutu,ZajMaster,
  3. #12
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 11: Luyện kiếm


    Dịch: boo4

    Biên: Bạch Anh

    Hiệu đính: jonyhoanganh

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Kỷ Ninh nghe xong vẫn mù mờ không hiểu, liền hỏi: “Cha, người nói cần phải rèn luyện thân thể thật tốt mới có thể luyện kiếm thì con cũng hiểu, nhưng ngay cả ‘tâm’ cũng phải chuẩn bị thật tốt là ý gì ạ?"

    "Đừng vội”.

    Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, trên tay bỗng xuất hiện một quyển sách dày, hắn vứt qua cho Kỷ Ninh rồi nói: “Trước tiên con hãy xem thử bộ quyền pháp này, bộ quyền này chia làm mười sáu thức, trong đó bao hàm tất cả các phương pháp phát lực cơ bản nhất của thân thể. Khi nào con luyện thành bộ quyền này thì sẽ cảm thấy thân thể thoải mái tự nhiên, có thể tùy tâm sử dụng.”

    “Kiếm tựa như một bộ phận kéo dài của cơ thể, nếu không thể sử dụng cơ thể một cách tự nhiên thì làm sao có thể dùng kiếm linh hoạt cho được?” Kỷ Nhất Xuyên nhìn Kỷ Ninh, lo lắng con mình có tham vọng quá cao. “Cần phải tĩnh tâm.”

    Kỷ Ninh hiểu rõ đạo lý muốn thành công thì phải bắt đầu từ cơ bản.

    “Vâng, thưa cha.” Kỷ Ninh đáp xong liền cúi đầu xem sách, cẩn thận ghi nhớ những ảo diệu của quyền pháp. Quyển bí tịch này nhìn có vẻ dày, nhưng thực ra mỗi trang sách đều được làm bằng da thú nên mới dày như thế.

    Sau khi ghi nhớ nội dung, hắn bắt đầu luyện tập. Kỷ Nhất Xuyên đích thân dạy bảo, chỉ rõ sai lầm, lại còn tự mình làm mẫu chỉ ra cách giải quyết.

    Thực ra Phong Ảnh Bộ cũng liên quan đến việc phát lực của cơ thể, chủ yếu là phát lực ở chân, tuy nhiên nhờ có kinh nghiệm nên Kỷ Ninh học tập rất nhanh.

    …..

    Một lúc lâu sau.

    “Nghỉ đi.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai một thân mồ hôi nhễ nhại. “Từ nay, mỗi ngày đều phải luyện quyền một canh giờ, đến khi nào ta thấy cơ thể của con đã được rèn luyện đủ tốt cho việc luyện kiếm mới thôi.”

    “Chuẩn bị thân thể tốt để luyện kiếm là một.”

    “Ngoài ra còn phải chuẩn bị tâm thật tốt.” Kỷ Nhất Xuyên cầm hai thanh hắc kiếm ném cho con mình: “Nhận lấy!”

    Kỷ Ninh đón lấy hai thanh kiếm.

    Kỷ Nhất Xuyên liền chỉ vào khoảng đất trống bên cạnh, hô lên, trên khoảnh đất liền xuất hiện một khôi lỗi bằng kim loại, tay nắm đại đao.

    “Đây là một khôi lỗi” Kỷ Nhất Xuyên nói, “Một số lưu phái tu tiên Luyện Khí có sở trường về luyện chế khôi lỗi. Khôi lỗi này là loại bình thường nhất, có sức mạnh chỉ cỡ Hậu Thiên Viên Mãn, nhưng bù lại cơ thể vô cùng cứng chắc.”

    “Cha, mấy chấm đỏ trên người nó là gì thế?” Kỷ Ninh nghi ngoặc.

    Trên thân kim loại đen thui của khôi lỗi có mười mấy điểm màu đỏ, lần lượt ở tại mi tâm, yết hầu, ngực, bụng, cánh tay, cổ tay, lưng và một số nơi khác.

    “Con thử dùng kiếm đâm vào điểm đỏ tại mi tâm của nó xem” Kỷ Nhất Xuyên nói, “phải thật nhanh.”

    “Vâng” Tay phải Kỷ Ninh đâm mạnh một cái.

    Keng!

    Mũi kiếm đâm vào đầu khôi lỗi, lệch khỏi vị trí khoảng một tấc.

    "Chuyện này…” Kỷ Ninh hơi bất ngờ, rõ ràng hắn định đâm vào mi tâm mà, nhịn không được đâm thêm liên tiếp ba lần thì vẫn luôn lệch một chút.

    “Hiểu ra chưa?” Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói, “Tâm trí con muốn đâm vào mi tâm, nhưng khi làm thì lại không chuẩn. Vậy làm cách nào mới có thể đâm đúng vị trí? Trước tiên phải khống chế được cơ thể một cách tự nhiên, sau là phải luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần.”

    "Bất kì một loại kiếm pháp nào nếu phân tích ra cũng hoàn toàn có thể quy về mười ba thức cơ sở: phách, thứ, liêu, tảo, băng, điểm, trảm, giá, tiệt, giảo, thiêu, bát, quải.”

    “Phách, thứ, liêu, tảo, điểm thiên về tấn công.”

    “Giảo, băng, giá, thiêu, bát, quải, tiệt thiên về phòng thủ.”

    Kỷ Nhất Xuyên chỉ vào con khôi lỗi kim loại kia rồi nói: “Con khôi lỗi này đứng yên, trên thân nó có mười chín điểm đỏ. Con hãy thi triển sáu thức ‘phách, thứ, liêu, tảo, trảm, điểm’ lên người nó, ta sẽ dạy con bí quyết, thủ pháp phối hợp thân thể của mỗi thức. Mỗi thức kiếm cơ sở con đều phải luyện hơn mười triệu lần!”

    “Sau này khôi lỗi sẽ di chuyển và dùng đao tấn công con, con phải sử dụng bảy thức cơ sở ‘giảo, băng, giá, thiêu, bát, quải, tiệt’ để phòng thủ. Mỗi thức cũng phải luyện hơn mười triệu lần!.”

    “Tấn công!”

    “Phòng thủ!”

    “Sau này khi quen rồi, con sẽ phải chiến đấu với khôi lỗi. Lúc đó, mười ba kiếm cơ sở cần phải kết hợp lại để thi triển lên người nó.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn Kỷ Ninh nói, “Cho đến khi mười ba kiếm thức cơ sở này được con ghi tâm khắc cốt, tinh chuẩn vạn phần, tâm đã hoàn toàn nắm được kiếm, thì lúc này mới coi như đã xong phần chuẩn bị luyện kiếm."

    Kỷ Ninh nghe mà khó thở.

    “Rèn luyện cơ thể thật tốt .”

    “Rèn tâm kĩ càng.”

    “Sau đó, con mới có thể chính thức luyện tập kiếm pháp.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con, “Kiếm pháp phức tạp nhưng đều do mười ba thức cơ sở tổ hợp thành. Nếu không thể ghi tâm khắc cốt mười ba kiếm thức cơ sở thì làm sao có thể luyện kiếm đến mức cao?”

    “Đến khi con thuần thục kiếm pháp ta truyền thụ rồi thì mới tính là đạt Cơ Sở - cảnh giới kiếm pháp thứ nhất.”

    “Kiếm cũng chia làm ba cảnh giới.”

    “Cơ Sở, Nhập Vi, Thiên Nhân Hợp Nhất!”

    “Bộ pháp Nhập Vi, tức là khống chế được thân thể một cách thuần thục. Mà kiếm pháp Cơ Sở cũng là khống chế cơ thể và kiếm đạt đến mức hoàn mỹ, tựa như là cùng chung một khối! Độ khó tăng lên gấp mười lần!”

    “Vậy thì Thiên Nhân Hợp Nhất lại còn xa vời hơn nữa.”

    Kỷ Nhất Xuyên nhìn con, “Kỷ Ninh, chắc con đã rõ con đường phải đi của mình rồi chứ.”

    “Vâng.” Kỷ Ninh gật đầu thật mạnh.

    Tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ là làm cho mình có được cơ thể như Thần Ma, có được sức mạnh mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng.

    Nhưng tu luyện bộ pháp, kiếm pháp lại quyết định bản thân có thể phát huy thực lực cao đến cỡ nào!

    “Cha, con phải tu luyện đến khi nào mới có thể đạt được Nhân Kiếm Hợp Nhất?” Kỷ Ninh nhịn không được bèn hỏi.

    “Khó nói lắm.” Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu, “Năm đó ta phải mất sáu năm đạt Cơ Sở, rồi lại mất thêm sáu năm mới có thể Nhân Kiếm Hợp Nhất, coi như là mười hai năm!”

    “Mười hai năm?” Kỷ Ninh nín thở.

    Cha còn trẻ như vậy mà đã là đệ nhất cường giả của Tây phủ Kỷ Thị, phong hoa tuyệt đại đến thế mà phải mất đến mười hai năm. Vậy rất nhiều người tầm thường khác thì chắc chắn luyện kiếm cả đời cũng không thể đạt được cảnh giới

    “Nhân Kiếm Hợp Nhất”.

    “Không nên nhìn xa xôi quá, điều cần là làm đến nơi đến chốn.” Kỷ Nhất Xuyên nói, “Bắt đầu thôi, trước tiên ta sẽ dạy con mười ba kiếm thức cơ sở:

    Đâm!"



    Được cha chỉ điểm tận tình, tư thế của Kỷ Ninh đúng tiêu chuẩn đánh ra "Thứ, phách, liêu, điểm...."

    Thật nhàm chán.

    Lại mệt mỏi.

    May thay cơ thể Kỷ Ninh có sức khôi phục kinh người, và do kiếp trước đã từng chịu sự tra tấn của bệnh tật nên hắn có được tính cách kiên định không dễ dàng từ bỏ.

    Sau khi luyện tấn công một lúc lâu, lại bắt đầu tập phòng thủ.

    Khôi lỗi kim loại căn bản không biết mệt mỏi, cứ vung đao tới liên tục khiến Kỷ Ninh phải phòng thủ.

    “Nhất Xuyên” Uất Trì Tuyết đứng ở xa xa, nhìn con vất vả luyện tập.

    Kỷ Nhất Xuyên đi tới bên vợ mình, nhìn con trai đang giao chiến với khôi lỗi phía xa: “Tuyết, ta quả thật không nghĩ tới… nghị lực của con chúng ta lại mạnh mẽ đến nhường này. Ta còn từng nghĩ đến nếu con nó ngại mệt không chịu tu luyện, ta cũng phải ép nó. Không ngờ nó căn bản chẳng cần ta phải ép!”

    “Sáng nay luyện bộ pháp.” Uất Trì Tuyết đau lòng nhìn con, “Tuy miệng nó bảo mệt nhưng không hề ngừng luyện. Buổi sáng ba canh giờ, buổi chiều ba canh giờ… Mỗi ngày tu luyện sáu canh giờ, Ninh nhi năm nay mới mấy tuổi thôi.”

    “Ta còn nhớ khi còn bé.” Kỷ Nhất Xuyên nhẹ giọng nói, “Ta bị cha ép tu luyện, lúc ấy quả thực ta cảm thấy quá mệt mỏi, chịu không được lâu, khi mà ta muốn bỏ cuộc thì cha liền lấy roi đánh ta, thế là ta vừa khóc vừa vung kiếm… Đến khi ta mười tuổi, cha ta bị đại yêu Đông Sơn Trạch giết chết, địa vị của ta và mẹ trong tộc xuống dốc không phanh. Nhìn rõ lòng người ấm lạnh, mẹ ta ốm dần rồi mất… Lúc này ta mới tỉnh ngộ, không kêu mệt kêu khổ, mỗi ngày đều chịu khó tu luyện.”

    Chưa từng tu luyện, làm sao biết tu luyện liên tục mệt mỏi đến nhường nào.

    Cơ thể mệt mỏi đã đành, trong lòng lại càng rã rời.

    Lòng không đủ vững vàng và khát khao thì làm sao có thể kiên trì.

    “Vốn ta còn hoài nghi về thành tựu trong tương lai của con chúng ta.” Kỷ Nhất Xuyên nhẹ giọng nói, “Con nó có thiên phú cực cao về Thần Ma Luyện Thể, nhưng nếu không chăm chỉ, thành tựu tương lai cũng chẳng thể cao được…Giờ thì ta tin, con chúng ta nhất định sẽ trở thành một vị cường giả chân chính trên thế giới này, nhất định!”

    Uất Trì Tuyết nghe lời nói của chồng mình, nhìn đứa con đang chìm đắm trong việc tu luyện ở phía xa, nhẹ nhàng gật đầu: “Thiếp cũng tin như vậy!”

    ******

    Hắn nhìn thấy bản thân dần mạnh lên, có vẻ còn ghê gớm hơn mấy vị siêu nhân trong phim ảnh ở kiếp trước, cái cảm giác này thật là thú vị.


    Một năm sau.

    "Vù vù..." Mông Ngư đứng ở xa ném mạnh ra bốn viên đá. Kỷ Ninh đã cao lớn hơn xưa một chút đang giương cung, tay nắm lấy bốn mũi tên, lắp tên vào cung.

    Chíu...chíu...íu..chíu.u.uu!!

    Bốn mũi tên bay vọt đi bắn trúng bốn viên đá đang bay ở phía xa, chỉ lưu lại bốn luồng khí trong không trung. Bốn viên đá bị bắn trúng vỡ nát thành nhiều mảnh rơi xuống đất.

    “Tốt.” Mông Ngư bước nhanh tới, cười vang như sấm rền.

    “Sư phụ Mông Ngư.” Kỉ Ninh thu cung.

    “Tâm tiễn của con đã luyện thành, thậm chí kĩ năng bắn bốn tên cùng lúc mà ta cực kì tự hào con cũng đã luyện được.” Mông Ngư gật đầu khen ngợi. “Ta cũng không còn gì để dạy nữa, kỹ thuật bắn tên của con đã thành. Sau này, con cần chú ý luyện tập nhiều hơn, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Con càng mạnh thì tên bắn ra lại càng có uy lực, trường luyện võ này giờ xem ra quá nhỏ đối với con rồi, con cần đến chỗ có nhiều không gian hơn, khoảng hai dặm, thậm chí là ba bốn dặm để bắn tên! Khoảng cách càng xa thì càng phải cân nhắc sức gió hơn nữa.

    “Đệ tử đã rõ.” Kỷ Ninh gật đầu.

    Bắn tên cần vô cùng chính xác.

    Còn cần chú ý đến lực hút, mũi tên trong lúc phóng ra phải chịu tác động của trọng lực, đồng thời cũng cần cân nhắc sức gió!

    Nói thì phức tạp, thật ra chỉ cần cảm ứng được gió, thậm chí không cần ngắm vẫn có thể bắn được. Bởi những điều như bắn thế nào, góc độ ra sao, tất cả đều nhớ nằm lòng thông qua vô số lần luyện tập. Hiện tại, ít nhất trong vòng phạm vi năm trăm thước, một con ruồi đừng hòng có thể thoát khỏi tên của Kỷ Ninh!

    Nhưng như thế vẫn còn lâu mới đủ!

    Thực lực càng mạnh, như mũi tên của một số Sinh Linh Tiên Thiên bắn ra bay qua vài dặm vẫn có uy lực cường đại như cũ! Khoảng cách càng xa, muốn giữ được độ chính xác lại càng khó... do đó cần phải không ngừng luyện tập tích lũy thêm kinh nghiệm.

    “Từ ngày mai ta sẽ không đến đây nữa. Kỷ Ninh, con chính là đệ tử có thiên phú nhất mà ta từng dạy.” Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh, “Đừng lãng phí thiên phú của mình. Tương lai con nhất định sẽ trở thành thần tiễn thủ đáng sợ nhất vùng Yên Sơn này.”

    ------------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    -------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    - Thảo luận truyện ở đây.
    Lần sửa cuối bởi jonyhoanganh, ngày 23-12-2012 lúc 20:57.

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  4. Bài viết được 120 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alqueda,Brothers,chuotnha,devilbat15,hoanglan87,kurorolucifer01,naginijeans,Ngộ,nhica,ninhks,sxtcntt,tieutu,
  5. #13
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 12: Sáu năm.


    Dịch: Bạch Anh

    Biên: cacatiensinh

    Hiệu đính: jonyhoanganh

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Trong luyện võ trường có một thiếu niên mặc áo da thú cầm trong tay một thanh kiếm cùn màu đen đang đứng đó, xung quanh là chín tên chiến sĩ võ dũng thân hình cao to khỏe mạnh, những tên chiến sĩ này đều mặc áo giáp, tay cầm thương, kiếm, đao..., tuy nhiên những binh khi đó đều bị bao lại.

    Sáu năm rồi, Kỷ Ninh luyện kiếm đã được sáu năm, tuy vừa qua mười tuổi nhưng bởi vì kiếp này tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ nên khiến hắn cao hơn một thước sáu, so với kiếp trước thì chỉ thấp hơn chừng mười phân. Chỉ nhìn về khuôn mặt thì gần như giống hệt kiếp trước, có lẽ đây chính là mặt do tâm sinh. Nếu như muốn nói ra chỗ khác nhau... thì là khuôn mặt kiếp trước tái nhợt do bị bệnh còn kiếp này thì tràn đầy sinh lực.

    "Quy củ vẫn như cũ." Kỷ Ninh lướt nhìn xung quanh một lượt - ánh mắt còn đáng sợ hơn cả yêu thú, "Chỉ cần các ngươi đánh bại ta, mỗi người một khối đầu thú vàng."

    "Gào ~~"

    "Công tử, cẩn thận nhé."

    "Ha ha, một khối đầu thú vàng, các anh em hãy cho công tử thấy thực lực của chúng ta đi." Những tên chiến sĩ dũng mãnh này gầm lên. Bọn họ đều là chiến sĩ mạnh nhất trong quân đội do Kỷ thị Tây phủ thống lĩnh --- chiến sĩ Cửu Nha! Dũng sĩ có thể nhận được xưng hiệu Cửu Nha đều đã tu luyện nội kình đến Hậu Thiên Viên Mãn, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

    Đầu thú vàng là khối vàng nặng mười cân (Cân tầu=0,5kg). Vàng là tiền tệ được dùng thông dụng nhất tại vô số bộ lạc, đối với những chiến sĩ mạnh nhất trong quân đội này mà nói mười cân vàng đã đủ sức hấp dẫn bọn họ.

    Thế nhưng bọn họ không dám sơ sót tí nào bởi vì sự cường đại của Kỷ Ninh đã truyền khắp quân đội từ lâu. Do thường xuyên bắt các tinh anh trong quân đội đến luyện tập, nên thực lực của Kỷ Ninh tăng lên thế nào, những chiến sĩ này đều rõ. Dù là chín tên chiến sĩ mạnh nhất liên thủ nhưng muốn đánh bại Kỷ Ninh cũng rất khó, tuy vậy vẫn có khả năng.

    Kỷ Ninh cầm kiếm, lặng yên lướt nhìn xung quanh.

    Thực ra từ khi luyện thành bộ kiếm pháp Thiên Cương Địa Sát một trăm linh tám kiếm được xưng là phức tạp nhất này khiến phụ thân gật đầu thỏa mãn, thì việc chỉ luyện tập với con rối đã không còn ý nghĩa. Thế nên Kỷ Ninh mới được cho phép luyện tập với các dũng sĩ trong quân. Khi luyện tập thì binh khí sử dụng đều được bao lại.

    Đồng thời phụ thân còn hạ nghiêm lệnh: "Khi con luyện tập với người khác chỉ cho sử dụng một thanh kiếm! Đồng thời con chỉ được dùng một thành thực lực của mình! Chỉ khi luyện tập với ta hay mẫu thân của con thì mới cho phép dùng song kiếm... Nhớ kỹ, song kiếm chính là sát chiêu của con, chỉ khi thật sự muốn giết chết đối phương mới được phép dùng."

    Vì thế...

    Tuy rằng tiếng tăm của Kỷ Ninh truyền khắp quân đội, được công nhận là thiên tài. Thế nhưng bọn họ chỉ mới nhìn được một góc núi băng mà Kỷ Ninh để lộ. Tất nhiên, khi giao chiến thì ở các mặt như 'kiếm thuật một tay' hay 'bộ pháp' , Kỷ Ninh đều dốc toàn lực.

    ...

    Chín tên dũng sĩ đi xoay quanh Kỷ Ninh, một đám nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh như đang nhìn con mồi.

    Kỷ Ninh vẫn bất động.

    "Vút!" Trong chín tên dũng sĩ đi xoay quanh Kỷ Ninh đột ngột có một tên dũng sĩ đầu hói vọt mạnh tới trước, trường thương trong tay phóng giống hệt như một con rắn độc, chớp mắt đã tới trước người Kỷ Ninh.

    Đối mặt với một thương vừa mạnh mẽ vừa dữ tợn đó, thân ảnh của Kỷ Ninh nhoáng lên thì đã tới gần tên dũng sĩ đầu hói, trường thương lập tức đâm vào không khí.

    Trường thương sợ nhất cận thân!

    "Xuy!" Kiếm trong tay Kỷ Ninh vung lên, một đạo kiếm quang lóe lên, tên dũng sĩ đầu hói lập tức lộn nhào đồng thời đá mạnh vào thanh trường thương một cái khiến trường thương đập về hướng Kỷ Ninh còn bản thân hắn thì lộn ngược trở về trong quân trận.

    "Phù, nguy hiểm quá, suýt nữa thì mới một chiêu đã đi đời, các anh em hãy cẩn thận." Tên dũng sĩ đầu hói đó sau khi trở lại quân trận lập tức kêu lên.

    Kỷ Ninh dẫm lên trường thương, nhìn xung quanh: "Cùng xông lên một lượt đi, nếu không các ngươi không có cơ hội đâu."

    "Lên."

    "Lên."

    Sau khi chín tên dũng sĩ cảm thấy chênh lệch thì không tiếp tục thử nữa mà trực tiếp dốc hết sức ứng phó.

    Chỉ thấy tiếng gió vù vù, đao quang lấp lóe, kiếm ảnh phiêu động, thương tựa như rồng, kiếm tựa như hổ... từ bốn phía công kích đến Kỷ Ninh. Còn Kỷ Ninh chỉ dùng những bước rất nhỏ lúc lui lúc tiến tránh né, thân hình hắn dường như xê dịch rất ít nhưng cũng làm cho các đòn tấn công trở nên vô hiệu quả.

    Binh khí va chạm nhau vang lên những tiếng ‘bành bành’ như sấm rền, hiển nhiên là dùng lực rất mạnh, hoặc là ‘vút’ một tiếng rất nhẹ.

    "Không hổ là chiến sĩ Cửu Nha, chín người phối hợp quả thật là... Nếu như chỉ năm hay sáu thì mình có thể đánh bại họ trong nháy mắt. Thế nhưng chín người liên thủ lại khiến mình hoàn toàn rơi xuống hạ phong." Kỷ Ninh đối mặt với chín tên dũng sĩ vây công cũng thấy rất cật lực, dù sao hắn chỉ có một thanh kiếm, dưới sự bức bách như thế này, hắn chỉ có thể cố hết sức phát huy kiếm pháp cùng bộ pháp tới mức tận cùng.

    "Hô!"

    "Hô!"

    Kiếm ảnh vun vút.

    Kỷ Ninh bỗng cảm thấy như mê đi, lúc này thân thể và kiếm vô cùng hài hoà, thậm chí còn có một thứ cảm giác có thể thấu qua kiếm cảm nhận chính bản thân của 'kiếm', thậm chí gió sinh ra trong lúc kiếm di động tốc độ cao cũng có thể cảm giác được.

    "Xuy!" Độn kiếm màu đen chạm nhẹ vào chuôi chiến đao, trước là lên chấn, sau là gạt, chiến đao của đối phương lập tức không chịu sự khống chế mà lệch hướng, lại đâm mũi kiếm thẳng vào nơi lồng ngực của tên dũng sĩ nọ, khiến cho tên dũng sĩ nọ cảm thấy lồng ngực khó chịu, bật lùi hai bước ngồi phệt xuống đất.

    "Hô." Độn kiếm màu đen xẹt ngang hình cung trong không trung, dễ dàng tránh né sự ngăn cản của trường thương đối phương, quét ngang tới mặt của dũng sĩ đầu hói, phốc một cái ngã bay ra ngoài, cả răng cũng văng ra.

    Nhất thời như gió thu quét lá.

    Kiếm trong tay Kỷ Ninh trở nên biến ảo khó lường, kiếm pháp biến hóa trở nên tinh vi, chớp mắt có thể làm ra nhiều tầng biến hóa, mà trong chiến đấu sinh tử thì ưu thế trong nháy mắt sẽ lập tức trở thành thắng lợi. Chín tên dũng sĩ trước đó còn khiến Kỷ Ninh gắng sức chống đỡ chỉ trong nháy mắt đã té ngã.

    "Chúc mừng công tử."

    "Chúc mừng kiếm pháp của công tử Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất."

    Những tên dũng sĩ này vừa hoảng sợ, vừa kích động, liên tục chúc mừng.

    Thiếu niên mới gần mười tuổi mà kiếm pháp đã Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất. Còn yêu nghiệt hơn cả phụ thân 'Tích Thủy Kiếm' Kỷ Nhất Xuyên của hắn nữa.

    "Ha ha ha..." Kỷ Ninh cũng kích động vạn phần. Sáu năm rồi, sáu năm qua không ngừng kiên trì luyện kiếm, mỗi ngày ngoại trừ buổi sáng ra ngoài thành luyện cung thì thời gian khác hầu như đều dành để luyện kiếm. Có lúc luyện cùng phụ thân, có lúc luyện cùng đệ tử của phụ thân, cũng có lúc luyện cùng chiến sĩ trong quân đội.

    Kiếm, đã thâm nhập vào cốt tủy từ lâu.

    Luyện tập ngàn vạn lần đã sớm khiến kiếm của hắn tinh chuẩn tới mức đáng sợ.

    Nhất tâm đa dụng càng khiến kiếm pháp của hắn biến hóa khó lường.

    Thân thể như là của Thần Ma cùng với việc luyện khí đã tu luyện tới nội kình hậu thiên tối cao cũng khiến kiếm hắn không gì mà không phá được.

    Đến tận hôm nay!

    Tích lũy từng chút một cuối cùng cũng như nước chảy thành sông, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất.

    "Hôm nay chư vị giúp ta đột phá, mỗi người một khối đầu thú vàng. Đừng từ chối." Kỷ Ninh cười ha hả nói.

    Chín tên chiến sĩ nhìn nhau, cùng hô lên: "Tạ ơn công tử!"

    Nếu như chỉ thua thôi thì bọn họ sẽ không nhận, dù sao thân là chiến sĩ Cửu Nha cũng có ngạo khí. Thế nhưng công tử Kỷ Ninh có thể ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất', đây cũng là một chuyện vui lớn. Việc vui như thế... bọn họ được ban thưởng, nhận lấy cũng là việc bình thường.

    "Chín vị."

    Hai ả thị nữ thiếp thân Xuân Thảo, Thu Diệp đứng xa xa cầm bàn đá đi tới, trên bàn đá có chín khối đầu thú vàng, đều là đầu dê vàng! Chín tên dũng sĩ đều cười nhận lấy, đồng thời hết sức cảm khái... Công tử Kỷ Ninh thật lợi hại, nhưng mà sự chăm chỉ mấy năm qua của Kỷ Ninh bọn họ cũng thấy trong mắt.

    "Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử." Đợi chín tên dũng sĩ rời khỏi, gương mặt Xuân Thảo cùng Thu Diệp cũng tràn đầy vui mừng.

    Sáu năm trôi qua, Xuân Thảo cùng Thu Diệp đều đã hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp đẽ nhất. Những thị nữ thiếp thân thông thường đều là đàn bà của chủ nhân thế nên bọn họ đã sớm xem Kỷ Ninh là trời, là thần của các nàng. Thấy công tử lợi hại như thế đương nhiên cũng rất vui vẻ.

    "Ha ha ha..." Kỷ Ninh cũng cười.

    Có ai mà không kích động, dù sao khổ tu từ nhỏ, thành công rồi sao không vui cho được?

    Hắn luyện kiếm đến hai năm mới được phụ thân cho rằng 'thân thể' cùng 'tâm' đã chuẩn bị tốt để luyện kiếm, mới dạy cho một trăm lẻ tám kiếm Thiên Cương Địa Sát .

    Lại một năm nữa mới đạt tới cảnh giới tầng thứ nhất, phụ thân mới chấp nhận cho mình đi luyện tập.

    Lại ba năm, cho đến hôm nay, mới đạt được cảnh giới tầng thứ hai, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất!

    "Xuân Thảo, Thu Diệp, đi theo ta!" Kỷ Ninh gọi, việc hắn muốn làm nhất bây giờ là đi gặp cha mẹ.

    ********

    Ở sâu trong một dãy núi liên miên không dứt truyền tới từng đợt gào rít giận dữ.

    Dưới chân núi có một đoàn kỵ sĩ giáp đen, bộ giáp của những kỵ sĩ giáp đen này rất dày, trên các khớp còn có gai nhọn, tọa kỵ của bọn họ cũng là thú một sừng lông dài, hai cái răng nanh ngoắc ngược lên trời tản ra ánh sáng lạnh lạnh lẽo, bốn chân tráng kiện, khi chạy cả mặt đất đều rung động.

    Trên trăm tên kỵ sĩ giáp đen, ai nấy đều tản ra khí tức cường đại.

    "Hả?" Đám kỵ sĩ giáp đen xoay đầu lại nhìn cách đó không xa, chỉ thấy vách núi đằng xa cấp tốc biến thành màu hồng, sau đó trở thành dung nham nóng chảy. Lượng lớn dung nham chảy từ trên vách núi xuống, bóng một sinh vật hình người đi trong dung nham, cả người rực lửa, bước thẳng tới.

    Hô.

    Chân vừa chạm đất, trong tay hắn còn kéo theo một con dị thú vảy màu xanh xám rất lớn, ở phía sau hắn còn có một con dị thú bốn chân đi theo. Rất nhanh chóng, dung nham xung quanh sinh vật hình người bị đánh bay, để lộ ra dung mạo... Là một lão giả mái tóc đỏ rực, trên lỗ tai mang một con rắn nhỏ màu đỏ. Con dị thú bốn chân kia cũng đi tới cạnh người của lão giả độc xà, rất ngoan ngoãn.

    "Chủ nhân." Hơn trăm tên kỵ sĩ giáp đen đồng loạt cung kính hô.

    Lão giả độc xà Kỷ Liệt cười ha hả: "Ra ngoài săn thú lại có thể gặp được Địa Giáp Long, vận khí không tệ, con Địa Giáp Long này chỉ cách một bước nữa là trở thành Sinh Linh Tiên Thiên, quay về phải nuôi dưỡng thật tốt."

    "Chủ nhân, chủ nhân!" Trên cao bỗng có tiếng gọi truyền tới.

    Kỷ Liệt ngước đầu nhìn tới.

    Trên cao có một con chim lông xanh, trên thân có một nam tử gầy gò mặc áo da thú. Khi con chim đó đáp xuống thì nam tử mặc áo da thú lập tức nhảy xuống mặt đất, sau đó cung kính quỳ hô: "Chủ nhân, có tin tức trong phủ."

    "Nói." Kỷ Liệt cau mày.

    "Con trai Kỷ Nhất Xuyên - Kỷ Ninh ngày hôm nay đã tiến vào cảnh giới 'Nhân Kiếm Hợp Nhất'." Nam tử mặc áo da thú cung kính nói.

    Kỷ Liệt trừng mắt, hỏa diễm ngoài thân bành trướng, tức giận đến nỗi cả người run rẩy, bỗng nhiên ném mạnh con Địa Giáp Long trong tay, chỉ thấy yêu thú Địa Giáp Long nặng nghìn cân hóa thành một luồng tàn ảnh. Oanh ~ nện vào vách núi đằng xa. Vách núi rung động xuất hiện một cái động thật lớn, xung quanh động là những vết nứt lớn dài cả trăm trượng, Địa Giáp Long bị lõm trong động, máu tươi từ đầu, vảy chảy ra, không ngờ là đã bị ném chết.

    "Về Tây Phủ Thành!" Kỷ Liệt nghiến răng nghiến lợi hồi lâu mới quát lên ra lệnh.

    "Vâng." Trên trăm tên kỵ sĩ giáp đen đồng thanh đáp, tuy rằng bọn họ nghĩ để thi thể Địa Giáp Long ở đây có hơi đáng tiếc nhưng chủ nhân 'Kỷ Liệt' của bọn họ hiện tại đang trong cơn giận, hiển nhiên chẳng ai dám cả gan làm trái.

    Ầm ầm ầm ~~

    Kỷ Liệt cưỡi dị thú bốn chân đi trước, phía sau là hơn trăm tên kỵ sĩ giáp đen, biến mất trong sơn lâm sâu thẳm, chỉ chừa lại thi thể Địa Giáp Long bị vùi trong cái động trên vách núi, máu tươi chảy xuôi xuống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    -------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    - Thảo luận truyện ở đây.
    Lần sửa cuối bởi jonyhoanganh, ngày 24-12-2012 lúc 16:41.

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  6. Bài viết được 112 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alqueda,Brothers,chuotnha,devilbat15,hoanglan87,kurorolucifer01,lex87,naginijeans,Ngộ,nhica,tieutu,
  7. #14
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 13: Ngũ đại kiếm pháp.


    Dịch: thuan0

    Biên: thuan0

    Hiệu đính: jonyhoanganh

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Kỷ Liệt mặt mày âm trầm về đến phủ của mình, theo sau là một con dị thú. Một người một thú đi trong phủ, bọn người hầu hay hộ vệ nhìn thấy chủ nhân đều quỳ xuống hoặc là cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh. Ai cũng nhận ra lúc này tâm tình chủ nhân Kỷ Liệt rất không tốt, chọc giận đến ngài có khi lại ăn một tát chết tươi thì oan uổng vô cùng.

    “Cha.” Thanh âm từ xa vọng tới.

    Kỷ Liệt dõi mắt nhìn người đang tới, chính là đứa con xuất sắc nhất của hắn, đã bước chân vào cảnh giới Sinh Linh Tiên thiên - Kỷ Vu Ngọc. Hắn cau mày hỏi: “Vu Ngọc, chuyện này là thật sao? Cha mới ra ngoài săn bắn chưa được bao lâu, liền nhận được tin kiếm pháp thằng con Kỷ Nhất Xuyên kia đã Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất rồi?“

    “Đúng đó cha.” Kỷ Vu Ngọc lắc đầu thở dài. “Mới hôm nay Kỷ Ninh vừa tỷ thí với chín tên Cửu Nha Chiến Sĩ, trong quá trình tỷ thí thì kiếm pháp thật sự đã đột phá.”

    “Hừ!” Giọng Kỷ Liệt căm hận: “Thật sự trời không giúp Kỷ Liệt ta rồi…, đại huynh Kỷ Dậu Dương lúc trước cũng không bằng ta, năm đó ta tuổi trẻ khí thịnh, chỉ vì khinh thường nên bị hắn cướp đi vị trí phủ chủ. Đã thế trong đám con cháu của hắn bỗng xuất hiện một Kỷ Nhất Xuyên phong hoa tuyệt đại càng củng cố địa vị nhất mạch thêm vững chắc. Bây giờ lại thêm một tên yêu nghiệt Kỷ Ninh, luyện kiếm sáu năm đã bước vào Nhân Kiếm Hợp Nhất.

    “Luyện kiếm sáu năm đã Nhân Kiếm Hợp Nhất, chúng ta tuyển chọn cả bộ tộc ra ba gã thiếu niên thiên tài, giờ đem so với hắn quả là kém không ít.” Kỷ Vu Ngọc lắc đầu.

    Vì vật cản Kỷ Ninh này, bọn hắn đã đặc biệt tuyển chọn ra ba đứa trẻ mới sinh có thiên tư cực cao. Những đứa trẻ này tuổi không kém Kỷ Ninh là bao, bắt đầu được bồi dưỡng từ khi mới sinh, vậy mà vẫn chêch lệch với Kỷ Ninh như trước.

    “Chỉ thiếu một chút, giá như mà Bi nhỏ lại hai ba tuổi thì…” Kỷ Vu Ngọc thở dài nói.

    “Bi?” Kỷ Liệt khẽ giật mình.

    Bi là nghĩa tử do hắn thu dưỡng.

    Lúc trước hắn suất lĩnh quân đội đi trừng phạt một bộ tộc lớn, trên đường quay về gặp một con đại yêu Kim Mao Bi thì bỗng ngứa nghề, tạo nên một trận chiến đáng sợ. Cuối cùng Kim Mao Bi địch không lại phải bỏ chạy thục mạng. Kỷ Liệt dò xét hang ổ của nó thì phát hiện một đứa trẻ mới sinh, thoạt nhìn chắc chưa đầy một tuổi, nhưng đã có thần lực trời sinh làm cho hắn rất yêu thích. “Tên nhóc con này bị Kim Mao Bi bắt, nhưng không giết đi mà lại nuôi dưỡng, ha ha ha… Từ hôm nay trở đi ngươi chính là nghĩa tử của Kỷ Liệt ta, ta đặt tên cho ngươi là Bi!”

    Thu những đứa trẻ có thiên phú nghịch thiên làm nghĩa tử cũng là chuyện thường có.

    Năm đó lúc mang Bi về thì xem như một tuổi, vậy năm nay là mười ba tuổi. Kỷ Liệt bồi dưỡng Bi hoàn toàn như một quái thú đáng sợ nhất, từ bé đã bắt nó chém giết với dã thú, về sau là với yêu thú, dĩ nhiên cũng truyền thụ cho nó pháp môn tu luyện thích hợp nhất.

    Đao pháp được tôi luyện trong giết chóc, nên năm vừa rồi Bi cũng đã bước vào cảnh giới Nhân Đao Hợp Nhất.

    “Lễ mừng Kim Kiếm bốn năm một lần, năm nay có một lễ.” Kỷ Vu Trọng híp mắt. “Vậy bốn năm sau là lễ Kim Kiếm tiếp theo, khi đó Bi đã mười bảy tuổi, mà phải thấp hơn mười sáu tuổi mới được tham gia lễ mừng Kim Kiếm. Vậy nên bốn năm sau Bi căn bản không có cách nào tham gia, càng đừng nói tới việc ngăn chặn Kỷ Ninh kia. “

    “Hiện tại hi vọng cuối cùng của chúng ta là bồi dưỡng ba thằng nhóc kia, hy vọng trong bốn năm tới, một trong ba đứa có thể đạt tới Sinh Linh Tiên Thiên.” Kỷ Liệt trầm giọng nói.

    “Vâng!” Kỷ Vu Trọng gật đầu, “Ba đứa nó là chọn lựa thích hợp nhất để Luyện Khí trong bộ tộc chúng ta, sớm đã đạt đến Hậu Thiên Viên Mãn, chỉ cần bước vào được Tiên Thiên là xem như chúng ta đã thắng.”

    Kỷ Liệt gật gù: “Người Luyện Khí đạt Tiên Thiên là có thể sử dụng pháp bảo, xem như là thắng chắc. Chẳng qua muốn trở thành Sinh Linh Tiên Thiên thật quá khó khăn…”

    “Bây giờ đành trông chờ vào số mệnh vậy.” Kỷ Vu Trọng trầm giọng nói.

    Kỷ Liệt cũng nhẹ gật đầu.

    Mặc dù đang tranh giành phủ chủ, nhưng bọn Kỷ Liệt chưa bao giờ có ý niệm muốn giết chết Kỷ Ninh. Trên mặt đất bao la mờ mịt này, một bộ tộc muốn sinh tồn nhất định phải đoàn kết, tuyệt đối cấm nội chiến, đặc biệt là Kỷ Ninh đã được định là hậu tuyển, nếu như ai dám dùng thủ đoạn âm hiểm giết chết hắn thì sợ rằng toàn bộ ngũ phủ Kỷ Thị sẽ liên thủ diệt trừ hung đồ.

    ******

    Ngọn đuốc cháy soi sáng gian phòng lớn, ngồi ở giữa là Kỷ Nhất Xuyên, hai bên lần lượt là Uất Trì Tuyết và Kỷ Ninh.

    Một nhà ba người đang ăn trên cái bàn dài.

    “Nhất Xuyên.” Uất Trì Tuyết nhìn con trai đang gặm miếng thịt bóng mỡ, mắt đầy tự hào. “Ninh nhi ba năm đạt Cơ Sở, rồi ba năm tiếp đạt Nhân Kiếm Hợp Nhất, ngôi vị Phủ chủ này xem ra dễ dàng rồi.”

    Kỷ Nhất Xuyên nâng chén sừng dê lên, nhẹ gật đầu: “Kỷ Ninh luận bàn cùng người ta chỉ mới sử dụng nội kình, chưa từng vận dụng đến đệ nhất pháp môn Thần Ma Luyện Thể Xích Minh Cửu Thiên Đồ, hơn nữa khi luận bàn cùng người ta cũng mới chỉ dùng một thanh kiếm.”

    Người ngoài không hiểu rõ thực lực của Kỷ Ninh, nhưng vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên lại hiểu rất rõ con mình.

    Đoạt Kim Kiếm?

    Như lấy đồ trong túi thôi…

    “Hiện tại nếu Kỷ Ninh dốc toàn lực ứng phó thì có thể đoạt được Kim Kiếm một cách dễ dàng. Chờ thêm bốn năm nữa thì dù là Sinh Linh Tiên Thiên cũng không cản nổi.” Kỷ Nhất Xuyên lại rót rượu cho mình.

    Kỷ Ninh rất phàm ăn.

    Bởi vì tu luyện đệ nhất pháp môn Thần Ma Luyện Thể nên hắn có được sức ăn như Thần Ma. Mỗi bữa đều có thể dễ dàng chén hết mấy chục cân thịt yêu thú. Từ hai năm trước hắn đã tu luyện tới tầng thứ ba, hiện tại đang kẹt ở bình cảnh, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là tầng thứ bốn.

    Tần thứ bốn chính là Sinh Linh Tiên Thiên, mà lại là Sinh Linh Tiên Thiên của đệ nhất pháp môn Thần Ma Luyện Thể, chiến lực đã có thể vượt xa Tiên Thiên bình thường gấp trăm lần.

    “Ực ực ực…” Kỷ Ninh nâng bình nước lên, ngửa đầu một hơi cạn sạch, buông bình nước xuống rồi vuốt vuốt bụng. “Thật là sướng.”

    “Ninh nhi.” Uất Trì Tuyết cười nhìn nhi tử.

    “Mẹ.” Kỷ Ninh rất nghe lời, hắn cảm giác cha vừa yêu thương mình vừa quan tâm đến bộ tộc, còn mẹ thì dành tất cả tâm tư cho hắn. Trong mắt mẹ, chỉ sợ rằng hưng suy của Kỷ Thị vẫn còn kém xa đứa con yêu quý này.

    Uất Trì Tuyết nhìn con: “Lúc trước cha dạy con một trăm lẻ tám kiếm Thiên Cương Địa Sát, chính là bộ kiếm pháp tốt nhất để bước vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất. Bây giờ con đã đạt Nhân Kiếm Hợp Nhất rồi, dùng bộ kiếm pháp này cũng tốt.”

    “Ừm” Kỷ Nhất Xuyên cũng nhìn nhi tử, “Kỷ Ninh, lúc trước ta bảo con chuẩn bị thân thể và tâm lý. Đâm, chém, bổ, xoáy… đều phải nhanh như ánh chớp, phải vô cùng hoàn mỹ, tựa như đã khắc sâu vào tận tâm khảm. Sau này để con luyện một trăm lẻ tám kiếm Thiên Cương Địa Sát chính là chuyển dần từ đơn giản đến phức tạp.”

    “Kiếm đạo vốn là từ đơn giản đến phức tạp, sau đó lại từ phức tạp thành đơn giản mới tính là thành công.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn đứa con. “Bây giờ con Nhân Kiếm Hợp Nhất, một kiếm tùy ý như thuận tay xuất ra, xem như là đã biến phức tạp thành đơn giản rồi.”

    Kỷ Ninh gật đầu.

    Hắn hiểu đạo lý này, nếu như cứ ngu ngốc chăm chăm luyện mười ba thức cơ bản đâm, bổ , chém… thì cũng có thể xem là một cao thủ kiếm pháp, nhưng nếu không trải qua quá trình từ đơn giản đến phức tạp, từ phức tạp đến đơn giản thì rất khó đạt được Nhân Kiếm Hợp Nhất.

    “Tiếp theo con bắt đầu phải luyện tâm để Thiên Nhân Hợp Nhất.” Kỷ Nhất Xuyên cảm thán nói, “Bước này là một bước rất khó.”

    “Thiên Nhân Hợp Nhất…” Kỷ Ninh tràn ngập chờ mong.

    “Kiếm pháp lúc trước đã vô dụng đối với con.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, “Cảnh giới của con đủ để tu luyện kiếm pháp cao cấp nhất của Kỷ Thị ta.”

    Mắt Kỷ Ninh sáng lên, kiếm pháp cao cấp nhất Kỷ Thị?

    “Kỷ Thị ta nổi danh vì kiếm pháp.” Kỷ Nhất Xuyên cảm khái nói, “Tông phủ Kỷ Thị được mệnh danh là Vạn Kiếm thành, bởi vì trước đây Kỷ Thị ta đã dựa vào Vạn Kiếm Khúc làm chỗ dựa để gây dựng nên mảnh cơ nghiệp này.

    “Trải qua hàng ngàn năm, Kỷ Thị ta có năm bộ kiếm pháp cao cấp nhất, theo thứ tự là ‘Vạn Kiếm Khúc’, ‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên’, ‘Huyễn Ma Thư’, ‘Tích Thủy Kinh’, ‘Bắc Đẩu Bí Bản’. Mỗi một quyển đều vô cùng thâm sâu, do những cao nhân đã vượt qua cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất sáng chế, nếu luyện thành công thì đạt được uy lực khôn cùng.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, “Ta tu luyện chính là Tích Thủy Kinh. Người bình thường đạt tới Nhân Kiếm Hợp Nhất cũng chỉ có thể chọn tối đa một quyển, bởi vì phân tâm không phải là chuyện tốt. Thế nhưng Kỷ Ninh con có khả năng nhất tâm nhị dụng, nên có thể chọn tối đa hai quyển.”

    Ha!

    Trong tay Kỷ Nhất Xuyên xuất hiện năm bộ sách, thuận thế ném ra, năm bộ sách xoay tròn bay thẳng lên trên bàn, từng quyển chồng khít lên nhau không đụng vào bất cứ thứ gì khác.

    “Kiếm pháp cao cấp nhất?” Kỷ Ninh nhìn năm bộ sách trước mặt, hiểu rằng đây chỉ là bản tóm lược, sau khi mình chọn xong mới có được bộ đầy đủ.

    “Chọn nghiêm túc vào.”

    Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, trịnh trọng nói, “Sau khi chọn thì sẽ ghi chép vào hồ sơ để ngũ phủ Kỷ Thị kiểm ra thực hư, nếu không được ghi chép lại thì chính là học trộm, một khi học trộm thì sẽ bị ngũ phủ Kỷ Thị đồng loạt ra tay diệt khẩu.”

    “A…!” Tuy Kỷ Ninh hiểu rõ nhưng vẫn kinh ngạc như cũ. “Vậy sao con tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ lại không có điều này.”

    “Mặc dù Xích Minh Cửu Thiên Đồ là đệ nhất pháp môn Thần Ma Luyện Thể, nhưng vẫn được truyền bá rộng rãi. Hầu như mỗi nhà đều có một bộ, nên có truyền đi đâu cũng không quan trọng.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn hắn. “Thông thường các phương pháp Luyện Khí hay Luyện Thể đều không tính là quý hiếm, nhưng các loại tuyệt học thì không được dễ dàng truyền ra ngoài. Trên cả vùng đất Yến Sơn này thì có đến bốn bộ trong năm bộ kiếm pháp này chỉ có ở Kỷ Thị, ngoài ra Hắc Hỏa Giáo cũng có bộ Bắc Đẩu Bí Bản.”

    Kỷ Ninh gật đầu.

    Hắn biết rõ vùng đất Yên Sơn này, ngoại trừ nơi đóng quân bên ngoài của vương triều Đại Hạ thì còn năm thế lực bá chủ khác, Kỷ Thị cũng là một đại bá chủ.

    Lục đại bá chủ tranh đấu lẫn nhau nhưng không ai dám trêu chọc đến quân đội của vương triều Đại Hạ.

    “Ưm.” Lúc này Kỷ Ninh vùi đầu đọc năm bộ kiếm pháp kia. Dù đều là Nhân Kiếm Hợp Nhất, nhưng nếu có thể sơ bộ năm giữ kiếm pháp cao cấp này thì e rằng thực lực sẽ còn gia tăng gấp mấy lần.

    “Tích Thủy Kinh…” Cuốn đầu tiên Kỷ Ninh đọc chính là tuyệt học thành danh của cha.

    Danh tiếng của cha chính là từ Tích Thủy Kiếm.

    -----------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    -------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    - Thảo luận truyện ở đây.
    Lần sửa cuối bởi thuan0, ngày 23-12-2012 lúc 23:28.

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  8. Bài viết được 120 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alqueda,Brothers,chuotnha,duongthanhluong,hoanglan87,khongbietvnn,kurorolucifer01,liuliu,naginijeans,Ngộ,NGOSAC,nhica,ninhks,tgtg,tieutu,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    ...........
    Bài viết
    10,287
    Xu
    5

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 14: Khốn lung (lồng vây)


    Dịch: thuan0


    Hiệu đính: jonyhoanganh

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Tích Thủy Kinh có ý nghĩa như là nước chảy đá mòn.

    Kiếm pháp dày đặc vô cùng vô tận tựa như mưa bay đầy trời, kiếm xuất như bão vũ cuồng phong làm cho địch nhân muốn trốn cũng khó khăn, đã thế lại còn phòng thủ kín kẽ không có chỗ hở. Khi ngàn vạn giọt mưa tập trung lại một chỗ thì sẽ bộc phát ra uy lực cực kỳ đáng sợ. Dù là bình thường thì dòng nước vẫn có thể phá đá, vậy thì mỗi khi kiếm hóa 'Tích Thủy' để ngưng tụ uy lực, tự nhiên là không gì không phá nổi.

    "Tích Thủy Kinh quả nhiên huyền diệu." Kỷ Ninh xem xong gật gù, rồi lập tức cầm cuốn Bắc Đẩu Bí Bản lên.

    Bắc Đẩu Bí Bản là một phần của pho sách "Bắc Đẩu Kiếm Điển" trong truyền thuyết, chia làm bảy kiếm thức lớn theo thứ tự là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang. Bảy chiêu kiếm này đều dẫn động lực lượng của ngôi sao, có khí hung sát ngập trời như kiếm Diêu Quang Tham Lang, chí âm chí nhu như kiếm Thiên Quyền Văn Khúc...

    Kiếm pháp huyền diệu khó lường, vẹn toàn cả công thủ.

    "Hảo kiếm pháp." Kỷ Ninh xem xong sợ hãi than, rồi cầm lên quyển thứ ba.

    Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên, đây là lúc tổ tiên Kỷ Thị phiêu bạt tu luyện khắp nơi, dưới cơ duyên xảo hợp lấy được một quyển sách bị cháy mất một phần. Tên cuốn sách không thấy rõ, chỉ nhìn ra được hai chữ Lôi Hỏa, mà kiếm pháp trong đó chỉ còn được ba chiêu nguyên vẹn.

    Chiêu nào cũng dùng để tấn công, kiếm xuất ra tựa như thiên lôi địa hỏa va chạm, nếu chỉ luận về khả năng công kích thì chắc chắn là đệ nhất kiếm pháp Kỷ Thị không thể bàn cãi. Với vẻn vẹn ba chiêu còn sót lại mà có thể đặt song song trong hàng ngũ tứ đại kiếm pháp, vậy thì bản đầy đủ hiển nhiên là cao cấp hơn xa các bản kiếm pháp kia.

    Nhưng tuy nó có ưu điểm như vậy, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chỉ có vẻn vẹn ba tàn chiêu không liền mạch, đồng thời cả ba đều là chiêu thức tấn công, không có phòng thủ. Một cường giả chiến đấu không thể không có tuyệt chiêu phòng thủ, vậy nên có rất ít người lựa chọn bộ kiếm pháp này.

    "Thật muốn nhìn xem cả bộ Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên này." Kỷ Ninh nhịn khong được cảm thán.

    "Nếu đủ bộ." Kỷ Nhất Xuyên nói, "Thì chắc chắn chính là đệ nhất Tiên Ma bí pháp trên vùng đất Yên Sơn này."

    "Huyễn Ma Thư", đúng ra thì thứ này không thể xem là một quyển kiếm pháp, bởi vì chỉ cần hiểu được chân ý 'Huyễn Ma' là có thể thi triển ra Huyễn Ma đao pháp, Huyễn Ma thương pháp, Huyễn Ma côn pháp. Đây là một bộ Tiên Ma bí pháp dùng ảo thuật che mắt, công kích bằng thủ đoạn cực kỳ âm hiểm, thông thường địch nhân còn chưa nhìn rõ thì đã chết lúc nào không hay.

    Bộ bí pháp này chính thiên về âm hiểm xảo trá.

    "Thế thì không phù hợp với tính cách của ta." Kỷ Ninh liền loại bỏ bộ Huyễn Ma Thư này đầu tiên, lựa chọn bí pháp hợp với mình rất quan trọng. Một quyển kiếm pháp hoàn toàn trái ngược với tích cách thì dù là huyền diệu thế nào, tu luyện cũng chỉ là làm nhiều công ít, dĩ nhiên Kỷ Ninh sẽ thẳng thừng bác bỏ.

    "Ừm, quyển cuối cùng cũng chính là chỗ dựa của Kỷ Thị ta từ xưa." Kỷ Ninh mở Vạn Kiếm Khúc ra xem.

    Vạn Kiếm Khúc có thể nói là phức tạp nhất trong ngũ đại kiếm pháp, thậm chí mức độ phức tạp còn vượt xa một trăm lẻ tám kiếm Thiên Cương Địa Sát mà Kỷ Ninh đã từng tu luyện. Tuy phức tạp là thế nhưng nếu hiểu được, Vạn Kiếm Khúc hoàn toàn có thể quy gọn về ba đại kiếm chiêu, theo thứ tự là "Nhất Kiếm Vạn Ảnh", "Vạn Kiếm Quy Nhất", Vạn Kiếm Khúc".

    ............

    Kỹ Ninh nhắm mắt lại suy nghĩ cẩn thận.

    Luận về khí thế to lớn, vừa phức tạp mà cũng vừa đơn giản nhất, chính là Vạn Kiếm Khúc.

    Luận về âm hiểm xảo quyệt, khó có thể đề phòng nhất, chính là Huyễn Ma Thư.

    Luận về hài hòa nhất là Bắc Đẩu Bí Bản.

    Luận phòng thủ mạnh nhất, chính là Tích Thủy Kinh

    Luận công kích mạnh nhất, thần bí khó lường nhất chính là Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên.

    "Trước hết loại bỏ Huyễn Ma Thư vì không hợp tính ta." Kỷ Ninh đắn đo, "Bắc Đẩu Bí Bản là một phần của Bắc Đẩu Kiếm Điển, về tấn công hay phòng thủ cũng không mạnh nhất, luận mức độ tinh diệu lại càng không, mọi thứ đều bình thường. Mặc dù nhìn chung là không kém, nhưng khi cường giả giao chiến thì ưu thế rất quan trọng, Bắc Đẩu Bí Bản này cũng bỏ qua."

    "Chỉ còn lại ba quyển, Vạn Kiếm Khúc, Tích Thủy kinh, Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên."

    "Tích Thủy Kinh đương nhiên phải chọn." Kỷ Ninh suy nghĩ.

    Tích Thủy Kinh như một màn mưa vô tận, là đệ nhất phòng thủ trong ngũ đại kiếm pháp.

    Trong lúc giao chiến thì phòng thủ còn quan trọng hơn cả tấn công.

    Kiếp trước Kỷ Ninh đã xem qua rất nhiều vận động viên thi đấu thể thao, những tên đạt huy chương vàng quyền anh, vô địch tán đả, người nào cũng cực kỳ am hiểu thuật phòng ngự chờ thời cơ. Thậm chí trong các môn vận động như bóng đá, bóng rổ đều có dựa vào phòng thủ để đoạt giải. Tấn công thoạt nhìn rất đẹp mắt, nhưng muốn đạt được thắng lợi chân chính thì phải dựa vào phòng thủ.

    Thể loại bất đồng, nhưng đạo ký là như nhau.

    Phòng thủ trong khi chiến đấu sinh tử rất quan trọng. Khi gặp được đối thủ mạnh hơn mình thì chỉ có thể liều mạng cố gắng phòng thủ, nếu như phòng thủ tốt thì vẫn còn có hi vọng giữ được mạng sống, còn những đòn tấn công kia, nếu gặp phải đối thủ mạnh hơn mình, tấn công không hiệu quả thì coi như đã xong.

    "Phòng thủ là để bảo vệ tính mạng, giữ được mạng của mình trước mới tính đến chuyện đòi mạng đối phương. Vả lại đây cũng là tuyệt học thành danh của cha ta, có người chỉ điểm tiến bộ lại càng nhanh, vậy nên Tích Thủy Kinh này nhất định phải chọn, còn lại Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên và Vạn Kiếm Khúc."

    "Ừm, chọn Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên!" Kỷ Ninh nhanh chóng đưa ra quyết định.

    Nếu là người chỉ sử dụng đơn kiếm thì có lẽ Kỷ Ninh sẽ ưu tiên lựa chọn giữa Tích Thủy kinh và Vạn Kiếm Khúc. Nhưng vì là sử dụng song kiếm, trên phương diện phòng ngự đã có Tích Thủy Kiếm, vậy nên mới lựa chọn công kích mạnh nhất là Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên. Tuy khuyết điểm của nó là không có chiêu phòng thủ, nhưng chính bản thân hắn lại sử dụng song kiếm nên coi như không có khuyết điểm này, với lại đã lựa chọn Tích Thủy Kinh thì hắn cũng mong ước có được sát chiêu cực mạnh.

    "Tích Thủy Kinh và lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên." Kỷ Ninh âm thầm quyết định, "Tích Thủy Kinh mạnh nhất về phòng ngự, Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên mặc dù chỉ lưu lại ba chiêu, nhưng là tam đại sát chiêu uy lực khôn cùng."

    "Xích Minh Cửu Thiên Đồ của ta có thần vân Thái Âm và Thái Dương, một khi đột phá Tiên Thiên thì có khả năng điều khiển thủy và hỏa. Thủy tương ứng Tích Thủy Kinh, hỏa tương ứng Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên, tin rằng cả hai sẽ trợ giúp thêm cho kiếm pháp của ta."

    "Phòng thủ vô cùng kín kẽ."

    "Tấn công như núi lửa bùng nổ."

    "Ta cầm song kiếm một thủ một công, hoặc cả hai cùng phòng thủ, hoặc cả hai cùng tấn công, hết thảy đều tùy tâm!" Suy nghĩ trong đầu Kỷ Ninh thay đổi liên tục, hắn rất rõ con đường chiến đấu trong tương lai của mình. Hắn hiểu rõ, xác định đúng đường phải đi sẽ giảm bớt những đoạn quanh co, giúp cho bản thân phát triển nhanh hơn."

    Trong chiến tranh có câu: Chiến lược lớn hơn chiến thuật.

    Với sự phát triển của bản thân, cũng có câu : Đường lối lớn hơn sự chăm chỉ.

    Có đường lối đúng đắn, mỗi ngày tiến thêm một ít, mười năm hai mươi năm rồi cũng thành công. Còn nếu không có đường đi rõ ràng, dù chăm chỉ mù quáng nhưng rất có thể vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí không tiến mà còn lùi.
    .....

    Kỷ Ninh xem xét năm bản kiếm pháp tóm lược hơn một canh giờ, ngọn nến cháy đến phân nửa. Kỷ Nhất Xuyên và Uất Trì Tuyết vẫn đang đợi, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

    "Cha, mẹ." Kỷ Ninh đột nhiên mở miệng.

    "Hả?" Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết quay đầu lại nhìn, Kỷ Nhất Xuyên hỏi, "Chọn xong rồi à?"

    Kỷ Ninh gật đầu.

    "Ninh nhi chọn cái gì? Một quyển hay hai quyển?" Uất Trì Tuyết hỏi.

    "Con chọn hai quyển." Kỷ Ninh cầm lên hai quyển sách, một quyển Tích Thủy Kinh, một quyển Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên.

    "Tích Thủy Kinh?, Lôi Hỏa?" Kỷ Nhất Xuyên khẽ gật đầu, với tư cách là người mạnh nhất Tây phủ Kỷ Thị, từ khi đứa con này ra đời hắn đã có được một loạt những chiến tích hiển hách, lực ảnh hưởng lại càng mạnh mẽ hơn. Mặc dù không ai biết hiện tại Kỷ Nhất Xuyên mạnh cỡ nào, nhưng không thể phủ nhận mười năm trước Kỷ Nhất Xuyên đã là người mạnh nhất Tây phủ Kỷ Thị.

    Ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén.

    "Ừ, được đấy." Kỷ Nhất Xuyên gật đầu.

    "Xin cha chỉ điểm." Kỷ Ninh liền nói.

    "Đừng vội." Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu. "Ta cũng có chút tâm đắc với Tích Thủy Kinh, vì con chưa từng tu luyện qua nó nên nếu ta nói với con thì con cũng chưa hiểu hết được, cứ trải qua nhiều lần tu luyện và chiến đấu sinh tử, sau đó ta chỉ cho con thì nhất định con sẽ hiểu được bản chất."

    Kỷ Ninh nghi hoặc.

    "Cha, không phải con đã từng giết chóc sao?" Kỷ Ninh nhịn không được hỏi, "Lúc trước cha thấy kiếm pháp con đạt được cảnh giới tầng thứ nhất là Cơ Sở, đã để con giao thủ với một số tử tù, giết chết không ít người mà?"

    Nhớ lại lần đầu tiên giết người, toàn thân hắn run rẩy, không thể khống chế nổi. Mặc dù lý trí bảo không được sợ hãi, nhưng cơ thể vẫn run như thường, theo như lời cha nói, ngoài trừ những sát nhân trời sinh ngoài kia, hầu hết những người giết người lần đầu tiên đều như vậy.

    Sau khi giết chết mười mấy tử tù, bản thân hắn mới bình tĩnh hơn.

    "Ở đây con không phải giết chóc, mà là luyện can đảm." Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu, "Giao thủ với mấy tử tù kia, mỗi người đều yếu hơn con, đó mà gọi là chiến đấu sinh tử sao? Ba ngày sau ta sẽ sắp xếp cho con giao chiến với yêu thú thực sự, chính là yêu thú lợi hại thực sự đạt tới Hậu Thiên đại viên mãn."

    "Yêu thú?" Kỷ Ninh biến sắc.

    "Những yêu thú kia bị giam cầm, vì cần đồ ăn để sinh tồn sẽ trở nên rất điên cuồng, hơn nữa chúng không hề biết hạ thủ lưu tình." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, "Một đấu một với yêu thú trong cái lồng cực lớn, đây chính là "Khốn Lung Chi Chiến" mà các đệ tử hạch tâm của Kỷ Thị phải trải qua, là cách tốt nhất để bồi dưỡng đệ tử, và đã có khoảng một nửa người tham gia chết trong lồng."

    Một nửa?

    Kỷ Ninh lấy làm kinh hãi, sau đó nhanh chóng bình tâm lại, bởi vì hắn biết trên cả vùng đất này, nữ nhân trong bộc tộc hay là các nữ nô lệ đều có thể sinh con, nhưng tổng số nhân khẩu vẫn không thay đổi nhiều qua hàng ngàn năm, vì sao?

    Cũng vì hoàn cảnh tàn khốc khiến các bộ tộc phải chiến đấu với trời với đất, với đại yêu ẩn náu trong núi rừng, hay là chiến đấu với các bộ tộc khác, vậy nên người còn sống sót rất ít. Mặc dù được sinh ra ở Kỷ Thị, nhưng hắn vẫn phải trải qua tôi luyện tàn khốc, phải là tinh anh mới có thể sống sót.

    -----------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Post trộm 1 chương
    -------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    - Thảo luận truyện ở đây.
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 25-12-2012 lúc 11:06.

    ---QC---


  10. Bài viết được 118 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alqueda,Brothers,chuotnha,devilbat15,duongthanhluong,hoanglan87,khongbietvnn,kurorolucifer01,lex87,liuliu,naginijeans,Ngộ,nhica,ninhks,tgtg,tieutu,
Trang 3 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status