TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 19

Chủ đề: Quyền Lực Tuyệt Đối - Tác giả: Hãm Bính (New: Chương 18)

  1. #1
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định Quyền Lực Tuyệt Đối - Tác giả: Hãm Bính (New: Chương 18)

    Quyền Lực Tuyệt Đối
    Tác giả: Hãm Bính



    Dịch: Hoàng Oanh

    Biên dịch: Hoàng Oanh
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Sau 02 bộ truyện có thể nói là thành công, Hãm Bính đã thu hút được một lượng người đọc trung thành. Đến Quyền Lực Tuyệt Đối, Hoàng Oanh cảm thấy trình độ của tác giả đã tiến bộ rất nhiều, đặc biệt là cấu tứ và hành văn. Đọc Quan trường của Hãm Bính khiến người đọc cảm thấy chân thật vì được gắn vào một giai đoạn lịch sử nhất định, có thể nói là phản ánh hiện thực.

    Đến với Phạm Hồng Vũ, các bạn sẽ được trải nghiệm quá trình cải cách mở cửa của Trung Quốc với những đấu tranh chính trị, thay đổi quan niệm từ cấp xã tới trung ương. Đặc biệt, bộ truyện sẽ phần nào đó tái hiện khung cảnh lịch sử của sự kiện Thiên An Môn, một tấm màn khá là bí mật. Đây là điểm mà Oanh coi trọng tác giả nhất sau khi bộ Quan Gia phải ngừng lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Đến với bộ truyện với tư cách là một người mê truyện, Oanh không có nhiều thời gian, phần lớn cuộc đời có lẽ phải dành cho gia đình, công việc. Một vài phần trăm nhỏ sẽ được dành cho đam mê, trong đó có thời gian dịch bộ truyện này. Với thời gian ít ỏi như vậy, Oanh mong mọi người cùng nhau tiếp sức, những ai đam mê truyện tại TTV, những ai thích thể loại quan trường xin hãy liên hệ với Oanh để cùng chung tay gây dựng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bình luận, ném đá, chém gió: Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 11-04-2013 lúc 22:19.
    ---QC---


  2. Bài viết được 48 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ahue,khanhvu1226,niemdc1,
  3. #2
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định

    Chương 1: Thời buổi rối loạn

    Dịch: Hoàng Oanh

    Biên dịch: Hoàng Oanh
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Thượng tuần tháng 10 năm 1986, trên tỉnh lộ trải nhựa từ thành phố Ngạn Hoa đi thành phố Hồng Châu của tỉnh Thanh Sơn, một chiếc xe Jeep quân dụng cũ đang nảy lên nảy xuống giữa những hố voi như đang khiêu vũ.

    Phạm Hồng Vũ ngồi ở trong xe Jeep đờ ra.

    Phạm Hồng Vũ tướng mạo tuấn lãng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm mắt to, mũi thẳng. Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cũng đã hiển lộ khí khái nam tử. Hơn nữa hắn còn có vóc người cao, khung xương thô to, nếu như không phải trên mặt vẫn còn tính trẻ con ngây ngô còn chưa mất đi thì bất cứ ai gặp hắn cũng phải thốt lên một câu – thật là người đàn ông vạm vỡ!

    Thế nhưng hiện giờ, cái tên "hảo hán tử" này giống như một người đang sợ cực hình, sắc mặt cực kỳ khó coi.

    Nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa xe, Phạm Hồng Vũ nghĩ miên man.

    Hình như, mình là đã trở về...

    Có lẽ chính xác hơn là sống lại!

    Phạm Hồng Vũ vẫn nhớ rõ, 15 phút trước hắn còn đang ở trong phòng VIP của Thượng Hải KTV trong huyện Vũ Dương bắt mấy kẻ tình nghi, thì không biết tại sao bây giờ lại ngồi trong xe Jeep? Hơn nữa, còn là loại xe Jeep quân dụng lỗi thời!

    Hai mắt Phạm Hồng Vũ kìm không được cứ giật giật.

    Hắn là một con sâu thuốc, cho dù đọc sách, xem ti vi, viết báo cáo hay thẩm vấn phạm nhân đều thích châm một điếu thuốc. Dần dà hút thuốc đã trở thành một thói quen với hắn. Một số phạm nhân đặc biệt sợ đôi mắt của hắn, nói trong mắt của hắn có "hung quang" . Chỉ cần hắn chớp mắt một cái, trong lòng phạm nhân sẽ hoảng sợ mà đập thình thịch.

    Cảnh sát Phạm đương nhiên cũng chẳng phải một tay nhân từ.

    Chỉ là không hiểu sao, một Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thuộc Cục Công an huyện Vũ Dương, thành phố Ngạn Hoa, tỉnh Thanh Sơn đi bắt mấy nghi phạm, vậy mà lại có thể bắt được mình hơn hai mươi năm trước.

    Trong đầu hắn đang thì thầm.

    Không phải chứ?

    Đùa cái gì mà đùa!

    Sở thích Phạm Hồng Vũ kỳ thực vẫn tương đối "văn hóa", tuy rằng hắn chính là một tên vũ phu oai hùng, hơn hai mươi năm làm một con người vào sống ra chết nhưng hắn lại thích lên mạng đọc sách.

    Sách gì cũng đọc.

    Hắn còn nhớ mấy năm nay hắn thích lên internet đọc tiểu thuyết “trùng sinh”.

    Phạm Hồng Vũ vừa nhìn khung cảnh bên ngoài, vừa vui vẻ, vừa hút thuốc, vừa mắng:
    "Thật là con mẹ nó đồ phá hoại" !

    Nếu thực sự đã sống lại ở thế giới này thì ông mày chắc chắn sẽ không chỉ làm một cảnh sát nhỏ.

    Tính cách Phạm Hồng Vũ chính là như vậy, vừa thúi lại vừa cứng. Mặc kệ người nên đắc tội hay không nên đắc tội chỉ cần hắn quyết định là làm tất, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn vốn được phân công làm việc ở Văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, kết quả không bao lâu thì bị người ta giơ chân đá từ Địa ủy Ngạn Hoa (1) đến Công an Địa khu, lại từ Công an Địa khu bị đá đến Cục Công an huyện Vũ Dương.

    (1) Cấp bậc hành chính Trung Quốc gồm: tỉnh, địa khu, huyện. Tương ứng với nó bên Đảng là Tỉnh ủy, địa ủy, huyện ủy. Thành phố Ngạn Hoa là thành phố thuộc Địa Khu.


    Nếu có thể làm lại thì những người không nên đắc tội Phạm Hồng Vũ sẽ không bao giờ đắc tội.

    Trước đây 15 phút, hắn còn đang đánh nhau với mấy tên hung đồ, kết quả là ngã tại đương trường.

    Mấy tên kia vốn là những kẻ liều mạng, Phạm Hồng Vũ lại lớn tuổi, KTV là nơi nhiều người nên không dám nổ súng, chỉ có thể vừa đánh vừa thủ, trong hỗn chiến đã dính một viên kẹo đồng.

    Không biết mình có trở thành liệt sỹ không?

    Nghĩ tới điều này, Phạm Hồng Vũ nhịn không được giơ cổ tay lên, vén ống tay áo.

    Tuyệt vời!

    Cánh tay sung mãn, da thịt mềm dẻo mà có ánh sáng hồng, lông tơ nhỏ đẹp.

    Thật sự đã sống lại.

    Thật là con mẹ nó đồ phá hoại!

    Phạm Hồng Vũ lại mắng thầm một câu ở trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn còn ngỡ ngàng. Loại chuyện quỷ dị này vậy mà cũng xảy ra trên người hắn thì đúng là ông trời trêu ngươi.

    Phạm Hồng Vũ tuy rằng đã xem không ít tiểu thuyết “trùng sinh”, không ngờ có một ngày mình lại trở thành kẻ sống lại.

    Hắn chẳng có chút tâm lý chuẩn bị nào!

    Nghĩ tới đây, Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười.

    Còn tâm lý mà chuẩn bị nữa ư!

    Phạm Hồng Vũ tính tình cương nghị, tuổi đã quá nửa đời người nhưng đôi khi vẫn còn kích động như hồi thiếu niên, cuộc đời đã trải qua không ít chuyện sai lầm nhưng rất ít khi hối hận, cho nên cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng mơ mộng chuyện sống lại này.

    Hiện giờ, ông trời đã cho hắn sống lại, sống ở thời điểm 20 năm trước.

    "Tiểu Phạm, nghĩ gì thế? Nào, châm thuốc đi!"

    Trong lúc Phạm Hồng Vũ đang suy nghĩ miên man thì một trung niên nam tử ngồi ở vị trí phó lái đưa cho hắn một điếu thuốc.

    "Dạ, à, cảm ơn chủ nhiệm Lưu."

    Phạm Hồng Vũ vội vàng đưa tay tiếp nhận điếu thuốc, thuận miệng gọi quan hàm của vị trung niên nam tử kia.

    Phạm Hồng Vũ không thể không quen vị Chủ nhiệm Lưu này.

    Đây chính là Phó chủ nhiệm Văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, là lãnh đạo trực tiếp của Phạm Hồng Vũ, cũng là người cầm đao đá hắn từ văn phòng địa ủy đến Công an Địa khu.

    Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chủ nhiệm Lưu là "cừu nhân" lớn nhất trong cuộc đời này của hắn .

    Bởi vì cái "chân" không chút lưu tình của chủ nhiệm Lưu đã đá một thư ký phòng 2 rất có tiền đồ của Văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa thành một chí phèo của đại đội cảnh sát hình sự Cục Công an huyện Vũ Dương, từ đó vĩnh viễn trở mình.

    Nhưng mà Phạm Hồng Vũ cũng không hận chủ nhiệm Lưu. Chủ nhiệm Lưu tuy rằng đá hắn ra khỏi Địa ủy nhưng kỳ thực cũng chỉ là phụng mệnh hành sự. Nguyên nhân thực sự Phạm Hồng Vũ bị đá ra ngoài là do Khâu Minh Sơn thất thế.

    Khâu Minh Sơn là Phó Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, tỉnh Thanh Sơn, đứng hàng thứ 3 trong Địa ủy. Sau khi Phạm Hồng Vũ tốt nghiệp trường công an Hồng Châu, hắn không được phân công nhiệm vụ tới cơ quan công an mà được Khâu Minh Sơn điểm danh gọi vào văn phòng địa ủy, trở thành thư ký trẻ tuổi nhất trong Phòng 2 của Văn phòng Địa ủy. Mấy đồng nghiệp già đối với vị đồng nghiệp trẻ này rất khách khí.

    Nguyên nhân người ta khách khí không phải do hắn, mà là do bố hắn là Phạm Vệ Quốc - Phó Chủ tịch UBND huyện Vũ Dương, tâm phúc của Bí thư Khâu. Bí thư Khâu đem nhị công tử của Phó Chủ tịch huyện tới Văn phòng Địa ủy khẳng định là muốn tài bồi.

    Tuổi Phạm Hồng Vũ tuy nhỏ nhưng tiền đồ vô lượng.

    Công nhân viên chức làm việc đều rất hiện thực.

    Có người nói, trong thời “đại động loạn” (2), Chủ nhiệm văn phòng UBND tỉnh Khâu Minh Sơn bị bắt cải tạo lao động ở trường phạm trang Vũ Dương, mà khi đó, Phạm Vệ Quốc đang làm Chủ nhiệm Khoa Hành chính Tổng hợp ở trường này, rất là chiếu cố Khâu Minh Sơn. Sau khi thời kỳ “Đại động loạn” chấm dứt, đất nước thái bình, Khâu Minh Sơn được phục nguyên chức, sau đó lại từ Văn phòng UBND tỉnh được điều đi làm Ủy viên Địa ủy Ngạn Hoa, Trưởng phòng Tổ chức Địa ủy. Nhân đó, Khâu Minh Sơn đề bạt Phạm Vệ Quốc làm một lãnh đạo cấp huyện. Hôm nay Phạm Vệ Quốc đã là Thường ủy Huyện ủy huyện Vũ Dương , Phó Chủ tịch thường vụ, cũng có thể nói là một nhân vật ở Địa khu Ngạn Hoa.

    (2): Thời kỳ “Đại động loạn”: đây là thời kỳ từ 1949 – 1976, Trung Quốc chìm trong chiến tranh liên miên, kiêu binh nổi lên khắp nơi, chiến tranh với một loạt nước. Trong nước thì Giang Thanh làm loạn với Đại cách mạng Văn hóa vô sản. Có gì tra thêm google để biết thêm thông tin chi tiết.

    Trong khoảng thời gian này, các đồng chí ở địa khu đều lén lút nghị luận, nói rằng không bao lâu nữa Khâu Minh Sơn sẽ nhậm chức “Chuyên viên cơ quan hành chính địa khu” (3), Phạm Vệ Quốc cũng có thể đảm nhiệm Chủ tịch huyện Vũ Dương.

    (3): Đây là chức danh đứng đầu thành phố cấp Địa khu trước kia, tương đương với chức Thị trưởng thành phố cấp Địa khu bây giờ.

    Với giao tình thâm sâu của hai nhà Khâu Phạm, tiền đồ của Phạm Hồng Vũ đương nhiên không thể suy đoán.

    "Tiểu Phạm, không ngờ cậu là sinh viên trường công an mà múa bút cũng lợi hại như vậy. Văn phòng chúng ta nhiều sinh viên khoa Văn như vậy, nhưng luận đến công phu hành văn thì cũng chỉ có tiểu Phạm cậu là xuất sắc nhất. Ha ha, thật là anh hùng xuất thiếu niên mà..."

    Chủ nhiệm Lưu vừa hút thuốc, vừa cười ha hả nói, trong lời nói rõ ràng mang theo ý tâng bốc, thậm chí còn có cả ý nịnh nọt lấy lòng.

    Người nào ở trong cơ quan nhà nước lâu chẳng biết, nếu muốn ngồi vững vàng vị trí thì việc tạo mối quan hệ tốt với người thân cận lãnh đạo là điều đầu tiên phải làm. Những người này, tuy không có uy lực lật tay làm mưa nhưng cũng có ảnh hưởng lớn tới lãnh đạo. Nếu trong lúc quyết định mà họ đưa đẩy vài câu thì sự khác biệt là một trời một vực.

    Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói gì.

    Phạm Hồng Vũ tính cách tương đối bướng bỉnh, không quá thích với những người nịnh hót, thậm chí trong lòng còn cảm thấy phản cảm. Công phu hành văn của hắn tuy rằng không tệ, nhưng cũng không tới mức xuất sắc nhất trong văn phòng địa ủy. Chủ nhiệm Lưu đã hơn bốn mươi tuổi, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, đường đường một lãnh đạo cỡ phó Phòng một huyện mà lại nói trái lương tâm với một cán bộ thì Phạm Hồng Vũ cảm thấy khá buồn cười.

    Thấy Phạm Hồng Vũ cười nhạt, một tia phẫn nộ trong mắt chủ nhiệm Lưu bùng lên.

    Hậu sinh, ngạo khí cái gì?

    Nếu không có thằng cha mày năm đó ôm được cái chân thối của Khâu Minh Sơn thì tới lượt mày ngồi đây hay sao?

    Mày là cái thá gì!

    May mà chủ nhiệm Lưu dù sao cũng là "người sống lâu lên lão", công phu nhẫn lại người thường không thể bằng, trong lòng tuy có giận nhưng trên mặt tuyệt không biểu hiện chút nào, tiếp tục vừa cười vừa nói:
    "Ai nha, Bí thư Khâu không hổ là người đại trí thức, không chỉ là lãnh đạo có trình độ, mà viết văn chương cũng có trình độ. Lãnh đạo có bài viết được đăng ở báo tỉnh và tạp chí Kèn Lệnh thì ta mới thấy có một ở Địa khu Ngạn Hoa... Hắc hắc, tiểu Phạm, lần này lên tỉnh, tốt nhất là cậu nghĩ cách mời phóng viên tới Khu ta một chuyến, đưa tin sự phát triển kinh tế ở huyện ta hai năm vừa rồi. Nghe nói Tổng Biên tập báo tỉnh là bạn học với Bí thư Khâu thì phải?"

    Câu cuối cùng hóa ra chì để hỏi.

    "A a, được, để cháu thử xem..."

    Phạm Hồng Vũ thuận miệng đáp cho có lệ.

    Phạm Hồng Vũ trả lời như vậy khiến cho chủ nhiệm Lưu rất khó chịu, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía trước, không quan tâm tới Phạm Hồng Vũ nữa.

    Mặc dù nói Phạm Hồng Vũ chính là loại ngang ngạnh, nhưng lần này chủ nhiệm Lưu đúng là đã nghĩ oan cho hắn rồi.

    Chủ nhiệm Lưu nào đâu biết rằng, lúc này trong óc Phạm Hồng Vũ đang kêu loạn, không khác gì sóng thần, đâu còn tâm tư nói chuyện tào lao.

    Văn chương...

    Bài viết!

    Phạm Hồng Vũ tiện tay cầm lấy túi công văn bên người, mở và lấy ra một bản thảo khá dầy. Đó là một bản thảo được viết khá chỉnh tề, nét chữ được viết theo kiểu chữ Khải tương đối đẹp, người viết chính là Phạm Hồng Vũ.

    Bởi vì vấn đề lý lịch, Phạm Hồng Vũ tạm thời vẫn chưa phải là thư ký chuyên trách của Khâu Minh Sơn, mà chỉ là một thư ký bình thường của Phòng 2, nhưng từ khi hắn đến địa ủy, toàn bộ các bài viết của Khâu Minh Sơn đều do Phạm Hồng Vũ trích ghi, các đồng nghiệp đều gọi hắn là thư ký số 2 của Bí thư Khâu.

    Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ hiện giờ lấy bản thảo của Khâu Minh Sơn ra không phải là thưởng thức chữ mình đẹp.

    Hai mắt Phạm Hồng Vũ chăm chú nhìn vào tiêu đề bài viết, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

    Nếu như hắn nhớ không lầm, bài văn chương này chính là ngòi nổ trực tiếp khiến Khâu Minh Sơn mất chức, đồng dạng, bố hắn là Phạm Vệ Quốc, thậm chí cả Phạm gia vốn đang rực rỡ cũng ngã xuống vực sâu không đáy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bình luận, ném đá, chém gió: Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 11-04-2013 lúc 22:18.

  4. Bài viết được 49 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    niemdc1,tuyendet,
  5. #3
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định

    Chương 2: Đi con đường nào

    Dịch: Hoàng Oanh

    Biên dịch: Hoàng Oanh
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Tiếp tục giải phóng tư tưởng, đẩy nhanh tốc độ cải cách”.

    Mười hai chữ này mang theo phong cách thư pháp cuả người đứng đầu, như rồng bay phượng múa, cũng chính là chữ mà Khâu Minh Sơn tự tay viết.

    Chỉ nhìn cái tiêu đề đơn thuần này thôi, đã thấy nó thể hiện đầy đủ ý nghĩa, chẳng có ý gì không ổn.

    Nội dung trọng tâm bài viết này cũng giống như tiêu đề, đều do một mình Khâu Minh Sơn nghĩ ra, sau đó làm một đề cương rồi chuyển cho thư ký Phòng 2 chấp bút. Ba đồng chí thư ký phòng 2, bao gồm cả Phạm Hồng Vũ phải mất trọn một tuần mới hoàn thành, báo cáo lên Khâu Minh Sơn xin duyệt rồi giao cho Phạm Hồng Vũ chuyển đi.

    Bài viết tổng cộng khoảng 4000 chữ.

    Sau khi hoàn thành, không chỉ là một tay thư ký mới như Phạm Hồng Vũ, mà ngay cả Khâu Minh Sơn cũng tương đối thỏa mãn. Nó đã thể hiện một cách hoàn hảo, có hệ thống quan điểm giải phóng tư tưởng, đẩy nhanh tốc độ cải cách của Khâu Minh Sơn.

    Hiện giờ, Khâu Minh Sơn là người kiên định nhất của phái cấp tiến.

    Khâu Minh Sơn là người chính trực, ý chí uyên bác, tri thức rất rộng, là sinh viên chính quy của những năm 60 nên rất có trình độ. Trước khi làm Trưởng phòng Tổ chức Địa ủy Ngạn Hoa, Khâu Minh Sơn đã từng làm việc ở Văn phòng UBND tỉnh, trình độ lý luận tương đối thâm hậu, rất được chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương coi trọng. Mà Lôi Vân Cương cũng là một trong những người tiên phong của phái cấp tiến.

    Giữa những năm 80, hai luồng tư tưởng bất đồng va chạm nhau kịch liệt.

    Khâu Minh Sơn thỉnh thoảng gửi đăng một số bài viết ở báo tạp chí Đảng, trình bày ý nghĩ và lý niệm của mình, có thể nói là đại sư lý luận của phái cấp tiến ở tỉnh Thanh Sơn, là “văn đảm” của Lôi Văn Cương (1). Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng, một số lý luận của Khâu Minh Sơn trên thực tế do Lôi Văn Cương chỉ điểm, thể hiện cách suy nghĩ của Lôi Văn Cương.

    (1): Văn đảm: người chịu trách nhiệm phát ngôn.

    Phạm Hồng Vũ năm nay vừa mới hai mươi, mới đi làm được hai ba tháng, vốn x không có tư cách tham dự "đại sự" như thế này, nhưng do Khâu Minh Sơn tận lực tài bồi, xếp thẳng hắn vào trong đội những thư ký tài năng nhất. Lần này, còn cố ý bảo hắn mang bài viết này lên tỉnh, gặp Chủ nhiệm báo tỉnh nói chuyện.

    Thân là thư ký văn phòng địa ủy, nếu như có thể nhận được sự ưu ái của đồng chí Chủ nhiệm báo tỉnh, sẽ rất có lợi cho tiền đồ của Phạm Hồng Vũ sau này.

    Hơn 20 năm trước, khi lần đầu tiên nhận nhiệm vụ này có tâm tình gì, Phạm Hồng Vũ đã chẳng còn nhớ. Thế nhưng hiện giờ, khi nhìn thấy đại tác phẩm do bàn tay mình viết lại, Phạm Hồng Vũ đổ mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng.

    Ở thế giới kia, ký ức về những cuồng biến chính trị vẫn còn như mới trong đầu Phạm Hồng Vũ. Lôi Vân Cương bị chuyển đi, Khâu Minh Sơn bị miễn chức, Phạm Vệ Quốc cũng chẳng yên, bị điều nhiệm tới làm Phó chủ nhiệm bảo vệ môi trường của Địa khu Ngạn Hoa, tiếp nhận công tác cho tới khi nghỉ hưu.

    Mà số phận của Phạm Hồng Vũ cũng bị nghịch chuyển.

    Lúc mới làm, thư ký Phạm hùng tâm tráng chí bốc cao, muốn phát triển hoài bão của mình trên chính đàn, tạo phúc nơi quê cha đất tổ, lưu danh sử xanh.

    Chỉ là, bàn cờ chính trị thay đôi bất ngờ, người bình thường ai mà đoán được?

    Ở thời điểm đó, cán bộ cơ sở chẳng ai nghĩ đến trong tầng lớp cấp cao đang có bão bùng, chẳng bao lâu sau bùng nổ mưa bom, một đồng chí lãnh đạo cấp cao bị miễn chức, cơn động đất bắt đầu lan tràn.

    Bài viết này của Khâu Minh Sơn trở thành đối tượng bị công kích chủ yếu, cho rằng Khâu Minh Sơn là điển hình của trường phái "thích kinh tế", thân là cán bộ công tác Đảng nhưng lại coi thường việc xây dựng Đảng, không có nguyên tắc, là điển hình của tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản, vô cùng nguy hiểm.

    Cơn bão đó đã đẩy bay chính đàn của tỉnh Thanh Sơn, hệ cán bộ của Lôi Văn Cương hầu như "toàn quân bị diệt", không thể khôi phục nguyên khí.

    Ba năm sau, Khâu Minh Sơn vì cứu người mà anh dũng hi sinh.

    Thời gian thấm thoát thoi đưa, hơn hai mươi năm sau, ngoại trừ những cán bộ trực hệ của hắn, chẳng ai còn nhớ Khâu Minh Sơn là ai.

    Mà bây giờ, lịch sử vẫn chảy theo quỹ tích như trước, bài văn này sẽ được Lôi Văn Cương biểu dương, là điển hình được mang ra giảng đọc tại Hội nghị thường vụ UBND tỉnh, được in phát hành rộng rãi trên nhật báo Thanh Sơn. Hiện nó đang nằm trong tay Phạm Hồng Vũ.

    Chừng mười trang bản thảo ở trong tay Phạm Hồng Vũ mà nặng như vạn cân.

    “Thế nhưng, ta đã sống lại.

    Ta phải làm gì!”

    Thanh âm này bỗng nhiên gào thét trong lòng Phạm Hồng Vũ.

    Đúng, phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó, nhất định không thể để hậu quả nghiêm trọng trước kia phát sinh một lần nữa.

    Hai mắt Phạm Hồng Vũ trở nên sáng rực.

    Thường thường khi có biểu hiện như vậy, tức là Phạm Hồng Vũ đã quyết định.

    Phạm Hồng Vũ cầm bản thảo, thân người hơi ngửa ra sau, hai mắt híp lại, rơi vào trầm tư.

    Là một người được sống lại, có một số chuyện Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, việc đám người Lôi Vân Cương, Khâu Minh Sơn thất thế không phải hoàn toàn do bài văn này. Điểm mấu chốt là hướng gió trong tầng lớp lãnh đạo cấp cao thay đổi, là lãnh đạo tỉnh, Lôi Vân Cương sớm đã bị khắc "dấu ấn phe phái" lên mình, dù không có bài văn này hắn cũng vẫn bị miễn chức.

    Đây là điều không thể tránh khỏi.

    Đối với những đại quan biên giới (chỉ người cai quản một phương xa thủ đô), tư tưởng chính trị thường quyết định vận mệnh một con người.

    Trong một tỉnh, tư tưởng cán bộ cấp địa khu cũng như vậy. Huống chi Khâu Minh Sơn luôn được coi là một trong những người tâm phúc của Lôi Vân Cương, "Văn đảm", Lôi Vân Cương xảy ra chuyện, hắn đâu còn chỗ dung thân.

    Càng không cần phải nói bí thư Lương của Địa ủy Ngạn Hoa vẫn luôn tồn tại kiêng kị với Phó bí thư Khâu (2).

    (2) Đối với Trung Quốc, người ta thường gọi chức danh theo cấp Trưởng, ví dụ một người là phó Trưởng phòng, tức là người đó đã có cấp bậc hành chính cấp Phòng, nên để tôn trọng, người ta thường gọi người đó là Trưởng phòng A. Để tiện theo dõi, người dịch sẽ thay đổi nội dung này, ai chức danh gì thì gọi theo chức danh đó.

    Năng lực của Khâu Minh Sơn rất mạnh, có uy vọng cực cao trong cán bộ, quần chúng Địa khu Ngạn Hoa, hơn nữa lại có chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương làm chỗ dựa, Khâu Minh Sơn từ lâu đã tạo thành "uy hiếp" rất lớn đối với Bí thư Lương .

    Lôi Vân Cương thất thế, bí thư Lương làm sao có thể bỏ qua một quả "bom hẹn giờ" ở bên cạnh như vậy?

    Nhưng mà, mình nên làm thế nào mới có thể cứu được kết cục này?

    Trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Hồng Vũ bàng hoàng, bó tay.

    Trước khi sống lại, Phạm Hồng Vũ thì chỉ là một tên cảnh sát hình sự bình thường, phá án bắt tội phạm mới chính là nghề chính yếu. Nói tới loại đại thế chính trị thế này, hắn không rành cho lắm.

    Điểm mấu chốt!

    Điểm mấu chốt của chuyện này ở chỗ nào?

    Nếu muốn thay đổi kết cục, nhất định phải tìm ra điểm mấu chốt, thay đổi nó mới có tác dụng.

    Phạm Hồng Vũ dốc toàn bộ sức mạnh phá án của mình, đau khổ suy tư, tiện tay vuốt bản thảo, ánh mắt vô tình đảo qua.

    Bỗng nhiên, ánh mắt Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa sáng lên.

    Đã tìm ra điểm mấu chốt rồi.

    Bản thảo này chính là điểm mấu chốt!

    Phạm Hồng Vũ đương nhiên là không có cách nào thay đổi quan niệm của tầng lớp trên, cũng chẳng có sức thay đổi quan niệm của một người ngồi bên cạnh.

    Thế nhưng, hắn có thể thay đổi thái độ của Khâu Minh Sơn!

    Chính xác hơn, hắn có thể giúp Khâu Minh Sơn thay đổi thái độ!

    Vừa nãy chủ nhiệm Lưu có nói một câu rất đúng, Chủ nhiệm “nhật báo Thanh Sơn” là bạn học của Khâu Minh Sơn, hơn nữa còn là bạn rất thân, tương giao hai mươi mấy năm. Thường những chuyện liên quan tới bài viết hay phát biểu ý kiến, Khâu Minh Sơn thường điện thoại cho người này, nên bài viết thường được đưa trực tiếp. Lần này vừa vặn chủ nhiệm Lưu lên tỉnh có việc, tiện xe đi nhờ, Khâu Minh Sơn liền phái Phạm Hồng Vũ tới đó một chuyến, bảo hắn trực tiếp gặp mặt Chủ nhiệm báo tỉnh.

    Nói cách khác, trước khi bài viết này đăng báo, Phạm Hồng Vũ có thể thay đổi lịch sử.

    Đúng, đây chính là cách hay!

    Ánh mắt Phạm Hồng Vũ càng lúc càng sáng, lập tức một cái bút máy trong túi công văn, bắt đầu viết lia lịa.

    Muốn thuyết phục Khâu Minh Sơn thay đổi quan điểm, hiển nhiên là không thể.

    Phạm Hồng Vũ lại không thể nói cho Khâu Minh Sơn biết rằng, tầng lớp cấp cao sẽ có thay đổi kinh người, hắn và Lôi Văn Cương sẽ gặp sao quả tạ. Nếu mà nói những điều “tiên đoán” này ở trước mặt Khâu Minh Sơn, có lẽ hắn sẽ bị tạ giáng vào đầu.

    Phạm Hồng Vũ quyết định trực tiếp sửa bản thảo.

    Dù sao bản thảo này cũng là do hắn ghi lại.

    Cái quan trọng nhất phải thay đổi là tư tưởng và nội dung bài viết.

    Năm 86, con đường lên tỉnh từ Địa khu Ngạn Hoa rách nát vô cùng, khắp nơi đều là ổ trâu, ổ bò, xe Jeep xóc nảy điên cuồng nhưng chẳng ảnh hưởng tới chuyện Phạm Hồng Vũ viết bản thảo.

    Dù sao bây giờ vẫn chỉ là bản nháp, có ngoáy cũng chẳng sao.

    Hôm nay chắc chắn không thể đi gặp Chủ nhiệm báo tỉnh, trước tiên ở Hồng Châu một đêm, sửa hoàn chỉnh bản thảo, mai sẽ tới gặp chủ nhiệm báo tỉnh.

    Thấy Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên tập trung nghiên cứu ở trong xe, trong mắt chủ nhiệm Lưu hiện lên sự kinh ngạc nhưng chẳng nói gì. Ở trong mắt của hắn, Phạm Hồng Vũ vốn có một chút thần kinh, chuyện gì mà chẳng làm được.

    Nếu như không có Khâu Minh Sơn chiếu cố, loại hậu sinh với tính cách như Phạm Hồng Vũ đã bị đuổi từ lâu rồi.

    Chí ít chủ nhiệm Lưu cũng dám khẳng định là văn phòng địa ủy sẽ không có hắn.

    Từ thủ phủ của Địa khu Ngạn Hoa là thành phố Ngạn Hoa đến thành phố Hồng Châu khoảng 230 km, nếu ở kiếp trước có lẽ chỉ mất chừng 2 hoặc 3 giờ là có thể tới nơi. Nhưng ở hiện tại ít nhất cũng phải mất sáu, bảy giờ, 9h sáng xuất phát, ăn trưa trên đường thì khoảng hơn 4h chiều xe Jeep mới mệt mỏi tiến vào thành phố Hồng Châu (3).

    (3): Thành phố Ngạn Hoa là thành phố trực thuộc Địa khu, còn thành phố Hồng Châu trực thuộc tỉnh.

    Bên trong xe, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng buông bút máy, đưa tay ấn ấn huyệt Thái Dương.

    Sơ thảo đã hoàn thành!

    Hiện giờ, Phạm Hồng Vũ chỉ có một lo lắng, đó là không biết Khâu Minh Sơn có nói trước nội dung cơ bản cho chủ nhiệm Văn hay không. Nếu như không nói hắn có thể treo đầu dê, bán thịt chó mà không sợ bị lộ.

    Nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn cách là liều thôi.

    Cho dù thế nào cũng phải đẩy được cái họa này đi.

    Tiền đồ của Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, thậm chí của cả Phạm Hồng Vũ cũng đã dính chặt vào nó.

    Cũng là một cuộc sống, Phạm Hồng Vũ không muốn mình bị ném vào guồng quay cũ.

    Như vậy thì quá phí rồi

    Đã làm thì phải làm lớn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bình luận, ném đá, chém gió: Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 11-04-2013 lúc 22:19.

  6. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    niemdc1,tuyendet,
  7. #4
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định

    Chương 3: Trò đùa lớn

    Dịch: Hoàng Oanh

    Biên dịch: Hoàng Oanh
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Phạm Hồng Vũ đúng là đã giở trò lớn rồi.

    Sau khi báo tỉnh hôm đó xuất bản, đến buổi chiều, mới đi làm không lâu, chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương trực tiếp gọi điện thoại cho Khâu Minh Sơn.

    Khâu Minh Sơn bốn mươi sáu tuổi, vóc người trung bình, mặt chữ quốc, lông mày rậm, sắc mặt nho nhã kiên nghị, hai tay chắp sau lưng chậm rãi di chuyển trên hành lang bằng gỗ cổ xưa tới văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì giật mình.

    Văn phòng của hắn nằm ở phía tây tầng 3, cùng vị trí với phòng của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa.

    Trên hành lang, đám cán bộ đang di chuyển thấy Phó Bí thư Khâu chậm rãi đi đến vội vàng tránh sang bên nhường đường, cất giọng chào hỏi, Khâu Minh Sơn mỉm cười, gật đầu đáp lễ.

    Địa khu Ngạn Hoa được thành lập vào cuối những năm 50, nằm ở phía tây nam tỉnh Thanh Sơn, có 1 thành phố, 8 huyện, tổng nhân khẩu khoảng hơn 470.000 người, là một trong những Địa khu lớn nhất, đồng thời cũng là nghèo nhất tỉnh. Địa khu Ngạn Hoa khu chủ yếu là đồi núi, giao thông bế tắc, đất ruộng lại ít, đất núi thì nhiều, cách trồng lúa thì vẫn ở thời đại nguyên thủy – đục lỗ gieo hạt .

    Bốn năm trước, Khâu Minh Sơn vẫn còn làm Phó chủ nhiệm Văn phòng UBND tỉnh (1), sau đó được điều tới làm Ủy viên Địa ủy Ngạn Hoa, Trưởng phòng tổ chức. Một năm sau được thăng lên làm Phó bí thư Địa ủy, phân công quản lý công tác Đảng, thứ hạng có thể nói là ngang bằng với chuyên viên bí thư (2), nhưng địa vị vẫn là thứ 3.

    (1) Phó chủ nhiệm Văn phòng UBND tỉnh, tương đương với Phó Chánh văn phòng ở Việt Nam.
    (2) Chuyên viên Bí thư: Bí thư chính thức.

    Khâu Minh Sơn học thức uyên bác, tư tưởng luôn cởi mở, là người chính trực, quan tâm đồng chí, có uy vọng cực cao trong Đảng ủy và cán bộ Địa khu.

    Phải nói là, qua mấy năm công tác ở Địa khu Ngạn Hoa, tâm tình Khâu Minh Sơn tương đối thoải mái. Điều duy nhất làm cho Khâu Minh Sơn cảm thấy tiếc nuối là mấy năm nay hắn chỉ toàn làm công tác Đảng, trong khi trong lòng hắn lại muốn làm ở mảng kinh tế. Tuy rằng khi khảo sát cán bộ, hắn luôn đen phương diện kinh tế đặt ở vị trí hàng đầu, đồng thời không ngừng cổ vũ cán bộ, giải phóng tư tưởng, đẩy nhanh cải cách, toàn lực ứng phó với công cuộc xây dựng kinh tế, thế nhưng cảm giác vẫn không thể nào bằng chính mình ra trận.

    Trước đó không lâu, chủ tịch tỉnh Lôi đã nói chuyện riêng với hắn rằng, chuyên viên cơ quan hành chính (3) đồng chí Lý Hữu Trí có thể được phân công nhiệm vụ khác, Tỉnh ủy sẽ giao trọng trách cho hắn.

    (3) Chuyên viên cơ quan hành chính: là thuật ngữ hành chính ở Trung Quốc, tương đương với Ủy viên Địa ủy. (tức là một thành viên trong BCH Đảng bộ Địa Khu)

    Khâu Minh Sơn sống trong quan trường đã lâu, cũng hiểu rõ ý câu nói của Lôi Văn Cương.

    Nếu như không có tám phần mười nắm chắc, Lôi Vân Cương chắc sẽ không nói với hắn như vậy.

    Bí thư địa ủy Lương Quang Hoa và Ủy viên Địa ủy Lý Hữu Trí đều là cán bộ kỳ cựu thời “Đại Động Loạn”, tuổi gần 60, cũng nên nghỉ ngơi rồi.

    Xem ra, sau này phải chú trọng nghiên cứu và tham thảo phương diện xây dựng kinh tế mới được.

    Lúc đi vào văn phòng, Khâu Minh Sơn vẫn nghĩ như vậy.

    Khâu Minh Sơn kiên định cho rằng, cho dù làm việc gì, lý luận cũng vô cùng trọng yếu. Có chủ trương đúng đắn, có phương châm chính xác, thì công việc cụ thể mới không trệch hướng.

    Văn phòng của Khâu Minh Sơn không lớn, tổng cộng có 2 gian, rộng khoảng 30 mét vuông.

    Đây vốn là một gian phòng lớn, sau đó tách thành 2 gian, gian ngoài cho thư ký sử dụng.

    Phòng trong bố trí vô cùng đơn giản, có một chiếc bàn công tác lớn kiểu cũ, một cái giá sách sơn đen ở phía sau, trông khá mộc mạc. Khu vực tiếp khách thì có một cái sô pha và một bàn trà gỗ, cũng sơn đen.

    Những đồ dùng này đều được mua từ những năm 70, khá là cũ kỹ, lạc hậu.

    Khâu Minh Sơn chẳng quan tâm.

    Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ chú trọng vào phương diện hưởng thụ vật chất.

    Khâu Minh Sơn ngồi xuống bàn làm việc, đang định cầm một văn bản xem thì điện thoại vang lên như động đất. Hắn nhướng mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

    Chỉ có lãnh đạo cấp trên mới có thể gọi được vào cái điện thoại mật này, công việc bình thường các đồng chí đều gọi điện thoại thường.

    "Xin chào..."

    "Minh Sơn, nếu cậu có ý kiến với tôi thì có thể nói thẳng trước mặt..."

    Câu chào của Khâu Minh Sơn còn chưa nói xong, trong loa đã truyền tới thanh âm trầm thấp của chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương, có thể nhận ra chủ tịch tỉnh Lôi vô cùng mất hứng.

    Khâu Minh Sơn nhất thời khựng lại.

    Đây là ý gì?

    Dường như mình đâu có chỗ nào bất kính với chủ tịch tỉnh Lôi.

    "Chủ tịch tỉnh, tôi... tôi không hiểu..."

    Khâu Minh Sơn sửng sốt, không hiểu trả lời.

    "Hắc hắc, cậu còn giả hồ đồ? Tôi thấy cậu khá tỉnh táo đấy. Bài văn kia viết rất tốt, tinh thần của bí thư Vinh thế nào viết rất là cặn kẽ, trích dẫn thì rất thỏa đáng. Các đồng chí ở trên này đều đang biểu dương cậu đấy, ánh mắt chính trị rất nhạy cảm, trình độ lý luận càng ngày càng cao."

    Lôi Vân Cương lạnh lùng nói, giọng nói lạnh tới tận xương.

    Khâu Minh Sơn càng thêm sững sờ và ngơ ngác, không biết vì sao Lôi Vân Cương đột nhiên nổi giận lôi đình. Nhưng mà hình như bài viết của hắn đã chọc giận Lôi Vân Cương.

    Thế nhưng, trong khoảng thời gian này mình chỉ có viết một bài, mà bài viết đó chắc chắn không thể chọc giận Lôi Văn Cương, nó được viết hoàn toàn theo tư tưởng Lôi Văn Cương mà.

    Vậy tại sao chủ tịch tỉnh Lôi lại nói theo tinh thần bí thư Vinh?

    Bí thư Vinh, Khâu Minh Sơn đương nhiên biết, đây là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thanh Sơn Vinh Khải Cao.

    Quan niệm chấp chính của Vinh Khải Cao luôn chú trọng bình ổn, khác hẳn với chủ nghĩa cấp tiến của Lôi Vân Cương, tạo ra khoảng cách chia rẽ nghiêm trọng, điểm này, quan trường tỉnh Thanh Sơn ai mà chẳng biết.

    "Chủ tịch tỉnh Lôi, tôi..."

    Trong khoảng thời gian ngắn, Khâu Minh Sơn quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.

    Hoàn toàn sững sỡ.

    "Đồng chí Khâu Minh Sơn, tôi thật không nghĩ tới cậu lại là người như vậy... Cậu tự giải quyết cho tốt đi!"

    Lôi Vân Cương nổi giận nói, "ầm" một tiếng cúp điện thoại.

    Nghe những âm thanh tút tút, đầu Khâu Minh Sơn xưng như cái đấu, sửng sốt một lúc mới đặt loa xuống, đưa tay vuốt tóc mà chẳng hiểu gì.

    Hắn và Lôi Vân Cương, có thể coi là người trên kẻ dưới, vốn là cùng học một trường, Lôi Vân Cương lớn hơn hắn 7, 8 tuổi, Khâu Minh Sơn vẫn coi là một người anh. Lôi Vân Cương có năng lực có quyết đoán, kiên quyết tiến thủ, được Khâu Minh Sơn kính trọng vôn cùng. Đã qua nhiều năm, Khâu Minh Sơn toàn tâm toàn ý đi theo Lôi Vân Cương, Lôi Vân Cương đối với hắn cũng rất coi trọng, quan hệ đôi bên cực kỳ hòa hợp.

    Ở trong ký ức của Khâu Minh Sơn, Lôi Vân Cương mặc dù tính khí không được tốt, bình thường luôn dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy cán bộ sai phạm, nhưng đối với Khâu Minh Sơn vẫn luôn vô cùng nhẹ nhàng, hầu như chẳng bao giờ nổi giận.

    Cơn giận hôm nay đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải.

    Có thể nói, Lôi Vân Cương đã không còn giận một cách bình thường, mà đã chỉ thẳng vào Khâu Minh Sơn nói "tiểu nhân hèn hạ", muốn cắt áo đoạn nghĩa, từ nay về sau tuyệt giao với hắn.

    Nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

    Chỉ là, hắn không biết, cũng không đoán được.

    Trong lòng Khâu Minh Sơn vô cùng buồn phiền!

    Đã xảy ra chuyện gì?

    Kiểu gì cũng phải làm cho rõ, không rõ không được.

    Buồn bực một lúc, Khâu Minh Sơn đang định gọi điện thoại cho Lôi Vân Cương, nói rằng ở giữa chắc chắn có hiểu lầm. Tuy rằng có thể là vẫn sẽ bị mắng, thậm chí thóa mạ, nhưng bị mắng chuyện nhỏ, làm cho rõ chân tướng mới là chuyện lớn.

    Khâu Minh Sơn vừa vươn tay, còn chưa bắt cầm vào loa thì thư ký đã đẩy cửa đi vào, trong tay cầm mấy tờ báo mà sắc mặt vô cùng cổ quái.

    Thư ký vừa vào cửa đã giật mình hoảng sợ.

    Sắc mặt Khâu Minh Sơn rất khó coi, thư ký theo Khâu Minh Sơn đã nhiều năm, đây mới là lần đầu nhìn thấy hắn phiền muộn như vậy.

    Đã xảy ra chuyện gì?

    "Bí thư Khâu, “nhật báo Thanh Sơn” hôm nay đã có rồi..."

    Nuốt một ngụm nước bọt, thư ký mới thấp giọng nói.

    "Ừ."

    Khâu Minh Sơn gật đầu, thu tay trở về.

    Cuộc điện thoại quan trọng như vậy đương nhiên không thể làm trò trước mặt thư ký được.

    Thư ký cẩn thận từng li từng tí đi tới, khẽ đặt tờ báo trước mặt Khâu Minh Sơn, do dự một lúc, mới thấp giọng nói: "Bí thư Khâu, anh đã sửa bài viết hôm đó à?"

    "Cái gì?"

    Khâu Minh Sơn đâu có đặt tâm tư vào mấy tờ báo, nghe vậy nhất thời một nhíu mày.

    "Dạ, là như vậy, bài viết đăng trên báo hôm nay hình như phương diện nội dung có chút khác với bản gốc..."

    Thư ký vừa quan sát thần sắc của Khâu Minh Sơn vừa cẩn thận nói.

    Người thư ký này cũng là một trong những người soạn bài viết, hắn biết rõ nội dung. Khi nhật báo Thanh Sơn vừa đến, hắn đã đọc và phát hiện nội dung khác hoàn toàn do với nguyên bản.

    "A?"

    Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn dương lên, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt, lập tức cầm tờ báo trước mặt, lật tới trang thứ 3. Những bài viết mang tính lý luận đều được đăng ở trang này.

    Đã tới lúc cảnh giác với trào lưu tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản đang tràn lan”.

    Một cái tiêu đề màu đen to đùng đập vào mắt Khâu Minh Sơn.

    Điều này không có gì.

    Mấy năm nay, thường xuyên phát sinh luận chiến giữa phái cấp tiến và tiệm tiến (4). Các loại quan điểm đối chọi gay gắt thường xuất hiện trên tạp chí đảng, truyền thông hải ngoại coi đây là đấu tranh tư tưởng giữa hai phái "cải cách" và "bảo thủ".

    (4): tiệm tiến: tiến dần từng bước
    Cấp tiến: tiến nhanh

    Điểm chết người ở chỗ, dưới cái tiêu đề này lại in một cách rõ ràng dòng chữ: tác giả, Phó Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa - Khâu Minh Sơn.

    Nói cách khác, bài báo này do chính hắn "viết".

    May mà công phu hàm dưỡng của Khâu Minh Sơn tương đối tốt, nhưng cũng phải trợn mắt há mồm.

    Cái trò gì đây?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bình luận, ném đá, chém gió: Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 11-04-2013 lúc 22:19.

  8. Bài viết được 37 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    niemdc1,tuyendet,
  9. #5
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định

    Chương 4: Cậu thật to gan!

    Dịch: Hoàng Oanh

    Biên dịch: Hoàng Oanh
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    "Ầm" một tiếng!

    Khâu Minh Sơn nhẫn nại đến lúc xem xong bài viết thì không còn kiềm chế được nữa, vỗ mạnh một cái xuống bàn, chén trà, bút viết trên bàn lập tức kêu lên leng keng, rơi xuống mặt đất, chén nước nát bấy.

    "Lẽ nào lại vậy!"

    Khâu Minh Sơn gầm lên giận dữ, sắc mặt đen xì, hai mắt phun lửa.

    Thư ký không khỏi sợ hãi liền lùi lại hai bước, há mồm líu lưỡi.

    Trong lúc Phó bí thư Khâu ở trong văn phòng giận dữ, thì đồng chí Phạm Hồng Vũ đang tựa mình vào một chiếc ghế trong phòng 2, ung dung nâng chén trà nhấp một ngụm.

    Chuyện đã làm, kết quả ra sao thì phải đợi mới biết.

    Nhưng mà Phạm Hồng Vũ đoán, chắc chắn là lão nhân gia không nhịn nổi rồi.

    Khâu Minh Sơn và bố hắn là Phạm Vệ Quốc tha cho hắn mới là lạ!

    Cũng may cảnh sát Phạm là người già đời, dù gặp sóng to gió lớn cũng không sợ hãi.

    Lão tử đã chết một lần rồi, có gì mà phải sợ?

    Trong mấy ngày này, Phạm Hồng Vũ đã dần thích ứng với việc "sống lại", bình tâm tĩnh khí nhớ lại những chuyện kiếp trước một lần, sau đó rút ra một kết luận: cảnh sát Phạm đã hi sinh vì nhiệm vụ!

    Không phải, giải thích thế này cũng không ổn.

    Ông trời hình như đang đưa hắn vào một trò chơi, cảnh sát Phạm cho dù trong lòng phiền muộn vạn phần, nhưng cũng không thể tránh được.

    Được rồi, việc đã đến nước này, vậy đối mặt với hiện thực đi!

    Sống thêm một lần cũng chưa chắc là chuyện xấu.

    Phạm Hồng Vũ nghĩ linh tinh, nâng chung trà lên đang chuẩn bị uống ngụm thứ hai thì cửa phòng bật ra đánh ầm một tiếng, thư ký của Khâu Minh Sơn là Thái Dương lao vào như đạn pháo.

    Thái Dương là Trưởng phòng thư ký số 2, là lãnh đạo trực tiếp của mọi người trong phòng này. Thái Dương vô cùng bội phục Khâu Minh Sơn, đã từng không kiêng kỵ tuyên bố, thần tượng mà hắn sùng bái chính là Bí thư Khâu. Xử lý công việc ngày thường đều lấy Khâu Minh Sơn làm gương, vừa lịch lãm vừa cẩn trọng, đi đứng thì không nhanh không chậm, rất có quan uy.

    Mà bây giờ, Trưởng phòng thứ ký số 2 Thái Dương như bị lửa châm mông.

    Trong giây lát đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Trưởng phòng đang thở hổn hển.

    "Phạm... Phạm Hồng Vũ!"

    Thái Dương trực tiếp đưa mắt về phía chỗ thư ký Phạm đang ngồi, vừa thở mạnh vừa gầm lên, hai hàng lông mày dựng đứng.

    Đến rồi!

    Phạm Hồng Vũ bình tĩnh, nhẹ đặt chén trà xuống, mỉm cười đứng lên.

    "Sếp gọi gì em vậy?"

    "Cậu... cậu!"

    Thấy Phạm Hồng Vũ tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, Thái Dương tức tới mức không thở ra hơi, thật muốn chửi cho một trận.

    Có chuyện gì ư?

    Đúng là to gan, chưa thấy ai gan to như vậy.

    Dám tự ý sửa bài viết của Phó bí thư Khâu!

    Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể trăm phần trăm xác định Phạm Hồng Vũ chính là quỷ giở trò, nhưng theo phân tích thì hắn là hiềm nghi lớn nhất.

    Vậy mà tiểu tử này còn tỏ vẻ không biết đại họa lâm đầu?

    Còn dương dương đắc ý nữa chứ!

    "Cậu, đi theo tôi!"

    Thái Dương cố gắng nuốt những lời chửi bới vào trong bụng, giậm chân quát lớn.

    "Dạ, được."

    Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi vì sao, vẫn cười tủm tỉm như trước, vui vẻ rời vị trí đi theo.

    Các đồng nghiệp trong phòng ai nấy đều trợn mắt, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.

    Nhưng từ thái độ tức giận của Trưởng phòng Thái cũng có thể đoán được, tuyệt đối đấy không phải chuyện tốt. Lẽ nào tiểu Phạm gây họa?

    "Cậu làm chuyện tốt rồi đấy!"

    Vừa qua khúc cua hành lang, Thái Dương liền dừng bước, nghiêng đầu tàn bạo nhìn Phạm Hồng Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu, hai mắt như phun lửa.

    Phạm Hồng Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
    "Sếp, đừng nổi giận chỗ này, chúng ta mau tới chỗ Phó bí thư Khâu đi, Phó bí thư mà chờ lâu lại nổi giận lần nữa thì không lợi."

    Thái Dương thiếu chút nữa tức giận mà ngất đi, vất vả lắm mới nén được giận, cắn răng hỏi:
    "Cậu, cậu nói thật cho tôi biết, bài viết kia có phải do cậu sửa không?"

    "Đúng, là em sửa."

    Phạm Hồng Vũ thẳng thừa nhận.

    Việc này, dù sao cũng không chối được.

    Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ cũng không dự định chối.

    Thật ra, hậu quả cũng không đến mức quá nghiêm trọng, Phạm Hồng Vũ đang suy nghĩ cách thuyết phục Khâu Minh Sơn, giúp lão nhân gia tiếp thu nội dung bài viết theo “quan điểm mới” của hắn. Nếu như có thể tác động, vậy thì quá tốt, lợi ích và hiệu quả không cần nói cũng biết.

    "Được, cậu nhận rồi đó!"

    Thái Dương gật đầu, vươn tay chỉ vào Phạm Hồng Vũ, thân hình run rẩy.

    Thật ra, trong hai tháng Phạm Hồng Vũ đi làm, Thái Dương rất là chiếu cố. Thứ nhất là vì nể mặt Phạm Vệ Quốc, thứ hai là Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ hoạt bát, biết đánh cả bóng rổ và bóng bàn, chữ lại viết rất đẹp, rất hợp với khẩu vị của Thái Dương. Hơn nữa biểu hiện của Phạm Hồng Vũ cũng được coi là ổn, tuy rằng tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm, thỉnh thoảng phạm sai lần nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

    Không ngờ hắn lại làm ra chuyện tày đình như vậy!

    Tự ý sửa bài viết của Phó bí thư Khâu, hơn nữa còn dám lấy danh nghĩ Phó bí thư đăng bài. Chuyện này Thái Dương chưa bao giờ gặp, thậm chí ngay cả mơ cũng chưa thấy!

    "Sếp, em không định chối đâu. Việc này nếu Phó bí thư Khâu có hỏi em sẽ chủ động nhận tội."

    Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng, ung dung như trước.

    "Được, được lắm. Cậu tự mình giải thích với Phó bí thư Khâu đi!"

    Thái Dương chọc tức mà không phát được, run rẩy mím môi xoay người, nổi giận đùng đùng đi về phía trước.

    Sắc mặt Khâu Minh Sơn thật ra tương đối bình tĩnh, chí ít cũng không nhận ra chỗ nào dị dạng quá lớn, chỉ là trong mắt vẫn bùng lửa giận, cho thấy trong lòng hắn không được bình thường như trên mặt.

    Phạm Hồng Vũ đi theo Thái Dương chậm rãi bước vào văn phòng của Khâu Minh Sơn, bình tĩnh nhìn Khâu Minh Sơn và vẫn mỉm cười như trước.

    Thái Dương gật đầu với Khâu Minh Sơn một cái sau đó đi ra ngoài đóng cửa.

    "Tiểu Phạm, chuyện này là thế nào?"

    Khâu Minh Sơn trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, tay cầm tờ báo nói.

    "Bí thư Khâu, bài viết kia là do cháu sửa."

    Phạm Hồng Vũ cũng không giấu diếm, thuận miệng thừa nhận.

    Khâu Minh Sơn lạnh nhạt nói:
    "Ta biết. Ta vừa mới gọi điện thoại cho chủ nhiệm Văn. Lá gan của cậu không nhỏ đâu, dám chơi trò treo đầu dê bán thịt chó này."

    Phạm Hồng Vũ mỉm cười.

    Điều này cũng không khó đoán, bởi vì chẳng ai ngờ Phạm Hồng Vũ lại lớn gan như vậy, dám tự ý thay đổi bài viết của Phó bí thư Địa ủy. Chủ nhiệm Văn đâu có biết gì, khi Phạm Hồng Vũ tìm tới đưa bài chỉ xem lướt qua nội dung, thấy bài viết do Khâu Minh Sơn ký, có cả con dấu đỏ thẫm của Địa ủy Ngạn Hoa thì lập tức gửi bài đăng liền.

    Hóa ra trên đường đi Phạm Hồng Vũ đã tráo tài liệu, chỉ giữ lại tờ cuối cùng, được cái là tờ cuối chỉ có mấy câu văn, nội dung phía trước đã được hắn điều chỉnh cho khớp, thế nên chẳng ai nhận ra điều gì cả.

    Làm một cảnh sát lõi đời, cái trò vặt này đối với Phạm Hồng Vũ mà nói dễ như ăn kẹo.

    "Bí thư Khâu, cháu chẳng qua chỉ viết cách nghĩ trong lòng mình ra mà thôi."

    Phạm Hồng Vũ rất bình tĩnh nói.

    Câu này thì có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo. Trên thực tế, Phạm Hồng Vũ có suy nghĩ khá giống với Khâu Minh Sơn. Đương nhiên có một số điểm không giống, chỉ là vì cơn bão chính trị 20 năm trước, Phạm Hồng Vũ buộc phải thay đổi.

    Hi vọng rằng bài viết này có thể thay đổi được lịch sử!

    Khâu Minh Sơn vẫn chưa nổi giận, nhẹ nhàng buông tờ báo, hỏi:
    "Từ đầu đến cuối, đều do cậu viết?"

    "Đúng, chuyện này cháu không thể đem nói với người khác được."

    "Vậy ư?"

    Cũng không kỳ quái chuyện tại sao Khâu Minh Sơn không tin. Bỏ qua vấn đề quan điểm sang một bên, bài viết này nêu những luận điểm cực kỳ chính xác, vần ý nghiêm cẩn, phong cách không bình thường, câu nào câu nấy đều là phong phạm của cao thủ hạng nhất. Khâu Minh Sơn tự vấn, cho dù hắn có tự mình chấp bút thì trình độ cũng chẳng hơn bao nhiêu.

    Phạm Hồng Vũ là là một tên mới tốt nghiệp đại học, tuổi đời mới 20, sao có thể viết được?

    Hơn nữa, sâu trong nội tâm của Khâu Minh Sơn đã nhận định đây là một âm mưu, vậy thì càng không phải do Phạm Hồng Vũ viết, phía sau nhất định có người chỉ điểm.

    Phạm Hồng Vũ trầm ngâm một chút, lập tức nói:
    "Bí thư Khâu, mặc kệ chú tin hay không, không có ai dính vào bài viết này ngoài cháu đâu ạ."

    Khâu Minh Sơn hai mắt hơi chớp mắt một cái, yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ.

    Phạm Hồng Vũ cũng chẳng né tránh.

    "Được, vậy cậu nói cho ta biết, vì sao lại sửa bài viết này?"
    Sau một lúc, Khâu Minh Sơn hỏi.

    Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng hít một hơi, ưỡn ngực, nói:
    "Bí thư Khâu, cháu cho rằng, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt. Quốc gia của chúng ta nghèo đói lâu ngày, đúng là đã tới lúc không thể không thay đổi. Thể chế chính trị, thể chế kinh tế đều cần cải cách, cần phải giải phẫu. Thế nhưng, cải cách không có nghĩa là phải tiến thực nhanh, càng không có nghĩa là đập nát tất cả. Tư tưởng phải được giải phóng thì cải cách mới thâm nhập, điều này cũng không có gì sai. Nhưng mà, phải tiến hành từ từ, từng bước một, ăn một miếng to không thể béo được. Chúng ta là một nước lớn, lãnh thổ rộng mênh mông, nhân khẩu đông đúc, địa hình lại phân chia khác nhau một cách rõ ràng, trình độ giáo dục của quần chúng cũng có khác biệt rất lớn. Cho nên, mọi việc đều không thể lấy áp đặt mà làm, phải phân tích toàn diện hai mặt phải trái. Phải xác định quy hoạch chính xác, từng bước kiểm chứng, hướng dẫn quần chúng đi từng bậc thang một. Trong quá trình giải phóng tư tưởng, tiến hành cải cách, chúng ta đồng thời phải nâng cao cảnh giác, đề phòng tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản nảy sinh, đề phòng việc lợi dụng dân chủ bàn luận một cách vô tổ chức. Muốn đất nước lớn mạnh cần phải cải cách, nhưng cải cách phải dựa trên căn cơ ổn định. An ninh trật tự được đảm bảo, quần chúng giữ vững lập trường thì mới là điều kiện tốt nhất để cải cách, nếu không sẽ loạn hết!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bình luận, ném đá, chém gió: Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 11-04-2013 lúc 23:00.

    ---QC---


  10. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    niemdc1,tuyendet,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status