TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 11 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 52

Chủ đề: [Zombies, hài hước][Truyện tiếng Anh] Warm Bodies - Isaac Marinon(New: Page 66)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Thủ đô Zimbawe
    Bài viết
    2,991
    Xu
    44,500

    Mặc định [Zombies, hài hước][Truyện tiếng Anh] Warm Bodies - Isaac Marinon(New: Page 66)

    WARM BODIES

    Isaac Marion


    Nhóm dịch Tiếng Anh
    Dịch: tobano

    Giới thiệu
    Truyện thuộc thể loại zombie lãng mạn trữ tình, dài 18 chương, 82 trang, 3 trang đầu tiên là hình ảnh mục lục. Trang đầu tiên là trang 4. Văn phong hài ước nhiều tình tiết, tác giả đã thành công trong việc phân tích tâm trạng 1 zombie biết yêu.

    Truyện đã được chuyển thành phim, sắp chiếu đầu tháng hai tới, mời tất cả cùng xem đoạn trailer sau:
    http://www.youtube.com/watch?v=x3ErWNBX9Rc

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Tớ chết rồi nhưng cũng không đến nỗi tệ. Tớ tự học cách sống như vậy. Tớ xin lỗi tớ không thể tự giới thiệu một cách đàng hoàng được vì tớ không còn cả cái tên. Cả bọn tớ đều như vậy. Bọn tớ mất chúng giống như người ta mất chìa khóa xe, quên chúng giống như quên những ngày kỷ niệm. Tên của tớ có thể bắt đầu bằng chữ "R" và đó là tất cả những gì tớ nhớ hiện nay. Nghe có vẻ tức cười bởi vì ngay lúc tớ còn sống tớ luôn không nhớ tên mọi người. Bạn tớ, "M" nói rằng điều hài ước của zombie là mọi thứ đều rất vui vẻ nhưng bạn không thể cười bởi vì môi bạn đã mục nát rồi.

    Không ai trong bọn tớ nhìn có vẻ thu hút đặc biệt cả nhưng Thần Chết tương đối tốt bụng đối với tớ hơn là vài người. Tớ vẫn còn nằm trong trạng thái đầu tiên của xác chết chưa thối rữa. Chỉ có màu da xám ngoẹt một tí, hơi bốc mùi khó ngửi và quầng thâm chung quanh mắt. Tớ có thể gần như thông qua hình tượng một người đang sống cần phải có kỳ nghỉ hè. Trước khi trở thành zombie, tớ có thể là một thương nhân, nhân viên ngân hàng hoặc người môi giới chứng khoán hay có thể là một người tập sự trẻ tuổi đang học làm cái gì đó bởi vì quần áo tớ mặc khá tốt. Quần tây đen, áo sơ mi xám, cà vạt đỏ. Đôi khi M hay ghẹo tớ. Gã chỉ tay vào cà vạt tớ rồi cố gắng cười, gã sặc, tiếng gầm gừ vang lên từ sâu trong bụng gã. Quần áo gã mặc là một cái quần jean lủng lỗ chỗ, một cái áo thun trắng bình thường. Hiện tại cái áo thun này nhìn phát khiếp. Gã nên chọn một cái màu đậm hơn thì phải.

    Bọn tớ thích nói chuyện đùa và đưa ra ý kiến về quần áo bởi vì những chọn lựa thời trang lần cuối này là phương cách duy nhất cho biết bọn tớ là ai trước khi trở thành không giống ai như bây giờ. Một vài người ăn mặc không được rõ ràng như tớ chẳng hạn như quần sọt, áo len tay dài, váy ngắn và áo khoác. Do đó bọn tớ thường hay đoán mò bừa bãi.

    Bạn là bồi bàn. Bạn là học sinh. Nhớ cái gì không.

    Không bao giờ nhớ nổi.

    Tớ biết bọn tớ không ai có được ký ức cụ thể. Tất cả chỉ là một kiến thức hoặc dấu vết mơ hồ về một thế giới đã biến mất. Ấn tượng phai nhạt của đời sống quá khứ được nối với nhau như chân tay của bóng ma. Bọn tớ nhận biết nền văn minh hiện đại với những tòa nhà cao, xe hơi và một cái nhìn tổng quát nhưng bọn tớ không có lấy một vai trò cá nhân nào trong ấy. Không lịch sử ghi chép. Bọn tớ ở đây thế thôi. Bọn tớ làm những gì cần làm, thời gian trôi qua, không ai hỏi câu nào. Giống như tớ thường nói, không đến nỗi tệ lắm. Bọn tớ có vẻ khờ khạo không đầu óc nhưng không phải vậy. Cái bánh răng han rỉ của lập luận vẫn còn quay nhưng nó chỉ được điều chỉnh lùi lại cho tới khi hành động bên ngoài trở nên khó thấy. Bọn tớ gầm gừ và rên rỉ, bọn tớ nhún vai và gật đầu đôi khi có vài từ được phát ra. Thật ra cũng không có gì phân biệt trước đó.

    Bọn tớ quên tên của mình đây là điều làm cho tớ buồn. Đối với tớ điểm này rất ư là bi kịch trong tất cả các thứ. Tớ tưởng nhớ cái tên mình, tớ tiếc thương cho tên những người khác bởi vì tớ thích bọn họ nhưng tớ không biết bọn họ là ai. Vài trăm người bọn tớ sống trong một phi trường bỏ hoang bên ngoài một thành phố lớn nào đó. Rõ ràng bọn tớ không cần chỗ ngủ hoặc sưởi ấm nhưng bọn tớ thích có tường chung quanh và mái nhà trên đầu. Nếu không bọn tớ có thể lang thang trong một khu vực rộng rãi đầy cát bụi nào đó và có thể đó là một điều tệ hại ghê gớm. Không có gì chung quanh, không có gì để nhìn hoặc sờ mó, không có một thứ gì trong tầm mắt, chỉ có bọn tớ và một khoảnh nhỏ của bầu trời. Tớ hình dung ra cái khung cảnh như vậy giống như chết toàn tập. Một khoảng trống mênh mông và tuyệt đối. Tớ nghĩ rằng bọn tớ ở chỗ này khá lâu rồi. Tớ vẫn còn tất cả cơ bắp nhưng một vài người lớn tuổi chỉ còn lại bộ xương kết dính với nhau qua một ít cơ bắp khô cong lên như khô bò. Kỳ diệu thay đám cơ bắp này vẫn còn co duỗi và bọn họ tiếp tục di động. Tớ chưa bao giờ thấy ai "chết" vì tuổi già cả. Có thể bọn tớ sẽ sống mãi muôn đời, tớ không biết rõ lắm. Đối với tớ, tương lai cũng mờ mịt như quá khứ. Tớ không thể tự mình quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh hiện tại và hiện tại cũng không phải là điều cần phải gấp gáp. Bạn có thể nói cái chết làm tớ thả lỏng tâm thần.

    Tớ đi thang cuốn, ở đó M tìm thấy tớ. Tớ dùng thang cuốn nhiều lần mỗi ngày khi nó có thể chuyển động. Điều này đã trở thành một nghi lễ. Phi trường đã hoang vắng nhưng đôi khi năng lượng vẫn còn khởi động, có thể dòng điện phát ra lúc có lúc không từ máy phát điện khẩn cấp ở sâu trong lòng đất. Những bóng đèn nhấp nháy, máy móc giật nảy lên chuyển động và các màn ảnh chớp động. Tớ mừng rỡ trước những lúc như thế. Cảm giác của mọi thứ sống lại. Tớ đứng trên những bậc thang đang cuốn lên giống như một linh hồn đi vào thiên đường, giấc mơ ngọt ngào của tuổi thơ bây giờ là một chuyện đùa nhạt nhẽo. Sau khoảng 30 lần đi thang cuốn, tớ gặp M đang chờ tớ ở đầu cầu thang. Mấy trăm cân mỡ và bắp cơ trải dài trong một cái khung cao gần 2 mét, đầu trọc, râu quai nón, đầy vết bầm và mục nát, gương mặt xấu xí của gã xuất hiện trong tầm mắt tớ ngay khi cầu thang cuốn lên tới đỉnh. Có phải gã là thiên thần đến đón tớ ngay tại cổng? Miệng gã rách nát tả tơi đang phun ra những chất lỏng màu đen. Gã đưa tay chỉ về một hướng mơ hồ rồi gầm gừ, "Thành phố." Tớ gật đầu đi theo gã. Bọn tớ đi ra ngoài tìm thực phẩm. Chung quanh bọn tớ một cuộc săn bắn hình thành ngay khi bọn tớ lê lết hướng về khu thị tứ. Chẳng khó khăn gì cả để có thể chiêu mộ người khác cho cuộc hành trình này ngay cả khi bọn họ không đói. Tập trung ý nghĩ là một điều hiếm khi xảy ra và bọn tớ sẽ theo sau khi thấy có biểu hiện. Nếu không bọn tớ chỉ lảng vảng chung quanh và rên rỉ suốt ngày. Bọn tớ thường xuyên làm chuyện này. Nhiều năm dài như vậy. Cơ nhục héo khô trên xương bọn tớ và bọn tớ đứng đây chờ đợi điều đó đến. Tớ thường tự hỏi mình bao tuổi nhỉ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đăng ký dịch ở đây

    Góp ý báo lỗi ở đây

    Thảo luận ở đây
    Lần sửa cuối bởi tobano, ngày 07-02-2013 lúc 11:18.
    ---QC---


  2. Bài viết được 92 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    khongcotai,Silen,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Thủ đô Zimbawe
    Bài viết
    2,991
    Xu
    44,500

    Mặc định

    WARM BODIES

    Isaac Marion


    Nhóm dịch Tiếng Anh
    Dịch: tobano


    Thành phố mà bọn tớ thường hay đi săn ở kế bên rất tiện. Bọn tớ tới đó vào buổi trưa ngày hôm sau và bắt đầu đi tìm thịt tươi. Cảm giác của cơn đói mới này rất kỳ lạ. Bọn tớ không cảm thấy đói trong bụng, vài người trong nhóm còn không có cả bụng nữa. Nhưng bọn tớ lại có cái cảm giác đó khắp nơi, cảm giác trầm mình chìm đắm trong cảm xúc giống như tế bào xẹp dần. Mùa Đông năm ngoái, khi vô số con mồi sống gia nhập hàng ngũ bọn tớ thì việc kiếm mồi đã trở nên càng hiếm hoi, tớ ngắm nhìn một vài người bạn chết thật. Quá trình phi thăng thì không gây nhiều kịch tính lắm. Bọn họ chỉ chậm dần rồi ngưng hẳn, sau một hồi lâu, tớ nhận ra là họ đã thành cái xác không hồn. Trước tiên, điều này làm tớ náo động nhưng nó ngược lại với quy ước cần phải thông báo khi một người trong bọn tớ chết. Tớ tự làm khuây khỏa mình với cái gầm gừ.

    Tớ nghĩ ngày tận thế sắp đến rồi bởi vì những thành phố mà bọn tớ dạo quanh cũng mục nát giống như bọn tớ. Những tòa nhà cao tầng đổ nát, Những chiếc xe rỉ sét choán đầy đường. Những tấm kiếng đều vỡ nát, gió thổi xuyên qua những lỗ hổng trên cao làm ra những tiếng gào thét như những con thú trước khi dãy chết. Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra. Bệnh tật. Chiến tranh. Xã hội sụp đổ. Hoặc có thể chính là bọn tớ. Cái Chết thay cho sự Sống. Tớ đoán rằng điều này đã không còn quan trọng nữa. Một khi bạn đến tận cùng của thế giới bên kia thì chẳng quản gì đến việc bạn đi con đường nào để đến.

    Bọn tớ bắt đầu ngửi thấy mùi "người sống" khi tiến gần tới một dãy phòng đổ nát. Cái mùi mà bọn tớ đánh hơi được không phải là mùi mồ hôi hay da thịt mà là năng lượng cuộc sống đang sôi sục trong họ giống như sự ion hóa của tia chớp dưới cơn mưa bão(1). Bọn tớ không hửi mùi bằng mũi mà bằng nó được đánh thức từ sâu bên trong tiềm thức giống như mù tạt cải xanh (2). Bọn tớ phân tán và xông vào bên trong tòa nhà.

    Bọn tớ tìm thấy họ túm tụm với nhau trong một căn phòng nhỏ xíu có cửa sổ trên cao. Họ ăn mặc tệ hơn bọn tớ, họ quấn quanh người quần áo rách rưới như giẻ rác, tất cả bọn họ cần phải được cạo râu. M thì luôn mang bộ râu quai nón ngắn màu vàng cho phần thịt tươi còn lại của gã, nhưng những zombie khác trong nhóm tớ luôn mày râu nhẵn nhụi. Cho dù biết điều này chỉ là một trong dáng vẻ của người đã chết, nhưng lại thêm một chuyện bọn tớ không cần phải lo nghĩ đến nữa. Râu, tóc, móng tay móng chân, ... không còn những phát triển sinh học bình thường. Thân thể hoang dã của bọn tớ đã trở nên dễ dãi.

    Chậm chạp và vụng về nhưng với quyết tâm không thay đổi, bọn tớ lao mình vào tấn công những kẻ "sống". Tiếng đạn ghép vang vọng, mùi thuốc súng và máu tanh bao trùm không gian. Những vệt máu đen tung tóe trên tường. Cảnh tượng mất một cánh tay, một cái chân, một phần thân thể xem như không ai để ý, nhún vai xem thường. Một vấn đề bé tí chẳng ra gì. Nhưng một vài người bọn tớ bị bắn vào đầu, họ lăn ra chết thật. Hiển nhiên cái đống óc màu xám héo khô đó vẫn còn một chút giá trị bởi vì nếu bọn tớ mất nó bọn tớ trở thành cái xác chết thật. Những gã zombie chung quanh tớ té xuống đất thùi thụi nhưng không sao bọn tớ đông vô kể. Bọn tớ quá hung hãn. Bọn tớ tràn ngập họ và bọn tớ bắt đầu bữa tiệc.

    Ăn thịt tươi không phải là một công việc thoải mái. Tớ cắn đứt cánh tay của một người nhưng tớ ghét điều này. Tớ ghét tiếng gào thét của gã bởi vì tớ không thích đau đớn, tớ cũng không thích làm đau kẻ khác nhưng thế giới này là như vậy. Đó là việc bọn tớ đang làm. Dĩ nhiên tớ không ăn hết cả người gã, nếu tớ để dành lại bộ óc, gã sẽ đứng dậy đi theo bọn tớ trở về phi trường và điều này có thể làm cho tớ cảm thấy tốt hơn. Tớ sẽ giới thiệu gã với mọi người và có thể bọn tớ đứng xung quanh gã rồi gầm gừ rên rỉ một hồi. Đây là điều rất khó cho bọn tớ nói lên hai chữ "bạn bè", đó là cái gì? Nhưng làm như vậy cũng gần giống thôi.

    Nếu tớ tự kiềm hãm mình, nếu tớ rời đi trước ... nhưng tớ không làm, tớ không thể. Lúc nào cũng vậy tớ đi thẳng vào lúc tốt nhất, thời điểm mà nó làm cho đầu óc tớ sáng lên như ngọn đèn tuýp. Tớ ăn bộ óc khoảng chừng 30 giây là tớ có trí nhớ. Hình ảnh của những cuộc diễn hành, mùi nước hoa, nhạc, ...đời sống chiếu qua. Rồi thì chúng nhạt dần và tớ đứng dậy, bọn tớ lại lủi thủi rời xa thành phố mà vẫn là lạnh lẽo và xám ngoẹt nhưng lại có cảm giác tốt hơn một tí. Không "tốt", chính xác là không "vui vẻ", nhất định không phải là "đang sống", tuy nhiên ... ít chết hơn một tẹo. Đó là tất cả bọn tớ có thể làm. Tớ theo đuôi cả nhóm khi thành phố từ từ biến mất sau lưng. Bước chân tớ có vẻ nặng nề hơn những người khác.

    Khi tớ dừng lại trước một cái hố chứa đầy nước mưa để rửa sạch máu dính trên mặt và quần áo, M đi đến sau lưng và vỗ lên vai tớ. Gã biết tớ không thích một vài thói quen của bọn tớ. Gã biết tớ nhạy cảm hơn so với mọi người. Thỉnh thoảng gã ghẹo tớ bằng cách xoắn tóc tớ lại giống như cái đuôi heo và nói, “Con gái. Đúng ….là … con gái.” Nhưng gã cũng biết khi nào tớ tức giận nghiêm trọng. Gã vỗ vai tớ và nhìn thẳng vào mặt tớ. Gương mặt gã không có khả năng diễn cảm bất kỳ điều gì nhưng tớ biết gã muốn nói gì. Tớ gật đầu và bọn tớ tiếp tục bước đi. Tớ không biết tại sao phải giết người. Tớ không biết cắn đứt cổ họng người khác để được cái gì. Tớ ăn cắp thứ đồ người khác có để bù đắp vào thứ tớ không có. Người đó biến mất và tớ còn lại đây. Rất đơn giản nhưng vô cảm, một cái luật độc đoán đến từ những nhà lập pháp điên cuồng ở trên trời. Tuy vậy cứ giữ cái luật này làm cho tớ tiếp tục “sống” do đó tớ vẫn phải theo nó tới cùng. Tớ ăn cho đến khi không muốn nữa, rồi lại ăn. Tớ không biết tại sao chuyện lại bắt đầu. Làm sao bọn tớ trở thành như thế này. Có thể đó một vi khuẩn bí ẩn nào chăng? Hoặc tia gamma. Hay một lời nguyền cổ xưa. Hoặc là một cái gì đó vô lý hơn nữa. Không ai nhiều nói về chuyện đó. Bọn tớ ở đây và cứ như thế mà thôi. Bọn tớ không hề phàn nàn. Bọn tớ không đặt câu hỏi. Bọn tớ tự lo lấy công việc của mình.

    Ở giữa tớ và thế giới bên ngoài có một khoảng cách rất lớn. Cái khoảng cách này rất rộng mà cảm giác của tớ không thể xuyên qua được. Ngay từ lúc tiếng gào thét vang tới bờ bên kia, nó đã trở thành tiếng rên rỉ. Ngay tại cổng “Nơi đến” bọn tớ được chào đón bởi một nhóm nhỏ, bọn họ quan sát bọn tớ với đôi mắt đói hoặc những lỗ trống trên gương mặt. Bọn tớ thả chiến lợi phẩm xuống đất: hai người gần như còn nguyên chỉ có bị cắn vài cái ở chân và thân mình, tất cả còn ấm áp. Có thể gọi là phần ăn dư thừa hoặc đồ ăn đem về. Những đồng chí zombie bọn tớ nhào vào họ và làm tiệc họ ngay trên mặt đất như dã thú. Đời sống còn lại trong những tế bào đó vẫn giúp họ không chết hẳn nhưng zombies mà không đi săn thì không bao giờ thỏa mãn. Giống như người sống trên biển thèm trái cây tươi, họ sẽ trở nên khô héo trong sự kém cõi của họ, yếu đuối và vĩnh viễn trống vắng bởi vì chỉ riêng cơn đói mới là con quái vật để đối đầu.

    Cơn đói này miễn cưỡng chấp nhận miếng thịt ngả màu xám và máu còn tương đối ấm nhưng cái nó thèm muốn là sự gần gủi thân mật, là ý thức kiên quyết của một liên hệ đang trao đổi lẫn nhau giữa mắt họ và bọn tớ trong giây phút cuối cùng giống như tình yêu ám muội nghịch thiên. Tớ đưa tay vẫy chào M rồi rời khỏi đám đông. Tớ vốn đã làm quen với mùi người chết tỏa rộng khắp nơi của đám người này nhưng hôm nay cái mùi vị này đặc biệt hôi thối. Thở chỉ là vấn đề phụ mà thôi nhưng tớ cần không khí trong lành. Tớ lang thang ra hành lang dẫn tới đường chuyền hành lý. Tớ đứng trên đó chăm chú nhìn khung cảnh băng chuyền chay qua khung cửa trên tường. Không có gì nhiều để nhìn cả. Phi đạo đã biến thành màu xanh lục tràn lan với cỏ dại và bụi cây. Những chiếc phi cơ màu trắng to đùng nằm bất động trên nền xi măng giống như cá voi trên bãi biển. Cuối cùng con cá voi Moby-Dick (3) cũng chiến bại. Trước đó, lúc tớ còn sống, tớ chưa bao giờ làm như vậy. Đứng bất động ngắm nhìn thế giới trôi qua gần như không nghĩ gì cả. Tớ nhớ về những kết quả của sự cố gắng, những mục tiêu và hạn chót, lý tưởng và hoài bão. Tớ nhớ về những định kiến có ở khắp nơi và bất cứ lúc nào. Hiện tại, tớ chỉ đứng đây trên băng chuyền dọc theo đường băng đến cuối đường, quay về và đi ngược lại hướng kia. Thế giới đã được chắt lọc. Làm người chết thật dễ dàng.

    Sau vài tiếng đồng hồ trên băng chuyền, tớ nhận thấy một cô gái ở trên băng chuyền đối diện, cô ta không lảo đảo gầm gừ như phần đông bọn tớ, đầu cô ta chỉ lắc qua lắc lại. Tớ thích cô ta vì cô không lắc lư rên rỉ. Tớ nhìn vào mắt cô ấy khi bọn tớ tiến gần vào nhau. Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn bọn tớ đi cạnh nhau cách nhau khoảng một mét. Bọn tớ đi qua rồi đi ngược lại ở cuối hành lang. Bọn tớ quay lại nhìn lẫn nhau. Bọn tớ lại leo lên băng chuyền, lại đi ngang qua nhau lần nữa. Tớ nhăn mặt cô ấy cũng nhăn mặt trả lời. Vào lần thứ ba, năng lượng của phi trường chợt chấm dứt và bọn tớ cũng ngừng lại song song ngay hàng với nhau. Tớ ráng rặn ra câu chào và cô ấy trả lời với một cái nhún vai.


    Chú thích

    (1) Lighning and lavender
    Lighning --> nghĩa bóng, trong giấc mơ/ước muốn còn có nghĩa những sự thay đổi đang chờ trong cuộc sống.
    Lavender --> là biểu hiện của thời điểm hạnh phúc và thành công
    Cả nhóm từ có nghĩa bóng như "nắng hạn gặp mưa rào".




    (2) Wasabi
    Một loại mù tạt làm từ hột cải xanh của Nhật, thường dùng để thay thế cho ớt lúc ăn sushi, không cay nhưng rất nồng xông lên tới óc.

    (3) Moby-Dick
    Một truyện cổ điển lãng mạn nổi tiếng của Mỹ xuất bản năm 1851 kể về cuộc săn cá voi của thủy thủ đoàn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đăng ký dịch ở đây

    Góp ý báo lỗi ở đây

    Thảo luận ở đây
    Lần sửa cuối bởi tobano, ngày 07-02-2013 lúc 11:18.

  4. Bài viết được 62 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Silen,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Thủ đô Zimbawe
    Bài viết
    2,991
    Xu
    44,500

    Mặc định

    WARM BODIES

    Isaac Marion


    Nhóm dịch Tiếng Anh
    Dịch: tobano



    Tớ thích cô ấy. Tớ đưa tay sờ tóc cô ta. Giống như tớ, tình trạng thoái hóa của cô ở vào thời kỳ đầu tiên. Da cô hơi xanh xao, mắt cô hõm vào nhưng cô không có xương xẩu hoặc bộ đồ lòng nào lòi ra ngoài. Con ngươi mắt cô được đặc biệt bao phủ bởi một màu xám kỳ lạ giống như tất cả zombie khác. Quần áo cô mặc là một cái váy đen và một cái áo dài tay màu trắng. Tớ nghi ngờ cô ấy là chiêu đãi viên.

    Một cái bảng tên gắn ở ngực cô ấy.

    Cô ta có tên.

    Tớ chăm chú nhìn vào bảng tên, tớ cúi sát đưa mặt gần vào ngực cô ta nhưng điều này cũng không xong. Những chữ cái xoay tới xoay lui trong cái nhìn của tớ. Tớ không thể giữ chúng lại. Chúng luôn trốn tránh tớ, chỉ là một dãy những vạch và vết vô nghĩa.

    Lại thêm một điều tức cười từ zombie của gã M, từ bảng tên đến báo chí, câu trả lời cho câu hỏi bọn tớ đã được viết ra chúng quanh bọn tớ nhưng vấn đề là bọn tớ không biết làm sao để đọc.

    Tớ đưa tay chỉ vào bảng tên và nhìn vào mắt cô ta, “ Tên …bạn.”

    Cô ta nhìn tớ vẻ mặt vô cảm.

    Tớ tự chỉ vào mình và phát âm cái tên còn lại của mình, “Rrr.” Rồi lại chỉ vào cô ta lần nữa.

    Hai mắt cô ta chợt nhìn xuống đất, cô ta lắc đầu. Cô không nhớ gì cả. Cô không thể phát một âm giống như tớ và M. Cô ta không là ai cả. Có phải tớ mong muốn quá nhiều không? Tớ vội nắm lấy tay cô ấy. Hai đứa rời xa băng chuyền, ở giữa có dãi phân cách nhưng hai tay vẫn còn vươn ra nắm chặt lấy nhau.

    Thế là cô gái này và tớ đã yêu nhau. Hoặc là cái gì đó tương tự mà thôi.

    Trước đó tớ còn nhớ tình yêu giống cái gì. Đó là những cảm xúc phức tạp và ảnh hưởng sinh hóa trộn lẫn với nhau. Bọn tớ phải có những kỳ thi tỉ mỉ để thông qua, những liên hệ cần được mài dũa nhiều lần lên xuống với nước mắt và gió xoáy. Nó vốn là một thử thách, một bài tập về đau thương nhưng nó luôn sống động. Tình yêu mới đơn giản hơn nhiều. Dễ dàng hơn. Nhưng rất nhỏ bé.

    Bạn gái tớ không nói nhiều. Hai đứa tớ đi xuyên qua hành lang vang vọng tiếng của phi trường, thỉnh thoảng đi ngang qua vài người đang nhìn chăm chú ra ngoài hoặc vào tường. Tớ cố gắng nghĩ ra điều gì để nói nhưng tiếc thay không nghĩ ra được điều gì và nếu như có nghĩ ra điều gì tớ cũng chẳng thể nói ra được. Đây là trở ngại lớn nhất, là tảng đá lớn nhất trong những tảng đá rơi rớt trên con đường của tớ. Trong thâm tâm, tớ là một nhà hùng biện, tớ có thể leo lên giàn chống đỡ rắc rối nhất của từ ngữ để đạt tới trần nhà của giáo đường và vẽ ra những ý nghĩ của mình. Nhưng khi tớ mở miệng, tất cả đều sụp đổ. Cho tới giờ kỷ lục cá nhân về phát âm của tớ là 4 âm trước khi nó bị ….kẹt. Tớ có thể là một zombie hùng biện hạng nhất trong cái phi trường này.

    Tớ không biết tại sao bọn tớ không nói. Tớ không thể giải thích sự im lặng ngạt thở đang treo trên thế giới bọn tớ, chia lìa bọn tớ mỗi người một nơi như là tấm phân cách làm bằng Plexiglas trong chỗ viếng thăm nhà tù. Phát âm giới từ là sự đau đớn, mạo từ thì gian khổ, tính từ thì điều không thể với tới. Có phải sự câm lặng này là một thương tật thật sự của cơ thể? Đây là một trong những triệu chứng đang “Chết”. Hoặc là bọn tớ chẳng có gì để nói?

    Tớ cố gắng nói chuyện với cô bạn gái, thử vài câu vụng về, đặt những câu hỏi hời hợt, mong thấy được phản ứng của cô ấy, dù chỉ là một chớp động của trí khôn. Nhưng cô ta chỉ nhìn vào tớ, ý nói tớ là kẻ kỳ quặc.

    Bọn tớ lang thang hàng giờ không định hướng rồi cô ấy nắm chặt tay tớ dẫn tớ đi một nơi nào đó. Bọn tớ vất vả đi xuống thang cuốn đã ngừng hướng ra ngoài phi đạo. Tớ thở dài mệt mỏi.

    Cô ấy dẫn tớ đến giáo đường.

    Bọn “Chết rồi” đã dựng lên một khu tôn nghiêm trên phi đạo. Vào một thời điểm nào đó xa xa trong quá khứ, ai đó đã đẩy những chiếc xe cầu thang thành vòng tròn tạo nên một giảng đường có bậc thang. Bọn tớ tập hợp ở đây, đứng chỗ này, giơ tay lên và rên rỉ. Bọn Boneys cổ xưa vẫy khúc tay xương xẩu ở giữa vòng tròn, làm nên những tiếng kẽo kẹt khô khan, một bài giảng đạo không lời thông qua những cái nhe răng. Tớ không hiểu đó là cái gì. Tớ không nghĩ bất kỳ ai trong bọn tớ hiểu được. Nhưng đó là thời điểm duy nhất bọn tớ muốn tập hợp dưới bầu trời rộng mở. Một cái miệng vũ trụ mênh mông, những dãy núi ở phương xa tựa như những cái răng trong cái sọ đầu người của Thượng Đế, đang mở miệng ngáp để nuốt chửng bọn tớ. Để bọn tớ trôi xuống nơi mà bọn tớ nên ở.

    Bạn gái tớ có vẻ mộ đạo hơn là tớ. Cô nhắm mắt và vẫy tay một cách nhiệt tâm. Tớ đứng bên cạnh cô và giơ tay lên trong im lặng. Được sự gợi ý không rõ nào đó hoặc có thể bị thu hút bởi sự nhiệt tình của bạn gái tớ, bọn Boneys ngừng thuyết giảng và nhìn chăm chú bọn tớ. Một trong bọn họ tiến tới trước, leo lên cầu thang bọn tớ và nắm lấy cổ tay bọn tớ rồi dẫn bọn tớ xuống vòng tròn trung tâm và giơ tay bọn tớ lên. Một âm thanh như tiếng gầm, môt âm thanh siêu phàm có vẻ giống như tiếng xé gió từ một cái tù và đi săn bị gẫy, lớn tiếng đến bất ngờ, xua đuổi bầy chim bay ra khỏi những cái cây.

    Giáo đoàn trả lời bằng tiếng thì thầm, và thế là xong. Bọn tớ trở thành vợ chồng.

    Bọn tớ trở lại chỗ ngồi. Buổi cầu nguyện bắt đầu trở lại. Cô vợ mới của tớ lại nhắm mắt và vẫy tay.

    Sau hôm đám cưới, bọn tớ có con. Một nhóm nhỏ bọn Boneys chặn bọn tớ lại trong hành lang và giới thiệu chúng. Một đứa con trai và một đứa con gái khoảng 6 tuổi. Đứa bé trai có tóc xoăn vàng, da và mắt xám, có lẽ thuộc chủng tộc Châu Âu (Caucasian). Đứa bé gái có màu da xám đậm hơn với tóc đen, đôi mắt nghiêm khắc hõm sâu thâm quầng. Nó có thể là người Ả rập. Bọn Boneys đẩy chúng tới, chúng thử cười và ôm lấy chân bọn tớ. Tớ vỗ nhẹ lên đầu bọn chúng và hỏi tên nhưng chúng không có tên nào cả. Tớ thở dài, vợ tớ và tớ tiếp tục bước đi, tay trong tay với những đứa con mới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đăng ký dịch ở đây

    Góp ý báo lỗi ở đây

    Thảo luận ở đây
    Lần sửa cuối bởi tobano, ngày 07-02-2013 lúc 11:18.

  6. Bài viết được 49 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Silen,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Thủ đô Zimbawe
    Bài viết
    2,991
    Xu
    44,500

    Mặc định

    WARM BODIES

    Isaac Marion


    Nhóm dịch Tiếng Anh
    Dịch: trà xanh
    Biên dịch: tobano





    Lại đến giờ ăn.

    Tớ không biết lần cuối cùng chúng tớ đi săn đã được bao lâu rồi, có thể là vài ngày, nhưng tớ cảm giác được. Tớ cảm thấy điện năng trong tứ chi xì xèo và mờ nhạt dần. Tớ thấy không ngừng hình ảnh của máu trong tâm trí tớ, chúng chiếu sáng màu đỏ mê hoặc, chảy dọc theo những vi mô màu hồng sáng phức tạp như mạng nhện và rắc rối như hệ thống toán học Pollock, chúng vẫn sống với nhịp đập và rung động.

    Tớ thấy M nói chuyện với các cô gái ở trong phòng ăn. Gã hơi khác với tớ. Gã thích chung đụng với phụ nữ và cách nói chuyện trên trung bình của gã đã thu hút họ như cá bảy màu, nhưng lại giữ khoảng cách với họ. Gã cười giả lả xua đuổi bọn họ. Có lần bọn Boneys thử làm mai kiếm vợ cho gã, nhưng gã chỉ đơn giản bỏ đi. Đôi khi tớ nghĩ có thể M có triết lỷ riêng của gã, có thể là tầm nhìn cả thế giới. Tớ cũng muốn ngồi xuống để xem óc của gã, và cắn một miếng nhỏ phần đằng trước để xem gã nghĩ gì. Nhưng, M là một kẻ quá sức bặm trợn và sẽ không bao giờ yếu đuối như vậy.

    "Thành phố," tớ để tay lên bụng nói."Thức ăn."

    Các cô gái nói chuyện với M nhìn tớ và quay đi. Tớ đã nhận ra là tớ làm vài người hoảng sợ.

    "Mới......ăn," M nói, gã nhăn mày với tớ một chút. "Hai ngày....trước."

    Tớ lại ôm bụng nói, "Cảm thấy trống. Cảm giác....chết."

    Gã gật đầu,"Đám.....cưới."

    Tớ liếc nhìn gã, lắc đầu rồi ôm chặt bụng hơn."Cần...đi gọi...các người khác."

    Gã thở dài và đi ra ngoài, trên đường đi ra gã còn đụng mạnh vào tớ, nhưng tớ không chắc có phải gã cố ý hay không. Dẫu sao đi nữa M cũng là một Zombie.

    Gã xoay sở kiếm được vài người cùng khẩu vị, và bọn tớ lập thành một nhóm nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không an toàn nhưng tớ không lo. Tớ không nhớ là đã từng đói đến như thế.

    Bọn tớ trực chỉ thành phố bằng xa lộ. Cũng như các thứ khác, con đường này đã biến thành thiên nhiên. Bọn tớ lang thang trên những con đường vắng, chui qua những con đường bắc ngang đầy dây leo. Ký ức còn sót lại của tớ về những con đường này thật là khác hẳn với sự yên ổn bây giờ. Tớ hít một hơi thở thật sâu để hưởng thụ hương không khí ngọt ngào và yên tĩnh.

    Và cuối cùng, chúng tớ cũng ngửi mùi của con mồi. Mũi của bọn tớ đã được kích thích bởi mùi hương của sự sống, thật bất ngờ, thật mãnh liệt. Những con mồi rất gần, và rất nhiều, có thể nhiều cở nửa bọn tớ. Bọn tớ lưỡng lự, dừng lại. M nhìn tớ rồi nhìn đồng bọn trong nhóm nhỏ, rồi lại nhìn tớ. "Không," gã lẩm bẩm.

    Tớ chỉ vào tòa cao ốc sụp đổ đã không còn nguyên vẹn đang tỏa ra mùi hương giống như trong hình vẽ tranh biếm họa, nó dụ dỗ mời gọi...

    "Ăn," tớ đề nghị.

    M lắc đầu."Quá...đông."

    "Ăn."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đăng ký dịch ở đây

    Góp ý báo lỗi ở đây

    Thảo luận ở đây
    Lần sửa cuối bởi tobano, ngày 07-02-2013 lúc 11:18.

  8. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Silen,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Thủ đô Zimbawe
    Bài viết
    2,991
    Xu
    44,500

    Mặc định

    WARM BODIES

    Isaac Marion


    Nhóm dịch Tiếng Anh
    Dịch: trà xanh
    Biên dịch: tobano
    Biên tập: danny_alice1992





    Gã nhìn lại bọn tớ một lần nữa rồi đánh hơi trong không khí. Những người còn lại trong nhóm vẫn chưa đưa ra quyết định. Có một số cũng thận trọng ngửi ngửi, nhưng cũng có người đơn giản chỉ có một mục đích như tớ. Họ rên rỉ, nhiễu nước miếng và nghiến răng trèo trẹo.

    Tớ bắt đầu kích động! “Cần nó!” – tớ liếc nhìn M và lớn tiếng kêu “ Đi nà……ooooooooo!” . Rồi tớ quay đầu lảo đảo chạy tới tòa cao ốc. Tập trung ý nghĩ. Những người còn lại cũng lui cui chay theo. M rốt cuộc cũng đuổi kịp và chạy song hành với tớ, mặt mũi nhăn nhó ngó tớ.

    Với sự thôi thúc của đói khát điên cuồng vốn có, bọn tớ đã nhanh chóng phá tung cánh cửa xoay và chạy thật nhanh đến nơi hành lang tối tăm. Một phần nền móng của tòa nhà có lẽ đã bị phá hủy bởi động đất hoặc do vụ nổ nào đó, cả tòa nhà cao tầng bị nghiêng như nhìn thấy một góc chóng mặt trong Nhà Gương. Thật là khó khăn để mày mò những hành lang ngoằn nghèo, lại thêm độ dốc khiến cho bước đi tới là một thử thách không dễ dàng, nhưng mùi của con mồi thì bọn tớ không thể cưỡng lại được. Sau vài cầu thang, tớ đã bắt đầu nghe thấy tiếng bọn họ rồi. Bọn họ cười đùa với nhau như chẳng có gì xảy ra với giọng điệu thật êm dịu. Âm thanh của người sống lúc nào cũng thật quyến rũ với tớ quá trời, cứ khiến cơ thể tớ co giật liên hồi khi nó thoảng qua tai mình. Tớ chưa gặp một tên Zombie nào khác mà biết thưởng thức những âm điệu mềm mại thế kia đâu nhé! Vậy mà M lại nghĩ đó là thứ đam mê bệnh hoạn!

    Đang lúc bọn tớ mò đến gần chỗ những người sống kia, một vài người trong bọn tớ lớn tiếng rên rỉ làm cho những người đó nghe được. Một người trong số họ hét lên báo động và tớ nghe thấy tiếng súng lên đạn nhưng có hề chi, bọn tớ không hề ngần ngại. Bọn tớ xô đổ cánh cửa duy nhất còn lại và ào ào xông vào họ. M gầm gừ khi thấy quá nhiều người, nhưng gã và tớ đều nhào đến người đàn ông gần nhất, gã chụp lấy cánh tay còn tớ thì xé rách cuống họng. Hương vị của máu tanh vẫn còn nóng hôi hổi tràn vào miệng tớ. Từ tế bào của ông ta dòng máu mang sự sống phun ra giống những tia hơi nước từ vỏ cam, và tớ hút hết vào miệng.

    Căn phòng tối tăm giật nảy lên bởi tiếng súng, theo tiêu chuẩn của bọn tớ thì số lượng của bọn họ đông hơn bọn tớ nhiều lắm – bọn tớ chỉ có ba chọi một – nhưng lợi thế nghiêng về bọn tớ, đó là tốc độ điên cuồng độc nhất vô nhị của những zombie như bọn tớ, mà những con mồi còn chưa chuẩn bị cho điều đó. Có phải mọi chuyện đều do tớ? Sinh vật chẳng khao khát không di chuyển được nhanh, nhưng bọn nó đang theo chân tớ và tớ là một cơn gió lốc nổi giận. Cái gì đã thôi thúc tớ làm như vậy? Liệu có phải tớ đang có một ngày tồi tệ?

    Thêm một yếu tố có lợi cho bọn tớ là những người sống không giàu kinh nghiệm. Đa số bọn họ là các cô cậu dưới tuổi vị thành niên. Một cậu trai có nhiều mụn trông ghê tởm phát khiếp đến nỗi cậu ta có thể bị bắn nhầm trong ánh đèn chớp tắt như thế này. Thủ lĩnh của bọn họ là một cậu trai lớn hơn một chút với bộ râu nhỏ dưới cằm. Cậu ta đứng trên cái bàn giữa căn phòng hoảng sợ la hét ra lệnh cho nhóm người của cậu. Bọn họ đang gục ngã dần bởi sức mạnh đói khát của bọn tớ, những vệt máu bắn tung tóe trên tường, cậu nhỏ này nghiêng mình che chở một dáng người cuộn tròn dưới bàn. Một cô gái tóc vàng bé nhỏ cố gắng giữ chặt khẩu súng ngắn trên bờ vai mềm yếu và nổ súng loạn xạ trong bóng đêm.
    Tớ nhảy ngang qua căn phòng và nắm lấy nắm lấy đôi giày ống của cậu. Tớ kéo chân cậu ta và cậu ta té đập đầu vào cạnh bàn. Tớ không do dự vồ lấy và cắn lên cổ cậu ta. Sau đó tớ móc sâu vào trong vết nứt trên đầu cậu ta và cậy mạnh nó bể ra như cái vỏ trứng. Trong não cậu ta hồng hồng và vẫn còn phập phồng. Tớ cắn một miếng thật mạnh, vừa sâu vừa lớn và………

    Tớ là Kenvin Perry, một cậu trai 9 tuổi lớn lên ở một vùng nông thôn xa xôi. Những nguy hiểm toàn xảy ra ở nơi xa xa nào đó gần biển chứ chúng tớ ở đây không có gì đáng lo ngại. Ngoài những trường hợp khẩn cấp như hàng rào ngăn cách các ngọn núi và sông thì cuộc sống rất bình thường. Tớ đang ở trong trường và học về George Washington. Tớ mặc quần sọt, áo thun cưỡi xe đạp trên con đường đầy bụi. Tớ có thể cảm thấy ánh nắng mặt trời của mùa hè đang thiêu đốt sau cổ tớ. Cổ của tớ. Cổ của tớ đau, nó……..

    Tớ ăn miếng pizza cùng với cha mẹ. Tuy họ không có giàu có gì nhưng là sinh nhật tớ nên họ làm những gì họ có thể làm cho tớ. Tớ mới 11 tuổi thôi, và cuối cùng họ dẫn tớ đi xem những phim về zombie đang được chiếu hiện nay. Tớ hưng phấn đến nỗi quên mất tiêu hương vị của món pizza hồi nãy. Tớ cắn một miếng thật to và miếng phó mát mắc kẹt trong cổ tớ. Bố mẹ tớ cười khi thấy tớ sặc và cố khạc nó ra, nước sốt cà chua làm dơ áo tớ,…..

    …..
    Tớ 15 tuổi, đang nhìn ra cửa sổ ở vách tường to nơi căn nhà mới của tớ. Nhứng ánh nắng yếu ớt đang chiếu xuống từ mái Sân Vận Động ……….. Rồi tớ lại ở trường, nghe giảng về an toàn tự vệ và cố phớt lờ cô gái xinh đẹp ngồi kế bên. Cô ta có mái tóc ngắn hơi gợn sóng màu vàng, và đôi mắt màu xanh lơ ẩn chứa sự tinh nghịch. Lòng bàn tay tớ toát mồ hôi còn miệng thì khô khốc. Khi tan lớp, tớ chạy ra hành lang đuổi theo cô ấy và nói, : “Chào bạn!”

    -“Chào bạn!”- cô ta trả lời.
    -“Mình mới chuyển đến đây!”
    -“Mình biết!”
    -“Mình là Perry!”
    Cô ấy cười: “ Còn mình là Julie!”
    Cô ấy cười, đôi mắt long lanh “còn mình là Julie!”
    Tớ nhìn thoáng thấy cái niềng răng khi cô ấy cười. Đôi mắt cô ấy đẹp như những trang tiểu thuyết và vần thơ. “Tớ là Julie”, cô ấy nói.
    Cô nói….

    “Perry!” – cô thì thầm vào tai tớ trong khi tớ hôn lên cổ cô. Cô ấy đan những ngón tay của cô vào tay tớ và siết mạnh.

    Tớ hôn cô ấy thật sâu và dùng bàn tay còn lại vuốt ve ót của cô, cuốn tóc cô ấy bằng những ngón tay. Tớ nhìn vào mắt cô ấy “ Em muốn không?”- tớ thì thầm.

    Cô ấy cười và nhắm mắt lại, nói: “ Ừ!”

    Tớ siết chặt cô ấy vào sát cơ thể mình. Tớ muốn cô ấy là một phần của tớ. Tớ muốn lồng ngực của bọn tớ mở ra và hai trái tim hòa quyện lại làm một. Tớ muốn các tế bào của bọn tớ vào nhau thắt lại như sợi chỉ biết đi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đăng ký dịch ở đây

    Góp ý báo lỗi ở đây

    Thảo luận ở đây
    Lần sửa cuối bởi tobano, ngày 07-02-2013 lúc 11:17.

    ---QC---


  10. Bài viết được 42 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Silen,
Trang 1 của 11 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status