TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 12 của 12

Chủ đề: Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan - Chương 11

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    Thèm - Ám Sát Đoàn
    Bài viết
    2,761
    Xu
    1,278

    Mặc định


    Say Mộng Giang Sơn




    Quyển 1: Phá kén hóa bướm

    Chương 10: Thiếu nữ thầm yêu

    Dịch từ nguyên tác: Túy Chẩm Giang Sơn (醉枕江山)
    Tác giả: Nguyệt Quan (月关)


    Dịch: htph
    Biên dịch: mts86vt
    Biên tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com







    Hứa Tiểu Kiệt thấy mọi người đều nhìn về phía mình, liền cười hì hì nói:
    - Chuyện xảy ra mấy hôm trước ở phường Quy Nhân. Khuê nữ nhà họ Hạ thích một chàng trai họ Tôn cùng phường nhưng thẹn không dám thổ lộ, nàng lại không biết chữ cho nên nghĩ tới nghĩ lui không biết sao bèn tặng chàng ta một tấm khăn lụa.

    Chàng trai kia nhận khăn nhưng lại không biết ý tứ của con gái người ta liền đi hỏi một người có ăn học trong phường. Người trí thức có ăn học kia cầm khăn lụa xem đi xem lại nhiều lần, ông ta cũng mù mờ, trên khăn không có lấy một chữ, cũng không có thêu gì. Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, ông ta liền vui mừng nói với chàng trai:
    - Chúc mừng, chúc mừng, đây là con gái người ta có tình ý với ngươi đó.

    Mấy tên đàn ông đang xì xà xì xụp mì Tàu cũng mồm năm miệng mười chõ vào:
    - Chỉ dựa vào chiếc khăn lụa trắn trơn kia làm sao người trí thức nọ biết được tâm ý con gái người ta?

    Hứa Tiểu Kiệt đắc ý nói:
    - Thế mới nói, ông ta là người có ăn học, đầu óc thông minh lanh lợi. Ông ta nói với chàng trai: "Ngươi xem, chiếc khăn lụa trắng trơn này xem tới xem lui, lật qua lật lại cũng chỉ toàn là tơ tằm. Tơ, cũng là tư, này không phải là cô nương người ta thích ngươi sao? Kết quả là chuyện tình của hai người cứ thế mà tiến tới.
    (Tơ đọc giống với tư, tư có nghĩa là nhớ)

    Một gã đàn ông vỗ đùi:
    - A! Sao tôi lại không nghĩ tới chứ, đúng quá rồi, khăn lụa có ý nghĩa tương tư vương vấn chớ còn gì nữa?

    Hôm nay Hứa Tiểu Kiệt mới kể chuyện về trai gái yêu đương, chưa kể đến chuyện các quan lại này nọ, nếu cứ để bọn họ tiếp tục đấu láo, chỉ sợ buổi chuyện phiếm sáng nay phải chuyển sang chuyên đề về trai gái mất.

    Dương Phàm cũng muốn bọn họ kết thúc đề tài này, chàng cố ý lái câu chuyện sang chuyện về gia đình các quan lại lý thú hơn, vì vậy nói:
    - Theo tôi thì chính bản thân cô nương kia khi tặng khăn cũng không có suy nghĩ sâu xa như vậy. Nàng chỉ là một cô gái mà lại can đảm tặng khăn tùy thân cho chàng trai kia, tình ý như vậy không cần nói cũng đã rõ. Còn chàng trai nọ cũng hơi thật thà chất phác một tí nên không nhận ra tình ý của con gái người ta. Phần người có ăn học kia thì lại phức tạp hóa vấn đề, cũng may suy diễn của ông ta lại hợp với tình huống của hai người, không làm lỡ chuyện tình của người ta. Trần nhị thúc, thúc hầu hạ ở phủ Thị Lang gần đây có chuyện gì hấp dẫn không?

    Vị Trần nhị thúc đang cắm đầu ăn nghe vậy liền ngẩng đầu lên cười, đang định mở miệng thì có một thiếu nữ mặc váy ngắn liền eo màu xanh, khoác áo ngoài màu trắng, trên tay cầm bộ áo rộng, vẻ mặt "không coi ai ra gì" bước tới.

    Thiếu nữ bước đi nhẹ nhàng như mèo. Mỗi khi trên đường có người quen chào hỏi, nàng tỏ vẻ rất "kinh ngạc", chăm chú nhìn sau đó giật mình như sực nhớ ra liền lễ phép ân cần thăm hỏi lại người kia một câu.

    - Trần nhị thúc ở đâu?
    Thiếu nữ bước đến gần, mắt nheo nheo hỏi thăm mọi người. Ở phía đối diện cách nàng năm xích, một người râu quai nón cục mịch đang ngồi dựa gốc cây, lão chính là Trần nhị thúc mà Dương Phàm gọi lúc nãy. Trần nhị thúc cười vang:
    - Tiểu Đông cô nương, cô đã đến rồi, tôi ở chỗ này.

    - A, Trần nhị thúc, áo của thúc cháu làm xong rồi.

    Tiểu Đông cô nương mắt đang dáo dác tìm thấy mục tiêu liền bước thẳng về phía Trần nhị thúc, một hán tử mặt rỗ đang ngồi bên cạnh vội vàng rút chân lại sợ nàng vấp ngã.

    Tiểu Đông cô nương cười tủm tỉm bước đến gần Trần nhị thúc, đưa bộ áo đang cầm trên tay cho lão, nhỏ nhẹ nói:
    - Nhị thúc, áo của thúc đây.

    Thiếu nữ không những có giọng nói nhỏ nhẹ, mà thân hình cũng mảnh mai, khuôn mặt nàng thanh tú xinh đẹp, trên cánh mũi, trên gò má có mấy nốt tàn nhang nhỏ xinh đã nhạt không còn rõ nét.

    Trần nhị thúc đặt bát cơm xuống, hai tay xoa xoa lên người, sau đó tiếp lấy bộ áo. Lão chăm chú nhìn đường may tỉ mỉ, khéo léo liền vui vẻ nói:
    - Ha ha, Tiểu Đông à, bộ y phục này cô may vừa nhanh lại vừa đẹp.

    Tiểu Đông cười cười:
    - Nhị thúc khách sáo quá, nếu như nhị thúc thích sau này muốn may áo cứ tìm cháu, mọi người đều là láng giềng, giá cả nhất định sẽ rẻ hơn chút ít.

    Trần nhị thúc gật đầu liên tục:
    - Đương nhiên, đương nhiên.

    Tiểu Đông hơi do dự, mặt chợt ửng hồng khẽ hỏi:
    - Vừa rồi cháu... hình như có nghe tiếng của Nhị lang, Nhị lang... cũng ở đây sao?

    Tiểu Đông nói xong liền nheo nheo mắt nhìn về phía mấy người đang ngồi dưới tán cây. Thị lực của nàng bẩm sinh vốn không tốt, theo như cách nói hiện đại là bị cận thị cao độ, vì vậy lúc muốn nhìn xa phải nheo mắt lại.

    Dương Phàm chỉ có một thân một mình, ở nhà lại không nấu ăn, vì vậy ngày nào cũng ăn cơm ở đây, lúc này không ở đây thì ở đâu? Tiểu Đông cô nương biết rõ nhưng cố tình giả vờ hỏi.

    Dương Phàm lúc này đang bưng bát canh, nghe vậy vội lủi ra sau lưng người khác trốn.

    Từ dạo Tiểu Đông cô nương bị té ngã, vừa lúc Dương Phàm trông thấy vội nhào tới đỡ dậy, cô nàng liền nảy sinh tình ý với chàng, chỉ cần nhìn thấy chàng ở bất cứ nơi đâu, dù không có việc gì cũng tìm cớ nói chuyện này nọ bám dính lấy chàng. Mặc dù Dương Phàm cũng lờ mờ đoán được tâm tư của nàng, nhưng người ta chưa hề bày tỏ, chàng cũng không dám sỗ sàng cự tuyệt, chỉ còn cách hết sức né tránh.

    Không ngờ một anh chàng ở bên cạnh chơi xấu, thừa lúc Dương Phàm không chú ý liền đẩy chàng ra phía trước. Dương Phàm la "ối" một tiếng, người lảo đảo, bát cơm cầm trên tay còn sót tí canh chưa húp hết văng tung tóe, không những đổ lên tay chàng mà còn bắn lên váy của Tiểu Đông cô nương.

    - Xin lỗi, xin lỗi. Tiểu Đông cô nương, tôi không cẩn thận...

    Dương Phàm quay đầu trừng mắt nhìn anh chàng chơi xấu kia, sau đó quay về phía Tiểu Đông lộ vẻ áy náy. Tiểu Đông cô nương bước tới gần, nhìn thấy rõ là Dương Phàm thì vui mừng nói:
    - Không sao, Nhị lang không phải cố tình, đừng khách sáo như thế, Nhị lang có bị bỏng không?

    Tiểu Đông vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, giúp chàng lau dầu mỡ trên quần áo.

    Dương Phàm xấu hổ:
    - A... Tiểu Đông cô nương, tôi không sao. Canh đã nguội rồi, cô không cần... cái này... ha ha ha...

    Tiểu Đông cô nương nắm lấy tay chàng, cẩn thận lau sạch, chậm rãi nhỏ nhẹ nói:
    - Nhị lang một thân một mình, lúc nào cũng phải cẩn thận một chút, không nên hấp tấp như vậy. Quần áo của chàng có bẩn không, hay là cởi ra để ta mang về giặt cho sạch.

    Nói xong nàng định cởi áo ngoài của chàng ra. Dương Phàm sợ quá cuống quít xua tay:
    - A, không sao đâu, không sao đâu. Tiểu Đông cô nương, cô không cần phải như thế, tôi... tôi chỉ có một bộ quần áo này, nếu cởi ra thì không còn gì để mặc.

    Tiểu Đông khẽ thở dài, ân cần nói:
    - Đàn ông ra ngoài xã giao, sao lại không có một bộ quần áo cho hẳn hoi, coi sao cho được. Đây chính là thể diện của nam nhân, Nhị lang, chàng theo ta về nhà một chuyến, ta đo đạc rồi may giúp chàng một bộ y phục.

    Dương Phàm cười gượng:
    - Không cần, tôi... trong túi tôi chỉ có một ít tiền, không đủ để may một bộ y phục mới.

    Tiểu Đông cô nương ôn nhu nói:
    - Tưởng vấn đề gì, chừng nào chàng có tiền thì trả cũng được, mà dù không có tiền cũng... không sao...
    Nói đến đây, Tiểu Đông cô nương hơi cúi đầu xuống, mặt có chút e thẹn xấu hổ.

    Dương Phàm bối rối nói:
    - Cảm ơn ý tốt của Tiểu Đông cô nương, tạm thời... tôi chưa cần quần áo mới, chờ đến lúc tôi muốn may một bộ, nhất định sẽ tìm cô nương. Á, ông chánh phường gọi, chắc là có chuyện muốn tôi đi làm, còn chuyện kia... Tiểu Đông cô nương, tôi đi trước, chúng ta gặp lại sau.

    Dương Phàm cầm... bát cơm lên chạy trối chết, phía sau vọng theo tiếng cười của mấy tay đàn ông:
    - Dương Nhị thật không có đạo lý gì cả, tình ý này so với "tơ chính là tư" kia còn rõ ràng hơn, thế mà cứ giả ngây giả dại.

    - Đúng vậy, đúng vậy, Dương Nhị à, Hoa đại nương ở phường Châm Chức thiếu gì tiền chứ, Hoa đại nương chỉ có một cô con gái bảo bối, người ta đối với ngươi tình thâm ý trọng, chi bằng ngươi đồng ý tới ở rể đi, từ nay về sau ăn no mặc ấm, lại còn được một cô vợ nhỏ thật vừa ý, vừa biết ý lại vừa thương ngươi hết mực.

    Mọi người cười lên ha hả, mặt Tiểu Đông đỏ lựng vì xấu hổ, nàng chịu hết nổi giậm chân nói:
    - Ai da, mấy người ăn nói bậy bạ gì đó, người ta không để ý tới mấy người nữa.
    Nói xong nàng liền vén váy chạy đi, mặc dù mắt nàng thị lực kém, nhưng nàng quen thuộc mọi nơi mọi chỗ trong cái phường này cho nên cũng không có vấn đề gì.

    Nhìn bóng tiểu cô nương đang chạy trốn, tiếng cười dưới tán cây càng lúc càng lớn.


    o0o


    Phường đinh làm việc mỗi người một nơi, không có việc gì cố định. Dương Phàm làm chỗ này một ít chỗ kia một ít, cứ vậy nhàn nhã hết một ngày. Đêm xuống, chàng cùng Mã Kiều đi khóa cổng phường.

    Thành Lạc Dương cấm đi lại ban đêm, đến tối chỉ có những người có giấy phép đặc biệt mới được xuất hành, còn những người khác đều không được ra đường. Tất cả bách tính đều ở trong từng phường, mỗi phường này tương đương với một khu, bên ngoài có xây tường cao gần hai trượng, buổi tối phải khóa cổng phường.

    Cổng phường một khi đóng lại, tất cả các con phố đều trở nên vắng vẻ. Khi màn đêm buông xuống, trên phố càng tối om, ngay cả một bóng quỷ cũng chẳng thấy, lúc này nhà nhà đều sáng đèn, giống như sao lốm đốm trên bầu trời. Vũ hầu (lực lượng canh gác) thỉnh thoảng đi tuần tra trên con phố lớn số mười, nếu ai ra ngoài vào buổi tối mà bị bọn họ bắt được thì chắc chắn sẽ bị ốm đòn, ăn một màn đau khổ.

    Muốn nói đến nơi đèn đuốc sáng như ban ngày thì cũng có. Hào môn phú hộ bày tiệc lớn ở nhà khoản đãi khách nhân, hay là uống rượu ca múa mua vui, có tiểu mỹ nhân trong thanh lâu kỹ phường vừa múa vừa hát trợ hứng, đàn sáo ngân nga, oanh oanh yến yến cũng không ai quản. Lệnh cấm đi lại ban đêm chỉ cấm trên phố, còn ngươi náo nhiệt vui vẻ ở nhà như thế nào thì mặc ngươi, không liên quan đến người bên ngoài.

    Có điều quy củ là do người định, có người đặt ra quy củ thì đương nhiên cũng có người làm trái quy củ. Người trong phường Tu Văn ngoại trừ không được đi lại trên con phố lớn số mười hay các con phố, con hẻm thuộc về các tuyến đường chính, còn thì ban đêm đi lại trong phường, phần lớn thời gian các Vũ hầu mắt nhắm mắt mở cho qua, không thèm quản tới.

    Nhà của Dương Phàm là căn cuối cùng của lý thứ nhất hẻm thứ bảy trong phường Tu Văn. (Thời xưa người ta chia: năm nhà là một lân, năm lân là một lý, một lý có hai mươi lăm nhà)

    Trong bóng đêm, chàng lặng lẽ trốn ra khỏi sân nhà, đứng yên trong hẻm một lúc lâu, quan sát thấy chung quanh thật sự yên tĩnh, lúc này mới lén lén lút lút lần mò đi về phía trước. Cùng lúc đó, từ trong hẻm thứ tám cũng có một bóng đen đang mò đi ra.

    - Kiều ca.

    - Tiểu Phàm.

    Hai người tiến đến gặp nhau, cẩn thận ngó tới ngó lui, sau đó Mã Kiều vỗ vai Dương Phàm, nói:
    - Đi, làm việc thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Phòng ném đá

    Phòng chém gió
    Lần sửa cuối bởi Ooppss, ngày 01-02-2013 lúc 16:50.
    ---QC---



    Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng, cánh chim xao xuyến gió mùa xuân!

    Hidden Content

    Hidden Content


  2. Bài viết được 36 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    vietstars,vinhhuot,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    Thèm - Ám Sát Đoàn
    Bài viết
    2,761
    Xu
    1,278

    Mặc định


    Say Mộng Giang Sơn




    Quyển 1: Phá kén hóa bướm

    Chương 11: Hành thích Võ Hậu

    Dịch từ nguyên tác: Túy Chẩm Giang Sơn (醉枕江山)
    Tác giả: Nguyệt Quan (月关)


    Dịch: htph
    Biên dịch: mts86vt
    Biên tập: Ooppss
    Nguồn: www.tangthuvien.com







    Bờ bắc Lạc Thủy, cung Thái Sơ.

    Trong cung Thái Sơ có hồ Cửu Châu, mặt hồ rộng mười khoảnh (một khoảng: 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta), nước hồ sâu hơn mười trượng, chim bay cá lội, hoa cỏ trồng khắp nơi. Hình dạng của hồ uốn lượn vòng quanh, phỏng theo mô hình hòn Cửu Châu ở biển đông, trên châu có suối trong vắt lượn quanh, tre trúc mọc rậm rạp ven bờ.

    Trên hồ Cửu Châu có điện Dao Quang mỹ lệ và khoáng đạt, mái hiên ba tầng, cột trụ vàng rồng cuốn, cửa sổ có chấn song, mái cong uốn lượn, tường vôi đỏ nhiều hình dạng, ngói uyên ương hình vảy xanh biếc. Từng viên ngói, từng gốc cây ngọn cỏ đều thể hiện tâm tư người nghệ nhân, có thể nói tài nghệ thật điêu luyện sắc sảo.

    Võ Tắc Thiên từ điện Dao Quang chầm chậm bước ra mang theo một tràng cười sảng khoái.

    Lúc này vầng thái dương đã khuất, trăng sáng đã lên. Hai hàng đèn cung đình phía trước điện sáng như ban ngày, soi rõ dung nhan của bà: trán vuông má rộng, khuôn mặt thon dài, giọng nói du dương thánh thót. Võ Hậu mặc áo lụa hở ngực, áo choàng lụa màu vàng ôm lấy bờ vai, trong sự khoan thai có nét dịu dàng.

    Võ Hậu biết cách giữ gìn sắc đẹp, mặc dù là một cụ bà trên sáu mươi tuổi con cháu đầy đàn, nhưng thoạt nhìn bà chỉ trên dưới bốn mươi, lúc này hai gò má trắng nõn của bà đỏ bừng giống như người say rượu, thế nhưng đôi mắt lại rất sáng, nhìn không thấy chút đờ đẫn nào.

    Võ Tắc Thiên dừng lại trên bậc thềm, hào hứng nói:
    - Gọi Thẩm thái y nấu chén canh giải rượu sau đó đợi ở tẩm cung, trẫm đi dạo ở vườn mẫu đơn một lát cho bớt mùi rượu.

    Ý chỉ ban ra, hàng trăm chiếc đèn trong vườn mẫu đơn ngoài Dao Quang điện đều được thắp lên. Ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước hòa lẫn với ánh sao, hai hàng cung nữ khêu đèn đi trước, Võ Hậu nâng tay thong thả bước xuống thềm đi vào vườn.

    Phía trước đèn cung đình treo cao, phía sau vũ phiến đong đưa, mười hai cung nữ xếp thành hai hàng sáu phía trước sáu phía sau nhẹ nhàng gót sen theo hầu, Võ Hậu đi ở giữa đuôi áo trải dài hơn ba xích tha thướt lượt là, nhìn bà chẳng khác nào Vương mẫu hạ phàm.

    Võ Tắc Thiên yêu thích hoa mẫu đơn, mẫu đơn ở Lạc Dương rất đa dạng phong phú, toàn những chủng loại nổi tiếng, sau khi được các nghệ nhân trồng hoa chăm sóc nuôi cấy, rất nhiều giống trước kia thường chỉ nở vào mùa xuân và mùa thu nay có thể nở rộ vào mùa đông do được nuôi trồng trong những hầm ấm. Trăm hoa đua sắc nở rộ, hương thơm lan tỏa bốn phía khiến người đi dạo như đi trên gấm, lòng thêm vui sướng thoải mái.

    Tâm tình của Võ Tắc Thiên đêm nay rất tốt, vừa thưởng thức rượu vừa xem chúng thần cùng làm văn ngâm thơ khiến bà càng thêm sảng khoái.

    Hiện giờ trong triều và bàn dân thiên hạ người có can đảm chống đối với bà ngày càng ít đi.

    Nhớ năm Quang Trạch nguyên niên, Từ Kính Nghiệp ăn gan hùm uống mật gấu mưu phản, nhưng chỉ gần hai tháng đã bị bà phái binh đánh tan tác. Từ Kính Nghiệp dẫn theo vài kỵ binh đột vây định ra biển thẳng hướng đông đến Cao Ly tìm nơi nương tựa, nhưng bất ngờ lại bị bộ hạ làm phản giết chết, đám bộ hạ tranh công quy hàng với bà.

    Sau đó đám tôn thất Lý Đường: Hàn vương, Hoắc vương, Giang Đô vương, Lỗ vương, Việt vương, Quắc vương, Phạm Dương vương, Lang Tà vương từng người từng người một bị bà bức phản, nhưng dưới sự chuẩn bị chu đáo của bà, các cuộc tạo phản vỏn vẹn chỉ được mấy ngày rồi cũng bị tiêu diệt.

    Sau khi các chư vương tôn thất phản loạn lần lượt đền tội, địa vị của bà ngày càng vững chắc, mặc dù trong triều cũng có vài đại thần mang lòng chống đối, nhưng không có tôn thất chư vương Lý Đường dựng lá cờ đầu, đám đại thần kia cũng không làm được gì.

    Gần đây trong nước thường có điềm lành cẩn báo về triều, hôm nay lại có một viên huyện lệnh tới báo điềm may mắn, một nhà nông ở địa phương y cai quản có con gà trống biết đẻ trứng. Điềm lành ùn ùn kéo đến chính là biểu thị lòng dân hướng về, do đó trong lòng Võ Hậu vui sướng khôn tả.

    Võ Hậu đi dạo vòng quanh, đi bên cạnh bà có một thiếu niên công tử mình mặc trường bào cổ tròn màu xanh nhạt, đầu vấn khăn mềm. Công tử có dáng người thon thon, vai gầy eo nhỏ, cả người toát ra khí chất linh hoạt, vừa sáng lạn rạng rỡ lại dịu dàng thuần khiết như viên ngọc quý, đẹp không thể tả.

    Nếu nói Võ Hậu là một đóa mẫu đơn phú quý đang nở rộ, thì người bên cạnh Võ Hậu có thể coi là một đóa bách hợp trắng ngần, xinh đẹp tươi mát trong u cốc, một ánh mắt nhìn của nàng làm người khác như cảm thấy hương thơm nhè nhẹ phả vào mặt. Người này rất được Võ Hậu tin cậy trọng dụng, chính là Thượng Quan Uyển Nhi.

    Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ đỡ cánh tay Võ Tắc Thiên, khẽ nói:
    - Tân Bình quân đại tổng quản Tiết Hoài Nghĩa hôm nay dâng tấu chương, báo đã phát hiện tung tích của Đột Quyết Khả Hãn Cốt Đốt Lộc, y suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đuổi theo.

    Võ Tắc Thiên hài lòng mỉm cười:
    - Trẫm vốn có ý dành đại công này cho A Sư, đáng tiếc lần trước hắn dẫn binh đến Tử Hà quân Đột Quyết không chiến mà chạy, hy vọng lần này hắn có thể truy đuổi được Cốt Đột Lộc, lập được đại công.

    Thượng Quan Uyển Nhi cười duyên:
    - Tiết Sư vũ dũng, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Thiên Hậu.

    Võ Tắc Thiên mỉm cười, hỏi:
    - Còn chuyện gì nữa không?

    Thượng Quan Uyển Nhi trả lời cho qua:
    - Bẩm còn có một việc, sau khi Từ Kính Nghiệp đền tội, đệ đệ của y là Từ Kính Chân lẩn trốn khắp nơi nên vẫn chưa bắt được. Dạo gần đây y trốn tới Định Châu, muốn nương tựa người Đột Quyết nhưng bị Định Châu phủ sai người bắt được, lúc này y đang được áp giải về Lạc Dương. Định Châu phủ đã trình lên hồ sơ thẩm vấn trước...

    - Ừm.
    Võ Tắc Thiên liếc Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi liền lùi lại một bước, nói:
    - Định Châu phủ báo sau khi bắt được Từ Kính Chân đã từng thẩm vấn y, Từ Kính Chân cung khai y được Lạc Châu Tư Mã Cung Tự Nghiệp và Lạc Dương Lệnh Trương Tự Minh âm thầm giúp đỡ, do đó y mới chạy được tới Định Châu.
    (Lạc Dương Lệnh - như huyện lệnh)

    Võ Tắc Thiên dừng bước, vầng trán cau lại nổi lên sát ý lạnh lẽo:
    - Trương Tự Minh! Trẫm đối xử với hắn không tệ, cho hắn làm Lạc Dương lệnh, không ngờ hắn hai lòng ba ý với trẫm! Được, được, được lắm! Nếu ân huệ của trẫm không đổi được lòng trung thành của hắn, vậy để đao phủ đến móc cái chân tâm của hắn ra.

    Hai hàng lông mày của Võ Tắc Thiên giãn ra, bà nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
    - Bắt Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Minh hạ ngục, sau khi Từ Kính Chân áp giải đến thì giao tất cả cho Chu Hưng tra khảo. Từ Kính Chân lẩn trốn nhiều năm chưa từng bị bắt, đám người âm thầm giúp hắn chắc chắn không chỉ có hai người Cung Tự Nghiệp và Trương Tự Minh.

    Thượng Quan Uyển Nhi ngầm hiểu, vội vã ứng tiếng:
    - Vâng! Sáng sớm ngày mai Uyển Nhi sẽ báo cho Chu Hưng biết.

    Võ Tắc Thiên "ừ" nhỏ một tiếng rồi tiếp tục cất bước về phía trước nhưng không còn một chút hào hứng nào.

    Người ngoài chỉ biết Võ Tắc Thiên là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nhưng cái bọn họ thấy mãi mãi chỉ là cái mặt khí phách lộ ra bên ngoài mà lại không biết bà còn là một nữ nhân, tâm tính nữ nhân thường thay đổi chóng vánh.

    Cũng bởi vì bà tự cho là mình đã thu phục được nhân tâm quần thần trong triều và bàn dân thiên hạ, hơn nữa cũng không có ai dám công khai phản kháng bà trong một khoảng thời gian, cho nên khi nghe Trương Tự Minh, người mà bà trọng dụng lại có hành động phản bội, tâm tình của người phụ nữ nắm trong tay toàn bộ thiên hạ này không khỏi giảm sút.

    - Một tay ta đề bạt cất nhắc hắn lên, vì sao hắn phải phản bội ta chứ? Chẳng lẽ bởi vì ta là nữ nhân? Nữ nhân thì không thể nắm quyền?

    Võ Tắc Thiên căm phẫn trách, trăm hoa đua nở như dệt gấm trước mắt nhưng bà không còn hứng thú ngắm nhìn. Thượng Quan Uyển Nhi thấy bà ủ rũ kém vui liền khuyên nhủ:
    - Thiên Hậu mệt rồi, hay là đi nghỉ sớm đi. Ngày mai lâm triều còn có quốc sự cần làm.

    - Ừ.

    Võ Tắc Thiên gật đầu, khẽ phất tay:
    - Bãi giá, hồi cung.

    Võ Tắc Thiên vừa mới xoay người, dị biến đột ngột xảy ra.

    Thị vệ trong cung ẩn nấp khắp nơi trong vườn, vị trí của bọn họ nhìn có vẻ rời rạc nhưng thật ra bảo vệ chặt chẽ bốn phương tám hướng xung quanh Võ Hậu. Lúc này, cách Võ Hậu hơn mười trượng ở về phía bên trái có tiếng một thị vệ kêu lên, sau đó tất cả trở lại yên ắng như cũ.

    Âm thanh phát ra rất cao nhưng rất ngắn, nó giống như vừa mới bắt đầu nhưng còn chưa kịp phát ra khỏi cuống họng thì đã bị chặn lại. Tình hình vì vậy trở nên vô cùng quái dị.

    Tiếng kêu tuy kỳ lạ nhưng không lớn. Sau khi tâm tình Võ Hậu xuống thấp, xung quanh không ai dám to tiếng, trong vườn mẫu đơn yên ắng lạ thường, vì vậy dù tiếng kêu nhỏ cách đó hơn mười trượng nhưng bọn họ ai cũng nghe thấy.

    Võ Tắc Thiên khẽ nhướng mày nhìn về phía phát ra tiếng kêu, lại thêm một tiếng kêu ngắn ngủi quái đản vang lên, âm thanh như muốn phát ra mà không được. Lần này bọn họ nhìn thấy một tên binh sĩ mặc giáp không ẩn nấp trong bụi cỏ hoa mà đứng ngay đó chỉ cách Võ Hậu khoảng tám trượng.

    Liền sau đó lại một tiếng thét kinh hãi vang lên, lần này vì đám thị vệ đã có đề phòng nên tiếng thét này thoát ra được khỏi cổ họng nhưng cũng chỉ được có nửa tiếng:
    - Có...
    Ngay lập tức tiếng thét ngưng bặt, tiếng thét chỉ còn cách Võ Tắc Thiên có sáu trượng.

    Thượng Quan Uyển Nhi dáng người cao, nàng chợt thấy phía bên trái vườn mẫu đơn bị tách ra, ở chính giữa những khóm hoa như có con mãng xà to bằng cái thùng nước đang trườn nhanh đến, hoa rời khỏi cành, cánh hoa tung bay.

    Thượng Quan Uyển Nhi ngơ ngác nhìn, giật mình hoảng sợ lanh lảnh quát lên:
    - Hộ giá.

    Thượng Quan Uyển Nhi hét lớn một tiếng, đám giáp sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt lâp tức lao đến, trong vòng bốn trượng bao bọc vây kín Võ Hậu vào giữa giống như dựng lên một bức tường đồng vách sắt quanh bà.

    "Bùng"

    Một khóm hoa nổ tung, những bông mẫu đơn to bằng miệng bát cùng vô số nhánh hoa bắn lên cao hai trượng như cột nước, sau đó những cánh hoa rực rỡ lả tả rơi xuống tạo thành cơn mưa hoa.

    Trong cơn mưa hoa lá giăng đầy trời, một bóng người màu xanh nhạt vọt lên, dừng lại trong chớp mắt rồi vù một tiếng hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh lao thẳng vào một góc của bức tường thị vệ.

    Vị trí kia của đám thị vệ vừa khép lại chưa kịp ổn định.

    - Ha!
    Mặc dù phía góc đó của đám thị vệ vừa mới kịp khép kín, nhưng do tất cả đều được huấn luyện nghiêm ngặt, võ nghệ lại cao cường nên phản ứng cực nhanh, cả đám cùng quát một tiếng, bốn thanh đơn đao đồng loạt chém về phía bóng người áo xanh nhạt.

    Đơn đao khí thế dữ dội, lưỡi mỏng sống dầy, lưỡi thẳng sống thẳng sắc bén dị thường. Thị vệ trong cung sử dụng loại đơn đao thuộc hạng thượng phẩm bách luyện mà thành, lưỡi đao sáng quắc, sắc bén cứng rắn vô cùng.

    Bốn thanh đao một thanh bổ xuống đầu, một thanh chém cổ, một thanh đâm vào bụng, thanh còn lại chém ngang chân tạo thàng một màng lưới cương đao chụp xuống bóng người đang lao nhanh đến, nếu chém trúng người kia chỉ có tan xương nát thịt.

    Khó khăn lắm mới đỡ được một thanh đao, bóng người áo xanh kia đột nhiên trầm xuống, "ào" một tiếng lẩn mình vào khóm mẫu đơn. Bốn người rút đao vừa định biến thế công thì bóng người kia lại xuất hiện từ trong khóm hoa được nghệ nhân trong cung chăm chút tỉ mỉ cuốn tới nhanh như gió, thân hình chỉ cách đầu đóa hoa một ly.

    Bóng người màu xanh nhạt cuốn mình tới, một trong bốn gã thị vệ đứng đầu hét to một tiếng quỵ gối xuống đất, bắp chân của gã bị đối phương dùng kiếm đâm thủng, máu từ hai đầu vết thương phun ra. Hành động của tên thích khách quá nhanh, cho đến lúc gã thị vệ phát hiện máu chảy ra thì gã mới hét lên.

    Thời đó Võ Tắc Thiên đương nhiên không được gọi là Võ Tắc Thiên, thực tế đến bây giờ bà cũng không được gọi là Võ Tắc Thiên, theo sách sử ghi chép bà chỉ được gọi là Võ thị, ngay cả tên cũng không có, hay có lẽ có nhưng không hề được ghi chép lại. Sau khi bà làm tài tử, Lý Thế Dân ban thưởng cho bà một cái tên: Võ Mị.

    Sau khi làm hoàng đế, bà lấy ý nhật nguyệt giữa trời (nhật nguyệt đương không), tự đặt cho mình một chữ: Chiếu, gọi là Võ Chiếu. Tên chính thức của bà nên gọi là Võ Mị, Võ Tắc Thiên là do người đời sau dùng tôn hiệu Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế để gọi thay, do đó mọi người thành thói quen gọi bà là Võ Tắc Thiên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Phòng ném đá

    Phòng chém gió
    Lần sửa cuối bởi Ooppss, ngày 02-02-2013 lúc 03:49.



    Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng, cánh chim xao xuyến gió mùa xuân!

    Hidden Content

    Hidden Content

    ---QC---


  4. Bài viết được 41 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    vietstars,vinhhuot,
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status