TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 18

Chủ đề: Đăng ký dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    118
    Xu
    20

    Mặc định Q3c14

    không biết gửi bài
    ---QC---
    Đã nói là cả đời
    mà thiếu một năm, một tháng một ngày, một giờ
    liền không còn là cả đời nữa!!!


  2. #12

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi miêu miêu Xem bài viết
    không biết gửi bài
    Bạn post thẳng tại đây hoặc gửi tin nhắn cho bạn No_dance8x

  3. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  4. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    17
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 25: Học chiêu mới dễ như khạc nhổ
    Vương Hủ hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, rồi phát chiêu thức “ Cộng Minh”.
    Ninh Thiên Đức đột nhiên cảm thấy tâm thần run lên, một loại cảm giác cổ quái khó diễn tả truyền đến. Theo trực giác của một cao thủ kinh qua nhiều trận chiến như hắn thì đó là dự cảm nguy hiểm đã đến. Dự cảm nguy hiểm này không biết đã cứu hắn bao nhiêu lần, cũng từng giúp hắn đánh bại nhiều đối thủ cường hãn như tứ đại cao thủ Cầm Kỳ Thư Họa. Hắn không ngờ lần này lại cảm nhận loại khí tức nguy hiểm này từ người của Vương Hủ
    "Không thể nào... Thể thuật cùng linh thức của thằng nhãi này không có khả năng uy hiếp đến ta, Đạo thuật hắn dung chỉ có tác dụng cường hóa thân thể, lẽ nào hắn có linh năng kinh người!" Ninh Thiên Đức nghĩ nhanh đến các khả năng có thể, lập tức đưa ra đáp án hợp lý duy nhất. Mặc dù hắn đoán không sai, nhưng không giải quyết được chuyện gì...
    Chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, Vương Hủ biến mất tại chỗ, trong không khí chỉ còn lại một mảnh huyết vụ, hắn xuất hiện phía sau Ninh Thiên Đức, giơ đoản kiếm trong tay lên.
    "Hừ... Thì ra là mánh khóe cũ mà thôi." Ninh Thiên Đức chuẩn bị dùng tay không bắt kiếm của Vương Hủ.
    Vương Hủ mỉm cười: "Ngây thơ! Người thật quá ngây thơ rồi..."
    Ninh Thiên Đức không những có nắm được bất cứ thứ gì, mà đầu gối của hắn còn bị đá trúng 1 cú. Vương Hủ giống như là đã sớm biết Ninh Thiên Đức đưa tay ra bắt, hắn dùng kiếm đánh hư chiêu. Ý đồ chính của hắn là công kích bằng chân .
    Vương Hủ lúc này đã sử dụng linh thức tụ thân thuật, toàn thân đều cứng như sắt. Ngay cả khi Ninh Thiên Đức có dùng tay đỡ đi nữa cũng chịu không ít thiệt thòi
    Nhưng cao thủ dù sao cũng là cao thủ, người bình thường gặp tình huống này lui về phạm vi an toàn rồi mới tái chiến, nhưng Ninh Thiên Đức lại đem bị động chuyển thành thế tấn công, Hắn chụp lấy chân của Vương Hủ.
    "Xong..." Ninh Thiên đã nắm chân Vương Hủ quăng đi, nghĩ rằng hắn rơi xuống đất sẽ không thể gượng dậy nổi , nhưng sự tình bất ngờ xảy ra.
    Vương Hủ lại đột nhiên bổ kiếm về phía chân mình, kiếm phong quét qua bàn tay của Ninh Thiên Đức.
    Tuy bị giật mình, nhưng Ninh Thiên Đức vẩn kịp phản ứng, hắn buông chân Vương Hủ ra, lật bàn tay, lại để bắt lấy thanh kiếm.
    "Ta lại đá!" Vương Hủ lại giống như biết trước vậy, hắn mượn lực chiêu kiếm làm trục, quay vòng đá 1 cước.
    Lúc nãy Ninh Thiên Đức định quật hắn té nên đã nâng hắn lên, không ngờ lại giúp cho cú đá của hắn vào đầu gối mình càng mạnh
    "Ách..." Ninh Thiên Đức lại buông kiếm Vương Hủ ra, lần này hắn chịu thiệt không ít, nên nhanh chóng lui khỏi vòng chiến.
    "Muốn chạy sao!" Vương Hủ thừa thắng đuổi theo.
    Ninh Thiên Đức vẫn không hoảng loạn, hai tay đưa ngang ngực: "Ngươi thật đúng là đúng là được voi đòi tiên"
    Lần này Vương Hủ hoàn toàn kinh ngạc, kiếm của hắn đâm vào tay Ninh Thiên Đức, vậy mà một chút da của Ninh Thiên Đức cũng không trầy một chút nào
    "À... Thì ra toàn bộ năng lực của ông nằm trên tay..." Vương Hủ nói.
    Ninh Thiên Đức cũng không giấu diếm: "Không sai, chiêu này gọi là 'Thiên chưởng' , có thể chặn mọi thứ trên đời
    " Nhưng mà ngươi vừa rồi sao làm được như vậy? Loại kỹ năng có thể biết đối thủ ra tay thế nào, lẽ ra chỉ có người săn quỷ " Thuấn ý”mới có được?

    "Ta không phải dạng người đó..." Vương Hủ không ngu đến nỗi đem tuyệt chiêu mới của mình tiết lộ cho người khác biết

    "Hắn là Cộng Minh với linh hồn của ông , đọc suy nghĩ về hành động tiếp theo của ông đó." Một giọng nói quen thuộc vang lên nhắc nhở Ninh Thiên Đức. Chủ nhân giọng nói này đúng là Miêu Gia

    Vương Hủ kinh hô: "Oái Ngươi có lộn không đó!"

    Miêu gia làm lơ hắn, tiếp tục giải thích: "Chiêu này không giống chiêu của Khương Nho. Khương Nho có thể nhìn thấy kết quả sẽ xảy ra, còn hắn chỉ đọc được ý nghĩ. Lấy ví dụ, hắn đánh ông một quyền, ông đưa tay đỡ, hắn chỉ có thể biết ông đỡ thế nào, nhưng không biết được ông có đỡ được không. Nếu là Khương Nho sẽ biết được kết quả cú đánh đó.

    Có 2 cách phá giải. Cách thứ nhất hơi khó, hoàn toàn tập trung vào bản năng chiến đấu. Đối với người từng trải mà nói thì khó thực hiện. Cách thứ hai đơn giản hơn, dùng tất cả các biện pháp lấy cứng đối cứng. Hắn đoán được suy nghĩ của ông, nhưng không tránh được công kích của ông, ông hãy đối mặt dùng lực chống lực. Vương Hủ chắc chắn không phải đối thủ của ông. Đã giải thích xong."

    "Mẹ kiếp! Ngươi rốt cục đứng về phe nào!" Vương Hủ không nghĩ tới lúc này lại bị Miêu Gia bán đứng mình, Nhất là tuyệt chiêu hắn vất vả luyện thành lại bị ông ta nhìn thấu dễ vậy.

    "Ta sẽ rất vui mừng nếu thấy ngươi sử dụng năng lực Chúa tể, cho nên ta chợt nảy ra ý muốn dạy ngươi một bài học."

    "Này, lão Ninh, hay là chúng ta liên thủ giết Miêu Gia đi..." Vương Hủ lại bắt đầu buông lời khó nghe của hắn.

    Miêu gia vẫn không để ý chút nào: " Tên bài học này là... Học được linh năng mới để kết thúc trận đấu."

    "Ta kháo! Ngươi nghĩ là nghiên cứu chiêu mới giống như là khạc nhổ sao? Nói được là được a? !"

    Ninh Thiên Đức giờ đã bình ổn lại khí tức, một lần nữa xông lên tấn công Vương Hủ: "Nói chuyện phiếm nãy giờ đủ rồi!"

    Vương Hủ không né tránh chưởng của Ninh Thiên Đức. Hắn lúc này đã nổi giận, nên bất kỳ chuyện điên rồ nào cũng dám làm. Hắn giải trừ “cộng minh” lẫn “linh thức tụ thân thuật”, dùng tay đón chưởng của Ninh Thiên Đức. Kết quả rất thê thảm...

    Miêu gia lấy tay bịt mắt lắc đầu: "Thực là thảm ..."

    Thủy Ánh Diêu và Vi Trì cùng đồng thanh: "Ngươi không xứng là người nhận xét..."

    Vương Hủ ói máu. Hai chữ Thiên Chưởng không chỉ dễ nghe, mà còn rất hung ác . Chiêu này vào tay của Ninh Thiên Đức có thể nói như khai sơn phá thạch, Nếu Vương Hủ chưa cải tạo thể chất qua, hơn nữa lại có linh thể hợp nhất , thì giờ này đã bị đánh nát bét rồi.

    "Nè, ngươi thật khó coi, như đống bùn vậy..." Miêu Gia chán chường nói.

    Vương Hủ vụt đứng lên, bản chất cuồng nhân hoàn toàn bộc phát: "Ta thu thập Ninh Thiên Đức xong sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi!"

    Ninh Thiên Đức coi thường cười nhạt: "Biết rõ không thắng mà vẫn đánh sao?"

    "Lão tử không thắng nổi sao? Lúc nãy ta nằm đó là để tập trung suy ngẫm tuyệt chiêu thôi!"

    Vương Hủ lui vài bước, dường như muốn công kích từ xa. Ninh Thiên Đức cũng không đuổi theo hắn, khuôn mặt không chút cảm xúc nói: "Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta đều dùng chiêu mạnh nhất làm đánh bại ngươi."

    Kiếm Vương Hủ cháy lên ngọn lửa đen. Hắn đưa kiếm ngang hông rồi xoay tròn, y như lần đánh với Vương Nham Thạch.

    Ninh Thiên Đức giơ chưởng lên, linh lực tập trung ở tay. Không biết ông ta sẽ làm gì, nhưng chiêu này chắc chắn uy lực kinh người

    Vương Hủ ngưng xoay tròn, ngọn lửa đen không lan ra ngoài, mà tầng tầng lớp lớp bao quanh người hắn. Hắn giơ kiếm lên, ngọn lửa lan tới đỉnh đầu. Hẳn nhiên hắn đã chuẩn bị xong tuyệt chiêu.

    "Hắc viêm phi luân!"

    " Ngũ chỉ sơn!"

    Hai người đồng thời xuất thủ, một chưởng hư vô của Ninh Thiên Đức nhấc lên cuồng bạo linh lực ép tới Vương Hủ, còn công kích của Vương Hủ tựa như một cái đĩa tròn dẹp bay về hướng Ninh Thiên Đức.

    Hai chiêu chạm nhau. Ninh Thiên Đức không chút nghị ngờ phần thắng về mình, bởi chiêu Ngũ Chỉ Sơn chiêu công kích các kiểu phòng ngự . Dù là linh lực thuần hỏa thuần băng, hay là thuần công kích vật cũng sẽ bị chiêu này phá tan.

    Nhưng lần này, một chuyện khó tin đã xảy ra, cái đĩa tròn đen dễ dàng xuyên qua Ngũ chỉ sơn, bay thẳng tới Ninh Thiên Đức. Chưởng ấn bị thủng một lỗ, lại bị ngọn lửa đốt cháy hoàn toàn, cuối cùng biến mất.

    Ninh Thiên Đức không ngờ sát chiêu của mình bi đối phương phá. Mà lúc này hắn không thể nghĩ nhiều được, hắn vội vàng tránh né, ngạc nhiên nhìn Vương Hủ.

    Nếu như chưởng của hắn là một cái thuẫn kiên cố, thì ngọn lửa của Vương Hủ chính là một cây mâu sức mạnh vô địch, Tràng tranh đấu giữa mâu và thuẫn Vương Hủ bước đầu thắng lợi

    "Hừ... Còn chưa kết thúc đâu!" Ninh Thiên Đức vẫn không phục. Thực lực của hắn mạnh hơn Vương Hủ rất nhiều. Cho dù năng lực và chiêu thức không bằng đối phương hắn vẫn tự tin có thể đánh bại Vương Hủ

    "Sai! Ông sai rồi!" Nét mặt Vương Hủ tràn ngập sự tự tin

    Miêu Gia ở bên cạnh cười nói: "Thật đúng là có bản lãnh."

    Trong lòng Ninh Thiên Đức có dự cảm không lành, Hắn dựa vào gì mà tự tin như vậy?

    Đột nhiên, hắn thấy được ngọn lửa trên kiếm của Vương Hủ còn chưa tắt, hơn nữa dáng vẻ giống như còn có hậu chiêu.

    Ninh Thiên Đức ý thức được cũng đã muốn, ngọn lửa vòng ra phía sau hắn bay lại, cắt ngang sườn một vết thương thật sau. Một kích này đã phân định thắng bại

    "Hì hì, không ngờ lão tử còn có thể khống chế phương hướng!" Vương Hủ thu chiêu lại, duy trì hình tượng đẹp trai được 2 giây, xong ngã lăn xuống đất thở hổn hển...

    Miêu gia lắc đầu nói: "Đáng tiếc, muốn điều khiển phương hướng cần tiêu quả quá nhiều linh lực, mà linh lực của ngươi thật quá ít đi."

    "Dài dòng! Chờ lão tử thở xong sẽ tới thu thập ông!"

    Miêu Gia không để ý đến hắn, đi tới Ninh Thiên Đức nói, "Lão Ninh, bây giờ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được rồi chứ?"

    Ninh Thiên Đức không trả lời, chỉ than thở một tiếng, rồi phất tay bảo mọi người theo hắn vào nhà.

    Đám người đi theo lão Ninh vào, giống như quên rằng ở đây vẫn còn 1 người nữa...

    Vương Hủ nằm trên mặt đất điên cuồng thở dốc : Này! Các ngươi có còn nhân tính không a! Táng tận lương tâm mà! Này, này! ..."

  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thanndieu12,
  6. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    17
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 4
    Chương 26: Xem mắt
    "Muốn gì thì nói đi, các ngươi muốn mang tiểu Phi đi cũng được, nhưng các ngươi nhất định sẽ hối hận." Lúc này Ninh Thiên Đức và mọi người đến một phòng khách rộng lớn, Ninh Phong và Đoạn Phi cũng có mặt theo yêu cầu của Miêu Gia
    Hắn theo thói quen phun một ngụm khói rồi nói: "Còn là câu nói đó, đừng xem trọng chính mình quá..."
    Ninh Thiên Đức dù mạnh hơn Vương Hủ, nhưng chuyện thắng thua rất kỳ diệu vậy đấy. Vừa rồi hắn hết lần này tới lần khác đều thua. Cho nên Miêu Gia có nói gì thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại lắng nghe.
    Những lời tiếp theo của Miêu Gia làm hắn hiểu chính xác ý nghĩa sâu xa: "Chắc là ngươi biết hết các điều kiện để phát động Triệu ma trận đích chứ?"
    Ninh Thiên Đức nhìn hắn một cái: "Đúng vậy, thì sao?"
    Miêu gia cười lạnh: "Ngươi cảm thấy dựa vào Chung Thanh Dương là có thể làm vạn ma thuần sao?"
    Ninh Thiên Đức hỏi ngược lại: "Nếu như hắn làm không được, cần gì phải bày ra cái Triệu ma trận này, lại còn tự mình mai phục bắt tiểu Phi tại thành phố N nữa? Ta nghĩ hắn nhất định đã tập hợp đủ điều kiện, chỉ còn chờ thời cơ chín muồi..."
    Miêu Gia cắt ngang lời: "Ngươi sai mười mươi rồi."
    "Cái gì?"
    "Điều kiện để vạn ma thần phục, dựa vào Chung Thanh Dương tuyệt đối không thể, hắn có lẽ tự cho là có thể, nhưng trên thực tế, hắn không thể."
    "Sao ngươi biết rõ vậy?"
    "Hừ... Cái này ta không thể cho ông biết, ta có nguồn tin riêng. Nguồn này tuyệt đối đáng tin."
    Ninh Thiên Đức biết hỏi nữa cũng vô dụng: "Vậy ý ngươi là, lần này chắc chắn hắn sẽ thất bại?"
    "Trừ thần tiên trên trời, ma đầu dưới đất, trên đời này chỉ có 4 người có thể làm vạn ma thần phục. Trong 4 người này không có Chung Thanh Dương, Do đó Đoạn Phi không quan trọng như ngươi nghĩ, hắn không cần phải chết."
    Đoạn Phi chợt hỏi: "vậy 4 người này là những ai?"
    " Quỷ vương của Âm Dương giới, hai”người biên giới” hành tung bất định Tinh Long và Phụng Tiên, và..." Miêu gia nói đến đây, tay chỉ chỉ Vương Hủ.
    Mọi người đều khiếp sợ nhìn qua, Vương Hủ bị mọi người nhìn cũng sửng sốt không hiểu: "Không thể nào? Ta hả?"
    Miêu Gia gật đầu: "Không sai, Với năng lực Chúa tể, chỉ cần bản ngã của ngươi thức tỉnh, làm vạn ma thần phục là chuyện dễ dàng."
    Vương Hủ biểu tình biến đổi: "Đợi tí... Vậy ta chẵng phải là rất nguy hiểm sao, ngộ nhỡ Mặc Lĩnh kia để ý đến ta thì sao?"
    Miêu gia mỉm cười: "Yên tâm, ta sẽ không hại chết ngươi đâu."
    "Ta biết chứ... Ngươi có thể chơi khâm người ta tới chết..."
    Không ai để ý câu châm chọc của Vương Hủ. Nhưng Ninh Thiên Đức biết Miêu Gia đang chế giễu mình.
    Hắn trầm tư một hồi lâu, cuối cùng mở miệng đạo: "Ta đã hiểu, thông tin Tiểu Phi bị hành hình ta sẽ không truyền đi nữa. Mấy ngày này tiểu Phong cùng Đoạn Phi hãy ờ nhà, một là để dưỡng thương, hai là để ngăn địch. Nếu Mặc Lĩnh muốn tới cướp người, Ninh Thiên Đức ta tất nhiện sẽ không ngồi chờ chết."
    Miêu gia dập tắt khói thuốc: "Ông đã hiểu là tốt rồi. Người ta thường nói xử lý mọi việc không thể quá tuyệt tình, người không thể giết lung tung..."
    Một chiếc Lincoln xa hoa từ khu nhà cao cấp Ninh gia chạy ra. Chính Hình Ngọ Dương làm tài xế lo việc tiễn những vị khách không mời này đi.
    "Các ngươi thuyết phục được em rể thật sự là quá tốt, thât ra hắn cũng không muốn giết Tiểu Phi, nhưng với trọng trách của một gia chủ, khi nghe việc Tiểu Phi liên quan đến Triệu ma trận, hắn đã mất đi sức phán đoán."
    "Còn không phải là do lão tử dùng võ lực giải quyết vấn đề. Vì vậy có thể nói, trên đời này ai không phục thì đánh trước nói sau." Vương Hủ hiện tại hăng hái, thập phần hung hăng, không thèm để ý có nhiều ánh mắt đang nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ.
    Miêu gia quay sang Thủy Ánh Diêu đạo: "À, sao ngươi lại quản chuyện này, không giống tính cách của ngươi chút nào a?"
    Thủy Ánh Diêu vẫn không tha Miêu Gia, nói một câu đầy thâm ý: "Ta chỉ là không muốn nhìn thấy, có người quyết định làm chuyện mà sau này hắn sẽ hối hận cả đời." Câu này lập tức làm Miêu Gia cứng họng.
    Vương Hủ thấy bầu không khí có chút bối rối, nên muốn thay đổi đề tài. Hắn đột nhiên nghĩ tới điêu gì, đưa tay vào người sờ soạn, rồi rút ra một thẻ bài bằng thiết.
    "À, Vi Trì, nhìn ngươi giống nhà nghiên cứu, nhờ ngươi xem giúp linh khí của ta tạo ra thế nào."
    Miêu gia lườm hắn nói: "Lúc sáng nay ngươi tìm ta chính là để ta xem thứ rác rưởi này phải không?"
    "Cái gì rác rưởi! Có biết ta mất bao lâu mới làm ra được vậy không?"
    Thủy Ánh Diêu nhìn đống đồ này, thấy trên mỗi thẻ bài có viết một chữ "Đấu" . Nàng lập tức nghĩ tới điều gì: "Ngươi muốn dùng mấy thứ này làm cái gì?"
    Vương Hủ không chút nghĩ ngợi đáp "Đây là vé vào cửa xem quyết đấu, cũng là..."
    Thủy Ánh Diêu lập tức xụ mặt hỏi Miêu Gia: "Chuyện này ngươi cũng có phần?"
    Miêu gia nhún vai: "Suy xét cẩn thận thì chuyện này xác thực có thể mang một khoản lợi nhuận nhất định..."
    Hắn còn chưa kịp nói hết liền bị đánh một trận phải dừng lại.
    Vi Trì quan sát một lát rồi trả thiết bài cho liễu Vương Hủ: "Cái này... có thể coi là linh khí, nhưng mà quá... Ừm... Nói như thế nào nhĩ... Thô sơ quá..."
    Vương Hủ đạo: "Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng..."
    Vi Trì gật đầu: "Được rồi, cái thiết bài chỉ có vào một chút linh lực bám vào, có thể không đến 2 ngày sẽ hoàn toàn bay đi. Linh lực của nó chưa thức tỉnh. Đến ngày mai, nó chỉ còn là cục sắt mà thôi, nói đơn giản, chính là rác rưởi. . ."
    "Tiểu tử ngươi nói chuyện thật khéo, ta thật lòng cám ơn ngươi. . ."
    Vì Thủy Ánh Diêu dùng vũ lực uy hiếp và Vương Hủ phá đám, kế hoạch bán vé trận quyết đấu bị chết yểu.
    Quay trở lại khách sạn, Vương Hủ ăn mộ bữa thật no, mà Miêu Gia cũng kết thúc những ngày tháng làm thần tiên, gia nhập đội “phá mồi” cùng với Vương Hủ. Trận quyết đấu đã tới gần, nhưng hai người vẫn như trước không hề cảm thấy chút nguy cơ.
    Cùng lúc đó, tại thành phố S đã xảy ra một số chuyện làm Vương Hủ nổi điên.
    Thượng Linh Tyết đang đi gặp một người xa lạ. Tuy rằng bản thân nàng không tình nguyện, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân nàng không thể không đi.
    Nàng đi xem mắt...
    Một cái bàn, hai cái ghế, trên bàn đầy đồ ăn, hương rượu thoang thoảng bay. Nhà hàng này hiển nhiên rất thích hợp là nơi xem mắt
    Thượng Linh Tuyết và chàng trai mỗi người ngồi mỗi đầu của bàn tiệc, bầu không khí có phần căng thẳng
    “Xin chào”
    “Xin chào”
    Hai người bắt chuyện, Thượng Linh Tuyết có vẻ hơi bối rối, còn chàng trai mỉm cười rất tự nhiên.
    Nụ cười của hắn rất mê người. Vẻ ngoài anh tuấn của hắn có thể làm bao cô gái điên cuồng, thậm chí đố kị. Mỗi lần giơ tay nhấc đều lộ ra khí tức quý tộc không thể nghi ngờ. Dù là uống một ngụm nước cũng rất tao nhã
    Chỉ cần là nữ nhân, đứng trước mặt nam nhân thế này, phòng tuyến tâm lý của các nàng đều sụp đổ hoàn toàn.
    “Ngươi có thể gọi ta là Castillian”
    "Ngươi không phải người Trung Quốc à?"
    "Ta có một phần tư huyết thống người Trung Quốc, do đó tóc và mắt ta đều màu đen, ta rất thích." Castillian nói.
    Thượng Linh Tuyết "A" một tiếng. Nàng không có hứng thú hỏi tiếp ba phần tư huyết thống kia là gì. Kỳ thực câu vừa rồi là hỏi cho có vậy thôi. Nếu không phải phụ thân bắt nàng đi xem mắt, nếu như không phải vì lịch sự, nàng rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
    "Linh Tuyết ngươi đã có người yêu rồi phải không?" Castillan đột nhiên hỏi.
    Thượng linh tuyết mở to hai mắt "Vì sao ngươi hỏi vậy?"
    Castillan cười, dáng vẻ như vừa mới mở một chai rượu ngon làm lòng người say đắm: "Người phụ nữ đang yêu rất là đẹp, mà ngươi là đẹp nhất."
    Thượng linh tuyết bị câu nói làm cho đỏ mặt. Nhưng nàng không trả lời câu hỏi của hắn.
    Castillan đứng dậy: " Ta có chút chuyện cần xử lý, hôm nay chúng ta ngừng ở đây."
    Thượng Linh Tuyết không ngờ tới, hai người vừa biết nhau, còn chưa kịp nói vài câu thì đối phương đã rời đi rồi.
    Castillan đi tới cửa thì ngừng lại: "Ta cũng yêu rồi, vì thế, xin ngươi cho phép ta giữ hình bóng ngươi trong tim. Ta hy vọng có cơ hội cạnh tranh công bằng."
    Thượng Linh Luyết không có cơ hội từ chối. Bởi vì hắn đã bỏ đi rồi.
    Thượng Linh Tuyết quay lại xe với tâm sự chồng chất. Nếu như nói Vương Hủ là người đầu tiên bước vào thế giới của nàng, thì bây giờ đã có người thứ hai.
    Nàng do dự. Nàng chưa từng yêu, cho nên không biết giữa mình và Vương Hủ rốt cục có phải tình yêu không. Vào thời điểm xuất hiện một nam nhân xuất sắt hơn Vương Hủ về mọi mặt, nàng không khỏi suy nghĩ lại. Có phải là trước khi Castillan xuất hiện, nàng vốn không hề có lựa chọn. Bây giờ, nàng có nên đi lựa bạch mã vương tử kia hay không...

  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  8. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    17
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 4:
    Chương 27: Quyết chiến trong nước!
    Ngày quyết đấu đã đến. Miêu Gia vẫn vẫn không có chút nào căng thẳng, trông giống như tối nay người đi quyết đấu không phải là mình vậy

    "Thời gian địa điểm nàng cho ngươi biết chưa?" Vương Hủ hỏi xong bỏ đồ ăn vào miệng nhai.

    "Rồi." Miêu gia đáp.

    "Tại sao ta không thấy nàng tới tìm ngươi? Chẳng lẽ nửa đêm nàng âm thầm vào phòng ngươi..."

    "Thư tay."

    "Nha. . . Vậy tối nay chỉ có mình ta xem?"

    "Với ta không quan trọng, nhưng mà nàng đã cho phép NInh Phong cùng Đoạn Phi đến xem, ta nghĩ ngươi đến hay không cũng không thành vấn đề."
    "Uy. . .Nghe sao mà giống như ta là đồ thừa thải vậy. . ."
    "Quyết đấu chính thức giữa người săn quỷ có rất nhiều quy củ. Một bên đưa ra lời mời, nêu ra điều kiện, bên kia nếu đồng ý thì phải ứng chiến. Người chứng kiến quyết đấu chỉ cần hai người trở lên là đủ. Vì vậy ngươi có đến hay không cũng không giúp gì được. . ."
    Vương Hủ híp mắt liếc hắn nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ có tác dụng. . ."
    Miêu gia nhổ ra trong miệng nửa đoạn xương gà: "Không phải người còn canh cánh chuyện lần trước đánh nhau với Ninh Thiên Đức, định dùng cách đó để báo thù ta chứ. . ."
    "Không có đâu. . . Hắc hắc hắc. . . " Mặc dù bị nói trúng tim đen, Vương Hủ vẫn ra vẻ vô tội, nở nụ cười rất gian trá.
    "Ừm. . . Không là tốt rồi."
    Đêm đó

    "Ngươi cần phụ thân đi theo bảo vệ không" Ninh Thiên Đức hỏi.

    Ninh Phong cười hắc hắc: "Phụ thân đang kiếm cớ đến xem quyết đấu chứ gì?"

    Đoạn Phi cũng có chút buồn cười.

    Ninh Thiên Đức xoay người, "Hừ, các ngươi ẩn giấu linh thức rồi hẵng ra ngoài, nhớ cẩn thận."

    Ninh Phong le lưỡi phía sau lưng của hắn, cùng Đoạn Phi bước ra cửa.

    Hai người không đi xe, mà hướng bầu trời bay lên. Trong đêm nhìn như hai mủi tên nhọn, lặng lẽ, nhanh chóng.

    Khi cả hai tới địa điểm quyết đấu, lại thấy được một cảnh tượng bất ngờ: Vương Hủ cùng Miêu Gia đang đặt một bếp nướng bên bãi biển, phía trên là 1 đống thịt dê, thịt bò, cá các loại, bọn họ đang hăng hái dùng nĩa xiên đồ ăn.

    "Các ngươi. . . " Đoạn Phi thật không biết nói gì cho phải.

    "Công viên này chỉ buôn bán đến năm giờ, thật không biết làm ăn, nếu như ta ở nơi này người mở tiêc đêm trên bãi biển, vừa bắn pháo hoa, vừa nướng thịt thì tốt biết bao nhiêu. " Vương Hủ vừa nói đem nhét mực nướng vào miệng.

    "Trước tiên không nói các ngươi vì sao còn có thể nhàn nhã như vậy. . . Những thứ đồ nướng này không phải là các ngươi mang đến chứ. . . " Đoạn Phi hay là không nhịn được tò mò hỏi

    "Làm gì có, chúng ta cho dù không cảm thấy căng thằng, cũng sẽ không đến mức đem theo đồ nướng tới nơi quyết đấu " Miêu Gia vừa nói vừa đem một con sò liếm sạch sẽ.

    Vương Hủ chỉ chỉ bên cạnh quầy hàng bên cạnh " Những thứ này 'Mượn' ở đó."

    Đoạn Phi nhìn về hướng Vương Hủ chỉ, phát hiện một quầy bán tạp hóa, còn thấy một dây xích khóa bị đập bể, cửa chính thì mở toang. . .

    "Các ngươi làm vậy có khác gì cường đạo. . ."

    "Ngươi sai rồi, chúng ta nhiều nhất chỉ được coi là trộm vặt. Nếu như bên trong có người, lại phản kháng, bọn ta xử hắn, thì đó mới là cường đạo. " Vương Hủ nhấn mạnh.

    "Có khác gì đâu. . .Chút thể diện của người săn quỷ . . ."

    "Đương nhiên là khác nhau. Hai loại hành động này mức hình phạt rất khác nhau. " Miêu Gia giải thích.

    Đoạn Phi biết cùng hai người bọn họ tiếp tục tranh luận cũng không có gì kết quả nên không nói gì nữa. Nhưng hắn cùng Ninh Phong kiên quyết không ăn đồ mà hai người này 'Mượn', để tránh bị coi là đồng phạm.

    Hắn ngẫm nghĩ chút cũng hiểu, cho dù hắn muốn ăn, hai người này cũng chưa chắc chịu chia cho hắn. . .

    Thủy Ánh Diêu từ trong bóng đêm đi ra. Mấy ngọn đèn đường trong công viên và ánh lửa chiếu sáng khôn mặt nàng. Sắc mặt nàng vẫn nhợt nhạt như thế. Nhưng đêm này, ánh mắt nàng nhìn Miêu gia sắc bén hơn bao giờ hết.

    "Ta kháo, loại sát khí này. . . Ta đoán chừng chuyện ngươi bị đánh gục chỉ còn là vấn đề thời gian. . . " Vương hủ còn đang ăn xiên thịt dê.

    "À. . Trước khi đánh, ngươi có muốn lắp đầy bụng không, giờ cơm tối hẳn là đã qua đã lâu lắm rồi. . . " Miêu Gia dường như đang sử dụng chiêu dụ dỗ .

    Thủy Ánh Diêu tuyệt nhiên không nể mặt hắn "Ngươi chuẩn bị xong thì xuống dưới, ta ở đáy hồ chờ ngươi. " nàng dứt lời liền nhảy xuống nước

    Bãi biển nhân tạo này dù làm rất giống, nhưng chắc chắn không phải là biển thật. Nó chỉ giống như một hồ nước mà thôi. Tuy nhiên nó cũng lớn ít nhất vài trăm thước vuông, hơn nữa sâu hơn mười thước, Bình thường du khách có thể chơi thuyền trên đó, dòng nước vô cùng trong suốt. Nghe nói, để làm thành biển, người ta đã bỏ không ít muối cho nó giống như nước biển thật.

    "Làm gì vậy? Chơi trò uyên ương nghịch nước a? " Vương Hủ lớn tiếng phát biểu ý kiến.

    Miêu Gia thở dài, móc gói thuốc lá và hộp quẹt trong ngực ra, đặt trên băng ghế dài, sau đó nhảy xuống.

    Đoạn Phi cùng Ninh Phong đi tới bên hồ, khẩn trương nhìn chăm chú vào đáy hồ.

    Vương Hủ cũng tiến tới bên cạnh, nhưng xiên thịt nướng trên tay cũng không có để xuống: "này, sao không nhìn thấy gì hết vậy."

    Ninh Phong chỉ nói: "Hừ . . Bắt đầu rồi đó, đây chiến đấu cấp bậc thập điện Diêm vương đó, bất kỳ chiêu nào cũng không thể bỏ qua."

    "Bởi vậy ta cái gì cũng đều là không nhìn thấy mới là vấn đề. . ."

    Đoạn Phi thật không hiểu nỗi người này làm sao đánh bại cha mình, hắn không thể làm gì khác hơn là đem thường thức đơn giản nhất nói cho Vương Hủ nghe: "Dùng linh lực xem. . ."

    Vương Hủ vỗ lên bàn tay mình một cái, "À, thì ra là như vậy. . . Sao ta lại quên mất. . ."

    Hắn tập trung linh lực nhìn xuống đáy hồ, mặt nước trong đêm từ màu đen dần dần trở nên trong suốt, hắn nhanh chóng thấy được thân ảnh mơ hồ của hai người.

    Đêm mùa đông thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của ba người bọn Vương Hủ , cơ hồ không nghe được thanh âm gì khác. Chiến đấu dưới nước cũng lặng lẽ bắt đầu.
    Lần sửa cuối bởi vncustom, ngày 26-10-2013 lúc 12:57. Lý do: edit

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status