TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 18 của 18

Chủ đề: Đăng ký dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ

  1. #16
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    17
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 4
    Chương 28: Bí mật


    Với Miêu gia và Thủy Ánh Diêu mà nói, chiến đấu trong nước cũng không có gì khó, chỉ cần một câu chú bế khí đơn giản là có thể ở trong nước một thời gian dài, thậm chí còn có thể nói chuyện bình thường. Nhưng vấn đề lớn nhất không phải là hô hấp, mà là áp lực.

    Thủy áp là một loại lực cản vật lý. Không giống như áp lực từ một đối thủ có thực lực cường đại, áp lực nước tồn tại thực sự, lúc nào cũng cảm nhận được. Ở dưới nước, tốc độ, lực lượng và một vài chiêu số đều chịu ảnh hưởng, thậm chí là tầm mắt cũng bị sai lệch bởi vì nước bị ánh sáng khúc xạ .

    Cho nên, trận quyết đấu sẽ tràn đầy biến số...

    "Trước khi đánh nhau, ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện. " Miêu Gia nói.

    Thủy Ánh Diêu vẫn như cũ, vẻ mặt lạnh như băng: "Ta cảm thấy ngươi không có gì hay để nói."

    "Thật ra thì có... Về chuyện năm năm trước..."

    Thủy Ánh Diêu cắt đứt hắn: "Ta đã biết toàn bộ."

    Câu này làm cho Miêu gia ngây ngẩn cả người. Hắn mở to đôi mắt trống rỗng, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh giao thủ mấy tháng trước ở thành phố S, và lần nói chuyện sau lúc đó.

    ... ...

    "Ta hôm nay đã không còn hứng thú đánh ngươi nữa, ta tìm ngươi để lấy lại thứ thuộc về ta."

    "... Thật là một nữ nhân bốc đồng. Năm năm qua rồi, ngươi còn chấp nhất cái danh hiệu 'Miêu Gia' này sao. Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi đã được đạt được danh hiệu cao nhất "Thiên Phong" của thành phố khác rồi. Ngươi không phải đơn thuần lấy cớ để dây dưa với ta chứ?"

    "Ta chỉ là không muốn thua ngươi vậy thôi."

    ... ...

    "Thì ra là như vậy... Ngươi lúc ấy đã biết chân tướng rồi. " Miêu Gia lúc này mới hiểu, vì sao Thủy Ánh Diêu bỏ đi năm năm lại đột nhiên quay lại.

    "Chẳng lẽ ngươi tưởng có thể gạt ta mãi mãi?"

    "Nếu ngươi đã biết, chúng ta còn có cần thiết phải đánh nữa không? Ngươi không có lý do hận ta đó chứ ?"

    Thủy Ánh Diêu cười, nhưng lại là cười lạnh, trong ánh mắt có oán hận lẫn khổ sở: "Ngươi gạt ta."

    "Uy... Khi đó ta muốn tốt cho ngươi..."

    "Ngươi nghĩ ta không chịu nổi hiện thực, cho nên làm giả sự thật. Nhưng mất ngươi, ta càng không chịu nổi"

    "Ha hả... Lời này ngươi cũng nói ra được... Ta cảm thấy có chút xấu hổ..."

    "Nhiều năm trôi qua, ngươi mới muốn nói cho ta biết sự thật. Bởi vì ngươi cảm thấy lúc này ta đã có thể đón nhận."

    "À... Chủ yếu vì ta không muốn động thủ với ngươi..."

    "Ngươi rốt cục là người thế nào của ta? Ta không phải đồ vật của ngươi, sao ngươi lại quyết định ta phải biết cái gì, phải quên cái gì, nên tiếp nhận cái gì."

    Miêu gia không nói, hắn đúng là đã nghĩ về câu hỏi này, nhưng không có đáp án.

    Thủy Ánh Diêu nói tiếp: "Ngươi gạt ta, rồi lại bảo vệ ta. Chẳng lẽ vì vậy ta không nên hận ngươi, tha cho ngươi?"

    "Cái đó..."

    "Ngươi không cần giải thích, ta và ngươi đã không còn bí mật gì. Mấy tháng trước ta đã nói, ta không muốn thua ngươi, chỉ vậy thôi."

    Miêu Gia quả thật cũng không nói lời nào, bởi vì Thủy Ánh Diêu đã tấn công tới.

    Nàng không có tháo cương châm trên tóc xuống. Ở dưới nước mái tóc dài xõa ra sẽ ảnh hưởng đến hành động, cho nên nàng trực tiếp huyễn hóa linh hồn của nàng thành binh khí.

    Hai ngọn tay giữa của Thủy Ánh Diêu xuất hiện tám cái cương châm dài , mỗi cái đều lóng lánh quang mang màu xanh. Vũ khí của nàng giống hệt của Miêu Gia .

    Miêu gia biết trận chiến này không thể tránh được, đao phẩu thuật của hắn nhanh chóng từ ngón tay trượt ra.

    "Hai người bọn họ sao còn chưa đánh? Ta nhìn muốn đau mắt luôn rồi. " Vương Hủ đã đem bếp nướng đến gần hồ, tiện tay lấy đồ ăn trên bếp.

    Ninh Phong nhìn đáy hồ không chớp mắt: "Mới vừa rồi hình như có nói chuyện gì đó, nhưng xa quá, lại có nước ngăn cách, chỉ có thể thấy miệng họ động đậy thôi."

    "A ô... " Vương hủ ngáp một cái: "Các ngươi nói trận này người nào thắng?"

    "Hẳn là Thủy tỷ tỷ sẽ thắng, ta ngheTrịnh bá bá ở nhà nói, dù so với thập điện Diêm vương đi nữa, nàng cũng tuyệt đối thuộc về nhóm mạnh. " Trịnh bá bá Ninh Phong nhắc tới, chính là người múa bút như mây trong tứ đại cao thủ Cầm Kỳ Thư Họa Trịnh Bích. Người này khi giao thủ với Thủy Ánh Diêu bị thua trong nháy mắt, cho nên sau đó hết lòng đề cao đối thủ. Làm như vậy có thể cho mình chút mặt mũi...

    Đoạn Phi nói: "Ta cũng vậy, hi vọng Thủy tiền bối có thể thắng. " hắn nói xong câu đó, qua hai giây, lại bổ sung: "Bởi vì ta thật sự rất chán ghét tay bác sĩ này..."

    Vương Hủ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ta rất hiểu ngươi..."

    Ở trong nước Miêu Gia hắt hơi một cái, Một lần trảm kích của Thủy Ánh Diêu lại tới.

    Hắn giờ này tập trung cao độ, liều mạng chống đỡ đòn tấn công của đối phương. Chiến đấu dưới nước trầy trật hơn so với tưởng tượng của hắn. cho dù là một bước lùi đơn giản thôi, cũng cảm nhận được lực nổi và lực cản khổng lồ .

    "Không đúng a... Sao nàng lại nhanh đến như vậy. " Miêu Gia trong lòng không giải thích được, tại sao Thủy Ánh Diêu thật giống như căn bản không bị áp lực ảnh hưởng. Phải biết rằng đây cũng là hiện tượng vật lý không thể chống lại, cũng như lực hút của trái đất. Linh năng của nàng Miêu gia rất rõ, không thể nào làm được điều này.

    Nhưng thực tế đang diễn ra như thế. Tốc độ của Miêu gia lại bị bắt kịp, thậm chí bị vượt qua. Hai người so chiêu để thăm dò, kết quả là Miêu gia rơi vào tình huống bất lợi.

    "Ngươi cảm thấy kỳ lạ sao? " Thủy Ánh Diêu đột nhiên hỏi.

    Miêu Gia lại sửng sốt, bình thường chính hắn là người phát hiện phương thức chiến đấu, thói quen chiến đấu , thậm chí là suy tính của đối phương. Nhưng lần này, mình lại trở thành người bị nhìn thấu.

    "Ngươi chính là như vậy, cứ tự cho mình đúng. Sở dĩ ngươi không muốn đánh nhau với ta, cũng là bởi vì ngươi cảm thấy ta không thể thắng được ngươi! " Thủy Ánh Diêu lên giọng.

    Miêu Gia nói: "Ngươi thật sự đã trưởng thành ..."

    "Ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao ta nhanh hơn ngươi, bởi vì... Ta cố gắng nhiều hơn ngươi , ta muốn thắng hơn ngươi, ta vốn mạnh hơn ngươi!"

    Đây là giải thích hợp lý duy nhất. Rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng Miêu gia phải chấp nhận, bởi vì sự thật chính là sự thật. Phủ định thực lực của đối phương không giúp được gì. Chỉ có tiếp nhận thực tế, rồi nghĩ ra đối sách, mới là con đường đúng đắn duy nhất.

    Thủy Ánh Diêu ném cương châm trong tay, vẻn vẹn một cương châm.

    Miêu Gia biết, quyết đấu chân chính giờ phút này mới bắt đầu.

    Vai trái hắn bị đâm xuyên qua, quang mang màu xanh xuyên thấu thân thể hắn. Hắn không có chút nào đau đớn, vết thương cũng không có chảy ra một giọt máu.

    "Gãy! " Thủy Ánh Diêu thì thầm.

    Tay trái Miêu Gia vô lực rũ xuống, bốn thanh đao giải phẩu chìm vào trong nước, hắn không né được chiêu này, nhưng có thể hóa giải linh năng lực của Thủy Ánh Diêu.

    "Trở về!"

    Miêu Gia dùng tay phải che vai trái, vừa né ra, vừa khôi phục tri giác của tay trái.

    Nhưng khi hắn quay đầu lại, hắn đã thấy Thủy Ánh Diêu đến trước mặt, Mặt nàng gàn như dình vào hắn. Tốc độ này làm hắn thất kinh.

    Sau đó , toàn bộ tứ chi hắn bị quang mang màu xanh xuyên thấu mà không hề hay biết...
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Truongthuyson0000,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    439
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 24: Chênh lệch

    "Thật là chậm chạp quá..." Miêu Gia nhìn Vương Hủ đầy khinh bỉ, hoàn toàn nhìn không ra hắn chỉ tới sớm hơn đối phương có ba mươi giây mà thôi...

    Vương Hủ không phản bác, dứt khoát nói sang chuyện khác.

    "Hiện tại mọi người đều tới, chúng ta trực tiếp phá cửa xông vào phải không? Hay là nhấn chuông cửa thử xem?"

    Câu hỏi này của Vương Hủ bị người nào đó khinh bỉ: "Ta nghĩ ngươi ở lại bên ngoài canh chừng là được..."

    "Ta biết rồi... Ta dẫn đầu xông vào là được."

    Thế là theo sự dẫn đầu của Vương Hủ, bọn họ đá văng cửa lớn xông vào, nhưng người đang đứng chờ bọn họ ở đó làm họ bất ngờ

    Trong đại sảnh trống trải là Đoạn Phi với khuôn mặt có chút tiều tụy, Hắn nói không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe rõ : "Các ngươi hãy trở về đi."

    Miêu Gia giống như không nghe thấy, trái lại nói: "6 năm không gặp... Không nghĩ tới tiểu tử ngươi sau khi bại dưới tay ta lại không gượng dậy nổi, hôm nay ra nông nổi như vậy..."

    Hắn trâng tráo nói, Đoạn Phi cũng không tức giận, mà lập lại: "Coi như ta thỉnh cầu các người, trở về đi."

    Thủy Ánh Diêu sắc mặt lãnh đạm: "Ta có trách nhiệm của ta."

    Vi Trì vẫn là thành thật nói: "Ta nghe theo lệnh của Sở Giang Vương đại nhân."

    Miêu Gia nói: "Ta tới để dạy học." Tất nhiên lý do của hắn rất miễn cưỡng, nhưng mà vẫn còn có lý do khó tin hơn nữa.

    "Ta chỉ đi ngang qua..." Vương Hủ nín nửa ngày, phát hiện ba người khác đều nói đầy khí thế, cho nên hắn cũng rất có khí thế nói nhảm câu này...

    Ninh Thiên Đức xuất hiện ở đại sảnh lầu hai, hắn chậm rãi đi tới, không khí dần dần trở nên căng thẳn. Ngoại trừ Vương Hủ, tất cả mọi người đều cảm giác được

    "Tiểu Phi, ngươi lui ra đi, khách không mời mà tới, hãy để gia chủ ta tự mình tiếp!" Ninh Thiên Đức giọng nói băng lãnh, trong lòng đã nổi giận, trấn sơn đại trận và 4 cao thủ của mình không thể cản bốn người này, thể diện của hắn gần như không còn.

    Đoạn Phi thở dài một cái, rời xa tầm mắt của mọi người, Ninh Thiên Đức phất ống tay áo một cái, chắp hai tay sau lưng, nghiễm nhiên ra dáng phong phạm cao thủ: "Các ngươi từng người lên, hay là cùng tiến lên?"

    Lúc này trong lòng Vương Hủ ngực rất muốn học theo "danh môn chính phái" trong "Ỷ thiên Đồ Long Kí" , tiến lên hét to một tiếng "Các vị đồng đạo, đối phó loại tà ma ngoại đạo này không cần nói đạo nghĩa giang hồ làm gì, chỉ cần chúng ta bao vây hắn, làm cạn kiệt nội lực của hắn thì hắn chết chắc" ...

    Nhưng Ninh Thiên Đức không phải Trương Thúy Sơn, hắn và Miêu Gia cũng không phải Hoa Sơn Nhị lão, cho nên sự tình tiến triển theo một hướng khó nghĩ tới.

    "Hắc! Đối phó ngươi có cần phải cùng tiến lên? Một người là dư sức!" Lúc này Miêu Gia nói rất kiêu ngạo, hoàn toàn không cho đối phương chút mặt mũi.

    Vương Hủ thấy hắn tự tin như vậy, nghĩ thầm nhất định là Miêu Gia bế quan thành công, muốn bắt lão Ninh khai đao, Vì vậy hắn cũng rất phách lối nhảy ra tiếp lời: "Không sai, thu thập ngươi giống như chơi đùa mà thôi, cần gì cùng tiến lên? Ngươi đừng hù ta!"

    Nửa câu sau Miêu gia lúc này mới nói ra: "Vì vậy chúng ta bên này liền để một mình Vương Hủ đối phó ngươi."

    "Được! Liền để ta một mình ... A? !" biểu tình Vương Hủ chỉ có thể dùng hai chữ "Nhất(-)" để hình dung.

    Hắn hộc máu, không phải từ trong miệng nhổ ra, mà là trong lòng chảy máu. Trong thời gian không tới một phần tư nén hương , hắn đem cả nhà Miêu gia mười tám đời từ trên xuống dưới hỏi thăm mấy mươi lần.

    Tuy rằng Vương Hủ đã bị Miêu Gia chơi qua vô số lần, thế nhưng lần này, không thể nghi ngờ là phi thường trí mạng...

    Ninh Thiên Đức không biết ý nghĩ trong lòng Vương Hủ. Hắn nhìn qua Vương Hủ thì thấy một linh thức rất yếu, một dáng vẻ kiêu căng phách lối của người mới, chỉ vậy mà thôi.

    "Hừ, vậy hãy để cho ta xem một chút, Quỷ Cốc Tử ngươi đến tột cùng có bản lĩnh gì !" Hắn dứt lời liền tiến gần Vương Hủ.

    Vương Hủ biết chuyện đã rồi, lão Ninh người còn chưa tới, một loại áp lực như thái sơn áp đỉnh đã kéo tới, phỏng chừng xác suất mình bị giết trong nháy mắt phi thường cao. Nhưng hắn vừa mới mạnh miệng, hiện tại có thể nói như ngựa vào ngõ hẹp, khó quay đầu lại, Vì vậy Vương Hủ cắn răng giậm chân một cái, quyết định liều mạng!

    Thủy Ánh Diêu thấp giọng hỏi Miêu Gia: "sao ngươi làm vậy?"

    Miêu gia thảnh thơi hút thuốc: "Đây là một bộ phận trong kế hoạch của ta."

    "Lẽ nào ngươi không sợ Vương Hủ bị đánh trọng thương?"

    Miêu Gia cười trả lời: "Ta và hắn đâu có quen nhau..."

    Nghe câu trả lời như vậy, thủy Ánh Xa quả thực không biết nói gì.

    Ninh Thiên Đức một tay nắm vai Vương Hủ, linh lực dồi dào tràn qua hắn. Nếu một kích này thành công, xương cốt nửa người Vương Vủ sẽ bể nát, sau đó như một cái bánh rớt xuống đất, phỏng chừng nếu không ai kéo hắn, hắn sẽ không đứng dậy nổi.

    Ninh Thiên Đức sắp dùng lực, thì thấy dưới tay đã trống không, Vương Hủ nhanh chóng né ra, lại còn đến sau lưng của hắn.

    Một luồng nhiệt lực nóng hổi kéo tới, toàn thân Vương Hủ cháy đỏ lên, một màn sương mù đỏ như hơi nước bốc lên xung quanh hắn, hắn vừa bắt đầu chiến đấu chi đã lập tức xuất ra "linh thức tụ thân thuật"
    Quả đấm của Vương Hủ hướng phía sau gáy của Ninh Thiên Đức. Ninh Thiên Đức tuy rằng cảm thấy kinh ngạc khi Vương Hủ đột nhiên bạo phát, nhưng cũng chỉ là hơi cau mày. Hắn rất nhanh xoay người, dùng một tay đón một quyền này.

    Một quyền này của Vương Hủ đã phát huy đến cực hạn thể thuật của hắn, quán chú tất cả linh lực, xuất hết lực lượng toàn thân. Hắn biết khi đối đầu với đối thủ như Ninh Thiên Đức, bảo tồn thực lực không có ích lợi gì.

    Lúc Ninh Thiên Đức lấy tay bắt quả đấm của Vương Hủ thì suy nghĩ Vương Hủ như bị ngưng lại. Chiêu mạnh nhất của hắn khi tiếp xúc lòng bàn tay của đối phương đã bị chặn đứng hoàn toàn .

    "Không tệ, tăng thêm chút lực xem sao." Ninh Thiên Đức khinh thường nói, sau đó cầm tay vương hủ đem hắn ném ra ngoài.

    Vương Hủ bị ném văng khỏi cửa lớn, bay ra sân bên ngoài nhà. Ninh Thiên Đức chân không chạm đất, tăng tốc bay đuổi theo.

    Những người còn lại cũng theo sau, Miêu Gia hỏi Thủy Ánh Diêu: "Ngươi thấy thân thủ lão Ninh thế nào?"

    "Trước mắt mà nói, coi như không bằng thập điện Diêm vương, nhưng cũng không kém bao nhiêu."

    "Ừ... Rất khách quan, xem ra Vương Hủ thực sự không ổn."

    Vi Trì cạnh bên nghe xong thầm nghĩ: Còn không phải tại ngươi hại hắn...

    Vương Hủ trên không trung nhanh chóng điều chỉnh tư thế rơi xuống đất an toàn. Tất nhiên Ninh Thiên Đức chỉ muốn ném hắn ra khỏi phòng, không hề dùng sát chiêu. Chỉ là câu vừa rồi "Tăng thêm chút lực thử xem" Thật sự là quá ác. Trong lòng Vương Hủ cực kỳ phiền muộn, lão tử nếu có thể tăng lực, ngươi có thể ném ta được sao?

    Biết được dùng quyền cước sẽ không có chút phần thắng nào, Vương Hủ phất tay tế xuất đoản kiếm màu đen, nhưng Ninh Thiên Đức thấy vậy vẫn khoanh tay đứng, ý là đối phó ngươi, ta dùng tay là đủ rồi.

    Vương Hủ thấy mình bị khinh bỉ, nhất thời trong lòng tức giận, hắn dường như đã hạ quyết tâm, giơ kiếm lên: "Không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ dùng lần thứ hai..."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangheo,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Đang ở
    Chủ Thần Không Gian
    Bài viết
    179
    Xu
    30

    Mặc định

    Tôi đăng ký hai chương kế hai chương cuối nga~ : )).

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangheo,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status