TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 9

Chủ đề: [Hiện đại] Sự dịu dàng dưới lớp quân trang - Con Kiến Giấy- Chương 1

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    157
    Xu
    11

    Mặc định [Hiện đại] Sự dịu dàng dưới lớp quân trang - Con Kiến Giấy- Chương 1

    Sự dịu dàng dưới lớp quân trang
    Tác giả: Con Kiến Giấy
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Thể loại: Hiện đại, quân nhân, cán bộ cao cấp
    Editor: Tiểu Mạch ^^
    PS: Đây là truyện mình rất thích, là quá trình tìm hiểu, quen biết của 2 nhân vật. Không giống những bộ quân nhân khác, kết hôn rồi yêu, bộ này ngược lại. Tất cả thuận theo tự nhiên
    Văn án:
    Là Hạ Sơ gặp Lương Mục Trạch
    Khi quân muội dịu dàng gặp băng sơn quân ca ca
    Có nghe thấy không? Hình như có hương vị của JQ…
    Chú thích: JQ chính là gian tình ý ) gian tình là gì?? Không biết giải thích, nói chung là tình yêu giữa hai ngươi ý mà
    Văn án ngắn gọn, đủ thông tin về nhân vật chính >.<
    Mọi người góp ý cho mình a
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 03-02-2013 lúc 20:38.
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Phong Ngân,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    157
    Xu
    11

    Mặc định Sự dịu dàng dưới lớp quân trang

    Màn đêm buông xuống, đèn ở phía nam thành phố bắt đầu sáng lên. Đầu mùa hè, gió đêm gào thét mang theo nhiệt độ còn sót lại của ngày , thổi hơi nóng qua lớp váy của cô gái qua đường, thổi lên cả cuộc sống về đêm của thành phố.
    Những chiếc siêu xe gào thét lướt trên đường cái. Còn có, tiếng xe cứu thương nhức nhối.

    Tại tổng bệnh viện quân khu, xe đẩy, dưỡng khí đã chuẩn bị đầy đủ. Cái bác sĩ, y tá đứng ở trước cửa kính với khuôn mặt đầy lo lắng.

    Một chiếc xe cứu thương chạy vào bệnh viện, thắng gấp rồi nhanh chóng dừng lại. Cửa xe cứu thương mở ra, nhân viên y tế đem cáng hạ xuống. Một bệnh nhân được nhẹ nhàng đặt lên xe đẩy, sắc xanh trên quân phục đã bị máu nhuộm kín tới mức không dễ nhận ra. Nhân viên y tế không dám chậm trễ, phụ giúp bệnh nhân đưa vào phòng cấp cứu. Một chiếc xe quân dụng việt dã theo sau, xuống xe là một Thiếu tá mặc quân phục xanh lá, mang trên người trang bị chống đạn và một Hạ sĩ.

    Vết thương rất nghiêm trọng, vai phải và ngực trái đều trúng đạn. May mà viên đạn chỉ sượt qua trái tim, nếu không anh ta đã mất mạng trên đường đến bệnh viện.

    Nhưng viên đạn quá gần tim, bác sĩ ngoại khoa không dám tùy tiện phẫu thuật, mồ hôi trên đầu không ngừng chảy ra.

    “Gọi điện thoại cho trưởng khoa Vương chưa?”

    “Điện thoại không liên lạc được” Y tá trưởng khẩn trương nói.

    Bác sĩ Đinh nhíu mi, giờ phút quan trọng lại không tìm ra người, phải làm sao bây giờ?

    “Vậy bác sĩ Lưu đâu?”

    “Đã gọi điện,bác sĩ đang trên đường đến nhưng chờ ông ấy đến, chỉ sợ......”

    “Được rồi.” Bác sĩ Đinh nôn nóng cắt lời cô, vết thương như thế không thể tiếp tục kéo dài thời gian. Nếu bây giờ không phẫu thuật thì cho dù có thể cứu được, bệnh nhân cũng không có khả năng tỉnh lại.

    “Hạ Sơ đâu?”

    “Dạ, vâng” Hạ Sơ mặc áo blouse vô trùng, nghe Đinh bác sĩ gọi liền cầm dụng cụ nhanh chóng chạy tới.

    “Bác sĩ Đinh.”

    “Cô là chuyên tim ngoại khoa nên phẫu thuật này cô mổ chính, tôi phối hợp.”

    “Cái gì?” Hạ Sơ vô cùng hoảng sợ.

    “Đừng kinh ngạc, buông đồ trong tay rồi nhanh đến đây. Ở trường chẳng phải đã không ít lần thực hiện phẫu thuật sao. Lần này tôi phối hợp cô, chúng ta chỉ được phép thành công. Đây là quân lệnh.” Bác sĩ Đinh nghiêm túc nói.

    “Vâng” Hạ Sơ gật đầu, cô biết ca phẫu thuật này không hề dễ tí nào. Tuy có chút lo lắng nhưng cô không có cơ hội suy nghĩ, cũng không có thời gian để đắn đo. Cô phải làm mọi cách để cứu tính mạng của bệnh nhân.

    Bên ngoài, Thiếu tá lục quân Lương Mục Trạch nhìn chăm chú ba chữ “Phòng phẫu thuật”, bạc môi mím lại, chau mày. Bên cạnh là Tiếu Đằng không được bình tĩnh như anh, ở bên ngoài đi tới đi lui. Giày da của Bộ đội Đặc chủng ở hành lang thoáng đãng phát ra liên tiếp tiếng vang, từng đợt tiếng vang, hoàn toàn biểu lộ sự lo lắng, sợ hãi của anh.

    Theo tiếng bước chân từ xa đến, Đại tá Chính ủy Lý mặc thường phục đi qua hành lang chạy đến bên cạnh Lương Mục Trạch. Đi theo ông ta là Chỉ đạo viên bộ đội Đặc chủng Triệu Tả.

    Chính ủy Lý lau mồ hôi, hỏi:“Thế nào?”

    Lương Mục Trạch cúi chào Đại tá,“Bị thương hai chỗ, hôn mê, đang phẫu thuật”

    “Đại tá, Chỉ đạo viên, lớp trưởng......” Tiếu Đằng thấy Chính ủy Lý và Triệu Tả, nước mắt bắt đầu rưng rưng chảy xuống.

    “Khóc cái gì mà khóc.” Lương Mục Trạch gầm nhẹ, mắt sáng như đuốc. Một ánh mắt của anh lại làm cho Tiếu Đằng phải đem nước mắt nuốt ngược trở lại.

    Chính ủy Lý vỗ vỗ vai Tiếu Đằng nói:“Không có việc gì, không có việc gì. Anh chàng Điền Dũng này có ngã từ tầng năm xuống cũng sống sót”

    Triệu Tả gật đầu, nói “Đúng, đúng, Điền Dũng da dày thịt béo, nhất định sẽ không có việc gì.”

    Thật ra ông ta cũng không biết nói những lời này để làm an lòng Lương Mục Trạch và Tiếu Đằng hay là an ủi chính bản thân ông.

    Triệu Tả nhìn trang bị trên người Lương Mục Trạch,“Cậu trở về thay quần áo đi, chúng tôi ở đây chờ là được”

    Lương Mục Trạch nhẹ nhàng thở ra,“Không cần, mấy anh chàng kia đều trở về bộ đội sao?”

    “Ừ, đang ở trên đường.”

    Điền Dũng bị thương Lương Mục Trạch liền ra lệnh cho Thượng úy đưa các chiến sĩ cùng anh ta chấp hành nhiệm vụ đi trở về. Nghiêm lệnh nếu ai đến đây, lập tức cởi quân trang cút khỏi đại đội Đặc chủng. Tuy họ không muốn rời đi nhưng quân lệnh như núi, không thể không theo. Các chiến sĩ đỏ ánh mắt nhìn Điền Dũng ngã xuống.

    Các y tá liên tục ra ra vào vào phòng phẫu thuật một cách vội vàng. Tiếu Đằng càng nhìn càng thấy lo lắng, nhịn không được đành ngăn lại hỏi một y tá:“Y tá, y tá, có cần truyền máu hay không? Lấy của tôi đi , máu O, truyền được cho tất cả.”

    Y tá kinh ngạc.

    “Thật mà, máu của tôi rất tốt, muốn bao nhiêu cũng có, chỉ cần cứu lớp trưởng của tôi.”

    “Kho máu của chúng tôi không thiếu, anh đừng lôi kéo tôi. Buông ra nhanh lên.” Y tá vội bỏ tay Tiếu Đằng ra, nhanh chóng chạy đi.

    Tiếu Đằng nhìn phòng phẫu thuật thì thào tự hỏi,“Lớp trưởng chảy nhiều máu như vậy, phải ăn bao nhiêu quả trứng gà mới có thể bồi bổ lại đây?”

    Phẫu thuật đã tiến hành hơn ba giờ, Điền Dũng sau khi ở Quỷ Môn quan dạo một vòng đã được kéo trở về. Hoàn tất mọi việc, đã là rạng sáng hơn kém ba giờ. Điền Dũng được đưa đến phòng quan sát đặc biệt. Hạ Sơ mệt mỏi dựa vào chân tường, không nhúc nhích nổi.

    Bác sĩ Đinh tháo khẩu trang, cởi áo blouse, cười với Hạ Sơ “Làm rất tốt.”

    “Cám ơn bác đã tin tưởng tôi như vậy.” Hạ Sơ cười khẽ.

    “Đều do cô tài giỏi mà thôi, tôi đã xem kĩ những bài thực tập của cô nếu không tôi sẽ không tùy tiện cho cô mổ chính. Đó là cả một mạng người.” Bác sĩ Đinh nghiêm túc nói tiếp:“Hạ Sơ, tối nay nếu không có cô tôi thật không biết phải xử lý ra sao.”

    “Bác sĩ Đinh đừng nói như vậy, chúng ta đều chỉ là làm hết bổn phận của chính mình mà thôi.”

    Bác sĩ Đinh cười gật đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Sơ nói:“Mệt muốn chết đúng không?”

    Hạ Sơ nhăn mũi, thật lòng gật đầu rồi cắn răng rời khỏi vách tường, cởi áo blouse. Sau đó cô cùng bác sĩ Đinh đến phòng bên cạnh để tẩy rửa khử độc. Cô vẫn là một sinh viên chưa tốt nghiệp đang ở bệnh viện quân khu thực tập. Phẫu thuật cô đã từng thực hiện qua nhiều nhưng chưa có khi nào làm việc cả ngày, buổi tối căng thẳng đầu óc mổ cho bệnh nhân bị trúng đạn như hôm nay. Lại còn là mổ chính.

    “Về sau tình huống này rất nhiều, chúng ta là quân y, quân nhân bị thương như thế nào đều có, thiên kì bách quái.” Bà vừa rửa tay vừa trò chuyện với Hạ Sơ: “Tên nhóc này mạng lớn thật. Trúng hai viên đạn, nội tạng bầm tím hết. Mạng yếu ớt sớm không sống nổi.”

    Hạ Sơ không nén nổi tò mò, hỏi:“ Bệnh viện chúng ta thường xuyên tiếp nhận những bệnh nhân như vậy sao?”

    “Cũng không hẳn, mỗi ngày đều có người bị thương đưa đến bệnh viện, chẳng lẽ còn là thời bình sao? Bởi vì quân khu chúng ta có đội Đặc chủng, bọn họ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt nên thỉnh thoảng sẽ bị thương một hai lần. Nhưng hầu hết không có nghiêm trọng như lần này đâu.” Bà ngừng trong chốc lát, tiếp tục nói:“Nhưng hai năm trước, có một tên nhóc được đưa tới, anh ta bị thương so với lần này còn khủng khiếp hơn. Trên người bị đâm mấy đao, còn trúng hai viên đạn, xương đùi trái thì bị gãy nghiêm trọng. Anh ta mang rất nhiều trang bị, lúc đến bệnh viện đã hôn mê sâu, nghe nói bị thương khi chấp hành nhiệm vụ.”

    Bác sĩ Đinh đã 40 tuổi, là bác sĩ mổ chính của ngoại khoa. Bà ở bệnh viện gần 20 năm, sinh lão bệnh tử, bị thương chết thấy cũng đã quen . Vì thế từ lâu bà đã thích ứng với mọi tình huống trong bệnh viện. Nhưng Hạ Sơ thì khác, cô còn quá trẻ trong khi thời gian ở bệnh viện cũng không dài. Sống chết chỉ trong chớp mắt, cô khó mà chấp nhận nổi.

    Hạ Sơ chau mày, vì chấp hành nhiệm vụ trọng thương như vậy sao. Cái gì nhiệm vụ còn quan trọng hơn cả mạng sống?

    “Cô thu dọn rồi về nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài chiến đấu với mấy anh chàng của đại đội đặc chủng đây, có lẽ tôi phải thề độc để bọn họ tin bệnh nhân không có vấn đề gì.”

    Hạ Sơ bật cười, bác sĩ Đinh nói:“Cô đừng cười, đúng là vậy đấy. Nói những câu như thế cứ như bệnh viện chúng ta là kẻ lừa đảo, lúc nào cũng gạt người. Nói không có việc gì sẽ không có việc gì , thật đúng là không tin tưởng được.”

    Hạ Sơ thu dọn xong, thay đổi quần áo rồi ra khỏi phòng cấp cứu. Cô lại đến thăm phòng quan sát đặc biệt. Ở cửa, thấy một người mặc quân phục đang khoanh cánh tay trước ngực đứng ghé vào trên cửa kính quan sát bên trong. Bên cạnh là một Thượng tá mặc thường phục mùa hè và hai vị Thiếu tá.

    Cô ở chỗ y tá dạo một vòng, lúc đến phòng trực ban liền nghe anh chàng Thiếu tá nói giỡn:“Năm đó cậu có thể so sánh với Điền Dũng hôm nay, mạng lớn giống nhau. A, cậu nhiều hơn hai đao”

    Hạ Sơ giật mình, tim bỗng như bị ai bóp chặt đến mức không thở nổi. Không nén nổi tò mò cô quay đầu liền bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng, hàm chứa sự dò xét kĩ càng. Tuy ánh mắt của anh không chút thiện cảm nhưng cô lại thấy kính trọng anh. Thì ra, anh ta chính là quân nhân lớn mạng mà bác sĩ Đinh đã kể. Thì ra là một anh chàng binh sĩ trẻ tuổi rất tuấn tú.

    Sau khi Điền Dũng được đưa vào phòng quan sát đặc biệt, Đội trưởng đại đội Đặc chủng suốt đêm chạy đến bệnh viện. Lương Mục Trạch, Triệu Tả và Tiếu Đằng thấy Đại đội trưởng đến liền lập tức nhanh chóng đứng lên cúi chào.

    Đổng Chí Cương cũng không đáp lại, mở miệng liền mắng Lương Mục Trạch cùng Triệu Tả:

    “Bị thương là chuyện lớn mà cũng không báo cho tôi biết, muốn làm gì? Muốn phản sao?”

    Lương Mục Trạch nghiêm mặt không hề hé răng, Triệu Tả đành phải nói:“Đại đội trưởng, không phải chúng tôi không muốn nói cho anh, chúng tôi sợ......”

    “Sợ cái gì? Nếu không phải cảnh sát địa phương điện thoại cho tôi, có lẽ đến bây giờ tôi còn không biết binh sĩ của tôi bị trọng thương phải vào bệnh viện. Tôi chỉ nghỉ ngơi một ngày các người cũng không cho tôi bớt lo......” Đổng Chí Cương mặt đau khổ nhíu mày, tay trái ôm trái tim thở hổn hển

    Lương Mục Trạch không sợ chết nói:“Vì sao phải nói cho ông?”

    “Cậu câm miệng cho tôi.” Đổng Chí Cương mặt trắng bệch nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ đầy tức giận.

    Chính ủy Lý vội đỡ Đổng Chí Cương ngồi xuống,“Bác sĩ đã nói như thế nào, không thể tức giận.”

    “Ông Lý, ngay cả ông cũng gạt tôi. Binh sĩ của tôi sống chết không rõ, tôi lại ở nhà ngủ ngon. Thế này là sao?”

    “Phẫu thuật đã xong. Bác sĩ nói chỉ cần đêm nay anh ta không xảy ra vấn đề thì sẽ không sao.”

    Đổng Chí Cương híp hai mắt lại, ánh mắt kinh người,“Nếu không có việc gì như thế nào không dám nói cho tôi biết? May là Điền Dũng bình an, nếu thực sự có chuyện, tôi sẽ phạt các người. Còn có ông Lý kia, đừng tưởng chúng ta cùng cấp bậc, tôi sẽ không phạt ông.” Đổng Chí Cương nói một cách hung tợn.

    Chính ủy Lý tốt người, tốt tính lại cùng Đổng Chí Cương làm bạn nhiều năm nên biết rõ tính tình của ông ta. Chỉ là tức giận nói lời khó nghe chứ không để lâu trong lòng. Vì vậy ông chưa bao giờ so đo, vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải là xong.

    Hết chương 1

    Chú thích:

    Quân khu là một tổ chức trong quân đội có trách nhiệm bảo vệ một lãnh thổ nhất định trong một quốc gia(Wikipedia)

    Quân dụng việt dã: xe sử dụng trong quân đội, ví dụ xe tăng...

    Lục quân là một quân chủng trong quân đội hoạt động chủ yếu trên mặt đất, thường có số quân đông nhất, có trang bị và phương thức tác chiến đa dạng, phong phú(wikipedia)

    Bộ đội đặc chủng (Binh chủng Đặc công) là binh chủng chiến đấu đặc biệt tinh nhuệ của Lục quân. Đây là một lực lượng đặc biệt tinh nhuệ được tổ chức, trang bị và huấn luyện đặc biệt, có phương pháp tác chiến linh hoạt, táo bạo, bất ngờ, thường dùng để đánh các mục tiêu hiểm yếu nằm sâu trong đội hình chiến đấu, bố trí chiến dịch và hậu phương của địch..(Wikipedia)

    Chính ủy, viết tắt từ Chính trị ủy viên, là danh xưng của các cán bộ chuyên trách đại diện quyền lãnh đạo chính trị của nhà nước (hoặc chính đảng) trong quân đội, thực hiện quyền giám sát chính trị đối với các chỉ huy quân sự và lãnh đạo công tác giáo dục chính trị trong quân đội (Wikipedia). Trong truyện có nghĩa là Chính ủy họ Lý.

    Quỷ môn quan: ý nói là cái chết.

    Thiên kì bách quái: trăm sự quái lạ

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nhahy, ngày 08-02-2013 lúc 18:55.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định

    Bạn cho mình biết tên gốc tiếng Trung được ko, mình dịch hộ cái tên truyện cho, để tên thế này khác gì convert .

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    157
    Xu
    11

    Mặc định

    Tên tiếng trung 军 装 下旳
    Sorry, em quên edit tên tiền bối giúp em với

  8. #5
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi nhahy Xem bài viết
    Tên tiếng trung 军 装 下旳
    Sorry, em quên edit tên tiền bối giúp em với
    Truyện này tên gốc trung là 军装下的绕指柔
    ---> mình dịch tạm là sự mềm mại/sự mềm dẻo/sự dịu dàng ở dưới quân phục.
    Vì "nhiễu chỉ nhu" là hình dung sự cực kì mềm mại/mềm dẻo.
    1. 《 文选 · 刘琨 〈 重赠卢谌 〉 诗 》: "何意百炼刚, 化为绕指柔." 吕延济 注: "百炼之铁坚刚, 而今可绕指. 自喻经破败而至柔弱也." 后因以"绕指柔" 比喻坚强者经过挫折而变得随和软弱. 明 唐顺之 《 与杨蕉山书 》: "僕少颇负意气, 屏发以来, 槁形灰心之餘, 化为绕指柔焉久矣."

    2. 用以形容柔软之极. 唐 高适 《 咏马鞭 》: "珠重重, 星连连, 绕指柔, 纯金坚." 清 黄遵宪 《 寄和周朗山 》: "金作同心结, 刀期绕指柔." 亦省作" 绕指 " . 唐 温庭筠 《 懊恼曲 》: "莫言自古皆如此, 健剑 刜 鐘铅绕指." 宋 杨万里 《 新除广东常平之节感恩书怀 》 诗: "向来百鍊兮绕指, 一寸丹心白日明." 明 沉德符 《 野获编 · 台省 · 御史与边功 》: "以至尚书三少而豸冠, 风力化为绕指矣."

    . 《 văn tuyển · lưu côn 〈 trọng tặng lô kham 〉 thơ 》: "Ý gì bách luyện vừa, hóa thành nhiễu chỉ nhu." Lữ kéo dài tế chú thích: "Bách luyện chi thiết kiên vừa, ngày nay có thể tha chỉ. Tự dụ trải qua rách nát tới nhu nhược vậy." Sau bởi vì dùng"Nhiễu chỉ nhu" ví von kiên cường người trải qua ngăn trở mà trở nên hiền hoà mềm yếu. Minh đường thuận chi 《 cùng dương tiêu núi sách 》: "Bộc thiểu cũng khá khí phách, bình phát đến nay, khô héo hình nản chí có thừa, hóa thành nhiễu chỉ nhu yên lâu vậy."

    2. Để mà hình dung mềm mại cực kỳ. Đường cao thích 《 vịnh roi ngựa 》: "Châu nặng nề, tinh liên tục, nhiễu chỉ nhu, vàng ròng kiên." Thanh hoàng tuân hiến 《 gửi cùng chu lãng núi 》: "Kim làm đồng tâm kết, đao kỳ nhiễu chỉ nhu." Cũng tỉnh làm" nhiễu chỉ " . Đường ôn đình quân 《 ảo não khúc 》: "Mạc Ngôn từ xưa đều như thế, kiện kiếm 刜 chung chì nhiễu chỉ." Tống dương vạn dặm 《 mới trừ Quảng Đông Thường Bình chi tiết cảm ơn sách hoài 》 thơ: "Từ trước đến nay trăm luyện này nhiễu chỉ, một tấc đan tâm ban ngày minh." Minh chìm đức phù 《 dã lấy được biên · đài tỉnh · Ngự Sử cùng bên cạnh công 》: "Cứ thế Thượng thư Tam thiếu mà trĩ quan, sức gió hóa thành nhiễu chỉ vậy."
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

    ---QC---


  9. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status