TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 6 của 6

Chủ đề: Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Hồ Nước - Nghê Khuông - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 5: Ai là thủ phạm.

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Tôi ngẩn người một lúc lâu. Rồi gọi một cú điện thoại đến trường học của Giang Kiến để tìm gặp y.
    Câu hỏi đầu tiên của tôi là:
    -Anh đã đọc báo chí của ngày hôm nay chưa? Anh có ý kiến gì về vụ hung án này?
    -Tôi nghĩ đây vụ này là do Quỷ Hồn của Niên Chấn Cường làm ra.
    -Anh cũng tin tưởng Quỷ Hồn ư?
    -Ngoại trừ thừa nhận sự tồn tại của Quỷ Hồn ở bên ngoài thì chẳng có biện pháp nào có thể giải thích được!
    Tôi cười khổ:
    -Vương Chấn Nguyên có gì không? Có biểu hiện gì mới không?
    -Không, em ấy giống như đã hoàn toàn bình thường.
    Nghe Giang Kiến nói vậy tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, vì vậy tôi nói gặp lại với y rồi buông điện thoại xuống.
    Lúc đầu, chuyện này có thể đã nói qua, Quỷ Hồn của Niên Chấn Cường sẽ không tới tìm tôi, bởi vậy có thể nói đây là chuyện không có liên quan tới tôi. Hơn nữa, linh hồn của Niên Chấn Cường dường như cũng đã rời khỏi Vương Chấn Nguyên, tôi cũng không cần phải lo lắng cho đứa trẻ này nữa.
    Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn cảm thấy chuyện này có một chút đáng ngờ.
    Nhưng tôi chỉ cảm thấy nó mà không thể nói rõ được rốt cuộc mình đang nghi ngờ cái gì.
    Thẳng đến ngày hôm sau, sự hoài nghi của tôi càng lớn.
    Trên báo ngày hôm sau, vẫn là tin tức về chuyện tử vong quái lạ.
    Tin tức cho biết về tình hình kinh tế của người chết, người chết rốt cuộc là hai bàn tay trắng, chỉ còn rất ít tiền mặt.
    Nhưng người nữ giúp việc kia lại đưa ra chứng cứ thuyết phục là người chết có rất nhiều tiền mặt, lượng lớn đồ trang sức để ở một két sắt (két an toàn) bí mật ở phòng ngủ của bà, nhưng khi nhân viên cảnh sát mở cái két an toàn kia ra thì lại trống không.
    Vì vậy, đã có người phỏng đoán là người chết tự sát là do tình hình kinh tế túng quẫn, mà cảnh sát thì vẫn đang không có một đầu mối nào.
    Tôi đọc xong một vài tin tức này, đóng tờ báo lại. Trong đầu của tôi đang rất hỗn loạn, có rất nhiều ý nghĩ, trong mớ suy nghĩ xoay vòng vòng tôi, tôi đã nghĩ tới một vài vấn đề nhưng lại không bắt được tý đầu mối nào.
    Tôi bắt đầu hoài nghi vậy có thật là hành vi của Quỷ Hồn hay không.
    Quỷ Hồn tới báo thù mà sẽ lấy tất cả những thứ trong két an toàn mang đi sao? Tất nhiên sẽ không!
    Mà căn bản tôi không cân nhắc tới vấn đề kinh tế túng quẫn bởi vì trước khi bà ấy chết, tôi đã từng gặp bà. Và tôi ít nhiều có chút tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, tôi không nhìn thấy bà ta có chỗ nào khó khăn về kinh tế.
    Như vậy, chuyện này có dính dáng tới con người.
    Tôi ít nhiều cũng có chút đầu mối, hơn nữa tôi cũng đột nhiên nghĩ tới tôi đã sớm dâng lên một chút hoài nghi. Đó là bởi vì thật trùng hợp, vì sao Quỷ Hồn của Niên Chấn Cường tới không sớm không muộn, mà vừa khéo lúc tôi vừa mới tới hỏi thăm người chết thì mới đi tìm Ân Ân báo thù?
    Hơn nữa, tôi lại lập tức nghĩ ra nghi ngờ thứ hai, sự tồn tại của Niên Chấn Cường là phải biểu hiện ra ngoài thông qua thân thể một người khác. Cho dù thừa nhận sự tồn tại của Quỷ Hồn cũng không thể xuất hiện hình ảnh của Niên Chấn Cường. Nếu không xuất hiện hình ảnh của Niên Chấn Cường tại sao Ân Ân lại hô là "Quỷ!" nhỉ?
    Thứ Ân Ân đã nhìn thấy nhất định là Niên Chấn Cường, cho nên mới bị dọa đến mức như thế. Cảnh sát nói trong phòng ngủ không hề có dấu vết giãy dụa, mà không còn thứ gì trong két an toàn, chắc chắn là khi Ân Ân vừa nhìn thấy Niên Chấn Cường vì trong lòng chột dạ mà tự nguyện dâng lên. Nhưng Niên Chấn Cường đã chết từ lâu, cho dù thừa nhận sự tồn tại của Quỷ Hồn, Quỷ Hồn của hắn cũng không thể nào hình thành nên một hình ảnh xuất hiện ở trước mặt Ân Ân. Lúc tôi đang nghĩ như vậy, tôi vốn đang ngồi rồi lại nhảy dựng lên.
    Tôi tìm được vấn đề trọng tâm rồi! Đó chính là có người biết nhược điểm tâm lý của Ân Ân, cho nên giả trang thành Niên Chấn Cường xuất hiện ở trước mặt Ân Ân. Mà mục đích của người đó đương nhiên là khoản lớn tiền bạc và đồ trang sức kia. Người này, chẳng những biết rõ nhược điểm tâm lýcủa Ân Ân, biết Ân Ân đã từng giết Niên Chấn Cường hơn nữa còn biết ở chỗ Ân Ân có một khoản tiền lớn! Lúc tôi nghĩ tới vẫn đề này cả người tôi liền đứng bất động, bởi vì phù hợp với những điều kiện này dường như chính là tôi! Tôi biết Niên Chấn cường có để tiền ở chỗ Ân Ân, biết ÂN Ân giết Niên Chấn Cường, có rất nhiều khả năng là người giả trang thành Niên Chấn Cường hù chết Ân Ân. Nhưng tôi có thể tự khẳng định mình không hề làm việc này. Thậm chí tôi tuyệt đối không hoài nghi mình có khả năng làm chuyện như vậy khi đang mộng du. Như vậy, trừ tôi r còn một người, đó là Giang Kiến! Đột nhiên tôi nhớ tới cái tên Giang Kiến, tôi biết y cũng biết toàn bộ chuyện này. Không phải là tôi thì nhất định là y! Tôi lại ngồi xuống, và lại cảm thấy hỗn loạn. Giang Kiến, toàn bộ câu chuyện đều đến từ chỗ y, nếu như không phải y nói tôi biết câu chuyện lạ đó, ta vốn không biết Vương Chấn, cũng chẳng biết trên đời có một người là Niên Chấn Cường!
    Hơn nữa, tôi cũng nhớ ra lúc tôi muốn cùng y đi gặp Ân Ân. Thần thái của hắn cực kì đặc biết, vậy là vì cái gì? Vì sao hắn không đi gặp Ân Ân?
    Tôi nghĩ không bao lâu thì đã có đầu mối.
    Bây giờ, Giang Kiến đang ở trường học, nhưng tôi lại đến nhà y, tôi vàng ra khỏi cửa đi tới nhà y, bấm chuông, chủ nhà của y biết tôi nên mở cửa cho tôi vào.
    Tôi tỏ vẻ mình đã hẹn với Giang Kiến là chờ ở trong phòng của hắn. Nhưng chủ nhà nói:
    - Thầy Giang chắc chắn quên rồi, hai ngày nay cậu ta đều khóa cửa phòng.
    Trong lòng của tôi khẽ động, nói:
    -Trước kia anh ta không khóa cửa sao?
    -Đúng vậy a! Chưa bao giờ khóa cửa. - Chủ nhà trả lời: -Tôi có thể giúp cậu ta thu dọn căn phòng.
    Tôi lấy một chùm chìa khóa ra, nói:
    -Không sao, anh ta nhớ đã khóa căn phòng cho nên đưa cho tôi chìa khóa.
    Giang Kiến tất nhiên chẳng đưa cho tôi chùm chiều chiều khóa nhưng mà tôi đã có ba chiếc chìa Bách Hợp, để mở khóa cửa phòng Giang Kiến thì thật sự rất dễ.
    Chủ nhà cũng chẳng nghi ngờ, tôi dễ dàng dùng chìa khóa Bách Hợp mở cửa phòng ra, tôi đi vào rồi đóng cửa lại. Căn phòng của Giang Kiến thật sự rất lộn xộn, y thà đóng cửa căn phòng, không cho chủ nhà dọn dẹp tất nhiên là có nguyên nhân. Mà nguyên nhân đó chỉ có thể là: Trong phòng y, đột nhiên có thêm một vài đồ không định để người khác nhìn thấy.
    Tôi bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng của y. Chưa đến 10 phút, ở dưới tủ quần áo đã kéo ra một chiếc hòm rất nặng, vừa mở cái hòm kia ra, sau khi tôi nhấc mấy bộ quần áo ở phía trên ra. Tôi không tự chủ được mà hít vào một hơi.
    Trong hòm, tất cả đều là tiền mặt. Hơn nữa, tất cả đều là tiền mặt có giá trị rất lớn.
    Xem ra, tài phú năm đó Niên Chấn Cường mang đến thực không ít, đã tiêu qua nhiều năm như thế mà còn nhiều tiền như vậy!
    Tôi lại tìm được một bao đồ trang sức, sau đó, tôi đóng nắp hòm. Mang chiếc hòm để lại chỗ cũ.
    Tôi gọi một cú điện thoại cho Giang Kiến, nói cho y biết, tôi đang ở trong nhà chờ y, và có một vài chuyện quan trọng muốn thương lượng với y, mời y hãy trở về ngay lập tức.
    Nửa giờ sau thì Giang Kiến về đến nhà, y vọt vào căn phòng. Sắc mặt y cực kỳ khó coi, trừng mắt nhìn tôi, nói:
    -Ông vào bằng cách nào?
    Tôi cười cười:
    -Mở cửa, tôi tất nhiên là vào được!
    Hắn nhanh chóng nhìn về phía tủ quần áo, tôi lại nói:
    -Không cần nhìn, tôi đã tìm ra tất cả, chỉ có điều tôi đã cất kỹ lại như cũ rồi, Giang Kiến, anh có quan hệ như thế nào với Niên Chấn Cường?
    Câu hỏi của tôi đột ngột như vậy, khiến mặt của Giang Kiến trong chốc lát đã xám xịt lại, thân thể của y run run, nói:
    -Ông. . . làm sao ông biết?
    -Đó là phỏng đoán của tôi – Tôi trả lời.
    Điều đó thật sự là phỏng đoán của tôi. Hơn nữa, tôi còn chẳng có đầy đủ căn cứ để chứng minh phỏng đoán của mình là đúng, chẳng qua là tôi chỉ nghi ngờ mà thôi.
    Tôi nghi ngờ Giang Kiến và Niên Chấn Cường có quan hệ, là bởi vì y không chịu đi gặp Ân Ân với tôi. Mà khi tôi phát hiện hòm tiền mặt kia. Tôi biết chắc người đã giả trang thành Niên Chấn Cường đi dọa Ân Ân chính là y.
    Nghi ngờ dẫn tôi tiến thêm một bước, Ân Ân lại bị hù chết do y giả trang thành Niên Chấn Cường, vậy nhất định là y giả trang cực kỳ giống, mà nếu y không quen thuộc với Niên Chấn Cường thì sao có thể giả trang giống Niên Chấn Cường? Tôi thì chẳng biết Niên Chấn Cường là cái dạng gì nữa!
    Cho nên, tôi mới đột nhiên hỏi Giang Kiến một câu như thế, mà câu hỏi lại của Giang Kiến đã biểu thị suy đoán của tôi không hề sai!
    Sắc mặt của Giang Kiến trở nên cực kỳ tái nhợt, thân thể của y đã phát run, y bất lực thả lỏng tay, môi cũng run run. Tuy nhiên lại không nói ra một câu.
    Tôi nhìn một lúc:
    -Từ từ, đừng nói vội, hãy từ từ nói những lời mà anh muốn nói ra đi.
    Sắc mặt Giang Kiến từ trắng sang hồng, y đột nhiên đỏ bừng cả mặt lên nói:
    -Tôi không giết chết bà ta, bà ta là tự bị dọa chết, việc ấy hoàn toàn không liên quan tới tôi!
    Tôi lắc đầu:
    -Anh nói như vậy với tôi cũng chẳng có một chút tác dụng. Quan tòa và bồi thẩm viên có tiếp nhận lời giải thích như thế của anh hay không, thì rất nghi ngờ đấy.
    Sắc mặt của y càng trở nên tái nhợt:
    -Ông. . . Muốn giao tôi cho cục cảnh sát? . . . Ông. . . Không thể!
    Tôi mở hai tay ra:
    -Còn có biện pháp gì nữa?
    Y đột nhiên kéo cánh tay của tôi, dùng sức lắc lắc:
    -Bà ta là một hung thủ giết người, bà ta là hung thủ mưu sát tính mạng, đó là điều ông nói cho tôi biết.
    Tôi gật đầu nhẹ, nói:
    -Đúng. . .
    Nhưng tôi căn bản không có cơ hội nói thêm được gì nữa, hắn vội nói:
    -Mà chẳng qua tôi chỉ giả trang người bị bà ta hại chết, thu lại tài vật bị bà ta dùng mưu lấy đi, bà ta vừa nhìn thấy tôi đã tự nguyện mang tất cả tài sản đưa cho tôi, chính bà ta mở két sắt, sau đó, tôi rời đi thì bà ta đã chết, như vậy chẳng lẽ cũng có tội?
    Tôi cũng chẳng biết rõ về pháp luật nên hoàn cảnh đó Giang Kiến có tội hay không tôi tất nhiên khó mà trả lời được.
    Tôi ngẩn người một lúc lâu, rồi lại đưa vấn đề trở về lúc ban đầu:
    -Anh là gì của Niên Chấn Cường?
    Giang Kiến chán nản ngồi uống, y cúi đầu dùng giọng nói chậm chạp nặng nề, nói:
    -Ông ấy là chú của tôi.
    Tôi nhìn y. Sau khi nghe được câu trả lời của y, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác cực kỳ phẫn nộ, bất luận kẻ nào phát giác mình bị người khác đùa bỡn đều sinh ra cảm giác như vậy.
    Giang Kiến là cháu trai của Niên Chấn Cường, vậy tất nhiên y cũng là người Tương Tây, y cũng hoàn toàn hiểu được loại ngôn ngữ địa phương này, thế mà lại giả vờ hoàn toàn không hiểu được những lời nói này để tới trêu đùa tôi!
    Tôi lại nghĩ thêm một bước, từ đầu đến cuối, tất cả câu chuyện đều là cái bẫy do y an bài.
    Tôi hung hăng nhìn chằm chằm y:
    -Giang Kiến, anh là mộ đồ lửa đảo ti tiện, cực kỳ ti tiện!
    Giang Kiến không dám ngẩng đầu lên, đầu y bị ép xuống thấp hơn:
    -Xin hãy tha thứ cho tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn hiểu rõ rốt cuộc cậu tôi đã chết như thế nào. Lúc ấy, thật sự tôi còn quá nhỏ.
    Tôi lạnh lùng nói:
    -Có ý gì?
    Giang Kiến nói:
    -Lúc chú tôi và nữ minh tinh kia sống chung với nhau, tôi cũng sống nhờ ở nhà của bà ta.
    Giang Kiến nói:
    -Có một ngày, lúc bọn họ đi ra ngoài, nói là đi chơi ở cái hồ nhỏ kia, nhưng chẳng thấy cậu tôi trở về, bà ta chỉ nói với tôi là cậu tôi đã chết đuối ở trong hồ rồi!
    Tôi khổ sở không nói được ra lời, tất nhiên tôi không khổ sở vì cái chết của Niên Chấn Cường mà là khổ sở cho chính mình đã bị người ta lừa một vố dễ dàng như vậy.
    Cả chuyện này, tất cả đều là cái bẫy của Giang Kiến!
    Cuối cùng Giang Kiến lại ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi một cái, như y vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy giận dữ của tôi, lại lập tức cúi đầu.
    Y tiếp tục nói:
    -Đêm đó, bà ta liền đuổi tôi ra ngoài. Ngoại trừ chú ra, thì tôi chẳng có một người thân nào cả, tôi đành phải làm một đứa trẻ ăn xin, về sau cuối cùng cũng có một người chịu giữ tôi làm thợ học việc, tôi tự cố gắng đọc sách, nói chung chưa bị xã hội chiếm đoạt hết.
    Tôi vẫn không nói ra lời, Giang Kiến cười khổ nói:
    -Tình hình của tôi giống như vậy, sau khi tôi trưởng thành, tôi muốn điều tra nguyên nhân cái chết của chú, có phải do nguyên nhân tự nhiên hay không?
    Tôi lạnh lùng nói:
    - Nói tiếp đi!
    Giang Kiến hít một hơi:
    -Tôi đã nghe tới tiếng tăm của ông, tôi vừa không có tiền đi mời thám tử tư điều tra chuyện này. Hơn nữa, chuyện này đã quá lâu rồi, người bình thường chưa chắc đã điều tra được gì, tôi nghĩ chỉ có lợi dụng một vài chuyện cổ quái kỳ lạ mới có thể khiến ông cảm thấy hứng thú để đi điều tra!
    Tôi lạnh lùng thốt lên:
    -Vì vậy, anh bèn tạo ra câu chuyện Vương Chấn Nguyên bị ngã vào hồ nước kia.
    -Không, không, Vương Chấn Nguyên thật sự là bị ngã vào trong hồ, nhưng sau khi tôi cứu được hắn tỉnh dậy, tôi mới đột nhiên có linh cảm. Tôi biết năm đó chú tôi bị chết đuối ở trong một cái hồ nhỏ. Chính là cái hồ này. Cho nên tôi mới dậy Vương Chấn Nguyên làm một vài hành động cổ quái, bảo em ấy nói mấy câu thổ ngữ địa phương khó hiểu này, giả vờ là linh hồn bám vào người, định để ông đi điều tra việc này.
    Tôi cảm thấy hoa mắt một lúc!
    Hóa ra hành động quái dị của Vương Chấn Nguyên, và thổ ngữ Tương Tây từ miệng cậu ta nói ra đều là do Giang Kiến dậy cả đấy!
    Mà tôi còn đang nghiêm túc nghiên cứu sự tồn tại của linh hồn, đã viết xong đại cương chuẩn bị viết một quyển văn chương rõ ràng rành mạch, định đưa lên đăng trên một tạp chí chuyên nghiên cứu về Quỷ Hồn tồn tại hay không.
    Chắc là vì sắc mặt của tôi cực kì khó coi cho nên hai tay của Giang Kiến rung động, giống như muốn ngăn cản tôi đánh y.
    Qua một phút, tôi mới nói:
    -Như vậy, lời nói ở trên cuốn băng ghi âm kia cũng đều là lời anh tự nói rồi!
    -Đúng. . . vậy, tôi chỉ nhớ lúc đầu chú có rất nhiều tiền, nhưng mà chẳng biết tiền của chú ấy trong lúc đó đột nhiêt biến đi đâu, ngày đó chú ấy nổi giận đùng đùng trở về, chửi cửa hàng vàng kia, lại mắng to người phụ nữ kia, tôi vừa mới tới gần chú ấy, chú còn tát cho tôi một cái thật mạnh, cho nên tôi nhớ cực kỳ rõ!
    Tôi từ từ đứng lên, đột nhiên quay người lại, đập một cái thật mạnh lên trên tủ sách khiến cho tất cả đồ vật trên mặt tủ đều nảy lên, Giang Kiến sợ tới mức trừng lớn mắt, tôi nói:
    -Giang Kiến, anh lợi dụng tôi để điều tra nguyên nhân cái chết của Niên Chấn Cường, nếu đã biết kết quả vì sao không báo cảnh sát?
    Giang Kiến lắp bắp nói:
    -Báo cũng vô dụng thôi. Vì chuyện này đã quá lâu, tôi từ chỗ ông đã thực sự biết chú tôi là bị mưu sát, mất ba ngày chuẩn bị, tôi hóa trang thành thúc thúc, nửa đêm vụng trộm đi vào trong phòng của bà ta, bà ta vừa nhìn thấy đã suýt nữa ngất đi!
    Tôi cười lạnh, Giang Kiến vội vàng biện bạch cho mình, nói:
    -Tôi liền hỏi bà ta, tiền đã chiếm đoạt ở đâu. Bà ta tự động mở tủ sắt ra, chuyển tất cả ra, còn xin tôi tha thứ cho bà ta, tôi căn bản chẳng làm gì thêm, cầm tiền chuồn đi. Cho đến ngày hôm sau đọc báo mới biết là bà ta đã chết. Bà ta là do lương tâm năm đó cắn rứt mà bị dọa chết đấy!
    Tôi lại im lặng hồi lâu.
    Tôi có lý do để tin tưởng lời nói của Giang Kiến. Ân Ân không phải là do Giang Kiến giết chết, bởi vì khi nam nữ giúp việc xông vào phòng Ân Ân còn chưa tắt thở, bà ấy vẫn còn đang không ngừng kêu: "Quỷ! Quỷ! Quỷ!"
    Về sau, tất nhiên là vì bà ấy hoảng sợ quá độ, trái tim không thắng được phụ tải, cho nên mới chết.
    Lời của Giang Kiến cũng không phải không có đạo lý, nếu như Ân Ân làm việc gì đó trái với lương tâm nàng sẽ không chết.
    Niên Chấn Cường là một tên thổ phỉ, hắn chết cũng không thừa, Ân Ân là một thủ phạm mưu sát chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.
    Giang Kiến có thể nói mình vô tội, mặc dù từ đầu đến cuối y lợi dụng tội nhưng mà nếu như y bị tố cáo mưu sát, như vậy cả đời y đã xong rồi.
    Tôi đi tới đi lui trong phòng y.
    Giang Kiến vẫn luôn nhìn tôi. Trong lòng tôi tuy hận y nhưng cũng không muốn hủy hoại y.
    Giang Kiến thấy tôi không nói ra lời, y cười khổ một cái, nói:
    -Vệ tiên sinh, nếu như ông nhất định giao tôi cho cảnh sát. Vậy, tôi chỉ có một yêu cầu với ông, xin ông ở trước tòa án, nói tất cả những chuyện điều tra được, chuyện năm đó Ân Ân mưa sát Niên Chấn Cường thế nào!
    Tôi nói:
    -Cho dù tôi nói ra. Anh vẫn có tội!
    Giang Kiến cười khổ:
    -Điều đó dù sao vẫn tốt hơn một chút. Trên thực tế, tội của ta chỉ có tự tiện vào phòng mà thôi, nếu như không phải bà ta giết Niên Chấn Cường, nhìn thấy Niên Chấn Cường giả trang cần gì phải sợ hãi?
    Tôi ngẩn người một lúc lâu, mới nói:
    -Vậy khoản tiền kia, anh chuẩn bị dùng làm gì?
    Giang Kiến chán nản nói:
    -Lúc đầu, tôi chuẩn bị dùng khoản tiền đó để xây dựng một người trung học cho người nghèo, bởi vì tôi tuyệt đối không quên tình cảnh lúc mình học trung học khốn khổ ra sao. Hiện tại, tất nhiên không thể đạt được mục đích này rồi.
    Tôi thở dài một tiếng. Ở trong sát na đó, tôi thay đổi chủ ý tôi đưa tay vỗ vỗ trên bả vai hắn:
    -Tốt! Đi thực hiện nguyện vọng của anh đi, cho tới bây giờ coi như chúng ta không hề quen nhau!
    Giang Kiến ngẩng đầu nhìn tôi, há hốc mồm, một câu cũng chẳng nói ra lời.
    Mà tôi cũng chẳng nhìn y lấy một cái, đẩy cửa ra, đi tới bên ngoài. Tôi đi khỏi gian nhà kia, nhanh chóng đi về phía trước.
    Sở dĩ tôi đột nhiên thay đổi chủ ý, đạo lý thực sự rất đơn giản, đúng như Giang Kiến nói, hắn ở trên pháp luật khó mà xóa sạch tội, kỳ thật chẳng qua là tự tiện vào phòng mà thôi.
    Về phần tên tội phạm giết người xảo quyệt, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà bị hù chết. Vậy há có thể quy trách nhiệm cho hắn? Tên tội phạm giết người đã sống quá lâu rồi!
    Mà còn điều rất chủ yếu là tôi tin tưởng Giang Kiến thật sự sẽ dùng khoản tiền đó xây dựng một trường trung học cho người nghèo, điều này nói chung cũng là một chuyện tốt. Có phải không?
    Ánh mặt trời chiếu vào ánh mắt của tôi, khiến cho nó hơi nhoi nhói, tôi bèn cúi đầu đi nhanh về phía trước.
    Cả câu chuyện hình như là một câu chuyện trinh thám mà cũng chẳng có gì khoa học viễn tưởng, đối mặt với linh hồn có tồn tại hay không cũng chẳng có kết luận gì, thật sự cảm thấy có lỗi.
    Nhưng mà, chép lại câu chuyện này cũng không phải không có ý nghĩa.
    Câu chuyện này tương tự như đại đa số câu chuyện có quan hệ với quỷ, bắt đầu từ chuyện phát hiện là quỷ gây nên, nhưng sau khi đi sâu vào điều tra, lại phát hiện kẻ gây ra không phải là quỷ mà là người.
    Chính vì những chuyện như thế rất nhiều cho nên có rất nhiều người liền cho rằng, quỷ không hề tồn tại, căn bả là không có linh hồn. Cho dù có Quỷ Hồn, nhưng nó cũng không thể làm ra được bất cứ chuyện gì đại loại thế.
    Kiểu kết luận này tất nhiên là không đúng, trừ phi tất cả chuyện có quan hệ với Quỷ Hồn đều qua điều tra là do người gây nên, đó mới có thể rút ra kết luận như thế. Nhưng trên thực tế, cũng chẳng giống như vậy. Có rất nhiều ghi chép nổi tiếng về hoạt động của Quỷ Hồn, đều chứng minh cũng không phải do người gây nên, mà đích thực là do một loại lực lượng vô hình, không biết là cái gì tạo thành, mà loại lực lượng này, vì nhân loại còn chưa hoàn biết gì cả, nên đặt tên là "Quỷ Hồn" . Chẳng cũng nên ư?
    Đối với truyền thuyết từ cổ, kim, trung, ngoại về Quỷ Hồn, đều được lưu truyền thịnh hành chứ không hề suy giảm, nếu như thực tế không hề tồn tại, mà có thể được lưu truyền lâu như thế, thì thật sự cũng là chuyện lạ.
    Hoặc giả có người hỏi, bạn đã thực sự tin tưởng chắc chắn vào sự tồn tại của "Quỷ Hồn" , như vậy vì sao không sáng tác một câu chuyện về “Quỷ Hồn”, mà lại viết một câu chuyện trinh thám nhỉ? Tôi đành phải cười khổ. Bởii vì khoa học của con người còn quá nhỏ bé, nông cạn đến nỗi đối với "Quỷ Hồn" , tình trạng có thể coi là không biết gì cả. Nông cạn đến mức muốn tưởng tượng rốt cuộc Quỷ Hồn là cái gì, căn cứ tối thiểu nhất cũng không có!
    Nhưng mà, người từng gặp quỷ lại quả thật không ít. Kể cả chuyện có mình ở bên trong, trong đó có phần không đáng tin, có phần là đáng tin. Có dịp, được chọn ra mấy mẫu đáng tin cậy trong đó, chép lại thì rất thú vị. Đương nhiên, đó là chuyện của ngày sau.

    ----Kết thúc---

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184
    Vậy là đã kết thúc truyện Hồ Nước này rồi.
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 26-05-2013 lúc 17:02.
    ---QC---
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪


  2. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cold Wind,finefire,kja1987,minhsbv,naihaichannhan,nguoilatao,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,TheBeginner,uranos,Vô__Tình,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status