TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Dước Gốc Hoàng Lan-sưu tầm

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    661
    Xu
    28

    Mặc định Dước Gốc Hoàng Lan-sưu tầm

    Ái hà thiên xích lãng
    Khổ hải vạn trùng ba...


    Trời mưa to, dưới gốc cây Hoàng Lan trút đầy hoa, những cánh hoa mỏng manh vương vãi đầy mặt đất, một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không gian. Suốt buổi chiều, tôi quanh quẩn bên đó nhặt hoa và quét dọn. Hái một vốc tay đầy hoa, tôi mang về gói trong chiếc khăn nhỏ, để ở đầu giường, nằm nghĩ ngợi...
    Con bé trèo lên trèo xuống đụn cát nhỏ đùa chơi một mình, hai tay nó lấm lem toàn cát, đôi má ửng hồng, cái váy lòe xòe cũng dính đầy cát...
    Anh về, nhắc hai mẹ con mau mau chuẩn bị đi cùng anh. Chị giúp việc mang con bé vào nhà rửa tay chân rồi lại tất bật dắt nó ra xe. Anh lúi húi thu xếp đồ đạc, tôi lừng khừng hok muốn đi nên cứ nấn ná bới, chải tóc và trang điểm...
    Cô bạn gái của anh cũng đã đến, nó xếp va ly hành lý vào xe, xong xuôi, tất cả cùng nhìn vào nhà chờ tôi ra là đi. Mắm môi, nhắm mắt tôi quyết định:
    _Anh và mọi người cứ đi đi, hôm nay em mệt lắm, em không đi được đâu.
    Anh hằm hằm tức giận, nhắc mọi người lên xe, rồi đóng cửa xe cái rầm... chiếc xe lao vút đi, tôi đứng trong nhà buồn bã nhìn theo.....
    Trời mưa tầm tã, tôi men theo bìa rừng... thoảng trong gió là mùi hoa Hoàng Lan, nhắm theo hướng hương thơm của hoa, tôi đến gần khu lán trại của những người lắp đặt lưới điện Quốc-Gia...bỗng tôi thấy trời tối xầm, hai mắt nảy đom đóm, đầu quay quay...
    Khi tỉnh lại thì thấy mình nằm trên chiếc giường nhỏ, đầu đắp khăn lạnh, phía ngoài sân thoáng có vài người qua lại, họ đi rất khẽ...
    Nhỏm dậy ngó quanh xem có ai không, nhưng tôi không thể cất nổi cái đầu lên khỏi gối. Có một người thanh niên chạy vào, anh nhắc tôi nếu cần gì anh sẽ giúp, nhìn anh cao to điềm đạm, đôi mắt sáng chân tình, hiền từ... tôi yên tâm nằm xuống... anh cũng quay người bước ra.
    Một thoáng sau lại người thanh niên đó... anh bưng bát cháo nghi ngút khói đặt nhẹ ở đầu giường. Thấy tôi mở mắt, anh nói
    - Cô đã tỉnh chưa, dậy ăn tạm chút cháo cho đỡ mệt rồi lại nằm nghỉ đi cô gái – Anh nói và mỉm cười nhìn tôi khích lệ.
    Tôi gượng dậy, anh cứ đứng nhìn lúng túng, tay chìa ra như muốn đỡ giúp tôi, nhưng rồi anh lại rụt tay vào ngần ngại, thấy vậy tôi nói:
    - Anh yên tâm, tôi tự làm được mà.
    Gắng gượng ngồi ngay ngắn, đỡ bát cháo anh đưa, tôi gật đầu nói cảm ơn rồi cũng cố nhắm mắt húp đại một ngụm khỏi phụ lòng người ta có công nấu chăm sóc mình. Ngậm miếng cháo trong miệng, thấy đắng nghét... cố gắng nuốt cho trôi xuống ... nước mắt trào ra...
    Anh nhìn tôi, trong ánh mắt nhìn, tôi đọc được sự tội nghiệp của anh dành cho tôi. Tôi muốn vùi đầu vào gối khóc cho vơi sự đau khổ kìm nén trong lòng, nhưng tôi lại nhoẻn cười nhìn anh...thấy tôi cười anh cũng cười và động viên :
    - Gắng ăn hết bát cháo đó đi cô gái nhé. Tôi chạy ra ngoài, lát tôi quay lại.
    Nói rồi anh đi rất nhanh ra cửa. Nhìn thấy bóng anh đi khuất dãy nhà, tôi hạ bát cháo xuống hok muốn ăn nữa, ngồi nghĩ những chuyện vừa xảy ra ...
    Anh quay lại, nhìn bát cháo còn đầy, anh hỏi :
    - Sao cô không gắng ăn một chút đi, ăn cho tỉnh táo mà có sức khỏe chứ cô gái ?
    - Dạ, lát nữa tôi sẽ ăn.
    Anh chìa tay, trong lòng cái khăn tay nhỏ là rất nhiều bông hoa Hoàng Lan còn tươi anh vừa hái. Trong lòng tôi chợt trào lên một cảm xúc khó tả... mùi Hoàng Lan kỉ niệm, và sự quan tâm của anh...
    Cố dằn cảm xúc tôi nói:
    - Hoa thơm quá, cảm ơn anh !
    Anh đặt gói hoa thơm xuống giường và dặn tôi gắng ăn hết bát cháo, giờ anh phải đi ra ngoài làm việc, lát anh sẽ quay lại. Rồi anh bước ra rất nhanh, có lẽ không kịp nhìn thấy tôi gật đầu chào anh.
    Ba ngày được anh chăm sóc tận tình, tôi đã khỏe nhiều. Chiều dát bóng hoàng hôn le lói chiếu xiên theo gốc cây bìa rừng, tôi lò dò đi men theo con suối róc rách chảy. Đứng đàng xa tôi thấy anh ngồi dưới gốc Hoàng lan, cây to cổ thụ, hoa chi chít trên cành rũ xuống lòa xòa...tôi lặng lẽ quay về lán.
    Thoảng trong gió mùi Hoàng Lan dịu ngọt... tôi quay lại thấy anh đã đến gần phía sau lưng tôi, miệng tươi cười, chìa tay ra cho tôi một vốc Hoàng Lan, xòe hai bàn tay đón vốc hoa ...rồi tôi nhẹ nhàng nói:
    - Tôi thấy đã khỏe nhiều rồi, qua đêm nay, mai sáng tôi sẽ xin phép các anh về nhà.
    - Ngày mai tôi sẽ đưa cô về.
    Anh nói nhẹ nhưng dứt khoát. Tôi lặng lẽ gật đầu chấp nhận. Anh chào tôi rồi lại đi rất nhanh về nơi công trường làm việc.
    Sáng sớm, chiếc xe chuyên chở hàng đã đậu trước cửa. Tôi chải tóc gọn ghẽ và đưa mắt nhìn một lượt gian phòng mà tôi đã ở mấy ngày qua. Gọn gàng, ngăn nắp,đơn sơ... trong lòng một thoáng bồi hồi ...
    Anh lại bước rất nhanh đến, nói :
    - Nào cô gái, chuẩn bị xong chưa? Mình lên đường chứ ?
    - Vâng !
    Trên xe chỉ có tôi và anh, anh lái xe đưa tôi đến sát nơi mọi người làm việc, có khoảng chục người đang tất bật, thấy xe dừng lại, những người thanh niên nam nữ ríu ran chào, tôi cũng chào chia tay họ. Lúc đó tôi mới được biết anh là xếp của họ. Anh lái xe chạy theo bờ suối, đến sát gốc Hoàng Lan, anh dừng xe và nhảy xuống, với tay anh bẻ một cành rồi chạy ngược trở ra, trèo lên xe ngồi vào ghế lái, anh chìa cành Lan sang tôi :
    - Thấy cô gái thích hoa Hoàng Lan, chẳng có gì làm quà chia tay, tôi bẻ cành Lan làm quà cho cô vậy !
    - Sao anh biết tôi thích hoa Hoàng Lan ?
    - Khi cô ngất xỉu ở dưới gốc Hoàng Lan này, anh em nói trong tay cô có một vốc hoa Lan !
    - Ôi trời !
    Tôi thật sự lúng túng, tôi cũng không còn nhớ mình đã ra sao trước khi ngất đi như thế. Bởi khi trong lòng quá đau khổ, tôi cứ đi trong miên man suy nghĩ, tôi ngửi thấy mùi Hoàng Lan và hướng bước chân đến đó theo phản xạ, không ngờ tôi lại ngất đi và... tôi gặp được sự giúp đỡ của những người tốt bụng này. Một thoáng hốt hoảng, tôi nghĩ hok biết tôi sẽ ra sao nếu mà không gặp họ ...?
    .....
    Anh hỏi tôi :
    - Em thích hoa gì nhất ?
    - Em thích hoa Lan
    Ngày hôm sau, anh mang đến cho tôi một cây nhỏ. Tôi hỏi :
    - Cây gì vậy anh ?
    - Cây Hoàng Lan đó !
    Suýt nữa tôi buột miệng : Em thích hoa Ngọc Lan chứ có thích hoa Hoàng Lan đâu anh ? nhưng may mắn, tôi đã kìm lại được lời nói chưa buột qua môi. Tôi mang về góc vườn nhỏ trồng , ngày nào cũng chăm sóc cây chu đáo...... Đám cưới linh đình diễn ra ba ngày. Tôi lấy chồng là một Bác-Sĩ, do Cha Mẹ gả bán tôi cho họ. Ngày cưới, nhà trai mang sính lễ đến rước dâu. Nhìn mâm sính lễ tôi thoáng rùng mình, họ mang tiền đến mua tôi về. Một mình lặng lẽ, tôi ra khu vườn nhỏ, tần ngần đứng nhìn cây Hoàng Lan của anh đang bắt đầu trổ lá non, ...Tôi đánh cả cây mang theo về nhà chồng, trồng ngay nơi cửa sổ phòng tôi để hằng ngày nhìn thấy và chăm nom cho nó.
    Con gái tôi ba tuổi thì cây Hoàng Lan cũng trổ hoa. Hương thơm ngọt ngào của hoa, những cánh hoa chín rụng quanh gốc, làm tôi có cảm tưởng anh đang hiện diện đâu đây...
    Nửa đêm. Gia nhân náo loạn khi thấy có người leo tường vào nhà chồng tôi. Họ bắt được anh ta ngay dưới cửa sổ phòng tôi và họ trói ghì anh vào gốc cây Hoàng Lan. Chạy vội ra xem, đèn đuốc sáng trưng tôi nhận ra... đó là anh, đôi mắt anh đau đớn nhìn tôi ...!
    Chồng tôi gặng hỏi mãi mà anh không hề nói nửa lời, khôngnói tại sao anh vào nhà tôi làm gì. Tôi thấy vô cùng đau khổ ... quì sụp xuống dưới chân anh, tôi khóc... cầu xin anh hãy quên tôi đi, hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể cưỡng lời Cha Mẹ. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má anh, nhưng đôi mắt anh vẫn hừng hực lửa ...
    Chồng tôi thấy vậy, nói Gia-nhân cởi trói, rồi hất hàm bảo :
    - Thôi, ông về đi !
    Hai người đàn ông, hai tâm trạng, người thất thểu cúi đầu bước ra đi, người thất thểu cúi đầu quay vào nhà. Tôi lặng lẽ ngồi khóc dưới gốc Hoàng Lan ... mùi hương thơm của hoa Hoàng Lan chín bỗng tỏa hương thơm ngát......
    Mùi hương hoa quá thơm khiến tôi choàng tỉnh giấc. Không ngờ tôi vừa ngủ mơ, một giấc mơ dài và kì lạ đến vậy...
    Ba người đàn ông xuất hiện trong một giấc mơ. Người là Chồng, người là Ân Nhân, Người thì Yêu tôi đến mức quên cả bản thân mình...
    ...Đời người có khác gì giấc chiêm bao. Tất cả vừa mới có đó, vậy mà đã mất rồi ... Bao nhiêu tài danh, lợi lộc, bao nhiêu khôn ngoan hiểu biết, bao nhiêu địa vị danh giá, bao nhiêu ái tình làm ta yên vui hay đau đớn khổ sở ...có còn gì nữa không ?có còn mang theo được gì không, khi ta nhắm mắt xuôi tay từ bỏ cõi đời này ?
    Khi xưa, Thuần Vu Phần nghỉ trưa dưới gốc Hòe, chàng thiêm thiếp ngủ và thấy mình đã hoàn thành sứ mệnh của một đời người. Chỉ một giấc mơ mà chàng đã kịp thi đỗ Trạng-Nguyên, kịp lấy vợ, và sinh 7 con : 5 trai 2 gái, cuộc sống rất hạnh phúc. Ba mươi năm trôi qua trong êm đềm. Chỉ đến khi cầm quân đi chinh chiến, lúc bại trận, ông mới giận quá mà hét lên một tiếng thật to, giật mình tỉnh dậy... biết mình vừa ngủ mơ... “Giấc mộng Nam Kha” đó cũng chính là chỉ đời người như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.
    Khi xưa, có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm ... ai là bướm ? ai là Chu ?
    ... Hiểu đời là cõi mộng để biết mọi thứ đều hư ảo, để biết sống yêu thương, chân thành nhiều hơn, hãy coi mỗi phút giây đang sống đây như là những giây phút cuối cùng của đời người, để biết quí giá những gì mình đang có mà trân trọng, hãy biết cho đi tình yêu thương mà không bao giờ đòi hỏi được đáp lại, đừng bao giờ phải hối hận bởi trót gây ra những lỗi lầm với người mình yêu thương và người yêu thương mình, để đừng bao giờ phải thấy :
    Ái hà thiên xích lãng,
    Khổ hải vạn trùng ba ...
    Lần sửa cuối bởi Ninh Nhi, ngày 09-03-2013 lúc 19:19.
    ---QC---
    Lá sẽ phai và phai đời cũng thế.
    Tĩnh mãi không phai dẫu bạc đầu.


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status