TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 19

Chủ đề: [Hiện đại]-Thập niên nhất phẩm Ôn như Ngôn-Thư Hải Thương Sinh - Chương 12

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Có lúc A Hành nghĩ rằng, chân tướng cuộc sống là một vở hài kịch, bản thân mình còn chẳng hiểu được vì sao lúc trước mình họ Vân, sau lại mang họ Ôn.
    Họ Ôn, đại diện cho điều gì đây? Giống như thím Trương nói, cha đẻ của A Hành là người lính hải quân hiển hách, mẹ là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, ông nội lại là chính khách, vậy thì con gái của người ta, không nghi ngờ gì nữa, có tư cách được nâng niu chiều chuộng. Mà Ôn Tư Nhĩ, chính xác là cô con gái ngàn vạn sủng ái một thân này.
    Kể từ khi tới thành phố B, cái tên Tư Nhĩ này tựa như một đám mây đen bao phủ trên đầu A Hành, cô loáng thoáng đoán ra phần nào, dù không có thím Trương nói ra một cách rõ ràng rung động.
    Lúc A Hành đang trải qua cuộc sống giản dị bần cùng ở thị trấn Ô Thủy, lúc còn run rẩy sống dưới bóng ma những thời khắc bệnh tim của em trai tái phát, có một cô gái, thay thế cô, trở thành Ôn Tư Nhĩ.
    Theo lời của thím Trương, vào lúc mẹ ở cữ, cô đột nhiên mất tích trong phòng trẻ, cha mẹ sốt ruột đến mức gần phát điên, rồi nửa tháng sau ông nội cũng ôm về một bé gái có chiếc bớt giống hệt cô, nói với mẹ, đã tìm được Tư Nhĩ về.
    Mà Tư Nhĩ ấy, ưu tú quá mức, biết múa ballet, biết chơi đàn dương cầm lưu loát, dáng vẻ xinh đẹp, hiếm có chính là, tính tình lại cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, cả gia đình họ Ôn, bao gồm cả người bà đã qua đời, đều nâng niu như hòn ngọc quý. Cho dù là ông nội bản tính nghiêm khắc, trước mặt người ngoài nhắc đến cô ta, cũng cười không khép được miệng, nói gì đến người mẹ đã ôm ấp con gái trong lòng từ nhỏ.
    “Đáng tiếc, đứa bé tốt là thế…” Lúc thím Trương nói đến đó, gương mặt luôn có vẻ tiếc nuối khổ sở.
    Ở nhà họ Ôn, người duy nhất A Hành có thể nói chuyện cùng có lẽ chỉ có thím Trương. Bà lão này ở góa nhiều năm, đã giúp việc cho nhà họ Ôn từ lúc cụ bà nhà họ Ôn còn chưa mất, được trên dưới nhà họ Ôn cực kỳ tôn trọng.
    Nói tiếp, A Hành có thể chung sống hài hòa với thím Trương, là nhờ công của nhà bếp.
    Bà Vân là người phụ nữ khéo tay có tiếng trong trấn, một tay làm cơm ngon, một tay nấu canh ngọt, A Hành từ nhỏ mưa dầm thấm đất, có được mấy phần chân truyền.
    Tình cờ, thím Trương bận xào rau, làm khê cơm, A Hành trong lúc nóng lòng, thấy nửa quả cam để một bên trên bàn, liền vắt nước vào gạo, sau đó cắm cả chiếc lá xanh rì vào trong cơm, dùng lửa nhỏ chưng lên.
    Thím Trương không hiểu thế nào, một lúc lâu sau, lại ngửi thấy mùi gạo tinh khiết, trong lòng thay đổi cách nhìn về cô bé trước mặt này, rảnh rỗi lại lôi kéo A Hành trao đổi về nấu ăn, dốc lòng dạy A Hành làm món ăn phương Bắc.
    “Trở ba lần, cẩn thận một chút.” Thím Trương rất có quyền uy chỉ huy A Hành.
    A Hành động tác ung dung mà dùng xẻng gỗ lật hai cái.
    “Sai rồi, là ba lần.” Bà cụ tích cực, nắm tay của cô bé, lật thêm một lần.
    “Hai lần, được không ạ?” A Hành cười.
    “Dĩ nhiên không được, lúc người phương Bắc trở thức ăn đều lật ba lần. Bà lão vẻ mặt đương nhiên.
    “Phương Bắc ba lần, phương Nam hai lần?” A Hành thấp giọng nói thầm.
    “Nhóc con!” Thím Trương nghiêng đầu cười mắng, thuận tay lau hết mồ hôi trên trán A Hành.
    “Bà.” A Hành mắt dịu dàng trong vắt, giọng nói mềm mềm dẻo dẻo, khẩu âm phương Nam thuần khiết.
    Thím Trương sửng sốt, tựa như không nghe rõ, xoay người đảo món gà sợi xào.
    “Bà…ơi.” A Hành mang vẻ nghiêm túc, trên môi bật ra tiếng phổ thông ấm áp, không được tự nhiên.
    Bà cụ tiếp tục xào nóng gà sợi, ngừng một lát, khẽ thở dài một hơi,
    “Cháu đứa bé này, nếu hư một chút có phải tốt bao nhiêu.”
    A Hành không nói, bên môi từ đầu đến cuối là nụ cười thản nhiên giống như tranh thủy mặc.
    Mỗi ngày vào lúc ăn tối, phòng ăn đều rất im lặng, ngay cả tiếng nhai thức ăn cũng không nghe thấy, A Hành ăn từng miếng từng miếng, mặc dù thấy lạ, nhưng từ nhỏ cô đã thích thanh tĩnh, cũng không thấy khó chịu.
    “Cha…” Bà Ôn nhẹ nhàng để muỗng canh xuống, muốn nói lại thôi.
    “Uẩn Nghi, làm sao thế?” Ông cụ cau mày, nhìn con dâu.
    Gia giáo nhà họ Ôn rất nghiêm, cực kỳ kiêng kỵ nói chuyện trên bàn ăn, nhưng thường ngày Tư Hoàn và Tư Nhĩ lúc ăn cơm vô cùng thích cười đùa, ông cụ mặc dù từng khiển trách mấy lần, nhưng cũng không hiệu quả, Tư Nhĩ vừa làm nũng, liền để mặc bọn chúng.
    Giờ đây, A Hành đã đến, không thích nói chuyện, ngược lại đứa trẻ lặng lẽ này khiến ông có chút không quen.
    “Có thể đón Nhĩ Nhĩ về nhà không ạ?” Bà Ôn phong thái cao nhã phóng khoáng, lúc này lại có chút cẩn thận.
    “Ở chỗ Tư Nhĩ trọ, cha đã tìm người đặc biệt chăm sóc nó, con không không cần lo lắng.” Ông cụ có chút không vui, ánh mắt lại lướt qua A Hành.
    Tư Hoàn vẫn như cũ lễ phép nghiêm chỉnh nhai kỹ từng hạt cơm, nhưng chân mày hơi cau lại.
    “Cha, trước kia không phải người cưng chiều Nhĩ Nhĩ nhất sao?” Bà Ôn chần chờ, đưa mắt hướng về phía cha chồng.
    “Đủ rồi!” Ông cụ ném bốp muôi canh xuống bàn.
    Tư Hoàn ngước mắt lên, có chút tổn thương nhìn ông cụ. Bà Ôn không nói thêm gì nữa, đầu lông mày Viễn Sơn dịu dàng nhíu lại thành nút, uất ức trong lòng.
    Bốn phía yên tĩnh, A Hành ngậm một ngụm canh trong miệng, lúng túng nuốt không trôi.
    ”Uẩn Nghi, con có thời gian, chẳng bằng cho A Hành thêm chút quần áo.” Ông cụ thở dài một hơi, lại cầm muỗng canh lên.
    A Hành nhìn bộ đồng phục có chút dơ bẩn mình đang mặc, nhất thời quẫn bách bất an.
    Trong tủ quần áo không phải không có quần áo, chẳng qua những bồ đồ kia chung quy là của người khác, phần lớn thoạt nhìn rất đắt tiền, bản thân mình mặc dù sao cũng thấy khó chịu. Mà những bộ quần áo mang từ nhà đến đều dần dần hết mùa, mặc vào không đúng thời điểm, vì vậy, đành phải mặc thay đổi hai bộ đồng phục. Đúng ngày hôm nay học thể dục, làm bẩn quần áo, bị ông cụ Ôn nhìn thấy.
    “Con biết rồi.” Bà Ôn hướng mắt nhìn A Hành, nhìn không ra mảy may tâm tình nào.
    A Hành cúi đầu, từ từ một chút một chút nuốt canh xuống, lại như có chiếc xương cá hóc trong cổ.
    Thật ra thì, đồng phục cũng rất tốt. A Hành muốn mở miệng, nhưng lại cảm thấy không ổn, nhẹ nhàng nhìn Tư Hoàn một cái, thấy anh cũng không có nét mặt đặc biệt gì, thấp thỏm trong lòng thoáng buông xuống.
    Tư Hoàn đối tốt với Tư Nhĩ, hôm đó ở bãi đậu xe cô đã tận mắt thấy.
    “A Hành, chương trình ở trường, có theo được không?” Ông cụ Ôn nói chậm lại, nhìn cháu gái ruột bình bình không có gì đặc sắc trước mắt, trong lòng có chút tiếc nuối.
    Ông ta, chung quy vẫn là bỏ quên đứa bé này.
    “Vâng.” A Hành có chút kinh ngạc, ngay sau đó thành thật gật đầu.
    “Có gì không hiểu, để… anh trai con dạy con.” Lúc ông cụ nói đến hai chữ “anh trai”, cắn nặng âm.
    Trong nháy mắt, bà Ôn và Tư Hoàn sắc mặt tái xanh đi một chút.
    Anh trai.
    A Hành cổ họng có chút ngứa ngáy, há mồm, lại không thành tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
    Tư Hoàn tay nắm chiếc đũa lại run lên khẽ đến nỗi không thể nhận ra, một lát sau, đứng lên, lễ phép rời khỏi chỗ.
    “Cháu no rồi.”
    Tư Hoàn xoay người, trái tim đau vô cùng, giống như là bị người ta bóp chặt, đương nhiên không rảnh bận tâm cảm giác của người bên cạnh.
    “A Hi.” Tư Hoàn trở về phòng của mình, đặt ống nghe bên tai, sau khi trầm mặc một lát mở miệng.
    “Ừ?” Đối phương giọng mũi có chút mơ màng, mang theo một chút lười nhác.
    “Mình nhớ Nhĩ Nhĩ.” Tư Hoàn cầm ống nghe đầu ngón tay từ từ siết chặt.
    “Ờ.” Đối phương lười quá thể, đáp mỗi một câu.
    “A Hi, mình nói mình nhớ Nhĩ Nhĩ!” Tư Hoàn bắt đầu lớn giọng, một cơn giận dỗi không khống chế được, vành mắt từ từ đỏ lên.
    “Lớn tiếng như vậy làm gì? Cậu thằng nhóc con này, điên rồi à?” Thiếu niên giọng nói rõ ràng, ngôn từ sắc bén.
    “A Hi...” Tư Hoàn tủi thân.
    “Gọi hồn đấy à!” Thiếu niên cười lạnh, cực kỳ không kiên nhẫn.
    “Cậu lần nào nói chuyện với mình cũng phải hung dữ như vậy sao?” Tư Hoàn giọng nói trở nên yếu ớt, ngữ điệu mang theo một chút trẻ con và bất đắc dĩ.
    “Lão tử lớn thế này chưa từng nhẹ nhàng với ai!” Thiếu niên giọng nói trong trẻo, lời nói tục tằn lượn quanh bờ môi lại tựa như gió.
    “Vậy… còn Lục Lưu?” Tư Hoàn dừng một chút, dè dặt hỏi.
    “Rầm!” Đối phương ném điện thoại.
    Tư Hoàn bên này nghe được tiếng máy bận “Tút tút”, biết mình đạp phải đuôi mèo rồi, không khỏi nở nụ cười khổ.
    A Hi, còn…chưa quên được sao?
    Không biết tại sao, lúc nhớ đến Nhĩ Nhĩ, trong đầu Tư Hoàn Ngôn Hi càng kiêu ngạo lạnh lùng hơn, ngay cả gương mặt đẹp đẽ tinh tế cũng thành một chiếc mặt nạ.
    Đương nhiên, nhiều năm sau, nhìn hướng đi của kết cục như vậy, trừ cười khổ, bốn chữ giống như đầu mũi tên, cắm ngay giữa hai đầu lông mày — tạo hóa trêu ngươi.
    A Hành từ sau hôm vội vã nhìn thoáng qua ấy, cũng chưa từng thấy qua Tư Nhĩ.
    Mà ở trong lớp, mọi người từ gương mặt vô cùng mộc mạc của A Hành phát giác điều gì, hơn nữa tiếng phổ thông của A Hành quả thực không mê được, một câu rời ra từng chữ đến buồn cười, một số học sinh có thế lực trong lớp bắt đầu không vừa mắt với cô bé, nghe thấy A Hành nói chuyện, ý cười nơi khóe miệng mỗi lần đều mang vẻ thương hại giễu cợt, làm bộ không hay biết nhìn bạn học bên cạnh, trao đổi bằng ánh mắt, mang theo cảm giác hiểu biết mà tài trí ưu việt hơn người.
    Bởi vì ăn mặc không có thể diện, bởi vì không thể nói được trọn vẹn tiếng phổ thông, vậy nên, đáng thương; bởi vì nghèo, bởi vì âm điệu quê cha đất tổ, vậy nên, đáng xấu hổ.
    A Hành mới đầu còn nguyện trao đổi cùng mọi người, Càng về sau, càng trầm mặc, chỉ treo ý cười ôn hòa nhìn người khác nói cười.
    Tân Đạt Di, tuy biết mắt nhìn của những người thế lực, nhưng trong lòng đích thực vì chuyện của Nhĩ Nhĩ mà không khỏi chống lại A Hành, hai thái cực cân bằng, định không để ý tới, hoàn toàn coi Ôn Hành như người xa lạ, trong lòng lại lạ lùng hi vọng Ôn Hành sẽ vì sự chèn ép của mọi người mà khóc nhè hay buột miệng chửi bới, nếu vậy dường như bản thân mình sẽ có tư cách yên lòng, có lí do thay Nhĩ Nhĩ hận cô.
    Chỉ là, tiếc thay, từ đầu tới cuối, Ôn Hành một lần cũng chưa từng tiếc rẻ nụ cười ôn hòa, lông mày Viễn Sơn dịu dàng nhẫn nại tựa như bao dung hết thảy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 27-05-2013 lúc 21:47.
    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,summerlotus196,tgtg,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Mùa thu đã đến, thời tiết cũng dần mát mẻ hơn, tuy bà Ôn đã mấy lần mua quần áo cho A Hành, nhưng cụ Ôn thấy cô bé một lần cũng chưa từng mặc đến, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn.
    “A Hành, sao cháu còn mặc đồng phục?” Ông cụ nhíu mày rậm chất vấn cháu gái.
    “Nhà trường mới phát, rất tốt.” A Hành lắp bắp, âm lượng hơi nhỏ.
    “Bây giờ cháu đang ở nhà họ Ôn, không phải nhà họ Vân.” Lông mày ông cụ càng nhíu càng chặt, dần dần nổi lên cơn thịnh nộ.
    Đây là phương thức đứa bé này đối kháng với bọn họ sao? Cháu gái nhà họ Ôn, cũng là họ Ôn, đã từng bị bạc đãi bao giờ? Cô việc gì phải cam chịu thấp hèn?!
    A Hành siết vạt áo, nhẹ nhàng cúi đầu.
    “Cháu biết rồi.”
    Ông cụ nghe thấy khẩu âm Giang Nam của con bé vẫn rõ ràng như cũ, thảng thốt trong lòng về những lời tàn nhẫn mình đã nói, nghĩ đến những chuyện con bé đã trải qua mà áy náy trong lòng.
    “Cũng vì cháu thích mặc đồng phục, thôi cho qua.” Ông khẽ thở dài, “Nhưng cháu mặc vừa chứ?”
    “Rất ấm ạ.” A Hành nhanh chóng dùng tiếng miền Nam nói một lần, rồi ngượng ngùng dùng tiếng phổ thông không đạt tiêu chuẩn cho lắm nói lại lần nữa, nhẹ tay lật bên trong áo khoác ra, thật dày dạn, thoạt nhìn rất bền chắc.
    “Ấm là tốt rồi.” Ông cụ giãn đôi lông mày, ánh mắt vốn sắc sảo như chim ưng cũng thấm một tia ấm áp “Ông có thể hiểu tiếng vùng Ô Thủy, cháu không cần đổi giọng.”
    A Hành kinh ngạc, ngay sau đó mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh, chứa đựng dịu dàng điềm tĩnh.
    “Lúc mười tám mười chín tuổi, ông từng đóng quân mấy tháng ở thị trấn Ô Thủy.” Giọng nói của ông cụ cũng không còn nghiêm nghị như thường ngày, có chút êm dịu, gương mặt nghiêm trang cũng ôn hòa tựa như có làn mưa bụi nhẹ nhàng vây quanh.
    “A Hành, cháu có đôi mắt rất giống bà nội.”
    Dần dần, A Hành thuộc đường tới trường, cũng hình thành thói quen đi bộ một mình hoặc ngồi xe buýt đi học. Nói đến cũng thật khéo, rõ ràng là người một nhà, A Hành lại chẳng bao giờ chạm mặt Tư Hoàn, chỉ đến bữa cơm tối mới thấy nhau. Mặc dù cô muốn nói với Tư Hoàn mấy câu, nhưng nghĩ đến bản thân mình mồm miệng vụng về lại thôi. Về phần bà Ôn, quá bận rộn với những buổi biểu diễn đàn dương cầm, cũng ít gặp được.
    A Hành ở trong lớp hiền lành đến mức dù nghe thấy những lời giễu cợt trước mặt cũng chưa từng tức giận, chỉ lập tức mỉm cười, mang theo bao dung và ôn hòa, dần dần đối phương thấy không thú vị cũng không trêu cô nữa. Qua một thời gian dài, mọi người ngược lại phát hiện tính cách A Hành thế mà có không ít chỗ tốt. Không muốn trực nhật, chỉ cần gọi một tiếng Ôn Hành, vĩnh viễn được đáp lại: “Biết rồi.”, sau đó, cả phòng học được dọn dẹp sạch sẽ, thỏa đáng.
    Trong thế giới này, đáng sợ nhất chính là thói quen, mà thói quen hàng đầu chính là tiện lợi.
    A Hành chính là sự tiện lợi kinh người trong thói quen ấy. Đổi lại là người khác, cho dù là tượng đất cũng phải phát khùng, nhưng lạ lùng thay A Hành hết lần này tới lần khác chỉ lặng lẽ mỉm cười, rồi sau khi tan lớp một mình quét dọn cả phòng học.
    Thật lâu sau, rất nhiều năm đã trôi qua, trong lễ mừng năm mới, một đám bạn bè tụ tập xem phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” của Châu Tinh Trì, trên màn hình chiếu đến cảnh Thu Hương vẽ Hoa An với bộ mặt của con chó Vượng Tài, Ngôn Hi vùi mái đầu xinh đẹp đen óng vào gáy A Hành, cười đến đau mạng sườn.
    A Hành cố gắng xem rất lâu, cuối cùng cũng chưa từng bật cười.
    Thu Hương lơ đãng cười ba lần đã lấy đi trái tim Đường Bá Hổ. Cô trong lòng anh đẹp đến không thể xóa nhòa, mà anh với cô, lại chỉ là Hoa An không thấy rõ mặt.
    Ngày đó, quét dọn xong phòng học thì trời đã tối, phải đợi nửa tiếng mới đến chuyến xe buýt cuối cùng, A Hành liền lựa chọn đi bộ.
    Con hẻm chật hẹp cô đã quen thuộc trong ánh đèn đường màu cam trở nên mờ ảo nhưng yên ả và ấm áp kỳ lạ.
    Giẫm chân lên con đường lót đá ấy cảm giác như mài xát. A Hành đi đến chỗ sâu trong ngõ thì dừng bước.
    Cô nhìn thấy, hai bóng người lồng vào nhau rõ ràng đang ái muội.
    Sáng, tối, triền miên, kịch liệt, nóng bỏng.
    Người thiếu niên kia, mặc áo vải sợi thô cổ thấp màu mận chín, một nét vẽ màu đen bên vai trái kéo dài thành cành hoa cong vút, men theo vai áo được mài cẩn thận, uốn lượn tới lưng, không thể kiềm chế, hắc ám trong diêm dúa giận dữ đầy mê hoặc.
    Anh đứng trong ánh đèn, lẻ loi với sống lưng gầy yếu, mang theo cao ngạo quật cường bướng bỉnh đầy thách thức, chiếc gáy cong cong, hai tay ôm chặt một cô gái tóc dài không rõ mặt dưới ánh đèn, răng môi quấn quýt với người trong ngực, lọn tóc đen như mực lướt qua tai chầm chầm vô ý lướt qua chiếc cổ trắng nõn thật chói mắt, một màn như ngọc kia, hắt bóng sáng, ẩn làn hương, ngào ngạt, trêu chọc lòng người.
    Nếu theo điệu bộ thường ngày của A Hành, cô nhất định sẽ cảm thấy cảnh tượng đấy làm cho người ta cực kỳ lúng túng khó xử, nhưng thời ấy khắc ấy, ngay cả tránh đi cô cũng quên mất, đeo cặp sách, đường hoàng nhìn ngắm thiếu niên kia thật tỉ mỉ.
    Ngôn Hi. A Hành hơi cong môi, không tiếng động gọi ra, trong lòng hoàn toàn khẳng định đến nỗi ngay cả mình cũng thấy hoang đường.
    Rõ ràng cô chưa một lần chân chính thấy rõ dáng vẻ của người thiếu niên kia, chưa nói với anh câu nào, thậm chí ngay cả tên họ cũng do chắp nối từng chút một mà có, nhưng trong lòng lại có ấn tượng rõ ràng đến thế, phảng phất có ý vị ghi khắc khá tức cười, bình thản mà mang theo manh mối lần hồi từ từ sâu sắc thêm trong ký ức.
    Thiếu niên chợt giật mình, cảm thấy ánh mắt sau lưng, thả tay đang vòng quanh eo cô gái, xoay người, lẳng lặng nhìn cái vị đã vô ý xâm phạm còn nhìn trộm bọn họ.
    A Hành hoảng hồn vì sự vô lễ của mình, đang lúc kinh hoàng chợt thấy đôi mắt của thiếu niên.
    Bỗng nhiên, trong tai có tiếng nổ vang, chỉ còn một loại thanh âm, quen thuộc đến thế, cực kỳ giống khoảnh khắc hồi bé ham chơi không cẩn thận bị chìm xuống nước, trong lúc mọi thứ đều biến mất lại nghe thấy tiếng hít thở. Cái cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, không cam lòng rồi lại phát hiện bản thân mình đang đến gần một sự giải thoát khác đầy chân thực đó, vùn vụt kéo đến.
    Sắc đen như mực trong đôi mắt thiếu niên, cuốn qua sắc hoa đào đỏ ửng tung bay, kèm thêm đôi chấm sáng lung linh như nước, thẳng tắp chiếu vào đồng tử của cô, hờ hững, cuồng vọng mà không chút đếm xỉa.
    Trong nháy mắt, A Hành thậm chí cảm thấy mình thật bẩn thỉu, cuống cuồng cúi đầu trốn chạy.
    Lúc cô ngây ngây ngốc ngốc về đến nhà trời đã tối đen, thím Trương vẫn một mực chờ cô.
    A Hành chạy cả quãng đường, tâm thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy miệng khát vô cùng, cầm cốc trà trên bàn đổ vào miệng, tràn vào mũi nên ho sặc sụa.
    Vừa lúc Tư Hoàn đi xuống, thấy A Hành mặt mũi đỏ bừng, ho không ngừng, liền vỗ lưng giúp cô xuôi xuống.
    Một hồi lâu A Hành mới thở bình thường, đảo mắt thấy Tư Hoàn.
    “Bị sặc à?” Tư Hoàn ấm giọng hỏi thăm, cười nhạt, một cách lễ phép.
    A Hành gật đầu một cái. Đối mặt người nhà họ Ôn, cô chẳng bao giờ tự ý mở miệng, nếu nhất định phải nói, cũng dùng những chữ đơn giản nhất mình nói rõ ràng nhất.
    Trong lòng biết A Hành nhìn thấy mình không được tự nhiên, Tư Hoàn cũng không ngại, khách sáo mấy câu rồi muốn bỏ đi.
    “Đợi một chút...” A Hành mấy ngày nay vẫn có tâm sự, mặc dù gượng gạo, vẫn gọi Tư Hoàn quay lại.
    “Sao?” Tư Hoàn xoay người, có chút ngơ ngác.
    A Hành gật đầu một cái, xoay người lên lầu.
    Không lâu sau, cô bé kéo một chiếc vali xách tay đi xuống.
    “Đây là cái gì?” Tư Hoàn nghi ngờ.
    ”Quần áo của cô ấy…ở đây.” A Hành chỉ vào vali xách tay, nhẹ nhàng giải thích.
    “Cô ấy?” Nụ cười trên mặt Tư Hoàn dần dần tắt đi, gương mặt hơi lạnh lùng.
    “Quần áo, nên mặc.” A Hành biết anh hiểu lầm ý mình, nhưng nhất thời mồm miệng vụng về, không biết giải thích như thế nào.
    “Em không cần làm thế.” Tư Hoàn biết A Hành nói đến Nhĩ Nhĩ, ánh mắt trở nên phức tạp.
    Tuy anh và A Hành là anh em ruột, nhưng bởi vì Nhĩ Nhĩ, trong lòng đến cùng vẫn tồn tại nghi kỵ đối với cô. Nhưng thấy cô chưa từng đề cập đến Nhĩ Nhĩ, cũng dần yên tâm hơn, nhưng hôm nay, cô lại đặt Nhĩ Nhĩ lên mặt bàn, hơn nữa nói chuyện quần áo của Nhĩ Nhĩ trước mặt anh, đối với Tư Hoàn mà nói, giống như ác ý đùa cợt Nhĩ Nhĩ và một lần nữa xua đuổi một cách khó chịu.
    A Hành nhấc chiếc vali đặt trước mặt anh, ôn hòa nhìn Tư Hoàn, ý bảo anh mở ra.
    Cơn tức giận của Tư Hoàn lại bùng lên, trên mặt kết lại một lớp băng, chiếc vali xách tay bị xô ngã trên bàn.
    Thím Trương vốn đang hâm cháo trong bếp, nghe tiếng đổ, còn chưa cởi tạp dề đã vội vàng vàng chạy vào phòng khách, thấy quần áo lả tả đầy đất, phần lớn đều chưa bóc mác.
    “Thế nào? A Hành, cháu mang hết quần áo Uẩn Nghi mới mua cho xuống đây làm gì?” Thím Trương u u mê mê, ngó những bộ quần áo kia, tất cả đều do Uẩn Nghi mua cho A Hành mấy hôm trước, lúc ấy đứa bé này mặc dù không nói chuyện, nhưng thoạt nhìn cực kỳ cao hứng, kỳ quái là về sau một lần cũng chẳng mặc đến.
    Tư Hoàn kinh ngạc đứng sững tại chỗ, một lát sau nhẹ nhàng nhặt một bộ từ dưới đất lên, lật mác ra, quả nhiên là số đo của Tư Nhĩ, ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cùng bình tĩnh của A Hành, thấy khó chịu vô cùng.
    “Mẹ, bà ấy…” Tư Hoàn định nói điều gì, nhưng khi ánh mắt chạm đến bộ đồng phục học sinh hết sức giản dị, ống tay áo đã hơi sờn của A Hành, không thốt lên lời.
    Mẹ, bà ấy không thể không biết rõ, A Hành cao hơn Tư Nhĩ rất nhiều.
    Lần đầu tiên anh sợ rằng mình và mẹ không công bằng.
    Mẹ vô tình hay cố ý đem trả nỗi đau của mình lên người A Hành.
    Mà anh, mỉm cười, đổ thêm dầu vào lửa.
    Cô bé này, nhìn ra tất cả, lại bình tĩnh vui vẻ đón nhận.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 27-05-2013 lúc 21:47.

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Từ sau hôm ấy, Tư Hoàn cố ý giữ khoảng cách với A Hành, hơi giống như trốn tránh chứ không còn không nóng không lạnh như trước.
    Mấy hôm sau, thím Trương đưa A Hành đi mua quần áo, nói là ý của Tư Hoàn.
    A Hành cau mày, nói với thím Trương: “Bà, cháu…”
    Thím Trương sống hơn nửa đời người, có gì không nhìn thấu, vỗ vỗ tay A Hành an ủi: “Bà biết cháu không căm ghét Tư Nhĩ, nhưng cháu không biết đứa bé kia tốt thế nào đâu.”
    A Hành có chút bất đắc dĩ nhìn thím Trương, chỉ đành trầm mặc.
    Tư Nhĩ chắc phải rất tốt rất rất tốt.
    A Hành nghĩ một lúc, trong lòng nặng trịch, giống như có hòn đá rơi vào tim, buồn cực kỳ.
    Thế giới này dường như cách cô một cánh cửa, có tên là “Ôn Tư Nhĩ”.
    Thế nhưng, cuộc sống tóm lại vẫn phải tiếp tục.
    Có ai quy định sự khởi đầu sai lầm nhất định sẽ dẫn tới kết thúc sai lầm chứ?
    A Hành hít một hơi, từ từ nén xuống cảm giác khổ sở đang nhộn nhạo ầm ỹ trong lòng.
    Trong mắt cô, thế giới bên ngoài trấn Ô Thủy là một nhân gian khác, chứa đựng những kỳ vọng của bản thân, lại vì cùng một thực tế đè ép lung tung thành một dáng vẻ khác rất tức cười. Có chút cô đơn, có chút hiu quạnh, nhưng nhất định có một lí do cho hi vọng hòa nhập.
    Thường thì, quá trình tìm kiếm vẫn được gọi là sinh tồn.
    Cơn mưa đầu tiên của mùa thu mang theo lá đỏ trút xuống không ngừng, làm ướt mái những ngôi biệt thự kiểu Tây màu trắng. Trời vừa tạnh, xuyên qua cửa sổ, sắc sương mịt mờ bao phủ, không khí mang theo sự trong lành khi bùn đất được quét đi, lành lạnh khẽ phả vào mặt.
    Ở trong phòng, A Hành vẫn không ngừng làm bài tập vật lý, đầu óc mụ mẫm, liền đi tới trước cửa sổ nhìn ra xung quanh. Cây phong trước cửa sổ vừa được tắm trong mưa, những hạt nước trên chạc cây lóng lánh, phản chiếu lá rụng dưới tàng cây, chầm chậm rỏ xuống, trong suốt mà sắc bén, vỡ tan trên đám lá đỏ đến chói mắt rồi từ từ tan biến.
    Bốn phía yên tĩnh, chỉ có gió thu cuốn lá cây ngọt chát, lay cây ngô đồng xào xạc.
    A Hành chống tay nhìn về phía xa, bỗng giật nảy mình vì tiếng kêu “Chiêm chiếp” lanh lảnh chói tai trên đầu. Nhìn lên, trên nóc nhà rải đá dăm trắng có một con vẹt lông màu lục lam xen kẽ, trên bộ móng vuốt nhỏ khẽ cong loang lổ vết máu, đôi mắt nhỏ đen láy, tội nghiệp nhìn cửa sổ, nhìn A Hành.
    A Hành nhìn con vẹt nhỏ, biết nó nhất định là bị thương rồi kẹt trên mái hiên, tay trái bám cửa sổ, kiễng chân lên, đưa tay phải ra, lại phát hiện còn kém một cánh tay.
    “Ngoan ngoãn, chờ ta.” A Hành có chút áy náy, trong lòng thầm nghĩ không biết chim thủ đô có phải chỉ biết nói tiếng Bắc Kinh không, mình nói nửa tiếng phổ thông hi vọng nó nghe có thể hiểu.
    Kết quả con vẹt nhỏ đột nhiên hét chói tai ―― “Thịt kho! Thịt kho!!!”
    Thịt kho?
    A Hành kinh ngạc, ngắc nga ngắc ngứ, trong lòng thầm mắng mình lắm mồm, nghĩ gì nói nấy.
    Tuy không biết chú chim nhìn có hiểu hay không, cô cố gắng hướng về đôi mắt nhỏ trong suốt của nó cười cười, xoay người chạy đi.
    Tư Hoàn nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng, dụi mắt, mở cửa, thấy A Hành, đầu tiên là lúng túng, sau lại đỏ mặt, ôn hòa mở miệng: “Sao thế?”
    A Hành há mồm chính là “Thịt kho, bị thương, mái hiên, không xuống.”
    Tư Hoàn vận dụng hết sức mạnh tinh thần khổng lồ, thêm tám phần áy náy, trợn đôi mắt bi bô nói: “Há, thịt kho bị thương, kẹt trên nóc nhà, không xuống được đúng không?”
    A Hành vốn đang đổ mồ hôi trán, nhưng thấy Tư Hoàn mờ mịt bắt chước bộ dáng của cô, bật cười haha, buồn bực đang giấu kín trong lòng cũng tan đi hết, lông mày Viễn Sơn cong cong đẹp mắt.
    Cô kéo vạt áo Tư Hoàn, bước nhanh dẫn anh đến gian phòng của mình, nhoài ra ngoài cửa sổ chỉ vào con chim non tội nghiệp run lẩy bẩy trên mái hiên.
    “Thịt kho! Thịt kho!” Con vẹt nhỏ thấy Tư Hoàn, hét chói tai, đôi mắt nhỏ sáng ngời nước mắt lưng tròng có vẻ rất tủi thân.
    “A! Cơm thịt kho!” Tư Hoàn bật thốt lên.
    Thiến niên vốn có ba phần chần chờ, sau khi thấy con vẹt, trong nháy mắt cởi giày trèo lên bệ cửa sổ.
    “A Hành, giúp một tay.” Tư Hoàn cau mày, gập nửa người dưới, dè dặt cẩn trọng men theo cửa sổ đến gần con vẹt nhỏ. Nhưng tư thế bây giờ rất mỏi, đưa tay ra đỡ con vẹt nhỏ, thân thể không có chỗ dựa.
    A Hành vội vàng tiến lên, hai cánh tay vòng quanh bắp chân Tư Hoàn, ngước đầu, nhìn thiếu niên không chớp mắt, bỗng nhiên thấy hồi hộp.
    Con vẹt nhỏ cũng thông minh, nhảy đúng một bước vào lòng bàn tay Tư Hoàn, thiếu niên xoay người, kinh ngạc thấy A Hành vòng hai cánh tay, tư thế ấy nghiêm túc giống như muốn đỡ anh, anh ngẩn người nhìn, cảm thấy dễ thương, nở nụ cười, dễ dàng nhảy xuống.
    A Hành cũng cười, đón con vẹt nhỏ, trong đôi mắt trầm tĩnh thường ngày cũng toát ra mấy phần ngây thơ.
    “Anh, biết, nó?” A Hành tìm bông cầm máu cho con vật nhỏ, nhìn nó dáng vẻ đáng thương, yếu ớt kêu mà như đang làm nũng.
    “Biết.” Tư Hoàn vuốt cằm, móc ra ra điện thoại cầm tay, đang muốn bấm số thì nghe tiếng chuông cửa như đòi mạng dưới tầng.
    “Hơ, không cần, chủ nhân đến rồi.” Tư Hoàn cười lộ cả hàm răng trắng bóc đều đặn.
    A Hành nhẹ nhàng vuốt vuốt lông chú chim non, trìu mến nhìn nó, nghĩ thầm con vật nhỏ thật đáng thương, người chủ này chắc phải cẩu thả kinh khủng mới để nó ra khỏi lồng tre rồi bị thương.
    Thiếu niên ra khỏi phòng đi đón khách, nửa phút sau, A Hành nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang rầm rập và tiếng cười đùa không ngớt.
    Một cơn gió nhẹ thổi qua, cô ngẩng đầu, lại thấy người thiếu niên xinh đẹp đó.
    “Anh?” Cô mở miệng, có chút lỗ mãng.
    “Em là?” Giọng nói lười nhác của thiếu niên mang theo sự cứng cỏi của một cậu bé.
    Anh không nhớ rõ A Hành.
    “A Hành.” Tư Hoàn liếm liếm môi, mở miệng.
    “À há.” Ngôn Hi gật đầu, thản nhiên quét mắt qua A Hành một cái, cười kiểu có cũng như không.
    Anh cúi đầu, thấy con chim non trong tay A Hành, ánh mắt bỗng chốc bừng sáng, ngón tay thon dài trắng nõn hung hăng chí đầu con vật nhỏ ―― “Cô chạy loạn, chịu khổ rồi chứ gì, chậc chậc, móng vuốt còn bị thương nữa, đáng đời!”
    Con vẹt nhỏ kia rất khôn, nhìn thiếu niên, nét mặt buồn buồn tủi tủi, đôi cánh ôm cái đầu nhỏ, đôi mắt nhỏ đen nhánh ầng ậc nước.
    Ngôn Hi cười, lông mày thanh tú khẽ xếch lên, bá đạo không phân rõ phải trái, lại rất sinh động, mở mồm là mắng: “Cô, ít trước mặt thiếu gia giả bộ đáng thương, điểm này có tiền đồ, còn dám trốn nhà đi, đủ lông đủ cánh rồi ha Cơm thịt kho!”
    Ngay sau đó, bàn tay xinh đẹp tóm chặt cánh con vẹt nhỏ, muốn nhấc nó lên, A Hành nhìn mà đau lòng bèn ôm con vẹt nhỏ lùi về sau một bước, tay thiếu niên quơ vào không khí.
    “Đau đấy!” A Hành ngẩng đầu, nhìn thiếu niên mảnh khảnh cao gầy, ôm con vẹt nhỏ như mẹ che con mở miệng.
    Ngôn Hi sửng sốt, cũng lùi về sau một bước, gật đầu một cái, đại gia đá đá Ôn Tư Hoàn đứng cạnh.
    Tư Hoàn oan ức sờ sờ cái mũi, ôn hòa nói với A Hành: “Con chim này do Ngôn Hi nuôi, cậu ấy luôn hiểu nó rõ nhất, sẽ không làm tổn thương nó.”
    Ngôn Hi cười lạnh, đá vào mông Tư Hoàn: “Thiếu gia mới không thèm thương cái đồ đáng chết, chờ vỗ béo ta chưng lên làm canh thập toàn đại bổ!”
    Chim con vừa nghe, nằm trong ngực A Hành, lông dựng đứng lên, móng vuốt cứng tuyệt vọng gạt nước mắt giả chết.
    A Hành nghe hiểu ý trong lời Tư Hoàn, biết mình đã quá giới hạn, chó đi bắt chuột, có chút xấu hổ buông lỏng tay nâng con chim đưa cho Ngôn Hi.
    Thiếu niên nhận lấy con vẹt nhỏ, cười đến là đắc ý, hở lợi nho nhỏ hồng hồng.
    “Chết tiệt, về nhà, thiếu gia hầu hạ gia pháp!”
    A Hành chuyển đến bên cạnh Tư Hoàn, nhỏ giọng hỏi ―― “Gia pháp?”
    Tư Hoàn muốn cười mà không được, đè thấp giọng: “Nói chung chính là, Ngôn Hi nút lỗ tai mình xong kéo đàn violon cho con vật nhỏ nghe!”
    A Hành “Hở” một tiếng, nhìn Tư Hoàn, ý cười thật sâu.
    Tư Hoàn biết cô nhớ ra cái gì đó, da mặt không nhịn được đỏ lên, ho một tiếng, chuyển đề tài,
    “A Hi, khi nào cậu mua lồng chim, Cơm thịt kho lão thị chạy lung tung nhỡ va vào đâu bị thương không phải là biện pháp.”
    A Hành có chút nghi ngờ, nhân dân thủ đô nuôi chim con đều không mua lồng chim ư?
    “Không mua.” Bên tai thiếu niên, những sợi tóc đen ngắn xẹt qua một đường cong biếng nhác mà tao nhã.
    “Nó là nó, tôi là tôi, người có tự do, chim cũng có tự do, trừ việc lão tử cho nó mấy bữa no bụng cũng không làm gì khác, dựa vào cái gì mà tước đoạt tự do của nó?”
    Tư Hoàn nghẹn họng trân trối.
    Ngôn Hi nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, chuyện dĩ nhiên, cây ngay không sợ chết đứng.
    A Hành mỉm cười.
    Cô phát hiện Tư Hoàn ở trước mặt Ngôn Hi rất dễ dàng trở nên mềm yếu. Lần đầu gặp là thế, hôm nay cũng vậy.
    Sau này, cô mới biết thế giới này có một từ là khí chất.
    Mà từ này, sở dĩ được sinh ra là vì Ngôn Hi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 27-05-2013 lúc 21:49.

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Từ sau khi con chim con được gọi là “cơm thịt kho” được Ngôn Hi mang đi, A Hành và Tư Hoàn chung sống dễ dàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng thiếu niên sẽ xoa xoa mái tóc dài của cô, nói giỡn một chút, ôn hòa cười một cái.
    Đây là…cảm giác có anh trai sao?
    A Hành không xác định, nhưng sự không xác định này thực sự rất thân thiết, cô cũng không tình nguyện so đo thêm. Để tâm vào chuyện vụn vặt rất mệt mỏi.
    Cô muốn sống nghiêm túc, sống cho ra sống, từ từ trả giả, từ từ được trả công.
    Đây là một loại dã tâm, dã tâm nơm nớp lo sợ.
    Ngày ngày trôi qua như dòng nước, như chú ngựa trắng rong chơi, không biết xuyên qua bao nhiêu con đường nhỏ có tên là thời giờ, những chiếc lá thu đã rụng hết, lấy dáng vẻ tiêu điều nghênh đón mùa đông.
    Không còn ai đề cập đến Nhĩ Nhĩ trước mặt cô, mọi người ở nhà họ Ôn đạt thành ăn ý. Bọn họ thử tiếp nhận A Hành, nhưng A Hành lại cảm thấy bọn họ ẩn nhẫn, ẩn nhẫn rất cực khổ, một ngày nào đó sẽ bùng lên.
    Cho nên, trước khi quả khí cầu gọi là “Nhĩ Nhĩ” đó nổ tung, cô chỉ có thể bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi cuộc sống ban cho một vài thời cơ xoay chuyển hoặc là một chút niềm vui trân quý.
    Khách quan chủ quan, phân tích biện chứng duy vật, đây là những điều giáo viên chính trị dạy cho cô.
    Dĩ nhiên, học hành rất mệt mỏi, đây là chân lí khách quan chủ quan cũng không thể bác bỏ được.
    Mới chỉ đến lớp mười mà giáo viên từng môn đều như đi chọi gà đỏ mắt cướp đoạt nhân dân tệ của bọn họ, là ai đã nói ―― thời gian là vàng bạc.
    A Hành không oán trách, nhưng thấy các giáo viên sau hai tiết không ngừng nghỉ lại “nói thêm 2 phút”, cảm thấy bụng vô cùng vô cùng đói, kêu ùng ục không thôi.
    Lúc tan học, nữ sinh đồng loạt xông vào nhà vệ sinh, nam sinh đồng loạt xông vào quầy đồ ăn vặt, lúc này, A Hành mặc dù bước từng bước nhỏ vui sướng đằng sau nam sinh, nhưng thấy nam sinh vô tình nhìn thấy cô ôm bánh mỳ đi đằng sau nét mặt sửng sốt, cũng thấy ngượng ngùng.
    Cô ôm bánh mỳ, cố gắng trấn an bản thân mình, nhà vệ sinh và bánh mì, đều là nhu cầu sinh lý giống nhau…
    “Mẹ! Lão tử cầm nhầm bánh mỳ! Dâu tây, ngán chết người…” Đằng trước Tân Đạt Di vò mái tóc đen kêu gào, rung cả cầu thang.
    “Tiểu biến, đổi với lão tử, ta chỉ ăn ruốc!” Người thiếu niên đó, đầu tóc bù xù như tổ chim, cười tiến đến một thiếu niên gầy tong teo bên cạnh.
    A Hành không lên tiếng, nở nụ cười.
    Nam sinh Tân Đạt Di gọi là Tiểu biến, là học sinh nổi tiếng xuất sắc trong lớp, tên là Vệ Húc, dáng dấp thanh tú, giọng nói khe khẽ nhỏ nhẹ, thích nhảy dây đá cầu với con gái, bạn học Tân nhàn rỗi vô sự, đặt cho biệt hiệu ―― “Tiểu biến thái”, gọi tắt là “Tiểu biến”.
    Vệ Húc mặc dù cá tính nhu nhu nhược nhược, cực giống con gái, nhưng dù sao cũng là con trai, bình sinh ghét nhất người khác gọi anh “Tiểu biến”, nhất là Tân Đạt Di đầu sỏ gây tội gọi, nghe anh gọi to một tiếng, sắc mặt xanh mét, “Hừ” một tiếng, đung đưa chiếc eo dương liễu, ngúng nguẩy cầm bánh mỳ ruốc bỏ đi.
    “Hô hô, Dì cả, chọc giận Tiểu biến rồi, cẩn thận hôm nay cậu ta mang toàn thể nữ sinh thảo phạt cậu!” Những cậu con trai khác bên cạnh cười đến ngã lăn ra.
    “Cút đi! Ai sợ lũ con gái kia giúp!” Tân Đạt Di bĩu môi, thờ ơ như không “Các cậu người nào có bánh mỳ ruốc, đổi với lão tử!”
    Nam sinh đều không thích ăn đồ ngọt, nghe anh nói, chạy tán loạn như chim.
    A Hành nhìn bánh mỳ ruốc trong tay, do dự chốc lát, chạy đến bên cạnh anh, cười chìa chiếc bánh trong tay, nói với Tân Đạt Di ―― “Đổi nhé!”
    Đôi mắt của thiếu niên giữa đám tóc rối bời vẫn sáng ngời, nhưng lúc nhìn thấy A Hành, lại trở nên có chút phức tạp, cầm bánh dâu tay trong tay có chút không được tự nhiên mở miệng ―― “Tôi không đói!”
    Ngay sau đó, một đường parabol đẹp đẽ, bánh mỳ dâu tây ném vào thùng rác, sau đó, xoay người rời đi.
    A Hành có chút ngơ ngẩn, nhìn chiếc bánh mỳ cô linh trong thùng rác, thở dài, nhặt lại, vỗ vỗ bụi dính bên ngoài, nhỏ giọng dùng tiếng miền Nam mở miệng ―― “Một tệ năm một chiếc.”
    “A Hành?” Giọng nói có chút nghi ngờ.
    A Hành xoay người, thấy Tư Hoàn, tuy biết anh nghe không hiểu lắm tiếng Giang Nam, vẫn có chút ngượng ngùng.
    “Em mua hai chiếc bánh mỳ? Vừa đúng lúc, cho anh một đi, sắp chết đói rồi!” Thiếu niên cười vươn tay, đôi tay kia sạch sẽ thon dài, anh nhìn A Hành, nhẹ giọng oán trách “Hôm nay họp hội học sinh, bận rộn đến bây giờ mới tan, vừa lúc bụng hơi đói, đi qua quầy bán quà vặt, bánh mỳ đã bán hết rồi!”
    A Hành có chút cảm động, cầm bánh mỳ ruốc trên tay đưa cho Tư Hoàn.
    “Anh muốn ăn dâu tây.” Tư Hoàn lúm đồng tiền trên khóe miệng rất lóa mắt, nữ sinh đi lại trên cầu thang thấy phải mặt đỏ tim đập.
    A Hành cười cười, lắc đầu ―― “Bẩn lắm.”
    Tư Hoàn mỉm cười bày tỏ không ngần ngại, A Hành lại quay lưng lại, cười đến sơn thủy trong vắt.
    Cô cầm bánh mỳ dâu tây, đến hành lang ở tầng có lớp học, mở túi giấy, cắn từng miếng nhỏ.
    A Hành không nói chính xác được bánh mỳ dâu tây và bánh mỳ ruốc khác nhau chỗ nào, chẳng qua cảm thấy mứt dâu tây vị ngọt át đi vị chua, cũng không phải cô từng nếm qua vị dâu tây, nhưng gọi là bánh mỳ dâu tây lại danh xứng với thực, kỳ quái thật đấy.
    Chỉ là, ăn thật ngon.
    ************************************************** *************
    Ngày lập đông đó có mưa. Thím Trương dặn đi dặn lại, bảo cô sớm về, nói là cụ Ngôn mời cả nhà họ Ôn ăn sủi cảo.
    Cụ Ngôn là bạn cũ của ông nội A Hành, cùng nhau trải qua cuộc chiến tranh đổ qua máu đổi lại được những người anh em sống chết có nhau, trước kia khi hai người chưa hiển đạt, tuy một là đoàn trưởng một là chính ủy, một văn một võ nhưng vẫn thân thiết với nhau. Vốn họ muốn làm thông gia, kết quả đều sinh con trai nên đành thôi.
    Tư Hoàn vốn nói hết giờ học muốn về cùng A Hành, cuối cùng lại bị việc của hội học sinh quấn chân, A Hành đợi nửa giờ ngoài phòng làm việc, Tư Hoàn không yên tâm, liền lấy việc công làm việc tư, lấy cớ có việc, cầm chiếc ô dự trữ trong phòng làm việc mang ra.
    “Lạnh không?” Tư Hoàn cầm ô hỏi A Hành, đôi mắt sáng ôn hòa.
    A Hành đội chiếc mũ áo, lắc đầu một cái.
    Hai người lặng lẽ đi dưới ô, một trái một phải, cách một cánh tay.
    Gió mùa đông, có chút tê buốt, mưa vẫn rơi, sáng sớm còn là mưa phùn, đến chạng vạng đã thành mưa to. Nước mưa rơi xuống bùn đất, từ từ tan vào, con hẻm nhỏ từ lâu không được tu sửa hơi khó đi, dưới chân đều là bùn nhão nhoẹt.
    Hai người tránh vũng bùn, nhưng không ngờ cái gì đến vẫn đến, bị một dòng người đạp xe lúc tan tầm chạy qua bắn bùn khắp người.
    Thiếu niên thiếu nữ lấy khăn tay ra, luống cuống lau chùi, nhưng được cái này thì mất cái khác, lại bị mưa ướt nửa người.
    “Chạy đi!” Tư Hoàn cười “Dù sao quần áo cũng ướt rồi.”
    A Hành lớn lên ở vùng sông nước, hồi bé nghịch ngợm, bơi lội, bắt cá, từng làm bạn với những lúc mai vàng mưa đổ1, vì vậy không hề quen che ô, lời đề nghị bây giờ của Tư Hoàn cũng hợp ý của cô, gật đầu với Tư Hoàn một cái, liền chạy vụt vào trong mưa.
    A Hành chầm chậm chạy trong mưa, lại cảm thấy mưa ở đây và thị trấn Ô Thủy hoàn toàn khác biệt, nơi xa ấy mưa dịu dàng ướt áo, trước mắt rét thấu xương. Hai cảm giác bất đồng như trời và đất, thứ đang bén rễ trong lòng kia là tiếng nói nhớ quê.
    Tư Hoàn lẳng lặng đi trong mưa, lẳng lặng ôn hòa nhìn bóng lưng A Hành.
    Trên mặt anh từng dòng mưa lạnh như băng chảy xuống, đôi mắt có chút bị nước mưa làm nhòe, bộ phim hồi ức ở trong màn mưa mơ hồ rồi sau đó trở nên rõ ràng.
    Anh đã thấy, từng cảnh từng cảnh trong bộ phim đen trắng. Có một cô bé đã từng nghịch ngợm ném chiếc ô trong tay anh, nắm tay anh, chạy băng băng trong mưa. anh đã quen miễn cưỡng chạy phía sau cô bé, quen có một đôi tay nhỏ bé đặt trong tay anh, quen gọi cô một tiếng: “Nhĩ Nhĩ”.
    Nhĩ Nhĩ của anh, tiếng cười đó, trong mưa mùa đông, thật giống với chim yến ríu rít nhân gian những ngày tháng tư.
    Anh là anh Nhĩ Nhĩ, đã từng cho là anh trai ruột, nhưng chẳng hiểu sao trong có một đêm, lại thành người lạ với đứa em gái thân thiết nhất.
    Có lúc, anh tức giận với ông nội, nếu biết rõ chân tướng, biết rõ Nhĩ Nhĩ không phải là em gái ruột của anh, tại sao để mặc cho bọn họ thân mật như thế? Kệ cho bọn họ hòa tan máu thịt vào nhau, mới nói cho anh biết người thân nhất sớm chiều chung đụng với anh không có chút quan hệ nào.
    Lúc đó, A Hành vẫy vẫy tay mỉm cười với anh ở đằng trước, nhưng anh nhưng không cách nào cười lại với cô, ngay cả làm bộ cũng không có sức.
    Nhân gian tháng tư mùi thơm đã sớm rơi mất, một chùm hoa đào lặng lẽ nở rộ, vốn cũng không phải tươi đẹp đến thế.
    ************************************************** ***********************************
    Sau khi về đến nhà, trong nhà đã không một bóng người, ông nội để lại một tờ giấy, bảo là sang nhà họ Ngôn trước, sau khi tan học bọn họ nhanh tới.
    A Hành và Tư Hoàn vội thay quần áo ướt sũng, liền rời khỏi cửa.
    Lúc này, mưa đã tạnh.
    “Ngôn gia, ở đâu ạ?” A Hành tò mò.
    “Em đã thấy rồi.” Tư Hoàn cười, dẫn A Hành vòng qua vườn hoa, theo con đường đá ngoằn ngoèo, đi tới ngôi biệt thự kiểu Tây màu trắng phía sau những lùm cây cao ngất.
    “Đến rồi, chính là nhà Ngôn Hi.” Tư Hoàn chế giễu cười một tiếng, tuấn tú dịu dàng đến đáng yêu, ngón tay thon dài trỏ vào ngôi biệt thự kiểu Tây.
    “Thật khéo, ông cụ Ngôn, họ Ngôn.” A Hành bừng tỉnh.
    Tư Hoàn cử chỉ không chừng mực bằng thường ngày, cười lớn, ánh mắt sáng ngời.
    Thật khéo chỗ nào, ông cụ Ngôn không họ Ngôn, chẳng lẽ phải cùng họ Ôn với bọn họ?
    “Ôn lão tam, cô bé con nhà ông thật có ý tứ!” Tiếng cười sang sảng, giọng nói ồm ồm đến đinh tai nhức óc.
    A Hành nhìn chăm chú, mới phát hiện cửa đã mở, Ngôn Hi và một tốp người lớn đang đứng đó, mặt lập tức đỏ lên.
    Ông nội nhìn cô, ý cười dâng tràn trên mặt, đứng bên trái là bà Ôn, bên phải là một ông cụ hết sức cao to vạm vỡ, hơi phát tướng, đầu tóc hoa râm, lông mày thô đậm, ánh mắt sáng ngời có thần, không giận mà uy.
    Ngôn Hi đẹp đến kinh người, vẻ ngoài trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với ông cụ, nhưng thần thái trong mắt, lại cực kỳ giống, đều kiêu hãnh, đều có thần khí.
    “Ông Ngôn khỏe không.” Tư Hoàn lễ phép khom người, cười hì hì đứng cạnh Ngôn Hi, hai thiếu niên bắt đầu thì thầm.
    “A Hành, chào ông Ngôn của con đi.” Bà Ôn nhìn A Hành, trên mặt cũng mang theo nụ cười hiếm có, có lẽ cũng bị con gái chọc cười.
    Kể từ khi A Hành tới nhà họ Ôn, hôm nay là lần đầu tiên bà Ôn đưa mắt nhìn con gái.
    Cô là một khối thịt trên người bà, nhưng rời khỏi thân thể, lại không có một ngày đau đớn, điều này làm cho bà bối rối, vì vậy cho mình lí do càng yêu thắm thiết sâu nặng đứa con nuôi Tư Nhĩ đã chăm bẵm từng chút từng chút lớn lên.
    Lúc cô rời đi, mẹ không hay biết, khi trở về, tình thương chứa chan của người mẹ đã ký thác vào một cô bé khác gắn bó thân thiết như mặt trời của mình, điều này làm cho bà thấy rất buồn.
    Vì vậy, bà chối bỏ sự thật hoang đường này, khép cánh cửa lòng với con gái ruột.
    Bà là người phụ nữ chung tình, nếu không thể rút lại tình yêu chứa chan đối với con gái nuôi thì lại tiếp tục nối dài tình yêu.
    Về phần cô bé trước mắt, coi cô như đứa trẻ được gửi nuôi trong nhà mà chiếu cố cho tốt.
    “Chào ông Ngôn.” A Hành tiếng phổ thông vẫn vụng về hết thuốc chữa như cũ, nhưng dáng khom người đã trở nên quy củ.
    “A Hành, Ôn Hành, tốt! Tên rất hay!” Ông cụ cười, nhìn A Hành, càng thêm thương tiếc.
    Chuyện năm đó, là do ông ta một tay thúc đẩy, đối với cô bé này lòng ông tràn ngập áy náy và đau lòng.
    “Ngôn soái, ông cũng nói một chút, cái tên này hay ở chỗ nào?” Ông cụ Ôn cười híp mắt.
    “Hay chính là hay, tôi bảo hay là được rồi!” Ngôn soái liếc nhìn ông cụ Ôn một cái, mày rậm nhíu lại, mang theo một chút tính trẻ con.
    “Không có thiên địa vương pháp!” Ông cụ Ôn cười nhạo.
    “Tam nhi, anh đừng đổ cho tôi những thứ cong cong quẹo quẹo này, lão tử là người thô thiển, cả đời chỉ biết vác súng chứ chưa vác cán bút bao giờ.” Ngôn soái trừng mắt thật to, nói giọng thô lỗ.
    “Hành, lấy từ một câu trong sách “Hàn Phi Tử- Dương Quyền”, “Hành bất đồng vu khinh trọng”*, thế giới muôn vàn hỗn loạn trầm phù (chìm nổi), thị thị phi phi, cân nhắc nặng nhẹ, toàn dựa vào một cái cân. Cháu gái nhỏ nhà ta, chính là người có cái cân.” Ông cụ Ôn nhìn cháu gái, trong con mắt lóe lên sâu xa.
    *: Cái cân nặng nhẹ khác nhau.
    Ngôn soái ôm bụng cười lăn lộn ― ― “Tam nhi, anh có lẫn lộn không, ai lại đem cháu gái mình so với quả cân chứ?”
    Ông cụ Ôn lắc đầu, than thở.
    A Hành mắt lại sáng lên.
    Khi còn bé cha gọi cô là “Hằng”, ý chỉ bền gan, đặt cùng tên em trai “Tại”, vừa vặn “Hằng Tại” là hi vọng hai người họ sống thật lâu, chăm sóc cha mẹ, chẳng qua là sau này, lúc làm hộ khẩu, hộ tịch viết sai chữ, lúc này mới dùng chữ “Hành”, thật ra cũng không giống ông cụ Ôn nói, lấy tên từ cổ tịch.
    Nhưng, những lời lẽ ôn hòa được mài giũa này, lại làm cho cô gác lại tất cả nỗi tủi thân trong lòng, ngay cả ánh mắt nhìn ông nội cũng toát ra vui sướng.
    “Ông lão, lúc nào thì ăn sủi cảo, cháu đói cháu đói rồi.” Ngôn Hi nghe người lớn nói chuyện vẫn chưa chen miệng, bây giờ nhịn không được nữa, đôi mắt to trong veo như nước nhìn Ngôn soái, dáng vẻ hết sức nhu thuận, lời nói lại hết sức không nhu thuận.
    “Bà nó con gấu*! Cháu kêu ta là gì?!” Ngôn soái nổi giận, tiếng địa phương bật ra, khom lưng rút chiếc dép bông ra muốn quất thiếu niên.
    *: Một câu chửi, không biết phải chuyển nghĩa thế nào-_-
    Thiếu niên lại cơ trí trốn sau lưng bà Ôn, làm cái mặt quỷ với Ngôn soái, le lưỡi, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.
    A Hành nhìn dáng vẻ anh không giống với thường ngày cao ngạo coi trời bằng vung, bật cười ha ha nho nhỏ.
    “Cháu xem, em gái cháu cũng chê cười cháu, thật không hiểu chuyện!” Uẩn Nghi cười vỗ vỗ cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, đảo mắt nhìn Ngôn soái: “Bác Ngôn, bác đừng cáu, Tiểu Hi tính trẻ con, coi trời bằng vung, chỉ là nghịch ngợm thôi, bác thật muốn đánh nó sao?”
    “Nể mặt em gái cháu, hôm nay tha cho cháu!” Ngôn soái trừng đến tròn xoe mắt.
    “Lão Ngôn anh cũng phô trương quá!” Ông cụ Ôn cười mắng.
    Lão Ngôn cưng cháu nổi tiếng trong nhóm các lão già bọn họ. Lúc còn bé Ngôn Hi bướng bỉnh, làm ông ta phát cáu thật, muốn giơ tay lên đánh, nhưng bàn tay còn chưa vung lên, đứa bé kia sẽ khóc to như sói tru, vừa khóc vừa hát: “Cây cải thìa, trên đất vàng, ba tuổi không cha, năm tuổi không mẹ…” Hàng xóm láng giềng nhất tề gạt lệ, nhất là các bác gái, chỉ vào mũi lão Ngôn mắng ông ta độc ác đứa bé lớn lên như thế căn bản ông phải thắp hương mới có, nếu có chuyện không may ông thật có lỗi với tổ tông tám đời mà! Lão Ngôn ngắm đứa bé mắt to nước mắt lưng tròng sáng cả mắt, càng ngắm càng lâng lâng, há mồm nói tất nhiên, cũng không xem cháu trai nhà ai, trẻ con nhà ai đẹp như cháu trai ta, lão Ôn lão Lục lão Tân cứ việc nhìn mà thèm.
    Thế nào mà, lời này truyền ra ngoài, lão Tân không vui. Hai người từ nhỏ là đồng hương, cùng nhau xung quân, cùng nhau vào Đảng, cùng nhau theo đuổi, cùng nhau thăng đoàn trưởng, các thủ trưởng luôn thích so sánh giữa hai người, hai người đều nhìn đối phương không thuận mắt, cấp bậc càng nhiều, hiềm khích càng lớn, hết lần này tới lần khác phân phòng, lại bị phân đến cùng một phòng, cừu nhân gặp mặt, đỏ hai con mắt. Cưới vợ cũng phải so, sinh con cũng phải so, sinh cháu trai càng phải so. Ông cụ Ngôn bảo Ngôn Hi đẹp trai hơn Tân Đạt Di nhà ông ta, lão Tân sao có thể vui lòng! Ôm cháu trai Tân Đạt Di đến tìm lão Ngôn lý luận ― ― “Con bà nhà ông con gấu! Dựa vào đâu bảo Đạt Di cháu tôi đây không đẹp trai bằng Ngôn Hi nhà ông, ông nhìn nhìn Ngôn Hi nhà ông, miệng nhỏ thế kia, ăn mỳ cũng không hút được, giống hệt con gái nhà người ta, không có tí đàn ông nào, ông có mặt mũi nói thế tôi cũng xấu hổ thay.”
    Lão Ngôn vỗ xuống bàn, cũng giận ― ―”Con bà nhà ông con gấu! Tân Đạt Di nhà ông mà dễ nhìn, một đầu đầy lông, không biết còn tưởng rằng ông ôm con khỉ con đấy! Lấy vợ không nhanh bằng ta, sinh con trai không nhanh bằng ta, sinh cháu trai con dâu rước về tịt ba năm mới sinh một thằng khỉ! Khỉ con thì khỉ con, lại còn là câm tịt, dù là bạn bè tôi cũng không ngại nói ông!”
    Lúc ấy, Đạt Di cũng gần ba tuổi, vẫn chưa biết nói, mà Ngôn Hi, lúc hai tuổi đã biết lấy lòng “Chú đẹp trai đẹp trai dì đẹp đẹp” trên phố lừa lấy đường ăn, lúc ba tuổi cao âm như gió căn bản đã gần đến tiêu chuẩn của người hát giọng cao, mặc dù không có giai điệu gì, nhưng điều này khiến trái tim yếu ớt của lão Tân đau nhức nhối, ngày ngày ôm Tân Đạt Di chửi rủa cháu trai nhà họ Ngôn, Tân Đạt Di nghe thấy hứng thú, rốt cục, ba tuổi lẻ ba tháng lại lẻ ba ngày mở miệng, câu nói đầu tiên, há mồm chính là: “Ngôn Hi, con bà nó con gấu!”
    Một câu nói chọc cho toàn viện già trẻ lớn bé cười mấy tháng, Ngôn Hi bé bỏng lòng tự ái bị tổn thương, đuổi bắt Tân Đạt Di khắp sân, bắt được liền mắng ― ― “Tân Đạt Di bố cậu con gấu mẹ cậu con gấu ông nội cậu con gấu bà nội cậu con gấu cả nhà các cậu đều là gấu còn đen hơn con gấu đen!”
    Thế là, lại thành kinh điển, hát mãi không thôi.
    Ngôn Hi đứa trẻ này, coi trời bằng vung, từ nhỏ đã có thù tất báo, người khác bắt nạt anh một phần, anh nhất định phải đòi lại mười phần, dù hôm nay ít đi một phần, ngày sau nhất định bổ sung.
    Vì thế, ông cụ Ôn cũng không thích Ngôn Hi, nhưng nể mặt bạn cũ, vẫn coi như con cháu nhà mình.
    Ông lo lắng nhất là Tư Hoàn và Ngôn Hi gần gũi nhau quá.
    “Vẫn là dì thương cháu.” Bên này, Ngôn Hi giống như đang diễn trên sân khấu, khoa trương thâm tình quỳ một chân trên đất, bắt lấy tay bà Ôn, môi đỏ nhếch cao, cười không có gì tử tế.
    “Dì, dì đối với cháu tốt như vậy có phải thích cháu không ôi ngượng ngùng quá, thế dì dứt khoát bỏ chú Ôn, tái giá với cháu đi, a!”
    “Còn trẻ con gì nữa, không nghiêm chỉnh tí nào, để cho chú Ôn cháu nghe được, cẩn thận lại muốn quật cháu!” Uẩn Nghi dở khóc dở cười, dí chiếc trán trắng nõn của thiếu niên, giọng nói dịu dàng thân mật.
    “Không phải chú ấy không ở đây sao!” Ngôn Hi chẳng hề để ý, đôi mắt đẹp càng ranh mãnh hơn, xấu xa nhìn Tư Hoàn.
    Tư Hoàn dở khóc dở cười, Ngôn Hi chỉ lớn hơn mình nửa tuổi, lúc còn bé rùm beng bắt mình gọi anh là anh trai, mình không chịu, không biết đã bị Ngôn tiểu bá vương (kẻ ngang ngược) này hành hung bao nhiêu lần. Cuối cùng Ngôn tiểu bá vương quẳng ra một câu hung ác: ― ―” Ngươi không kêu lão tử anh trai, lão tử còn không thèm đấy! Chờ ta cưới dì Uẩn Nghi, bắt ngươi gọi ta là cha!”
    Vì vậy, anh giống như muốn làm cha ghẻ mình đến mười mấy năm.
    A Hành mấp máy môi, ngơ ngác nhìn Ngôn Hi, hoa cả mắt.
    Làm sao người này mỗi ngày một bộ mặt? Thật là không có định tính!
    “Đứa trẻ thối này, đừng ầm ĩ nữa!” Ngôn soái mặt giận đến đỏ bừng, xách cổ áo len đỏ của Ngôn Hi lên nhắc tới trước mặt A Hành, nghiến răng nghiến lợi: “Nói chuyện với em gái A Hành của cháu một chút, cháu tên gì?”
    Ngôn soái cũng không biết, A Hành và Ngôn Hi Ngôn Hi mấy lần gặp mặt, Ngôn trong Ngôn Hi, Hi trong Ngôn Hi, hai chữ đã khắc vào trong lòng, tôn kính, không thể quên.
    “Ngôn Hi.” anh nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt, vẻ mặt cao ngạo, con ngươi đen tóc đen, khóe môi nở hoa.
    “Ôn Hành.” Cô cười, gương mặt trong suốt, lời nói vô hại.
    Khi đó, cô rốt cục đã có một cái tên chính xác để gọi tên của anh.
    Khi đó, đã trải qua vô số lần vô tâm gặp gỡ, anh và cô cuối cùng cũng quen biết.
    Tương tri này, cô chưa từng trông mong, anh chưa từng để tâm.
    Một mười sáu tuổi, kém sáu tuần; một mười bảy tuổi, tròn năm tháng.
    Đang thời niên thiếu.
    Vừa vặn, tương phùng gặp gỡ.
    Một vở kịch hay.
    ___________________
    Chú thích:
    Lúc mai vàng mưa đổ:
    “Thanh ngọc án” của tác giả Hạ Chú (1052-1125)

    “Lăng ba bất quá Hoành Đường lộ, đãn mục tống, phương trần khứ. Cẩm sắt hoa niên thùy dữ độ? Nguyệt kiều hoa viện, tỏa song chu hộ, chích hữu xuân tri xử.

    Phi vân nhiễm nhiễm hành cao mộ, thải bút tân đề đoạn tràng cú. Thí vấn nhàn sầu đô kỷ hứa? Nhất xuyên yên thảo, mãn thành phong nhứ, mai tử hoàng thì vũ.”

    Dịch nghĩa: Bước ngọc của nàng không chịu tới Hoành Đường, ta chỉ có thể đưa mắt nhìn nàng rời đi. Nhưng giờ đây nàng đang bầu bạn với ai trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp này? Ở sân hoa cầu trăng, khung cửa đỏ thắm, chỉ có gió xuân mới biết nàng thuộc về nơi đâu. Áng mây phất qua trên không trung, cồn đất mọc đầy cây đỗ hành như ẩn như hiện trong bóng chiều. Giai nhân một đi không trở lại, ta dùng cây bút viết một câu thơ như xé ruột xé gan. Hỏi ta ưu thương có bao sâu ư? Tựa như một nhành cỏ xanh xuyên qua làn khói, tựa như tơ liễu phiêu du theo gió khắp thành, lúc mai vàng mưa đổ, vô biên vô hạn.

    Ý nghĩa của bài thơ: Nhân vật trữ tình chờ đợi giai nhân mãi đến hoàng hôn nhưng nàng không đến, sinh ra nỗi buồn “rảnh rỗi”, để nói đến nỗi buồn khi lí tưởng không thể thực hiện. 3 câu sau cùng vừa thể hiện nỗi buồn loạn, triền miên, mê man rất sinh động của một người thất ý vừa diễn tả cảnh sắc của vùng Giang Nam cuối xuân đầu hạ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 28-05-2013 lúc 23:18.

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 8
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Tháng mười hai, đã bật lò sưởi, ở trong nhà và ngoài đường khác nhau một trời một vực. Trong nhà thật ấm áp, A Hành cũng cảm thấy tay chân cũng tuôn ra một luồng nhiệt lưu.
    Bên trong nhà họ Ngôn trang trí không quá khác biệt so với nhà họ Ôn, nhà họ Ôn trang trí đồ cổ và ngọc tinh xảo một chút, nhà họ Ngôn khí thế một chút, nhưng nét đặc sắc trong trang trí nhà họ Ngôn rõ ràng càng nghiêng về treo ảnh thật trên tường, một số tấm, giống như tranh vẽ, rất rõ nét tươi đẹp, màu sắc tươi sáng khoa trương, nhưng kỳ quái là, những người đó cùng những thứ khác bày trên tường, giống như là được trao cho linh hồn mới, tinh tế mà thuần khiết, không ngừng trùng điệp ấm áp và…lạnh lẽo.
    “Ngôn Hi chụp.” Tư Hoàn thấy cô nhìn không chớp mắt, cười, theo ánh mắt của cô nhìn về phía những tác phẩm kia, đôi mắt sáng ngời “A Hi cậu ấy rất có thiên phú nghệ thuật, có thời gian rảnh rỗi thường chạy loạn, vẽ vật thực, chụp ảnh, mọi thứ cần đến bàn tay.”
    “Bức ở góc tường kia, là chụp năm bọn anh cùng nhau đi chơi.” Tư Hoàn chỉ vào tấm ảnh ở góc tường, hỏi cô: “Em đoán là chụp ở chỗ nào?”
    A Hành tập trung nhìn bức ảnh kia, càng xem càng bối rối. Rõ ràng khói nước lượn lờ giống như trong mây, tự dưng lại xuất hiện mấy hòn đá màu nâu, hình thù kỳ quái, do thiên nhiên tạo thành.
    Cô lắc đầu.
    Ngôn Hi tức giận đập Tư Hoàn một cái, ngay sau đó đi vào bếp.
    “Dưới suối nước nóng, cậu ấy đứng ở đó chụp.” Tư Hoàn nhìn bức ảnh, nụ cười tràn ra, tuấn tú dịu dàng, đôi mắt càng sáng hơn.
    “Cái tên đó có thể nghĩ ra một số những chuyện kì quái hay ho.”
    A Hành cười, gương mặt trong trẻo và ấm áp.
    Cô nhìn bức ảnh kia, có chút không tự chủ được đến gần, vươn tay, sờ sờ mây khói kia, những hòn đá màu nâu, đôi mắt bình thản lại sinh ra một loại khát vọng và hâm mộ.
    “Lần sau, mang em, đi cùng, có được không?” Cô nhìn Tư Hoàn, mềm mềm dẻo dẻo nói.
    Cha đã dạy cô, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, lúc còn niên thiếu phải lập chí thiếu niên.
    Cô khát vọng ấm áp, càng khát vọng được phiêu bạt, đó là vọng tưởng rất lớn mật, nhưng không phải là phản nghịch.
    Bất kể là làm Vân Hành, hay Ôn Hành, cô cũng tuân theo quy củ, nhưng tự do là bản tính trời sinh của tuổi trẻ, cô muốn thỉnh thoảng được đi đây đi đó, cải biến một lớp bất biến.
    Dĩ nhiên, nhìn ánh mắt Tư Hoàn, cô biết yêu cầu của mình làm khó anh.
    “Được.” Sau lưng truyền đến tiếng nói mơ hồ không rõ.
    A Hành xoay người, thấy Ngôn Hi đứng một bên, ngoan ngoãn cầm chiếc bát sứ trắng, trong miệng nhét đầy những viên sủi cảo, gương mặt trong những lọn tóc đen xòa xuống nhìn không rõ, nhưng đôi môi hồng thật mềm mại đẹp mắt.
    “Cảm ơn.” Bàn tay cô đổ mồ hôi, như trút được gánh nặng.
    “Ừ.” Ngôn Hi không rảnh để ý đến cô, nhìn sủi cảo trắng mập mà hài lòng.
    Tư Hoàn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cười.
    Thôi, nếu Ngôn Hi đã quyết định, anh còn nói gì nữa.
    “Ăn sủi cảo đi, các cháu!” Một người đàn ông trung niên mập mập lùn lùn đeo tạp dề từ trong bếp bưng ra hai bát sủi cảo, cười híp mắt nhìn thiếu niên thiếu nữ trước mặt.
    “Tiểu Hi, đến phòng ăn mà ăn, đứng đây ra còn ra cái kiểu gì!” Người đàn ông vừa nhìn Ngôn Hi vừa cười mắng, đá đá anh.
    “A, bác Lý, làm sao chúng cháu dám phiền bác bưng ra.” Tư Hoàn sải bước tiến lên, lễ phép nhận lấy bát.
    “Đây là A Hành phải không?” Người đàn ông ngắm nhìn A Hành tỉ mỉ.
    “A Hành, bác Lý, sĩ quan phụ tá của ông Ngôn.” Tư Hoàn thấp giọng nói với A Hành.
    “Bác Lý.” A Hành hai tay nhận lấy bát, nhu thuận nhỏ giọng nói.
    “Tốt, tốt!” Người đàn ông gật đầu, sắc mặt vui mừng, nước mắt như sắp tràn ra ngoài.
    Rồi sau đó, đi tới trước mặt A Hành, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, giọng nói ấm áp ――”Đứa bé ngoan, về nhà là tốt rồi, cháu chịu khổ rồi.”
    A Hành có chút sợ hãi, Tư Hoàn cũng ngây người, chỉ có Ngôn Hi tiếp tục chôn ở đó nhồi nhét sủi cảo.
    “Phụ tá Lý!” Phòng ăn truyền đến giọng nói ầm ầm của Ngôn soái.
    “Đến đây!” Phụ tá Lý làm động tác chào kiểu quân đội, giọng lanh lảnh.
    “Ặc, hai người các vị còn cho lão tử ngon miệng nữa hay không!” Ngôn Hi giật nảy mình, bắt đầu ho lớn, bị nghẹn sủi cảo đến rớt nước mắt, mặt mũi đỏ ửng như hoa đào.
    Phụ tá Lý tiến lên dùng sức vỗ lưng Ngôn Hi, cho đến khi anh phun sủi cảo đang kẹt ở cổ họng ra.
    “A Hi, cậu nghe một ngày tám lần, sao vẫn chưa quen hả.” Tư Hoàn đưa nước cho anh uống, cười nói.
    “Con bà nó!” Ngôn Hi ngậm nước phun vào mặt Tư Hoàn.
    ************************************************** *************
    “A Hành, ăn nhiều chút, trời lạnh sắp cóng cả lỗ tai rồi.” Thím Trương nhìn cô bé bên cạnh, lải nhải lảm nhảm “Bà và bác Lý của cháu cùng gói đấy, thơm đấy chứ!”
    A Hành gật mạnh đầu, trong hơi nước dày đặc mở chiếc miệng nhỏ cắn sủi cảo.
    “Mọi người ăn có thể đoán nhân sủi cảo gồm những gì không?” Phụ tá Lý cười híp mắt nhìn già trẻ lớn bé vây quanh bàn ăn. Ông luôn luôn am hiểu cách điều chỉnh không khí.
    “Dạ, có tôm nõn, thịt lợn, hải sâm.” Tư Hoàn cân nhắc độ dẻo của nhân thịt trên đầu lưỡi, lúm đồng tiền có chút say lòng người.
    “Bí đao, măng.” Ông cụ Ôn mở miệng.
    “Gừng xay, hành cắt nhỏ, rượu gia vị, bột gà, nước lèo nguyên chất.” Bà Ôn thưởng thức nước canh, dịu dàng mở miệng.
    “Còn thiếu.” Phụ tá Lý cười.
    Mọi người tinh tế thưởng thức hết lần này đến lần khác, trao đổi ánh mắt, cũng có chút nghi ngờ.
    Còn có thể có cái gì? Đến lúc này mọi người đã gần như không thể đoán được, làm ra một món ăn hết sức xảo trá làm khó cả bàn, phụ tá Lý cũng coi như có bản lĩnh.
    “U Lý, u không cần phúc hậu quá thế đâu, gian xảo như thế ai mà đoán được.” Ngôn Hi nấc cục, cầm khăn giấy lau miệng, đôi mắt to xinh đẹp cong cong như có nước lưu chuyển.
    Anh đã chui vào phòng bếp trước, biết trong nhân bánh còn thả thứ gì.
    “Gian xảo chỗ nào, mọi người thấy được hết mà.” Phụ tá Lý nghe cách xưng hô của thiếu niên, cũng không giận, ông đã quen với thói độc mồm của đứa trẻ này.
    Đứa trẻ do ông nuôi lớn, tính nết như thế nào, ông còn không rõ ư?
    Nếu chỉ thế mà cũng tức giận, bản thân mình không thể kham nổi.
    “Cô bé, con nói xem.” Ngôn soái nhìn A Hành một hồi lâu, thấy cô một mực yên lặng, muốn chọc cô mở miệng.
    A Hành ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, âm điệu mềm mềm dẻo dẻo ―― “Vỏ quýt”
    Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn phụ tá Lý.
    Phụ tá Lý cười càng thêm hiền hậu, nếp nhăn trên khóe mắt chen chúc một chỗ, có phần đáng yêu một cách buồn cười ―― “A Hành nói trúng rồi. Hôm nay mua thịt lợn hơi ngấy mỡ, không phải 4 mỡ 6 nạc, tôi sợ Tiểu Hi kén ăn, nên băm vỏ quýt vào, đỡ ngấy, lại vừa vặn đỡ tanh.”
    “A! U Lý u biết rõ tôi không ăn thịt mỡ còn ngược đãi tôi, thiếu gia tôi muốn trừ lương của u ngay lập tức trừ ngay tức khắc kháng án vô hiệu!” Ngôn Hi phủi miệng, vẻ mặt chán ghét, đôi lông mày thanh tú xếch lên, đôi tay đẹp đẽ thon dài không ngừng nghịch chiếc điều khiển tivi.
    “Ồ, không phiền Ngôn thiếu ngài phí tâm, tiền lương của tôi không do ngài quyết định.” Phụ tá Lý vui vẻ.
    Bởi vì thời chiến ông lập chiến công hạng nhất được hưởng tiền trợ cấp của chính phủ, làm bảo mẫu cho Ngôn Hi ở nhà họ Ngôn, hoàn toàn là vì nể mặt cấp trên trước kia mà lao động không công.
    Người khác vì vô số người dân phục vụ, ông chỉ vì một người dân phục vụ, một người này, không khéo là tiểu tử thối một chân đạp vào bệnh viện tâm thần một chân bước lên sao Hỏa.
    Ngôn Hi cảm thấy hiếu thảo với lão bảo mẫu nhà mình là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, liền ngậm miệng, lờ đờ uể oải vùi đầu vào ghế sofa.
    A Hành đã ăn no căng bụng, nhưng ông cụ Ngôn mời mọc ân cần quá, không thể làm gì khác hơn là học theo điệu bộ của Tư Hoàn, húp từng miếng nước sủi cảo nhỏ, vừa lễ phép lại kéo dài thời gian.
    Thỉnh thoảng xuyên qua hơi nước mờ ảo, thấy người thiếu niên kia, nghiêng mình trên ghế sofa, tóc đen bay trên trán, áo đỏ nhung mềm, chiếc chân thon dài lắc lắc đu đưa, chân điểm xuống đất, nhẹ nhàng thong dong nhịp nhịp, dáng vẻ nghịch ngợm thoải mái, hết sức đẹp mắt.
    ************************************************** *************
    Lúc làm khách ở nhà họ Ngôn, A Hành không hề nhìn thấy bố mẹ của Ngôn Hi, mới đầu cô cho là họ bận công việc, về sau suy đoán từ những mẩu đối thoại rời rạc của ông nội và mẹ, mới dần dần hiểu rõ, thì ra bố mẹ của Ngôn Hi là nhà ngoại giao ở Mỹ, đã xuất ngoại khi anh chưa đầy hai tuổi.
    Nguyên văn câu mà ông nội nói với mẹ là: “A Hi đúng là có chút lêu lổng, nhưng không có bố mẹ bên cạnh, Ngôn soái cũng không phải là người biết nuôi trẻ con, có thể nuôi lớn là do đứa bé kia tốt số, Tư Hoàn nhà ta và nó chơi thì chơi, thân thì thân, nhưng không được học những tính nết kia.”
    A Hành nghe, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng không biết tại sao không thoải mái, yên lặng đi lên tầng, liên tục làm đề tiếng Anh.
    Nói đến cũng buồn cười, A Hành không có thiên phú học tiếng phổ thông, nhưng tiếng Anh lại nói lưu loát, theo lời Tư Hoàn, chính là tương đối có tiềm chất bán nước. Tư Hoàn có một người bạn cùng lớn lên, du học ở Vienna, lúc hai người gọi điện thoại, thường dùng tiếng Anh tán gẫu, nhân cơ hội rèn luyện khẩu ngữ.
    Có một lần, điện thoại reo đúng lúc Tư Hoàn đang vội chuyện khác, không rảnh nghe điện thoại, liền bảo A Hành nhận thay, A Hành nghẹn nửa ngày không ra câu “Xin chào” bằng tiếng phổ thông, đối phương lại hỏi một câu “Hi, Siwan?”
    “No, Siwan has something at hand, this is his sister, please wait a minute*” A Hành có chút kích động, trong lòng thầm nghĩ từ khi tới thành phố B đây là lần đầu tiên mình nói chuyện lưu loát như vậy.
    *:Không, Siwan đang bận, đây là em gái anh ấy, xin chờ một phút
    Tư Hoàn đang bận tay, nhưng lại rảnh mắt, sau khi liếc nhìn nét mặt A Hành, cười đến rút gân bụng.
    “Nhĩ Nhĩ?” Đầu kia điện thoại, giọng phổ thông tiêu chuẩn réo rắt mà mang theo từ tính.
    A Hành trầm mặc hồi lâu, đặc biệt nghiêm túc nói với đối phương “Another, another”
    Tư Hoàn nghe mà sửng sốt.
    Một lát sau, cười, nhìn A Hành, cười đặc biệt chân thành rạng rỡ.
    Ừ nhỉ, một người khác sao?
    Giống như... Cũng không phải là hoàn toàn không thể tiếp nhận sao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 27-05-2013 lúc 21:51.

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status