TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 19

Chủ đề: [Hiện đại]-Thập niên nhất phẩm Ôn như Ngôn-Thư Hải Thương Sinh - Chương 12

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 9
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Bộ giáo dục khởi xướng giáo dục tố chất*, thành phố B là thủ đô, hưởng ứng lời kêu gọi của Trung ương nhưng cũng phải hợp với tình hình.
    *Giáo dục tố chất, giáo dục phẩm chất hay còn gọi là giáo dục toàn diện, đề cao phương diện giáo dục tố chất con người, bao gồm phẩm chất đạo đức, bồi dưỡng năng lực, phát triển cá tính, thân thể và tâm lý lành mạnh.
    Vì vậy, mỗi tuần duy nhất một lần học thể dục, trong trường A Hành không khí tưng bừng sôi nổi, quần áo thể thao đặt làm vài bộ cho học sinh, tuy nhiên sản phẩm của Tây Lâm, tuyệt đối toàn là hàng nhái, cái gì Nike Adidas lưng tựa lưng*, phỏng theo giống như đúc, hết sức thành thạo.
    *logo của Adidas
    Thầy hiệu trưởng cười nói một câu ―― “Các trò, các trò không chăm chỉ học tập để không phụ lòng những người thợ đã gấp rút làm quần áo thể thao hàng hiệu cho các trò sao?”
    Chúng học sinh vô cùng sùng bái, cảm thấy chỉ một câu này, bao nhiêu câu hiệu trưởng nói trong nhiều năm như vậy hoàn toàn có thể quẳng vào bồn cầu.
    Đúng nha, không vì tố chất, ta cũng phải vì mấy cái nhãn hiệu làm cho người ta nhầm lẫn kia, gì mà Adidos, Neki, những nhãn hiệu thật là nổi tiếng thật khiến người ta mê ly nha…
    Đáng tiếc, mùa đông, thời tiết không đẹp, gió lạnh thổi vù vù, cây cối trụi lủi, thoạt nhìn khiến người ta có chút đỏ mặt. A Hành nghĩ ngợi miên man, nếu như lá là quần áo của cây, vậy thì nó cũng thật kỳ lạ, mùa hè mặc áo xanh biếc, mùa đông lại trần truồng…Haha
    Cái từ “trần truồng” này, lúc ấy bắt đầu ở lưu hành ở trường, các cậu con trai ba hoa nói xằng nói bậy, XXX, lão tử nếu không phải thế này thế kia, ta liền đi ở truồng.
    A Hành thấy thích thú, trong lòng vẫn nhớ kỹ dùng danh từ này, nhưng không tìm được cơ hội.
    Vì vậy, thấy cây khô, thiên thời địa lợi, tức cảnh sinh tình. Trong lòng rất là thỏa mãn.
    Giáo viên Thể dục như thường lệ nói một câu ―― tự do hoạt động. Lũ con trai tụm lại chém giết trên sân bóng rổ.
    Các cô bé mười sáu mười bảy, đang tuổi nghĩ một đằng nói một nẻo, ôm bóng chuyền líu ríu, hướng về phía sân bóng rổ, rất có khí thế tiếu ngạo giang hồ chỉ điểm giang sơn. Cậu này râu dài mặc Nike Adidas hàng rởm cho mình là Jordan thật ra là đồ lưu manh, cậu kia tóc bết không biết mấy ngày rồi chưa gội đầu không có nhân phẩm không có tư cách không có gia giáo ba không, hai từ đại biểu cho cậu ―― thảm không nhìn nổi thảm không ai bằng.
    A Hành không hiểu nhiều về bóng rổ, nhưng nghe các cô phê bình, nén cười đến khó khăn.
    Nhưng, chỉ một lát sau, các cô bé im bặt. Không có ngoại lệ, dè dặt mà thanh lịch.
    A Hành từ trong khe hở liếc nhìn, thấy một nhóm học sinh lớp mười một, đang thương lượng so tài cùng lớp bọn họ, người đi đầu đúng là Tư Hoàn.
    Tiết này lớp Tư Hoàn cũng học thể dục.
    Tân Đạt Di thấy Tư Hoàn, cười khoe hàm răng trắng bóc, kề vai bá cổ thiếu niên, không hổ danh bạn từ thuở còn thơ, thành một đôi trúc mã, đáng tiếc trận bóng kịch liệt, vòng rổ bị đập kêu loảng xoảng, các cô bé nghe được đau lòng, om sòm hết cả lên, Dì cả cậu nhẹ nhàng một chút, chỉ thiếu một câu “Làm tổn thương đến Ôn Tư Hoàn cậu không còn sống mà vào lớp đâu.” Tư Hoàn mặt ngoài rất ôn hòa, lịch sự gật gật đầu với các cô, nhưng nghe thấy bạn từ thuở còn thơ bạn học Tân nghiến răng ken két, trong bụng buồn cười, không hiểu đã đắc tội vị Lăng Đầu Thanh* trước mắt lúc nào, nhưng huynh đệ nhà mình không cần nể mặt, đoạt bóng, ba bước bỏ giỏ rất dễ dàng, ngay giữa bảng rổ.
    *(Truyền thuyết): Lăng Đầu Thanh là một loại quái vật sâu, có nhiều chân màu xanh biếc khổng lồ, đầu to bằng nắm tay người trưởng thành, nhìn thấy gì cũng tấn công trước tiên, vì vậy gọi là Lăng Đầu (cái đầu lỗ mãng) Thanh.
    Tư Hoàn thân như du long, quay đầu cười trăm vẻ đẹp, kinh động một đám tiểu gà mái bên cạnh.
    Các nữ sinh bĩu môi, trong lòng vô cùng ngượng ngùng ôi chao mới vừa rồi Ôn Tư Hoàn anh cười với ta, ngoài miệng lại mắng Tân Đạt Di không tốt, làm cho lớp chín các cô mất mặt, Tân Đạt Di mắt trừng to như bóng đèn, quắc mắt với nữ sinh, một câu “Khốn!” long trời lở đất, sân vận động cũng run lên bần bật.
    Các cô bé biết tính Tân Đạt Di, liền ngượng ngùng tản ra như chim, sang bên cạnh túm năm tụm ba lập nhóm đánh bóng chuyền.
    A Hành trở nên lẻ loi. Lẳng lặng ngồi trong góc, nhìn các bạn học đánh bóng chuyền.
    Cánh tay duỗi thẳng, hai cổ tay khép lại, dùng cổ tay đỡ bóng, cô…cũng biết.
    Bên trái, sân bóng rổ, thân mình mạnh mẽ, mướt mải mồ hôi, bên phải, động tác tay tuyệt đẹp, tràn ngập tiếng cười.
    Cô ở chính giữa, không trái không phải.
    Vì vậy, có chút cô đơn.
    Ngồi một lát, chân hơi tê tê, đứng lên dậm chân, đứng một lát thấy mệt, lại ngồi xổm xuống.
    Qua nhiều lần lặp đi lặp lại, A Hành cảm thấy vô cớ dày vò mình, còn không bằng trở về phòng học làm mấy bài vật lý.
    Vừa đứng lên, một quả bóng màu trắng bay thẳng vào mặt.
    “Oành”. Cái mặt vững vàng nồng nhiệt ngay thẳng đón lấy quả bóng chuyền.
    A Hành che mũi ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt trào ra.
    Một cô bé chạy tới, vỗ vỗ vai cô, có chút thô lỗ “Chao ôi, Ôn Hành, cậu không sao chứ?”
    “Không…không…không sao.” A Hành đầu có chút lơ mơ, mũi vô cùng đau đớn, ấp úng nói.
    “Cậu nói gì?” Đối phương không nghe rõ.
    “Không sao” A Hành choáng váng đầu óc, nghe tiếng của đối phương, sao vòng vòng bay quanh đầu.
    “Cậu có thể nói to một chút được không!” Các cô bé miền Bắc giọng sang sảng, không có ai ngại ngùng, giọng A Hành rất nhỏ, cô bé kia liền có chút không nhịn được mà lên tiếng.
    A Hành có chút nóng nảy, thật muốn rống một tiếng “Cậu thử một chút bị bóng chuyền đập vào mặt xem còn nói ra lời được không!” Đáng tiếc, giọng Bắc Kinh vẫn ở tiêu chuẩn của trẻ sơ sinh, đành ngậm miệng, trong lòng tự thôi miên không đau không đau.
    Con người, trong sự trầm mặc không bộc phát, thì trong trầm mặc càng thêm trầm mặc.
    Không quá mấy giây, một dòng gì nóng nóng từ trong mũi theo khe hở chảy xuống.
    Bùm, bùm, máu đỏ tươi đỏ tươi.
    Từ nhỏ A Hành cứ thấy máu là choáng, vốn đầu đã hoa lên, đảo mắt thấy máu, lại có một nhóm người vây xung quanh, càng nhìn càng choáng váng, ngoẹo đầu, bất tỉnh nhân sự.
    Cô mơ một giấc, trong mơ là một mảnh trắng xóa, tràn ngập mùi vị lạnh giá.
    Khi tỉnh lại, lại phát hiện trên người đắp tấm chăn, tỏa ra ấm áp khác hẳn trong mơ.
    Mở mắt ra, là một khuôn mặt quen thuộc.
    Là Tư Hoàn.
    “Em tỉnh rồi?” Thiếu niên cười.
    “Dạ.” A Hành mỉm cười, đôi mắt đen láy, ôn hòa điềm tĩnh.
    “Còn đau không?” Tư Hoàn giọng nói càng dịu dàng hơn, đôi mắt chăm chú nhìn cô, trong mắt có một tia thương tiếc.
    A Hành nhìn Tư Hoàn, cũng cười, khóe miệng ấm áp, lông mày Viễn Sơn cong cong.
    “Không đau ạ.” Cô cảm thấy mình không còn yếu ớt nữa, lắc đầu.
    Trẻ con nhà nghèo mà yếu ớt, đơn giản là muốn chết.
    Vậy nên, ở nhà họ Vân đã hình thành tật xấu, bất kể là đụng đầu vào cây hay vào tảng đá, cho dù đụng thành ngớ ngẩn, bố mẹ có hỏi, nhất định là “Không đau”.
    Tại Tại, mới có tư cách đau.
    Tư Hoàn nhẹ nhàng chạm chạm vào chiếc mũi vừa được bác sỹ của trường cầm máu.
    Cô nhanh chóng rụt về sau, cũng hít một hơi lạnh, nhìn Tư Hoàn, có chút tủi thân.
    Tư Hoàn cười, lúm đồng tiền lõm sâu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của A Hành, giọng nói ấm áp “Xem này xem này, vẫn còn đau, nếu đau không cần cố chịu, biết không?”
    A Hành vành mắt đỏ lên, chiếc mũi vốn tự mình cảm thấy không thể nào đau giờ đây đau xót đến khó tả.
    Nhưng, trong lòng giống như được thắp lên ngọn lửa, ngọn lửa màu cam, ánh sáng tùy ý, lòng như tấm vải vẽ được sắc lửa tô màu, ấm áp ngất ngây.
    Từ phòng y tế trở về lớp, ánh mắt mỗi người nhìn cô đều là lạ, nhất là nữ sinh.
    Sau tiết thể dục là giờ học nhạc, đương nhiên là tự học, A Hành âm thầm thấy may mắn, trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị làm bài.
    “Ôi, con người tội nghiệp đã trở về.”
    A Hành ngẩng đầu, các nữ sinh phía trước đang kỳ quái nhìn cô.
    Cô ngây người tại chỗ.
    Những nữ sinh khác bắt đầu giễu cợt, ánh mắt nhìn cô mang theo khinh bỉ.
    Các nam sinh đều tỏ ra thờ ơ, chỉ cảm thấy nữ sinh hẹp hòi, nhưng cuộc sống nhàm chán thế này có trò hay để xem, lúc này không hóng chuyện còn đợi lúc nào, vì vậy cau mày như đang làm bài, lỗ tai lại duỗi dài ra.
    A Hành đau khổ suy tư, tổ tiên loài người ngoài khỉ vượn chẳng lẽ còn có con lừa?
    “Ôn Hành, cậu dạy cho mọi người đi, làm sao tính được thời gian chuẩn như vậy, Ôn Tư Hoàn vừa đi đến thì cậu té xỉu?” Nữ sinh nện bóng vào cô, cách mấy hàng ghế, hét lên với A Hành, khóe miệng nhếch lên cười, ánh mắt lại lạnh như băng.
    Tay cô dừng một cái, cúi đầu, tiếp tục làm toán.
    “Giả bộ gì nữa, cậu có buồn nôn không?” Giọng nữ sinh kia càng lớn, cả lớp yên lặng như tờ, vẫn nghiêng đầu nhìn A Hành.
    Cô cảm thấy máu cũng bốc lên khắp người, muốn mở miệng nói “Tư Hoàn là anh trai tôi”, nhưng mà, Tư Hoàn sáng chói như thế, mọi người thích anh như thế, cô không thể bôi nhọ anh được.
    Có một cô em gái ăn nói cà lăm, không phải là chuyện vẻ vang gì. Cô không xem thường bản thân mình, nhưng trong tình huống này, đánh giá cao bản thân so với xem thường bản thân còn ngu xuẩn hơn.
    Dĩ nhiên, cô lớn đến chừng này, từng có rất nhiều giáo viên, nhưng chưa bao giờ có ai dạy cô, bị sỉ nhục còn phải chịu đựng.
    Mọi người đang nhìn cô. Trong ánh mắt bọn họ có bỡn cợt, xem kịch hay, chế nhạo, hả hê, thần sắc hùng hổ dọa người, chỉ duy nhất không có chính trực.
    Cô lẳng lặng từ tủ chứa đồ sau phòng học ôm ra một quả bóng chuyền, dùng lực vừa phải đập vào vai cô bé kia.
    Một tiếng kêu đau.
    A Hành nhàn nhạt nhìn cô bé kia nhe răng nhếch miệng, trong đôi mắt ôn hòa không có một tia cảm xúc, nhẹ nhàng mở miệng ― ― “Đau không?”
    Cô bé kia mặt đỏ lên, bả vai ran rát, cảm thấy bị đối xử thô bạo, trong lòng hết sức tức giận, nhìn chằm chằm A Hành “Cậu làm cái gì thế?”
    “Cậu đang giả vờ à?”
    A Hành cười.
    Con người nếu không rơi vào hoàn cảnh đặc biệt, làm sao cảm nhận được nỗi đau của người khác?
    Người khác đối cô mười phần, cô chỉ đáp lại người khác ba phần.
    Nhưng ba phần này, vừa đủ cho lòng tự tôn, sự tha thứ và tỉnh táo của cô.
    Nhưng, mười phần này mà là thiện ý và ấm áp, cô chu toàn đáp lễ bội lần, tốt đến mức khiến người ta cảm động.
    Chỉ tiếc, những người này không biết.
    Tân Đạt Di sau này trở thành người bạn vô cùng thân thiết, lúc ấy cũng không hề nói một câu.
    A Hành trước giờ không thù dai, nhưng chuyện này, cô phải nhớ anh tổ tông tám đời thiên thu vạn đời bất diệt.
    Rảnh rỗi, lấy nhược điểm này, mang Tân Đạt Di ra hành.
    “EVE, cậu nhớ không, năm ấy mình bị bóng chuyền đập vào, lúc ấy thật thương tâm, cậu có biết hay không?”
    Tân Đạt Di khóc ――”Bà chị, ngài muốn gì chỉ cần mở miệng.”
    Ha ha. Nhưng mà, A Hành dù có lợi ích từ Tân Đạt Di, cũng vẫn không quên như trước.
    Bởi vì, cô không nói dối.
    Có một người, thật sự, thật sự khổ sở.
    Ngày ấy năm ấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 10
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Trời miền Bắc trở lạnh nhanh chóng, trung tuần tháng mười hai, đã có tuyết rơi.
    Trận tuyết đầu tiên của năm 1999, khoan thai rơi xuống trong lúc mọi người ở thành phố B đang ngủ say.
    A Hành từ nhỏ sống ở miền Nam, từ trước đến giờ số lần thấy tuyết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi, mỗi lần tuyết rơi, còn chưa chờ cô phản ứng lại, đã lặng lẽ chấm dứt, một chút dấu vết cũng không còn. Vì vậy, cô có khái niệm rất mơ hồ về tuyết, màu trắng, mềm mại, lành lạnh, còn có ăn sẽ bị tiêu chảy.
    Hình dung từ như vậy có hơi buồn cười, nhưng khi Tư Hoàn hưng phấn gõ cửa gọi A Hành A Hành mau ra xem tuyết, cô trong đầu chỉ tưởng tượng sống sượng và nghèo nàn thế thôi.
    Vì vậy, trong nháy mắt đẩy cánh cửa sổ ra, cảm giác rung động ấy không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
    Suýt chút nữa cô bởi vì thiếu hiểu biết đã đánh giá thấp vẻ mĩ lệ của tự nhiên.
    Bầu trời, một mảnh mênh mang, sắc màu đó, không phải màu lam, không phải màu trắng, cũng không phải là bất kỳ một sắc màu nào trên mặt đất, mà là ngưng tụ dung nạp hết thảy tươi sáng và u ám, lấy dáng vẻ mạnh mẽ mà mềm mại tồn tại vượt ra ngoài ý nghĩ của con người mà phải nên như thế.
    Giữa mênh mông, là vô vàn bông tuyết bốc cao, từng đóa từng đóa, nở bung thuần khiết.
    Bỗng dưng, A Hành nhớ đến hoa bồ công anh. Đó là lúc cô còn bé. Mẹ khâu rất lâu mới làm được cho cô một cái quần vải bông, lại bị nước lựu dính bẩn. Bà Hoàng hàng xóm bảo cô, dùng hạt bồ công anh giặt một cái là sạch, cô trông ngóng thật lâu, đợi mãi mới đến mùa xuân, đi lặt hạt bồ công anh, nhưng trải khắp núi đồi đều là những chiếc ô nhỏ trắng trắng mềm mềm tung bay không có hạt.
    Mỹ lệ như thế, cũng là bình sinh hiếm thấy. Chỉ tiếc, lúc này nhìn tuyết lòng dạ đã không còn như xưa. Lúc ấy, cô ôm tâm tư khác nhìn biển hoa bồ công anh kia, bỏ lỡ một quãng tốt đẹp, đến nay lưu lại trong lòng vẫn là niềm tiếc nuối khi không tìm được hạt bồ công anh.
    Biển tuyết mênh mông, kéo dài ngàn dặm.
    Tuyết rơi nhiều cả đêm, trên đường tích lại rất dày, đạp lên bông bông mềm mềm.
    Trên đường công nhân môi trường đã bắt đầu quét tuyết, A Hành có chút thất vọng.
    “Yên tâm đi, tuyết luôn rơi xuống.” Sẽ không ngừng nhanh như vậy. Tư Hoàn hiểu được tâm tư của A Hành.
    A Hành lim dim mắt, nhìn nhìn bầu trời, đúng lúc một bông tuyết bay vào mắt cô, mắt chợt thấy hơi lạnh.
    “Tư Hoàn!” Cách rõ xa, một tiếng gọi rung trời.
    Tư Hoàn quay đầu lại, cười.
    Chà, một tổ hợp hiếm có. Dì cả và A Hi cùng nhau đi tới.
    Ba bọn họ tính cả Lục Lưu đi du học ở Vienna, bốn người cùng nhau lớn lên, chỉ có hai người này là tuyệt đối không thể bắt gặp ở cùng nhau, hai người ở chung một chỗ, không có ngày nào không đánh nhau. Đánh đến phát cáu, anh vào can, tận tình khuyên nhủ, hai người quay lại, khoác vai nhe răng trắng lóa cùng nhau đạp anh, cười gian Tư Hoàn thân mến cậu không biết đánh là thương mắng là yêu yêu đến mức không đủ phải dùng chân đạp sao? anh lau nước mắt quay sang Lục Lưu kêu cứu, người nọ không buồn nhìn anh lấy một cái, giọng nói điềm đạm như nước ―― “Ai bảo cậu quản? Đánh chết mới tốt, thế giới một mảnh thanh tĩnh.”
    “Đạt Di, A Hi.” Tư Hoàn dùng sức vẫy vẫy tay.
    A Hành nhìn hai người phía xa từ từ đến gần. Hai người một áo trắng, một áo lam, đầu không chênh lệch nhiều, chẳng qua là Tân Đạt Di rắn chắc hơn Ngôn Hi nhiều lắm, trước mặt Tân Đạt Di, Ngôn Hi càng có vẻ gầy gò trong trẻo lạnh lùng.
    “Tớ vừa mới nói với Ngôn Hi, người trước mặt trông ngu ngu, nhất định là Ôn Tư Hoàn, thử gọi, quả đúng là cậu!” Tân Đạt Di cười hắc hắc không ngừng, đầu tóc bù xù xù rất phô trương.
    “Cút!” Tư Hoàn cười mắng, nhưng thân mật choàng vai thiếu niên, cười nhìn Ngôn Hi ―― “A Hi, sao hôm nay cậu lại đi học cùng Đạt Di, không phải mọi khi chưa đến bảy giờ năm mươi cậu chưa ra khỏi cửa sao?”
    Ngôn Hi nhàn nhạt quét mắt nhìn Tư Hoàn một cái, cũng không nói gì.
    Anh mặc áo nhung màu trắng lông vịt đứng trong tuyết, màu tuyết ánh lên mặt, thiếu niên tóc đen môi đỏ mọng, da trắng như ngọc, thật rất đẹp mắt, nhưng thần sắc lạnh nhạt.
    A Hành lẳng lặng nhìn anh, cảm thấy hơi kì lạ.
    Ngôn Hi giống như có hai dáng vẻ, ngày đó ở nhà anh thì bá đạo nghịch ngợm coi trời bằng vung, hôm nay, lại là dáng vẻ mấy lần cô gặp anh lúc chưa quen biết, lạnh như băng mà uể oải, cái gì cũng không để vào mắt.
    “Bị cảm ấy mà, tâm tình không tốt, chớ nói chuyện với anh.” Tân Đạt Di dò xét Ngôn Hi, nhỏ giọng nói.
    “Ờ.” Tư Hoàn gật đầu một cái, không hề hỏi gì Ngôn Hi nữa.
    Lúc Ngôn Hi tâm tình không tốt, vạn lần nhất định tuyệt đối không nên nói chuyện với anh, lại càng đừng chọc anh, nếu không, sẽ chết rất thê thảm.
    Đây là kinh nghiệm ứng xử mười bảy năm làm bạn từ thuở còn thơ của Ôn Tư Hoàn.
    Đáng tiếc, Tân Đạt Di là điển hình của loại người thích thể hiện, càng đông người càng hay lên mặt.
    “Ngôn Hi, không phải lão tử nói cậu, không học cái tốt của các Đại lão gia, lại cứ học tiểu cô nương người ta kỳ sinh lý, một tháng thế nào cũng phải nhiễu sự có mấy ngày khó ở, thối tính!” Tân Đạt Di thấy Ngôn Hi một mực yên lặng dáng dấp vô hại, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu.
    Tư Hoàn đen mặt, vội kéo A Hành tránh đi.
    Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chỉ thấy thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng đến gần thiếu niên áo lam không biết sống chết cười rất ngây thơ thỏa mãn kia, chiếc chân thon dài trong nháy mắt đá ra, theo đúng phương châm nhanh, mạnh, chính xác, chiếc giày thể thao trắng ấn xuống mông bốn cái dấu giày, người nào đó lảo đảo một cái, té thành chó gặm tuyết.
    Mọi người trầm trồ khen ngợi, hay, rất hay, vô cùng hay.
    Tư thế này, góc độ này, không phải người bình thường có thể đá được.
    “Ngôn Hi, võ thuật?” A Hành nhỏ giọng hỏi Tư Hoàn.
    “A Hi không biết võ thuật, chỉ luyện bao cát bằng thịt người.” Tư Hoàn hơi thương cảm nhìn cái mông đang chổng lên trời của Tân Đạt Di, ý cũng đáng đời.
    Tân Đạt Di lệ rơi đầy mặt ―― “Ngôn Hi, lão tử với cậu không đội trời chung! Con mẹ nó cậu dám tập kích bất ngờ!”
    Ngôn Hi cười lạnh ―― “Hình như tôi đã bảo cậu, hôm nay không cho phép chọc tôi, thiếu gia lúc tâm tình không tốt cũng không thể khống chế được mình làm ra những chuyện gì, cậu ấy à đừng nói với tôi cậu quên lúc vừa rồi uống nước đậu tôi đã lặp lại ba lần!”
    Tân Đạt Di đuối lý, nín nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi nghẹn ra một câu nói ―― “Ngôn Hi cậu đừng tưởng bản thân mình có ba phần tư sắc thì được đá lão tử!”
    Tư Hoàn cười lăn.
    Ngôn Hi khẽ mỉm cười, hết sức bất đắc dĩ ―― “Do cha mẹ sinh, thiếu gia cũng không muốn người gặp người thích thế này!”
    Tư Hoàn bò dậy lại tiếp tục cười lăn.
    A Hành biết rất ít về bà nội, nhưng qua đôi câu vài lời của Tư Hoàn, cô có thể cảm nhận được hoài niệm của anh với bà nội.
    Bà nội đã qua đời đầu mùa đông năm A Hành trở lại nhà họ Ôn, tuy ông nội là người theo thuyết vô thần, bà nội lại là tín đồ Thiên chúa giáo kiên định. Bà thường dạy Tư Hoàn phải gìn giữ sự lương thiện trong lòng, khoan dung đối đãi với người và vật, bởi vì vạn vật bình đẳng, không thể nói dối, làm người phải thành thật, đối đãi người khác nhất định phải chân thành lễ độ.
    Tư Hoàn dưới ảnh hưởng của bà nội, cũng là người hết lòng tin Chúa.
    Lúc A Hành biết, cũng không cảm thấy bất ngờ.
    Bởi vì, Tư Hoàn, chính là người như vậy, luôn luôn dịu dàng lễ độ khoan dung đối đãi người khác, ở trong mắt của anh, không phân biệt đẹp xấu, chỉ có thiện ác. anh có thể bình tĩnh độ lượng đối đãi với tất cả mọi người.
    Nhưng, một người thiếu niên chưa từng bốc đồng như vậy, trước lễ Giáng Sinh ba ngày, đã mất tích.
    Tính chính xác, từ sáng sớm ngày đó, A Hành liền không nhìn thấy Tư Hoàn nữa.
    Người nhà họ Ôn mới đầu chỉ cho là anh có việc, đến trường trước, kết quả đến ngày hôm sau thiếu niên vẫn chưa về nhà, gọi cho Ngôn Hi Tân Đạt Di, đều nói không thấy, mà chỗ Tư Nhĩ truyền tin đến, nói hai ngày rồi cô ta cũng chưa về, lúc này người nhà mới hoảng hồn, nhờ vả hàng xóm và đồn cảnh sát, đồng loạt đi tìm.
    A Hành bị lưu lại trông nhà.
    Cô suy nghĩ, cảm thấy chuyện này quả thật không có dấu hiệu báo trước nào, một ngày trước khi Tư Hoàn mất tích vẫn còn cười cười nói nói, không có gì khác lạ, làm sao bảo không thấy đã không còn tăm hơi gì?
    A Hành vào phòng Tư Hoàn, căn phòng luôn luôn sạch sẽ một đống hỗn độn. Vừa rồi, người nhà đã lật tung mọi xó xỉnh trong phòng một lần, vẫn không tìm được chút dấu vết nào.
    Tư Hoàn luôn luôn sạch sẽ, anh trở lại trở lại gian phòng như vậy, sẽ mất hứng lắm đây.
    A Hành nghĩ đến vẻ mặt của Tư Hoàn khi thấy phòng mình lộn xộn thế này, mày nhăn tít lại, cười ha ha.
    Cô quyết định giúp thiếu niên sắp xếp lại phòng.
    Kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ vẫn là tuyết trắng xóa như cũ, nhưng điểm khác là trời đã về đêm.
    Tối hôm nay là đêm bình an. A Hành không có khái niệm gì về những ngày lễ Tây, chẳng qua Tư Hoàn nói nhiều nên nhớ.
    Đêm bình an phải ăn quả táo, bình an.
    Ở bên ngoài gió lạnh đang thổi, Tư Hoàn có táo ăn không đây? Ngày lạnh thế này không về nhà, cóng người bị bệnh thì làm thế nào, ngốc lắm nhé, có chuyện gì không thể thương lượng tốt, nếu như không thể nói với cô, còn có mẹ và ông nội.
    A Hành nghĩ tới có lẽ Tư Hoàn sẽ lập tức trở lại, dọn dẹp sạch sẽ gian phòng rồi đi gọt táo.
    Gọt xong một quả, lại nghĩ có thể Nhĩ Nhĩ sẽ cùng trở về, lại gọt thêm một quả.
    Lúc bưng đến phòng Tư Hoàn, ngẩng đầu, lơ đãng liếc nhìn lịch treo trên tường. Tháng mười hai Tháng mười hai, dùng bút đen khoanh một vòng lại một vòng, cuối cùng dừng ở ngày hai mươi hai.
    Ngày hai mươi hai tháng mười hai, là ngày bà nội hạ táng.
    Tư Hoàn đã từng nói với cô ―― bà nội được ông nội an táng ở giáo đường lớn nhất thành phố B, nhưng bà nội không thích giáo đường đó, bà thích nhất cầu nguyện ở một giáo đường nhỏ, anh nói linh hồn bà nội nhất định sẽ ở nơi đó.
    Giáo đường Tô…Tô Đông!
    A Hành thấy trước mắt sáng rực, mặc áo khoác vào, chạy vội ra ngoài.
    Ra khỏi sân, vẫy xe taxi, tài xế vừa nghe đi giáo đường Tô Đông, khoát khoát tay, khó xử: ―― “Cô bé à, bên phía Tô Đông đóng băng, đường trơn, rất khó đi.”
    “Chú ơi, cháu có, tiền!” A Hành móc từ túi áo ra tất cả tiền tiêu vặt.
    “Ơ kìa, tôi nói cô bé này, tôi bao nhiêu tuổi rồi còn tham ít tiền của cô à?” Tài xế là một người thủ đô ngay thẳng, có chút tức giận.
    “Chú, đừng giận.” A Hành quýnh lên “Anh trai cháu, ở Tô Đông, hai ngày, chưa về nhà.”
    “Ồ. Cô bé, vậy thế này, tôi đưa cháu đến thôn G, ở đó cách Tô Đông khoảng hai dặm đường, đường hơi trơn, xe không qua được, nhưng vẫn có thể đi bộ, cháu thấy được không?” Tài xế cũng là người tốt, cau mày, đề nghị với A Hành.
    A Hành gật mạnh đầu, hết sức cảm kích.
    Lên xe, đáng tiếc, đêm bình an, trong nội thành đặc biệt đông người, xe không thể đi nhanh.
    “Chú ơi, mau, mau hơn nữa!” A Hành trong lòng lo lắng.
    “Mau hơn nữa, thì đâm vào người ta mất! Tài xế vui vẻ, cảm thấy cô bé này nói năng thú vị.
    “Anh cháu, Tô Đông, lạnh!” A Hành càng vội, càng lắp bắp.
    Tài xế không cười nữa, có chút cảm động, nhìn A Hành một cái, ôn hòa mở miệng ―― “Được, tôi lái nhanh hơn chút nữa, không thể để anh cháu đông cứng được!”
    Lúc đến thôn G, đã là nửa giờ sau.
    A Hành trả tiền, liền vội vàng đi về phía trước, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói với A Hành ―― “Cô bé, đi thẳng về phía trước, thấy bảng chỉ đường trên cây bách, đi sang phải ba trăm thước là đến!”
    A Hành vẫy tay, cười gật đầu một cái.
    “Cô bé, trên đường đi chậm chậm thôi.” Tài xế nhiệt tình, từ xa vẫn vẫy tay.
    Cô đã đi xa, cũng không nghe được, nhưng trong tuyết nhìn người lạ hảo tâm, mỉm cười.
    Nghe tài xế nói đường trơn, A Hành đã chuẩn bị tinh thần, nhưng sau khi vài lần ngã lộn nhào, vẫn có chút không chịu nổi.
    Nhưng trong lòng nghĩ ngợi lung tung, cũng không để ý đến đau đớn.
    Vạn nhất, Tư Hoàn không có ở giáo đường Tô Đông làm sao bây giờ?
    Vạn nhất, Tư Hoàn không về cùng cô làm sao bây giờ?
    Vạn nhất, Tư Hoàn và Nhĩ Nhĩ ở chung một chỗ, thấy cô lại khó xử làm sao bây giờ?
    A Hành bám vào cây mà đi, rốt cuộc tìm được bảng chỉ đường trên thân cây bách, lúc lần mò trong bóng tối đến được Tô Đông, toàn thân đã bị mồ hôi mồ hôi và nước tuyết làm ướt sũng, trên người nhơm nhớp, rất khó chịu.
    Tô Đông rất nhỏ, nhưng có thiết kế rất đặc biệt, sạch sẽ ấm áp, giống như cảm giác của A Hành lúc nhìn thấy bà nội trong ảnh.
    Nhưng cái giáo đường này sắp hoang tàn đến nơi rồi. Dù sao, cách nội thành khá xa, hơn nữa, kích thước không bằng các giáo đường khác.
    Nơi này, đèn thắp sáng giáo đường, à, không phải đèn, lòe lòe nhấp nháy, là ánh nến.
    A Hành muốn đẩy cửa vào, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
    Là Tư Hoàn.
    Cô cười, trong lòng nơi lỏng trở nên an tâm.
    “Nhĩ Nhĩ, em bảo bà nội có thể nghe thấy chúng ta nói không?” Giọng nói của thiếu niên, ôn hòa trong trẻo như mọi ngày, nhưng trong giọng nói, lại chứa đựng sự tin cậy với đối phương.
    “Có, linh hồn bà nội ở đây, bà vẫn nhìn chúng ta.” Giọng nói nghe ấm áp thư thái.
    Nhĩ Nhĩ... đấy ư?
    Bàn tay A Hành muốn đẩy cửa lại rụt trở về.
    Bây giờ đi vào, quá mạo muội.
    Hãy để bọn họ nói thêm một lát nữa đi.
    “Ừ, lúc còn sống bà nội thích nhất nơi này, đêm bình an mọi năm, bà đều đưa chúng ta tới đây.” Thiếu niên cười.
    A Hành có chút tiếc nuối.
    Cô cũng muốn gặp bà nội một lần. Ở Ô Thủy, trẻ con đều gọi bà nội là “A bà”, không biết bà nội nghe cô gọi “A bà” có cao hứng hay không?
    Ông nội kể cho cô, bà nội nguyên quán chính là Ô Thủy.
    A Hành cười không thành tiếng, đôi mắt càng dịu dàng hơn. Nếu cô cũng được bà nội thương thì tốt rồi. Cô sẽ làm một đứa cháu gái rất hiếu thuận, cô sẽ đấm lưng, rửa chân cho bà nội, làm đồ ăn, a, đúng rồi, làm món Giang Nam, nhất định bà nội rất cao hứng.
    Có lẽ bà sẽ làm cho cô một chiếc túi thơm thật đẹp, sẽ cười với cô thật hiền từ, lúc người khác bắt nạt cô sẽ dùng cây chổi đuổi người xấu chạy, sẽ kể chuyện cổ tích cho cô, ha ha.
    “Anh, nếu bà nội còn sống, bà sẽ không cần em nữa ư?” Trong giáo đường giọng nữ mềm mại có chút khổ sở.
    Vậy thì, nếu như bà nội còn sống, bà sẽ thích cô đến chứ?
    Giọng nói của thiếu niên khẽ phát run, nhẹ nhàng mở miệng ―― “Không đâu, không có ai không cần em, bà nội cưng chiều em nhất, em quên sao? Trước kia anh và em cãi nhau, bà nội luôn dỗ dành em trước, đúng vậy không?”
    “Nhưng, trước kia ông nội cũng rất thương em, bây giờ ông không còn cần em nữa.”
    Giọng Tư Hoàn có chút kích động ―― “Nhĩ Nhĩ, trước khi lâm chung bà đã nói với anh, bà và ông nội đều biết rõ sự thật, bà biết rõ em không phải cháu gái ruột của bà, lúc chúng ta còn nhỏ bà từng lén điều tra tung tích A Hành, nhưng bà không đón nó về, đến tận lúc qua đời cũng không, cũng chưa từng đi nhìn nó một cái, không phải ư?”
    Bùm, cô nghe trong lồng ngực có tiếng thứ gì vỡ vụn, trời đêm lạnh đến thế, vết thương nóng bỏng đến thế…
    Cô lẳng lặng từ góc tường trượt xuống mặt tuyết lạnh như băng.
    Toàn thân lạnh ngắt thấu xương.
    A Hành, A Hành, cô nhớ tới tên của mình, khóe mắt một mảnh ươn ướt.
    Thật khó chịu, trong lòng thật khó chịu.
    Tại sao, tại sao mỗi một người đều không muốn cô chứ…
    Tại sao vậy…
    Cô tận tâm làm Vân Hành, lúc bị người khác chỉ trỏ mắng đồ con hoang sau lưng lại không có cách nào phản bác, bởi họ nói không sai, đó là lời nói thật.
    Trong thế giới này, dù sao, Ôn Tư Nhĩ có trước, Ôn Hành có sau.
    Chưa bao giờ cô căm ghét bản thân mình như hôm nay ―― tại sao lại tồn tại…
    Tại sao lại tồn tại trơ tráo thế?!!!
    Cô có người sinh, có người nuôi, lại…không có ai muốn…
    Bọn họ có thể thích cô, có thể đối xử tử tế với cô, nhưng trừ cô, vĩnh viễn đều có người họ thích hơn muốn đối đãi tốt hơn.
    Thế là, vì những người đó, thuận lý thành chương* tiện tay ném cô vào trong góc khuất.
    *: theo đúng lẽ/logic.
    Khó chịu đến vậy, giống như là đồ bỏ đi, ném đi rồi sẽ không nhớ tới nữa ư…
    ******************************** dải phân cách **************************
    “Ôn Hành?” Âm điệu mang theo giọng mũi.
    A Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngôn Hi.
    Thiếu niên mặc quần áo dày cộm, mũ, khăn quàng cổ, găng tay, đầy đủ mọi thứ.
    A Hành thấy anh, có chút gượng gạo, cúi mặt xuống, thu lại thần sắc,
    “Bọn Tư Hoàn ở trong à?” Thiếu niên chỉ vào bên trong giáo đường.
    A Hành gật đầu một cái.
    “Hứ.” Thiếu niên có cũng được không cũng chẳng sao gật gật đầu, lớp nhung trên mũ loang loáng, đôi mắt to đen thẫm sáng ngời ánh lên, ở trong tuyết hết sức khả ái.
    “Vậy chúng ta đi thôi.” Giọng nói của Ngôn Hi, từ trong khẩu trang truyền ra, có chút mơ hồ.
    “Đi đâu cơ?” A Hành sửng sốt.
    “Về nhà.” Thiếu niên trả lời đơn giản, vươn tay, nhẹ nhàng kéo A Hành từ trên đất lên.
    “Còn Tư Hoàn, Nhĩ Nhĩ?” A Hành mềm mềm dẻo dẻo mở miệng.
    “Anh gọi điện thoại cho ông em, một lát phái xe đến đón họ. Em đi theo anh trước.” Ngôn Hi duỗi duỗi chiếc lưng mỏi, có chút uể oải đưa hai tay bắt chéo sau gáy.
    A Hành gật đầu một cái, xoay người nhìn giáo đường một lần, nhẹ nhàng mở miệng ―― “A bà, hẹn gặp lại.”
    Ngôn Hi thản nhiên mở miệng ―― “Bà không nghe được.”
    “Tại sao?” A Hành giọng khô khốc. Toàn thân mệt lả.
    Lời tạm biệt này đã hao hết sức lực của cô.
    “Bà đã không còn ở thế giới này.”
    “Bà ở, bên cạnh, thượng đế?”
    A Hành nhẹ nhàng ngửa đầu, mông lung dâng đầy trong mắt.
    Thiếu niên cười, cô nghe thấy tiếng cười của anh, nhưng, ánh mắt của anh vẫn lạnh như băng, sắc bén.
    “Nếu như thượng đế không tồn tại, vậy bà nhất định ở bên cạnh ông ấy.”
    A Hành ngây ngẩn nhìn anh.
    Thiếu niên không lên tiếng nữa, bước đi trong tuyết, uể oải lạnh lùng, ánh mắt hoàn toàn thờ ơ.
    A Hành nhìn bóng lưng của anh, có ảo giác giờ khắc này, người thiếu niên này còn tịch mịch hơn cô.
    Ngôn Hi, chợt, ngừng bước.
    Anh mặc dày dặn quá, có chút vất vả cởi găng tay vải bông, đưa cho A Hành, hơi mỉm cười nói “Thượng đế trước giờ không cứu người. Nhưng người sẽ cứu người, giống như nam nhân dưới tình huống này, hiển nhiên phải duy trì phong độ.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 11
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Lúc Tư Hoàn và Tư Nhĩ trở lại nhà họ Ôn, A Hành đã ngủ.
    Cô cho là mình sẽ mất ngủ, kết quả hôm đó cô có giấc ngủ yên ổn nhất kể từ khi đến nhà họ Ôn. Không mộng mị, không phiền não, không sợ hãi.
    Có lẽ là tác dụng của đêm bình an là bình an.
    Đứa trẻ bị Thánh thần ruồng bỏ, trong đêm bình an, vẫn được nhận sự cứu rỗi.
    Sáng tinh mơ, cô thức dậy sớm nhất, đi xuống lầu, thím Trương vẫn tất bật làm bữa sáng như thường lệ, trong bếp thật ấm áp, mùi cháo hoa thơm phức ngào ngạt bay ra.
    A Hành hít một hơi mùi thơm, bên tai truyền đến tiếng thím Trương ngâm nga điệu hát quen thuộc của bến Sa Gia*
    *: thuộc tỉnh Giang Tô, đông bắc TQ.
    Cô cười, xem ra Tư Nhĩ cũng theo Tư Hoàn trở lại. Nếu không, thím Trương cũng không phấn khởi như vậy.
    Chuông cửa vang lên leng keng.
    Thím Trương vừa vào phòng bếp trên căn bản là ở vào trạng thái “không thành thật chớ làm phiền*”, tất nhiên sẽ không nghe thấy tiếng chuông cửa.
    *: “phi thành vật nhiễu”-tên 1 bộ phim. Có lẽ ý chỉ thím Trương tập trung vào công việc.
    A Hành thong thả ra mở cửa.
    Là người đưa thư.
    Có người gửi thiệp chúc mừng đến, người nhận là ―― Vân Hành.
    Là một chiếc thiệp mộc mạc hết sức, được in ram ráp trên nền giấy thô nhám.
    Phong cách của thị trấn nhỏ, ấm áp dễ sợ.
    Một hàng chữ, đẹp đẽ khéo léo. Mỗi một nét bút đều sạch sẽ cẩn thận.
    Chữ của Tại Tại, là cô cầm tay chỉ dạy, trò giỏi hơn thầy.
    “Chị, em hận chị.”
    Tay cô khẽ run lên.
    “Nhưng, không ngăn được thương nhớ.”
    Cô đọc thầm trên môi, cười mà chảy nước mắt.
    Trùng hợp đến thế, tấm thiệp vượt trăm núi ngàn sông để đến tay cô đúng vào lễ Giáng Sinh.
    Phía trên lại in dòng chữ ―― “Năm mới vui vẻ “
    Ứng vào cảnh, cũng ứng với tâm tình của con người.
    Tại Tại của cô, cũng quê mùa như cô, ngốc nghếch như cô, không biết các ngày lễ Tây, lại ước lượng thời gian, gửi từ rất lâu trước đây, mong mỏi trước khi năm 99 bắt đầu, bà chị mà anh cố chấp gọi là “Vân Hành” có thể nhận được lời chúc mừng năm mới của anh.
    Một tấm thiệp, từ Ô Thủy đến thành phố B, đã trải bao gió bụi, mưa phùn tuyết lớn, mới quý giá làm sao.
    Có một thiếu niên, triên miên nằm trên giường bệnh, nhớ nhung a tỷ của anh, chảy nước mắt, hận cuối cùng vẫn chịu thua thương nhớ.
    Lúc cô rời khỏi anh, không nói dù chỉ một câu hẹn gặp lại.
    Nỗi đau ấy, không cần nói thành lời, trước lúc gặp lại không có lối thoát.
    Tư Hoàn kéo tay Tư Nhĩ, lúc đi xuống lầu, A Hành đang ăn điểm tâm, cúi đầu, trầm mặc.
    Trong tim anh có gì khó chịu, không biết phải nói gì.
    “A Hành.” Tư Nhĩ nhỏ giọng hơi sợ hãi mở miệng.
    Cô cố ý lấy lòng A Hành. Tư Hoàn thương xót Tư Nhĩ, khóe miệng có chút đắng chát.
    A Hành ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt trắng nõn xinh xắn của cô bé kia, khẽ cười cười, gật đầu một cái ―― “Tư Nhĩ, ăn điểm tâm.”
    Tư Hoàn thở phào nhẹ nhõm.
    “Tư Hoàn, cũng ăn.” Đôi lông mày của A Hành khẽ cong, sắc mặt trầm tĩnh ôn hòa.
    Tư Hoàn nhớ tới lời mình đã nói ở giáo đường, lúc ấy máu dồn lên đầu, để trấn an Tư Nhĩ, nhưng trong tiềm thức đã làm tổn thương đến A Hành. Vô cùng may mắn, cô không nghe được.
    Thế nhưng, khi trở về, quả táo đã gọt cẩn thận đặt trên bàn học, khiến anh không kịp trở tay, càng thêm áy náy.
    “A Hành, quả táo hôm qua anh đã ăn rồi.” Tư Hoàn bật thốt lên.
    A Hành cười, gật đầu một cái. Nhấc cặp sách đặt sau lưng, nhẹ nhàng nói ―― “Hôm nay em, trực nhật, đi trước.”
    Tư Hoàn muốn nói gì, miệng mở ra lại khép lại, cảm thấy không có sức.
    Anh vẫn không thể phân biệt rõ cảm giác của mình lúc nhìn A Hành một mình đeo cặp sách, nhiều năm về sau, anh kết hôn, sinh được một cặp song sinh rất thích đánh nhau, đứa nào bị thương, bị đau, đứa nào thắng, đứa nào thua cũng khiến anh đau lòng thật lâu, kể cảm giác này với vợ, vợ anh không đồng ý ―― lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có thể không khó chịu sao?
    Một câu đánh thức người trong mộng.
    Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Nhưng, Nhĩ Nhĩ vĩnh viễn ở trong lòng bàn tay anh, dịu dàng che chở, A Hành cuối cùng vẫn là mu bàn tay, cô vô cùng kiên cường, nên anh thường sẽ lơ là, nhưng bị thương, lại đau lòng.
    Anh không có sức nâng cô trong lòng bàn tay, rồi lại vô tâm tổn thương cô, làm đau bản thân mình.
    Mười sáu mười bảy tuổi vẫn còn trẻ con, ai mà nhớ được sai lầm lúc ấy.
    Nhưng nếu có sự tương phản đối lập rất lớn, sẽ khó quên hơn.
    Đối tốt với A Hành, A Hành nhớ mãi không quên, anh không còn nhớ rõ từ lâu, đối tệ với A Hành, A Hành thờ ơ ném ra khỏi đầu, anh lại bởi sự tương phản của Ngôn Hi mà ghi lòng tạc dạ.
    Mà, giao điểm của Ngôn Hi và A Hành, chính là đầu năm 99.
    Từ đó dây dưa cả đời, phân phân hợp hợp, mấy độ khiến người ta mủi lòng, không ngừng rơi lệ.
    ************************************************** ******************
    Học kỳ hai lớp mười, thi cuối kỳ lần đầu kể từ khi chuyển tới, A Hành một tiếng gáy ai nấy đều kinh ngạc, xếp thứ ba trong khối, thứ hai trong lớp.
    Ba vị trí đầu tiên trong kỳ thi cuối kỳ ở Tây Lâm nghĩa là gì thì kẻ ngu cũng biết, đại học B không chạy thoát được.
    Về phần Tư Hoàn, như thường lệ đứng thứ năm, từ lớp mười đến lớp mười một, thứ hạng không hề thay đổi.
    Dĩ nhiên, cả nhà họ Ôn, cũng sợ hết hồn vì thành tích tốt của A Hành, nhưng cuối cùng vẫn hoan hỉ.
    Trong nhà có một đứa bé không chịu thua kém như vậy, ai mà không phấn khởi? Huống chi còn là đứa bé ngốc trước đây đã được đóng cho cái dấu “Đồ đầu gỗ”.
    Ông cụ Ôn cười không khép miệng được, gặp ai cũng khoe, từ đầu tiên là A Hành nhà chúng ta, nhìn cháu gái mới vừa mắt làm sao.
    Bà Ôn cũng đưa A Hành đi dạo thành phố B trong kỳ nghỉ đông, mua cho ít quà vặt quần áo coi như phần thưởng.
    Tư Hoàn mặc dù cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nỗ lực học tập ngày thường của A Hành cũng hiểu được.
    Từ lễ Giáng Sinh, Tư Nhĩ vẫn ở lại nhà họ Ôn, ông cụ Ôn mập mờ không tỏ thái độ khiến bà Ôn và Tư Hoàn mừng rỡ, giả vờ hồ đồ.
    Chỉ có A Hành có chút khó xử. Phòng của cô vốn là của Tư Nhĩ, Tư Nhĩ đã trở lại, cô có phải chuyển chỗ không đây?
    Tư Nhĩ từ nhỏ đã yếu ớt, tạm ngủ ở phòng khách được sửa sang lại, chưa bao lâu, cũng vì trong phòng không đủ độ ẩm, không đủ ấm, đã sinh bệnh.
    Đưa đến bệnh viện tiêm mấy mũi, trước khi về, thầy thuốc dặn dò phải nghỉ ngơi.
    Sau đó, Tư Hoàn đi loanh quanh ngoài phòng A Hành gần nửa giờ.
    A Hành đã biết ngoài cửa có người từ trước, nghe tiếng bước chân càng khẳng định là Tư Hoàn, nhưng đợi đã lâu cũng không thấy anh gõ cửa, bèn tự mở cửa.
    Tư Hoàn dừng bước, ho nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt A Hành.
    “A Hành, em ở phòng này có quen không?” Thiếu niên cẩn thận tìm từ, dáng vẻ lơ đãng nhưng lông mày lại chau vào thành nút.
    “Phòng, to quá, không quen.” A Hành mỉm cười, lắc đầu.
    “Vậy, đổi cho em phòng nhỏ hơn, có được không?” Tư Hoàn liếm liếm đôi môi khô khốc, dè dặt nói.
    “Tốt.” A Hành cười haha, con ngươi đen ôn hòa điềm tĩnh.
    Tư Hoàn mắt sáng rực lên, thở ra một hơi, lúm đồng tiền lõm sâu như rượu ngon lâu năm.
    “Lúc nào, Tư Nhĩ, trở về?” Giọng cô mềm mềm dẻo dẻo, cặp môi rất mỏng, cười lên cũng không chua ngoa, như ngày xuân ấm áp.
    “Xế chiều hôm nay”, Tư Hoàn mở miệng, lại giật mình như đã nói sai.
    “Bây giờ, có thể chuyển chưa?” A Hành đẩy cánh cửa phòng đang khép nửa ra hết.
    Trong phòng, dường như không có dấu vết nào về sự tồn tại của cô. Mọi thứ vẫn như lúc Tư Nhĩ còn ở. Nơi chân giường đã để hai túi hành lý chỉnh tề.
    Cô đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, giả bộ không biết lẳng lặng chờ đợi.
    Nhưng đôi mắt Tư Hoàn lại dần dần lạnh đi.
    Tất cả phông nền của anh, tất cả lời nói, tất cả thấp thỏm bất an, giờ phút này trở nên nực cười đến thảm hại.
    Anh luôn luôn không dám phê bình A Hành vụng về hay thông minh giống như người nhà, nhưng, hiển nhiên, cô thông minh vượt quá tưởng tượng của bản thân anh, khéo hiểu lòng người đến mức khiến người ta thấy lạnh giá.
    Anh ở trước phòng cô, bồi hồi lâu như vậy, áy náy và lo lắng như vậy, trong phút chốc đã bị xóa sạch.
    Tư Hoàn tức giận trong lòng, mặt lạnh như băng, lạnh nhạt nói ―― “Em muốn gì, về sau anh sẽ bồi thường cho em.”
    A Hành sửng sốt.
    Ngay sau đó cười khổ, không biết phải để tay chân vào đâu nữa.
    ************************************************** **********************
    Ông cụ Ôn lại nổi giận. Lúc ông biết được A Hành chuyển đến phòng khách.
    “Ôn Tư Hoàn, A Hành là ai, cháu nói ta xem nào!” Sắc mặt ông cụ đã rắn như băng, nhìn Tư Hoàn.
    “Ông nội, ông đừng tức giận, là cháu không tốt, anh chẳng qua là…” Tư Nhĩ đứng một bên, sốt ruột đến mức sắp phát khóc.
    “Ta không phải ông nội cháu, nếu cháu quả thật có lòng kêu ta một tiếng ông là được rồi!” Ông cụ sa sầm mặt, cũng không nhìn Tư Nhĩ, đôi mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm Tư Hoàn.
    Tư Hoàn tay nắm chặt chặt cứng, nhìn ông cụ Ôn, nói từng chữ một ―― “Ông nội nếu ông không phải là ông nội Tư Nhĩ hiển nhiên cũng không phải ông nội của cháu!”
    Ông cụ Ôn giận dữ, vươn tay, tát một cái vào mặt thiếu niên.
    Tư Hoàn cũng không tránh né, ngẩng mặt đón lấy.
    Trong nháy mắt, dấu năm ngón tay hiện lên trên mặt thiếu niên.
    Đối với cháu trai, ông cụ Ôn mặc dù nghiêm khắc nhưng chưa từng động một đầu ngón tay, hôm nay đánh anh, vừa tức vừa đau lòng.
    “A Hành nó là em gái ruột của cháu, cháu có biết không!” Ông cụ đau lòng đến cực điểm, kéo A Hành đến đứng cạnh anh.
    “Ông nội, ông coi Tư Nhĩ là cái gì?” Tư Hoàn nói từng chữ một, thanh âm trở nên nghẹn ngào.
    Ông cụ Ôn giọng nói già nua mà xót xa, kéo tay Tư Nhĩ, nhẹ nhàng mở miệng ―― “Đứa bé ngoan, coi như nhà họ Ôn chúng tôi thiếu cháu, cháu đi đi!”
    A Hành nhìn Tư Nhĩ, trong nháy mắt sắc môi cô bé ấy tái nhợt, nhìn ông cụ Ôn, trong mắt đầy lệ.
    Cô ấy nở nụ cười, há mồm, nói không ra lời, nước mắt lại chảy ra.
    Cô bé chợt siết tay A Hành, mang theo nức nở hỏi cô ―― “Cô là tôi, vậy tôi là ai?”
    Mắt A Hành bị ánh mắt của cô bé kia đâm đau nhói, đảo mắt, lại thấy cô ta nhắm hai mắt lại, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống như chiếc lá khô, đến khi cả người mất hết ý thức nằm trên sàn nhà.
    Tư Hoàn kêu to một tiếng, ôm lấy cô bé, chạy vụt ra ngoài.
    ************************************************** ****************
    Bác sỹ chẩn đoán, vì Nhĩ Nhĩ tức giận phẫn nộ, hơn nữa bệnh lúc trước chưa khỏi hẳn, mới có thể té xỉu.
    Muốn bình phục cũng không khó lắm, chỉ cần không tức giận nữa và tĩnh dưỡng sẽ hồi phục thôi.
    Lúc A Hành chạy tới bệnh viện, Tư Hoàn đang ngồi trong phòng bệnh, ngây ngẩn nhìn Tư Nhĩ đang say ngủ.
    Cô ở ngoài cửa, nhoài người lên cửa sổ, đứng hồi lâu, nhìn hồi lâu, chân xót, mũi xót, Tư Hoàn không cả ngẩng đầu lên.
    Rồi sau đó, bà Ôn cũng nghe tin, từ buổi biểu diễn đàn dương cầm chạy thẳng đến phòng bệnh.
    “A Hành, con về nhà trước, lúc này không thể để Tư Nhĩ nhìn thấy con.” Mẹ liếc cô một cái, lại đẩy cô một phát ra ngoài cửa.
    A Hành lẳng lặng đứng ở hành lang, những người bị bệnh tật hành hạ đi tới đi lui, ánh mắt họ trống rỗng, ánh vào mắt cô.
    Về nhà...ư?
    Nhà của cô ở đâu...
    Người nào đã dùng sự tịch mịch đắp cho cô một tòa mê cung, làm cho cô đã tìm kiếm lâu đến thế cũng không thấy đường về nhà.
    Cô đi thật lâu, tuyết đã ngừng lại lại bắt đầu rơi xuống, vương vít giữa tóc cô, bầu bạn đến khi cô một lần nữa đứng thẳng trước cửa nhà họ Ôn.
    Nhưng, nơi này cũng không phải là nhà của cô.
    A Hành ngây người thật lâu, cuối cùng vẫn không có nổi dũng khí mở cánh cửa kia ra.
    Cô cười cười, ngồi trên bậc thang trước ngôi biệt thự màu trắng.
    Vào lúc này, nếu có người có thể đưa cô đi thì tốt rồi.
    A Hành lẳng lặng nghĩ, hít mũi một cái.
    Người khác không thể cho cô một giải pháp cho vấn đề của cô, bởi vì, bản thân cô đã là một vấn đề to lớn.
    Cũng là một ngày tuyết rơi như thế, lạnh lẽo như thế…
    Cô bé bán diêm quẹt que diêm, thấy được tất cả những gì cô muốn, bao gồm cả bà nội mà cô yêu nhất, vậy nếu cô quẹt que diêm sẽ thấy gì nhỉ?
    Ý nghĩ này cứ đeo đẳng A Hành, không cách nào ổn định được mong muốn đang kêu gào tràn lan trong tim, sờ vào chiếc túi rỗng tuếch, lại phát hiện bản thân mình cũng không có đạo cụ hạnh phúc.
    Diêm, được rồi xã hội chủ nghĩa xã hội không vạn ác như chủ nghĩa tư bản, bây giờ diêm rất hiếm, có tiền cũng khó mua, giả trang thành cô bé bán diêm có vẻ không thực tế.
    Vậy cô tiên cá thì sao? Ờ, không có đuôi cá.
    Vậy công chúa tóc rối*? Khụ, tóc rối là gì? (*: Rapunzel)
    Vậy công chúa Bạch Tuyết? Được rồi, cô làm mẹ ghẻ, cho Ôn Tư Hoàn ăn táo độc…
    A Hành vừa nghĩ đến, lại bật cười haha, tâm tình lại biến chuyển kì lạ. Cô không thích nói chuyện, thoạt nhìn rất trung thực, nhưng trong lòng lại luôn len lén biến mình thành hư hỏng.
    Người như vậy, nói chung mới có thể làm Đông Phương Bất Bại nhất thống giang hồ thiên thu muôn đời đúng không?
    “Em cười gì thế?” Giọng nói tò mò, khẩu trang màu hồng.
    A Hành ngẩng đầu, lại thấy Ngôn Hi.
    Anh khắp người đều hồng, mũ hồng, áo hồng, quần hồng, giày hồng, khẩu trang hồng. Ngoài ra còn đeo chiếc balo to màu hồng.
    Bộ đồ thanh đạm, dáng vẻ khỏe khoắn, màu sắc ba phần ấm áp, ba phần lòe loẹt.
    “Ngôn Hi.” Cô nhìn anh, ánh mắt ấm áp.
    “Ừ.” anh đáp một tiếng, chiếc mũi thanh tú như ẩn như hiện sau lớp khẩu trang.
    “Anh lại đến, cứu em?” Cô cười, ánh mắt có chút ươn ướt.
    Anh bình tĩnh lắc đầu.
    Ngay sau đó híp đôi mắt to đen sẫm ngời sáng, hỏi cô ―― “Lời em nói hôm ấy không tính nữa à?”
    “Gì cơ?” A Hành không hiểu.
    “Để anh dẫn em đi chơi.” Ngón tay thon dài lóng lánh của thiếu niên đút trong túi, thờ ơ mở miệng.
    “Anh muốn, đưa em, đi?” A Hành dè dặt cẩn trọng hỏi anh, chẳng dám thở mạnh.
    Thiếu niên gật đầu một cái, từ trong chiếc mũ nhung màu hồng một lọn tóc đen rủ xuống.
    A Hành rất cảm động, nhìn thiếu niên, đôi mắt sáng long lanh.
    “Giúp anh đeo hành lý.” Thiến niên tháo chiếc balo đang đeo trên vai xuống, treo lên người A Hành, xoa cánh tay, lắc đầu lắc cổ, nói rất nhẹ nhàng: ―― “Mệt chết lão tử.”
    A Hành “Hả” một tiếng, cảm động tràn trề hóa thành đầu đầy hắc tuyến.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 12
    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Lúc A Hành siết chặt tấm vé tàu trong tay, mới có cảm giác chân thật.
    Cô lập tức muốn rời khỏi nơi này.
    A Hành mỉm cười, như trút được gánh nặng, khoan khoái muốn cất tiếng hát, nhưng, hát quốc ca có phải rất ngớ ngẩn không?
    “Đứng lên, những người không muốn làm nô lệ…”
    Cô nhỏ giọng ngâm nga, thiếu niên màu hồng phấn bên cạnh chống cằm, nhìn cô như nhìn quái vật.
    A Hành đỏ mặt.
    “Em hát sai nhạc rồi.” Thiếu niên thản nhiên cười một cái, hít một hơi thật sâu, giữ hơi, hát to ―― “Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ!!! Như thế mới đúng.”
    Anh…mới sai nhạc…
    A Hành im thít, khẽ hít mũi, không dám phản bác. Cô nhớ vô số lần Tư Hoàn đã nói Ngôn Hi xấu tính.
    Vé xe ghi mười giờ tối, còn nửa tiếng nữa.
    Bây giờ là thời điểm đầu xuân, trong phòng đợi đông người thấy ghê, Ngôn Hi sợ bị chen lấn giẫm đạp nên dẫn A Hành vào ngồi trong góc khuất, hai người lẳng lặng chờ soát vé.
    “Chúng ta, sẽ đi, thành phố S?” A Hành nhỏ giọng hỏi thiếu niên.
    Thiếu niên đứng ở đó, đôi mắt lấp lánh, gật đầu một cái.
    “Vì sao?” Bây giờ A Hành thấy vui vui trong lòng. Tô Châu rất gần thị trấn Ô Thủy, chỉ cách hai giờ xe.
    “Tối qua anh nằm mơ, mơ thấy thành phố S.” Thiếu niên nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói thờ ơ.
    “Anh, từng đi, thành phố S.” A Hành hỏi anh.
    “Không.” Thiếu niên lắc đầu.
    “Vậy, làm sao, mơ thấy?” A Hành trố mắt.
    “Trong mơ có người nói với anh, ở đó có rất nhiều mỹ nhân giống anh rất nhiều món ngon rất nhiều chỗ chơi.” Khẩu trang của thiếu niên đã tụt xuống một nửa, anh thản nhiên nở nụ cười, môi đỏ thắm như thoa mật.
    A Hành phì cười.
    “Hành khách đoàn tàu 313 chú ý, hành khách đoàn tàu 313 chú ý…” Giọng nữ ngọt ngào.
    “Bắt đầu soát vé rồi.” Thiếu niên đứng dậy, găng tay dày cộm đập đập bụi trên balô, khoác lên vai.
    Chiếc balô này không biết đựng gì bên trong, lúc trước A Hành đã áng chừng thấy rất nặng.
    Cô đi sau thiếu niên, ngơ ngác nhìn xung quanh, phương tiện giao thông duy nhất cô từng ngồi là ô tô, xe lửa là lần đầu ――+ đại cô nương lên kiệu hoa.
    “Đừng nhìn đông nhìn tây nữa, bé con.” Dưới khẩu trang bít kín, giọng nói của thiếu niên nghe có vẻ uể oải.
    A Hành thu hồi ánh mắt, nhìn Ngôn Hi, có chút lúng túng.
    Cô... Không phải là bé con.
    Người nhân viên mặc đồng phục đeo găng trắng đứng ở cửa soát vé khiến A Hành nhớ đến thần gác cửa trong tranh tết.
    Cô bé hớn hở đưa hai vé cho nhân viên.
    Người nhân viên cười híp mắt nhìn vé, nhiệt tình nói với Ngôn Hi ――”Hai chị em cháu lần đầu xa nhà phải không, làm chị, phải để ý em cẩn thận đấy nhé!”
    Nửa gương mặt lộ ra ngoài khẩu trang của Ngôn Hi đen sì, cầm lấy vé, không nói gì, băng băng đi về phía sân ga.
    A Hành cười với người nhân viên, lảo đảo theo sát phía sau Ngôn Hi.
    Hiển nhiên, Ngôn Hi rất mất hứng.
    Sau này, A Hành mới biết, đâu phải Ngôn Hi chỉ mất hứng, mà thật sự đã nổi điên. Từ nhỏ đến lớn anh ghét nhất chính là người khác nhận nhầm anh là con gái.
    Ra khỏi cửa soát vé, A Hành đổ mồ hôi lạnh,cô lớn thế này mà chưa bao giờ thấy nhiều người đến thế.
    Trên sân ga ồn ào, dòng người muôn hình muôn vẻ, gần như nhấn chìm cô.
    Thật vất vả mới từ đám đông chen lên tàu. Nhưng nhiều người quá, trong một lúc không tìm được chỗ ngồi, phần lớn mọi người đứng ở cửa toa xe, muốn đợi người khác tìm được chỗ, lúc không còn chen lấn nữa mới đi vào.
    Kết quả, mọi người đều nghĩ thế, càng đứng càng đông, thành ra tắc nghẽn.
    Bên này, A Hành sắp phát khóc.
    Người đàn ông cao to mập mạp đứng cạnh hồn nhiên giẫm lên chân cô mà không biết. Cô thử gọi mấy tiếng, nhưng trong toa xe ầm ầm, đối phương căn bản không nghe thấy.
    Ngôn Hi dựa vào cửa sổ, qua những kẽ hở, thấy A Hành bị chen lấn sắp phát khóc, hét to một tiếng ―― “Này, tôi nói cái chú đứng trong kia, chú bỏ chân ra nhanh lên!”
    Giọng thiếu niên cao vút, người đàn ông to cao mập mạp nghe thấy nhưng không phản ứng được, sững sờ nhìn đôi mắt đen sẫm sáng ngời của đối phương.
    “Mẹ kiếp!” Ngôn Hi phát cáu, chửi một tiếng, kéo tay A Hành, dùng sức kéo cô đến trước ngực mình, hai tay chống vào hai bên cửa sổ, khẽ khom người, tạo một khoảng trống cho A Hành đứng trong lòng mình.
    A Hành chợt thấy cả người nhẽ nhõm, trong nháy mắt mình đã đứng trước cửa sổ.
    Nhìn xuống đôi giày vải, trên đó quả nhiên có một dấu giày rất rõ.
    Ngẩng đầu, là chiếc cằm trắng nõn như khắc của thiến niên.
    Tàu lắc lư đu đưa. Trước mắt A Hành chỉ có màu hồng như ẩn như hiện, có chút choáng váng. Có lúc chiếc áo hồng sẽ nhẹ nhàng ma sát với cánh mũi cô, đưa đến hương sữa thơm nhàn nhạt, sạch sẽ mà lạnh lùng.
    Da mặt cô không nhịn được đỏ lên, khẽ ngượng ngùng.
    Ước chừng mười phút đã qua, hành khách mới dần dần tản đi, A Hành thở ra một hơi.
    Ngôn Hi nhẹ nhàng liếc cô một cái, bắt đầu theo số đề trên vé xe tìm chỗ ngồi.
    Số 23, 24…
    A Hành kéo vạt áo Ngôn Hi, chỉ vào hai chỗ ngồi bên trái.
    Cô cảm giác, Ngôn Hi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
    Thiếu niên xếp balo gọn gàng, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
    A Hành ngồi cạnh Ngôn Hi, nâng đồng hồ lên, kim giờ còn cách 0 giờ một nấc. Trong toa xe, cũng dần yên tĩnh.
    Xe lửa xình xịch xình xịch vang rền, âm thanh mang theo nhịp điệu, ru người ta vào giấc ngủ.
    A Hành nghe tiếng gió gào thét vụt qua, cảm giác mệt chết mệt chết đi được, không bao lâu sau, lúc mở mắt ra, đã ngồi ngoài nhà họ Vân.
    Cô nhìn thấy lò thuốc quen thuộc, thấy trên tay mình lại là chiếc quạt hương bồ cũ, đây ngọn lửa màu cam khói mịt mù, không sáng rõ, không ấm áp, nhưng lại như liên tục dẫn lối cho những khát vọng của cô, không phân rõ thời gian, con chó A Hoàng trong nhà ngoan ngoãn nằm cạnh chân cô, cũng giống cô, cả thế giới ngừng chuyển động theo trình tự, trong mắt cô chỉ còn lại lò thuốc này, đợi mình từ từ bị bao phủ trong mùi thuốc.
    Cứ sống vậy cả đời, chẳng có gì là không được. Mãi mãi và vĩnh viễn chỉ có một lò thuốc, một chiếc quạt hương bồ.
    Không có dục vọng, cũng không có đau khổ và thương tâm.
    Trong sự chân thật đến mức mang theo quán tính, cô chắc chắn mình đang nằm mơ. Nhưng, đến cùng lò thuốc của cô A Hoàng của cô Tại Tại của cô là mơ, hay là người thiếu niên ngồi trước cửa sổ này và Tư Hoàn thương tâm trong phòng bệnh là mơ?
    Thực tế còn hư ảo hơn cảnh trong mơ, cảnh trong mơ còn thực tế hơn thực tế.
    Nhưng, bất kể trong mơ cô hoảng hốt như thế nào, trong mắt Ngôn Hi, cô bé này rõ ràng đã ngủ say, không thể tư duy thực tế được.
    Cô bé này ngủ rồi vẫn giữ dáng vẻ lặng lẽ tầm thường như trước, không khiến người ta phiền lòng, cũng không khiến người ta thấy thích.
    Ngôn Hi lại mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
    Thiếu niên có một tật xấu là lúc ngủ đòi hỏi bốn phía tuyệt đối yên tĩnh. Dù chỉ một tiếng động nhỏ, anh thà là mở to mắt đến khi trời sáng cũng không cố ngủ.
    Anh không thể chấp nhận tình huống mình thì khả năng tư duy bị gián đoạn không có phòng bị gì, mà vẫn có người khác suy nghĩ được, còn tỉnh táo ở bên cạnh mình.
    Điều đó khiến anh cảm thấy khó chịu.
    Anh ngồi đó, có cũng như không nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một mảnh trắng xóa quay cuồng mà đến.
    Trên tàu hỏa nhìn thấy tuyết sẽ là vậy. Bông tuyết tạo nên quang cảnh những khối vuông nho nhỏ giống như kính vạn hoa vùn vụt bay qua.
    Đột nhiên, một vật mềm mại nào đó, nhẹ nhàng ngả lên vai anh.
    Ngôn Hi nhíu mày.
    Anh không quen tiếp xúc một cách mập mờ thân mật.
    Không phải là cuồng sạch sẽ, nhưng trong lòng bài xích vô điều kiện.
    Vì vậy, thiến niên trịnh trọng dựng thẳng đầu cô gái lên.
    May mà A Hành ngủ rất ngoan, cứ y theo tư thế thiếu niên cố định, quy củ, không thay đổi gì.
    Lúc cô tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau.
    Khẽ dụi mắt, thấy Ngôn Hi vẫn như hôm qua, chỉ khác trong mắt có tơ máu nhàn nhạt.
    “Anh, không ngủ?” A Hành mềm mại dẻo dẻo nói với giọng mũi vừa tỉnh ngủ ngàn ngạt.
    Thiếu niên liếc nhìn cô, cười thản nhiên―― “Em tỉnh rồi à?”
    A Hành gật đầu.
    “Anh đói rồi.” anh nhẹ nhàng đứng dậy, duỗi lưng cho khỏi mỏi.
    “Em thích mì sườn hay mì thịt bò?”
    A Hành sửng sốt. Cô không có sở thích đặc biệt với đồ ăn, hơi bối rối nói bừa ―― “Mì sườn.”
    Ngôn Hi nhìn A Hành, đôi mắt to đột nhiên trở nên hiền hòa, ẩn đi sắc sảo bất biến khi trước.
    A Hành không rõ lí do.
    Thiếu niên rời khỏi chỗ, đi không lâu, lúc về một tay cầm chiếc bát giấy.
    A Hành cuống quít đưa tay đón lấy, đứng dậy cho Ngôn Hi vào trong.
    Ngôn Hi đưa cho A Hành một chiếc nĩa, A Hành bê bát mỳ, nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi chiếc nĩa trong tay thiếu niên.
    Học một lúc lâu xong mới cuốn mỳ cho vào miệng.
    Mỳ nóng bỏng lưỡi, vừa trơn dài vừa dai dai.
    Ngôn Hi hút mỳ soàn soạt, nước mỳ dính trên khóe miệng chảy dài như râu.
    A Hành ăn uống nhỏ nhẹ, vừa ăn vừa ngắm Ngôn Hi.
    Tiếng hút mỳ của thiếu niên càng to, có vẻ đùa cợt xấu xa.
    Hành khách xung quanh tò mò thi nhau nhìn bọn họ, A Hành mặt đỏ lựng.
    “Ngon nhỉ, anh thích nhất mì sườn!” Ngôn Hi vờ như không thấy, cười nói, hơi nóng khiến sắc mặt hồng hào.
    A Hành thật thà khẽ gật đầu.
    Ngôn Hi luôn cho rằng người với người ở cùng nhau quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung. Trước anh vẫn không tìm được điểm chung với A Hành, trong lòng tự sinh ra khoảng cách, hôm nay, cô cũng thích mì sườn, trong lòng cũng sinh ra cảm giác người lưu lạc gặp nhau hà tất cần phải từng quen biết.
    A Hành đương nhiên không biết, Ngôn Hi nhìn cô trìu mến chỉ vì một bát mì sườn.
    “Hắt xì!” Thiếu niên xoa mũi.
    Hình như anh lại bị cảm.
    Anh luôn sợ lạnh, mùa đông cứ phải dùng sức mặc thật nhiều quần áo, che chắn kín mít, tốt nhất là không tiếp xúc với không khí. Nhưng cho dù như vậy, vẫn hay bị cảm, hơn nữa lần nào cũng không kéo dài hơn mười ngày là không xong.
    Còn cách Hàng Châu nửa ngày xe.
    “Anh, ngủ, một lát.” A Hành nhìn thiếu niên.
    Ngôn Hi khẽ lắc đầu, rất bình thản, lại cố chấp khiến người ta nghiến răng.
    “Em, trông balo, được mà.” A Hành cho là thiếu niên lo lắng vấn đề an toàn.
    Thiếu niên không để ý, khẽ nghiêng đầu, kéo khẩu trang lên, dựa vào cửa sổ, nhắm mắt, nghỉ ngơi.
    A Hành nhìn lông mi mảnh dài của thiếu niên nhẹ nhàng khép lại như nhụy hoa, hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn lấy khăn tay ra, gấp lại, kê xuống tay trái anh.
    Như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều so với đặt trên tay ghế cứng rắn*.
    Đầu ngón tay thiếu niên khẽ run lên, nhưng từ từ, ngón tay vẫn theo trạng thái được xếp đặt, chầm chậm buông lỏng, sa vào một mảnh mềm mại kia.
    Anh tựa như đã ngủ thiếp đi thật.
    A Hành nhìn xuống ngón tay mảnh mai như ngọc đặt trên chiếc khăn tay vuông vắn màu vàng nhạt kia, khẽ mỉm cười.
    ************************************************** ****************
    Bốn giờ chiều, tàu đến ga.
    Lúc xuống tàu, A Hành vốn tưởng rằng sẽ lại là một màn chen lấn ác liệt, nhưng may thay đôi mắt to của Ngôn Hi trừng người ta có chút bức ép lạnh lẽo, vì vậy một đường đèn xanh, thuận lợi ra khỏi ga tàu.
    Miền Nam có không khí ấm áp khác hẳn miền Bắc.
    A Hành nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, là trong lành ẩm ướt quen thuộc. Lúc mở mắt ra, Giang Nam phong tình uyển chuyển đã lọt vào trong mắt.
    Nếu người thành phố B, mỗi ngày đều vội vã không rảnh quan tâm đến tuyết rơi, thì người thành phố S, thong thả đến mức có thể nghiên cứu tư thế đi bộ nào đẹp mắt nhất.
    “Bây giờ, đi đâu?” Cô xiêu vẹo, nhìn Ngôn Hi.
    “Theo anh.” anh mở miệng, nhưng vẻ mặt có chút mệt mỏi.
    Đi đường vội vàng, một ngày một đêm, khiến người ta không còn hứng thú.
    A Hành không lên tiếng đuổi theo, tín nhiệm vô điều kiện.
    Ngôn Hi mua bản đồ, chỉ vào hồ S nói ―― “Ở đây có thuyền chứ?”
    A Hành buồn cười, gật đầu.
    “Trên thuyền cho dân ngủ qua đêm không?”
    “Có.”
    Đôi mắt thiếu niên vụt sáng, hăng hái bừng bừng nói: “Có thật ư? Anh còn tưởng là chỉ có trên tivi. Chúng ta đi đi.”
    A Hành cau mày, có chút do dự ―― “Nhưng, anh chưa ngồi bao giờ, sẽ say tàu.”
    “Trên thuyền có đồ ăn ngon chứ?”
    A Hành gật đầu.
    “Có cảnh đẹp chứ?”
    Lại gật.
    “Có mỹ nhân chứ?”
    Gật lần ba.
    “Ngất cũng phải đi.” Thiếu niên cười, trên hàm răng là vành lợi nhỏ đỏ hồng.
    Im lặng.
    Ngất cơ đấy!
    A Hành sắc mặt trầm tĩnh, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
    Nói đến Ngôn Hi, bình sinh có ba sở thích lớn nhất, một yêu đồ ăn ngon, hai yêu cảnh đẹp, ba yêu mỹ nhân. Mà trong ba cái thích này, mỹ nhân rất là quan trọng. Đáng tiếc, tám chín phần mười chuyện trong cuộc sống không như ý, người này kháng chiến tám năm, mỹ nhân ngưỡng mộ trong lòng không tới tay, chỉ cưới một người vợ biết làm đồ ăn ngon nhưng không hấp dẫn tí nào, trên đại lộ Elysees đầy cứt chó miễn cưỡng ngắm cảnh đẹp.
    Dĩ nhiên, đây là nói sau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pupu2307,storm208,summerlotus196,tgtg,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    1
    Xu
    0

    Mặc định

    cảm ơn bạn nhá, truyện hay lắm, tìm mãi mới thấy bạn edit, tiếp tục phát huy nhá^^

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status