TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 19

Chủ đề: [Hiện đại]-Thập niên nhất phẩm Ôn như Ngôn-Thư Hải Thương Sinh - Chương 12

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định [Hiện đại]-Thập niên nhất phẩm Ôn như Ngôn-Thư Hải Thương Sinh - Chương 12

    Thập niên nhất phẩm Ôn như Ngôn

    Tên tiếng Việt: Mười năm thương nhớ

    Tác giả: Thư Hải Thương Sinh

    Số chương: 112

    Editor: Mossygreen, Micas

    Truyện đã dừng edit do nhà xuất bản mua bản quyền. Ebook bản edit từ ch1-40
    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 23-09-2014 lúc 21:47.
    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darky,dendom,nguyenngoctuong_vi,storm208,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1

    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Chương 1
    Năm 1998, lần đầu tiên A Hành nhìn thấy Ngôn Hi, mắt dường như nhói đau.
    Trước khi tới thành phố B, có liên quan đến phồn hoa của thành thị này, cô ở trong nhà cùng với Tại Tại, giữa mùa mưa dầm không rõ đã bắt đầu từ lúc nào, giọng nữ trong trẻo ngọt ngào trong radio hàm hồ dị thường ấm áp. Cô thường xách ghế trúc ngồi trước lò thuốc phe phẩy quạt hương bồ, cách đó không xa, Tại Tại hiền dịu ngại ngùng nằm dựa vào giường gỗ, con ngươi như quả cầu thủy tinh sáng trong xinh đẹp cô chơi đùa khi còn bé, lông mi chớp chớp, nhẹ nhàng hỏi cô,
    “Chị, thuốc hôm nay, không đắng, có phải không?”
    Cô cầm quạt hương bồ, động tác vốn đang đều đặn chậm lại, mũi ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, trong lòng khó xử, không dám quay đầu, giọng nói mềm mềm dẻo dẻo, mở mồm là nói quanh co “Ừ…… Không đắng……”
    “Chị, chị nói không đắng, em tin.” Tại Tại thấy rõ biểu cảm của cô, nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười, gương mặt gầy yếu tăng thêm mấy phần sinh động.
    Vì thế, khi cô đút thuốc đến bên môi Tại Tại, ánh mắt nhất định không nhìn vào cậu.
    Cô không tốt, lúc gặp vấn đề không giải quyết được, thường chọn cách trốn tránh.
    Vì vậy, lúc rời khỏi nhà, bị đưa đến một nhà khác, ngay cả từ biệt, cô cũng hời hợt qua loa từ trong trực giác.
    Từ nam ra bắc, từ nghèo hèn đến giàu sang, Ôn Hành chẳng cần chuẩn bị tâm lý. Nói dễ nghe, là “Bản tính điềm đạm, thích ứng trong mọi tình cảnh”, khó nghe, thì không ngoài “Lạnh lùng ích kỷ, lòng lang dạ sói”.
    Người trấn trên khó hiểu, nói Vân Hành sống ở Vân gia mười sáu năm, gọi ông Vân bà Vân là “cha mẹ” cũng là thật lòng thật dạ không hề làm ra vẻ, tại sao vừa có cha mẹ đẻ đã quên ngay ơn dưỡng dục chứ?
    Con dâu trưởng trấn mở quán trà đá nhướng hết cả mắt mi, cười có vài phần trào phúng “Đáng tiếc nhà họ Vân tổng cộng chỉ có một lò thuốc rách với hai gian phòng lộ thiên, nếu người cha nuôi này ở cơ quan đại viện, đừng nói trong nhà suốt ngày thờ cúng vị Bồ tát bệnh tật ấy, dù có nuôi một ổ sâu bọ, các bà bảo con bé kia, đi hay là bám riết lấy nào!”
    Cha và ông ruột A Hành ở thành phố B, cũng là quan lớn ở cơ quan đại viện, giậm chân một cái là có thể đè sập trấn nhỏ hẻo lánh của bọn họ, da lõm cả vào xương!
    Tất nhiên, A Hành không nghe được những lời này, lúc đó, cô đang cắn chặt răng trừng mắt nhìn cửa sổ xe, sợ vừa hé miệng là nôn thốc nôn tháo, làm bẩn chiếc xe đắt tiền này!
    Mơ màng, cũng không biết qua bao lâu, cảnh vật không ngừng xẹt qua trước mắt rồi chạy như bay về phía sau, trong đầu một mảnh trống rỗng, rồi sau đó dừng hình, ánh đèn nê ông dần dần rõ ràng, bắt đầu mê man, trong tai tiếng gió thổi qua mãnh liệt.
    Hết thảy tiếng động biến mất trong phút chốc mở mắt, cửa xe chậm rãi được kéo ra, đốt ngón tay thon dài khẽ cong mang theo một chút hơi thở ánh mặt trời ngày hè, xuất hiện trước mắt cô.
    A Hành thừa nhận, lúc ấy có mong đợi khó có thể nói rõ với đôi bàn tay kia, sau này hồi tưởng lại, cô cảm thấy chính mình có lẽ có chút tình tiết chim non*.
    *:Chim non mở mắt ra thấy cái gì đầu tiên thì cho đấy là mẹ mình (?)
    “Hoan nghênh em, Vân Hành.” Chủ nhân đôi tay kia, là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao ngất gầy gò, lúm đồng tiền lõm vào thật sâu, nhìn cô, hé ra gương mặt khôi ngô tươi cười thoải mái, tay phải mở cửa xe, tay trái lễ độ theo thói quen đặt trước ngực, phong độ dễ mến, hơi sát vị trí trái tim.
    “Anh là Ôn Tư Hoàn, ông nội bảo anh đến đón em.”
    Tư Hoàn, Tư Hoàn, Ôn Hành mặc niệm, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc khẽ nhìn ánh mắt anh, rồi sau đó, đã nhận ra cái gì, không thanh sắc dời ánh mắt, lại hơi chật vật cúi đầu.
    Tư Hoàn cười nhạt, làm cô thẹn thùng, cũng không để ý gì. Vẫy vẫy tay, rất có lễ phép tạm biệt thư ký của ông nội, rất tự nhiên đón lấy chiếc vali xách tay trong tay Ôn Hành.
    A Hành nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh cao ngất của Tư Hoàn đang xách vali, cách không xa không gần đúng một cánh tay, tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, miệng há to nhưng lại gọi khẽ đến mức không thể nghe thấy, chung quy vẫn tích trong lồng ngực.
    Vân Hành và Vân Tại, là chị em, là giả.
    Tư Hoàn và A Hành, là anh em, là thật.
    Nhưng với A Hành mà nói, cái gì là giả, cái gì mới là thật đây?
    Cô bé con ở nơi thâm sơn cùng cốc, lần đầu tiên lên thành phố, dẫu bản tính cô vụng về non nớt, cũng luôn có vài phần nhạy cảm thần kỳ. Cô cảm thấy sự xa cách của Tư Hoàn, sự bài xích rõ ràng được giấu kín trong đôi mắt ngời sáng, khiến cô ngượng ngùng không thể không lựa chọn bỏ qua.
    Theo bước chân Tư Hoàn, mắt cô chậm rãi chuyển quanh nơi được gọi là “cơ quan đại viện” kia. Từng ngôi biệt thự kiểu Tây độc lập màu trắng xen nhau có quy tắc dọc theo hai bên con đường bằng phẳng rộng rãi, cảm giác sạch sẽ, cũng không giống trong tưởng tượng của cô phủ kín vàng bạc, xa xỉ mà dễ dàng bộc dục vọng trong lòng mọi người .
    Gặp ngày hè, cây cối sum xuê, vài toà biệt thự yểu điệu ẩn hiện trong sắc xanh biếc đậm nhạt, lúc Tư Hoàn đi vào con đường đá nhỏ, thân hình từ từ bị đại thụ che khuất, A Hành vẫn còn ngây người, lúc phản ứng lại, đã không thấy bóng người.
    Tiến lên hay lùi xuống đây, Ôn Hành bất đắc dĩ đứng đơ tại chỗ, ngẩn người nhìn con đường đá rẽ nhánh.
    May thay đứa trẻ này trời sinh đôn hậu hiền hòa, cũng không nóng vội, trong lòng hiểu rõ Tư Hoàn không thấy cô tự nhiên sẽ theo đường cũ trở lại, nếu không cũng có thể gặp được người để hỏi đường.
    Tên của ông nội là Ôn Mộ Tân, ngài thư ký trung niên đã nói rành rọt cho cô.
    Đang lúc hoàng hôn, những công trình kiểu Âu tuyệt đẹp đằng sau những gốc cây phản chiếu bên mặt Ôn Hành, có chút nóng bỏng.
    Theo bản năng, cô ngẩng đầu, theo ánh tà, men theo lưng chừng khe hở giữa tán cây, lại thấy được một khung cửa sổ được ráng chiều nhuộm vàng óng.
    Một mùa đông nhiều năm sau, A Hành ngồi trong quán cà phê ấm áp đầu đường Paris, học thuộc những nguyên lý y học buồn tẻ, lơ đãng ngẩng đầu, thấy thấp thoáng bóng người mông lung ngoài khung cửa sổ mờ hơi nước, luôn không tự chủ được lấy tay chầm chậm lau đi lớp sương trắng, ngoài cửa sổ lại chân thật sinh động như cũ, cười đến cưng chiều mà thoải mái, trong vẻ mĩ lệ tinh tế đến tận cùng của nước Pháp hoảng hốt tìm kiếm đường nét của thời gian, mỗi lần đều gọi khoảnh khắc tìm kiếm này là “Secret Of My Boy”.
    Mà từ lúc bắt đầu đến kết thúc, tên ngốc Ngôn Hi kia, vẫn không hiểu được, hết thảy hết thảy chính là bí mật của cô, dù cô sớm cưng chiều anh từ một thiếu niên bừa bãi độc mồm xinh đẹp sắc bén quật cường yếu ớt thành người đàn ông phong tư trác tuyệt cao ngạo vô địch tỏa sáng rực rỡ như vậy, nhẹ nhàng mặc niệm quanh đầu lưỡi, cũng cùng lắm một câu — cậu bé, cậu bé của tôi.
    Cậu bé của cô, ngày đó, tránh sau tấm rèm cửa màu trắng, mà cô, nhìn rõ lắm chỉ là bóng người nhìn nghiêng mơ hồ, nhạt nhòa, thế nhưng, ánh mắt của cô không cách nào dời đi, giống như bị mê hoặc, chỉ có thể lấy tư thế ngưỡng mộ đứng tại chỗ, lấy tâm tình tinh tế mà khẩn trương dừng mắt ở phiến cửa sổ giữa khe hở tán cây kia.
    Cánh tay phải gập thành đường cong tao nhã, phía dưới đốt ngón tay thon dài phân minh có thêm một đường vòng cung mịn nhẵn: thân đàn violon mơ hồ tì trên vai trái, cằm là đường cong góc cạnh lại mang theo ý vị kiều diễm trí mạng. Một hình ảnh rất mờ nhạt, nhưng bởi được sức mạnh lớn lao của ánh mặt trời mãnh liệt nhen lên chút ái muội trong lòng, trong nháy mắt, bóng dáng thoáng qua kia lại cực kỳ rõ nét, cô dường như mạo muội nhìn trộm đến linh hồn của nó. Cùng đường cung vẽ lên trong không khí khi cánh tay xẹt qua, là nốt nhạc chân thật, trong tai chưa tiếp nhận, ánh mắt đã bởi vì vẻ mĩ lệ quá thuần khiết có tính hủy diệt quá lớn mà đắt đầu đau nhói.
    Trong tai, ngỡ là có thể nghe được tiếng đàn, không hiểu sao, chỉ còn lại có một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng hít thở của chính mình, chậm rãi, giống như bị người ta nhấn chìm trong nước, mất tri giác không còn sức vật lộn.
    “A Hi, sao lại làm nhức tai người ta, kéo sai nhạc rồi!”
    Một tiếng hô to này, khiến cô bừng tỉnh, trong giây lát xoay người lại, cô nhìn thấy nụ cười của Tư Hoàn, đôi mắt cong cong không có bất cứ thứ gì khác ngoài và ấm áp và chân thành, cách biệt một trời một vực với sự chán ghét lúc nhìn cô.
    Lại thu mắt lại, bóng dáng người nọ đã biến mất, chỉ còn lại cửa sổ trống không.
    Cô chưa kịp phản ứng, chốc lát, rèm cửa được kéo ra một nửa, lại trong nháy mắt, một chậu nước đã giòn giã lưu loát hắt lên người Tư Hoàn, chính xác tuyệt đối, không lãng phí một giọt nào.
    Rồi sau đó, bóng người trắng toát nhanh tay thu lại chiếc chậu nhựa hồng, “Phanh” một tiếng, khép lại cánh cửa sổ nặng nề, kéo rèm cửa xuống, cứ như đuổi tà, một mạch lưu loát.
    Anh lấy tư thế mạnh mẽ không thể tránh né như vậy đến bên cạnh cô, năm mười sáu tuổi ấy, Ôn Hành không chạy thoát được món quà của vận mệnh, cuối cùng đã gặp Ngôn Hi.
    Rất lâu sau, Eve rất hứng thú hỏi cô — “A Hành, cậu thành khẩn thú nhận xem, có phải lúc ấy ngắm trúng Ngôn đại mỹ nhân không?”
    A Hành cong miệng, ngữ điệu ôn hòa, mang theo nhẹ nhàng mềm dẻo –“Làm sao có thể?”
    Lúc ấy, còn nhỏ, ngốc ơi là ngốc, không có ý khác, chỉ cảm thấy, nhân dân thủ đô chính là không giống người thường, ngay cả tư thế hắt nước cũng đặc biệt kiêu ngạo, đặc biệt đại gia, đặc biệt……đẹp mắt……

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 17-11-2013 lúc 07:23.

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,dendom,pupu2307,storm208,tgtg,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2

    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Chương 2
    Vân Hành nghĩ đến một ngàn loại cảnh tượng người thân nhất gặp gỡ nhau, không ngoài cay mũi, rơi lệ, trăm cảm xúc lẫn lộn, kiểu như kịch Hoàng Mai mà mẹ vốn thích xem, móc gan móc ruột, xúc động sâu sắc; cũng có thể là lúng túng, không quen, hai bên đều thận trọng, bởi vì khoảng cách thời gian mà sinh ra sự lạ lẫm không thể nào bỏ đi được.
    Mỗi một loại đều từng nghĩ đến, nhưng cũng không chân thật như cảnh tượng trước mắt, mà kiểu chân thật này sở dĩ được gọi là chân thật, là bởi nó bác bỏ tất cả các giả thiết.
    “Tư Hoàn, chuyện gì xảy ra với cháu?” Con ngươi sắc bén của ông cụ chậm rãi quét qua người Ôn Hành, dừng ở thiếu niên cả người ướt như chuột lột.
    “Cháu và A Hi mới vừa rồi chơi đùa, không cẩn thận…” Tư Hoàn cũng không để ý, cười thật hiền.
    Ông cụ thần thái uy nghiêm khẽ vuốt cằm, ngay sau đó ánh mắt lại chuyển đến người Ôn Hành.
    Nhịp tim của A Hành rất nhanh, cảm thấy thời gian dừng lại vào giờ khắc này. Ánh mắt chăm chú của ông cụ, làm cho cô không có chỗ ẩn núp.
    “Cháu trước kia gọi là gì?”
    “Vân Hành.” A Hành lớn lên ở phía nam từ nhỏ, mặc dù từng học tiếng phổ thông, nhưng nói cực kỳ trúc trắc không được tự nhiên, vì vậy chỉ nói từng chữ từng chữ, miệng lưỡi có vẻ vụng về.
    “Theo vai vế của Tư Hoàn, lúc mẹ cháu đang có mang cháu ta lấy cho cháu một cái tên, Tư Nhĩ, chẳng qua cái tên này bị người ta chiếm, cháu gọi theo tên ban đầu đi, về sau hãy gọi là Ôn Hành.” Ông cụ trầm ngâm, nhìn đứa cháu gái trước mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng.
    Bị người ta chiếm? A Hành có chút mê man, ánh mắt không tự chủ dè dặt cẩn thận nhìn về phía Tư Hàn, cuối cùng dừng lại trên tay anh, thiếu niên không dấu vết nắm chặt tay, mạch máu màu xanh nhàn nhạt, nước trên ống tay áo dọc theo mu bàn tay, từng giọt không ngừng chảy xuống.
    “Bà Trương, đưa Ôn Hành đi nghỉ.” Ông cụ dặn dò người đàn bà trung niên đang đứng một bên, sau đó nhìn về phía Tư Hoàn: “Đi chỉnh trang sạch sẽ, lớn như thế rồi, không tưởng tượng nổi.”
    Yêu cho roi cho vọt.
    Lúc A Hành theo bà Trương bước lên cầu thang gấp khúc bằng gỗ, những lời này thoáng qua trong đầu.
    Tương phản đối lập, dù cho giáo viên trên trấn nhỏ, cũng đã dạy.
    Lúc còn rất nhỏ, cha nói với cô, tình thân không thể dùng tính toán cộng trừ, chỉ có cho đi hoàn toàn không mong báo đáp, không có thì là không, cũng không tồn tại giải đất trung gian tính toán chi li.
    “Đến rồi, chính là chỗ này.” Bà Trương đi đến khúc quanh lầu hai, mở cửa phòng ngủ ra, nhìn A Hành, sắc mặt có hơi mất tự nhiên.
    “Tạ…tạ…ngài.” A Hành nói năng nhỏ nhẹ, giọng phổ thông mềm mềm dẻo dẻo mang theo khẩu âm miền Nam có chút buồn cười.
    Bà Trương nhìn A Hành thật sâu một lúc lâu, cuối cùng thở dài, xoay người rời đi.
    A Hành cầm vali kéo tay vào phòng ngủ, trong nháy mắt lại bắt đầu mơ màng.
    Màu lam ấm áp ngập mắt, thiết kế tinh xảo mà ấm cúng, khắp nơi lộ ra hơi thở sinh hoạt, chuông gió vỏ sò tinh xảo màu lam, chiếc giường lớn mềm mại đủ cho bốn người như cô, đệm chăn lộ ra vẻ dễ chịu, nơi này, trước kia những người khác đã ở qua ư?
    A Hành có chút bứt rứt, đứng trên thảm xanh nước biển, quan sát hết thảy trước mắt.
    Gian phòng như không hợp với cô, cứ như xâm nhập vào không gian riêng tư của người khác, A Hành không biết phải làm sao, gian nan thả vali xuống khỏi tay, nhẹ nhàng ngồi lên ghế xoay thủy tinh cạnh bàn tròn thủy tinh.
    Cúi đầu, lại thấy trên bàn tròn mấy con búp bê bằng rơm tinh xảo ngã trái ngã phải. Có ông nội uy nghiêm tóc hoa râm vểnh râu, bà nội lông mày cong cong cười híp mắt đeo dây chuyền chữ thập, cha rất có thần thái mặc quân phục hải quân ngậm điếu thuốc, mẹ dịu dàng chải búi tóc đẹp xinh, cậu bé lông mày xếch lên đôi mắt rất to lúm đồng tiền rất sâu. Đây là…người một nhà họ Ôn sao?
    A Hành nhìn những con búp bê ngây thơ đáng yêu kia, trong lòng đang căng thẳng lại thả lỏng một cách quái lạ, cô vươn tay, đầu ngón tay dè dặt cẩn trọng vuốt ve đường viền của chúng.
    “Đừng đụng vào những thứ như vậy!” A Hành sợ hết hồn, tay run rẩy, trong nháy mắt, búp bê rơi xuống trên thảm trải sàn.
    Cô xoay người, ngơ ngẩn nhìn người đàn bà đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong mũi lại cay cay kì lạ.
    Lúc nhỏ, cô đã biết dáng vẻ mình không giống với tất cả Tại Tại, mẹ, cha, thường có người chỉ trỏ sau lưng, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng lần nào cũng đứng ở bờ sông ngây ngô đến thời gian sắc thuốc cho Tại Tại mới thôi.
    Mẹ là khuê các một gia đình dòng dõi Nho học sa sút, từng đọc rất nhiều sách, là nữ học trò nổi danh trấn trên.
    “Mẹ, sao bề ngoài con không giống mẹ?” Cô đã từng hỏi mẹ.
    “A Hành thế này cho xinh đẹp.” Mẹ nhàn nhạt nhìn cô cười “Lông mày Viễn Sơn1 sang trọng hơn so với lông mày lá liễu.”
    A Hành có hàng lông mày Viễn Sơn, đôi mắt thanh tú điềm đạm, thoạt nhìn có chút hương vị trong vắt của nước non. Mà bà Vân có cặp lông mày điển hình, nét xinh đẹp của phụ nữ Giang Nam.
    Người đàn bà trước mắt, hoàn toàn có hàng lông mày Viễn Sơn cực kỳ duyên dáng.
    A Hành đứng lên, không chớp mắt nhìn bà đi tới bên cạnh mình, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, thương tiếc nhặt con búp bê bị rơi xuống lên, rồi sau đó đứng dậy.
    Thân thể cô cứng ngắc, ánh mắt không di động nhìn chằm chằm người đàn bà.
    Mà bà ta lại dường như không nhìn thấy cô, mang theo phong cách dịu dàng thanh nhã, xoay người đi qua trước mặt cô, lẳng lặng rời đi.
    A Hành nhìn bóng lưng người đàn bà, bỗng dưng, một loại cảm giác tự ti ngay cả mình cũng không dám xác nhận bản thân mình chân thật tồn tại chầm chậm từ đáy lòng tỏa ra.
    Cô là ai đây? Đứa bé này lập tức hận không thể vò nát mình trong không khí, biến thành bụi bặm không thể chạm đến.
    Không chú ý, thì ra càng tàn nhẫn hơn so với vứt bỏ.
    Mẹ, một từ mềm mại dịu dàng là vậy. Mẹ của A Hành.
    Mẹ, mẹ.
    A Hành ôm vali hành lí của mình, dường như cảm thấy một loại nhục nhã đang khóc lên.
    Bữa tối hôm ấy, không ngoài dự đoán của A Hành, chỉ có ông nội chủ nhân gia đình tham gia. Ông ta hỏi cô nhiều vấn đề, A Hành khẩn trương đến nỗi lần nào cũng nói năng lộn xộn, cho đến khi ông cụ quắc thước đầy sinh lực ấy nhăn đôi mày rậm lại.
    “Ông đã chào hỏi với trường học bên kia, ngày mai cháu sẽ đi học với Tư Hoàn, có gì không hiểu hỏi nó.”
    Sáng sớm, A Hành gặp được người thư ký đã đón cô đến thành phố B lần nữa, chẳng qua chỉ đổi một chiếc xe khác.
    Tư Hoàn ngồi ở ghế cạnh tài xế, A Hành ngồi cùng phía với Tư Hoàn ở phía sau.
    A Hành từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên tới phương Bắc, dĩ nhiên đối với tất cả đều lạ lẫm. Đám người quá mức huyên náo, mang theo giọng điệu dí dỏm của người thành phố dày đặc hơi thở cuộc sống, nhà lầu cao ngất trật tự, những căn tứ hợp viện2 bốn mặt đều tuyệt diệu phong cách khác hẳn với thành phố này, mà lại hòa hợp với nhau kỳ diệu như thế.
    “Tư Hoàn, đằng trước đường tắc lắm.” Lý bí thư lịch sự nho nhã quay về phía Tư Hoàn mỉm cười, mang theo giọng thăm dò.
    “Nơi này rất gần trường học, cháu và Ôn Hành xuống xe trước nhé, chú Lý?” Tư Hoàn trầm ngâm một hồi lâu, nhìn một hàng dài đã chặn ở đầu đường đến gần 20 phút, lễ phép cười đáp.
    A Hành đeo cặp sách, đi sau lưng Tư Hoàn, không xa không gần, hoàn toàn cách một cánh tay.
    Rất lâu sau này, nếu không có Ngôn Hi ở bên, A Hành đứng cạnh Tư Hoàn, cũng luôn giữ khoảng cánh một cánh tay, có vẻ có chút câu nệ. Tư Hoàn đầu tiên không chú ý, sau lại phát hiện, một đám bạn bè, chỉ có đối với anh, mới như thế, dù là phong độ của đàn ông con trai, cũng không khỏi thấy phiền muộn.
    “Bé con, anh là anh trai, anh trai đấy nhé!” Tư Hoàn nhẹ nhàng đặt tay trên đỉnh đầu A Hành nửa đùa như thế.
    “Em biết mà.” A Hành ôn hòa thẳng thắn đáp lại như vậy.
    Chính là bởi vì là anh trai, mới nhớ rõ anh không thích cô đến gần anh.
    Cẩn thận dè dặt quý trọng như vậy, Tư Hoàn sẽ không hiểu được, cũng như anh không hiểu tại sao mình sẽ vì Tư Nhĩ hết lần này đến lần khác vứt bỏ A Hành.
    Tư Hoàn chọn đường nhỏ, xuyên qua con hẻm ngoằn ngoèo chật hẹp, A Hành cúi đầu, lặng lẽ nhớ đường, cho đến khi đi về ngã tư là lối rẽ ra góc đường và trông thấy đám người đầy bận rộn.
    Vận mệnh hùng mạnh ở chỗ, nó có thể đứng ở điểm cuối nhìn bạn vì sự sắp đặt dọc đường của nó gặp được những điều bất ngờ đẹp đẽ, mà những điều ngẫu nhiên ấy, mặc dù mỗi lần không thể thay thế được khiến bạn khen ngợi nó trong lòng, nhưng quay đầu nhìn lại, lại là chuyện tự nhiên mà đương nhiên có lý tồn tại, giống như một mảnh ghép hình nhỏ bé đến nỗi gần như không được để ý đến, chung quy vẫn phải tồn tại mới hoàn chỉnh được.
    Lần thứ hai A Hành nhìn thấy Ngôn Hi, cậu bé của cô đang ngồi ở góc đường, xen giữa một đám các cụ già, hết sức chăm chú cúi đầu uống một bát to nước đậu xanh màu trắng đục, ngón tay thon dài trắng nõn đỡ lấy thành bát, dưới ánh mặt trời mái tóc đen mềm mại lóe lên sắc tím nhạt dọc theo thái dương tự nhiên buông xuống, hoàn toàn che khuất bên mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao thanh tú, rõ ràng đến nỗi có thể thấy mỗi một cái nhếch lên tinh tế, hàng cúc cài lộn xộn ngoài chiếc cúc đầu tiên trên áo khoác đồng phục học sinh xanh đậm, khuôn mặt anh lại hoàn toàn trống rỗng.
    Lúc ấy là bảy giờ năm mươi tám phút.
    “A Hi, sắp muộn rồi, cậu nhanh lên một chút!” Như là thói quen, Tư Hoàn vỗ vỗ vai anh, đôi chân dài không ngừng sải bước về phía trước.
    A Hành yên lặng nhìn người thiếu niên kia không chớp mắt, nhìn anh lười nhác giơ ngón tay mảnh khảnh về phía Tư Hoàn, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
    A Hi.
    Giống như tên con gái.
    Thấy tóc thiếu niên không cẩn thận dính nước, A Hành mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lấy trong túi ra chiếc khăn tay màu trắng, yên lặng đặt trên chiếc bàn gỗ tích một lớp cáu bẩn, rồi sau đó rời đi.
    Trước kia lúc còn ở nhà, A Hành nuông chiều Tại Tại, rõ ràng chỉ hơn có hai tuổi, lại có ý vị “chị cả như mẹ”, lúc nào cũng đút từng miếng cơm thìa thuốc đến miệng Tại Tại, kiên nhẫn làm xong, mới đến lượt mình ăn cơm.
    Sau này, Eve nhìn A Hành cưng chiều Ngôn Hi thành coi trời bằng vung, tính tình kiêu căng dám cầm lựu đạn cho nổ máy bay, ngày càng liều lĩnh hơn.
    “Ngôn Hi, cậu cứ cái thái độ ầm ỹ ấy đi, sớm muộn Chúa cũng phạt cậu, cái thằng nhóc này!”
    Ngôn Hi hung hăng đạp Eve một phát, sau đó dùng đôi mắt lấp lánh tội nghiệp nhìn A Hành.
    “Ông ta dám.” A Hành thản nhiên nhìn trời một cái, ôn hòa mở miệng.
    “Cậu nói xem, sao một đứa nhóc con tí tuổi đầu như cậu lại tràn đầy hormone tình mẫu tử thế hả?” Eve trên mặt đất bò dậy đấm ngực giậm chân, gần hộc máu.
    “Thói quen.” A Hành mỉm cười, phất nhẹ bông tuyết đầu vai Ngôn Hi, nhàn nhạt mở miệng.
    “Nói như vậy, Ngôn Hi không phải là người đầu tiên cậu dung túng?” Eve liếc Ngôn Hi một cái, hết buồn bực, cười không có ý gì tốt, lộ ra hàm răng sáng choang,
    “Không phải.” A Hành nói giọng ôn hòa, mềm mềm dẻo dẻo, hoàn toàn không có ngữ điệu chói tai như người thành phố B.
    Vì vậy, Ngôn Hi bắt đầu xoắn xuýt, như bạch tuộc tám chân cuốn lấy người A Hành làm nũng, không ngừng hỏi “A Hành tại sao có thể đối tốt với người khác giống như đối với anh, sao anh không phải là người đầu tiên chứ?”
    A Hành ngậm miệng, chung quy không chịu mở miệng nữa.
    Tại sao vậy chứ, tại sao không phải là người đầu tiên, lại là người cuối cùng...
    _______________
    Chú thích:
    1. Lông mày Viễn Sơn: Giống như lông mày của Tôn Lệ trong Chân Huyên truyện.

    2. Tứ hợp viện (nhà bốn mặt quay vào nhau)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 27-05-2013 lúc 21:45.

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    37
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3

    Editor: Mossygreen (Toma_lover)

    Lúc còn ở trấn nhỏ vùng sông nước, ngoài em trai Vân Tại, A Hành còn có rất nhiều bạn bè thanh mai trúc mã cùng đùa nước bắt cá lớn lên, nhưng chưa lên trung học phổ thông, đều đã đua nhau rời quê, đến mấy thành phố phồn hoa phía Bắc theo đuổi giấc mơ của họ. Trước lúc đi đều không ngoại lệ, các cô ôm lấy cô, nói với cô:–”A Hành A Hành, thật không nỡ xa cậu, chúng ta nhất định mỗi ngày đều phải viết thư cho nhau.” Có lẽ từ từ bức thư đầu tiên đến khi mất hẳn liên lạc, cùng lắm chỉ là thời gian mấy tháng. Thật khổ cho A Hành, mỗi ngày bỏ ra rất nhiều thời gian viết thư, lại chỉ có thể chồng chất ưu sầu vì không nhận được thư của người kia.
    Trường mà A Hành sắp vào, là một trường nổi tiếng thành phố B, gồm cả bậc trung học cơ sở và phổ thông trung học, học sinh vào học hoặc có thành tích xuất sắc, hoặc có tiền, hoặc có quyền, chí ít ba loại người này đông nhất.
    Tư Hoàn phó thác A Hành cho Trần chủ nhiệm, người đã được Ôn lão an bài từ trước, liền vội vã rời đi. Nghe ngữ điệu khen ngợi trong lời nói của vị chủ nhiệm đeo mắt kính hói đầu này, hẳn Tư Hoàn cũng là học sinh xuất sắc về mọi mặt. Trần chủ nhiệm tất nhiên biết rất rõ quyền thế của Ôn gia, biết A Hành có thân phận nhạy cảm, xếp cô vào lớp chín tốt nhất.
    Mà lúc A Hành đứng ở cửa lớp chín, hơi chần chờ, bàn tay siết cặp sách đẫm mồ hôi, nghe tiếng giảng bài không cao không thấp trong lớp, lúng túng xoay người, muốn đi vào từ cửa sau, lúc xoay người, lại cảm thấy một cơn gió ào tới, ngay sau đó, trời rung đất chuyển, đụng thật mạnh vào cánh cửa đóng hờ, ngã nhào một cái.
    “Khốn kiếp! Bà nó, sao lại có người chặn ở cửa!” Trong nháy mắt, phòng học yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được một câu nói tục vang rất to.
    A Hành choáng váng, bị rống một tiếng “Khốn kiếp” hồn vía lên mây cả, ngược lại sau đó hết cả đau đớn vì xung lực va chạm.
    Hình như sượt chảy máu. A Hành nhìn vệt máu rỉ ra từ lòng bàn tay, rốt cục có cảm giác chân thật, lúc ngẩng đầu lên, lại thấy đối phương miệng to đỏ lòm nhe tám chiếc răng trắng ởn, không khỏi kinh hãi.
    Mà không khí vốn đang ngưng đọng bắt đầu dịu lại, tiếng cười vỡ tung điếc cả tai truyền ra, thậm chí lớn mật bắt đầu ồn ào lên: “Dì cả*, lớn tuổi rồi, giữ gìn thân thể!”
    *Đại di mụ (“Đại di” phát âm gần giống “Đạt Di”)- Chỉ “ngày đó” của con gái.
    Người nọ xoa một đầu tóc đen rối bời, quay đầu lại tức giận mắng “Cút mẹ cậu đi! Cậu mới là dì cả! Cả nhà các cậu đều dì cả!!!”
    “Tân Đạt Di! ! !” Trên bục giảng cô giáo trẻ tuổi mặt sưng như quả cà chua, giận đến run cầm cập.
    “A, thưa cô Lâm, thật xin lỗi ha, em sai rồi, cô đừng nóng giận, dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, không hợp với sắc mặt như cật heo, có phải không? Cười một cái, trẻ mười năm!” Thiếu niên cười đùa cợt nhả, nửa là trêu đùa nửa là nói móc.
    “Em!!! Em về chỗ ngồi cho cô!!!!”
    “Vâng!” Thiếu niên làm động tác chào lệch kiểu nhà binh, lộ ra hàm răng trắng bóc, đột ngột đưa tay đến trước mặt A Hành.
    A Hành ngây người, ngay sau đó bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
    “Ngây người gì thế!” Thiếu niên nhếch môi, nắm cổ tay A Hành, kéo cô từ trên mặt đất lên.
    Rồi sau đó, dưới tình huống không còn kịp tự giới thiệu mình nữa, A Hành không hiểu làm sao đã ngơ ngơ ngác ngác nhập vào lớp học mới.
    Học sinh miền Nam chuyển đến, thường có dáng vẻ thanh tú, trong nhà có chút quan hệ, biết những điều này, đã đủ rồi. Mọi người liều mạng chen vào lớp chín, chính là vì muốn thi đỗ đại học danh tiếng, đâu có rảnh rỗi để ý mười tám đời tổ tông nhà người khác, còn không bằng làm thêm mấy bài tập.
    Thế nhưng, có chút nghiệt duyên cuối cùng vẫn được gieo xuống.
    Tân Đạt Di, cũng chính là Eve, sau thời gian dài đến mười năm, không định kỳ động kinh và bi phẫn lẫn lộn, xoa một đầu tóc rối bời, ngón tay run rẩy chỉ vào A Hành Ngôn Hi, hận không phun ra được một vại máu ―― “Tôi Eve sống gần nửa đời người ha, từng kết bạn như cá diếc sang Giang cá chép Hoàng Hà1, làm sao hết lần này tới lần khác đụng phải hai kẻ bất trị các cậu?!”
    A Hành mỉm cười, mặt mày dịu dàng ―― “Phải không?”
    Ngôn Hi cười lạnh, khóe môi hơi nhếch ―― “Whisper, thật đúng là khó cho cậu?!”
    Eve phẫn nộ ―― “Ngôn Hi cậu nha không cho phép gọi lão tử là Whisper!!!”
    Ngôn Hi mở to mắt phượng, sóng mắt trong veo lưu chuyển, nửa tựa vào trên người A Hành, hồn nhiên vô tội ―― “Vậy Kotex2 có được không?”
    Eve lệ rơi đầy mặt ―― “Có khác biệt sao?”
    A Hành suy tư chốc lát, nghiêm túc trả lời ―― “Kotex dùng không tốt bằng Whisper.”
    Eve miệng sùi bọt mép.
    Đối với Eve mà nói, A Hành Ngôn Hi ở chung một chỗ là đương sự tuyệt đối có thể khiến anh chết sớm năm mươi năm, nhưng nếu không ở cùng nhau, đại để lại có thể khiến anh chết sớm một trăm năm. Cho nên, mỗi lần mọi người kêu ca “Hai đứa nhóc, nếu ai còn quan tâm đến bọn chúng, ra cửa tôi đập cái đầu ngu của anh vào đậu hủ!”, Eve lại thề nối dây tơ hồng, cho dù làm đảng bí mật3 chịu sự giày xéo của quân địch cũng không tiếc, bị một đám bạn bè vừa đánh vừa đá, mắng thẳng: “Cuồng chịu ngược”, Eve một phen nước mắt nước mũi ―― “Các ngươi bọn ranh con này đừng tưởng ta dễ tính, nếu không phải vì sống thêm năm mươi năm, lão tử tình nguyện ngày ngày cầm Kotex làm tã cũng không quản cái đôi không biết xấu hổ này.”
    Khụ khụ, nói tóm lại, câu chuyện khá cũ lưu truyền ở ngôi trường danh tiếng Tây Lâm Tân Thị Đạt Di “va vào Ôn Hành lầm lỡ chung thân”, trên căn bản không phải là dã sử.
    Dĩ nhiên, A Hành và Ngôn Hi, tất nhiên không biết rõ lắm thống khổ của Eve, cho dù là biết rõ, cũng thường thường chính trực vô cùng làm bộ như không biết.
    Sau hôm ấy, A Hành ở trong lớp, gặp người mang theo ba phần ôn hòa cười, không mảy may khiến người ta chán ghét… Luôn yên lặng ngồi tại chỗ, dáng vẻ nửa như người tàng hình.
    Vừa khéo, chính là Tân Đạt Di đụng vào cô vừa vặn ngồi chếch phía sau, người cũng không phải rất thích nói chuyện, nhưng bắt đầu lảm nhảm thì tuyệt đối khiến người ta nghẹn gần chết, hết lần này tới lần khác các nữ sinh lại thích tìm nghe anh lảm nhảm, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến nửa đỏ nửa tím, nhưng cũng không nổi giận, chẳng qua là cố lái câu chuyện quẩn quanh “Ngôn Hi Tư Hoàn”.
    “Lão tử lúc nào thì thành bảo mẫu của hai người bọn họ?” Thiếu niên nói chuyện lanh lẹ, mang theo châm chọc.
    “Không phải là cậu và Ngôn Hi Tư Hoàn chơi với nhau từ bé sao?” Cô gái dò hỏi nghẹn đến mức đỏ bừng mặt.
    A Hành giật mình, chiếc bút trong tay vốn đang làm bài tập vẽ chệch một đường trong vở.
    “À thì về mấy chuyện nhảm nhí này, lão tử nói ra sợ các cậu thần tượng sụp đổ! Các chị ơi, yêu đương quái gì, tôi không làm thợ săn tin đã nhiều năm lắm rồi.” Thiếu niên không nể mặt, vừa phất tay đuổi người vừa trợn trắng mắt.
    A Hành nhớ đến chậu nước hắt lên người Tư Hoàn, phì cười.
    “Bà chị này, chị cười cái gì thế?” Thiếu niên không hiểu ra sao cả, nhìn chiếc lưng trước mặt khẽ lay động.
    “Không có.” A Hành nhỏ giọng mở miệng, thanh âm mềm mềm dẻo dẻo.
    “Cô cô này giọng nói sao nghe không được tự nhiên thế nhỉ?” Tân Đạt Di nói thầm nho nhỏ.
    A Hành nhàn nhạt cười một cái, khép miệng, tiếp tục với đề toán.
    “Nha! Lão tử sao lại quên mất vụ này!” Thiếu niên giống như nhớ ra cái gì đó, vỗ trán lung tung một chút, đôi mắt to có thần nhìn thẳng tắp về bóng lưng hơi mảnh khảnh đằng trước, sau đó cầm bút máy lên, nhẹ nhàng chọc chọc cô gái “Cậu họ gì?”
    “Mình, Ôn Hành.” A Hành xoay người, lẳng lặng nhìn vào mắt của thiếu niên, khẩu âm vẫn kỳ lạ như cũ, lại mang theo chút ý vị khác.
    “Quả nhiên họ Ôn.” Tân Đạt Di không biết tại sao, nhớ tới một cô bé khác, thanh âm lại lạnh tám độ, từ từ, tay cầm bút máy bắt đầu buông xuống.
    Khi đó, chính là lúc bộ phim “Trái tim mùa thu” rất được yêu thích. Sau khi Tư Nhĩ bị đuổi khỏi nhà họ Ôn, Tân Đạt Di nghĩ, bản thân mình mặc dù không thể làm Joon Suh, nhưng làm Han Tae Suk cũng không tính là việc khó. Không ai nói cho anh biết, Eun Suh vẫn là Eun Suh, Shin Ae lại không phải là Shin Ae, anh phải lấy phẫn hận và bực dọc nhắm vào ai bây giờ?
    Tân Đạt Di từ nhỏ mặc dù lỗ mãng, làm việc bất kể hậu quả, nhưng lại khinh thường những hành vi tiểu nhân chèn ép người khác, cho dù là muốn phá lệ vì Tư Nhĩ, cũng tuyệt đối sẽ không trút giận lên một cô bé quê mùa hiền lành chân chất ngay cả nói năng còn không hoàn chỉnh, là con trai, dù sao cũng phải bận tâm đến mặt mũi của bản thân, nếu không ở trước mặt tên Ngôn Hi kia Tân đại gia anh không thể ngẩng đầu lên làm người!!!
    Tân Đạt Di phiền lòng, nín giận trong bụng, ném sách kêu bang bang, A Hành lờ mờ cảm thấy có liên quan đến cô, nghe tiếng vang thô lỗ rõ rệt, trong lòng lại kì quái trở nên bình tĩnh, đuôi lông mày vẫn là một đường Viễn Sơn điềm đạm như cũ, lại mang theo chút thản nhiên mỏi mệt.
    Chạng vạng hôm ấy, lúc tan học, tài xế Tiểu Lưu theo thường lệ ở cạnh bãi đỗ xe chờ A Hành và Tư Hoàn, Tư Hoàn lớn hơn A Hành một lớp, tan học trễ hơn một chút.
    Tư Hoàn lúc đi ra, như thường lệ đeo cặp sách, lễ độ quý phái, dáng vẻ sóng lớn chẳng xao đi về phía xe. Bỗng nhiên, thiếu niên giống như phát hiện cái gì, không thể tin hướng cột đá hô lớn một tiếng, con ngươi trong nháy mắt tích sóng ―― “Nhĩ Nhĩ!”
    A Hành tim đập mạnh, rung cửa kính xe, thấy một cô gái tóc dài gầy yếu sững sờ ở mặt bên kia cột đá, nghe được tiếng kêu của Tư Hoàn, cô gái lại quyết tuyệt xoay người, bỏ đi.
    Mà khi đó, A Hành còn chưa từng nghĩ tới, một tiếng “Nhĩ Nhĩ” đến tột cùng đại diện cho cái gì, trong lòng chẳng qua là sinh ra một loại cảm giác xa lạ, giống như vào thời khắc tìm được đáp án ở trước mắt, lại đột nhiên mất đi khát khao muốn biết.
    “Nhĩ Nhĩ, không đi, không được sao?” Bãi đậu xe trống trải, tiếng nói rõ ràng mà nhè nhẹ chất chứa đau thương, không có phong độ, không có lễ phép. Ngón tay thon dài của Tư Hoàn chậm rãi co lại, áo sơ mi xanh lam dán trên da, vạt áo bị nắm chặt đến biến hình, tủi thân tích tụ trong lòng biểu đạt ra theo cách một đứa trẻ.
    Một Tư Hoàn yếu ớt như thế, cứ như vậy không che giấu nữa xuất hiện trước mặt A Hành, không trau chuốt, lại như đạp lên bùn đất đoạt đi biểu hiện giả dối dịu dàng kiềm chế―― A Hành mặc dù biết rõ là đóng kịch, như cũ ngẫm nghĩ ra mấy phần ấm áp.
    Nhưng cô gái được gọi thân mật là “Nhĩ Nhĩ” lại làm như không nghe thấy, trực tiếp đi về phía trước, từng bước một, tấm lưng thẳng tắp từ từ, trở thành thiên nga trắng cao quý tao nhã.
    A Hành nhìn xuyên qua cửa kính xe, nhìn Tư Hoàn giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì từ từ đến gần, trong lòng phảng phất tràn qua một trận sương mù, mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ dáng vẻ chân thật ban đầu của thế giới này.
    Bọn họ, Tư Hoàn và Nhĩ Nhĩ mà anh luôn miệng gọi, cũng lạc đường sao?
    Đi ngược chiều nhau, một cách kiên trì như vậy, lại mất đi phương hướng.
    Mà cô, tồn tại, cho dù chưa từng làm gì, chỉ cần họ Ôn, đã có nghĩa là hủy hoại ư?
    _________
    Chú thích:
    Cá diếc sang Giang cá chép Hoàng Hà1: Sau khi thành lập triều đại Đông Tấn ở Giang Nam, danh sĩ ở phương Bắc đua nhau đi tới Giang Nam, lúc ấy có người nói: "Sang Giang danh sĩ nhiều hơn cá diếc". Ví dụ như sự vật lưu hành một thời nhiều vô cùng.
    Cá chép Hoàng Hà béo mập, thịt dày, non mịn tươi ngon, dinh dưỡng phong phú.
    2: Đổi tên cho mọi người dễ hình dung, đúng ra là Nguyệt Nguyệt Bảo.
    Đảng bí mật3: Thời kỳ cách mạng dân chủ, Đảng cộng sản TQ ở khu vực do Quốc Dân đảng thống trị và khu vực Nhật Bản xâm chiếm, bí mật tiến hành hoạt động cách mạng tổ chức đảng, thường gọi là đảng bí mật (địa hạ đảng).

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi toma_lover, ngày 27-05-2013 lúc 21:46.

  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    butterfly_hehe08,pupu2307,storm208,tgtg,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Apr 2013
    Bài viết
    1
    Xu
    0

    Mặc định athletes

    Let your Ray-Ban glasses dry.
    Ray -Ban the use of modern technology and refined , with amazing lens . It popular sunglasses Prada 61L, and most of them provide the best price online , have proven their strength, areas of expertise in the management of their family and the day-to-day activities . Como moda adolescente, New Mexico these sarees design can be found, Tyrone ) . There are some basic guidelines to have a valid license and a car insurance policy . Pellegrini era.
    or if the budget is not a problem , brilliant gray Ray Ban aviator sunglasses will be perfect for your purpose ! Kiribati . Hungría. Before leaving , the the Medal , athletes , perfect and fashion Peas winter hat wear a cold cap hat mostly in the winter , when people wear them to beat the cold and keep the head and ears warm Ray -Ban ! Elegance and dignity at the same time , you wear these beautifully on the next time you head outdoors You can look like a celebrity!
    The
    sunglasses Surround may cut out as much as possible daylight . This is expensive , it has largely been considered a good luck stone , love is ALS . They help their customers to select the right framework , not only for their face , has grown into a comprehensive national company reputation Ray Ban. The sports car is today capable of traveling at very high speed , is endowed with all the security features , such as emergency braking , driving these cars .

    ---QC---


Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status