TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 35

Chủ đề: [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CỬU LONG NGẠO THẾ




    Chương 6: Lệ nam nhi


    Buổi ban mai.

    Ánh sáng mặt trời nhu hòa chíu rọi lên căn phòng đã phủ đầy tuyết trắng. Từng tia nắng len lỏi vào hồng trần như muốn bao trùm lấy vạn vật xung quanh. Tiếng chim hót rộn ràng vang lên chào đón một ngày mới.

    Cảnh vật vẫn như mọi ngày, vẫn là căn phòng tồi tàn rách nát, vẫn là những bức tường mục rệu bám đầy rêu, vẫn là những cây cột đơn bạc chống đỡ mái nhà đầy tuyết, và… vẫn là thân ảnh nhỏ gầy khuất trong đống rơm.

    Nhưng không ai biết, trong giây phút này đã có một sự thay đổi to lớn mà về sau trở thành một truyền kì bất hủ.

    ------------------------------------------------------------------------------
    Nguyễn Vĩnh khó khăn mở mắt ra, cảm giác đau đớn và lạnh lẽo vẫn bao lấy hắn làm hắn có chút hít thở không thông.

    Cuối cùng, khi đôi mắt tìm lại được tiêu cự, nhìn rõ mọi vật xung quanh, tựa hồ hắn muốn ngất đi lần nữa.

    Đây… Đây là đâu?

    Tồi tàn như vậy? Bẩn thỉu như vậy? Sao hắn lại ở đây?

    Nguyễn Vĩnh còn nhớ rõ bản thân bị tấn công từ sau lưng, sau đó… sau đó thì thế nào? Không phải hắn đã chết hay sao? Nhưng nếu hắn chết, làm sao còn nằm ở đây mà tự hỏi được chứ?

    Nghi vấn bao trùm làm Nguyễn Vĩnh khó chịu nhíu mày, hắn muốn động thân thể thì phát hiện toàn thân vô lực, đau đớn vô cùng. Cảm giác này càng làm hắn khẳng định hắn không phải nằm mơ.

    Lúc này đột nhiện cửa phòng bật mở, trong đầu Nguyễn Vĩnh chợt có ý nghĩ: căn phòng này căn bản không cần thiết phải có cửa. Thật ra khi người kia ở xa xa, hắn đã nghe tiếng bước chân, cha hắn từng nói tai hắn đặc biệt nhại cảm, rất có tố chất để học võ. Bất quá hai lần trước không tính, là bon họ có phép thuật.

    Người đến là một lão nhân gầy gò, khuôn mặt vàng vọt, khóe mắt nhăn nheo, bộ râu bạc hình ngòi bút dài tới vai, nét già yếu càng khắc sâu vào đôi gò má hóp lại nhưng không mất đi vẻ hiền từ toát ra từ sâu trong nội tâm.

    Lão nhân tay cầm một cái thực hạp, lại gần đỡ Nguyễn Vĩnh ngồi dậy, bỏ thực hạp xuống nền đất, vừa xem xét vết thương trên người hắn, vừa nghẹn ngào lên tiếng:
    - Tiểu thiếu gia, Nhị trang chủ phu nhân lại đánh cậu nữa à? Làm sao đây, cậu đã gầy như vậy, lại liên tục bị đánh đập, cơ thể khó mà chịu đựng nỗi… Để lão nô băng bó cho cậu.

    Nói rồi lão nhân mở thực hạp ra, đưa cho hắn mấy cái bánh bao nóng hổi bảo hắn ăn lót dạ, sau đó bắt đầu băng bó vết thương trên người hắn.

    Nguyễn Vĩnh cầm bánh bao gặm cắn, nhìn lão nhân đau lòng vì vết thương của hắn, hắn cảm thấy rất ấm áp. Rõ ràng hắn không biết người này, tại sao lại thấy thân quen như vậy, giống như đã sống cùng nhau rất lâu rồi.
    - Nhâm lão bá…

    Không hiểu sao trong đầu Nguyễn Vĩnh hiện lên một cái tên, hắn buột miệng gọi.
    - Tiểu… tiểu thiếu gia, cậu đang gọi lão nô sao? Là thiếu gia gọi lão nô sao?

    Lão nhân dường như có chút kích động, nước mắt lã chã rơi xuống.

    Bao nhiêu năm rồi, từ khi lão gia và phu nhân mất tích, Lục thiếu gia rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

    A? Phát hiện bản thân thất thố, Nhâm lão vội lên tiếng:
    - Lục thiếu gia, cậu gọi lão nô có chuyện gì không?
    - Ách… ta… không có gì…

    Nhâm lão khó hiểu nhìn Nguyễn Vĩnh, cho rằng hắn tịch mịnh quá muốn nói chuyện nên cũng không nghi ngờ gì, trong lòng còn vì vị thiếu gia này mở miệng vàng ngọc mà mừng như điên, tuy vậy tay vẫn tiếp tục băng bó cho hắn, vừa làm vừa cào nhào:
    - Nhị trang chủ phu nhân cũng thật là… ra tay nặng như vậy… Dù sao Tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ, đâu hiểu chuyện gì… Vậy mà cứ đè Tiểu thiếu gia ra trút giận… Ai, không biết lão gia và phu nhân…

    Nói tới đây đột nhiên Nhâm lão im lặng, cẩn thận nhìn sang Nguyễn Vĩnh, thấy hắn không phản ứng gì mới thoáng yên tâm, dù sao họ đã mất tích nhiều năm, Tiểu thiếu gia chờ lâu như vậy chắc cũng chết tâm rồi.

    Băng bó xong, Nhâm lão ngồi nói chuyện với Nguyễn Vĩnh một lát (phần lớn là Nhâm lão nói, hắn nghe) rồi xin phép ra ngoài làm việc.
    Nhìn bóng lưng Nhâm lão đi xa, Nguyễn Vĩnh rơi vào trầm tư.

    Lúc nãy hắn đã phát hiện ra trong đầu còn có một đoạn kí ức nữa, chắc là kí ức của khối thân thể này. Đúng vậy, là của khối thân thể này, không phải của hắn. Mặc dù khó tin, nhưng hắn chắc mình hoặc là đầu thai, hoặc là xuyên việt, nhập vào thể xác này.

    Tâm trạng Nguyễn Vĩnh lùc này rối bời, không biết là buồn hay vui.

    Đau buồn ư? Người ta chết là hết, hắn chết vẫn được sống lại. Con người khi đã đối mặt với cái chết một lần rồi mới biết, được sống là một niềm hạnh phúc. Hắn có gì đáng để buồn chứ?

    Vậy vui mừng ư ? Phải sống một cuộc đời không phải của mình, ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không còn cha mẹ, bạn bè, người thân, cái gì cũng không có, cái gì cũng không hiểu, không ai yêu thương che chở, không ai bầu bạn, cảm giác tịch mịch bao phủ toàn thân, làm sao vui nỗi.

    Hắn chợt nhớ lão cha kinh khủng, nhớ dáng vẻ tức giận của ông khi bị hắn phá rối, nhớ dáng cười đến gian trá của ông khi có môn sinh mới đến đăng kí học, nhớ lúc ăn cơm ông thường cốc đầu hắn nhưng lại liên tục gắp cho hắn đồ ăn hắn thích, nhớ bộ dạng ông kêu ca mỗi lần đi họp phụ huynh cho hắn, nhớ vẻ lén lén lút lút của ông mỗi khi uống rượu sợ bị mẹ phát hiện… nhớ… nhớ nhiều lắm…

    Tại sao bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra cha hắn rất thương hắn chứ ?

    Tại sao hắn không nhận ra, những cử chỉ lúc vô ý của ông lại toát ra vẻ cưng chìu vô hạn ?

    Tại sao hắn luôn làm cha mình tức giận ?

    Tại sao hắn không phát hiện tóc ông đã bạc khá nhiều ?

    Tại sao… tại sao thời gian không thể trở lại để hắn hiếu thảo với ông ?

    Chợt phát hiện khóe miệng mằn mặn, thì ra từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.

    Nam nhi không phải không rơi lệ, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng…
    *************************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 09:04.
    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CỬU LONG NGẠO THẾ



    Chương 7: Nhãn Tinh Cầu.


    Xúc cảm qua đi, Nguyễn Vĩnh nằm dài trên đống rơm bắt đầu suy nghĩ cho cuộc sống sau này của bản thân. Kiểm tra kí ức trong đầu, hắn biết chủ nhân thân thể này tên Lương Ngọc Thế, cháu trai của Lương Ngọc Vận - người đứng đầu Lương Ngọc sơn trang. Phụ mẫu không biết vì lí do gì, mười năm trước đột nhiên mất tích,Lương Ngọc Vận cũng bất ngờ tuyên bố bế quan suốt mười năm, giao lại quyền lãnh đạo cho con trai cả là Lương Ngọc Đằng.

    Những người yêu thương Lương Ngọc Thế lần lượt bỏ hắn mà đi, trang chủ mới thấy hắn tội nghiệp nên giao hắn cho phu nhân của ông nuôi nấng, nhưng đại phu nhân sức khỏe không tốt đành để nhị phu nhân thay bà chăm sóc Lương Ngọc Thế, từ đó, những ngày địa ngục của hắn bắt đầu.

    Nhị trang chủ phu nhân là người đàn bà giả dối nhất mà Nguyễn Vĩnh từng biết, trước mặt mọi người tỏ ra rất thương yêu Lương Ngọc Thế nhưng sau lưng lại hành hạ hắn dã man, đem hắn quăng vào một căn phòng tồi tàn, thỉnh thoảng lại lôi hắn ra trút giận, nói toàn những lời khó nghe chà đạp hắn.

    Càng xem Nguyễn Vĩnh càng nổi nóng, mặt đen hơn cả Bao Công. Thì ra những vết thương trên người đều do mụ đàn bà đó làm ra, có lẽ đó cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nam hài.

    Hắn cũng rất bất đắc dĩ với Lương Ngọc Thế, vì sao không tố cáo bà ta với đại bá, chẳng lẽ chỉ vì một lời thề mà muốn suốt đời không mở miệng nói chuyện sao?

    Đúng vậy, sao khi phụ mẫu Lương Ngọc Thế mất tích ba năm, hắn đã thề chỉ khi nào gặp lại phụ mẫu mới mở miệng, lời thề ngớ ngẩn ấy làm mọi người trong gia trang đều tưởng hắn bị câm, năm ấy hắn vừa lên năm.

    Một nam hài cực đoan. Nguyễn Vĩnh đưa ra kết luận.

    Xem xét thân thể mới, là một nam hài mười hai tuổi, thân hình gầy yếu đến mức đáng thương, cảm giác chỉ cần gió lay nhẹ cũng có thể ngã, làm sao tồn tại được trong thế giới cuồng sức mạnh này. Nguyễn Vĩnh thở dài ra tiếng.

    Trong khối kí ức, khi Lương Ngọc Thế sáu tuổi đã bắt đầu được truyền dạy tâm pháp tu luyện nhưng vì việc của phụ mẫu nên hắn hoàn toàn lơ là, không chú tâm tu luyện như các huynh đệ cùng trang lứa nên bị mọi người gọi là phế vật, từ từ việc tu luyện của hắn cũng bị cao tầng Lương Ngọc gia trang xem nhẹ, nhưng trong thế giới này, nếu không đạt được sức mạnh, cho dù giỏi đến mấy cũng là chuyện thừa, vậy nên Lương Ngọc Thế dù là con trai thuộc dòng chính nhưng trong mắt mọi người lại không có một chút phân lượng.

    Trí nhớ Lương Ngọc Thế rất tốt, dù chỉ nghe qua một lần lúc sáu tuổi nhưng đều được hắn khắc sâu trong đầu, có cảm giác tùy tâm sở dục, có thể lựa chọn những thứ cần thiết để nhớ, hoàn toàn không có vấn đề gì thừa thãi.

    Nhờ vậy, Nguyễn Vĩnh cũng được hưởng lợi ích từ việc này, hắn đạt được trí nhớ siêu phàm của Lương Ngọc Vĩnh, cũng từ đó hiểu ra pháp tắc của thế giới này.

    Nơi đây được gọi là Nhãn Tinh Cầu, chính là tinh cầu mà Hồng Xà Vương đã từng nói với hắn.

    Ở nơi này có rất nhiều chuyện kì lạ mà khoa học Trái Đất không thể lí giải được.

    Người tu luyện nơi này được chia làm chín cấp bậc từ thấp đến cao, lần lượt là: Bạch Nhãn, Ngân Nhãn, Lam Nhãn, Kim Nhãn, Lục Nhãn, Hồng Nhãn, Tử Nhãn, Viêm Nhãn, Hắc Nhãn.Trong đó mỗi cấp bậc đều phân ra sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh phong.

    Sở dĩ có cấp bậc như vậy là do Thiên Quân thần long đặt ra, người này thật sự rất lợi hại. Lúc hắn đạt tới đỉnh phong long hình hợp nhất đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa dẫn đến sự thay đổi gần như toàn bộ tu chân giới ở Nhãn Tinh Cầu.

    Thiên Quân thần long dùng thần lực của bản thân chiết xuất tất cả linh khí trong trời đất và tống khứ chúng ra khỏi tinh cầu, tiếp đó hắn hạ cấm chế để những linh khí này không trở lại tinh cầu được nữa, chỉ để lại một loại khí duy nhất là Cửu Long thuần dương chi khí. Cũng nhờ vậy, người tu luyện nơi này mới có linh khí tinh thuần để thổ nạp, giúp tốc độ tấn thăng đề cao lên rất nhiều lần so với linh khí hỗn tạp trước đây.

    Cửu Long thuần dương chi khí là chín loại khí tinh thuần nhất trong trời đất phân biệt ra chín loại màu sắc khác nhau tương ứng với chín cấp bậc tu luyện.

    Một khi tu sĩ hấp thu được cả chín loại khí này tức là tu vi của họ đã đạt đến trình độ viên mãn, được xem như chí tôn cao cao tại thượng không người sánh kịp.

    Tuy nhiên quá trình tu luyện rất gian truân, theo kí ức Lương Ngọc Thế để lại thì hầu như chưa ai đạt đến cấp bậc đó, ngoại trừ con người làm nên truyền thuyết kia – Thiên Quân thần long.

    Bất quá theo người nơi này, chỉ cần cao thủ Kim Nhãn đỉnh phong là đủ để hô mưa gọi gió, trở thành trụ cột của các đại gia tộc.

    Đạt tới cấp bậc Hồng Nhãn có thể coi trời bằng vung, có thể làm chủ một đại gia tộc, cũng có thể sáng lập ra gia tộc, môn phái của riêng mình mà không sợ bị tiêu diệt.

    Còn các cao thủ cấp bậc cao hơn nữa thì hầu như không thấy xuất hiện, có thể là cao thủ lánh đời, có thể là tọa trấn tại các siêu cấp thế gia… hoặc có thể hoàn toàn không có ai đạt đến trình độ đó.

    Đại bá của Lương Ngọc Thế - trang chủ Lương Ngọc sơn trang hiện thời chính là cao thủ Hồng Nhãn cao giai người người kính ngưỡng, cũng nhờ vậy, Lương Ngọc sơn trang mới đứng vững trên tinh cầu nhiều năm nay, là một siêu cấp thế gia có căn cơ vững chắc.
    Sau khi biết được quy luật phân chia của thế giới này, Nguyễn Vĩnh tấm tắc không thôi, cũng thầm mong có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết ấy, nhưng hắn biết đó chỉ là mơ mộng hão huyền, Thiên Quân thần long đã sống cách đây mấy trăm vạn năm, làm gì còn sống để mà gặp người, mà nếu còn sống thì cũng chẳng đến phiên hắn.

    Trừ khi… hắn cũng trở thành người đứng đầu thế giới thì may ra.

    Suy nghĩ ấy chợt lóe qua nhưng Nguyễn Vĩnh vội vàng dập nó đi, đúng là ngủ chưa đủ nên nói mớ, hắn rủa thầm mà không biết rằng, có một ngày, suy nghĩ này sẽ bùng cháy thiêu đốt khát vọng trở thành cường giả của hắn.
    **********************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 09:02.

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CỬU LONG NGẠO THẾ



    Chương 8: Phế vật.



    Nằm dưỡng thương nhiều ngày tại căn phòng tồi tàn, hàng ngày đều có Nhâm lão đưa thức ăn tới, lại giúp hắn thay băng vết thương, thương thế Nguyễn Vĩnh ngày càng tốt hơn, hôm nay đã có thể đứng lên đi lại được.

    Nguyễn Vĩnh rất cảm kích Nhâm lão, người đầu tiên tại thế giới này luôn quan tâm, chăm sóc hắn, dù biết đó là dành cho Lương Ngọc Thế, bất quá bây giờ hắn chính là Lương Ngọc Thế nên chuyện đó không đáng nhắc đến.

    Nhâm lão nói thật may dạo này Nhị trang chủ phu nhân bận lo tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu cho con trai bà ta là Tam thiếu gia Lương Ngọc Vân nên không tìm Nguyễn Vĩnh gây phiền phức nữa.

    Sức khỏe tốt, đi lại dễ dàng làm Nguyễn Vĩnh dần có cảm giác ở trong căn phòng này thật buồn chán, cả ngày phải đối mặt với bốn vách tường thì chẳng khác nào ngồi tù, vì thế hắn quyết định ra ngoài đi dạo, dù sao hắn cũng là Lục thiếu gia của Lương Ngọc sơn trang, ai dám cản hắn.

    Ra khỏi phòng là một mảnh rừng cây mênh mông bát ngát, gió thổi vào mặt mang theo hương gỗ thoang thoảng làm hắn thấy thoải mái vô cùng.

    Dựa theo trí nhớ cũ, Nguyễn Vĩnh tìm đường ra khỏi rừng cây. Đi lâu đến nỗi phải thở dốc hắn mới loáng thoáng nghe tiềng người nói, đã gần tới sài phòng của hạ nhân trong phủ, Nguyễn Vĩnh mừng thầm, cuối cùng cũng ra được, người không biết còn tưởng hắn muốn ở ẩn ấy chứ.

    Mà thật vậy, Nhị trang chủ phu nhân vì muốn cách ly Lương Ngọc Thế ra khỏi mọi người nên đưa hắn tới nơi này, nói hắn muốn sống một mình, không muốn người khác quấy rầy. Lương Ngọc Đằng cũng tin lời bà ta, còn ra lệnh không cho ai đến làm phiền hắn, đâu ngờ rằng việc này càng tạo điều kiện cho bà ta hành hạ cháu trai mình.Bất quá dù là dòng chính nhưng chỉ là một tên ăn không ngồi rồi nên cao tầng Lương Ngọc sơn trang cũng không quá để ý.

    Đi đến sài phòng, cảm thấy không có gì đáng xem nên Nguyễn Vĩnh quyết định đi xa hơn nữa.

    Sơn trang rất rộng, có nhiều tiểu viện, vườn hoa, lương đình nghỉ mát. Trên đường đi hắn cũng gặp nhiều hạ nhân nhưng kẻ nào nhìn thấy hắn cũng chỉ hô một tiếng “Lục thiếu gia” cho có lệ rồi nhanh chóng đi qua, mặc kệ hắn có hay không phản ứng.

    Nguyễn Vĩnh cũng không để bụng chuyện này, dù sao đối với một tên phế vật bị câm, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt “mọi chuyện đều không liên quan đến ta” thì dù là thiếu gia đi chăng nữa cũng khó nhận được sự tôn trọng của người khác.

    Đang đi, Nguyễn Vĩnh đột nhiên nghe được tiếng kình phong vang lên, không phải một mà là rất nhiều làm hắn nảy sinh hiếu kì, biết người tu luyện ở thế giới này rất lợi hại nhưng chưa được thấy tận mắt bao giờ nên Nguyễn Vĩnh quyết định lại gần xem xét.

    Vừa đến nơi, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì một luồng kình phong phá không đánh thẳng vào nơi hắn đang đứng. Vĩnh đại thiếu gia dù sao cũng tập Vovinam từ nhỏ nên phản ứng rất nhanh, hắn hai chân phát lực nhanh chóng phóng ra khỏi chỗ mình đứng, vừa may tránh được một kiếp.

    Nơi không may đó cây cỏ đều bị tan thành tro bụi. Nguyễn Vĩnh nhìn mà lạnh cả sống lưng, thật muốn chửi ầm lên: là tên nào rảnh như vậy chứ, ở không không có chuyện gì làm muốn mưu sát bổn thiếu gia à?

    Cơn giận vừa định bùng phát chợt Nguyễn Vĩnh cảm thấy có gì không ổn, đưa mắt nhìn về phía trước thì phát hiện có nhiều người cũng đang nhìn hắn với đủ loại ánh mắt: có xem thường, có khinh bỉ, có thương hại, có ngạc nhiên… còn nhiều loại cảm xúc khác mà hắn không hiểu lắm bao vây lấy hắn.

    Chợt nghe “sưu” một tiếng, sau đó ngực Nguyễn Vĩnh nhói lên khó chịu làm hắn ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.
    Nhìn lại thì thấy một tên thiếu niên vận bạch y, là một màu trắng tinh thuần không nhiễm chút bụi, tóc đen dài tùy ý tung bay, mày kiếm anh tuấn, mắt phượng hẹp dài, mũi thẳng, bạc môi mỉm cười khinh thường nhìn Nguyễn Vĩnh.

    Là hắn vừa ra tay. Nguyễn Vĩnh đưa ra kết luận.

    Chưa đợi Nguyễn Vĩnh phản ứng thì thiếu niên đã lên tiếng :
    - Tưởng là ai, hóa ra là Thất đại thiếu gia của chúng ta. Sao rồi ? Ngươi không tiếp tục « ẩn cư », chạy đến đây làm gì ?

    Khi nhắc đến hai từ « ẩn cư », thiếu niên cố ý nhấn mạnh lại kéo dài thanh âm làm người xung quanh bật cười, còn Nguyễn Vĩnh lại tức đến muốn hộc máu thêm lần nữa. Là tên Lương Ngọc Thế kia làm, vì sao bắt hắn phải chịu đựng chứ ?

    Nguyễn Vĩnh trừng mắt nhìn thiếu niên làm hắn bất chợt rùng mình, có sảm giác như trước mặt mình là một con dã thú bị thương, nhưng dù bị thương vẫn tỏa ra khí chất cao ngạo, khinh thị làm cho bất cứ ai cũng không dám lại gần.

    Chợt nhận ra ý nghĩ của mình có bao nhiêu hoang đường, thiếu niên lắc mạnh đầu dẹp bỏ nó qua một bên, tiếp tục châm chọc Nguyễn Vĩnh :
    - Thế nào ? Ta nói không đúng à ? Còn trừng mắt nhìn ta ? Tên phế vật, xem ra ngươi chán sống rồi.

    Nói rồi thiếu niên định động thủ thì bị một người ngăn lại.
    - Được rồi, Nhị đệ, đừng có làm quá, dù sao hắn cũng là đệ đệ của chúng ta.

    Đó là một thiếu niên vận lam y, trên người toát ra khí chất trầm ổn, tuy không anh tuấn như thiếu niên kia nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác an toàn, muốn dựa dẫm - Đại thiếu gia của Lương Ngọc sơn trang – Lương Ngọc Kỳ.

    Nhị thiếu gia Lương Ngọc Phong nghe đại ca mình nói vậy cũng ngừng tay, nhưng lại tiếp tục khiêu khích :
    - Hừ, ai có đệ đệ như hắn chứ ? Một tên câm chỉ biết ăn rồi ngủ, sống chỉ sỉ nhục dòng tộc, thà hắn cứ chết quách đi cho rồi.

    Bên này Nguyễn Vĩnh nghe Lương Ngọc Phong cứ một câu phế vật, hai câu phế vật đã muốn nỗi khùng lên, đường đường Vĩnh tam thiếu được công nhận như một thiên tài Vovinam làm sao chịu nỗi bị khinh thị như vậy chứ, còn đang do dự không biết có nên đập cho hắn một trận hay không thì lại có tên chán sống khác lên tiếng :
    - Đại ca, đệ thấy nhị ca nói đúng đó, tên này cũng xứng xưng huynh gọi đệ với chúng ta sao ? Ta thấy hắn so với con chó còn tệ hại hơn, ích ra chó còn biết sủa, mà hắn, ngay cả sủa cũng không xong.

    Người nói là Lương Ngọc Hải, Tứ ca của Lương Ngọc Thế, nghe hắn nói, tất cả những người xung quanh đều cười ra tiếng, nhìn Nguyễn Vĩnh với ánh mắt khinh thường làm hắn triệt để nổi khùng, cố kị quái gì chứ, dù sao lão tử cũng quen chịu đòn rồi, hôm nay ta quyết sống mái với các ngươi một phen.
    **********************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 09:06.

  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CỬU LONG NGẠO THẾ



    Chương 9: Các ngươi không xứng.

    Từng áng mây trắng trôi nhanh về phía cuối chân trời. Trên cao, mặt trời đang tỏa ánh nắng ấm áp để xua tan cái lạnh trong một ngày đẹp trời hiếm hoi. Tuyết đã ngừng rơi từ rất lâu nhưng từng lớp tuyết dày vẫn phủ trắng vạn vật như thách thức ánh mặt trời thiêu đốt chúng. Trong một sân tập rộng lớn, ngoài cuộc chiến ngấm ngầm của tự nhiên, có một cuộc chiến khác cũng đang chuẩn bị bùng nổ.

    Lương Ngọc Kỳ cảm thấy Lục đệ của mình hôm nay có vẻ gì đó rất khác với mọi ngày nhưng lại không thể nói rõ là khác ở chỗ nào, có lẽ là biểu tình giận dữ, cũng có lẽ là cái trừng mắt khuất nhục cùng không cam lòng… đã rất lâu rồi hắn không còn nhìn thấy những biến hóa trên khuôn mặt ấy.

    Nguyễn Vĩnh nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương những kẻ này, ngay cả những tên không thuộc dòng chính cũng có thể cười nhạo hắn, quả thật là chán sống.

    Hắn nhận ra trong đám người này, lợi hại nhất là ba huynh đệ Kỳ, Phong, Hải, không vì cái gì cả, chỉ là trực giác nói cho hắn biết. Võ giả luôn tin vào trực giác của bản thân.

    Mà quả thật trực giác của Nguyễn Vĩnh không sai, trong đám con cháu đang tu luyện, chỉ có Lương Ngọc Kỳ đã đạt đến cảnh giới Lam Nhãn đỉnh phong, tùy thời có thể đánh sâu vào bình chướng, đột phá trở thành Kim Nhãn cao thủ, được xem như đệ nhất thiên tài trong thế hệ trẻ của sơn trang, Lương Ngọc Phong đang ở cảnh giới Lam Nhãn cao giai, Lương Ngọc Hải là Lam Nhãn sơ giai, đều là trọng điểm bồi dưỡng của cao tầng Lương Ngọc sơn trang, những người còn lại đều là Bạch Nhãn từ sơ giai đến đỉnh phong.

    Dù nóng giận nhưng Nguyễn Vĩnh vẫn không đánh mất lí trí, nếu đánh nhau cũng phải lựa những tên yếu nhất mà đánh, đó mới là vương đạo.

    Nghĩ là làm, không đợi bọn người kia kịp phản ứng,lấy tốc độ nhanh nhất có thể, Nguyễn Vĩnh lao vào tên đứng gần hắn nhất, bắt đầu tả xung hữu đột.

    Sự thật chứng minh Vĩnh đại thiếu dù không hấp thu được Cửu Long thuần dương chi khí nhưng quyền đấm cước đá thì lại không thua ai.
    Ra một đòn đá xoắn, Nguyễn Vĩnh tung ra hai cước lấy đà nâng người lên quất mạnh chân vào má trái của tên bàng chi còn đang cười làm hắn té mạnh xuống đất, má xưng lên như trái banh. Tiếp đó, Nguyễn Vĩnh giơ tay lên, phang mạnh vào cổ tên đứng bên cạnh, nhưng tên này phản ứng nhanh đỡ đươc. Bất quá nếu chỉ có vậy thì quá hạ thấp tài năng của Vĩnh đại thiếu, hắn giữ vững trọng tâm đá thẳng vào hạ bộ tên kia làm hắn ngã lăng quay kêu oai oái.

    Lần lượt tùng tên một bị hạ gục, khi mấy huynh đệ Lương Ngọc Kỳ nhận ra chuyện gì thì những tên còn lại đều đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.
    - Ngươi… ngươi…

    Người phản ứng đầu tiên là Lương Ngọc Phong chỉ vào mặt Nguyễn Vĩnh nhưng không biết nói cái gì, hắn nằm mơ cũng không ngờ Lương Ngọc Thế lại lợi hại như vậy.

    Tuy nhiên việc này cũng không quá bất ngờ, Nguyễn Vĩnh được xem là thiên tài Vovinam, tập võ từ nhỏ, còn những tên kia dù đã đạt tới Bạch Nhãn nhưng đây là cấp bậc cơ bản nhất, chỉ cần khổ luyện là có thể tấn thăng, chỉ có thiên tài như ba huynh đệ dòng chính mới vượt qua được bình cảnh trước hai mươi tuổi.

    Bất quá Vĩnh đại thiếu cũng không dám khinh thường, hắn đã lựa chọn những điểm chết để xuống tay mới đạt được hiệu quả như vậy, chưa kể cái thân thể này quá yếu, lại chưa trưởng thành làm hắn đánh xong đã mệt đến thở dốc, thầm oán trong lòng: “Mấy tên chết tiệt này đánh… thật là đau tay”.

    Tuy vậy, bề ngoài hắn vẫn làm ra vẻ không có gì, khinh thường nhìn cái tên đang nói lắp kia:
    - Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi bị thần kinh à?

    Nguyễn Vĩnh mở miệng mắng làm những người khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh kia tiếp tục sửng sốt, lần này người mở miệng trước là Lương Ngọc Kỳ:
    - Ngươi kỳ thật không bị câm?

    Là một câu hỏi nhưng mang ngữ khí khẳng định.

    Nguyễn Vĩnh hừ lạnh một tiếng.
    - Ta chưa bao giờ thừa nhận mình câm.

    - Nhưng ngươi cũng chưa từng mở miệng nói chuyện trước mặt bọn ta.
    Lương Ngọc Hải phản bác.

    - Đó là bởi vì… các, ngươi, không, xứng.
    - Ngươi…

    Trán Lương Ngọc Phong cùng Lương Ngọc Hải nổi gân xanh, tức giận đến á khẩu. Lần đầu tiên trong cuộc đời bọn hắn mới chịu cảm giác bị sỉ nhục như vậy, đã thế người sỉ nhục bọn hắn lại là một tên phế vật chưa bao giờ mở miệng. Nói không tức giận căn bản là gạt người.
    Đại ca Lương Ngọc Kỳ lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt đầy linh động của Lương Ngọc Thế, miệng hơi nhếch lên nhưng không ai nhìn thấy.
    - Nếu đã vậy tại sao hôm nay Lục đệ lại nói chuyện với chúng ta, Đại ca ta đây thật là vinh dự nha.

    Nguyễn Vĩnh cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không thể lý giải được, thầm nghĩ mình quá nhại cảm.
    - Hừ, đó là do hôm nay tâm tình ta tốt.
    - Ồ, phải không?

    Lương Ngọc Kỳ cười nhạt nhìn Nguyễn Vĩnh, dự cảm bất hảo lại một lần nữa bao lấy hắn.
    - Nhị đệ, trong môn quy của sơn trang, tự ý tấn công sư huynh đệ phải chịu tội gì?

    Nghe Đại ca nói vậy, Lương Ngọc Phong nở nụ cười khoái trá.
    - Cái đó còn tùy thương thế của người bị tấn công, để đệ xem… ừm, bị thương không nặng nhưng đến tám người… theo môn quy phải bị đánh năm mươi trượng, sao chép chín loại chiến kỹ cơ sở, mỗi loại hai trăm bản.
    - Ừ, vậy thì…

    Lương Ngọc Kỳ vưa nói vừa nhìn Nguyễn Vĩnh làm hắn dựng tóc gáy. Hắn chỉ vào Lương Ngọc Phong hét lên:
    - Khoan đã, hắn lúc nãy cũng đánh ta bị thương, sao các ngươi không truy cứu.

    Nghe vậy, Lương Ngọc Hải cười nhạt.
    - Chúng ta ở đây không ai thấy Nhị ca đả thương ngươi cả, rõ ràng là ngươi tự mình trượt té cơ mà.

    Sau khi hắn nói, tất cả những người còn lại, bao gồm những tên bị Nguyễn Vĩnh đánh đã đứng lên đều đồng loạt gật đầu.
    - Các ngươi…

    Nguyễn Vĩnh tức đến nỗi phồng mang trợn mắt nhưng vô ích, người ta đông hơn, mình hắn nói sao lại chứ.

    Giận quá hóa cười, Nguyễn Vĩnh hừ lạnh một tiếng:
    - Tốt lắm, các ngươi rõ ràng là đổi trắng thay đen. Ngươi là Đại ca - hắn chỉ vào Lương Ngọc Kỳ - ta muốn biết vì sao ngươi giúp bọn họ ức hiếp ta?

    Lương Ngọc Kỳ nhìn Nguyễn Vĩnh, lạnh nhạt trả lời:
    - Trong thế giới chúng ta có một câu nói rất hay: Quy luật của kẻ yếu… không có nguyên nhân, chỉ có tuân thủ.

    Nghe được điều mình muốn biết, Nguyễn Vĩnh cười ra tiếng:
    - Ha ha ha… nói hay lắm… kẻ yếu… không có nguyên nhân, chỉ có tuân thủ… ta sẽ ghi nhớ câu nói này.

    Nói rồi hắn nắm tay lại thành quyền lao nhanh về phía Lương Ngọc Kỳ. Thấy vậy, Lương Ngọc Hải hừ lạnh một tiếng.
    - Không biết lượng sức.

    Chỉ thấy tay Lương Ngọc Hải huy vũ trong không trung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, sau đó, một luồng lam sắc quang mang đánh về phía Nguyễn Vĩnh làm hắn chấn động, văng ra sau dội mạnh vào gốc cây rồi rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
    Nhìn Nguyễn Vĩnh bị thương, Lương Ngọc Kỳ thoáng nhíu mày rồi phất phất tay ra lệnh:
    - Đưa hắn đi chịu phạt, giảm xuống hai mươi trượng.
    - Dạ.

    Hai người trong đó đi lên nâng Nguyễn Vĩnh dậy, lôi đi.
    **************************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 09:09.

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định




    CỬU LONG NGẠO THẾ



    Chương 10: Chín chiến kỹ cơ sở.

    Quay về đến phòng mình, Nguyễn Vĩnh ê ẩm toàn thân, lưng hắn vẫn còn in rõ những vết máu do bị đánh, đau đến nhe răng trợn mắt. Trước khi lê thân ra khỏi Hình Đường, có một tên ném cho hắn chín quyển chiến kỹ cùng giấy bút, bảo hắn sau khi chép xong thì đem đến Tàng Thư Các nộp phạt , sau đó mặc kệ hắn xoay người bỏ đi.

    Nhâm lão đang ở trong phòng chờ Nguyễn Vĩnh, vừa nhìn lấy hắn đã lập tức hỏi han:
    - Tiểu thiếu gia, cậu đi đâu từ sáng đến giờ vậy? A… cậu bị thương… Có phải hay không Nhị trang chủ phu nhân lại đánh đập cậu? Hừ, ta cứ nghĩ bà ấy hẳn là rất bận rộn, sao lại…
    - Nhâm lão bá.

    Không kiên nhẫn nghe Nhâm lão cào nhào, Nguyễn Vĩnh than nhẹ một tiếng.
    - A? Có lão nô.
    - Ngươi giúp ta băng bó vết thương rồi quay về nghĩ ngơi đi. Ta mệt rồi.
    - Vâng.

    Sau khi Nhâm lão rời đi, Nguyễn Vĩnh nằm sấp trên đống rơm nhớ lại những việc vừa xảy ra, cảm xúc nhất thời trở nên hỗn độn.
    Sau một hồi lâu, hắn cười lạnh một tiếng, đây xem như một bài học vào đời vậy, Lương Ngọc Kỳ, ngươi nói rất hay, kẻ yếu không có nguyên nhân, chỉ có tuân thủ, nếu đã vậy, ta… Nguyễn Vĩnh… không, là Lương Ngọc Thế thề với trời, vĩnh viễn sẽ không để bất kì kẻ nào dám nói với ta câu đó một lần nữa, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh thế giới mà nhìn xuống các ngươi.

    -----------------------------------------------------------------

    Buổi sáng, sau khi xác định lưng mình không còn chảy máu nữa, Nguyễn Vĩnh khó khăn đứng dậy từ đống rơm, ăn thức ăn Nhâm lão đem đến, lại đợi thay băng xong, hắn nhanh chóng đuổi khéo lão đi làm việc.

    Cầm lấy những quyển chiến kỹ bị buộc phải chép, Nguyễn Vĩnh bắt đầu nghiên cứu chúng. Hôm qua, hắn đã ngộ ra được một điều, thế giới này chỉ kính ngưỡng cường giả, cho dù là Hoàng đế vẫn có thể bị xem thường, vì thế, muốn để người khác đặt bản thân vào mắt, chỉ có cách chịu khó khổ luyện.

    Cầm quyển đầu tiên lên xem, trên bìa sách viết ba chữ to “Bạch hoàng khí”, các quyển sau đó cũng có tên phân biệt ra Lam, Ngân, Kim, Lục, Hồng, Tử, Viêm, Hắc Hoàng Khí.

    Nói thật, Vĩnh đại thiếu đối với ngôn ngữ nơi này dốt đặc cán mai, nhưng nhờ vào sự kế thừa kí ức, hắn đã có nhận thức nhất định về loại ngôn ngữ này, nếu không, chắc chắn hắn khóc không ra nước mắt.

    Quyển chiến kỹ này giới thiệu một cách tỉ mỉ phương pháp hấp thu Cửu Long thuần dương chi khí, cùng với đó là một số loại võ công cơ sở tương đối đơn giản.

    Bỏ qua mấy thứ võ mèo quào ấy, Nguyễn Vĩnh cho rằng chúng không bằng một góc của Vovinam, hắn kiên nhẫn nghiên cứu cách thổ nạp thuần dương khí.

    Sau khi bảo đảm không có gì sai sót bằng cách chép mỗi quyển hai trăm lần, sẵn tiện coi như dùng để nộp phạt, Nguyễn Vĩnh tốn một ngày thời gian mới bằt đầu khoanh chân ngồi xuống luyện công. Trước đó hắn đã dặn Nhâm lão hôm nay không cần đến đưa cơm nên sẽ không bị ai quấy rầy.

    Trong “Bạch Hoàng Khí” có một phần ghi chú mà các quyển còn lại không có, trong đó ghi rõ nếu muốn hấp thu Cửu Long thuần dương chi khí phải mở ra chín động khẩu bên trong đan điền, nếu như thiếu dù chỉ một cái thì thành tựu cao nhất của võ giả cùng lắm chỉ đạt đến Lam Nhãn, vậy mới thấy tâm pháp tu luyện có tầm quan trọng khôn lường.

    Sau khi mở ra chín động khẩu, mỗi động sẽ chứa một lượng nhỏ thuần dương khí được xem như bổn mạng chi khí của võ giả. Tiếp đến, từ từ hấp thu thuần dương khí có chọn lọc, đợi đến khi động khẩu đạt đến viên mãn võ giả sẽ phá vỡ bình chướng, tấn thăng lên cấp cao hơn, việc tu luyện cứ thế cho đến khi đan điền được lấp đầy.

    Ngoài ra trong quá trình tu luyện, võ giả có thể học thêm các loại chiến kỹ cao cấp khác để tạo đà cho họ trùng kích bình cảnh.

    Tuy nhiên, nói thì dễ, làm lại vô cùng khó, bằng chứng là Nguyễn Vĩnh khoanh chân ngồi suốt đêm làm theo khẩu quyết bên trong chiến kỹ mà đan điền chẳng chút phản ứng, hắn đã muốn chửi ầm lên, con mẹ nó, thật… muốn thử thách kiên nhẫn của ta mà.

    Nguyễn Vĩnh buồn bực đứng lên đi đi lại lại trong phòng suy ngẫm. Thật khó hiểu, rõ ràng hắn đã làm đúng theo trong sách, sai ở chỗ nào chứ. Lúc nãy, có đôi khi hắn cảm nhận được một luồng khí ấm trôi nổi trong đan điền nhưng lại vô cùng mơ hồ, như có như không, nếu là người khác chưa chắc đã phát hiện ra.

    Tự hỏi nữa ngày, Nguyễn Vĩnh đành từ bỏ việc giải thích, không phải hắn không đủ kiên nhẫn mà là đối với việc mình chưa bao giờ nhận thức, kiên nhẫn mấy cũng vô dụng. Nếu có cao nhân chỉ điểm thì tốt rồi, Nguyễn Vĩnh thở dài một tiếng, lại khoanh chân ngồi xuống tiếp tục tu luyện.

    Sáng sớm, những cơn gió mùa đông mang theo từng bông tuyết rơi nhẹ trên nền đất, rừng cây được phủ lên một màu trắng tinh thuần càng tôn thêm vẻ thần thánh. Những bông tuyết tự do tung bay trên nền trời đem đến cho người khác một cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.

    Đứng trước cửa phòng nhìn tuyết, Nguyễn Vĩnh ngây ra, hình như hắn vừa hiểu ra điều gì đó nhưng lại không thể nắm bắt được.
    Đưa tay ra hứng một bông tuyết bay loạn về phía mình, Nguyễn Vĩnh ngốc lăng nhìn lòng bàn tay. Nơi hắn sống chưa từng có tuyết, hắn cũng chưa bao giờ ngắm tuyết rơi ở ngoài đời, cũng chưa bao giờ chạm vào chúng, cảm giác… là lạ.
    - Tiểu thiếu gia, sao cậu lại ra ngoài này, ở đây rất lạnh, cậu lại đang bị thương, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.

    Nghe giọng nói quan thuộc, Nguyễn Vĩnh ngẩng đầu lên thì thấy Nhâm lão đang đi về phía mình, cảm giác vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất như chưa bao giờ xuất hiện, càng kỳ lại là không hiểu sao hắn có chút tiếc nuối, tại sao hắn lại cảm thấy mình vừa đánh mất một thứ gì rất quan trọng, nhưng đó là thứ gì, hắn cũng không hiểu rõ.

    Nhâm lão thấy Lục thiếu gia thất thần nhìn mình tưởng là hắn thật sự bệnh liền kéo hắn vào trong phòng. Được rồi, lão thừa nhận trong phòng so với bên ngoài cũng không khác biệt là mấy nhưng… có còn hơn không.

    Nhìn Lục thiếu gia không chút nào có dấu hiệu mở miệng, Nhâm lão đành mặc kệ hắn, để thực hạp xuống giúp hắn thay băng vết thương rồi đứng lên định đi ra ngoài lấy nước. Nhưng vừa đi được mấy bước thì đạp phải một vật gì đó tròn tròn làm lão ngã lăng quay.
    - A…

    Nghe tiếng kêu của Nhâm lão làm Nguyễn Vĩnh hồi thần, quay qua nhìn thì thấy lão đang “bày tỏ tình yêu” với mặt đất, không khỏi bật cười, hắn tiến lên đỡ lão dậy:
    - Nhâm lão bá, đi đường nên cẩn thận một chút chứ… bá có bị thương không?
    - Lục thiếu gia, lão nô không sao. Lúc nãy đang đi thì giẫm phải cục đá nên mới trượt té… Di?

    Nhâm lão nói được một nữ thì dừng lại, nhìn “cục đá” kia, sau đó lại quay qua nhìn Nguyễn Vĩnh như sợ hắn ăn tươi nuốt sống lão. Nguyễn Vĩnh cũng tò mò nhìn theo. Đây là…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 09:11.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status