TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 35

Chủ đề: [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

  1. #11
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Ngoài trời, tuyết vẫn rơi như vô tình, như thách thức, không có dấu hiệu ngừng lại. Trong căn phòng nhỏ tồi tàn lại là một không khí yên lặng đến đáng sợ. Nguyễn Vĩnh cúi người xuống nhặt lên “cục đá” mà Nhâm lão nói. Nhâm lão nhìn hành động của Lục thiếu gia thì sợ đến run chân, đó là bảo vật của thiếu gia, vậy mà mình lại đạp lên nó… càng nghĩ Nhâm lão càng thấy bản thân thật quá đáng, vò đầu bứt… râu không biết phải làm sao, hồn nhiên không nhận ra bộ râu lão nâng niu đang từng chút bị hủy hoại.

    Ở bên này, Nguyễn Vĩnh không hề biết Nhâm lão nghĩ gì, hắn đang bận quan sát, đây không phải đá, rõ ràng là trứng, nhưng sao lại có quả trứng khổng lồ như vậy, trứng đà điểu cũng không to bằng, nếu luộc ăn… Càng nghĩ càng thèm, Nguyễn Vĩnh quay qua định kêu Nhâm lão luộc giúp thì thấy lão đang không chút thương tiếc bứt râu mình, còn hồn lại đang lạc vào cõi thần tiên nào, không khỏi có chút buồn cười, ho nhẹ một tiếng:

    - Khụ… Nhâm lão bá.

    - A? Tiểu thiếu gia gọi lão nô có… Ui, sao lại đau như vậy… trời ơi… râu của ta… ô… ô… ô… râu của ta, là tên khốn nào bứt…

    Nhìn lão già đã trên sáu mươi khóc như một đứa trẻ, lại còn không ngừng mắng chửi bản thân, Nguyễn Vĩnh co giật khóe miệng, đưa tay vuốt mũi cười khổ.

    Sao lại giống lão cha như vậy?
    A… Không biết giờ này ông ấy ra sao nhỉ? Khi biết mình đã chết, ông ấy sẽ như thế nào, có giống như ông thường nói không?

    Lúc Nguyễn Vĩnh chọc cha hắn giận, ông mắng chửi nhiều ít thế nào không biết nhưng nhất định không thiếu câu:
    “Nếu mày chết tao nhất định đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm mặc kệ Nhà nước có cấm hay không…”

    Nghĩ đến đó Nguyễn Vĩnh phì cười: “Cha à, vậy nếu con chết thật không phải cha sẽ vô tù bóc lịch hay sao, con không nỡ đâu nha.”

    Đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng, miệng cười nhưng tâm không cười nỗi, hắn… thật sự đã đi rất xa rồi nhưng… có thể buông bỏ được sao? Mười sáu năm ở nơi đó có thể như một giấc mộng đẹp, tỉnh rồi sẽ không còn vương vấn hay sau? Hắn thừa nhận, hắn không làm được, đến giờ, hắn vẫn tin mình là Nguyễn Vĩnh, không phải Lương Ngọc Thế, không phải Lục thiếu gia của Lương Ngọc sơn trang, nơi đây không có ấm áp hắn cần, không có nụ cười hắn muốn thấy, không có sự an toàn hắn khát khao… nhưng… hắn có thể lừa mình đến bao giờ… hắn không biết…
    Nhâm lão cảm nhận được bầu không khí có chút khác thường, quay sang nhìn Lục thiếu gia, thấy được trên khuôn mặt non nớt đó là ưu thương vô hạn, một nỗi đau toát ra từ tâm hồn, dáng vẻ ấy… ẩn chứa một sự cô đơn lớn lao… hình bóng ấy… như là tùy thời tùy khắc sẽ biến mất… Thiếu gia… lại nhớ phu nhân rồi.Nhâm lão thở dài trong lòng, muốn kéo thiếu gia ra khỏi tịch mịch bèn lên tiếng gọi:

    - Tiểu thiếu gia…

    - Đừng gọi ta như vậy.

    Nghe Nguyễn Vĩnh quát lớn làm Nhâm lão sững sờ, Nguyễn Vĩnh cũng sững sờ, vuốt mũi cười gượng, nhẹ giọng nói :

    - Xin lỗi, Nhâm lão bá, ta mệt rồi, muốn nghĩ ngơi, bá đi làm việc đi, hôm nay không cần đưa cơm cho ta nữa.

    - A ? Vâng, thiếu gia.

    Nhâm lão có chút không muốn nhưng nhìn vẻ kiên quyết của Nguyễn Vĩnh, lão đành ngoan ngoãn đi ra phòng, âm thầm thở dài một tiếng, thiếu gia thật đáng thương.
    Nhìn bóng lưng Nhâm lão, Nguyễn Vĩnh cảm thấy bản thân có chút quá đáng, dù sao ở thế giới này, lão cũng là người duy nhất quan tâm hắn, làm lão buồn hắn cũng không muốn nhưng… đâu phải không muốn là có thể không làm.
    Ngồi thất thần một lúc, Nguyễn Vĩnh chợt nhận ra mình vẫn cầm cái trứng khổng lồ trong tay, làm gì với nó đây ?
    Được rồi, dứt khoát đem luộc ăn vậy, dù sao hắn cũng không thể ấp cho trứng nở, vả lại trứng này để rất lâu rồi, chắc chắn không còn tí sinh cơ, muốn nở là chuyện mơ mộng hão huyền.
    Vì thế, dưới động lực không ngừng thúc đẩy của bao tử, Vĩnh đại thiếu hưng trí bừng bừng vào rừng tìm củi. Người xưa nói không sai «có thực mới vực được đạo», hắn muốn tu luyện thì cũng phải no bụng trước đã.
    -----------------------------------------------------------

    Nhìn quả trứng trong nước sôi không ngừng nhảy loạn, Nguyễn Vĩnh âm thầm nuốt nước miếng, lâu quá, hắn đã đun hơn hai canh giờ nhưng quả trứng không hề có dấu hiệu chín, ngược lại càng lúc hắn càng cảm thấy không ổn, trứng bình thường khi luộc cũng sẽ nhảy loạn như vậy sao ? Bất quá hắn cũng không để ý, Vĩnh thiếu gia chưa bao giời luộc trứng, làm sao biết khi luộc sẽ có hiện tượng gì. Nhưng… hắn thề với trời, chắc chắn trứng bình thường khi luộc sẽ không phát sáng nha. Đây… là sao ?

    Trong nước sôi, quả trứng đang phát ra màu hồng nhàn nhạt, màu hồng đó lại từ từ lan tỏa trong không gian, làm căn phòng tràn ngập một màu sắc thần tiên, nhưng Nguyễn Vĩnh không có tâm tình thưởng thức, hắn cảm thấy làn khói này có chút quen thuộc, lại không nhớ ra là gặp ở đâu.
    Bất quá không đợi Nguyễn Vĩnh kịp suy nghĩ, quả trứng đã từ từ nứt ra, vang lên những tiếng vỡ nhẹ «rắc… rắc… » rồi hoàn toàn vỡ thành hai mảnh, hiện lên hình dáng của một con tiểu hồng xà.

    Thế giới này thật quá điên cuồng rồi, Nguyễn Vĩnh âm thầm gào thét.
    Vì sao ư ? Nếu bạn nhìn thấy tiểu xà nở ra từ trứng ngâm trong nước sôi, bạn sẽ nghĩ gì ? Nếu bạn nhìn thấy tiểu xà đó màu hồng, bạn sẽ phản ứng ra sao ? Và… nếu bạn nhìn thấy tiểu xà đó có hai sừng trên đầu… hỏi thật một câu nhé, bạn có chắc mình còn chưa ngất để nghe câu hỏi này không ?
    Tiểu hồng xà mở to đôi mắt màu phỉ thúy ra, nhìn một lượt xung quanh căn phòng rồi dừng lại trên khuôn mặt sững sờ của Nguyễn Vĩnh, không khỏi có chút thất thố kêu lên :

    - Là ngươi…
    ***********************************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:07.
    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Trong đầu Nguyễn Vĩnh tràn ngập nghi hoặc, rõ ràng tiểu xà này vừa mới nở ra, lại đem đến cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc, phảng phất như cả hai đã cùng nhau đối mặt với một việc mà cả đời khó quên. Đúng vào lúc tiểu xà mở mắt, đồng tử màu phỉ thúy chớp động đối diện với ánh mắt hắn, linh quang chợt lóe, cuối cùng Nguyễn Vĩnh cũng nhớ ra, bất quá không đợi hắn lên tiếng, tiểu xà đã ngay lập tức nhận ra hắn:

    - Là ngươi…

    Nguyễn Vĩnh trợn tròn mắt nhìn. Việc này cũng không thể trách hắn, tiểu xà vừa ra đời đã biết nói chuyện không thể nghi ngờ là việc khiến người khác giật mình, cho dù là ở thế giới kỳ quái này cũng không ngoại lệ. Đã vậy, nó còn tỏ ra rất quen thuộc với Nguyễn Vĩnh, việc này làm hắn vô cúng khó lý giải.
    Đầu tiên, hắn nghĩ tiểu hồng xà này là truyền nhân của lão quái vật ngàn năm kiếp trước hắn gặp, vậy tại sao nó lại tỏ vẻ quen biết hắn? Thứ hai, cho dù hắn hoang đường tin tưởng hồng xà cũng đầu thai theo hắn thì với diện mạo này của hắn, cho dù cha hắn cũng không thể nhận ra con mình được chứ đừng nói con tiểu xà cùng hắn một chút cũng không quan hệ này.
    Tiểu xà nhìn thấy Nguyễn Vĩnh như lạc vào cõi thần tiên nào không khỏi tức giận, trừng hắn một cái rồi cao giọng:

    - Uy, ngươi có nghe ta nói không vậy?

    Nguyễn Vĩnh hồi thần nhìn lại tiểu xà vẫn ở trong nước sôi đung đưa qua lại không khỏi buộc miệng hỏi:

    - Ngươi… không bị luộc chín sao?

    Nghe Nguyễn Vĩnh mở miệng lại thốt ra câu nói ngu ngốc nhất trên đời, tiểu xà nhất thời á khẩu, hồi lâu mới hung hăng mắng:

    - Ngươi mới bị luộc chín, cả nhà ngươi đều bị luộc chín.

    A? Lời thoại này rất quen tai, Nguyễn Vĩnh tiếp tục đưa ra câu hỏi nhưng mang ngữ khí khẳng định:

    - Ngươi là Hồng Xà Vương?

    - Hừ, đương nhiên là ta rồi.

    Hồng Xà Vương khinh thường liếc nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại dưỡng thần, thân hình chìm vào trong nước sôi, không thèm để ý đến tên ngu ngốc kia nữa. Nhưng Nguyễn Vĩnh nào buông tha nó dễ dàng vậy, hắn dùng que củi chọt chọt vào thân thể tiểu xà:

    - Uy, ngươi mau mở mắt, ta có chuyện muốn hỏi.

    Mặc dù kiếp trước hắn tương đối sợ Hồng Xà Vương nhưng khi đó nó là một con đại xà với thân hình khổng lồ cùng uy áp cường đại, tuy nhiên giờ phút này lại khác, bộ dáng Hồng Xà Vương không có gì thay đổi nhưng thân thể lại nhỏ bé đến đáng thương làm hắn có muốn sợ cũng không được.
    Tiểu xà mở mắt ra trừng hắn, không kiên nhẫn đáp:

    - Chuyện gì?

    - Tất cả… ta muốn biết từ đầu tới cuối.

    Hồng xà nghe hắn hỏi, đột nhiên rùng mình như nhớ lại một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, vẻ mặt rất không tình nguyện kể lại.

    Thì ra Hồng Xà Vương là linh thú thuộc Nhãn Tinh Cầu, một linh thú cường đại đã đạt đến cấp bậc Hồng Nhãn đỉnh phong, chuẩn bị trùng kích vào cảnh giới Tử Nhãn đồng thời tấn thăng thành một đầu Thần long. Bất quá có chút khác biệt, Hồng Xà Vương tuy là xà nhưng lại mang một phần huyết mạch Thương long nên việc tấn thăng có lẽ dễ hơn các đầu xà khác, tuy vậy nó vẫn vô cùng lo lắng, từ cổ chí kim chưa có ai thành công tạo cho Hồng Xà áp lực rất lớn. Gần đến lúc đột phá, nó quyết định đi tìm một linh khí chi địa để đề cao tỉ lệ thành công, không ngờ khi nó đi đến hạp cốc kia thì lọt vào một đường hầm không gian kì quái, đưa nó đến một nơi xa lạ.
    Hồng Xà hoáng sợ vô cùng, nó phát hiện đây là một tinh cầu rất khác biệt với nơi nó từng sống, nơi này không có Cửu Long thuần dương chi khí cho nó hấp thu, nếu cứ như vậy, nó biết tu vi của bản thân sẽ bị thụt lùi. Tu luyện tiên pháp đã là một hành động nghịch thiên, ngược với lẽ trời, giống như đi ngược trên dòng thác, không tiến ắt lùi là việc hiển nhiên.
    Hồng Xà không cam lòng nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng nó quyết định bày ra một kết giới ngăn cản nhân loại đi vào, sau đó tiến vào tình trạng ngủ đông ở chính nơi mà nó bị truyền tống đến, hy vọng có một ngày đường hầm không gian kia sẽ mở ra, đưa nó trở về nơi thuộc về bản thân, không nghĩ tới ngủ một giấc đến mấy ngàn năm, thứ mà nó đợi vẫn không xuất hiện.

    Nguyễn Vĩnh nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát rồi mở miệng hỏi :

    - Ngươi đã đạt đến Hồng Nhãn đỉnh phong mà vẫn không thể mở ra đường hầm không gian sao?

    - Hừ, nếu ta làm được thì sẽ không ở nơi đó đợi chết già.

    - Vậy ai mới có khả năng đó?

    Hồng Xà im lặng không nói gì, cho đến khi Nguyễn Vĩnh nghĩ nó sẽ không trả lời thì giọng nói lại vang lên :

    - Ta nghĩ, có khả năng mở ra chỉ có một người duy nhất – Thiên Quân thần long.

    - Thiên Quân thần long? Lão nhân gia đó mở đường hầm không gian đến Trái Đất làm gì chứ? Không lẽ muốn xâm chiếm nó sao?
    Nguyễn Vĩnh biến sắc hỏi.

    - Ta làm sao biết được, bất quá nếu người đó muốn thì Trái Đất của ngươi đã bị chiếm lâu rồi, còn an nhàn như bây giờ sao?
    Nghe Hồng Xà nói, Nguyễn Vĩnh mới thoáng yên tâm lại nhưng nghi vấn lại càng sâu :

    - Nói như vậy, tên giết ta và ngươi chắc chắn cũng từ nơi này đến. Kì quái, chúng ta có cừu oán sâu nặng với hắn sao?

    - Ngươi đúng là tên ngốc, không phải cừu hận mà là lòng tham, có lẽ ngươi không biết, Cửu Long Đồ có ý nghĩa ra sao đối với tu luyện giả nơi này. Tên đó chắc chắn là vì Cửu Long Đồ mà ra tay.

    - Còn Trần Huy, hắn có sao không?

    - Chắc là không sao, tên kia cũng chẳng rảnh mà ra tay với một con kiến.

    Ta thì sao? Nguyễn Vĩnh chửi thầm trong lòng nhưng cũng không lên tiếng. Trần Huy không sao là tốt rồi, ít nhất… cha mẹ hắn sẽ không phải đau lòng. Hắn nhìn tiểu xà vẫn đang lượn trong nước sôi, mở miệng nói :

    - Không ngờ ta và ngươi duyên phận lớn đến vậy, đã đầu thai rồi vẫn không thoát khỏi tên xà xui xẻo ngươi… À, mà làm sao ngươi lại nhận ra ta?

    Tiểu xà vô cùng bất mãn với ba từ « xà xui xẻo » của Nguyễn Vĩnh nhưng vẫn lên tiếng trả lời hắn :

    - Ta không biết, vừa nhìn thấy ngươi đột nhiên trong đầu ta lại liên tưởng đến tên nhân loại ngu ngốc trên núi nên buộc miệng nói ra thôi.
    Nguyễn Vĩnh hừ lạnh một tiếng, đúng là tiểu quỷ xà, nói chuyện lúc nào cũng châm chọc hắn. Nghĩ nghĩ, lại không biết nói gì, nhất thời cả hai rơi vào yên lặng. Nguyễn Vĩnh buồn chán liếc nhìn tiểu xà, quyết định không quan tâm đến nó nữa, khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
    *************************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:10.

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Lần đầu tiên Hồng Xà Vương biết được, bơi lội trong nước sôi lại có thể thoải mái đến vậy, cảm giác như bao mệt mỏi đều được gột rữa. Nó biết đây không hoàn toàn là nguyên nhân. Đầu thai mang theo kí ức của kiếp trước làm nó kinh hỉ không thôi. Tuy mất hết tu vi nhưng lạ là nó không cảm thấy buồn bực hay tiếc nuối nhiều như tưởng tượng, lại như trút được gánh nặng, cả người sảng khoái đến không ngờ. Bất quá làm nó bất mãn chính là, cái tên nhân loại ngu ngốc đang ngồi khoanh chân kia lại cùng đầu thai với nó một chỗ.
    Hừ, đúng là ngu ngốc.
    Hồng Xà Vương tuy mất hết tu vi nhưng không có nghĩa là quá trình tu luyện của nó đều trở thành đồ bỏ, chỉ cần liếc mắt sơ qua cũng biết được tên kia đang cố gắng tạo ra động khẩu trong đan điền. Nhưng theo những gì nó nhìn thấy, cơ hội hắn thành công hầu như là không có. Nhịn không được lên tiếng :

    - Nhân loại ngu ngốc, ngươi đang làm trò hề cho ta xem đấy à ?

    Nguyễn Vĩnh đang cố gắng hấp thu thuần dương khí, sau đó điều khiển nó theo một lộ tuyến nhất định nhằm tập trung chúng tại đan điền, không khỏi có chút bất lực. Hắn biết lần này lại là công cốc, các luồng khí giống như một đứa bé bướng bỉnh nghịch ngợm mặc hắn có làm thế nào cũng không khống chế được. Đang không biết phải làm sao thì câu nói kia vang lên, rõ ràng là đầy châm chọc nhưng lại đem đến cho Nguyễn Vĩnh cảm giác chỉ cần nghe theo nó, chắc chắn sẽ thành công.

    Lắc đầu bỏ qua ý nghĩ kì quái kia, hắn ngẩng đầu nhìn Hồng Xà Vương thì thấy nó cũng đang nhìn hắn với ánh mắt trào phúng, không khỏi có chút tức giận :

    - Ta đang tu luyện.

    - Tu luyện? Hừ, ta chỉ thấy một tên ngốc đang ngồi loạn đảo khí lưu thôi.

    Loạn đảo khí lưu? Nguyễn Vĩnh ngơ ngác tự hỏi. Mình thật đang loạn đảo khí lưu sao? Hắn chợt nhận ra là bản thân không thể phản bác, bởi vì các luồng khí trong cơ thể hắn đã loạn thành một đoàn không thể kiểm soát.
    Hấp thu thuần dương khí nhưng lại không thể tập trung chúng ở đan điền thì cũng như kiếm cũi ba năm thiêu một giờ, bởi các luồng khí này vô cùng quỷ dị, mỗi lần hấp thu đối với người mới chân ướt chân ráo bước vào tu luyện rất khó khăn, đã vậy nếu không thể dẫn động đến đan điền thì chúng sẽ chạy loạn trong cơ thể rồi tìm cách thoát ra ngoài, gây cho tu luyện giả nhiều phiền phức.

    Nguyễn Vĩnh đúng là đang gặp phải tình trạng này, hắn mơ hồ cảm giác được nếu cứ duy trì như vậy thì chẳng bao lâu thân thể này sẽ khó mà chịu đựng nỗi, bởi mỗi lần thuần dương khí thoát ra, cơ thể hắn lại phải chịu đựng lực phản chấn lớn hơn một ít, có cảm giác như hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm da thịt, làm cho người ta sống không được, chết không xong.
    Hôm qua lúc tu luyện hắn cũng có cảm giác như vậy nhưng không lớn lắm, bất quá lúc này cảm giác ấy lại vô cùng mãnh liệt, làm cho hắn hít thở không thông. Nhanh chóng đưa ra quyết định, Nguyễn Vĩnh ngay lập tức đình chỉ hấp thu, đồng thời cố gắng điều khiển các luồng khí, không cho chúng oanh kích lên cơ thể, khó khăn tống chúng ra ngoài, hắn đã thở hổn hển.
    Thế mới biết việc tu luyện thật không dễ dàng như trong tưởng tượng.

    Hồng Xà nhìn hắn, lắc đầu, vẻ mặt như không còn gì để nói làm Nguyễn Vĩnh tức điên lên, thế nhưng hắn hiểu, trong giới tu luyện, tiểu xà kia hoàn toàn xứng đáng lọt vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong, ánh mắt nó nhìn hắn như vậy tức là hắn đã không làm đúng phương pháp.
    Đến lúc này, hắn cũng mơ hồ nhận ra điều đó.
    Những tên thế hệ trẻ của Lương Ngọc sơn trang mà hắn gặp phần lớn cũng không phải thiên tài gì cho cam, nhưng chúng đều có thể tạo ra động khẩu trong đan điền, trở thành tu luyện giả Bạch Nhãn.
    Linh quang chợt lóe, hắn biết hắn sai ở đâu rồi.

    Khi thổ nạp, hắn quá chú trọng vào việc điều khiển các luồng khí lưu đến đan điền mà quên mất một điều vô cùng quan trọng. Đó là thuần dương khí hắn đưa vào cơ thể không hề được tinh luyện qua, bây giờ thì hắn đã hiểu câu nói của tiểu xà - loạn đảo khí lưu – thì ra là vậy.
    Cái tên Cửu Long thuần dương chi khí không phải tự nhiên mà có, mà nó nói lên việc chi khí bên ngoài là hỗn hợp của chín loại long khí, tu luyện giả cấp bậc nào thì hấp thu loại khí phù hợp với cấp bậc đó. Tuy vậy, tu luyện giả tu vi cao hoàn toàn có thể hấp thu loại khí cấp thấp, bất quá chẳng ai dư hơi mà làm vậy. Phải biết rằng chất lượng khí hấp thu có liên quan trực tiếp đến tốc độ tiến giai của mỗi người, loại khí hấp thu được càng cao cấp, tu vi bản thân tu luyện giả càng được nâng cao.

    Đối với trường hợp của Nguyễn Vĩnh, hắn cứ như Trư Bát Giới ăn không biết no, đưa hết cả chín loại long khí vào cơ thể, hắn không bạo thể chết là vô cùng may mắn rồi, nói gì đến việc điều khiển chi khí đến đan điền, đúng là si tâm vọng tưởng. Bất quá dường như thể chất của hắn có chút đặc thù, tu luyện giả dù có đạt đến cấp bậc Kim Nhãn cũng không thể nào hấp thu hỗn độn thuần dương khí được chứ đừng nói chi tên gà mờ như hắn. Điều này làm tiểu xà khó hiểu không thôi, nếu là người bình thường nếu không bị nổ tan xác thì ít nhất đan điền cũng bị hủy, vĩnh viễn không tu luyện được. Tại sao tên nhân loại này lại không hề gì, đã vậy vẫn còn dư lực để tu luyện tiếp?
    Bên này Nguyễn Vĩnh không biết điều tiểu xà nghi hoặc, hắn đang tập trung tinh thần cao độ để phân biệt các luồng khí lưu.
    Đương nhiên việc này đối với một người mới tập tễnh tu luyện đòi hỏi rất cao. Chín loại khí lưu cứ mơ hồ bất định, đôi khi nhập lại, đôi khi tách ra làm hắn hoa cả mắt, dần dần, khi quen dần với sự luân chuyển của các luồng khí, Nguyễn Vĩnh mơ hồ nhìn thấy một luồng bạch sắc phiêu đãng ẩn nấp trong đó, ánh mắt tức thời sáng lên, hắn vội vàng kéo luồng khí đó ra đưa đến đan điền, cứ như vậy không biết mệt mỏi, đến tờ mờ sáng hôm sau, đan điền của hắn đã có đủ lượng bạch hoàng khí cần thiết.

    Cố gắng không để phân tâm, Nguyễn Vĩnh biết đây là thời điểm quan trọng để tạo ra động khẩu. Thận trọng vận chuyển bạch hoàng khí từ chậm đến nhanh dần, cuối cùng tạo thành một luồng khí xoáy mạnh mẽ xoay tròn như một vòi rồng. Khí xoáy xoay tròn oanh kích vào đan điền như muốn phá tan nó thoát ra ngoài. Nguyễn Vĩnh mồ hôi chảy dài trên mặt, cố gắng điều khiển luồng khí xoáy nguy hiểm kia. Hắn biết nếu cứ như vậy, đừng nói đến động khẩu, ngay cả đan điền hắn cũng bị phá nát. Nhưng biết là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác. Khí xoáy oanh kích ngày càng mãnh liệt, Nguyễn Vĩnh cũng đã hoàn toàn bất lực trong việc khống chế chúng, cảm giác đau đớn tăng lên làm hắn hít thở không thông. Máu từ mắt, mũi, miệng, tai của hắn bắt đầu trào ra.
    Khi hắn muốn từ bỏ mọi cố gắng thì dị biến phát sinh. Từ trong não vực của hắn, một luồng bạch sắc quang mang chậm rãi lưu chuyển xuống đan điền, dần dần hòa vào luồng khí xoáy đang điên cuồng kia.

    « Ùynh »
    Một tiếng nổ lớn trong đan điền vang lên làm Nguyễn Vĩnh choáng váng đầu óc, hắn biết điều này có ý nghĩa gì.

    Chín động khẩu… Cuối cùng hắn cũng thành công.
    **************************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:13.

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Mặt trời từ từ lên cao mở ra một đại dương xanh thẳm kéo dài vô tận. Thấp thoáng trong đó là những điểm mây màu trắng đang thong thả phiêu bồng. Có lẽ trong cuộc chiến của tự nhiên, tuyết băng giá đã rơi vào hạ phong, bị ấm áp bao phủ. Tuy vậy dư âm của trận tuyết vẫn còn, kèm theo một chút hơi lạnh buổi sáng, len lỏi vào vạn vật.
    Trong gian phòng tối tàn, từng ánh nắng chiếu vào mang theo một mùi gỗ thoang thoảng, rọi lên thân hình của một nam hài đang ngủ, khóe miệng vẫn còn động lại nét cười. Nếu để ý kỹ sẽ thấy trong ngực nam hài có một vật nhỏ đang động đậy, lùi sâu vào vạt áo hắn, miệng lầm bầm:

    - Lạnh chết ta…

    Cũng không biết qua bao lâu, nam hài từ từ mở mắt, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang cầm thực hạp đi đến, tiếp đó một giọng nói ấm áp vang lên:

    - Tiểu thiếu gia, chào buổi sáng.

    Nhâm lão đến bên cạnh Nguyễn Vĩnh, mở thực hạp ra, nhất thời một mùi thơm bốc lên tràn ngập cả căn phòng. Bình thường lão đều mang đến bánh bao hoặc cháo trắng, tuy có thể lót dạ nhưng làm cơ thể Lục thiếu gia ngày càng gầy yếu, hôm nay là sinh nhật tam thiếu gia, đồ ăn trong sơn trang rất nhiều, vậy nên lão mới có thể mang thịt đến cho Lục thiếu gia bồi bổ.
    Nhìn vẻ mặt Nhâm lão vô cùng cao hứng, Nguyễn Vĩnh nghĩ có lẽ lão nhân này đã quên chuyện xảy ra hôm qua nên cũng yên tâm, nhận lấy đồ ăn Nhâm lão đưa, tiện tay kéo tiểu xà đang ngủ trong áo ra, ném cho nó một miếng thịt.
    Nhâm lão thấy vậy tò mò hỏi:

    - Tiểu thiếu gia, đây là…?

    - Cái trứng hôm qua nở ra.

    Nguyễn Vĩnh vừa ăn vừa nhàn nhạt trả lời.
    Nhâm lão nghe vậy cả kinh, cái đó quả thật là trứng? Bất quá với kinh nghiệm hôm qua, lão cũng không muốn hỏi nhiều nên quyết định phớt lờ tiểu xà đang ăn như hổ đói kia, quay sang nói với Nguyễn Vĩnh:

    - Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia phân phó cậu mau chóng nộp những bản chiến kỹ kia vào Tàng Thư Các, nếu không sẽ tăng mức phạt.

    - … Ừ, ta biết rồi. Bá đi làm việc đi.

    Chờ bóng lưng Nhâm lão đi xa, tiểu xà mở miệng:

    - Hình như ngươi rất chán ghét Đại thiếu gia kia thì phải. Ta cảm nhận khi lão nhân kia nhắc tới hắn, ngươi rõ ràng mất hứng, bất quá không phải là sát khí.
    Nguyễn Vĩnh hừ lạnh một tiếng nói:

    - Khi ta mới đến thế giới này đã “vinh hạnh” được hắn chỉ điểm, nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ giết người, sao lại có sát khí được.
    Tiểu xà trào phúng cười lạnh:

    - Tư tưởng đó của ngươi… chắc chắn sẽ nhanh chóng thay đổi. Nếu không thay đổi được, ngươi mãi mãi chỉ là người thường, không có tư cách trở thành cường giả.
    “Không có tư cách trở thành cường giả?” Nguyễn Vĩnh nghe vậy ngơ ngác nhìn tiểu xà.

    - Tại sao?

    - Ha ha, khi đó ngươi sẽ biết.

    Tiểu xà cười một tiếng rồi không nói nữa.
    Cả hai rơi vào trầm mặc. Trong phòng chỉ còn nghe tiếng nhai thức ăn thi thoảng vang lên.
    Ăn xong, Nguyễn Vĩnh khoanh chân ngồi xuống bắt đầu dùng thần niệm quan sát đan điền, khi thành công trở thành Bạch Nhãn sơ giai, hắn mệt đến ngất xỉu nên không kiểm tra, bây giờ mới phát hiện, đan điền của hắn giống như một tòa núi thu nhỏ, có chín động khẩu đen sâu thăm thẳm bám trên vách núi theo thứ tự từ thấp đến cao. Trong đó chỉ có động khẩu nằm ở dưới cùng tỏa ra bạch quang nhàn nhạt nhưng vô cùng yếu ớt, còn tám động khẩu kia thì hoàn toàn phong bế, không có bất cứ dao động nào.
    Chậm rãi thu thần niệm lại, Nguyễn Vĩnh quay sang hỏi tiểu xà:

    - Ngươi nói xem, quá trình tạo ra chín động khẩu có phải quá nguy hiểm không? Lúc đó ta xém chút nữa là tiêu rồi.
    Nghe vậy tiểu xà hừ lạnh một tiếng nói:

    - Người khác không ai giống ngươi cả, một tên ngốc cũng đòi học người ta tu luyện.

    - Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta khác biệt với bọn họ sao?
    Nguyễn Vĩnh nghi hoặc hỏi lại.

    - Đương nhiên khác, mỗi người từ người bình thường trở thành tu luyện giả phải tạo ra chín động khẩu, chỉ tính riêng việc này cũng mất mấy năm, nếu là có thiên phú thì nhanh nhất cũng phải bốn đến sáu tháng, vậy mà tên ngu ngốc ngươi lại dùng có một đêm, không biết là do ngươi ngu đến hết thuốc chữa hay là do ông trời ưu ái nữa.
    Nghe tiểu xà đường đường chính chính mắng chửi mình, Nguyễn Vĩnh dở khóc dở cười:

    - Ta có thể xem đây là một lời khen không?

    - Tùy ngươi.

    - “…”

    Im lặng…

    - Này, tên ngươi là gì vậy?

    - Không biết.

    Im lặng…

    - Chẳng lẽ Hồng Xà Vương là tên ngươi?

    - Ai cũng gọi vậy.

    - Như vậy đâu có được, ai cũng phải có tên riêng của mình chứ, để ta đặt tên cho ngươi nhé

    - “…”

    - Im lặng tức là đồng ý, để xem cái tên nào hay… A, gọi là Lân đi, thế nào, hay phải không?

    - … Nhàm chán.

    Nói rồi tiểu xà cuộn tròn lại ngủ, bất quá Nguyễn Vĩnh coi đây là ngầm chấp nhận, không khỏi cảm thấy cao hứng.
    Cái đầu nhỏ với hai chiếc sừng vùi trong đống rơm, tiểu xà mở to mắt nhìn vào khoảng không, không hề có dấu hiệu buồn ngủ.
    “Lân… cũng không tệ đi.”
    ---------------------------------------------------------------------

    Trong một tòa lương đình khá rộng, khoảng trên dưới mười người trẻ tuổi có đứng, có ngồi nhưng hầu hết đều im lặng. Chỉ thấy một bạch y thiếu niên khuôn mặt anh tuấn ngồi gác chân lên ghế, mở miệng nói với lam y thiếu niên bên cạnh:

    - Đại ca, ngươi nói hắn có… tu luyện hay không?

    - Ta nghĩ là có, bị chúng ta ức hiếp như vậy nếu hắn còn không nhận ra sự yếu đuối của bản thân thì xem như ta nhìn lầm.
    Lam y thiếu niên thản nhiên trả lời. Nghe vậy bạch y thiếu niên cũng gật đầu xem như đồng ý, lại tiếp tục nói:

    - Đệ cảm thấy hắn lúc đó rất lạ, cứ như một người khác vậy, nhất là ánh mắt, đệ không biết diễn tả thế nào, nhưng mà… rất sắc, huynh nhìn ra gì không?

    - Đương nhiên. Đó là ánh mắt căm hận, lăng lệ nhưng không khuất phục. Ta rất thích ánh mắt như vậy xuất hiện trên gương mặt đó, làm cho ta cảm nhận sẽ có một sự thay đổi lớn sắp xảy ra.

    - Vậy nên huynh mới làm như vậy phải không? Bây giờ ta mới hiểu, bình thường có bao giờ huynh để ý đến ai đâu.

    - Hừ, đừng chỉ lo nói một mình ta, môn quy sơn trang từ khi nào lại bắt chép phạt chín loại chiến kỹ hả Nhị đệ của ta? Đừng nói chép ra, nhiều người muốn nhìn chúng một lát thôi cũng phải trả giá đắt đấy.
    Sau khi lam y thiếu niên nói xong, bạch y thiếu niên chỉ cười hắc hắc vài tiếng nhưng cũng không phản bác, quay qua nói với người ngồi đối diện hắn:

    - Còn lão Tứ, ngươi có chuyện gì muốn nói cho hai huynh trưởng này được rõ không?

    Người nọ mặt hơi đỏ lên:

    - Đệ… đệ không có gì để nói cả.

    Lam y thiếu niên nghe vậy mỉm cười nhìn hắn:

    - Phải không?

    Mặt hắn lúc này lại càng thêm đỏ, lan ra đến tận vành tai nhưng cũng chỉ ậm ừ mà không lên tiếng. Bạch y thiếu niên nhìn thấy liền phá lên cười:

    - Ha ha, ta nói lãoTứ, sao mặt ngươi lại mỏng đến vậy, nếu lúc gặp hắn mà ngươi có biểu hiện này là lộ tẩy hết cả - rồi đột nhiên hắn nghiêm túc nói – Ta biết ngươi quan tâm hắn, sợ hắn bị người ta ức hiếp nên mới làm vậy, nhưng bổn mạng thuần dương khí không phải cỏ cây, muốn đưa ai thì đưa, sau này ngươi không nên làm như vậy biết chưa, nếu không không chỉ ngươi mà hắn cũng có thể gặp nguy hiểm.

    Người kia nghe vậy nhìn thật sâu vào bạch y thiếu niên rồi gật đầu mạnh một cái:

    - Đệ biết rồi, Nhị ca, chắc chắn sau này sẽ không có chuyện đó xảy ra, bởi vì, ngoài hắn ra, không ai xứng để đệ làm vậy.

    Lam y thiếu niên nghe hắn nói vậy mỉm cười nhìn hắn:

    - Đệ biết là tốt rồi, chúng ta không phải lúc nào cũng lót đường sẵn cho hắn được, chuyện này còn phải tùy vào bản thân hắn nữa. Được rồi, tiệc sinh nhật của Tam đệ sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên đến đó thôi.

    - Hừ, đệ không muốn đi.

    - Phong.

    - Được rồi, đệ biết rồi, đi thì đi.

    Bạch y thiếu niên đưa hay tay lên làm như đầu hàng rồi không tình nguyện đứng lên, cùng lam y thiếu niên kéo theo mười mấy người ra khỏi lương đình.
    **************************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:19.

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    - Bây giờ ta mới nhận ra một điều…

    Lân giật giật khóe miệng, gào lên:

    - Ngươi thật phiền phức, có để cho ta yên không?

    - Nhưng mà ta buồn chán…

    - Vậy thì tu luyện đi.

    - Ta tu luyện đủ rồi, ngồi mãi một chỗ rất không thoải mái.

    - Ngươi không thoải mái thì liên quan gì đến việc lấy cây chọt vào người ta?

    - « … »

    Lân hừ lạnh một tiếng rồi không nói nữa, mặc kệ tên điên kia, tiếp tục việc tu luyện của nó. Tuy nó từng được xem là cường giả nhưng giờ cũng chỉ là một con rắn nhỏ, không tu luyện cũng chẳng biết làm gì.
    Nguyễn Vĩnh thấy vậy biết đã chọc giận nó nên cũng không phá rối tiếp. Thật sự là buốn chết hắn, cả ngày phải đối diện với mấy bức tường thì chả khác nào ở tù cả. Mà hắn trời sinh có khi nào thích ở yên một chỗ quá lâu, trừ khi quá tập trung vào việc tu luyện thì mới có thể giam chân hắn. Bất quá không hiểu sao hôm nay hắn lại bộp chộp không yên, không thể tập trung được, nếu còn kiên trì thì khả năng tẩu hỏa nhập ma là rất cao.

    Linh quang chợt lóe, Nguyễn Vĩnh đập vào tay một cái, sao hắn không nghĩ ra sớm chứ. Ngay lập tức, Nguyễn Vĩnh ôm lấy đóng chiến kỹ kia rồi vèo một tiếng đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu theo tiếng gió rơi vào tay Lân :

    - Ta đi Tàng Thư Các.
    -------------------------------------------------------------------
    Ánh nắng gay gắt phủ xuống như muốn thiêu đốt tất cả, nếu không biết, người ta còn tưởng trận tuyết vừa rồi chỉ là ảo giác. Trong Lương Ngọc sơn trang, cảnh vật vẫn như mọi ngày nhưng con người thì không như vậy. Từng đoàn nô tỳ trên tay là những mâm vàng được phủ vải đỏ qua lại không ngớt. Hạ nhân gương mặt ai cũng lộ vẻ khẩn trương như quân giặc xâm lăng, tuy vậy tay chân cũng không ngừng lại, như hận bản thân không thể mọc thêm mấy cánh tay nữa để làm việc
    Nguyễn Vĩnh nhìn mà tấm tắc không thôi, đúng là đại thế gia, chỉ tính người hầu ở đây thôi số lượng cũng phải mấy trăm, nếu mà cộng hết lại… không biết sẽ là bao nhiêu nhỉ? Hắn cũng rất tò mò, hôm nay hình như trong sơn trang có sự kiện gì rất náo nhiệt thì phải, nếu không, vẻ mặt của những người kia cũng không như thế. Bắt lấy cánh tay một tên hạ nhân đang vội vàng ôm một bình hoa sải bước ngang qua hắn, Nguyễn Vĩnh nhe răng cười hỏi :

    - Vị đại ca này, cho hỏi hôm nay sơn trang có đại sự gì mà kẻ đến người đi tấp nập như vậy?

    - Lễ trưởng thành của Tam thiếu gia.

    - Lễ trưởng thành?

    - Các thiếu gia thuộc dòng chính khi đến mười sáu đều được làm lễ trưởng thành, mời mọi người đến chung vui, đồng thời ở trước mặt cao tầng sơn trang lựa chọn một môn công pháp phù hợp để tu luyện.

    Tên kia vội nói, đồng thời muốn giật tay ra khỏi tay Nguyễn Vĩnh nhưng không được:

    - Ngươi mau buông ta ra, ta phải làm việc, không rảnh nói nhảm với ngươi đâu.

    Tên hạ nhân kia dường như không nhận ra Nguyễn Vĩnh nên nạt vào mặt hắn. Cười khan mấy tiếng, Nguyễn Vĩnh vội vàng buông tay. Hắn cũng không để bụng chuyện này, trong sơn trang, bản thân mình không hề có địa vị gì, dù thuộc dòng chính nhưng không phải ai cũng biết mặt hắn, mà tên kia hình như rất bận, ngay cả nói chuyện với người lạ cũng không nghi ngờ gì mà kể hết mọi việc, điều này chứng tỏ tinh thần hắn vô cùng căng thẳng.
    Lễ trưởng thành, thật sự quan trọng vậy sao?
    Lòng hiếu kỳ nổi lên, Nguyễn Vĩnh vội đi đến một bụi cây gần đó giấu những bản chiến kỹ hắn chép vào, khi bảo đảm không có ai nhìn thấy, hắn mới chạy vào sài phòng, giành lấy một cái mâm trong tay hạ nhân, cười với tên đó:

    - Để ta giúp ngươi mang đi.

    - Cũng được, ngươi cẩn thận đừng để vỡ nhé.

    - Yên tâm, yên tâm.

    Nói rồi hắn hòa vào dòng người đang không ngừng cuồn cuộn chảy kia đi đến Đại Sảnh đường.

    ----------------------------------------------------------------------------
    Lương Ngọc sơn trang chủ yếu được chia ra làm ngũ Các, nhị Đường và nhất Phong.
    Trong ngũ Các, mỗi Các lại gồm nhiều tiểu viện lớn nhỏ khác nhau. Bao gồm:
    Nhật Thanh Các là nơi ở của Trang chủ, các phu nhân cùng những người thuộc dòng chính.
    Nguyệt Thanh Các là nơi ở của các bàng chi gần với dòng chính hoặc là có nhiều cống hiến đặc thù cho gia tộc nên được ưu tiên sống trong sơn trang.
    Phong Thanh Các là nơi các đệ tử bình thường tu luyện và luận bàn võ nghệ, cũng chính là nơi Nguyễn Vĩnh gặp bọn người Lương Ngọc Kỳ.
    Ảnh Các là nơi tu luyệncác đệ tử hạch tâm trong sơn trang, bất kể là ai nếu thuộc Lương Ngọc sơn trang lại đạt được tu vi từ Kim Nhãn trở lên đều được vào ở, đồng thời được cung cấp tài nguyên tu luyện lớn nhất, đương nhiên trong thế hệ trẻ, ai cũng mơ ước được trở thành một thành viên trong đó vì bao đời nay, trang chủ hầu hết đều được chọn lựa từ Ảnh Các, Lương Ngọc Đằng cũng không ngoại lệ.
    Và cuối cùng, Tàng Thư Các đương nhiên là nơi chứa sách, các đệ tử có thể đến đó xin đọc các loại chiến kỹ nhưng phải có cống hiến nhất định cho sơn trang, cống hiến càng nhiều, chiến kỹ càng cao cấp.

    Nhị Đường bao gồm Hình Đường, là nơi xử phạt các đệ tử làm sai, Nguyễn Vĩnh cũng từng « vinh hạnh » nếm thử mùi vị nơi đó; Đại Sảnh Đường là nơi tiếp khách, đồng thời tổ chức các sự kiện lớn trong gia tộc.
    Nhất Phong được gọi là Lãnh Sương Phong, là nơi đặc thù nhất Lương Ngọc sơn trang. Các thái thượng trưởng lão sinh sống, tu luyện ở nơi này. Không ai biết họ có tu vi cao thấp ra sao, cũng không ai thấy mặt bọn họ, ngoại trừ trang chủ và một số trường hợp đặc biệt. Tuy vậy, mọi người đều biết đây mới là cột chống trời của sơn trang.
    -----------------------------------------------------------------------
    Nguyễn Vĩnh kinh ngạc nhìn khắp Đại Sảnh Đường, nơi nơi đều được giăng đèn kết hoa vô cùng lộng lẫy. Trần nhà cao chót vót được chống đỡ bằng hàng trăm cây cột, trên thân mỗi cây cột, một đầu Thần long uốn lượn từ trần nhà xuống đến tận mặt đất, tỏa ra khí tức uy nghiêm phảng phất khắp nơi. Dọc theo đại sảnh là trên dưới một ngàn chiếc bàn phủ vải đỏ, trên bàn đều có một bình hoa xinh đẹp thi thoảng tỏ ra mùi hương nhàn nhạt, cùng với đó là khá nhiều mâm cổ được phủ vải đỏ, một bình rượu bạch ngọc cùng với những chiếc ly nhỏ xinh cũng được đặt lên đó.
    Đứng trong Đại Sảnh Đường nhìn bao quát toàn cảnh, Nguyễn Vĩnh cảm thán không thôi. Bởi vì nơi này đem đến cho hắn cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé, chẳng khác nào một chiếc lá trong rừng, một hạt cát nơi sa mạc hay một giọt nước giữa biển cả mênh mông.
    Đang đứng ngây người thì một trung niên nhân gương mặt hòa nhã đến vỗ vào vai Nguyễn Vĩnh nghiêm khắc hỏi:

    - Ngươi ở Các nào đến, sao không đi làm việc mà ngơ ngẩn ở đây?

    Nguyễn Vĩnh ngẩn đầu lên nhìn, thấy y phục trung niên nhân thì biết đây là một trong những người quản sự ở Đại Sảnh Đường. Trong mỗi Các và mỗi Đường đều có người quản sự quản lý một số lượng hạ nhân nhất định, tuy địa vị cao hơn hạ nhân bình thường nhưng vẫn thuộc tầng lớp dưới của sơn trang, những người quản sự thuộc ngũ Các hoặc nhị Đường đều chịu sự sai khiến của các vị trưởng lão – là đệ tử hạch tâm nhưng không có hứng thú với chức vị trang chủ hoặc tiềm lực đã hết, không còn khả năng tiến giai, hầu hết họ đều là cao thủ Kim Nhãn.

    Nghe trung niên nhân hỏi, Nguyễn Vĩnh vội cười trả lời :

    - Nô tài là hạ nhân thuộc Nhật Thanh Các, do lần đầu đến nơi này nên có chút choáng ngợp thôi ạ!

    Hắn không hề nói dối, hắn thuộc dòng chính, đến từ Nhật Thanh Các là không thể chính xác hơn được nữa, mặc dù chỉ là một cánh rừng thuộc Các này nhưng dù sao vẫn là thuộc, mà hắn cảm thấy Đại Sảnh Đường quả thật hoành tráng nên có chút ngẩn ngơ cũng không sai.
    Nghe Nguyễn Vĩnh nói đến Nhật Thanh Các, gương mặt trung niên nhân có chút hòa hoãn:

    - Ngươi còn nhỏ tuổi, uy thế nơi này làm ngươi mất hồn cũng không phải lỗi của ngươi, nhưng đừng quá thất thố trước mặt khách nhân, làm mất mặt sơn trang hậu quả ngươi gánh không nỗi đâu.

    - Vâng ạ, nô tài sẽ cố gắng làm thật tốt, đa tạ quản sự chỉ điểm.

    - Được rồi, ngươi đi làm việc đi.

    Trung niên nhân phất phất tay rồi sải bước qua người Nguyễn Vĩnh, đi đến chỉ huy một đám hạ nhân khác đang trang trí đại sảnh. Thấy vậy, hắn cũng vội vàng đem mâm cổ trong tay đặt lên một cái bàn, tiếp đó đi khắp nơi nhìn ngắm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:52.

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status