TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 35

Chủ đề: [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

  1. #16
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Nơi này quả thật rộng đến khó tin, có thể cùng lúc chứa hàng nghìn người mà không làm cho người ta cảm thấy chật chội. Nguyễn Vĩnh đi khắp nơi nhìn ngắm, cuối cùng đưa ra kết luận: chẳng có gì thú vị.
    Đang định đi ra thì bị một quản sự lôi lại, người này khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, nhuốm đậm màu mệt mỏi.
    --------------------------------------------------------------------
    Lương Giang gần như phát điên rồi, thiếu hạ nhân, đúng là thiếu trầm trọng. Chẳng hiểu Nhị trang chủ phu nhân sắp xếp thế nào mà phần tiếp khách do hắn phụ trách chỉ đưa đến mấy trăm người, muốn đến mượn người của các quản sự khác thì chẳng ai đồng ý, hắn biết điều này không thể trách họ, vào giờ phút này có ai dư người mà cho mượn chứ, bọn họ đều bận tối mắt tối mũi.
    Đang muốn nổi điên lên thì lại nhìn thấy một tên nhóc đi lung tung trong Đại Sảnh Đường, dường như đang tìm việc để làm mà không có (ít ra trong mắt hắn là như vậy) hắn vội lôi tên nhóc đó đến trước một gian phòng nhỏ gần đó, quăng cho hắn một bộ đồ rồi nói nhanh:

    - Ngươi hình như rất rảnh rỗi, vừa hay chúng ta đang thiếu người, mặc bộ quần áo này vào rồi đến gặp ta, có việc cho ngươi làm.

    Nói rồi mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác của tên nhóc kia, Lương Giang vội đi nhanh ra ngoài. Đúng là bận chết hắn.
    Nguyễn Vĩnh dở khóc dở cười nhìn bóng lưng người kia khuất dần, lại nhìn bộ đồ trong tay, cuối cùng thở dài một tiếng xoay người vào trong phòng.
    Lương Giang nhìn thấy Nguyễn Vĩnh đã thay đồ xong, đi đến chỗ hắn vội vàng nói:

    - Ngươi phụ trách rót rượu cho khách nhân thuộc bàn thứ sáu, hàng thứ hai đếm từ trên xuống dưới - vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ một cái bàn - nhớ kỹ không được sơ sót, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.

    - Vâng ạ.

    Nguyễn Vĩnh liên tục gật đầu rồi đi đến bàn được chỉ định.

    Chốc lát sau, khách nhân ùn ùn kéo đến, mỗi người đều dẫn theo hạ nhân cầm lễ vật trao cho hạ nhân trong sơn trang. Khách nhân bình thường chủ yếu do các quản sự tiếp đãi, khách nhân quan trọng đến từ các đại thế gia thì do các trưởng lão phụ trách. Hầu hết đều dựa theo thực lực phía sau họ mà phân ra chỗ ngồi, người ngồi càng xa thân phận càng thấp.
    Điều khiến Nguyễn Vĩnh chú ý là tám chiếc bàn lớn đặt đầu tiên vẫn chưa có ai cả. Chắc chắn ngồi ở đó đều là đại nhân vật. Nguyễn Vĩnh đoán không sai, nhưng hắn lại không ngờ những người đó lại quan trọng đến vậy.
    Khi hầu hết các bàn đã có người ngồi thì từ cửa Đại Sảnh Đường truyền đến một tiếng hô:

    - Thiên Tinh Môn - Triển Hồng Thiên cùng Trường Nhật Môn - Hạ Vũ đến.

    Ngay sau đó, một giọng nói trầm ổn, hữu lực vang lên:

    - Mời hai vị trưởng lão vào.

    Tiếp đó, một trung niên nhân vận tử y, trên người tỏa ra lục quang nhàn nhạt đi đến cười nói:

    - Hai vị trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ hôm nay được gặp, thật vinh hạnh cho tại hạ.

    Trong hai người, một người râu tóc bạc phơ, nở nụ cười hàm hậu với trung niên nhân kia, bất quá trong đó có bao nhiêu thật lòng thì chỉ có lão biết:

    - Ngọc Thụy huynh không cần đa lễ, chúng ta đến đây chủ yếu là mừng ngày trưởng thành của Vân sư điệt, đây là chút quà mọn, mong huynh nhận cho.

    Nói rồi, lão phất tay cho người phía sau đưa lễ vật lên, trên người người này không ngờ lại tỏa ra ngân quang, hiển nhiên là một tu luyên giả cấp Ngân Nhãn.
    Lương Ngọc Thụy nghe vậy cười nói:

    - Triển huynh quá khiêm tốn rồi, lễ vật của Thiên Tinh Môn mà gọi là chút quà mọn thì lễ vật của những người khác chắc chắn không đáng nhắc tới.

    Hắn nói những lời này không ngờ người xung quanh không tức giận mà ngược lại còn gật đầu đồng ý làm Nguyễn Vĩnh cảm khái không thôi. Đúng là thực lực quyết định tất cả.
    Sau đó, lão nhân bên cạnh Triển Hồng Thiên cũng mở miệng:

    - Còn đây là lễ vật của Trường Nhật Môn, mong Ngọc Thụy huynh không chê bai.

    Tương tự như Triển Hồng Thiên, người cầm lễ vật cũng là một cao thủ Ngân Nhãn, bất quá ngân quang trên người không đậm bằng người lúc nãy.
    Lương Ngọc Thụy vội xua tay:

    - Không dám,không dám, Hạ huynh nói quá rồi. Hai vị… xin mời.

    Nói rồi Lương Ngọc Thụy làm động tác tay dẫn đường.
    Tiếp đó, những cái tên lần lượt vang lên:

    - Tinh Vân Động - Lãnh Hạo Thiên đến.

    - Di Nguyệt sơn trang - Di Nguyệt Hồ đến.

    - Thủy Tâm Cung - Tần Liên Cơ đến.

    - Hỗn Độn Sơn - Nghiêm Tuấn đến.

    - Thiên Khải Phong - Mặc Trầm Vân đến.

    - Vạn Bảo Đường - Khúc Hoàng Sơn đến.

    Mỗi lần như vậy đều do một cao thủ Lục giai tiếp dẫn, đưa đến bàn và cùng trò chuyện với họ. Không khí ồn ào, náo nhiệt lúc đầu cũng dần lắng xuống từ khi tám người kia bước vào, thay vào đó là một sự trang nghiêm khó có thể hình dung, ai cũng nghiêm túc ngồi vào chỗ của mình, Nguyễn Vĩnh biết, đây là vấn đề thực lực, chỉ cần có thực lực sẽ có tiếng nói, đồng thời nhận được sự tôn trọng của mọi người. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một khát khao mãnh liệt: “Thực lực… ta muốn thực lực…”
    Nơi bàn hắn đảm nhận, hai nam tử đang ngồi nhỏ giọng nói chuyện, tuy họ là người của môn phái nhỏ nhưng lịch duyệt lại cao hơn Nguyễn Vĩnh rất nhiều, hắn liền dỏng tai lắng nghe.
    Nam tử thân hình cao lớn, khuông mặt góc cạnh rõ ràng, cho người khác cảm giác đây là một người hào sảng, không coi trọng tiểu tiết lên tiếng trước:

    - Đúng là Lương Ngọc sơn trang, ngay cả lễ trưởng thành của một tên oắt con cũng làm hoành tráng như vậy, còn mời đủ cả người của Bát phái - Nhất đường, cũng quá khoa trương đi.

    Người kia nghe vậy biến sắc vội vàng nhìn xung quanh, khi thấy không ai để ý đến bàn mình mới thở phào một hơi rồi nhỏ giọng nói với đại hán kia:

    - Ngươi làm ơn đừng nói chuyện như vậy nữa được không, hù chết ta. Chưởng môn nhân đã căn dặn chúng ta ngàn vạn lần không được đắc tội người của Bát phái – Nhất đường ngươi không nhớ sao?

    - Hừ, cũng bởi vì hắn quá nhát nên chúng ta mãi chỉ là một môn phái nhỏ bị đè đầu cưỡi cổ.

    - Cái này không thể trách Chưởng môn nhân được, Bát phái – Nhất đường là một tồn tại mà chúng ta không thể với tới, ngươi chưa ra ngoài lịch lãm nhiều nên không biết sự lợi hại của họ đâu.
    Đại hán nghe vậy thì hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi:

    - Lợi hại thế nào?

    Bên này Nguyễn Vĩnh cũng nhích lại gần, chỉ hận lỗ tai không thể xòe ra như cánh quạt mà nghe người kia trả lời.

    - Bát phái – Nhất đường bao gồm bát đại siêu cấp môn phái và một Vạn Bảo Đường uy chấn thiên hạ. Mỗi môn phái đều có trên dưới mười vị thái thượng trưởng lão tọa trấn, tu vi thâm bất khả trắc, là một tồn tại nghịch thiên trong trời đất, không những vậy, sâu bên trong còn có nội tình mà người ta khó biết được, những ai biết hoặc là đầu nhập vào họ, hoặc cùng xuống cửu tuyền làm bạn với quỷ dữ. Nghe đồn đã có nhiều cao thủ Hồng Nhãn xâm nhập vào Bát phái – Nhất đường để tìm bảo vật, cuối cùng đều biến mất vĩnh viễn, không bao giờ xuất hiện nữa.

    - Cao thủ Hồng Nhãn? Không phải là nhân vật coi trời bằng vung sao, sao lại dễ dàng chết như vậy?

    - Hừ, đó là chuyện không hiếm lạ trong Bát phái – Nhất đường, người ta có thể dễ dàng giết chết những cường giả như vậy, nói gì đến những tiểu phái ngay cả Lục Nhãn cũng là phượng mao lân giác như chúng ta. Ngươi nhìn người tiếp dẫn các đại môn phái xem, họ đều đạt đến Kim Nhãn, lại nhìn người tiếp dẫn tám người kia, tất cả đều là cao thủ Lục Nhãn, nếu so sánh thì tiểu phái như chúng ta… ai, thực chất không thể so sánh.
    Sau khi nghe người kia nói xong, ánh mắt đại hán nhìn về phía trung tâm đại sảnh lộ rõ vẻ khiếp sợ, không còn vẻ khinh thị như lúc nãy. Người kia thấy vậy gật đầu vỗ vỗ vào vai hắn nói:

    - Ngươi còn trẻ, chưa hiểu hết sự đời, đợi sau này lịch lãm nhiều tăng kiến thức, quan sát mọi chuyện sẽ không chỉ nhìn vẻ bề ngoài như hôm nay đâu.

    Đại hán nghe vậy ngước nhìn người kia, lắp bắp:

    - Chẳng lẽ… đây không phải lễ trưởng thành của một tên thiếu gia sao?

    - Đương nhiên là phải rồi, nhưng tên nhóc kia dù sao cũng mới mười sáu tuổi, dù là thiên tài tu luyện thì cũng không đáng để tất cả người của Bát phái

    – Nhất đường để vào mắt.

    - Vậy ý ngươi là…

    - Bên trong nhất định có nội tình, bất quá đây không phải điều chúng ta có thể tìm hiểu, ngươi tốt nhất nên an an ổn ổn ngồi đây đợi buổi tiệc kết thúc đi.

    Đại hán gật đầu nhưng không lên tiếng, ánh mắt đôi khi lướt qua đại sảnh vẫn còn mang vẻ khiếp sợ cùng một chút không cam lòng. Trong con ngươi hắn đôi khi lóe lên những tia sáng quỷ dị nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
    ***********************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:26.
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Nguyễn Vĩnh sau khi nghe hai người kia nói chuyện, trong lòng cũng nổi sóng. Hắn biết Lương Ngọc sơn trang cùng với tám môn phái chiếm cứ vị trí trung tâm kia rất lợi hại, nhưng không ngờ lại cường đại như vậy. Một cao thủ Hồng Nhãn là tồn tại nghịch thiên cỡ nào chứ, vậy mà bọn họ chỉ giơ tay nhất chân là có thể dễ dàng diệt sát, hèn gì các đại thế gia kia khi nhìn thấy bọn họ đều trở nên ngoan ngoãn như vậy, tiếng nói chuyện cũng nhỏ đến mức đáng thương, chẳng khác nào chuột thấy mèo cả.
    Mà người kia nhìn có vẻ rất lão luyện, nhận xét chắc là không sai, Bát phái – Nhất đường tập trung lại đây là định làm gì nhỉ? Nguyễn Vĩnh vô cùng hiếu kỳ nhìn về phía trung tâm đại sảnh mà tự hỏi.
    Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người :

    - Trang chủ, phu nhân cùng các vị thiếu gia đến.

    Cùng với tiếng hô, một đoàn người dần xuất hiện. Người đi đầu là một trung niên nhân vận hoàng y, trên người toát ra một vẻ uy nghiêm lăng lệ, khí chất trầm ổn đem đến cho người khác cảm giác: người này trời sinh là người lãnh đạo kẻ khác, mắt ưng khẽ đảo quanh Đại Sảnh Đường rồi dừng lại trên người tám vị trưởng lão của Bát phái – Nhất đường, gật nhẹ đầu một cái, sau đó tiếp tục dẫn đám con cháu đi thẳng đến vị trí chủ vị.
    Nơi đó hai chiếc ghế lớn được đặt ở chỗ cao nhất, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ bài trí không khác mấy so với những chiếc bàn còn lại, dọc theo hai bên là những chiếc ghế nhỏ hơn, chính là vị trí dành cho dòng chính của sơn trang.
    Khi tất cả đã yên vị, Lương Ngọc Đằng đứng lên cầm lấy ly rượu, đồng thời phía dưới, hạ nhân cũng bắt đầu rót rượu cho khách, động tác đồng đều, đẹp mắt, gương mặt nghiêm túc không sợ hãi, không siểm nịnh. Nguyễn Vĩnh cũng học theo điệu bộ của bọn họ, tuy có chút lúng túng nhưng không đến nỗi thất thố nên không gây ra sự chú ý của ai. Sau khi rót rượu xong, hắn khẽ đảo mắt nhìn lên thì trông thấy người ngồi cạnh trang chủ là một vị phu nhân xinh đẹp, sắc mặt hơi mệt mỏi, màu da tái xanh, có lẽ là rất lâu không ra nắng. Ngồi gần nàng nhất là mụ đàn bà đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong kí ức của Lương Ngọc Thế - Nhị trang chủ phu nhân An Nguyệt Hương. Nàng ta hôm nay gương mặt vô cùng vui vẻ, cười tươi hơn hoa, chắc có lẽ vì lễ trưởng thành của con trai mình được coi trọng mà cao hứng.
    Nguyễn Vĩnh thầm bĩu môi khinh thường, ánh mắt liếc sang chỗ khác thì bắt gặp một ánh mắt cũng đang nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy đó là ai hắn liền vội vàng cúi đầu xuống, hy vọng người kia không nhận ra mình.

    - Đại ca, huynh xem.

    Bạch y thiếu niên kéo tay áo lam y thiếu niên bên cạnh cúi xuống nhỏ giọng nói, đồng thời đánh mắt về phía Nguyễn Vĩnh. Lương Ngọc Kỳ khi nhìn thấy Lương Ngọc Thế thì hơi ngạc nhiên, sau đó nhíu mày:

    - Hắn đến đây làm gì? Lại còn mặt bộ đồ đó…

    - Hắc hắc, đệ không biết nhưng huynh không thấy rất thú vị sao?

    - Thú vị chỗ nào? Không khéo hắn lại chuốc họa vào thân.

    Lương Ngọc Hải thấy hai huynh trưởng nhỏ giọng thì thầm nên cũng tò mò hỏi:

    - Chuyện gì vậy Đại ca, Nhị ca?

    Lương Ngọc Phong nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn về phía Lương Ngọc Thế. Hắn hiểu ý nhín theo rồi lắp bắp:

    - Hắn… tại sao… lại ở đây?

    - Suỵt, được rồi. Hai đệ đừng nói gì cũng đừng nhìn về phía hắn nữa. Ai, hy vọng bữa tiệc này trôi qua thuận lợi.

    Lương Ngọc Phong và Lương Ngọc Hải nghe vậy liền im lặng, bản tính họ đôi khi bốc đồng nhưng không phải là người không hiểu chuyện, nếu để người khác biết một vị thiếu gia dòng chính của Lương Ngọc sơn trang lại đi làm tên rót rượu thì mặt mũi sơn trang sẽ mất sạch, đồng thời Lương Ngọc Thế cũng khó tránh khỏi bị phạt nặng.
    Nguyễn Vĩnh bên này cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mấy người Lương Ngọc Phong chỉ nhìn lướt qua hắn rồi thôi, cũng không để ý đến hắn lắm, dù sao lúc này hắn cũng mặc đồ hạ nhân, làm sao hấp dẫn sự chú ý của mấy tên thiếu gia mắt đặt trên đỉnh đầu được chứ.
    Lúc này một giọng nói trầm ổn, hữu lực, không giận mà uy của Lương Ngọc Đằng vang lên:

    - Các vị, hôm nay là lễ trưởng thành của con trai ta, cảm ơn các vị đã đến chung vui, Đằng mỗ vô cùng cảm kích, xin kính các vị một chung.
    Nói rồi hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay, đồng thời những người bên dưới cũng đứng dậy, đồng thanh nói:

    - Trang chủ không cần khách sáo.

    Sau đó cũng uống cạn chung rượu, thấy vậy, Lương Ngọc Đằng khẽ gật đầu, mời bọn họ ngồi xuống, sau đó hô:

    - Bắt đầu đi.

    Thật ra lễ trưởng thành của một người cũng không cần làm gì quá rườm rà, chỉ thấy Lương Ngọc Vân bước ra, theo sau là một nô tỳ, trên tay nô tỳ kia có một chiếc mâm phủ vải đỏ. Lương Ngọc Vân đi đến trước mặt Lương Ngọc Đằng, quỳ xuống. Một nô tỳ khác đến kéo vải đỏ trên mâm, để lộ một chiếc ngọc quan màu vàng kim, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không ngờ là một kiện trung phẩm thánh khí thuộc tính phòng ngự.
    -----------------------------------------------------------------------
    Ở Nhãn Tinh Cầu, tu luyện giả có thể sử dụng thánh khí với nhiều công dụng khác nhau, có thể dùng để đối địch, có thể dùng để ngụy trang, có thể dùng để chạy trốn, có thể dùng để truy tung, cũng có thể dùng để phòng ngự trước đòn tấn công của đối thủ, chỉ cần quán thâu Cửu Long thuần dương chi khí vào thánh khí là được. Thánh khí cũng chia làm nhiều cấp bậc như tu luyện giả, gồm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và siêu phẩm thánh khí, thánh khí cấp bậc càng cao, công năng càng lớn. Đặc biệt, giới tu luyện giả đồn rằng, chỉ cần tạo được khí linh cho siêu phẩm thánh khí thì nó sẽ tấn cấp trở thành thần khí. Bất quá đó chỉ là tin đồn, có được thánh khí khó khăn đến cỡ nào chứ, các môn phái trung bình chỉ cần có được một kiện trung phẩm là đã rất hiếm hoi rồi, các môn phái nhỏ thì ngay cả một kiện hạ phẩm thánh khí cũng là phượng mao lân giác, huống gì là thánh khí cấp bậc siêu phẩm, nếu ở các siêu cấp thế gia thì còn may ra, tuy vậy muốn siêu phẩm thánh khí tấn thăng thành thần khí thì khó hơn lên trời, phải tìm được hồn phách linh thú cường đại phù hợp với thánh khí, đồng thời cung cấp đủ thuần dương khí cho nó hấp thu và còn nhiều điều kiện hà khắc khác tùy theo từng loại siêu phẩm thánh khí, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Đùa sao, siêu phẩm thánh khí khi tấn thăng chính là một bước lên trời đó.
    Trong lịch sử tu chân giới, chỉ có một kiện thánh khí đã tấn thăng trở thành thần khí, đó là Cửu Long Đồ mà Nguyễn Vĩnh từng nhìn thấy, nhưng chưa người nào gặp qua nó, nó chỉ được miêu tả lại một cách khá mơ hồ trong sách cổ, thế nên lúc Lân nhìn thấy Cửu Long Đồ mới thất thố như vậy.
    ----------------------------------------------------------------------

    - Trung phẩm thánh khí… là trung phẩm thánh khí…

    Có người lắp bắp lên tiếng, sau đó đại sảnh dần trở nên ồn ào, đương nhiên ngoại trừ người của Bát phái - Nhất đường không có phản ứng gì lớn, còn lại mọi người, đặc biệt là các tiểu môn phái đều đỏ mắt nhìn kiện thánh khí kia.
    Lương Ngọc Vân cũng bất ngờ nhìn ngọc quan, lại nhìn Lương Ngọc Đằng, nội tâm nổi sóng không ngừng, hắn không ngờ phụ thân coi trọng hắn như vậy, trong lễ trưởng thành lại đem đến cho hắn một kinh hỉ khó có thể hình dung, trong lòng hắn vui đến muốn cất tiếng cười to nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ trấn định như không có gì. Là một người có nhiều tâm cơ, hắn đương nhiên biết nếu bản thân chỉ vì một kiện trung phẩm thánh khí mà thất thố sẽ bị người khác cười vào mặt, mà hắn, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy. Bất quá có điều hắn không biết, Lương Ngọc Kỳ và Lương Ngọc Phong khi làm lễ trưởng thành đều được Lương Ngọc Đằng bí mật tặng một kiện thượng phẩm thánh khí, nếu biết, chắc chắn hắn sẽ không cười nổi.
    Qua một màn kia, buổi lễ tiếp tục diễn ra, Lương Ngọc Đằng đứng dậy đeo ngọc quan vào tóc Lương Ngọc Vân, sau đó Lương Ngọc Quan lạy Lương Ngọc Đằng ba lạy, xem như lễ thành.
    Thật ra lễ trưởng thành ở Lương Ngọc sơn trang còn một phần rất quan trọng là lựa chọn công pháp tu luyện, tuy nhiên việc này được tiến hành tại Lãnh Sương Phong trước mặt cao tầng sơn trang, tùy theo mức độ được coi trọng mà có nhiều ít thái thượng trưởng lão tham dự, tuy nhiên trước nay chưa lần nào lễ trưởng thành của thế hệ trẻ trong sơn trang lại có quá ba vị tham dự, đối với các thái thượng trưởng lão mà nói, ít có việc gì quan trọng hơn chuyện tu luyện của bọn họ. Bất quá đám thế hệ trẻ chưa bao gờ dị nghị về chuyện này, trong bọn họ hầu hết đều có chung ý nghĩ: được đến Lãnh Sương Phong yết kiến các vị trưởng lão là một vinh hạnh to lớn, dù trong đời chỉ có một lần cơ hội như vậy họ cũng cam lòng. Mà sự thật cũng không sai biệt lắm, trừ lễ trưởng thành ra, khó có ai có thể bước vào Lãnh Sương Phong lần thứ hai, ngoại trừ người đạt được chức vị trang chủ, các trưởng lão hoặc đệ tử hạch tâm có tu vi cao thâm, trở thành thành viên trong trưởng lão đoàn cùng một số trường hợp hiếm hoi.
    ************************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:27.

  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Lễ thành, Lương Ngọc Đằng liếc nhìn Lương Ngọc Thụy, hắn liền hiểu ý, cất giọng cười to nói:

    - Các vị, việc chính đã xong, bây giờ xin mời mọi người nhập tiệc, nếu có gì tiếp đãi không chu đáo, xin mọi người rộng lòng bỏ qua.

    Sau đó, hạ nhân kéo tấm vải đỏ phủ lên các mâm trên bàn, để lộ ra sơn hào hải vị, vừa đẹp mắt lại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, cả Đại Sảnh Đường bắt đầu một màn cười nói vui vẻ, chúc tụng, khen tặng lẫn nhau, huyên náo vô cùng.
    Lương Ngọc Vân sau khi lạy ba lạy cũng đã đứng dậy, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, hết sức thỏa mãn với tràng cảnh hiện tại. Đây là bữa tiệc dành cho hắn, tổ chức vì hắn, ngay cả Bát phái - Nhất đường cũng đến đông đủ, đây không phải nói lên hắn rất được coi trọng sao? Sẽ có một ngày, hắn ngồi trên vị trí đó - hắn liếc mắt nhìn về chỗ phụ thân mình đang nói chuyện với trưởng lão các phái, trong con ngươi lóe lên một tia quang mang quỷ dị, sau đó nhanh chóng biến mất. Lại nhìn về bọn người Lương Ngọc Kỳ, một thoáng nét tàn nhẫn hiện lên trong mắt Lương Ngọc Vân. Muốn thành đại sự, không nên coi trọng tiểu tiết, mẫu thân hắn đã nói: “vô độc bất trượng phu”, con đường vinh quang của nam nhân là phải dẫm lên máu thịt của tất cả những kẻ cản đường, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chỉ vậy thôi.
    Đột nhiên Lương Ngọc Vân phát hiện ra một việc, vẻ mặt Tứ đệ Lương Ngọc Hải rất kỳ quái, hình như đang làm chuyện gì chột dạ, cứ cúi đầu xuống bát của hắn, đôi mắt láo liên đôi khi liếc về một hướng. Lương Ngọc Vân tò mò nhìn theo, sau đó ngạc nhiên nhận ra người kia, cuối cùng nở một nụ cười hiểm độc: “Là ngươi tự tìm đến, đừng trách ta.”
    ------------------------------------------------------------------------

    Nguyễn Vĩnh vô cùng buồn chán liếc nhìn những tên vừa ăn uống, vừa cười nói vui vẻ kia, trong lòng hối hận không thôi. Nếu sớm biết thế này hắn thà ở trong phòng cùng Lân, nghe nó mắng còn tốt hơn ở đây nhìn người ta ăn, thật… thèm chết hắn. Ực một tiếng, Vĩnh đại thiếu vô cùng không có cốt cách nuốt một ngụm nước bọt, từ khi đến thế giới này, có bao giờ hắn nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như vậy đâu.
    Đang chửi thầm trong lòng thì một giọng nói mang đầy vẻ ngạc nhiên vang lên bên cạnh hắn:

    - Lục thiếu gia, sao cậu lại ở đây, còn ăn mặc như vậy?

    Tuy giọng người đó không lớn nhưng những người ngồi đây là ai chứ, ít nhất cũng là cao thủ Lam Nhãn, thính lực hơn xa người thường. Bầu không khí náo nhiệt vừa rồi đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh như chưa bao giờ tồn tại. Nguyễn Vĩnh cảm nhận được nhiều tia thần thức đang lao về phía hắn, trắng trợn công khai dò xét hắn làm hắn khó chịu vô cùng.
    Người nói là một tên hạ nhân thuộc tiểu viện gần nơi Nguyễn Vĩnh sống, vẻ mặt tỏ ra ngạc nhiên như vô tình nhìn thấy Lục thiếu gia rồi không kiềm chế được bật thốt ra câu hỏi, tuy nhiên, ánh mắt hắn lại nói cho Nguyễn Vĩnh biết: đây không phải tình cờ.

    - Ồ! Đây chính là Lục thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh của Lương Ngọc sơn trang sao? Ha ha, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ lại được vinh dự nhìn thấy tại nơi này.

    Một giọng nói âm dương quái khí mang đầy vẻ châm chọc phát ra. Đương nhiên khỏi nói cũng biết dù các môn phái khác có cười lạnh trong lòng bao nhiêu thì cũng không dám công khai thách thức Lương Ngọc sơn trang, tất nhiên giọng nói này đến từ bàn của một trong Bát phái - Nhất đường.

    - Di Nguyệt huynh, ngươi nói vậy là có ý gì?

    Lương Ngọc Đằng nhíu mày lạnh lùng nhìn Di Nguyệt Hồ. Hắn biết trong tu chân giới, Di Nguyệt sơn trang nổi danh là người hẹp hòi, có thù tất báo, bao che nhược điểm, lại hay châm ngòi ly gián làm các môn phái khác vô cùng phản cảm, bất quá họ lại có nhiều vị thái thượng trưởng lão tu vi khó lường tọa trấn nên không ai làm gì được, hôm nay được lãnh giáo, xem như Lương Ngọc Đằng hắn mở rộng tầm mắt.

    - Ha ha, Ngọc Đằng huynh đừng tức giận, tại hạ chỉ nói sự thật thôi, ở đây ai mà không biết Lục thiếu gia vô cùng nổi tiếng… của Lương Ngọc sơn trang.

    Hắn chỉ nói “vô cùng nổi tiếng”, còn nổi tiếng về việc gì thì mọi người đều hiểu trong lòng, tuy nhiên không ai dám nói ra.

    - Ta nói, Lục thiếu gia sao hôm nay lại có hứng thú chạy đến đây, lại còn ăn mặc như vậy, chậc chậc… nhìn cũng rất hợp nha! Hay Lục thiếu gia chán làm thiếu gia rồi, muốn đổi sang làm hạ nhân, nếu cậu đến Di Nguyệt sơn trang, ta có thể cân nhắc cho cậu làm chức quản sự cũng nên.

    Di Nguyệt Hồ càng nói càng hăng, giống như không mời được Nguyễn Vĩnh làm hạ nhân là nuối tiếc lớn nhất đời hắn vậy.

    - Di Nguyệt huynh, ta nghĩ đây là chuyện nội bộ của Lương Ngọc sơn trang, huynh không cần thiết phải chõ mũi vào.
    Lãnh Hạo Thiên nãy giờ vẫn ngồi trầm mặc đột nhiên lên tiếng, những người còn lại dù trong bụng đang cười thầm nhưng khi nghe giọng nói này lại đồng loạt gật đầu. Đây cũng không phải họ muốn bên vực Lương Ngọc Đằng, mà là đánh chủ ý đến Lãnh Hạo Thiên. Hắn được xem như đệ nhất thiên tài của Tinh Vân Động, mười sáu tuổi đã đột phá Ngân Nhãn, tiến vào cảnh giới Lam Nhãn, hai mươi tuổi trở thành cao thủ Kim Nhãn, mười năm trước nghe nói hắn đã là cường giả Hồng Nhãn coi trời bằng vung, hiện giờ không ai biết tu vi ra sao, là một người tiền đồ vô lượng, nếu có thể, không ai nguyện ý đắc tội hắn.
    Di Nguyệt Hồ nghe vậy xanh mặt nhưng cũng không phản bác, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thôi.
    Lương Ngọc Đằng nhìn thấy một màn này âm thầm thở dài, nếu thực lực của hắn cũng cao như Lãnh Hạo Thiên thì tốt rồi, sẽ không bị kẻ khác bôi bác, lạnh lùng nhìn về phía Lương Ngọc Thế phân phó:

    - Đưa Lục thiếu gia của các ngươi ra ngoài, ngươi - hắn chỉ tên hạ nhân nhanh mồm nhanh miệng lúc nãy – cũng đi theo.

    Sau khi thấy một trưởng lão đến dẫn người đi, hắn liền phất phất tay:

    - Các vị, xin mời tiếp tục, không cần để ý chuyện vừa rồi. Riêng tại hạ cảm thấy trong người không khỏe, không thể tiếp tục phụng bồi, mong các vị lượng thứ.

    Trong giọng nói của hắn mang theo một vẻ mệt mỏi, bất lực làm ai nghe vào cũng cảm thấy bắt hắn ở lại chỗ này là một tội ác. Tuy nhiên, những người ở đây đều là lão hồ ly, sao không nghe ra duyên cớ chứ, hắn không khỏe thật mới là có quỷ. Bất quá mọi người vẫn đồng loạt xua tay cùng hắn diễn nốt màn kịch này:

    - Trang chủ không cần khách khí, sức khỏe quan trọng hơn.

    - Đúng vậy, chúng tại hạ được vinh dự đến đây chung vui đã là phúc khí lắm rồi, không dám làm phiền trang chủ bồi tiếp, tại hạ xin cáo từ trước.

    Có người mở đầu đương nhiên có người tiếp theo, bọn họ lần lượt ra về. Cuối cùng chỉ còn người của Bát phái - Nhất đường ở lại.

    - Các vị, tệ xá đơn sơ, chật chội, nếu các vị không chê xin mời ở lại hàn huyên một đêm, mai về cũng không muộn.

    Khi nghe Lương Ngọc Thụy nói, bọn họ lần lượt gật đầu, ngay cả Di Nguyệt Hồ vừa khiêu khích Lương Ngọc sơn trang cũng không ngoại lệ, sau đó cùng theo một vị trưởng lão rời khỏi Đại Sảnh Đường.
    Bọn người Lương Ngọc Kỳ nhìn thấy một màn này, đưa mắt nhìn nhau, lại liếc nhìn về phía Lương Ngọc Vân, thấy hắn vẻ mặt tràn đầy tiếu ý liền hiểu rõ ngọn nguồn. Đợi đến khi Đại Sảnh Đường chỉ còn hạ nhân thu dọn mọi thứ, Lương Ngọc Phong liền đi đến nắm cổ áo Lương Ngọc Vân, lớn giọng hỏi:

    - Tại sao ngươi làm vậy?

    Lương Ngọc Vân thấy vậy hơi nhíu mày nhưng vẫn cười nói:

    - Nhị ca, huynh nói gì, đệ không hiểu.

    - Con mẹ nó, đừng có giả ngốc với ta.

    Lương Ngọc Phong nhịn không được chửi ầm lên, tay cũng bắt đầu vận sức, đã tỏa ra lam quang nhàn nhạt.

    - Nhị đệ, đừng làm ẩu.

    Lương Ngọc Kỳ thấy vậy liền kéo Lương Ngọc Phong ra, hắn cũng rất giận nhưng không đến nỗi đánh mất lí trí, nếu mà bọn họ đánh nhau ở đây thì hậu quả không thể tưởng tượng.

    - Đại ca, huynh buông đệ ra, đệ muốn cho hắn biết tay. Cái tên khốn hãm hại huynh đệ như vậy, sống chỉ uổng phí thực vật thôi.

    Lương Ngọc Phong muốn thoát ra khỏi tay Lương Ngọc Kỳ nhưng khí lực không đủ, cuối cùng mở miệng mắng. Lương Ngọc Hải thấy vậy vội cùng Đại ca giữ Nhị ca hắn lại, đồng thời mở miệng khuyên nhủ:

    - Nhị ca, Đại ca nói đúng đó. Đừng để tên khốn đó làm ảnh hưởng tiền đồ của huynh.

    - Hừ, các ngươi một câu tên khốn, hai câu tên khốn rốt cuộc là mắng chửi ai? Là ta hay là… tên phế vật đó. Hử?

    Lương Ngọc Vân nghe vậy cười khẩy một tiếng. Lũ ngu ngốc, huynh đệ là cái gì chứ, có ăn được không? Kêu hắn xưng huynh gọi đệ với một tên phế vật, nằm mơ đi.
    Lương Ngọc Phong nghe vậy triệt để nổi nóng, cái gì mà hậu quả, hắn cóc cần biết. Thừa dịp hai người kia tức giận vì lời nói của Lương Ngọc Vân mà phân tâm, hắn liền giật mạnh người ra khỏi tay họ, hung hăng đấm một quyền lên khuôn mặt đang cười đến đáng khinh kia. Quyền đầu nhanh như chớp làm Lương Ngọc Vân không kịp phản ứng, bên má trái hứng trọn lực lượng giáng xuống liền xưng húp lên, một cổ ngọt ngào từ cổ họng tràn ra làm hắn buột miệng phun ra ngoài một ngụm máu, trong đó còn mơ hồ thấy được hai chiếc răng. Lương Ngọc Vân nổi giận trừng mắt nhìn Lương Ngọc Phong, không tin được khó khăn mở miệng:

    - Ngươi… dám đánh ta… ngươi vì một tên phế vật mà đánh ta…

    - Phì, ta đánh ngươi đó, thì sao nào? Trong mắt chúng ta, ngươi ngay cả một tên phế vật cũng không bằng.

    Lương Ngọc Phong hung hăng phun nước bọt rồi trả lời tên kia. Lương Ngọc Vân không tin vào lỗ tai mình trừng mắt nhìn hắn, con ngươi lóe lên một tia hiểm độc, khó khăn đứng dậy chỉ tay vào Lương Ngọc Phong:

    - Ngươi… chờ đó… dám đánh ta sẽ không có kết cục tốt đâu.

    Nói rồi hắn lảo đảo đi ra khỏi Đại Sảnh Đường. Lương Ngọc Kỳ thấy vậy lắc đầu đi đến bên cạnh Lương Ngọc Phong, thở dài một tiếng:

    - Nhị đệ, lần này ngươi làm sai rồi. Bình thường đánh hắn không đến nỗi không thể thu xếp, nhưng hôm nay là ngày hắn tiến vào Lãnh Sương Phong… ai…

    - Đúng đó, Nhị ca, ngươi thật sự gặp phiền phức lớn rồi.

    - Đại ca, lão Tứ, hai người không cần phải lo cho ta, ta có gan đánh hắn sẽ có gan chịu trách nhiệm… - Lương Ngọc Phong ngập ngừng đôi chút rồi tiếp tục nói - cùng lắm… thì tiến vào đó thôi.

    Lương Ngọc Hải nghe vậy rùng mình một cái, còn Lương Ngọc Kỳ thì nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn:

    - Nhị đệ…

    - Được rồi, Đại ca, huynh không cần nói nữa, nhìn xem, mọi người đều đã rời đi rồi, chúng ta ở đây bày tỏ tình huynh đệ sẽ rất dọa người đấy. Đi thôi, đi thôi.

    Lương Ngọc Phong cười lớn một tiếng, sau đó sải bước theo hướng cửa đi tới, Lương Ngọc Kỳ và Lương Ngọc Hải nhìn theo bóng lưng hắn, có chút cảm giác là lạ, cuối cùng cũng đi theo. Bóng ba người xa dần rồi khuất hẳn ở nơi cuối hành lang.
    ***********************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:30.

  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Ánh chiều tà. Mặt trời từ từ buông xuống kéo theo cả một chảo lửa khổng lồ bao trùm khắp không gian, màu đỏ như máu kia nhuốm lên màu trắng tinh thuần của các đám mây đang lượn lờ trôi, hình thành một cảnh sắc quỷ dị. Cái gì càng tinh khiết lại càng dễ dàng vấy bẩn, lòng người… lại càng không ngoại lệ…
    Nguyễn Vĩnh nhìn quanh khắp căn phòng một lượt, cuối cùng cho ra kết luận: nơi đây có thể dùng hai chữ “đơn sơ” để hình dung: một cái giường, hai cái ghế và một cái bàn, ngoài ra không còn gì cả. Không ngờ trong siêu cấp thế gia như Lương Ngọc sơn trang lại có một căn phòng như vậy. Bất quá hắn dường như quên mất mình sống ở nơi nào.
    Vừa rồi vị trưởng lão kia đưa hắn đến đây, chỉ phun ra một từ: “Đợi” rồi dẫn tên hạ nhân kia đi, hắn biết, tên kia nhất định xong đời rồi, bản thân hắn xem ra cũng khó giữ, mặc dù hắn cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng đây là vấn đề mặt mũi, người đứng ở vị trí càng cao càng xem trọng mặt mũi của mình, mà hắn, tên phế vật của dòng tộc lại bôi tro trét trấu lên đó, nói người khác không để ý, căn bản là gạt người. Âm thầm thở dài một tiếng, Nguyễn Vĩnh đi đến bên giường nằm xuống, việc gì tới cũng phải tới, hắn lo nghĩ cũng không giải quyết được gì. Điều hắn muốn biết hiện giờ là ai đã ra lệnh cho tên hạ nhân kia hãm hại hắn, là đám người Lương Ngọc Phong ư? Xem ra cũng có khả năng, bất quá trong số họ, chỉ có Đại ca Lương Ngọc Kỳ là trầm ổn nhất nhưng nhìn lại không giống người hiểm độc, vì muốn hãm hại hắn mà bất chấp tất cả, Lương Ngọc Phong và Lương Ngọc Hải thì không cần phải nói, toàn là những tên nóng tính, bốc đồng, không có tâm cơ. Nhưng nếu không phải họ thì là ai? Xem ra cái tên Lương Ngọc Thế này làm nhiều người ghét lắm thì phải.
    Trời càng lúc càng tối, trên bầu trời đêm, vầng trăng khuyết kia đã lên cao, chiếu rọi chút ánh sáng ít ỏi qua khe cửa căn phòng, Nguyễn Vĩnh vẫn nằm đó nhưng không ngủ được, đùa sao, bây giờ mà có thể ngủ thì không nghi ngờ gì hắn hẳn là Trư Bát Giới chuyển thế đầu thai.
    Chợt nghe tiếng bước chân, chắc chắn không phải trộm, bởi vì tiếng bước chân kia vang lên rõ ràng do người đó cố ý, đi theo phía sau người nọ còn có một người nữa, nhưng người này rõ ràng tu vi rất thấp, bước chân tương đối loạn chứ không trầm ổn như người kia. Cửa phòng bật mở, có người cầm nến đi vào, ánh sáng đột ngột làm Nguyễn Vĩnh phải nheo mắt lại, khi nhìn rõ hai người kia là ai gương mặt hắn lại không có biến hóa gì. Hắn biết, cuối cùng cũng đến rồi.
    ----------------------------------------------------------------
    Tờ mờ sáng hôm sau, sương mù còn chưa tan hết, trên lá cây, các giọt nước long lanh đọng lại thi thoảng phảng chiếu bóng của một nhóm người. Trong đó, nổi bật là một nam hài khoảng mười hai, mười ba tuổi, hắn đi đầu, những người khác đều theo phía sau, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, những người đi theo kia không phải hạ nhân bảo hộ chủ tử mà giống quan binh áp giải phạm nhân hơn.
    Nguyễn Vĩnh nhớ lại tối hôm qua, trong lòng cười lạnh một tiếng. Lương Ngọc Đằng cùng An Nguyệt Hương đến gặp hắn, chất vấn việc hắn giả làm người hầu. Người đàn bà đó đóng kịch thật hay, hắn chỉ thấy nàng ta khóc lóc, tự trách bản thân không biết dạy con, rồi cái gì cũng đều do nàng ta sai, Lương Ngọc Thế chỉ là còn nhỏ không hiểu chuyện..v..v… Nguyễn Vĩnh nghe xong còn thấy cảm động huống gì người khác, thế là dưới bao nhiêu sự tác động của người đàn bà đó, hắn rất vinh dự được Lương Ngọc Đằng thưởng cho hai ngày đi thí luyện, thật ra là đi chịu phạt thì đúng hơn.
    Bọn hạ nhân dẫn Nguyễn Vĩnh đi vòng qua một ngọn núi trong sơn trang, nghe đồn đây chính là Lãnh Sương Phong người người mơ ước được tiến nhập, nhưng bọn hắn không có vinh dự đó, vòng một đường dài ra phía sau Lãnh Sương Phong, bọn họ đứng trước một cửa hang rộng lớn, trên bia đá dựng cạnh cửa khắc hai chữ màu đen quỷ dị: “Lang Ngục”
    Đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, Nguyễn Vĩnh quay đầu lại nhìn, cũng là một nhóm người, thế nhưng người đi đầu lại là… Lương Ngọc Phong.
    Hắn ngơ ngác nhìn tên Nhị ca từng ức hiếp mình kia, không tin được tự hỏi: Tại sao Lương Ngọc Phong cũng bị đưa đến đây?
    ---------------------------------------------------------------
    Lương Ngọc Phong cắn răng thầm hận trong lòng, hắn không ngờ Lương Ngọc Vân khi tiến vào Lãnh Sương Phong lại được một vị thái thượng trưởng lão nhìn trúng, không biết hắn nói gì với vị kia, thế nhưng trong đêm khuya có người của Hình Đường đem ý chỉ của thái thượng trưởng lão đến tận phòng, bảo muốn Lương Ngọc Phong vào Lang Ngục thí luyện hai ngày.
    Khi vừa đến nơi, hắn lại nhìn thấy người kia, tên nhóc mà hắn, Đại ca cùng lão Tứ yêu mến từ khi mới lọt lòng, thở dài một tiếng, hắn cũng bị đưa đến đây như mình, vậy… được rồi, dù có chết mình cũng phải bảo hộ hắn, bảo hộ vị đệ đệ đáng thương này. Lương Ngọc Phong thầm hạ quyết tâm.

    - Thời gian thí luyện là hai ngày, cửa Lang Ngục đã mở, hai người vào đi.

    Khi hai người của Hình Đường mỗi người cầm một tờ giấy để vào cái khe nhỏ khảm trên vách đá cạnh cánh cửa thì một giọng nói lạnh lùng từ nơi đó vang lên, tiếp đó, cánh cửa nặng nề mở ra, một luồng gió tanh tưởi liền xộc vào mũi mọi người. Mấy người phía sau Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong đồng loạt rùng mình một cái, như trước mặt họ chính là địa ngục không lối thoát, là quỷ môn quan không ai muốn bước vào. Bọn họ đều thuộc Hình Đường, lại dường như không phải lần đầu đến đây. Nguyễn Vĩnh ngay lập tức hiểu được, nơi này chắc chắn vô cùng đáng sợ. Nhưng… hắn lại không có sự lựa chọn khác, chết thì chết thôi, dù sao hắn cũng chết một lần rồi. Nghĩ vậy, liền không chút do dự, hắn bước vào cánh cửa kia. Lương Ngọc Phong nhìn một màn này, trong lòng không biết có tư vị gì nhưng cũng nhanh chóng bước theo. Khi hai người đã đi vào, cánh cửa cũng từ từ đóng lại.
    ---------------------------------------------------------------------
    Lang Ngục, nơi cũng như tên, là địa ngục do các loài lang làm bá chủ. Tổ tiên Lương Ngọc sơn trang xây dựng nơi này như một địa phương dùng cho con cháu đến thí luyện, chỉ có đối đầu sinh tử mới kích phát được hết tiềm năng của con người, đồng thời đây cũng là nơi để lại truyền thừa của nhiều đại năng giả thuộc Lương Ngọc sơn trang, mong muốn tìm được người hữu duyên kế thừa y bác. Nhưng dần dần, nơi này trở thành một phân nhánh của Hình Đường, chuyên dùng để làm hình phạt cho những con cháu phạm lỗi. Nguyên nhân chính là do những người từng vào Lang Ngục thí luyện đều rất ít người trở ra, nếu có người ra được thì hoặc là điên điên khùng khùng, hoặc là tu vi thụt lùi, cả đời không còn cơ hội tiến giai. Đương nhiên vẫn có những người nhận được lợi ích lớn từ thí luyện nhưng số lượng lại không đáng kể. Nghe người kể lại, ở trong Lang Ngục, giờ giờ khắc khắc đều phải đối mặt với tử vong, những con cự lang trong đó vô cùng hung mãnh, bình thường chúng luôn thiếu thức ăn nên chỉ có thể ăn thịt đồng loại để sinh tồn, đây cũng là do Lương Ngọc sơn trang cố ý không cung cấp thức ăn đầy đủ cho bọn chúng, bởi vậy, khi nhìn thấy con người, chúng đều ra sức tấn công để bổ sung nguồn thực vật. Đặc biệt, lang là một loài sống theo bầy đàn, nếu trong đàn có một con Lang Vương chỉ huy thì con người càng khó chống cự. Vậy mới biết, Lang Ngục, vào dễ nhưng khó ra.
    **********************************

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:30.

  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Trong một hạp cốc rộng lớn, rừng cây xanh tươi trải dài đến cuối chân trời, nhìn ra xa, không thấy gì ngoài những cổ thụ đập vào mắt, dây leo rậm rạp như những đại xà quấn quanh thân cây, đôi khi, vài tiếng chim hót cất lên lại tạo ra một tràng âm thanh quỷ dị kéo dài.
    Khi Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong bước ra khỏi, cánh cửa kia dần đóng lại rồi đột nhiên biến mất như chưa bao giờ xuất hiện. Hai người nhìn nhau, không khỏi cười khổ trong lòng.

    - Kỳ lạ.

    Nguyễn Vĩnh đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

    - Ngươi nói cái gì kỳ lạ?

    Lương Ngọc Phong tò mò hỏi.

    - Ngươi nhìn xem, rừng cây xanh tươi rộng lớn như vậy, sao lại không thể tiêu trừ hết mùi tanh tưởi ở đây chứ? Thật khó ngửi.

    Nghe vậy, Lương Ngọc Phong không khỏi co giật khóe miệng, thầm nghĩ: “Kẻ kỳ lạ là ngươi thì có.”
    Nguyễn Vĩnh cũng không để ý đến biểu hiện của tên kia, hắn biết nơi này không có khoa học, làm sao hiểu được điều hắn vừa nói. Quay qua nhìn Lương Ngọc Phong, hắn bỗng cười lạnh một tiếng:

    - Ai, không biết tại sao Nhị thiếu gia của chúng ta lại được đưa vào đây nhỉ? Ngươi đã làm gì vậy?

    Lương Ngọc Phong nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn tên tiểu đầu sỏ kia: “Không phải vì nguơi sao?”, tuy vậy hắn vẫn không nói ra, chỉ qua loa trả lời:

    - Ta là muốn vào đây thí luyện thôi, không ngờ lại gặp tên phế vật ngươi.

    - Ồ, thì ra là vậy - Nguyễn Vĩnh mỉm cười nhìn bâng quơ - bất quá đi thí luyện lại được người của Hình Đường hộ tống, Nhị ca thật là có, tầm, quan, trọng nha!

    Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối làm Lương Ngọc Phong đỏ cả mặt, thẹn quá hóa giận quát lên:

    - Mặc kệ ta làm sao. Ngươi… con mẹ nó quá nhiều chuyện đi.

    - Ha ha, biết rồi, ta không nói cái này nữa là được chứ gì?

    Nguyễn Vĩnh trên mặt tràn đầy tiếu ý nhìn Lương Ngọc Phong, tên này… đùa giỡn thật vui. Nhìn quang cảnh xung quanh một chút, lại nhìn Lương Ngọc Phong, hỏi tiếp:

    - Bây giờ làm gì đây?

    - Hừ, không biết.

    - Không biết thì thôi, ta cũng chẳng hy vọng nhiều là ngươi sẽ biết.

    - Ngươi…
    A, Lương Ngọc Phong hắn điên rồi, tại sao lại vì cái tên ngu ngốc lúc nào cũng châm chọc hắn mà đánh người đến nỗi bị phạt chứ.

    - Ai nói ta không biết. Hừ, nếu là muốn để chúng ta thí luyện… được rồi, là chịu phạt, thì không thể cho chúng ta cơ hội nấp ở một bên đợi đến lúc cánh cửa mở ra được.

    - Vậy phải làm sao?

    - Đương nhiên là đi tìm rồi, chúng ta có hai ngày để tìm ra cánh cửa đó, sau đó đợi người mở ra.

    - Nhưng hạp cốc này rộng lớn như vậy, phải tìm thế nào?

    Nguyễn Vĩnh lo lắng hỏi làm Lương Ngọc phong cười khẩy một tiếng :

    - Bây giờ ngươi mới biết lo à? Bất quá ngươi yên tâm, mỗi cánh cửa mở ra ở một nơi đều có những dấu hiệu để chúng ta nhận biết, thời gian chúng ta ở đây chỉ có hai ngày, hẳn là cánh cửa đó sẽ không ở sâu trong núi, mà như vậy, rất khó gặp những con thâm sơn cự lang.

    - Vậy nếu trong hai ngày chúng ta không tìm ra cánh cửa thì sao?

    Lương Ngọc Phong nghe vậy, do dự một chút rồi cười khổ :

    - Đó là do chúng ta bất tài, không thể trách họ được.

    Nhìn nét mặt hắn, Nguyễn Vĩnh liền hiểu ý. Trong thế giới chú trọng thực lực này, chỉ có người mạnh mới có thể sống sót, dù là người cùng gia tộc cũng không ngoại lệ. Đột nhiên nhớ đến câu nói của Lương Ngọc Kỳ, hắn có chút cảm khái : kẻ yếu, không có nguyên nhân, chỉ có tuân thủ. Thì ra tên kia không phải sỉ nhục mình mà là nói đến thực tế tàn khốc này. Muốn thoát khỏi hai từ « kẻ yếu » kia, hắn còn một chặng đường dài phải đi. Xốc lại tinh thần, Nguyễn Vĩnh hăng hái nói :

    - Vậy chúng ta đi nhanh thôi, ta biết ngươi nhất định không muốn làm kẻ bất tài đâu nhỉ .

    - Hừ, đương nhiên rồi.

    Lương Ngọc Phong nghe vậy ngay lập tức cùng hắn sải bước tiến vào rừng cây kia.
    ---------------------------------------------------------------------------
    Đường trong hạp cốc vô cùng gập ghềnh khó đi, từng lùm cây, bụi cỏ trải dài xen lẫn với những gốc đại thụ khổng lồ, rễ đại thụ đôi khi nhô lên khỏi mặt đất, tạo thành những con mộc xà to lớn dài khoảng vài trượng, dây leo chằng chịt che khuất tầm mắt, căn bản không thể nhìn rõ phía trước.
    Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong di chuyển trong rừng đã được một ngày, vừa đi vừa quan sát xung quanh, lỗ tai lúc nào cũng tập trung nghe ngóng, tinh thần trở nên vô cùng căng thẳng, dù biết bọn họ còn ở ven rừng nhưng buổi tối vẫn không dám thả lỏng, cảnh giác suốt cả đêm. Bọn họ cũng đã gặp một vài bầy sói nhưng phần lớn là những con bình thường, không hề có cự lang nên được Lương Ngọc Phong dễ dàng giải quyết.
    Lúc này, tinh thần Nguyễn Vĩnh lâm vào một trạng thái vi diệu, từng sợi thần kinh đều căng lên như dây đàn, tuy hắn chưa vào thâm sơn bao giờ nhưng vẫn hiểu được sự nguy hiểm của nó, huống hồ gì nơi này được mệnh danh là Lang Ngục, nói hắn không sợ, căn bản là gạt người.
    Lương Ngọc Phong cũng cảm nhận được thần thái không ổn định của Nguyễn Vĩnh, thầm nghĩ muốn giúp hắn khôi phục nhưng rồi lại thôi, Đại ca nói không sai, bọn họ không thể lót đường mãi cho Lục đệ được, chỉ có tự hắn thể nghiệm thì mới thu được thành tựu cao hơn, đồng thời đem những điều mình từng trải qua khắc ghi trong đầu, nâng cao kinh nghiệm cùng lịch duyệt của bản thân.
    Lúc này trong mắt Lương Ngọc Phong lóe ra tinh quang, hắn đột nhiên dừng lại, đưa tay ra trước ngực ngăn cản Nguyễn Vĩnh đi tới.

    - Chuyện gì vậy?

    Nguyễn Vĩnh ít khi nào nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Lương Ngọc Phong, không khỏi lo lắng hỏi.

    - Ngươi nhìn xem.

    Lương Ngọc Phong tiến lên một bước, chỉ xuống mặt đất, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng nói. Nghe vậy, Nguyễn Vĩnh cũng tiến lên, ngồi xổm xuống, quan sát nơi Lương Ngọc Phong vừa chỉ.

    - Đây là… ?

    - Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng chúng ta đang ở Lang Ngục, nơi chỉ có loài lang sinh tồn, vì sao ở đây lại có phân và nước tiểu của thỏ, từ độ cứng của phân và dấu chân có thể nhìn ra bọn chúng là mới vừa ở đây, số lượng không nhiều, chắc khoảng hai, ba con là cùng.

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy kinh hỷ hỏi :

    - Vậy ý ngươi nói, cánh cửa kia là ở gần đây?

    Lương Ngọc Phong liền gật đầu :

    - Ta đoán là vậy.

    - Nhưng nếu như theo ngươi nói, cánh cửa hẳn là còn một ngày nữa mới mở, làm sao bọn chúng vào đây được ?

    - Là người giữ cửa thả bọn chúng vào, nếu không ngươi nghĩ chúng ta làm sao tìm được cánh cửa kia mà đi ra. Bất quá những dấu vết này vô cùng nhỏ, nếu không có kinh nghiệm cùng vận khí thì không thể nào phát hiện ra. Xem ra vận khí của chúng ta rất không tệ. Được rồi, đi nhanh thôi, kẻo đêm dài lắm mộng.

    Nói rồi, không đợi Nguyễn Vĩnh phản ứng, hắn đã sải bước đi trước. Nguyễn Vĩnh nhìn một màn này đành vuốt mũi cười khổ, mình là không có kinh nghiệm

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 13:31.

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
Trang 4 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status