Nơi này quả thật rộng đến khó tin, có thể cùng lúc chứa hàng nghìn người mà không làm cho người ta cảm thấy chật chội. Nguyễn Vĩnh đi khắp nơi nhìn ngắm, cuối cùng đưa ra kết luận: chẳng có gì thú vị.
Đang định đi ra thì bị một quản sự lôi lại, người này khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, nhuốm đậm màu mệt mỏi.
--------------------------------------------------------------------
Lương Giang gần như phát điên rồi, thiếu hạ nhân, đúng là thiếu trầm trọng. Chẳng hiểu Nhị trang chủ phu nhân sắp xếp thế nào mà phần tiếp khách do hắn phụ trách chỉ đưa đến mấy trăm người, muốn đến mượn người của các quản sự khác thì chẳng ai đồng ý, hắn biết điều này không thể trách họ, vào giờ phút này có ai dư người mà cho mượn chứ, bọn họ đều bận tối mắt tối mũi.
Đang muốn nổi điên lên thì lại nhìn thấy một tên nhóc đi lung tung trong Đại Sảnh Đường, dường như đang tìm việc để làm mà không có (ít ra trong mắt hắn là như vậy) hắn vội lôi tên nhóc đó đến trước một gian phòng nhỏ gần đó, quăng cho hắn một bộ đồ rồi nói nhanh:
- Ngươi hình như rất rảnh rỗi, vừa hay chúng ta đang thiếu người, mặc bộ quần áo này vào rồi đến gặp ta, có việc cho ngươi làm.
Nói rồi mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác của tên nhóc kia, Lương Giang vội đi nhanh ra ngoài. Đúng là bận chết hắn.
Nguyễn Vĩnh dở khóc dở cười nhìn bóng lưng người kia khuất dần, lại nhìn bộ đồ trong tay, cuối cùng thở dài một tiếng xoay người vào trong phòng.
Lương Giang nhìn thấy Nguyễn Vĩnh đã thay đồ xong, đi đến chỗ hắn vội vàng nói:
- Ngươi phụ trách rót rượu cho khách nhân thuộc bàn thứ sáu, hàng thứ hai đếm từ trên xuống dưới - vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ một cái bàn - nhớ kỹ không được sơ sót, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.
- Vâng ạ.
Nguyễn Vĩnh liên tục gật đầu rồi đi đến bàn được chỉ định.
Chốc lát sau, khách nhân ùn ùn kéo đến, mỗi người đều dẫn theo hạ nhân cầm lễ vật trao cho hạ nhân trong sơn trang. Khách nhân bình thường chủ yếu do các quản sự tiếp đãi, khách nhân quan trọng đến từ các đại thế gia thì do các trưởng lão phụ trách. Hầu hết đều dựa theo thực lực phía sau họ mà phân ra chỗ ngồi, người ngồi càng xa thân phận càng thấp.
Điều khiến Nguyễn Vĩnh chú ý là tám chiếc bàn lớn đặt đầu tiên vẫn chưa có ai cả. Chắc chắn ngồi ở đó đều là đại nhân vật. Nguyễn Vĩnh đoán không sai, nhưng hắn lại không ngờ những người đó lại quan trọng đến vậy.
Khi hầu hết các bàn đã có người ngồi thì từ cửa Đại Sảnh Đường truyền đến một tiếng hô:
- Thiên Tinh Môn - Triển Hồng Thiên cùng Trường Nhật Môn - Hạ Vũ đến.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm ổn, hữu lực vang lên:
- Mời hai vị trưởng lão vào.
Tiếp đó, một trung niên nhân vận tử y, trên người tỏa ra lục quang nhàn nhạt đi đến cười nói:
- Hai vị trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ hôm nay được gặp, thật vinh hạnh cho tại hạ.
Trong hai người, một người râu tóc bạc phơ, nở nụ cười hàm hậu với trung niên nhân kia, bất quá trong đó có bao nhiêu thật lòng thì chỉ có lão biết:
- Ngọc Thụy huynh không cần đa lễ, chúng ta đến đây chủ yếu là mừng ngày trưởng thành của Vân sư điệt, đây là chút quà mọn, mong huynh nhận cho.
Nói rồi, lão phất tay cho người phía sau đưa lễ vật lên, trên người người này không ngờ lại tỏa ra ngân quang, hiển nhiên là một tu luyên giả cấp Ngân Nhãn.
Lương Ngọc Thụy nghe vậy cười nói:
- Triển huynh quá khiêm tốn rồi, lễ vật của Thiên Tinh Môn mà gọi là chút quà mọn thì lễ vật của những người khác chắc chắn không đáng nhắc tới.
Hắn nói những lời này không ngờ người xung quanh không tức giận mà ngược lại còn gật đầu đồng ý làm Nguyễn Vĩnh cảm khái không thôi. Đúng là thực lực quyết định tất cả.
Sau đó, lão nhân bên cạnh Triển Hồng Thiên cũng mở miệng:
- Còn đây là lễ vật của Trường Nhật Môn, mong Ngọc Thụy huynh không chê bai.
Tương tự như Triển Hồng Thiên, người cầm lễ vật cũng là một cao thủ Ngân Nhãn, bất quá ngân quang trên người không đậm bằng người lúc nãy.
Lương Ngọc Thụy vội xua tay:
- Không dám,không dám, Hạ huynh nói quá rồi. Hai vị… xin mời.
Nói rồi Lương Ngọc Thụy làm động tác tay dẫn đường.
Tiếp đó, những cái tên lần lượt vang lên:
- Tinh Vân Động - Lãnh Hạo Thiên đến.
- Di Nguyệt sơn trang - Di Nguyệt Hồ đến.
- Thủy Tâm Cung - Tần Liên Cơ đến.
- Hỗn Độn Sơn - Nghiêm Tuấn đến.
- Thiên Khải Phong - Mặc Trầm Vân đến.
- Vạn Bảo Đường - Khúc Hoàng Sơn đến.
Mỗi lần như vậy đều do một cao thủ Lục giai tiếp dẫn, đưa đến bàn và cùng trò chuyện với họ. Không khí ồn ào, náo nhiệt lúc đầu cũng dần lắng xuống từ khi tám người kia bước vào, thay vào đó là một sự trang nghiêm khó có thể hình dung, ai cũng nghiêm túc ngồi vào chỗ của mình, Nguyễn Vĩnh biết, đây là vấn đề thực lực, chỉ cần có thực lực sẽ có tiếng nói, đồng thời nhận được sự tôn trọng của mọi người. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một khát khao mãnh liệt: “Thực lực… ta muốn thực lực…”
Nơi bàn hắn đảm nhận, hai nam tử đang ngồi nhỏ giọng nói chuyện, tuy họ là người của môn phái nhỏ nhưng lịch duyệt lại cao hơn Nguyễn Vĩnh rất nhiều, hắn liền dỏng tai lắng nghe.
Nam tử thân hình cao lớn, khuông mặt góc cạnh rõ ràng, cho người khác cảm giác đây là một người hào sảng, không coi trọng tiểu tiết lên tiếng trước:
- Đúng là Lương Ngọc sơn trang, ngay cả lễ trưởng thành của một tên oắt con cũng làm hoành tráng như vậy, còn mời đủ cả người của Bát phái - Nhất đường, cũng quá khoa trương đi.
Người kia nghe vậy biến sắc vội vàng nhìn xung quanh, khi thấy không ai để ý đến bàn mình mới thở phào một hơi rồi nhỏ giọng nói với đại hán kia:
- Ngươi làm ơn đừng nói chuyện như vậy nữa được không, hù chết ta. Chưởng môn nhân đã căn dặn chúng ta ngàn vạn lần không được đắc tội người của Bát phái – Nhất đường ngươi không nhớ sao?
- Hừ, cũng bởi vì hắn quá nhát nên chúng ta mãi chỉ là một môn phái nhỏ bị đè đầu cưỡi cổ.
- Cái này không thể trách Chưởng môn nhân được, Bát phái – Nhất đường là một tồn tại mà chúng ta không thể với tới, ngươi chưa ra ngoài lịch lãm nhiều nên không biết sự lợi hại của họ đâu.
Đại hán nghe vậy thì hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi:
- Lợi hại thế nào?
Bên này Nguyễn Vĩnh cũng nhích lại gần, chỉ hận lỗ tai không thể xòe ra như cánh quạt mà nghe người kia trả lời.
- Bát phái – Nhất đường bao gồm bát đại siêu cấp môn phái và một Vạn Bảo Đường uy chấn thiên hạ. Mỗi môn phái đều có trên dưới mười vị thái thượng trưởng lão tọa trấn, tu vi thâm bất khả trắc, là một tồn tại nghịch thiên trong trời đất, không những vậy, sâu bên trong còn có nội tình mà người ta khó biết được, những ai biết hoặc là đầu nhập vào họ, hoặc cùng xuống cửu tuyền làm bạn với quỷ dữ. Nghe đồn đã có nhiều cao thủ Hồng Nhãn xâm nhập vào Bát phái – Nhất đường để tìm bảo vật, cuối cùng đều biến mất vĩnh viễn, không bao giờ xuất hiện nữa.
- Cao thủ Hồng Nhãn? Không phải là nhân vật coi trời bằng vung sao, sao lại dễ dàng chết như vậy?
- Hừ, đó là chuyện không hiếm lạ trong Bát phái – Nhất đường, người ta có thể dễ dàng giết chết những cường giả như vậy, nói gì đến những tiểu phái ngay cả Lục Nhãn cũng là phượng mao lân giác như chúng ta. Ngươi nhìn người tiếp dẫn các đại môn phái xem, họ đều đạt đến Kim Nhãn, lại nhìn người tiếp dẫn tám người kia, tất cả đều là cao thủ Lục Nhãn, nếu so sánh thì tiểu phái như chúng ta… ai, thực chất không thể so sánh.
Sau khi nghe người kia nói xong, ánh mắt đại hán nhìn về phía trung tâm đại sảnh lộ rõ vẻ khiếp sợ, không còn vẻ khinh thị như lúc nãy. Người kia thấy vậy gật đầu vỗ vỗ vào vai hắn nói:
- Ngươi còn trẻ, chưa hiểu hết sự đời, đợi sau này lịch lãm nhiều tăng kiến thức, quan sát mọi chuyện sẽ không chỉ nhìn vẻ bề ngoài như hôm nay đâu.
Đại hán nghe vậy ngước nhìn người kia, lắp bắp:
- Chẳng lẽ… đây không phải lễ trưởng thành của một tên thiếu gia sao?
- Đương nhiên là phải rồi, nhưng tên nhóc kia dù sao cũng mới mười sáu tuổi, dù là thiên tài tu luyện thì cũng không đáng để tất cả người của Bát phái
– Nhất đường để vào mắt.
- Vậy ý ngươi là…
- Bên trong nhất định có nội tình, bất quá đây không phải điều chúng ta có thể tìm hiểu, ngươi tốt nhất nên an an ổn ổn ngồi đây đợi buổi tiệc kết thúc đi.
Đại hán gật đầu nhưng không lên tiếng, ánh mắt đôi khi lướt qua đại sảnh vẫn còn mang vẻ khiếp sợ cùng một chút không cam lòng. Trong con ngươi hắn đôi khi lóe lên những tia sáng quỷ dị nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
***********************************
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile