Đêm. Mây mờ dần che khuất mặt trăng, ít ánh sáng nhỏ nhoi cũng dần biền mất, thay vào đó là bóng tối bao trùm, những cây cổ thụ xanh tươi ban ngày trở thành những khối đen bất động, đôi khi lại nghe tiếng sói tru lên từng hồi thảm thiết, như có như không, làm cho người ta không tự chủ được mà rùng mình sợ hãi.
Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong đi suốt cả ngày, dần xác định được nơi lũ thỏ xuất hiện, chủ yếu là nhờ vào phân và dấu chân bọn chúng.
- Ta nghĩ chỉ cần đi khoảng một canh giờ về phía Tây là đến cửa ra.
Lương Ngọc Phong mở miệng nói, giọng của hắn không lớn nhưng trong không khí quỷ dị này lại đem đến cho Nguyễn Vĩnh một áp lực vô hình. Nguyễn Vĩnh liền ậm ừ trong cổ họng, nhưng cũng không lên tiếng. Lương Ngọc Phong quay lại nhìn, nghĩ là Nguyễn Vĩnh mệt nên đề nghị:
- Cũng không còn xa nữa, hay là chúng ta nghĩ ngơi một chút đi, dù sao cũng đi cả ngày rồi.
Nguyễn Vĩnh nghe vậy hơi ngập ngừng một chút rồi cũng đồng ý. Lương Ngọc Phong liền nhặt một đống lớn cành khô, sau đó dọn dẹp sạch sẽ một chỗ, hắn thành thục lôi ra một cái thổi lửa, rất nhanh, nhiệt độ ấm áp đã lan tỏa ra xung quanh, Nguyễn Vĩnh thấy một màn này thầm khen trong lòng, tên kia tuy hơi nóng tính nhưng đôi khi lại rất được việc. Lần này vào đây, nếu không có hắn thì một mình Nguyễn Vĩnh chắc chắn khóc không ra nước mắt, làm gì thuận lợi như vậy.
Nhích lại gần đống lửa, Nguyễn Vĩnh mở miệng hỏi:
- Hình như ngươi rất quen thuộc với việc này?
Lương Ngọc Phong đang cho cành cây vào nghe vậy liền trả lời:
- Ta đã từng nhiều lần ra ngoài lịch lãm, đương nhiên là quen thuộc rồi.
- Ngươi đi đâu, có xa lắm không, có gì vui không? - Nguyễn Vĩnh tò mò hỏi.
- Hừ, ta không phải đi du ngoạn, vui cái nổi gì? Ta đi đến rất nhiều quốc gia, quan sát thế sự nơi đó, bọn họ làm cho ta có cái nhìn mới về rất nhiều sự việc, kiến thức cũng được mở rông hơn.
Nguyễn Vĩnh quay qua nhìn Lương Ngọc Phong, thấy gương mặt hắn đang hồi tưởng lại không khỏi có chút hiếu kỳ:
- Ta nghe nói nơi này tận cùng phía tây có một quốc gia rất lớn, lại vô cùng thần bí, gọi là Đại Thiên quốc, được xem như thiên đường của tu luyện giả, phía đông là biển rộng mênh mông, bao la vô tận, ngươi có từng đi đến những nơi đó chưa? - Đây là Lân nói cho hắn biết.
Ánh mắt Lương Ngọc Phong lóe lên một tia nuối tiếc:
- Ta chưa có cơ hội được đi xa như vậy, nhưng… chắc chắn một ngày nào đó, những nơi đó sẽ in dấu chân của ta.
Khi nói câu này, gương mặt hắn toát lên vẻ kiên quyết khó có thể lay động. Đây là hùng tâm tráng chí của nam nhi, là khát vọng mà họ mong muốn thực hiện, là mơ ước được thể hiện bản thân và… là con đường mà họ chọn.
Nguyễn Vĩnh nghe xong hơi ngạc nhiên nhìn Lương Ngọc Phong, không khỏi có chút khâm phục hắn, đều là mơ ước nhưng con người luôn ẩn sâu trong lòng, hiếm ai lại nói ra một cách hào khí như vậy, làm cho người khác ẩn ước có cảm giác: hắn chắc chắn sẽ làm được.
“Ngao… ô… “
Đúng lúc này đột nhiên, một tiếng tru thê lương từ phía mảnh rừng xa xa vang lên. Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong ngay lập tức đứng dậy nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt Lương Ngọc Phong ngưng trọng hẳn lên, trong đó còn lóe lên một tia sợ hãi:
- Không xong rồi.
Nguyễn Vĩnh nhìn thấy Lương Ngọc Phong có biểu hiện như vậy liền trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì?
Ánh mắt Lương Ngọc Phong chuyển động khắp nơi như muốn xuyên thấu qua bóng đêm đồng thời thấp giọng nói:
- Đây là tiếng tru của những con sói lớn trong thâm sơn gọi đồng bạn, kỳ lạ, tại sao chúng không ở sâu trong hạp cốc mà lại chạy ra đây?
Tim Nguyễn Vĩnh đập nhanh hơn bình thường, tóc gáy đều đã dựng đứng, sói lớn nơi thâm sơn - là tồn tại cường đại nhất chỉ dưới Lang Vương, nếu gặp phải bọn chúng thì xem như xong đời.
- Đi, chúng ta phải đến cửa ra ngay lập tức.
Lương Ngọc Phong quyết đoán nói. Nguyễn Vĩnh lúc này không suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết máy móc làm theo. Hai người bọn họ chạy như bay trong đêm, bên tai, tiếng ma sát của y phục vào không khí vang lên phần phật. Vì đã xác định được lộ tuyến nên bọn họ cũng không tốn quá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm đường đi.
“Ngao… ô… “
Lại thêm một tiếng sói tru, khoảng cách dường như càng gần hơn, mơ hồ có thể nghe âm thanh xé gió do nhiều con sói cùng lao đến tạo ra. Nguyễn Vĩnh nghe liền toát mồ hôi lạnh, hai chân đang chạy dần nhũn ra, căn bản không còn sức lực nữa. Lương Ngọc Phong cũng nhận ra tình hình không ổn của hắn, liền dừng lại hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ta… không sao.
Nguyễn Vĩnh khó khăn trả lời, lại phát hiện âm thanh cùng tứ chi của hắn đều không khống chế được mà phát run.
Lương Ngọc Phong không biết phải nói gì với tên nhóc này, đến giờ phút này rồi mà còn bướng bỉnh. Âm thanh tiếng chân càng lúc càng gần, Lương Ngọc Phong liền dứt khoát kéo Nguyễn Vĩnh lên lưng, vừa cõng hắn vừa chạy, tuy nhiên, tốc độ lại giảm đi rất nhiều. Nguyễn Vĩnh nhìn thấy một màn này, muốn giãy giụa thì nghe tiếng quát:
- Nằm yên cho ta, bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi, ngươi muốn chết sao?
Nguyễn Vĩnh nghe vậy liền nằm bất động trên lưng Lương Ngọc Phong, mặc cho hắn cõng.
Đột nhiên lúc này, một mùi máu tanh phảng phất trong không khí bắt đầu xuất hiện. Lương Ngọc Phong ngay lập tức tăng nhanh cước bộ, hy vọng bầy sói kia không đuổi theo kịp. Bất quá dường như đây chỉ là hy vọng xa vời, tiếng chân càng lúc càng gần, nỗi sợ hãi càng bao trùm lấy hai người. Mũi chân Lương Ngọc Phong điểm nhẹ trên mặt đất, lấy đà phóng ra xa kéo dãn một ít khoảng cách với hung thần phía sau lưng nhưng không thể bỏ rơi chúng được, nếu là chạy một mình thì còn chút hy vọng, tuy nhiên hắn lại cõng theo Nguyễn Vĩnh trên lưng, tốc độ không thể đạt đến cực hạn. Nhìn từng con sói lớn dần lao đến gần, trong lòng Nguyễn Vĩnh lập tức trầm xuống.
Bỗng dưng Lương Ngọc Phong dừng cước bộ, hắn đã nhận ra, xung quanh bọn hắn, từng bóng đen to lớn từ từ bước đến, bao vây lấy hai người, ước chừng có khoảng mấy mươi con sói, ánh mắt chúng trong đêm tối lóe lên những tia sáng xanh lá lập lòe như loài ma trơi.
Nguyễn Vĩnh nhìn mà cảm thấy mờ mịt trong lòng, thân hình lại càng run rẩy. Dù sao hắn chỉ mới mười hai tuổi, nếu nói đến kiếp trước thì cũng mới mười sáu, lại lớn lên ở một nơi yên bình không có chiến tranh, không có mãnh thú, làm sao trong thời gian ngắn có thể thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại. Nhưng Lương Ngọc Phong thì ngược lại, hắn đã quen với thế giới khắc nghiệt này, thế nên dù trong lòng hơi sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn tương đối bình tĩnh, nhìn bầy sói trước mặt đang chầm chậm bước tới như muốn hưởng thụ nỗi sợ hãi của nhân loại yếu hèn, lại nhìn Nguyễn Vĩnh đang nằm trên lưng, hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thầm cắn răng đưa ra quyết định.
“Vèo”
Một tiếng xé gió vang lên, Nguyễn Vĩnh đột nhiên cảm thấy thân hình nhẹ bẫng, lại thấy Lương Ngọc Phong và bầy sói ngày càng thu nhỏ lại, sau đó thân thể an toàn đáp xuống một cành cây to trên cao. Hắn liền hiểu ra, là Lương Ngọc Phong dùng chân khí đẩy hắn lên.
Lương Ngọc Phong thấy Nguyễn Vĩnh đã an vị trên cây nên cũng yên tâm phần nào, tinh thần hắn lập tức trở nên tập trung, ánh mắt lợi hại chiếu thẳng đến chỗ bầy sói đang dần áp sát, chân khí toàn thân bắt đầu vận chuyển.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile