TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 35

Chủ đề: [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

  1. #21
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Đêm. Mây mờ dần che khuất mặt trăng, ít ánh sáng nhỏ nhoi cũng dần biền mất, thay vào đó là bóng tối bao trùm, những cây cổ thụ xanh tươi ban ngày trở thành những khối đen bất động, đôi khi lại nghe tiếng sói tru lên từng hồi thảm thiết, như có như không, làm cho người ta không tự chủ được mà rùng mình sợ hãi.

    Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong đi suốt cả ngày, dần xác định được nơi lũ thỏ xuất hiện, chủ yếu là nhờ vào phân và dấu chân bọn chúng.

    - Ta nghĩ chỉ cần đi khoảng một canh giờ về phía Tây là đến cửa ra.

    Lương Ngọc Phong mở miệng nói, giọng của hắn không lớn nhưng trong không khí quỷ dị này lại đem đến cho Nguyễn Vĩnh một áp lực vô hình. Nguyễn Vĩnh liền ậm ừ trong cổ họng, nhưng cũng không lên tiếng. Lương Ngọc Phong quay lại nhìn, nghĩ là Nguyễn Vĩnh mệt nên đề nghị:

    - Cũng không còn xa nữa, hay là chúng ta nghĩ ngơi một chút đi, dù sao cũng đi cả ngày rồi.

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy hơi ngập ngừng một chút rồi cũng đồng ý. Lương Ngọc Phong liền nhặt một đống lớn cành khô, sau đó dọn dẹp sạch sẽ một chỗ, hắn thành thục lôi ra một cái thổi lửa, rất nhanh, nhiệt độ ấm áp đã lan tỏa ra xung quanh, Nguyễn Vĩnh thấy một màn này thầm khen trong lòng, tên kia tuy hơi nóng tính nhưng đôi khi lại rất được việc. Lần này vào đây, nếu không có hắn thì một mình Nguyễn Vĩnh chắc chắn khóc không ra nước mắt, làm gì thuận lợi như vậy.

    Nhích lại gần đống lửa, Nguyễn Vĩnh mở miệng hỏi:

    - Hình như ngươi rất quen thuộc với việc này?

    Lương Ngọc Phong đang cho cành cây vào nghe vậy liền trả lời:

    - Ta đã từng nhiều lần ra ngoài lịch lãm, đương nhiên là quen thuộc rồi.

    - Ngươi đi đâu, có xa lắm không, có gì vui không? - Nguyễn Vĩnh tò mò hỏi.

    - Hừ, ta không phải đi du ngoạn, vui cái nổi gì? Ta đi đến rất nhiều quốc gia, quan sát thế sự nơi đó, bọn họ làm cho ta có cái nhìn mới về rất nhiều sự việc, kiến thức cũng được mở rông hơn.

    Nguyễn Vĩnh quay qua nhìn Lương Ngọc Phong, thấy gương mặt hắn đang hồi tưởng lại không khỏi có chút hiếu kỳ:

    - Ta nghe nói nơi này tận cùng phía tây có một quốc gia rất lớn, lại vô cùng thần bí, gọi là Đại Thiên quốc, được xem như thiên đường của tu luyện giả, phía đông là biển rộng mênh mông, bao la vô tận, ngươi có từng đi đến những nơi đó chưa? - Đây là Lân nói cho hắn biết.

    Ánh mắt Lương Ngọc Phong lóe lên một tia nuối tiếc:

    - Ta chưa có cơ hội được đi xa như vậy, nhưng… chắc chắn một ngày nào đó, những nơi đó sẽ in dấu chân của ta.

    Khi nói câu này, gương mặt hắn toát lên vẻ kiên quyết khó có thể lay động. Đây là hùng tâm tráng chí của nam nhi, là khát vọng mà họ mong muốn thực hiện, là mơ ước được thể hiện bản thân và… là con đường mà họ chọn.
    Nguyễn Vĩnh nghe xong hơi ngạc nhiên nhìn Lương Ngọc Phong, không khỏi có chút khâm phục hắn, đều là mơ ước nhưng con người luôn ẩn sâu trong lòng, hiếm ai lại nói ra một cách hào khí như vậy, làm cho người khác ẩn ước có cảm giác: hắn chắc chắn sẽ làm được.

    “Ngao… ô… “
    Đúng lúc này đột nhiên, một tiếng tru thê lương từ phía mảnh rừng xa xa vang lên. Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong ngay lập tức đứng dậy nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt Lương Ngọc Phong ngưng trọng hẳn lên, trong đó còn lóe lên một tia sợ hãi:

    - Không xong rồi.

    Nguyễn Vĩnh nhìn thấy Lương Ngọc Phong có biểu hiện như vậy liền trầm giọng hỏi:

    - Chuyện gì?

    Ánh mắt Lương Ngọc Phong chuyển động khắp nơi như muốn xuyên thấu qua bóng đêm đồng thời thấp giọng nói:

    - Đây là tiếng tru của những con sói lớn trong thâm sơn gọi đồng bạn, kỳ lạ, tại sao chúng không ở sâu trong hạp cốc mà lại chạy ra đây?

    Tim Nguyễn Vĩnh đập nhanh hơn bình thường, tóc gáy đều đã dựng đứng, sói lớn nơi thâm sơn - là tồn tại cường đại nhất chỉ dưới Lang Vương, nếu gặp phải bọn chúng thì xem như xong đời.

    - Đi, chúng ta phải đến cửa ra ngay lập tức.

    Lương Ngọc Phong quyết đoán nói. Nguyễn Vĩnh lúc này không suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết máy móc làm theo. Hai người bọn họ chạy như bay trong đêm, bên tai, tiếng ma sát của y phục vào không khí vang lên phần phật. Vì đã xác định được lộ tuyến nên bọn họ cũng không tốn quá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm đường đi.

    “Ngao… ô… “
    Lại thêm một tiếng sói tru, khoảng cách dường như càng gần hơn, mơ hồ có thể nghe âm thanh xé gió do nhiều con sói cùng lao đến tạo ra. Nguyễn Vĩnh nghe liền toát mồ hôi lạnh, hai chân đang chạy dần nhũn ra, căn bản không còn sức lực nữa. Lương Ngọc Phong cũng nhận ra tình hình không ổn của hắn, liền dừng lại hỏi:

    - Làm sao vậy?

    - Ta… không sao.

    Nguyễn Vĩnh khó khăn trả lời, lại phát hiện âm thanh cùng tứ chi của hắn đều không khống chế được mà phát run.
    Lương Ngọc Phong không biết phải nói gì với tên nhóc này, đến giờ phút này rồi mà còn bướng bỉnh. Âm thanh tiếng chân càng lúc càng gần, Lương Ngọc Phong liền dứt khoát kéo Nguyễn Vĩnh lên lưng, vừa cõng hắn vừa chạy, tuy nhiên, tốc độ lại giảm đi rất nhiều. Nguyễn Vĩnh nhìn thấy một màn này, muốn giãy giụa thì nghe tiếng quát:

    - Nằm yên cho ta, bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi, ngươi muốn chết sao?

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy liền nằm bất động trên lưng Lương Ngọc Phong, mặc cho hắn cõng.

    Đột nhiên lúc này, một mùi máu tanh phảng phất trong không khí bắt đầu xuất hiện. Lương Ngọc Phong ngay lập tức tăng nhanh cước bộ, hy vọng bầy sói kia không đuổi theo kịp. Bất quá dường như đây chỉ là hy vọng xa vời, tiếng chân càng lúc càng gần, nỗi sợ hãi càng bao trùm lấy hai người. Mũi chân Lương Ngọc Phong điểm nhẹ trên mặt đất, lấy đà phóng ra xa kéo dãn một ít khoảng cách với hung thần phía sau lưng nhưng không thể bỏ rơi chúng được, nếu là chạy một mình thì còn chút hy vọng, tuy nhiên hắn lại cõng theo Nguyễn Vĩnh trên lưng, tốc độ không thể đạt đến cực hạn. Nhìn từng con sói lớn dần lao đến gần, trong lòng Nguyễn Vĩnh lập tức trầm xuống.

    Bỗng dưng Lương Ngọc Phong dừng cước bộ, hắn đã nhận ra, xung quanh bọn hắn, từng bóng đen to lớn từ từ bước đến, bao vây lấy hai người, ước chừng có khoảng mấy mươi con sói, ánh mắt chúng trong đêm tối lóe lên những tia sáng xanh lá lập lòe như loài ma trơi.

    Nguyễn Vĩnh nhìn mà cảm thấy mờ mịt trong lòng, thân hình lại càng run rẩy. Dù sao hắn chỉ mới mười hai tuổi, nếu nói đến kiếp trước thì cũng mới mười sáu, lại lớn lên ở một nơi yên bình không có chiến tranh, không có mãnh thú, làm sao trong thời gian ngắn có thể thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại. Nhưng Lương Ngọc Phong thì ngược lại, hắn đã quen với thế giới khắc nghiệt này, thế nên dù trong lòng hơi sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn tương đối bình tĩnh, nhìn bầy sói trước mặt đang chầm chậm bước tới như muốn hưởng thụ nỗi sợ hãi của nhân loại yếu hèn, lại nhìn Nguyễn Vĩnh đang nằm trên lưng, hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thầm cắn răng đưa ra quyết định.

    “Vèo”
    Một tiếng xé gió vang lên, Nguyễn Vĩnh đột nhiên cảm thấy thân hình nhẹ bẫng, lại thấy Lương Ngọc Phong và bầy sói ngày càng thu nhỏ lại, sau đó thân thể an toàn đáp xuống một cành cây to trên cao. Hắn liền hiểu ra, là Lương Ngọc Phong dùng chân khí đẩy hắn lên.

    Lương Ngọc Phong thấy Nguyễn Vĩnh đã an vị trên cây nên cũng yên tâm phần nào, tinh thần hắn lập tức trở nên tập trung, ánh mắt lợi hại chiếu thẳng đến chỗ bầy sói đang dần áp sát, chân khí toàn thân bắt đầu vận chuyển.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Trên bầu trời khuya, vầng trăng khuyết khó khăn thoát ra khỏi đám mây mờ đang bao phủ lấy nó, một ít vân vụ màu đen vẫn còn bền bỉ bám chặt không buông, như cố gắng không cho ánh trăng tinh khiết nhìn thấy cảnh tượng phía dưới. Ánh sáng ít ỏi chiếu rọi lên những cây cổ thụ, làm chúng trông như những con quái vật to lớn lẫn trong bóng đêm, tùy thời có thể nuốt chửng vạn vật.

    Trong hạp cốc, Lương Ngọc Phong đứng đối diện với một bầy sói hung hãn, chúng nó chậm rãi đi vòng quanh hắn như đang vờn mồi, không khí trầm trọng bao trùm khắp không gian.

    “Ngao… ô…”
    Đột nhiên một tiếng tru vang lên, ngay lập tức, ba con sói to tướng liền bổ nhào về phía Lương Ngọc Phong, móng vuốt sắt bén như muốn xé nát da thịt cùng cái miệng đỏ như chậu máu mở ra, vồ lên người nhân loại đang đứng trước mặt chúng, còn những con còn lại vẫn vờn xung quanh áp trận, không để một khe hở cho hắn chạy trốn.
    Lương Ngọc Phong thấy một màn này vẻ mặt liền trầm xuống, hắn đã biết trong bầy sói này chắc chắn có một con Lang Vương chỉ huy, nếu không chúng sẽ không hành động có quy củ như vậy. Lần này, xem ra phiền phức lớn rồi.
    Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng không chậm trễ chút nào, quyền kình nhanh như chớp bổ về phía ba con sói lớn kia, tiếng gió rít vang lên, một luồng ánh sáng màu lam từ trên người Lương Ngọc Phong tỏa ra, đối mặt với ba con sói cường hãn, hắn không dám khinh suất mà giữ lại chút lực lượng nào. Quyền kình trong nháy mắt phá không hướng tới ba con sói, “ầm” một tiếng, có một con bị đánh trúng văng ra xa, dội mạnh vào mặt đất làm bụi bốc lên mù mịt, hai con còn lại đều nhanh chân né sang hai bên nên chỉ bị lực ảnh hưởng nhỏ. Con sói rơi trên mặt đất có lẽ bị thương hơi nặng, bất quá vẫn chưa chết, nó liền khó khăn đứng dậy lui về phía sau.
    Đồng thời cùng lúc đó, ba con sói lớn khác liền bổ nhào về phía Lương Ngọc Phong. Đây là xa luân chiến mà Lang Vương chuyên dùng để tiêu hao sức lực con mồi, con Lang Vương này cũng không ngoại lệ.
    Kình phong rít gào càng lúc càng nhiều, tuy đánh lui được những con sói bổ nhào về phía mình, nhưng Lương Ngọc Phong cũng vô cùng chật vật, quần áo trên người hắn đã bị xé tơi tả, cùng với đó là nhiều vết cào trên ngực, lưng, bụng, máu chảy ra nhiễm đỏ cả y phục. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc này, điều duy nhất hắn ý thức được lúc này là phải chiến đấu, điên cuồng chiến đấu. Ánh mắt Lương Ngọc Phong nhiễm một tầng màu lam lăng lệ, chiến ý cùng sát khí từ trong đó toát ra như muốn ngưng tụ thành thực chất, quyền đấm, cước đá huy vũ không ngừng, mặc cho bao nhiêu con sói bổ nhào vào đếu bị hắn đánh văng ra xa, nhưng đồng thời cũng để lại vô số vết thương trên người hắn.

    - Ha ha, sảng khoái.

    Lương Ngọc Phong cất tiếng cười dài rồi không đợi bầy sói tấn công, hắn đã phá không đến trước mặt bọn chúng. Từng con sói lớn bị quyền kình đánh văng ra, ngay lập tức, một con sói khác nhảy vào thay thế chỗ. Tuy nhiên, đánh nhau nửa ngày không ngờ lại không có một con sói nào tử vong, Lương Ngọc Phong cũng mơ hồ nhận ra điều đó. Hắn biết loài sói lớn nơi thâm sơn vô cùng lợi hại, da dày thịt cứng, dùng đao bổ cũng chưa chắc có thể đả thương chúng chứ đừng nói tay không, nhưng hắn không ngờ được, bọn chúng ngay cả quyền kình của cao thủ Lam Nhãn như hắn vẫn có thể tiếp thu được, ánh mắt đột nhiên lóe ra tia quang mang, hắn đã quyết định.
    Lương Ngọc Phong điểm nhẹ mũi chân, kéo dãn ra một chút khoảng cách với bầy sói. Chân khí từ đan điền điên cuồng vận chuyển, tập trung vào hai nắm tay của hắn, ánh sáng màu lam tỏa ra ngày càng nồng đậm, trông vô cùng diễm lệ, chói mắt.
    Bầy sói dường như cảm nhận được nguy hiểm từ trên người nhân loại trước mặt nên đồng loạt lùi lại phía sau, tuy vậy bọn chúng lùi cũng không xa lắm, đồng thời vòng tròn bao vây Lương Ngọc Phong vẫn nguyên vẹn, chỉ là khoảng cách được kéo dãn ra mà thôi.
    Lương Ngọc Phong không hề để ý đến hành động này của bầy sói, thuần dương khí trong cơ thể hắn chuyển động càng lúc càng nhanh, ba cái động khẩu trong đan điền được mở ra giờ phút này không hề keo kiệt cung cấp chân khí cho hắn.

    “Khai sơn liệt địa quyền.”

    “Uỳnh”
    Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vầng ánh sáng màu lam từ đôi bàn tay Lương Ngọc Phong phá không bay đến chỗ bầy sói kia, kình phong sắc bén không ngờ lại chặt mười mấy con sói hung hãn làm nhiều mảnh, huyết nhục tung tóe khắp nơi, máu sói nhuộm đỏ cả mặt đất. Vòng vây Lương Ngọc Phong lúc này đã bị hỏng một lỗ lớn không thể bù đắp.
    Lương Ngọc Phong ngạo nghễ nhìn thành quả của mình, tuy rằng sử dụng đòn này tiêu tốn khá nhiều thuần dương khí, nhưng uy lực của nó là không thể nghi ngờ. Đây là chiến kỹ được liệt vào hàng ngũ chiến kỹ thần cấp mà Lương Ngọc Phong được truyền thụ vào lễ trưởng thành của hắn, Lương Ngọc Phong đã tu luyện khá nhuần nhuyễn môn thần kỹ này, thế nên khi ra tay mới có thể nhanh và chuẩn xác đến vậy.
    Phải biết rằng chiến kỹ thần cấp không phải như các loại chiến kỹ thông thường, muốn tu luyện chúng đòi hỏi tu luyện giả phải có thể chất đặc thù, có thiên phú dị bẩm, thêm vào đó là sự nỗ lực trui rèn của bản thân bọn họ, nếu không, dù tư chất tốt đến mấy cũng chỉ là tên phế vật. Chiến kỹ thần cấp, vật cũng như tên, là thần của tất cả các loại chiến kỹ, khi tu luyện giả thi triển nó trước mặt tu luyện giả đồng giai hoặc cao hơn một giai đều có thể dễ dàng chiếm ưu thế, một kích tất sát, như nước chảy mây trôi. Các tu luyện giả bình thường nếu có được chiến kỹ cao cấp để tu luyện là xem như đã có thiên đại vận khí rồi, cũng chỉ có đại cự đầu như Lương Ngọc sơn trang mới có thể cung cấp cho con cháu mình loại bảo vật nghịch thiên này. Đương nhiên, tư chất thiên tài của Lương Ngọc Phong lại càng không thể phủ nhận, tu luyện giả bình thường dù cho có được chiến kỹ thần cấp nhưng nếu thiên phú không phù hợp với loại chiến kỹ đó thì khi tu luyện cũng như dã tràng se cát, thậm chí còn ảnh hưởng đến tu vi của bản thân, thế nhưng Lương Ngọc Phong lại khác, tư chất cùng thiên phú của hắn có thể không bàn tới, nhưng tính cách mạnh mẽ, cao ngạo kia lại vô cùng phù hợp với môn thần kỹ này. Nhiều điều kiện như vậy hợp lại mới có thể tạo ra tràng diện như hôm nay.

    Lương Ngọc Phong dùng ánh mắt khinh thường nhìn bầy sói trước mặt, hắn vẫn đứng đó, khí thế như quân lâm thiên hạ nhìn bầy tôi phủ phục dưới chân mình. Đối mặt với bầy sói không còn khả năng bao vây bản thân, Lương Ngọc Phong lại không hề có ý định chạy trốn, bởi vì hắn biết, mục đích cuối cùng của hắn sắp đạt được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Nhân loại lẻ loi, cô độc đứng trước bầy sói hung hãn không ngờ lại chiếm được ưu thế tuyệt đối. Từ trong mắt của những đầu sói to lớn kia, Lương Ngọc Phong có thể đọc được sự sợ hãi đang dần dâng lên. Giống như một căn bệnh truyền nhiễm, nỗi sợ hãi này không ngừng lan tỏa đến từng con, làm cho chúng không dám điên cuồng tấn công như trước nữa.
    Gió thổi luồng vào tóc, vào y phục rách nát của Lương Ngọc Phong làm hắn thoải mái vô cùng, tuy nhiên, gương mặt hắn lúc này lại không thể dùng hai từ “thoải mái” để hình dung. Mày kiếm nhíu lại, song quyền nắm chặt, ánh mắt lăng lệ nhìn thẳng phía trước như đang lâm đại địch.

    Nơi đó, không biết từ bao giờ đã không còn con sói nào đứng, chỉ thấy một con sói to lớn với lông trên đầu vàng óng, hai tròng mắt như đá quý mỹ lệ mà thâm thúy, màu đen xen lẫn màu vàng sâu thẳm từ bụi rậm bước ra. Hai đầu răng nanh sắc bén lộ ra, tạo nên một vẻ dữ tợn. Toàn thân là màu lông vàng kim sáng mềm mại pha lẫn màu đen mượt. Cổ, ngực và bụng là một mảng lớn lông trắng, phát ra ánh bạch kim lộng lẫy chói mắt. Con sói này trông hoàn toàn khác biệt với những con còn lại, không thể nghi ngờ đây chính là Lang Vương chỉ huy bầy sói tấn công Lương Ngọc Phong.

    Một người một thú lẳng lặng đứng đó nhìn nhau như đang thách thức sự kiên nhẫn của đối phương. Sát khí hai bên tỏa ra không ngờ lại không hề kém cạnh nhau một chút nào. Điều này làm Lương Ngọc Phong tương đối ngạc nhiên. Sát khí của hắn là do một tràng chém giết vừa rồi mà được đẩy lên tới cực hạn, nếu không có, hắn nằm mơ cũng không thể tạo ra sát khí mạnh mẽ đến vậy. Nhưng mà con Lang Vương này lại khác, nãy giờ nó chỉ đứng chỉ huy bầy sói tấn công, không ngờ vừa mới bước vào vòng chiến lại có thể tạo ra uy thế cao như vậy, giống như đối với nó, đây là chuyện vô cùng dễ dàng.

    Gương mặt Lương Ngọc Phong dần trở nên khó coi, lần so đấu này, rõ ràng hắn đã thua. So khí thế cũng là một phần vô cùng quan trọng khi tu luyện giả chuẩn bị sinh tử chiến, trong trường hợp cả hai thực lực tương đương hoặc chênh lệch không quá lớn thì hầu như người có khí thế đè ép kẻ kia sẽ chiếm được thượng phong. Bất quá không phải trường hợp nào cũng vậy, tuy nhiên không thể nghi ngờ việc để thua khí thế đối thủ sẽ tạo ra một ảnh hưởng nhất định trong lòng tu luyện giả, khiến cho hắn khó có thể tập trung khi giao đấu, mà điều này không nghi ngờ gì là nhược điểm trí mạng của hắn. Đùa sao, giao đấu sinh tử chứ không phải chơi trò giả chiến, không tập trung tinh thần được thì coi như thua, ngươi có bao nhiêu cái mạng để thua đây?

    Song quyền Lương Ngọc Phong ngày càng nắm chặt lại, ánh sáng màu lam tỏa ra từ đó điên cuồng xoay tròn, nếu so khí thế không thắng được, vậy thì so tu vi ai cao đi.

    “Khai sơn liệt địa quyền.”

    Kình phong sắc bén phá không bay đến chỗ Lang Vương, để lại một vệt lam dài lóe lên tia lửa điện do ma sát với không khí tạo thành.

    “UỲnh”
    Giống như lúc nãy, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bụi bốc mù mịt, trong làn bụi có thể mơ hồ thấy được màu đỏ của máu cùng những khúc thi thể bị chặt đứt, nhưng… Lương Ngọc Phong chợt nhận ra có điểm không đúng.
    Làn bụi từ từ lắng xuống để lộ thân hình nguyên vẹn không chút sứt mẻ của Lang Vương, phía trước nó, một đống huyết nhục lẫn lộn văng tung tóe, bốc lên mùi tanh tưởi. Lương Ngọc Phong thấy vậy trợn mắt nhìn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến đầu Lang Vương này lại âm hiểm đến vậy, lấy máu thịt của thuộc hạ để che chắn trước mặt nó. Hắn nhìn xung quanh, những con sói còn lại lại không có chút biểu hiện gì giống như đây là chuyện vô cùng bình thường, không đáng nhắc đến.

    Lương Ngọc Phong âm thầm chảy mồ hôi lạnh, hơi thở của hắn đã hơi loạn do sử dụng quá nhiều thuần dương khí, vừa chiến đấu với xa luân chiến của bọn sói nơi thâm sơn lại vừa đối đầu với một Lang Vương giảo hoạt, nói hắn không kiệt sức căn bản là gạt người. HÌnh như đầu Lang Vương kia cũng đã nhận ra điều đó, chỉ thấy nó rướn cổ về phía trước, đầu ngửa lên trời bắt đầu tru.

    “Ngao… ô… ”
    Tiếng tru này không ngờ vang ra vô cùng vô tận, âm thanh như một làn sóng được về với biển thỏa sức vẫy vùng, vang dội khắp nơi. Ngay sau đó, ở sâu trong hạp cốc, không ngờ lại có một âm thanh đáp lại.

    “Ngao… ô… ”
    Âm thanh này không hề thua kém âm thanh của đầu Lang Vương kia, ngược lại còn có vài phần mạnh mẽ hơn, đồng thời cùng với đó, ngày càng nhiều bóng đen với hai điểm sáng màu xanh lá bao vây lấy Lương Ngọc Phong, từ từ lộ ra thân hình to lớn của những con sói với hình thể khổng lồ.

    Gương mặt Lương Ngọc Phong lúc này trắng bệch như tờ giấy, hắn nhìn một màn diễn ra trước mắt mà trong lòng không biết có tư vị gì. Lúc này, bầy sói một lần nữa phát động tấn công, nhưng một lần không phải ba con mà là năm con. Năm con sói to lớn cùng xông vào muốn xé xác một nhân loại thì hung hãn bực nào chứ. Ngay lập tức, Lương Ngọc Phong liền thi triển “Khai sơn liệt địa quyền” không chút chần chừ, bởi vì hắn biết, đối phó những con sói này, công pháp bình thường căn bản chỉ để gãi ngứa cho chúng. Từng nhóm những con sói bị chặt thành từng khúc thì ngay lập tức có nhóm sau xông vào, đây là xa luân chiến sinh tử, dùng mạng của bản thân để tiêu hao sức lực địch nhân, không ngờ lúc này lại được bầy sói áp dụng vô cùng linh hoạt, hết thảy cứ như mạng của bọn chúng chỉ là cỏ ven đường không bằng.

    Lương Ngọc Phong lúc này đã suy yếu đến cực độ, nhìn từng con sói liều chết xông vào, lại nhìn con Lang Vương vẫn đang vô cùng nhởn nhơ kia, trong lòng hắn âm thầm tuyệt vọng. Máu trên người hắn chảy càng lúc càng nhiều, hầu như nơi nào cũng có vết thương do móng vuốt để lại, trông vô cùng khủng khiếp. Lại một nhóm nữa tấn công, Lương Ngọc Phong tiếp tục thi triển “Khai sơn liệt địa quyền” nhưng uy lực không còn như ban đầu, chỉ có thể đẩy lùi hoặc gây cho chúng một vài vết thương mà không thể giết chết hoàn toàn.

    “Ngao… ô… “
    Đột nhiên lại một tiếng tru vang lên, vừa lúc đó một nhóm những con sói đang chuẩn bị bổ nhào về phía Lương Ngọc Phong ngay lập tức dừng lại, lùi ra sau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Đầu Lang Vương uy phong lẫm liệt khinh thường nhìn Lương Ngọc Phong như nhìn một kẻ đã chết làm một kẻ cao ngạo như hắn tức đến sôi máu. Võ giả có thể chết nhưng không thể chịu nhục, nhất là lại bị một con súc sinh coi thường, nói Lương Ngọc Phong không tức giận, căn bản là gạt người. Tuy nhiên lúc này hắn cũng không dám vọng động, hắn biết bản thân đang vô cùng suy yếu, đứng còn không vững nói gì đến tấn công kẻ khác.
    Nhìn những con sói to lớn còn lại đều đã lui ra xa, Lương Ngọc Phong ngay lập tức hiểu ra, là Lang Vương này muốn tự mình giết chết hắn, khóe miệng cười lạnh một tiếng, hắn vô cùng khinh bỉ những kẻ sai người khác làm pháo hôi, còn bản thân thì chờ đến phút cuối mới nhảy vào để hưởng thụ thành quả, đây gọi là âm hiểm.

    Trong cuộc đời mười tám năm của mình, Lương Ngọc Phong rất quen thuộc với một kẻ có tính cách như vậy, chính là Tam đệ của hắn - Lương Ngọc Vân. Hắn ghét kẻ đó, hận kẻ đó đến tận xương tủy, nếu không vì kẻ đó, Ngọc Thế sẽ không trở nên như vậy. Đại ca, hắn, lão Tứ luôn xem Ngọc Thế như huynh đệ thân sinh, hảo hảo chiếu cố, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tổn thương đến đệ ấy, vậy mà kẻ đó lại…
    Mắt phượng khẽ đảo lên một cành cây to, nhìn thấy thân ảnh gầy gò kia, Lương Ngọc Phong cắn răng một cái, quyền kình như gió lốc lao thẳng đến chỗ con Lang Vương đang đứng. Đột nhiên bị tấn công làm cho nó hơi bất ngờ nhưng động tác cũng không hề chậm, thân hình Lang Vương linh hoạt nhảy sang một bên tránh thoát, đồng thời lấy đà phóng tới chỗ Lương Ngọc Phong đang đứng, móng vuốt sắc bén cào rách một mảng da thịt trên người hắn, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp lao ra xa. Tuy vậy nó cũng thành công làm Lương Ngọc Phong ngã quỵ xuống mặt đất, nơi đó, máu của hắn đã nhuốm lên ướt đẫm, tạo nên một màu nâu đỏ quỷ dị.

    Đột nhiên con Lang Vương há miệng, từ trong đó, một điểm sáng dần được hình thành, cuối cùng tạo thành một ngọn lửa màu lam mỹ lệ.
    Vèo một tiếng, ngọc lửa màu lam kia xé gió bay đến, oanh kích lên người Lương Ngọc Phong, để lại một lỗ thủng to tướng trên ngực hắn.

    - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

    Đau đến tê tâm liệt phế làm Lương Ngọc Phong phải kêu lên, tiếng kêu thê lương truyền vào không gian giống như loài lệ quỷ đang khóc than cho số phận mình.
    Đầu Lang Vương kia thế nhưng không hề để ý đến âm thanh đó, lại tiếp tục ngưng tụ ngọn lửa màu lam khác, nó há chiếc mồm đỏ như chậu máu kia ra, vẫn như lúc nãy, một điểm sáng dần được hình thành nhưng…

    “Ầm”
    Một luồng ánh sáng màu lam mạnh mẽ phá không bay đến, Lang Vương đang bận chuẩn bị thổ tức nên không kịp tránh thoát, bị lực lượng kia điên cuồng trùng kích văng ra xa. Bất quá dù sao vẫn là Lang Vương, tuy bị thương khá nặng nhưng nó vẫn gắng gượng đứng lên, dùng một ánh mắt không tin được nhìn nhân loại trước mắt. Theo nó quan sát, hẳn là nhân loại kia không còn thuần dương khí trong đan điền nên không thể nào thi triển ra môn công phu lợi hại lúc nãy mới đúng chứ.

    Tuy nhiên nhân loại kia lúc này cũng đã đứng lên được, tuy chân vẫn còn run rẩy nhưng không hề có dấu hiệu ngã xuống, trên tay hắn lúc này là một chiếc chuông gió màu vàng chói mắt, linh lực từ trong đó dao động không ngừng.

    Thượng phẩm thánh khí - Phong Linh Lung.

    Lương Ngọc Phong ngạo nghễ đứng nhìn đầu Lang Vương kia, nhìn thấy ánh mắt khó tin của nó thì trong lòng càng hả hê. Đây là thượng phẩm thánh khí thuộc tính công kích mà phụ thân đã tặng cho hắn vào lễ trưởng thành. Cũng không phải phụ thân thiên vị hắn, mà là thiên phú tu luyện của hắn quá tốt, được xem như một trong những thiên tài thế hệ trẻ của Lương Ngọc sơn trang nên lọt vào mắt xanh của trưởng lão đoàn. Tính cách hắn thẳng thắn, bốc đồng, cao ngạo lại hay nổi nóng, vậy nên một kiện thánh khí thuộc tính công kích với hắn là vô cùng thích hợp.
    Ban đầu khi nhìn thấy bầy sói tấn công hắn có đội hình hắn liền hiểu ra việc nơi này có một đầu Lang Vương chỉ huy, thế nên hắn nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ. Quả nhiên sau khi hắn giết mười mấy con sói, Lang Vương kia cuối cùng cũng xuất hiện. Thế nhưng hắn không ngờ nó lại có tiếng mà không có miếng, chỉ biết dùng mạng của thuộc hạ để tiêu hao thể lực hắn. Lúc đó Lương Ngọc Phong đã có ý định sử dụng Phong Linh Lung, tuy nhiên Lang Vương kia đột nhiên không biết chết mà muốn đại phát thần uy, hắn đành thành toàn cho nó vậy. Thừa cơ hội lúc Lang Vương khinh địch, ngang nhiên vận khí thổ tức mà không thèm để ý đến hắn, Lương Ngọc Phong đã ngay lập tức kích phát uy lực của Phong Linh Lung, vậy nên mới tạo ra được tràng diện hiện giờ.

    Thấy con Lang Vương kia đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Phong Linh Lung, Lương Ngọc Phong liền nhanh như chớp phát động công kích lần nữa, thuần dương khí được hắn quán thâu vào lúc trước đã phát huy uy lực, từ Phong Linh Lung, một luồng ánh sáng lam sắc điên cuồng lao về phía Lang Vương, bắn thẳng về phía mi tâm của nó.

    “Ngaoooo…”
    Đầu Lang Vương mạnh mẽ kia không ngờ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi im bặt.

    “Ầm”
    Một tiếng nổ vang lên, cùng với đó là huyết nhục và một bộ óc mềm như đậu hũ văng tung tóe, phát ra mùi tanh nồng nặc. Lương Ngọc Phong biết đây là kết quả của đòn tấn công bất ngờ lúc nãy, nếu hắn không nhân cơ hội Lang Vương thổ tức mà công kích vào thẳng trong miệng nó thì kết cục của nó chưa chắc đã thê thảm như hiện giờ.
    Những con sói to lớn xung quanh trông thấy một màn này bắt đầu trở nên rối loạn, không còn giữ vững được đội hình như lúc trước. Khi ánh mắt lạnh như băng của Lương Ngọc Phong quét qua, chúng đều co giò bỏ chạy, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
    Lương Ngọc Phong ngồi huỵch xuống đất thở dốc, máu trên người hắn cuối cùng cũng có xu hướng ngừng chảy, vết thương chằng chịt làm hắn đau đến muốn ngất đi.

    “Kết thúc… rồi sao? “
    Khi Lương Ngọc Phong vừa thì thào tự hỏi, bỗng nhiên một luồng sức mạnh kinh người mãnh liệt oanh kích vào thân thể hắn. “Ầm” một tiếng, thân hình Lương Ngọc Phong văng ra xa, dội mạnh vào một gốc cổ thụ rồi rơi xuống mặt đất, nôn ra mấy ngụm máu tươi. Lương Ngọc Phong khó khăn ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy gì lạ cả, trước mặt hắn hoàn toàn là đêm đen vô tận. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đầy oán hận vang lên:

    - Nhân loại khốn kiếp, ngươi lại dám giết cháu của ta.

    Cùng với đó, một thân ảnh lóe lên đứng trước mặt hắn. Nhìn thấy một màn này, Lương Ngọc Phong bỗng dưng nở nụ cười thê lương:

    - Ngươi… là linh thú.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Trong đêm tối mờ mịt, một thân ảnh ngồi dựa vào gốc cổ thụ, trên bạch y rách nát, máu nhiễm đỏ hình thành những đó hoa tiên diễm, đẹp mà thê lương. Bạch y thiếu niên nở một nụ cười tự giễu, nhìn con sói hung hãn đứng trước mặt mình.
    Con sói này hình dáng bên ngoài không khác gì nhiều so với Lang Vương lúc nãy, nhưng giữa mi tâm lại mọc lên một chiếc sừng nhọn, trong bóng đêm, chiếc sừng đôi khi lóe lên ánh sáng màu vàng diễm lệ.

    - Ta đúng là linh thú, tên của ta là Kim Lang Vương.

    Linh thú, đúng là linh thú. Lương Ngọc Phong trong con ngươi lóe lên tia tuyệt vọng, lần này… ngay cả thần tiên cũng không thể cứu hắn.
    Linh thú là loài vật đã được khai mở linh trí, có suy nghĩ, có tiếng nói riêng. Mỗi một con vật muốn trở thành linh thú ít nhất cũng phải sống năm trăm năm, đây là quá trình trui rèn bắt buộc của chúng. Qua năm trăm năm, nếu con vật đó không chết già, bệnh chết hoặc bị người khác giết chết thì sẽ nhận lấy một lần lôi kiếp, thông qua được lôi kiếp thì linh trí sẽ tự động khai mở. Trong quá trình này không biết cần bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu cố gắng, kiên trì cùng thiên đại vận khí mới có thể thành công, đặc biệt là mỗi lần lôi kiếp giáng xuống, mười phần thì hết bảy tám phần độ kiếp đều biến thành tro bụi. Bởi vậy mỗi một đầu linh thú đều vô cùng hiếm thấy.
    Tu vi của chúng lại không thể so sánh với tu vi nhân loại. Một linh thú đạt cấp bậc Ngân Nhãn đều có thể dễ dàng giết chết hai tu luyện giả Lam Nhãn liên thủ, một linh thú Kim Nhãn hoàn toàn có thể đánh ngang tay với cường giả Hồng Nhãn nhân loại. Đã vậy, linh thú đều là loại da dày thịt cứng, binh khí bình thường không thể nào đả thương chúng, chỉ có từ thượng phẩm thánh khí trở lên thì may ra, nhưng đó cũng phải xem là ai sử dụng, nếu để một tu luyện giả mới đạt đến Bạch Nhãn hoặc Ngân Nhãn thì… xin lỗi nhé, thánh khí đó đã trở thành phế vật rồi.

    Kim Lang Vương đôi mắt lóe lên vẻ oán độc nhìn Lương Ngọc Phong, chỉ là nó không ngờ Lương Ngọc Phong lại vô cùng bình tĩnh nhìn lại nó.

    - Ngươi không sợ?

    Lương Ngọc Phong nghe vậy thì thoáng sửng sốt, nhưng rồi lại mỉm cười trả lời:

    - Nếu ta sợ ngươi sẽ tha cho ta sao?

    - Không có khả năng.

    Kim Lang Vương quả quyết nói. Lương Ngọc Phong lại tiếp tục cười nhìn nó:

    - Vậy tại sao ta phải sợ?

    Câu trả lời này của hắn lại làm Kim Lang Vương cười ra tiếng:

    - Nhân loại các ngươi rất thú vị, cũng rất giảo hoạt. Ngươi… lại càng không ngoại lệ.

    Lương Ngọc Phong liền nhếch mép khinh thường nói:

    - Ta có thể xem đây là một lời khen không?

    - Ha ha, ta càng ngày càng thích ngươi rồi, đáng tiếc…

    - Đáng tiếc ta đã giết đầu Lang Vương kia phải không ?

    Lương Ngọc Phong tiếp lời làm Kim Lang Vương hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nó lại nở nụ cười âm hiểm:

    - Không sai, ngươi quả nhiên là người thông minh, tuy nhiên vẫn còn thiếu, đáng tiếc ngươi sinh ra không nên làm nhân loại, khi xuống cửu tuyền rồi cũng đừng trách ta.

    - Ngươi nói quá nhiều rồi, muốn giết ta thì nhanh ra tay đi.
    Lương Ngọc Phong biết, cửa quỷ môn quan đang vẫy gọi mình. Gặp phải một con linh thú trong tình trạng thương tích đầy mình, suy yếu cùng cực, Phong Linh Lung lại không còn thuần dương khí để hoạt động, chẳng khác nào vật làm cảnh. Mà con linh thú này lại vô cùng cường đại, nhìn kim quang lập lòe trên người nó, hắn ngay lập tức nhận thức được, bản thân dù ở trạng thái đỉnh phong cũng không phải đối thủ của nó. Linh thú cấp bậc Kim Nhãn tương đương với một cường giả Hồng Nhãn, huống gì là hắn, chỉ mới là tên nhóc Lam Nhãn cao giai. Nói Lương Ngọc Phong không sợ, căn bản là gạt người, nhưng trong lòng hắn lúc này lại vô cùng bình tĩnh, giống như một mặt hồ phẳng lặng không gợn chút sóng. Hắn sẽ chết, nhưng hắn đã làm hết sức mình, có chết cũng không còn gì hối tiếc. Chỉ là hoài bão của hắn, hy vọng của hắn, mơ ước của hắn cùng… huynh đệ của hắn, tất cả trong giờ phút này đối với hắn không ngờ lại xa xôi đến vậy. Bi thương bao trùm lấy Lương Ngọc Phong, chết… có ai không sợ, nhưng ta vì huynh đệ mà chết, thật ra… cũng rất xứng đáng - hắn thầm hạ quyết tâm.

    Kim Lang Vương nhìn thấy Lương Ngọc Phong lâm vào một trạng thái kỳ lạ nhưng nó cũng không ra tay ngay, bản năng của Lang tộc chính là thích vờn mồi, nhìn con mồi của mình dần rơi vào tuyệt vọng, không còn sức chống cự lại không thể giải thoát, cảm giác khoái trá đó, ít loài có thể hiểu được. Không khí bi thương từ trên người Lương Ngọc Phong tràn ra làm Kim Lang Vương vô cùng cao hứng, nó luôn căm hận nhân loại nên sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn, huống chi hắn đã giết cháu của nó.
    Từ lúc Kim Lang Vương được sinh ra, nó đã phải sống trong hạp cốc này, không thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới xung quanh. Mỗi ngày đều phải sống trong lo sợ, đối mặt là đồng loại giết chóc lẫn nhau, ăn thịt lẫn nhau, nó đã từng thề: có một ngày, nó sẽ thoát khỏi địa ngục này, sau đó giết hết tất cả nhân loại đã biến đồng tộc của nó trở nên như vậy. Năm trăm năm khổ tu, trốn tránh, giết chóc cùng máu thịt, cuối cùng nó cũng trở thành linh thú, nhưng nó vẫn không thể thoát ra ngoài, lại thêm năm trăm năm nữa, khi đạt đến cấp bậc Kim Nhãn, nó tin tưởng lần này bản thân có thể phá vỡ cấm chế kia, đồng thời đem con cháu của mình thoát khỏi địa ngục tăm tối này. Vậy mà không ngờ một trong những đứa cháu xuất sắc của nó lại bị nhân loại giết chết. Được rồi, nhân loại xui xẻo kia, ngươi hãy trở thành một dấu mốc cho tự do của Lang tộc chúng ta đi.

    “ Ầm “ một tiếng, thân thể Lương Ngọc Phong bị kình phong kim sắc trùng kích, va mạnh và cây cổ thụ phía sau, để lại một lỗ lớn trên thân cây, sau đó rơi xuống mặt đất. Lúc này, Lương Ngọc Phong đã không còn khả năng ngồi dậy, chỉ nằm yên dưới đất, ngẩng đầu nhìn Kim Lang Vương. Ánh mắt hắn thế nhưng không còn chút sợ hãi hay bi thương nào, đôi đồng tử đen sâu thẳm kia hoàn toàn bình lặng, lạnh nhạt nhìn vào sát thần sắp lấy đi sinh mạng của chủ nhân nó.

    “ Nếu là số mệnh… vậy ta sẽ mỉm cười chấp nhận…“

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
Trang 5 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status