Nguyễn Vĩnh mơ mơ hồ hồ nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, trong lòng thế nhưng lại trống rỗng. Lương Ngọc Phong vì sao cứu hắn, hắn không biết. Lương Ngọc Phong vì sao không vứt bỏ hắn mà chạy đi, hắn lại càng không biết. Trong lòng Nguyễn Vĩnh lúc này dường như chỉ tồn tại hai từ: “Vì sao?”
“Ngao… ô…”
Bỗng dưng một tiếng tru vang lên đánh thức suy nghĩ của Nguyễn Vĩnh, hắn nhìn xuống phía dưới thì thấy thân ảnh Lương Ngọc Phong đang di chuyển, thế nhưng tốc độ của Lương Ngọc Phong lại chậm đến đáng thương. Trên người hắn vết thương chằng chịt, máu chảy không ngừng, Nguyễn Vĩnh có thể thấy rõ ràng móng vuốt sắc bén của những con sói không ngừng để lại nhiều vết cào đỏ thẫm trên y phục Lương Ngọc Phong. Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi làm Nguyễn Vĩnh có cảm giác muốn nôn, hắn… thế nhưng không ngờ bản thân lại vô dụng đến vậy. Nhìn đến nơi thân ảnh bạch y kia đang đứng, lại nghĩ đến bản thân mình an toàn trốn trên cây, tư vị nhục nhã và tự ti làm hắn vô cùng khó chịu.
Thì ra, Nguyễn Vĩnh hắn không biết từ lúc nào lại trở thành gánh nặng cho người khác. Còn Lương Ngọc Phong, trong giờ phút sinh tử không ngờ lại không chút do dự lựa chọn cứu hắn, đưa bản thân vào tình thế nguy hiểm.
“Là ta hại hắn…”
Trong lòng Nguyễn Vĩnh điên cuồng gào thét, chân khí trong người bắt đầu loạn chuyển khắp nơi, hắn mạnh mẽ cắn răng, không biết từ lúc nào trong miệng đã trào ra một dòng máu tươi, chảy dài xuống cằm, xuống cổ hắn. Bất quá dường như Nguyễn Vĩnh không hề cảm nhận được điều đó, điều hắn biết duy nhất lúc này chỉ có một chữ: “Đau.” Không phải nỗi đau thể xác mà là nỗi đau tâm hồn.
“Ngươi rõ ràng luôn hiếp đáp ta, vì sao lại muốn cứu ta? ”
Hắn kêu gào trong lòng nhưng lại phát hiện bản thân vô lực đến nỗi không thể nói ra khỏi miệng. Là ta quá yếu đuối? Chưa bao giờ Nguyễn Vĩnh lại khao khát sức mạnh như bây giờ. Làm ơn… ai đó… hãy cho ta sức mạnh, ta không muốn tên kia chết…
Tuy nhiên hắn biết, không ai có thể giúp hắn. Con người vào lúc tuyệt vọng nhất luôn cầu mong thần may mắn sẽ đến bên họ, Nguyễn Vĩnh cũng không ngoại lệ, nhưng đây rõ ràng là chuyện không tưởng, thần may mắn sao? Đúng là trò cười. Nguyễn Vĩnh âm thầm tự giễu bản thân.
“Aaaaaaaaaaaa….”
Lúc này, một tiếng hét tê tâm liệt phế bất chợt vang lên giữa màn đêm thăm thẳm - là của Lương Ngọc Phong - Nguyễn Vĩnh nhìn thấy một màn này, móng tay lại càng bấu chặt vào da thịt, thuần dương khí trong đan điền chuyển động ngày càng nhanh hơn, cơ hồ muốn phá hủy cả cái đan điền nhỏ bé kia. Nguyễn Vĩnh biết hắn làm gì lúc này cũng là vô ích, thế nhưng dòng khí xoáy trong đan điền kia hắn lại không thể khống chế. Lực oanh kích ngày càng mãnh liệt, thân thể Nguyễn Vĩnh không tự chủ được mà run rẩy, gương mặt trở nên trắng bệch không còn chút máu, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả tóc lẫn y phục. Lúc này đột nhiên một luồng ánh sáng màu trắng từ trong não vực của hắn bắt đầu vận chuyển, tạo thành một luồng khí xoáy di động xuống đan điền.
“Ầm” một tiếng, luồng khí xoáy kia đã va chạm với thuần dương khí trong đan điền của Nguyễn Vĩnh, làm hắn không tự chủ được mà cắn mạnh vào môi đến rướm máu. Điều bất ngờ là khi hai luồng khí kia va chạm lại không hề có dấu hiệu bài xích mà từ từ dung hợp lẫn nhau, sau đó không hề báo trước mà thoát ra khỏi đan điền Nguyễn Vĩnh, hình thành một đoàn ánh sáng trắng quỷ dị, chiếu thẳng đến một gốc cổ thụ cách đó không xa. Điều kỳ lạ là khi luồng ánh sáng màu trắng này lao đi trong bóng đêm không ngờ lại không đem đến sự chú ý của người bên dưới, giống như với họ, nó chưa từng tồn tại.
Nguyễn Vĩnh lúc này bỗng chú ý đến gốc cây kia, đó là một gốc cổ thụ khá bình thường, so với các cổ thụ khác trong hạp cốc thì không có gì nổi bật, bất quá khi được luồng ánh sáng kia chiếu lên thì dị tượng bắt đầu diễn ra.
Gốc cổ thụ ấy như được khảm vào linh hồn, toàn thân cây run rẩy phát ra một tia sáng nhàn nhạt, sau đó tia sáng kia lại nhanh chóng ngưng tụ thành một cái đầu người mờ ảo. Cái đầu xoay một vòng rồi như nhìn thấy Nguyễn Vĩnh, nó ngay lập tức như tia chớp lao tới. Nguyễn Vĩnh nhìn thấy một màn này sợ đến run chân, muốn tránh né nhưng không còn kịp, bị chiếc đầu kia hung hăng đụng vào. Tuy nhiên, điều chờ đợi hắn lại không phải là nứt sọ vỡ óc như trong tưởng tượng mà là một luồng thông tin kỳ lạ truyền vào não vực cùng một luồng khí xoáy hỗn độn di chuyển đến đan điền. Khi luồng khí xoáy này tiếp xúc với đan điền, Nguyễn Vĩnh liền cảm giác cả người như muốn nổ tung. Tám động khẩu chưa được mở ra trong đan điền thế nhưng đã bị luồng khí xoáy oanh kích, hai động khẩu nằm dưới cùng có lẽ do không chịu được lực lượng mãnh liệt đánh vào nên nổ tung, trong đó bắt đầu truyền ra từng đợt dao động linh lực mạnh mẽ. Cửu Long thuần dương chi khí - Bạch Hoàng khí, Ngân Hoàng khí, Lam Hoàng khí xung quanh đều bị đan điền của Nguyễn Vĩnh điên cuồng hấp thu, trong chốc lát đã lấp đầy ba cái động khẩu kia. Nếu như để bọn người Lương Ngọc Kỳ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ hâm mộ Nguyễn Vĩnh không thôi. Không ngờ Nguyễn Vĩnh chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá lên tới Lam Nhãn đỉnh phong, mặc dù căn cơ chưa vững chắc nhưng chỉ cần có thời gian cũng cố thì sẽ không tạo nên vấn đề gì lớn.
Đây là…?
Nguyễn Vĩnh nhìn bàn tay đang tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt liền kinh ngạc không thôi. Lại dùng thần niệm quan sát đan điền, chín động khẩu không ngờ đã có ba cái mở ra, đồng thời được lấp đầy thuần dương khí. Ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đúng lúc này, một giọng nói từ trong đầu của Nguyễn Vĩnh vang lên:
- Đó là truyền thừa kí ức và lực lượng, ta đã dùng chân long chi khí cưỡng ép chúng để ngươi hấp thu.
Đây là một giọng nói âm trầm nhưng rất có uy, giọng nói làm cho người khác chỉ muốn phủ phục dưới chân mà nghe lệnh, bất quá Nguyễn Vĩnh lần đầu tiên nghe được giọng nói đầy khí thế như vậy, có chút thất kinh run giọng hỏi:
- Ai? Là ai đang nói, mau ra đây cho ta.
Giọng nói kia lại vang lên một lần nữa, có chút tức giận:
- Ngươi vào lúc này vẫn còn thời gian để ý ta là ai à? Hay ngươi cứ để tên kia bị đánh chết, còn chúng ta an toàn trên đây từ từ nói chuyện?
Nguyễn Vĩnh nghe vậy không khỏi có chút hoảng sợ nhìn xuống, sau đó lên tiếng, trong giọng mang đầy vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng:
- Ta dù có muốn cũng không thể cứu hắn, kẻ kia chính là một con linh thú, lại còn là Kim Nhãn linh thú vô cùng cường đại, ta…
- Ngươi chính là ngụy biện, thần niệm của ngươi nói cho ta biết ngươi sợ hãi, ngươi không dám. Hừ, bao nhiêu quyết tâm lúc trước của ngươi vào lúc này đã trở thành trò cười rồi, ta vô cùng khinh thường một kẻ như ngươi. Muốn trở thành cường giả nhất định phải dẹp bỏ quan niệm sinh tử trong đầu, nếu ngươi sợ thì tốt nhất không nên bước vào thế giới mạnh được yếu thua này.
Giọng nói mang theo vẻ trào phúng kia tiếp tục vang lên, như bị người ta dội vào một gáo nước lạnh, Nguyễn Vĩnh hoàn toàn không biết nói gì. Hắn có thể phản bác sao? Là bản thân hắn yếu đuối, là bản thân hắn vô dụng lại sợ chết. Nhìn xuống thân ảnh bạch y đã không còn sức kháng cự kia, Nguyễn Vĩnh cắn răng thầm hạ quyết tâm: “Là ngươi cứu ta trước, xem như mạng của ta đã là của ngươi, nếu ngươi chết, ta nhất định sẽ theo ngươi cùng xuống hoàng tuyền.”
Nghĩ rồi, hắn nhắm hai mắt lại bình ổn tâm tình, hắn biết đây không phải là lúc bản thân có thể làm chuyện bốc đồng. Cuối cùng khi Nguyễn Vĩnh mở mắt ra liền trầm giọng hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói truyền thừa kí ức và lực lượng nghĩa là sao?
Nghe Nguyễn Vĩnh hỏi, giọng nói kia dường như mang theo chút vui vẻ trả lời:
- Đây có lẽ là do các thái thượng trưởng lão đời trước của Lương Ngọc sơn trang để lại, muốn cho con cháu của họ kế thừa, tuy nhiên dường như chưa tìm được người hữu duyên nên nó vẫn ở đây.
Nguyễn Vĩnh có chút khó hiểu, liền tiếp tục đặt nghi vấn:
- Vậy tại sao lại truyền cho ta?
- Ta lúc nãy đã nói rồi, là ta dùng chân long chi khí cưỡng ép nó cho ngươi hấp thu.
- Chân long chi khí? … Được rồi, đây không phải vấn đề chính, nếu là truyền thừa của các thái thượng trưởng lão vì sao chỉ giúp ta đạt đến Lam Nhãn chứ?
- Hừ, ngươi cho bản thân là ai, một tu luyện giả Bạch Nhãn sơ giai, là tầng lớp dưới cùng của tu chân giới, tấn thăng được đến Lam Nhãn đã là rất hay rồi, đan điền của ngươi quá yếu nhược, không thể hấp thu toàn bộ lực lượng truyền thừa, chỉ có thể để chúng trong đó từ từ luyện chế thôi. Bất quá ta nghĩ đan điền này có chút đặc biệt nên mới liều lĩnh cưỡng ép cho ngươi, nếu là người khác có lẽ đã nổ tan xác rồi cũng nên.
Nguyễn Vĩnh nghe vậy có chút kinh hoàng:
- Cái gì, ngươi dám lấy ta ra thử nghiệm?
- Nếu ta không làm vậy thì bây giờ ngươi vẫn là Bạch Nhãn sơ giai, tu luyện giả phải biết tìm đường sống trong chỗ chết, đó mới là vương đạo.
- Hừ, xem như ngươi nói đúng, vậy còn truyền thừa kí ức, ngươi thấy có cái gì hữu dụng hay không?
- Để ta xem đã, bất quá trong lúc ta kiểm tra, ngươi nên xuống dưới thì hơn, con sói nhỏ kia hình như sắp ra sát chiêu rồi.
Nguyễn Vĩnh liền nhìn xuống chỗ Lương Ngọc Phong, lại nhìn con sói phía đối diện, cuối cùng cắn răng phóng xuống.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile