TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 4567 CuốiCuối
Kết quả 26 đến 30 của 35

Chủ đề: [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

  1. #26
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Nguyễn Vĩnh mơ mơ hồ hồ nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, trong lòng thế nhưng lại trống rỗng. Lương Ngọc Phong vì sao cứu hắn, hắn không biết. Lương Ngọc Phong vì sao không vứt bỏ hắn mà chạy đi, hắn lại càng không biết. Trong lòng Nguyễn Vĩnh lúc này dường như chỉ tồn tại hai từ: “Vì sao?”

    “Ngao… ô…”

    Bỗng dưng một tiếng tru vang lên đánh thức suy nghĩ của Nguyễn Vĩnh, hắn nhìn xuống phía dưới thì thấy thân ảnh Lương Ngọc Phong đang di chuyển, thế nhưng tốc độ của Lương Ngọc Phong lại chậm đến đáng thương. Trên người hắn vết thương chằng chịt, máu chảy không ngừng, Nguyễn Vĩnh có thể thấy rõ ràng móng vuốt sắc bén của những con sói không ngừng để lại nhiều vết cào đỏ thẫm trên y phục Lương Ngọc Phong. Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi làm Nguyễn Vĩnh có cảm giác muốn nôn, hắn… thế nhưng không ngờ bản thân lại vô dụng đến vậy. Nhìn đến nơi thân ảnh bạch y kia đang đứng, lại nghĩ đến bản thân mình an toàn trốn trên cây, tư vị nhục nhã và tự ti làm hắn vô cùng khó chịu.
    Thì ra, Nguyễn Vĩnh hắn không biết từ lúc nào lại trở thành gánh nặng cho người khác. Còn Lương Ngọc Phong, trong giờ phút sinh tử không ngờ lại không chút do dự lựa chọn cứu hắn, đưa bản thân vào tình thế nguy hiểm.

    “Là ta hại hắn…”

    Trong lòng Nguyễn Vĩnh điên cuồng gào thét, chân khí trong người bắt đầu loạn chuyển khắp nơi, hắn mạnh mẽ cắn răng, không biết từ lúc nào trong miệng đã trào ra một dòng máu tươi, chảy dài xuống cằm, xuống cổ hắn. Bất quá dường như Nguyễn Vĩnh không hề cảm nhận được điều đó, điều hắn biết duy nhất lúc này chỉ có một chữ: “Đau.” Không phải nỗi đau thể xác mà là nỗi đau tâm hồn.

    “Ngươi rõ ràng luôn hiếp đáp ta, vì sao lại muốn cứu ta? ”

    Hắn kêu gào trong lòng nhưng lại phát hiện bản thân vô lực đến nỗi không thể nói ra khỏi miệng. Là ta quá yếu đuối? Chưa bao giờ Nguyễn Vĩnh lại khao khát sức mạnh như bây giờ. Làm ơn… ai đó… hãy cho ta sức mạnh, ta không muốn tên kia chết…

    Tuy nhiên hắn biết, không ai có thể giúp hắn. Con người vào lúc tuyệt vọng nhất luôn cầu mong thần may mắn sẽ đến bên họ, Nguyễn Vĩnh cũng không ngoại lệ, nhưng đây rõ ràng là chuyện không tưởng, thần may mắn sao? Đúng là trò cười. Nguyễn Vĩnh âm thầm tự giễu bản thân.

    “Aaaaaaaaaaaa….”

    Lúc này, một tiếng hét tê tâm liệt phế bất chợt vang lên giữa màn đêm thăm thẳm - là của Lương Ngọc Phong - Nguyễn Vĩnh nhìn thấy một màn này, móng tay lại càng bấu chặt vào da thịt, thuần dương khí trong đan điền chuyển động ngày càng nhanh hơn, cơ hồ muốn phá hủy cả cái đan điền nhỏ bé kia. Nguyễn Vĩnh biết hắn làm gì lúc này cũng là vô ích, thế nhưng dòng khí xoáy trong đan điền kia hắn lại không thể khống chế. Lực oanh kích ngày càng mãnh liệt, thân thể Nguyễn Vĩnh không tự chủ được mà run rẩy, gương mặt trở nên trắng bệch không còn chút máu, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả tóc lẫn y phục. Lúc này đột nhiên một luồng ánh sáng màu trắng từ trong não vực của hắn bắt đầu vận chuyển, tạo thành một luồng khí xoáy di động xuống đan điền.

    “Ầm” một tiếng, luồng khí xoáy kia đã va chạm với thuần dương khí trong đan điền của Nguyễn Vĩnh, làm hắn không tự chủ được mà cắn mạnh vào môi đến rướm máu. Điều bất ngờ là khi hai luồng khí kia va chạm lại không hề có dấu hiệu bài xích mà từ từ dung hợp lẫn nhau, sau đó không hề báo trước mà thoát ra khỏi đan điền Nguyễn Vĩnh, hình thành một đoàn ánh sáng trắng quỷ dị, chiếu thẳng đến một gốc cổ thụ cách đó không xa. Điều kỳ lạ là khi luồng ánh sáng màu trắng này lao đi trong bóng đêm không ngờ lại không đem đến sự chú ý của người bên dưới, giống như với họ, nó chưa từng tồn tại.

    Nguyễn Vĩnh lúc này bỗng chú ý đến gốc cây kia, đó là một gốc cổ thụ khá bình thường, so với các cổ thụ khác trong hạp cốc thì không có gì nổi bật, bất quá khi được luồng ánh sáng kia chiếu lên thì dị tượng bắt đầu diễn ra.

    Gốc cổ thụ ấy như được khảm vào linh hồn, toàn thân cây run rẩy phát ra một tia sáng nhàn nhạt, sau đó tia sáng kia lại nhanh chóng ngưng tụ thành một cái đầu người mờ ảo. Cái đầu xoay một vòng rồi như nhìn thấy Nguyễn Vĩnh, nó ngay lập tức như tia chớp lao tới. Nguyễn Vĩnh nhìn thấy một màn này sợ đến run chân, muốn tránh né nhưng không còn kịp, bị chiếc đầu kia hung hăng đụng vào. Tuy nhiên, điều chờ đợi hắn lại không phải là nứt sọ vỡ óc như trong tưởng tượng mà là một luồng thông tin kỳ lạ truyền vào não vực cùng một luồng khí xoáy hỗn độn di chuyển đến đan điền. Khi luồng khí xoáy này tiếp xúc với đan điền, Nguyễn Vĩnh liền cảm giác cả người như muốn nổ tung. Tám động khẩu chưa được mở ra trong đan điền thế nhưng đã bị luồng khí xoáy oanh kích, hai động khẩu nằm dưới cùng có lẽ do không chịu được lực lượng mãnh liệt đánh vào nên nổ tung, trong đó bắt đầu truyền ra từng đợt dao động linh lực mạnh mẽ. Cửu Long thuần dương chi khí - Bạch Hoàng khí, Ngân Hoàng khí, Lam Hoàng khí xung quanh đều bị đan điền của Nguyễn Vĩnh điên cuồng hấp thu, trong chốc lát đã lấp đầy ba cái động khẩu kia. Nếu như để bọn người Lương Ngọc Kỳ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ hâm mộ Nguyễn Vĩnh không thôi. Không ngờ Nguyễn Vĩnh chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá lên tới Lam Nhãn đỉnh phong, mặc dù căn cơ chưa vững chắc nhưng chỉ cần có thời gian cũng cố thì sẽ không tạo nên vấn đề gì lớn.

    Đây là…?

    Nguyễn Vĩnh nhìn bàn tay đang tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt liền kinh ngạc không thôi. Lại dùng thần niệm quan sát đan điền, chín động khẩu không ngờ đã có ba cái mở ra, đồng thời được lấp đầy thuần dương khí. Ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đúng lúc này, một giọng nói từ trong đầu của Nguyễn Vĩnh vang lên:

    - Đó là truyền thừa kí ức và lực lượng, ta đã dùng chân long chi khí cưỡng ép chúng để ngươi hấp thu.

    Đây là một giọng nói âm trầm nhưng rất có uy, giọng nói làm cho người khác chỉ muốn phủ phục dưới chân mà nghe lệnh, bất quá Nguyễn Vĩnh lần đầu tiên nghe được giọng nói đầy khí thế như vậy, có chút thất kinh run giọng hỏi:

    - Ai? Là ai đang nói, mau ra đây cho ta.

    Giọng nói kia lại vang lên một lần nữa, có chút tức giận:

    - Ngươi vào lúc này vẫn còn thời gian để ý ta là ai à? Hay ngươi cứ để tên kia bị đánh chết, còn chúng ta an toàn trên đây từ từ nói chuyện?

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy không khỏi có chút hoảng sợ nhìn xuống, sau đó lên tiếng, trong giọng mang đầy vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng:

    - Ta dù có muốn cũng không thể cứu hắn, kẻ kia chính là một con linh thú, lại còn là Kim Nhãn linh thú vô cùng cường đại, ta…

    - Ngươi chính là ngụy biện, thần niệm của ngươi nói cho ta biết ngươi sợ hãi, ngươi không dám. Hừ, bao nhiêu quyết tâm lúc trước của ngươi vào lúc này đã trở thành trò cười rồi, ta vô cùng khinh thường một kẻ như ngươi. Muốn trở thành cường giả nhất định phải dẹp bỏ quan niệm sinh tử trong đầu, nếu ngươi sợ thì tốt nhất không nên bước vào thế giới mạnh được yếu thua này.

    Giọng nói mang theo vẻ trào phúng kia tiếp tục vang lên, như bị người ta dội vào một gáo nước lạnh, Nguyễn Vĩnh hoàn toàn không biết nói gì. Hắn có thể phản bác sao? Là bản thân hắn yếu đuối, là bản thân hắn vô dụng lại sợ chết. Nhìn xuống thân ảnh bạch y đã không còn sức kháng cự kia, Nguyễn Vĩnh cắn răng thầm hạ quyết tâm: “Là ngươi cứu ta trước, xem như mạng của ta đã là của ngươi, nếu ngươi chết, ta nhất định sẽ theo ngươi cùng xuống hoàng tuyền.”

    Nghĩ rồi, hắn nhắm hai mắt lại bình ổn tâm tình, hắn biết đây không phải là lúc bản thân có thể làm chuyện bốc đồng. Cuối cùng khi Nguyễn Vĩnh mở mắt ra liền trầm giọng hỏi:

    - Lúc nãy ngươi nói truyền thừa kí ức và lực lượng nghĩa là sao?

    Nghe Nguyễn Vĩnh hỏi, giọng nói kia dường như mang theo chút vui vẻ trả lời:

    - Đây có lẽ là do các thái thượng trưởng lão đời trước của Lương Ngọc sơn trang để lại, muốn cho con cháu của họ kế thừa, tuy nhiên dường như chưa tìm được người hữu duyên nên nó vẫn ở đây.

    Nguyễn Vĩnh có chút khó hiểu, liền tiếp tục đặt nghi vấn:

    - Vậy tại sao lại truyền cho ta?

    - Ta lúc nãy đã nói rồi, là ta dùng chân long chi khí cưỡng ép nó cho ngươi hấp thu.

    - Chân long chi khí? … Được rồi, đây không phải vấn đề chính, nếu là truyền thừa của các thái thượng trưởng lão vì sao chỉ giúp ta đạt đến Lam Nhãn chứ?

    - Hừ, ngươi cho bản thân là ai, một tu luyện giả Bạch Nhãn sơ giai, là tầng lớp dưới cùng của tu chân giới, tấn thăng được đến Lam Nhãn đã là rất hay rồi, đan điền của ngươi quá yếu nhược, không thể hấp thu toàn bộ lực lượng truyền thừa, chỉ có thể để chúng trong đó từ từ luyện chế thôi. Bất quá ta nghĩ đan điền này có chút đặc biệt nên mới liều lĩnh cưỡng ép cho ngươi, nếu là người khác có lẽ đã nổ tan xác rồi cũng nên.

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy có chút kinh hoàng:

    - Cái gì, ngươi dám lấy ta ra thử nghiệm?

    - Nếu ta không làm vậy thì bây giờ ngươi vẫn là Bạch Nhãn sơ giai, tu luyện giả phải biết tìm đường sống trong chỗ chết, đó mới là vương đạo.

    - Hừ, xem như ngươi nói đúng, vậy còn truyền thừa kí ức, ngươi thấy có cái gì hữu dụng hay không?

    - Để ta xem đã, bất quá trong lúc ta kiểm tra, ngươi nên xuống dưới thì hơn, con sói nhỏ kia hình như sắp ra sát chiêu rồi.

    Nguyễn Vĩnh liền nhìn xuống chỗ Lương Ngọc Phong, lại nhìn con sói phía đối diện, cuối cùng cắn răng phóng xuống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  3. #27
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Kim Lang Vương đang định ra tay kết thúc trò chơi nhàm chán này thì đột nhiên một luồng ánh sáng màu lam nhanh như tia chớp lao về phía nó, cùng với đó là một thân ảnh nhỏ từ trên cây phóng xuống che chắn trước mặt nhân loại kia, tuy có chút bất ngờ nhưng dù sao cũng là một cao thủ Kim Nhãn, Kim Lang Vương chỉ hừ lạnh môt tiếng, chiếc sừng trên đầu tỏa ra kim sắc tạo thành một vòng chắn phía trước nó, dễ dàng hóa giải đòn tấn công kia.

    Lương Ngọc Phong ngơ ngác nhìn Nguyễn Vĩnh, khó khăn cất giọng:

    - Ngươi… vì sao lại xuống đây? Ngươi có điên không? Tức chết ta mà… khụ… khụ…

    Nguyễn Vĩnh liền đi đến đỡ Lương Ngọc Phong ngồi dậy, cho hắn tựa lưng vào gốc cổ thụ, sau đó trầm giọng hỏi:

    - Ta chỉ muốn biết một chuyện, ngươi vì sao lại cứu ta? Nếu lúc đó… ngươi bỏ ta lại, nói không chừng bản thân ngươi sẽ chạy thoát.

    Lương Ngọc Phong nghe vậy nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Vĩnh, thấy được sự kiên quyết trong đó, không khỏi nở nụ cười cao ngạo:

    - Hừ, ngươi có là phế vật vẫn là người của Lương Ngọc sơn trang, dù muốn hiếp đáp ngươi cũng phải do ta, Đại ca cùng lão Tứ làm, người ngoài… nghĩ cũng đừng nghĩ.

    Nguyễn Vĩnh dở khóc dở cười nhìn Lương Ngọc Phong nói:

    - Chỉ vì vậy mà ngươi dùng mạng để cứu ta? Ta dù nhỏ tuổi nhưng không ngu ngốc tin lời ngươi đâu, đợi sau khi ra khỏi đây ta nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ.

    Lương Ngọc Phong ngơ ngác nhìn Nguyễn Vĩnh:

    - Ra khỏi đây? Có cơ hội đó sao?

    Nguyễn Vĩnh liền nở nụ cười ngạo nghễ trả lời:

    - Nếu đi xuống hoàng tuyền cũng tính là ra khỏi đây thì chắc chắn có.

    - Ngươi… - Lương Ngọc Phong mở to mắt nhìn Nguyễn Vĩnh, sau đó cũng cất tiếng cười - Ha ha, tốt lắm, Lục đệ, người Lương Ngọc sơn trang chúng ta cầm lên được buông xuống được, thật không uổng công ta dùng mạng để cứu ngươi.

    Nguyễn Vĩnh cũng nhìn thật sâu vào mắt Lương Ngọc Phong, nở nụ cười:

    - Nhị ca, ta chắc chắn không để ngươi hối hận vì đã cứu ta.

    Lương Ngọc Phong liền gật đầu:

    - Được, đây là Phong Linh Lung - thượng phẩm thánh khí chuyên về công kích, chỉ cần quán thâu thuần dương khí vào là có thể sử dụng, ngươi cầm lấy đi, dù có chết cũng phải oanh oanh liệt liệt mà ngã xuống, hiểu không? Ta… có lẽ phải ngủ một giấc rồi, thật mệt mỏi.

    Nói rồi Lương Ngọc Phong nhắm mắt lại, hơi thở suy yếu đều đều như có như không. Nguyễn Vĩnh cầm lấy Phong Linh Lung Lương Ngọc Phong đưa, sau đó quay mặt đi:

    - Ta hiểu rồi, Nhị ca.

    Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên:

    - Các ngươi bày tỏ tình huynh đệ đủ rồi chứ?

    Nguyễn Vĩnh tiến mấy bước về phía Kim Lang Vương, đáp:

    - Theo ta là đủ rồi.

    Kim Lang Vương nghe vậy liền nhếch mép:

    - Ta nghĩ trước khi chết cũng nên cho các ngươi nói lời từ biệt nên không đành lòng làm gián đoạn, tuy nhiên nếu ngươi nói đủ rồi thì… nộp mạng đi.

    Ngay lập tức một áp lực vô hình đè ép xuống làm Nguyễn Vĩnh hít thở không thông, có cảm giác không gian xung quanh cũng theo đó mà vặn vẹo. Đây là khí thế của linh thú đánh ngang tay với cường giả Hồng Nhãn, là tồn tại to lớn trong trời đất. Trước mặt một tên Lam Nhãn, chỉ cần thả ra một chút khí thế cũng có thể dễ dàng đè ép ý chí hắn, làm cho hắn hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, ngay cả cử động thân thể cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, nói gì đến đánh đấm.

    Nguyễn Vĩnh biết, nếu chút áp lực này mà làm cho bản thân phải ngã quỵ thì hắn xem như xong rồi. Thuần dương khí trong đan điền bắt đầu vận chuyển khắp toàn thân, mỗi tấc da thịt căng cứng dưới áp lực đè ép dần thả lỏng khi thuần dương khí xâm nhập đến, giơ tay nhấc chân cũng dễ dàng hơn nhiều, tuy vẫn còn một ít ràng buộc nhưng không mãnh liệt cho lắm. Kim Lang Vương thấy vậy cười nói:

    - Khá lắm, vẫn có thể cử động, xem ra ta đánh giá ngươi quá thấp thì phải.

    Nguyễn Vĩnh gương mặt tái nhợt nhưng vẫn lên tiếng trả lời:

    - Ta không biết có nên cảm thấy vinh dự khi được ngươi khen không nhỉ?

    - Ta nghĩ là không cần.

    Nói rồi Kim Lang Vương há miệng, một ngọn lửa màu vàng từ trong cái miệng đỏ lòm đó dần được ngưng tụ, từ từ bành trướng lên. Nguyễn Vĩnh nhìn một màn này, biết nó đang chuẩn bị thổ tức, liền ngay lập tức quán thâu thuần dương khí vào Phong Linh Lung, phát động công kích nhằm đánh đòn phủ đầu, luồng ánh sáng màu lam mang khí thế hủy thiên diệt địa như gió lốc lao thẳng về phía Kim Lang Vương.

    “Ầm”

    Đồng thời với tiếng nổ là một cây cổ thụ bị kình phong đốn ngã, bụi bốc mù mịt, thế nhưng trong đám bụi mù dần lắng xuống lại hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Kim Lang Vương. Đột nhiên Nguyễn Vĩnh cảm giác được một luồng khí lạnh đến từ phía sau, dường như theo bản năng, hai chân phát lực nhảy sang một bên, tiếp đó là một tiếng “sưu” xé gió xẹt ngang bên tai hắn, để lại một cảm giác nóng rát lan tỏa toàn thân. Chưa kịp định thần vì đòn tấn công bất ngờ vừa rồi, trước mặt hắn lại xuất hiện thân ảnh một con sói to lớn bổ nhào vào, hắn ngay lập tức ngã nằm xuống, lộn mấy vòng trên mặt đất tránh né móng vuốt sắc bén kia nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi, y phục hắn đã bị nhiều vết cào làm nhiễm đỏ, mồ hôi và máu hòa quyện vào nhau làm hắn vô cùng khó chịu.

    Khó khăn đứng dậy, Nguyễn Vĩnh nhìn thấy Kim Lang Vương ngạo nghễ ở trước mặt hắn, từ từ từng bước, từng bước áp sát như đang vờn mồi, như muốn cảm thụ nỗi tuyệt vọng của con mồi khi đứng giữa ranh giới sinh tử, khóe miệng nó khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười tàn nhẫn. Nguyễn Vĩnh theo trực giác liền lùi lại, chân mày nhíu chặt, mồ hôi trên trán đổ ra ngày càng nhiều, bởi vì hắn cảm nhận được vừa rồi đầu cự lang này chỉ đùa giỡn với hắn, chưa hề thật sự ra tay, nhưng lần này lại khác, có một tia sát khí nhàn nhạt từ phía Kim Lang Vương tỏa ra, ánh mắt nó lóe lên ánh sáng màu vàng nồng đậm. Chiếc sừng duy nhất trên đầu Kim Lang Vương cũng đột nhiên phát sáng, kim quang tỏa xung quanh, có xu hướng tụ thành một điểm trên đỉnh sừng, từ từ điểm sáng kia lại ngưng tụ thành một quang cầu màu vàng to cỡ nắm tay.

    Trong nháy mắt khi quang cầu kia lao về phía mình, Nguyễn Vĩnh có một ảo giác như trước mặt là ánh mặt trời chói lòa, kéo cả thế giới vào một chiếc chảo lửa khổng lồ, không gian xung quanh hắn tựa hồ như hoàn toàn biến mất, trong đôi con ngươi chỉ còn lại một màu vàng mỹ lệ, ánh sáng kia như chiếm cứ toàn bộ tâm hồn Nguyễn Vĩnh, làm hắn chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn mà không thể làm ra được chút phản ứng nào.

    “Cẩn thận.”

    Một giọng nói từ trong não hải vang lên thức tỉnh đầu óc Nguyễn Vĩnh, trong sát na đó, hắn ngay lập tức hiểu được tình hình nhưng dường như đã quá trễ, quang cầu kia đã lao đến sát người hắn, tỏa ánh sáng chói lọi.

    “Ầm”

    Cả thân hình Nguyễn Vĩnh bị đánh văng ra xa, trúng vào một cây cổ thụ nhưng không hề có xu hướng dừng lại, lực phản chấn quá lớn làm cây cổ thụ kia bị thủng một lỗ to tướng. Nguyễn Vĩnh lúc này giống như con diều đứt dây gặp phải gió lốc, tiếp tục lao đi đến cây cổ thụ thứ tư mới dừng lại, rơi mạnh xuống mặt đất, miệng liên tiếp phun ra mấy ngụm máu.

    “Đây là sức mạnh của linh thú sao?” Nguyễn Vĩnh suy yếu tự hỏi, hắn biết bản thân dù có cố gắng đến mấy cũng không thể đền bù sự chênh lệch quá lớn này, tên kia không ngờ chỉ trong một thời gian vô cùng ngắn đã dễ dàng đánh bại hắn, trước mặt cường giả tương đương Hồng Nhãn, hắn dù nhận được truyền thừa cũng chỉ là một con kiến hôi mặc người tùy ý đạp chết, hắn không cam lòng, một chút cũng không cam lòng nhưng… có thể thay đổi sao?

    Nhìn về phía Lương Ngọc Phong đang nằm tựa vào gốc cây ở phía xa, hơi thở suy yếu không rõ sống chết, lại nhìn đến Kim Lang Vương không biết từ lúc nào đã đến trước mặt, Nguyễn Vĩnh nắm chặt hai nắm tay, ánh sáng màu lam điên cuồng tỏa ra, chiếu sáng cả một khoảng không gian tối đen xung quanh nó.

    Kim Lang Vương nhìn thấy một màn này thầm sửng sốt, nhân loại kia đã bị thương nặng không ngờ vẫn còn có thể toát ra chân khí mãnh liệt đến vậy, xem ra tinh thần ý chí của hắn rất lớn, bất quá đây cũng chỉ là hành động giãy chết của một con chuột thôi. Kim Lang Vương cười lạnh một tiếng:

    - Nhân loại ti tiện, chết đi.

    Tức thì, lại một quang cầu nữa xé gió lao về phía Nguyễn Vĩnh. Lần này, Kim Lang Vương đã sử dụng mười thành chân khí của bản thân, nó không muốn tiếp tục trò chơi nhàm chán này nữa, cũng nên kết thúc rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  5. #28
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Không khí đậm mùi máu tươi bao trùm khắp cả hạp cốc, từng đợt gió thổi qua kéo theo một mùi tanh tưởi buồn nôn. Bầu trời không còn đen như mực nữa mà đã có vài tia sáng lóe lên nơi cực đông xa xa. Thế nhưng chút ánh sáng nhỏ nhoi đó đã hoàn toàn bị lu mờ bởi một quang cầu màu vàng chói mắt. Quang cầu tỏa ra hào quang rực rỡ kia không ngờ đang thực thi nhiệm vụ của một sát thần, hung hăng lao vào nhằm đoạt đi tính mạng của nhân loại phía trước.

    Nguyễn Vĩnh trong thấy một màn này không hề tránh đi mà quyết định ngạnh kháng với quang cầu kia. Cũng không phải do bản thân hắn cuồng vọng mà là do quang cầu kia thực sự quá nhanh, tốc độ đã vượt xa cực hạn của nhân loại bình thường. Thuần dương khí toàn thân nhanh chóng vận chuyển, hình thành một cương giáp hộ thể trên người Nguyễn Vĩnh. Đây là do Lân rãnh rỗi đã dạy hắn, khi muốn ngạnh kháng với đòn chính diện của đối thủ thì tốt nhất là sử dụng cương giáp do thuần dương khí tạo thành, điều đó sẽ hạ thấp nhất mức tổn thương đối với thân thể. Bất quá nó không hề dạy Nguyễn Vĩnh dùng Lam Hoàng khí hộ thân ngạnh kháng với đòn tấn công của cao thủ tương đương Hồng Nhãn, đây chắc chắn là một việc làm ngu ngốc nhất, là con đường thập tử vô sinh. Vậy mà lúc này Nguyễn Vĩnh đang đi trên con đường đó, nhưng điều này cũng không thể trách hắn được, nếu có đường sống ai lại muốn đi vào chỗ chết chứ.

    Quang cầu càng lúc càng tiến sát, sắc mặt Nguyễn Vĩnh cũng theo đó mà trắng bệch.

    Trong giây thứ nhất, khi quang cầu vừa chạm vào cương giáp, màn áo giáp được ngưng tụ bằng thuần dương khí không ngờ lại trở nên vô cùng mỏng manh, chỉ trong nháy mắt đã tan vỡ thành ngàn vạn mảnh, tiêu tán trong không trung. Đồng tử Nguyễn Vĩnh co rút lại, hắn cười khổ trong lòng: quả nhiên là chênh lệch quá lớn, không thể bù đắp nỗi. Một kích toàn lực của cường giả tương đương Hồng Nhãn nếu có thể để một tên Lam Nhãn dễ dàng hóa giải thì cái danh cường giả của bọn họ đúng là cho chó ăn được rồi.

    Nguyễn Vĩnh biết đây không phải lúc phân tâm. Quang cầu kia đã chạm vào cơ thể hắn. Trong giây thứ hai khi quang cầu vừa chạm đến, toàn thân Nguyễn Vĩnh như bị ngàn vạn con ong đốt, đau đớn khó chịu vô cùng. Chân hắn hầu như không còn trụ vững mà có xu hướng bị đẩy lùi về phía sau, để lại một vệt dài và sâu trên mặt đất. Thuần dương khí trong đan điền điên cuồng vận chuyển nhưng dường như không có tác dụng quá lớn, dễ dàng bị lực lượng mạnh mẽ hóa giải. Tuy vậy ở giây thứ hai này, Nguyễn Vĩnh đã kiên cường gắng gượng vượt qua.

    Giây thứ ba, lực lượng của quang cầu đã hoàn toàn oanh kích lên thân thể Nguyễn Vĩnh. Lực trùng kích mãnh liệt như phiên giang đảo hải làm Nguyễn Vĩnh phải nhe răng trợn mắt, chân không thể khống chế được trọng lực của bản thân mà bắt đầu bay nhanh về phía sau như bị gió lốc cuốn đi. Lực lượng kia thế nhưng không một chút lãng phí hoàn toàn thẩm thấu vào từng tấc da thịt của Nguyễn Vĩnh, làm hắn ẩn ước cảm giác được chỉ trong chốc lát, thân thể này sẽ nổ tung thành một đống máu thịt.

    Mà cảm giác của Nguyễn Vĩnh đúng là không sai, Kim Hoàng khí mạnh mẽ kia một khi xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng sẽ phát nổ, tạo ra vết thương trí mạng cho người bị nó công kích. Đương nhiên nếu là một cao thủ Hồng Nhãn thì hoàn toàn có thể khống chế loại chân khí này, vấn đề là Nguyễn Vĩnh chỉ mới ở cấp bậc Lam Nhãn, khó mà thừa nhận nỗi áp lực mãnh liệt như vậy.

    Chỉ trong vòng một hơi thở, luồng khí sát nhân kia đã lan tràn khắp toàn thân Nguyễn Vĩnh với xu hướng cang ngày càng nhanh. Thế nhưng khi đi đến đan điền và não hải, nó dường như gặp trở ngại, không thể hoàn toàn thẩm thấu vào.
    Đan điền Nguyễn Vĩnh đột nhiên nổ “ầm” một tiếng, nguồn lực lượng kỳ dị do hắn nhận được truyền thừa mà có không ngờ lúc này lại bướng bỉnh ngạnh kháng với luồng ánh sáng màu vàng hung hãn kia, cuối cùng cả hai đều chọn cách lưỡng bại câu thương, trực tiếp phát nổ trong đan điền của Nguyễn Vĩnh. Sau vụ nổ, hai luồng lực lượng này đã hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau, nhờ vậy, đan điền cùng động khẩu mà Nguyễn Vĩnh khó khăn tạo nên được bảo vệ an toàn, tuy nhiên vẫn để lại một vài vết thương.

    Không nói đến đan điền, dị biến ở não hải càng làm Nguyễn Vĩnh chú ý hơn. Lúc này, thần thức của hắn đã hoàn toàn tập trung vào đó. Không hiểu sao Nguyễn Vĩnh lại mơ hồ nhìn thấy một đầu Bạch Long đang bay lượn trong não hải, phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Một màu trắng tinh thuần không chút vấy bẩn xuất hiện trên đầu Thần Long này, làm người ta ẩn ước có cảm giác như đang ở trên tiên giới. Đúng vậy, chỉ có tiên giới mới có thể xuất hiện một Bạch Long thần thánh mà uy nghiêm đến vậy. Đầu Bạch Long kia đã phát hiện ra thần thức của Nguyễn Vĩnh, thế nhưng nó hoàn toàn không quan tâm đến hắn.

    Lúc này, Nguyễn Vĩnh đã nhìn ra, Bạch Long đang cố gắng thôn phệ lực lượng mà Kim Lang Vương đánh vào người Nguyễn Vĩnh. Tuy nhiên việc này dường như là quá sức đối với nó, nhìn gương mặt thống khổ của Bạch Long, Nguyễn Vĩnh lại cảm thấy vô cùng đau lòng, giống như Bạch Long kia là huynh đệ ruột thịt của hắn vậy. Từ trong tiềm thức, Nguyễn Vĩnh không hề muốn Bạch Long kia bị tổn thương một chút nào.

    Trong giây thứ ba, nhờ vào lực lượng truyền thừa ở đan điền cùng sự xuất hiện kỳ lạ của đầu Bạch Long, Nguyễn Vĩnh tuy không thể nói là hoàn toàn hóa giải nhưng ít ra dưới lực lượng trùng kích mạnh mẽ chứa mười thành chân khí của cao thủ tương đương Hồng Nhãn lại không bị bạo thể mà chết. Đây có thể xem là một kỳ tích trong tu chân giới rồi. Tuy vậy điều đó không có nghĩa là hắn vẫn còn nguyên vẹn, lục phủ ngũ tạng của Nguyễn Vĩnh đã bị tổn thương nghiêm trọng, xương sườn dường như cũng bị gãy mấy khúc, cổ họng không ngừng dâng lên một vị tanh nồng làm hắn không khống chế được mà liên tiếp trào ra máu tươi. Có thể nói, vết thương lúc nãy cộng thêm vết thương bây giờ làm Nguyễn Vĩnh không còn được nửa cái mạng, trông vô cùng thê thảm.

    Kim Lang Vương nhìn thấy một màn này trong lòng sửng sốt không thôi, tên nhóc Lam Nhãn kia không ngờ vẫn còn sống dưới một kích toàn lực của nó, điều này làm cho quy tắc trong tu chân giới mà nó biết đến trở thành một trò đùa nhạt nhẽo. Phải biết Lam Nhãn và Kim Nhãn tuy chênh lệch nhau chỉ một giai nhưng đó là một khoảng cách dài không thể bù đắp, là cửa ải vô cùng khó khăn mà tu luyện giả phải vượt qua nếu muốn trở thành cường giả, huống chi nó còn là một linh thú, không thể cùng nhân loại so sánh đẳng giai.

    Trong Lương Ngọc sơn trang, không phải ngẫu nhiên mà đệ tử hạch tâm phải đạt từ Kim Nhãn trở lên. Đối với tu luyện giả, cánh cửa giữa Lam Nhãn và Kim Nhãn được xem như một Thiên Môn Quan không hơn không kém, chỉ cần tu luyện giả trùng kích được cánh cửa này thì tiền đồ vô hạn là không thể nghi ngờ, người càng trẻ tuổi, đãi ngộ lại càng cao cấp. Trong các môn phái từ bậc trung trở xuống, thậm chí là một vài đại môn phái, hầu hết các cao thủ Kim Nhãn đều được xem là trụ cột, được cung cấp tài nguyên tu luyện tốt nhất. Bất quá trong các siêu cấp thế gia, Kim Nhãn chỉ được coi như những nhân vật có tiềm năng, trở thành đệ tử hạch tâm, bởi với họ, cột chống trời là các thái thượng trưởng lão với tu vi cao thâm.
    Cánh cửa trùng kích Kim Nhãn lại khá kiên cố, cứ xem Nguyễn Vĩnh nhận được truyền thừa nhưng cũng chỉ dừng lại ở Lam Nhãn đỉnh phong là biết có bao nhiêu khó khăn, mặc dù một phần nguyên nhân trong đó là do căn cơ của Nguyễn Vĩnh chưa vững chắc, thế nhưng không thể vì vậy mà xem nhẹ mức độ khó khăn của cánh cửa tấn thăng Kim Nhãn. Tu luyện giả nếu găp bình cảnh ở giai này quá lâu thì xem như hết hy vọng tiến thêm bước nữa, dù truớc đó tu luyện có thiên phú đến đâu thì cũng chỉ như nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn bị lãng quên.

    Như vậy mới biết, Nguyễn Vĩnh có thể còn sống là kỳ tích bậc nào, khó tin ra sao. Bất quá - Kim Lang Vương cười lạnh trong lòng - dù tên nhóc nhân loại này có tiềm năng cỡ nào thì hôm nay phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  7. #29
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Trong lúc Kim Lang Vương sửng sốt Nguyễn Vĩnh lại không hề chú ý tới nó, bởi lúc này, hắn bỗng dưng nghe được một giọng nói quen thuộc, chính là giọng nói lúc nãy.

    Nguyễn Vĩnh nhắm đôi mắt lại, bề ngoài có vẻ như đã hoàn toàn buông xuôi tuyệt vọng, thế nhưng có trời mới biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

    Kim Lang Vương trông thấy một màn kia rất hả hê, vừa định ra tay thì đột nhiên Nguyễn Vĩnh lại mở miệng nói chuyện:

    - Ngươi… có thể cho ta hai nguyện vọng cuối cùng trước khi chết được không?

    Nó hơi ngạc nhiên nhìn Nguyễn Vĩnh nhưng rồi lại nhếch mép cười:

    - Nói đi, nếu có thể, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

    Đúng là một con Lang Vương giảo hoạt, nó chỉ nói là nếu có thể chứ không hề hứa hẹn gì làm Nguyễn Vĩnh tức sôi máu, hắn âm thầm khinh bỉ nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng suy yếu, đôi mắt mang một nét vui mừng như nguyện vọng bản thân đã được đáp ứng:

    - Thật không? Khụ… khụ… Điều đầu tiên ta muốn biết… đệ tử Lương Ngọc sơn trang vào đây thí luyện trong vòng mấy trăm năm nay đều bị ngươi giết chết có phải hay không?

    Kim Lang Vương nghe vậy lắc lắc cái cổ, nhàn nhạt trả lời:

    - Nguyện vọng này của ngươi ta có thể thực hiện được. Đúng vậy, bọn chúng đều là ta giết.

    Nguyễn Vĩnh liền sửng sốt đặt nghi vấn:

    - Tại sao? Bọn họ có thù oán sâu nặng gì với ngươi hay sao? Điều này không có khả năng, họ đều là lần đầu vào đây cả.

    Kim Lang Vương tức giận hừ lạnh một tiếng:

    - Tất cả nhân loại đều có thù oán với ta, ngươi cũng không ngoại lệ.

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó liền hiểu ra:

    - Ngươi hận nhân loại đã nhốt đồng tộc của mình vào đây phải không?

    Kim Lang Vương đột nhiên phá lên cười, gương mặt sói của nó càng vặn vẹo dữ tợn hơn:

    - Nếu ngươi vừa sinh ra đã phải chứng kiến cảnh cha mẹ ăn thịt chính những đứa con của mình, huynh đệ luôn rình mò lúc ngươi sơ ý liền bổ nhào vào muốn xé xác ngươi, mùi tanh tưởi của máu luôn xộc vào mũi, lúc nào cũng phải sống trong sự bất an, lo sợ, phải ăn những mảng thịt của chính đồng loại đã bị thối rữa nhiều ngày… ngươi có hận kẻ đã ban cho ngươi một cuộc sống như vậy không?

    - Ta…

    Lần này Nguyễn Vĩnh đã hoàn toàn á khẩu, không thể nói được lời nào nữa. Nếu bản thân rơi vào tình cảnh như thế, và nếu có thể trả thù, hắn chắc chắn sẽ không do dự mà phân thây những kẻ kia. Kim Lang Vương càng cười điên cuồng hơn:

    - Ngươi không thể hiểu nỗi đâu. Đây đúng là Lang Ngục, nhưng không phải địa ngục do Lang tộc làm bá chủ mà là địa ngục của chính loài lang, nơi chỉ có giết chóc và máu thịt. Nhân loại các ngươi vì cái thí luyện gì đó của lũ vô dụng cùng âm hiểm mà biến Lang tộc chúng ta thành vật hy sinh, ta một chút cũng không cam tâm, thế nên ta đã thề, chỉ cần gặp một nhân loại ta sẽ giết một, gặp mười sẽ giết mười, đến khi nào không còn gặp nữa thì thôi.

    Kim Lang Vương càng nói càng hung hăng, lại hoàn toàn không biết ngữ điệu của nó có bao nhiêu bi thương. Trong lòng Nguyễn Vĩnh giờ phút này lại nảy sinh một loại tình cảm có tên là thương hại, nếu có thể sinh sống trong môi trường hoang dã tự nhiên, Kim Lang Vương chắc chắn sẽ không hành động như vậy. Nhưng nếu nói nó không sai, vậy kẻ làm sai chính là nhân loại sao? Mỗi bên đều có lập trường riêng, không thể phân biệt rõ ràng là đúng hay sai, là thiện hay ác.

    - Vậy thì không cần phân biệt nữa.

    Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ trong não hải của Nguyễn Vĩnh vang lên.

    - Lâm?

    Nguyễn Vĩnh ngạc nhiên dùng thần niệm lên tếng. Giọng nói kia như hoàn toàn không để ý đến hắn, lại tiếp tục vang lên đều đều:

    - Chẳng phải mỗi bên đều có lập trường riêng sao? Ngươi là nhân loại, đương nhiên phải đứng về phía nhân loại, trong mắt cường giả, địch nhân không bao giờ được dùng hai chữ “đáng thương” để hình dung.

    - Nhưng ta…

    - Nguyễn Vĩnh… không đúng… ngươi là Lương Ngọc Thế, là người của Lương Ngọc sơn trang, cũng là một nhân loại, không thể vì mấy lời nói kia mà trở nên phản cảm với nhân loại được. Tổ tiên của ngươi làm không sai. Ta chỉ có thể nói với ngươi như vậy, suy nghĩ ra sao là tùy ngươi.

    Nguyễn Vĩnh nghe xong, trong lòng không biết có tư vị gì, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại thấy thân ảnh Lương Ngọc Phong cả người đầy máu đập vào mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi một lần nữa mở ra, chút bi thương trong đó đã hoàn toàn biến mất.

    “Đúng vậy, bọn họ làm không sai, nếu ta là họ, vì người thân, cũng là vì sự trường tồn của sơn trang, dù phải hy sinh cả thế giới… ta cũng sẽ làm.”

    - Được rồi, nói ra nguyện vọng thứ hai của ngươi đi.

    Kim Lang Vương sau khi hồi phục tâm tình liền mở miệng hỏi.

    - Ta… muốn chết bên Nhị ca của ta.

    Nguyễn Vĩnh lúc này lại trở về giọng điệu bi thương đáp.

    - Xem ra cả hai nguyện vọng của ngươi ta đều có thể thực hiện, ngươi đến bên cạnh hắn đi.

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy vui mừng nói:

    - Cảm ơn.

    Sau đó liền khó khăn di chuyển thân mình đến gốc cây nơi Lương Ngọc Phong nằm, quá trình này vô cùng chậm chạp, chậm đến nỗi làm Kim Lang Vương phải nhíu mày, tuy nhiên nhớ lại đòn tấn công vừa rồi, mặt nó liền trở lại bình thường.
    Nguyễn Vĩnh lê thân mình về phía Lương Ngọc Phong, thế nhưng gương mặt khuất trong bóng tối của hắn lúc này lại không có một chút bi thương, có chăng chỉ là quyết tâm không gì lay chuyển, nam nhi một khi đã quyết định, cho dù phải chết cũng tuyệt không hối hận.

    Càng đến gần Lương Ngọc Phong, thuần dương khí trong đan điền Nguyễn Vĩnh cũng dần dần vận chuyển, tuy nhiên dao động linh lực lại vô cùng yếu ớt nên Kim Lang Vương không hề phát hiện ra.

    Còn mười bước nữa là đến, thuần dương khí chầm chậm tập trung vào hai chân Nguyễn Vĩnh.

    Còn năm bước nữa, hai chân Nguyễn Vĩnh đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

    Còn ba bước nữa, tay hắn lúc này đột nhiên xuất hiện một chiếc chuông gió màu vàng kim - thượng phẩm thánh khí Phong Linh Lung.

    Còn hai bước, thượng phẩm thánh khí kia không biết từ lúc nào đã được quán thâu thuần dương khí, đang chuẩn bị phát động công kích.

    “Đến. Chính là lúc này.”

    Khi Nguyễn Vĩnh vừa chạm vào người Lương Ngọc Phong thì đột nhiên một tràng âm thanh quỷ dị vang lên. Phong Linh Lung lúc này không công kích bằng lực lượng thuần dương đơn thuần nữa mà lại công kích bằng sóng âm, nếu hiện tại Lương Ngọc Phong còn tỉnh táo chắc chắn sẽ ngạc nhiên không thôi, phải biết rằng từ khi có được Phong Linh Lung hắn chưa từng nhận thức điều này, đây cũng không thể trách hắn thiếu hiểu biết, đến Nguyễn Vĩnh cũng chỉ mới vừa biết nữa là.

    Luồng âm thanh kia mang theo dao động linh lực trực tiếp oanh kích vào tai và não bộ của Kim Lang Vương làm nó thống khổ vô cùng. Tai của loài sói luôn đặc biệt nhại cảm, chỉ cần một chút dao động nhỏ của lá cây, ngọn cỏ nó cũng có thể phát hiện ra, thế nhưng giờ phút này ưu thế kia lại trở thành nhược điểm trí mạng của nó. Bất quá Nguyễn Vĩnh không quan tâm đến điều đó, hắn cũng không tham chiến đến nỗi không biết tự lượng sức, sóng âm kia tuy có thể cầm chân Kim Lang Vương trong chốc lát nhưng muốn đánh bại nó thì quả thật là si tâm vọng tưởng. Không một chút chần chờ, Nguyễn Vĩnh ngay lập tức ôm lấy Lương Ngọc Phong, thuần dương khí ở hai chân điên cuồng vận chuyển, thân hình hắn như hòa vào cơn gió, nhanh chóng biến mất trong sương sớm.

    Đây là công pháp đẩy nhanh tốc độ, chuyên dùng để trốn chạy mà Nguyễn Vĩnh có được từ truyền thừa kí ức - Quang Ảnh Độn - cũng là một trong những môn thần kỹ của Lương Ngọc sơn trang. Khi nãy Lâm - tên của Bạch Long trong đầu Nguyễn Vĩnh - đã kiểm tra truyền thừa và nói cho hắn biết, đồng thời cũng nêu lên một uy năng khác của Phong Linh Lung, nhờ vậy Nguyễn Vĩnh mới có thể phát huy ra được uy lực cực hạn của nó. Thuần dương khí quán thâu vào Phong Linh Lung không phải của Nguyễn Vĩnh mà là của Kim Lang Vương do Lâm khó khăn thôn phệ mà có được, đây gọi là của người trả lại cho người. Về phần Quang Ảnh Độn, do đây là truyền thừa nên Nguyễn Vĩnh không cần tu luyện cũng có thể tùy tâm sở dục mà thi triển ra, tuy vậy cần phải có chút thời gian thích ứng cùng tập trung số lượng thuần dương khí ít ỏi còn sót lại trong đan điền. Đây là điều khiến hắn và Lâm vô cùng đau đầu, hắn bị thương nặng, thuần dương khí còn lại ít đến đáng thương, nếu liều mạng thi triển Quang Ảnh Độn, đan điền của Nguyễn Vĩnh bị hủy là chuyện không thể nghi ngờ, bất quá hắn không nghĩ nhiều được như vậy. Nhanh chóng đưa ra quyết định, Nguyễn Vĩnh liền cùng Kim Lang Vương nói chuyện nhằm kéo dài thời gian cho hắn và Lâm chuẩn bị mọi việc. Quá trình này nói ra thì đơn giản nhưng thực chất vô cùng khó khăn, tuy nhiên xem ra vận khí của bọn hắn rất không tệ, mọi chuyện lại thuận lợi đến không ngờ.

    Khi Nguyễn Vĩnh cõng Lương Ngọc Phong dùng Quang Ảnh Độn điên cuồng chạy về phía Tây thì ở nơi xa xa kia lại vang lên tiếng rống giận dữ của Kim Lang Vương:

    - Nhân loại ti tiện, ngươi chạy không thoát đâu.

    Cùng với đó là tiếng cổ thụ bị gãy đổ do Kim Lang Vương không tránh né mà trực tiếp thẳng một đường đuổi theo, nghe vậy, Nguyễn Vĩnh càng chạy trối chết, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một âm thanh không ngừng thúc giục: “Nhanh… phải nhanh lên…”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #30
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Mặt trời đang dần lên cao, tỏa ánh sáng nhè nhẹ xuống mặt đất bao la. Sương sớm vẫn còn đọng lại trên lá cây, ngọn cỏ đôi khi lấp lóe một màn hào quang nhàn nhạt như đang chờ được gột rữa, từng đám mây trắng nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa bầu trời. Tuy nhiên, trong một hạp cốc rộng lớn, cảnh vật tương đối yên bình này lại hoàn toàn bị phá hủy bởi tiếng chân dồn dập, tiếng gió rít, tiếng kình phong gào thét và tiếng của nhiều cây cổ thụ liên tiếp bị đốn ngã.

    “Hộc… hộc… hộc…”

    Nguyễn Vĩnh cõng Lương Ngọc Phong điên cuồng chạy về phía tây, Quang Ảnh Độn lúc này đã được hắn vận dụng đến cực hạn có thể. Vừa chạy vừa hấp thu thuần dương khí không phải là một ý kiến sáng suốt nhưng vào giờ phút này hắn chỉ có thể làm như vậy. Từng luồng khí chưa được tinh luyện khi đưa vào đan điền càng làm cho nó tổn thương nặng hơn, tuy nhiên vẫn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhờ vậy Nguyễn Vĩnh mới thi triển ra được Quang Ảnh Độn.

    Mũi chân nhanh thoăn thoắt điểm nhẹ xuống nền đất, sải từng bước dài, tiếng quần áo ma sát vào không khí vang lên phần phật, đôi khi hắn quay lại nhìn về phía sau lại thấy từng cây cổ thụ ngã xuống, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Nếu lúc này bị đuổi kịp, kết cục của bọn hắn chắc chắn vô cùng thê thảm. Khẽ xốc nhẹ Lương Ngọc Phong trên lưng, Nguyễn Vĩnh cắn răng đẩy nhanh tốc độ, lao đi vùn vụt trong rừng cây đầy sương lạnh.

    Từ phía sau hắn, âm thanh rít gào của Kim Lang Vương liên tục truyền đến:

    - Grừ… nhân loại, ngươi chạy không thoát đâu. Đợi ta bắt được nhất định sẽ xé xác các ngươi ra làm trăm mảnh, sau đó cho đồng tộc của ta ăn thịt, uống máu các ngươi, cho các ngươi sống không bằng chết.

    Tiếng cây đổ càng lúc càng gần, trong khi bước chân của Nguyễn Vĩnh lại dần mất ổn định, khó có thể kiểm soát, Nguyễn Vĩnh thầm mắng một tiếng, hô hấp trở nên dồn dập, lúc nãy bị thương đã ảnh hưởng nặng đến lục phủ ngũ tạng, bây giờ lại phải cõng theo Lương Ngọc Phong chạy trối chết, thân thể hắn đã mệt mỏi tới cực độ. Từng giọt mồ hôi to tướng không ngừng nhỏ xuống, ướt đẫm cả y phục đã bê bết máu.

    Đối với Nguyễn Vĩnh ở thời điểm hiện tại, hít thở cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, khoang mũi ngột ngạt như bị nhét vào một lượng lớn bùn đất làm hắn không thể hô hấp được. Dằn xuống đau đớn toàn thân, tốc độ của hắn vẫn không hề giảm xuống, tuy nhiên cảm giác ở hai chân dường như đã biến mất, chỉ là theo bản năng đôi chân kia vẫn không dừng lại mà thôi.

    Đau, lồng ngực không ngờ lại đau đến tê tâm liệt phế, hắn chỉ chạy thôi mà máu tươi vẫn không ngừng trào ra khỏi miệng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy dần dần mất đi màu hồng vốn có, tựa hồ bản thân hắn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
    Hai chân Nguyễn Vĩnh đã hoàn toàn tê liệt, giống như đó không phải là chân của hắn, Nguyễn Vĩnh thậm chí không biết bản thân sao lại có thể chạy đến tận bây giờ, trong lòng hắn chỉ có duy nhất ý nghĩ: nhất định phải đưa Lương Ngọc Phong ra khỏi đây. Có lẽ đó là động lực giúp hắn kiên trì, nhưng có thể kiên trì bao lâu thì hắn không biết, hắn chỉ biết cố gắng chạy, chạy càng xa càng tốt.

    Đột nhiên trong đầu truyền đến một giọng nói:

    - Ngươi không thoát nỗi đâu, bỏ Lương Ngọc Phong xuống mà tự cứu lấy mình đi.

    Lâm? Nguyễn Vĩnh hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhíu mày hỏi lại:

    - Vì sao?

    - Vì bản thân ngươi. - giọng Lâm nhàn nhạt vang lên - Nếu lúc này bỏ hắn lại, ngươi sẽ có cơ hội sống, nhưng nếu mang theo hắn, ngươi chắc chắn phải chết. Cả hai cùng chết không bằng một mình hắn chết, không phải tốt hơn sao? Dù sao hắn cũng sắp chết rồi.

    Nguyễn Vĩnh im lặng một chút, sau đó lên tiếng:

    - Ta cũng muốn bỏ hắn lại, nhưng… - giọng hắn bỗng trở nên kiên quyết - một khi làm vậy, ta nhất định sẽ sống không bằng chết. Đã như vậy, thôi thì ta cùng hắn chết cho xong.

    - Ngươi…

    Lâm có hơi sửng sốt thốt lên rồi đột nhiên quát lớn:

    - Không được,ngươi điên rồi, hắn có thể chết nhưng ngươi thì không.

    - Tại sao? - Nguyễn Vĩnh cũng quát lên - Ta là mạng người còn hắn không phải à? … Ngươi không cần nói nữa, ta khi đã quyết định sẽ không thay đổi đâu.

    Nguyễn Vĩnh nghiến răng nghiến lợi, máu tươi chảy ra khỏi miệng càng nhiều hơn, tuy vậy tốc độ của hắn không ngờ lại tăng lên. Lâm nhìn một màn này trong lòng thế nhưng ngốc lăng hồi lâu.

    “Đây là… nhân tính sao?”

    --------------------------------------------------------------

    Trong hạp cốc không ngừng vang lên tiếng cây bị đốn ngã cùng tiếng gió rít gào. Một con sói thân pháp linh hoạt đuổi theo cậu bé cõng trên lưng một thiếu niên nhưng lại không thể đuổi kịp, con sói khổng lồ kia ngày càng điên cuồng hơn, trong lòng không ngừng gào thét: đây chắc chắn là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời nó. Tốc độ chính là sở trường lớn nhất của Lang tộc, vậy mà lúc này cư nhiên không đuổi kịp một nhân loại sắp chết, nếu để các Lang Vương kia biết được, nó không bị cười cho thối mũi mới là chuyện lạ.

    Đột nhiên Kim Lang Vương dừng chân lại, nó hơi ngơ ngẩn trong nháy mắt như vừa nhận ra điều gì rồi bỗng trở nên cuồng tiếu, đúng là bản thân giận quá mất khôn, sao nó không nghĩ ra sớm chứ, ánh mắt nó lúc này trông sắc như dao, sát khí tỏa ra ngày càng mãnh liệt hơn. Nhân loại kia muốn thoát khỏi đây sao? Nằm mơ đi.

    ------------------------------------------------------------

    Nguyễn Vĩnh không hề hay biết biểu hiện kia của Kim Lang Vương, nếu biết được chắc hẳn hắn sẽ đoán ra chút gì đó, tiếc là hắn đang bận chạy như điên, chẳng dư hơi đâu mà quan tâm đến, cũng chẳng có gan mà làm đi điều đó. Vừa chạy vừa ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn vẫn còn ở bìa rừng, từng cây cổ thụ liên tiếp hiện ra trước mắt, gió mang theo hơi lạnh của sương không ngừng đập vào mặt, chút ẩm ướt ấy như muốn gột rữa từng mảng máu trên gương mặt hắn, như bàn tay người mẹ vỗ về an ủi đứa con thơ. Nguyễn Vĩnh chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận lời thì thầm của gió, gió đang lay động từng lá cây, ngọn cỏ; gió luồng qua từng khe đá, vách núi; từng tràng âm thanh của côn trùng, chim chóc không ngừng thông qua gió mà rơi vào tai Nguyễn Vĩnh. Dù nhắm mắt chạy, hắn vẫn như nhìn thấy tất cả mọi thứ ở trước mặt, việc tránh né vật cản vô cùng lưu loát, không chút miễn cưỡng. Đây là… ý niệm của gió? Hắn có thể thông qua gió mà nhìn thấy mọi vật sao?

    Quang Ảnh Độn chính là lấy gió làm cơ sở, mỗi khi thi triển, thân hình lấp lóe như có như không, lại như một mảng ánh sáng, hòa mình vào gió, biến mất vô tung. Khi làm được điều đó chính là tu luyện giả đã có được cảm ngộ về ý niệm của gió.
    Ý niệm - một khái niệm vô cùng mơ hồ trong tu chân giới, không ai có thể giải thích rõ ý niệm là gì, cũng không ai miêu tả được nó. Ý niệm chỉ có thể tự ngộ ra, không thể truyền thụ, cảm ngộ ý niệm càng sớm, thành tựu sau này lại càng cao. Nếu lúc này Lương Ngọc Đằng có ở đây, trông thấy một màn kia chắc chắn sẽ không chút do dự mà tống Nguyễn Vĩnh vào Ảnh Các, mỗi một thế hệ của Lương Ngọc sơn trang, có bao nhiêu người có thể ngộ ra được ý niệm chứ, đó có thể xem như lông phượng sừng lân, là rồng trong loài người chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Vậy mà trong giây phút sinh tử, Nguyễn Vĩnh lại bất tri bất giác đạt được. Tuy nhiên lúc này hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc đó, hắn đơn thuần là đang vui mừng vì tốc độ bản thân không ngờ lại được đề thăng, Quang Ảnh Độn dường như đã vươn lên một tầm cao mới. Từng luồng gió không ngừng thổi vào mũi, vào miệng, vào cơ thể hắn, làm dịu đi nỗi đau đớn cùng cực về thể xác mà hắn đang chịu đựng. Cảm giác như cả thân người Nguyễn Vĩnh đã hoàn toàn hòa tan vào gió, hắn không phải đang chạy mà được gió mang đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 6 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 4567 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status