TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567
Kết quả 31 đến 35 của 35

Chủ đề: [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

  1. #31
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Đang di chuyển với tốc độ nhanh, Nguyễn Vĩnh đột nhiên dừng bước, hắn chợt nhận ra phía sau dường như không có ai đuổi theo nữa. Khi khó hiểu quay đầu lại nhìn, hắn càng thêm khẳng định điều này. Chân mày khẽ nhíu, Nguyễn Vĩnh bỗng có linh cảm không tốt lắm. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là dày đặc từng tầng cổ thụ, ngoài việc sương mù buổi sáng ở nơi này tương đối nhiều cũng không có điều gì quái dị cả. Lắc lắc đầu, nghĩ là bản thân quá đa nghi, có lẽ đầu Lang Vương kia không kiên nhẫn đuổi theo hắn cũng nên. Tiếp tục sải bước đi về phía trước, tuy nhiên Nguyễn Vĩnh không thi triển Quang Ảnh Độn nữa,hắn đã gần như kiệt sức rồi, lúc nãy chạy được như vậy đối với hắn đã xem như kì tích, nếu bây giờ còn tiếp tục, hắn chết vì mệt là không thể nghi ngờ.

    Ngơ ngác nhìn một chút, tại sao hắn đi lâu như vậy vẫn không thấy cánh cửa nào gần đây, nhớ lại Lương Ngọc Phong đã nói, chỉ cần đi khoảng một canh giờ về phía Tây là đến cửa ra, hắn chưa đi được một canh giờ nhưng với tốc độ vừa rồi cũng là tương đương đi, sao vẫn không nhìn thấy? Nhìn mặt trời ngày càng lên cao, trong lòng Nguyễn Vĩnh trầm xuống, sắp đến giờ rồi, nếu hắn và Lương Ngọc Phong không có mặt ở đó, vậy thì…

    Mắt khẽ nhắm lại, bây giờ không phải lúc hắn phân tâm, khi bình ổn lại tâm tình, xốc nhẹ Lương Ngọc Phong trên lưng, Nguyễn Vĩnh tiếp tục sải bước đi tới, dù mệt mỏi hay đau đớn đến đâu, hắn cũng quyết không bỏ cuộc giữa chừng. Cố gắng học theo Lương Ngọc Phong cẩn thận quan sát xung quanh, liên tiếp đều là cây cỏ đập vào mắt làm đầu óc hắn có chút mờ mịt, cảm giác như đang ở trong mơ, cái gì cũng hoàn toàn không thật.

    Đi được một lúc, Nguyễn Vĩnh đột nhiên phát hiện có một bụi cỏ tương đối rối loạn, giống như từng bị giẫm đạp và gặm nhắm qua, ngay lập tức chạy lại đó, hắn càng thêm khẳng định điều này, mơ hồ trong đống hỗn tạp kia có thể nhìn thấy phân của loài thỏ. Nguyễn Vĩnh thật chưa bao giờ nghĩ có ngày bản thân nhìn thấy phân thỏ lại mừng đến phát khóc như vậy, nhanh chóng theo lối kia đi tới, trước mắt hắn không nghi ngờ gì là cánh cửa thần bí kia, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác thành tựu ghê gớm, giống như bản thân vừa xông pha chiến trường, lập được công lao hiển hách. Tuy nhiên, cánh cửa vẫn cách Nguyễn Vĩnh một dòng suối nhỏ, chỉ cần vượt qua, hắn và Lương Ngọc Phong sẽ an toàn. Đúng vậy, chỉ cần vượt qua dòng suối nhỏ kia…

    Nhìn dòng nước trong veo lẳng lặng chảy xuôi, phía dưới còn hiện lên nhiều tảng đá to nhỏ khác nhau, đôi khi một vài đàn cá đủ màu sắc bơi lượn vờn qua những đám rêu, đám dương xỉ xanh ngát, tạo cho người khác một cảm giác yên bình kì lạ. Nguyễn Vĩnh xem đến ngốc lăng, trong đầu không ngờ lại xuất hiện ý muốn trầm mình xuống dòng suối, muốn mãi mãi đắm chìm trong cảm giác yên bình, ấm áp kia. Ý nghĩ vừa lóe lên thì y như rằng thân hình hắn theo bản năng mà hành động, đôi tay khẽ buông Lương Ngọc Phong trên lưng xuống, hắn bước đi một cách vô thức, càng lúc càng tiến gần đến dòng suối mê người kia.

    Còn ba bước…

    Còn hai bước…

    Còn một bước…

    - Cẩn thận.

    Lúc này Lâm bỗng nhiên quát lớn, thế nhưng dường như đã quá muộn. Nguyễn Vĩnh vừa thức tỉnh được một tia tri giác thì trông thấy dòng suối đã chuyển sang một màu đỏ quỷ dị, từ trong đó đột nhiên xuất hiện hai đôi mắt lóe sáng và một cái miệng rộng há ra như đang chờ chực nuốt hắn xuống. Ngay lập tức, hai chân Nguyễn Vĩnh phát lực muốn bỏ chạy, tuy nhiên khoảng cách quá gần lại gây cho hắn bất lợi lớn. Chỉ thấy trong dòng suối, một luồng nước đột ngột bắn thẳng lên cao như bị một quả bom oanh kích, sau đó hợp lại thành thân ảnh của một con sói to lớn. Con sói vươn thân mình đến nơi Nguyễn Vĩnh đang đứng, nhìn khoảng cách giữa đầu và hai chân trước con sói, hắn âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Đầu sói này cũng quá dọa người đi.

    Tuy nhiên hắn biết đây không phải là lúc để ý chuyện đó, chiếc đầu kia đã áp sát đến nơi Nguyễn Vĩnh đứng, cái miệng to tướng hung hăng táp vào người hắn mang theo tiếng gió rít điên cuồng. Một mùi tanh tưởi nồng nặc từ thân người con sói không ngừng tỏa ra, lan nhanh trong phương viên vài dặm, bất kỳ con sói nào khi ngửi thấy mùi này đều chạy trối chết ra xa, đến quay đầu lại nhìn cũng không có can đảm.

    Nguyễn Vĩnh cả thân người cứng ngắc như nhìn thấy ánh mắt của Medusa, giờ phút này đã hoàn toàn hóa đá. Mùi tanh tưởi không ngừng xộc vào mũi, vào miệng, vào phổi hắn, làm hắn không thể hít thở được. Cái đầu sói kia càng ngày càng gần, thế nhưng Nguyễn Vĩnh một chút phản ứng cũng không thể làm ra, rõ ràng trong mùi tanh kia còn có một thứ gì đó rất kinh khủng đã khống chế hết mọi cử động của hắn. Lúc này hắn chợt nhớ lại lúc bản thân và Lương Ngọc Phong vừa bước vào Lang Ngục, hắn đã vô cùng kì quái khi nhìn thấy một khu rừng xanh bát ngát vẫn không thể tiêu trừ mùi tanh phảng phất khắp nơi, giờ đây thì hắn đã hiểu, nguyên nhân chắc chắn là do dòng suối mang màu máu này gây ra.

    Khoan đã… dòng suối mang màu máu…

    Ngay khi Nguyễn Vĩnh nhận ra điều gì đó thì cái đầu kia đã thành công táp vào người hắn, nếu từ bên ngoài nhìn vào, đầu và bả vai Nguyễn Vĩnh đã biến mất trong chiếc đầu sói, chỉ còn lại phần bụng và hai chân hắn vẫn đang đứng, trông hết sức quái dị. Lúc này, đột nhiên một luồng ánh sáng màu trắng bao phủ lấy thân người Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong, nhanh chóng kéo bọn hắn thoát ra. Tuy nhiên, cái đầu sói dường như càng điên cuồng hơn, nó rít gào phát ra một tràng âm thanh kỳ quái rồi nhanh như chớp đuổi theo. Cùng lúc đó, tay chân Nguyễn Vĩnh cũng đã hành động theo sự khống chế của hắn, xốc lấy Lương Ngọc Phong đưa lên lưng, hắn nhanh chóng thi triển Quang Ảnh Độn bỏ chạy, đồng thời luồng ánh sáng bao quanh bọn hắn cũng tiêu tán theo.

    - Lâm… hộc… cảm ơn ngươi… hộc… đã cứu Nhị ca của ta…

    Nguyễn Vĩnh vừa chạy vừa dùng thần niệm trao đổi với Lâm.

    - Ta… chỉ là tiện tay thôi.

    Giọng nói Lâm suy yếu truyền đến. Nguyễn Vĩnh nhận ra liền hỏi:

    - Ngươi… sao vậy?

    - Không sao cả, chỉ tại ta sử dụng quá nhiều chân long chi khí nên hơi kiệt sức, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, ngươi tốt nhất nên lo cho bản thân thì hơn.

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy chỉ biết cười trừ, con sói kia vẫn đang đuổi theo sát hắn, mà hắn… sắp không trụ được nữa rồi.

    - Ngươi nói đây là dòng suối gì, sao lại lợi hại như vậy?

    Nguyễn Vĩnh vừa chạy vừa đặt ra nghi vấn. Giọng Lâm lại nhàn nhạt vang lên:

    - Theo ta biết thì đây chính là dòng suối Huyết Lang.

    - Dòng suối Huyết Lang?

    - Ừm, dòng suối này được tạo nên do vô số thi cốt và âm hồn của Lang tộc, trong đó đám âm hồn kia kết hợp tạo thành khí linh cho dòng suối, nếu nói đây là một ngụy thần khí cũng không sai.

    - Nói như ngươi thì đầu sói máu kia chính là khí linh?

    - Đúng vậy, bởi thế ngươi không thể đối đầu trực diện với nó, nếu làm vậy, chút cơ hội sống của ngươi cùng Lương Ngọc Phong sẽ hoàn toàn biến mất.

    Nghe vậy, mặt Nguyễn Vĩnh càng thêm đen. Quay đầu lại nhìn cánh cửa sinh mệnh ngày càng xa, Nguyễn Vĩnh cắn răng âm thầm tính toán. Nếu chắc chắn phải chết thì sao hắn không thử liều mạng, tìm đường sống trong chỗ chết chứ.

    Hai tay nắm chặt lấy thân người Lương Ngọc Phong đang nằm trên lưng, Nguyễn Vĩnh đột ngột quay đầu lại, chờ đợi hắn là mợt mùi tanh tưởi xộc vào mũi, đồng thời, con sói máu kia cũng nhanh như chớp bổ nhào đến người hắn, một luồng kình phong màu đỏ theo đà tới của con sói mà chấn bay Nguyễn Vĩnh ra xa. Dường như đang chờ đợi giây phút này đã rất lâu rồi, ngay lập tức Nguyễn Vĩnh dặm mạnh chân, mượn điểm tựa phóng lên cao để lại một dấu chân sâu hoắm trên mặt đất mềm. Khi cảm nhận quán tính đang dần mất đi, hắn liền liên tiếp đạp vào những cây cổ thụ nối tiếp nhau mà phi thân vòng trở lại dòng suối. Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra chỉ trong vài cái chớp mắt, ngay khi phát hiện Nguyễn Vĩnh đang ở trên đầu mình, con sói máu lại điên cuồng rít gào, nhanh chóng quay đầu lại đuổi theo. Chỉ là một cái quay đầu của nó càng làm Nguyễn Vĩnh có thêm thời gian thi triển Quang Ảnh Độn, biết đây là giờ phút sinh tử, hắn không dám giữ lại chút sức lực nào, dù lực phản chấn trong đan điền dường như càng lúc càng mạnh, có nguy cơ vỡ vụn ra, tuy nhiên, nếu đan điền vỡ mà giữ được mạng của hắn cùng Lương Ngọc Phong thì Nguyễn Vĩnh sẽ không ngần ngại phóng tay mà làm.

    Cánh cửa ngày càng gần, tim Nguyễn Vĩnh cũng đập nhanh hơn. Là sống hay chết đều phụ thuộc vào giây phút này, hắn sẽ không để bản thân phạm phải bất kỳ sai lầm nào cả. Mạng của Lương Ngọc Phong đang nằm trong tay hắn, hắn đã hứa sẽ đưa Lương Ngọc Phong thoát khỏi địa ngục này, hắn nhất định phải làm được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #32
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Mặt trời càng lúc càng lên cao kéo theo cả một biển mây khổng lồ bao trùm lấy vạn vật. Ở một nơi nào đó trong hạp cốc, sinh tử tồn vong của hai mạng người không ngờ lại được quyết định trong khoảnh khắc. Rõ ràng chỉ là chốc lát nhưng lại đem đến cho người trong cuộc cảm giác như vừa vượt qua cả một đời người.

    Nguyễn Vĩnh cõng theo Lương Ngọc Phong điên cuồng chạy về phía trước, sau lưng hắn, một đầu sói máu rít gào đuổi theo. Khi đến gần dòng suối kia, Nguyễn Vĩnh không chút ngần ngại nhảy xuống. Khí linh rời thân, bản thể ngụy thần khí chắc chắn sẽ lâm vào tình trạng suy yếu, nhưng dù vậy cũng không đến lượt Nguyễn Vĩnh có thể khinh nhờn. Có điều lúc này hắn đã lâm vào đường cùng, hoàn toàn ôm ý niệm liều mạng, ta không vào địa ngục thì ai vào? Vậy nên, làm ơn đừng nói với hắn bốn chữ “cửu tử nhất sinh”, hắn sẽ cắn người đấy.

    Nếu là dòng suối bình thường, người trưởng thành chỉ cần bước khoảng năm bước chân là dễ dàng vượt qua. Tuy nhiên, đây lại là dòng suối Huyết Lang trong truyền thuyết nên năm bước chân kia có thể sánh với năm cửa ải tử thần, chỉ cần bước hụt một bước cũng có thể tiễn con người đến quỷ môn quan.

    Trong một cái hít thở, khi Nguyễn Vĩnh bước bước đầu tiên lại không hề xảy ra chuyện gì, hắn vui mừng cực độ liền bước thêm hai bước nữa. Đột nhiên, dưới chân hắn nguyên bản là những hòn đá lại hoàn toàn biến mất như chưa bao giờ tồn tại, mà dòng suối cạn cũng trở nên sâu không thấy đáy. Nguyễn Vĩnh hoảng hốt vội vàng kéo theo Lương Ngọc Phong bơi về phía trước, chỉ một chút nữa thôi là sẽ đến bờ. Thế nhưng lúc này, sao quả tạ lại không chút lưu tình rơi xuống đầu Nguyễn Vĩnh. Một mùi tanh nồng nặc quen thuộc xộc vào mũi hắn như thông báo: khí linh của dòng suối Huyết Lang đã quay lại.

    Cố gắng không hít vào mùi hôi thối kia, thế nhưng thiếu dưỡng khí làm Nguyễn Vĩnh buộc phải giơ cờ trắng đầu hàng. Cảm giác vô lực một lần nữa đến với hắn. Ngụp lặn trong dòng suối máu tanh tưởi, Nguyễn Vĩnh dần dần suy yếu, có nguy cơ chìm xuống bất cứ lúc nào. Tuy vậy, bàn tay hắn vẫn ngoan cố không chịu buông Lương Ngọc Phong ra. Trong thời khắc sinh tử này, hắn lại chọn thà chết cùng Lương Ngọc Phong chứ không muốn bản thân vùng vẫy một mình trong tuyệt vọng.

    Dòng suối nguyên bản bình lặng chảy đột nhiên hình thành một lưu vực nước xoáy. Từng luồng xoáy điên cuồng xoay tròn dễ dàng cuốn hai người Nguyễn Vĩnh vào đấy, thành công nhấn chìm bọn hắn. Lúc này, máu cùng mùi tanh không ngừng xộc vào mũi, miệng, tai Nguyễn Vĩnh, hắn cảm giác được, tử thần đã gọi tên mình. Hoàn toàn mất đi ý thức, Nguyễn Vĩnh không hề biết được, đan điền của bản thân đang phát sinh hiện tượng kỳ lạ.

    Đan điền của hắn lúc đầu khi hắn mới đến Nhãn Tinh Cầu hoàn toàn là một đan điền bình thường, nhưng những sự cố liên tiếp xảy ra làm nó dần trở nên khác biệt. Đầu tiên phải nói đến bổn mạng thuần dương khí mà Lương Ngọc Hải lén truyền cho Nguyễn Vĩnh. Tên nhóc đó mặc dù có ý tốt nhưng không hề biết rằng, bổn mạng thuần dương khí dù vô cùng quý báu nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tiếp nhận được, đặc biệt là đối với một người chưa từng hấp thu thuần dương khí. Đó có lẽ là lí do vì sao khi tạo động khẩu, Nguyễn Vĩnh lại gặp phải lực phản chấn lớn đến vậy. Nếu không có Lâm dùng một bảo vật nghịch thiên mà tu luyện giả ai cũng mơ ước - chân long chi khí - hóa giải thì Nguyễn Vĩnh toi đời là chuyện không thể nghi ngờ. Thế nhưng hành động đó của Lâm lại vô tình tạo cho Nguyễn Vĩnh một bước đột phá lớn trên con đường tu luyện mà bản thân hai người bọn hắn không hề biết. Đan điền sau khi hấp thu chân long chi khí đã được cải tạo hoàn toàn, đã không còn cùng một cấp bậc với tu luyện giả bình thường nữa.

    Cũng giống như người bình thường hàng ngày ăn cơm với rau muống, trứng chiên, một hôm ngươi lại đem đến cho hắn tôm hùm cùng bào ngư, sau đó lại bắt hắn ăn lại rau muống, trứng chiên, hắn chắc chắn sẽ khó mà nuốt trôi. Con người dù đang ở dưới thấp cũng không nhận ra sự thấp kém của mình, nhưng khi bất ngờ đưa hắn lên vị trí cao, rồi lại không chút lưu tình đạp hắn lại chỗ cũ, hắn sẽ nhận ra sự nhỏ bé của bản thân, vậy chắc chắn sẽ có hai trường hợp xảy ra. Một là người đó trở nên tự ti, mặc cảm, ra đường không dám nhìn ai, về nhà luôn trốn trong một góc để không ai nhìn đến hắn, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ. Hai là không ngừng cố gắng, lấy vị trí kia làm mục tiêu phấn đấu, có động lực có thể thúc đẩy hết tiềm năng của con người, đưa con người đi đến thành công.

    Đan điền của Nguyễn Vĩnh cũng vậy, nhưng nó là thuộc trường hợp thứ hai. Trong tình trạng Nguyễn Vĩnh không hề hay biết, đan điền kia lại từ chối dung nhập loại thuần dương khí bình thường, chỉ âm thầm hấp thu lượng chân long chi khí ít đến đáng thương trong thiên địa linh khí. Chân long chi khí có thể xem như loại lực lượng bản nguyên, sơ khai của Nhãn Tinh Cầu từ khi xuất hiện tu luyện giả. Tuy nhiên, theo thời gian, loại lực lượng này dần cạn kiệt, thay vào đó là các loại Hoàng khí bình thường, được gọi là Cửu Long thuần dương chi khí. Hai loại khí này tuy không khác biệt nhau lắm về bản chất nhưng về phẩm chất thì lại như trời với đất, vả lại, tu luyện giả bình thường cũng không phân biệt được chúng để hấp thu, chỉ riêng đan điền của Nguyễn Vĩnh là ngoại lệ. Điều này phải nói đến việc Nguyễn Vĩnh mới bắt đầu tu luyện đã có cơ may tiếp xúc với chân long chi khí, nếu là người đã tu luyện được một thời gian thì cho dù có được chạm đến cũng khó có thể nhận ra. Tất cả những điều kiện trên đã làm cho đan điền Nguyễn Vĩnh khác với gần như tất cả những tu luyện giả, nếu nói đó là đan điền biến dị cũng không sai biệt. Đó cũng là nguyên do tại sao dao động thuần dương khí trên người Nguyễn Vĩnh lại rất mơ hồ, nếu không để ý sẽ khó có thể nhận ra hắn đã tu luyện đến Bạch Nhãn.

    Đến khi Lâm cưỡng chế truyền thừa cho Nguyễn Vĩnh hấp thu, đan điền biến dị kia một lần nữa phát huy hiệu quả thần kỳ của nó. Thuần dương khí của thái thượng trưởng lão Lương Ngọc sơn trang đã được lưu giữ mấy ngàn năm trong Lang Ngục sao có thể là loại tầm thường, tuy không bằng chân long chi khí nhưng chất lượng cũng không kém hơn bao nhiêu, vậy nên nó cũng không kén chọn mà thu nạp vào, đưa Nguyễn Vĩnh trở thành cao thủ Lam Nhãn đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá bình cảnh. Tuy nhiên, trong thời gian Nguyễn Vĩnh chiến đấu cùng chạy trốn, đan điền đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu là người bình thường, có lẽ đã vỡ nát lâu rồi. Bất quá có câu nói rất hay: càng trải qua nhiều hung hiểm sẽ thu được lợi ích càng to lớn. Có lẽ trên đời cũng chỉ có đan điền biến thái như của Nguyễn Vĩnh mới làm được điều này, trong tình trạng tổn thương nghiêm trọng cư nhiên lại có dấu hiệu đột phá, nếu để Lương Ngọc Vân cùng An Nguyệt Hương biết được, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng hối hận khi đẩy Nguyễn Vĩnh vào Lang Ngục.

    Từng luồng khí yếu ớt trong đan điền bắt đầu xoay tròn, từ chậm đến nhanh, cuối cùng đạt đến cực đại, trông không khác gì một vòi rồng, tuy nhỏ nhưng mạnh mẽ. Vòi rồng kia sau khi đạt đến viên mãn liền hung hăng oanh kích vào cửa động khẩu thứ tư. Lúc đầu chỉ để lại một vết xước nhỏ, nhưng sau vài trăm lần điên cuồng đánh vào của vòi rồng, cửa động khẩu bắt đầu có dấu hiệu lung lay. Tục ngữ nói không sai: có công mài sắt có ngày nên kim. Chỉ trong vài cái nháy mắt, thế nhưng vòi rồng kia đã tông vào cánh cửa Kim Nhãn mấy ngàn lần, cánh cửa kia dù kiên cố đến đâu cũng khó chịu được lực lượng oanh kích không ngừng kia, cuối cùng cũng phải cúi đầu cam chịu.

    Đột nhiên, “ầm” một tiếng, cánh cửa kia cứ như vậy mà phát nổ, vật cản bị phá bỏ, từng luồng khí xoáy liền nhanh chóng tiến vào động khẩu kia, như cá về biển rộng, mặc sức vùng vẫy. Hoàn toàn giống như một trò cười, Nguyễn Vĩnh trong bất tri bất giác mà đột phá Kim Nhãn, chính thức phá vỡ tất cả các phép tắc trong thiên địa từ trước đến nay. Tuy nhiên, kỳ tích này vẫn không đủ năng lực giúp hắn thoát khốn, dù đột phá nhưng lượng thuần dương khí ít đến đáng thương kia cũng chỉ đủ để giúp Nguyễn Vĩnh giữ lại chút sinh cơ.

    “Kẹt… kẹt… “

    Đúng lúc này, cánh cửa đá mà Nguyễn Vĩnh xem là cánh cửa sinh mệnh lại từ từ mở ra. Bọn người Lương Ngọc Kỳ, Lương Ngọc Hải đang vô cùng lo lắng đứng bên ngoài cố gắng vươn người nhìn vào trong Lang Ngục nhưng không thấy được gì ngoài một rừng cây xanh tươi cùng một mùi hôi thối xộc vào mũi.

    Lương Ngọc Hải bất an quay sang hỏi Lương Ngọc Kỳ:

    - Đại ca, sao bọn hắn vẫn chưa ra? Có khi nào…

    Trong thâm tâm Lương Ngọc Kỳ cũng tràn ngập một cảm giác bồn chồn khó hiểu, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra trấn tĩnh nói:

    - Không đâu, chỉ ở trong đó hai ngày, chắc hẳn là không thể gặp nguy hiểm quá lớn. Ngươi không biết quy tắc của Lang Ngục hay sao mà lại hỏi điều ngớ ngẩn như vậy.

    Lương Ngọc Hải bị đại ca mắng cũng không tức giận mà chỉ run giọng nói:

    - Đệ biết, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy không thể yên tâm được. Đêm qua, mỗi lần nhắm mắt đệ lại thấy Nhị ca và Lục đệ cả người đầy máu không ngừng gọi chúng ta đến cứu bọn họ, đệ…

    - Được rồi. - Tâm tính Lương Ngọc Kỳ vốn vô cùng trầm tĩnh không ngờ tại thời điểm này lại lớn giọng mắng Tứ đệ của hắn - Ngươi là đồ ngu ngốc à? Ta đã nói không sao là không sao, ngươi nếu còn ở đây nói bậy thì đừng trách ta không nể mặt. Thực… con mẹ nó tức chết ta mà.

    Lương Ngọc Hải biết đại ca thật sự nỗi giận nên không dám nói nữa. Trong lòng lại cảm thấy oan vô cùng, ngươi mắng ta… ngươi trước tiên nên lấy gương soi lại mặt mình đi rồi hãy mắng có được không?

    Thế nhưng một đợt dao động linh lực nỗi lên đã nhanh chóng đánh tan bất mãn trong lòng Lương Ngọc Hải. Lương Ngọc Kỳ liền tập trung thần niệm tìm kiếm, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn liền khó tin thốt ra ba chữ:

    - Không thể nào…

    Lương Ngọc Hải đứng bên cạnh cũng hiếu kỳ thả ra thần niệm, sau đó phản ứng của hắn cũng không khá hơn đại ca mình bao nhiêu:

    - Đây… đây là… Kim Nhãn…

    Lương Ngọc Kỳ sau khi lấy lại bình tĩnh vui mừng nói:

    - Không sai, không ngờ chỉ vào thí luyện hai ngày Nhị đệ đã đột phá Kim Nhãn, thật sự là kỳ tích mà.

    Lương Ngọc Hải gương mặt cũng tràn đầy vẻ vui mừng nhưng vẫn có chút khó tin hỏi lại:

    - Thật không Đại ca? Nhưng sao huynh biết là Nhị ca đột phá?

    - Đi vào Lang Ngục chỉ có Nhị đệ cùng Lục đệ, nếu không phải hắn thì còn ai vào đây? Ta cũng phải nhanh chóng đột phá mới được, nếu không tên nhóc con ấy lại được dịp lên mặt cho xem.

    Mặc dù lời nói mang chút khó chịu nhưng lại không giấu được tâm tình kích động của Lương Ngọc Kỳ, hắn rõ ràng vì đệ đệ mình mà vui như điên nhưng lại cố tình nói ra những lời ấy. Tuy vậy, Lương Ngọc Hải ở bên cạnh cũng chỉ bĩu môi xem thường, ở đây chỉ có hai chúng ta, huynh còn giả vờ nghiêm khắc làm quái gì chứ?

    - Không ổn.

    Lương Ngọc Kỳ đột nhiên phun ra hai chữ làm Lương Ngọc Hải sửng sốt hỏi:

    - Đại ca, xảy ra chuyện gì?

    - Ngươi là đồ ngốc à? Dùng thần niệm tự mình xem đi.

    Lương Ngọc Hải cũng không để ý đến việc bản thân lần thứ hai bị mắng, nhanh chóng thả thần niệm ra, tức thì, mặt hắn trở nên tái méc…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #33
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Mặt trời đã lên cao rọi ánh sáng nhàn nhạt xuống hai thân người đang đứng tạo thành một cái bóng kéo dài trên mặt đất. Mặc dù mồ hôi đã ướt đẫm y phục nhưng hai người kia vẫn không để ý đến. Cái thu hút họ đang ở sâu trong một hạp cốc tử thần - nơi được mệnh danh là Lang Ngục.

    Lương Ngọc Hải thả thần niệm ra, liền nhận thấy có điều không ổn. Trận dao động linh lực vừa rồi đúng là do có người tấn thăng Kim Nhãn tạo nên, nhưng ngay sao đó, khí tức của người kia lại vô cùng yếu ớt, như có như không. Bên cạnh người đó mơ hồ còn nhận ra một hơi thở mỏng manh, dường như chỉ trong khoảnh khắc sẽ nhanh chóng lụi tàn. Đây chẳng phải nói trong hai người Nhị ca, có một người sắp chết sao, mà người đó rất có thể là… Lục đệ.

    - Đại ca, chúng ta phải vào cứu bọn hon thôi.

    Lương Ngọc Hải khẩn trương nói. Lương Ngọc Kỳ khẽ nhíu mày, nhìn đăm đăm vào hạp cốc như muốn xuyên thấu qua đám cây cối rậm rạp kia. Nếu như lúc này xông vào, chắc chắn bọn hắn sẽ bị phạt rất nặng, nhưng nếu không thì… Nghĩ đến hậu quả xấu nhất, cái đầu tiên hiện lên trong đầu Lương Ngọc Kỳ lại không phải tình cảnh bọn hắn bị phạt ra sao mà là hình ảnh hai người Lương Ngọc Phong mình đầy máu tươi chết trước mặt hắn. Lương Ngọc Kỳ nắm chặt tay lại, móng tay bấm sâu vào da thịt đến chảy máu nhưng hắn lại không hề có cảm giác gì.

    - Được rồi, Tứ đệ. Ngươi ở yên đây, ta sẽ vào xem.

    - Nhưng mà Đại ca… - Lương Ngọc Hải liền muốn phản đối.

    - Không nhưng nhị gì cả, nếu ngươi còn xem ta là Đại ca thì ở yên đây cho ta.

    Lương Ngọc Kỳ quát lớn, rồi không đợi Lương Ngọc Hải trả lời, hắn đã nhanh như chớp lao vào trong hạp cốc kia.

    Thế nhưng mọi việc trên đời đều đâu thể như ý muốn, vừa bước đến cửa đá, một bức tường vô hình đã đẩy văng Lương Ngọc Kỳ ra xa. Cả người hắn liền theo lực phản chấn đó mà bay ra vài thước, sau đó rơi mạnh xuống đất, khóe môi rỉ ra một dòng máu tươi. Lương Ngọc Hải liền chạy đến đỡ hắn dậy, vừa định mở miệng thì một giọng nói lạnh lùng từ vách đá vang lên:

    - Nếu không có giấy thông hành, bất cứ ai cũng không được đi vào.

    Lương Ngọc Kỳ nghe vậy liền lấy tay lau mạnh dòng máu trên khóe môi, khước từ sự giúp đỡ của Lương Ngọc Hải, hắn khó khăn đứng dậy cao giọng nói:

    - Tiền bối, vãn bối Lương Ngọc Kỳ, con trai trưởng của trang chủ Lương Ngọc sơn trang hiện tại. Lúc nãy là do vãn bối lỗ mãng, mong tiền bối lượng thứ. Nhưng hai đệ đệ của vãn bối ở bên trong Lang Ngục đang lâm vào tình thế nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, xin tiền bối cho vãn bối vào cứu bọn họ.

    Sau khi nghe Lương Ngọc Kỳ nói xong, giọng nói kia hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt trả lời:

    - Đã vào Lang Ngục thí luyện là phải chấp nhận chuyện sinh tử, nếu ai vào gặp nguy hiểm cũng cần người cứu thì thí luyện làm gì? Quy tắc ngàn năm của Lang Ngục không thể vì mấy tên nhóc các ngươi mà thay đổi được. Thời gian sắp hết, nếu bọn hắn không ra được là do bọn hắn bất tài, ngươi không cần cầu xin vô ích.

    - Ngươi…

    Lương Ngọc Hải nghe mà tức đến đỏ mặt, muốn mở miệng mắng thì bị Lương Ngọc Kỳ ngăn lại. Tiếp đó, một cảnh tượng mà có lẽ suốt đời không thể quên đã diễn ra ngay trước mặt hắn.

    Lương Ngọc Kỳ cắn mạnh môi, dòng máu bị hắn thô bạo lau đi lại một lần nữa chảy ra, đôi mắt nhắm lại, chân mày nhíu chặt hình thành vô số nếp nhăn nơi mi tâm. Khi mở mắt ra, đôi chân hắn đã khuỵu xuống thành tư thế quỳ, cùng với những cái dập đầu mạnh xuống đất, hắn mở miệng nói:

    - Tiền bối, vãn bối dập đầu cầu xin tiền bối, vãn bối không cần vào đó, nhưng xin tiền bối hãy ra tay cứu hai người bọn họ… Cầu xin người.

    Tiếp đó, hắn liên tục dập đầu, nơi chiếc trán phẳng phiu kia dần xuất hiện dấu đỏ, rồi nhanh chóng rỉ ra từng giọt máu tươi. Máu tươi tiếp xúc mạnh với mặt đất liền mang theo dấu đất cát bám vào trán Lương Ngọc Kỳ. Thế nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, vẫn tiếp tục dập đầu.

    Lương Ngọc Hải đứng bên cạnh, khó khăn lên tiếng:

    - Đại… Đại ca…

    Hắn không hề phát hiện giọng nói của bản thân có bao nhiêu nghẹn ngào cùng bất lực, đôi mắt hắn cũng dần đỏ lên. Lương Ngọc Hải chợt cảm thấy, thân thể này có tay chân cũng là dư thừa, bởi đôi tay hắn lúc này hoàn toàn không biết để vào đâu. Muốn đỡ Đại ca lên ư? Vậy còn hai người kia? Nhưng nếu cứ để Đại ca dập đầu mãi như thế… Đầu óc hắn ở thời điểm này lại trở nên vô cùng đần độn. Hắn hoàn toàn không biết phải làm sao. Như nghĩ ra chuyện gì, đôi mắt vô hồn của Lương Ngọc Hải chợt lóe sáng, nếu Đại ca - một con người cao ngạo - có thể vì hai người kia liền vứt bỏ hết tự trọng của bản thân mà quỳ lạy thì sao ta tại không thể. Nghĩ là làm, hắn liền quỳ xuống dập đầu theo Lương Ngọc Kỳ, đồng thời mở miệng nói:

    - Vãn bối cũng cầu xin tiền bối, xin hãy cứu hai người bọn họ.

    Bên ngoài hai người liên tục dập đầu thì bên trong vách đá lại diễn ra một cuộc trao đổi âm thầm. Một giọng nữ mềm mại dùng thần niệm đưa âm thanh vào tai người kia:

    - Lê huynh, ở các siêu cấp thế gia chúng ta tình huynh đệ là thứ vô cùng xa xỉ, vậy mà bọn nhóc đó lại sẵn sàng vì huynh đệ mà quỳ lạy, huynh xem…

    Giọng nói lạnh lùng kia liền nhanh chóng cắt lời:

    - Phan sư muội, đây là quy tắc, chúng ta đảm nhận việc thủ hộ tại đây thì phải tuân theo quy tắc của tổ tiên.

    - Nhưng quy tắc cũng phải có tình người. Huynh tu luyện quá lâu nên đã quên mất hai chữ cảm tình viết thế nào rồi sao? - Giọng nữ kia sắc bén chất vấn.

    Giọng nam lại dường như không để ý đến mà nhàn nhạt trả lời:

    - Ta không cần thiết phải biết đến nó. Chỉ cần tuân thủ theo giáo huấn của tổ tiên là được.

    Giọng nữ liền giận quá hóa cười nói:

    - Ha ha, giáo huấn của tổ tiên… Lê đại cao thủ nhắc ta mới nhớ, hình như tổ tiên có nêu rõ: sự phát triển của gia tộc phải được đặt lên hàng đầu thì phải, chẳng hay ngài có nhớ hay không?

    - Thì sao?

    - Lúc nãy ngươi cũng cảm nhận được một trận dao động linh lực phải không? Đừng nói chúng ta, dù là bọn nhóc nhìn sơ cũng biết, đây là có người tấn thăng Kim Nhãn tạo thành. Mà hai tên nhóc đi vào Lang Ngục hôm trước, chưa ai vượt quá hai mươi tuổi cả. Trước hai mươi tấn thăng Kim Nhãn, ngươi có hiểu điều này nói lên cái gì không?

    Giọng nam kia lúc này lại không lên tiếng, giọng nữ liền thừa cơ muốn rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói:

    - Một Trịnh Cảnh Thiên của Tinh Vân Động khi hai mươi tuổi đạt đến Kim Nhãn đã làm cho tu chân giới dậy sóng, ngươi nói nếu Lương Ngọc sơn trang cũng có tuyệt thế thiên tài như vậy thì sẽ như thế nào? Mà bây giờ, thiên tài đó đang chết dần trước mặt ngươi, ngươi có thể cứu nhưng vì cái quy tắc cứng nhắc kia mà khoanh tay đứng nhìn. Nếu tổ tiên biết được, ta tin bọn họ nhất định sẽ hối hận vì đã đặt ra quy tắc này.

    Bên trong liền lâm vào trầm mặc, lát sau, một bóng người lóe lên, nhanh như chớp tiến vào hạp cốc. Cùng lúc đó, giọng nữ mang đầy ý cười nói với hai người đang dập đầu bên ngoài:

    - Được rồi, hai người các ngươi đứng lên đi. Nếu các ngươi ngất xỉu thì chút nữa ai sẽ đưa hai tên kia đi chữa trị.

    Lương Ngọc Kỳ và Lương Ngọc Hải nghe vậy mừng như điên, đồng thanh nói:

    - Tạ ơn tiền bối.

    Sau đó liền đỡ nhau đứng lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #34
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Đang trầm mình trong bể máu, Nguyễn Vĩnh đột nhiên trông thấy một con sói to lớn với lớp lông màu đỏ rực, bốn chân lóe ra móng vuốt sắc bén cùng đôi mắt tràn ngập sát khí đang nhìn hắn chằm chằm. Trong nháy mắt khi Nguyễn Vĩnh chưa hiểu ra chuyện gì, con sói kia đã hung hăng bổ nhào vào người hắn. Nguyễn Vĩnh muốn thoát ra nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức lực, chỉ có thể để mặc con sói muốn làm gì thì làm. Mà con sói kia cũng không phụ lòng hắn, trên người Nguyễn Vĩnh liên tiếp xuất hiện những vết cào màu đỏ. Hắn cố sức bỏ chạy nhưng cũng chỉ có thể lê thân từng chút một, hoàn toàn không có chút cơ hội thoát hiểm. Khi ý thức dần mơ hồ do mất máu quá nhiều, hắn bất chợt nhìn đến đôi mắt con sói kia, có châm biếm, chế giễu cùng khinh thường, giống như… đôi mắt của Kim Lang Vương. Thế rồi trong khoảnh khắc khi Nguyễn Vĩnh nghĩ như vậy, con sói máu kia liền thật sự hóa thành Kim Lang Vương. Nó nhếch mép cười nhìn Nguyễn Vĩnh, đôi mắt lóe lên sát khí nồng đậm:

    - Nhân loại khốn kiếp, ngươi dám gạt ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

    Ngay sau đó, chiếc sừng trên đầu Kim Lang Vương liên tục tỏa ra ánh sáng vàng rực chói mắt, luồng ánh sáng kia từ từ ngưng tụ thành một quang cầu ngay trên đỉnh sừng.

    “Sưu”

    Một tiếng xé gió vang lên, quang cầu kia liền điên cuồng lao về phía Nguyễn Vĩnh, hắn lúc này chỉ biết kinh hoàng trợn to đôi mắt, nỗi sợ hãi trong lòng cứ theo quang cầu kia lao đến mà không ngừng bành trướng mãnh liệt.

    “Không… Ta không muốn chết.”

    Nguyễn Vĩnh kêu gào trong lòng. Khi phải đối mặt với cái chết, hắn không ngờ bản thân lại yếu đuối đến vậy.

    Quang cầu kia đã áp sát người Nguyễn Vĩnh.

    “Ầm”

    Khi quang cầu hung hăng oanh kích lên người hắn, một tiếng nổ liền theo đó phát ra. Nguyễn Vĩnh kinh hoàng nhận ra cả thân thể hắn đã hoàn toàn tan nát, biến thành một đống máu thịt bầy nhầy xen lẫn với từng khúc xương trắng phếu. Duy chỉ có cái đầu hắn là không bị tổn hại gì đang lăn lông lốc trên mặt đất. Kim Lang Vương trông thấy một màn này liền cất tiếng cười sảng khoái, không chút chần chừ nó tức thì chạy đến há cái miệng đỏ lòm ra táp lấy đầu Nguyễn Vĩnh. Một mùi hôi sộc vào mũi làm Nguyễn Vĩnh sợ hãi tột độ. Theo góc nhìn từ đôi mắt hắn, cái miệng đang há rộng kia càng lúc càng gần, từng chiếc răng nhọn đôi khi lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, khi đã đưa trọn chiếc đầu nhỏ xíu của Nguyễn Vĩnh vào, nó liền hung hăng cắn mạnh lên.

    - Khônggggggggggg…

    ---------------------------------------------------------------------

    - Lục đệ, xảy ra chuyện gì?

    Nguyễn Vĩnh mở mạnh đôi mắt ra, trừng trừng nhìn người trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng đã ướt đẫm mồ hôi. Thì ra là nằm mơ. Hắn muốn đưa tay lên lau đi mồ hôi trên mặt thì phát hiện tay chân không thể cử động được, đưa ánh mắt nhìn người kia như đặt ra nghi vấn.

    Lương Ngọc Kỳ phì cười nhìn tên nhóc trên giường, vẻ mặt này của hắn thật… quá đáng yêu. Khi thấy tên kia dần mất đi sự kiên nhẫn, hắn mới nhàn nhạt mở miệng:

    - Ngươi bị thương khá nặng nhưng nhờ các trưởng lão chữa trị, tạm thời đã không còn nguy hiểm. Tuy nhiên, hiện tại ngươi không thể cử động do mất sức cùng máu quá nhiều, qua vài hôm sẽ trở lại bình thường thôi.

    Nguyễn Vĩnh nghe vậy cũng thả lỏng thân thể, hắn bị thương nặng như vậy mà không chết cũng xem như kỳ tích rồi. Chợt nhớ ra điều gì, hắn nhìn Lương Ngọc Kỳ khó khăn mở miệng:

    - Nhị ca… hắn…

    Lương Ngọc Kỳ hiểu ý, cũng không đợi hắn nói hết câu liền trả lời:

    - Hắn không sao, chỉ là tiêu hao chân khí qua độ nên ngất đi. Những vết thương bên ngoài cũng không nặng bằng ngươi, ngươi không cần lo.

    Thở phào một hơi, Nguyễn Vĩnh cảm thấy thật may mắn, nếu tên kia chết, hắn sẽ hối hận cả đời. Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Nguyễn Vĩnh không khỏi rùng mình một cái, hắn không muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần nào cả, cái cảm giác tuyệt vọng khi đối mặt với thần chết làm hắn sợ hãi tột độ. Đang thất thần, Nguyễn Vĩnh bị giọng nói của Lương Ngọc Kỳ kéo về hiện thực:

    - Qua chuyện này, tình cảm của ngươi và Nhị đệ đã tăng lên rồi nhỉ? Ngươi còn gọi hắn là Nhị ca cơ đấy, ta thật sự mừng cho các ngươi, cuối cùng cũng trở lại như trước kia. Được rồi, ngươi nghĩ ngơi đi, ta đi thăm tên kia đây, có chuyện gì cứ lớn tiếng gọi là được.

    Nói rồi, Lương Ngọc Kỳ xoay người bước ra cửa, nhìn bóng lưng kia khuất dần, Nguyễn Vĩnh cảm thấy là lạ. Lời hắn nói lúc nãy là sao? Trước kia Lương Ngọc Thế cùng bọn hắn thân lắm à? Tại sao trong kí ức của Nguyễn Vĩnh lại hoàn toàn không có.

    - Đó là do năm lên năm, ngươi xảy ra sự cố nên hầu như toàn bộ kí ức bị mất hết.

    - Lâm, ngươi cũng tỉnh rồi à?

    - Ta tỉnh trước ngươi cả ngày rồi.

    - Vậy… ngươi có nhìn thấy giấc mơ của ta không?

    - Thấy.

    - Sao ngươi không gọi ta tỉnh?

    - Lười.

    - “…”

    Nguyễn Vĩnh thật không biết nói gì, tên này cùng tên Lân giống nhau như đúc, luôn làm hắn tức chết. Cố gắng bình ổn lửa giận đang sục sôi, hắn dùng thần niệm tiếp tục hỏi Lâm:

    - Hiện giờ đã an toàn rồi, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai chưa?

    Lâm im lặng một lúc lâu như đang suy tính gì đó, cuối cùng mở miệng:

    - Ta… là khí linh của Cửu Long Đồ.

    - Cửu Long Đồ? Chính là thần khí của Thiên Quân thần long? Sao có thể chứ? Không phải ngươi đã bị người giết ta đoạt đi rồi sao ?

    - Hừ, nếu ta bị đoạt đi thật thì sao ngươi có thể ở đây, linh hồn đã sớm gặp Diêm Vương rồi.

    - Nói vậy, là ngươi đưa linh hồn ta đến đây?

    - Không chỉ ngươi, ta còn đưa thêm một con rắn nhỏ nữa.

    - Lân?

    - Chắc vậy.

    Nguyễn Vĩnh bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, đúng là việc gì cũng có lí do, cũng không phải tự nhiên mà Lân cùng hắn lần lượt sống lại ở nơi này.

    - Nếu ngươi là thần khí thì phải rất mạnh chứ? Sao lại yếu đến nỗi cả một tên Kim Nhãn cũng đánh không lại? Còn nữa, bản thể của ngươi đâu? Đừng nói với ta là ngươi bỏ quên nó ở Trái Đất rồi nhé.

    - Ta là khí linh, cũng cần hấp thu thuần dương khí như người tu luyện để nâng cao cảnh giới, nhưng mấy ngàn năm qua ta đều sống ở Trái Đất, không có thuần dương khí nên tu vi đã tụt xuống tới mức thấp nhất, Cửu Long Đồ cũng rất suy yếu, nếu không ngươi nghĩ tên kia có cơ hội giết ngươi à? Bản thể của ta nằm trong não hải của ngươi, cùng chỗ với ta chứ ở đâu? Câu hỏi này của ngươi thật dư thừa.

    - Cái gì? Tấm giấy rách ấy đang… ở trong đầu ta? Ngươi mau lấy nó ra đi, ngươi muốn ta bị ung thư não à?

    - Ung thư não là cái gì?

    - Là một căn bệnh, ngươi mau lấy ra, nếu ta bị bệnh này là hết đường cứu đấy.

    - Không được, Cửu Long Đồ nếu lấy ra khỏi não hải của ngươi sẽ không thể hoạt động, ta cũng lâm vào trạng thái ngủ đông.

    - Tại sao ?

    - Vì ta đã uống máu của ngươi, chỉ có ở trong cơ thể ngươi mới thích hợp cho ta tu luyện. Tu vi của ngươi càng cao, ta càng nhanh hồi phục. Đến lúc đó… hắc hắc… cho dù một tên Hắc Nhãn cũng không phải đối thủ của ta.

    - Thật sao? - Nguyễn Vĩnh khó tin hỏi lại - Hắc Nhãn đã là tồn tại cường đại nhất thế giới này, nếu để ngươi dễ dàng đánh bại như vậy chắc ngươi là thiên hạ vô địch rồi nhỉ?

    Nghe vậy, Lâm hậm hực trả lời:

    - Ai nói với ngươi Hắc Nhãn là cao nhất vậy? Đúng là ếch ngồi đáy giếng.

    - Vậy còn có những tồn tại cao hơn à?

    - Bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết được, đợi đến khi ngươi đạt được cấp độ đó thì tự nhiên sẽ biết thôi.

    Nguyễn Vĩnh hơi nhíu mày nhưng cũng không hỏi tiếp. Lâm nói đúng, hắn bây giờ chưa có tư cách biết những chuyện đó, nhưng ngày hắn biết… chắc chắn không còn xa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #35
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, Nguyễn Vĩnh dần cử động được tay chân, cái đan điền kì quái của hắn cũng không vì trận chiến vừa rồi mà hư hao, ngược lại còn có dấu hiệu mạnh hơn lúc trước. Ngồi khoanh chân trên giường, Nguyễn Vĩnh nhắm mắt lại bắt đầu hấp thu thuần dương khí. Hắn tương đối ngạc nhiên bởi tốc độ hấp thu đã tăng lên rất nhiều. Dùng thần niệm khẽ đảo qua đan điền, Nguyễn Vĩnh liền cả kinh. Từ khi nào chín động khẩu trong đan điền của hắn đã mở ra hết bốn động vậy? Hắn còn có thể nhìn thấy động khẩu thứ tư tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, điều này không phải chứng minh hắn đã đột phá Kim Nhãn sao? Nguyễn Vĩnh thật sự rất muốn mở miệng cười to, hắn ngủ cũng có thể đột phá, vậy những tên bị dừng ở Lam Nhãn không tấn thăng được đều là lũ ngốc sao? Nếu để người khác biết được suy nghĩ này của hắn, chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tặng cho hắn một đấm, sẵn tiện khuyến mãi thêm một cước cũng nên. Tu luyện giả bình thường phải tân tân khổ khổ, không phải chỉ dựa vào lượng súc tích mà còn nhiều thứ như công pháp, đan dược, vận khí… thậm chí là ngoại lực hỗ trợ mới có thể qua được cánh cửa này, cũng không phải ai đều là quái thai như hắn, nhắm mắt ngủ, hôm sau thức dậy phát hiện mình đột phá cả.

    Đang mừng như điên thì giọng nói Lâm vang lên như dội một gáo nước lạnh vào đầu Nguyễn Vĩnh:

    - Hừ, chỉ là Kim Nhãn mà cũng phản ứng kịch liệt như vậy, đúng là… không có định lực.

    - “…”

    Nghe Lâm nói, Nguyễn Vĩnh có cảm giác oan ức vô cùng, phản ứng của hắn lúc này có thể nói là rất bình thường rồi, nếu là người khác, có khi phản ứng còn kinh người hơn hắn nữa kia. Tuy có chút bất mãn nhưng Nguyễn Vĩnh cũng hiểu, đây là do Lâm lo hắn mới đạt được chút thành tựu đã tự kiêu, sau này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến việc tu luyện nên mới lên tiếng nhắc nhở.

    - Được rồi, nói chuyện nghiêm túc. Mặc dù ngươi đã tấn thăng Kim Nhãn nhưng căn cơ vẫn chưa vững chắc, tốt nhất ngươi nên bế quan tu luyện để củng cố lại cảnh giới, nếu không về sau rất khó đột phá bình cảnh.

    Đây cũng không phải do Lâm lo xa mà sự thật là vậy, muốn đột phá tuy có thể dựa vào nhiều thứ, nhưng không nghi ngờ gì tích súc vẫn là quan trọng nhất, nếu căn cơ không vững chắc thì khi tiến hành trùng kích cảnh giới mới sẽ khó khăn gấp trăm ngàn lần. Nguyễn Vĩnh gật đầu nói:

    - Ta hiểu rồi, đợi ta làm xong vài việc sẽ bắt đầu bế quan.

    - Ừm… có người đến.

    Lâm nói xong câu đó rồi im lặng. Nguyễn Vĩnh cũng theo đó thu hồi lại chân khí, đồng thời mở mắt ra nhìn.

    Không có ai cả. Hắn co giật khóe miệng thầm mắng một câu.

    Đúng lúc này, một tiếng động rất nhỏ vang lên, cùng với đó, một thân ảnh to hơn ngón chân cái một chút chui vào phòng qua khe cửa lớn. Toàn thân nó là một màu hồng thuần túy, trên đầu, hai chiếc sừng bé xíu lóe ra chút ánh sáng bạc, đôi mắt màu phỉ thúy mở to nhìn khắp phòng, sau đó dừng lại trên người Nguyễn Vĩnh.

    - Lân?

    Lân khó chịu bò lên giường Nguyễn Vĩnh, tìm một nơi êm ái cuộn tròn thân mình lại nằm xuống, lúc này nó mới mở miệng:

    - Mấy hôm nay ngươi chết đi đâu vậy hả? Nếu không có lão bá kia thương tình đem thức ăn tới, có lẽ ta chết đói mất rồi.

    Nguyễn Vĩnh gãi đầu cười gượng nói:

    - Ha ha, xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi.

    Nghe vậy, Lân đột nhiên lớn tiếng nói:

    - Ta không có lo lắng, kẻ điên mới lo cho tên ngu ngốc như ngươi.

    - “…”

    Ta không sai, tên này cùng tên Lâm luôn làm ta tức chết mà. Nguyễn Vĩnh không ngừng âm thầm mắng chửi. Tuy nhiên, hắn biết đây là do Lân nói cứng, nếu nó không lo cho hắn, sao lại có thể tìm tới đây. Nơi Nguyễn Vĩnh dưỡng thương là căn phòng thuộc một tòa tiểu viện của Lương Ngọc Kỳ trong Nhật Thanh Các, cách nơi Nguyễn Vĩnh đang sống khá xa, không nói đến việc muốn đến đây còn phải đi qua một cánh rừng lớn. Đó còn là người hiểu rõ đường đi, còn Lân lại chưa ra khỏi phòng bao giờ, tìm được phòng Nguyễn Vĩnh đã có thể xem như rất chịu khó rồi. Nghĩ đến đó, một dòng nước ấm liền chảy vào lòng Nguyễn Vĩnh.

    - Được rồi, nói đi, ngươi đi đâu và đã làm gì mà… Ngươi đã đột phá Kim Nhãn?

    Một câu hỏi mang ngữ khí khẳng định. Lân trợn to mắt không thể tin nhìn Nguyễn Vĩnh. Mới mấy hôm trước, hắn còn là tên Bạch Nhãn sơ giai, vậy mà bây giờ…

    - Thì ngươi cũng tấn thăng Ngân Nhãn đấy thôi.

    Nguyễn Vĩnh cười nói. Lân lắc đầu đáp:

    - Không giống nhau. Kiếp trước ta đã là Hồng Nhãn đỉnh phong, kiếp này tu luyện lại cũng giống như không làm mà hưởng, không chút trở ngại. Còn ngươi thì khác, ngươi chỉ là một tên nhóc mới tiếp xúc với việc tu luyện vài ngày. Tốc độ này… cũng quá khủng bố đi.

    Giọng của Lân run run cho thấy giờ này bản thân nó đang vô cùng kích động. Đùa à? Một người mới tập tễnh tu luyện được không bao lâu, bản thân ngươi chỉ mấy ngày không gặp hắn đã tăng một lúc ba cấp bậc, đó là không nói trong đó còn có một Thiên Môn Quan cực kỳ khó vượt qua, ngươi còn bình tĩnh được mới là chuyện lạ. Lân lúc này hoàn toàn mất hình tượng nhào vào người Nguyễn Vĩnh lớn tiếng hỏi:

    - Nói đi, mấy hôm nay ngươi đã xảy ra chuyện gì?

    Nguyễn Vĩnh đành lắc đầu cười khổ, kể lại cho tên nhóc này nghe mọi chuyện từ đầu tới cuối, kể cả việc vì sao hắn và Lân cùng sống lại ở thế giới này. Nghe xong, Lân trầm ngâm không nói gì làm Nguyễn Vĩnh có chút không quen. Một lúc lâu sao nó mới mở miệng:

    - Như vậy… Cửu Long Đồ đang ở trong cơ thể ngươi?

    Nguyễn Vĩnh gật đầu nói:

    - Chính xác là trong đầu ta.

    - Ngươi chắc chắn mình không nằm mơ?

    - “…”

    Câu hỏi này của Lân làm Nguyễn Vĩnh á khẩu. Làm ơn đi, ngươi nhìn ta giống nằm mơ lắm à? Nhưng hắn chưa kịp phản bác thì một giọng nói khác đã thay hắn lên tiếng:

    - Hắn không nằm mơ, ngươi cũng không nằm mơ.

    Lân nghe thấy hơi giật mình, đưa mắt nhìn xung quanh lớn tiếng hỏi:

    - Là ai? Mau ra đây cho ta.
    Đây cũng không phải do nó thiếu định lực, khi vào phòng, Lân đã vô cùng cảnh giác, thả thần thức bao trùm khắp cả căn phòng. Tuy nó chỉ mới tu luyện đến Ngân Nhãn nhưng thần thức lại rất mạnh mẽ, không phải tu luyện giả bình thường có thể so sánh, đến Nguyễn Vĩnh đã đạt đến Kim Nhãn nhưng cũng không dám nói có thể mạnh bằng nó, vậy mà khi giọng nói kia vang lên, nó lại không hề cảm nhận được chút gì, điều này làm Lân bất an cũng là hiển nhiên.

    - Hừ, một con rắn nhỏ mà khẩu khí cũng lớn nhỉ? Chẳng phải nãy giờ ngươi đang nói đến ta sao?

    Đến lúc này, Lân mới thở phào một hơi, tuy nó đã chắc chắn tám chín phần mười kẻ lên tiếng là ai nhưng vẫn không dám tin mà ngập ngừng hỏi lại:

    - Ngươi… là khí linh của Cửu Long Đồ?

    - Không sai.

    - “…”

    Lúc này, Lân thật sự á khẩu. Nó đã sống ở thế giới này khá lâu nên hiểu rõ sự lợi hại của Cửu Long Đồ, không giống với Nguyễn Vĩnh mở miệng nói chuyện không cần kiêng kỵ, cũng không chút sợ hãi, bây giờ Lân thật sự ước mình được giống như Nguyễn Vĩnh, ngu ngu ngốc ngốc đôi khi lại là một niềm hạnh phúc. Nếu để cho Nguyễn Vĩnh biết được suy nghĩ này của nó, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì nữa.

    - Ngươi không cần phải sợ ta, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ sống cùng nhau, nếu ngươi như vậy thì cuộc sống của ta sẽ rất không thú vị. Cứ học tập tên ngốc kia là được rồi.

    Nguyễn Vĩnh nghe Lâm nói liền tức giận nói:

    - Này, ngươi nói ai là tên ngốc hả?

    - Tại sao sau này chúng ta lại phải sống cùng nhau? Còn nữa, ta không thể ngu ngốc được như hắn đâu.

    - “…”

    Nguyễn Vĩnh trực tiếp tức chết tại đương trường. Hắn một lần nữa khẳng định, hai tên này sinh ra chính là để chọc hắn tức chết mà. Cố gắng lờ đi hai tên kia, Vĩnh đại thiếu không thèm quan tâm đến nữa. Tuy nhiên, dù dối lòng cỡ nào thì hắn cũng không thể không thừa nhận… người bị lờ lại là hắn nha.

    - Ta hiện giờ đã rất suy yếu, không thể xuất hiện trước mặt người ngoài, chỉ có ngươi cùng tên ngốc kia mới có thể nhận biết được sự tồn tại của ta thông qua quan hệ từ kiếp trước. Ngươi có nhớ mình từng dùng thuần dương khí chữa thương cho hắn không, lúc đó ta cũng hấp thu một ít nên nhờ đó ấn ký của ngươi để lại trên người ta, nếu không, ta cũng không thể đưa ngươi đến đây được.

    Lân nghe vậy trong lòng phát lạnh, nếu như theo Lâm nói, lúc đó nó không chữa thương cho Nguyễn Vĩnh thì giờ phút này nó đã gặp Diêm Vương rồi cũng nên. Khó khăn lấy lại bình tĩnh, Lân run giọng hỏi tiếp:

    - Nói như vậy, ngoài ta và hắn ra, không ai có thể nghe được giọng của ngươi cho đến khi ngươi khôi phục thực lực?

    - Đúng vậy.

    - Vậy có phải ta muốn nói gì thì nói, ngươi sẽ không để tâm đúng không?

    - Cái đó còn tùy.

    Giọng Lâm cười nhẹ truyền đến làm Lân khẽ bĩu môi. Tên này nói cũng như không.

    - Này, hai ngươi nói chuyện xong chưa? Làm ơn chú ý đến ta một chút được không?

    - Hừ, ngươi có gì để ta chú ý. - Hai giọng nói đồng thanh vang lên.

    - “…”

    Lần này Nguyễn Vĩnh thật sự không biết nói gì. Hai tên này đúng là hợp nhau mà.

    - Có người đến.

    Giọng Lâm nhàn nhạt truyền đến, Lân nghe vậy hơi do dự một chút cuối cùng vẫn là không chui vào áo Nguyễn Vĩnh mà nằm luôn trên người hắn.

    “Cạch… cạch… cạch”

    Ba tiếng gõ cửa vang lên. Nguyễn Vĩnh nhìn ra cửa hỏi:

    - Ai đó?

    - Lục đệ, là ta cùng Đại ca và lão Tứ.

    Giọng Lương Ngọc Phong từ ngoài cửa vang lên. Nguyễn Vĩnh nghe liền nói:

    - Mời vào.

    Tức thì, cánh cửa phòng mở ra. ba thiếu niên lần lượt bước vào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    withyou10,
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status