CỬU LONG NGẠO THẾ
Mở đầu:
Ta không phải chính, cũng không phải tà. Đối với ta, chính tà không phân biệt. Chỉ có thực lực mới là chân lí.
Ta không quan tâm cái gì là thiện, cái gì là ác. Đối với ta, thiện ác chỉ ngụy biện cho sự ích kỉ của con người.
Ta chỉ cần biết người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần.
Thế nào là nguyên tắc, thế nào là quân tử, với ta, tất cả đều là rác.
Hắn, một người bình thường sống trên Trái Đất sẽ trải qua cuộc đời như thế nào khi trọng sinh ở một thế giới xa lạ, nơi cường giả vi tôn.
Là khuất phục, cam chịu hay là vùng dậy, quật khởi?!
*********************************
CỬU LONG NGẠO THẾ
Chương 1: Tang thương.
Trong căn phòng nhỏ rách nát thuộc một tòa trạch viện hoang tàn, bốn vách tường đều mục rệu , đang từ từ đổ xuống, mái nhà chỉ được chống đỡ bằng mấy cây cột xiêu vẹo, phóng mắt nhìn ra là đêm đen vô tận, cuồng phong không ngừng rít gào như một con quái thú tùy thời có thể đem mọi thứ xung quanh nó cắn nuốt sạch sẽ.
Cuồng phong không kiêng nể gì mà quất mạnh vào căn phòng, làm cho những bức tường đổ xuống từng mảng lớn.
Mây đen cuồn cuộn kéo đến che khuất cả ánh trăng đang nhu hòa chiếu sáng trên bầu trời, làm cho một chút ánh sáng ít ỏi len vào căn phòng rách cũng bị cuốn phăng đi.
Ở giữa căn phòng có một thân ảnh nhỏ đang vùi mình trong đống rơm.
Đó là một nam hài khoảng trên dưới mười tuổi, khuôn mặt tiều tụy bám đầy bụi bẩn, quần áo tơi tả đôi chỗ còn thấm đẫm một màu huyết tinh, nhìn chật vật như một tên khất cái.
Duy chỉ có đôi mắt luôn bình lặng, đồng tử đen sâu thẳm không chút biểu tình làm cho bất cứ ai nhìn vào đều có cảm giác quỷ dị.
Dường như đối với đôi mắt ấy, không điều gì là bí mật cả.
Đôi mắt như một tấm gương phản chiếu nội tâm con người, làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào nó.
Một đôi mắt đẹp nhưng chứa đầy ưu thương, không hề phù hợp với độ tuổi của nam hài chút nào.
Một đôi mắt mang đến cho người khác cảm giác bị nhìn thấu tâm can.
Không ai cảm thấy thoải mái khi nhận ra điều đó.
Vì vậy, từ sự kinh diễm ban đầu biến thành ghét bỏ.
Mà chủ nhân của đôi mắt ấy dường như không nhận thấy thái độ của người xung quanh,lúc nào cũng một dáng vẻ bình bình đạm đạm làm người khác nảy sinh ý nghĩ muốn khi dễ cùng chà đạp hắn, muốn làm cho đôi mắt trong suốt ấy không thể tiếp tục bình thản được nữa.
Nhưng họ đã sai, bằng chứng là sau nhiều ngày bị bỏ đói, bị đánh đập lại bị vứt vào một căn phòng không dành cho người ở, đôi mắt ấy vẫn không một tia gợn sóng.
Nam hài vẫn vùi trong đống rơm, thân thể không ngừng run rẩy, đôi môi tím ngắt mím chặt không phát ra một tiếng rên nhưng quai hàm luôn động cho biết răng hắn không ngừng đánh “lập cập” từng hồi.
Bất quá dường như nam hài không quan tâm lắm đến việc đó, hai tay hắn đan lấy nhau ép chặt vào khuôn ngực gầy gò như đang bảo hộ vật gì vô cùng trân quí.
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy giữa hai tay và ngực hắn là một vật hình tròn, màu sắc khá giống một tảng đá.
Không biết tại sao nhưng mỗi lần nam hài nhìn đến vật trong lòng thì đôi đồng tử trong như nước hồ thu ấy lại gợn sóng, hiện lên một tia phức tạp.
Là ấm áp, ôn nhu, là hạnh phúc vui vẻ hay là buồn đau, trách cứ, ẩn nhẫn cùng khuất nhục? Có lẽ ngoài nam hài ra, không ai có thể lí giải được.
Thân nhiệt nam hài ngày càng hạ, hơi thở mong manh tùy thời có thể biến mất, đôi mắt khép hờ từ từ rũ xuống.
Đáy lòng hắn chợt xẹt qua bóng dáng của một người thiếu phụ trẻ xinh đẹp.
Nàng ôm hắn, cười với hắn, đôi mắt cong lên thành một vầng trăng non biểu lộ niềm hạnh phúc lớn lao, gương mặt đầy đặn toát ra vẻ ôn nhu kèm theo sủng nịnh, siết chặt hắn trong lòng, nàng từng nói với hắn:
- Hài nhi, con mãi mãi là bảo bối của ta.
Sau đó, bóng dáng thiếu phụ mờ dần, giống như sương mù buổi sáng gặp ánh mặt trới bắt đầu tan biến, tàn ảnh ấy lại ngưng kết thành một người đàn bà hung ác, gương mặt vốn không đẹp khi vặn vẹo lại càng trở nên đáng sợ, ít nhất là đối với một nam hài.
Bà ta đang cầm roi quất vào người hắn, chiếc roi dài mang theo tiếng gió rít mỗi lần tiếp xúc với thân thể nam hài lại mang đến một cơn đau xé nát tâm can.
Cùng với từng roi quất xuống là những câu chửi mắng liên tiếp từ miệng người đàn bà thoát ra :
- Phế vật, ngươi sinh ra chính là phế vật, chỉ có chết đi mới xóa đi vết nhơ của dòng tộc, chết đi, nghiệt chủng, chết đi, phế vật…
Bà ta nghiến răng nghiến lợi hung hăng đánh mắng nam hài, như hận không thể làm hắn chết đi ngay lập tức.
Mà nam hài không biết mình làm sai cái gì, chỉ cắn răng chịu đựng từng đợt roi như mưa rơi xuống người, lấy thân thể che chở cho vật ở trong ngực
Trên tấm lưng hắn, huyết nhục dần trở nên lẫn lộn, máu trên người chảy dài xuống nền đất lạnh lẽo, nhuộm đỏ cả nơi tiếp xúc với tấm lưng, dần dần, đầu óc hắn mơ hồ mất đi ý thức.
Cảnh tượng tàn nhẫn ấy cũng theo đó nhạt nhòa rồi tan thành từng đợt ảo ảnh. Một lần nữa tỉnh lại, hắn đã nằm ở căn phòng tồi tàn quen thuộc mà mình sống nhiều năm.
Đêm mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, từng đợt âm hàn khí xuyên qua vết thương trên người thẩm thấu vào cơ thể nam hài.
Hai tay hắn vẫn ôm chặt vật ở trước ngực.
Đôi mắt giờ đã hoàn toàn nhắm lại, hàng mi như cánh quạt xòe run run rồi trở nên bất động, thân thể cũng không còn run rẩy nữa, trong đầu hắn chỉ kịp xẹt qua một ý niệm: « Mẫu thân… xin lỗi, hài nhi không đợi được… thật sự… không đợi được người nữa… » rồi chìm vào vực sâu tăm tối.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy tái nhợt đã không còn hơi ấm, mười năm dằn vặt, mười năm chịu đựng, đối với hắn, không biết chết đi là đau khổ… hay là giải thoát… ?
Bên ngoài, cuồng phong vẫn không ngừng quật vào mọi thứ xung quanh như muốn hủy diệt tất cả.
Từng tàn cây đập vào nhau phát ra âm thanh thê lương.
Tuyết bắt đầu rơi, phủ lên mặt đất một màu trắng tinh thuần, thần thánh nhưng lạnh lẽo, tang thương.
Đêm đen vô tận vẫn còn rất dài… dài lắm…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile