TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 35

Chủ đề: [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định [Truyện dài] Số 1: Cửu Long Ngạo Thế

    CỬU LONG NGẠO THẾ



    Mở đầu:
    Ta không phải chính, cũng không phải tà. Đối với ta, chính tà không phân biệt. Chỉ có thực lực mới là chân lí.
    Ta không quan tâm cái gì là thiện, cái gì là ác. Đối với ta, thiện ác chỉ ngụy biện cho sự ích kỉ của con người.
    Ta chỉ cần biết người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần.
    Thế nào là nguyên tắc, thế nào là quân tử, với ta, tất cả đều là rác.
    Hắn, một người bình thường sống trên Trái Đất sẽ trải qua cuộc đời như thế nào khi trọng sinh ở một thế giới xa lạ, nơi cường giả vi tôn.
    Là khuất phục, cam chịu hay là vùng dậy, quật khởi?!
    *********************************



    CỬU LONG NGẠO THẾ



    Chương 1: Tang thương.


    Trong căn phòng nhỏ rách nát thuộc một tòa trạch viện hoang tàn, bốn vách tường đều mục rệu , đang từ từ đổ xuống, mái nhà chỉ được chống đỡ bằng mấy cây cột xiêu vẹo, phóng mắt nhìn ra là đêm đen vô tận, cuồng phong không ngừng rít gào như một con quái thú tùy thời có thể đem mọi thứ xung quanh nó cắn nuốt sạch sẽ.

    Cuồng phong không kiêng nể gì mà quất mạnh vào căn phòng, làm cho những bức tường đổ xuống từng mảng lớn.

    Mây đen cuồn cuộn kéo đến che khuất cả ánh trăng đang nhu hòa chiếu sáng trên bầu trời, làm cho một chút ánh sáng ít ỏi len vào căn phòng rách cũng bị cuốn phăng đi.

    Ở giữa căn phòng có một thân ảnh nhỏ đang vùi mình trong đống rơm.

    Đó là một nam hài khoảng trên dưới mười tuổi, khuôn mặt tiều tụy bám đầy bụi bẩn, quần áo tơi tả đôi chỗ còn thấm đẫm một màu huyết tinh, nhìn chật vật như một tên khất cái.

    Duy chỉ có đôi mắt luôn bình lặng, đồng tử đen sâu thẳm không chút biểu tình làm cho bất cứ ai nhìn vào đều có cảm giác quỷ dị.

    Dường như đối với đôi mắt ấy, không điều gì là bí mật cả.

    Đôi mắt như một tấm gương phản chiếu nội tâm con người, làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào nó.

    Một đôi mắt đẹp nhưng chứa đầy ưu thương, không hề phù hợp với độ tuổi của nam hài chút nào.

    Một đôi mắt mang đến cho người khác cảm giác bị nhìn thấu tâm can.

    Không ai cảm thấy thoải mái khi nhận ra điều đó.

    Vì vậy, từ sự kinh diễm ban đầu biến thành ghét bỏ.

    Mà chủ nhân của đôi mắt ấy dường như không nhận thấy thái độ của người xung quanh,lúc nào cũng một dáng vẻ bình bình đạm đạm làm người khác nảy sinh ý nghĩ muốn khi dễ cùng chà đạp hắn, muốn làm cho đôi mắt trong suốt ấy không thể tiếp tục bình thản được nữa.

    Nhưng họ đã sai, bằng chứng là sau nhiều ngày bị bỏ đói, bị đánh đập lại bị vứt vào một căn phòng không dành cho người ở, đôi mắt ấy vẫn không một tia gợn sóng.

    Nam hài vẫn vùi trong đống rơm, thân thể không ngừng run rẩy, đôi môi tím ngắt mím chặt không phát ra một tiếng rên nhưng quai hàm luôn động cho biết răng hắn không ngừng đánh “lập cập” từng hồi.

    Bất quá dường như nam hài không quan tâm lắm đến việc đó, hai tay hắn đan lấy nhau ép chặt vào khuôn ngực gầy gò như đang bảo hộ vật gì vô cùng trân quí.

    Nếu nhìn kĩ sẽ thấy giữa hai tay và ngực hắn là một vật hình tròn, màu sắc khá giống một tảng đá.

    Không biết tại sao nhưng mỗi lần nam hài nhìn đến vật trong lòng thì đôi đồng tử trong như nước hồ thu ấy lại gợn sóng, hiện lên một tia phức tạp.

    Là ấm áp, ôn nhu, là hạnh phúc vui vẻ hay là buồn đau, trách cứ, ẩn nhẫn cùng khuất nhục? Có lẽ ngoài nam hài ra, không ai có thể lí giải được.

    Thân nhiệt nam hài ngày càng hạ, hơi thở mong manh tùy thời có thể biến mất, đôi mắt khép hờ từ từ rũ xuống.

    Đáy lòng hắn chợt xẹt qua bóng dáng của một người thiếu phụ trẻ xinh đẹp.

    Nàng ôm hắn, cười với hắn, đôi mắt cong lên thành một vầng trăng non biểu lộ niềm hạnh phúc lớn lao, gương mặt đầy đặn toát ra vẻ ôn nhu kèm theo sủng nịnh, siết chặt hắn trong lòng, nàng từng nói với hắn:
    - Hài nhi, con mãi mãi là bảo bối của ta.

    Sau đó, bóng dáng thiếu phụ mờ dần, giống như sương mù buổi sáng gặp ánh mặt trới bắt đầu tan biến, tàn ảnh ấy lại ngưng kết thành một người đàn bà hung ác, gương mặt vốn không đẹp khi vặn vẹo lại càng trở nên đáng sợ, ít nhất là đối với một nam hài.

    Bà ta đang cầm roi quất vào người hắn, chiếc roi dài mang theo tiếng gió rít mỗi lần tiếp xúc với thân thể nam hài lại mang đến một cơn đau xé nát tâm can.

    Cùng với từng roi quất xuống là những câu chửi mắng liên tiếp từ miệng người đàn bà thoát ra :

    - Phế vật, ngươi sinh ra chính là phế vật, chỉ có chết đi mới xóa đi vết nhơ của dòng tộc, chết đi, nghiệt chủng, chết đi, phế vật…
    Bà ta nghiến răng nghiến lợi hung hăng đánh mắng nam hài, như hận không thể làm hắn chết đi ngay lập tức.

    Mà nam hài không biết mình làm sai cái gì, chỉ cắn răng chịu đựng từng đợt roi như mưa rơi xuống người, lấy thân thể che chở cho vật ở trong ngực
    Trên tấm lưng hắn, huyết nhục dần trở nên lẫn lộn, máu trên người chảy dài xuống nền đất lạnh lẽo, nhuộm đỏ cả nơi tiếp xúc với tấm lưng, dần dần, đầu óc hắn mơ hồ mất đi ý thức.

    Cảnh tượng tàn nhẫn ấy cũng theo đó nhạt nhòa rồi tan thành từng đợt ảo ảnh. Một lần nữa tỉnh lại, hắn đã nằm ở căn phòng tồi tàn quen thuộc mà mình sống nhiều năm.

    Đêm mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, từng đợt âm hàn khí xuyên qua vết thương trên người thẩm thấu vào cơ thể nam hài.

    Hai tay hắn vẫn ôm chặt vật ở trước ngực.

    Đôi mắt giờ đã hoàn toàn nhắm lại, hàng mi như cánh quạt xòe run run rồi trở nên bất động, thân thể cũng không còn run rẩy nữa, trong đầu hắn chỉ kịp xẹt qua một ý niệm: « Mẫu thân… xin lỗi, hài nhi không đợi được… thật sự… không đợi được người nữa… » rồi chìm vào vực sâu tăm tối.

    Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy tái nhợt đã không còn hơi ấm, mười năm dằn vặt, mười năm chịu đựng, đối với hắn, không biết chết đi là đau khổ… hay là giải thoát… ?

    Bên ngoài, cuồng phong vẫn không ngừng quật vào mọi thứ xung quanh như muốn hủy diệt tất cả.

    Từng tàn cây đập vào nhau phát ra âm thanh thê lương.

    Tuyết bắt đầu rơi, phủ lên mặt đất một màu trắng tinh thuần, thần thánh nhưng lạnh lẽo, tang thương.

    Đêm đen vô tận vẫn còn rất dài… dài lắm…


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 08:50.
    ---QC---


  2. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Kanji,nanglatoi,rod,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CỬU LONG NGẠO THẾ




    Chương 2: Người cha "đáng thương".



    Đồng bằng sông Cửu Long là vựa lúa lớn nhất nước Việt Nam với những cánh đồng trải dài bát ngát, những dòng sông trĩu nặng phù sa.

    Nơi đây không chỉ nổi tiếng với sản lượng gạo xuất khẩu lớn mà còn là nơi làm say lòng biết bao du khách mỗi khi đến.

    Những vườn cây trái trĩu nặng, những di tích lịch sử hào hùng, những danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

    Tất cả đan vào nhau tạo nên một vùng đất tràn đầy sinh khí.

    Nguyễn Vĩnh rất thích nơi này, hắn tự hào về nó, nơi được mệnh danh là vùng đất chín rồng làm thỏa mãn chút hư vinh của hắn.
    Mặc dù hắn có đôi chút bất mãn về việc quê hương của mình không phát triển bằng Đông Nam Bộ và Đồng bằng sông Hồng nhưng không sao, hắn là người yêu nước, chỉ cần thuộc về đất nước hắn đều vô cùng thiên vị, Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại mà.

    Ai! Bất quá vẫn có cái làm hắn không kiềm chế được mà ghen tỵ.

    Tỷ như tại sao võ quán nhà hắn so với Việt Võ Đạo ở Thành phố Hồ Chí Minh lại chênh lệch đến vậy.

    Hắn bi phẫn.

    Không phải đều là võ quán sao, vì cái gì nơi đó so với chỗ của mình chẳng khác nào cửu tiêu cùng cửu u vậy.

    Từ đó hắn hạ quyết tâm sẽ làm cho võ quán nhà mình không kém quá xa nơi đó, đúng vậy, là không kém quá xa.

    Nguyễn Vĩnh tuy có chút tự cao nhưng cũng không điên cuồng tới mức tự biến mình thành thằng ngốc trước mặt mọi người.

    Bất quá hắn không biết, dù hắn nghĩ vậy chưa chắc người khác đã nghĩ vậy.

    Võ quán nhà hắn mở đã được khá lâu rồi, dường như là từ thời ông cố của ông cố của ông cố… truyền lại thì phải.

    Lúc trước võ thuật nơi đây khá hỗn tạp, long ngư lẫn lộn nhưng từ khi cha hắn – võ sư Nguyễn Hoàng tiếp nhận võ quán đã láy nó theo con đường Vovinam.

    Theo ông, chúng ta là người Việt thì nên học võ do chính người Việt sáng tạo, mà không nghi ngờ gì Vovinam là lựa chọn sáng suốt nhất.
    Trong các môn võ của Việt Nam, Vovinam được phát triển qui mô và rộng lớn với nhiều môn sinh ở nhiều nơi trên thế giới như Ba Lan, Bỉ, Đan Mạch, Đức…

    Vì thế, võ sư Nguyễn Hoàng của chúng ta cho rằng dạy Vovinam sẽ phát huy hết được “tinh thần yêu nước, tự hào về thành tựu to lớn của dân tộc” mà ông ấp ủ bấy lâu nay.

    Đương nhiên ông không hề biết đứa con út của mình vì lí do củ chuối này mà hung hăng khinh bỉ cha hắn vô số lần.

    Cái gì mà yêu nước, cái gì mà dân tộc, rõ ràng là ham vui trước mắt, đi theo trào lưu, còn ngụy biện bằng châm ngôn cao cả như vậy, hắn còn thật sự cho rằng cha mình đến quốc hiệu cũng chả nhớ hết nữa là.

    Bất quá hắn cũng chẳng điên mà đi hỏi ông việc thiếu não này, hắn khẳng định cha hắn sẽ hồn nhiên mà trả lời: “Nước ta chẳng phải là Việt Nam sao? Cái gì mà quốc với chả hiệu” đến lúc đó việc hắn nôn ra máu là chuyện không thể nghi ngờ.

    Tuy có một người cha tương đối thiếu i-ốt nhưng Nguyễn Vĩnh không thể không thừa nhận, quyết định của cha hắn là một việc tương đối chính xác. Tương đối thôi, vì với Vĩnh đại thiếu gia của chúng ta, không có gì là tuyệt đối cả.

    Từ khi cha hắn tiếp nhận võ quán và “cải cách” nó – theo cách nói của ông, võ quán phát triển rõ rệt hơn so với lúc trước, môn sinh đến nườm nượp như nêm, như cối.

    Lúc đó Nguyễn Vĩnh đã co giật khóe miệng thầm nghĩ: “Thì ra cũng có rất nhiều người yêu nước nha!”

    Tiếp đó, vì muốn hướng con mình theo con đường võ đạo, Nguyễn Hoàng cũng bắt hắn học Vovinam từ nhỏ.

    Thế nhưng đứa con lười biếng của ông nhiều lần làm ông tức đến nôn ra máu.

    Rõ ràng rất có tài nhưng lại ngoan cố không nghe ông. Còn nhiều lần phá rối làm ông hận không thể sinh ra hắn lần thứ hai mà hung hăng dạy dỗ.

    Hình tượng một võ sư trang nhã, nghiêm khắc, khó gần, cao cao tại thượng mà ông khó khăn lắm mới xây dựng được trong lòng các môn sinh gần như hoàn toàn bị hủy khi thằng con chết tiệt này của ông bắt đầu đến võ quán học.

    Chã biết nó giống ai mà thiếu i - ốt đến vậy! Đây là suy nghĩ thường xuyên hiện lên trong đầu ngài võ sư đáng kính của chúng ta.

    Tỷ như hôm nào đó, lúc học bài vụt côn, không hiểu sao một cây côn với tốc độ 300 km/s “tình cờ đáp” vào mi tâm của vị võ sư đang chuyên tâm hướng dẫn môn sinh, để lại một dấu đỏ đẹp mắt trên trán ông.

    Nguyễn Hoàng tươi cười ôn hòa với cậu môn sinh mới đang tái mặt nhìn ông, sau đó không cần nghĩ ngợi nhìn thẳng vào cửa sau nơi một bóng đen đang lén đi ra mà nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng một:
    Nguyễn… Vĩnh…

    Lại tỷ như hôm nào đó, lúc ông đang đi toa-let lại bị ai kia “tình cờ” làm ướt đũng quần của ông, khi ông đi ra, tất cả mọi người, mặc kệ là tân môn sinh hay những người gắn bó võ quán khá lâu đều nhìn ông với ánh mắt kì quái!

    Suy nghĩ chung của mọi người là: “Nha, không ngờ võ sư lại bị… cái đó”.

    Suy nghĩ của người bị hại là: “Thằng khốn, về nhà mày chết với tao. Hôm nay thật sự… quá mất mặt!”

    Còn suy nghĩ của tên tiểu đầu sỏ gây ra chuyện này lại là: “Không biết có thật sự bị… không nhỉ? Thật tò mò.”

    Lại tỷ như rất nhiều lần khác, Vĩnh thiếu gia của chúng ta đã chính thức bộc lộ tài năng “lột sạch mặt mũi người khác” với người cha thân yêu của hắn, làm Nguyễn Hoàng phải vứt bỏ hình tượng của mình vào sọt rác mà nói tục :
    - Nguyễn Vĩnh, con mẹ mày cút nhanh cho lão tử!

    Ai, thật sự làm con hiếu thảo không dễ nha! Chậc chậc… cha hắn thật… quá đáng thương!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 08:55.

  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Kanji,rod,tu1234,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định




    CỬU LONG NGẠO THẾ




    Chương 3: Đại mãng xà núi Cấm.


    Nguyễn Vĩnh có đôi khi nghĩ, hắn thật sự tội nghiệp nha! Vừa ra đời đã có hai tên anh trai đè đầu cưỡi cổ, mẹ thì lúc nào cũng kêu ca đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, lại thêm một lão cha não tàn.

    Lúc đến nhà trẻ tuy làm đầu lĩnh của bọn con nít nhưng luôn bị cô giáo mắng vì những trò nghịch tương đối quái gỡ.

    Mới lên sáu tuổi đã bị bắt đi học võ, phải luôn làm em út trong võ quán.

    Bây giờ đã mười sáu nhưng một mảnh tình lận lưng cũng không có.

    Hắn lớn lên cũng tương đối dễ nhìn, nếu nhìn kĩ có thể dùng hai từ “thanh tú” để hình dung, vậy mà không ai chấm hắn là sao?

    Từ nhỏ đến lớn mọi người đều nói hắn giống cha nhất trong ba anh em, vì vậy, theo tư duy thiên tài của Vĩnh đại thiếu suy ra thì… tất cả lỗi là tại cha hắn.

    Ai bảo hắn giống ông mới không có bạn gái.

    Thế nên với cái lo-gic không ai tưởng đến, Nguyễn Vĩnh bắt đầu chỉnh cha hắn cho hả giận.

    Kì thật lúc đầu chỉ định trêu đùa chút thôi, nhưng khổ cái là càng về sau hắn càng nghiện, giống như hôm nào không thấy lão cha tức giận hắn sẽ ăn ngủ không yên, vậy nên vì sự nghiệp ăn ngon ngủ khỏe của đứa con trai út, võ sư Nguyễn Hoàng của chúng ta đành phải chịu chút thiệt thòi vậy.

    Bất quá Nguyễn Hoàng cũng cố gắng bù đắp khuyết điểm “nho nhỏ” này bằng cách cố gắng học võ thật tốt, ai…, ai bảo hắn là đứa con hiếu thảo làm chi.

    Hai người anh hắn một người làm kiến trúc sư, một người làm giảng viên đại học, chỉ còn hắn nghề nghiệp chưa xác định vì trình độ học vấn chỉ đủ để không thi lại là có thể kế thừa võ quán.

    Nguyễn Vĩnh vừa đi vừa cảm thán cho sự hiếu thảo của mình thì Trần Huy – tên bạn thân từ nhỏ đã chạy đến câu cổ hắn, cười gian nói:

    Này, làm gì mà thẫn thờ vậy? Đang nhớ em nào hả?
    Haizzz, nếu tao có ai để nhớ thì tốt rồi, đáng tiếc… Mà sao mày lại ở đây, không đưa tiểu đanh đá của mày về à?
    Nguyễn Vĩnh thở dài rồi quay sang hỏi Trần Huy, chỉ thấy sắc mặt tên kia khẽ biến rồi than nhẹ:

    Thôi, đừng nói chuyện phụ nữ nữa. Hôm qua tao lên mạng tình cờ nhìn thấy một chuyện rất thú vị, chắc chắn mày sẽ có hứng thú.
    Nguyễn Vĩnh nổi lên tò mò, hối thúc tên bạn thân:

    Chuyện gì? Nói nhanh coi.
    Trần Huy ra vẻ thần bí:

    Mày có biết việc mãng xà khổng lồ trên núi Cấm thuộc dãy Thất Sơn ở An Giang không? Nghe nói có người gặp qua rồi đó.
    Nghe Trần Huy nói xong, Nguyễn Vĩnh khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó rồi quay sang hỏi hắn:

    Mày muốn đi xem thử à? Nhưng nguy hiểm lắm, lỡ gặp thật thì sao?
    Trần Huy bĩu môi khinh thường, nhìn Nguyễn Vĩnh như đang nhìn một thằng ngốc:

    Vậy mày cũng tin à? Tao đang buồn chán nên muốn tìm một nơi giải khuây thôi, xổ số cũng không dễ trúng vậy đâu. Với lại có cảm giác mạo hiểm mới kích thích, mày đi không, nếu không tao đi một mình.


    Ừ thì đi, khi nào khởi hành ?
    Nguyễn Vĩnh nhún nhún vai, tỏ vẻ không có gì.

    Chọn ngày không bằng trực tiếp đi luôn đi, dù sao mai cũng là chủ nhật, mày điện thoại về nói cha mày một tiếng rồi đi.


    Ok, tao sao cũng được, dù sao trước đây cũng hành nghề « đi bụi » nhiều lần rồi nên không vấn đề gì.
    Vậy đi thôi, còn đứng ngốc đó làm gì.
    Nói rồi Trần Huy kéo Nguyễn Vĩnh chạy ra bến xe.

    ------------------------------------------------------------------------

    Dãy Thất Sơn thuộc tỉnh An Giang được xem như một danh thắng nổi tiếng với Miếu thờ Bà Chúa Xứ, Lăng Thoại Ngọc Hầu, với tượng Phật Di-Lặc cao 32m.

    Bảy núi là bảy ngọn núi tiêu biểu trong số ba mươi bảy ngọn núi ở nơi này, bao gồm : Thiên Cấm Sơn, Ngũ Hồ Sơn, Phụng Hoàng Sơn, Ngọa Long Sơn, Liên Hoa Sơn, Anh Vũ Sơn và Thủy Đài Sơn.

    Trong đó, Thiên Cấm Sơn – còn gọi là núi Cấm là ngọn núi cao nhất, lớn nhất trong dãy Thất Sơn hùng vĩ.

    Vì sao núi này được gọi là Núi Cấm?

    Có hai giả thuyết được dân gian truyền lại là:

    Trước kia Núi Cấm rất hiểm trở, nhiều thú dữ không ai dám tới trừ những nhân vật siêu hình được thêu dệt một cách huyền bí, ngự trị trên cao, nên vô tình người dân quanh vùng tự cấm mình không được xâm phạm đến khu vực đó.

    Lại có truyền thuyết ngày xưa Nguyễn Ánh bị quân Tây Sơn đuổi đánh phải chạy lên núi trốn nên truyền lệnh không cho bất cứ ai lên núi và từ đó núi có tên là Núi Cấm.

    Đương nhiên giả thuyết thứ hai nghe có vẻ hợp lý hơn.

    Dù vậy không ai chắc chắn cả.

    ----------------------------------------------------------------------

    Màn đêm từ từ buông xuống hai bên sườn núi, sương mù dường như càng lúc càng dày đặc hơn.

    Không biết có phải do lỗi giác của bản thân không nhưng Nguyễn Vĩnh luôn cảm thấy có chút không ổn, dù đang là trên núi nhưng sương mù nhiều như vậy làm hắn khó mà tiêu thụ nỗi.

    Không kiên nhẫn giật giật tay áo Trần Huy, hắn nhỏ giọng nói:

    Mày có chắc là đi đúng đường không? Sao tao luôn cảm thấy là lạ.
    Mặc dù trong lòng đã tương đối run, Trần Huy vẫn lớn giọng phản bác:

    Sao lại không đúng, tao đi theo bản đồ này mà.
    Nói rồi hắn kéo balô lấy ra một tấm bản đồ khá cũ kĩ, màu giấy úa vàng cho thấy nó được làm ra khá lâu rồi, tuy nhiên chất liệu giấy khá tốt, không có hiện tượng mục rệu.

    Bất quá đây không phải vấn đề Vĩnh đại gia quan tâm, hắn nhìn nhìn bản đồ rồi quay sang nhìn nhìn Trần Huy, bỗng hét lớn một tiếng dọa Trần Huy nhảy dựng cả lên, ngay lập lức trốn sau lưng hắn run giọng hỏi:

    Làm… làm sao vậy?
    Tao hỏi mày làm sao thì đúng hơn.
    Nguyễn Vĩnh tức điên người chỉ vào thằng bạn thân:

    Nói đi, mày lượm tờ giấy rách này ở đâu ra? Tại sao không mua bản đồ ở dưới núi mà đi theo cái thứ vớ vẩn này, lạc đường chắc rồi.
    Mày nói cái gì rách nát, cái gì vớ vẩn hả? Tao khó khăn lắm mới mua được của một ông thầy trong Miếu Bà đó.
    Nghe Trần Huy phản bác, mặt Nguyễn Vĩnh càng lúc càng đen, hắn gằn từng chữ một:

    Mua… của… ông… thầy…
    Ừ, ông thầy đó còn nói với tao đi theo bản đồ này sẽ tìm được thứ hay ho mà tao không ngờ tới, nhiều người muốn mua lắm nhưng chỉ tao là người có duyên ông ta mới bán đó.
    Trần Huy ra vẻ đương nhiên còn thừa dịp khoe khoang làm Nguyễn Vĩnh có cảm giác thực… con mẹ nó tức chết.

    Đây là lần đầu tiên trong đời Vĩnh thiếu gia có ý muốn giết người.

    Ta nhẫn, ta nhẫn…

    Khó khăn khôi phục lại bình tĩnh, mặt hắn cười còn khó coi hơn khóc quay sang « nhẹ giọng » hỏi Trần Huy :

    Vậy sắp tới nơi chưa « người có duyên »?
    Trần Huy không nghe ra giọng điệu mỉa mai khi Nguyễn Vĩnh cố ý nhấn mạnh ba tiếng cuối, hắn đang cẩn thận xem bản đồ rồi nhìn nhìn xung quanh, nói nhỏ :

    Sắp đến rồi… để tao xem… vách núi… tảng đá… con suối… đúng rồi, là chỗ này.
    Nghe Trần Huy reo lên, Nguyễn Vĩnh khó tin giật lấy tấm giấy rách trong tay hắn, nhìn một chút rồi lên tiếng :

    Đúng là chỗ này, nhưng hơi khác một chút, xem nào…
    Vừa đi vừa xem bản đồ, không khó khăn tìm ra điểm được đánh dấu đỏ trên đó, hưng phấn đi nhanh đến vách núi được nhiều lùm, bụi che khuất, bên cạnh có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ khác nhau, tìm tòi một lúc, hắn nhẹ nhàng ấn vào một tảng đá có màu sắc bất đồng với các tảng đá còn lại, không để ý đến việc Trần Huy ở một bên há hốc mồm, mắt trợn trắng, mồ hôi thi nhau đỗ trên trán, trên mặt, trên lưng đến ướt cả áo, chân run lẩy bẩy rồi « uỵch » một tiếng, ngất xỉu.

    Nguyễn Vĩnh nghe động, vội vàng quay đầu lại xem, thấy tên bạn nằm trên mặt đất thì vừa tức giận vừa buồn cười :

    Này, tao không rảnh giỡn đâu nhé, mau đứng lên coi thằng kia…
    Nói rồi định đi lại đá cho hắn vài phát, chợt nghe âm thanh « sàn sạt » vang lên rất gần, nhất thời quay đầu lại, nhìn thấy « thứ kia » thì đông cứng tại chỗ, trong đầu xẹt qua một ý niệm : « Ai nói xổ số khó trúng đâu. »

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 08:56.

  6. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Kanji,rod,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định




    CỬU LONG NGẠO THẾ



    Chương 4: Ngươi là lão đại?



    Đêm. Bầu trời càng lúc càng âm u, mây đen dày đặc kéo đến làm cho vành trăng khuyết phía xa trên kia hoàn toàn bị che khuất.

    Trên núi Cấm, một khu vực lấy vách núi làm trung tâm với phương viên khoảng hai mươi dặm, sương mù đang từ từ khuếch tán với xu thế ngày càng nhanh.

    Đặc biệt, sương mù ở đây tương đối quỷ dị với một đoàn hồng vụ nhẹ nhàng lan tỏa bao quanh một vật thể to lớn.

    Nhìn kĩ sẽ thấy gần đó còn hai vật thể nhỏ (so với vật to lớn kia), một nằm một đứng, không nghi ngờ gì chính là hai người Nguyễn Vĩnh.

    Lúc này hắn đang trợn tròn mắt nhìn dị biến xảy ra trước mắt, thầm hận bản thân sao không học Trần Huy ngất đi mà vẫn đứng sững ở đây, nhìn tên kia ngủ thật là thoải mái.

    Không phải Vĩnh đại gia không nghĩ đến chuyện bỏ chạy, cũng không phải tinh thần hắn quá tốt đến nỗi không ngất, mà là hắn cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình đang vây lấy hắn, cắn nuốt hết mọi ý định phản kháng trong đầu Nguyễn Vĩnh.

    « Ông trời của ta ơi, làm ơn cho ta chết đi được không? »

    Khi đã nhìn rõ « vật thể không xác định kia » là « thứ » gì, Nguyễn Vĩnh thầm cầu nguyện trong lòng.

    Bất quá giờ phút này ông trời còn bận đi ngủ, không rảnh quan tâm đến hắn.

    Hồng vụ từ từ tán ra, để lộ thân hình đồ sộ của một con mãng xà khổng lồ, đại mãng xà dài khoảng mười trượng, toàn thân nó toát ra mùi vị cổ xưa bao trùm cả vách núi.

    Điều kì lạ trên thân đại mãng xà này khó mà kể hết được.

    Trước hết, đây là một con hồng xà, Nguyễn Vĩnh cam đoan với… mặt trăng, hắn chắc chắn không hoa mắt, chính xác là đại hồng xà.

    Đã vậy, trên đầu hồng xà lại nhú ra hai chiếc sừng to lớn. Lân phiến từ hai sừng kéo dài đến mi tâm hồng xà.

    Lúc này, mắt hồng xà vẫn còn nhắm, đầu đặt trên thân thể khổng lồ đang cuộn tròn.

    Nguyễn Vĩnh nhìn đến ngây ngốc, hồng xà này… không biết nấu được bao nhiêu nồi lẩu đây ?

    Ách…

    Hắn lắc lắc đầu ném suy nghĩ ngu ngốc đó sang một bên.

    Bây giờ việc quan trọng nhất hắn cần làm là đưa Trần Huy thoát khỏi nơi khốn kiếp này ngay lập tức.

    Không ngờ, khi hắn vừa muốn động thì mắt hồng xà nãy giờ vẫn nhắm nghiền lập tức mở to ra nhìn hắn.

    Mắt to trừng mắt nhỏ làm Nguyễn Vĩnh đứng hình trong giây lát.

    Đây thật sự là mắt xà sao ? Quá đẹp đi.

    Đó là một đôi mắt màu phỉ thúy, long lanh trong suốt, từ đôi đồng tử ấy toát ra khí thế ngạo thị thiên địa, không cho phép người khác khinh nhờn.

    Đột nhiên, thân hình hồng xà chuyển động.

    Đầu xà vươn lên cao rồi lao thẳng xuống nơi Nguyễn Vĩnh đang đứng. Cái miệng đỏ như chậu máu tưởng chừng nuốt chửng cả thân người hắn vào trong đó.

    Như phản xạ tự nhiên của người học võ, Nguyễn Vĩnh hành động trước khi suy nghĩ. Hắn dậm mạnh chân phải xuống đất lấy đà phóng ra sau, vừa vặn rơi vào chỗ Trần Huy nằm.

    Không kịp nghĩ ngợi, hắn ôm lấy Trần Huy chạy ra xa khi hồng xà trườn tới gần. Vừa vặn thoát khỏi miệng xà một lần nữa.

    Nhưng ở đằng sau Nguyễn Vĩnh, đuôi xà đã tiến sát hắn. Chợt « phanh » một tiếng, đuôi xà đập mạnh vào lưng làm hắn phải thổ huyết, phun ra một ngụm máu tươi.

    Trần Huy bị hắn ôm lấy cũng rơi xuống đất nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

    Không ngờ ngươi lại yếu ớt đến vậy.
    Một giọng nói trầm ổn vang lên khiến Nguyễn Vĩnh đang ho sặc sụa phải ngẩng đầu lên nhìn. Vừa rồi là…

    Không cần nhìn nữa, chính ta đang nói chuyện với ngươi.
    Hồng xà ngoe nguẩy đuôi cuộn lại thành một đoàn, đảo mắt nhìn hắn như khẳng định điều vừa nói.

    Nguyễn Vĩnh trợn tròn mắt, được rồi, hắn thừa nhận lúc này không nên để ý chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà xưng hô này hình như hơi giống tiểu thuyết thì phải, bất quá vậy cũng tốt, hắn thật sự không nghĩ ra nên gọi hồng xà này là gì. Ngầm thừa nhận kiểu xưng hô này , Nguyễn Vĩnh khó khăn cất giọng :

    Xà… xà tinh… khụ… ngươi là xà tinh?
    Đồ ngốc, ta không phải xà tinh, ta là vua của loài xà, Hồng Xà Vương.
    Hồng Xà Vương dùng ánh mắt lười biếng nhìn hắn như nhìn một tên ngu ngốc nhất trên đời.

    Vậy ngươi là lão đại của mấy con xà khác à?
    « Uỵch »

    Nghe Nguyễn Vĩnh đưa ra kết luận, Hồng Xà vương đang vươn mình cọ cọ vào vách núi đột nhiên rơi mạnh xuống mặt đất làm bụi mù mịt bốc lên, mất hết cả hình tượng uy nghiêm của nó.

    Ngươi mới là lão đại, cả nhà ngươi đều là lão đại.
    Hồng Xà Vương rít gào.

    A, sao ngươi biết? Ngươi thật lợi hại nha.
    « … »
    Không tiếp tục vấn đề thiếu não này nữa, Xà đại nhân quyết định đi vào chuyện chính, nói chuyện với tên này chỉ sợ làm giảm tuổi thọ của nó.

    Về phần Nguyễn Vĩnh, hắn lúc này đã ngừng thổ huyết nhưng sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực không đứng dậy nổi, lục phủ ngũ tạng dường như vỡ nát cả ra. Từ lúc Hồng xà bắt đầu nói chuyện, nội tâm hắn đã rung động mãnh liệt.

    Dù là người tập võ nhưng hắn luôn bài xích những chuyện kì quái, vậy mà lần này lại gặp phải xà tinh (hắn căn bản không tin lời Hồng Xà nói), còn là đại xà tinh vô cùng khủng bố nữa chứ, nói không sợ là gạt người.

    Nhưng tôn nghiêm của một võ sĩ không cho phép hắn tỏ ra run sợ, cùng lắm thì chết thôi, dù sao lão tử cũng sắp chết rồi.

    Uy, ngươi còn sống không hả?
    Hồng Xà Vương khó hiểu nhìn Nguyễn Vĩnh, cái tên này đột nhiên trầm mặc làm nó có chút không quen.

    Chưa chết được.
    Nguyễn Vĩnh hừ lạnh một tiếng trả lời, dù sao cũng phải chết, tội gì phải khúm núm trước mặt lão quái xà này chứ.

    Hồng Xà Vương cũng không để ý đến sự vô lễ của hắn, tiếp tục hỏi :

    Ngươi làm sao đến được đây? Lại còn có thể đánh thức ta nữa.
    Cái gì? Vậy lúc chúng ta đến đây ngươi đang ngủ đông à?
    Nguyễn Vĩnh ngạc nhiên hỏi lại.

    Ừ, một giấc ngủ mấy ngàn năm.
    Mấy… mấy ngàn năm…
    Hắn lắp bắp kinh hãi, một lão quái xà mấy ngàn tuổi, ôi mẹ ơi…

    Này, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, sao ngươi lại đến được đây?
    Thì… đi vào thôi.
    Kinh hãi qua đi, khó khăn lấy lại bình tĩnh, Nguyễn Vĩnh run giọng trả lời. Nghe vậy, Hồng Xà Vương suy tư nói :

    Đi vào? Không thể nào, nơi đây đã được bày ra kết giới, làm sao người ngu ngốc như ngươi có khả năng vào được chứ.
    « … »
    Mặt Nguyễn Vĩnh nổi lên ba vạch đen.

    Ta cũng muốn biết tại sao con rắn ngu ngốc như ngươi lại có thể sống lâu như vậy.

    Hắn rít gào trong lòng nhưng không lên tiếng.

    Kia… đó là cái gì?
    Bỗng Hồng Xà Vương dùng đuôi chỉ vào Nguyễn Vĩnh làm hắn buồn bực không thôi.

    Ta không phải là « cái gì », ngươi… Di, đây là… sao?
    Tấm giấy rách… À không, tấm bản đồ hắn cầm trên tay lúc này đang phát sáng, một ánh sáng màu vàng nhu hòa lẳng lặng lan tỏa khắp không gian.

    Trên tấm bản đồ lúc này không chỉ vẽ địa hình khu vực núi Cấm mà còn bị dính lên nhiều vệt đỏ. Là máu lúc nãy Nguyễn Vĩnh nôn ra.

    Từ từ, dị biến phát sinh. Tấm bản đồ như lột xác biến thành một bức họa, trong đó có chín con thần long đang bay lượn trên mây, tương ứng với chín màu : bạch, ngân, lam, kim, lục, hồng, tử, viêm, hắc.

    Mặc dù màu sắc các đầu thần long tương đối nhiều nhưng không tạo cảm giác hỗn tạp mà đem đến cho người xem một luồng sinh khí tươi mát, như du nhập vào chốn tiên giới, thế ngoại đào viên, như mộng như ảo.

    Lúc Nguyễn Vĩnh đang ngây ngẩn ngắm bức họa thì Hồng Xà Vương bên này cũng run động không thôi. Chỉ biết nó luôn thì thào hai tiếng :

    Là nó… là nó…
    Nó là cái gì?
    Sao khi phục hồi tinh thần, Nguyễn Vĩnh khó hiểu nhìn Hồng Xà Vương. Lại nghe nó tiếp tục thì thào, như nói với hắn, lại như nói với chính mình :

    Đúng rồi… chính là nó… sao nó lại ở đây... sao Cửu Long Đồ lại ở đây?
    Cửu Long Đồ?
    Nguyễn Vĩnh vô thức lặp lại cái tên này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 08:58.

  8. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CỬU LONG NGẠO THẾ




    Chương 5: Cửu Long Đồ


    Sau giây phút rung động,cuối cùng Hồng Xà Vương cũng phục hồi lại tinh thần. Nó nhìn Nguyễn Vĩnh với ánh mắt kì quái, có suy tư, có ngưỡng mộ, có coi thường cùng không thể tin được làm hắn dựng hết cả tóc gáy.

    Này, ngươi nhìn gì vậy?
    “…”
    NÀY…
    Tiếng hét của Nguyễn Vĩnh làm Hồng Xà Vương sực tỉnh, biết mình thất thố, nó cười gượng vài tiếng:

    Khụ… haha… không có gì.
    Mới là lạ. Nguyễn Vĩnh âm thầm bổ sung cho nó. Bất quá hắn cũng không muốn truy cứu thêm nữa, lúc này trong lòng hắn đang tràn ngập hiếu kì.

    Uy, ngươi nói Cửu Long Đồ là cái gì hả? Có phải rất lợi hại không?
    Nghe hắn hỏi, Hồng Xà Vương dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, sau đó lắc lắc cái đầu xà như đang tiếc hận chuyện gì làm Nguyễn Vĩnh nổi cả gân xanh. Khi hắn chuẩn bị bộc phát thì nó mới lên tiếng.

    Cửu Long Đồ, tên cũng như vật, là bức họa chín đầu thần long với chín màu sắc khác nhau đại diện cho chín dòng sông trên Nhãn Tinh Cầu.
    Nhãn Tinh Cầu?
    Là nơi nào vậy? Sao ta chưa từng nghe nói đến?

    Chuyện này không trọng yếu, vì chúng ta đang ở Trái Đất.
    Thấy Nguyễn Vĩnh phân tâm, Hồng Xà Vương lên tiếng nhắc nhở hắn.

    A? À, ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe đây.
    Đang nghe mà mặt đần ra như thế à?

    Khụ, Cửu Long Đồ chính là bổn mạng binh khí của thiên hạ đệ nhất thần long - Thiên Quân lão tổ - đầu thần long duy nhất có thể hóa hình thành người, cũng là thánh khí duy nhất đạt đến cấp bậc thần khí trong truyền thuyết. Tương truyền, trong Cửu Long Đồ có chứa Cửu Long Thần Quyền do chính Thiên Quân lão tổ sáng tạo ra, được xưng là thiên hạ đệ nhất kì công người người mơ ước. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ta rung động như vậy chưa?
    Một chút cũng không hiểu. Nguyễn Vĩnh thầm bĩu môi, những gì Hồng Xà Vương nói với hắn thật quá xa lạ, nghe cứ như trong tiểu thuyết ấy.

    Dù vậy, hắn có thể tóm lược đại khái là bức họa trên tay hắn vô cùng lợi hại, vì sao ư? Vì bốn chữ « thiên hạ đệ nhất » chứ sao nữa.

    Bất quá chuyện này cũng không liên quan tới hắn, tìm cách đưa Trần Huy thoát khỏi đây mới là vương đạo.

    Vậy ngươi muốn nó không?
    Nghe Nguyễn Vĩnh hỏi, Hồng Xà Vương lập tức háo hức :

    Muốn, đương nhiên là muốn rồi, có Cửu Long Đồ ta sẽ có cơ hộ tấn thăng lên làm Thần Long Chi Vương, đó là điều mà bất cứ một xà vương nào cũng ngày đêm mơ ước.
    Thần Long Chi Vương?
    Lại thêm một từ mới nữa.

    Đúng vậy, loài xà chúng ta được xem như một bàng chi của thần long, nếu tu luyện tốt, lại gặp tiên duyên thì có hy vọng trở thành một đầu thần long thật sự, còn mạnh hơn tất cả các đầu thần long tiên thiên cùng đẳng cấp. Bất quá…
    Nói đến đây, Hồng Xà Vương đột nhiên thở dài.

    Bất quá cái gì?
    Nguyễn Vĩnh tò mò hỏi.

    Bất quá từ cổ chí kim, chưa từng có xà vương nào thành công. Tất cả những xà vương lợi hại nhất khi cố gắng vượt qua bình cảnh đều gặp trở ngại mà bỏ mình. Ta… ta cũng muốn đột phá bình cảnh, nhưng lại sợ…
    Sợ giống họ chứ gì? Nói vậy chỉ cần có Cửu Long Đồ là ngươi có thể… tấn cấp? Vậy quá dễ dàng rồi, ngươi cho ta và bạn ta đi, ta giao nó cho ngươi.
    Thật sao? Ngươi nguyện ý giao cho ta? Nhưng như vậy ngươi sẽ rất thiệt thòi…
    Thấy Hồng Xà Vương lưỡng lự, Nguyễn Vĩnh vội nói :

    Không thiệt thòi, một chút cũng không thiệt thòi. Bất quá nếu muốn bù đắp cho ta, ngươi có thể giúp ta trị thương được không? Bị ngươi quật vào đau muốn chết.
    A? Được chứ, ta sẽ chữa trị cho ngươi.
    Nói rồi, , một đoàn hồng vụ từ trên thân thể Hồng Xà Vương phát ra bao vây lấy Nguyễn Vĩnh,cùng với đó là một cảm giác thanh thuần truyền vào trong cơ thể làm hắn vô cùng dễ chịu.

    A? Đây là phép thuật gì vậy? Thật kì diệu.
    Đây không phải là phép thuật, nhưng mà…
    Nhưng mà cái gì ?
    « … »
    Nguyễn Vĩnh phát hiện ra hôm nay là ngày cực kì xui xẻo với mình. Vì cái gì… Vì cái gì lúc nào có nguy hiểm cũng là hắn phát hiện cuối cùng? Thật muốn khóc mà.

    Lúc này, một luồng khí lạnh từ phía sau bao trùm lấy Nguyễn Vĩnh làm hắn đông cứng tại chỗ, cảm giác như có hàng ngàn mũi tên cùng một lúc đâm vào thân thể hắn, lại cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã hoàn toàn vỡ nát, đau đớn đến cùng cực làm hắn khó có thể thừa nhận.

    Tại sao? Đây lại là sức mạnh gì?

    Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen từ sau lưng hắn nhảy vọt về phía Hồng Xà Vương, để lại một tàn ảnh kéo dài trên mặt đất.

    ----------------------------------------------------------------------

    Lạnh, lạnh quá… đây là đâu? Sao lại lạnh như vậy?

    Trong ý niệm mơ hồ, Nguyễn Vĩnh chỉ cảm thấy toàn thân phát run, cảm giác như bản thân đang ở trong một hầm băng.

    Hắn muốn mở mắt ra nhìn xem nhưng mí mắt nặng trĩu, lục phủ ngũ tạng cực độ đau nhức làm hắn sáng suốt từ bỏ ý định này.

    Nguyễn Vĩnh loáng thoáng nghe có tiếng người, là ai đang nói chuyện, giọng nói rất lạ, hắn chưa từng nghe qua.

    Rồi lại như có ai đang lay hắn dậy, lay mạnh đến nỗi làm hắn đau nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không thể nhấc lên mí mắt nặng tựa ngàn cân.

    Giờ phút này Nguyễn Vĩnh có cảm giác bản thân giống hệt một con thú bị thương, tùy ý để người khác muốn làm gì thì làm, căn bản không có năng lực phản kháng.

    Nguyễn Vĩnh rất ghét cảm giác này, cái cảm giác vô lực tùy thời bị người ta sắp đặt làm hắn vô cùng phản cảm.

    Lúc trước xem phim, hắn luôn chán ghét những kẻ nhu nhược, lúc nào cũng là gánh nặng cho mọi người, không nghĩ tới lúc này hắn lại sắm vai kẻ yếu, đứng ở lập trường như bọn họ mới biết…

    Thì ra…

    Không phải chuyện gì muốn cũng có thể làm được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 08:58.

    ---QC---


  10. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    rod,
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status