CỬU LONG NGẠO THẾ
Chương 6: Lệ nam nhi
Buổi ban mai.
Ánh sáng mặt trời nhu hòa chíu rọi lên căn phòng đã phủ đầy tuyết trắng. Từng tia nắng len lỏi vào hồng trần như muốn bao trùm lấy vạn vật xung quanh. Tiếng chim hót rộn ràng vang lên chào đón một ngày mới.
Cảnh vật vẫn như mọi ngày, vẫn là căn phòng tồi tàn rách nát, vẫn là những bức tường mục rệu bám đầy rêu, vẫn là những cây cột đơn bạc chống đỡ mái nhà đầy tuyết, và… vẫn là thân ảnh nhỏ gầy khuất trong đống rơm.
Nhưng không ai biết, trong giây phút này đã có một sự thay đổi to lớn mà về sau trở thành một truyền kì bất hủ.
------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Vĩnh khó khăn mở mắt ra, cảm giác đau đớn và lạnh lẽo vẫn bao lấy hắn làm hắn có chút hít thở không thông.
Cuối cùng, khi đôi mắt tìm lại được tiêu cự, nhìn rõ mọi vật xung quanh, tựa hồ hắn muốn ngất đi lần nữa.
Đây… Đây là đâu?
Tồi tàn như vậy? Bẩn thỉu như vậy? Sao hắn lại ở đây?
Nguyễn Vĩnh còn nhớ rõ bản thân bị tấn công từ sau lưng, sau đó… sau đó thì thế nào? Không phải hắn đã chết hay sao? Nhưng nếu hắn chết, làm sao còn nằm ở đây mà tự hỏi được chứ?
Nghi vấn bao trùm làm Nguyễn Vĩnh khó chịu nhíu mày, hắn muốn động thân thể thì phát hiện toàn thân vô lực, đau đớn vô cùng. Cảm giác này càng làm hắn khẳng định hắn không phải nằm mơ.
Lúc này đột nhiện cửa phòng bật mở, trong đầu Nguyễn Vĩnh chợt có ý nghĩ: căn phòng này căn bản không cần thiết phải có cửa. Thật ra khi người kia ở xa xa, hắn đã nghe tiếng bước chân, cha hắn từng nói tai hắn đặc biệt nhại cảm, rất có tố chất để học võ. Bất quá hai lần trước không tính, là bon họ có phép thuật.
Người đến là một lão nhân gầy gò, khuôn mặt vàng vọt, khóe mắt nhăn nheo, bộ râu bạc hình ngòi bút dài tới vai, nét già yếu càng khắc sâu vào đôi gò má hóp lại nhưng không mất đi vẻ hiền từ toát ra từ sâu trong nội tâm.
Lão nhân tay cầm một cái thực hạp, lại gần đỡ Nguyễn Vĩnh ngồi dậy, bỏ thực hạp xuống nền đất, vừa xem xét vết thương trên người hắn, vừa nghẹn ngào lên tiếng:
- Tiểu thiếu gia, Nhị trang chủ phu nhân lại đánh cậu nữa à? Làm sao đây, cậu đã gầy như vậy, lại liên tục bị đánh đập, cơ thể khó mà chịu đựng nỗi… Để lão nô băng bó cho cậu.
Nói rồi lão nhân mở thực hạp ra, đưa cho hắn mấy cái bánh bao nóng hổi bảo hắn ăn lót dạ, sau đó bắt đầu băng bó vết thương trên người hắn.
Nguyễn Vĩnh cầm bánh bao gặm cắn, nhìn lão nhân đau lòng vì vết thương của hắn, hắn cảm thấy rất ấm áp. Rõ ràng hắn không biết người này, tại sao lại thấy thân quen như vậy, giống như đã sống cùng nhau rất lâu rồi.
- Nhâm lão bá…
Không hiểu sao trong đầu Nguyễn Vĩnh hiện lên một cái tên, hắn buột miệng gọi.
- Tiểu… tiểu thiếu gia, cậu đang gọi lão nô sao? Là thiếu gia gọi lão nô sao?
Lão nhân dường như có chút kích động, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bao nhiêu năm rồi, từ khi lão gia và phu nhân mất tích, Lục thiếu gia rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
A? Phát hiện bản thân thất thố, Nhâm lão vội lên tiếng:
- Lục thiếu gia, cậu gọi lão nô có chuyện gì không?
- Ách… ta… không có gì…
Nhâm lão khó hiểu nhìn Nguyễn Vĩnh, cho rằng hắn tịch mịnh quá muốn nói chuyện nên cũng không nghi ngờ gì, trong lòng còn vì vị thiếu gia này mở miệng vàng ngọc mà mừng như điên, tuy vậy tay vẫn tiếp tục băng bó cho hắn, vừa làm vừa cào nhào:
- Nhị trang chủ phu nhân cũng thật là… ra tay nặng như vậy… Dù sao Tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ, đâu hiểu chuyện gì… Vậy mà cứ đè Tiểu thiếu gia ra trút giận… Ai, không biết lão gia và phu nhân…
Nói tới đây đột nhiên Nhâm lão im lặng, cẩn thận nhìn sang Nguyễn Vĩnh, thấy hắn không phản ứng gì mới thoáng yên tâm, dù sao họ đã mất tích nhiều năm, Tiểu thiếu gia chờ lâu như vậy chắc cũng chết tâm rồi.
Băng bó xong, Nhâm lão ngồi nói chuyện với Nguyễn Vĩnh một lát (phần lớn là Nhâm lão nói, hắn nghe) rồi xin phép ra ngoài làm việc.
Nhìn bóng lưng Nhâm lão đi xa, Nguyễn Vĩnh rơi vào trầm tư.
Lúc nãy hắn đã phát hiện ra trong đầu còn có một đoạn kí ức nữa, chắc là kí ức của khối thân thể này. Đúng vậy, là của khối thân thể này, không phải của hắn. Mặc dù khó tin, nhưng hắn chắc mình hoặc là đầu thai, hoặc là xuyên việt, nhập vào thể xác này.
Tâm trạng Nguyễn Vĩnh lùc này rối bời, không biết là buồn hay vui.
Đau buồn ư? Người ta chết là hết, hắn chết vẫn được sống lại. Con người khi đã đối mặt với cái chết một lần rồi mới biết, được sống là một niềm hạnh phúc. Hắn có gì đáng để buồn chứ?
Vậy vui mừng ư ? Phải sống một cuộc đời không phải của mình, ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không còn cha mẹ, bạn bè, người thân, cái gì cũng không có, cái gì cũng không hiểu, không ai yêu thương che chở, không ai bầu bạn, cảm giác tịch mịch bao phủ toàn thân, làm sao vui nỗi.
Hắn chợt nhớ lão cha kinh khủng, nhớ dáng vẻ tức giận của ông khi bị hắn phá rối, nhớ dáng cười đến gian trá của ông khi có môn sinh mới đến đăng kí học, nhớ lúc ăn cơm ông thường cốc đầu hắn nhưng lại liên tục gắp cho hắn đồ ăn hắn thích, nhớ bộ dạng ông kêu ca mỗi lần đi họp phụ huynh cho hắn, nhớ vẻ lén lén lút lút của ông mỗi khi uống rượu sợ bị mẹ phát hiện… nhớ… nhớ nhiều lắm…
Tại sao bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra cha hắn rất thương hắn chứ ?
Tại sao hắn không nhận ra, những cử chỉ lúc vô ý của ông lại toát ra vẻ cưng chìu vô hạn ?
Tại sao hắn luôn làm cha mình tức giận ?
Tại sao hắn không phát hiện tóc ông đã bạc khá nhiều ?
Tại sao… tại sao thời gian không thể trở lại để hắn hiếu thảo với ông ?
Chợt phát hiện khóe miệng mằn mặn, thì ra từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
Nam nhi không phải không rơi lệ, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng…
*************************************
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile