Đang di chuyển với tốc độ nhanh, Nguyễn Vĩnh đột nhiên dừng bước, hắn chợt nhận ra phía sau dường như không có ai đuổi theo nữa. Khi khó hiểu quay đầu lại nhìn, hắn càng thêm khẳng định điều này. Chân mày khẽ nhíu, Nguyễn Vĩnh bỗng có linh cảm không tốt lắm. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là dày đặc từng tầng cổ thụ, ngoài việc sương mù buổi sáng ở nơi này tương đối nhiều cũng không có điều gì quái dị cả. Lắc lắc đầu, nghĩ là bản thân quá đa nghi, có lẽ đầu Lang Vương kia không kiên nhẫn đuổi theo hắn cũng nên. Tiếp tục sải bước đi về phía trước, tuy nhiên Nguyễn Vĩnh không thi triển Quang Ảnh Độn nữa,hắn đã gần như kiệt sức rồi, lúc nãy chạy được như vậy đối với hắn đã xem như kì tích, nếu bây giờ còn tiếp tục, hắn chết vì mệt là không thể nghi ngờ.
Ngơ ngác nhìn một chút, tại sao hắn đi lâu như vậy vẫn không thấy cánh cửa nào gần đây, nhớ lại Lương Ngọc Phong đã nói, chỉ cần đi khoảng một canh giờ về phía Tây là đến cửa ra, hắn chưa đi được một canh giờ nhưng với tốc độ vừa rồi cũng là tương đương đi, sao vẫn không nhìn thấy? Nhìn mặt trời ngày càng lên cao, trong lòng Nguyễn Vĩnh trầm xuống, sắp đến giờ rồi, nếu hắn và Lương Ngọc Phong không có mặt ở đó, vậy thì…
Mắt khẽ nhắm lại, bây giờ không phải lúc hắn phân tâm, khi bình ổn lại tâm tình, xốc nhẹ Lương Ngọc Phong trên lưng, Nguyễn Vĩnh tiếp tục sải bước đi tới, dù mệt mỏi hay đau đớn đến đâu, hắn cũng quyết không bỏ cuộc giữa chừng. Cố gắng học theo Lương Ngọc Phong cẩn thận quan sát xung quanh, liên tiếp đều là cây cỏ đập vào mắt làm đầu óc hắn có chút mờ mịt, cảm giác như đang ở trong mơ, cái gì cũng hoàn toàn không thật.
Đi được một lúc, Nguyễn Vĩnh đột nhiên phát hiện có một bụi cỏ tương đối rối loạn, giống như từng bị giẫm đạp và gặm nhắm qua, ngay lập tức chạy lại đó, hắn càng thêm khẳng định điều này, mơ hồ trong đống hỗn tạp kia có thể nhìn thấy phân của loài thỏ. Nguyễn Vĩnh thật chưa bao giờ nghĩ có ngày bản thân nhìn thấy phân thỏ lại mừng đến phát khóc như vậy, nhanh chóng theo lối kia đi tới, trước mắt hắn không nghi ngờ gì là cánh cửa thần bí kia, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác thành tựu ghê gớm, giống như bản thân vừa xông pha chiến trường, lập được công lao hiển hách. Tuy nhiên, cánh cửa vẫn cách Nguyễn Vĩnh một dòng suối nhỏ, chỉ cần vượt qua, hắn và Lương Ngọc Phong sẽ an toàn. Đúng vậy, chỉ cần vượt qua dòng suối nhỏ kia…
Nhìn dòng nước trong veo lẳng lặng chảy xuôi, phía dưới còn hiện lên nhiều tảng đá to nhỏ khác nhau, đôi khi một vài đàn cá đủ màu sắc bơi lượn vờn qua những đám rêu, đám dương xỉ xanh ngát, tạo cho người khác một cảm giác yên bình kì lạ. Nguyễn Vĩnh xem đến ngốc lăng, trong đầu không ngờ lại xuất hiện ý muốn trầm mình xuống dòng suối, muốn mãi mãi đắm chìm trong cảm giác yên bình, ấm áp kia. Ý nghĩ vừa lóe lên thì y như rằng thân hình hắn theo bản năng mà hành động, đôi tay khẽ buông Lương Ngọc Phong trên lưng xuống, hắn bước đi một cách vô thức, càng lúc càng tiến gần đến dòng suối mê người kia.
Còn ba bước…
Còn hai bước…
Còn một bước…
- Cẩn thận.
Lúc này Lâm bỗng nhiên quát lớn, thế nhưng dường như đã quá muộn. Nguyễn Vĩnh vừa thức tỉnh được một tia tri giác thì trông thấy dòng suối đã chuyển sang một màu đỏ quỷ dị, từ trong đó đột nhiên xuất hiện hai đôi mắt lóe sáng và một cái miệng rộng há ra như đang chờ chực nuốt hắn xuống. Ngay lập tức, hai chân Nguyễn Vĩnh phát lực muốn bỏ chạy, tuy nhiên khoảng cách quá gần lại gây cho hắn bất lợi lớn. Chỉ thấy trong dòng suối, một luồng nước đột ngột bắn thẳng lên cao như bị một quả bom oanh kích, sau đó hợp lại thành thân ảnh của một con sói to lớn. Con sói vươn thân mình đến nơi Nguyễn Vĩnh đang đứng, nhìn khoảng cách giữa đầu và hai chân trước con sói, hắn âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Đầu sói này cũng quá dọa người đi.
Tuy nhiên hắn biết đây không phải là lúc để ý chuyện đó, chiếc đầu kia đã áp sát đến nơi Nguyễn Vĩnh đứng, cái miệng to tướng hung hăng táp vào người hắn mang theo tiếng gió rít điên cuồng. Một mùi tanh tưởi nồng nặc từ thân người con sói không ngừng tỏa ra, lan nhanh trong phương viên vài dặm, bất kỳ con sói nào khi ngửi thấy mùi này đều chạy trối chết ra xa, đến quay đầu lại nhìn cũng không có can đảm.
Nguyễn Vĩnh cả thân người cứng ngắc như nhìn thấy ánh mắt của Medusa, giờ phút này đã hoàn toàn hóa đá. Mùi tanh tưởi không ngừng xộc vào mũi, vào miệng, vào phổi hắn, làm hắn không thể hít thở được. Cái đầu sói kia càng ngày càng gần, thế nhưng Nguyễn Vĩnh một chút phản ứng cũng không thể làm ra, rõ ràng trong mùi tanh kia còn có một thứ gì đó rất kinh khủng đã khống chế hết mọi cử động của hắn. Lúc này hắn chợt nhớ lại lúc bản thân và Lương Ngọc Phong vừa bước vào Lang Ngục, hắn đã vô cùng kì quái khi nhìn thấy một khu rừng xanh bát ngát vẫn không thể tiêu trừ mùi tanh phảng phất khắp nơi, giờ đây thì hắn đã hiểu, nguyên nhân chắc chắn là do dòng suối mang màu máu này gây ra.
Khoan đã… dòng suối mang màu máu…
Ngay khi Nguyễn Vĩnh nhận ra điều gì đó thì cái đầu kia đã thành công táp vào người hắn, nếu từ bên ngoài nhìn vào, đầu và bả vai Nguyễn Vĩnh đã biến mất trong chiếc đầu sói, chỉ còn lại phần bụng và hai chân hắn vẫn đang đứng, trông hết sức quái dị. Lúc này, đột nhiên một luồng ánh sáng màu trắng bao phủ lấy thân người Nguyễn Vĩnh và Lương Ngọc Phong, nhanh chóng kéo bọn hắn thoát ra. Tuy nhiên, cái đầu sói dường như càng điên cuồng hơn, nó rít gào phát ra một tràng âm thanh kỳ quái rồi nhanh như chớp đuổi theo. Cùng lúc đó, tay chân Nguyễn Vĩnh cũng đã hành động theo sự khống chế của hắn, xốc lấy Lương Ngọc Phong đưa lên lưng, hắn nhanh chóng thi triển Quang Ảnh Độn bỏ chạy, đồng thời luồng ánh sáng bao quanh bọn hắn cũng tiêu tán theo.
- Lâm… hộc… cảm ơn ngươi… hộc… đã cứu Nhị ca của ta…
Nguyễn Vĩnh vừa chạy vừa dùng thần niệm trao đổi với Lâm.
- Ta… chỉ là tiện tay thôi.
Giọng nói Lâm suy yếu truyền đến. Nguyễn Vĩnh nhận ra liền hỏi:
- Ngươi… sao vậy?
- Không sao cả, chỉ tại ta sử dụng quá nhiều chân long chi khí nên hơi kiệt sức, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, ngươi tốt nhất nên lo cho bản thân thì hơn.
Nguyễn Vĩnh nghe vậy chỉ biết cười trừ, con sói kia vẫn đang đuổi theo sát hắn, mà hắn… sắp không trụ được nữa rồi.
- Ngươi nói đây là dòng suối gì, sao lại lợi hại như vậy?
Nguyễn Vĩnh vừa chạy vừa đặt ra nghi vấn. Giọng Lâm lại nhàn nhạt vang lên:
- Theo ta biết thì đây chính là dòng suối Huyết Lang.
- Dòng suối Huyết Lang?
- Ừm, dòng suối này được tạo nên do vô số thi cốt và âm hồn của Lang tộc, trong đó đám âm hồn kia kết hợp tạo thành khí linh cho dòng suối, nếu nói đây là một ngụy thần khí cũng không sai.
- Nói như ngươi thì đầu sói máu kia chính là khí linh?
- Đúng vậy, bởi thế ngươi không thể đối đầu trực diện với nó, nếu làm vậy, chút cơ hội sống của ngươi cùng Lương Ngọc Phong sẽ hoàn toàn biến mất.
Nghe vậy, mặt Nguyễn Vĩnh càng thêm đen. Quay đầu lại nhìn cánh cửa sinh mệnh ngày càng xa, Nguyễn Vĩnh cắn răng âm thầm tính toán. Nếu chắc chắn phải chết thì sao hắn không thử liều mạng, tìm đường sống trong chỗ chết chứ.
Hai tay nắm chặt lấy thân người Lương Ngọc Phong đang nằm trên lưng, Nguyễn Vĩnh đột ngột quay đầu lại, chờ đợi hắn là mợt mùi tanh tưởi xộc vào mũi, đồng thời, con sói máu kia cũng nhanh như chớp bổ nhào đến người hắn, một luồng kình phong màu đỏ theo đà tới của con sói mà chấn bay Nguyễn Vĩnh ra xa. Dường như đang chờ đợi giây phút này đã rất lâu rồi, ngay lập tức Nguyễn Vĩnh dặm mạnh chân, mượn điểm tựa phóng lên cao để lại một dấu chân sâu hoắm trên mặt đất mềm. Khi cảm nhận quán tính đang dần mất đi, hắn liền liên tiếp đạp vào những cây cổ thụ nối tiếp nhau mà phi thân vòng trở lại dòng suối. Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra chỉ trong vài cái chớp mắt, ngay khi phát hiện Nguyễn Vĩnh đang ở trên đầu mình, con sói máu lại điên cuồng rít gào, nhanh chóng quay đầu lại đuổi theo. Chỉ là một cái quay đầu của nó càng làm Nguyễn Vĩnh có thêm thời gian thi triển Quang Ảnh Độn, biết đây là giờ phút sinh tử, hắn không dám giữ lại chút sức lực nào, dù lực phản chấn trong đan điền dường như càng lúc càng mạnh, có nguy cơ vỡ vụn ra, tuy nhiên, nếu đan điền vỡ mà giữ được mạng của hắn cùng Lương Ngọc Phong thì Nguyễn Vĩnh sẽ không ngần ngại phóng tay mà làm.
Cánh cửa ngày càng gần, tim Nguyễn Vĩnh cũng đập nhanh hơn. Là sống hay chết đều phụ thuộc vào giây phút này, hắn sẽ không để bản thân phạm phải bất kỳ sai lầm nào cả. Mạng của Lương Ngọc Phong đang nằm trong tay hắn, hắn đã hứa sẽ đưa Lương Ngọc Phong thoát khỏi địa ngục này, hắn nhất định phải làm được.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile