MAI HOA CỔ KIẾM
Chương 1: Trong cơn mưa
Trong giang hồ, không ai không biết tới Dục Thúy Sơn Trang bên bờ suối Long Tuyền. Từ những kiếm khách danh lừng thiên hạ cho tới những vị chưởng môn đức cao trọng vọng của lục đại môn phái, tất cả đều từng một lần đặt chân tới nơi đó. Không những đặt chân tới, mà còn dùng qua những bảo kiếm được Dục Thúy Sơn Trang đúc ra. Không những dùng qua những thanh bảo kiếm ấy mà họ còn có chung một ý kiến: “Hảo kiếm”.
Ngay đến cả Danh Hư tiên sinh, người sành kiếm nhất trong võ lâm cũng phải lưu lại Dục Thúy Sơn Trang mười năm, nghiên cứu kĩ lưỡng bảo kiếm của Dục Thúy Sơn Trang rồi viết một cuốn sách dày hơn trăm trang “Long Tuyền Tuyệt Kiếm”. Trong đó, Danh Hư tiên sinh cho rằng bảo kiếm Long Tuyền không hề thua kém các danh kiếm thời xưa như Ngư Trường, Thái A, Trạm Lư…Thậm chí Danh Hư Tiên Sinh còn chỉ ra hai thanh kiếm mà Dục Thúy Sơn Trang đúc ra có thể vượt cổ kiếm của tiền nhân.
Một là Mặc Danh bối kiếm chém sắt như bùn, bá đạo tuyệt luân, là binh khí gia truyền của Dục Thúy Trang Chủ. Nó tượng trưng cho quyền lực và kĩ thuật đúc kiếm có một không hai của Dục Thúy Sơn Trang. Nghe nói ba mươi lăm đúc kiếm sư trong sơn trang đã phải mất gần mười bốn năm mới đúc ra Mặc Danh Kiếm. Vô số anh hùng hào kiệt trong võ lâm ao ước được một lần cầm lấy nó, đáng tiếc mộng tưởng ấy chẳng bao giờ trở thành hiện thực.
Hai là Huyết Ngọc Kiếm, trắng như bạch ngọc, được xem là “đệ nhất mĩ nhân” trong các thanh bảo kiếm. Tương truyền kẻ bị chết bởi Huyết Ngọc Kiếm không cảm thấy đau đớn gì hết, thậm chí người ta còn thấy khuôn mặt của nạn nhân tràn đầy sự sung sướng như vừa trải qua chuyện khoái lạc nhất trong cuộc đời.
Cả hai thanh kiếm ấy đều khiến giang hồ chấn động. Không ai không công nhận hai thanh kiếm này là binh khí thượng hạng. Song mấy tháng gần đây, trên giang hồ đồn đại rằng Dục Thúy Sơn Trang sắp đúc ra một thanh kiếm tuyệt thế vô song, lợi hại hơn cả hai thanh bảo kiếm trên.
Tin đồn này nhanh chóng truyền khắp võ lâm đến mức ai cũng cho nó là thật. Bởi vì người tiết lộ tin tức này là Bàng gia song hiệp Bàng Nhân, Bàng Nghĩa chủ nhân của Phong Vân Các. Bàng Nhân, Bàng Nghĩa không chỉ có võ công cao cường mà còn giao thiệp rộng rãi, am tường nhiều chuyện trong giang hồ và rất thành thật. Nếu phải tìm người nào có uy tín hơn Bàng gia song hiệp thì e rằng trên giang hồ không có mấy người. Bởi vậy, người ta chỉ có nước tin vào lời nói của họ.
Tuy nhiên vẫn có kẻ bán tín bán nghi, muốn chính tai nghe Bàng gia song hiệp nói về chuyện đúc kiếm của Dục Thúy Sơn Trang. Do vậy, hắn không ngại mưa gió, vượt đường xa vạn dặm để đến Phong Vân Các ở Biện Kinh Phủ. Lúc gặp Bàng Nhân, Bàng Nghĩa, hắn chỉ hỏi có một câu:
- Có thật không ?
Bàng gia song hiệp dĩ nhiên không muốn làm hắn cụt hứng. Tuy nhiên bọn họ là những kẻ làm ăn, có công chuyện thì dứt khoát phải tính toán. Họ nhìn thấy người đến tìm họ là một kiếm khách trẻ tuổi bận một bộ quần áo cũ kĩ. Gương mặt hắn lấm đầy bụi đường nhưng không sao che nổi vẻ anh tuần phi phàm. Đặc biệt, từ kiếm khách này, Bàng gia song hiệp có thể cảm nhận một sự kiêu hãnh lạ thường, đến nỗi chỉ cần nhìn vào đôi mắt to tròn của hắn là họ có thể thấy rõ.
“Hạng người như thế này, giang hồ vốn không có nhiều. Hắn nếu không phải là kẻ mang võ công phi phàm thì cũng là tay có bản lĩnh”, Bàng gia song hiệp đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Kiếm khách trẻ tuổi nhìn thấy bốn con mắt của Bàng gia song hiệp nhìn mình chằm chằm từ đầu đến chân như đang định giá thì khó chịu vô cùng. Hắn nhịn không nổi, hét lên:
- Rút cục các ngươi có nói không ?
Đáp lại câu hỏi của hắn là mười ngón tay được giơ lên. Mười ngón tay của Bàng gia song hiệp, mỗi người giơ năm ngón. Cả hai thở ra rồi nói:
- Năm trăm lượng, ngươi đưa trước năm trăm lượng rồi chúng ta sẽ nói.
Kiếm khách trẻ tuổi nghe vậy thì ngớ người ra, cứ như hắn chưa gặp tình huống này bao giờ, cứ như hắn không ngờ Bàng gia song hiệp sẽ bắt hắn trả tiền để nghe tin tức, hoặc giả ở nơi hắn sinh sống, chẳng có ai hành xử như vậy.
Nhưng hắn hiểu chuyện rất nhanh. Sau phút đầu bỡ ngỡ, hắn nhoẻn miệng cười nói:
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Lời còn chưa dứt, thân hình của hắn đã bay ra khỏi Phong Vân Các. Bàng Nhân, Bàng Nghĩa võ công không tệ nhưng nhìn vào thân pháp của người này thì cũng phải giật mình.
Bàng Nhân chép miệng nói:
- Chỉ là năm trăm lượng thôi mà, không lẽ ngay cả năm trăm lượng mà y cũng không có sao ?
Y tính không ra kiếm khách trẻ tuổi kia lại không mang ngân lượng trong người. Trong đời kinh doanh của mình, rất ít khi Bàng Nhân tính sai. Y luôn tín nhiệm vào đôi mắt nhìn người của mình, vậy mà lần này lại trật lất.
Bàng Nghĩa cười nói:
- Không có năm trăm lượng thì cũng phải biết đi kiếm năm trăm lượng chứ.
Bàng Nhân cười nói:
- Đệ có cho rằng y đi kiếm năm trăm lượng về đây không.
Bàng Nhân mỉm cười:
- Một kẻ đã lặn lội tới đây, khi chưa đạt mục đích của mình thì tuyệt đối không trở về dễ dàng.
Lần này Bàng Nhân đã đúng. Kiếm khách trẻ tuổi đã trở về Phong Vân Các. Trong tay hắn là một túi gấm được gói gém cẩn thận. Hắn đặt túi gấm trước mặt Bàng gia song hiệp với vẻ chắc chắn lắm.
Bàng Nhân, Bàng Nghĩa không cần mở túi ra cũng biết trong đó có năm trăm lượng. Dường như họ cũng chắc chắn gã kiếm khách trẻ tuổi kia không dám gạt mình.
Bàng Nhân chép miệng nói:
- Tin tức đó tuyệt đối chính xác.
Bàng Nghĩa bổ sung thêm:
- Ngày mười tám tháng ba, Dục Thúy Sơn Trang phát thiệp mời các anh hùng hào kiệt trong võ lâm tới để ra mắt thanh kiếm tuyệt thế vô song ấy. Có điều Dục Thúy Sơn Trang chỉ phát ra ba mươi sáu thiệp thôi.
Người trên giang hồ, ai cũng hiếu kì với sự kiện này. Ba mươi sáu thiệp mời của Dục Thúy Sơn Trang làm sao có thể thỏa mãn họ ? Nhưng với ba mươi sáu bức thiệp này, đủ biết Dục Thúy Sơn Trang chỉ mời những người có thanh danh hiển hách nhất trong giang hồ. Bởi vì chỉ có họ mới xứng đáng chiêm ngưỡng thanh kiếm tuyệt thế vô song ấy.
Kiếm khách trẻ tuổi lắng nghe rất chăm chú, cơ hồ như nuốt từng lời của Bàng gia song hiệp. Nghe xong, hai mắt hắn sáng rực lên.
- Tốt lắm.
Đây là câu cuối cùng Bàng gia song hiệp nghe hắn nói. Có điều Bàng Nhân, Bàng Nghĩa không sao hiểu được.
Đơn giản bởi hắn nói bằng tiếng Việt, thứ ngôn ngữ mà Bàng gia song hiệp không am hiểu, thậm chí chưa nghe bao giờ. Họ cũng không hề biết kẻ đứng trước mặt mình lại là một kiếm khách của Đại Việt. Họ chỉ đoán y rất có hứng thú với chuyện đúc kiếm của Dục Thúy Sơn Trang.
Kiếm khách trẻ tuổi vừa dứt lời thì bên ngoài Phong Vân Các có tiếng quát tháo ầm ĩ. Tiếng quát mỗi lúc một to, khiến người ta buộc lòng phải chú ý.
- Tên khốn kiếp nào dám trộm tiền của bổn đại gia. Đại gia mà bắt được thì mi nhừ đòn.
Dường như có một gã trọc phú bị mất trộm. Trùng hợp là kiếm khách trẻ tuổi kia lại mang về năm trăm lượng. Bàng gia song hiệp không hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Cả hai đều cười, cười đến độ muốn chảy nước mắt luôn.
Kiếm khách trẻ tuổi lại chẳng có biểu tình nào. Y khẽ phất tay áo lên, trường kiếm chớp mắt đã xuất ra. Kiếm chĩa thẳng vào Bàng gia song hiệp. Đây không phải là động tác của người làm ăn. Đây là động tác của người muốn sinh sự. Kiếm khách trẻ tuổi rõ ràng muốn gây chuyện với Bàng gia song hiệp.
Bàng Nhân, Bàng Nghĩa thấy kiếm của hắn thì ngừng cười.
Khi người ta đã chĩa kiễm về phía mình, không nên cười cợt nữa, trừ khi võ công mình hơn người ta.
Huynh đệ họ Bàng đương nhiên hiểu đạo lý này. Bọn họ cũng biết võ công của mình chưa chắc đã hơn kiếm khách trẻ tuổi kia nên đành ngậm miệng lại. Hơn nữa đôi mắt họ lại phát hiện một chuyện kì lạ từ kiếm khách trẻ tuổi.
Hắn dùng một thanh mộc kiếm. Mộc kiếm dĩ nhiên không thể so với thiết kiếm, dùng để giao đấu sẽ rất bất lợi. Bàng Nhân, Bàng Nghĩa kiến văn rộng rãi cũng biết trong giang hồ không có mấy người sử dụng mộc kiếm làm binh khí. Nói là “không có mấy người”, nhưng kì thực chỉ có duy nhất một người. Đó là kiếm khách từng đánh bại vô số cao thủ ở hai vùng Quảng Đông, Quảng Tây khiến nhân sĩ võ lâm vô cùng khiếp đảm phải gọi y là “Ma kiếm khách”.
Bàng Nhân đổi giọng, nghiêm nghị nói:
- Ngươi là “Ma kiếm khách” ?
Kiếm khách trẻ tuổi im lặng. Trong nhiều trường hợp, im lặng có nghĩa là trả lời. Lần này hắn im lặng có nghĩa là xác nhận mình chính là “Ma kiếm khách”.
Bàng Nghĩa nhìn trân trân vào thanh kiếm gỗ của hắn. Mục quang của y chớp lên từng hồi, dò xét từng đặc điểm nhỏ nhất của kiếm gỗ nhưng thủy chung không thấy bất cứ điểm nào đặc sắc cả.
Bất quá đó chỉ là một thanh kiếm gỗ đen sì, cho dù chém xuống cũng chẳng thể khiến máu chảy đầu rơi.
Kiếm khách trẻ tuổi cười nhạt rồi lướt tới. Mộc kiếm theo đó cũng đâm về phía Bàng gia huynh đệ.
Bàng gia song hiệp đương nhiên thấy hắn hành động. Họ không phải những kẻ dễ bị bắt nạt. Song chưởng của Bàng Nhân và quyền đầu của Bàng Nghĩa lập tức xuất ra mang theo khí thế ngút trời.
Chưởng của Bàng Nhân dũng mãnh vô song. Công phu mà hắn sử dụng là Thiếu Lâm Kim Cương chưởng. Bàng Nhân luyện Kim Cương Chưởng đã hai mươi năm ròng. Một người đã luyện Kim Cương chưởng hai mươi năm ròng có thể coi là một cao thủ chân chính. Kiếm khách trẻ tuổi làm sao chống lại chưởng thế uy mãnh của hắn ?
Quyền đầu của Bàng Nghĩa xé gió lao tới, mang theo kình lực ghê ghớm. Nhìn qua cũng biết, đây là chiêu “Quyền bạt thiên sơn” trong Hoàng Quyền Tam Thập Nhị Lộ. Quyền của Bàng Nghĩa phát ra ít nhất cũng năm trăm cân, đủ sức khai sơn phá thạch. Cơ thể của kiếm khách trẻ tuổi chịu sao nổi một quyền cường bạo này ?
Nhưng chuyện kì lạ đôi khi vẫn xảy ra ở những thời điểm mà không ai ngờ tới.
Song chưởng của Bàng Nhân và quyền đầu Bàng Nghĩa hợp lại có thể gọi là hoàn hảo không chút tì vết. Nhưng rốt cuộc họ vẫn thất thủ.
Bởi vì khi vừa mới xuất chiêu, cả hai người đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng trước mắt mình.
Mộc kiếm một phân làm hai, đâm thẳng vào mi tâm của của huynh đệ họ Bàng. Cho dù là kiếm gỗ, nếu đánh vào tử huyệt thì vẫn giết người như thường. Cho dù quyền của Bàng Nghĩa, chưởng của Bàng Nhân xuất ra có nhanh tới đâu cũng không bằng hai kiếm này của “Ma kiếm khách”.
“Không tránh là chết”, trong khoảnh khắc đó, Bàng gia song hiệp chỉ nghĩ được như vậy.
Bàng Nghĩa vội thu quyền về rồi lách ra một bên. Bàng Nhân cũng không khá hơn là bao. Song chưởng của hắn phút chốc đã hạ xuống. Thân hình to lớn của hắn cũng xoay một vòng, thuận thế lùi về sau mấy bước.
Đến khi lùi lại, Bàng Nhân mới nhận ra y và Bàng Nghĩa đã sai lầm.
Kiếm khách trẻ tuổi vẫn đứng im như pho tượng. Mộc kiếm trên tay hắn không hề nhúc nhích chút nào, dường như vừa rồi hắn không hề xuất chiêu. Nhưng Bàng gia song hiệp đều thấy mộc kiếm của gã đâm vào huyệt mi tâm của mình. Nếu bọn họ không kịp thời né tránh, e rằng đã táng mạng rồi.
Cặp mắt của hai huynh đệ bọn họ đều rất tinh tường, chưa nhìn sai bao giờ, làm sao có thể lầm lẫn được ?
Bàng Nhân, Bàng Nghĩa sầm mặt lại, mồ hôi bắt đầu túa ra. Khí thế bá đạo lúc nãy của hai huynh đệ này đã biến đi đâu mất, bây giờ họ trông giống với những con chuột sũng nước, đang run lẩy bẩy trong cơn đại hàn.
Kiếm khách trẻ tuổi cười lạnh rồi túm lấy túi gấm trước mặt. Bàng gia huynh đệ đương nhiên nhìn thấy nhưng không hề có phản ứng gì. Cả hai chỉ biết tròn mắt nhìn hắn đi ra khỏi Phong Vân Các. Đến khi sắp ra khỏi cửa, kiếm khách trẻ tuổi ấy còn quay đầu lại, nở một nụ cười ngạo nghễ, tựa như mỉa mai hai kẻ si ngốc đang đứng như trời trồng kia.
******
- Đại ca, đệ muốn hỏi huynh một câu ?
Bàng Nghĩa mất nửa ngày mới nói ra được.
Bàng Nhân thở dài nói:
- Không cần phải hỏi, ta biết đệ nói về cái gì rồi.
Bàng Nghĩa thốt lên:
- Rốt cuộc, lúc nãy hắn ta có xuất chiêu không ?
Bàng Nhân hai mắt nhắm nghiền, cơ hồ như đang hồi tưởng lại sự việc vừa rồi. Hắn suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời.
- Hắn ta đã xuất chiêu, mà cũng có thể không xuất chiêu.
Bàng Nghĩa tròn mắt hỏi:
- Đại ca, sao lời nói của huynh khó hiểu vậy ?
Bàng Nhân cười lạnh:
- Vì ta vừa mới nhớ lại câu chuyện đã được chứng kiến cách đây hơn hai mươi năm về trước, lúc mà ta vẫn còn luyện võ ở Thiếu Lâm Tự.
Bàng Nghĩa hỏi:
- Không lẽ câu chuyện đó liên quan đến gã kiếm khách vừa rồi ?
Bàng Nhân không đáp. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hồi còn luyện võ ở Thiếu Lâm Tự, ta có may mắn là được hai vị cao tăng là Huệ Đạt và Thiền Giác chiếu cố. Hai người đó đều là những cao thủ xuất chúng của Thiếu Lâm Tự, ngộ tính đều hơn hẳn người phàm. Cho đến một lần ta chứng kiến hai người bọn họ cãi nhau. Huệ Đạt đại sư nhìn tấm phướn lay động trong gió liền cho rằng phướn đang lay động. Nhưng Thiền Giác đại sư lại nói không phải phướn động mà là gió động. Bởi vậy, hai cao tăng ấy cãi nhau mãi không thôi. Một vị lão hòa thượng lúc ấy đi ngang qua chỉ khẽ nói nhưng khiến cả hai đều giật mình. Đệ biết lão hòa thượng ấy nói gì không ?
Bàng Nghĩa đương nhiên không biết.
Bàng Nhân nói tiếp:
- Vị lão hòa thượng ấy chỉ nói “Không phải gió động, không phải phướn động mà là tâm các ông động”.
Bàng Nghĩa nghe đến đây thì thốt lên một cái, dường như vỡ lẽ ra điều gì đó. Hai mắt hắn lấp lánh, chớp chớp liên hồi.
- Đại ca, ý huynh là tâm hai chúng ta lúc đó đã bị rúng động bởi kiếm ý của y.
Bàng Nhân gật đầu nói:
- Vốn là như thế. Hai chúng ta đã bị kiếm ý của y chấn nhiếp tinh thần, không nhìn rõ được kiếm chiêu của y nên bại trận. Một kẻ có thể truyền kiếm ý kinh người ấy vào mắt của địch thủ, quả thực là rất hiếm trong võ lâm.
Bàng Nghĩa trầm ngâm một chút rồi cười nói:
- Huynh tính xem trong giang hồ có bao nhiêu kẻ có kiếm ý đáng sợ như hắn.
Bàng Nhân cười đáp:
- Trước đây vốn chỉ có bảy người có kiếm ý như vậy. Đó là Thất Đại Danh Kiếm của võ lâm chính phái. Tuy nhiên hiện tại đã xuất hiện người thứ tám rồi.
Bàng Nghĩa không nói “người thứ tám này là ai”. Vô luận thế nào, hắn cũng đã bị một phen kinh hồi bạt vía bởi “người thứ tám ” này.
******************
Mưa rơi bắt đầu nặng hạt.
Trên đường từng tốp người nháo nhào chạy trốn cơn mưa. Duy chỉ có một lãng khách vẫn chậm rãi bước đi. Thanh mộc kiếm sau lưng hắn rất cũ kĩ, không biết đã trải qua bao nhiêu đợt gió mưa rồi. Mộc kiếm hiện tại cũng như chủ nhân, đều ướt nhẹp dưới mưa cả.
Từng hạt mưa lấp lánh như thủy tinh đáp xuống mặt đất. Mỗi lần nhìn chúng, trong lòng hắn lại có cảm khác vô cùng kì diệu. Hắn coi nước mưa là thứ nước tinh khiết nhất trên đời, có thể rửa sạch mọi thứ. Mà theo hắn, cảnh vật sau mưa bao giờ cũng sáng sủa, đẹp đẽ hơn. Do vậy hắn đưa gương mặt đầy bụi trần hứng lấy từng giọt nước tinh khiết ấy.
“Nước lạnh quá”, hắn thầm nghĩ trong bụng. Gương mặt của hắn khẽ giật giật như phản ứng lại những giọt nước lạnh buốt đang lăn tràn trên gò mà của hắn. Lúc này hắn mới biết ở đây thứ gì với hắn cũng xa lạ. Nhà cửa xa lạ, con người cũng xa lạ. Ngay cả cơn mưa cũng xa lạ nốt. Hắn khẽ thở dài rồi bước tiếp. Thi thoảng miệng hắn khẽ ngân lên một bài thơ cổ:
“Mưa tuyết nặng, bóng cây già ngã quỵ,
Nhìn xác người, kiếm sĩ vẫn bình tâm.
Gió non cao về quét sạch phù vân,
Bóng trăng lạnh, sương đêm dầm ướt đẫm”
Trời vẫn mưa, cơ hồ như không bao giờ dứt. Từ thân kiếm gỗ, những hạt mưa lã chã rơi rớt xuống mặt đất lạnh lẽo, tạo thành thanh âm tí tách nghe rất vui tai
Kiếm khách trẻ tuổi vẫn bước đi, như không bao giờ dừng lại. Thanh âm tí tách cứ thế vang lên theo nhịp bước của hắn.
Tí tách. Tí tách. Tí tách.
***********
Cùng lúc ấy, ở một khu rừng linh sam cách xa Biện Kinh Phủ tới hàng ngàn dặm về phía Tây, trời cũng đang vần vũ gió mưa. Không những có mưa gió mà còn có cả sấm chớp. Sấm như tiếng trống của một nhạc công vụng về, vang lên không theo nhịp phách nào cả, mỗi lần phát ra là khiến người ta vừa giật mình vừa đinh tai nhức óc. Chớp như ánh kiếm của một cao thủ trong đêm đen khiến cho thế nhân phải lạnh gáy chột dạ. Trong thời tiết như vậy, không ai có thể cười được, trừ một người.
Tư Mã Vô Ngân.
Tư Mã Vô Ngân hiện không cầm kiếm. Mũi kiếm lạnh lẽo của y xuyên qua ngực của Ma Đao Triệu Nhất Sát, đâm thẳng vào tim của Xuyên Sơn Thần Quyền Lương Ngũ, cuối cùng găm vào cổ họng của Quỷ Phán Quan Diêm Bình Bình.
Trong cơn mưa, ba cái xác cứng đờ ấy trông càng ngụy dị. Thứ duy nhất khiến chúng không bị ngã xuống là một thanh kiếm, một thanh thiết kiếm đầy máu tanh xuyên thủng qua cả cao thủ nhất đẳng của võ lâm.
Có thể dùng một kiếm giết được ba đại cao thủ không ?
Không. Chắc chắn không có chuyện điên rồ như vậy. Thế nhưng Tư Mã Vô Ngân lại có thể làm chuyện điên rồ ấy.
Bất cứ kẻ nào trong đời cũng có một lần làm chuyện điên rồ.
Tư Mã Vô Ngân cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Kiếm của hắn lạnh lẽo, tàn độc, cơ hồ như không phải thứ kiếm pháp của nhân thế mà là kiếm pháp từ địa ngục. Bởi vì chỉ có kiếm pháp từ địa ngục mới có thể đoạt mạng người ta như vậy. Nhưng hắn đang sống ở nhân thế, làm sao có thể sử thứ kiếm pháp địa ngục ấy được ? Triệu Nhất Sát, Lương Ngũ, Diêm Bình Bình đều có chung câu hỏi đó nhưng không sao lí giải nổi. Bởi vậy bọn họ chỉ biết trợn mắt kinh hoàng hứng lấy một kiếm chí mạng đó mà thôi.
Họ cũng không ngờ người trước mặt bọn họ chỉ là một bạch diện thư sinh, trẻ đến độ còn chưa tỏ sự đời. Bàn tay của hắn đang run run, hình như còn chưa biết cái lạnh lùng của một sát thủ vô tình. Hơi thở của hắn còn đang hỗn loạn, hình như còn có cảm giác khiếp sợ khi mới giết người lần đầu.
Chính xác thì đây đúng là lần đầu tiên Tư Mã Vô Ngân giết người. Có điều lần đầu tiên hắn ra tay, hình như chém giết hơi nhiều.
Đằng sau Tư Mã Vô Ngân còn có chín cái xác khác đang nằm dưới đất. Những người đó ai cũng là cao thủ võ lâm, có người là chưởng môn của một phái lớn ở Thiểm Tây, có người lại là đầu lĩnh của hơn hai mươi sơn trại ven biên ải, lại có người là đại kiếm khách, từng giết hơn một trăm sát thủ trong một đêm. Điểm chung giữa chín người này là một vết thương, một vết thương ở cổ họng, không quá sâu, không quá lớn nhưng đủ để vong mạng. Từ vết thương ấy, máu của bọn họ chảy ra rồi quyện lại thành một vũng máu lớn. Tư Mã Vô Ngân chính là đang đứng trong vũng máu ấy.
Lúc đứng trong vũng máu ấy, hắn có suy nghĩ gì ?
Cái chết. Tư Mã Vô Ngân chỉ nghĩ đến cái chết.
Cái chết lạnh lẽo vô hồn hiển hiện trên những cái xác khô cứng kia. Hắn đoán chắc những cái xác đó khi còn sống đều sợ chết vô cùng. Có điều đã là con người, ai chẳng phải chết, chết sớm hay muộn có gì khác nhau đâu ?
Tại sao họ lại chết ? Phải chăng là vì lưỡi kiếm tàn độc của hắn ?
Không phải. Tư Mã Vô Ngân phủ nhận điều này. Bọn họ chết bởi chính ham muốn của họ, bởi chính vũ khí họ cầm trên tay. Nếu như họ không có ham muốn, không cầm lấy vũ khí xông pha giang hồ, chắc gì hôm nay họ đã nằm ở đây.
“Bọn họ ai cũng từng giết người, cuối cùng hôm nay lại bị kẻ khác giết, âu cũng là một quy luật tuần hoàn bất di bất dịch của giang hồ”.
Một dòng suy nghĩ thoáng hiện ra trong đầu Tư Mã Vô Ngân. Kế đó, hắn chợt nhớ lại lời nói của mình cách đây mười năm, lúc bái sư học kiếm:
- Sư phụ, giết người vốn không phải là việc tốt.
Sư phụ hắn chỉ mỉm cười nói:
- Không phải việc tốt nhưng trong lịch sử nhân loại chẳng phải đầy rẫy những cuộc chiến đẫm máu, người này giết người kia đó sao ? Nói giết người không tốt sao con lại bái ta làm thầy, sao lại muốn trở thành kiếm khách ? Một kiếm khách không thể không giết người. Bản thân con sau này cũng không thể không giết người.
Phải, Tư Mã Vô Ngân đã không thể không giết người, vậy việc gì phải sợ hãi. Hắn từ cười nhạo chính sự yếu ớt của mình lúc nãy.
Một lão nhân râu tóc bạc phơ bất ngờ xuất hiện bên cạnh hắn. Khuôn mặt lão khô héo, tàn úa chẳng có chút sinh khí nào nhưng đôi mắt lão lại rất sáng . Lúc nhìn Tư Mã Vô Ngân, đôi mắt lão tựa như phát ra dương quang, ấm áp vô cùng. Dáng vẻ của lão lại rất nhanh nhẹn, hoạt bát như một đứa trẻ, chẳng hề tương xứng với tuổi tác của lão chút nào.
Bởi thế lão có tên là Dương Đồng.
Dương Đồng đưa mắt ngước nhìn hiện trường rồi nói:
- Thiếu chủ làm tốt lắm. Nếu người sinh sớm hai mươi năm, không chừng hắn đã là võ lâm đệ nhất cao thủ.
Tư Mã Vô Ngân lặng thinh, chẳng thèm để ý tới lời tâng bốc của Dương Đồng. Có điều nét mặt của hắn đã dịu lại, không còn sự run rẩy như trước nữa.
Dương Đồng nói tiếp:
- Nếu như tôi đoán không lầm, chỉ mười năm nữa thôi, chẳng có ai có thể sánh được với thiếu chủ. Với bản lĩnh lúc đó, không chừng phương trượng Thiếu Lâm Tự và chưởng môn phái Võ Đang cũng phải cam bái hạ phong trước kiếm của thiếu chủ.
Tư Mã Vô Ngân cười nhạt:
- Dương lão, đừng tâng bốc ta nữa. Lần này xuất thủ tuy thành công nhưng ta cũng phải trả giá đắt.
Hắn vừa dứt lời thì ngã khụy xuống. Máu tươi từ người hắn phun ra như suối.
Dương Đồng thoáng kinh sợ rồi lao đến. Đôi tay gầy guộc của lão nhanh nhẹn điểm lên các huyệt đạo của Tư Mã Vô Ngân nhằm ngăn máu không chảy ra nữa.
Tư Mã Vô Ngân mặt mày trắng bệch, cơ hồ như không còn một hạt máu. Nhìn qua cũng biết hắn thọ thương rất nặng. Hắn dù sao cùng là con người, cơ thể hắn dù sao cũng làm bằng máu thịt chứ không phải sắt thép, ác đấu một trận thì không tránh khỏi bị thương.
Dương Đồng nhìn chăm chú vào những vết thương trên người Tư Mã Vô Ngân. Đôi mắt sáng như sao của lão khẽ rung lên, ẩn chứa sự xúc động mãnh liệt. Trên người Tư Mã Vô Ngân tổng cộng có mười ba vết thương. Mười ba vết thương đó như mười ba vết dao găm vào người lão vậy.
Lão cắn răng nói:
- Thiếu gia, người thọ thương nặng như vậy sao không nói cho tôi biết ? Kẻ khác bị thương như thế này thì e rằng đã chết rồi.
Tư Mã Vô Ngân thở ra một hơi rồi nói:
- Từ lâu ta đã không còn nghĩ đến chuyện sống nữa rồi
Dương Đồng xốc Tư Mã Vô Ngân dậy. Lão biết hắn là một kẻ vô cùng cứng đầu, cho dù mình có bệnh tật gì cũng không bao giờ hé răng nói với người khác nửa lời. Nếu như máu không chảy ra, e rằng Dương Đồng cũng không biết hắn bị thương nặng tới như vậy.
Sở dĩ lúc nãy Tư Mã Vô Ngân đứng vững được là do ý chí kiên định của hắn. Ý chí của hắn vững như núi, không gì lay chuyển được, không gì ngăn cản nổi.
Ý chí của hắn cho dù không có giới hạn, nhưng cơ thể của hắn thì lại hữu hạn. Rốt cuộc cơ thể Tư Mã Vô Ngân cũng đến lúc không tuân theo ý chí của hắn.
Dương Đồng dịu giọng nói:
- Thiếu chủ, nhỡ người có mệnh hệ gì thì tôi biết ăn nói với phu nhân ra sao ?
Tư Mã Vô Ngân cười thê lương. Hắn cười mà như khóc:
- Bà ta còn nghĩ tới ta sao ? Ta từ lúc lọt lòng đã bị bà ta vứt bỏ rồi. Bà ta căn bản không coi là con của bà ta nữa. Ngươi nói xem, ta phải làm sao ? Ta chỉ muốn bà ấy chú ý đến ta, muốn bà ấy gọi ta một tiếng. Hờ hờ, ngươi coi đó, hôm nay ta mạo hiểm cả mạng sống này cũng chỉ để bà ấy biết con mình đang đâm đầu vào chỗ chết, vậy mà bà ấy chẳng có chút biểu tình gì.
Nói đến đây, hai tay của Tư Mã Vô Ngân nắm chặt lại. Cả một nỗi căm hờn dâng lên trong lòng hắn, nó như móng vuốt không ngừng cào xé trái tim hắn vậy. Cảm giác khổ sở này, chính là thứ mà Tư Mã Vô Ngân muốn quên đi, nhưng hắn không bao giờ được toại nguyện.
Hắn hận mình tại sao lại sinh ra trên cuộc đời này.
Hắn hận mình tại sao lại làm con của một người mẹ vô tâm.
Hắn hận mình không có dũng khí để tự kết liễu.
Bởi thế hắn chỉ biết như con thiêu thân, không ngừng lao vào vòng sinh tử, chỉ mong được sớm giải thoát.
Nhưng lần nào cũng vậy, lúc cận kề cái chết, Tư Mã Vô Ngân đều phát ra một sức mạnh phi thường. Nhờ đó cái mạng ngấp nghé Quỷ Môn Quan của hắn mới được giữ lại, Diêm Vương vì thế mới không phải tiếp một kẻ chán sống như hắn.
Dương Quang bế Tư Mã Vô Ngân lên rồi phóng về phía nam khu rừng.
Tốc độ của lão nhanh kinh hồn, nhanh đến nỗi tay khinh công đệ nhất thiên hạ là Yến Tử Đới Tiểu Tung có nhìn thấy cũng phải lắc đầu lè lưỡi.
Tư Mã Vô Ngân được lão bế đi mà như đang nằm trên mây vậy. Hắn cố sức nói trước khi ngất lịm:
- Dương lão, phiền ngươi cho người chôn những cái xác kia. Bọn họ dù sao cũng là con người.
Dương Đồng khẽ gật đầu. Hình như trên gò má khô héo của lão có hai hàng nước nóng hổi. Lão khẽ nói:
- Thiếu chủ, người cứ yên tâm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile