TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 6 của 6

Chủ đề: [Truyện dài] Số 2: Mai Hoa Cổ Kiếm

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Mưa lớn.

    Từng hạt mưa rơi xuống rồi tụ lại, tạo thành một biển nước bềnh bồng trên mặt đất.

    Trong biển nước ấy, có một người đang bước vội.

    Quần áo người này ướt nhẹp nhưng dưới cơn mưa, nó lại bốc lên một luồng khói.

    Khói mỏng như sương, như thực như ảo.

    Người này đi đến đầu, luồng khói mỏng ấy cũng di động theo, thủy chung không biến mất.

    Lúc người ấy đi qua ngã tư, một cỗ xe ngựa phóng nước đại đã chạy vọt qua trước mặt hắn.

    Cỗ xe làm bằng thứ gỗ thượng hạng, chạm khắc nhiều hoa văn, trông rất tinh xảo.

    Người đánh xe là một thiếu niên ăn mặc rất sang trọng, quần áo được cắt may vô cùng khéo léo đến mức khiến người ta lầm tưởng rằng hắn là một vị vương tôn công tử nào đó.

    Đáng tiếc, hắn không phải là một kẻ giàu sang như vậy. Hắn chỉ là một kẻ đánh xe.

    Một kẻ đánh xe dù có mặc gì đi nữa thì vẫn là một kẻ đánh xe.

    Hắn dù sao cũng là loại người hạ đẳng trong xã hội, chịu sự sai khiến của kẻ khác.

    Nếu hắn còn muốn có cơm ăn áo mặc, còn muốn tồn tại trong xã hội đầy rẫy bất công này, hắn không thể không nghe lời chủ nhân của hắn.

    Chủ nhân là cha mẹ của hắn, là thượng đế của hắn.

    Chủ nhân nói gì, hắn cũng phải tuân theo.

    Nếu chủ nhân của hắn muốn hắn ân phân, hắn chỉ còn nước ăn phân.

    Nếu chủ nhân của hắn muốn hắn tự chặt ngón tay, hắn chỉ còn nước giơ ngọn đao lên mà chém vào ngón tay của mình.

    Bây giờ chủ nhân hắn muốn đi nhanh, hắn không thể không cho ngựa phóng nước đại.
    Những con ngựa được hắn điều khiển lao nhanh như chớp. Chúng toàn là những con hãn huyết bảo mã, lại được trang bị những thứ rất xa hoa lộng lẫy. Yên ngựa bằng vàng, móng ngựa cũng bằng vàng nốt. Bởi vậy lúc chúng chạy nước đại, thanh âm như chuông đồng vang lên một cách rộn rã. Cùng với đó là những bọt nước bắn tung tóe.

    Người kia đương nhiên cũng bị dính những bọt nước này.

    Dù sao người hắn cũng ướt hết rồi, dính thêm chút nước thì cũng chẳng khác mấy.

    Có điều, một kẻ bị nước bắn vào sẽ không bao giờ thấy dễ chịu. Kẻ đó nhất định sẽ nổi nóng, không chừng hắn còn động khẩu, động thủ nữa. Nhưng người này thì hoàn toàn khác. Hắn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ sải bước tiến về phía trước.

    Hướng mà hắn đang đi, hình như cùng hướng với chiếc xe ngựa.

    Cả hai đều muốn đến tòa tiểu lâu ở phía trước.

    Một tòa tiểu lâu trang hoàng rất nguy nga tráng lệ. Trước cửa tiểu lâu là một tấm bảng ghi rõ ba chữ “Tỏa Hương Lâu”.

    Cỗ xe ngựa chạy đến trước cửa Tỏa Hương Lâu thì dừng lại. Một nam nhân dáng người nho nhã, mặc áo gấm màu đỏ từ từ bước ra khỏi cỗ xe.

    Gã thiếu niên vội cầm chiếc ô che mưa cho chủ nhân của mình.

    Chiếc ô rất rộng, cơ hồ có thể che cho ba người. Thế nhưng nó lúc này chỉ che cho nam nhân nho nhã kia, còn gã thiếu niên đánh xe thì ướt như chuột lột.

    Chủ nhân của gã đánh xe rốt cuộc là nhân vật nào vậy ?

    Nếu như người ta nhìn vào cách ăn mặc của hắn, họ sẽ cho hắn là một thư sinh con nhà thế tộc. Tuy nhiên nếu họ nhìn vào đôi bàn tay cứng như thép nguội cùng với bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng của hắn, họ sẽ biết mình lầm.

    Hắn là một tay võ lâm cao thủ chân chính.

    Hắn là Trác Huyền, cao thủ khét tiếng của Huyết Vũ Lâu, bản lĩnh không kém Thiên Ma Hỏa là bao. Thậm chí có người còn cho rằng võ công của Trác Huyền còn cao hơn cả Thiên Ma Hỏa, chính Trác Huyền mới xứng là đệ nhất sát thủ của Huyết Vũ Lâu.

    Dù sao nhân sĩ võ lâm cũng chưa bao giờ chiêm ngưỡng cuộc so tài giữa hai người này nên không biết ai hơn ai. Nhưng người của Huyết Vũ lâu thì biết rất rõ.

    Cách đây ba năm, Trác Huyền và Thiên Ma Hỏa cùng nhau nhận một nhiệm vụ. Cả hai được lệnh phải lấy đầu của thái sư đương triều là Sái Kinh.

    Sái Kinh là một tay cáo già. Dưới trướng hắn có vô số cao thủ như Thần Thương Ngô Vạn Lý, Khoái Tiễn Trích Diệp Tử hay Cửu Chưởng Bạt Sơn Ôn Bảo Bảo. Bên cạnh đó, Sái Kinh còn được bảo vệ bởi hơn một ngàn tinh binh. Hành thích hắn là một chuyện vô cùng khó.

    Nhưng đôi khi vẫn có ngoại lệ.

    Ngoại lệ ở đây chính là Trác Huyền.

    Thiên Ma Hỏa đột nhập vào phủ thái sư, định một mình giết chết Sái Kinh. Nhưng người mà Thiên Ma Hỏa giết được chỉ là một thế thân của Sái Kinh mà thôi.

    Sái Kinh chân chính đã chạy khỏi phủ thái sư từ ba hôm trước. Hắn cải trang làm một gia nô rồi trốn trong ổ của một bọn cường đạo ở núi Trường Bạch.

    Hang ổ của cường đạo là một nơi cực kì nguy hiểm, không phải là một nơi ẩn thân tốt. Nhưng Sái Kinh cho rằng nơi nào càng nguy hiểm thì nơi đó lại cực kì an toàn. Hơn nữa đám cường đạo kia thực chất là tay sai của hắn, luôn phụng mệnh hắn làm những chuyện mờ ám. Hắn ở trong hang ổ của bọ chúng còn an toàn gấp vạn lần ở trong phủ thái sư.

    Sái Kinh trăm tính ngàn toán nhưng vẫn tính sai một nước cờ.

    Hắn chỉ tính được người truy sát hắn là Thiên Ma Hỏa chứ không biết tới Trác Huyền.

    Trác Huyền cho rằng trên đời này không có nơi nào an toàn tuyệt đối cả. Hang ổ cường đạo trên núi Thái Bạch, Trác Huyền đã biết từ lâu. Bởi thế hắn ung dung đợi Sái Kinh lọt vào cái ổ này rồi ra tay hành sự.

    Vào cái ngày Thiên Ma Hỏa đương chém giết trong phủ thái sư, đầu của Sái Kinh đã được mang về Huyết Vũ Lâu. Từ đó thanh danh của Trác Huyền trong đám sát thủ cao vòi vọi, vượt trội so với Thiên Ma Hỏa. Nhưng Trác Huyền không vì thế mà tự phụ, hắn vẫn tỏ ra tôn trọng Thiên Ma Hỏa, tự nhận mình kém hơn Thiên Ma Hỏa rất nhiều.

    Lần này Trác Huyền tới Tỏa Hương Lâu chỉ để thư giãn. Ở đó có trà ngon, có đàn bà đẹp, có trò vui mắt, có thể thỏa mãn ham muốn của hắn.

    Trà ngon ở đây chính là Tây Hồ Long Tỉnh, loại trà đứng đầu thiên hạ.

    Với hắn, việc thưởng thức trà Long Tỉnh có hai ý nghĩa.

    Hắn uống trà Long Tỉnh là để tận hưởng mùi vị của thứ trà đệ nhất thiên hạ này. Mùi thơm dịu, đậm đà của nước trà có thể khiến hắn quên đi những phiền não trong đầu.

    Bên cạnh đó, Trác Huyền coi việc uống trà Long Tỉnh như một việc làm thể hiện địa vị và tiền bạc của hắn. Số người đến Tỏa Hương Lâu uống trà chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi vì giá của trà Long Tỉnh cực kì đắt. Nhưng dù đắt đến đâu thì Trác Huyền vẫn uống cho bằng được. Khi hắn cầm chén trà Long Tỉnh trên tay, vô số cặp mắt ngưỡng mộ dán chặt vào hắn. Thứ cảm giác được người ta ngưỡng mộ, hình như còn gây khoái cảm hơn mùi vị tuyệt vời của trà Long Tỉnh.

    Người ta ngưỡng mộ hắn, không chỉ vì hắn đang uống chén trà Long Tỉnh thứ ba, mà còn vì nữ nhân trong vòng tay hắn.

    Đó là một nữ nhân có cặp mắt cực kì diễm lệ. Nàng có mái tóc đen tuyền, bộ ngực săn chắc. Eo lưng của nàng thon, cặp đùi của nàng trắng toát, mềm mại.

    Nàng đích thực là nữ nhân có vẻ đẹp khuynh thành.

    Nàng đích thực là nữ nhân mà mọi người đàn ông đều mơ ước.

    Bây giờ, nàng nằm gọn trong tay Trác Huyền, nở nụ cười như mặt trời tỏa nắng với hắn.

    Nụ cười của Tử Lan đích thực có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nào. Nhưng nàng rất ít khi cười.

    Tử Lan chỉ cười khi được hầu hạ một đại nhân vật mà thôi.

    Trong con mắt của nàng Trác Huyền chính là một đại nhân vật.

    Dung mạo của hắn anh tuấn. Tiền bạc của hắn nhiều như nước, tiêu không bao giờ hết. Võ công và trí tuệ của hắn hơn hẳn người bình thường rất nhiều, có thể đảm đương những việc lớn trong thiên hạ.

    Trác Huyền đích thực là mộng tưởng của nhiều người phụ nữ.

    Được nằm trong vòng tay của một người như thế, nữ nhân nào cũng cam tâm tình nguyện.

    Với Trác Huyền, được Tử Lan hầu hạ cũng là một việc thể hiện giá trị bản thân của hắn. Trên đời này, đâu có nhiều người được đệ nhất danh kỹ của Giang Nam chiếu cố như hắn.

    Trà ngon, lại có mĩ nhân ở bên cạnh, đây chính là việc hưởng thụ cao nhất của một kẻ sành sỏi như Trác Huyền.

    - Hình như chàng đang rất cao hứng ?

    Tử Lan nhoẻn miệng cười nói.

    Trác Huyền cọ mũi vào má nàng rồi đáp lại:

    - Lúc ở bên nàng, ta luôn luôn cao hứng.

    Tử Lan rót trà rồi đưa cho hắn. Nàng nói tiếp:
    - Nhưng hôm nay hình như chàng cao hứng hơn mọi khi. Nếu thiếp đoán không lầm thì chàng đang đắc ý vì một chuyện nào đó.

    Trác Huyền đón lấy chén trà rồi nhìn Tử Lan một cách trìu mến. Hắn nhẹ nhàng nói:
    - Ta đang xem lại kế hoạch mà mình đã triển khai nên có phần cao hứng.

    Tử Lân thốt lên một tiếng “a” rồi nói:

    - Kế hoạch của chàng chắc chắn phải rất tỉ mỉ và vô vô cùng hoàn mĩ. Chàng có thể kể cho thiếp nghe không ?

    Trác Huyền coi Tử Lan là tri kỉ của mình. Mỗi lần đến Tỏa Hương Lâu, hắn đều kể những việc làm tâm đắc của mình trước mặt nàng. Mỗi lần Tử Lan nghe được những lời của hắn, nàng đều tin sái cổ rồi thán phục hắn như một vĩ nhân, một vị thánh. Trác Huyền cũng thích cái cách nàng tán dương hắn, thế nên hắn mặc sức hoa ngôn xảo ngữ trước mặt nàng.

    - Lần này ta đã bày một kế hoạch để loại bỏ một người.

    - Kẻ đó là ai vậy ?


    Trác Huyền nghiêm nghị nói:
    - Là một kẻ không dễ đối phó. Một kẻ không có tên tuổi trên võ lâm.

    Những kẻ có tên tuổi trên võ lâm, Trác Huyền đều có phương pháp đối phó bởi hắn biết mọi thông tin về họ.

    Những kẻ không có tên tuổi, dường như khó đối phó hơn nhiều. Bởi vì Trác Huyền không có chút thông tin nào về những kẻ đó.

    Tử Lan hỏi:
    - Hình dáng của hắn ta như thế nào ?

    Hắn nói tiếp:
    - Hắn là một kiếm khách trẻ tuổi, mặc áo bằng vải thô, chân đi giày cỏ, mang một thanh kiếm gỗ.


    - Hắn ta từ đâu đến ?


    - Ta không biết.


    - Võ công mà hắn sử dụng là gì ?


    - Ta không biết.

    Tử Lan ngạc nhiên nói:
    - Lạ chưa ? Trước khi hành sự, chàng đều điều tra rất kĩ. Vậy mà hôm nay chàng đã hai lần nói không biết về hắn ta.

    Đôi mắt của Trác Huyền như phát ra ánh sáng lấp lánh, thứ ánh sáng khiến cho Tử Lan phải e sợ.
    - Bởi vì hắn vốn không phải là nhân vật trong võ lâm, hắn ta cứ như trên trời rơi xuống vậy.

    Tử Lan nói:
    - Hắn mặc áo vải thô, chân đi giày cỏ. Từ những điểm đó có thể thấy hắn không phải kẻ có tiền.

    Trác Huyền cười nói:
    - Vậy thì nàng nhầm rồi.

    Tử Lan ngạc nhiên nói:
    - Vì sao vậy ?

    - Hắn ở trong một quán trọ đắt tiền, mỗi bữa uống ba bình Trúc Diệp Thanh thượng hạng, ăn toàn là sơn hào hải vị. Trong ba ngày ở trọ, tồng cộng hắn đã tiêu hết gần hai trăm lạng. Nàng xem, hắn có phải là một kẻ ít tiền không.


    Tử Lan cắn môi nói:
    - Hắn chắc chắn là một kẻ quái đản.

    Trác Huyền cười nói:

    - Lần này thì nàng nói đúng rồi. Hắn ta bỏ ra hơn một trăm lạng để mua một cỗ xe ngựa sang trọng nhưng lại không thuê một gã đánh xe. Tự mình hắn lại đi đánh xe.

    Tử Lan suýt nữa thì bật cười. Nàng nói:
    - Hắn có tiền mua xem ngựa sang trọng sao lại không thuê người đánh xe ?

    Trác Huyền cười nói:
    - Bởi vì hắn cao hứng.

    O0O

    Người mà Trác Huyền nhắc tới đúng là đang rất cao hứng.

    Nhưng hình như bầu trời lại không cao hứng như chàng.

    Bầu trời âm u như chốn địa phủ. Sấm sét nổi lên rất dữ dội, tựa như cơn thịnh nộ của một vị hung thần đương hồi bộc phát. Tuy nhiên bầu trời lại chẳng có lấy một hạt mưa nào. Sự bất thường này khiến chàng phải thốt lên:

    - Thời tiết mới kì lạ làm sao!

    Vương Trọng nhìn hắn rồi cười nói:

    - Chú không phải cũng là một kẻ rất kì lạ đó sao ?

    Chàng đáp lại:

    -Tôi kì lạ ở điểm nào ?

    Vương Trọng thở ra rồi nói:

    - Chú vốn có thể lợi dụng tình thế để bức ta giao thiếp mời của Dục Thúy Sơn Trang ra. Thế nhưng chú lại chọn cách khác. Chú đợi ta bình phục lại rồi mới thách đấu ta để lấy thiếp mời. Như vậy chẳng phải kì lạ lắm sao ?

    Chàng vuốt chóp mũi rồi nói:

    - Tôi bình sinh rất muốn làm chuyện kì lạ. Chuyện càng kì lạ, tôi càng phải làm đến nơi đến chốn.

    Vương Trọng cười:

    - Chú có kì lạ đến đâu thì cũng phải có một cái tên chứ ? Từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa biết cao danh quý tánh của chú.

    Chàng cười nói:

    -Tôi sinh ra khi trời đang mưa lớn, thế nên mẹ mới đặt tên cho tôi là Vũ. Cao Văn Vũ.

    Rồi chàng ngâm một bài thơ.

    Tịch mịch u trái lý,
    Chung tiêu thính vũ thanh.
    Tiêu hao kinh khách chẩm!
    Điểm trích sổ tàn canh.
    Cách trúc khao song mật,
    Hoà chung nhập mộng thanh.
    Ngâm dư hồn bất mị,
    Đoạn tục đáo thiên minh.
    (Phòng tối u tĩnh mịch
    Đêm trường lắng mưa rơi
    Nhẹ nhàng lay gối khách
    Giọt nối giọt canh dài
    Cửa ngoài tre sột soạt
    Nhập mộng chuông khua hoài
    Thơ ngâm rồi khó ngủ
    Dứt nối đến trời mai.)

    Vương Trọng cười nói:
    - Hay lắm, về đến Vương gia thôn, ta nhất định sẽ mời chú uống rượu.

    Cao Văn Vũ nghe đến rượu là sáng mắt lên. Chàng hỏi:
    - Rượu ở chỗ anh có ngon bằng mấy bình Trúc Diệp Thanh mà chúng ta uống hôm qua không ?

    Vương Trọng nói:

    - Còn ngon hơn ấy chứ. Mấy bình Trúc Diệp Thanh mà chúng ta uống hôm qua bất quá chỉ ủ được hơn mười năm. Rượu ở Vương gia thôn là Nữ Nhi Hồng ủ hơn ba mươi năm, mùi vị khác hẳn.

    Cao Văn Vũ nói:
    - Nhất định tôi phải tới Vương gia thôn uống cho thỏa thích mới được. Con sâu rượu trong bụng tôi đang cồn cào rồi.

    Cao Văn Vũ vừa nói tới câu đó thì mặt đường rung chuyển. Một bóng đen từ dưới đất phóng lên.

    Nếu nhìn kĩ lại thì sẽ thấy cái bóng đen ấy là một nam nhân cường tráng, tay cầm một cây thiết phủ.

    Cây thiết phủ đó giáng một đòn vào chiếc xe ngựa.

    Một đòn quá nhanh, quá mạnh khiến cả Cao Văn Vũ và Vương Trọng đều giật mình.

    Con tuấn mã bị thân làm hai mảnh, máu tươi bắn ra tứ phía, nhuộm đỏ cả một góc đường.

    Chiếc xe như một gốc cây bị đốn, đổ ập xuống mặt đường.

    Còn người thì sao ?

    Cao Văn Vũ và Vương Trọng đã kịp thời phóng ra khỏi xe.

    Nhưng khi thân hình của họ còn đang ở trên không, vô số ám khí từ hai bên đường đã bắn tới như mưa.

    Nếu nhìn kĩ một chút, trong số những ám khí phóng ra có những loại đã thành danh trên giang hồ như Quan Âm Thiên Thủ Kim Châm, Phi Tinh Dẫn Nguyệt Đao, Bộc Lôi Thần Tiễn. Chỉ một trong số chúng cũng có thể cướp đi tính mạng của cao thủ nhất lưu. Bây giờ chúng lại được phóng ra cùng một lúc, cơ hội sống sốt càng mong manh hơn.

    Nhưng với Cao Văn Vũ, chỉ một chút cơ may cũng đủ cho chàng làm nên chuyện.

    Đôi tay chàng nắm chắc mộc kiếm, thân hình chàng giữa không trung đột nhiên di chuyển theo những phương vị mà không ai có thể ngờ tới.

    “Xoẹt, xoẹt”, chỉ thấy mộc kiếm như một con thần long bay giữa trời, nuốt hết ám khí bắn tới. Sau đó, con thần long này còn phóng trả lại.

    “Á!”.

    Trong tàng cây hai bên đường lập tức có tiếng kêu la thảm thiết. Hình như còn có mùi máu tanh nữa.

    Ám khí vừa dứt thì đột nhiên những cây to bên đường bay về phía Cao Văn Vũ và Vương Trọng. Chúng nhanh chóng chia cắt hai người.

    Cao Văn Vũ vội búng người lên một cái. Thân hình chàng lập tức vượt qua những cây to đang bay tới.

    Nhưng chính lúc đó, chàng phát hiện ra có một kẻ còn nhảy cao hơn cả chàng.

    Kẻ đó thân ảnh như quỷ mị, nhưng đôi chân thì rắn chắc như cổ thụ. Chớp mắt, đôi chân đó đã đá về phía chàng tổng cộng chín phát. Cước chiêu mạnh như vũ bão, khiến Cao Văn Vũ buộc phải tránh né.

    “Phựt”, Cao Văn Vũ chợt thấy ngực áo của mình bị rách. Tác giả của những vết rách này chính là kẻ có thân ảnh quỷ mị kia. Cước chiêu của hắn tuy đơn giản nhưng ẩn chứa uy lực hùng hậu, trong cương có nhu. Cao Văn Vũ suy đoán địch nhân ít nhất cũng phải tu luyện gần hai mươi năm thì mới đạt đến trình độ như vậy.


    Khi chàng còn đang nghĩ về võ công của địch thủ thì Vương Trọng ở phía sau hét lên một tiếng.

    Cao Văn Vũ vội phóng sang, nhưng khi chàng tới nơi thì Vương Trọng đã biến mất.

    Hắn bị trọng thương, không thể di chuyển nhanh như vậy được.

    Trong lúc Cao Văn Vũ bị tập kích, một sợi dây thừng đã cuốn lấy thân hình của Vương Trọng rồi kéo tuột về phía sau. Đến khí Cao Văn Vũ phát giác ra thì Vương Trọng chỉ còn là một dấu chấm nhỏ nơi cuối trời.

    Nhìn cảnh người bạn đồng hành của mình bị bắt ngay trước mặt mình, Cao Văn Vũ trong lòng thầm hổ thẹn. Chàng thấy sống mũi của mình cay cay.

    Rõ ràng là địch thủ đã có chuẩn bị từ trước.

    Xe ngựa bị phá, ám khí phóng ra, kẻ có cước chiêu mạnh mẽ tấn công chàng, dây thừng cuốn lấy Vương Trọng, những việc đó diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng thực hiện vô cùng chính xác. Phối hợp ăn ý đến mức đó, trong giang hồ quả thực không có mấy người. Còn trong Huyết Vũ Lâu thì có một nhóm sát thủ như vậy.

    Là Huyết Vũ Thiên Trì.

    0O0

    Trong Tỏa Hương Lâu, Trác Huyền vẫn đang thưởng thức trà Long Tỉnh.
    - Bây giờ có lẽ đã đắc thủ rồi.

    Tử Lan nói:
    - Chàng có vẻ rất chắc chắn.

    Trác Huyền nói một cách đầy tự tin:
    - Vì lần này đích thân Huyết Vũ Thiên Trì ra tay.

    Tử Lan hỏi:
    - Huyết Vũ Thiên Trì là ai ?

    Trác Huyền mỉm cười nói:
    - Huyết Vũ Thiên Trì là một nhóm sát thủ dưới trướng của ta gồm có bốn người Hắc Hổ, Thiết Báo, Đại Hùng, Huyền Xà.

    Hắn nhấp chén trà rồi nói tiếp:
    - Điểm mạnh của Huyết Vũ Thiên Trì không phải ở võ công mà là ở sự phối hợp nhuần nhuyễn. Chính điều này đã khiến nhiều hào thủ trong giang hồ chết trong tay của họ. Lần này Hắc Hổ là kẻ ra tay đầu tiên, hắn chặn xe ngựa lại. Kế đó khi địch thủ phóng ra khỏi xe, Huyền Xà sẽ phóng ám khí. Sau đó, Đại Hùng dùng cước lực đá bay những gốc cây bên đường để chia cắt Vương Trọng và gã kiếm khách trẻ tuổi. Phần việc còn lại là của Thiết Báo. Hắn có nhiệm vụ tóm Vương Trọng.

    Tử Lan hỏi tiếp:
    - Vậy còn gã kiếm khách trẻ tuổi ?

    Trác Huyền lãnh đạm nói:
    - Hắc Hổ, Đại Hùng và Huyền Xà sẽ chăm sóc hắn. Ta tin với bản lĩnh của ba người đó, gã kiếm khách trẻ tuổi kia tất vong mạng.

    Nói xong Trác Huyền nở một nụ cười tự mãn.

    Tử Lan nhìn Trác Huyền cười liền nghĩ rằng người đàn ông trước mặt nàng đúng là một kẻ đầy mưu lược, trong thiên hạ này không có chuyện gì là hắn không là được.

    Chỉ tiếc hắn dù sao cũng là một con người.

    Đã là con người thì không thể thập toàn thập mĩ được.

    Kế hoạch của hắn do vậy cũng không phải không có kẽ hở.

    0O0
    Ba người Hắc Hổ, Đại Hùng và Huyền Xà đối phó với Cao Văn Vũ. Nhưng bây giờ chỉ có hai người mà thôi. Huyền Xà sớm đã gục ngã bởi chính ám khí của mình.

    Ám khí của hắn phóng ra về phía Cao Văn Vũ nhưng rốt cuộc chúng lại phóng ngược trở lại vào người gã.

    Ám khí của Huyền Xà toàn là loại nguy hiểm, chỉ cần chạm vào da thịt cũng có thể mất mạng. Bởi vậy, thân thể của hắn hiện tại cứng đơ, lạnh lẽo, không còn chút sinh khí nào.

    Trên khuôn mặt hắn còn mang theo một sự nghi vấn, một nghi vấn không sao lí giải nổi.

    Huyền Xà không hiểu tại sao ám khí lại bắn ngược lại vào hắn.

    Hắn cho rằng ám khí một khi đã phóng đi là không bao giờ có thể bay ngược trở lại. Nhưng Cao Văn Vũ đã khiến toàn bộ số ám khí đó găm vào người hắn.

    Họ Cao rốt cuộc đã sử dụng thủ pháp gì ?

    Huyền Xà căn bản không có cơ hội để lí giải nghi vấn ấy.

    Nhưng Hắc Hổ và Đại Hùng thì vẫn còn cơ hội. Ít ra hai người này vẫn chưa chết.

    Hắc Hổ nhìn về tàng cây chỗ Huyền Xà ẩn nấp với sự kích động lớn. Người huynh đệ của hắn chỉ mới lúc nãy thôi vẫn còn phóng ám khí vù vù, vậy mà bây giờ đã trở thành một xác chết. Đây chính là kết cục của những kẻ sát thủ như bọn hắn.

    Hoặc là giết người ta.

    Hoặc là bị người ta giết.

    Hắc Hổ thở một hơi dài rồi cầm chắc cây thiết phủ. Cây thiết phủ nặng hơn hai trăm cân giờ cũng như chủ nhân của nó, chuẩn bị lao vào một trận sống chết.

    Gương mặt của Đại Hùng thì hơi tái lại. Hắn không ngờ Cao Văn Vũ có thể né được Cửu cước liên hoàn của hắn.

    Mười năm nay Đại Hùng tập đi tập lại Cửu cước liên hoàn không biết đến bao nhiều lần, độ thành thục đã đạt đến cảnh giới vô khuyết rồi. Một khi xuát ra Cửu cước liên hoàn là chắc chắn thành công, đá nát ngực đối thủ. Vậy mà Cao Văn Vũ vẫn toàn mạng trước Cửu cước liên hoàn của hắn. Điều này chẳng khác nào một nỗi ô nhục với Đại Hùng.

    Cao Văn Vũ bây giờ đang nóng lóng như bị lửa đốt.

    Chàng đang lo cho tính mạng của Vương Trọng nên đã đuổi theo Thiết Báo. Thế nhưng Đại Hùng và Hắc Hổ như âm hồn bất tán, đã chặn chàng lại.

    Cao Văn Vủ hiêu rằng nếu chàng không sớm giải quyết hai kẻ này, chàng sẽ không kịp cứu Vương Trọng.

    Ánh mắt đầy nộ khí của chàng quét qua Hắc Hồ rồi nhìn chằm chằm vào Đại Hùng. Chàng bình sinh không muốn giết người. Từ lúc xuất đạo tới giờ, cũng chưa từng có ai bỏ mạng dưới mộc kiếm của chàng. Huyền Xà lúc nãy là chết bởi chính ám khí của gã chứ không phải do kiếm của họ Cao.

    Nhưng bây giờ, rất có thể Cao Văn Vũ sẽ phải đại khai sát giới.

    Bởi vì hai kẻ đứng trước mặt chàng đều là bọn sát thủ tàn nhẫn, chuyên đi hại người. Nếu để bọn chúng sống, sẽ còn có nhiều người bị hại.

    Nhưng trong thâm tâm chàng lại có một giọng nói khác vang lên.

    - Giết người không phải là cách giải quyết tốt nhất.

    - Giết người chính là phương pháp hạ đẳng nhất.

    Giọng nói đó, Cao Văn Vũ đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Khi còn luyện kiếm trên ngọn Yên Tử, sư phụ chàng luôn căn dặn điều đó.

    - Một kiếm khách chân chính không bao giờ giải quyết vấn đề bằng chuyện chém giết. Nếu như chỉ biết chém giết thì kiếm khách cũng không khác gì gã đồ tể trong lò mổ lợn hay gã đao phủ trên pháp trường.

    Cao Văn Vũ lúc ấy hỏi lại:
    - Vậy kiếm khách chân chính giải quyết vấn đề như thế nào ?

    Sư phụ chàng điềm đạm nói:
    - Phương pháp giải quyết phải tự do họ nghĩ ra. Không ai có thể thay họ đưa ra đáp án. Nhưng ta có thể khẳng định, đáp án của kiếm khách chân chính không phải là giết người.
    -
    Hôm nay, Cao Văn Vũ sẽ đưa ra đáp án.

    Hắc Hổ và Đại Hùng không ai bảo ai, cả hai đều sáp lại, tung ra đòn sát thủ.

    Thiết phủ xé gió bổ xuống, có thể đoạn thạch phân kim.

    Song cước đá tới, thế như dời non lấp bể.

    Thắng bại sẽ chỉ được quyết định trong tích tắc.

    Lúc ấy Cao Văn Vũ vung thanh mộc kiếm của mình lên. Thanh kiếm màu đen lao đi với một tốc độ kinh người. Nhanh đến độ nó như hòa tan vào không khí, biến mất vậy.

    Khi thanh mộc kiếm biến mất, cũng là lúc Hắc Hổ và Đại Hùng thấy tứ chi tê dại, không tài nào cử động được. Họ thấy đôi mắt của mình chợt nhạt nhòa, không thể thấy bất cứ gì nữa.

    Một cảm giác khủng bố len lỏi vào trong tâm trí của họ.

    Trong sát na ấy, cả hai đều cảm thấy dưới lưỡi kiếm màu đen xì của Cao Văn Vũ, sinh mạng của bọn họ đã không còn thuộc về bọn họ nữa.

    Sinh mạng họ như ngọn đèn trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

    Bây giờ, cả hai đều thấy mình đã “tắt” thực sự.

    Thân hình của Hắc Hổ và Đại Hùng đổ gục xuống, không còn đứng dậy được nữa. Thiết chùy của Hắc Hổ văng về phía sau, cắm phập xuống mặt đường. Đôi chân của Đại Hùng mất đi cảm giác, hầu như không thể cử động được.

    Cả hai bất lực đưa mắt nhìn đối thủ. Họ biết nếu như Cao Văn Vũ bồi thêm một chiêu nữa, tính mạng của bọn họ coi như đã nằm chắc trong tay tử thần.

    Thế nhưng, Cao Văn Vũ lại không ra tay. Chàng chỉ liếc qua địch thủ rồi phóng đi theo hướng mà Thiết Báo chạy lúc nãy. Hình bóng chàng phút chốc đã tan biến trong cát bụi.

    Hắc Hổ và Đại Hùng vẫn nằm trên mặt đất. Cả hai đều ngạc nhiên trước hành vi của Cao Văn Vũ.


    Đại Hùng nói:
    - Tại sao hắn không hạ thủ ?

    Hắc Hổ thở dài nói:
    - Chỉ cần hắn ta đánh thêm một chiêu nữa thôi... Rốt cuộc tại sao hắn không ra tay ?

    Hai người cứ thế nằm nửa ngày trời, chung quy vẫn không thể lí giải nổi hành vi của Cao Văn Vũ, không thể hiểu được suy nghĩ của chàng.

    Hiểu được suy nghĩ của người khác, vốn không phải là chuyện dễ. Huống chi đây lại là suy nghĩ của một kẻ như Cao Văn Vũ.
    Sở dĩ chàng không ra tay là bởi chàng coi trọng sinh mạng, sinh mạng của bản thân và sinh mạng của kẻ khác.

    Cao Văn Vũ coi sinh mạng là thứ đáng quý, là món quà mà ông trờ đã ban tặng cho mỗi người. Chàng cho rằng không ai có quyền cướp đi sinh mạng của người khác, dù với bất cứ lí do gì.

    Nếu như có người biết được suy nghĩ ấy của Cao Văn Vũ, nhất định họ sẽ cười chê chàng là ngu xuẩn. Bởi vì đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, là nơi mà kẻ mạnh xưng hùng xưng bá, chà đạp lên kẻ yếu. Nếu như không đi giết người, tất sẽ bị người quay lại giết.


    Tư tưởng ấy cứ thể tồn tại trong đầu óc con người, cứ thế kéo dài từ thời kì này sang thời kì khác, thủy chung không thay đổi.

    Nhưng trên đời này không có thứ gì là bất biến cả. Tư tưởng con người lại càng không. Rồi sẽ có một ngày, suy nghĩ của Cao Văn Vũ sẽ được chấp nhận. Rồi sẽ có một ngày, con người không còn tàn sát lẫn nhau nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Biển Truyện,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status