TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 13

Chủ đề: [Truyện Dài] Số 4: Cánh Cửa Đã Mở

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định [Truyện Dài] Số 4: Cánh Cửa Đã Mở

    Đây là tác phẩm hư cấu, hoàn toàn không có liên quan gì đến thực tế. Mọi sự giống nhau về tình tiết, tên nhân vật, địa điểm, tên tổ chức đoàn thể ... đều là trùng hợp, không phải là chủ ý của người viết. Tác giả hoàn toàn không chịu trách nhiệm.

    CÁNH CỬA ĐÃ MỞ

    Thể loại: Kỳ ảo, hành động, khoa học viễn tưởng, tận thế.

    Tình trạng: Đang viết

    Rating:

    [PG-13] Parents Strongly Cautioned: Trẻ con trên 13 tuổi đọc được có sự hướng dẫn của cha mẹ.
    [T] Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi. Có thể có các cảnh bạo lực. Có thể dùng từ ngữ nặng nề trong một chừng mực vừa phải. Có thể có các cảnh người lớn được nói tới hoặc miêu tả một cách hàm ẩn.

    Warnings:
    Tác phẩm có đề cập đến cảnh bạo lực (giết zombie hàng loạt, có sử dụng súng ống và các loại vũ khí lạnh), có những tình tiết khó hiểu (nói đến hồn ma, quái vật, hệ thống phép thuật, các thế giới song song, các học thuyết khoa học chưa được kiểm chứng) và các vấn đề liên quan đến người lớn.

    Người đọc cần cân nhắc trước khi xem

    Summary

    Năm 2012, đaị dịch chết chóc đột nhiên xuất hiện tại thành phố Hồ Chí Minh. Những kẻ mắc bệnh sẽ mất hết lý trí, lao vào cắn xé nhau và ăn thịt người. Cuối cùng, họ biến thành những thây ma không bao giờ chết, đi lây lan thứ virus Z nguy hiểm kia cho đồng loại. Cánh cửa ngày tận thế đã mở ra, và bạn hãy thưởng thức hành trình đi đến địa ngục.

    “... Xã hội này được hình thành trên hàng loạt những nỗ lực của loài người. Vì vậy, muốn tồn tại bạn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Thế giới không cần những người đã chết.” 




    CÁNH CỬA ĐÃ MỞ





    Con người đã có được món quà thần thánh của mình, ngọn lửa. Họ dùng nó thắp sáng trong đêm, xua tan bóng tối. Họ dùng nó rèn luyện vũ khí, thiêu cháy kẻ thù. Con người với thứ sức mạnh mới cho rằng mình có thể sánh ngang với các vị thần. Họ tách khỏi muôn loài trong thế gian, họ muốn làm chủ tự nhiên và chống lại ý chỉ của thượng đế. Giết chóc không phải bởi thực phẩm mà vì giải trí, phá hoại chỉ để thoả mãn lòng tham không đáy của cá nhân.

    Đã đến lúc sự ngạo mạn đó nên bị trừng phạt. Sứ giả của thần mang đến cho người phụ nữ đẹp nhất thế gian một món quà.

    “Không bao giờ được mở nó ra, hỡi Pandora!” Vị sứ giả dặn dò.

    Nhưng nàng là người phụ nữ được tạo ra bởi các vị thần. Pandora xinh đẹp, quyến rũ, tò mò, ích kỷ ... như những kẻ đã tạo ra nàng. Cuộc sống nơi địa đàng vẫn không thể làm Pandora hài lòng khi nhìn về chiếc hộp im ỉm đóng kín kia. Vàng bạc trên thế gian đâu hấp dẫn bằng một bí mật chưa khai phá. Đồ ăn có ngon hơn vẫn không làm nàng quên tò mò. Giường êm nệm ấm chẳng thể dỗ yên con người đầy bức rức.

    Ngày cuối cùng, Pandora đã mở toang chiếc hộp bí ẩn. Và tất cả những điều xấu xa nhất đã thoát ra, gieo rắc tai hoạ cho con người. Ma quỷ, ốm đau, dịch bệnh, cực khổ, phiền muộn, hận thù, đố kỵ ... Loài người đã nhận được những món quà xứng đáng với họ, nỗi kinh hoàng.

    Thế giới bốc cháy bởi ngọn lửa đánh cắp từ những vị thần. Mặt đất khô nẻ, quằn quại đầy đau khổ. Những cánh đồng bạt ngàn chỉ còn lại tàn tro xám xịt. Rừng bị biến thành than, và các dòng sông chỉ có máu tươi. Khắp nơi toàn là cảnh hoang tàn đổ nát. Những bộ xương khô, trắng hếu chất chồng tạo thành biểu tích cho loài người. Không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng la hét của những linh hồn bị đày đoạ.

    Ngày chiếc hộp Pandora mở ra cũng là lúc địa ngục xuất hiện. Hành trình của loài người chính là đi đến điểm tận thế này.

    Thành Nhân đứng giữa thế giới đỏ rực, chết chóc, tan hoang. Tiếng la hét rít lên chói lói, khiến lỗ tai anh đau nhức kinh khủng. Xung quanh là những bóng đen vật vờ lang thang vô định. Từ bầu trời, cơn mưa muội tro chầm chậm rơi xuống không ngừng. Thành Nhân bịt lấy hai tai, cả người sụp xuống đau đớn. Thân thể anh nóng rực, muốn vỡ tung ra vì những phiền muộn chất chứa bên trong. Thành Nhân cúi đầu, nhìn thấy những dòng nước đen như nhớt rỉ ra từ cơ thể mình.

    Sự thối nát của con người xuất phát từ bên trong chứ không phải ở vẻ ngoài hào nhoáng. Đau khổ của họ đến từ những điều xấu xa, ích kỷ, chứ không phải ở một linh hồn lương thiện. Khi tâm trí bị dặt vặt, cắn rứt không yên thì sự mục rữa bắt đầu. Lúc họ phát hiện ra thì cơ thể đã bị huỷ hoại đến không còn hình dạng con người nữa.

    Những mảng thịt thối rớt xuống vũng nước đen, tạo ra âm thanh lẹp bẹp ghê tởm. Dòi bọ, sâu sia vặn vẹo trong cái ổ bốc mùi gớm ghiếc của chúng. Cả lồng ngực anh chỉ toàn tiếng nhoen nhoét từ những sinh vật ăn xác chết. Chúng đang góp phần vào vòng quay sự sống vĩ đại, bất tận của thiên nhiên.

    Thành Nhân thét lên một tiếng khiếp đảm khi nhận ra mình đã mục rữa tận xương tuỷ. Anh đang tan chảy, đang vỡ nát và bốc mùi hôi khủng khiếp. Thành Nhân nôn oẹ nhưng lại càng tởm lợn hơn với những thứ chảy ra từ xác chết. Đột nhiên có tiếng lụp bụp bên trong, và cần cổ của anh gãy ngang.

    Chiếc đầu rớt xuống đất, lăn lông lốc như một nùi rác thảm hại. Cuối cùng, anh có thể nhìn thấy chính cơ thể của mình, một xác chết nhưng lại không thể chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 22-03-2013 lúc 08:42.
    ---QC---


  2. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    CÁNH CỬA ĐÃ MỞ



    Chương 1: Giật mình thức giấc.



    Đột nhiên anh ta giật mình thức giấc, phát hiện bản thân đang ngủ gục trong tư thế úp mặt trên bàn. Thành Nhân chống người ngồi dậy, gỡ tờ tài liệu dính chặt vào mặt mình bởi thứ chất lỏng đã khô lại. Anh ta vặn vẹo cơ thể, cảm nhận cái lưng mỏi nhừ kêu lên răng rắc khi bị ngược đãi quá lâu. Một giấc ngủ và một cơn mơ không thể nhớ ra khi đã tỉnh.

    Thành Nhân nheo mắt nhìn điện thoại, mới sáu giờ sáng. Có lẽ anh vừa thiếp đi được khoảng một hay hai tiếng đồng hồ gì đó. “Đồ án cũng đã hoàn thành khâu chỉnh sửa cuối cùng, chín giờ đối tác sẽ đến, và không có gì ngăn cản được mình nhận hợp đồng này.” Anh ta vươn vai, miệng ngáp to. “Thức cả đêm để làm việc cũng không bỏ công.”

    Rời khỏi bàn với vẻ cực kỳ uể oải, Thành Nhân đi ra khỏi phòng làm việc. Cả một tầng lầu trong toà nhà Ánh Sáng này là dành riêng cho phòng thiết kế và phát triển sản phẩm. Bình thường có cả trăm người cùng làm việc, đông đúc và phải nói là khá nhộn nhịp, vì họ đã bước vào giai đoạn cuối của dự án. Thế nhưng lúc này còn chưa tới tám giờ, cả tầng đều chỉ là một mảnh im lặng đáng sợ. Thậm chí, còn có thể nghe được tiếng đế giày của Thành Nhân cọ trên lớp thảm mỗi khi anh cất bước. Căn phòng ngột ngạt vì hệ thống máy lạnh còn chưa được mở. Không gian tối om, âm u, có thể nhìn thấy rõ tín hiệu chớp tắt của camera an ninh.

    Suốt cả đêm qua chỉ có duy nhất một mình Thành Nhân ở lại công ty làm việc. Không phải nhân viên cấp dưới của anh lười, mà bởi vì Thành Nhân chỉ có thể yên tâm nếu mình là người cuối cùng kiểm tra lại mọi thứ, trước khi đưa hồ sơ cho khách hàng. Có thể nói rằng Thành Nhân độc đoán, nhưng anh ta vốn chỉ tin vào chính bản thân.

    Sau khi rửa mặt xong, Thành Nhân quyết định sẽ xuống dưới sảnh, ghé vào căn tin mà tự mua cho mình một ly cà phê. Còn ba tiếng nữa là sẽ đến thời khắc sinh tử định mệnh. Dự án mà anh phụ trách có tầm quan trọng liên quan đến tiền đồ của cả công ty sau này.

    Ting, tiếng thang máy kêu vang khi đến nơi. Cánh cửa trượt mở ra êm ái, Thành nhân bước vào trong, với tay bấm nút G. Theo thói quen, anh lại ngước mắt nhìn vào camera an ninh. Không hiểu sao, Thành Nhân luôn phát hiện ra vị trí của các camera, và không thể ngăn mình nhìn vào chúng. Giống như một tên tội phạm lén lút thường đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh, xem có ai đang chú ý đến mình không. Anh ngáp một cái và lịch sự lấy tay che miệng. Một ý nghĩ kỳ quái khi cho rằng các nhân viên bảo vệ sẽ cười vào màn hình nếu anh diễn cái bộ dạng ngái ngủ trong buồng thang.

    Tình tinh tính ... Nhạc điệu đơn giản báo hiệu Thành Nhân đã đến đúng nơi. Anh lướt người đi ra, nhưng chỉ mới vừa đặt một bước ra sảnh đã phải lùi trở lại. “Chắc hẳn là mình đang bị kẹt trong một giấc mơ kỳ dị nào đó rồi.”

    Cửa kính toà nhà bị đập vỡ nát, đồ đạt bị hất đổ lung tung. Hàng đống người đã tập trung đầy sảnh. Nhưng họ không phải là nhân viên văn phòng quen thuộc của công ty. Hoặc đám người này là diễn viên của một đoàn phim kinh dị nào đó, hoặc họ là tổ chức sát nhân thuộc một tà giáo độc ác. Bọn họ đang xúm xít ăn thịt lẫn nhau. Người đứng kẻ ngồi, những thi thể phơi đầy sàn, bị moi lòi cả ruột, tay chân bị kéo đứt khỏi cơ thể, máu me chảy lênh láng như ở lò mổ lợn.

    Tiếng nhạc chuông của thang máy đánh động bọn người rách rưới, máu me đang say mê cắn xé thịt kia. Tất cả đồng loạt đưa đôi mắt đờ đẫn lên nhìn Thành Nhân. Sau một khoảnh khắc đánh giá, bọn họ cùng nhau nhe hàm răng đỏ lòm máu của mình ra, bàn tay hướng về phía anh, và chạy ào tới.

    Thành Nhân bấm vào nút đóng cửa thang máy, nhanh như thể đang bị bệnh run Parkinson. Anh có cảm giác nếu mình bấm nhanh chừng nào thì cái thứ máy móc chậm chạp, ỳ ạch này sẽ làm việc nhanh chừng ấy. Tận mắt chứng kiến những bàn tay co quắp càng lúc càng tiếp cận gần đến chỗ mình, Thành Nhân sợ đến nỗi muốn són cả nước tiểu ra. May mà lúc nãy vừa mới giải quyết xong sạch sẽ, nên bây giờ có cố ép cũng chẳng ra được giọt nào.

    Cánh cửa trượt êm ái đóng lại, nhưng anh có cảm giác bức tường phòng vệ khổng lồ của lâu đài đang sập xuống. Thành Nhân đã được an toàn, trong tích tắc trước khi những kẻ giết người dị giáo kia kịp chạm đến cánh cửa. Anh có thể nghe được tiếng bọn người đó đập ầm ầm vào lớp thép bên cửa ngoài. Tiếng động càng lúc càng lớn vì có thêm nhiều kẻ góp tay vào cái dàn đập điên cuồng.

    Anh nhấn nút 48, số tầng của văn phòng mình, đồng thời lại tiếp tục nhấn nút giữ cửa nhằm giành quyền ưu tiên trước khi bọn người máu me mở thang máy. Anh gần như nhảy cẫng sung sướng khi cảm giác thang máy đang di chuyển lên phiá trên. Hoan hô bàn tay với những cú nhấn nút thần sầu, nhờ vào khả năng co giật cơ bắp nhanh nhất mà anh đã có thể giành được quyền điều khiển buồng thang, đưa mình trở về bờ bến an toàn.

    Thành Nhân lao nhanh ra khỏi thang máy khi đến tầng 48. Anh chạy trở ngược vào văn phòng, chốt cửa khoá thật kỹ, và bắt đầu gọi điện thoại cho cảnh sát.

    - Toà nhà Ánh Sáng đang bị tấn công, nơi đây đông nghẹt bọn khủng bố, hàng đống xác chết la liệt dưới sảnh ... - Anh ngay lập tức hét vào điện thoại khi có tín hiệu kết nối.

    Nhưng tất cả những gì Thành Nhân nhận được là tiếng người phụ nữ trên tổng đài thông báo về việc đường dây bị nghẽn, cô ta khuyên anh nên gọi lại sau. Đó chỉ là một đoạn ghi âm vô hồn thể hiện sự bất lực cuả nhà mạng khi không đáp ứng nổi nhu cầu của khách hàng. Anh lại tiếp tục nhấn phím kết nối cuộc gọi, cho rằng với cách tấn công tới tấp của mình cũng sẽ chen vào giữa hàng triệu cuộc điện đàm đang làm nghẽn mạch kia. Điện thoại bàn và cả điện thoại di động đều kêu lên những tiếng ò í e vô dụng.

    Mọi người đang làm gì vậy, hôm nay có phải lễ tết đâu mà thi nhau gọi cho kẹt mạng? Liệu có câu chuyện nào quan trọng hơn việc phải báo cho cảnh sát biết về vụ thảm sát trong toàn cao ốc văn phòng? Thành Nhân vội vàng chuyển sang phương án khác. Nếu mạng viễn thông vô dụng thì ta nên trông cậy vào mạng internet. Thời buổi công nghệ hiện đại, người ta có đến 101 cách để liên lạc khi cần thiết.

    Trang tin tức mặc định hiện ra, ngay lập tức khiến Thành Nhân đờ cả người vì sốc. Dòng tít “Nổ ra dịch bệnh nguy hiểm tại thành phố Hồ Chí Minh. Ba mươi sáu giờ, một triệu người bị lây nhiễm.” kèm theo một bức hình chụp từ trên trực thăng, đường phố đầy rẫy xác, hàng đống những kẻ lang thang rách rưới đang bu lại xâu xé thịt người.

    Chẳng có tổ chức khủng bố nào cả, chẳng có đám tà giáo nào cả. Tất cả chỉ là những kẻ bị lây nhiễm chỉ bởi một thứ dịch bệnh duy nhất gọi là zombie.

    ^_^

    “Tôi đang đứng phía bên đây đường hầm Thủ Thiêm, nơi quân đội đã dựng rào chắn để cách ly khu vực nội ô thành phố. Tất các các cửa ngõ ra vào đều đã được đóng lại hoàn toàn, nhưng không rõ biện pháp này có thật sự hiệu quả không?”

    Người phóng viên nhìn thẳng vào camera để bày tỏ sự quan ngại.

    “Thưa các bạn xem đài, như đã thông tin, thảm hoạ xảy ra vào khoảng năm giờ chiều ngày 20 tháng 12 năm 2012, ngay giờ cao điểm tan tầm, trên các con đường đông nghẹt xe xảy ra các vụ tấn công đẫm máu. Một số kẻ mất kiểm soát tấn công dân thường. Cảnh sát đã bắn chỉ thiên, bắn cảnh cáo vào chân nhưng đối tượng không khuất phục. Những kẻ khát máu này tiếp tục tấn công người khác, cho đến khi bị cảnh sát bắn hạ. Hàng trăm người bị xây xát đã được nhân viên y tế chăm sóc và cho về nhà ngay sau đó.

    Mười hai tiếng đồng hồ sau, ghi nhận vài trăm cuộc tấn công nổ ra trong quy mô toàn thành phố. Cảnh sát không thể trấn áp cuộc bạo động, nên chính phủ đã buộc phải để quân đội vào cuộc.

    Như các bạn đã thấy đây, chế độ thiết quân luật đã được ban bố.”

    Camera lia vào những chiếc xe quân chủng đang chạy trên đường phố tiêu điều, một hình ảnh hiếm thấy từ thời trước giải phóng đến nay.

    “Toàn bộ người dân đã được thông báo phải ở yên trong nhà, khoá chặt cửa và không ra ngoài cho đến khi lệnh cấm được tháo dỡ. Hiện nay đi lại trên đường chỉ có các đơn vị chức năng làm nhiệm vụ, bao gồm quân đội, cảnh sát, an ninh, cứu hộ và y tế.”

    Đột nhiên camera lại hướng sang hình ảnh một nhóm người tiến đến từ đằng xa. Họ giống như những kẻ mà Thành Nhân đã nhìn thấy, máu me, rách rưới và gương mặt hung hăn như thú dữ.

    “Này này ... quay cảnh đó mau ...” Giọng phóng viên nhắc nhở rột roạt trong đoạn clip.

    Những người lính áo xanh trên xe bọc thép bắt đầu tiếp cận đám đông. Sau khi cảnh báo không thành công, họ bắt đầu xả súng. Những con người đờ đẫn gục xuống đất sau loạt đạn đầu, nhưng phía quân đội chưa kịp hạ súng thì những kẻ đó đã tiếp tục xông đến chiếc xe, bất chấp cơn mưa đạn, chúng lôi những người lính trên xe xuống, và bắt đầu xé xác họ.

    Tiếng gào thét thậm chí vang xa đến tận chỗ mà người phóng viên đứng. Những cánh tay quơ quào, cơ thể giãy giụa hiện lên sống động trước ống kính máy quay phim. Một số kẻ điên ngước đầu nhìn lên, sau đó chạy về phía người phóng viên đang tác nghiệp. Có lẽ do đã bị trúng đạn, chúng bước đi khập khiễng, máu tươm ra thành một vết dài như ốc sên. Thế nhưng vết thương dường như không có ý nghĩa gì cả, chúng không biết đau và cũng không bị bắn chết.

    “Thây ma ... bọn chúng là thây ma.” Tiếng thì thầm đầy hoảng loạn, có lẽ là của vị phóng viên đang cầm micro.

    Hình ảnh trong ống kính đảo lên đảo xuống lộn xộn khi người cầm máy quay bỏ chạy. Đoạn phim truyền hình trực tiếp bị cắt ngay chỗ này, nhưng nó chân thật và ghê rợn đến kinh ngạc. Lời nói cuối cùng của người phóng viên như ám ảnh Thành Nhân.

    “Thây ma? Cũng giống như những bộ phim kinh dị của Hollywood sao?”

    Anh đã quên mất mục đích ban đầu của mình là gì, tiếp tục lục lọi những trang web có link dẫn liên quan đến sự kiện. Mười hai tiếng đồng hồ qua, Thành Nhân nhốt mình trong phòng làm việc, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Nhưng anh không thể ngờ, mười hai tiếng đó thế giới đã bị xáo trộn như thế nào. Không hiểu những thây ma đầu tiên đã xuất hiện ra sao, chỉ biết là bây giờ căn bệnh kinh khủng đó đang tràn lan khắp nơi. Thiết quân luật đã được ban bố, quân đội đang bao vây thành phố, còn bên trong này thảm hoạ đang lan tràn.

    “Làm sao có thể là thây ma? Đó chỉ là sản phẩm tượng tượng của điện ảnh và game kinh dị thôi chứ!” Mắt anh nhức nhối khi nhìn vào mấy chục ngàn bài viết liên quan đến dịch bệnh mới. Ký ức mơ hồ lại nhớ về thời mình còn đi học, mỗi ngày ngồi chơi game bắn giết thây ma. “Sự khải huyền của quỷ”, “Tận thế 2012 bắt đầu”, “Huyền thoại đã trở thành sự thật” ... Không chỉ các trang web trong nước, mà cả những hãng thông tấn thế giới cũng đang sôi lên vì Việt Nam. Hàng triệu người hoảng loạn kêu gào khắp trên các trang mạng, tin tức nhảy liên tục như sàn chứng khoán.

    Thành Nhân sợ hãi đánh rơi cả con chuột trong tay, anh thẫn thờ ngồi dựa vào ghế, trước mặt là bản tin cập nhật mới nhất. “Thành phố Hồ Chí Minh năm 2012 - Thành phố thây ma.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 22-03-2013 lúc 08:43.

  4. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CÁNH CỬA ĐÃ MỞ


    Chương 2: Tẩu thoát


    Anh cố châm một điếu thuốc, nhưng hai bàn tay run rẩy đánh rơi cả bao thuốc lá lẫn hộp quẹt. Thành Nhân bò xuống sàn nhặt lấy, cảm thấy mình vụng về như một đứa trẻ lên năm. Tám giờ sáng, chẳng ai đến công ty làm việc cả. Và hy vọng có người đến đánh thức anh khỏi cơn ác mộng cũng đi tong.

    Bức rèm phía sau lưng bàn làm việc đã được kéo ra hết mức. Thông qua bức vách kính khổng lồ, Thành Nhân ngắm nhìn thành phố buổi sáng nay đã khác xưa. Những cột khói đen bốc lên cao như thể người da đỏ nào đấy đang cố liên lạc. Mà có khi cách này còn hiệu quả hơn so với việc nhấn nút điện thoại vô ích như nãy giờ anh đã làm.

    Căn phòng lăn lốc những thứ Thành Nhân đã ném đi trong cơn kích động. Mái tóc vừa mới chải bị anh vò nát, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được cách gì để thoát khỏi tình trạng này. Phòng làm việc của Thành Nhân đối diện ngay cửa, để có thể quan sát hết toàn bộ nhân viên ra vào. Bây giờ anh có thể thấy một đám đông người đang đứng bên ngoài đập ầm ầm vào vách kích cường lực.

    Anh, con thú bị nhốt trong lồng, còn kia là đám người tham quan kích động. Anh, bữa sáng ngon lành, còn kia là những vị thực khách phàm ăn. Đám thây ma đã phong toả lối ra vào, trước khi anh kịp nghĩ đến việc chạy trốn. “Tại sao lại chui vào phòng làm việc mà không xông ra đường? Có cả trăm ngàn chỗ nấp, sao lại là gầm bàn làm việc của mình?” Thành Nhân đưa tay lên đầu, nắm chặt một mớ tóc và vò mạnh. Khói thuốc lá cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu, anh đang sợ hãi đến phát khóc ra đây này.

    Cái thời chỉ cần chảy nước mắt và hét toáng lên “Mẹ ơi!” đã xa bao lâu rồi nhỉ? Khi là một chú nhóc ngu ngơ, thì chỉ cần chạy trốn vào vòng tay ấm áp thân thương đó, rồi mặc kệ mọi thứ đáng ghét trên thế gian này. Thật đơn giản biết bao!

    Mười giờ sáng, ngày 22 tháng 12.

    Thành Nhân ra khỏi phòng làm việc riêng, đi lại trước cánh cửa công ty. Bên ngoài, du khách tham quan muốn tiếp cận thịt sống vẫn chưa hề giảm đi. Những người này bị biến thành thây ma chưa lâu lắm. Các vết thương hở trên người họ vẫn còn đỏ hồng, và máu thì vẫn nhiễu long tong khắp sàn. Họ đang bôi bẩn lên vách kính bằng hết thảy những nhứ nhớt dịch trên người. Nhưng có lẽ tỷ lệ nước miếng hơi ít nên Thành Nhân chỉ thấy màu đỏ áp đảo hết tất cả mọi thứ.

    Anh đang suy nghĩ cách thoát thân. Sau khi trải ra qua trình sốc ngơ ngác - kinh hãi tột độ - suy sụp uỷ mị, thì Thành Nhân đang bước vào giai đoạn phục hồi và trở nên chai lì. Ông trời đã ban cho đàn ông đức tính hành động để giải quyết công việc, thay vì ngồi khóc lóc kể lể như những cô gái mới lớn. Chính vì vậy, loài người mới công nhận họ là phái mạnh chứ không phải là phái yếu, là đàn ông chứ không phải đàn bà.

    Theo đúng quy trình phát triển dự án, Thành Nhân đã đi tuần tự thực các bước.

    1. Mục tiêu: Thoát khỏi văn phòng làm việc và chạy về nhà.
    2. Thời hạn: Càng nhanh càng tốt.
    3. Khảo sát thực tế: Thây ma đầy đường.
    4. Cơ sở lý luận: Hết thảy những trang web truyện, game, phim có liên quan đến đề tài zombie.
    5. Lập kế hoạch: Chẳng nghĩ ra được gì sất.
    6. Năng lực thực hiện: Kinh nghiệm hai năm chiến đấu với thây ma trên game hồi học đại học.

    Ngoại trừ các tiểu thuyết sến rện nói rằng thây ma biết yêu, thì cũng có vài điều mà các nhà zombie học đưa ra lý luận khá chính xác.

    Thây ma là những xác chết bị nhiễm virus/bùa chú/ngoại chất ngoài hành tinh, khiến cho họ không nằm im như những thi thể bình thường mà luôn đi ngoài đường nhằm tìm người để cắn.

    Theo học thuyết virus, người bình thường khi bị loài virus Z xâm nhập vào cơ thể sẽ sinh ra các triệu chứng đau đầu, sốt cao, hôn mê và sau đó sẽ tử vong trong mười giờ đồng hồ. Virus Z huỷ hoại toàn bộ các chức năng trong não người, chỉ giữ lại khả năng di chuyển, săn bắt mồi và cơn đói cồn cào vô tận cần phải được thoả mãn. Thây ma không biết sợ, không lo toan và chẳng hề chịu đau khi cơ thể bị thương. Vì vậy trong quá trình hoạt động, cơ thể các thây ma thường có xu hướng xấu đi khi chúng đi với một cái chân bị gãy, bò lết khi nội tạng lòi lòng thòng ra bên ngoài, chỉ biết cắn xé khi hai cánh tay đã mất. Tóm lại, một khi bộ não chưa bị phá huỷ, thây ma sẽ săn mồi bất chấp mọi tình trạng tổn thương trên người.

    Thành Nhân đi đến gần vách kính, thây ma bên ngoài có biểu hiện kích động hơn. Anh di chuyển qua lại, những đôi mắt vô hồn ít phản ứng mà dường như cái mũi của chúng đang làm việc tích cực. Thành Nhân ghi lại những quan sát của mình, đánh stick vào các khả năng mà anh tổng hợp từ hơn một chục bài viết trên mạng. Đây chỉ mới là quan sát sơ bộ, vẫn còn phải nghiên cứu chuyên sâu hơn để tìm hiểu thêm về loài quái vật mới này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thành Nhân muốn sống sót, thế nên anh phải tập trung trang bị kiến thức cho mình.

    Thế nhưng các nghiên cứu khoa học là một công việc dài hơi và cần có sức khoẻ cường tráng, cũng như tinh thần minh mẫn để theo đuổi. Đã qua bữa sáng khá lâu, nên cái bụng anh đang sôi lên ùng ùng phản đối việc chậm trễ này. Trong phòng trà của công ty có bình nóng nước cùng một chiếc tủ đựng các loại trà bánh mà nhân viên tích trữ. Thành Nhân xé nát cái nhãn niêm phong mà cô Tú Uyên dùng để đánh dấu phần đồ ăn vặt của mình. Ai cần biết bà cô già cáu bản đó sẽ phản ứng ra sao khi anh chiếm đoạt mớ thực phẩm cơ chứ. Cô ta có giỏi thì cứ vượt qua đống thây ma này mà vào trách mắng anh.

    Có lẽ những kẻ bị đói là những người có sức mạnh vượt trội nhất trong nguy nan.

    Khi Thành Nhân đang thưởng thức những thanh sô cô la ngọt lợm giọng thì có tiếng lụp bụp lớn vang lên. Anh lú đầu ra cửa, kinh hãi nhìn vách kính cường lực đang rạn ra. Những nét chạy dài như mạng nhện lan toả khắp bức vách. Áp lực kinh hồn của đám đông thây ma đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của thuỷ tinh rồi. Một tiếng xoảng lớn vang lên, cánh cửa công ty sụp đổ. Đám đông thây ma tràn vào như nước lũ đê vỡ. Thành Nhân rút người, đóng sầm cửa phòng trà nước lại. Diện tích chỗ giam giữ từ năm trăm giảm lại còn tám mét vuông. Vật chắn an toàn từ kính cường lực chuyển thành vách thạch cao tạm bợ, mà con đường về với tổ tiên Thành Nhân cũng ngắn thêm một quãng đáng kể.

    Có phải vì anh ăn sáng nên làm đám thây ma này tức giận dữ chăng?

    Thành Nhân dùng ghế, bàn kê vào chắn cửa. Anh như con nai nhỏ nhìn thấy bầy hổ xúm lại xung quanh mình. Câu chuyện buổi sáng nay đúng là giấc mơ hoang đường nhất mà Thành Nhân từng biết. Nếu đã rơi vào thế giới ảo tưởng, có lẽ anh nên học cách vận động như trong phim.

    Gom tất cả thực phẩm vào chiếc túi nhựa của cửa hàng tiện lợi, Thành Nhân cột đồ ăn vào thắt lưng để có thể tự do hoạt động hai tay. Anh lục tìm một vũ khí khả dĩ có thể chống lại bầy quái vật hung hãn. Nhưng ý nghĩ phải dùng đũa phóng vào mắt kẻ địch đã được gạt ngang ngay lập tức, một con dao cắt trái cây là có vẻ hợp lý hơn cả. Anh cũng tiện tay bỏ một chiếc muỗng ăn cơm vào túi quần.

    Thành Nhân leo lên bàn bếp, dùng con dao mở nắp thông gió của máy lạnh. May là ở những toà cao ốc sử dụng hệ thống làm lạnh tổng, phía trên trần luôn chừa không gian trống để đi ống kỹ thuật cho các tầng. Hành xử như một nhân vật chính rơi vào hiểm cảnh, Thành Nhân cạy miệng ống thông gió ra và cố leo lên. Đám đông người hâm mộ bên ngoài phát hiện mục tiêu sắp bỏ đi, càng ra sức tấn công cánh cửa hung hãn hơn. Có thể các thây ma rất vụng về, nhưng sức mạnh tổng hợp chúng không hề thua kém bất cứ cuộc bạo động nào. Cả khung cửa bung ra khỏi vách thạch cao, chiếc bàn chắn bên trong bị xô lệch khỏi vị trí. Mùi thịt tươi phát ra càng làm lũ quái vật nôn nóng. Cơn thác lũ thây ma tràn vào phòng, những cánh tay quơ quào cố vươn tới chỗ con mồi vừa mới chuồn đi.

    Chưa bao giờ Thành Nhân cận kề với hiểm nguy đến như vậy. Chỉ cần anh chậm vài giây thôi, có khả năng đã biến thành con mồi cho lũ quái vật xé xác rồi.

    “Xem ra các bộ phim cũng không hẳn vô lý!”

    Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng nghe một tiếng dứt phực. Hệ thống giá treo ống thông gió không được thiết kế cho một người đu lên. Thành Nhân nghe xung quanh chao đảo, mặt trần sụp xuống và hộp thiếc rời ty treo. Anh hoảng hốt, chòi người thoát thân về phía trước. Trò này làm Thành Nhân nhớ lại bản thân luôn thích đi ngược lên cầu tuột, chống lại hết mọi lý lẽ của đồng bạn rằng phải leo lên bằng lối bậc thang.

    “Tại sao bao nhiêu kẻ tẩu thoát bằng cách này, nhưng không ai gặp nạn giống mình?” Anh tức giận nghiến răng, gồng cả người cố leo lên.

    Lúc này, những thây ma nếu còn trí tuệ chắc sẽ đồng loạt bật cười lên sung sướng. Bữa trưa đã gần trong tầm tay rồi. Một vài kẻ ở tầm thuận lợi nhất nhào vào cái lỗ vuông mà anh chừa lại. Đường ống bị rung lắc dữ dội, Thành Nhân trượt té xuống phía dưới, nhưng may mắn đạp ngay vào mặt gã thây ma vừa mới chồm lên. Anh có thể nghe được tiếng gương mặt gã di chuyển nhoen nhoét dưới đế giày của mình.

    Thành Nhân chống hai tay vào thành ống, cố rút người lên cao nhờ dậm nhảy trên gương mặt của một người đàn ông. Anh không dám quay lại nhìn hậu quả bản thân đã bỏ phía sau lưng. Những âm thanh gầm gừ trong cổ họng làm Thành Nhân liên tưởng đến đám thú vật đang đói meo giận dữ. Trái tim trong lồng ngực anh đập nhanh như con chiến mã vượt qua mặt trận. Thành Nhân đã thoát ra khỏi phòng trà nước nhưng vẫn chưa đến được nơi an toàn.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 14:31.

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CÁNH CỬA ĐÃ MỞ


    Chương 3: Bạn đồng hành.



    Nhìn vào bóng tối âm u trước mặt, nỗi sợ hãi bản năng lại nhanh chóng ùa về. Thành Nhân không có cách gì quay trở lại khi những tiếng gừ gừ của loài sinh vật nguy hiểm đang phát ra sau lưng. Vài tác giả viết rằng thây ma có khả năng phối hợp vận động rất kém, nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết, vì chưa có người nào từng trải nghiệm qua một cuộc tấn công của zombie cả.

    Thành Nhân đã bỏ chạy bằng thang máy và chỉ mất nửa tiếng đồng hồ để đám thây ma lần theo dấu vết của anh trong một toà nhà. Cầu chúa phù hộ cho những chiếc mũi thính hơn chó ấy, virus lấy mất cảm giác bị đau của họ, lại còn tăng cường thêm những giác quan săn mồi. Đây chẳng phải là những chiến binh lý tưởng mà con người từng mơ ước tới sao? Không e sợ, không cần nghỉ ngơi và đặc biệt là không thể chết. Căn bệnh thây ma là cái quái gì đây? Anh không biết rằng những sinh vật huyền bí cũng có ra khỏi màn hình mà chạy lăng quăng khắp chốn thế này.

    Đột nhiên ống thông gió lại rung lên từng cơn kẽo kẹt. Thành Nhân lo sợ đoạn ống này không chịu nổi sức nặng của mình. Anh bò đến chỗ miệng thoát khí, nhìn xuống khu vực phòng làm việc của nhân viên. Chết thật, cái đám thây ma ấy đã lần ra mùi của anh và đang chực sẵn như đám chó chờ xương. Nếu bị rớt xuống lúc này, số phận của anh không khác gì con sâu bướm trong tổ kiến.

    Bị cắn nát và xẻ thịt.

    Thành Nhân bò nhanh hơn, tưởng tượng bản thân đang chơi trò cưỡi ngựa với bé Bi Bo ở nhà. Nghĩ đến người thân giúp anh có nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn để tẩu thoát, mái ấm gia đình là một niềm tin khiến anh bình tĩnh hơn. Anh sẽ là người sống sót, anh là vai chính của một bộ phim điện ảnh về thảm hoạ zombie.

    Lại là cảm giác đứt phực ấy, khi một con ốc khác bị lôi khỏi sàn bê tông. Nếu được quay lại một lần nữa, Thành Nhân sẽ yêu cầu bộ phận thiết kế kết cấu của toà nhà sử dụng loại tắc kê có khả năng chịu tải lớn hơn. “Phải nghĩ đến những người lương thiện cần tẩu thoát bằng đường ống thông gió chứ.” Anh sẽ thuyết phục chủ đầu tư bởi mớ lý luận về một đại dịch thây ma.

    Không có thời gian cho việc chậm trễ cũng như dừng lại để thở phào, anh đạp bung tấm lưới đậy, mở đường thoát ra ngoài. Khu vực hành lang trống trơn khi đám thây ma đã bị thu hút hết vào trong văn phòng. Chúng nhìn thấy Thành Nhân nhảy xuống nhưng không đủ thông minh để trở ngược đi ra theo lối vách kính đã bị phá vỡ.

    “Đúng là lũ óc tàu hũ.” Thành Nhân đắc thắng mỉa mai rồi chạy thẳng ra lối thoát hiểm. Đây không phải là một cuộc tẩu thoát thông minh với nhiều kế hoạch được vạch ra trong đầu. Đây chỉ là những hành động được lập trình trước trong những buổi tập huấn phòng cháy chữa cháy.

    “Hãy bình tĩnh đi về phía lối thoát gần nhất!” Thành Nhân nhớ về người lính cứu hoả có chất giọng nhẹ nhàng như phụ nữ hướng dẫn mình. Vậy mà trước giờ anh vẫn ngỡ họ là những tay cơ bắp với cách nói chuyện mạnh mẽ như những anh hùng Hollywood. Đúng là phim ảnh thì chẳng thể tin được. Ngoại trừ những cảnh báo thảm hoạ mang tính chất ám ảnh của nhà làm phim. “Ôi thây ma!”

    Nếu là trước đây, Thành Nhân sẽ cười vào mũi ai chạy tới và hù doạ rằng có một thây ma đang đứng sau góc tường. Nhưng bây giờ anh sẽ tát vào mặt bất cứ ai dám chết giễu những nhà làm phim xác sống.

    “Không có họ, làm sao mọi người biết cách chạy thoát khi xảy ra thảm hoạ bây giờ?”

    Thế đấy, kiến thức giúp bạn sống sót trong mọi trường hợp. Gom lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, kể cả những thứ nhảm nhí nhất với mọi người. Anh ước gì bây giờ mình có một quyển The Zombie Survival Guide của tác giả Max Brooks. Sau khi xem chương trình Lost tape: Zombie, lẽ ra anh phải mua một cuốn về bỏ trong cặp táp mới phải. Thế mà anh lại giống hệt những kẻ tầm thường trên thế gian này, quên hết những thứ có vẻ như tầm xàm bá láp. Một chiếc rìu trong rừng và một chiếc gương trong sa mạc, nếu bạn được chọn thứ mang theo trước khi bị đẩy xuống máy bay, những món đồ ấy quan trọng hơn thực phẩm và nước uống đấy.

    Cửa thoát hiểm bị đóng kín. Việc này có thể dễ dàng giải thích, bởi đội bảo vệ luôn khoá hết những lối đi sau khi ngày làm việc kết thúc. Sáng nay, có lẽ họ đã bị giết trước khi kịp mở cửa ra. Thật là quá nhọ cho một cuộc chạy trốn đang diễn ra tốt đẹp như mơ thế này. Thành Nhân cảm thấy bối rối, anh nắm lấy tay vặn mà lắc lư liên tục, hy vọng cánh cửa này được thiết kế dỏm đời như đám tắc kê.

    Quay ngược lại phía cuối hành lang, anh nhìn thấy chiếc hộp màu đỏ nổi bật của hệ thống chữa cháy. Trong chiếc hộp đó là cuộn ống nước, bình CO2 và cả một chiếc rìu phá cửa khi cần thiết. Thành Nhân không cần nghĩ nhiều, chạy đến vơ lấy cơ hội sống còn duy nhất của mình. Chậm hay là chết? Thời buổi này thời gian đều rất quý giá, không thể phí phạm cho những suy nghĩ quá chi tiết.

    Cảm nhận anh di chuyển, cả đám thây ma phía bên kia vách kính cũng di chuyển. Khi Thành Nhân lấy được chiếc rìu cứu hoả, cũng là lúc đám thây ma tìm được lối đi ra khỏi khu văn phòng làm việc. Anh không trở lại chỗ lối thoát hiểm mà sử dụng cầu thang bộ để chạy lên tầng trên. Hy vọng công trình “mỗi ngày chạy hai vòng quanh khu chung cư” sẽ giúp ích anh trong lúc này.

    Bạn sẽ chẳng thể nào nghĩ tới thể dục thể thao còn có công dụng cứu mạng trong lúc xảy ra thảm hoạ đúng không? Hãy cân nhắc đến trường hợp của Thành Nhân, và tập thể dục ngay khi có thể bắt đầu được.

    Để gia tăng khoảng cách an toàn, Thành Nhân chạy xuống ba tầng lầu tiếp theo. Khi anh nhìn xuống qua thành lan can, đám thây ma cũng đã chạy lên được một tầng rồi.

    Tầng 45, công ty thời trang Lụa.

    Thành Nhân phóng người vào, sau đó đóng sầm cánh cửa cầu thang bộ lại. Anh nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ khả dĩ có thể khoá cửa. Rốt cuộc, Thành Nhân phải dùng tới cà ra vát vì không kịp chạy đi đâu tìm đồ. Đám thây ma vừa đuổi đến nơi, những cánh tay ngọ nguậy chòi qua khe cửa hẹp. Anh gấp đôi sợi cà ra vát lại, siết chặt cánh cửa vào cái khung của mình và cột một nút chết vụng về.

    Thành Nhân nhấn nút gọi thang máy nhưng nó vẫn trơ ra như những lần cố gắng trước. Khi khi anh trở lại văn phòng công ty, ai đó đã giở trò với đám máy móc chăng? Thành Nhân lại chạy về phía cầu thang thoát hiểm lối đi duy nhất còn lại. Anh biết chắc rằng sợi dây vải mong manh kia sẽ chẳng thể giữ nổi thứ gì được lâu. Cửa thoát hiểm của tầng này cũng bị đóng kín, Thành Nhân kiểm tra sơ sài rồi bắt đầu làm công việc lao động rất phổ thông.

    Anh giơ chiếc rìu lên cao, bổ xuống bằng tất cả sức lực của mình. Chiếc rìu nửa sơn đỏ, từ lúc sản xuất ra đến giờ đều được đặt trong tủ kính để bảo quản. Lưỡi thép sáng bóng cắm phập vào cánh cửa sắt, tạo nên một vết nháng lửa nguy hiểm. Nhưng khi Thành Nhân kiểm tra lại, cái móc khoá chỉ bị mẻ một vết rất cạn.

    “Có thể hy vọng được gì chứ, phá cửa chỉ với một cú chặt giống siêu nhân à?” Anh nhún vai, lại bổ xuống nhát thứ hai. Tiếng đập cửa rầm rầm của đám thây ma là liều thuốc kích thích hữu hiệu nhất khi làm việc. Vết đứt trên cái móc khoá đang dần dần được mở rộng.

    Đột nhiên, cánh cửa phòng vệ sinh gần đó bật mở ra. Thành Nhân giật nảy cả người, cảm thấy suýt nữa trái tim mình đã văng ra khỏi lồng ngực. Cả hai cầu thang đều đã bị đóng kín. Nếu lúc này có thêm một thây ma xuất hiện, anh chắc chắn sẽ có vé gia nhập binh đoàn gầm gừ không chịu chết kia.

    Một cái đầu xoăn cột khăn trắng lú ra. Thành Nhân quay lại, giơ chiếc rìu ra như một vũ khí tự vệ. Thím tư lao công của toà nhà xuất hiện với bộ đồng phục khi làm việc, trên tay bà là một cây lau nhà, cũng với tư thế chuẩn bị tấn công. Hai người nhìn nhau đầy cảnh giác, kiểm tra một lượt xem đối phương có vết cắn gì không. Từ phía cầu thang bộ lại tiếp tục vang ra những tiếng đập cửa đầy tức giận. Chiếc cà ra vát đang bị thách thức sức căng khi những ngón tay ma đang cố tách cánh cửa ra khỏi khung.

    - Thím tư. - Thành Nhân lên tiếng.
    - Trưởng phòng Lý. - Bà lao công chào lại.

    Hai người cùng nhìn về phía cánh cửa bị dây cà ra vát siết chặt. Những cánh tay thối rửa đang cố chòi ra, giật phăng sợi dây vải cản trở. Thím tư nhanh chóng chạy tới, lấy cây lau nhà xỏ ngang móc khoá, vừa kịp lúc cánh cửa bung ra. Bà già sợ hãi lui lại khi những cơ thể đẫm máu xuất hiện sau khe cửa hẹp. Gương mặt thây ma nào cũng méo mó, nhăn nhúm đầy giận dữ. Họ nhe răng ra, dãi nhớt nhễu lòng thòng, trong cổ họng chỉ còn phát ra những âm thanh gầm gừ như thú vật. Những kẻ này đã chẳng còn là con người nữa, họ là xác chết biết cử động, là những con quái vật ăn thịt người theo đúng nghĩa đen.

    Bà run rẩy bật té ngửa, sau đó lại lồm cồm bò về phía Thành Nhân. Anh chàng đang cố sức phá cánh cửa sắt bị khoá, các nhát búa vang lên đều đặn, nhanh nhẹn không thua bất kỳ gã tiều phu nào. Thím tư sợ hãi cứ liên tục nhìn về phía những cánh tay quơ quào trong không khí, sau đó lại nắm vạt áo Thành Nhân giật giật, thúc giục anh nhanh tay lên.

    Thân cay lau nhà chỉ được làm từ ống nhôm mỏng manh, chẳng mấy chốc đã cong oằn vì chịu lực đẩy khủng khiếp của đám thây ma. Cánh cửa chỉ còn chực chờ bung ra giải thoát quân đoàn quái vật. Những nhát rìu coong coong âm vang, càng lúc càng nặng, càng ngân cao hơn.

    Một tiếng ầm vang lên, thân cây lau nhà gãy đôi, cánh cửa bung khỏi vị trí bị khoá. Hàng đống thây ma chồng lên nhau trượt trên hành lang rồi đập mạnh vào vách tường đối diện. Những hộp sọ vỡ ra tung toé, những thây người bị dẫm bẹp lép dưới hàng trăm đôi chân chạy qua. Đám đông thây ma lại một lần nữa dùng ưu thế số lượng của mình để phá cửa. Bà lao công núp sau Thành Nhân cảm thấy chân mình nhũn ra, tưởng chừng như không đứng được nữa. Thím Tư đang muốn chạy vào toilet, cố thủ trong đó như từ sáng đến giờ. Cơ hội mong manh để chạy thoát, và một suất chắc chắn bị giết, hai thứ này đi cùng nhau vừa cám dỗ vừa đầy tính đe doạ.

    Thành Nhân cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả hai tay đều run rẩy không thể điều khiển được. Vẫn còn một chút thép kết nối cái móc khoá và phần khung. Thím tư thét lên những tiếng sợ hãi kinh hoàng.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 22-03-2013 lúc 08:43.

  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CÁNH CỬA ĐÃ MỞ



    Chương 4: Níu kéo


    Thành Nhân lùi lại, dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa. Thần chết đang chạy đến gần và cơ hội tẩu thoát của anh chỉ còn vài mm thép thôi. Trong nguy nan, người ta sẽ có được những sức mạnh thật kỳ diệu. Sau cú đạp thứ ba của anh, cánh cửa bung ra, đập mạnh vào thành lan can. Cả hai người mừng rỡ chạy ra ngoài cầu thang thoát hiểm. Thành Nhân đóng ập cửa lại khi những tên thây ma đầu tiên tiếp cận gần mình.

    Sức ép từ đám đông bên kia rất mạnh, đến mức Thành Nhân tưởng chừng bản thân sẽ bỏ cuộc. Anh dựa lưng vào cánh cửa sắt, chân đạp trên lan can cầu thang để lấy điểm tựa đóng cửa vào. Những cánh tay thò ra quơ quào, chụp lấy bất cứ thứ gì trong tầm với. Đám thịt thối hoắc, lạnh ngắt đó chạm vào ngực Thành Nhân, bôi bẩn lên chiếc áo sơ mi trắng của anh. Thành Nhân rùng mình ghê tởm nhưng lại không cách gì tránh xa ra được.

    - Thím tư, mau nghĩ cách khoá cánh cửa lại. - Thành Nhân hét vang khi một bàn tay khác chụp trúng mặt anh.
    - Tôi phải làm sao đây, có ổ khoá hay sợi dây nào có thể lấy được đâu. - Bà già than van, gần như là khóc nức nở.

    Cảnh cửa bị xô hé thêm một chút, và những bàn chân trụ trên sàn đang trượt dần ra.

    - Sợi dây nịt, hãy lấy dây nịt của con cột cửa lại. - Thành Nhân reo oà lên với sáng kiến của mình.

    Bà già quay qua, không ngần ngại tháo dây thắt lưng trên quần chàng trai trẻ. Trong lúc gấp rút, bàn tay ấy lụp chụp, thao tác càng thiếu chính xác. Chỉ có động tác tháo khoá, và rút dây mà Thành Nhân tưởng chừng như trải qua cả ngày trời rồi.

    - Nhanh lên! - Anh hối thúc.

    Thím tư ậm ừ cho xong chuyện nhưng cũng cố nhanh tay hơn, lòn sợi dây nịt qua hai chiếc móc dùng để bóp ổ khoá. May mà toà nhà này đã cũ và sử dụng những cánh cửa có kiểu ổ khoá móc rời bên ngoài. Nhóm thây ma lại gia tăng sức ép. Thành Nhân cố chống chọi lại lực xô của họ. Anh cảm thấy cơ bắp mình sép tét cả ra vì chịu đựng sức căng qua lớn.

    “Phen này không chạy thoát thành công thì thành nhân mà thôi.” Anh nhắm mắt cam chịu.

    - Móc xong rồi! - Thím tư vui vẻ thông báo.

    Thành Nhân nhìn qua, sau đó thất vọng nhăn nhó mặt mày.

    - Cột gúc lại. Thím dùng móc khoá của dây nịt thì khe cửa sẽ rộng đến mức một người cũng chui lọt qua mất. - Anh nói gần như là hét lên.

    Bà già lại ậm ừ sửa đổi kiểu khoá của mình. Cánh cửa bật ra thêm chút nữa. Thành Nhân cố chống chặn, nhưng sức lực của anh lại dần trôi tuột đi đâu hết. Cả thân người đàn ông bị đẩy bật ra khỏi vị trí của mình. Sợi dây nịt bị kéo căng ra và nút thắt bị siết chặt lại. Thím tư vẫn chưa hoàn thành xong công việc của mình. Nút cột bị siết quá sớm nên cái vòng khoá có vẻ hơi rộng. Cả đám thây ma chen chúc muốn chui qua cánh cửa, tình cảnh căng thẳng không khác gì những đám kẹt xe lúc tan tầm. Không ai chịu nhường ai nên kết cục là cả bọn cùng mắc kẹt. Thành Nhân lồm cồm ngồi dậy, tránh xa đám thây ma đang cố thoát thân.

    Anh có thể thấy những con mắt mở to trừng trừng, những thân thể nung núc thịt bị ép lại như cây giò thủ. Máu dịch đang ri rỉ xuống sàn, mà đám thây ma vẫn chưa chịu ngừng lại công việc ép xác của mình. Không ý thức và không đau đớn, tất cả những gì bọn chúng muốn chỉ là khoả lấp cơn đói đang giày vò.

    “Chúng là quái vật, không phải con người.”

    Họ chạy rầm rầm trên cầu thang thoát hiểm sắt gắn bên ngoài toà nhà. Tất cả các cánh cửa đều đóng kín, ngoại trừ lối đi dưới tầng trệt. Thành Nhân cứ liên tục nhìn về phía bên trong hành lang tối tăm đó mà lo lắng. Toà nhà này ngập tràn thây ma, liệu có thứ quái vật nào đang chờ đợi họ ở cuối con đường không?

    Thím tư chạy trước, tốc độ khá chậm. So với tiêu chuẩn sức khỏe của một bà già trên năm mươi, thì mức vận động này đã được đánh giá là khoẻ mạnh rồi. Thành Nhân không có dịp nói nhiều với thím tư vì cả hai đang bận chạy thoát thân khỏi lũ quái vật đang muốn ăn thịt mình. Anh tin rằng có nhiều người trong toà nhà lúc này, nhưng không rõ còn ai đang sống sót. Ưu tiên một trong tất cả kế hoạch là chạy đến cầu viện những đơn vị chức năng.

    Anh đang sống trong giai đoạn đầu của một thảm hoạ, với rất nhiều người chưa lây nhiễm và khả năng khống chế dịch bệnh vẫn còn cao. Thành Nhân phải cố thoát đi trước khi các cơ quan chức năng phong toả xung quanh và tuyên bố cách li thành phố. Trong lịch sử, những ngôi làng bị bệnh phong sẽ bị thiêu cháy trong âm thầm lặng lẽ. Trong phần khuất của xã hội loài người, luôn có những vụ thanh trừng các yếu tố đáng bỏ đi.

    Dịch thây ma, đó là thứ nguy hiểm không thua kém gì bệnh than hay chủng virus H5N1. Nó không chỉ giết người mà còn để lại một hậu quả nặng nề là đám quái vật không chịu chết đi lang thang khắp nơi. Dân thường ít biết rõ về zombie, họ có thể nhầm lẫn một thây ma và người bạn thân quen lúc trước. Mọi người có xu hướng đón chào thây ma vào hàng ngũ của mình để rồi tất cả sẽ bị tiêu diệt chỉ sau một cú cắn vào cổ.

    Thành Nhân không rõ dịch bệnh nguy hiểm này có nguồn gốc từ đâu và lây lan thế nào. Anh chỉ biết một điều rằng bị thây ma cắn phải chắc chắn sẽ bị nhiễm bệnh. Thành phố đã trở nên hỗn loạn đến mức này, ắc hẳn người ta vẫn chưa tìm được cách khống chế dịch bệnh ngay.

    Đột nhiên thím tư đi phiá trước ngừng lại. Họ vẫn còn đến mười mấy bậc thang nữa mới xuống được tầng trệt mà. Thành Nhân chồm tới muốn hỏi bà già có chuyện gì xảy ra thế. Thím tư chỉ quay lại, đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho anh im lặng. Thành Nhân không dám gây ra tiếng động, chỉ im ắng nghe ngóng. Có âm thanh gì đó rất mơ hồ phát ra từ cánh cửa rộng mở kia.

    Là tiếng nhai nhóp nhép ngon lành của một vị thực khách thưởng thức bữa trưa. Tiếng thịt bị xé toạt ra khỏi xương và tiếng rền rĩ sung sướng của những cái bụng no căn. Tiếng òng ọc, nghèn nghẹt của chất lỏng trong ống dẫn. Là dịch vị ruột non đang làm việc hay máu đang chảy khỏi động mạch cổ? Thành Nhân nghi ngờ, không có mấy người đủ tâm trạng để ăn bữa trưa ngon lành thế trong tình trạng như vầy. Đó chỉ có thể là lũ thây ma đang thưởng thức con mồi của mình mà thôi.

    Anh bất chợt đưa chân bước lui trên cầu thang sắt, từng động tác nhẹ nhàng cẩn thận để không gây sự chú ý cho lũ săn người. Thím tư cũng quay đầu đi lên theo anh. Chắc chắn bọn họ không thể thoát ra theo lối hành lang này được nữa.

    Phần cầu thang thoát hiểm lại không giúp họ đến được bờ bến an toàn. Thành Nhân lên tầng hai, nhìn ngó xung quanh để tìm ra lối đi mới. Anh đưa tay chỉ cho thím tư thấy mái tole của nhà để xe. Họ có khoảng cách khoảng hai mét để nhảy về phía ấy. Thím tư thở dài, ra hiệu mình không có khả năng làm được. Thành Nhân bắt bà leo lên lan can, thì thầm rằng họ đã hết cách rồi. Nhảy cũng chết mà không nhảy cũng chết. Thay vì ở đây chịu đựng đám thây ma lao vào cắn xé mình, họ nên mạo hiểm để tìm một sinh cơ.

    Cả hai đứng bên ngoài lan can, tay vịn chặt các thanh sắt vững chãi, sợ hãi nhìn xuống nền xi măng bên dưới. Té thì chỉ gãy tay, gãy chân nhưng cơ hội chạy thoát sẽ chẳng còn lại bao nhiêu. Bà già sợ hãi run cầm cập quay đầu leo trở vô. Thành Nhân kéo bà lại, lắc đầu ra hiệu họ không còn đường lui.

    Sau đó, đôi mắt anh nheo lại, ánh nhìn nghiêm nghị đầy quyết tâm. Thành Nhân hít một hơi sâu trấn định bản thân lại. Anh bật tung người, nhảy qua khoảng không nguy hiểm. Thành Nhân đáp xuống mái tole với một tiếng rầm ồn ào và một chỗ lỗm khổng lồ trên mái nhà để xe. Màn phi thân đó đã đã báo hiệu cho những thây ma ở xung quanh biết. Chúng lao ra khỏi cửa và đứng tràn bên dưới khoảng sân.

    - Nhảy đi! - Anh gào lên với bà già còn đu bám trên cầu thang.

    Đã đến lúc chẳng còn gì để giữ im lặng nữa. Có tiếng cánh cửa sắt ở tầng trệt bị xô bật tung ra, tiếp theo đó là thân thể cồng kềnh đẫm máu của tay bảo vệ. Đó là một người đàn ông khổng lồ cao trên một mét chín, và nặng hơn trăm ký. Nhân viên toà nhà luôn trêu đùa hắn là kinh kông lai với loài voi. Thành Nhân biết người đàn ông này, một gã tốt bụng và thân thiện với mọi người. Nhưng giờ đây trên tay gã là cái đầu của cô tiếp tân ngoài sảnh chính, chỉ còn lem nhem phân nửa. Người ta nói zombie thích ăn phần não người quả thật không sai.

    Gã đưa mũi lên hít hít ngửi ngửi trong không khí rồi lao lên cầu thang sắt. Thân thể đồ sộ kia di chuyển trên bậc thang không được kéo léo như khi còn sống, nhưng tốc độ tấn công vẫn khá là đáng sợ. Thím tư nhìn gã khổng lồ đi về phía mình mà tái mét hết cả mặt mày.

    - Nhảy đi, thím tư. - Thành Nhân lại tiếp tục giục thêm lần nữa.

    Anh đi đến mép ngoài của khung mái, hai tay giơ ra, điệu bộ sẵn sàng chào đón bà già. Những tiếng chân thình thịch nặng nề vang lên ở cầu thang bên dưới. Thím tư vẫn ôm chặt vào thành lan can, nhìn chằm chằm vào gã hộ pháp đang chuẩn bị đến giết mình.

    - Nhảy đi! - Thành Nhân gào lên, vừa thúc giục, vưà uy hiếp.

    Bà già đã bị hù doạ kiếp đảm đến mức chẳng còn chút lý trí nào. Thím tư buông tay ra khỏi lan can và tung mình vào không trung với điệu bộ của một người muốn nhảy cầu tự tử. Thành Nhân hoảng sợ đuổi theo hướng nhảy trật chìa của bà để đón lấy người phụ nữ tội nghiệp.

    Thím tư là một người có chiều cao khiêm tốn, chỉ độ cỡ một mét hai. Thế nên thân thể mập tròn của bà lại nhẹ hơn dự đón của Thành Nhân rất nhiều. Cả hai người lăn tròn trên mái và trượt dần xuống phần máng xối. Thân thể cao to của Thành Nhân vướng lại, còn thím tư thì bay thẳng ra ngoài. Anh vươn tay chụp lấy bà già tội nghiệp. Phần nách đập mạnh vào gờ máng xối, khiến anh đau tê hết cả cánh tay. Thành Nhân hối hả lấy tay kia kéo lại thím tư đang bị treo lơ lửng. Đám thây ma bên dưới phấn khích nhào nhào lên muốn chụp lấy con mồi trên cần câu.

    Bà già sợ hãi co rúm người lại kêu ré lên từng hồi. Những cánh tay đẫm máu cứ cố sức vươn lên, nắm vào cổ chân của bà kéo xuống. Thành Nhân cảm thấy cơ thể mình bị trượt về phía trước. Anh chẳng có chỗ nào đeo bám, còn phần mái dốc này lại quá trơn tuột. Thím tư đã bắt đầu giãy nãy, cố thoát khỏi thây ma nắm chân mình. Bà than khóc van xin Thành Nhân đừng bỏ tay ra.

    Nhưng anh sẽ chết cùng bà nếu cứ tiếp tục trò níu kéo này.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 14:34.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status