TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 13 của 13

Chủ đề: [Truyện Dài] Số 4: Cánh Cửa Đã Mở

  1. #11
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định





    “Ở khu vực trung tâm thành phố không biết còn bao nhiêu người sống sót?”

    Thành Nhân nghĩ đến những người còn sống thực sự kìa, chứ không phải đám thây ma đi lang thang khắp nơi. Một tuần bị giam cầm tại chỗ, anh càng ít thấy bóng người. Thành Nhân đã trải qua những ngày cuối năm tồi tệ nhất trong cuộc đời mình. Cố gắng trở nhà nhưng xém nữa là mất luôn cả mạng, anh bắt đầu học làm quen với trạng thái khủng hoảng thường xuyên.

    Mỗi ngày là một cuộc đấu tranh sinh tồn khắc nghiệt. Anh buộc phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, thực phẩm cho mình trong khi lượng thây ma đang tăng lên nhanh chóng. Hôm trước Thành Nhân đã gặp lại một trong những thợ săn đang ăn thịt người. “Thế là xong, thêm một kẻ bị nguyền rủa!”

    Những ngôi nhà bị đập vỡ cửa, vết máu khô lênh láng khắp nơi. Mùi hôi thối, xú uế đã khiến hai lỗ mũi của anh nghẹt cứng. Trong một tuần lễ, Thành Nhân chỉ lo lắng hai chuyện: tiếp tục sống và người nhà. Mặt đất vẫn thỉnh thoảng rung rinh vì những chấn động đến từ cuộc chiến. Máy bay vẫn liên tục lao vào nhưng không thấy ai trở ra. Bộ binh đã không còn được điều động, xe tăng hoàn toàn vắng bóng. Thành Nhân đã biết bao nhiêu lần tự ngăn mình không đến gần khu vực Công xã Paris để tìm hiểu việc gì xảy ra bên trong.

    Cả điện và nước vẫn được cung cấp bình thường, nhưng thông tin liên lạc vẫn tắt nghẽn. Bây giờ thứ duy nhất giúp anh biết thế giới vẫn quay chính là kênh ti vi. Thành Nhân được xem các bản tin thời sự về cuộc di tản tốc độ nhất trong lịch sử. Quân đội xộc vào nhà dân, túm tất cả mọi người lên xe và chở đi. Khu vực quận 2, 9, Thủ Đức bị đẩy sang tỉnh Đồng Nai; người Gò Vấp thì chuyển đi Tây Ninh; quận 7, 8, Tân Phú thì xua xuống Bình Chánh.

    Anh lo lắng không rõ gia đình chị hai, anh rể bị di tản đến đâu. Hy vọng trở về nhà của Thành Nhân càng trở nên mờ mịt. Cha mẹ anh vẫn ở Vĩnh Long nên chắc chắn chưa bị ảnh hưởng bởi đại dịch này. Thành Nhân không biết nên căm hận hay biết ơn cái vòng phong toả mà chính phủ đã đặt ra. Họ cách ly anh khỏi người nhà, nhưng lại đảm bảo mọi người không bị nguy hiểm. Có lẽ đã đến lúc dẹp qua cái tôi cá nhân mà nghĩ cho đại cuộc rồi.

    Thế nhưng anh vẫn cảm thấy tức tối. “Vì sao lại là tôi, trong cơn ác mộng này?” Không một vị thần linh nào trả lời anh.

    Thành Nhân chuyển khỏi giáo đường Musulman do vị trí đó có quá nhiều cửa và dễ bị tấn công. Những khách sạn và cao ốc văn phòng càng không phải là lựa chọn tốt. Thành Nhân quay lại tiệm phở, phát hiện mọi người đã bỏ đi hết. Nhà cửa tan hoang và một số vệt máu do thây ma để lại không thể nói lên bất kỳ điều gì.

    “Hy vọng mọi người đều bình an.” Anh thở dài.

    Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Thành Nhân bị buộc phải đi tìm thực phẩm và nước uống. Đầu tiên anh nghĩ đến nhà dân, nhưng những chỗ này vẫn thường xuyên khoá kín. Dẫu cho anh đập cửa van xin thì cũng không ai lên tiếng. “Hoặc bọn họ đã chết hết, hoặc dọn đi nơi khác!” Thành Nhân không muốn nghĩ xấu về đồng loại của mình. Ý tưởng về việc họ chui rúc trong phòng, bỏ mặc những kẻ cần giúp ngoài đường thật là chua xót.

    “Chỉ cần mình an toàn, mặc kệ thế giới này ra sao cũng được.” Đây là nhu cầu cơ bản của loài người. Nhưng thứ nhu cầu này khiến người ta ích kỷ. Cuộc sống ngày càng tồi tệ hơn vì loài người chỉ biết nghĩ cho bản thân, tham lam và độc ác. “Nếu không có ngày tận thế, chắc hẳn mọi người cũng sẽ tự tạo ra chúng thôi.”

    Thành Nhân bước đi trên phố, thỉnh thoảng ngắm nhìn mình trên vách kính của trung tâm thương mại. Anh đã chẳng còn nhận ra bản thân được nữa. Quần áo rách bươm, bẩn thỉu. Tóc bết lại, rối bù như một nùi rác. Gương mặt khắc khổ, nhăn nhó. Râu mọc lởm chởm giống hệt một người vô gia cư. Quả thật cả tuần qua anh chẳng có chỗ nào đáng để gọi là nhà.

    Số người xuất hiện trên đường ngày càng ít, thay vào đó là lượng thây ma đang tăng lên. Không ai cũng biết cách đối phó với khủng hoảng. Đôi khi họ mạnh mẽ và coi thường những điều lệ an toàn. “Không được để chất dịch thây ma dính vào vết thương hở.” Chỉ cần một vết cắn, một vết cào cũng đủ cho virus Z lây lan. Chẳng có biện pháp nào giúp được cho người đã nhiễm bệnh. Nhưng có vài gia đình xót thương thành viên của mình, thế là họ cùng nhau nối bước trở thành thây ma.

    Thời buổi này, ngay cả một người hoà nhã như Thành Nhân lúc ra đường cũng phải trang bị vũ khí. Anh có một khẩu Ak của tay lính gác Uỷ ban Nhân dân Thành phố, vài băng đạn, con dao gấp Thuỵ Sĩ hàng souvenir ở chợ Bến Thành, và cây gậy driver của môn golf. Trang bị không quá nặng những vẫn có thể tự bảo vệ mình ở tầm gần hoặc xa. Thành Nhân đã sử dụng cả ba món vũ khí đó trong thời gian gần đây.

    “Cảm ơn khoá học quân sự, cảm ơn giáo viên Vovinam, cảm ơn huấn luyện viên golf. Mọi người đã giúp tôi sống sót.”

    Thành Nhân đã học được cách cảm nhận sự hài hước ngay trong lúc tuyệt vọng nhất. Lang thang một mình giữa địa ngục, anh phải cố giữ tinh thần thật lạc quan. “Nổi điên không phải là một trạng thái đáng mong chờ.”

    ^_^

    Để sống sót trong khủng hoảng, việc thường xuyên luyện tập cơ thể và tuân thủ các nguyên tắc là điều không thể bỏ qua.

     Khi gặp một đến hai thây ma, không được cậy vũ khí mà ở lại chiến đấu, có thể lát sau là cả trăm kẻ chạy tới xâu xé bạn, vì vậy hãy bỏ chạy ngay khi có thể.
     Phương tiện di chuyển phải kín đáo, nhưng gọn nhẹ để có thể thoát thân trong mọi tình huống, vẫn giống lời khuyên trước, bỏ chạy ngay khi có thể.
     Tích trữ thực phẩm và nước uống, nó giúp bạn sống sót khi bị giam cầm với hàng ngàn thây ma bao xung quanh. Nhưng đừng vì thực phẩm mà đánh liều mạng sống. Bỏ chạy trước tiên, còn rừng xanh sợ gì không có củi đốt.
     Đừng cố làm anh hùng, giúp đỡ người khác là điều tốt, nhưng bạn không thể chỉ tồn tại bằng niềm tin. Bỏ chạy vì bảo vệ mạng sống không phải hèn nhát. Chỉ kẻ còn lại mới kể được câu chuyện cuối cùng.

    Rốt cuộc, toàn bộ những thứ anh đúc kết được chỉ toàn là bỏ chạy. Chẳng có một chiến thuật hay biện pháp nào hữu hiệu khi đối đầu với thây ma.

    Ngày thứ mười trong hành trình ở địa ngục, Thành Nhân tìm được một chiếc taxi vẫn còn chìa khoá trong ổ. Cửa xe mở toang, vài vết máu đã khô đậm đen lại dính trên ghế. Anh cảm thấy chẳng có gì phiền phức khi lấy đồ của người chết cả. Bây giờ họ đang đi lang thang tìm thịt sống, tất cả mọi thứ tiện nghi con người đều chẳng còn cần thiết với thây ma.

    Anh lái xe đến đổ xăng bên cạnh khách sạn New World. Lúc xăng chưa đầy bình thì có một nhóm zombie bỗng lù lù từ trong khách sạn đi ra. Thành Nhân thở dài phiền muộn, rút cần bơm khỏi bình. Anh bóp mạnh, khiến xăng phun đầy trên đường, rồi bật hộp quẹt đốt.

    Những thây ma chẳng hề e dè khi bản thân bị biến thành ngọn đuốc. Chúng cứ lù lù đến gần Thành Nhân, mang theo độ nguy hiểm gấp đôi. Anh hoảng sợ, nhảy vào trong xe và đề máy. Đám xác sống áp sát đến gần, đập người mạnh vào cửa kính.

    Cứ như thể đang tham quan hoả ngục, Thành Nhân mở lớn mắt nhìn hình hài khủng khiếp bên ngoài xe. Những thân người bị lửa đỏ chiếm trọn, tích tách phồng rộp lên. Đôi tròng mắt chỉ còn lại hai cái hố toang hoác. Chiếc mũi biến mất, thay vào đó là phần xương nhô lên của hộp sọ. Thây ma há họng gào rú những tiếng khàn khàn rít rít. Mùi thịt cháy khét lẹt xộc cả vào hệ thống lọc gió. Hương vị ôi thiu của zombie càng bị biến đổi lên một cấp độ cao hơn, kinh tởm hơn.

    Anh dậm mạnh vào chân ga, chiếc xe chồm tới trước khiến hai thây ma té ngã. Vẫn còn một gã nằm trên nắp ca pô, dí sát mặt trước tầm nhìn của Thành Nhân. Anh vội vàng đạp thắng, thây ma văng xuống đất. Ngọn lửa phừng phừng cháy báo hiệu cơ thể zombie đang nằm ngay trước bánh xe. Hai gã bị hất ngã đang cố gắng đuổi theo xe một lần nữa. Thành Nhân trả số, cán qua người thây ma cản đường để thoát đi. Chiếc xe xốc lên một cú nảy mạnh. Thành Nhân không dám nhìn lại hậu quả phía sau. Đều đó càng khiến lương tâm của anh bị cắn xé nhiều hơn.

    Trong cuộc sống đặc biệt, người ta phải chọn cách hành động đặc biệt. Thành Nhân quyết định tháo chạy khỏi điạ ngục này. Anh vù hết ga ra khỏi đường Phạm Hồng Thái. Vừa vào phạm vi vòng xoay ngã sáu. Chiếc xe bỗng bị đâm sầm một cú khủng khiếp. Trời đất đảo lộn.

    “Cái quái gì thế này? Tưởng chỉ còn một mình mình trên đường chứ.” Anh giơ tay xoa xoa cần cổ đang muốn gãy rời ra.

    Đó là một cú tông cực mạnh từ phía bên phải. Chiếc taxi móp dúm lại như một lon bia bị bóp chặt. May là chiếc xe bus kia không tông vào bên trái, ngay vị trí tài xế, nếu không Thành Nhân đã được hoá kiếp rồi.

    Anh vẫn đang bị choáng váng, nhưng tinh thần cực kỳ tức giận. Thành Nhân đạp bung cửa xe, xách theo khẩu súng trường đi ra ngoài.

    - Chạy cái kiểu gì thế! - Anh thét lên giữa đường. - Đến vòng xoay mà đi bên trái là sao?

    Rõ ràng những người trên xe bus không thể là thây ma. Họ kinh ngạc, căng thẳng, nhưng tuyệt nhiên không gào rú đòi thịt tươi.

    - Tưởng không còn chiếc xe nào trên đường chứ trên đường chứ. - Cửa xe bus mở xịch, một người đàn ông trung niên béo ú bước xuống. - Hai ngày qua chúng tôi không còn thấy người sống.

    Tài xế xe bus vẫn mặc bộ đồng phục cũ kỹ nhàu nát, có thể thấy ông ta cũng đã có từng ấy ngày không tắm giống Thanh Nhân. Trên xe có hai nam thanh niên cùng đi xuống với tài xế, cả hai đều vác mã tấu dài hơn bảy tấc.

    - Không việc gì thì mau lên xe đi, còn đứng ở đây thì chết hết cả lũ.

    Gã tóc ngắn với hình xâm trên cổ lên tiếng. Thành Nhân bỗng thắc mắc những mã vạch kia đại biểu cho số gì? Tại sao lại có người muốn biến mình thành món hàng cơ chứ?

    - Các người đang đi đâu? - Anh cảnh giác hỏi lại.
    - Tìm kiếm người còn sống và sau đó đưa họ đến nơi an toàn. - Tài xế xe bus trả lời.

    Nghe có vẻ giống một tổ chức hoạt động tình nguyện. Ngoại trừ việc những người giải cứu cũng cũng đồng thời là nạn nhân trong thảm hoạ. Chiếc xe taxi đã biến thành một đống sắt vụn không thể hoạt động, vì vậy Thành Nhân thấy hợp lý nhất là bước lên xe bus.

    “Bọn họ hứa về một nơi an toàn phải không?”

    Anh đeo khẩu Ak lên vai, những băng đạn vẫn giắt lủng lẳng xung quanh thắt lưng. Con dao gấp Thuỵ Sĩ trong túi quần và cây gậy đánh golf trong tay còn lại.

    - Chuẩn bị đi du lịch kỹ càng ghê nhỉ. - Gã tóc dài cầm mã tấu hất mặt về phía khẩu súng trường. - Lấy được ở đâu vậy?
    - Trên góc đường Pasteur-Lê Thánh Tôn. Mấy người lính bảo vệ đó đã bị giết và bỏ lại thứ này.
    - Ê, bố già! Chúng ta cũng nên tìm mấy món hàng nóng để sử dụng thôi. Phòng khi bị vây khốn! - Tay tóc dài cao giọng nói, rõ ràng gã chẳng hề tôn trọng ông tài xế chút nào. - Còn bây giờ thì xài đỡ món này ...

    Gã tóc dài vừa đưa tay ra, Thành Nhân đã lập tức lui lại tránh né. Gã tức giận giơ mã tấu lên, anh cũng cương quyết với cây gậy đánh golf của mình. Nói về tầm với, cây driver có lợi thế nhiều hơn. Nhưng về tầm sát thương, mã tấu là thứ vô địch.

    “Trên xe còn nhiều người, mình không thể sử dụng súng với kẻ không phải zombie.”

    - Này ... này các cậu! Bình tĩnh coi. - Người tài xế giơ hai tay lên can ngăn. - Xung quanh đã có quá nhiều người chết rồi.

    Gã tóc dài và Thành Nhân vẫn gườm nhau không mệt mỏi. Bây giờ anh không phải là trưởng phòng kỹ thuật nhã nhặn, Thành Nhân là kẻ sống sót, anh đã từng chiến đấu với những thứ xác sống muốn ăn thịt mình. Lưu manh không còn là vấn đề với Thành Nhân.

    Họ cùng nhìn vào mắt đối phương, cố tỏ ra hung hãn và ác liệt nhất. Nếu thua cuộc trong lần chạm trán đầu tiên, bạn sẽ chẳng còn được tôn trọng trong tập thể. Thành Nhân không quen ở vị trí bị người ta sai khiến và buộc phải phục tùng. Súng là thứ vũ khí để giữ mạng, anh không thể nhường cho người khác.

    Bỗng nhiên vài tiếng gầm gừ quen thuộc xuất hiện. Hai đấu thủ rời mắt nhau, cùng nhìn về phía đội thây ma cả trăm người đang rần rần chạy tới. Oai phong hay mạng sống? Cả hai gã cứng đầu cùng hạ vũ khí xuống. Mọi người lũ lượt chạy lên xe.

    - Tới luôn bác tài! - Gã mã vạch hét lên.

    Tất cả bọn họ cùng bỏ chạy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Những người bước lên được chuyến xe bus này đều là những kẻ cực kỳ may mắn. Trong số tám triệu dân thành phố, chắc không còn đến một triệu người thoát qua được tuần thứ hai. Tài xế xe bus, hai tên lưu manh, Thành Nhân, và khoảng bốn hành khách khác là một nhóm rất nhỏ. Chiếc xe năm chục chỗ bỗng hoá ra rộng thênh thang.

    Khi họ đến ngã tư Cách mạng tháng tám - Nguyễn Thị Minh Khai thì một đám đông zombie bỗng nhiên ào tới. Tài xế xe bus phải rẽ gấp về hướng công viên Tao Đàn, bởi ông sợ phải đối đầu trực diện với những thi thể không chết đi. Một vài thây ma bám được vào đầu xe, lì lợm hệt như đám ruồi nhặn. Tài xế bật cần gạt nước lên, hy vọng đánh văng những kẻ đang cản trở tầm nhìn. Gã lưu manh có hình xăm mã vạch mở cửa kính ra. Hắn không ngần ngại chém rớt tay những kẻ đang bám vào hông xe. Trong lúc này, không có mối hiềm khích nào còn quan trọng. Chạy thoát là ưu tiên hàng đầu trước mọi quan hệ cá nhân.

    Dễ có đến hàng ngàn người trên đường đang ào ạt chạy về phía họ. Kẻ nào cũng có khuôn mặt nham nhở và thân hình đẫm máu đang bốc mùi ôi thiu. Trên đường vẫn còn nhiều chiếc xe khác đậu ngổn ngang cản lối. Có vẻ như những người đi đường đã bị giết trước khi kịp tấp xe vào lề.

    Tài xế xe bus điệu nghệ luồn lách giữa những chướng ngại vật. Đôi lúc khoảng cách quá hẹp khiến đầu xe ủi tung vào hông những chiếc Toyota. Âm thanh rầm rầm vang lên, kèm theo đó là cú giật mạnh và một vài vết lửa nháng trên thân kim loại. Thành Nhân chồm người ra nhìn cảnh tượng vốn chỉ có trong phim.

    Không ai trả lời được thây ma từ đâu mà tới. Những kênh truyền hình vẫn liên tục đưa tin về sự kiện nóng hổi nhất trong năm. Virus, ngoại chất, căn bệnh tâm thần có tính chất lây lan ... và cả nhưng học thuyết tận thế đều được mang ra bàn tán. Nhưng không có bất kỳ ai hỏi về việc loài người phải đối phó với tình trạng này thế nào. Chính phủ đơn giản là cách ly thành phố và ngăn chặn mọi nỗ lực chạy thoát của người dân.

    Hy sinh tám triệu người để cứu tám tỷ người. Một bài tính thật quá sức mất cân đối!

    Thây ma tiếp tục ùa ra từ bốn phương tám hướng. Chúng như một bầy kiến khổng lồ vừa mới đánh hơi được giọt mật đường. Đông đảo, đầy sức mạnh cũng như sự tàn bạo, những thân thể rách rưới chồm tới trước, bất chấp mọi hậu quả chỉ để có phần ăn.

    Thành Nhân cảm thấy sợ hãi khi sàn xe nhún nhảy vì cán lên đống thi thể người chết. Tiếng động rột rẹt đáng ngờ khi thứ gì đó bị kẹt vào bánh xe. Nhưng hành khách hoảng loạn bắt đầu la hét, nói gì đó về địa ngục và ma quỷ. Ông tài xế vã hết mồ hôi, liên tục nhồi ga, sang số để mong thoát khỏi vũng lầy này.

    Kính cửa bị đập vỡ toang, rơi xuống sàn tạo thành những âm thanh loảng xoảng. Thành Nhân choáng váng nhìn đám đông vây lấy chiếc xe. Anh có cảm tưởng mình bị nhốt trong một chiếc lon và những sức mạnh vô hình đáng bóp nghẹt mọi thứ lại. Có phải thây ma đang khiến chiếc xe bus kêu lên những tiếng răng rắc đáng ngờ? Lẽ nào chúng chuẩn bị tràn vào đây, cắn đứt cổ hòng từng người rồi thoả thuê ăn phần não tươi ngon.

    Anh hét lên, lấy gậy gofl đập cật lực vào những chiếc đầu lố nhố ngoài cửa. Thành Nhân cảm thấy nỗi sợ hãi kinh hoàng đang ép buộc anh phải điên cuồng bảo vệ mạng sống của mình. Cây gậy kim loại giáng từng cú bổ mạnh mẽ lên đầu của những thây ma, chọc thủng lớp sọ cứng, rồi phá banh bộ não thúi hoắc của chúng. Máu và những chất dịch sền sệt văng ra, dính lệt bệch lên cửa. Thế nhưng mọi việc tưởng chừng như thật vô vọng. Một thây ma ngã xuống, ngay lập tức có một chục tên khác lao vào.

    Những thi thể thối rửa biết cử động thật ra là những sinh vật săn mồi rất bản năng. Chúng biết phá dỡ những chướng ngại vật ngăn mình đến với thực phẩm. Sau khi hạ gục năm sáu tên óc thúi, cây gậy gofl bị đám đông túm lấy, kéo vụt ra khỏi tay Thành Nhân. Anh kinh ngạc sững sờ vì phản ứng mau lẹ của nhóm zombie nổi tiếng lề mề chậm chạp.

    - Bố già, ông đang làm gì vậy? Mau đưa chúng tôi thoát khỏi đây!

    Đó là giọng hét đáng sợ của tay tóc dài trong nhóm. Gã cùng tên đồng bọn mã vạch quả là những kẻ biết cách chém giết thật sự. Chúng cầm mã tấu đi dọc thân xe, đánh bật bất kỳ thây ma nào có ý định trèo vào những ô cửa kính vỡ. Bốn người khách còn lại chỉ biết khóc lóc và la hét. Họ nằm mọp trên sàn xe, run lẩy bẩy như những chú thỏ đáng thương.

    Người tài xế cố gắng trả số và nhồi ga thêm một lần nữa. Nhưng dường như bánh xe đang trượt trên một lớp thảm đầy chất dịch nhớp nháp. Họ bị sa lầy và chẳng thể thoát đi đâu. Đây là chiếc xe bus chở người chứ không phải một cỗ máy đầy sức mạnh như đầu kéo container và xe ben. Vì thế, dẫu ông tài xế có đạp ga đến cháy máy, họ cũng chẳng thể di chuyển thêm mét nào.

    - Kẹt rồi! - Ông hét lên đầy bất lực.

    Gã mã vạch chạy đến giữa xe, cố mở cửa thông gió trên nóc ra. Thêm nhiều tiếng cửa kính vỡ khi những thây ma giẫm đạp lên nhau và trèo lên cao. Bọn họ đang tiến gần đến cái chết. Xe bus vốn đâu phải là một nơi ẩn nấp an toàn trong điều kiện có quá đông thây ma.

    - Thằng ngốc kia, làm gì vậy, đến đây giúp coi! - Gã tóc dài hét lên, lôi vị hành khách trẻ tuổi đeo mắt kiếng lại gần chỗ mình. - Đây, chém vào những đứa gần nhất!

    Tên lưu manh nhét thanh mã tấu vào tay cậu học sinh. Cùng lúc đó gã mã vạch đang tìm cách đập văng cánh cửa sập trên nóc. Những hành khách của chuyến đi này chỉ có ba người thật sự làm việc, ông tài xế và hai gã phụ tá của mình.

    - Đây này, dùng báng súng thử coi!

    Thành Nhân tháo khẩu Ak trên vai đưa cho gã mã vạch. Trên xe không có thứ gì đủ độ cứng và tầm dài để công phá được cánh cửa sập cả. Đây lại là lối thoát duy nhất mà bọn họ có thể trông mong. Bầy thây ma lên đến hàng ngàn con đang bu quanh chiếc hộp đựng thực phẩm. Nếu có thể, chúng đã xé toang lớp vỏ kim loại rồi chạm tay vào mớ thịt sống ngon lành. Anh biết thế nào là lợi ích cốt lõi giữa cá nhân và tập thể. Nếu đoàn kết lại, chắc bọn họ sẽ làm nên việc.

    Từng tiếng đùng đùng vang lên khi gã mã vạch đập báng súng vào cánh cửa sập. Bên ngoài, thây ma liên tục gầm gừ đe doạ, đồng thời càng lúc càng chồm vào nhiều hơn. Người bảo vệ tóc dài hăng tiết chém vào bất cứ phần thân thể nào muốn chui vào cửa sổ. Cậu học sinh mắt kiếng làm việc này có vẻ miễn cưỡng hơn. Tài xế xe bus bất lực bỏ rơi vị trí của mình. Tất cả những kẻ không biết chiến đấu đều trông mong vào cái lỗ thoát trên nóc.

    Khi Thành Nhân đang bận rộn trấn giữ chỗ cửa lên xuống thì gã mã vạch đã khai thông được lối ra mới. Hắn bám tay vào thành cửa, hất nhẹ người là đã có thể chui ra ngoài. Nhân vật tiếp theo được kéo lên là một bà trung niên tóc ngắn, uốn xoăn sát da đầu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn bà ấy trong bộ đầm ngủ Thành Nhân đã nghĩ đến Tiểu Long Nữ trong bộ phim hài của Châu Tinh Trì. Đáng tiếc là chẳng có ông chủ nhà gầy còm nào ở gần bà ấy cả. Người phụ nữ tội nghiệp đã mất toàn bộ gia đình và giờ đây có lẽ là cả mạng sống của mình.

    Một thây ma cố gắng chui qua khung kính hẹp của cửa lên xuống. Thành Nhân ghê tởm nhìn lớp da của zombie bị kéo rách ra bởi những mảnh kiếng vỡ còn dính lại. Dù sao sự ngu ngốc của lũ xác sống vẫn có lợi cho những người chạy trốn. Giờ đây Thành Nhân có thể yên tâm là lối lên xuống đã bị kẹt bởi anh hùng lấp lỗ châu mai.

    Anh chạy đi giúp hai người đang cầm mã tấu. Có quá nhiều cửa sổ dọc theo thân xe, cũng như vô số thây ma đang xếp hàng lần lượt chui vào. Thành Nhân đoạt lấy vũ khí từ cậu học sinh đang sợ đến sắp bĩnh ra quần. Chính cách đối đầu với hiểm nguy mới thật sự phản ánh con người bạn. Ẩn nấp phía sau những kẻ khác, hay vung vũ khí lên chiến đấu. Thành Nhân cảm thấy an toàn hơn với lựa chọn thứ hai.

    Khi đi học, anh luôn xung phong được trả bài trước, vì suốt cả học kỳ không cần phải nhấp nhỏm lo tên mình bị kêu lên. Lúc mới ra trường anh muốn nhận mức lương khiếm tốn và công việc chán nản nhất, vì đó là một công ty mới mở nên tương đương sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến. Thành Nhân là một nhà quản lý dự án thành công, bởi anh luôn nhìn nhận được đầy đủ các rủi ro. Biết cách dùng thế mạnh của mình chiếm lấy các cơ hội, anh là một nhà mạo hiểm thông minh chứ không liều mạng. Thành Nhân ưa thích các thử thách và có tham vọng vươn lên cao.

    Không ai được chọn cuộc đời mình, nhưng con người có quyền quyết định khi đứng trước một ngã rẽ. Thời thế tạo nên anh hùng, nhưng kẻ đó phải có sẵn những tố chất cần thiết để trở thành anh hùng. Bạn có thể gục ngã, nhưng điều quan trọng là phải biết đứng lên và đi tiếp. Bạn có thể sợ hãi, yếu đuối, nhưng tuyệt đối không đầu hàng số phận. Bạn có thể phụ bạc toàn bộ thế gian này, nhưng không thể phản bội chính bản thân mình.

    Bàn tay anh đang run lên khi lưỡi dao dài ngoằn cắm phập vào thân thể kẻ khác. Thành Nhân kinh tởm công việc của mình, vì anh biết việc xâm phạm vào thi thể người đã khuất là một hành vi trái đạo đức. Nhưng đạo đức là cái gì ở thế giới tràn ngập người chết muốn tấn công kẻ còn sống. “Giết hay bị giết?”, tôi tin rằng có một số người sẽ trả lời rất nhanh câu hỏi này.

    Không có vấn đề gì đáng suy gẫm cả, chỉ có người sống mới kể lại chuyện được thôi.

    Cậu học sinh bỏ cuộc, nhưng không chấp nhận cái chết. Cậu ta chen ngang, giành giật với người đàn bà mặc bộ đầm ngủ đang cố trèo lên nóc xe.

    - Cút ngay, ôn con!

    Bà ta thô bạo tung chân đạp vào cậu nhóc. Người thanh niên gầy gò lập tức ngã lăn, mắt kính văng ra, trượt dài trên sàn xe. Thậm chí khi quyết định làm kẻ vô lại, người ta cũng phải có tố chất làm vô lại. Nếu không ngang ngược, không có sức mạnh và sự độc ác thì vô lại kiểu gì?

    Giống như hai kẻ bảo vệ chiếc xe bus, họ có thừa khả năng chém giết để tung hoành trong thế giới tuyệt vọng ngày tận thế. Họ mạnh mẽ, quyết đoán và chắc chắn là những kẻ chẳng dễ dàng bỏ cuộc. Họ không sợ chết, nhưng có đủ quyết tâm tránh xa cái chết. Khi những người hành khách chỉ biết khóc than, họ lại là kẻ vùng lên chiến đấu chống lại số phận. Ai có thể ngờ đến một ngày mọi người tranh nhau được nắm tay họ. Gã mã vạch kéo được người phụ nữ đầu quăn lên, lại tiếp tục chìa tay cho hành khách tiếp theo.

    Vòng phòng thủ bắt đầu bị thu lại khi vài tên thây ma tràn được vào trong xe bus. Có quá nhiều ô kính đã vỡ, còn thây ma thì đã chất cao đến mép cửa. Thành Nhân đứng một đầu lối đi, còn bên kia là gã tóc dài. Hai cây mã tấu, hai người bảo vệ, và còn lâu lắm mới đến lượt họ trèo lên trên nóc.

    Bỗng nhiên ông lái xe quỳ sụp xuống, gào khóc thê thảm.

    - Tôi không thể chui lọt qua cánh cửa sập này!

    Thành Nhân không thể quay đầu nhìn lại, anh đang bận chiến đấu với thây ma. Nhưng hình ảnh chiếc bụng bia trong lần đầu nhìn thấy ông lái xe là một ấn tượng rất khó quên. Liệu anh đã chuẩn bị cho hành vi phi nhân tính mà mình sắp làm không?

    “Tốt bụng để bị giết, hay độc ác mà sống sót?” Nhiều người có thể trả lời nhanh câu hỏi này, nhưng cũng có một số đông cần suy nghĩ kỹ càng hơn. Đáng tiếc, không phải lúc nào thời gian cũng dư dả để ta có thể lựa chọn. Xã hội càng tiến bộ, cuộc sống càng bận rộn, con người lại càng dễ biến thành độc ác hơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Gác lại hết những suy nghĩ vẩn vơ, Thành Nhân giơ mã tấu đâm thẳng vào kẻ đối diện. Anh dùng thây ma như một tấm khiên đẩy lùi hết những xác sống phía sau. Thây ma giơ tay cào hướng vào mặt anh, chiếc hàm cạp cạp thèm muốn được cắm phập vào thịt tươi ngon sống động. Thành Nhân điên tiết lên, rút mã tấu ra rồi chém ngang cổ thứ ma quỷ ấy. Thây ma sẽ không chết nếu không tấn công vào não bộ và hệ thống thần kinh. Vì vậy một cú bắn xuyên sọ hay chém đầu lìa khỏi cổ là phương pháp tốt nhất để triệt hạ những xác chết biết đi.

    Nếu hỏi Thành Nhân lúc này đang nghĩ gì, anh ta cũng không thể trả lời bạn. Sự khát máu, hiếu chiến là trạng thái rất bản năng, khi con người đánh rơi mất chính ngã của mình. Nỗi sợ hãi ập đến, tràn ngập trong tâm trí và lấn át hết mọi loại cảm xúc khác. Không có thương xót, không hối hận, không áy náy. Anh sợ mình biến thành thây ma nên luôn tìm cách tránh xa lũ xác chết bị nhiễm bệnh. Thành Nhân giơ chân đạp mạnh, đánh lui lũ zombie cố nhào nhào tới. Đó cũng là lúc những cánh tay xương xẩu gớm guốc chạm được vào mặt anh.

    - Tránh xa tao ra!

    Thành Nhân hét vang, lia mã tấu chém rơi những cánh tay muốn chạm vào mình. Tiếng gào khọt khọt trong cổ họng vang lên, khi một thây ma khác mở banh hàm muốn cắn anh. Thành Nhân đút mũi mã tấu vào họng gã, dùng sức nhấn tới, như muốn đâm thẳng tới vùng hành tuỷ. Nhưng dù anh không bị kiệt sức như bây giờ, cũng phải may mắn hơn mới có thể đâm trúng vị trí xuyên được tới não bộ. Vậy nên anh chỉ có thể chẻ đôi chiếc lưỡi của thây ma, đồng thời làm hàm dưới trật ra khỏi xương sọ. Gã zombie lại có một diện mạo mới, nổi bật nhất trong số những thây ma mới chết gần đây.

    Bốn người khách cùng tên lưu manh mã vạch đã an toàn trên nóc xe bus. Bên dưới này còn ông lái xe mập cùng hai người đang chiến đấu vô cùng ngoan cường. Thành Nhân chỉ có thể canh chừng phía trước mặt và hai bên trái phải. Anh nghe âm thanh gào lên trong cổ họng của nhưng thây ma chuẩn bị cắn người và tiếng chửi rủa của gã tóc dài.

    “Thật là tệ, tệ hại hết sức!” Thành Nhân biết đồng đội mới của mình đã nhận lấy bản án định mệnh của cuộc đời.

    - Đưa súng cho tôi! - Anh hét vang lên.

    Gã mã vạch trên nóc xe chuyền khẩu súng xuống cho ông tài xế. Thành Nhân quay lại thật nhanh, giao mã tấu vào tay ông ta rồi giật lấy khẩu Ak. Từ lúc nhặt được khẩu súng anh đã bắn thử một vài phát. Thành Nhân không thể ngờ từ sau đợt học quân sự anh lại có cơ hội chạm vào vũ khí nóng thế này.

    Những buổi dã ngoại với trò bắn súng sơn chẳng thể tính là chiến đấu thật sự. Súng ống là phải có độ nặng, cùng cú giật nảy bất kham mỗi khi đạn ra khỏi nòng. Với khoảng cách chỉ một hai mét, anh có thể bắn chính xác vào trán của lũ xác chết. Viên đạn xuyên qua đầu thây ma, ghim thẳng vào tấm kính chắn trước. Thành Nhân tiếp tục bóp cò, tạo thêm nhiều chỗ rạn như một mớ mạng nhện giăng đầy trên kính xe.

    Lớp kính trước luôn được ép keo để giữ an toàn ngay cả khi bị vỡ. Thành Nhân lao tới, đạp tung tấm kính mềm oạt như miếng bánh tráng đã tẩm kẹo mạch nha.

    - Đây là cơ hội của ông! - Anh quay lại, đối mặt với ông tài xế.

    Thành Nhân lạnh lùng vượt qua ông ta, sau đó phóng người lên băng ghế hai bên. Chẳng cần được trợ giúp, anh cũng có thể tự trèo qua ô cửa sập. Thành Nhân chạy tới phía trước đầu xe, chồm đầu nhìn qua khung cửa trống trơn.

    Tấm kính vẹo vọ ngã lên đầu đám thây ma đang tập trung đông như nêm bên dưới. Tạm thời đó là một lớp chắn an toàn trước khi những thây ma di chuyển đi sang vị trí thích hợp hơn để săn mồi. Ông tài xế tỏ ra là một người khá nhanh nhạy, đã nhận ngay lòng tốt của Thành Nhân. Ông trèo qua khung cửa, và chộp ngay cánh tay anh đang chìa ra sẵn. Ở đầu bên kia, gã mã vạch cũng đã kéo người đồng đội của mình lên. Tên tóc dài gần như vượt qua cửa sập cùng lúc với ông tài xế được kéo rời khỏi tấm kính trước. Tuy chưa vượt qua hết hiểm nguy, nhưng ít nhất bọn họ đã giữ lại được mạng sống. Ai nấy thở hỗn hễn trong nỗi kinh hoàng.

    Lúc đó đang là giữ trưa, phần nóc xe đã bị mặt trời thiêu đốt thành một chiếc chảo nóng. Tám người sống sót mệt mỏi ngồi gục trên nóc xe. Cơ thể họ ướt đẫm mồ hôi, hết sức dơ bẩn và bốc mùi. Sống giữa thành phố thây ma suốt cả mười ngày không phải là việc dễ làm. Họ đã nhiều phen chạm mặt tử thần, nhưng cũng bấy nhiêu lần thoát nạn. Chuyến xe bus số tám này phải chăng là lần may mắn cuối? Có cách gì vượt qua hàng ngàn thây ma đang gào thét đòi ăn xung quanh?

    - Mày bị gì rồi Hướng? - Gã mã vạch hỏi tên tóc dài.

    Thành Nhân quay lại, vừa kịp nhìn thấy gã lưu manh vạch phần cánh tay bị cắn trúng của mình.

    - Cmn, răng người cũng sắc không thua gì răng chó. Bọn chúng đã ăn của tao một miếng thịt rồi này!

    Gã xé quần, lấy miếng vải dơ bẩn áp vào vết thương. Nếu không chết vì mất máu chắc gã cũng sẽ chết vì nhiễm trùng mất. Nhưng trước đó đám virus Z sẽ biến gã thành thây ma. Mười hai giờ là giới hạn dài nhất mà con người có thể chịu đựng. Một cơn sốt ập tới khi bạch cầu chiến đấu với những kẻ xâm nhập. Sự chóang váng, hôn mê và sau đó là giấc ngủ vĩnh hằng. Người nhiễm bệnh qua đời, rồi lại tái sinh trong một số phận đáng ghê tởm. Chết nhưng không thể chết, lang thang trên dương gian cho đến khi nào thân thể trở thành cát bụi mới thôi.

    Nếu là trước đây, Thành Nhân sẽ lập tức bài xích kẻ đã bị zombie cắn trúng. Đây là người định trước phải chết, và có khả năng trở thành mối nguy hại cho cộng đồng. Nhưng lúc này bài xích làm gì, khi họ chỉ còn mấy mét vuông để ngồi gần bên nhau. Xung quanh là quái vật đang gào thét đòi ăn, chẳng lẽ Thành Nhân cũng biến thành quái vật vô nhân tính. Hướng đã chiến đấu cùng anh, hắn xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ những kẻ mình đã giúp đỡ. Trước khi biến thành thây ma, Hướng vẫn là một con người.

    ^_^

    Mọi người im lặng, chìm trong tuyệt vọng cùng bi thống. Mùng năm tháng chạp chẳng lẽ là ngày xấu để xuất hành. Chưa đến một tháng nữa sẽ đến đêm giao thừa. Mọi người đều chắc chắn rằng năm nay sẽ chẳng còn lễ tết nào tại Thành phố Hồ Chí Minh.

    “Biết đâu mình sẽ chết ngay hôm nay, chứ còn nghĩ gì đến ngày mai!”

    Thành Nhân nhìn vào đồng hồ đeo tay, hai giờ trưa. Anh móc trong túi quần ra một thỏi sô cô la rồi nhai nhóp nhép. Những người còn lại nhìn anh với ánh mắt ghen tị và trách móc.

    - Mấy người nhìn gì? Một thanh sô cô la chia làm tám thì chẳng có tác dụng mấy. Nhưng với một mình tôi, thì ít nhất cũng đỡ đói hơn. - Thành Nhân sẵn giọng. - Nếu muốn ăn thì tự đi tìm chứ đừng ngồi đây mà nhìn.

    Thậm chí chính bản thân anh cũng không thể ngờ có ngày mình nói những lời lẽ này. Là một người làm công tác quản lý, Thành Nhân buộc phải ăn nói lịch sự, cẩn thận chọn lọc từ ngữ mỗi khi phát ngôn. Khách hàng nhìn vào anh, cấp trên quan sát anh và cả các nhân viên thuộc cấp cũng lắng nghe anh. Chẳng có cơ hội nào để sỗ sàng, và tỏ ra xấu xa được cả.

    Bây giờ, còn gì ngăn được anh sống thật với mình.

    Thành Nhân nhanh nhẹn nhét toàn bộ thanh sô cô la vào miệng, nhai nhồm nhoàm như một con khỉ ích kỷ. Những người khác thở dài. Bọn họ vừa mệt vưà đói nên chẳng còn sức để quan tâm đến người lạ mới biết này. Anh ta chỉ tình cờ nhập hội và sau đó mang đến vận xui khủng khiếp cho chuyến đi. Họ vừa mới thoát ra khỏi nơi nguy hiểm, nhưng chẳng có hy vọng sống sót nào cả. Thây ma đã đánh hơi ra người sống, chúng sẽ chẳng bao giờ bỏ đi trước khi được ngoạm một tí thịt. Bọn không chết có rất nhiều thời gian, còn lũ người sống sẽ chẳng cầm cự được bao lâu. Bị phơi khô, chết đói, chết khát cũng khủng khiếp tương đương với việc biến thành thây ma. Đôi khi làm người sống cũng là việc hết sức mệt mỏi.

    - Chết tiệt, tao ghét phải chạy trốn rồi. Bây giờ tao làm thây ma đi cắn chúng bây.

    Bà đầu quăn giận dữ đứng dậy, muốn lao mình xuống đất. Những cánh tay thây ma giơ lên, như chào đón kẻ sắp trở thành đồng loại của mình.

    - Con mụ này, bà muốn chết cũng phải hỏi ý tôi chứ. - Hai gã lưu manh nhanh chóng vật bà già xuống sàn. - Chúng tôi cứu mạng người không phải để bà đi tự tử.

    Người đàn bà ngơ ngác như không hiểu mình đang làm gì nữa. Một chút vùng vẫy tức tối và sau đó là nước mắt lăn dài. Cuộc đời liệu có kết thúc khi chúng ta mất hết tất cả. Sống trong nỗi kinh hoàng có phải là một lựa chọn xác đáng không.

    Ai cũng mệt mỏi, ai cũng tuyệt vọng. Họ để mặc bà già nằm đó, cân nhắc xem mình sẽ phải lựa chọn thế nào. Càng đứng gần cái chết, nỗi sợ hãi càng trở thành một người bạn thân thiết. Chạy trốn là điều rất khôn ngoan, nhưng dừng lại chưa chắc kém thông minh. Chẳng phải con người luôn chiều theo số đông và hướng về phe mạnh hơn. Vì sao không đứng trong hàng ngũ thây ma khi chúng đang là chủng loài chiếm ưu thế.

    - Thôi, tôi chán lắm rồi!

    Thành Nhân bực dọc đứng dậy. Nếu cứ ngồi nghe tiếng khóc tỉ tê của người đàn bà, chắc anh cũng sẽ nhảy khỏi xe. Anh phải ngăn những ý nghĩ ngu ngốc trong đầu, trước khi hành động theo những lời xúi giục đó. Mọi người căng thẳng nhìn anh, xem có nên ngăn chặn vụ tự tử của một tay ích kỷ. Anh ta là kẻ khó ưa, giữ lại cũng chẳng tốt đẹp gì.

    - Ngồi ở đây chúng ta sẽ chết hết. Phải tìm cách thoát ra thôi. - Anh cất giọng, như đang giảng giải về một dự án mới.

    Ông tài xế buồn rầu đưa tay chỉ xung quanh.

    - Có thể làm gì với hàng ngàn kẻ săn mồi này?

    Những thây ma bắt đầu giẫm đạp nhau, trồi lên sụp xuống như một chiếc lọ nhốt đầy trùn chỉ. Chỉ là vấn đề thời gian khi chúng có thể chất thành một đống cao và vươn tới chỗ nóc xe.

    - Còn thứ này thì sao? - Anh chỉ tay vào bó dây diện giăng dọc con đường.
    - Chẳng thể với tới được, nó ở cách ta đến hơn hai mét.

    Tên Hướng tóc dài phun một ngụm nước bọt xuống lũ quái vật khát thịt. Gã rất muốn thoát đi và sẵn sàng đổi mọi thứ để làm điều đó.

    - Tôi cao một mét tám. - Thành Nhân cất tiếng. - Và còn thêm thứ này.

    Anh dộng khẩu Ak xuống sàn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Kế hoạch đã có rồi, bây giờ điều cần thiết là tất cả phải cùng hợp tác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status