TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 13

Chủ đề: [Truyện Dài] Số 4: Cánh Cửa Đã Mở

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    CÁNH CỬA ĐÃ MỞ


    Chương 5: Không ngừng tiến lên



    Hằng ngày, con người đều phải đưa ra rất nhiều những quyết định. Màu của cây viết chì mình sẽ mua, kiểu cặp kính mới hay điền đơn dự thi đại học ... Rẽ trái để tránh đám kẹt xe, hay lao vào, hy vọng với ‘tài năng’ của mình có thể thoát ra dễ dàng? Bữa sáng là bánh mì mang đi, hay một tô phở với chất lượng dinh dưỡng đầy đủ?

    Có những quyết định rất đơn giản, vội vàng; nhưng cũng có những quyết định nặng ngàn cân, trong thời điểm gấp rút không được quyền lựa chọn.

    Bất khả kháng là một điều khoản phổ biến trong các hợp đồng. Về cơ bản, điều kiện này dùng để giải phóng một hay các bên ra khỏi các trách nhiệm pháp lý và bổn phận khi xảy ra tình huống bất thường, ngoài tầm kiểm soát như: Chiến tranh, đình công, nổi loạn, tội phạm, thiên tai (lũ lụt, động đất, phun trào núi lửa ...)

    Dịch bệnh thây ma có được tính như một thiên tai? Việc Thành Nhân quyết định buông tay, đó có phải là một tình huống bất khả kháng? Anh có thể nằm đây chịu trận, chờ những tên thây ma kéo cả thím tư và mình xuống đất. Nhưng anh cũng có thể bỏ đi, xem như thứ còn lại chỉ là một tai nạn bất cẩn.

    Thím tư tiếp tục gào lên, đạp chòi nhằm thoát khỏi những bàn tay đeo bám. Thành Nhân lại trượt tới trước vì nỗ lực vùng vẫy của bà già. Anh nhìn xuống mái đầu quấn khăn với sợi đen sợi bạc của người nữ lao công. Từ khi làm việc ở đây, anh luôn nhìn thấy bà già chăm chỉ quét dọn mỗi buổi sáng. Đôi khi đi ngang qua nhau trên hành lang, bà sẽ mỉm cười thật hiền hậu với Thành Nhân. Chỉ là vài câu tâm tình xã giao, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, hoà nhã của bà già.

    “Tuổi của thím tư chắc cũng bằng với mẹ mình ở nhà.”

    Mắt anh đỏ ngầu lên khi nghĩ tới gia đình ở quê cũng đang phải chịu tình huống tương tự. Nếu mẹ của anh ngã xuống cầu và được một thanh niên túm lấy, Thành Nhân không hy vọng người đó sẽ buông ra.

    - Trưởng phòng Lý, làm ơn kéo tôi lên. Trưởng phòng Lý.

    Thím tư khóc lóc nức nở và cả Thành Nhân cũng khóc. Anh đang dự tính làm gì thế này, giết người và tự bào chữa rằng mình đã làm hết khả năng ư? Đây không phải là một khu rừng chỉ tồn tại những luật lệ khắc nghiệt của nó. Đây là xã hội loài người với các chuẩn mực đạo đức mà không ai được phép quên.

    Anh dồn sức vào hai tay, kéo bà già cao lên khỏi tầm với của những thây ma. Thành Nhân lại trượt mạnh xuống nhưng thím tư cũng vừa vịn được chỗ để đu bám. Anh lui lại, bò từng chút trên mái tole nóng phỏng người vào giữa giờ trưa nắng gắt. Dù đang cuối tháng mười hai, nhưng tại thành phố Hồ Chí Minh họ chẳng bao giờ có khái niệm trời lạnh là gì. Quanh năm chỉ toàn là nắng và mưa. Lầy lội và nóng nực, ẩm ướt và khô hanh, luôn luôn là như vậy. Thời tiết luôn dễ dàng thay đổi và con người cũng vậy. Nhưng trong bản chất, lúc nào con người cũng có nhu cầu hướng thiện và giúp đỡ kẻ khác. Anh đã nỗ lực cứu cả hai, vậy nên họ xứng đáng được sống sót.

    Thím tư lồm cồm bò leo lên. Chân bà vừa đạp mạnh xuống, phần máng xối liền sút ra khỏi xà đỡ. Thành Nhân kịp thời chụp bà già lại trước khi thím tư bật người té về phía sau. Đám thây ma bên dưới vẫn còn tập trung đông và lao nhao chờ thức ăn rớt xuống.

    Mồ hôi hoà lẫn với nước mắt mặn đắng. Ấy vậy mà họ lại cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, sau khi thoát khỏi tình huống hiểm nghèo kia. Tay thây ma khổng lồ cũng đã đến được chỗ lan can họ vừa đu bám lúc trước. Gã vươn người ra kêu gào và kết quả là cả người lộn nhào xuống đất.

    Từ trên cao, họ có thể nghe được tiếng xương trong người gã gãy vỡ. Đó là một cú té rất nặng nề đối với người nặng cả trăm ký như tay bảo vệ. Xem ra một phần hộp sọ bị tách rời không làm gã cảm thấy phiền lòng, cả thân người mập ú đầy mỡ vẫn lắc lư đứng dậy trên đôi chân xiu vẹo. Giờ đây, tay bảo vệ đã có tướng đi lặc lìa lặc lọi rất điển hình của giống thây ma. Cái miệng của gã xệ xuống khi quai hàm trật khỏi khớp.

    Họ nhìn thấy cảnh tượng ấy, vừa hoảng sợ, vừa ghê tởm. Thành Nhân che miệng mình, cố không ói ra hết mớ bánh quy quý giá ăn được trong buổi sáng. Anh giật mình quay lại, nhìn thấy bên thắt lưng chỉ còn phần lủng lẳng của chiếc bao bị rách. Hết lăn lê đến bò trườn khỏi đám thây ma, anh đã làm rơi mất mớ thực phẩm trên người rồi.

    Không thể ngồi đây nhìn những xác chết lao nhao đòi ăn thịt nữa. Thành Nhân quan sát xung quanh để tìm tiếp lối đi cho mình.

    - Thím tư, lối này. - Anh đứng dậy và chỉ.

    Tiếp giáp với khuôn viên của toà nhà là dãy phố cũ trên đường Đông Du. Những cửa hàng mặt tiền khang trang và phía sau là đống mái che nhếch nhác. Phần thông khí giữa hai ngôi nhà không được xây bít mà chỉ lợp tạm bằng tấm lấy sáng polycarbonate. Thành Nhân thử giẫm lên, cảm nhận những vết răng rạn vỡ dưới chân mình. Anh đổi cách di chuyển, đặt chân ở hai bên khung sườn đỡ phần mái. Họ thường sử dụng khung sắt cho phần kết cấu kiểu như thế này. Hai vách tường chỉ cách nhau tầm một mét nên rất dễ vịn vào. Thành nhân nhích người lên và leo giữa hai bức tường như người đang làm xiếc.

    - Thím không thể làm thế này được!

    Thím tư la lên khi Thành Nhân đã leo lên đến cửa sổ tầng hai của một ngôi nhà. Anh ngó lại, cảm thấy dù bà ấy có trẻ hơn cũng không thể leo với thân hình ngắn ngủn như thế được.

    - Chờ một chút. - Anh nói vọng xuống.

    Thành Nhân lại tiếp tục leo, cảm nhận sự liều lĩnh của mình một cách hào hứng. Anh đã hoạt động suốt từ sáng đến giờ, chạm ngõ cái chết biết bao nhiêu lần. Anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi và chăm chỉ rèn luyện thể thao như bao nhiêu người khác. Anh may mắn không ở ngoài đường trong buổi chiều xảy ra thảm hoạ thây ma nên vẫn còn giữ được mạng của mình.

    Nhưng sự may mắn không bao giờ ở mãi bên bạn, chỉ có khả năng thật sự mới giúp bạn sinh tồn.

    Thành Nhân đứng trên phần sê nô trang trí, sàn bê tông khá là kiên cố so với ngôi nhà xây dựng cẩu thả như thế này. Anh giật lấy cáp truyền hình ra khỏi những móc vòng cố định, kéo sợi dây khỏi đường ống bảo vệ chạy dọc mái nhà. Đây là loại cáp tốt nhất có thể sử dụng trong tình huống hiện nay.

    Có gì mắc kẹt lại, Thành Nhân phải cố giật lấy, dùng hết cả sức bình sinh. Anh cuộn sợi dây lên vai và dùng thế kéo lưới để dứt sợi cáp ra khỏi phần mối nối. Lúc nào chế độ tập luyện thể thao cũng đều giúp ích bạn trong cuộc sống cả. Thành Nhân mỉm cười hài lòng nhìn sợi cáp trên tay mình.

    - Cột vào người và con sẽ kéo thím lên. - Anh nói trong khi thả dây xuống cho thím tư.

    Bà già chụp lấy, mừng rỡ cột thành một cái vòng nhỏ và đứng lên đó như một cái thang móc. Đây quả là một phương pháp khôn ngoan vì bản thân bà sẽ chẳng hề bị sợi dây thít chặt trong quá trình vận chuyển.

    Thành Nhân choàng dây cáp qua ống cột tròn bằng inox, sau đó bắt đầu kéo. Tư thế này thoả mái hơn việc chồm người kéo lên, và nguy cơ lộn đầu xuống bên dưới của Thành Nhân. Cuộc tẩu thoát của họ đang dần dần có hy vọng tươi sáng sáng.

    Và thực tế thì lại bi đát hơn thế nhiều.

    ^_^

    Họ đứng trên mái nhà, nhìn xuống khung cảnh đường phố vô cùng hỗn loạn. Mọi người đang bỏ chạy trong tuyệt vọng, còn lượng thây ma thì cứ tăng lên theo cấp số nhân. Thành Nhân siết chặt tay vào khung thép của tấm panô, anh sợ mình sẽ run tay mà rơi xuống dưới. Không biết ngã chết và bị ăn thịt thì thứ nào đáng sợ hơn. Nhưng lúc này cảm giác duy nhất của Thành Nhân chỉ là muốn khóc.
    Điều gì đang xảy ra với thế giới anh đang sống thế này? Cửa địa ngục đã mở và mọi người đều nhìn thấy quỷ?

    Một tiếng sấm đánh ầm giữ buổi trưa nắng gắt. Thành Nhân quay đầu, nhìn thấy được bầu trời phía sau toà nhà. Đó là một cơn bão nguy hiểm đang tập trung ở phía nhà thờ Đức Bà. Mây giông xám xịt hoàn toàn nổi bật giữa khung cảnh trưa nắng. Chẳng thể nào có một vòi rồng khổng lồ xuất hiện ở thành phố Hồ Chí Minh được. Xung quanh khu vực này làm gì có đồng bằng trống đủ rộng để tạo ra lốc xoáy.

    Cơn bão vẫn tiếp tục mở rộng, những ngọn gió gào thét cuốn phăng mọi vật gần vị trí trung tâm. Anh có thể nhìn thấy xe hơi, bảng quảng cáo và cả những thân người li ti bay xung quanh cơn lốc. Thảm hoạ zombie còn chưa đủ tệ hay sao mà lại xuất hiện một cơn siêu bão khủng khiếp thế này. Thành Nhân đã từng đọc về bảy dấu hiệu của ngày tận thế, và anh bắt đầu run sợ khi liên hệ đến tình hình hiện tại.

    1. Một cơn dịch tể lớn sẽ giáng trên nhân loại vào thiên niên kỷ này. Không nơi nào trên thế giới sẽ được sống yên ổn.
    2. Có một khối tựa như hòn núi lớn toàn bằng lửa bị ném xuống biển. Biển biến ra máu, như huyết người chết; phàm sinh vật ở trong biển đều chết hết.
    3. Một cuộc chiến vĩ đại sẽ bùng nổ trong lửa và khói sẽ đổ xuống từ Trời. Nước ngoài đại dương sẽ trở nên mờ mịt và bọt sóng dâng cao khủng khiếp để nhận chìm mọi người.
    4. Có một cơn động đất lớn; mặt trời bèn trở nên tối tăm như túi lông đen, cả mặt trăng biến thành màu đỏ. Các vì sao trên trời sa xuống đất, như những trái xanh của một cây vả bị cơn gió lớn lung lay rụng xuống.
    5. Thời điểm đang tiến dần lại, vực thẳm mở rộng trong tuyệt vọng. Có một luồng khói dưới vực bay lên, như khói của lò lửa lớn; mặt trời và không khí đều bị tối tăm bởi luồng khói của vực.
    6. Từ luồng khói ấy, có những châu chấu bay ra rải trên mặt đất. Những châu chấu đó giống như những ngựa sắm sẵn để đem ra chiến trận; trên đầu nó có như mão triều thiên tựa hồ bằng vàng, và mặt nó như mặt người ta; nó có tóc giống tóc đàn bà, và răng nó như răng sư tử, nó có giáp như giáp bằng sắt; và tiếng cánh nó như tiếng của nhiều xe có nhiều ngựa chạy ra nơi chiến trường.
    7. Người lành chết chung với kẻ dữ. Vĩ nhân chết chung với thường dân. Hàng giáo phẩm chết chung với tín đồ. Kẻ cầm quyền chết chung với thần dân. Chết chóc tràn lan khắp nơi vì những lỗi lầm vi phạm bởi những kẻ ngông cuồng điên dại và bè lũ của Satan. Chúng chỉ muốn thống trị thế giới.


    Toàn thế giới sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ chưa từng có. Sách Khải Huyền của Thiên Chúa giáo nói đến ngày Phán Xét, lời sấm truyền của các nhà tiên tri về Mạt thế. Ngục Tatarus mở ra trong thần thoại Hi Lạp, thế giới thần thoại Bắc Âu sẽ sụp đổ khi Ranarok xảy đến. Ngày 21 tháng 12 năm 2012 được coi là ngày kết thúc của một chu kỳ dài 5.125 năm trong lịch Long Count của người Maya, đánh dấu thời điểm bắt đầu một thời kỳ mà trái đất và cư dân sống trên đó có thể sẽ trải qua một sự biến đổi về thể chất hoặc tinh thần, cột mốc khởi đầu của một kỷ nguyên mới.

    Thành Nhân ôm đầu ngồi sụp xuống. “Tận thế đã bắt đầu rồi sao?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 21-03-2013 lúc 14:34.
    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định






    Anh nhìn chằm chằm vào cơn lốc khổng lồ, cảm nhận sức gió dần mạnh lên, cơn bão vẫn đang tiếp tục mở rộng ra. Những đám mây bị thu hút đến gần trung tâm cơn bão, cứ như thể bầu trời là đại dương, còn cơn lốc kia là một xoáy nước khổng lồ. Thành Nhân nhìn không gian bị vặn đi, uốn éo trong một hình hài khổ sở. Có thứ gì đó đang cố tình chọc thủng bầu trời, một vật rất kinh khủng sắp lan tràn đến chỗ này.

    “Đó có phải là một cuộc chiến vĩ đại đến từ nước trời? Đó có phải là dấu hiệu tiếp theo của ngày tận thế?” Anh siết chặt nắm tay, cố không gào thét lên trong bi thương và tuyệt vọng. “Tại sao thế giới phải kết thúc, tôi vẫn đang sống đây mà?”

    - Trưởng phòng Lý, trưởng phòng Lý. - Thím tư nỗ lực lay gọi người bạn đồng hành. - Lý Thành Nhân.

    Anh giật mình quay lại, phát hiện chẳng có cơn bão nào cả. Xung quanh vẫn là ánh nắng trưa gay gắt. Bọn họ cùng đứng trên nóc nhà, cả người nhếch nhát, bê bết mồ hôi sau cuộc đào tẩu. Các thây ma vẫn lởn vởn trên đường, tấn công bất kỳ ai còn mùi thịt sống. Tiếng la hét vang vọng khắp nơi. Tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng trong cuộc chiến bảo vệ toàn mạng sống. Tuy ảo giác của anh về ngày tận thế đã biến mất, nhưng sự thật xung quanh cũng có khác gì là bao.

    - Chúng ta lại đi thôi! - Anh kiên quyết đứng dậy.

    Bà già nhìn Thành Nhân lo lắng, không hiểu lúc nãy chàng thanh niên này vừa mới nhìn thấy gì. “Trông anh ta cứ như chết rồi vậy!”

    Dịch bệnh này đến nhanh và lây lan với tốc độ thật khủng khiếp. Mới buổi sáng ngày hôm qua, trên bào đài chỉ thông báo về vụ lộn xộn ở ngã tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa - Võ Thị Sáu; ấy vậy mà đến buổi chiều thảm hoạ đã thật sự nổ ra. Toàn thể nhân viên toà nhà vừa tan ca đã bị tấn công ngay ngoài phố. Người ăn thịt người và họ bị biến thành những con vật gớm ghiếc với thân thể không vẹn toàn. Bốn mươi hai tiếng kể từ vụ cắn người đầu tiên được ghi nhận, và giờ đây thế giới chẳng còn như ta biết nữa rồi.

    Những ngôi nhà mặt tiền san sát, thế nên họ có thể đi dọc dãy phố mà không phải bước xuống đường. Thành Nhân nheo mắt, cảm nhận sự choi chang của ánh mặt trời lúc mười hai giờ trưa. Anh lại ngóng về phía nhà thờ Đức Bà, nhận ra chẳng có cơn bão hay lỗ hổng không gian nào cả. Chẳng lẽ anh thật sự bị ảo giác sao? Tiếng ồn ào ở dưới đường vẫn chưa chịu ngừng lại. Mọi người vẫn đang đánh nhau, la hét và bỏ trốn.

    Có vài người sống vẫy vẫy tay với họ từ một ô cửa sổ. Thành Nhân mừng rỡ chạy tới và được bọn họ mở cửa cho vào. Anh phụ giúp nâng thím tư lên trước, sau đó mới đến lượt mình leo vào.

    - Tôi thấy hai người đi bộ trên nóc nhà nãy giờ. - Một ông chú bụng phệ với hàng ria mép mừng rỡ nói. - Thoát ra từ đâu vậy?
    - Toà nhà đằng kia. - Thành Nhân thở dốc, chỉ tay về phía văn phòng công ty của mình.
    - Kẹt ở đó bao lâu rồi? Còn nhiều người không? - Một người phụ nữ tóc xù, đeo tạp dề hỏi tiếp.
    - Không biết, tôi chỉ chạy ra được với thím tư đây thôi. - Thành Nhân mệt mỏi lắc đầu.
    - Tôi bị kẹt từ chiều hôm qua đến giờ. - Tới lượt bà già kể lể. - Khi nhìn thấy bọn điên cắn nhau ở ngoài đường, tôi chạy ngược vào trong toà nhà. Lúc đó có bảo vệ đi ra khống chế lũ giết người, về sau tất cả đều bị biến thành thây ma hết rồi. Tôi trốn trong toilet đến sáng nay thì nghe tiếng người đập cửa. Vậy nên tôi đi ra và chạy trốn với Thành Nhân.

    Thì ra thảm hoạ đã xảy ra cả hai ngày trời, mà anh lại không hề hay biết. Buổi sáng hôm qua, khi đi làm, Thành Nhân lại chẳng xem chút tin tức cập nhật nào. Đến chiều lúc tan ca, anh cũng không ra ngoài mà tiếp tục nhốt mình trong phòng làm việc. Ly mì gói mà Thành Nhân còn dự trữ dưới ngăn bàn chính là lý do anh không đi ra ngoài. Nhờ đó anh đã thoát khỏi cái chết so với những đồng nghiệp tan ca về trước.

    Tự nhốt mình trong phòng mười hai tiếng đồng hồ, vậy mà thế giới đã biến đổi đến mức không nhận ra.

    Bọn họ được ông bà chủ nhà dắt xuống tầng trệt. Thì ra đây là một hiệu phở, với không gian bài trí để dành tiếp đãi rất nhiều khách. Cửa hàng đã được đóng kín bởi lớp cửa cuốn, bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng đập ầm ầm đầy đe doạ. Ngồi bên trong còn có khoảng sáu vị khách khác. Một ông già tóc hoa râm quần áo xốc xếch, hai cậu chàng trẻ tuổi mặc đồng phục của quán, cô gái mặc áo quảng cáo một loại bánh quy mới, và cặp vợ chồng có vẻ ngoài ba mươi. Thành Nhân giật mình sợ hãi khi nhìn thấy trên người ông già có vết máu. Ông ta ôm chặt cánh tay đã được băng bó sơ sài của mình.

    Theo bản năng, anh bất chợt lui lại một bước, thím tư đi phía sau kinh ngạc nhìn anh dò hỏi. Thành Nhân bối rối, không biết nói sao cho phải. Là kẻ mới đến, không lẽ ý kiến đầu tiên mà anh đưa ra lại là đuổi người đàn ông bị thương đi.

    “Có lẽ ông ta đã bị lây nhiễm, mau cách ly ông ấy nếu như mọi người muốn sống.” Thành Nhân nén lòng để không thét ra như vậy.

    Mọi người đều nhìn vào hai vị khách mà ông bà chủ quán vừa mới dắt xuống.

    - Bọn họ chạy trốn trên nóc nhà, chúng tôi vừa cứu họ vào. - Chú Phúc, chủ quán giới thiệu. - Còn đây là những vị khách của tiệm, trước khi hai người tới.

    Thành Nhân cố căng miệng ra cười, còn những người khác cũng chỉ gật đầu chào lại. Họ có vẻ căng thẳng và mệt mỏi. Cùng là người đang chạy trốn và ẩn nấp, tất cả đều hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cánh cửa kia.

    Họ đang ở trung tâm của một thảm hoạ.

    Chiếc ti vi của cửa tiệm vẫn đang bật mở kênh VTV - đài truyền hình Việt Nam. Những hình ảnh quay từ trên trực thăng ở thành phố Hồ Chí Minh được phát trực tiếp cùng lời bình luận. Có vẻ như chính phủ đã kịp vào cuộc bằng cách ban bố thiết quân luật áp dụng cho toàn thành phố. Tất cả những sư đoàn đóng ở Bình Thạnh, Thủ Đức đều đã được huy động. Lần đầu tiên sau ngày giải phóng, xe tăng và xe bọc thép chạy trên khắp đường phố Sài Gòn.

    Tất cả những con đường vành đai đều đã được quân đội phong toả, nhằm ngăn chặn “những người nổi loạn” tiếp tục chạy ra ngoài. Bình luận viên đưa ra những suy luận thận trọng về những tình huống mà người dân thành phố đang đối mặt. Chẳng hạn như một loại ma tuý hưng phấn quá độ, không khí có chất độc hoá học gây ảo giác; bệnh dại ở một nơi quanh năm nắng nóng. Họ cho rằng đây là biến thể của chủng virus mới, giống dịch H5N1 từng lây từ gia cầm sang người. Tuy nhiên, hoàn toàn không có thông cáo chính thức nào từ chính quyền, bình luận viên chỉ đưa ra lời khuyên người dân không ra đường, phải đóng kín cửa và cố thủ trong nhà.

    - Người ta sẽ chết đói trước đó mất thôi. - Ông chồng còm nhom ngồi kế bà vợ mập bình luận.
    - Có mấy nhà trữ đủ thực phẩm sống vài ngày đâu. - Bà vợ thở dài nói theo. - Dân Sài Gòn này đều quen ăn tiệm mỗi ngày.
    - Họ đang cố tình tránh né nói về dịch bệnh. Nhìn từ xa cũng đủ hiểu, tất cả những kẻ ngoài kia đã biến thành thây ma rồi. - Anh chàng phục vụ nhuộm tóc vàng hoe lên tiếng. - Chính phủ sẽ chẳng làm gì đâu, họ phong toả thành phố rồi sẽ ném boom cho chúng ta chết hết.

    Thành Nhân giật mình nhìn qua, xem ra cậu chàng đeo bảng tên là Hoàng này có cùng ý kiến với anh.

    - Giờ phút này còn ăn nói hàm hồ.

    Người đồng nghiệp còn lại vỗ lên đầu anh chàng khá mạnh. Có lẽ họ là bạn thân, nhưng cậu Quyết lớn tuổi hơn và không tin vào những thứ vớ vẩn như zombie.

    - Anh cũng thấy đó thôi, họ đi lững thững ngoài đường và cắn bất cứ ai. - Cậu Hoàng lớn tiếng cãi lại.
    - Ý mấy anh là giống bộ phim “Walking dead” sao? - Cô gái bánh quy lên tiếng.
    - Bọn trẻ bây giờ vừa nhát gan lại bị hoang tưởng. - Ông già bị thương lên tiếng. - Đó là một loại vũ khí hoá học của bọn Trung, chúng luôn âm mưu hãm hại nước ta.
    - Bố già ơi, sao lại có liên quan gì đến hàng xóm chứ? Muốn thử độc, chúng cũng nên quăng ở biên giới Lao Cai, chứ chúng ta ở xa thế này, vận chuyển độc đi thì lộ liễu quá. - Ông chủ tiệm phở cười hềnh hệch phân trần.
    - Các anh thì chỉ có nói là hay. Làm việc người ta không ngờ, không chống đỡ kịp thì mới là hiểm độc chứ. Chúng không sợ gió thổi chất độc về nước mình sao, vì vậy mới cố tình chọn chỗ xa. - Ông già phản bác.
    - Đây không phải vũ khí hoá học đâu, là virus gây ra bởi zombie. - Cậu Hoàng lại xen vào.
    - Theo tôi là một cuộc khủng hoảng, giống mấy cuộc nổi loạn của dân hippi ở Mỹ. - Ông chồng còm nhom lên tiếng.
    - Ở Mỹ có ai ăn thịt người chưa, đây thật sự là thảm hoạ diệt vong giống RE rồi. Chúng ta sẽ bị bỏ boom chết hết. - Cậu Hoàng tóc vàng gào lên.

    Chẳng mấy chốc trong tiệm bùng nổ cuộc tranh cãi. Thành Nhân có thể nhìn thấy nét căng thẳng, hoảng loạn trên khuôn mặt của từng người. Đôi mắt họ đỏ ngầu và những quầng đen hiện rõ dấu vết của một đêm không được ngủ yên. Họ đã trốn trong tiệm phở ngay từ khuya ngày hôm trước, những kẻ may mắn thoát ra khỏi cuộc tấn công của thây ma. Họ nhận diện được ra hiểm nguy trước mắt, nhưng không ai đủ bình tĩnh để suy nghĩ thấu đáo được trong tình huống thế này. Mọi việc rất khó tin với một cuộc sống vốn quá bình yên. Trước giờ thứ quan trọng nhất mà mỗi người lo lắng là cơm áo gạo tiền, chứ không phải là thây ma với xác sống.

    Đứng trước biến cố, con người thường có xu hướng phản ứng theo những tính cách đặc biệt của từng cá nhân. Tranh cãi, nỗi giận, bi quan ... đều là biểu hiện của việc họ đang căng thẳng và tuyệt vọng. Họ phải tin vào thứ gì khi cuộc sống thật đột nhiên bị đảo lộn? Thành phố đã không còn an toàn và có quá nhiều người đã chết trước mặt họ rồi. Những kẻ chưa từng biết đến chiến tranh, chưa tận mắt nhìn thấy xác chết thảm khốc, sao có thể chịu nỗi cú sốc tinh thần này?. Bà vợ mập cố níu lấy ông chồng run rẩy, còn cô gái bánh quy thì bật khóc. Ông già bị thương gào lên đỏ mặt tiá tai, chú Phúc chủ quán thì ngăn cản hai cậu nhân viên đánh nhau.

    Tất cả bọn họ đang bị khủng hoảng, mất kiểm soát hành vi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định






    Những người khách có vẻ quá căng thẳng và mất kiểm soát. Thành Nhân cảm thấy không thật sự thoải mái ở trong tiệm phở này. Còn một người bị thương chẳng biết phải do zombie cắn không, liệu nơi đây có còn an toàn? Đột nhiên, bên ngoài cửa tiệm vang lên một tiếng rầm. Một vật gì đó rất nặng nề đập vào cửa, và hậu quả để lại là vết lõm lớn đáng ngại. Các thanh thép bị tách ra khỏi khớp, lớp bảo vệ an toàn của họ bỗng hoá thành đám mành tre mong manh.

    Ánh nắng trưa rực rỡ chiếu vào quán. Một cơn gió thổi ùa qua, xua đến mùi thịt thối ôi thiu. Những người phụ nữ trong quán phở ré lên, chạy nháo nhào ra khỏi chỗ ngồi. Có người vừa ném cả một chiếc máy bán hàng tự động vào tiệm phở.

    - Mau lấy bàn chắn lại. Che lại trước khi chúng ta bị phát hiện. - Ông già tóc hoa râm phản ứng nhanh nhất.

    Những người đàn ông lập tức hành động theo lời của ông già. Họ hè nhau khiêng mấy chiếc bàn đá nặng nề tấn vào vách cửa cuốn. Những thây ma gầm gừ bắt đầu bị thu hút bởi mùi thịt sống, chúng nặng nề xoay người, bước khập khiễng về phía tiệm phở có chứa thực phẩm ngon lành.

    Virus Z chỉ sống trong não người, vì vậy thây ma thích nhất là được ăn phần chất trắng trong hộp sọ. Nhưng việc đầu tiên mà bất kỳ thây ma nào cũng làm đó là níu chặt con mồi và cắn vào bất kỳ chỗ nào cắn được. Giữ chặt trong tay dù sao cũng sẽ dễ ăn hơn.

    Họ kinh ngạc nhìn một thây ma đổ ầm xuống lỗ hổng trên cửa cuốn, trên đầu gã là một ống tuýp sắt cắm xuyên qua. Có vài tiếng hò reo, và sau đó là một người đàn ông đầu trọc đến thu ống sắt lại.

    - Đã đến lúc phải tự bảo vệ mình, công dân thành phố.

    Gã đầu trọc nhe răng cười, bộ mặt sức sẹo nhăn nhúm vì nụ cười khoái trá đó. Bình thường, đây là nhóm người bị đánh giá là du thủ du thực chỉ chuyên kiếm sống quanh quẩn các khu chợ. Nhưng thật ra họ cũng là những công dân gương mẫu nhất thành phố này. Hai chữ thị dân, chẳng phải cũng đã có một chữ liên quan đến chợ rồi sao.

    Gã đàn ông đi khỏi lỗ hổng, những người còn lại trong tiệm mới có dịp nhìn ngắm đường phố hiện thời. Đang có một cuộc tàn sát đẫm máu diễn ra ngay trước mặt họ. Mấy kẻ xăm trổ đầy mình hung hăn cầm vũ khí đập nát đầu phe còn lại. Thành Nhân biết họ đang cố tiêu diệt thây ma, nhưng khung cảnh khủng khiếp đó vẫn làm anh thấy dị hợm. Kết cục là Thành Nhân phải bịt lấy miệng, ngăn chặn cảm giác nhộn nhạo từ trong bao tử. Thế nhưng cô gái bánh quy đã nhanh hơn anh một bước, cô ta nôn đầy lên người anh chàng Quyết đứng bên cạnh.

    Hiệu quả thị giác kinh dị, vị chua ngoét tởm lợn, sau cùng là sự yếu đuối trong chính tinh thần hạ gục Thành Nhân. Anh buộc phải chạy vào trong toilet của quán, nôn thốc nôn tháo hết thảy thứ dịch vị chua lè trong bao tử. Đứng trước cái chết, mới có thể biết người ta can đảm cỡ nào.

    Những người còn lại cũng cảm nhận được sự đáng sợ của tình huống trước mắt. Họ vẫn rất ghét zombie, nhưng càng sợ những kẻ săn thây ma hơn.

    “Tại sao mọi người có thể dễ dàng ra tay giết chóc đến vậy? Trước đó một khoảng thời gian, thây ma cũng đã từng là những con người khoẻ mạnh giống họ mà.”

    ^_^

    Quân đội đã lập xong vành đai cách ly thành phố. Sông Sài Gòn, đường Võ Văn Kiệt dọc kênh Tàu Hũ và quốc lộ 1A, đoạn từ quốc lộ 13 đến vòng xoay An Lạc, trở thành một vòng vây khép kín, thu hết toàn bộ nội thành vào bên trong. Tất cả những cây cầu đều đã bị phong toả, giao thông tê liệt, không ai được qua lại trong phạm vi quân đội đã chiếm đóng.

    Có thể nhận ra chính phủ đã nhanh chóng nắm bắt tình hình khẩn cấp hiện nay. Bộ tư lệnh Quân khu 7 đã lập tức triển khai lực lượng, kết hợp cùng cảnh sát cơ động, cảnh sát hình sự và cảnh sát giao thông chốt chặn tất cả các cửa ngõ ra vào thành phố Hồ Chí Minh. Khu vực bên ngoài còn có thêm sự trợ giúp của Quân đoàn 4, đây là lần tổng động viên lực lượng lớn nhất từ thời chiến tranh đến nay.

    Thành Nhân rất ngạc nhiên trước phản ứng cấp tốc của chính quyền, nhưng anh lại càng tò mò hơn về quyết định của họ. “Vì sao không hạ lệnh trấn áp ngay tình hình bất ổn bên trong trung tâm, mà lại lập rào chắn bên ngoài.”

    Trên đường phố Sài Gòn không còn chút gì nét hoa lệ của một đô thị sầm uất đứng đầu cả nước nữa. Dấu vết của những cuộc ẩu đả thảm khốc, thi thể người la liệt khắp nơi, máu chảy loang loáng trên đường và những đám cháy do bọn người quá khích gây ra.

    “Hỗn loạn” là hai từ chính xác nhất để miêu tả tình hình. Thành Nhân cùng những vị khách trong tiệm phở đã chạy thoát ra ngoài. Mọi người đổ xô trở về nhà của mình. Anh thẫn thờ đi dọc đường Đồng Khởi, cố tìm một chiếc taxi. Bạo động xuất hiện khi người dân cảm thấy cuộc sống của mình rơi vào bất ổn và hiểm nguy. Những vụ xô xát, cướp bóc và sau đó là nạn hôi của, giành giật thực phẩm. Các cửa hàng đóng im cố thủ, người dân bên ngoài đập phá gào thét. Thỉnh thoảng đám thây ma lại xuất hiện, vồ cắn lấy vài người nào đó.

    Thành Nhân cảm thấy mê mang, bước chân đi mà không rõ định hướng, đầu óc anh quay cuồng trong rồ dại. “Đây là ác mộng hay sự thật?”

    Một người đàn ông khoẻ mạnh chạy đến gần, nhét vào tay anh chiếc cọc gỗ nhổ ra từ bồn hoa bên đường.

    - Tiêu diệt thây ma, tự bảo vệ mạng sống của mình. - Ông ta hét lên như một chiến sĩ cách mạng.

    Anh ngoái đầu, nhìn thấy người đàn ông nhập bọn cùng đám đông băm vằm một thây ma xấu số. “Họ điên hết cả rồi, họ không nhận ra trước đó thây ma này cũng là người sao?” Thành Nhân lắc đầu, cảm thấy đầu óc u mê, mụ mị. “Đó không phải người, đó là thây ma. Con người mới có quyền sống, còn thây ma thì không.”

    Một tiếng va chạm kinh hồn làm Thành Nhân sực tỉnh. Anh ngoái đầu lại, nhìn thấy khung cảnh hoang tàn do một chiếc xe bus lao đầu vào cột điện. Chiếc xe bốc khói, cột điện ngã nghiêng, xiêu vẹo. Đường dây bị đứt, rơi xuống nóc xe bus, chập xoẹt mấy tia lửa điện trông vô cùng nguy hiểm. Người dân chạy ra, đổ xô về phía vụ tai nạn. Những thân người đẫm máu đi xuống xe, lao vào vòng tay của đám đông tò mò. Thế rồi một cuộc tấn công khác lại diễn ra, lũ thây ma lao vào cắn cổ kẻ ở gần mình nhất. Thành Nhân kinh hoàng nhìn những bàn tay chọc thủng bụng người không thương tiếc, những gương mặt vặn vẹo nỗi đau xé xác, những đôi mắt trơ trơ vô hồn chỉ biết ăn và ăn.

    Anh thét lên đến khản tiếng, sau đó ôm đầu bỏ chạy. “Đây không phải sự thật, không phải thế giới mà tôi từng sống.” Một thây ma khác nhào ra từ ngõ hẻm. Thành Nhân sợ hãi xô thân người ngất ngưỡng kia ra, kịch liệt chòi đạp để thoát khỏi những cú chụp của loài quỷ dữ. Sẵn cọc gỗ trong tay anh đập mạnh vào đầu con quái vật. Một luồng chất lỏng ấm nóng văng vào mặt Thành Nhân, khiến anh sực tỉnh. Thành Nhân đứng dậy, bỏ chạy, hoang mang không biết đi lối nào.

    “Phải về nhà, tôi muốn về nhà.”

    Có rất nhiều xác chết nằm trên đường. Một số bị xe cán ngang, đứt nửa thân người, nhưng vẫn nhúc nhích hoạt động không ngừng nghỉ. Thành Nhân ngoái đầu lại nhìn một thây ma đang bò lết theo mình, trong cổ họng gã chỉ thoát ra vài tiếng gầm gừ trầm đục.

    “Nạn nhân của lời nguyền zombie.”

    Anh giật mình nhìn thấy một chiếc xe tăng hầm hố đang chầm chậm di chuyển trên đường Tôn Đức Thắng. Thành Nhân ngay lập tức lao ra, vẫy tay rối rít với đội cứu viện.

    - Cứu với, các anh ơi, mau cứu. - Anh hét lên trong mừng rỡ, hân hoan.

    Thế nhưng những người lính đứng trên xe tăng chỉ liếc nhìn anh một chút, sau đó khuôn mặt họ chuyển về vẻ lạnh lùng như cũ. Thành Nhân cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng anh vẫn cố sức chạy về phiá họ.

    - Lui lại, tránh đường cho quân đội làm nhiệm vụ. - Một người cầm súng chỉa về phía Thành Nhân.
    - Chẳng phải nhiệm vụ của các người là cứu giúp dân chúng sao? - Anh bất bình hỏi lại, chửi cha bọn quan liêu mặt lạnh.
    - Lui lại. - Những người lính không có vẻ gì như muốn đôi co thêm, chỉ cương quyết ra lệnh.

    Thành Nhân đột nhiên nổi điên, anh cảm thấy như mình bị xúc phạm. “Quân đội nhân dân, do dân và vì dân” là đây ư? Thành Nhân ném cọc gỗ trong tay về phía những người lính. Họ ngay lập tức lên đạn bắn ầm ĩ về phía anh. Thành Nhân hoảng hốt hét ầm lên, bịt tai chịu trận dưới làn đạn xối xả. Đến khi những người lính ngừng bắn, anh mới dám hé mắt nhìn những vết đạn xung quanh. Họ vừa mới tiêu diệt cả một đội bảy tám thây ma đang lao tới, anh có thể nhìn thấy những thi thể đã tơi tả trước khi bị đạn ghim vào.

    - Mau đi tìm chỗ ẩn nấp đi. - Một người lính lại hét về phía anh.

    Thành Nhân kinh ngạc, không hiểu họ đang có nhiệm vụ khẩn cấp gì nữa. Chả lẽ thây ma không phải là mối đe doạ duy nhất của quân đội sao.

    Một hàng những chiếc tăng thiết giáp nối đuôi nhau chạy rần rần trên đường. Một cảnh tượng mà Thành Nhân tưởng chỉ có Afghanistan hay Irap những năm gần đây mới thấy chứ. Nhựa đường bị bánh xích nghiến xuống, tạo thành những vết sọc đầy đặc trung. Đây là tình huống khẩn cấp mà quân đội được toàn quyền tiếp quản, họ đổ quân xuống đây, cứ như thể sắp có một trận chiến lớn xảy ra tới nơi rồi.

    Anh ngước đầu nhìn bầu trời xám xịt một lần nữa. Sét đang đánh ầm ầm quanh cơn bão phía trung tâm thành phố. Gió lốc cuồn cuộn gầm rít như thể một con quái vật khổng lồ vừa xuất hiện trên bầu trời. Chớp mắt một cái, mọi thứ lại tiếp tục biến mất. Nắng chói chang và không khí oi bức nóng bừng bừng. Thành Nhân ngẩn ngơ, khẳng định đó chẳng thể nào là ảo giác được. Hai lần trong một ngày, hình ảnh đó quá chân thật và trùng lắp một cách đáng kinh ngạc. Như thể hai kênh truyền hình có bước sóng gần nhau đang bị nhiễu vậy.

    Một cơn dịch bệnh không thể khống chế, nước biến thành máu, bầu trời tối đen, vực thẳm xuất hiện, một cuộc chiến khổng lồ sẽ tiêu diệt tất cả.

    Đoàn quân hướng chính xác đến nơi mà anh thấy cơn bão. Đường Đồng Khởi sẽ đi thẳng về phía Công xã Paris. Cuộc chiến với nước trời chắc chắn sẽ bắt đầu từ đây.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định





    Hàng trăm cặp mắt tò mò nhìn từ hai bên đường. Dịch thây ma vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống, nhưng quân đội có vẻ như đã gây được niềm hy vọng trong dân chúng. Họ chỉ chỏ, hò reo, thậm chí đám thợ săn thây ma cũng lơ là hơn một chút. Lũ thây ma đang kéo tới nhiều hơn, một số người bị tấn công, bị thương, chạy thoát về phía những chiếc xe tăng.

    Quân đội ngay lập tức nổ súng chẳng hề do dự. Không chỉ tiêu diệt thây ma mà kể cả nạn nhân cũng bị bắn hạ. Phía bên ngoài, hỗn loạn vẫn không ngừng gia tăng. Chỉ cần đừng cản lối của quân đội, họ sẽ không nhúng tay can thiệp.

    Đoàn quân vẫn tiếp tục thận trọng tiến vào nơi vốn rất yên bình. Thành Nhân nheo mắt nhìn về phía cuối đường, đâu thấy được gì ngoài một công viên nắng ấm. Tượng đức mẹ hiền từ vẫn muôn đời đứng nhìn cuộc sống bon chen. Chỉ khác là máu vẫn cứ đổ còn tượng vẫn là tượng.

    Tận thế đã đến rồi, các vị thánh thần có thể cứu vớt loài người chăng?

    Ngay lúc đó, Thành Nhân nhìn thấy chiếc xe tăng dẫn đầu biến mất. Đúng vậy, mắt anh không bị hoa và đầu óc anh vẫn bình thường. Chiếc xe tăng thứ hai lại tiếp tục đâm qua rào chắn vô hình, đi đến chỗ cơn bão mà Thành Nhân thỉnh thoảng nhìn thấy được.

    “Một lớp phép thuật che mắt thế gian chăng, hay là một công nghệ đánh lừa thị giác bí mật mà chính phủ đang triển khai?”

    Thành Nhân đang muốn về nhà, nhưng sự kiện kỳ quái này thôi thúc anh ở lại. Thành Nhân rẽ sang đường Ngô Đức Kế, hướng về phía Công trường Mê Linh. Ở phiá này, một đoàn bộ đội đang rầm rầm hành hành quân. Họ tiến vào đường Hai Bà Trưng trong sự reo họ của dân chúng.

    “Quả nhiên là đã lâm trận rồi.” Thành Nhân căng thẳng quan sát bọn họ tiêu diệt bất kỳ thây ma cản đường nào. Bộ binh được lệnh xua người dân vào lại trong nhà, họ có một nhiệm vụ còn quan trọng hơn việc giải cứu.

    Đường Hai Bà Trưng nằm song song với Đồng Khởi, cùng hướng về phía Công xã Paris. Thành Nhân có thể tưởng tượng ở khắp các ngã đường khác, quân đội đang ầm ầm tập trung về nơi đây.

    “Nhưng tại sao lại là Quân đoàn bốn chứ không phải là Quân khu bảy?” Thành Nhân nhíu mày nhìn vào số hiệu trên lá cờ của bọn họ.

    Chia theo khu vực địa lý, Việt Nam có tám quân khu. Bộ tư lệnh Quân khu bảy đặt tại Thành phố Hồ Chí Minh, lực lượng quân đồn trú ước tính trên năm mươi ngàn người, có nhiệm vụ tác chiến bảo vệ lãnh thổ, xây dựng nền quốc phòng toàn dân ở địa phương. Đây sẽ là đội quân chiến đấu chính trong tình huống xảy ra chiến tranh tại khu vực đông nam bộ.

    Nói về quân chủ lực cơ động, Việt Nam có bốn Quân đoàn. Quân đoàn bốn, hay còn gọi là Binh đoàn Cửu Long đóng tại tỉnh Bình Dương, giáp ranh thành phố Hồ Chí Minh. Quân đoàn bốn bao gồm sư đoàn bộ binh 9, 7, 309; lữ đoàn pháo binh 434, lữ đoàn phòng không 71, trung đoàn công binh 550 ... và các tiểu đoàn, đơn vị trực thuộc liên quan. Một khi Quân đoàn bốn đã xuất hiện tại trung tâm thành phố, đó là sự kiện liên quan đến an ninh quốc gia, chứ không phải là thảm hoạ tại khu vực nữa.

    Thành Nhân cảm thấy run sợ và lo lắng. Đoàn người lại biến mất ở gần ngã tư Nguyễn Du - Hai Bà Trưng. “Đang có âm mưu gì bên trong đó? Dịch thây ma này ... liệu chính phủ đã nói hết sự thật với người dân chưa?”

    Chỉ cần biết việc phát động chiến tranh không phải là ngày một ngày hai mà làm được. Trong khi thảm hoạ chỉ vừa xuất hiện được bốn mươi lăm tiếng đồng hồ, Quân đoàn bốn đã hành quân được vào tận quận nhất.

    “Nếu không phải có kế hoạch từ trước, vì sao bọn họ lại có thể hành động nhanh đến mức này.”

    Cảnh sát và quân lính Quân khu bảy có nhiệm vụ lập rào chắn cách ly, hoàn toàn bỏ mặc an ninh khu nội ô. Xe tăng và các sư đoàn bộ binh đi lại tràn ngập phố phường, nhưng không hề có hành động nào gọi là vãn hồi trật tự cả. Thành Nhân giật mình nhớ đến cô Tú Uyên của công ty đã nghỉ không phép hai ngày vừa qua. Ông anh của cô Tú Uyên là thiếu tá trong quân đội.

    “Lẽ nào thảm hoạ hôm nay đã được báo trước?” Anh dùng hai tay nắm chặt mái tóc mình, vừa kinh sợ vừa phẫn nộ. “Tình hình này rốt cuộc là gì đây?”

    ^_^

    Thành Nhân bị mắc kẹt, không sao rời khỏi quận nhất được. Tại các cửa ngõ ra vào thành phố đều có chốt chặn. Xe ô tô xếp dọc xếp ngang, xe máy lèn chặt vào nhau không thể di chuyển được. Thậm chí quân đội đã doạ sẽ cho nổ sập cầu nếu mọi người tiếp tục bạo động. Những người sống chửi đổng lên, sau đó tháo chạy trước sự lấn áp dữ dội của thây ma. Thành Nhân cảm thấy như mình đang bị nhốt chung lồng với thú dữ, anh là một nạn nhân được chỉ định mang đi tế thần.

    Ở cửa ngõ phía tây, tình hình càng thảm liệt hơn. Những người muốn vượt qua quốc lộ 1A đều sẽ bị bắn chết. Người ta huy động hàng rào kẽm gai, bare ngăn ngay con lươn của đường quốc lộ. Xe quân đội tuần tra gắt gao hơn cả khu vực biên giới. Trực thăng quần đảo trên bầu trời trong giống hồi chiến tranh Đông Dương. Hình ảnh thành phố Hồ Chí Minh hiện nay khiến cho dân chúng cả nước phát khiếp.

    “Rõ ràng chính phủ đã có sẵn một kịch bản đối phó với thảm hoạ thây ma. Vấn đề là tại sao họ biết trước rằng dịch bệnh này sẽ xuất hiện tại thành phố Hồ Chí Minh mà ra tay ngăn cản?”

    Thành Nhân quay trở về đường Đông Du, trốn ở thánh đường hồi giáo Musulman. Anh không dám tới những chỗ đông người mà bọn thây ma kia luôn tập trung tấn công. Hầu hết người dân đều đang hoảng loạn hoặc cố thủ chặt trong nhà không ra đường. Thành Nhân đã đập cửa ngôi nhà thứ năm mươi sáu, nhưng không ai nguyện cho anh lánh nạn cả. Suốt một ngày trời vất vả chạy trốn, anh vẫn không tin đây là sự thật được. Một mình trong bóng đêm, anh bị sự sợ hãi đánh bại. Những giọt nước mắt ấm nóng lặng lẽ lăn dài trên má, Thành Nhân đưa tay gạt đi, nhưng dòng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi.

    “Liệu mình có chết cô độc ở chốn này.”

    Mạng viễn thông tê liệt, Thành Nhân cũng không thể gọi điện thoại về nhà. Gia đình anh sống ở quận Hai, chỉ cách quận nhất một câu cầu, nhưng đội tuần tra đường thuỷ đã sẵn sàng bắn bất cứ ai nhảy xuống sông. “Rõ ràng họ đang cố ý muốn mọi người trong thành phố này chết hết mà.”

    Bên ngoài trời tối om om, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Thành Nhân không dám mở điện, sợ rằng sẽ thu hút những con quái vật ăn thịt người tới. Trong tay anh chỉ có một chiếc chìa khoá của ngôi giáo đường. Vết máu xung quanh tố cáo nơi đây đã từng xảy ra một vụ thảm sát. Thế nhưng may cho anh, các nạn nhân đều đã bỏ đi hết. Trong dịch zombie, điều hay ho là người ta chẳng phải lo dọn dẹp xác chết bao giờ. Đám thi thể luôn biết tự di chuyển.

    ^_^

    Rạng sáng ngày 23 tháng 12 năm 2012, cuộc chiến chính thức nổ ra. Ban đầu là những tiếng nổ rung chuyển mặt đất. Người dân bị đánh thức khỏi giấc mộng bất an, họ không dám ra ngoài đường mà chọn cách chạy ngược lên sân thượng để quan sát mọi chuyện. Ánh sáng đỏ rực rỡ xuất hiện ở phía tây, ẩn nấp sau những cụm mây đen uốn éo hình thù kỳ lạ. Cứ vài phút âm thanh rầm rì lại phát ra, những toà nhà rung chuyển, vôi vữa rơi xuống lộp độp.

    Thành phố Hồ Chí Minh chưa từng xảy ra động đất, thỉnh thoảng có vài dư chấn từ những đứt gãy ngoài khơi, nhưng cường độ rất yếu, hầu như không thể cảm nhận thấy nếu không ở trong một cao ốc. Lần này dù đứng ở bất kỳ nơi nào, người ta cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang chuyển động. Những cơn rung lắc rùng rùng đều nhịp, những tiếng nổ vang vọng từ một cõi xa xăm nào đó.

    Không ai biết chuyện gì đang xảy ra với họ. Đường phố tối tăm tiêu điều, những cái chết đi lang thang không mỏi mệt. Chỉ mới ba ngày, thế giới bình thường dường như đã biến mất, nỗi sợ hãi bao trùm, sự tuyệt vọng trỗi dậy.

    Thành Nhân quan sát ánh sáng bên dưới những cụm mây. Dường như có một vụ cháy nào đó rất lớn, nhưng người ta không thể nào nhìn thấy nó từ dưới mặt đất. Bức tường chắn vô hình đang che dấu những bí ẩn phía sau nó. Ác quỷ đã đến gần nhưng chưa ai kịp nhìn ra.

    ^_^

    Ngày 24 tháng 12, lệnh phong toả vẫn chưa được tháo dỡ. Người dân trải qua một đêm giáng sinh ảm đạm với lệnh thiết quân luật vẫn treo lơ lửng trên đầu. Chẳng có cơ hội nào cho Thành Nhân tiếp cận được phần còn lại của thế giới. Anh đã thử mọi cách để liên lạc về nhà, nhưng mọi chuyện đều đi vào ngõ cụt. Thậm chí việc rời khỏi chỗ nấp cũng đã vô cùng nguy hiểm, số lượng thây ma đang tăng lên nhanh chóng, đúng với độ nguy hiểm của một thảm hoạ sinh học.

    Ngày 25 tháng 12, quà giáng sinh được gửi tới. Thành Nhân ngước nhìn bầu trời, quan sát hàng ngàn lượt máy bay lao vun vút trên đầu. Ti vi cũng đồng thời phát tin liên quân cứu trợ đang tới Việt Nam. Tình cảnh cũng giống hệt thảm hoạ sóng thần Indonesia năm 2004, biên giới gần như mở toang để quân đội các nước tiến vào.

    Anh chui rúc xuống gầm bàn, sử dụng một tấm màn lớn che lên đầu.

    “Quả nhiên đã tới thật rồi, cuộc chiến cuối cùng để kết thúc tất cả. Không lý nào chính phủ lại bó tay để quân đội nước khác tràn vào như vậy. Trừ phi cuộc chiến này vốn không chỉ dành cho Việt Nam.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định





    Vào thời đại nào cũng xuất hiện một nhà tiên tri vĩ đại. Moses, Mohammed, Baba Vanga, Nostradamus ... Họ sống tại những thời đại khác nhau trong lịch sử, đưa ra những lời sấm truyền có thể thay đổi cả thế giới. Một số người được tôn thờ như thánh thần, một số bị châm biếm và là mục đích cho những trò giễu cợt. Tiên tri nói lên những điều người thường không thể nhìn thấy, sấm truyền là những lời răn đến từ sức mạnh siêu nhiên.

    Con người không tin những điều bí ẩn nhưng lại bị thu hút bởi những thứ khó lý giải. Có kẻ tuyên bố “Tôi không tin thánh thần”, nhưng luôn tò mò về bói toán và chiêm tinh. Khi một nhà tiên tri đưa ra lời sấm, không ai biết chính xác họ dựa vào đâu mà khẳng định như vậy. Chỉ có thời gian mới chứng minh được những lời tiên tri thật sự linh nghiệm hay chỉ là trò đùa.

    Có một nhà tiên tri từng xuất hiện trong bóng tối lịch sử. Tất cả những ai từng tiếp xúc, đều khẳng định bà không nói dối. Bởi chỉ cần nhìn vào Rota, người ta đã khẳng định đó là một điều kỳ dịêu. Suốt ba trăm năm, bà từng đi gặp rất nhiều nhà lãnh đạo vĩ đại trên thế giới. Câu chuyện của bà chỉ một.

    Ngày tàn của loài người.

    Không ai biết Rota ở chỗ nào, bà cứ thế mà ghé thăm những thượng nghị sĩ trẻ tuổi và báo về tương lai trở thành tổng thống của họ. Khi Araham đặt tay lên quyển kinh thánh, tuyên thệ nhậm chức năm 1861, ông đã biết chắc về tương lai của thế giới này. Năm 1874, tổng thống Pháp Jules Grévy hiểu rõ sức nặng của việc ký sắc lệnh thành lập thành phố Sài Gòn. Tất cả bọn họ đều đã được cảnh báo trước về “Trận chiến cuối cùng”.

    Năm 1862, trung tá công binh Lucien Florent Paul Coffyn được giao lệnh vẽ bản đồ quy hoạch Sài Gòn. Trong đó có một toạ độ được chừa rộng như quảng trường, nhưng xung quanh phải có các khối kiến trúc che chắn phòng khi chiến tranh xảy ra. Một ngôi nhà thờ được xây dựng ở địa điểm cửa địa ngục.

    Năm 1868, Lagrandière đã làm lễ đặt viên đá đầu tiên khởi công xây dựng Dinh Thống đốc Nam Kỳ mới tại Sài Gòn. Dinh Norodom thời Pháp thuộc, dinh Độc Lập thời Việt Nam Cộng Hoà, hội trường Thống Nhất hiện nay là một nơi đặc biệt có trang bị vũ khí và lực lượng quân đội thường xuyên túc trực. Đây là nơi đại diện cho chính quyền khu vực, chứng kiến nhiều biến cố lịch sử, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt vì vị trí đặc biệt quan trọng của mình.

    Một cái ổ khoá.

    Khuôn viên dinh Độc Lập cùng mảng xanh của công viên 30 tháng 4 nối với nhau, móc vào đường Phạm Ngọc Thạch và khoá chặt Công Xã Paris lại. Toàn bộ khu vực giữa bốn con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Nguyễn Du, Hai Bà Trưng, Nguyễn Thị Minh Khai được dành cho một cuộc chiến trong tương lai.

    Và giờ khắc đó đã đến.

    Đầu tiên là một cơn bão hãi hùng mà chỉ có người ở cõi u minh cấp một mới có thể nhìn thấy được. Bầu trời tối đen, sấm chớp đánh liên hồi. Mây cuồn cuộn, nhào lộn như một con quái vật sống động đang cựa mình vùng vẫy. Hồ Con Rùa bỗng nhiên sụp xuống, tất cả nước bên trong cạn sạch, để lộ ra một chiếc hố sâu hoắm đáng sợ.

    Đêm đen nối đêm đen, cứ như thể vũ trụ bao la kỳ bí không có hồi kết thúc. Từ nơi đó, những tạo vật đáng sợ của bóng tối tràn lên mặt đất. Không có người bình thường nào thấy được chúng, chỉ có những con yêu tinh, đám quái vật trong cõi u minh là giật mình kinh hãi mà thôi.

    Yêu quái vẫn luôn tồn tại song song với cuộc sống của con người. Ở một tần số khác, ngay sát bên cạnh chúng ta, những sinh vật bí ẩn nhìn loài người từ trong bóng đêm, như thể những kẻ ngồi trong xe hơi nhìn dòng xe máy vậy. Chúng tồn tại, nhưng con người không hề hay biết. Chúng dạo chơi trên khắp các phố phường, leo vào nhà bạn và làm tổ trên la phông. Đôi lúc những bí ẩn xảy ra khi quái vật rời khỏi cõi u minh. Có người nhìn thấy chúng, nhưng không bao giờ tìm ra được bằng chứng chính xác cả. Quái vật đang ở đó, hằng ngày quan sát chúng ta.

    Khi sinh vật bóng tối từ vũ trụ khác tràn đến, đụng độ với đám yêu quái của thế giới này, chúng đánh nhau như những con chó tranh giành lãnh thổ. Một trận chiến khốc liệt mà những kẻ phàm nhân không sao hay biết. Yêu quái là những cá thể cổ xưa tồn tại quá lâu ở phủ Gia Định. Với một xã hội được phân chia khu vực rõ ràng, loài yêu quái đã lâu không phải đánh nhau.

    Lực lượng mới đến là đội ngũ được tổ chức nghiêm ngặt và bài bản, lính tiên phong của cả một quân đoàn quái vật khổng lồ phía đằng sau. Những con thằn lằn có nước da màu xanh và to như cá sấu, đám yêu quái nhớt nhao bò đi như những chiếc xe bus làm từ thịt vụn, lũ dơi có hình dáng giống người, khô đét như thể được hình thành chỉ từ xương và da. Một lũ hung hãn và đông đảo.

    Đối đầu với chúng là lực lượng tự vệ. Nhóm bóng trắng bay lơ lửng có hình dáng của một ông già râu tóc bạc phơ. Những tên ma xó chui rúc khắp trong thành phố ào ào chạy tới ứng chiến. Các con yêu tinh hình dáng khủng khiếp nhất, hoá ra lại là đội bảo vệ của thế giới này.

    Một cuộc chiến siêu nhiên thảm khốc nhất từ tời Nguyễn Hữu Cảnh vào kinh lý miền nam, đám yêu quái di cư đánh nhau với sơn thần, thổ địa. Cuộc tấn công của những sinh vật bóng tối thuộc vũ trụ khác còn kinh khủng hơn trận chiến trước đây. Tình hình nguy ngập không khác gì người sao hoả xâm lăng trái đất.

    Lúc này, loài người vẫn hoàn toàn không nhận ra điều gì. Họ bình thản thức dậy, đi học đi làm. Một vài người tức giận khi đọc bài báo về việc thi công kém chất lượng, dẫn tới sụp hố ngay vòng xoay Công Trường Quốc Tế. Như biết bao cái hố đã xuất hiện từ trước, người ta gọi hồ Con Rùa là hố tử thần.

    Loài quái vật xâm lăng vẫn đang đánh nhau ở tầng thế giới con người không nhìn thấu. Thế nhưng một số sinh vật yếu kém vẫn thường xuyên bị hất văng ra khỏi cõi u minh, do lực tấn công quá lớn của các đòn phép thuật. Đến lúc này, cuộc sống của dân thường bắt đầu bị xáo trộn.

    Kẻ thua cuộc cần phục hồi sức lực nhanh chóng để trở lại cuộc chiến. Chúng ăn thịt người, cắn vào những cá thể đơn lẻ xui xẻo, sau đó bực bội chạy về cõi u minh. Những xác chết lũ quái vật để lại có một số còn lem nhem chưa sạch. Những thi thể bắt đầu hồi sinh, dưới một cuộc đời kinh khiếp hơn. Không loài máu nóng nào chống lại được virus Z, chim ăn xác chết, chuột bọ, thú hoang nhiễm bệnh cùng lúc với con người.

    Đôi khi bạn bất ngờ vì một con vèo trên đầu tường nhảy xuống. Bạn nhìn lại tay mình, thấy vết trầy nên bực bội đá con mèo văng đi. Cuộc sống lại tiếp tục, mặc kệ một buổi sáng xui xẻo. Mọi người đi học, đi làm bình thường, để rồi sau đó cảm thấy cơ thể mệt mỏi, uể oải. Cơn sốt ập tới, đánh gục người xui xẻo. Bạch cầu trong cơ thể bạn đang hoạt động tích cực để chống lại kẻ xâm nhập.

    Đám virus Z chưa bao giờ thua cuộc.

    Người bị lây nhiễm dần chìm trong hôn mê. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, huyết áp rối loạn, có các xấu hiệu điển hình của việc nhiễm trùng máu, sốt siêu vi. Cuối cùng người bệnh qua đời, chưa tới mười hai tiếng đồng hồ kẻ từ nhát cắn đầu tiên.

    Các thủ tục tiếp theo được áp dụng cho một người chết đột ngột. Bác sĩ chưa ghi xong giấy báo tử, công an chưa lấy xong hết lời khai thì thi thể đã biến mất. Từ viện Pasteur ra đến ngã tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa - Võ Thị Sáu thì không xa lắm. Lúc đó là giờ tan tầm, người dân tập trung rất đông ở khu vực thường xảy ra kẹt xe này.

    Ngươi ta mô tả lại vụ lôn xộn như một hành vi đơn lẻ của kẻ bị tâm thần. Tấn công bất kỳ ai gần mình, cào cấu và cắn xé. Rất nhiều người phải lãnh những vết trầy xước khi không kịp bỏ chạy khỏi kẻ điên hung hãn. Cảnh sát giao thông vào cuộc, thậm chí đã có nổ súng xảy ra. Trật tự được vãn hồi, nhưng nguy cơ đang biến thành thảm hoạ.

    Có thêm rất nhiều người xui xẻo lãnh những vết trầy trên da không đáng kể. Họ trở về nhà, kể cho người thân của mình nghe về vụ lộn xộn trong ngày. Đôi khi trở thành nhân chứng của một sự kiện khiến người ta hào hứng và nhiệt tình hơn hẵn.

    “Lúc ấy tôi đứng gần sát cơ mà, thậm chí tôi còn xông vào phụ cảnh sát làm công việc giải tán đám đông.”

    Một đêm tối kinh hoàng bắt đầu.

    Báo chí buổi sáng đăng tin người ta lũ lượt vào bệnh viện vì cảm sốt. Cảnh sát chộn rộn bởi người dân liên tục báo về những vụ đánh nhau xảy ra khắp thành phố. Đó là một dịch bệnh nguy hiểm nhất, có tốc độ lây lan nhanh nhất. Đến buổi chiều đã có hàng triệu người nhiễm bệnh hoặc đã biến thành thây ma hoặc đang cảm sốt. Khủng hoảng bùng nổ.

    ^_^

    Ngài thủ tướng bị đánh thức bởi một con đom đóm to cỡ đứa bé sáu tuổi. Một sinh vật rất giống Rota, kẻ đã mang đến cho ông lời tiên đoán từ mười ba năm trước. “Sinh ra với một trách nhiệm rất nặng nề. Đất nước phát triển mãnh liệt trong thời gian ông cầm quyền, nhưng sau đó lại là bóng tối. Ông sẽ là vị lãnh tụ đau khổ nhất thế gian.”

    Ông giật mình sợ hãi, miệng lắp bắp hỏi.

    - Có chuyện gì thế?
    - Bọn chúng đã đến rồi, mau lên đi. - Con đom đóm lầm rầm trả lời.

    Ngài thủ tướng gọi điện cho chủ tịch nước, sau đó là bộ trưởng bộ quốc phòng. Tất cả bọn họ đều đã được chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến sắp tới. Ngay khi những con quái vật đang đánh nhau ở cõi u minh, quân đội và công an đã lên đường làm nhiệm vụ. Lấy dinh Độc Lập làm tâm, ngoài 10 km xung quanh cưỡng chế người dân sơ tán khẩn cấp. Sau 24 giờ, vành đai sông Sài Gòn, kênh Tàu Hủ, quốc lộ 1A đã được khép kín.

    “Bỏ rơi bảy triệu người hay hại chết bảy tỉ người?” Ngài thủ tướng đấm tay vào bàn làm việc. Có lẽ ông là vị lãnh tụ đau khổ nhất thế gian.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamlai123,
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status