TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 67

Chủ đề: Công Ty Cho Thuê Quỷ - Khản Không (New: Quyển 3 - Chương 13)

  1. #1
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định Công Ty Cho Thuê Quỷ - Khản Không (New: Quyển 3 - Chương 13)

    Công ty cho thuê quỷ
    (Tên gốc: Tô Quỷ Công ty - 租鬼公司)
    Tác giả: Khản Không
    Số chữ đã viết: 2.322.801
    Nhóm dịch Độc Cô Thôn

    Giới Thiệu


    -----o0o-----

    Muốn mướn quỷ sao? Giá cả có thể thương lượng, chủng loại đầy đủ, phục vụ chu đáo, cho dù ngài muốn dùng nó để dọa người, đùa giỡn, giao bưu kiện, hàng hóa hay gây hiệu quả về thị giác, diễn viên điện ảnh... Những phương diện ngài không thể tưởng tượng được chúng ta cũng có thể phục vụ. Còn do dự cái gì? Bổn công ty gần đây mới khai trương, giá cả giảm đến 50%, lại còn tặng quà kèm theo, tới trước được trước, chớ bỏ lỡ cơ hội tốt. Mau liên hệ điện thoại: 01231231234, Công ty Có quỷ cho thuê!

    Về thể loại tiểu thuyết Huyền huyễn - Linh dị: Đây chính là loại tiểu thuyết mà trong đó các tình tiết hồi hộp xuyên suốt từ đầu đến cuối và kết thúc mở, chủ đề tương đối rộng, không giống những tiểu thuyết kinh dị tạo nên tình cảnh và bầu không khí khiến người khác sợ hãi, tiểu thuyết huyền nghi chưa hẳn đã có những chi tiết như vậy. Đương nhiên, dựa trên khái niệm rộng hơn, tiểu thuyết kinh dị cũng có sự hồi hộp, cũng có thể được coi là một nhánh của tiểu thuyết huyền nghi. Tiểu thuyết huyền nghi là thể loại văn học suy luận có đặc điểm khá huyền bí, có thể khơi gợi bản năng, kích thích lòng hiếu kì của con người nhưng cũng có loại theo hướng thần tiên, ma quái và cũng hài hước cực kỳ.
    Link tiếng Trung:
    http://book.zongheng.com/book/37474.html

    -----o0o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 30-08-2012 lúc 10:02.
    ---QC---
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn


  2. Bài viết được 193 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    canhbocau,cuonglong,hellflame4168,hotfam501,mackygiang,quangtri1255,tj3ul0ng,tuandayy1,vampireheart,vo ky,windtran3110,Đại Lý Phi Đao,
  3. #2
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
    Chương 1: Bắt quỷ không có tiền đồ (1)
    Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Biên dịch: No_dance8x

    Nguồn: Tàng Thư Viện


    -----o Nhóm dịch thôn Độc Cô o-----

    "Chán quá à..."

    Con mèo đen béo mập đang co mình ngủ ở cạnh một bên chân ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói này rồi kêu hai tiếng "Meow, Meow" để tỏ vẻ bất mãn khi giấc mộng đẹp của nó đã bị hắn phá hỏng.

    Đây là một căn phòng nhỏ diện tích chưa đến 10m², trong phòng không bày biện trang hoàng đồ đạc gì nên có phần trống trải. Trên bức tường đối diện với cửa chính có treo một bức tranh thủy mặc vẽ cây tùng trong tuyết, trên bức thủy mặc này có đề dòng chữ: 'Tuyết tùng núi Trường Bạch tháng 10 âm lịch năm Kỷ Sửu, Chủ am Bão Tuyết vẽ.' Nét bút lẫn lời đề trên bức họa vừa tung hoành mà phóng túng, nhẹ nhàng lại vui vẻ đủ cho thấy bản lĩnh của vị họa sĩ này thật bất phàm.

    Ngoại trừ bức tranh đó ra, những thứ còn lại hiện diện ở trong cả căn phòng chỉ là một cái bàn và một chiếc ghế tựa.

    Cái bàn cũng giống như những chiếc bàn gỗ mà lũ học sinh vẫn thường dùng trong trường học, phủ trên mặt bàn là một tấm khăn trang nhã thêu hoa cúc, trên đó có vài tờ giấy cùng với bút lông và nghiên mực... trông quả thật cũng có dáng dấp của một văn nhân nhã sĩ.

    Tên đầu sỏ phá vỡ giấc mộng đẹp của con mèo đen chính là một tên thanh niên tầm hai lăm, hai sáu tuổi. Tuy lớn lên tên này không được đẹp trai cho lắm, nhưng mặt mày cũng có thể nói là thanh tú, lại thêm có cặp kính nên hắn còn có chút gì đó hào hoa, phong nhã. Có điều, lúc này hắn lại đang vắt đôi chân trần một cách bất nhã lên trên cái bàn vuông vốn rất sạch sẽ và lịch sự, lưng thì tựa lên thành ghế, hai tay đưa ra sau để gối đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu rồi lại thở dài một hơi, miệng than thở: "Chán quá à..."

    Con mèo đen thật lớn thấy vậy cũng kêu lên: "Meow, meow..."

    "Chán quá à..."

    "Meow, meow..."

    "Không..."

    "Ầm!"

    Đột nhiên cửa phòng bị mở tung ra một cách thô bạo, xung động kịch liệt khiến một người một mèo còn đang hợp xướng sợ đến mức ngậm chặt miệng. Kể cả tên thanh niên đang ngồi trên ghế lẫn con mèo đen đều nhảy dựng lên rồi chui tọt xuống gầm của cái bàn vuông.

    Động tác này rất gọn gàng, có thể ví von bằng câu "Tĩnh như xử nữ, động như mèo nhảy", rất có phong phạm của một cao thủ.

    Chợt có tiếng giày cao gót vang lên càng lúc càng lớn từ phía cửa ra vào. Ngay sau đó, tiếng giày vào trong phòng rồi càng lúc càng tiến đến gần bàn học.

    Sáu con mắt của một người một mèo ở dưới gầm bàn ngày càng trở nên gấp gáp, trái tim trong người hắn cũng đang nhảy điệu cha cha cha.

    Đột nhiên, chiếc khăn trải bàn được vén lên, một bàn tay thon dài, trắng nõn vươn tới rồi nắm thật chặt vào đúng vành tai của người thanh niên..

    "Ung Bác Văn, ngươi cút ra đây cho ta!"

    "Úi úi, Tiểu Vân tỷ, nhẹ tay một chút." Tên thanh niên đeo mắt kính có tên là Ung Bác Văn đang xoa xoa tai của mình, đau khổ van nài: "Với tình cảm thanh mai trúc mã vô tư lự của chúng ta, tâm hồn chúng ta không hề xa cách ..."

    Cô gái vừa bước vào trạc tuổi Ung Bác Văn, trên người vận một bộ trang phục bằng lụa trắng, phục sức trang nhã, đôi mắt xinh đẹp hài hòa như hồ thu ngập nước, chỉ có điều trong đôi mắt xinh đẹp ấy giờ đang chất chứa đầy lửa giận. Nếu như ánh mắt có thể giết người được thì hẳn là lúc này tên kia đã bị giết chết cả vạn lần rồi băm thây thành mười ngàn miếng nhỏ đem nấu thành tro cũng không biết chừng.

    "Hứ, ai từ nhỏ vô tư lự gì với ngươi? Đến giờ ta vẫn không hiểu ngươi để cái gì trong đầu nữa đây này!" Tuy Elle Vân mắng Ung Bác Văn sa sả nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của hắn thì lòng cũng mềm nhũn ra. Sau khi buông tay ra, nàng giận dữ nói với Ung Bác Văn: "Ngươi nói cho ta nghe xem, đây là công việc thứ mấy rồi hả?"

    (Elle Vân = Ngải Lị Vân - Cái tên này nghe hơi chướng nên mình sẽ để là Elle Vân, trùng với names trong bản VP)

    "Hình như là thứ chín thì phải." Ung Bác Văn hơi chột dạ nên cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn thẳng vào mắt Elle Vân.

    "Ngươi vẫn còn biết thế cơ à!" Elle Vân nổi giận đùng đùng rồi đột nhiên gào lên một câu thật lớn. Giọng của nàng cao, sắc, nhọn và tỏ ra có sức xuyên thấu rất lớn nhưng lại chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp này khiến Ung Bác Văn cảm thấy màng nhĩ của mình như bị xé rách tả tơi. Mặc dù vậy nhưng vì sợ chọc giận Elle Vân nên hắn không dám bịt tai mà chỉ đành nhẫn nại chịu đựng trong đau khổ.

    "Hiện giờ xã hội không được tốt. Ngươi nghĩ ta tìm công tác cho ngươi dễ lắm sao? Ngờ đâu ngươi thật tốt, không có việc gì làm được hơn nửa tháng." Elle Vân nắm chặt cổ áo của Ung Bác Văn: "Ngươi không ngu cũng không ngốc, rõ ràng tốt nghiệp đại học có danh tiếng, hai học vị học sĩ. Nếu chịu khó làm việc, không phải công ty nào cũng vội vội vàng vàng mời ngươi hay sao..."

    Nói đến đây, Elle Vân lướt nhìn cái bàn đang khá ngăn nắp thì nộ khí dâng cao. Mặc kệ Ung Bác Văn, nàng tung một cước đá bay cái bàn ra ngoài, tứ bảo (Bút, mực, giấy, nghiên) đều văng tứ phía.

    "Không được..." Ung Bác Văn kêu thảm một tiếng, chợt động tác của hắn trở nên nghiêm túc. Sau khi lướt theo cái bàn đang bay một lát, Ung Bác Văn đã bắt được nó. Ngay sau đó, một tay hắn nâng cái bàn rồi phóng, nhảy và di chuyển. Cuối cùng mới bắt được tứ bảo và để lên trên mặt bàn. Đến khi đặt bàn xuống đất một cách nhẹ nhàng, Ung Bác Văn mới nói với vẻ chưa thể ổn định tâm thần: "Tiểu Vân tỷ, những vật này đều là đồ vật tổ tông nhà ta truyền lại đó nha."

    "Ta biết đây là thứ nhà các người truyền lại nên mới đập phá nó!" Elle Vân vừa nói dứt câu liền đi đến với ý định đoạt lấy cái bàn nọ.

    Ung Bác Văn vội vàng năm cái bàn, xoay người tránh né, đồng thời cầu khẩn: "Tiểu Vân tỷ, xin tỷ bớt giận. Công việc kia quả thật không hợp với ta."

    "Ngoại trừ mấy cái trò vẽ vời như gà bới kia, ngươi thích làm việc gì?" Elle Vân càng nói càng tức.

    Ung Bác Văn nghiêm nghị trả lời: "Cái gì mà vẽ vời như gà bới? Đây chính là bùa của Đạo gia chính tông, thân là truyền nhân thứ hai trăm ba mươi sáu của Thiên Sư Bắc Phái, hàng quỷ trừ tà chính là bổn phận của ta. Tại sao phải vì cái lợi nho nhỏ mà lãng phí thời gian chứ?"

    Elle Vân cười lạnh: "Cái lợi nho nhỏ? Chẳng lẽ ngươi ăn không khí cũng có thể sống à? Việc kia tốt thì từ nay về sau ngươi không cần vay tiền ta nữa, cũng đừng hòng tới nhà ta ăn chực, ngươi tự coi mình là thần tiên là được rồi."

    Nghe đến chuyện này, Ung Bác Văn lập tức hụt hơi một nửa: "Tiểu Vân tỷ, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ."

    "Ngươi cho rằng ta đang đùa giỡn à?" Elle Vân xụ mặt nói tiếp: "Ngươi không thể luôn dựa vào ta mỗi lúc, ta còn phải lập gia đình..."

    "Cái gì? Tỷ phải lập gia đình?" Ung Bác Văn nghe đến câu này thì trong lòng kinh hãi không thôi, thân hình liền bị chững lại, nhất thời bị Elle Vân chộp được.

    Thì ra trong khi hai người nói chuyện thì động tác cũng không hề dừng lại, Elle Vân vốn không bắt được Ung Bác Văn, Ung Bác Văn cũng không có thể tách khỏi sự đeo bám của Elle Vân. Tốc độ của hai người khi nhảy nhót, đuổi bắt, né tránh trong căn phòng nhỏ càng lúc càng nhanh. Dù vậy, lời nói không hề ngắt quãng, tỏ ra có phong phạm của cao thủ. Nếu để người trong nghề chứng kiến có lẽ mặt sẽ đổi màu. Chỉ tiếc là khoảnh khắc hai cao thủ so chiêu lại chỉ có một kẻ thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó mà không dám đi vào, đó hẳn là con mèo đen của Ung Bác Văn.

    Ung Bác Văn bị Elle Vân bắt lấy cũng không thèm để ý mà hỏi liên tục: "Tiểu Vân tỷ à, tỷ phải lập gia đình sao? Tại sao ta lại không biết? Chuyện xảy ra lúc nào? Sao tỷ không nói với ta? Chẳng lẽ, chẳng lẽ..."

    Elle Vân nhẹ nhàng buông Ung Bác Văn ra, khuôn mặt hiện không hề biểu lộ chút tình cảm: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Năm nay hai chúng ta đều hai mươi sáu tuổi, xem như kết hôn lập gia đình cũng không có gì là lạ. Nếu ngươi có thể làm ra một chút sự nghiệp, hăng hái giành điểm trước mắt ba mẹ thì... Haiz, Tiểu Văn, khi nào ngươi mới có thể làm người khác bớt lo lắng đây."

    Ung Bác Văn bực tức nói: "Hiện giờ ta phải làm sao? Rõ ràng chú Ngải (Ba của Elle Vân) chướng mắt với ta và cảm thấy cả nhà ta đều làm cái việc thần côn không đàng hoàng! Nhưng thế gian này chỉ cần có người thì sẽ có quỷ. Đạo pháp của Thiên Sư tuyệt đối không thể bị thất truyền..."

    (Thần côn = Pháp sư, đạo sĩ... Từ này thường dùng khi người nói có ý khinh bỉ)

    "Ngươi đã thấy quỷ sao? Ba của ngươi lẫn ông của ngươi đã thấy quỷ chưa?" Đột nhiên Elle Vân cắt đứt lời nói của hắn.

    Ung Bác Văn sửng sốt một lát rồi lắc đầu: "Không có, nhưng mà..."

    "Chưa thấy qua thì được rồi." Elle Vân lắc đầu: "Cho dù ngươi học được một bụng về khả năng bắt quỷ nhưng không thấy quỷ thì khả năng này có khác gì với cách giết rồng đâu?"

    "Tóm lại trên đời này có thể vẫn có quỷ!" Ung Bác Văn kiên định nói: "Chỉ cần có đủ lòng kiên nhẫn và lòng quyết tâm thì chắc sẽ gặp được quỷ!"

    Elle Vân dở khóc dở cười trước khí thế của Ung Bác Văn, nhưng cũng biết từ nhỏ hắn bị nhồi loại tư tưởng này vào trong đầu nên không phải dăm ba câu có thể tẩy não mà phải dùng nhiều phương pháp biến hóa khác nhau: "Được rồi, coi như ngươi muốn bắt quỷ. Vậy khi ngươi không gặp quỷ thì phải đi làm việc khác chứ? Dù sao bắt quỷ không phải là nghề nghiệp chính."

    "Cái này..." Ung Bác Văn do dự nhìn Elle Vân, bất chợt hỏi: "Tiểu Vân tỷ, tỷ phải lập gia đình thật sao? Tại sao một tiếng gió ta cũng không nghe thấy?"

    "Ngươi là cái gì của ta? Tại sao ta lập gia đình phải báo cáo với ngươi?" Elle Vân nói rất thản nhiên: "Yên tâm, đợi đến khi cử hành hôn lễ, ta sẽ không quên mời ngươi đến ăn đám cưới. Nhưng mà ta hoài nghi: Liệu ngươi có tiền bỏ vào bao lì xì hay không? Lời này ta phải nói trước, tiền lì xì không được mượn của ta nữa đâu..."

    "Thế nhưng, chúng ta..." Ung Bác Văn gấp đến độ mặt đỏ đến mang tai nhưng một câu cũng không nói nên lời.

    Thấy Ung Bác Văn gấp đến độ này, một bụng tức giận của Elle Vân cũng giảm bớt phần nào. Rốt cuộc khuôn mặt nàng cũng lộ ra một nụ cười. Lại nói hai người vốn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên cực kỳ hiểu nhau. Khi nhìn thấy Elle Vân nở nụ cười, trong lòng Ung Bác Văn lập tức thả lỏng: "Tỷ nói giỡn phải không? Ầy, làm ta sợ muốn chết..."

    "Ai nói giỡn với ngươi!" Elle Vân cau mày nói: "Ba mẹ đã hạ thông điệp chính thức cho ta. Đó là phải nhanh chóng kết hôn. Chuyện của chúng ta họ cũng biết, vốn ba mẹ ta rất thích ngươi nhưng bây giờ ngươi trở thành thế này thì sao họ lại có thể đồng ý? Cha ta đã nói, trừ khi ngươi tìm công việc đứng đắn, nói cách khác... Hừ hừ, bà mụ họ Vương ở đầu phố vừa đến nhà em rồi giới thiệu rằng nhà bà ấy có một đứa cháu trai du học từ châu Âu."

    "Mấy thằng hải quy đều chơi gái Tây, có mấy thằng là người tốt chứ?" Ung Bác Văn thì thầm. Đến lúc này, hắn mới cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng. Sau khi cẩn thận cân nhắc, Ung Bác Văn dứt khoát ngẩng đầu rồi nói với khí thế "chết cũng không sợ": "Vậy được rồi, vì Tiểu Vân tỷ, xế chiều hôm nay ta sẽ đi tìm việc làm thêm..."

    (Tác giả chơi chữ, hải quy vừa có nghĩa là rùa biển vừa có nghĩa là du học trở về)

    "Vậy mới nghe lời đó nha." Elle Vân đạt được mục đích nên trong lòng thầm đắc ý, nhịn không được liền cười ngọt ngào rồi theo thói quen đưa tay bẹo đôi má của Ung Bác Văn.

    "Xin lỗi, cho ta hỏi..." Đột nhiên một giọng nói vang lên ở trước cửa ra vào, nhưng lại nói một nửa câu đã ngừng.

    Hai người vô ý quay đầu nhìn lại thì thấy một ông lão năm, sáu mươi tuổi đứng trước cửa ra vào. Khuôn mặt của ông lão tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn ngơ ngác mà nhìn bọn họ.

    Bây giờ tình hình trong phòng là thế này: Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nam: quần áo không chỉnh tề, chân trần không dép, tay nâng một cái bàn, vẻ mặt kiên định thà chết chứ không chịu khuất phục. Nữ: Nét mặt tươi cười như hoa, mắt liếc nhìn đối phương, đồng thời một bàn tay mập mờ duỗi ra rờ ma của nam khiến hắn ngượng ngùng đến đỏ bừng cả đôi gò má.

    Thần sắc hiểu rõ lẫn cảm thán thói đời ngày nay chợt xuất hiện trên khuôn mặt của ông lão.

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Muốn dịch Công ty cho thuê quỷ? Hãy vào đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 20-08-2012 lúc 20:30.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  4. Bài viết được 225 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alias511995,cuonglong,g00dfriend,harynguyen9,hellflame4168,hotfam501,mackygiang,quangtri1255,Suriken,thang,tj3ul0ng,tuandayy1,vampireheart,vo ky,windtran3110,
  5. #3
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Đại Thiên sư bắt quỷ
    Chương 1: Bắt quỷ không có tiền đồ (Full)
    Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Biên dịch: No_dance8x

    Nguồn: Tàng Thư Viện


    -----o Nhóm dịch thôn Độc Cô o-----

    Khuôn mặt Elle Vân đỏ lên, nàng vội vàng thu tay lại rồi thốt ra một câu như có tật giật mình: "Trên mặt của ngươi dính tro này." Tất nhiên câu này để cho người vừa bước vào nghe thấy. Tuy nhiên, xem chừng đối phương cũng không hiểu điều này mà chỉ trợn mắt há mồm nhìn hai người, trên mặt vẫn giữ biểu lộ vô cùng chua xót thói đời.

    Mặc dù Ung Bác Văn cũng cảm thấy xấu hổ nhưng lúc này hắn phải làm ra dáng đàn ông để đánh vỡ cục diện bế tắc. Bấy giờ chỉ thấy hắn vội vàng họ sù sụ rồi cất giọng hỏi: "Lão tiên sinh, có chuyện gì cần hỏi hay không?" Nói hết câu mới thấy không ổn cho lắm nên mới vội vàng buông cái bàn trên tay xuống đất.

    Ông lão vừa mới phục hồi tinh thần nên áy náy cười nói: "Xin hỏi đường nào đi đến Studio của đại sư phong thủy họ Lưu."

    Nói rõ hơn một chút, đây là cao ốc tổng hợp văn phòng cao hai mươi hai tầng. Đủ loại công ty lớn nhỏ đều tập trung ở đây, Studio chừng mấy trăm cái, ngoài trừ mấy tầng cao nhất đã có những công ty lớn bao hết thì những tầng lầu khác đều được chia thành những căn phòng tròn mười, bốn mươi đến một trăm m². Hành lang ngang dọc cũng có đến bảy cái cua, tám khúc rẽ chẳng khác nào mê cung. Trừ người làm việc ở đây vốn đã rõ đường đi, còn người ngoài vào nơi này rất dễ lạc đường.

    Ung Bác Văn mướn một căn phòng nhỏ nhất nằm trong một góc hẻo lánh ở tầng thứ nhất. Lúc bình thường, ngoại trừ mấy con ruồi, con muỗi thường xuyên ghé thăm thì khách có đến cũng chỉ nhầm đường lạc lối mà thôi. Đương nhiên, vị trí kém cỏi như vậy chỉ có một lợi ích duy nhất, đó chính là giá thuê rẻ như bèo, mỗi tháng chỉ hơn một trăm mười khối (Tương đương ba triệu rưỡi VNĐ). Sở dĩ giá rẻ đến thế còn có một nguyên nhân khác - Khi thi công gian phòng này đã từng có một công nhân thiệt mạng, khi trong cao ốc lắp đặt thiết bị xong xuôi thì có truyền thuyết rằng nơi đây thường có quỷ hồn tản bộ. Bảo an trực đêm thề son sắt rằng đã từng thấy hồn ma bóng quế khóc thét, rên rỉ... Cũng vì vậy, ngoại trừ Ung Bác Văn, một tên điên muốn gặp quỷ, thì chẳng có ai thèm thuê. Nhưng đổi lại, Ung Bác Văn cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng, bởi vì hắn thuê phòng đã hơn một tháng nhưng đến cọng lông của quỷ cũng chưa hề nhìn thấy.

    Mặt khác, tiền thuê căn phòng dài dài tận hai năm cũng do Elle Vân trả. Lúc mặc cả, nàng mạnh mẽ ép giá từ gần một trăm khối mỗi tháng xuống chỉ còn hai năm một ngàn khối.

    "À, ông đi thẳng dọc theo hành lang này, đến cuối đường liền quẹo trái, đi tiếp đến ngã quẹo thứ tư sẽ thấy biển phong thủy của Lưu đại sư." Ung Bác Văn ở đây hơn một tháng đã thuộc rõ đường đi trong lòng, thậm chí có thể nói hắn thuộc tất cả vị trí của các hộ tại tầng thứ nhất.

    Ung Bác Văn mướn phòng tại tầng trệt còn là vì nơi này có một đặc điểm: Tầng này có ngoại hiệu là "Bán tiên ổ", 99% Studio đều là đoán chữ, bói tên, thầy tướng số, pháp sư xem phong thủy, lên đồng... quả thật đều là đồng nghiệp với một thiên sư như hắn. Tất nhiên đã mở cửa thì chuyện làm ăn có thịnh có suy. Ví dụ như Ung Bác Văn, trên cửa không có nổi một cái bảng tên, thậm chí đến giấy phép hành nghề, hộ khẩu cũng không. Mà Studio phong thủy do Lưu đại sư mở ra chính là căn phòng nổi tiếng nhất cả tầng trệt này. Khách đến không phải là đại gia tiền bạc đầy túi thì cũng là ngôi sao màn bạc phấn xoa rát mặt. Mặc dù Ung Bác Văn không biết tên này xem phong thủy có chuẩn nhất hay không nhưng mà kẻ thu phí cao nhất, không thể nghi ngờ gì nữa mà ắt hẳn chính là gã.

    "Cảm ơn." Ông lão gật đầu đa tạ sau đó xoay người rời khỏi.

    Lúc này, Elle Vân mới nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi quay đầu, trừng mắt oán trách Ung Bác Văn: "Đều tại ngươi..."

    Nhưng Ung Bác Văn không để ý đến nàng mà bước nhanh ra cửa, dáo dác nhìn xung quanh.

    Elle Vân cảm thấy kỳ quái nên cũng đi qua nhìn, chỉ là trong hành lang chỉ có ông lão chậm rãi bước hết con đường, không hề có một bóng người khác. Nhất thời, nàng cảm thấy khó hiểu nên mới thấp giọng hỏi Ung Bác Văn: "Tiểu Văn, ngươi nhìn cái gì đó?"

    Ung Bác Văn quay đầu nhìn Elle Vân, sắc mặt hắn rất cổ quái. Kích động có, khẩn trương có, hưng phấn cũng có, đủ loại cảm xúc hòa cùng một chỗ, thậm chí ở khóe mắt còn có lệ quang.

    "Tiểu Văn, ngươi bị gì vậy? Đừng dọa ta mà." Elle Vân thấy nét mặt của hắn lại càng hoảng sợ hơn, nàng khẩn trương nắm tay hắn rồi hỏi: "Tiểu Văn, ngươi không sao chứ?"

    "Ta không sao." Ung Bác Văn nâng ống tay áo lau khóe mắt, vốn đã tràn nước mắt kịch động, trịnh trọng mà nói: "Tiểu Vân tỷ, rốt cuộc ta cũng gặp quỷ rồi!"

    Elle Vân nghe xong câu này, sắc mặt không khỏi biến đổi.

    Nàng mạnh mẽ nắm chặt cổ áo của Ung Bác Văn rồi kéo hắn đến trước mặt của mình, đến nỗi hai cái mũi cũng chạm vào nhau. Ngay sau đó, nàng hung dữ nói: "Ung Bác Văn, ngươi tốt thật! Có phải ngươi cho rằng ta không thể gả được cho ai ngoài ngươi phải không?"

    Phần lớn thời điểm phụ nữ tức giận đều là lúc đàn ông không thể nghĩ đến, Ung Bác Văn cũng không phải ngoại lệ, khi thấy Elle Vân trở mặt thành thế này, hắn quả thật không rõ mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào nên vội vàng đem sự việc vừa mới thấy quỷ ném ra sau đầu rồi cười bồi mà đáp: "Tiểu Vân tỷ, tỷ bị gì vậy? Ta sai ở chỗ nào?"

    Elle Vân cắn răng, trừng mắt trước gã thần côn không cần phát triển: "Tại sao lại trùng hợp đến như vậy? Vừa mới nói trước khi không gặp quỷ sẽ đi tìm việc làm thì quay qua quay lại ngươi đã nhìn thấy quỷ rồi? Ngươi đùa với ta phải không? Ngươi cho rằng phụ nữ đều là loại ngực to mà không có não à (Nguyên văn: Hung đại vô não)!"

    Ung Bác Văn mới chợt hiểu, liền vội vàng giải thích: "Tiểu Vân tỷ à, ta nào dám. Thật sự ta đã nhìn thấy quỷ mà." Tuy biết không phải là lúc nhưng vừa nói xong câu này, hắn nhịn không được mà liếc nhìn bộ ngực cao ngất đang kề sát người của mình, hắn còn âm thầm đoán xem ngực của đối phương có phải cỡ 34D hay không.

    "Quỷ ở nơi nào?" Elle Vân không để ý đến đối phương còn có sắc tâm như vậy mà liền chỉ vào ông lão sắp đi đến cuối hành lang, thấp giọng nhưng giận dữ hỏi Ung Bác Văn: "Chẳng lẽ ông ta là quỷ à?"

    "Ông ấy không phải là quỷ." Ung Bác Văn dở khóc dở cười mà giải thích.

    "Ngươi định dùng thứ không ai nhìn thấy để hù dọa ta phải không? Chẳng lẽ quỷ không sợ ánh mặt trời sao? Không sợ hồn phi phách tán sao?"

    Ung Bác Văn bị Elle Vân nói trúng chỗ, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Nhưng khi ngẫm nghĩ một lát, hắn giật mình rồi vội vàng cắt lời của Elle Vân: "Tỷ có đem gương trang điểm trên người chứ?"

    Elle Vân sững sờ, thấy lời của hắn nói ra một cách trịnh trọng thì chỉ đành thu hồi vẻ giận dữ như sấm của mình mà gật đầu rồi hỏi: "Có, cần để làm gì vậy?"

    "Cho tỷ thấy quỷ chứ gì nữa. Thứ này khó có thể thấy nhiều đó nha." Ung Bác Văn nở một nụ cười thần bí rồi đưa tay: "Mau đưa tấm gương cho ta."

    Elle Vân nhìn chằm chằm vào đối phương, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Tuy vậy tay nàng vẫn làm theo thói quen "hữu cầu tất ứng" và đưa gương trang điểm cho Ung Bác Văn.

    Vừa cầm cái gương trang điểm, Ung Bác Văn nghiêng đầu suy nghĩ. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng đi về phía bàn học rồi lấy ra một quyển sách cổ, trang sách vốn đã biến thành một màu ố vàng, góc cạnh không trọn vẹn. Sau khi tra tìm một cách nhanh chóng, Ung Bác Văn lật ra một trang nhắc đến bút lông thì mới móc một hộp chu sa rồi vẽ lên mặt gương dựa theo hướng dẫn của quyển sách.

    Ung Bác Văn hạ bút một lát thì đã vẽ xong bùa chú lên tấm gương nhỏ. Sau khi buông bút, hắn vỗ nhẹ bàn, cái kính nhỏ bay lên trời. Đỉnh của tấm gương xoay vòng vòng trên không rồi rơi xuống, Ung Bác Văn thấy vậy, ngón tay liền làm dấu Kim Cương, ngón giữa chỉ vào đống chữ như gà bới ở giữa tấm gương đang rơi rồi quất: "Đô sát ma lỗ đề!"

    Theo tiếng quát khẽ, bùa chú đỏ tươi trên đó dần biến mất, cứ như thấm vào trong tấm gương vậy.

    Chiêu thức này quả thật rất đẹp, chỉ là Elle Vân chơi đùa với hắn từ nhỏ đến lớn, so với những trò thần kỳ mà Ung Bác Văn đã bày ra thì chẳng bằng một góc, nên chẳng hề để tâm cho lắm.

    Đợi đến khi bùa chú trên kính hoàn toàn biến mất. Lúc này, Ung Bác Văn mới than khẽ rồi cầm tấm gương, một tay kéo Elle Vân chạy đến trước cửa, thăm dò bên ngoài một lát thì mới thấy còn mấy bước nữa, ông lão sẽ rẽ, hắn mới tranh thủ chiếu kính về phía ông lão, lại thấp giọng nói với Elle Vân: "Nhìn trong gương mau!"

    Elle Vân nhìn vào trong gương, ngay sau đó kinh hãi đến nỗi không thể nói nên lời.

    Trong kính, thân thể ông lão dần biến đổi. Tuy trong gương hình dạng rất nhỏ nhưng cũng khá rõ ràng. Bản thân ông lão không có gì kỳ quái, duy chỉ có trên lưng lão có một đồ vật đen thui.

    Thứ này gầy gò, bốn chân rất nhỏ, đầu trọc nhưng toàn thân không có lông. Nghiễm nhiên có thể xem là một thân thể trần truồng dị dạng của người lùn. Vật ấy đang ngồi trên lưng của ông lão, hai tay ông chặt cần cổ, hai chân quắp hông và dùng một bộ dáng thân thể dán sát bên cạnh khuôn mặt của ông lão. So với thân thể đen thui, đầu lưỡi đỏ hồng như máu có đường nét khá rõ ràng, thỉnh thoảng còn liếm láp chóp mũi của ông lão.

    Elle Vân dụi mắt, nhìn kỹ về phía trước thì thấy trên lưng ông lão không hề có vật gì, căn bản chẳng thấy quái vật xấu xí. Nhưng khi nhìn trong gương, quái vật kia đang nhìn về phía bọn họ, thậm chí còn nhếch miệng cười cợt.

    Đáy lòng của Elle Vân không khỏi tràn lên một hơi lạnh, sắc mặt dần trắng bệch.

    "Như thế nào đây? Thấy được chưa." Ung Bác Văn đắc ý cười giỡn rồi đưa ngược tấm gương lại cho Elle Vân.

    "Đã thấy, đã thấy..." Elle Vân đáp mấy câu mà hồn vía đã ở đi đâu mất. Đột nhiên, nàng hồi phục tinh thần rồi kéo tai Ung Bác Văn: "Chỉ nhìn thấy cái đầu quỷ thật bự của ngươi, còn lại cái gì khác cũng không thấy!"

    Ung Bác Văn sững sờ, sau đó đỏ mặt tía tai nói: "Không thể nào, rõ ràng tỷ đã thấy được, bằng không vì sao lại sợ hãi đến thế?"

    "Có gì đáng sợ sao?" Elle Vân ngoan cố nói: "Cho dù thấy được thì sao nào? Ngươi cho rằng dùng mấy trò ảo thuật thì có thể lừa gạt ta à? Hừ, xế chiều hôm nay phải đi tìm việc đấy. Nếu trong một tuần không có công việc chính thức, cứ chờ thiệp mời ăn đám cưới của ta đi!"

    "Tiểu Vân!" Đột nhiên Ung Bác Văn gỡ bàn tay đang nắm lỗ tai của mình, thân thể của hắn nghiêm lại, trầm giọng hỏi: "Tỷ thấy được phải không?"

    Vì Elle Vân sinh sớm hơn Ung Bác Văn nửa tháng nên lúc bình thường hắn thường gọi nàng là "Tiểu Vân tỷ" nhưng khi hắn đã lược bớt chữ "Tỷ" đi thì cũng là lúc Ung Bác Văn tức giận. Đừng tưởng lúc nào Elle Vân cũng đè đầu cưỡi cổ hắn, đến lúc hắn đã tức giận thì người sợ hãi chính là Elle Vân.

    "Thấy... thấy được." Elle Vân miễn cưỡng thừa nhận, nhưng lại nghĩ nếu cứ như vậy bị đối phương hù dọa như vậy thì rất mất mặt nên phản bác: "Vậy thì sao chứ? Tóm lại ngươi phải đi tìm việc làm..."

    "Việc làm ta sẽ tự đi tìm, bởi trong lòng ta tỷ là thứ nhất, quỷ chỉ ở vị trí thứ hai!" Ung Bác Văn nghiêm mặt: "Chuyện này là sự thật nên ta không thể bỏ qua. Tỷ biết con quỷ kia đang làm gì không?"

    Mặc dù Ung Bác Văn nói thứ tự của quỷ ở vị trí thứ hai nhưng Elle Vân cảm thấy nếu mình so sánh với quỷ thì cũng không được tự nhiên cho lắm. Chỉ có điều, khi thấy bạn trai coi trọng mình như vậy, trong lòng Elle Vân cũng cảm thấy ngọt ngào. Huống chi hắn đã nói đi tìm việc làm nên nàng lập tức chịu thua: "Con quỷ đó đang làm gì?"

    "Không phải tỷ cảm thấy kỳ quái, tại sao con quỷ kia ở giữa ban ngày ban mặt mà không sợ ánh mặt trời sao?" Sắc mặt Ung Bác Văn đanh lại: "Đó là vì nó mượn dương khí của con người để chống lại tổn thương từ ánh nắng mặt trời! Tỷ thấy nó luôn le lưỡi ra hay không? Thật ra quỷ không le lưỡi liếm người mà là hấp thụ dương khí từ mũi của con người. Sở dĩ hai tay của nó ôm chặt cổ ông lão không phải do sợ té mà là vì dùng cách đó để hút dương khí. Chiếu theo cách này, chỉ cần nửa tháng nữa, chắc chắn ông lão nọ sẽ gặp bạo bệnh và bỏ mình!"

    Elle vân nghe đến đây thì sợ đến nổi da gà: "Loại vật này sao lại úp sấp trên thân thể con người vậy?"

    "Quỷ hại người không phải vô duyên vô cớ..." Ung Bác Văn trầm ngâm một lát: "Nhưng bất kể thế nào, chúng ta không thể để nó hại người như vậy, trước tiên phải bắt lại rồi nói sau."

    Elle Vân nói: "Vậy ngươi định làm sao? Chẳng lẽ trực tiếp nói với ông lão là, 'Trên người tiên sinh có quỷ, tôi giúp ông bắt lấy, được không?', nếu vậy người ta không nghĩ ngươi là thần côn chính quy mới là lạ đó."

    "Đương nhiên cần chú ý sách lược!" Ung Bác Văn tư tin mỉm cười: "Ta làm việc thì tỷ cứ yên tâm. Được rồi, để ta ông lão về. Nhưng tỷ phải chuẩn bị một tấm gương ít nhất cao nửa người đủ để soi sáng bức tường giúp ta nhé."

    Elle Vân không chút do dự trả lời: "Cái này dễ thôi, trước cửa ra vào của công ty Tiểu Vương ở lầu mười hai có một cái. Ta thay ngươi đến đó mượn, nhưng mà phải mất một chút thời gian."

    "Lưu đại sư xem xong chắc cũng phải mất ít nhất nửa giờ, thời gian không thiếu." Ung Bác Văn nói: "Tỷ đi nhanh lên."

    Elle Vân lên tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.

    Đưa mắt nhìn Elle Vân rời khỏi, Ung Bác Văn trở lại bên cạnh chiếc bàn vuông rồi lấy ra một bó bùa màu vàng xen lẫn đồng tiền và một tấm gương đồng có mặt bát quái trong hộc bàn rồi cất tất vào trong người. Sau khi mang giày kỹ càng, hắn mới rời khỏi phòng và men theo phương hướng Studio phong thủy của Lưu đại sư mà đuổi theo.

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Muốn dịch Công ty cho thuê quỷ? Hãy vào đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 20-08-2012 lúc 20:45.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  6. Bài viết được 203 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alias511995,g00dfriend,harynguyen9,hotfam501,mackygiang,quangtri1255,Suriken,thang,vo ky,windtran3110,
  7. #4
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
    Chương 2: Gặp trúng quỷ cổ (1)
    Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Biên dịch: No_dance8x

    Nguồn: Tàng Thư Viện


    -----o0o-----

    Cuối hành lang là một cửa thủy tinh trong suốt, trên cửa có gắn một tấm biển tên thật dài và lớn. Tấm biển này có bảy chữ to "Studio phong thủy của Lưu đại sư" màu vàng kim. Hai bên treo một bộ câu đối, vế trái là: Cát hung hối lận sinh hồ động (Tài vận đời người dễ đổi thay), vế phải là: Cực sổ chi lai vị chi chiêm. (Muốn biết tường tận vào sẽ rõ)

    Xuyên qua cửa thủy tinh mà nhìn thẳng vào bên trong sẽ thấy Studio hơn ba trăm m² được phân chia thành rất nhiều phòng làm việc rộng rãi. Nhân viên trong đó vội vàng ra ra vào vào, tiếng trả lời điện thoại không dứt, đây nghiễm nhiên chính là một công ty bận rộn. Nghe nói những năm gần đây, ngoại trừ những khách hàng quen thuộc như quan to hay những đại gia phú quý hiển hách thì Lưu đại sư không thèm tự mình ra tay mà do những chuyên gia phụ trách phong thủy do hắn đào tạo phụ trách xem phong thủy hằng ngày. Có thể đem phong thủy phát triển đến trình độ này cũng có thể nói là chưa có nơi nào tiến hành.

    Ung Bác Văn đứng trước cửa ra vào nhìn thêm vài lần nhưng không thấy được ông lão kia, thay vào đó lại đưa đến nhưng ánh mắt cảnh giác xen lẫn ý khuyên bảo của nhân viên công tác trong công ty. Đợi thêm một chốc, hắn mới ngượng ngùng xoay người đi sang một bên rồi kiên nhẫn dựa vào tường để chờ đợi.

    Trong khi hắn đang nghĩ ít nhất ông lão vào đó phải nửa giờ mới có thể đi ra thì không ngờ mới chỉ mất hơn mười phút mà đã thấy cửa thủy tinh mở toang. Ngay sau đó, có hai người bước ra.

    "Mr.Phí, chuyện này ta đã nhận thì tuyệt đối không có vấn đề gì, xin ngài cứ yên tâm."

    Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên tai to đầu lớn, sắc mặt hồng hào. Trên khuôn mặt dữ tợn khéo tạo dáng cười tươi nịnh nọt. Lúc tên này nói chuyện thì đầu cúi lưng khom, nhìn sao cũng ra hình tượng tiểu nhân bợ đít, thái giám vuốt mông.

    Nhưng, xin mọi người đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, người này họ Lưu tên Ý. Tuy lớn lên dáng người khá giống mấy tên đồ tể mổ heo ngoài chợ nhưng thân phận thật sự lại chính là đại sư phong thủy số một Xuân Thành, tiếng tăm lừng lẫy.

    Người cùng đi ra với Lưu Ý vừa khéo là ông lão nọ. Khi nghe Lưu Ý nói vậy, ông này khẽ gật đầu mà nói: "Vậy phiền đại sư hao tâm tổn trí nhiều hơn, còn có chuyện này..."

    Lưu Ý lập tức bồi một câu: "Xin ngài yên tâm, chuyện này nhất định ta sẽ giữ bí mật thay ngài. Tuyệt sẽ không có người ngoài hay biết."

    "Vậy thì tốt rồi." Lúc này, ông lão mới gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn: "Mời đại sư trở về."

    Nói xong không thèm để ý để Lưu Ý mà quay đầu rời khỏi.

    "Tốt, tốt, ngài đi mạnh giỏi, ngài đi mạnh giỏi." Lưu Ý phất tay về phía bóng lưng của ông lão liên tục, nhưng khi thấy ông lão chẳng mảy may ngó ngàng đến mình thì mới ngẫm thấy mất mặt. Sau khi thu hồi dáng vẻ tiểu nhân, tên này liền cong đuôi trở vào trong Studio.

    Ung Bác Văn nhìn thấy Lưu Ý đã vào trong liền vội vội vàng vàng đuổi theo ông lão họ Phí rồi gọi với theo ở phía sau: "Này, lão tiên sinh! Chờ ta với!"

    Ông lão họ Phí nghe được giọng nói liền dừng bước, quay đầu mới thấy Ung Bác Văn. Lúc này, trên mặt lão lộ ra thần sắc cổ quái. Hiển nhiên ông lão này đã khắc sâu ấn tượng đối với một màn vừa chứng kiến.

    Ung Bác Văn liền cảm thấy xấu hổ. Chỉ là lúc này không thể quay đầu lại, rốt cuộc đành phải kiên trì đến gần rồi hỏi ông lão: "Lão tiên sinh, ta có thể nói chuyện với ngài một chút không?"

    "À, cũng được." Ông lão họ Phí khẽ cười: "Cảm ơn cậu vừa chỉ đường cho ta."

    "Việc kia không cần phải cảm ơn, đó là điều phải làm." Ung Bác Văn tận lực khống chế suy nghĩ rời khỏi của mình rồi nhìn quỷ hấp khí trên lưng ông lão. Dựa theo mạch suy nghĩ vừa nãy, hắn tiếp tục hỏi: "Ta muốn hỏi một chút, có phải gần đây ngài cảm thấy thường xuyên chóng mặt, nhức đầu, thân thể hư thoát, vô lực. Hơn nữa, lúc ngủ còn cảm thấy như có đồ vật gì đang đè nặng trên ngực hay không?"

    Câu hỏi của Ung Bác Văn đã kết thúc nhưng ông lão họ Phí vẫn không trả lời. Chỉ có điều, quỷ hấp khí trên lưng lão lại ngẩng đầu thật mạnh, con mắt hung dữ lóe ra ánh sáng màu xanh mơn mởn đang nhìn chằm chằm vào hắn.

    Trong lòng Ung Bác Văn cũng căng thẳng không kém. Hắn cố gắng trấn định tâm tư sau đó nhìn thoáng qua ông lão họ Phí rồi mới quét mắt nhìn kỹ con quỷ hấp khí. Bàn tay để trong túi của Ung Bác Văn đang nắm thật chặt kính Bát Quái.

    "Cậu là bác sĩ à?" Ông lão họ Phí lo lắng nhìn Ung Bác Văn. Mặc dù lão không thừa nhận nhưng cũng chẳng hề phủ nhận.

    "Không phải, ta không phải là bác sĩ. Ta... Chị ta là bác sĩ! Chỉ là vừa rồi..." Ung Bác Văn nói đến đây, mặt không hẹn mà đỏ ửng như mông khỉ: "Cô bé vừa rồi trong phòng của ta... Những thứ này đều do nàng nhìn ra."

    Thân thể của quỷ hấp khi chậm rãi đu về chỗ cũ. Một lần nữa, nó lại kề đầu sát khuôn mặt của ông lão họ Phí.

    "Thì ra là như vậy." Ông lão họ Phí giật mình gật gù, đột nhiên lão hỏi gấp: "Hình như cô ta không phải là chị ruột của cậu."

    "À?" Ung Bác Văn không ngờ lão lại phun ra một câu như vậy nên không khỏi bối rối một chút: "Cũng không sai cho lắm."

    Ông lão họ Phí mỉm cười, lắc đầu. Xem chừng lão cũng không muốn dây dưa trong đề tài này thật lâu: "Gần đây quả thật ta cảm thấy có phần không thoải trong người. Đã đi bệnh viện khám mấy lần nhưng nhìn không ra là bệnh tật gì."

    Ung Bác Văn vội vàng nói: "Đã vậy, chi bằng lão tiên sinh cứ tin tưởng bọn ta. Biết đâu chị của ta có thể nhìn ra thì sao?"

    "Vậy à..." Ông lão họ Phí thoáng do dự rồi nhìn Ung Bác Văn thật kỹ. Dường như đang suy nghĩ người trẻ tuổi trước mắt có phải là bọn bịm bợp trong giang hồ hay không, rốt cuộc lão cũng gật đầu đồng ý: "Được thôi."

    Ung Bác Văn còn tưởng phải tốn chút ít miệng lưỡi, không ngờ sự việc lại có thể thuận lợi như vậy. Đến lúc này, trong lòng hắn rất vui mừng. Sau khi nói "Mời ngài đi theo ta", hắn lập tức xoay người dẫn đường.

    Chuyển qua góc hành lang, xa xa có thể thấy Elle Vân đã trở về. Hiện nàng đang đứng trước cửa ra vào mà nhìn về hướng này một cách bất an. Khi thấy Ung Bác Văn dẫn ông lão nọ trở về liền lập tức tỏ ra khẩn trương.

    Đến khi bước tới gần, Ung Bác Văn mới mở miệng: "Chị, ta đã đưa lão tiên sinh đến đây. Chị mau nhìn xem hắn có bệnh tật gì đi."

    Những lời này không biết là hắn nói với ông lão hay Elle Vân? Hiển nhiên, câu này tương đối đột ngột, nếu đổi lại là một người khác ắt hẳn sẽ hỏi hắn muốn làm gì nhưng Elle Vân chơi chung với Ung Bác Văn từ nhỏ đến lớn. Sau hai mươi mấy năm ở chung, trên cơ bản đã đạt đến trình độ tâm linh tương thông. Khi nghe Ung Bác Văn nói xong, vẻ do dự chỉ xuất hiện trong phút chốc, tiếp đó nàng lập tiếp lời: "Được, chúng ta vào trong rồi nói sau. Lão tiên sinh, xin mời."

    Ung Bác Văn vừa đưa ông lão họ Phí vào trong vừa giới thiệu: "Chị của ta không chỉ có bằng thạc sĩ y học mà xuất thân lại là thế gia Trung y. Tuy nàng tuổi trẻ ấy nhưng y thuật lại cực kỳ cao siêu. Ở Xuân Thành này cũng có chút danh tiếng, người xưng nữ Biển Thước (Một thần y nam thời chiến quốc), trong phòng mạch của nàng giấy khen treo đầy tường...vân vân và vân vân..."

    Ung Bác Văn nói như vậy một mặt để thuyết phục ông lão rằng hai người muốn xem bệnh cho ông, một mặc khác muốn nhắc nhở Elle Vân phải làm gì. Chỉ là mấy câu của hắn chẳng khác nào lão bán dưa khen dưa của mình bán rất ngon, mèo khen mèo dài đuôi... càng ngày càng lộ ra tài vụn của bọn lừa đảo, dụ dỗ bán thuốc tăng lực trong giang hồ.

    Nhưng ông lão họ Phí vừa nghe hắn nói thì kinh dị nhìn Elle Vân, chợt nói tiếp: "Cô là Elle Vân, Tiểu thư Elle đấy ư! Ta đã sớm nghe nói y thuật của cô thông thần, bình thường còn tưởng người bệnh khếch đại, không ngờ vừa liếc sơ đã nhận ra bệnh tình của ta. Quả nhiên danh bất hư truyền, bội phục, bội phục!" Trong lời nói lộ ra vẻ khách khí.

    "Ngài đã nói quá rồi." Lời lấy lòng mọi người đều thích nghe, mặc dù Elle Vân không nhận ra ông lão này có bệnh tật gì, nghe câu này càng cảm thấy xấu hổ, nhưng mặt mày cũng có phần mừng rỡ, miệng không ngớt thốt mấy câu: "Mời ngồi, mời ngồi."

    Trong phòng vốn chỉ có một cái ghế, chẳng biết Elle Vân lấy đâu ra thêm một cái đặt trước bàn. Ông lão vừa ngồi xuống liền quay đầu nhìn bốn phía, thấy căn phòng "nhỏ nhắn", "xinh xắn" này ngoài bốn bức tường với một tấm thủy mặc thì chẳng có thứ gì dùng để khám bệnh. Lúc này lão mới cảm thấy nghi ngờ: "Tiểu thư Elle, cô mở phòng mạch ở đây sao?"

    "Không phải, đây là..." Elle Vân nhìn Ung Bác Văn, dừng một chút mới nói tiếp: "Đây là Studio do em của ta thuê đấy."

    "À..." Ông lão gật đầu rồi mỉm cười nhìn hai người, thâm ý trong mắt sâu sắc đến nỗi khiến hai người đối diện không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.

    Elle Vân vội vội vàng vàng ngồi xuống rồi nói một câu có hàm ý khác đối với Ung Bác Văn: "Tiểu Văn, tấm gương này ta đã lấy đến. Nên làm gì thì làm cái đó đi." Nói xong quay đầu bắt chuyện với ông lão họ Phí: "Lão tiên sinh, mời ông đưa tay ra."

    Ông lão họ Phí gật đầu, đưa tay phải ra trước mặt bàn. Elle Vân bắt mạch, suy nghĩ rồi chợt hỏi: "Lão tiên sinh, ngài tên họ là chi?"

    "Phí Mặc."

    "Ngài năm nay bao nhiêu niên kỷ?"

    "Năm mươi chín."

    "Làm nghề gì?"

    "Buôn bán một vài thứ nho nhỏ.."

    Thừa dịp này, Ung Bác Văn xoay người đi đến trước chiếc gương lớn. Đưa lưng về phía hai người, hắn lấy ra một tấm bùa màu vàng rồi kẹp nó ở giữa ngón tay trái. Trong khi đó, ngón tay phải làm một kiểu. Sau khi tụng mấy câu trong miệng, hắn mới dán lá bùa lên trên mặt kính, ngón tay phải điểm chỉ, lá bùa liền nổ "Bụp" một tiếng rồi hóa thành tro bụi. Tro vừa rơi vào mặt kính lập tức biến mất mà không thấy bóng dáng.

    Cảnh tượng trong kính theo đó liền biến hóa. Hình ảnh Elle Vân lẫn Phí Mặc nhạt dần rồi biến mất, dáng vẻ của quỷ hấp khí dần xuất hiện, nó đang nằm trên mặt ghế, nhìn sơ đã thấy cực kỳ quỷ dị.

    Đột nhiên trong phòng xuất hiện một luồng khí lạnh khiến người khác không rét mà run, tựa như nhiệt độ lập tức hạ xuống mười độ. Dù ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ vẫn còn tươi đẹp như trước nhưng không thể nào điều chỉnh cái lạnh này.

    Elle Vân lẫn Phí Mặc không hẹn mà cùng rùng mình, thốt: "Lạnh quá!"

    Cùng lúc đó, quỷ hấp khí mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn tấm gương, ánh mắt xanh mơn mởn toát ra hung quang đáng sợ. Lập tức, nó mở cái miệng rộng với hàm răng bén nhọn như dã thú rồi phát ra những tiếng gầm Zítzzz khà, Zítzzz khà.

    "Không đúng!" Ung Bác Văn không khỏi cảm thấy kinh hãi, trong lòng nói thầm: "Phản ứng này không giống những thứ đã ghi trong sách? Chẳng lẽ viết sai rồi? Có thể bùa chú mấy trăm năm trước không theo kịp thế thời chăng? Hay là con quỷ này đã tiến hóa?"

    Không để Ung Bác Văn kịp suy nghĩ cẩn thận, con quỷ hấp khí đã nhảy dựng lên trên vai của Phí Mặc. Nó vừa tru Zítzzz khà, Zítzzz khà vừa nhào đầu về phía hắn.

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Muốn dịch Công ty cho thuê quỷ? Hãy vào đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 19-08-2012 lúc 14:04.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  8. Bài viết được 203 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alias511995,cuonglong,g00dfriend,harynguyen9,Hoang 1978,hotfam501,mackygiang,quangtri1255,thang,vo ky,
  9. #5
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
    Chương 2: Gặp trúng quỷ cổ (Full)
    Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Biên dịch: No_dance8x

    Nguồn: Tàng Thư Viện


    -----o0o-----

    Tuy trong lòng của Ung Bác Văn cảm thấy hoảng hốt nhưng chỉ kinh sợ mà không loạn, ngược lại chân bước Thất Tinh bộ nhanh chóng né tránh rồi quát: "Dạy ta giết quỷ, thần phương cùng ta. Trên gọi Ngọc Nữ, thu nhiếp điềm xấu. Thần sư sát phạt, không tránh ngang ngược, trước giết ác quỷ, sau trảm dạ quang. Thần nào không kính phục, quỷ nào dám đảm đương? Lập tức tuân lệnh!" Hắn làm chỉ Ngũ Lôi rồi gấp gáp hét "Đánh", chân phải lại giẫm thật mạnh, tay trái ném một lá bùa, ngón tay phải ra sức chỉ về phía trước. Lúc này, lá bùa trên không chợt hóa thành một đường sáng giống như sao băng rồi nhanh như tia chớp đánh thẳng đến quỷ hấp khi ở phía trước.

    Một tiếng "Oanh" trầm đục vang lên, ánh lửa tung tóe, non nửa thân thể của con quỷ hấp khí đều bị nổ đến nát nhừ, máu thịt lẫn nội tạng chảy xuống ào ào, đầu cũng chỉ còn lại một bên, não trong óc trắng như đậu hủ dần hòa cùng máu tươi. Con quỷ nọ không khỏi rú lên một tiếng, lộn một vòng rồi bổ nhào trở lại trên vai Phí Mặc. Lúc này, nó ôm cổ của Phí Mặc một cách chăm chú, đầu dán thật chặt trên mặt, đầu lưỡi đỏ tươi, uốn éo như rắn đang đưa vào trong miệng của lão.

    Phí Mặc giãy dụa thật mạnh rồi đứng dậy, hai tay nắm chặt yết hầu, trong cổ lão phát ra âm thanh khanh khách thật nhẹ, nhưng không giống như đang hít thở, bởi vì trên khuôn mặt của lão dần trắng bệt, mà những bộ phận không trọn vẹn của quỷ hấp khi thì lại dài ra nhanh chóng.

    Elle Vân nhìn không thấy quỷ hấp khí, nàng chỉ thấy đột nhiên Ung Bác Văn ném một lá bùa về phía Phí Mặc. Lá bùa trên không trung bỗng nổ tung như pháp, theo đó Phí Mặc liền biến thành dáng vẻ thở nặng nề như đang có bệnh nặng, lúc nào cũng có thể ngã lăn xuống đất, nên mới hoảng sợ hỏi: "Tiểu Văn, anh đang làm cái gì vậy?"

    Nàng vừa há miệng, lại phát hiện hơi trắng dày đặc toát ra từ trong miệng của mình. Thì ra độ ấm trong phòng liên tục giảm xuống, đến giờ phút này đã giống như trong ngày đông, rét lạnh đến thấu xương. Không nhịn được, Elle Vân rùng mình một cái.

    Sắc mặt của Ung Bác Văn cực kỳ chăm chú, tay liền ném một cái kính bát quái bằng đồng từ trong túi cho Elle Vân. Cùng lúc đó, Ung Bác Văn làm một dấu tay về phía nàng. Elle Vân thấy vậy lập tức hiểu ý mà nhận lấy kính bát quái, phóng một bước đến trước cửa sổ. Mặc dù ánh nắng chói chang của ngày hè chiếu lên người của nàng nhưng cũng không giảm được cái lạnh, cứ như hơi lạnh này từ trong đáy lòng bốc ra, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài không thể nào đẩy lùi. Bên kia, Ung Bác Văn vừa cắn nát đầu ngón tay rồi vẽ mấy cái lên trên lòng bàn tay bên trái. Sau khi lách mình đến trước mặt Phí Mặc, tay phải của hắn mạnh mẽ xô ông lão này vào sát bức tường khiến con quỷ hấp khi trên lưng lập tức bị kẹp ở giữa.

    Con mắt của quỷ hấp khi đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi của máu, nó hung hăng nhìn chằm chằm vào Ung Bác Văn. Hai móng trước chăm chú giữ chặt cổ họng của Phí Mặc, đầu lưỡi không ngừng liếm láp.

    "Phá..." Ung Bác Văn quát một tiếng, bàn tay trái giơ cao rồi vỗ vào trên trán quỷ hấp khí. Liền sau đó, một tiếng "Crốp" giòn tan vang lên, đầu của con quỷ hấp khí thật giống quả hưa hấu bị đánh nát, dịch lỏng đỏ trắng phun ra như suối, phần thì rơi trên tường, trên mặt đất, trên thân thể, phần còn lại hóa thành vật thể sền sệt màu xanh lá cây, thứ này bốc lên một mùi hôi tanh nồng nặc.

    Quỷ hấp khí không đầu nhảy dựng lên từ trong khe hẹp do bức tường người tạo ra. Trên không trung, thân thể vốn đã bẹp dí của nó dần bành trướng và phục hồi trở lại nguyên trạng. Chỉ là vừa phục hồi như trước, quỷ hấp khí hoảng sợ bỏ chạy về phía cửa ra vào.

    Ung Bác Văn lướt đến trước cửa nhanh như điện giật, canh chuẩn lúc quỷ hấp khi vừa tới, đôi tay nhoáng lên, ngón giữa xuất hiện không ít hơn một lá bùa.

    Bụp! Con quỷ hấp khí đang chạy về phía trước cứ như đâm vào bức tường mà dội ngược vào trong phòng. Lúc nó vừa vào trong phạm vi của chiếu xạ của tấm gương lớn, Ung Bác Văn liền quát: "Tiểu Vân!"

    Elle Vân đã chờ tiếng gọi từ lâu nên khi làm tư thế giơ kính bát quái từ lâu tia sáng phản xạ từ ánh nắng mặt trời được đưa tới ngay vào trong tấm gương lớn.

    Một tiếng "Ông!" nhỏ vang lên, trong tấm gương lớn tản mát ra ánh sáng màu vàng, đột nhiên hình ảnh bát quái xuất hiện rồi bao quỷ hấp khí vào trong đó. Con quỷ hấp khí lập tức hóa thành một đám khói xanh và biến mất, không để lại chút tăm hơi nào.

    Tấm bát quái rực rỡ ánh sáng vàng lui nhanh về trong tấm gương lớn. Tấm gương lắc lư, rung động tựa như có viên đá ném vào trong mặt nước, theo đó ánh sáng dần ngưng tụ thành một bát quái đồ vàng kim ngay trên mặt gương.

    Vốn hình ảnh trong tấm gương không có bóng dàng của người nào nhưng đột nhiên xuất hiện một bóng đen mơ hồ. Trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng, đó đúng là con quỷ hấp khí kia. Quả thật nó đã bị Ung Bác Văn đánh cho thân thể không còn toàn vẹn, đến khi vào trong tấm gương lại bắt đầu tái sinh... Chỉ có điều, lần này quỷ hấp khí nhỏ lại rất nhiều, đại khái chỉ còn một nửa so với lúc trước. Dù bị trấn áp bên dưới bát quái, nó vẫn kêu xèo xèo, đôi mắt ngày càng hồng hơn, nhìn sơ sẽ bắt đầu liên tưởng đến hai cái bóng đèn đỏ đang phát ra ánh sáng mờ mịt như máu.

    "Đây là..." Lần này Elle Vân đã nhìn thấy. Đến khi rõ trong gương xuất hiện một con quỷ đen sì thì không khỏi giật mình, bất chợt buông kính bát quái đang ở trong tay, ánh sáng mặt trời cũng dần dần di chuyển khỏi mặt gương.

    Ban đầu con quỷ hấp khí muốn động đậy cũng không thể động đậy nhưng khi ánh mặt trời vừa thoát khỏi mặt gương, bát quái cũng biến mất thì nó lập tức nhảy dựng lên rồi va chạm thật mạnh với mặt kính. Lần này lực tới quá mạnh nên liền khiến cái đầu vừa mới tái sinh tiếp tục bị nát nhừ, máu thịt và óc đều dính trên mặt gương.

    "Phịch!" Tấm gương lớn lắc lư một hồi rồi tróc khỏi tường mà ngã xuống mặt đất.

    May mà tay và mắt của Ung Bác Văn khá lanh lẹ, hắn đã vừa kịp xông về phía trước nâng tấm gương rồi để lại chỗ cũ. Cái đầu nát bấy của quỷ hấp khí ấy thế mà lại vừa thò ra ngoài vừa cố gắng lắc lư để chui ra bên ngoài. Ung Bác Văn thấy vậy, tay trái lập tức đấm mất cái vào cái đầu như dưa hấu nát, một bên liền hét: "Yểu yểu minh minh, Thiên Địa hôn trầm, Lôi Điện Phong Hỏa, mau nghe hiệu lệnh, nay ta tụng chú, có duyên gặp quỷ, đã đến thì đến, trảm quỷ ngàn vạn, nhanh!" Lại phất tay, một tiếng "Bụp" vang lên, quả thật đập trung cái đầu của quỷ nhưng lại dính uế vật tanh hôi. Tuy vậy, Ung Bác Văn cũng không vì buồn nôn mà ném tấm gương, ngược lại rụt tay, kêu: "Tiểu Vân tỷ, ánh sáng!"

    "Á!" Elle Vân đang ngơ ngác đến độ mất hồn lập tức phục hồi tinh thần và tiếp tục giơ kính bát quái lên một lần nữa.

    Ánh sáng vàng kim ở bên trên mặt kính bát quái liền trấn trụ quỷ hấp khí.

    Ung Bác Văn nhẹ nhàng thở ra, không dám chần chờ, hắn lùi lại mấy bước rồi lấy một lá bùa kẹp ở ngón giữa, miệng tụng: "Đô lạt ma sát hống!" Sau đó, nhấc tay dán lá bùa lên trên mặt tấm gương lớn.

    "Thằng nhóc kia, ngươi dám tịnh hóa ta ư!" Con quỷ hấp khí vốn chỉ biết la hoảng bỗng nhiên hét lớn, âm thanh vừa cao vừa chói tai, cứ như tiếng gà trống gáy.

    Ung Bác Văn lại càng cảm thấy hoảng sợ, tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa lá bùa đã rớt xuống đất. Ngón tay hắn vừa chỉ thằng vào quỷ hấp khí vừa sợ hãi nói: "Nó, nó có thể nói?" Dựa theo lời chỉ dẫn trong sách, sau khi trấn áp quỷ thì miệng lưỡi nó liền bị phong bế, tứ chi không thể hoạt động mới đúng, nhưng hiển nhiên tình cảnh trước mắt đã nằm quá phạm vi của sách vở rồi.

    "Thằng nhóc kia, mày không nên xen vào việc của người khác! Coi chừng rước họa vào thân!" Quỷ hấp khí gào rống thê lương, thân thể bị trấn áp trong ánh sáng vàng kim của bát quái đã bắt đầu thối rữa. Cư như vậy, chẳng mấy chốc da thịt sẽ bị nấu nhão thành nước.

    Mặc dù Ung Bác Văn kinh ngạc nhưng vẫn còn trấn định, chỉ thấy hắn quát: "Người và quỷ vốn khác đường, ngươi đã rời khỏi nhân thế thì nên chuyển thế đầu thai thật tốt đi. Dù cho vì có cơ duyên mới có thể ở lại nhân gian nhưng đã hại tính mạng con người mà ta không tịnh hóa ngươi thì thì thiên lý ở đâu chứ!"

    "Can thiệp vào hẳn sẽ không có kết cục tốt lành! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" Bgười quỷ hấp khi đã nát bét, máu thịt đã thủng, nội tạng trong bụng cũng lộ ra ngoài, mạch máu ở trong cơ thể dần tách rời thành những sợi dây thừng treo đầy thân thể, ấy thế mà mùi tanh tưởi đã tràn ra bên ngoài.

    "Ta phải tịnh hóa ngươi, để xem ngươi không buông tha ta như thế nào!" Ung Bác Văn thấy con quỷ hấp khí đã chết đến nơi mà còn dám uy hiếp mình thì không khỏi cười lạnh, sau đó lập tức dán lá bùa lên trên mặt gương.

    Dưới hào quang của bát quái, lá bùa trở nên trong suốt như thủy tinh, dần dần nhập vào trong tấm gương.

    "Thằng nhóc kia, ngươi nhất định phải chết!" Quỷ hấp khí vừa tru vừa dùng sức giãy chết. Tuy đang ở dưới sự trấn áp của lá bùa lẫn bát quái nhưng nó lại có thể tạo ra những âm thanh bang bang khiến chất dịch màu vàng hỗn hợp từ thịt nát, óc tươi văng đầy gương. Đột nhiên một tiếng trầm đục vang lên, mặt gương mở ra, theo đó là bùa vừa vặn chui vào trong gương.

    Ung Bác Văn nhẹ nhàng thở ra một hơi, khi đã nhận ra quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, khá giống tình cảnh khi vừa vớt từ dưới nước lên. Mùi vị đáng nôn mửa tản ra từ dịch lỏng trên người khiến trong lòng hắn sợ hãi còn nhiều hơn hưng phấn. Lúc này, Ung Bác Văn nhắm mắt để trái tim đập mạnh đến nỗi sắp trào ra khỏi miệng bình tĩnh lại. Sau một lát, hắn mới quay đầu nhìn Elle Vân, người đang giơ kính bát quái nhưng muốn động đậy cũng không dám động đậy, mà nói: "Tiểu Vân tỷ, để xuống đi! Xong rồi."

    "Hả? À, à!" Elle Vân bị hù dọa đến mặt xanh môi trắng, vừa nhẹ nhàng thả kính bát quái xuống, nàng vừa hỏi: "Đã xong rồi à?"

    "Đương nhiên." Ung Bác Văn cũng cảm thấy hai chân muốn nhũn ra nhưng vẫn cố duy trì sự bình tĩnh: "Anh đã nói Thiên sư đương đại mà xuất mã, thu thập loại tiểu quỷ này không phải chỉ cần một bữa ăn sáng sao? Anh đã bắt nó hóa..."

    Hắn vừa nói đến đây, sắc mặt Elle Vân lộ ra vẻ hoảng sợ. Nàng hét một tiếng rồi chỉ vào tấm gương lớn sau lưng hắn: "Coi chừng!". Trong khi kêu, Elle Vân cũng không quên cầm lấy kính bát quái.

    Lòng Ung Bác Văn bắt đầu căng thẳng, chỉ thấy phần gáy có một làn âm phong thổi qua, mồ hôi đầy người lập tức lạnh như băng. Trong lúc nhất thời, hắn mặc kệ chuyện gì xảy ra ở phía sau mà lập tức lộn nhào về phía trước. Bỗng sau lưng truyền đến nhưng tiếng vang rất quái dị, giống như có thứ gì đó đang đuổi tới. Đang hoảng loạn, bỗng Ung Bác Văn nhìn thấy ánh sáng vàng kim lập lòe, thì ra hình ảnh bát quái lại hiện lên trên tấm gương lớn một lần nữa. Chưa thấy rõ tình huống, hắn đã gấp gáp xoay người, liền nghe một tiếng giòn rụm vang lên, trước mắt chính là một bóng đen bổ nhào đến trước mặt.

    Tình thế đã đến lúc cấp bách, cả thân người Ung Bác Văn ngã ngửa về phía sau, hai tay làm ấn bát quái, miệng thét: "Biến hóa mờ mịt, đã nghe liền đến, sấm mau xuất hiện, nhanh phát âm thanh, úm đề la kê chiếp." Ngón giữa chợt phát ra tiếng nổ, một tia sét màu xanh trắng rời khỏi tay, đánh tới bóng đen. Cái chú Ngũ Lôi hộ thân là một pháp thuật cực kỳ mạnh mẽ, vừa hại người vừa hại mình. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, vừa đánh ra được một tia sét thì hắn lẫn bóng đen quái dị đều bị sấm sét nổ bung ra. Xung kích khiến hai bóng dáng bay ngược về hai phía như lá rụng trong gió.

    Ung Bác Văn ngã xuống mặt đất rắn chắc, thân thể bị chính Ngũ Lôi chú của mình đánh đến khói xanh ứa ra, toàn thân cảm thấy đau như xé làm đôi, đầu óc choáng váng, tứ chi bủn rủn. Nhưng trong thời khác tính mạng mới là quan trọng, hắn không dám nằm bất động trên mặt đất. Sau khi căn rắng nén đau, Ung Bác Văn nhảy dựng lên, mắt nhìn về hướng của kẻ địch.

    Vật kia bị sét đánh cũng không nhẹ nên dính trên tường như bùn nhão nhưng vẫn còn cố giãy dụa. Ước chừng thứ này lớn bằng một con chó, thân thể mập mạp lại tròn quay, nhìn sao cũng giống một con sâu róm cỡ lớn, chỉ có điều phía dưới lại có nhiều chân rết thật dài, ở trên đầu mọc ra hai cái râu quái dị. Nó không có mắt, dưới râu vừa vỡ ra một lỗ lớn, dịch lỏng màu xanh lá cây đang chảy ra từ bên trong cái lỗ này.

    Ung Bác Văn thấy vậy thì nhất thời cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trong lòng, miệng hoảng sợ thốt lên: "Quỷ cổ!"

    Con quỷ cổ này giãy dụa trên tường, đột nhiên trên lưng vỡ một lỗ lớn, đôi cánh trong suốt từ đó mở rộng ra. Sau khi run rẩy một chút, nó liền đập cánh bay lên không trung rồi đánh về phía con mồi nhanh như điện giật.

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Muốn dịch Công ty cho thuê quỷ? Hãy vào đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 19-08-2012 lúc 14:05.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

    ---QC---


  10. Bài viết được 203 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alias511995,cuonglong,g00dfriend,harynguyen9,Hoang 1978,hotfam501,mackygiang,quangtri1255,thang,vo ky,
Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status