TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 100 của 124 Đầu tiênĐầu tiên ... 50909899100101102110 ... CuốiCuối
Kết quả 496 đến 500 của 618

Chủ đề: Chiến thần bất bại - Phương Tưởng (Chương 635)

  1. #496
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định


    Chương 504: Bố trí phòng ngự


    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: monsoon






    Phó Tử Hồng nhìn thấy những đệ tử ngoại võ tràng này, vẻ lo âu trong mắt càng nặng, chỉ có khi thấy nhóm của Đinh Thần, sắc mặt mới hơi hòa hoãn này. Nhóm người này tinh thần xuất sắc hơn hẳn, nàng quyết định sắp xếp nhóm của Đinh Thần vào một vị trí quan trọng, không ngờ lại là chỗ tường Đường Thiên vừa sửa.

    Trong phủ thành chủ khắp nơi rối loạn, mọi người cần thời gian quen thuộc khu vực của mình, Đường Thiên kinh ngạc phát hiện Phó Tử Hồng làm việc khá lão luyện, chỉ huy ngay ngắn rõ ràng.

    Đường Thiên vờ vịt theo sau quen thuộc hoàn cảnh, nơi này không phải trại tu luyện, không thể để cho gã một phòng tu luyện riêng biệt. Điều này khiến Đường Thiên hơi khổ sở, vài ngày qua gã vẫn thử lĩnh ngộ ngọn lửa ma quỷ quái lạ kia.

    Đương nhiên, thứ này đã không phải là Ma Quỷ Hỏa của Uy Liêm, thế nhưng Đường Thiên cũng lười đổi tên.

    Có điều Đường Thiên cũng không dám lười biếng, tuy gã đã trà trộn vào phủ thành chủ, thế nhưng xét tình hình hôm qua, lúc nào cũng có thể có Thánh giả đánh lén. Những Thánh giả đó căn bản không buông tha ai cả, nếu không cẩn thận chơi mất cả mạng của mình, vậy có muốn khóc cũng không được.

    Phủ thành chủ được xây dựng hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn cứ điểm, khắp nơi đều có phòng hộ. Thấy Phó Tử Hồng không có mặt, Binh bèn chiếm luôn quyền, chỉ huy Đinh Thần bắt đầu bố trí. Đối với Binh, chỉ liếc mắt cái là biết nên làm gì để sử dụng những phương tiện này. Binh thậm chí còn rảnh rỗi lệnh Đinh Thần mang mọi người diễn luyện công phòng hai lần. Thế nhưng mọi người cũng biết lúc này đổ thêm chút mồ hôi không khéo đến tối có người đột nhập lại mất mạng, ai nấy đều dốc hết sức diễn luyện.

    Quá trình diễn luyện đương nhiên diễn luyện, chỉ hai lần muốn ra hình ra dáng là chuyện không thể.

    Đường Thiên bận tới tối tăm mặt mũi, nàng phụ trách bố trí phòng ngự, nhưng nhìn lực lượng trên tay cũng không khỏi thở dài. Lúc trước tốt xấu gì cũng có võ giả hoàng kim, giờ phải đổi thành một đám đệ tử ngoại võ tràng. Dùng một đám pháoo hôi đó chống lại một đám thánh giả, nghe chẳng khác nào chuyện cười. Nhưng nàng biết đây đã là sức mạnh cuối cùng của thành Hàn Cổ, nàng không có bất cứ lựa chọn nào khác.

    Thực lực cá nhân của phụ thân và nhị thúc tuy cường đại, thế nhưng về mặt chỉ huy chiến tranh lại chỉ là người thường.

    Nàng cố xốc lại tinh thần, biểu hiện trầm ổn và trấn định, kéo lê thân thể uể oải qua lại dò xét khắp nơi. Tại mỗi vị trí phòng thủ nàng lại cười khổ không thôi, tới cuối cùng bản thân cũng hơi choáng váng ngất ngây.

    Thôi cứ cố, nghe mệnh trời vậy, nàng cũng chẳng thể giúp được gì nhiều. Từ rất nhiều năm trước nàng đã được phái tới đóng giữ nơi này, cả phủ thành chủ đều do một tay nàng dựng thành, nàng quen thuộc mọi ngóc ngách nơi đây.

    Nơi này nàng từng cho rằng không thể bị công phá, nhưng trận tập kích tối qua khiến nàng hiểu suy nghĩ của mình ngây thơ tới mức nào. Thánh giả còn cường đại hơn sự tưởng tượng cua nàng, khác biệt hoàn toàn so với võ giả hoàng kim. Nếu không nhờ phụ thân và nhị thúc liều mạng phản kích, phủ thành chủ do nàng hao bao tâm tư xây dựng đã sớm bị đánh hạ.

    Không ai trách nàng, mọi người đều lên tiếng an ủi nàng, nàng cũng vẫn mỉm cười trấn định như ngày thường, thế nhưng trong lòng nàng lại đầy u ám và cay đắng trước thất bại. Về phần tử vong, nàng không mấy sợ hãi, nếu đây đã là vận mệnh vậy cứ tiếp nhận thôi.

    Tới tây viện, nàng bỗngd ừng bước, ánh mắt bỗng bừng sáng.

    Các đệ tử nơi này đang từ từ diễn luyện, tuy nhìn qua rối loạn nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra việc diễn luyện này rất có trình độ. Nàng càng quan sát, trong lòng càng kinh hãi, mỗi cứ điểm nơi đây đều được lợi dụng đầy đủ. Không chỉ có vậy, Phó Tử Hồng thậm chí thông qua vài chỗ bố trí mô phỏng ra vài loại chiến thuật.

    Cao thủ!

    Tuyệt đối là cao thủ!

    "Đinh Thần!" Phó Tử Hồng đột nhiên cao giọng hô.

    Đinh Thần đang diễn luyện quên trời đất nghe có người gọi, theo bản năng quay đầu lại, sắc mặt mờ mịt, một lúc sau mới phản ứng lại: "Đại tiểu thư!"

    "Nơi này do ai sắp xếp?" Ánh mắt Phó Tử Hồng sắc bén như kiếm: "Đừng nói với ta là ngươi, ngươi không có bản lãnh này!"

    Đinh Thần biến sắc, thầm hô hỏng bét.

    Đường Thiên thấy bị nhìn thấu bèn đứng dậy nói: "Là ta!"

    Phó Tử Hồng thấy gương mặt xa lạ của Đường Thiên, hơi ngạc nhiên: "Ngươi là ai?"

    "Ta tên Tất A Sửu." Đường Thiên không chút úy kỵ đón lấy ánh mắt của Phó Tử Hồng.

    Phó Tử Hồng gật đầu, nàng không tỏ thái độ gì trước dung mạo xấu xí của Đường Thiên, chỉ vào một trạm gác ngầm nói: "Vì sao lại đặt bảy người ở đây?"

    Đường Thiên sửng sốt, đúng lúc này,giọng nói của Binh vang lên trong lòng hắn: "Tính toán ra như vậy."

    Đường Thiên vừa hơi chột dạ lập tức đầy khí thế nói: "Tính toán ra như vậy."

    "Tính toán ra như vậy..." Phó Tử Hồng trầm ngâm, không khỏi suy nghĩ, một lúc sau ánh mắt nàng bỗng sáng lên. Nàng vốn tinh thông đạo này, được Đường Thiên nhắc nhở, trong lòng nhanh chóng thu được kết quả, con số hoàn toàn ăn khớp.

    Nàng đã cực kỳ quen thuộc mỗi góc trong phủ thành chủ, tây viện này lại từng là trọng điểm nghiên cứu của nàng, làm sao bố trí, làm sao sắp xếp sức mạnh phòng thủ, nàng đã từng thử vô số giả thiết. Thế nhưng trạm gác ngầm trọng binh vẫn bị nàng lơ là. Giờ đối phương bố trí như vậy lập tức sinh ra vô số biến hóa trong mắt nàng.

    Kết hợp với diễn luyện vừa rồi, nàng lại có lĩnh ngộ mới.

    Cao thủ!

    Cao thủ chân chính!

    Tới lúc này, Phó Tử Hồng đã bội phục sát đất, đối phương hiểu làm sao lợi dụng địa thế, trình độ thâm sâu vượt xa tưởng tượng của nàng.

    Phản ứng đầu tiên của nàng là đề phòng, lúc này đối phương trà trộn vào phủ thành chủ, chẳng lẽ có ý đồ? Nội ứng?

    Gương mặt Phó Tử Hồng không chút biến sắc, âm thầm dùng bí bảo quét qua một lần, khi nàng phán đoán ra chân lực của Đường Thiên không khỏi thở phào một hơi. Trình độ chân lực của Tất A Sửu quá thấp, võ giả tu vi chân lực thấp như vậy căn bản không thể trở thành nội ứng.

    Hàng năm võ tràng đều thu nhận một lượng đệ tử ngoại võ tràng như vậy, đại đa số đều là các đơn vị liên quan, không tiện từ chối. Đám người này trình độ thường rất kém, thiên phú bình bình, đã vậy còn tính khí đại thiếu gia. Thi thoảng lại có vài kẻ không đủ thực lực nhưng lại có tài năng ở lĩnh vực khác.

    Phó Tử Hồng từng thấy một đệ tử ngoại võ tràng thiên phú hội họa cao tới mức nàng tán thưởng không thôi, tác phẩm của hắn đầy linh khí. Đệ tử ngoại võ tràng này chỉ là không chống được lệnh cha mẹ, bị đưa tới đây tu luyện, thế nhưng vào trại tu luyện vẫn không chịu tu luyện, cả ngày sa vào vẽ vời.

    Đệ tử như vậy, võ tràng cũng không can thiệp quá mức.

    Trong mắt Phó Tử Hồng, đệ tử tướng mạo xấu xí Tất A Sửu chắc hẳn cũng như vậy.

    Phó Tử Hồng dịu dàng thi lễ: "Không ngờ trong ngực A Sửu lại có một giang sơn khác, Tử Hồng bái phục. Tài năng A Sửu hơn ta trăm lần! Mạn phép mời A Sửu tới bố trí toàn bộ phủ thành chủ, không biết A Sửu có nguyện hỗ trợ không?"

    "Đáp ứng nàng!" Binh âm thầm giật dây trong lòng Đường Thiên.

    "Vì sao? Ta phải tu luyện!" Đường Thiên bất mãn nói: "Lại nói, chúng ta cũng tới vì Lục Phân Nhãn, vì sao lại giúp nàng?"

    "Nếu ngươi không giúp nàng, đêm nay phủ thành chủ sẽ bị công phá." Binh cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy ngươi cướp được từ tay người khác sao? Giờ ngươi đang trong phủ thành chủ, người khác ở bên ngoài, ngươi sợ cái gì? Ngươi chặn những người khác ngoài phủ, ngươi lại ở gần nhất, mà cũng phải nói, ngươi thu được sự tin tưởng của bọn họ, khả năng đắc thủ chẳng phải càng lớn ư?"

    "Ồ, chú già, ngươi thật âm hiểm!" Đường Thiên nói thầm trong lòng.

    Phó Tử Hồng thấy Đường Thiên không nói một lời bèn thi lễ, thành khẩn nói: "Tổ đã hỏng trứng có còn nguyên! A Sửu, van cầu ngươi, xin ngươi giúp cho lần này!"

    "Cô bé này không tệ này!" Binh bình luận: "Ít nhất ánh mắt không tệ."

    Đường Thiên cảm thấy câu này của chú già Binh sặc mùi đắc chí, có điều lời của chú già cũng rất có lý. Nếu quả thật xảy ra loạn chiến vậy khả năng nhận được Lục Phân Nhãn của mình cũng cực kỳ ít ỏi.

    Đường Thiên đã từng thấy thực lực Phó Trọng Sơn, chắc chắn mạnh hơn gã, thế nhưng vẫn bị thương, Dương Hạo Nhiên cũng bị thương có thể thấy đợt tấn công tối qua mãnh liệt tới mức nào!

    Ai, rõ là do mang ít người quá. . .

    Trong lòng Đường Thiên đầy hối hận, sớm biết thế gã đã mang tất cả mọi người tới, san bằng chòm Lục Phân Nghi…

    Được đồi, Đường Thiên cũng cảm giác ý nghĩ của mình không đúng lúc, gã gật đầu, dáng vẻ dửng dưng vậy: "Vậy ta ráng đáp ứng vậy!"

    Phó Tử Hồng vô cùng vui vẻ: "Cám ơn A Sửu!"

    Còn về vẻ kiêu căng trong lời nói của Tất A Sửu, nàng căn bản không để ý, nàng thân là người đứng đầu một thành, kinh nghiệm quản lý phong phú, biết người có tài hoa như vậy thường tính khí hơi kỳ quái.

    Đường Thiên còn muốn tu luyện bèn nói: "Nhân trước khi trời tối, làm xong luôn đi!"

    Phó Tử Hồng đương nhiên không phản đối, nàng tự mình đi cùng Đường Thiên, dò xét+B120 lại!

    Sau vài nơi, Phó Tử Hồng đã hoàn toàn bái phục, nếu không phải trông A Sửu tuổi tác không lớn, nàng hầu như cho rằng đối phương là lão tướng kinh nghiệm sa trường lâu năm. Vài yếu điểm chỉ hơi biến hóa, uy hiếp gia tăng nhiều, bố trí vài nơi nhìn như tùy ý, nhưng ngẫm kỹ lại không thể không khen ngợi.

    Phó Tử Hồng đi sau Tất A Sửu, như một tùy tùng, thi thoảng lại đặt câu hỏi, sắc mặt sùng bái.

    Chỗ nào hai người đi qua, các võ giả đều choáng váng.

    "Ta không hoa mắt đấy chứ, đó không phải A Sửu trong nhóm của Đinh Thần ư?"

    "Không sai, chính là hắn, gương mặt đó có muốn nhận sai cũng khó!"

    "Không thể nào! Sở thích của đại tiểu thư thật kỳ quái. . .."

    "Trời đất ơi, ta không chấp nhận, không chấp nhận! Đại tiểu thư, nữ thần của ta. . ."

    "Không ngờ A Sửu còn có bản lãnh này, ta cảm thấy hắn rất lợi hại, chỗ hắn bố trí vừa rồi các ngươi không cảm thấy khéo léo ư?"

    . . .

    Bỏ hẳn hai canh giờ, cuối cùng cũng bố trí lại phòng ngự, Đường Thiên nói tới khô cả miệng. Làm cái loa sống cực kỳ khô khan tẻ nhạt. Vấn đề mà Phó Tử Hồng cùng chú già Binh thảo luận, gã hoàn toàn không hiểu, chỉ lặp lại như máy móc.

    "Cuối cùng cũng kết thúc!" Đường Thiên như trút được gánh nặng.

    Rốt cuộc. . .

    Hai mắt Phó Tử Hồng bập bùng ánh sáng, chỉ tốn hai canh giờ mà thu xếp phòng ngự cho cả phủ thành chủ. Mọi chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng cực kỳ chấn động. A Sửu tới đâu gần như không cần phải nghĩ ngợi, thuận miệng chỉ điểm, những lỗ thủng bố trí, những điểm bị lơ là lập tức trở nên rõ ràng.

    Mỗi lời góp ý của A Sửu đều khiến mọi người khen ngợi, thậm chí còn có vài chỗ Phó Tử Hồng chỉ nắm được mơ hồ.

    "Tốt rồi, ta về đây!" Đường Thiên vẫy tay với Phó Tử Hồng, căn bản không chờ Phó Tử Hồng giữ lại, lập tức biến mất.

    Trên thế giới này thật sự có thiên tài ư?

    Phó Tử Hồng cảm giác thế giới quan suốt mấy năm nay của mình đã hoàn toàn lật đổ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 110 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,AkaiRyul,AlexanderQ,annguyen1703,atula,BaBeo,baovt3,belenba,big0no1,blackfox,boynohandsome,chieu ly,chilachoithoi,chl10808,codon.trai,conqueror74,cqd,cuonglong,cuonglong127,danhdt,davis_hieu,daysleeper23,deitiescry,dester,diangucmauden,diepnguyen,donquichotte,duonghongphuc,equizz,Ferrari,filatfs,fivegooff,freejack,froge123,gt_01,hadinhtrong,haimuoi,Hamnang,handsome,hieudtd,hoainuong,hoavanta,holyushi,honchong,htluu,huyquoc52,kei_269,khuccui,Khuyet Nha Tu,kiddsun,kkk3k,knightking,Lamsao,Lastlife01,leduy0102,Leohard,linhhien789,longhanh13,Longinus,mai_anh186,matcodon,michoutk,minhtri7610,mrdjeu,MrThanh,namliem,neverwon,Ngã Hành Bất Hối,ngoctungqhi,ngoyui,nguoisaigon,nguyenvantaisu07sgu,nguyen_duong,nhaovolanhseo,nhatrangkhanhhoa,nhokChanhst,nsguyenan,ntphung,odin,paita999,phonglang,pika_pika,qtdevil,Riddles,roman_1509,saudo,sgk_12m,soluuhuong5300,tgtg,thach239105,thanhviet170906,TheBeginner,TheKiller,thienhoa,ThousandFace,thutychoi,tranvanboi,trucchap,trunghoc198919891989,ttdv,tuannk64,tuongnd,vampireheart,vanella,VietStar1711,voccatymer,voquan,whyttt,xuanhai2702,xuanlongdang,
  3. #497
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định


    Chương 505: Gào thét vạn năm


    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: monsoon






    Ven đường tây viện, ánh mắt các đệ tử nhìn y cực kỳ kỳ quái, như thấy một con quái vật.

    Đường Thiên chẳng buồn để ý, hai canh giờ vừa rồi gã đã chán muốn chết. Có điều ngẫm lại cũng thật kỳ diệu, mình và các Thánh giả khác cũng không có gì khác nhau, đều tới vì Lục Phân Nhãn, mà giờ mình lại giúp võ tràng Thương Dương chống lại những người khác.

    Trở lại trạm nghỉ ở tây viện, Đường Thiên mới thanh tĩnh lại.

    Bọn Đinh Thần đã sớm chứng kiến sự lợi hại của đại nhân, đương nhiên không có gì nghi hoặc. Khác với các ban khác, thái độ diễn luyện của bọn Đinh Thần cực kỳ chăm chú. Không như các ban khác còn đang mê man, bọn Đinh thần tin chắc A Sửu đại nhân có thể mang bọn họ sống sót ra ngoài.

    Vì thế khi Binh sắp đặt diễn luyện, bọn họ đều kiên quyết chấp hành, không chút dây dưa dài dòng, mạng là mạng của mình.

    "Tình hình rất đáng lo ngại." Binh xông ra, giọng điệu của hắn có phần lo lắng: "Phòng thủ như vậy chỉ như miếng đậu hũ, căn bản không ngăn nổi tập kích."

    "Vậy làm sao giờ?" Đường Thiên nhún vai.

    "Ta cũng không có cách nào khác." Binh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là chúng ta xuống tay trước? Nhân lúc bố trí phòng ngự ta đã thăm dò cẩn thận, Lục Phân Nhãn kia được giấu dưới lòng đất."

    Đường Thiên hai mắt sáng lên: "Dưới lòng đất?"

    "Ừ." Binh lộ vẻ nghiêm túc: "Chắc chắn có lối vào, chúng ta chỉ cần tìm ra lối vào đó. Đêm nay là một cơ hội tốt, tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, hai ngày tới đám ngu ngốc bên ngoài chắc chắn sẽ không hành động. Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên bị thương, lúc này chắc chắn đang khôi phục nguyên khí, đây là lúc võ tràng Thương Dương suy yếu nhất."

    "Có lý lắm!" Đường Thiên gị Binh thuyết phục, tim đập mạnh.

    Bóng đêm buông xuống.

    Đường Thiên lặng lẽ rời khiỏ, lén lút tiến vào chủ viện, ban ngày Binh đã điều tra toàn bộ bố trí phòng ngự trong phủ thành chủ, rõ như lòng bàn tay. Bọn họ không làm kinh động bất cứ ai, tới chủ viện.

    Sau đó thân hình Đường Thiên cứng lại tại chỗ.

    Cái đầu khổng lồ của Vụ Quy tiến tới trước mặt gã, gã lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không có bất cứ dấu hiệu gì.

    Đùng!

    Vụ Quy đột nhiên hóa thành một làn sương mù, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một cánh cửa đầy sương khói.

    "Mời vào!"

    Trong cửa vang lên giọng nói già nua.

    Đường Thiên giật mình, do dự một chút rồi bước vào trong cửa. Vừa bước vào cánh cửa đầy khói, gã chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi kịch liệt, trong không khí dày đặc hàn khí.

    Sau đó gã lại đờ người ra, nhìn một loạt người trước mặt, há hốc mồm.

    "Tất A Sửu!"

    Phó Tử Hồng thấy người tới, không khiỏ la lên thất thanh, nàng tuyệt đối không ngờ người tới vào buổi tối lại Tất A Sửu!

    Đường Thiên cảm giác máu huyết toàn thân như muốn ngưng đọng lại. Trước mặt hắn, Phó Trọng Sơn, Dương Hạo Nhiên vốn trộng thương giờ khỏe mạnh như sáo, khí thế lẫm liệt đó khiến da đầu gã tê dại.

    Phó Trọng Sơn rất lợi hại, gã chắc chắn không phải đối thủ. Khí thế của Dương Hạo Nhiên cũng thâm sâu khó lường.

    Còn ông lão kia, rõ ràng quanh người không chút khí thế, nhưng chính loại mờ ảo như không khí này khiến lông tóc Đường Thiên dựng đứng.

    Cạm bẫy? Mai phục?

    "Rốt cuộc cũng đợi được ngươi!" Ông lão chậm rãi mở miệng, gương mặt đầy nếp nhăn mỉm cười: "Xin hãy khôi phục diện mạo cũ đi."

    Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên hai bên trái phải cùng tỏa ra khí tức lẫm liệt, Đường Thiên chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Chú già Binh chết tiệt, giờ lại chẳng dám hó hé gì. Cái lão già chẳng chút nghĩa khí, còn nói thời cơ tốt nhất, rõ là thời cơ tự chui đầu vào lưới. . .

    Càng khiến trong lòng Đường Thiên trầm xuống là không cách nào sử dụng Thuấn Di, trong huyệt động không đáy này đầy rẫy hàn triều, Thuấn Di của mình căn bản không cách nào sử dụng.

    Chết tiệt!

    Đã lâu rồi gã không rơi vào cảnh bị động như vậy.

    "Xin hãy tin chúng ta, chúng ta không có địch ý." Ông lão cười ha hả nói.

    Không có địch ý. . .

    Vậy hai tên thần giữ cửa đằng đằng sát khí đằng kia là lớn lên đã vậy sao?

    Đương nhiên Đường Thiên không dám nói câu đó ra, gã tuy ngốc nhưng không ngu, trong cục diện tuyệt đối không có đường lật mình này, còn làm trò gây sự như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết. Còn chưa tìm được Lục Phân Nhãn, chưa gặp được Thiên Huệ, gã không muốn chết.

    Cơ thịt trên mặt gã không ngừng biến hóa, nhanh chóng lộ ra diện mạo thực.

    Phó Tử Hồng trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía Đường Thiên. Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên cũng hơi biến sắc, trong mắt bọn họ lóe lên sát ý nhàn nhạt, người này biến đổi dung mạo lẫn vào trong phủ chắc chắn không có ý đồ gì tốt.

    Ông lão suy nghĩ trong chốc lát, thần sắc kích động: "Quả thật là vậy, ngươi họ Đường đúng không? Tên là gì?"

    Thân thể Đường Thiên bỗng nhiên chấn động, ánh mắt gã bừng sáng. Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên cùng lộ vẻ hoảng sợ, chớp mắt đó thiếu niên trước mặt như đổi thành một người khác, toàn thân toát lên khí tràng kinh người.

    "Ta tên Đường Thiên." Đường Thiên trầm giọng nói.

    "Đường Thiên! Chủ nhân chòm Đại Hùng!" Phó Tử Hồng bật thốt lên, nàng hoàn toàn choáng váng, nàng nghĩ lai lịch Tất A Sửu chắc chắn rất lớn, nhưng thật không ngờ lại lớn đến vậy.

    Nếu đã ngả bài, Đường Thiên cũng chẳng buồn cố kỵ nữa.

    Binh nhẹ nhàng bước ả, Mầm Mầm nhảy lên vai trái Đường Thiên làm mặt quỷ, Tiểu Nhị cầm ô lơ lửng bên cạnh, sắc mặt hờ hững.

    Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên cùng biến sắc, bọn họ sao lại không biết danh tiếng của Đường Thiên? Hiện giờ Đường Thiên như mặt trời ban trưa, cường hào một phương. Bọn họ có làm sao cũng không ngờ rằng đường đường chủ nhân chòm Đại Hùng lại đích thân trà trộn vào phủ thành chủ.

    Chuyện này thật khó mà tin nổi.

    Phó Tử Hồng là người kinh ngạc nhất, nàng ngờ ngạc nhìn thiếu niên trầm mặt trước mắt. Gương mặt vẫn còn chưa hết vẻ trẻ con giờ đầy nghiêm nghị, khí tràng cường đại, có so với phụ thân hay nhị thúc cũng chẳng hề thua kém.

    Chính thiếu niên trước mắt, dựa vào sức một người mạnh mẽ đẩy chòm sao Đại Hùng từ chòm sao loại ba lên thành tồn tại chỉ đứng dưới Võ Hội Quang Minh, Hắc Hồn và Mười Hai Cung Hoàng Đạo.

    Phó Tử Hồng đã từng chuyên môn nghiên cứu kỳ tích này, không sai, trong mắt nàng đây quả thật là kỳ tích, hoàn toàn không thể phục chế!

    Chính là thiếu niên trước mắt này. . .

    Tuổi tác đối phương còn nhỏ hơn nàng, nàng chợt nhớ lại suy nghĩ ban ngày của mình, thế giới này thật sự có thiên tài sao?

    Có thật. . .

    "Chòm Đại Hùng không phải tương lai của ngài!"

    Thương Dương Vũ mở miệng nói một câu khiến cả đại sảnh giật mình.

    Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên ngây người. Phó Tử Hồng phản ứng nhanh nhất, suýt nữa la lên thất thanh, nàng cuống quít dùng tay che miệng lại, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên đầy vẻ kinh hãi. Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên cũng nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt hai người đại biến.

    Đường Thiên cũng bị câu nói của Thương Dương Vũ làm cho ngây ngẩn, gã không nghĩ nhiều, hỏi theo bản năng: "Vì sao?"

    Thương Dương Vũ nhếch miệng mỉm cười nhưng không trả lời: "Ta chờ ở đây đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được. Khi ngài tới tây viện sửa tường, Vụ Quy đã cảm nhận được khí tức của ngài."

    "Khí tức của ta?" Đầu óc Đường Thiên mơ hồ.

    "Đúng vậy." Thương Dương Vũ bình tĩnh nói: "Thế nhưng Lục Phân Nhãn vẫn chưa luyện thành, nơi này nguy cơ tứ phía, ta cũng không muốn để ngài sớm rơi vào nguy hiểm. Thế nhưng tình hình nguy cấp, ta không dám chắc có thể chống đỡ tới ngày đó, cho nên đành mời ngài tới. Tuy việc này sẽ khiến ngài gặp nguy hiểm, thế nhưng ta nghĩ vận mệnh của ngài chỉ có ngài mới có thể thao túng và gánh chịu."

    Đường Thiên nheo mắt lại, hỏi gằn từng chữ: "Ngươi biết ta là ai?"

    "Ngài là con trai của người ấy." Thương Dương Vũ khẽ mỉm cười.

    Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bóng dáng Đường Thiên trước mặt đã biến mất, hai người kinh hãi, muốn che trước người Thương Dương Vũ, một cơn gió lạnh xẹt qua bọn họ.

    Sao lại nhanh như vậy!

    Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên biên sắc.

    Tàn ảnh của thiếu niên xuất hiện trước mặt Thương Dương Vũ như làn gió, tay gã đã chạm tới thân thể Thương Dương Vũ, bắt được rồi!

    Thế nhưng một khắc sau, con ngươi gã đột nhiên co rút lại, bàn tay gã trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương!

    Viu, thân thể gã cũng xuyên thẳng qua thân thể Thương Dương Vũ, như xuyên qua một làn sương mù.

    Đây là. . .

    Thân hình Đường Thiên dừng lại bên vách băng, lại đối mặt với đám người Thương Dương Vũ, sắc mặt gã tiếp tục trầm xuống.

    "Rất xin lỗi, ta cũng không biết người đó là ai." Thương Dương Vũ không quan tâm thiệt hơn nói: "Người đó đã cứu mạng ta, để lại cho ta một môn truyền thừa, sau đó bảo ta giúp người bảo quản vài thứ. Người nói nếu người không đến được, con trai của người sẽ tới. Ta đã nhận lời với người, mười sáu năm trôi qua, ngài tới."

    Đường Thiên ngơ ngác nhìn Thương Dương Vũ.

    "Dung mạo ngươi rất giống người." Thương Dương Vũ lộ vẻ hồi tưởng: "À, bên cạnh người cũng có một hồn tướng, rất lợi hại. Ngoại trừ Lục Phân Nhãn, người còn nhờ ta bảo quản một quan tài băng, mời theo ta."

    Thương Dương Vũ bay tới trước bức tường băng, nói với Đường Thiên: "Xin hãy nhỏ một giọt máu lên đây."

    Đường Thiên trầm mặt, không nói một lời, cắt vỡ ngón tay, nhỏ vài giọt máu tươi lên mặt băng. Tường băng dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng hòa tan rồi biến mất, một cái quan tài băng xuất hiện trước mặt mọi người.

    Quả nhiền là mình. . .

    "Đây là một hồn tướng người giao lại cho ta, một hồn tướng không trọn vẹn. Nơi này là nơi người chọn, vì nơi này có thể giúp cho hồn tướng không trọn vẹn không tiêu tan. Hồn tướng này đã rất cổ xưa, hắn vẫn gào thét, mười sáu năm qua, chưa bao giờ ngừng. Các ngươi không nên giật mình, có người nói hắn đã gào thét cả vạn năm."

    Ánh mắt Binh chạm vào hồn tướng trong quan tài băng, như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

    Hắn như trúng phép định thân, điếu thuốc tren tay rơi xuống đất cũng chẳng hề hay biết, chỉ ngơ ngác nhìn quan tài băng.

    Trong quan tài băng trong suốt dựng đứng là một hồn tướng khô gầy, hai chân đã biến mất không còn tăm hơi, hai tay khô gầy như que củi, vùng vẫy trên không trung như đón gió, lại như đang nắm thứ gì đó. Gương mặt khô gầy khi thì chăm chú, lúc lại điên cuồng, miệng lẩm bẩm không ngừng.

    "Cờ lê, cờ lê, đưa cờ lê cho ta, mau lên mau lên, con mẹ nó, mau lên. . ."

    "Khớp xương hư hỏng nghiêm trọng, đưa ta linh kiện khớp xương số ba, tất cả nhanh tay lên, cố gắng chống cự, đừng để thất bại. . ."

    "Ta không đi! Ta không đi! Ta đi ai sửa cho các ngươi…"

    "Cái thứ 261, hỏng hóc nhiều quá, đoàn trưởng đừng chết. A Tín đừng chết, nhóc, đừng chết. . ."

    Hắn bỗng giơ hai tay lên, gào thét điên cuồng: "Binh đoàn Nam Thập Tự, tiến lên!"

    Binh ngơ ngác nhìn hồn tướng, nước mắt bất giác trào mi, đại thúc đã trung niên ngồi xổm xuống đất, gào khóc không thành tiếng như một đứa trẻ.

    "Ha ha, tiểu quỷ, ta tên Loa Ti, đợi ngươi lớn ta sẽ làm cho ngươi một bộ giáp máy."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  4. Bài viết được 112 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,AkaiRyul,AlexanderQ,annguyen1703,atula,BaBeo,baovt3,belenba,big0no1,blackfox,boynohandsome,chieu ly,chilachoithoi,chl10808,codon.trai,conqueror74,cqd,cuonglong,cuonglong127,danhdt,davis_hieu,daysleeper23,deitiescry,dester,diangucmauden,diepnguyen,donquichotte,duonghongphuc,equizz,Ferrari,filatfs,fivegooff,freejack,froge123,gt_01,haimuoi,Hamnang,handsome,hieudtd,hoainuong,hoavanta,holyushi,honchong,htluu,huyquoc52,kei_269,khuccui,Khuyet Nha Tu,kiddsun,kkk3k,knightking,Lamsao,Lastlife01,leduy0102,Leohard,linhhien789,longhanh13,Longinus,mai_anh186,matcodon,michoutk,minhtri7610,MrazShooters,mrdjeu,MrThanh,namliem,neverwon,Ngã Hành Bất Hối,ngoctungqhi,ngoyui,nguoisaigon,nguyenvantaisu07sgu,nguyen_duong,nhaovolanhseo,nhatrangkhanhhoa,nhokChanhst,nonliving,nsguyenan,ntphung,odin,paita999,phonglang,pika_pika,qtdevil,Riddles,roman_1509,saudo,sgk_12m,soluuhuong5300,tgtg,thach239105,thanhviet170906,TheBeginner,TheKiller,thienhoa,ThousandFace,thunreigu,thutychoi,TiếuHồngTrần,trucchap,trunghoc198919891989,ttdv,tuannk64,tuongnd,vampireheart,vanella,VietStar1711,voccatymer,voquan,whyttt,xuanhai2702,xuanlongdang,
  5. #498
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định


    Chương 506: Cứ điển đơn phiệt


    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: monsoon






    Một vạn năm trước, chúng ta kề vài chiến đấu, mười ngàn năm sau chúng ta lại tương phùng, ta vẫn bình an, ngươi lại đã không trọn vẹn cả ngàn năm.

    Trận chiến cuối cùng không thể cùng chịu chết với các ngươi, ta rất không vui, thật sự không vui. So với sợ sệt tử vong, ta càng sợ xa cách các ngươi.

    Cậu nhóc xưa kia đã lớn rồi, hắn đã trở nên dũng cảm.

    Trước đây các ngươi tận lực bảo vệ ta, giờ rốt cuộc ta cũng có thể bảo vệ các ngươi.

    Loa Ti, ta sẽ dẫn ngươi trở lại binh đoàn, ta sẽ chữa trị cho ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp A Tín, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi tìm đoàn trưởng, ngay cả chúng ta cũng chưa chết, quái vật như đoàn trưởng sao có thể chết được?

    Cũng như mười ngàn năm trước đây.

    Chúng ta tập hợp lại, uống thỏa sức!

    Chúng ta cùng hát chiến ca!

    Chúng ta sóng vai chiến đấu!

    Không ai ngăn cản được,không một ai! Ngay cả thời gian vạn năm cũng không ngăn nổi!

    Binh lau nước mắt, hắn chăm chú nhìn Loa Ti tàn khuyết trong quan tài băng, nhìn hắn gào thét như điên, ánh mắt Binh dần kiên địch, chiến ý vô tận trong lồng ngực như bùng cháy, như ngọn lửa chiến tranh tỏa khắp thời đại.

    Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước phản ứng của Binh, chỉ mình Đường Thiên nhớ ra điều gì, thân thiết hỏi: "Chú già. . ."

    Sắc mặt Binh lại khôi phục như thường, không nhìn ra chút dấu tích thất thốt lúc vừa rồi.

    "Ta không sao, khiến mọi người chê cười rồi. Hắn là chiến hữu của ta, không ngờ còn có thể gặp lại hắn." Binh bình tĩnh nói.

    Mọi người đột nhiên biến sắc.

    "Sao các ngươi không rời khỏi đây?" Binh độ tnhiên hỏi: "Nếu các ngươi muốn rời khỏi chắc chắn còn có cách khác."

    "Vì cần tinh lực, tinh lực chòm Lục Phân Nghi." Thương Dương Vũ giải thích: "Chỉ có tinh lực chòm Lục Phân Nghi mới có thể khiến Lục Phân Nhãn lột xác xong, đây là chuyện người dặn ta phải hoàn thành."

    "Còn cần bao nhiêu ngày?" Binh hỏi.

    "Hai mươi ngày." Thương Dương Vũ nói tiếp: "Một khi luyện hóa xong, Lục Phân Nhãn sẽ nắm giữ một công năng, có thể sinh ra một cửa sao lâm thời, trong phạm vi chòm Lục Phân Nghi, chúng ta có thể nhờ vào nó rời khỏi."

    "Có một cách." Binh chậm rãi nói.

    Tất cả mọi người lập tức phấn chấn, tình hình đã cực kỳ nguy cấp, mọi người đều cảm thấy áp lực. Mọi người đã cùng đường mạt lộ, không ngờ Binh vẫn còn có cách.

    "Cải tạo phủ thành chủ." Binh trầm giọng nói: "Lúc đi theo Tử Hồng ta đã xem qua toàn bộ phủ thành chủ, lúc trước xây dựng tham khảo rất nhiều kết cấu cứ điểm. Nếu vậy chúng ta có thể cải tạo nó thành cứ điểm đơn phiệt."

    Cái tên cực kỳ xa lạ này khiến mọi người đầu óc mơ hồ, chỉ mình Phó Tử Hồng lộ vẻ king ngạc: "Cứ điểm đơn phiệt?"

    "Cứ điểm đơn phiệt là sao?" Dương Hạo Nhiên hỏi.

    Phó Tử Hồng liếc mắt nhìn Binh, giải thích: "Cứ điểm đơn phiệt là một loại cứ điểm cực kỳ cực đoan. Kết cấu của loại cứ điểm này cực kỳ đặc biệt, do ám điêu đan xen chất chồng hình thành, khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng kết cấu này sẽ lưu lại một lỗ hổng rất rõ ràng, như một cái van. Lỗ hổng này sẽ trở thành điểm tấn công duy nhất của đối phương, vì vậy cần một võ giả cường đại trấn giữa."

    "Không sai." Binh trầm giọng nói: "Tư tưởng của cứ điểm đơn phiệt là cưỡng chế phân tán đối phương, từ đó hình thành cục diện một chọi một. Thế nhưng điểm miệng cứ điểm sẽ phải chịu cường độ công kích cực kỳ mãnh liệt, chiến đấu sẽ rất nhiều lần, cần một người thật mạnh tới trấn thủ."

    "Để ta!" Phó Trọng Sơn trầm giọng nói, hắn là người mạnh nhất trong số những người ở đây, việc nên làm thì phải đứng ra.

    "Không, Đường Thiên sẽ trấn thủ." Binh trầm giọng nói: "Ta chỉ tin tưởng hắn."

    Lời của Binh khiến cả Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên lộ vẻ tức giận, Dương Hạo Nhiên đang định nói gì, Phó Trọng Sơn lại ngăn lại, Phó Trọng Sơn trầm giọng nói: "Nếu không được đến lúc đó đổi người sau."

    "Không cần." Cứ điểm đơn phiệt còn có một tác dụng, nó có thể tập trung năng lượng tản mát ra khi chiến đấu, khi năng lượng tập trung tới một ức nào đó có thể hình thành lồng năng lượng phong tỏa cửa vào, từ đó có cơ hội nghỉ ngơi."

    Phó Tử Hồng thấy bầu không khí hơi căng thẳng, vội vàng nói: "Vật liệu thì sao đây?"

    Binh chỉ dưới chân: "Gạch băng hàn triều! Chúng ta dùng gạch băng hàn triều xây dựng, võ giả của chúng ta tuy không thể chiến đấu nhưng có thể chế gạch băng. Kết cấu cứ điểm cực kỳ thích hợp đổi thành cứ điểm đơn phiệt, nếu tốc độ nhanh chúng ta có thể hoàn thành trong một buổi tối."

    Ánh mắt đám người Phó Trọng Sơn nhìn về phía Thương Dương Vũ, Thương Dương Vũ nhìn Đường Thiên: "Ngài quyết định đi."

    Đường Thiên ngạc nhiên trước lòng tin của Thương Dương Vũ đối với gã: "Ta?"

    "Đúng vậy." Thương Dương Vũ cười nhạt: "Sau này bọn họ sẽ theo ngài, mong ngài không từ chối."

    Đám người Phó Trọng Sơn bị câu nói này của sư phụ làm cho ngã ngửa, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám hé răng.

    Đường Thiên cũng không từ chối. Tuy trong lòng gã còn nhiều nghi hoặc, thế nhưng có thể nghe ra Thương Dương Vũ có nhiều liên hệ với người kia, gã trịnh trọng gật đầu: "Được, vậy cứ làm như thế! Ta sẽ trấn thủ!"

    Tình hình giờ đang nguy cấp, những nghi hoặc kia còn thời gian để tìm hiểu, trước tiên phải qua được cửa này đã. Kẻ địch lúc nào cũng có thể tập kích, việc quan trọng hiện giờ là xây dựng cứ điểm.

    Toàn bộ phủ thành chủ lập tức vận chuyển, tất cả các đệ tử đều bị điều động. Gạch băng dưới nền đất dùng mãi không cạn, đặc biệt là nghe tới sửa chữa cứ điểm có thể tránh khỏi chiến đấu, tất cả mọi người lập tức hoan hô, cực kỳ nhiệt tình.

    Khi ánh bình minh hé lộ, toàn bộ phủ thành chủ đã thay đổi hoàn toàn.

    Phó Tử Hồng nhìn cứ điểm hình dạng kỳ quái, không khỏi liếc mắt nhìn người trung niên miệng ngậm điếu thuốc kia, giờ nàng đã biết người bố trí phòng ngự là Binh. Nàng biết cứ điểm đơn phiệt, thế nhưng không biết nên xây dựng ra sao. Thời nay cứ điểm đơn phiệt đã sớm thất truyền nhiều năm, không ngờ hắn lại biết.

    Chợt nhớ ra Binh từng nói hồn tướng không trọn vẹn kia là chiến hữu của hắn, chẳng lẽ hắn cũng tới từ vạn năm trước?

    Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Binh ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn thất thanh, trước nay nàng chưa từng thấy nam nhân nào khóc rống như vậy, khoảnh khắc đó khiến nàng cực kỳ chấn động.

    Hắn không tin phụ thân, không có đường thương lượng nhưng lại tin tưởng Đường Thiên tới mức gần như mù quáng. Nàng thừa nhận thực lực Đường Thiên, thế nhưng nếu bình tĩnh xem xét, so với phụ thân Đường Thiên vẫn còn chênh lệch khá rõ ràng.

    Binh không hề chú ý tới ánh mắt của Phó Tử Hồng, nội tâm hắn không hề trấn tĩnh như vẻ ngoài, hắn đứng song song với Đường Thiên, miệng ngậm điếu thuốc: "Chuẩn bị xong chưa?"

    "Rồi!" Đường Thiên dùng sức gật đầu.

    "Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi vì sao ta lại bảo ngươi trấn giữ?" Binh đột nhiên hỏi.

    "Vì sao?" Đường Thiên sửng sốt, gã lắc đầu: "Chưa từng nghĩ tới, ta tin tưởng chú già. Hơn nữa đây vốn là chuyện của ta, vì sao lại phải để người khác liều mạng thay ta? Ta muốn lấy, vậy ta phải tự nỗ lực, nếu ta nhất định phải có được, vậy ta phải tự liều mạng. Nếu không chẳng phải lừa gạt chính bản thân mình sao?"

    Lời nói của Đường Thiên thẳng thắn dứt khoát.

    Binh nhả một vòng khói, cười ha hả: "Ha ha ha, thiếu niên như thần, quả thật mãnh liệt!"

    Hắn dừng một chút, nghiêm nghị nói: "Có điều ta cũng không nói dối. Thực lực Phó Trọng Sơn mạnh hơn ngươi, thế nhưng tiềm lực và sức chịu đựng của hắn kém xa ngươi. Ta tin vào khả năng chịu đựng của ngươi, đây là một canh bạc, cũng là một cơ hội rất tốt."

    Đường Thiên nghe rất kỹ, Binh sẽ không nói dối gã, Binh chắc chắn có suy nghĩ riêng.

    "Hồn vực ngươi đang tu luyện là thức hồn rất hiếm thấy, giờ đã không có ai biết nên làm gì để thao túng thức hồn." Binh trầm giọng nói: "Thế nhưng ta tin rằng chỉ cần ngươi không ngừng chiến đấu chắc chắn sẽ tìm ra cách. Đây là một cách đấu luyện đặc biệt, rất nguy hiểm, thế nhưng ta tin rằng ngươi chắc chắn sẽ làm được, vì ngươi có bản năng chiến đấu vượt xa người thường."

    Đường Thiên mặt mày hớn hở: "CÓ thật không? Ha ha ha ha, hóa ra ta cường đại như vậy! Nghe thật sướng tai! Ngươi nói vậy ta cảm thấy rất có lý!"

    Binh tiếp tục dụ dỗ: "Ngươi nghĩ lại xem, có lúc nào ngươi có thể kiếm được nhiều Thánh giả tới đấu luyện như vậy? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ qua sẽ hối hận cả đời!"

    Đường Thiên vỗ ngực rầm rầm, tự tin tăng vọt: "yên tâm! Thiếu Niên Như Thần chắc chắn sẽ đánh cho bọn chúng răng rơi dầyd dất.

    Binh thản nhiên nói: "Có đièu chúng ta vẫn phải nhân lúc đám khốn kiếp bên ngoài chưa đề phòng làm chút chuẩn bị."

    "Chuẩn bị cái gì?" Đường Thiên mờ mịt hỏi lại.

    Binh cười thần bí: "Ngươi cứ thất bị đi thì biết."

    Phó Tử Hồng cách đó không xa nghe hai người nói chuyện, trợn mắt há hốc mồm. Có thật đây không phải mưu sát không? Thật ra cái gã trung niên kia do kẻ địch tới nằm vùng hả! Có thủ hạ nào lại giật giây xui khiến thủ lĩnh đi mạo hiểm? Lại có thủ lĩnh nào lại dại dột lao thẳng vào chỗ nguy hiểm nhất?

    Phó Tử Hồng ngơ ngác nhìn hai người bất bình thường kia.

    Xa xa Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên hai mặt nhìn nhau, cũng há hốc mồm, động cơ bảo Đường Thiên tới trấn thủ cửa quan lại là như vậy. . ..

    "Chúng ta có nên tới khuyên sư phụ không?" Dương Hạo Nhiên lẩm bẩm như ngây dại, thủ lĩnh như vậy có nhìn thế nào cũng không phải đối tượng đáng nương nhờ.

    Phó Trọng Sơn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cái tên Binh kia nhìn qua trình độ không tồi, sao lại mạo hiểm như vậy! Để Đường Thiên đi mạo hiểm như vậy có đáng giá không? Thế nhưng hắn biết lúc này mình có nói đối phương cũng không nghe, đành nói: "Chúng ta phải thật tập trung, thấy có gì không ổn là phải lập tức ra tay."

    Dương Hạo Nhiên cũng lộ vẻ bất đắc dĩ gật đầu: "Chỉ có thể làm vậy!"

    Trong Võ Hồn Điện, Tiểu Nhị ngơ ngác lơ lửng giữa không+B141 trung, suy nghĩ tới nhập thần.

    Chuyện ngày hôm nay cũng khiến y cực kỳ chấn động. Thương Dương Vũ, Lục Phân Nhãn, y đều không hề hay biết. Trước đây y còn cho rằng mình biết rất nhiều thứ, thế nhưng giờ mới phát hiện, hóa ra những thứ y biết thật ít ỏi. Trong lòng y có rất nhiều nghi hoặc, y muốn hỏi Thương Dương Vũ, tuy y biết Thương Dương Vũ cũng chưa chắc biết đáp án.

    Mầm Mầm vây quanh Tiểu Nhị, gọi tới gọi lui.

    Trong lòng nó cực kỳ nóng nảy, Tiểu Nhị giờ không chịu chơi cùng nó, nó móc khắp người, lôi ra mộ đống đá ngôi sao, hùng hục đưa tới trước mặt Tiểu Nhị.

    Tiểu Nhị bị tiếng ê ê a a của Mầm Mầm kinh động, có hơi tức giận, thế nhưng tới lúc thấy vẻ lấy lòng của Mầm Mầm, lửa giận trong lòng y cũng tắt dần.

    Tiểu Nhị mơ hồ nhớ tình bạn giữa mình và Mầm Mầm khi y còn chư thức tỉnh.

    Mầm Mầm đặt đống đá ngôi sao trước mặt tiểu nhị, gương mặt mập mạp đầy mong chờ.

    Tiểu Nhị do dự trong chốc lát, vẫn cầm một viên đá ngôi sao lên, để tên nhóc này đừng làm phiền mình đánh cố giả bộ vậy!

    Răng rắc, y bất đắc dĩ cắn viên đá ngôi sao một cái.

    Mầm Mầm hưng phấn lộn vòng, y y ê ê uốn éo mông, Tiểu Nhị lại chịu chơi với nó rồi!

    Nó vui vẻ cầm viên đá ngôi sao lên cắn răng rắc.

    Thật bất đắ dĩ. . .

    Tiểu Nhị vừa chậm rãi gặm đá ngôi sao, vừa liếc mắt nhìn, thế giới này sao lại đảo lộn như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 24-09-2014 lúc 13:20.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  6. Bài viết được 113 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,AkaiRyul,AlexanderQ,annguyen1703,atula,BaBeo,baovt3,belenba,big0no1,blackfox,boynohandsome,chieu ly,chilachoithoi,chl10808,codon.trai,conqueror74,cqd,cuonglong,cuonglong127,danhdt,davis_hieu,daysleeper23,deitiescry,dester,diangucmauden,diepnguyen,donquichotte,duonghongphuc,equizz,Ferrari,filatfs,fivegooff,freejack,froge123,gt_01,haimuoi,Hamnang,handsome,hieudtd,hoainuong,hoavanta,holyushi,honchong,htluu,huyquoc52,kei_269,khuccui,Khuyet Nha Tu,kiddsun,kkk3k,knightking,Lamsao,Lastlife01,Leohard,linhhien789,longhanh13,Longinus,mai_anh186,manutd_dn2,matcodon,michoutk,minhtri7610,MoOoM,MrazShooters,mrdjeu,MrThanh,namliem,neverwon,Ngã Hành Bất Hối,ngoctungqhi,ngoyui,nguoisaigon,nguyenvantaisu07sgu,nguyen_duong,nhaovolanhseo,nhatrangkhanhhoa,nhl,nhokChanhst,nonliving,nsguyenan,ntphung,odin,paita999,phonglang,pika_pika,qtdevil,Riddles,roman_1509,saudo,sgk_12m,soluuhuong5300,tgtg,thach239105,thanhviet170906,TheBeginner,thienhoa,ThousandFace,thunreigu,thutychoi,TiếuHồngTrần,tranvanboi,trucchap,trunghoc198919891989,tuannk64,tuongnd,vampireheart,vanella,VietStar1711,voccatymer,voquan,whyttt,xuanhai2702,xuanlongdang,
  7. #499
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định


    Chương 507: Mảnh vỡ hồn bảo


    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: monsoon






    Đường Thiên lẳng lặng ra khỏi phủ thành chủ.

    Gã liếc mắt nhìn phủ thành chủ, khẽ nhếch miệng, ngoại hình phủ thành chủ đã hoàn toàn thay đổi. Giữa tiền viện, tây viện và đông viện có thêm nhiều tường ngầm bằng băng đan xen như răng lược, điểm chết người nhất là Binh đem hàn triều dẫn tới ngoài tường khiến cho lực phòng ngự tường ngoài tăng thêm vài lần.

    Binh lấy bản về bố trí phòng ngự toàn bộ phủ thành chủ từ chối Phó Tử Hồng, lại nối liền phủ thành chủ cùngt hành Hàn Cổ. Đường Thiên vẫn nhớ vẻ mặt choáng vạng của Phó Tử Hồng lúc đó.

    Được rồi, Binh đại thúc quả nhiên có chút trình độ, Thiếu Niên Như Thần đành ráng sức thừa nhận.

    Đường Thiên nói thầm trong lòng, tỷ như Đường Thiên không ngờ lần này Binh lại đặt mục tiêu vào dấu ấn.

    "Ta đã từng thấy vật này, nhìn thấy Loa Ti ta mới nghĩ ra, trước đây Loa Ti đã từng chế tạo ra nó. Nó có hai tác dụng, một là giúp ngươi lý giải pháp tắc. Hơn nữa nó rất thích hợp với ngươi, ngươi là thể chất không năng lượng. Những dấu ấn loại trừ pháp tắc này được gọi là bản nguyên ấn. Loa Ti cho rằng nó mới là bản nguyên pháp tắc, hắn vẫn cố gắng phá giải nó, dung nhập vào giáp máy, nhưng vẫn chưa thành công. Vì những bản nguyên ấn này tự thành một thể, căn bản khó lòng giải mã. Không chỉ có vậy, tính phá hoại của chúng rất lớn, phong ấn vào trong kim loại sẽ nhanh chóng phá hủy kim loại đó. Mãi tới sau này hắn nghiên cứu ra đồng thau số 09, rốt cuộc có thể phong ấn bản nguyên ấn, hắn làm ra một thứ rất đặc biệt, gọi là binh hộp nguyên ấn."

    "Đương nhiên, binh đoàn Nam Thập Tự cường đại đương nhiên không dùng được thứ đồ chơi nhỏ đó. Nhưng ngươi hiện giờ có thể thử sử dụng một chút."

    Chú già Binh chạy về thành Tam Hồn, làm vài cái hộp. Tuy bọn Sylar đều rời khỏi thành Tam Hồn nhưng phòng thí nghiệm thiết bị vẫn để lại một nhóm người sửa chữa giáp hồn máy, muốn chế loại hộp này cũng không thành vấn đề.

    Hơn nữa giờ bọn Sylar đã có đột phá rất lớn về mặt phối chế kim loại, tất cả mọi mặt đều phát triển hơn hẳn thời đại bọn họ. Sau thời tam đại binh đoàn, chỉnh thể kỹ thuật máy móc đều xuống dốc,t hế nhưng các thợ máy đều không từ bỏ, không ngừng cố gắng, tại một số mặt vẫn có tiến bộ ratá lớn, tỷ như phuong pháp phối chế kim loại.

    Mà Sylar rút lấy những phương pháp phối chế đồng thau mà binh đoàn sử dụng năm xưa, trong lĩnh vực này lại đột phá càng lớn, hơn nữa Sylar bắt đầu thử nghiệm chế tạo hồn kim cùng bí kim. Cái gọi là hồn kim chính là kết hợp võ hồn và kim loại, còn bí kim càng thêm kinh người, từ bí bảo đã thành thục triết xuất ra kim loại tinh túy nhất.

    Giờ phòng thí nghiệm thiết bị giàu tới nứt đố đổ vách, cả đám người điên cuồng nghiên cứu, bầu không khí cực kỳ cuồng nhiệt.

    Nguyên ấn binh hộp năm xưa bị giới hạn ở chất liệu, không thể phong ấn bản nguyên ấn cấp bậc cao. Giờ Binh càng thêm mong chờ nguyên ấn binh hộp này.

    Về phần Đường Thiên lại cần thu mua những thứ có chứa dấu ấn, Thánh cốt thì đừng mong, giá chắc cao tới khó lòng tiếp nhận. Thế nhưng Binh nói năm xưa khi Loa Ti nghiên cứu chắc chắn không dùng Thánh cốt.

    Hai người ra sức lật hồn thư, cuối cùng cũng tìm ra, mảnh vỡ hồn bảo. Khi luyện chế hồn bảo nhất định phải lưu lại dấu ấn của mình, những dẫu ấn này bao hàm lý giải về pháp tắc của người luyện chế.

    Vật liệu chủ yếu để luyện chế hồn bảo là bí bảo, nhưng bất cứ bí bảo nào cũng tự thành một thể, được thai nghén cả ngàn năm. Trạng thái ổn định đó chính là một hàng rào vô hình, muốn đánh vỡ rào cản đó cũng cần có sức mạnh rất lớn. Mà không muốn kết hợp xây dựng lại các bí bảo bất đồng, không chỉ cần sức mạnh, còn cần lý giải sâu sắc về pháp tắc.

    Lý giải về pháp tắc quan trọng hơn so với sức mạnh, lý giải sâu sắc, đánh vỡ rào chắn như nước chảy thành sông. Mà lý giải nông cạn, có tiêu tốn nhiều sức mạnh hơn cũng thường thất bại. Cho dù thành công cũng không cách nào phát huy uy lực thật sự của hồn bảo.

    Trong quá trình luyện chế, lý giải này sẽ thẩm thấu vào trong hồn bảo, đó chính là dấu ấn. Đương nhiên những dẫu ấn này không so được với Thánh hồn, thế nhưng với bọn Đường Thiên cũng đã đủ rồi.

    Hồn bảo đắt đỏ nhưng giá của mảnh vỡ hồn bảo lại rẻ hơn nhiều.

    Đường Thiên khôi phục diện mạo lúc chiến đấu với Diệp Triều Ca.

    So với Võ giả, Thánh giả đương nhiên giàu tới nứt đố đổ vách, nhưng thật sự tiến vào cấp Thánh mới biết hao phí cũng càng khổng lồ, cuộc sống của Thánh giả cũng chẳng hề dễ chịu gì. Những Thánh giả tự do, sau lưng không có người có tiền, thật ra cuộc sống càng khó khăn.

    Hơn nữa số lượng Thánh giả trong thành Hàn Cổ không ít, một số người tâm tư linh hoạt không khỏi mở chút chuyện làm ăn. Ngày thường mỗi người một phương, hiếm khi gặp mặt, giờ có thể tập trung lại, dùng tiền hay những thứ thừa thãi trong tay đổi lấy thứ mà mình cần.

    Rất nhiều Thánh giả cảm thấy hứng thú, có qua có lại, chuyện làm ăn cũng không tệ.

    Đường Thiên tới quán rượu Hàn Cổ, nơi này đã được một Thánh giả tên là Tiễn Sâm thuê để làm nơi giao dịch. Trong quán rượu treo rất nhiều thẻ gỗ, trên thẻ gỗ ghi những đồ vật đang có cùng những vật muốn đổi cùng vị trí gian phòng chủ nhân vật phẩm. Đường Thiên lần đầu tiên chứng kiến giao dịch giữa các Thánh giả, cực kỳ hứng thú.

    Thấy tên Đường Thiên, hai mắt Tiễn Sâm sáng lên, cường hào!

    Thự Quang bán được với giá kinh người, chuyện này đã sớm lưu truyền khắp thành Hàn Cổ, khiến mọi người nhốn nháo. Trong thành Hàn Cổ, một hồn bảo hoàn chỉnh cho dù là hồn bảo đồng thau cấp thấp nhất cũng có giá năm mươi tỷ tinh tệ. Kỹ xảo luyện chế hồn bảo cấp thấp không phải là cao thâm, thế nhưng độ khó không nhỏ, tốn thời gian và tâm lực. Thánh giả bình thường đều phải tự tìm bí bảo rồi tiêu tốn hai đến ba năm luyện chế hồn bảo.

    Giá cả của Thánh hồn càng khiến người ta líu lưỡi.

    Mọi người tập trung cùng nhau phân tích, cảm thấy người bí ẩn này cố tình đặt bẫy hãm hại Võ Hội Quang Minh. Đặt bẫy hãm hại Võ Hội Quang Minh, mọi người đều thích nghe chuyện này, thế nhưng hố sâu như vậy, mọi người đều phải đỏ mắt.

    "Ôi chao, ta đang nghĩ sao sáng nay cảm giác tốt vậy, hóa ra khách quý tới cửa!" Tiểu Sâm mặt mày hồng hào: "Tiểu điếm có không ít hàng hóa tốt đây, có một hồn kiếm đồng thau, chất lượng đạt tới cấp trung, cực kỳ xuất sắc, giá chỉ hai trăm tỷ tinh tệ. . ."

    "Chỉ có" hai trăm tỷ tinh tệ. . .

    Đường Thiên trong lòng run rẩy, tiêu một khoản tiền lớn cho Thánh bộ gã đã cảm thấy rất tốn kém rồi, giờ lại nghe một hồn bảo cũng có giá hai trăm tỷ tinh tệ, gã bỗng có cảm giác, chẳng lẽ trong mắt Thánh giả ngay tiền cũng không còn là tiền nữa ư? Vì trong trong khoảnh khắc Đường Thiên bỗng thấy đau thương vì không phải là Thánh giả Thủy Bình, có người nói trong bình của Thánh giả Thủy Bình chất đầy tinh tệ.

    Đường Thiên ho nhẹ một tiếng: "Có mảnh vỡ hồn bảo không?"

    Tiễn Sâm sửng sốt, mảnh vỡ hồn bảo?

    "Chẳng lẽ không có?" Đường Thiên nhíu mày, đây chỉ là phản ứng bản năng của gã, thế nhưng tới mắt người khác lại có một luồng uy thế không giận mà uy.

    Tiễn Sâm thầm rùng mình, hắn am hiểu quan sát sắc mặt cử chỉ. Văn sĩ có khí văn sĩ, cường giả có uy của cường giả, mỗi người có khí chất khác biệt. Uy thế tương tự xuất hiện trên những người bè trên cũng không có gì lạ, tỷ như Vinh Ba trưởng lão, nhưng người này cũng có uy thế như vậy. . .

    Chắc là ảo giác. . .

    "Có có có!" Hắn vội vàng nói, cường hào đều là đám người tính khí quái dị, toàn chạy đi mua đồ giá rẻ.

    Tàn kiện hồn bảo quả thật rất rẻ, cũngc hỉ có những Thánh giả không đủ tiền mua hồn bảo mà định tự mình luyện chế mới có thể mua. Bọn họ muốn thông qua mảnh vỡ hồn bảo phỏng đoán cách thức luyện chế, tìm gợi ý cho bản thân.

    Chẳng lẽ kẻ này thích luyện chế hồn bảo?

    Tiễn Sâm thầm suy nghĩ, Thánh giả am hiểu luyện chế hồn bảo là Thánh giả mà thương nhân thích nhất. Hồn bảo giá cả đắt đỏ, thế nhưng trên thị trường cung vẫn không đủ cầu, người lắm tiền quá nhiều.

    Nghĩ tới đây, Tiễn Sâm càng nóng lòng, vội vàng lật ghi chép: "Vừa hay có một nhóm mảnh vỡ hồn bảo được gửi bán ở tệ điếm, mời theo ta."

    Tiễn Sâm mang Đường Thiên tới một gian phòng, sau đó lấy từ trong bình ra một cái rương, đặt đủ các mảnh vỡ mọi màu sắc, ánh sáng ảm đạm, món nào cũng có hình thù kỳ quái.

    "Trong này đều là mảnh vỡ hồn bảo, một trăm triệu tinh tệ một cái." Tiễn Sâm vờ phóng khoáng nói: "Ngài chắc cũng biết giá thị trường, thường thì mảnh vỡ hồn bảo không cho phép lựa chọn. Ta vừa gặp ngài đã thấy rất hợp ý cho nên ngài có thể tùy ý lựa chọn."

    Đắt quá!

    Ngay cả mảnh vỡ cũng lên tới cả trăm triệu tinh tệ một cái, Thánh giả đúng là đốt tinh tệ!

    Đường Thiên âm thầm đau lòng, gã nhìn lướt qua: "Tổng cộng bao nhiêu món?"

    Tiễn Sâm phấn chấn, quả nhiên là đại gia!

    Xem đi, đại gia đi mua mảnh vỡ hồn bảo cũng khác người, khí thế như vậy cơ mà. Hắn không nói hai lời, duỗi năm ngón tay: "Năm trăm mười kiện, ta có thể tính là năm trăm kiện! Năm mươi tỷ!"

    Đường Thiên gật đầu, lấy ra mũi thương Hậu Phát: "Mũi thương Hậu Phát này giá trị ra sao?"

    Tiễn Sâu nhận lấy mũi thương, kiểm tra tỉ mỉ một lượt, trả lời chuyên nghiệp: "Hồn bảo này cấp bậc không cao, đồng thau cấp thấp, thế nhưng thủ pháp lão luyện, chế tạo tinh xảo, là tinh phẩm trong cấp đồng thau, giá trị khoảng chừng tám mươi tỷ tinh tệ."

    "Bán cho ngươi bảy mươi tỷ tinh tệ." Đường Thiên thẳng thắn nói. Tiểu Nhị quan sát mũi thương Hậu Phát hai ngày rồi khinh thường vứt sang cho Đường Thiên, nói có thể bán đi.

    Tiểu Sâm không chút do dự đòng ý: "Thành giao!"

    Hắn báo giá tám mươi tỷ nhưng qua tay hắn chắc chắn có thể bán được khoảng một trăm tỷ, giờ mua được với giá bảy mươi tỷ, đảo mắt đã lời được ba mươi tỷ. Năm mươi tỷ tinh tệ mảnh vỡ võ hồn thu được tiền lời không nhiều, nhưng cũng lên tới năm tỷ tinh tệ, như vậy vụ buôn bán này lợi nhuận ba mươi lăm tỷ tinh tệ!

    Làm ăn với đại gia quả thật sảng khoái!

    "Còn hai chục tỷ tinh tệ, ta đưa thẳng cho ngài?" Tiễn Sâm hỏi/

    "Có hồn thư luyện chế hồn bảo không?" Đường Thiên hỏi.

    Tiễn Sâm bỗng đổ mồ hôi: "Chẳng lẽ ngài không biết. . ."

    Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận, ôi chao, đừng đắc toọi với đại gia, lợi nhuận ba mươi lăm tỷ ơi, đừng cất cánh bay xa.

    "Ha ha, cảm thấy rất thú vị, muốn thử nghiệm thôi." Đường Thiên thoải mái đáp.

    Tiễn Sâm chẳng còn cách nào khác, nhìn đi, vì sao gọi là đại gia, chỉ muốn luyện chế chơi thử,c òn chưa bắt đầu đã ném cả bảy chục tỷ đi. Hắn càng xôn xáo đáp: "Có có có! Đúng vậy, luyện chơi một chút thôi, có tốn bao nhiêu đâu! Ngài mới bắt đầu, ta kiến nghị ngài mua nguyên bộ hồn thư từ nhập môn tới luyện chế đồng thau thượng phẩm, toàn bộ cộng lại mới có mười hai tỷ thôi. Muốn luyện chế còn cần thuật hỏa hồn, chỗ này ta vừa vặn có một tấm thẻ hồn thuật hỏa hồn không tệ. Ưu Nhã Lãnh Diễm của chòm Thiên Nga, vừa vặn tám tỷ."

    "Thành giao!" Đường Thiên thẳng thắn đáp.

    Tiễn Sâm vui mừng tới mức không khép miệng lại được. Tại đây hắn làm ăn khá khẩm, thế nhưng đều là một số chuyện gửi bán, cũng chỉ kiếm được chút tiền. Đây là lần đầu tiên làm ăn lên tới cả trăm tỷ. Quan trọng nhất là phần lớn lợi nhuận của vụ này rơi vào túi của hắn.

    Thời gian của Đường Thiên rất gấp rút, nhận được đồ bèn ném thẳng vào Võ Hồn Điện cho Tiểu Nhị.

    Luyện chế hồn bảo cần nhờ Tiểu Nhị.

    Tiễn Sâm vui vẻ tiễn khách, Đường Thiên rời khỏi quán rượu Hàn Cổ, vừa ra khỏi quán rượu, gã đã dừng lại.

    Nhìn kẻ cách đó không xa, gã nhếch miệng cười.

    Đúng là oan gia ngõ hẹp!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  8. Bài viết được 108 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,AkaiRyul,AlexanderQ,annguyen1703,atula,BaBeo,baovt3,belenba,big0no1,blackfox,boynohandsome,chieu ly,chilachoithoi,chl10808,codon.trai,conqueror74,cqd,cuonglong,cuonglong127,danhdt,davis_hieu,daysleeper23,dester,diangucmauden,diepnguyen,donquichotte,duonghongphuc,equizz,Ferrari,filatfs,fivegooff,freejack,froge123,gt_01,hadinhtrong,haimuoi,Hamnang,handsome,hieudtd,hoainuong,hoavanta,holyushi,honchong,htluu,huyquoc52,kei_269,khuccui,Khuyet Nha Tu,kiddsun,kkk3k,knightking,Lamsao,Lastlife01,leduy0102,Leohard,linhhien789,longhanh13,Longinus,mai_anh186,matcodon,michoutk,minhtri7610,MoOoM,MrazShooters,mrdjeu,MrThanh,namliem,neverwon,Ngã Hành Bất Hối,ngoctungqhi,ngoyui,nguoisaigon,nguyenvantaisu07sgu,nguyen_duong,nhaovolanhseo,nhatrangkhanhhoa,nhokChanhst,nsguyenan,ntphung,odin,paita999,phonglang,qtdevil,Riddles,roman_1509,saudo,soluuhuong5300,tgtg,thach239105,thanhviet170906,TheBeginner,thienhoa,ThousandFace,thunreigu,TiếuHồngTrần,tranvanboi,trucchap,trunghoc198919891989,tuannk64,tuongnd,vampireheart,vanella,VietStar1711,voccatymer,voquan,whyttt,xuanhai2702,xuanlongdang,
  9. #500
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định


    Chương 508: Oan gia ngõ hẹp


    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: monsoon






    Sau khi Vinh ba trưởng lão rời khỏi, Diệp Triều Ca vẫn duy trì tác phong kín tiếng. Hắn tuy là thiên tài của Võ Hội Quang Minh, thế nhưng trong giới Thánh giả lại chỉ là người mới trăm phần trăm. Nếu có thể lĩnh ngộ triệt để Vi Quang, trong số Thánh giả đồng thau hắn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hiện giờ tốt nhất là cụp đuôi kín tiếng.

    Hắn ngược lại không quá trông đợi vào hồn điển, trưởng lão nói không sai, tích lũy của võ hội hơn xa thế giới bên ngoài, chỉ cần hắn có thể duy trì tốc độ tiến bộ cao, võ hội chắc chắn không keo kiệt.

    Chủ yếu hắn coi lần này như một cơ hội mài giũa. Đông đảo Thánh giả tập trung, cơ hội hiếm có.

    Đóa hoa trong nhà ấm chắc chắn không thể trưởng thành được. Năm đó hắn nổi danh điên cuồng hiếu chiến, sau khi phong Thánh, tuy tính khí điên cuồng nóng nảy đã nội liễm nhưng cũng không e ngại cạnh tranh hay chiến đấu.

    Hắn đang suy nghĩ, thời gian tới có lẽ nên tới tiền tuyến, rèn luyện giữa máu và lửa, hắn mới có thể tiến bộ nhanh hơn.

    Hắn rất bái phục trưởng lão Vinh ba, thế nhưng lại không tán thành với nhiều quan điểm của trưởng lão, ví dụ như giết người không cần đao. Trưởng lão thích quyền mưu nhưng đó không phải thứ hắn am hiểu, con đường tương lai của hắn là giết người tất dùng đao!

    Đây mới là con đường thuộc về hắn, con đường của Diệp Triều Ca.

    Hắn sẽ chỉ theo đuổi thực lực cá nhân, điểm này chắc chắn sẽ không dao động.

    Đột nhiên, hắn như có cảm giác, không khỏi ngẩngd dầu lên, khi thấy bóng người cách đó không xa không khỏi ngây người.

    Hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên.

    Hắn không chết! Người này lại không chết!

    Không thể nào. . . Không thể nào!

    Vẻ mặt hắn như gặp ma!

    Từ khi trưởng lão nói với hắn Thánh hồn là của Uy Liêm, trong lòng hắn đã thầm phán án tử cho thiếu niên thần bí đã từng chiến thắng hắn. Đó là Uy Liêm, Ma Quỷ Đỏ uy danh hiển hách Uy Liêm!

    Hai tay Uy Liêm dính đầy máu tươi của Võ Hội Quang Minh, tinh anh Võ Hội chết trong tay hắn nhiều tới mức không đếm xuể, ngay cả Thánh giả cũng hơn mười người. Võ Hội vận dụng sức mạnh kinh người mới tóm được hắn, nhưng bất luận dùng thủ đoạn gì cũng không thể cậy nổi vài lời có giá trị từ miệng hắn.

    Giam giữ ròng rã mười lăm năm, vận dụng vô số cực hình, gã tóc đỏ đó vẫn như ma quỷ, ánh mắt luôn lạnh lùng nhạo báng.

    Giới cao tầng của võ hồn tức giận, tróc Thánh hồn của hắn ra, ngay cả khi tróc Thánh hồn ra, ánh mắt hắn vận lạnh lùng nhạo báng. Thi thể hắn bị trói trên Cột Thẩm Phán, vẫn không có dấu hiệu mục nát.

    Võ hồn được tróc ra cực kỳ cường đại, cũng cực kỳ tinh khiết, thế nhưng Võ Hội Quang Minh không ai dám dùng, hung đồ như ma quỷ đó chắc chắn không bỏ qua bất cứ cơ hội báo thù nào. Cho dù chết đi rồi, hắn cũng không bỏ qua.

    Đây là một ma quỷ bảo ngược hung ác, không có bất cứ nhược điểm nào!

    Vì thế Diệp Triều Ca cho rằng kẻ thần bí kia chắc chắn đã chết. Toàn bộ Võ Hội Quang Minh đều tin rằng không ai nuốt Thánh hồn của Uy Liêm mà còn bình an vô sự.

    Nhưng. . . Gã lại xuât hiện!

    Gã không chết!

    Đường Thiên nhếch miệng cười với hắn, Diệp Triều Ca dám khẳng định trăm phần trăm, nụ cười đó tuyệt đối không có chút thiện ý nào.

    Đường Thiên đương nhiên không có thiện ý, vốn cho rằng hãm hại người khác, kết quả suýt nữa sụt hố người ta, cảm giác này quả thật rất tồi tệ. Khi Vinh Ba trưởng lão còn ở đây, Đường Thiên còn tùy ý làm bậy, giờ Vinh Ba trưởng lão không có mặt, hừ, đúng là. . . kẻ thù cũ gặp lại, thật nóng lòng!

    Đường Thiên chẳng buồn chào hỏi, dưới chân phát lực, thân hình biến mất trong Âm Chướng Vân vừa bùng nổ.

    Diệp Triều Ca chỉ cảm thấy lông tóc khắp người dựng đứng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nổi lên trong lòng, đối phương muốn giết hắn!

    Lần trước hai bên đôi mặt, người bí ẩn này mặc dù biểu lộ ra địch ý rõ ràng với hắn nhưng sát ý không nặng. Hôm nay sát ý trần trụi như thực chất.

    Đối phương chắc chắn đã phát hiện ra điểm lạ trong Thánh hồn

    Diệp Triều Ca như gặp đại địch, thanh kiếm trong tay đâm chéo, keng, mũi kiếm như đâm trúng một cái bóng mờ, thân kiếm bỗng uốn lượn. Sức mạnh kinh người khiến bàn tay cầm kiếm của hắn nóng lên, thế nhưng lúc này hắn không dám phân tâm, tập trung chú ý hết sức.

    Keng keng keng!

    Ánh mắt hắn sáng lên nhàn nhạt, những làn bóng mờ bỗng trở nên chậm dần đi trong mắt hắn. Thế nhưng cũng chỉ là chậm đi mà thôi, hắn phải tập trung chú ý hết sức mới miễn cưỡng bắt được.

    Ánh kiếm hoàn toàn biến mất trong không khí.

    Tốc độ song phương đều cực kỳ nhanh chóng.

    Quyền kiếm tương giao, khí kình bùng nổ, trên không trung từng luồng khí kình như sóng nước ầm ầm tản ra, tiêu tan, dư âm tỏa ra như đao như kiếm, mang theo tiếng xé gió không dứt bên tai.

    Sóng khí quét qua đâu, mọi thứ đều tan tàn, mảnh vụn bay khắp nơi.

    Hai người chiến đấu làm khinh động các Thánh giả tại thành Hàn Cổ. Tuy sóng năng lượng không mạnh thế nhưng thanh thế cực kỳ đangs ợ. Đặc biệt là khi mọi người thấy rõ hai người đang chiến đâu, lại càng hứng thú.

    Trận chiến ngoài thành lần trước đã khiến mọi người mở mang tầm mắt.

    Hai người như hai Thánh giả huyết mạch, sử dụng đấu pháp công kích trực tiếp nhất, không chút hoa mỹ.

    Diệp Triều Ca nhanh chóng nhận ra bất ổn.

    Thể lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, tuy hắn có huyết mạch thế nhưng sau khi phong Thánh, hắn vẫn đi theo con đườngc ủa Võ Hội Quang Minh, huyết mạch không hề tiến hóa.

    Hắn cực kỳ mệt mỏi, cũng nhanh chóng nhận ra ý đồ của đối phương, chính là dùng nhịp điệu nhanh chóng cùng công kích ác liệt này để khiến mình không thể phát động Vi Quang.

    Không tốt, nếu cứ như vậy, thể lực của mình sẽ tiêu hao không còn, tình hình sẽ càng bất ổn.

    Trên người hắn sáng lên ánh sáng nhàn nhạt.

    Vi Quang!

    Cách đó không xa, vài người cũng đang chăm chú quan sát cuộc chiến này, một người trong số đó là Đồng Cách, đại hán bên cạnh hắn trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy người này có thể lôi kéo được không?"

    Đồng Cách trầm ngâm: "Rất khó nói, thế nhưng người này hẳn có bối cảnh, chỉ có điều chúng ta chưa biết mà thôi."

    Diệp Triều Ca có tiếng không có miếng. Đại hán lắc đầu, ánh mắt thất vọng: "Đây là Vi Quang ư?"

    Đồng Cách giải thích: "Hắn nhập môn rồi. Vi Quang có thể trở thành hồn thuật đồng thau đệ nhất của Võ Hội Quang Minh tất có chỗ độc đáo. Tu luyện ban đầu cần hai mươi lăm điểm hồn trị, trong lịch sử Võ Hội Quang Minh, từng có Thánh giả tu luyện Vi Quang tới cảnh giới cao thâm nhất, cuối cùng Vi Quang chiếm cứ tới 544 điểm hồn trị."

    544 điểm! Đại hán hít một hơi lạnh, biến sắc.

    Hồn thuật khởi đầu đã cần hai mươi lăm điểm hồn trị đã cực kỳ mạnh mẽ, mà có thể mở rộng tới 544 điểm, điều này đủ chứng minh trong môn hồn thuật này ẩn chứa pháp tắc cấp cao. Vì chỉ có hồn thuật cấp cao mới có không gian mở rộng kinh người như vậy.

    Hắn vốn còn coi thường Diệp Triều Ca, hắn đương nhiên có vốn liếng bản thân, hắn nắm giữ hồn trị cao tới 124 điểm. Cho dù trong thành Hàn Cổ nhiều Thánh giả như vậy, số người hồn trị cao hơn hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

    Thế nhưng hồn thuật hắn tu luyện không loại nào sánh nổi với Vi Quang.

    Hắn có chút ao ước, quả không hổ là hồn thuật đồng thau đệ nhất của Võ Hội Quang Minh, hắn hỏi tiếp: "Sức mạnh thân thể của họ là sao? Chẳng lẽ theo con đường Thánh giả huyết mạch?"

    Đồng Cách lắc đầu: "Trong cơ thể Diệp Triều Ca có huyết mạch, người bí ẩn kia ta lại không dám chắc. Người bí ẩn mạnh hơn, có điều có điểm lạ, ta không cảm giác được chấn động của huyết mạch. Không phải huyết mạch phong thánh."

    Thánh giả huyết mạch phong thánh khác với những Thánh giả khác, trong huyết mạch bọn họ sẽ phát sinh biến hóa về chất. Thứ huyết mạch hoàn toàn mới này ẩn chứa sức mạnh kinh người, được gọi là Thánh huyết, bản thân Thánh huyết đã là một loại hồn vực đặc thù.

    Thánh giả huyết mạch muốn gia tăng thực lực phải không ngừng tiến hóa.

    Nếu nói hồn vực Thánh giả muốn thăng cấp cần phải mở rộng, như vậy Thánh giả huyết mạch muốn thăng cấp cần Thánh huyết không ngừng tiến hóa. Có hai phương pháp khiến Thánh huyết tiến hóa, một là thuần hóa, một cái khác là cắn nuốt.

    Thánh huyết là cội nguồn sức mạnh của Thánh giả huyết mạch, sức mạnh của Thánh giả huyết mạch được thông suốt khắp mỗi tế bào. Bản chất của Thánh huyết cũng là một loại hồn vực, vì vậy khi vận dụng ít nhiều cũng đều có ba động, cho nên Đồng Cách mới nghi hoặc như vậy.

    Không chừng là một loại Thánh huyết khá đặc biệt. Đại hán cười nhạt, hắn cũng chỉ nói đùa, ai cũng biết người bí ẩn tu luyện thức hồn.

    Thánh huyết thiên kỳ bách quái, đặc biệt là những Thánh giả đi theo con đường thôn phệ huyết mạch, tu luyện Thánh huyết lại càng thêm kỳ quái.

    Đồng Cách chỉ gật đầu, không phản bác, hắn xuất thân Hắc Hồn, hiểu rõ về huyết mạch hơn xa đại hán. Đúng là có Thánh huyết không có ba động, nhưng những loại hắn biết đều hoàn toàn không giống.

    Vi Quang!

    Đồng Cách bỗng cảm thấy phấn chấn, đại hán bên cạnh cũng thu lại nụ cười, lộ vẻ nghiêm túc.

    Đường Thiên thấy Diệp Triều Ca thôi động Vi Quang lại càng hưng phấn, lần trước đối mặt với Vi Quang, hắn phải trả giá hai tay bị thương mới có thể thủ thắng. Đường Thiên là gã cuồng chiến đấu trăm phần trăm. Về mặt này hắn hoàn toàn không khác gì Lăng Húc. Với đại đa số mọi việc gã đều không mấy quan tâm, thế nhưng với chiến đấu, gã tập trung cao độ hơn hẳn võ giả bình thường.

    Còn những trận chiến khiến gã phải chịu khổ, gã càng không phục. Gã căm hận thất bại, căm hận tới tận xương tủy.

    Trận chiến lần trước được thôi diễn lại vô số lần trong đầu gã.

    Rốt cuộc cũng kích động rồi sao. . .

    Đường Thiên không triệu hoán Tiểu Nhị mà hung hãn lao về phía Diệp Triều Ca.

    Con mắt Diệp Triều Ca lạnh lùng,năng lượng trong không khí quanh hắn nhanh chóng bốc cháy.

    VTrong trạng thái Vi Quang, giác quan thứ sáu của Diệp Triều Ca tăng trưởng toàn diện, vốn tốc độ Đường Thiên nhanh tới mức hắn khó lòng chống nổi, lúc này lại trở nên rõ ràng hơn hẳn.

    Thân kiếm vẫy nhẹ, vô số điểm sáng hóa thành xung điện, như một loạt tia sáng nhỏ bé như cơn mưa bay theo ánh kiếm.

    Động tác của hắn không nhanh nhưng khiến người ta cực kỳ thoải mái, không chút thô bạo điên cuồng.

    Đám người vây xem đều lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt Đồng Cách cũng sáng lên, Diệp Triều Ca lại tiến bộ rồi!

    Thiên phú thật đáng sợ!

    VI Quang như mưa truyền vào thân kiếm, không có ánh sáng chói mắt, chỉ có luồng hào quang nhàn nhạt.

    Ánh sáng tuy yếu nhưng rọi sáng khoảng tối trong lòng.

    Gương mặt Diệp Triều Ca không chút đau khổ vui buồn, thần thái an tường, như có cảm ngộ, ngay ánh kiếm cũng nhu hòa không chút sắc bén,

    Tâm thần Đường Thiên tập trung cao độ, lập tức cảm nhận khí tức nguy hiểm mãnh liệt, Diệp Triều Ca trước mắt như một chùm sáng, tuy nhu hòa mềm mại nhưng khoảnh khắc này gã bỗng có cảm giác không có chỗ nào để trốn.

    Thật mỹ lệ!

    Nhưng, ta tới đây cũng có chuẩn bị trước!

    Ánh mắt Đường Thiên lộ vẻ sắc bén, không chút chần chờ xuất thủ, thân hình như mũi tên, vung nắm đấm mang theo tiếng gió rít!

    Một ngọn lửa màu đỏ lạnh lẽo yêu dị quấn lấy nắm đấm của gã.

    Như viên thiên thạch rực lửa từ trên trời giáng xuống, mang theo tiếng nổ khiến người khác chấn động, đột nhiên lao tới!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

    ---QC---


  10. Bài viết được 103 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,AkaiRyul,AlexanderQ,annguyen1703,atula,BaBeo,baovt3,belenba,big0no1,blackfox,boynohandsome,chilachoithoi,chl10808,codon.trai,conqueror74,cqd,cuonglong,cuonglong127,danhdt,davis_hieu,daysleeper23,dester,diangucmauden,diepnguyen,donquichotte,duonghongphuc,equizz,Ferrari,filatfs,fivegooff,freejack,froge123,gt_01,Hamnang,handsome,hieudtd,hoainuong,hoavanta,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huyquoc52,kei_269,khuccui,Khuyet Nha Tu,kiddsun,kkk3k,knightking,Lamsao,Lastlife01,leduy0102,Leohard,linhhien789,longhanh13,Longinus,mai_anh186,matcodon,michoutk,minhtri7610,mrdjeu,MrThanh,namliem,neverwon,Ngã Hành Bất Hối,ngoctungqhi,ngoyui,nguoisaigon,nguyenvantaisu07sgu,nguyen_duong,nhaovolanhseo,nhatrangkhanhhoa,nhokChanhst,nsguyenan,ntphung,odin,paita999,phonglang,qtdevil,roman_1509,saudo,shino06st,soluuhuong5300,tgtg,thach239105,thanhviet170906,TheBeginner,thienhoa,ThousandFace,thunreigu,TiếuHồngTrần,tranvanboi,trucchap,trunghoc198919891989,tuannk64,tuongnd,vampireheart,vanella,VietStar1711,voccatymer,voquan,whyttt,xuanlongdang,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status