TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 124 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 618

Chủ đề: Chiến thần bất bại - Phương Tưởng (Chương 635)

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 5: Đừng bỏ cuộc


    Dịch: Zhu Xian


    Hiệu trưởng chán ghét nhìn Đường Thiên đang đứng trước mặt, Đường Thiên vừa ác chiến hồi lâu với A Mạc Lý, toàn thân đều là bùn đất, mặt mũi bầm dập. Hiệu trưởng cảm giác mình thực sự đúng là thằng ngu, thứ rác rưởi như thế này mà mình lại cho phép ở lại An Đức đến năm năm.

    Đều là do lão già họ Sầm chết tiệt kia!

    Lão già đó cũng không thể để lại...

    Trong mắt hiệu trưởng ánh lên vẻ tàn nhẫn, việc quan trọng nhất bây giờ là xoa dịu cơn giận của Chu gia. Hắn chợt nhớ ra, năm đó đồng ý để Đường Thiên ở lại ngoài Sầm lão đầu cũng là do Thượng Quan Thiên Huệ. Lúc đó Thượng Quan Thiên Huệ là cao thủ số một học viện An Đức. Mấy năm đó An Đức được nở mày nở mặt cũng là nhờ Thượng Quan Thiên Huệ.

    Hừ hừ, Thượng Quan Thiên Huệ cũng đi rồi...

    "Đường Thiên, từ ngày mai trở đi ngươi không cần đến nữa." Hiệu trưởng lạnh lùng tuyên bố.

    Đường Thiên sửng sốt, cảm thấy khó hiểu: "Vì sao?"

    "Vì sao?" Hiệu trưởng cảm thấy buồn cười, biểu tình rất khoa trương: "Ngươi lại còn hỏi vì sao? Trời ơi! Ta làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy chưa từng gặp học sinh nào rác rưởi như ngươi. Ngươi nghĩ lại xem, ừm, đánh nhau, ẩu đả, ngươi là một thằng côn đồ không hơn không kém! Thứ cặn bã như ngươi sẽ làm cho thanh danh của An Đức bị ảnh hưởng! Ngươi có thể cút đi được rồi, từ ngày hôm nay trở đi cấm ngươi bước chân vào An Đức..."

    Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng vui sướng, phát tiết hết những uất ức mình đã phải chịu khi nãy.

    Thứ duy nhất làm cho hắn chướng mắt là thái độ bướng bỉnh bất tuân của Đường Thiên, dường như y chẳng hề để ý gì đến chuyện này.

    "Nói cho ngươi biết, thứ rác rưởi như ngươi sẽ không có một trường nào nhận. Cút đi, thằng ngu, luyện năm năm mà cũng chỉ luyện được võ kỹ cơ sở, trong đầu ngươi chắc toàn là phân! Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở xóm nghèo bẩn thỉu hỗn loạn, xung quanh là thứ rác rưởi giống ngươi!"

    Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Thiên với vẻ bề trên, khinh bỉ, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ xem thường: "Nói cho ngươi biết, Sầm lão đầu sẽ xéo đi cùng với ngươi, lão đầu chết tiệt kia, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là gặp ngươi, hắn sẽ phải trả giá đắt cho sai lầm của mình..."

    Hiệu trưởng đang giận dữ nói thao thao bất tuyệt nhưng đột nhiên lại dừng lại.

    Một bàn tay đầy vết thương đang bóp cổ hắn.

    Đường Thiên vừa rồi vẫn chẳng hề quan tâm nhưng lúc này hắn lại giống như một con sư tử giận dữ, tóc tai dựng đứng lên, hai mắt đầy tơ máu, gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán làm cho gương mặt của hắn vặn vẹo một cách đáng sợ.

    Hiệu trưởng bị biến cố bất ngờ này làm cho sợ ngây người, đầu óc trở nên trống rỗng.

    Bàn tay bóp cổ hắn giống như một gọng kìm bằng sắt, gương mặt hắn từ từ bị kéo tới gần.

    Vẻ mặt hung ác của Đường Thiên lọt vào tầm mắt hắn, hai chân hiệu trưởng run run, hắn vô cùng kinh hãi.

    Người này điên rồi! Hắn điên rồi! Dám ra tay với hiệu trưởng!

    Những lão sư trong phòng cũng bị biến cố này làm cả kinh, ngây người ra.

    "Ngươi dám vũ nhục Sầm lão sư!" Đường Thiên như đã biến thành người khác, vẻ mặt dữ tợn, bóp cổ hiệu trưởng, kéo thân thể mập mạp của hiệu trưởng đến trước mặt mình như kéo một con chó.

    Đường Thiên trầm thấp rống giận.

    Lửa giận tràn ngập trong lòng Đường Thiên. Sầm lão sư là người hắn kính trọng nhất trong An Đức, vậy mà tên mập này lại dám sỉ nhục Sầm lão sư!

    Muốn chết!

    Cánh tay đang bóp cổ hiệu trưởng của Đường Thiên đột nhiên phát lực.

    Cốp!

    Trán Đường Thiên đánh mạnh lên mặt hiệu trưởng, một tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi bắn tung tóe.

    Cộp cộp cộp!

    Hiệu trưởng bị những đòn này đánh cho ngu người, tất cả mọi người đều kinh sợ vì hành động điên cuồng của Đường Thiên.

    Đường Thiên buông tay ra, hiệu trưởng ngã vật ra mặt đất như bùn nhão.

    Trên mặt Đường Thiên dính máu nhưng hắn chẳng hề để tâm, ánh mắt hung ác đảo qua những lão sư khác. Những lão sư này bị khí thế của Đường Thiên làm cho kinh sợ, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

    Hắn hừ lạnh một tiếng, đi ra cửa.

    "Ngươi dám tấn công..." Một lão sư cố gắng kiềm nén sự sợ hãi trong lòng, run run nói.

    Đường Thiên bất ngờ quay sang, khuôn mặt dính máu và ánh mắt sắc bén hung ác làm cho gã lão sư kia không dám nói nốt.

    Những lão sư ở đây đều có thực lực vượt xa Đường Thiên, thế nhưng khí thế hung hãn của Đường Thiên làm cho những lão sư này phải câm như hến.

    Đường Thiên cũng không thèm liếc nhìn mấy người này nữa, quay người rời đi.

    Những học sinh ở trên đường bị sắc mặt âm trầm của Đường Thiên dọa sợ, tự động tránh ra chỗ khác.

    Sự phẫn nộ trong lòng Đường Thiên đã dần lắng lại, nhìn thấy những nhành cây ngọn cỏ quen thuộc, nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ không trở lại đây nữa, trong lòng hắn có chút sầu não. Hắn cắn môi, ngẩng mặt lên, cố làm như chẳng hề để ý.

    Dù là phải rời khỏi đây, Đường Thiên ta cũng sẽ ngẩng cao đầu rời khỏi!

    Khi hắn bước ra khỏi cổng trường thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói già nua.

    "Đường Thiên!"

    Đường Thiên cứng cả người, hắn quay lại, đó là Sầm lão sư, hắn ngập ngừng nói: "Lão sư..."

    Lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ, nếu như không phải tại mình thì lão sư sẽ không bị đuổi khỏi An Đức. Sầm lão sư giúp đỡ mình nhiều như vậy mà mình lại gây phiền phức lớn cho ông.

    Khuôn mặt già nua của Sầm lão sư không có chút gì là buồn khổ tức giận, ông vẫy vẫy tay, ôn tồn nói: "Đừng áy náy, ta sớm muốn về hưu rồi."

    Đường Thiên cúi đầu giống như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu.

    "Đường Thiên!" Giọng điệu của Sầm lão sư chợt trở nên nghiêm khắc: "Ngẩng đầu lên!"

    Đường Thiên vô thức ngẩng đầu lên.

    Sầm lão sư nhìn thiếu niên ngang tàng bướng bỉnh ở trước mặt, trên người Đường Thiên ông thấy được bóng dáng của mình lúc tuổi trẻ.

    Cũng ngang tàng bướng bỉnh, cũng cuồng vọng, cũng cố chấp quật cường như nhau, hiếu thắng như nhau.

    Đó là thiếu niên!

    Sắc mặt ông dịu xuống, vừa nghiêm túc vừa ôn tồn nói: "Đừng bỏ cuộc!"

    Mắt Đường Thiên cay cay, nước mắt chảy xuống, áng mây lo lắng hoàn toàn biến mất, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trái tim hắn, thật sự rất ấm áp.

    Hắn gắng ngẩng đầu, mặc cho tầm mắt nhòe nhòe, lớn giọng nói như một quân nhân: "Lão sư, ta sẽ không bỏ cuộc!"

    Nói xong hắn cắm đầu cắm cổ chạy đi.

    Mất mặt thật... Không ngờ lại rơi lệ...

    Thân ảnh mờ nhạt mà lại ấm áp kia sẽ được khắc ghi vĩnh viễn trong lòng hắn.

    ※※※※※※※※※※※※※※※※ � � �※※※※※※※※※※※※※

    Về đến nhà, Đường Thiên ngã ngửa ra giường.

    Tâm tình kích động của hắn chậm rãi bình lặng lại, trong lòng Đường Thiên có chút ngơ ngác. Cuộc sống quen thuộc suốt năm năm đột nhiên phải chấm dứt làm cho hắn không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

    Việc bị đuổi học chắc chắn là không thể tránh khỏi. Hôm nay hắn đánh hiệu trưởng, dù ai có xin hộ thì cũng vô ích. Có điều Đường Thiên không hề hối hận chút nào, nếu cho hắn làm lại thì hắn vẫn sẽ hành động như vậy. Lúc này Đường Thiên đã tỉnh táo lại, nghĩ kỹ lại hắn thấy có chút bất thường, hắn bình an vô sự ở trường suốt năm năm vậy mà hôm nay lại đột nhiên bị đuổi học, chắc chắn là có người giở trò.

    Hừ, hắn thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu tra được là ai giở trò thì, hừ hừ!

    Hắn nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến mấy tân sinh lúc sáng, chẳng lẽ là bọn họ? Đường Thiên ghi nhớ việc này vào trong lòng, muốn điều tra việc này cũng không khó, hắn biết rõ tính tình của đám đó, nếu đúng là bọn chúng làm thì nhất định chúng sẽ vênh vang đắc ý tuyên bố.

    Không đi học thì sau này mình phải làm gì đây?

    Khi hắn đi học thì còn nhận được tiền từ quỹ hỗ trợ của thành Tinh Phong cho học sinh. Tuy phần trợ cấp đó không nhiều nhưng cũng đủ để sống.

    Chắc chắn những trường khác sẽ không nhận mình, không có trợ cấp, vậy phải đi tìm việc làm?

    Nghĩ một lúc Đường Thiên quyết định ngày mai đi tìm một công việc, rửa chén bát gì gì đó, cũng không sao cả, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân là được.

    Vừa làm việc vừa luyện tập, hắn không tin những chữ số đằng sau thẻ đồng không có chút ý nghĩa gì.

    Đó là mục tiêu của hắn, dù rơi vào cảnh này hắn cũng không muốn từ bỏ mục tiêu của mình.

    Có lý do gì để từ bỏ một mục tiêu đã theo đuổi suốt năm năm?

    Sau khi quyết định trong lòng Đường Thiên lập tức trở nên nhẹ nhõm, hôm nay ác chiến với A Mạc Lý một trận sau đó lại đại náo ở phòng hiệu trưởng, hắn thực sự rất mệt mỏi.

    Nhưng trước khi ngủ hắn vẫn cố bôi thuốc mỡ A Mạc Lý đưa cho vào những chỗ bị thương.

    Thoa thuốc xong hắn không gắng thêm được nữa, lăn ra ngủ khò khò.

    Có gì thì chờ ca tỉnh rồi tính!

    Khi Đường Thiên thức dậy thì đã là đêm khuya, hắn tỉnh dậy vì đói.

    Hắn tìm một ít thức ăn ăn cho đỡ đói.

    Sau khi ngủ một giấc Đường Thiên đã ném tất cả những việc lung tung ngày hôm qua ra sau đầu bởi hắn là người có suy nghĩ đơn giản, lại một lần nữa trở nên sung sức.

    "Soạt soạt soạt" Đường Thiên dứt khoát gọn gàng đánh vài quyền, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

    Dù con trâu kia rất ngu rất âm hiểm nhưng làm người cũng không tệ, thuốc hắn đưa dùng rất tốt, lưng bị vẹo do đánh nhau ngày hôm qua đã khôi phục như thường. Vết thương trên tay và trên trán cũng đã đóng vảy.

    Nhớ tới A Mạc Lý, Đường Thiên bỗng nhớ ra trạng thái kỳ dị lúc chiến đấu ngày hôm qua.

    Phản ứng của thân thể lại đi trước phản ứng của tư duy.

    Thật kỳ quái.

    Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, hôm qua quá mệt mỏi nên không suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Hiện giờ nghĩ lại cái trạng thái kỳ dị đó thật là huyền diệu. Hắn cau mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không hiểu được.

    Bỏ đi, không nghĩ nữa.

    Đường Thiên rất biết tự lượng sức, mặc dù hắn không ngu nhưng cũng không quá thông minh, nếu đã không nghĩ ra thì hắn không nghĩ nữa.

    Sau khi quyết định không nghĩ đến nữa hắn liền lập tức quên sạch chuyện này.

    Đường Thiên bày tư thế, bắt đầu luyện tập, trong thời gian này hắn tu luyện quyền pháp cơ sở.

    Sau động tác thứ nhất hắn liền thấy được sự khác biệt.

    Động tác nhẹ nhàng liền mạch, ý niệm vừa động thì quyền pháp cơ sở đã được cơ thể hắn diễn luyện hoàn thành như nước chảy mây trôi.

    Không cần lật tấm đồng xem các chữ số, Đường Thiên biết quyền pháp cơ sở của mình đã đạt chuẩn.

    Làm lại một lần!

    Đạt chuẩn!

    Lần nữa!

    Mười lần, toàn bộ đều đạt chuẩn, theo kinh nghiệm bình thường thì tấm đồng sẽ nhận định rằng quyền pháp cơ sở đã luyện tới mức hoàn mỹ.

    Điều này làm cho Đường Thiên hơi kinh ngạc, theo kinh nghiệm của hắn thì hắn còn cần khoảng một tuần nữa mới có thể luyện quyền pháp cơ sở tới mức hoàn mỹ.

    Luyện tập võ kỹ cơ sở suốt năm năm, kinh nghiệm của hắn về mặt này vô cùng phong phú, thậm chí hắn có thể nhắm mắt tính được tiến độ luyện tập của bản thân.

    Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn đang phân vân nên tiếp theo nên luyện tập loại võ kỹ cơ sở nào?

    Hắn vò đầu bứt tóc.

    Đường Thiên thần người ra, không biết rằng khi hắn diễn luyện quyền pháp cơ sở thì những chữ số phía sau thẻ đồng không ngừng nhảy lên.

    ...

    999, 998!

    999, 999!

    1000, 000!

    Khi hắn diễn luyện quyền pháp cơ sở lần cuối cùng xong chữ số vừa lúc nhảy đến 1000000! Dòng sông phía trên những chữ số bỗng chốc xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng ấy lớn dần lên với một tốc độ chóng mặt, hóa thành một vầng sáng chói mắt.

    Vầng sáng chói mắt ấy trong nháy mắt đã nuốt chửng Đường Thiên.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 02-04-2013 lúc 11:20.
    ---QC---


  2. Bài viết được 522 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,2Lua,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,baogia2008,big0no1,binhso1988,blackfox,cauthua,changerb,chipnho191,codon.trai,coolzero,cooro21,cuonglong,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,duy_dt12,forever4th,gauden,hac am,hacphieu,hardy_boy,hathanhcongtu,haugia,hellofme,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,Hoàng Giang,honthu,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,iken447,IS3,jmark,kaienzo,kẻ truy mộng,ke2mat,kei_269,kenshuu,khomedo2006,kiemcom,Kingnothing,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,lybietcau,map,Milikan,minhtri7610,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,n0thjngs,nabiki,naruto1993123,ngocnghechvn,Nguyên Ca,Nguyen Van Nhan,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nguynnguyen,nhl,niemdc1,noobpro,odin,phuc_trinh,pika_pika,quangteo,roman_1509,sanotaro,shino06st,slumpvn,soccerrec28,Sun0202,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,TheKiller,thienhoa,thitluoc,thoike123,Thuahoi,TienVN,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,toilanguoitot,tomnhi,tramvan,trangago81,trucchap,trumhonai,truonglan76,Tuan_Anh,tuchiensl,tuongnd,tuyendet,Valentinez,VietStar1711,vitieutu,vu2008,whyttt,wudang170,xsiverxx,xuan_ha919,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
  3. #7
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định


    Chương 6: Chòm sao Nam Thập Tự.


    Dịch: Darth Athox


    Giọng văn hơi khác



    “Hoàn thành nền móng trăm vạn, cánh cửa chòm sao Nam Thập Tự khai mở."

    Đường Thiên như rơi vào vũ trụ hư không, trước mắt là dải ngân hà xán lạn, những vì sao như những hạt cát đếm mãi không xuể. Bỗng nhiên, trong dải ngân hà, một điểm sáng bay tới, lao về phía hắn, lớn dần lên trong tầm mắt hắn.

    Lúc này hắn mới phát hiện, điểm sáng này hóa ra là bốn ngôi sao.

    Bốn ngôi sao bay tới trước mặt hắn, bỗng nhiên hai cái nối liền, giao nhau thành một hình chữ thập bất quy tắc. Xung quanh chữ thập ánh lên một vòng sáng bạc, vòng bạc nhanh chóng biến ảo thành một cánh cửa với ký hiệu thập tự hiện rõ bên trên.

    “Thân thể nhỏ bé, ý chí hiên ngang, thập tự trời nam, cánh cửa khổ tu.”

    Phía dưới chữ thập đó, mười sáu chữ cái tỏa hào quang nhàn nhạt xuất hiện trên cánh cửa.

    “Đây là bí mật của tấm thẻ đồng ư?” Đường Thiên thì thào tự hỏi, gã ngơ ngác nhìn chữ thập tỏa hào quang mênh mông trước mặt, ngây ngốc xuất thần.

    Sau suốt năm năm, cuối cùng gã cũng phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng!

    Nhưng, đây rốt cuộc là gì?

    Ngây ngốc nhìn chữ thập lấp loáng ánh sáng này cả nửa ngày, Đường Thiên vẫn không rõ, rốt cuộc nó dùng để làm gì.

    Đột nhiên, một bóng người màu xám từ từ hiện lên bên trên cánh cửa.

    Dáng dấp của bóng xám đó quả có vài phần giống Đường Thiên.

    “Này, ngươi là ai?” Đường Thiên gọi thử.

    Người màu xám như không nghe thấy, đột nhiên bắt đầu luyện võ thuật cơ sở, quyền pháp cơ sở, chưởng pháp cơ sở, khinh công cơ sỏ, ám khí cơ sở, kiếm thuật cơ sở. Trong lòng Đường Thiên bỗng có cảm giác cực kỳ quái dị, chẳng khác nào tu luyện trước một cái gương.

    Động tác võ thuật cơ sở không nhiều, việc luyện tập diễn ra nhanh chóng, khi động tác cuối cùng kết thúc, Đường Thiên đang tưởng rằng đã xong rồi, bỗng nhiên người màu xám vỗ tay trái một cái theo thế [Bát] sau đó lại như tia chớp dùng ba [Toái Bộ], thân hình bay lên trời, giữa không trung lại xoay eo xuất quyền [Xung Quyền]!

    Hôm qua khi chiến đấu không mấy cảm giác, lúc này tận mắt nhìn lại mới cảm nhận được một luồng sát khí ập thẳng vào mặt.

    Chiêu thức thật lợi hại!

    Đường Thiên ngây dại, chiêu thức lợi hại đó do mình đánh ra sao?

    Lĩnh ngộ sát chiêu cơ sở: [Phản Quyền Sát]!

    Một dãy chữ đỏ tươi như máu xuất hiện trên đỉnh đầu người màu xám.

    Đường Thiên giật mình, bật thốt lên: “Sát chiêu...”

    Sát chiêu!

    Không ngờ chiêu thức mình vô ý mày mò ra lại là một sát chiêu!

    Đường Thiên có cảm giác ngây dại.

    Tốt xấu gì cũng mài đũng quần tại học viện An Đức năm năm, sát chiêu là gì, Đường Thiên cũng phải biết.

    Cái gọi là sát chiêu chính là chiêu thức thăng hoa sau khi lãnh ngộ tinh hoa chân chính trong võ kỹ, uy lực của nó hơn xa chiêu thức võ thuật bình thường. Thông thường thì uy lực của võ kỹ sát chiêu tương đương với võ kỹ cao hơn một cấp. Nhưng, nó tiêu hao lại ít hơn so với võ kỹ cấp ba.

    Bởi vậy, theo đuổi sát chiêu cũng là một trong những mục tiêu của mọi người.

    Về mặt lý thuyết, bất cứ thứ võ kỹ nào cũng có thể diễn giải ra sát chiêu, song trên thực tế có rất nhiều loại võ kỹ không có sát chiêu. Yêu cầu lĩnh ngộ sát chiêu vô cùng hà khắc, không chỉ cần hoàn toàn lĩnh ngộ tinh nghĩa của loại võ kỹ đó, đồng thời còn cần cơ duyên.

    Sát chiêu tuy nghe thì thật lợi hại, song sau cơn sửng sốt, Đường Thiên lại vô cùng bình tĩnh. Rất ít người lãng phí thời gian ở võ kỹ cấp thấp, càng không nói tới võ kỹ cơ sở.

    Thẻ hồn tướng có thể giúp người ta nhanh chóng học tập được võ kỹ mới, chỉ cần là người có điều kiện kinh tế khấm khá một chút đều sẽ dành phần lớn thời gian vào việc tu luyện tâm pháp.

    Có đủ chân lực cũng có nghĩa là có thể sử dụng thẻ hồn tướng cao cấp hơn, đồng nghĩa với có thể học tập được võ kỹ bậc cao hơn.

    Người màu xám diễn luyện xong xuôi bèn không hề nhúc nhích nữa, như một người gỗ.

    Đường Thiên bĩu môi, không cho là đúng, trình độ cũng chỉ tầm tầm anh đây thôi.

    Người màu xám như đọc được suy nghĩ của Đường Thiên, thân hình rung lên. Một cái chân màu xám bước ra khỏi cánh cửa chữ thập.

    Cái này là...

    Đường Thiên bị cảnh tượng siêu thực này làm cho ngây ra tại chỗ, chỉ trong chốc lát đó thôi, người màu xám đã bước ra khỏi cánh cửa.

    Người xám đó đột nhiên ngẩng đầu dậy, ánh mắt bắn tới như ánh điện, lạnh lẽo và hung tàn.

    Hả?

    Đường Thiên như dã thú đột nhiên cảm nhận được địch ý của đối phương, lông tóc lưng gáy lập tức dựng thẳng. Eo hắn nhanh chóng cúi khẽ xuống, chân bước xéo sang, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay siết lại.

    Động tác của người màu xám trước mặt giống hắn như đúc.

    Đường Thiên không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, trận chiến này là không thể tránh khỏi!

    Hắn híp mắt, trong lòng chẳng hề có chút sợ hãi, ngược lại dâng trào cảm giác hưng phấn. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, người màu xám rõ ràng là bí mật của tấm thẻ đồng, chắc chắn là phải đánh ngã y mới thật sự phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng.

    Đến đây nào, bé con!

    Anh chờ ngày này đã năm năm rồi!

    Đường Thiên liếm liếm môi, chân bỗng phát lực, toàn thân như một con báo săn, phóng về phía người màu xám như tia chớp.

    Người màu xám cũng lập tức xông tới.

    Khoảng cách giữa hai người vốn không xa.

    [Xung Quyền] đấu [Xung Quyền]!

    Lực chấn động mạnh mẽ truyền tới từ nắm đấm, thân hình đang lao thẳng về phía trước của Đường Thiên không khỏi ngưng bặt lại. Hắn trợn tròn hai mắt, cũng hơi ngạc nhiên, Xung Quyền thật mạnh.

    Trong trận đánh của hắn với A Mạc Lý, Xung Quyền của A Mạc Lý cũng vừa nhanh vừa mạnh, thế nhưng nếu so sánh với một quyền vừa rồi cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Một quyền của người màu xám đầy lực bộc phát trong khoảnh khắc.

    Tần suất quyền cước hai bên cực kỳ kinh người, dùng nhanh đấu nhanh, tiếng quyền cước giao nhau ầm ầm, dày đặc như tiếng mưa rơi xối xả.

    [Quyền pháp cơ sở], [Kiếm pháp cơ sở], [Ám khí cơ sở], [Khinh công cơ sở], [Chưởng pháp cơ sở].

    Năm loại võ kỹ cơ sở diễn giải không ngừng, va chạm, đối kháng, tần suất mau tới mức kinh người.

    Sau vài chục hiệp, Đường Thiên không chiếm được chút thượng phong nào, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này. Lúc hắn đánh nhau không phải không lúc nào chịu cảnh chật vật, thế nhưng nếu xét riêng về năm loại võ kỹ cơ sở này, không ai vượt qua nổi hắn.

    Đây mới thật là ngang tài ngang sức.

    Người màu xám đem tới cho hắn một cảm giác cực kỳ quái lạ, Đường Thiên như đang đối đầu với chính bản thân mình. Mỗi lần hắn xuất chiêu, người màu xám đều cực kỳ quen thuộc, cho dù hắn dùng một số thủ đoạn vượt ngoài quy củ tấn công, người màu xám hầu như đều dễ dàng né tránh.

    Càng đánh, Đường Thiên càng khó chịu.

    Nguyên nhân hắn đánh nhau rất lợi hại có vài cái. Một là tố chất thân thể hắn cực kỳ xuất sắc, tu luyện võ kỹ cơ sở một thời gian dài, thân hình hắn vô cùng cân đối, cao to cân xứng, lực bộc phát, phản ứng và thể chất đều xuất sắc hơn người bình thường một bậc. Cho dù là A Mạc Lý với vóc dáng khủng bố đó, sức mạnh của Đường Thiên cũng chỉ hơi yếu một một chút, thế nhưng mặt linh hoạt và năng lực phản ứng, tốc độ lại chiếm ưu thế toàn diện.

    Võ kỹ cơ sở gần như không cần tiêu hao chân lực, mọi người chỉ so đấu tố chất thân thể.

    Một mặt khác lại chính là võ kỹ cơ sở mà hắn đã trải qua trăm ngàn lần rèn luyện, võ kỹ cơ sở tuy chỉ là cấp một, uy lực nhỏ, song mỗi động tác đều đơn giản, xuất thủ nhanh chóng. Mà võ kỹ cơ sở tiếp cận hoàn mỹ lại càng giảm bớt thời gian xuất thủ tới mức tận cùng. Trên tay kẻ có tố chất thân thể biến thái như Đường Thiên, uy lực cũng tương đối khả quan.

    Ngoại trừ những thứ đó, Đường Thiên mặc dù đầu óc đơn giản, song khi đánh đấm lại hết sức hung hãn dũng mãnh, chuyện dùng thương tổn đổi thương tổn xảy ra như cơm bữa, học sinh bình thường chưa đánh đã chết khiếp rồi.

    Những điều đó đều là nguyên nhân khiến hắn có thể hoành hành khắp An Đức, song những ưu thế đó của hắn trước mặt người màu xám này lại mất sạch, chẳng còn chút gì. Bất kể lực lượng hay phản ứng của người màu xám đều không hề kém hơn hắn, mức độ thuần thục võ kỹ cơ sở cũng là hoàn mỹ. Còn hung hãn, người màu xám không biết mệt mỏi, chẳng biết đau đớn, so sánh mặt này thì nó còn mạnh hơn Đường Thiên.

    Hai bóng người không ngừng va chạm phân tách, lại không ngừng lao tới. Tốc độ ra tay của hai bên đều cực kỳ nhanh chóng, tức thì giao đấu bằng thân thể trong không gian cực nhỏ, lúc lại dùng Xung Quyền va chạm rồi tách rời liên tục, Toái Bộ dưới chân xoay chuyển với tần suất kinh người, hai người theo nhau như bóng với hình.

    Đường Thiên tức giận gầm nhẹ lên, tiếng gầm xen lẫn tiếng quyền cước tương giao dày đặc, vang lên không dứt bên tai.

    Phù... Phù... Phù...

    Đường Thiên thở hổn hển, hung hăng nhìn người màu xám trước mặt, cố nén cảm giác run run ở hai nắm tay, nắm đấm của hắn đã từ đau đớn chuyển thành tê dại. Quan trọng hơn, chiến đấu quá kịch liệt khiến hắn cảm giác được thể lực đang tiêu hao nhanh chóng, song người màu xám trước mặt không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

    Nương theo lần giao đấu Xung Quyền tiếp theo, hắn kéo giãn khoảng cách cùng người màu xám, thu được cơ hội hít thở lấy hơi quý báu.

    Đánh thế nào đây?

    Đường Thiên đã sớm vứt câu hỏi ‘người màu xám này rốt cuộc là thứ quái gì’ lên chín tầng mây, giờ đầu óc hắn phủ đầy một câu hỏi duy nhất, làm sao đánh bại được tên chết tiệt trước mặt này?

    Người màu xám không hề tiến tới, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Thiên. Người màu xám không hề có vẻ mệt mỏi, toàn thân không một kẽ hở, quả không chê vào đâu được.

    Đánh bại hắn...

    Chỉ cần đánh bại hắn là có thể biết được bí mật của tấm thẻ đồng...

    Trong lòng như có một âm thanh vang lên không ngừng, nắm đấm của Đường Thiên không tự chủ xiết chặt lại, hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như đao.

    Năm năm, đã năm năm ròng, năm năm khổ luyện, chẳng phải vì bí mật của tấm thẻ đồng sao?

    Bí mật đó giờ ngay trước mắt... Chỉ cần đánh bại hắn...

    Dường như phát hiện biến đổi của Đường Thiên, người màu xám lộ vẻ đề phòng.

    Đánh bại hắn!

    Nắm tay vừa hơi buông lỏng lại lập tức xiết chặt lại, đôi chân phát lực không một dấu hiệu báo trước, thân hình lại như tia chớp lao về phía người màu xám.

    Người màu xám vẫn bình tĩnh không hề e sợ, cũng lập tức tiến tới nghênh chiến.

    [Xung Quyền] đấu [Xung Quyền]...

    Hai bên lại bắt đầu lượt giao đấu tiếp theo, không có nhiều kỹ xảo, chiêu thức hai bên đều dùng thẳng thắn dứt khoát, dùng nhanh đấu nhanh. Thái độ của Đường Thiên đã thay đổi, chủ động tấn công, toàn thân hắn như tràn ngập sức mạnh.

    Dùng nhanh đánh nhanh, dùng trọng quyền đấu trọng quyền, trong con mắt của thiếu niên bỗng nổi lên một áng lửa.

    Bỗng nhiên, ánh lửa lấp loáng.

    Sát chiêu, [Phản Quyền Sát].

    Đường Thiên nhảy vọt lên giữa không trung, thân thể xoay thành một góc độ quỷ dị, xuất quyền như bùng nổ, sức mạnh trong khoảng khắc này cũng bùng phát.

    Gần như cùng lúc, người màu xám cũng nhảy lên, một chiêu [Phản Quyền Sát] hoàn toàn tương tự.

    Hai nắm đấm đầy lực lượng như hai viên sao chổi ầm ầm lao vào nhau, chỉ một chút nữa là va chạm...

    Quả nhiên... Đúng như mình nghĩ...

    Khóe miệng Đường Thiên bỗng cong lên thành một nụ cười, gian kế đã thành.

    Quả nhiên là vậy...

    Ngay trước khi hai nắm đấm va chạm, Đường Thiên bỗng chếch nắm đấm đi, đột ngột hóa quyền thành chưởng nắm lấy nắm đấm của người màu xám, cánh tay phải đột nhiên trở nên mềm dẻo, như một ngọn dây leo, quấn lấy nắm đấm của người màu xám.

    Tốc độ lao tới của hai bên cực nhanh, lực lượng xông tới cũng rất mạnh, chiêu triền và dẫn này của Đường Thiên khiến cả hai bên đều mất thăng bằng giữa không trung.

    Thân thể Đường Thiên mất đi thăng bằng, song hắn đã sớm chuẩn bị, trong tiếng hít thở lặng lẽ, bàn tay quấn lấy người màu xám không hề buông lỏng, lực eo cường đại đột nhiên bùng phát.

    Dùng thân thể làm trục, người màu xám như một cái bao cát bị Đường Thiên vung lên.

    “A a a a!”

    Khuôn mặt Đường Thiên lộ vẻ dữ tợn, miệng rít lên như dã thú, dồn hết lực lượng toàn thân, đập mạnh người màu xám đang cầm trên tay xuống mặt đất.

    Ầm!

    Mặt đất chấn động, bụi bặm bay đầy trời.

    Thân thể Đường Thiên vẫn đang ở giữa không trung, mượn lực lượng truyền lại từ cánh tay, thăng bằng lại thân thể. Lúc này hắn nhìn từ cao xuống, thân thể cũng nhanh chóng hạ thấp. Đường Thiên không hề suy nghĩ, buông cánh tay ra, nương theo lực rơi, cong khuỷu tay thành chùy, hung ác nện mạnh lên bụng người màu xám.

    Thân thể người màu xám cong lên như con tôm.

    Lĩnh ngộ sát chiêu [Triền Trửu Sát]!

    Đường Thiên trong mắt tràn ngập biển lửa, hoàn toàn không chú ý tới hàng chữ vừa xuất hiện trên cửa, hắn cũng hoàn toàn không có ý hòa hoãn lại, xoay người đang định ra tay tiếp.

    Bùng!

    Người màu xám trên mặt đất hóa thành một luồng khói xám, biến mất không còn tăm hơi.

    Hả?

    Đường Thiên đang trong cơn điên đưa mắt nhìn khắp bốn phương, dáng vẻ như có lật tung ba tấc đất cũng phải tìm cho ra. Song tìm khắp nửa ngày, người màu xám không hề xuất hiện. Ánh lửa trong mắt Đường Thiên dần rút đi, hắn nhanh chóng tìm lại được người màu xám trong cánh cửa ánh sáng thập tự. Lúc này người màu xám như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.

    “Dám đấu với ta, đánh ngươi dán luôn lên cái cửa này!” Đường Thiên hung hăng mắng một câu.

    Song ngay lúc này, hình chữ thập giữa không trung lại như một cánh cửa, từ từ mở ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 31-03-2013 lúc 20:01.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  4. Bài viết được 526 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,big0no1,binhso1988,blackfox,changerb,chipnho191,codon.trai,coolzero,cooro21,cuonglong,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,duy_dt12,forever4th,gauden,hac am,hacphieu,haiduong22_07,hardy_boy,hathanhcongtu,haugia,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,Hoàng Giang,honthu,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,ice_tea,iken447,innocence_kool,IS3,jmark,kaienzo,kakakaka,kẻ truy mộng,kei_269,kenshuu,khomedo2006,kiemcom,Kingnothing,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,lybietcau,map,Milikan,minhtri7610,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,n0thjngs,nabiki,namliem,naruto1993123,ngocnghechvn,Nguyên Ca,Nguyen Van Nhan,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nguynnguyen,nhl,niemdc1,noobpro,odin,phachle,phahoang,phuc_trinh,pika_pika,quangteo,roman_1509,sanotaro,shino06st,slumpvn,soccerrec28,Suriken,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,TheKiller,thienhoa,thitluoc,thoike123,Thuahoi,thuydiensla,TienVN,tieuholao,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,Toạch Văn Đoành,toilanguoitot,tomnhi,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,tuannk64,Tuan_Anh,tuchiensl,tuongnd,tuyendet,Valentinez,VietStar1711,vitieutu,vu2008,whyttt,wudang170,xbaby,xsiverxx,xuan_ha919,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
  5. #8
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định


    Chương 7: Lão Ngụy.


    Dịch: Darth Athox





    Chần chừ trong chốc lát, Đường Thiên không chút do dự bước vào trong cánh cửa lớn. Vì muốn tìm hiểu bí mật của tấm thẻ đồng, hắn đã bỏ cả năm năm trời tu luyện võ kỹ cơ sở, chẳng phải vì ngày này sao?

    Vừa bước vào cánh cửa chữ thập, cảnh tượng trước mặt lập tức biến đổi.

    Đập vào mắt hắn đầu tiên là màu đen dưới mặt đất, không biết do nguyên liệu gì chế thành, mặt đất bóng loáng như gương, phản chiếu bóng người của Đường Thiên. Giẫm thử lên, nền cứng như sắt. Đường Thiên tò mò nhìn bốn phía, mặt đất rộng khoảng ba trượng, không có vật gì, bên ngoài là sương mù mênh mông bao phủ. Hắn thử đi tới chỗ rìa có khói màu xám nhưng luồng khói xám đó như có một lực đẩy kỳ dị, bất luận hắn dùng sức thế nào cũng không thể bước ra khỏi khu đất trống, tiến vào vùng có khói xám.

    Đột nhiên, nền đất đen bóng loáng như gương bỗng hiện lên một loạt chữ đỏ.

    Nền đen chữ đỏ, vẻ thâm trầm kỳ dị.

    “Bất luận ngươi mạnh mẽ hay yếu ớt, bản thân ngươi vẫn chính là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời ngươi, đây là trận chiến kéo dài cả một đời. Ngươi không có chỗ nào để trốn, ngươi không hề có vận may, thắng lợi sẽ khiến ngươi trở thành không gì địch nổi, thất bại sẽ biến ngươi thành kẻ tầm thường không có chí tiến thủ.”

    “Chiến thắng bản thân mình. Cho điểm: hạng tốt.
    Phần thưởng thời gian tu luyện: Mười ngày.”

    Chiến thắng bản thân mình?

    Hạng tốt?

    Phần thưởng khi tu luyện?

    Đường Thiên khinh thường bĩu môi: “Vớ vẩn!”

    Nghĩ tới vừa rồi khi người màu xám chiến đấu cùng mình, chiêu thức giống nhau như đúc, cái bản thân mình chết tiệt ấy chắc là mình biết cái gì người màu xám cũng sẽ biết cái đó, có điều, chẳng phải cũng bị ta đánh bại sao? Đường Thiên nghĩ tới đây lại âm thầm đắc ý.

    Phát hiện ra điểm này, hắn lập tức chuyển sự chú ý về chiến lợi phẩm. Có gì khiến người ta động lòng hơn chiến lợi phẩm đây?

    Thời gian tu luyện mười ngày? Đây là cái khỉ gì?

    Đường Thiên gãi đầu bứt tai một lúc, cuối cùng cũng hiểu rõ một vài thứ. Tấm thẻ đồng là vật dụng trợ giúp tu luyện, võ kỹ cơ sở đạt mức một triệu là điều kiện mở nó.

    Đường Thiên không hiểu nổi, khi mẹ còn tại dương thế chưa từng thúc ép hắn tu luyện. Chẳng lẽ mẹ cũng không biết tác dụng của thứ này? Vậy mẹ lấy được tấm thẻ đồng này từ đâu?

    Chẳng lẽ...

    Sắc mặt Đường Thiên âm trầm, chẳng lẽ tấm thẻ đồng do cái gã chết bằm kia đưa cho mẹ?

    Nghĩ tới điểm này, Đường Thiên càng cảm thấy có thể, mỗi khi mẹ giúp hắn thay dây đeo, nhìn tấm thẻ đồng đều lộ vẻ xuất thần, như đang nhớ lại điều gì đó.

    Hai nắm tay của Đường Thiên lập tức siết chặt lại!

    Chết tiệt thật!

    Tức giận suốt nửa ngày, Đường Thiên cuối cùng cũng nguôi ngoai, hắn đã nghĩ thông rồi. Nếu tấm thẻ đồng kia quả thực do gã khốn kiếp kia đưa cho mẹ, vậy càng tốt!

    Hắn phải sử dụng tấm thẻ đồng này thật tốt, dùng nó giúp bản thân càng trở nên cường đại, sau đó đánh bại gã đàn ông khốn kiếp kia!

    Ha ha, đến lúc đó gã khốn kiếp ấy chắc chắn sẽ hối hận vì đã đưa tấm thẻ đồng cho mẹ!

    Đúng, cứ thế mà làm!

    Tưởng tượng ra sắc mặt cực kỳ hối hận của gã khốn kiếp kia, ha ha, chắc chắn vô cùng sảng khoái!

    Đường Thiên lại xốc lại tinh thần, hắn cảm giác quyết định này quả là một sáng kiến thiên tài.

    Trên cánh cửa ánh sáng lại lóe lên con số “0” chói mắt. Lại thành số 0 à? Chẳng lẽ lại võ kỹ cơ sở? Đường Thiên lắc đầu, hắn đoán chắc hẳn là võ kỹ cấp hai.

    Bản thân rốt cuộc cũng có thể tu luyện võ kỹ cấp hai, mình rốt cuộc cũng đã chạm tới bí mật chân chính của tấm thẻ đồng, tuy có thể vẫn biết rất ít.

    Hơn nữa... Trong này không có gì mà mẹ lưu lại...

    Đường Thiên nhìn cánh cửa ánh sáng chữ thập, ngây ngẩn cả người, trước đây mẹ đã từng tới đây ư?

    Khuôn mặt thiếu niên đầy vẻ nhung nhớ.

    Hắn ngơ ngác đứng đó một lúc lâu rồi mới hồi thần được. Siết chặt nắm tay, gã thì thào: “Mẹ, con nhất định sẽ phá giải được bí mật thật sự của tấm thẻ đồng! Con nhất định sẽ tìm ra tên khốn kiếp kia, kéo gã tới trước mộ của mẹ sám hối!”

    Thiếu niên sắc mặt kiên quyết, hắn không do dự nữa, xoay người bước về phía cánh cửa chữ thập.

    Ngay khi Đường Thiên đi khỏi cánh cửa chữ thập, tựa như vô số luồng sáng lướt qua, song ảo giác này cực ngắn, chỉ một giây sau, dưới chân bỗng có cảm giác, Đường Thiên lập tức ý thức đã chạm chân lên sàn nhà mình

    Quả nhiên, chỉ một giây sau Đường Thiên đã xuất hiện trong phòng ngủ của mình.

    Mọi thứ xung quanh đều thật quen thuộc, tựa như những gì xảy ra vừa rồi chỉ là chút ảo giác.

    Hắn theo bản năng sờ lên tấm thẻ đồng trên cổ, nhưng cánh tay hắn lại chạm vào khoảng không.

    Đường Thiên giật mình, kinh hãi tới biến sắc!

    Trên cổ hắn trống không, chỉ còn lại một sợi dây đỏ được bện từ năm sợi nhỏ.

    Tấm thẻ đồng!

    Tấm thẻ đồng đâu mất rồi?

    Song đúng lúc này, bỗng nhiên bàn tay hắn nóng lên.

    Đường Thiên cúi đầu, một hình chữ thập giống hệt như trên cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.

    Chữ thập từ từ mờ nhạt đi, tới khi biến mất không còn tăm hơi.

    Chẳng lẽ...

    Đường Thiên trợn tròn hai mắt, đầy vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, cảnh tượng lại biến ảo, hắn lại trở lại trước cánh cửa ánh sáng chữ thập.

    Không ngờ tấm thẻ đồng lại dung nhập vào thân thể mình!

    Ngạc nhiên trong giây lát, tới lúc hồi tỉnh lại, Đường Thiên lại cảm thấyn hư vậy còn tốt hơn.

    Rốt cuộc cũng không cần phải lo chuyện làm mất tấm thẻ đồng này nữa.
    ๑๑۩۞۩๑๑

    Ra ra vào vào vài lần, Đường Thiên cũng hiểu sơ qua tác dụng của cánh cửa ánh sáng.

    Khiến hắn thấy ngạc nhiên và thần kỳ nhất là phần thưởng thời gian tu luyện này. Khi hắn bước chân vào cánh cửa ánh sáng, thế giới bên ngoài như ngừng chuyển động, hắn ở lại trong đó một lúc lâu nhưng thời gian bên ngoài lại không hề thay đổi.

    Điều này khiến Đường Thiên cảm thấy khó lòng tin nổi, hắn sửng sốt một lúc lâu mới khôi phục được tinh thần, nụ cười như gợn sóng, nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt hắn, cuối cùng thành ngửa mặt lên trời cười như điên.

    Thời gian!

    Trong suốt năm năm quá khứ, hắn dùng một quãng thời gian mà người thường không cách nào hiểu được cho phương diện võ kỹ cơ sở, thời gian của hắn ít hơn so với người khác những bốn năm! Thế nhưng giờ hắn rốt cuộc cũng có thể đuổi theo những người khác!

    Rốt cuộc cũng có thể tìm lại quãng thời gian đã mất!

    Tâm trạng Đường Thiên lúc này không biết nên tả ra sao. Năm năm, năm năm đó khiến hắn từ mười hai tuổi biến thành mười bảy tuổi, năm năm đó khiến hắn trở thành học viên lớn tuổi nhất cả học viện An Đức.

    Tuy rằng vẻ ngoài khiến người ta nghĩ rằng hắn coi chuyện đó dửng dưng như không, thế nhưng sâu trong lòng, hắn phải chịu áp lực cực lớn. Mỗi ngày, thứ duy nhất cổ vũ hắn chỉ là những con số lạnh lẽo từ từ tăng dần này, còn sâu trong nội tâm hắn chôn giấu một khát vọng khác. Khát vọng của Đường Thiên là có thể tìm ra tên khốn kiếp đã bỏ vợ bỏ con kia, đánh tên khốn kiếp đó như heo như chó, kéo gã tới trước mộ của mẹ sám hối. Khát vọng thực hiện được lời hứa của bản thân, hắn đã hứa với Thiên Huệ nhất định sẽ tới chòm sao Anh tiên tìm nàng, bọn họ đã ước hẹn cùng tới Thiên Lộ.

    Cho nên, hắn vẫn cắn răng kiên trì.

    Cho tới tận hôm nay, năm năm kiên trì nhìn như ngu ngốc đó rốt cuộc cũng được hồi báo.

    “Ha ha, nhất định phải đánh bại bé xám xám kia vài lần! Vậy sẽ càng có thêm nhiều thời gian hơn!” Đường Thiên vô cùng hưng phấn, tay phải nắm lại thành quyền, sắc mặt bừng sáng, xoạt, tay trái chống nạnh, tay pahỉ chỉ thẳng vào bóng xám trên cánh cửa: “Ha ha! Bé xám xám, trước mặt nam nhân mạnh mẽ như thần này, mau ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần! Ngoan ngoãn chịu ăn đòn ta đánh! Lần sau khi thấy Thiên Huệ nhất định phải dọa cho nàng giật mình! Ha ha ha ha!”

    “Ta muốn tới Thiên Lộ! Ta muốn tìm Thiên Huệ! Hô hô hô hô!

    “Ta quả nhiên là nam nhân vĩ đại như thần! Ha ha ha!”

    Tiếng hoan hô vang lên khắp phòng.

    Rồi bỗng nhiên ngưng bặt lại. Nụ cười cứng lại trên mặt. Hắn bỗng ý thức được một vấn đề cực kỳ thực tế. Hắn phải đi đâu học võ kỹ cấp hai?

    Võ kỹ cấp hai khác với võ kỹ cơ sở, võ kỹ cấp hai cần thẻ hồn tướng, không có thẻ hồn tướng vốn không cách nào học tập. Võ giả dùng dấu ấn linh hồn của chính bản thân mình chế tạo thành thẻ, đó là thẻ hồn tướng. Thẻ hồn tướng này có hai công năng quan trọng nhất, một trong số đó là học tập võ kỹ.

    “Thẻ hồn tướng! Thẻ hồn tướng! Thẻ hồn tướng...”Đường Thiên hai mắt đăm đăm, miệng lẩm nhẩm.

    Cho dù thẻ hồn tướng cấp đồng xanh bậc hai, giá cũng chẳng hề rẻ, thẻ hồn tướng phải tự chuẩn bị, chỉ có khi thi vào học phủ, khi mới vào học, trường học sẽ căn cứ theo thực lực của học sinh mà phát cho một tấm thẻ hồn tướng.

    Ánh mắt Đường Thiên càng lúc càng trợn to.

    Ầm ầm ầm!

    Tiếng gõ cửa vang trời dọa cho Đường Thiên nhảy dựng lên, cửa phòng rung chuyển kịch liệt như sắp vỡ tan tới nơi.

    Ánh mắt đăm chiêu của Đường Thiên lập tức khôi phục vẻ lúc thường, chợt nhớ tới, nếu như hỏng cái cửa này mình cũng chẳng có tiền đi sửa! Đường Thiên gấp tới mức lập tức nhảy dựng lên.

    Rầm!

    Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng không chịu nổi chà đạp như vậy, ầm ầm hóa thành vô số mảnh vụn.

    Đường Thiên cuối cùng cũng hiểu câu thành ngữ nhà dột còn gặp phải mưa, hắn ngơ ngác nhìn mảnh gỗ bắn khắp bốn phía...

    “Cơ sở Đường! Rốt cuộc ngươi cũng bị khai trừ rồi! Ha ha, tuyệt vời! Đúng là quá tuyệt vời!” A Mạc Lý mừng rỡ cười lên như điên, bước từ ngoài cái khuôn gỗ vào.

    Khóe mặt Đường Thiên giật giật, cảm giác căm tức bỗng dâng trào.

    Đã từng thấy người ta đạp lên vết sẹo của người khác, nhưng chưa từng thấy người nào trắng trợn như vậy!

    “Ha ha ha ha! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!” Nước miếng A Mạc Lý văng khắp bốn phương, thân thể lao tới như một cơn gió lốc: “Cơ sở Đường! Đây là số mệnh của ngươi rồi! Ngươi đã được định sẵn sẽ là nam nhân cùng ta khai sáng ra thứ võ đạo hoàn toàn mới! Đến đây nào, tới học viện Dã Thú đi! Chúng ta cùng khai sáng ra thứ võ đạo hoàn toàn mới!”

    Đường Thiên đang chuẩn bị nổi giận lại lập tức choáng váng, học viện Dã Thú...

    “Khụ.” Đường Thiên buông lỏng nắm đấm, giả vờ ho khan một tiếng, ra vẻ người từng trải: “Con trâu ngốc kia, chẳng lẽ ngươi có cách gì ở học viện Dã Thú?”

    “Cách ư? Cách gì?” A Mạc Lý vẻ mặt mịt mờ.

    Đường Thiên lập tức thất vọng, mẹ nó, trên đời này thật sự có kẻ ngu hơn mình à! Đường Thiên vô cùng thất vọng phất tay nói: “Chúng ta tới bàn chuyện bồi thường của ngươi nào.”

    A Mạc Lý liếc qua cánh cửa rồi lập tức thu ánh mắt lại, sắc mặt đầy nhiệt huyết nói: “Cơ sở Đường, tới học viện Mãnh Thú đi...”

    Đường Thiên bất đắc dĩ nhìn sang phía A Mạc Lý, lòng nhủ thầm, sao trên đời còn kẻ ngu đến thế nhỉ...

    Đợi đã!

    “Sao ngươi biết ta bị đuổi học?” Đường Thiên sắc mặt âm trầm.

    “Ngươi không biết à? Chu gia vốn không định loan truyền, nào ngờ Chu thiếu gia ngu ngốc, dương dương tự đắc tuyên bố khắp nơi, gã đang bắn tiếng sau này gã mới là lão đại của học viện An Đức! Giờ chắc cả thành Tinh Phong đều biết, lần này Chu gia mất mặt rồi!” A Mạc Lý trả lời.

    Chu gia!

    Lúc này Đường Thiên mới hiểu, trong mắt lấp lóe hung quang, nắm đấm đột nhiên xiết chặt, món nợ này nhất định phải đòi về!

    “Tới học viện Mãnh Thú đi! Tới đi, tới đi!” A Mạc Lý tha thiết mong chờ nhìn về phía Đường Thiên.

    Đường Thiên thấy vậy chẳng thể làm gì khác, đành nói thẳng: “Ta chỉ biết võ kỹ cơ sở, lại vừa bị khai trừ, học viện Mãnh Thú sao lại thu nhận ta được?”

    “Có vẻ cũng đúng!” A Mạc Lý vẻ mặt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa.

    Thấy dáng vẻ đó của hắn, cảm giác muốn mắng chửi của Đường Thiên cũng tiêu tán.

    A Mạc Lý cau mày, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt như đang trầm tư suy nghĩ.

    “Này, mau đền tiền cái cửa cho ta.” Đường Thiên nhắc nhở A Mạc Lý: “Đừng lãng phí thời gian của ta, ta còn phải tìm việc làm. Thật đúng là, nam nhân vĩ đại như thần mà cũng phải đi tìm việc làm!”

    Đúng lúc này, A Mạc Lý đang ngồi xổm dưới đất bỗng sáng bừng hai mắt, đột nhiên hưng phấn vỗ mạnh lên mặt đất: “Ha ha! Ta có cách rồi!”

    Rầm!

    Đường Thiên chỉ cảm thấy mặt đất chấn động, suýt nữa đứng không vững.

    Toàn bộ bàn tay A Mạc Lý khảm vào sàn nhà, rìa bàn tay chi chít những khe nứt như mạng nhện.

    Trong lớp tro bụi lả tả rơi khỏi trần nhà, Đường Thiên ngây ra như phỗng, đôi mắt ngây dại.
    ๑๑۩۞۩๑๑

    Đường Thiên nhìn ông lão mặc đồ còn cũ nát lôi thôi hơn mình, quay sang phía A Mạc Lý với vẻ hồ nghi, con trâu ngốc không kéo mình tới đây làm từ thiện đấy chứ?

    Mặc dù trông mình cũng khá giống người tốt, nhưng cũng không thể chọn ngay lúc này được!

    “Lão Ngụy, ta đưa tới cho trường các ngươi một thiên tài lớn đây!” A Mạc Lý dáng vẻ lẫm liệt, hiển nhiên đã rất quen thuộc với ông lão.

    Trường học?

    Đường Thiên nghe hai chữ này lại càng thêm nghi ngờ, trường học có thế nào cũng không thể cho phép người lôi thôi như vậy tới nhậm chức chứ?

    “Thiên tài?” Lão Ngụy híp mắt lại: “Thiên tài võ kỹ cơ sở à?”

    A Mạc Lý kinh ngạc, sắc mặt bội phục: “Ha ha ha! Cả cái này ngươi cũng nhìn ra sao!”

    Đường Thiên đứng bên cạnh nhìn sang khinh bỉ, chẳng lẽ ngươi không nhận ra lão đang nói mỉa sao?

    A Mạc Lý vô cùng đắc ý nói tiếp: “Hắn là võ giả mà ta bái phục nhất, nắm giữ trái tim võ giả cường đại nhất, lập chí khai sáng võ đạo của bản thân, có danh hiệu ‘Đường cơ sở hoàn mỹ’ tên là Đường Thiên, nam nhân vĩ đại như thần!”

    “A a a! Nghe thật lợi hại!” Lão Ngụy cười, mắt lại híp lại, quan sát Đường Thiên từ trên xuống dưới.

    “Thế nào? Kiếm bộn rồi chứ?” A Mạc Lý vỗ ngực vang rền tới động trời, vẻ mặt đắc ý: “Chỉ cần ngươi thu hắn, cái trường rách nát của người chắc chắn có thể khắc phục được cảnh khó khăn.”

    “Ô ô ô, có lý, có lý lắm. Có điều, chuyện thú vị như vậy chẳng lẽ A Mạc Lý ngươi không định tham dự đôi chút sao?” Lão Ngụy cừoi híp mắt nói với A Mạc Lý.

    Đường Thiên không nhìn nổi nữa, trong mắt hắn, ông lão này vốn đang có ý đồ với A Mạc Lý, dáng vẻ rõ ràng là đang dụ dỗ. Tuy hắn muốn vào trường học nhưng nếu bởi vậy mà khiến A Mạc Lý bị tổn thất, hắn thà không vào.

    Con ruồi trâu này tuy hơi ngu ngốc một chút, nhưng anh đây không thể không coi nghĩa khí ra gì.

    Hắn đang định mở miệng ngăn cản, chợt nghe A Mạc Lý đưa ngón tay thô to như củ cà rốt ra tính toán: “Cũng không phải không thể tới đây, nhưng chuyện đãi ngộ phải thật bảo đảm. Một tấm thẻ hồn tướng cấp bốn, loại đao pháp, ít nhất phải là thẻ bạc. Năm viên đá ngôi sao cấp bốn, năm mươi viên đá ngôi sao cấp ba, miên thi, cho điểm thành tích các môn tối đa. Nếu ta có thể tiến vào năm mươi vị trí đầu trong kỳ thi của thành Tinh Phong, khen thưởng năm viên đá ngôi sao cấp bốn, ba mươi vị trí đầu, mười viên đá ngôi sao cấp bốn. Mười vị trí đầu, hai mươi viên đá ngôi sao cấp bốn, năm vị trí đầu, bốn mươi viên đá ngôi sao cấp bốn. Nếu đạt danh hiệu số một, một viên đá ngôi sao cấp năm.”

    Đường Thiên nghe mà trợn tròn hai mắt, đây thật quá cả gian thương!

    Sư tử há lớn miệng... đúng là cực kỳ tàn ác!

    “Thành giao!” Lão Ngụy lập tức gật đầu không hề do dự, nhánh chóng đáp ứng.

    Đường Thiên bỗng có cảm giác kích động tới muốn đổ lệ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 31-03-2013 lúc 20:24.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  6. Bài viết được 529 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,big0no1,binhso1988,blackfox,cauthua,changerb,chipnho191,codon.trai,coolzero,cuonglong,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,fivegooff,forever4th,gauden,hac am,hacphieu,haiduong22_07,hardy_boy,hathanhcongtu,hieubh1307,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,hoavanta,Hoàng Giang,honthu,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,ice_tea,iken447,innocence_kool,jmark,kaienzo,kakakaka,kẻ truy mộng,kenshuu,khomedo2006,kiemcom,Kingnothing,kingorchid,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,lybietcau,map,Milikan,minhtri7610,MoOoM,mrcaothu,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,n0thjngs,nabiki,namliem,naruto1993123,ngocnghechvn,ngoctungqhi,Nguyên Ca,Nguyen Van Nhan,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nhl,nhokChanhst,niemdc1,noobpro,odin,phahoang,phuc_trinh,pika_pika,quangteo,roman_1509,sanotaro,shino06st,soccerrec28,Suriken,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,TheKiller,thienhoa,thitluoc,thoike123,Thuahoi,thuydiensla,TienVN,tieudieutantien,tieuholao,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,toilanguoitot,tomnhi,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,tuannk64,Tuan_Anh,tuchiensl,tuongnd,tuyendet,Valentinez,VietStar1711,vitieutu,vo ky,whyttt,wudang170,xbaby,xsiverxx,xuan_ha919,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 8: Học viện Sa Kỳ Mã


    Dịch: Zhu Xian




    "Ê, lão Ngụy, đãi ngộ cho cơ sở Đường không thể quá thấp, là ta mời hắn mới đến đó!" A Mạc Lý đầy nghĩa khí nói với lão Ngụy.

    Trong nháy mắt ấn tượng của Đường Thiên với con trâu lai ruồi này tốt lên nhiều, người tốt!

    Lão Nguỵ trầm ngâm: "Được rồi, hai lần trợ cấp, không thể cao hơn nữa. Thẻ đồng xanh cứ tùy ý chọn, cấp hai cấp ba trường học cũng đều có thể cung cấp, có điều cái nào cũng phải luyện đến viên mãn thì mới có thể chọn thẻ mới. Dù sao nó cũng chỉ dùng để các ngươi tu luyện, tham nhiều nuốt không trôi!"

    Lão Ngụy tính toán rất kỹ, muốn luyện võ kỹ cấp hai đến viên mãn đâu có dễ, cấp ba lại càng khó hơn, thực ra cái giá lão phải bỏ ra cũng không cao.

    "Thành giao!" Đường Thiên khá hài lòng.

    Vốn định đi làm công vì thẻ hồn tướng, lúc này có thể có được thẻ hồn tướng, hắn đã rất thỏa mãn.

    "Được rồi, trường học của chúng ta tên là gì?" Đường Thiên chợt nhớ ra vấn đề này.

    "Gọi là.. là.." A Mạc Lý đành nhìn sang lão Ngụy.

    "Học viện Sa Kỳ Mã." Ngụy lão đầu cười ha hả.

    Đường Thiên lập tức đen cả mặt, người sáng lập nên nó chắc hẳn rất yêu sa kỳ mã. Nhưng hắn cũng nhanh chóng bỏ qua cái tên cổ quái này, xoa xoa tay, hỏi: "Trường của chúng ta ở đâu?"

    Mặc dù cái tên vừa rồi rất xa lạ nhưng Đường Thiên cũng không cảm thấy có gì đáng ngại. Bởi thành Tinh Phong trợ cấp rất nhiều nên trong thành Tinh Phong học viện san sát, An Đức có thể nằm trong tốp 10 đương nhiên thuộc hàng danh giáo trong thành. Thế nhưng còn có rất nhiều học viện có quy mô rất nhỏ, chưa nghe đến cũng là bình thường.

    "Ừm ừm ừm, người trẻ tuổi quả nhiên tràn đầy nhiệt tình, ta thích! Ừm, không xa." Lão Ngụy cười đến mức nếp nhăn trên mặt co lại như muốn che kín ánh mắt.

    Hai canh giờ sau, tại một khu rừng hoang tàn vắng vẻ.

    Đường Thiên nhìn mấy gian phòng học bằng gỗ xập xệ như sắp sập trước mặt, thần mặt ra.

    Trên một cây cọc gỗ bị gãy treo một tấm biển sắt gỉ sét, ở trên viết năm chữ nguệch ngoạc "Học viện Sa Kỳ Mã". Biển tên trường bị gió thổi rung bần bật, trái tim Đường Thiên cũng trở nên lạnh lẽo.

    "Đây là học viện Sa Kỳ Mã?" Đường Thiên ngây ngốc quay sang, dùng tay chỉ mấy căn nhà gỗ nhỏ sắp sập ở trước mặt.

    "Ha ha ha ha! Tuy điều kiện có hơn gian khổ, ờ, nhưng thiếu niên cần phải rèn luyện mà!" Lão Ngụy không chút xấu hổ.

    A Mạc Lý kinh hô: "Lão Ngụy, ngươi lăn lộn cũng quá thê thảm đó! Không phải ngươi nói trường học của ngươi nằm trong top 50 sao?"

    "Chuyện này tuyệt đối không phải ta lừa ngươi, năm mươi năm trước học viện Sa Kỳ Mã từng nằm trong top 50." Lão Ngụy ra vẻ thề thốt.

    "Vậy bây giờ thì sao?" Đường Thiên hoài nghi hỏi.

    "A ha, hiện giờ dù gặp một ít khó khăn nhưng..." Lão Ngụy cười ha ha.

    "Xếp hạng!" Đường Thiên trừng mắt.

    "Xếp hạng... ừm, xếp hạng, thứ ba trăm năm mươi hai." Lão Ngụy chớp chớp đôi mắt nhỏ.

    Đường Thiên quay sang hỏi A Mạc Lý: "Thành Tinh Phong có bao nhiêu trường học?"

    A Mạc Lý cau mày suy nghĩ: "Hình như là ba trăm năm mươi."

    "Nói bậy!" Lão Ngụy nhảy dựng lên: "Rõ ràng có ba trăm năm mươi bốn trường!"

    Đường Thiên đen cả mặt: "Xếp thứ ba từ dưới lên!"

    Lão Nguỵ vô tội chớp mắt.

    A Mạc Lý hiểu ra: "Thảo nào ngươi chịu bỏ ra nhiều như vậy, chắc chắn là do điểm quá ít, sắp mất đi tiêu chuẩn học viện. Ê, lão đầu, rốt cuộc ngươi có đủ khả năng chi trả cho chúng ta không?"

    Lão Ngụy vỗ ngực một cái: "Các ngươi cứ yên tâm, học viện Sa Kỳ Mã đã có tám mươi năm lịch sử, cũng tích lũy được chút của cải. Giờ ta có thể trả trước một phần cho các ngươi."

    "Học sinh thì sao? Không phải chỉ có hai chúng ta chứ?" Đường Thiên hỏi.

    Lão Ngụy tiếp tục vô tội chớp mắt: "Hai ngày trước học sinh cuối cùng vừa chuyển trường."

    "Lão sư thì sao?" Đường Thiên tiếp tục hỏi.

    "Ta đây." Lão Ngụy chỉ vào chính mình nói.

    Đường Thiên quay sang hỏi A Mạc Lý: "Sao ngươi lại biết hắn?"

    A Mạc Lý tỏ ra ngại ngùng: "Hình như là hồi bé có gặp một lần, hắn khen ta là thiên tài. Lần nào găp hắn cũng khen, khen nhiều năm liền thành quen."

    A Mạc Lý không quên bổ sung một câu: "Ta cảm thấy hắn nói đúng."

    Đường Thiên đúng là chẳng biết nói gì, nhìn học viện như sắp trở thành đống hoang tàn trước mặt.

    "Chẳng lẽ chút khó khăn ấy mà đã làm các ngươi nản lòng?" Lão Ngụy chớp chớp đôi mắt nhỏ.

    "Làm chúng ta nản lòng?" Đường Thiên sầm mặt, nhìn chằm chằm lão Ngụy với vẻ bất thiện.

    Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm, bắt đầu xắn tay áo.

    "Ừm, cơ sở Đường, ngươi muốn làm gì? Muốn đánh hắn sao? Quả thật hắn rất đáng ăn đòn." A Mạc Lý quay sang nhìn Đường Thiên, tò mò hỏi.

    "Làm nhà."

    Đường Thiên không quay đầu lại, đi về phía rừng cây.

    "Làm nhà?" A Mạc lý nhìn căn nhà gỗ cũ nát, tỉnh ra, hai mắt phát sáng: "Quả nhiên không hổ là nam nhân giống như thần! Ta đã nói rồi, chút khó khăn ấy quả thực không đáng nói với cơ sở Đường..."

    Đường Thiên không có kiên nhẫn nghe hắn dông dài, chỉ vào trong rừng cây, nói: " Ngươi đi kiếm một ít gỗ về đây!"

    "Không vấn đề!" A Mạc Lý vỗ lồng ngực bồm bộp, xoay người hùng hổ vọt vào trong rừng."

    Đường Thiên bắt đầu tính toán, ở đây cách thành Tinh Phong quá xa, vậy nên cần phải có chỗ ở. Ba người mỗi người một căn, vậy cần ba căn nhà gỗ. Những dụng cụ tu luyện đơn giản như cọc gỗ cũng rất cần. Nghe đâu trong căn nhà gỗ cũ nát này có một phòng chứa sách, Đường Thiên đoán rằng có lẽ trong đó toàn là thứ vớ vẩn, nhưng hắn vẫn quyết định dựng một căn nhà nhỏ để chứa đống đồ đó.

    Mấy năm nay Đường Thiên đều sống một mình, những việc như sửa chữa xây dựng hắn cũng làm không ít, phong cách của hắn là làm việc nhanh chóng quyết đoán, hắn nhanh chóng dọn ra một khoảng đất trống.

    Không lâu sau thì mặt đất bỗng ầm ầm rung động

    Đường Thiên vô thức quay đầu, lập tức ngây ra như phỗng.

    A Mạc Lý khiêng một thân cây đường kính hơn ba mét, một đầu kéo lê trên mặt đất, hùng hục vọt tới đây như một con trâu rừng.

    "Hừ hừ hừ!"

    Thân thể cường tráng của A Mạc Lý ở dưới thân cây lớn nhìn vô cùng nhỏ bé. Miệng hắn há rộng, cơ bắp toàn thân gồng lên, mỗi bước chân đều lún sâu xuống đất. Tán cây ở phía sau lưng hắn giống như một cái chổi, quét ra một con đường lớn.

    May là Đường Thiên là kẻ tuyệt đối có lòng tin về sức mạnh của bản thân nếu không khi thi thấy con trâu khác người này chắc sẽ phải trợn mắt há hốc mồm.

    Rầm! A Mạc Lý vọt tới trước mặt Đường Thiên, ném thân cây trên vai xuống đất, mặt đất dưới chân Đường Thiên rung rung.

    "Có đủ không? Có cần ta đi lấy thêm mấy cây nữa không!" A Mạc Lý có vẻ sung sức quá độ.

    Đường Thiên lập tức đưa ra một quyết định cực kỳ sáng suốt, từ đống đồ đạc tìm được một cái đao cùn, đưa cho A Mạc Lý: "Xẻ nó thành những ván gỗ."

    "Dày thế này là được." Đường Thiên dùng tay mô tả một chút, nghiêm túc nói: "Đây là một cách luyện tập rất có ích! Yêu cầu là phải chính xác tuyệt đối."

    "Không vấn đề!"

    Hai mắt A Mạc Lý sáng lên, đoạt lấy thanh đao cùn, nhanh chóng lao về phía cây gỗ.

    Thật là một máy móc hình người hoàn mỹ! Đường Thiên cảm thán, tiếp tục vùi đầu làm việc.

    "Người trẻ tuổi quả nhiên là tràn đầy nhiệt huyết!"

    Lão Ngụy đang ở cách đó không xa cảm khái, bò lên chiếc võng cũ nát dưới gốc cây, ngủ khò khò.

    ※※※※※※※※※※※※※※※
    Nhìn căn nhà gỗ đã thay đổi hoàn toàn trước mắt, Đường thiên và A Mạc Lý đều tràn ngập cảm giác thành tựu. Những tấm gỗ mà A Mạc Lý xẻ ra nhẵn bóng như được bào, mà tay nghề mộc của Đường Thiên cũng không tồi. Hai người vật lộn cả một ngày, vô cùng mệt mỏi.

    "Nghỉ ngơi đi." Đường Thiên phất tay, tiến vào căn nhà gỗ của mình.

    A Mạc Lý ngáp mấy cái, cũng vào căn nhà gỗ của mình đi ngủ.

    Đường Thiên không ngủ ngay, hắn lấy giấy ra viết thư cho Thiên Huệ.

    "Thiên Huệ: hôm nay ta chuyển trường, trường mới tên là học viện Sa Kỳ Mã, tên hay đúng không. Ở trường học này tràn ngập hơi thở của tự nhiên..."

    Trong bóng đêm, lão Ngụy đang nằm trên võng đột nhiên mở mắt, liếc nhìn căn nhà gỗ nhỏ lập lòe ánh đèn màu cam, khóe miệng lộ ra chút ý cười, trong đôi mắt nhỏ vẩn đục có chút gì đó vô cùng thâm thúy.

    Một đêm trôi qua.

    Rạng sáng hôm sau Đường Thiên tỉnh dậy.

    Mặc dù hôm qua rất mệt nhọc thế nhưng thói quen thường ngày đã hình thành đồng hồ sinh học, vậy nên hắn vẫn thức dậy đúng giờ.

    "Người trẻ tuổi quả nhiên là rất nhiệt tình!"

    Giọng nói của lão Ngụy vang lên từ phía sau, Đường Thiên không quay đầu lại: "Hiệu trưởng lại dậy sớm như vậy?"

    "Ôi, già rồi, không ngủ bằng người trẻ các ngươi được!" Lão Ngụy nói với vẻ bất đắc dĩ, hắn nói tiếp: "Được rồi, ngươi muốn thẻ hồn tướng loại nào?"

    Nghe được ba chữ thẻ hồn tướng, tinh thần Đường Thiên lập tức tỉnh táo.

    "Cấp hai là được, ừm, quyền pháp trước đi."

    Thiên phú của Đường Thiên cũng chỉ bình thường, thế nhưng không biết có phải gần đây đánh nhau nhiều, cảm giác dùng nắm đấm đấm người làm cho hắn cảm thấy rất sướng, rất sảng khoái.

    "Quyền pháp à, cũng không nhiều người học, để ta tìm xem." Trên tay lão Ngụy xuất hiện vài cái thẻ hồn tướng cấp đồng xanh, đưa ra trước mặt Đường Thiên: "Đây, những cái này, ngươi chọn một cái."

    Đường Thiên vô cùng vui mừng, vội vã chọn một cái.

    Thẻ hồn tướng cấp đồng xanh trước mặt có màu đồng thau, giữa mặt thẻ có một bóng người mờ ảo, không có vũ khí, tay nắm chặt. Các thẻ khác nhau thì tư thế của người trên thẻ sẽ khác nhau.

    Phía sau thẻ là thông tin về chiếc thẻ hồn tướng này.

    Khi võ kỹ của võ giả nào đó đạt tới mức viên mãn thì có thể chế tạo thẻ hồn tướng. Thẻ hồn tướng được chế tạo ra chia làm ba loại: đồng xanh, bạc, vàng.

    Thẻ hồn tướng có dấu ấn linh hồn của võ giả, chứa đựng cảm ngộ của võ giả với võ kỹ, cấp độ càng cao thì càng chứa đựng nhiều cảm ngộ. Cấp đồng xanh là ba mươi phần trăm, cấp bạc là sáu mươi phần trăm, cấp vàng thì là toàn bộ.

    Chế tạo thẻ hồn tướng có hai tác dụng, thứ nhất là triệu hồi ra hồn tướng để sử dụng, một tác dụng khác đó là phụ thể, khi thẻ hồn tướng phụ thể thì người sử dụng sẽ có được những thông tin trong dấu ấn linh hồn.

    Dù là triệu hồi hay phụ thể thì đều có hạn chế về mặt thời gian.

    Lúc ban đầu phụ thể là một phương thức chiến đấu, thế nhưng sau đó mọi người phát hiện ra dùng cách này để học võ kỹ rất dễ dàng và tiện lợi, thẻ hồn tướng bắt đầu trở nên phổ biến. Cho đến giờ thẻ hồn tướng đã tồn tại và phát triển được hơn một nghìn năm, hệ thống thẻ cũng đã trở nên khổng lồ và tinh vi hơn.

    Đường Thiên cầm từng cái một lên, cẩn thận lựa chọn.

    Thiên Oa Quyền Pháp, quyền như vòng xoáy, xoay chuyển không ngừng, không đầu là không vào được. Cần chân lực hành thủy để thôi động.

    Kiêu Dương Quyền Pháp, quyền như ánh dương, rực rỡ vạn trượng, khí phách kinh nhân. Cần chân lực hành hỏa thôi động.

    ...

    Nhìn thấy những thứ cần chân lực ngũ hành để thôi động Đường Thiên bỏ qua không chút do dự. Trong chốc lát, trước mặt hắn chỉ còn hai thẻ hồn tướng.

    Thiểm Quyền, nhanh như chớp giật, có thể thôi động bằng tất cả các loại chân lực.

    Trọng Quyền, lực mạnh thế lớn, lấy mạnh phá khéo, có thể thôi động bằng tất cả các loại chân lực.

    Nghĩ đến bên cạnh mình có A Mạc Lý có sức mạnh kinh khủng, Đường Thiên quyết định chọn Thiểm Quyền.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 02-04-2013 lúc 11:21.

  8. Bài viết được 513 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,2Lua,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,bachmatu,BackStab,ball_fly103,big0no1,binhso1988,blackfox,cauthua,changerb,codon.trai,coolzero,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,fivegooff,forever4th,gauden,hac am,hacphieu,haiduong22_07,hardy_boy,hathanhcongtu,haugia,hieubh1307,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,hoavanta,Hoàng Giang,honthu,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,ice_tea,iken447,IS3,jmark,kaienzo,kakakaka,kẻ truy mộng,kenshuu,khomedo2006,kiemcom,Kingnothing,kingorchid,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,lybietcau,map,Milikan,minhtri7610,MoOoM,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,nabiki,namliem,naruto1993123,ngocnghechvn,ngoctungqhi,Nguyên Ca,Nguyen Van Nhan,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nguynnguyen,nhl,nhokChanhst,niemdc1,noobpro,phahoang,phuc_trinh,pika_pika,quangteo,roman_1509,sanotaro,shino06st,soccerrec28,Suriken,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,thienhoa,thitluoc,thoike123,Thuahoi,thuydiensla,TienVN,tieudieutantien,tieuholao,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,toilanguoitot,tomnhi,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,tuannk64,Tuan_Anh,tuchiensl,tuongnd,Valentinez,VietStar1711,vitieutu,vo ky,vu2008,whyttt,wudang170,xsiverxx,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 9: Thẻ hồn tướng


    Dịch: Zhu Xian





    Đường Thiên cẩn thận vuốt ve thẻ hồn tướng trong tay, đây là thẻ hồn tướng võ kỹ đầu tiên của hắn. Thẻ hồn tướng cỡ bằng quân bài, rất mỏng, thẻ có những đặc tính của kim loại, cứng mà lại dẻo.

    Thân hình hồn tướng trên thẻ hồn tướng thon gầy, mờ ảo, đứng tay không, thế nhưng lại có một khí thế làm cho người khác khiếp sợ.

    Võ kỹ cấp hai, rốt cuộc mình đã có thể luyện võ kỹ cấp hai!

    Trong lòng Đường Thiên có chút kích động, hắn hít sâu một hơi, cố nén sự kích động trong lòng.

    Ánh mắt của hắn trở nên tĩnh lặng, hắn thôi động chân lực, truyền vào thẻ hồn tướng trong bàn tay. Thẻ hồn tướng màu đồng thau đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hồn tướng trên mặt thẻ như sống lại, khí thế làm cho người khác phải khiếp sợ kia lập tức mạnh lên tới mấy lần.

    Bỗng nhiên thẻ hồn tướng hóa thành một luồng sáng, nhập vào trong cơ thể Đường Thiên.

    Trong đầu Đường Thiên nổ ầm, đột nhiên có rất nhiều thứ tràn vào trong đầu, do quá bất ngờ, không chuẩn bị trước nên đầu hắn thoáng chốc tê dại. Nhưng hắn nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn, một cảm giác kỳ dị xuất hiện trong lòng. Những tin tức tràn vào trong đầu này tựa như hắn đã từng biết, hai cảm giác mâu thuẫn là xa lạ và thân quen đan vào nhau, vô cùng quái dị.

    Bỗng nhiên bàn tay hắn có cảm giác nóng rực, Đường Thiên lập tức tỉnh táo lại.

    Hắn cúi đầu nhìn thì thấy dấu ấn thập tự trên lòng bàn tay không biết đã nổi lên từ lúc nào.

    "Ơ?" Đường Thiên hơi bất ngờ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một luồng lực hút xuất hiện trên lòng bàn tay, những thông tin vừa tràn vào trong đầu thoáng cái bị hút sạch.

    Biến cố bất ngờ này làm cho Đường Thiên thiếu chút nữa là hô lên thất thanh.

    Khi hắn phản ứng được thì sắc mặt hơi biến đổi.

    Đáng chết!

    Không phải tấm đồng làm cho thẻ hồn tướng mình vất vả lắm mới có được cũng như không chứ?

    Nghĩ đến đó, khóe mắt Đường Thiên giật giật, không nói không rằng, lập tức nghĩ đến thẻ đồng.

    Xung quanh nhanh chóng tối lại, cánh cửa thập tự bằng ánh sáng lại xuất hiện trước mặt hắn. Khi Đường Thiên nhìn vào cánh cửa ánh sáng kia thì lập tức sửng sốt. Thẻ hồn tướng vừa mới biến mất đã xuất hiện trên cửa. Mặc dù thân ảnh thon gầy kia rất mờ ảo nhưng Đường Thiên chỉ cần liếc mắt cũng đã nhận ra.

    Nhưng lúc này khí thế mà thân ảnh thon gầy kia tỏa ra mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.

    Cánh cửa ánh sáng, dùng nét dọc của thập tự là ranh giới chia làm hai phần, bên trái là người màu xám rất giống mình, bên phải là thân ảnh thon gầy mờ ảo kia.

    Một trái một phải, sắc mặt của người xám hờ hững, thân ảnh kia thì hung dữ độc ác.

    Đường Thiên nghiêng đầu, quan sát một hồi.

    Trông đầu hắn chợt xuất hiện hai chữ:

    Môn thần!

    Hai người trên cửa đúng là giống hệt môn thần, ngay cả nét mặt, sắc thái cũng giống.

    Đường Thiên nhếch miệng cười ha ha, hắn cảm thấy ý nghĩ này của mình quá chuẩn, quá thú vị.

    Nhưng cười một lúc thì hắn không cười nổi nữa. Môn thần tất nhiên là rất mới mẻ thú vị, thế những nghĩ đến việc thẻ hồn tướng khó khăn lắm mới có được cứ vậy mà mất toi thì mặt Đường Thiên lại xị xuống.

    Bỗng Đường Thiên vỗ trán, hắn nhớ tới lúc người xám xuất hiện, hắn đánh một trận với mình, chẳng lẽ lần này cái thân ảnh kia cũng đánh một trận với mình?

    Hai mắt Đường Thiên sáng lên, nóng lòng muốn thử ngay, trong lòng không chút sợ hãi.

    Mặc dù khí thế của đối phương rất sắc bén nhưng với kẻ không biết sợ hãi là cái gì như Đường Thiên thì chỉ làm cho hắn càng hưng phấn.

    "Ê! Thiếu niên, ừm, à không, đại thúc!" Đường Thiên vươn tay phải, chỉ thẳng vào bóng người trên cửa, trừng mắt hét lớn: "Đánh nhau không?"

    Bóng người trên cửa ánh sáng không hề phản ứng.

    Cách làm không đúng...

    Đường Thiên thầm nhủ trong lòng, tiến lên phía trước vài bước, mặt như dán vào cửa, mắt trợn trừng, nhìn thẳng vào bóng người, không quên lảm nhảm: "Ê, sợ chưa,..."

    Cách làm vẫn không đúng.

    Đường Thiên không thèm nghĩ, dùng tay chụp về phía bóng người trên cửa.

    Phát chụp này không trúng gì.

    Đường Thiên ngây người nhìn cánh tay mình ngập phân nửa vào trong cửa, một cảm giác kỳ quái truyền đến từ cánh tay. Cửa ánh sáng như một tấm lưới mềm mại mịn màng, cánh tay ngập vào trong cửa như vạch tấm lưới này ra.

    Thế nhưng kỳ dị là vô số thông tin từ tấm lưới này truyền vào cánh tay, tiến vào trong cơ thể hắn.

    Chờ đã...

    Ánh mắt Đường Thiên bất chợt trợn tròn, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, đó không phải là những thông tin tràn vào trong đầu mình lúc thẻ hồn tướng phụ thể sao?

    Thì ra bọn mày chạy đến đây!

    Đường Thiên nhếch miệng cười, hắn thử thọc tay vào sâu hơn nữa để tìm kiếm, thông tin truyền vào trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều. Thấy vậy Đường Thiên lại càng cố thọc sâu vào, lúc sau thì dấn cả người vào trong.

    Lúc này gần như nửa người Đường Thiên đã chìm vào trong cửa, lúc nửa người hắn chìm vào thì bỗng nhiên trong cửa sinh ra một lực hút rất mạnh, Đường Thiên chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hút vào trong cửa.

    Đường Thiên chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay sau đó ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện.

    Trong tầm mắt tất cả đều là màu xám.

    A, Đường Thiên nhìn xung quanh, hắn nhận ra mình xuất hiện ở trên mặt hắc kính phía sau cửa ánh sáng.

    Đường Thiên chú ý tới những đường nét, trong nháy mắt, một cảm giác giác quen thuộc xuất hiện trong lòng. Đường Thiên cúi đầu, nhìn nắm đấm của mình.

    Cảm giác này thật kỳ quái... Giống như mình luyện Thiểm Quyền đã rất lâu rồi.

    Đường Thiên cố nén cảm giác quái dị trong lòng, thử đấm một phát.

    Vù!

    Nắm tay hắn dường như đột nhiên biến mất trong không khí, Đường Thiên chỉ cảm thấy như có gì lóe lên trước mắt, hắn tung tiếp một quyền nữa.

    Thiểm Quyền thật lợi hại!

    Trong lòng Đường Thiên run lên, kinh nghiệm đánh nhau của hắn rất phong phú, lập tức hiểu rằng nếu lúc thực chiến mà gặp phải loại quyền pháp này thì đúng là một chuyện rất phiền phức.

    "Hồn tướng phụ thể, thời gian phụ thể: 3 ngày."

    "Ngươi nhỏ yếu như con kiến hôi, thiên phú ngươi rất tệ, ngươi tầm thường, ngươi không có gì cả, mồ hôi chính là vũ khí duy nhất của ngươi, ngươi không có thời gian để lãng phí."

    Trong vùng xám quanh Đường Thiên xuất hiện rất nhiều những dòng chữ nhỏ màu đỏ, khi nhìn những dòng trước hắn tỏ ra hiếu kỳ nhưng khi thấy dòng cuối cùng thì tay hắn đột nhiên nắm chặt!

    Không sai chút nào!

    Mình đã rớt lại phía sau người khác quá xa, chỉ có liều hơn người khác, cố gắng hơn người khác thì mới có hy vọng!

    Trong đầu Đường Thiên đều là tu luyện, hắn đã không còn nghĩ đến bí ẩn trong tấm đồng, mấy năm nay hắn đã sớm quen những chữ số lạnh lẽo biết nhảy lên kia.

    "Đường Thiên, nỗ lực lên! "

    Đường Thiên giơ cao tay, lớn tiếng hô, tự động viên mình.

    Trên mặt hắn tràn ngập ý chí và sự nghiêm túc.

    ※※※※※※※※※※※※※

    Mồ hôi chảy dọc theo má, Đường Thiên thở hồng hộc, gấp gáp giống như tiếng kéo bễ. Sắc mặt hắn tái nhợt, cánh tay không nhấc nổi lên, hai chân nặng như đeo chì.

    Hơn hai canh giờ luyện tập gần như đã rút cạn sức lực của hắn. Hắn khoanh chân ngồi xuống, vận Dưỡng Khí Bí Quyết, khí tức ấm áp chậm rãi tẩm bổ cho thân thể hắn.

    Một giờ sau, hắn đã không còn mệt mỏi, bật dậy, tiếp tục tu luyện.

    Đặc điểm của Thiểm Quyền là "thiểm ", nắm đấm đột nhiên biến mất, khi nó xuất hiện trở lại thì thường kẻ địch đã trúng đòn.

    Tốc độ cú đấm của Thiểm Quyền rất kinh người, có yêu cầu rất cao về lực bộc phát trong chớp mắt. Ngoài kỹ xảo bộc phát của cánh tay ra thì còn phải dùng đến sức eo, kết hợp với bước chân.

    Cái khó nhất chính là sự biến đổi tiết tấu. Nắm đấm cực nhanh, cộng với tiết tấu biến đổi nhanh mới thực sự là Thiểm Quyền.
    Thiểm Quyền chỉ cao hơn quyền pháp cơ sở một cấp nhưng kỹ thuật và độ khó thì lại hơn nhiều. Đồng thời uy lực của nó võ kỹ cơ sở không thể nào sánh được.


    Hồn tướng đang phụ thể nên Đường Thiên nhanh chóng tìm được cảm giác ra quyền, mặc dù không thể làm được quyền nào cũng lóe lên như chớp nhưng năm sáu lần sẽ có một lần thành công.

    Hồn tướng phụ thể có hạn chế về mặt thời gian, hắn muốn nhân khoảng thời gian này gia tăng cảm giác quyền cho thân thể, chỉ có như vậy sau khi hồn tướng phụ thể chấm dứt mới không trở về nguyên trạng.

    Khi hồn tướng phụ thể, Đường Thiên được kế thừa cảm ngộ về Thiểm Quyền của người chế tạo chiếc thẻ này. Thế nhưng những cảm ngộ đó bị cưỡng chế truyền vào, muốn biến nó thành của mình thì trong khoảng thời gian này phải không ngừng luyện tập và suy ngẫm.

    Đường Thiên không dám lãng phí thời gian, tĩnh tâm suy ngẫm một cách cẩn thận.

    Có kinh nghiệm của tiền nhân, việc học tập võ kỹ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Lão sư dạy võ kỹ không thể hiệu quả bằng thẻ hồn tướng, thẻ hồn tướng có thể làm cho người học cảm nhận được cảm giác luyện tập võ kỹ. Thẻ hồn tướng rất phổ biến có liên quan rất lớn đến đặc điểm này.

    Hồn tướng của thẻ đồng xanh có thời gian phụ thể ngắn nhất, chỉ có ba ngày, thẻ bạch ngân là một tháng, còn thẻ hoàng kim thậm chí có thể lên đến một năm.

    Đường Thiên không ngừng vung tay, cẩn thận cảm nhận kỹ xảo phát lực, quên hết mọi việc xung quanh.

    Từng quyền rồi lại từng quyền, tiếng thét vang vọng.

    Hắn không ngừng ra quyền, không ngừng chăm chú cảm nhận, thể lực không ngừng tiêu hao rồi lại nhập định để hồi sức, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

    Không gian đằng sau cửa ánh sáng rất kỳ diệu, dù ở đây có thể cảm thấy mệt mỏi rã rời nhưng không bao giờ thấy đói.

    Ba ngày nhanh chóng, lặng lẽ trôi qua.

    Thân thể Đường Thiên bỗng run lên, cảm giác quen thuộc nhưng lại có chút ngăn cách kia đột nhiên biến mất.

    Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, phun ra một hơi thật dài. Lần đầu tiên hắn luyện tập trong thời gian dài như vậy, ba ngày, trừ lúc nhập định thì không hề nghỉ ngơi một giây một phút nào.

    Hắn xòe bàn tay ra, không thể tin nổi mình lại làm được đến mức này!

    Bạch!

    Hắn nắm chặt tay, ý cười lộ ra trên khóe miệng. Hắn nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng bóc, vẻ tươi cười trên mặt xán lạn như ánh dương.

    Hắn giơ cao hai tay như muốn ôm lấy bầu trời, hắn dùng hết sức hô lớn.

    "Đường Thiên! Ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ! Ngươi nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ!"

    Bỗng những dòng chữ màu đỏ xuất hiện trước mắt hắn, Đường Thiên ngẩn ra, hạ tay xuống, nhìn kỹ.

    "Thiểm Quyền, cấp hai, cần hoàn thành hai mươi vạn lần để lĩnh ngộ. Số lần hoàn thành để lĩnh ngộ sát chiêu: bốn mươi vạn lần."

    Đây là...

    Đường Thiên ngây ra, nhưng cũng phản ứng kịp rất nhanh. Để luyện thành quyền pháp cơ sở cần hoàn thành hai mươi vạn lần ra quyền hoàn mỹ.

    Có sát chiêu!

    Đường Thiên lập tức hưng phấn.

    Cấp độ của thẻ đồng xanh thấp nhất, rất nhiều thứ trong võ kỹ rất mơ hồ, không rõ ràng, những cảm ngộ ẩn chứa trong đó cũng rất hạn hẹp, bởi vậy nếu dùng thẻ đồng xanh thì không thể nào lĩnh ngộ sát chiêu. Chỉ có thẻ bạc và thẻ vàng mới có thể ẩn chứa sát chiêu.

    Không thể ngờ cánh cửa ánh sáng này có thể lĩnh ngộ được sát chiêu!

    Sát chiêu là thứ cực tốt, sát chiêu của bất loại võ kỹ nào cũng có uy lực hơn những chiêu thức bình thường trong võ kỹ rất nhiều, thậm chí có một ít sát chiêu có thể có uy lực như chiêu thức bình thường trong võ kỹ cao hơn một cấp.

    Còn chuyện bốn mươi vạn lần, Đường Thiên hoàn toàn chẳng coi vào đâu, chỉ cần chịu khổ một chút là có thể học được sát chiêu, chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu?

    Lời to!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 31-03-2013 lúc 20:23.
    渺渺琴声早绝. 上古天地已远. 你沉浮这人间. 仍难逃宿命限. 千番喜悲, 万番醒醉. 浮生几回, 便问几回. 何为是非, 何为错对. 求只求留 那烟花不碎.何以飘零远, 此问欲问叶. 何以少团圆, 此问欲问月. 何以久离别, 此问欲问仙. 何以不得闲, 此问欲问天. 我欲问, 欲问天. 何不饶人一世闲.

    ---QC---


  10. Bài viết được 490 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,big0no1,binhso1988,blackfox,cauthua,changerb,codon.trai,conmeonho,coolzero,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,fivegooff,gauden,hac am,hacphieu,hardy_boy,haugia,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,hoavanta,Hoàng Giang,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,ice_tea,iken447,IS3,jmark,kaienzo,kakakaka,kẻ truy mộng,kenshuu,khomedo2006,kiemcom,Kingnothing,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,lybietcau,Machineshop,map,Milikan,minhtri7610,MoOoM,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,n0thjngs,nabiki,namliem,naruto1993123,ngocnghechvn,ngoctungqhi,Nguyên Ca,Nguyen Van Nhan,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nguynnguyen,nhl,niemdc1,noobpro,peixian,phahoang,phuc_trinh,pika_pika,quangteo,roman_1509,sanotaro,shino06st,soccerrec28,Suriken,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,thienhoa,thoike123,Thuahoi,thuydiensla,TienVN,tieuholao,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,Toạch Văn Đoành,toilanguoitot,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,tuannk64,Tuan_Anh,tuyendet,Valentinez,VietStar1711,vitieutu,vo ky,vu2008,wudang170,xbaby,xsiverxx,xuan_ha919,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
Trang 2 của 124 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status