TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 124 1231151101 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 618

Chủ đề: Chiến thần bất bại - Phương Tưởng (Chương 635)

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định Chiến thần bất bại - Phương Tưởng (Chương 635)

    Chiến thần bất bại
    Tác giả
    :Phương Tưởng
    Thể loại : Huyền Huyễn
    _๑۩۞۩๑_Link_๑۩۞۩๑_
    http://book.zongheng.com/book/251393.html



    Giới thiệu :


    Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu.

    Thiếu niên như ngươi.

    Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường.

    Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời.

    Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công.

    Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này.

    Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi.

    Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

    Vĩnh viễn là thiếu niên!

    Chiến thần bất bại!

    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 08-04-2013 lúc 22:33.
    ---QC---
    渺渺琴声早绝. 上古天地已远. 你沉浮这人间. 仍难逃宿命限. 千番喜悲, 万番醒醉. 浮生几回, 便问几回. 何为是非, 何为错对. 求只求留 那烟花不碎.何以飘零远, 此问欲问叶. 何以少团圆, 此问欲问月. 何以久离别, 此问欲问仙. 何以不得闲, 此问欲问天. 我欲问, 欲问天. 何不饶人一世闲.


  2. Bài viết được 444 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AkaiRyul,alosolanlan,asd123,asokayoyo,atula,Bat Bai,big0no1,bvzbxghfrs,changerb,chichi1111,Con Chuột,coolzero,cooro21,cutinghicchim,dester,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,dukestorm,duonghongphuc,hac am,hacphieu,Hamnang,hardy_boy,hathanhcongtu,hoangminhdao,hotfam501,huyhao,huythanh62,huyvan,iken447,jmark,kaienzo,kamuix911,Kazack,kẻ truy mộng,kei_269,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,latienthanh1982,Lê Kiều Như,ll3lack0takl_lte,longhang,map,meodendem,Miên Lý Tàng Châm,Milikan,Mongdaonhan,mrkings9x,MrThanh,nabiki,namliem,naruto1993123,netwalker,Nguyen Van Nhan,nguyenhieunyt,nguyenmap2226,nhl,niemdc1,noobpro,odin,phachle,quynhnam,roman_1509,saomai330,sitinhkiemsi,soccerrec28,songsong2442,Stank9x_dkny,stdniitpn,thachlam0102,thecuongart1980,thienhoa,thientinhsu,TienVN,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,toilanguoitot,tramvan,tranhoan06,tranhp2000,trumhonai,Tuan_Anh,tuyendet,Valentinez,VietStar1711,viptin,vitieutu,voccatymer,vtgcnn,wudang170,xsiverxx,x_chien,yeuchuong,zzzfortezzz,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 1: Gã lưu ban siêu hạng


    Dịch: Zhu Xian



    Giống như ngày thường, Đường Thiên lười biếng đứng trên sân luyện võ.

    Nhìn những khuôn mặt non nớt trước mắt, hắn hừ mũi nhẹ.

    Những thiếu niên này mới đến sân luyện võ lần đầu tiên, học viện An Đức là một trường học trong tốp 10 của thành Tinh Phong. Tuy rằng cơ sở vật chất của sân luyện võ kém học viện Thiên Thần đứng thứ nhất, nhưng cũng không tồi chút nào.

    Huống chi đây lại là những học sinh lần đầu tiên đến đây luyện tập, bọn họ tràn ngập sự tò mò với tất cả mọi thứ.

    "Trước đây ta đã dạy các ngươi những thứ trong sách giáo khoa rất kỹ. Từ ngày hôm nay, ngoại trừ giờ học lý thuyết bình thường thì các ngươi sẽ dành phần lớn thời gian ở sân luyện võ này. Nếu như các ngươi muốn thi vào một học viện tốt hơn thì cách duy nhất là chăm chỉ học tập khổ luyện. Các ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này không có lối tắt, tu luyện lúc nào cũng là một chuyện buồn chán, đừng có hy vọng vớ vẩn."

    Giọng nói nghiêm túc của Sầm lão sư vang vọng quanh sân luyện võ.

    Trong mắt các thiếu niên tràn ngập vẻ khao khát, muốn thử ngay.

    "Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là học kiếm thuật cơ sở. Trong võ thuật, dù có nghiên cứu lý thuyết kỹ đến đâu mà không luyện tập thì cũng chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng trước khi các ngươi tự mình luyện tập thì học trưởng Đường Thiên sẽ biểu diễn một lần cho các ngươi xem. Học trưởng Đường Thiên là học viên có võ kỹ cơ sở tốt nhất học viện An Đức, về mặt này, ngay cả ta cũng không bằng hắn. Các ngươi hãy chăm chú xem xem kiếm thuật cơ sở hoàn mỹ là thế nào."

    Tất cả các thiếu niên trên sân luyện võ đều nhìn về phía Đường Thiên, thân ảnh lười biếng kia trở nên cao lớn hơn nhiều trong mắt nhiều người.

    Đường Thiên vẫn thờ ơ.

    "Đường Thiên, bắt đầu đi." Sầm lão sư nói.

    Đường Thiên ừm một tiếng, đi tới ống kiếm, rút ra một thanh kiếm gỗ. Kiếm gỗ vừa vào tay, ánh mắt Đường Thiên lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ lười biếng trước đó đã biến mất không chút tăm tích chỉ trong nháy mắt.

    Chân trái lùi về phía sau nửa bước, eo hơi hạ xuống, khuỷu tay phải thu lại, mũi kiếm được nâng lên, ngang tầm với mắt.

    Eo hơi cong, khuỷu tay phải tựa như lò xo giãn ra, cổ tay không chút rung động.

    Xoẹt!

    Có thể nghe tiếng xé gió bén nhọn một cách dễ dàng.

    Kiếm thuật cơ sở, đâm!

    Rất nhiều thiếu niên vô thức kinh hô. Trong bọn họ có rất nhiều người không chút hứng thú với kiếm thuật cơ sở. Tên sao ý vậy, kiếm thuật cơ sở là kiếm thuật nền tảng, là kiếm thuật bậc thấp nhất. Các thiếu niên này không có hứng thú với kiếm thuật cơ sở cũng là chuyện thường, nhưng trong tay Đường Thiên, kiếm thuật cơ sở tuy rằng vẫn chỉ là động tác đơn giản nhưng lại tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp.

    Trong nháy mắt điều này đã chinh phục được các thiếu niên ngây thơ này.

    Đường Thiên vô cùng chăm chú, chân bước về phía trước, vai vẫn vững vàng, cánh tay rung lên tựa như ngọn roi, kiếm gỗ chém mạnh xuống.

    Ô!

    Tiếng xé gió trầm thấp làm cho da đầu người ta phải căng lên.

    “Bổ” trong kiếm thuật cơ sở, biên độ nhỏ hơn đao pháp cơ sở nhiều nhưng sức bộc phát trong nháy mắt thậm chí còn lớn hơn. Đường Thiên thể hiện những nét quan trọng của "bổ" vô cùng nhuần nhuyễn, các thiếu niên thấy rõ thân kiếm gỗ uốn lượn biến ảo trong không khí.

    Sầm lão sư nghe được tiếng thốt của đám học sinh, hắn đã sớm quen với chuyện này. Hắn nhìn Đường Thiên đang đứng trong sân, tuy rằng đã xem Đường Thiên diễn luyện không biết bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi lần xem hắn vẫn cảm thấy vô cùng kinh diễm. Hắn nói kiếm thuật cơ sở của mình không bằng Đường Thiên cũng không phải là lời nói khiêm tốn.

    Vẩy, chặn, dẫn.

    Động tác của Đường Thiên như nước chảy mây trôi, vô cùng mãn nhãn, không chút ngưng trệ, tràn đầy sức bộc phát và vẻ đẹp, khi động tác cuối cùng kết thúc toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

    Đường Thiên lại lộ vẻ lười biếng như trước, tiện tay ném một cái, kiếm gỗ như có mắt, cắm vào ống kiếm của sân luyện võ.

    Những học sinh mới lập tức vỡ òa.

    "A! Thật là lợi hại! Thì ra kiếm thuật cơ sở lợi hại như vậy!"

    "Quá phong cách! Quá hoàn mỹ!"

    "Thật là đẹp trai! Học trưởng Đường Thiên đẹp trai quá! Học trưởng học trưởng, muốn làm quen!" Mắt đám học viên nữ sáng lên. Đường Thiên cao lớn khỏe mạnh, thế nhưng bộ kiếm thuật cơ sở này đã thể hiện một cách hoàn mỹ sự dẻo dai của hắn, không chút lóng ngóng, khiến người ta cảm thấy phối hợp vô cùng linh hoạt.

    Đường Thiên thờ ơ.

    "Hừ, không biết gì cả! Võ thuật cơ sở dù có luyện tốt cũng chẳng làm được gì, năm năm liên tục không vượt qua được phủ khảo, học trưởng Đường Thiên đẹp trai của chúng ta khi anh ta học ở An Đức cũng diễn luyện võ kỹ. Ừm, giờ anh ta đã tốt nghiệp cả học viện rồi."

    Trong đám thiếu niên vang lên một giọng nói.

    Tất cả tiếng trầm trồ lập tức biết mất, những ánh mắt vốn sùng bái lại trở nên kỳ quặc.

    Học viện An Đức có một kẻ ở lại lớp nổi tiếng, mọi người đều biết đây là trò cười lớn nhất trong mấy năm nay của học viện An Đức. Rất nhiều người đang muốn đi ngó một chút, nhưng bọn họ không thể ngờ tên siêu bị đúp kia lại là học trưởng Đường Thiên vốn có vẻ rất lợi hại trước mặt.

    Biết là sẽ như vậy. . .

    Đường Thiên bĩu môi, chuyện như vậy hàng năm đều xảy ra, hắn đã sớm quen. Có điều hắn nhìn kẻ vừa lên tiếng với vẻ bất thiện.

    Chắc chắn anh của ngươi không nói cho ngươi biết, hắn chắc chắn đã từng ăn đòn của ta.

    Đường Thiên đã quyết định khi tan học sẽ dạy cho người kia một bài học. Hay là không cần chờ tan học. . .

    Đường Thiên nheo mắt, nói bằng giọng bất thiện: "Ai cho phép các ngươi mất tập trung lúc học? Được rồi, quên nói cho các ngươi biết, ta là phụ tá của Sầm lão sư, phụ trách giám sát các ngươi luyện tập. Nếu ai không ngoan ngoãn, ta không ngại cho hắn thực chiến một chút. Ngươi, chính là ngươi, ra luyện tập một chút?"

    Đường Thiên chỉ vào nam sinh vừa chế giễu hắn, bóp tay răng rắc.

    Sắc mặt của nam sinh kia trắng cả ra, hắn chợt nhớ tới ác danh Đường Thiên, nhất thời câm như hến, chạy đến chỗ khác luyện tập nghiêm túc.

    Những học sinh khác thấy vậy vội vàng bắt đầu vung chân múa tay luyện tập.

    Đúng lúc này, Sầm lão sư lên tiếng: "Các ngươi có thắc mắc gì cứ hỏi học trưởng Đường Thiên. Luyện tập cho tốt, không được lười biếng. Đường Thiên, chú ý giám sát bọn nó luyện tập."

    "Dạ!" Đường Thiên lớn tiếng nói.

    Sầm lão sư gật đầu vừa ý, xoay người rời đi.

    Mãi cho đến lúc tan học cũng không có ai gây chuyện, Đường Thiên vô cùng thất vọng, hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

    Vừa hết giờ, những người khác lập tức vây quanh nam sinh kia.

    "Nói nhanh đi, vừa rồi mới nói được một nửa."

    "Đúng vậy đúng vậy. . ."

    Tên nam sinh kia vênh vang đắc ý nói: "Vị học trưởng Đường Thiên này là nhân vật truyền kỳ của học viện An Đức chúng ta. Từ trước tới giờ An Đức chỉ có người tốt nghiệp sớm chứ làm gì có ai lưu ban? Nhưng học trưởng Đường Thiên của chúng ta lại bị đúp, hơn nữa đúp, để xem, ta phải tính đã, năm năm, năm năm đó! Nghĩ xem, ở An Đức suốt năm năm, đó là chuyện thế nào? Tuyệt đối chưa từng có ai!"

    "Sao hắn bị lưu ban lâu như vậy?" Có người nhịn không được hỏi: "Không vào được trường nổi tiếng thì vào các học viện thông thường cũng rất dễ!"

    Thiếu niên nhiều chuyện lại càng hăng hái: "Biết vì sao không? Học trưởng Đường Thiên của chúng ta suốt năm năm không học được dù chỉ một bộ võ kỹ cấp hai, võ kỹ cơ sở thì đã học hết. Cái thời buổi này thì võ kỹ cơ sở làm được quái gì chứ? Ngươi muốn làm một gã đầu bếp cũng phải biết đao pháp cấp hai. Muốn làm trong tửu điếm thì cũng phải tập chưởng pháp. Làm bảo vệ ở quán đêm cũng phải biết ám khí cấp hai, đây là một cái ngưỡng, không qua được ngưỡng này, người ta sẽ chẳng thèm nhìn ngươi. Ngươi nói tửu điếm hạng sang? Vậy yêu cầu khá cao, ngoài ám khí cấp hai, còn phải có băng hỏa song chúc (hai thuộc tính băng hỏa). Ngươi nói xem, võ kỹ cơ sở có thể dùng để làm gì? Học viện có kém thì ít nhất cũng phải có võ kỹ cấp hai."

    Thiếu niên nhiều chuyện lại càng đắc ý, nói với vẻ chuyên nghiệp: "Võ kỹ cơ sở mọi người rèn luyện một chút là được rồi. Sớm chút tu luyện võ kỹ cấp hai mới là con đường đúng đắn. Những danh giáo, rất ưu ái những học sinh tuổi còn trẻ đã có thể tu luyện võ kỹ bậc cao. Nếu như ngươi mười bốn tuổi đã có thể luyện thành võ kỹ cấp hai có thể vào các học viện thông thường. Mười bốn tuổi đột phá cấp ba có thể vào được những học viện khá. Mười bốn tuổi đã có thể luyện thành võ kỹ cấp ba thì có thể vào được danh giáo."

    "Chuyện này hình như ta cũng đã nghe nói." Có người phụ họa.

    "Thế nhưng năm nay ta đã mười ba tuổi rồi, ta muốn vào danh giáo." Lại có người khổ não nói.

    "Đừng có nằm mơ, thực tế chút đi, vào được một học viện kha khá đã là không tồi rồi."

    Thấy những người khác đồng ý với ý kiến của mình, thiếu niên nhiều chuyện càng thêm đắc ý: "Ờm, có điều võ kỹ cơ sở cũng có chút tác dụng, không luyện nó cho tốt thì cũng không thể luyện võ kỹ cấp hai."

    Thấy hắn đắc ý như vậy, trong đám người có người cảm thấy chướng mắt, cười lạnh: "Ha, ta nghe nói vị học trưởng này của chúng ta cũng không hiền lành gì. Hôm nay ngươi làm hắn mất mặt, cẩn thận hắn sẽ tìm ngươi gây chuyện."

    Sắc mặt thiếu niên nhiều chuyện đột nhiên thay đổi, nhớ tới ánh mắt bất thiện của Đường Thiên khi nãy, trong lòng hắn bỗng thấy run run.

    Những người khác lại càng thêm tò mò, có người vội vàng hỏi: "Không phải hắn chỉ biêt võ kỹ cơ sở sao? Ngang tàng như vậy?"

    Vị học viên này cười nhạt: "Vừa rồi các ngươi cũng thấy, với thể hình của hắn một người đánh ba cũng không phải là vấn đề. Người ta đánh nhau đã quen rồi, thấy không vừa mắt là ra tay, ngoài Sầm lão sư hắn cũng chẳng thèm nể mặt các lão sư khác. Hắn là một trong những đại ca trong trường chúng ta, những học viên lợi hại thua trên tay hắn cũng không phải là số ít."

    "Thật không? Mạnh như vậy sao?" Rất nhiều người tỏ vẻ không tin.

    "Người ta tố chất thân thể tốt lại còn hung hãn, chảy máu bầm dập như cơm bữa. Người mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng chưa thấy ai liều như hắn. Hiện giờ kết quả kém nhất của học trưởng Đường Thiên của chúng ta là lưỡng bại câu thương, đó là khi đối đầu với những học trưởng nổi danh." Vị học viên này cảnh báo: "Tốt nhất các ngươi đừng chọc vào hắn."

    Mọi người rụt cổ lại, rất nhiều người nhìn thiếu niên nhiều chuyện với vẻ thông cảm, sắc mặt thiếu niên nhiều chuyện đã trở nên trắng bệch.

    Những thiếu nữ vốn sáng mắt khi nãy lúc này chẳng thấy ánh sáng trong mắt đâu nữa, có chút xem thường, có chút tiếc, còn có chút chán ghét, các nàng chụm đầu thảo luận.

    "Thì ra là một kẻ ngốc, thiếu chút lão nương bị lừa, thân thể kia thật khỏe khoắn đó!"

    "Là côn đồ, có điều côn đồ lại càng làm cho người ghét, người ta không thích nam nhân thô lỗ."

    "Ôi, thế giới này thực tàn khốc, mộng đẹp vỡ vụn nhanh quá."

    "Hì hì, cô nảy xuân tâm. . ."

    Vị học sinh đang nói chuyện nhịn không được nói: "Tỉnh đi, đừng có nằm mơ. Mặc dù người ta bị lưu ban nhưng thấy các ngươi còn chướng mắt."

    "Dựa vào cái gì! Hừ, nếu không phải hắn có thân thể tốt như vậy, lão nương còn lười đưa mắt nhìn hắn." Một nữ sinh đanh đá nói với vẻ khinh miệt.

    Vị tân sinh kia cũng nhìn nàng với vẻ khinh miệt: "Người ta lười nhìn ngươi mới đúng. Cái thân thịt này của ngươi còn không bằng một sợi tóc của tiểu thư Thượng Quan Thiên Huệ! Người ta có tiểu thư Thiên Huệ mà còn thèm quan tâm đến ngươi?"

    Tiểu thư Thiên Huệ!

    Vài nữ sinh không nhịn được che miệng trợn mắt. Thượng Quan Thiên Huệ là nhân vật truyền kỳ của thành Tinh Phong, thần tượng trong lòng các nữ sinh, tình nhân trong mộng của các nam sinh tình nhân trong mộng, mỹ lệ vô song, ôn nhuận động lòng người, thi vào An Đức với thành tích đứng đầu. Sau khi vào An Đức cũng luôn đứng ở vị trí đầu, bởi vì có nàng nên thứ bậc của An Đức cũng cao lên. Năm ngoái nàng vừa rời khỏi An Đức thì An Đức đã nhanh chóng bị tụt bậc.

    Nữ sinh không nói gì, nàng dám nói xấu tiểu thư Thiên Huệ thì ít nhất hơn phân nửa người ở đây sẽ ra tay.

    "Sao tiểu thư Thiên Huệ lại để ý tới một gã tồi như vậy?" Một nữ sinh không thể nào tin nổi.

    Nam sinh kia bi phẫn than thở: "Ta cũng muốn biết! Nói cho ngươi biết, bởi vì dư uy của tiểu thư Thiên Huệ vẫn còn nên những cao thủ trong trường chúng ta không ai dám tìm hắn gây chuyện."

    Tuy rằng tiểu thư Thiên Huệ đã rời trường một năm, thế nhưng truyền thuyết về tiểu thư Thiên Huệ vẫn lưu truyền trong thành Tinh Phong.

    Trong ký túc xá, Sầm lão sư đứng bên cửa sổ nhìn sân luyện võ ở phía dưới, không thể nhìn ra cảm xúc của hắn từ ánh mắt đã trải qua biết bao tang thương, hắn đang thầm than ở trong lòng.

    Trên thế giới này, không phải ai cũng là người may mắn.

    Hắn rất yêu quý Đường Thiên, vậy nên hắn rất lo lắng cho tương lai của Đường Thiên. Đường Thiên đã mười bảy tuổi nhưng còn kém hơn những thiếu niên mười ba mười bốn.

    Theo tuổi của Đường Thiên, năm nay là năm cuối cùng của hắn, qua năm nay, hắn sẽ qua tuổi tối đa để được vào học viện. Điều đó có nghĩa Đường Thiên phải bước vào xã hội. Thế nhưng với thực lực của Đường Thiên thì không cách nào tìm được một công việc để nuôi sống bản thân.

    Không ai thèm tuyển dụng một người chỉ biết võ kỹ cơ sở.

    Dù cho biết võ kỹ cấp hai thì cũng phải kha khá mới có thể có được một công việc gian khổ mà lương lại thấp. Tuy rằng sống hơi khó khăn nhưng ít ra cũng có thể sống được.

    Nếu như hắn có được một phần mười thiên phú của Thượng Quan Thiên Huệ thì tốt...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 30-03-2013 lúc 10:46.
    渺渺琴声早绝. 上古天地已远. 你沉浮这人间. 仍难逃宿命限. 千番喜悲, 万番醒醉. 浮生几回, 便问几回. 何为是非, 何为错对. 求只求留 那烟花不碎.何以飘零远, 此问欲问叶. 何以少团圆, 此问欲问月. 何以久离别, 此问欲问仙. 何以不得闲, 此问欲问天. 我欲问, 欲问天. 何不饶人一世闲.

  4. Bài viết được 637 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,bantaylua,baogia2008,Bat Bai,big0no1,binhso1988,BOBVU73,boyvt_10,cauthua,changerb,chichi1111,codon.trai,coolzero,cooro21,cuonglong,daiphong7241,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,dester,diepnguyen,djcoi14,dkk,dongmos,DuHiep,duonghongphuc,EURAX,fivegooff,forever4th,gauden,hac am,hacphieu,hanthac,hardy_boy,hathanhcongtu,haugia,hellofme,Hikid,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,Hoàng Giang,holytinh2006,honthu,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,iken447,jmark,kaienzo,kamuix911,kẻ truy mộng,ke2mat,kei_269,kenshuu,khangnguyen,khomedo2006,kiemcom,kinebr87,Kingnothing,kingorchid,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,langbavibo,Lastlife01,latienthanh1982,lãng tử hồi đầu,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,linhvlike,ll3lack0takl_lte,longhang,lybietcau,manhktqd,map,meodendem,Milikan,minhtri7610,Mongdaonhan,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,Musashi,n0thjngs,nabiki,namliem,naruto1993123,ndothu,ngocnghechvn,ngoyui,ngutinhthieu,Nguyen Van Nhan,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nguyentuananhtp,nhl,niemdc1,noobpro,ntq2602,odin,ongnoibephuong,phachle,phuc_trinh,pika_pika,polonezvn,quang27689,quangteo,quocviet11,rainvagab0nd,raycaster,roman_1509,saomai330,SemiNoob,skylizzz,soccerrec28,songquan72,Stank9x_dkny,stinkbug9999,Sun0202,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,TheKiller,thienhoa,thientinhsu,Thuahoi,TienVN,tjnm0c,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,toilanguoitot,tomnhi,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,Tuan_Anh,tuongnd,tuquy123,tuyendet,Valentinez,VietStar1711,viptin,vitieutu,voccatymer,vtgcnn,vu2008,wudang170,XìKhói,xsiverxx,xuan can,x_chien,yakumo111,yeuchuong,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,Đờ Lờ Quy,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 2: Tấm đồng


    Dịch: Zhu Xian


    Trời còn chưa sáng Đường Thiên đã thức dậy đúng giờ.

    Hắn súc miệng đánh răng sau đó bật đèn, ngồi ở bàn, mở giấy viết thư ra, cắm cúi viết.

    "Thiên Huệ: gần đây vẫn khỏe chứ? Ta rất nhớ ngươi. Ta rất ổn, không cần lo cho ta. Học kỳ mới đã bắt đầu, ta vẫn làm phụ giảng cho lớp kiếm thuật của Sầm lão sư. Ngươi không ở đây, ta thấy hơi buồn chán. Bọn họ khinh thường ta, ta cũng không thích bọn họ. Gần đây sức khỏe Sầm lão sư không tốt lắm, những cái khác rất đều ổn, hi vọng hắn vĩnh viễn khỏe mạnh. Dư thúc vẫn khỏe chứ? Hỏi thăm hắn giúp ta. Ta rất muốn nhìn thác nước Tinh Vân ở chòm sao Anh Tiên mà ngươi đã nói, không biết rốt cuộc nó hùng vĩ tới mức nào. Ta vẫn đang kiên trì tu luyện, có lẽ còn rất lâu, nhưng ta không nghĩ đến việc bỏ cuộc..."

    Hắn viết rất dài, nói về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Hắn cẩn thận gấp bức thư lại, cho vào phong bì, dán kín.

    Hắn cẩn thận viết địa chỉ lên: chòm sao Anh Tiên, hành tinh Bạch Hồng, thành Bạch Hồng, đường 15, học viện Bạch Hồng, lớp A năm thứ ba, Thượng Quan Thiên Huệ.

    Sau khi viết xong hắn dán chiếc tem đường dài đã chuẩn bị từ trước lên phong bì.

    Làm xong, hắn đứng dậy, đi ra ngoài sân.

    Không khí buổi sớm có chút hơi lạnh, Đường Thiên duỗi tay duỗi chân, đến tận khi cơ bắp toàn thân hoạt động hoàn toàn mới bắt đầu một ngày luyện tập.

    Hắn luyện tập quyền pháp cơ sở.

    Qua gần một năm tu luyện, quyền pháp cơ sở của hắn đã gần đạt tới mức hoàn mỹ.

    Quyền pháp cơ sở gồm ba động tác: xung quyền, thứ quyền, câu quyền. Xung quyền phát lực tốt, thế trầm cương mãnh; thứ quyền nhẹ linh hoạt mau lẹ, phối hợp với bộ pháp như bướm lượn giữa hoa; câu quyền nằm giữa hai cái trên, chú trọng góc độ ra tay.

    Động tác cơ sở có vẻ đơn giản nhưng trong tay Đường Thiên lại tràn đầy vẻ đẹp, đây là vẻ đẹp của sự đơn giản có được qua sự khổ luyện.

    Đường Thiên vô cùng chăm chú, dù luyện tập rất khô khan nhưng hắn không hề tỏ vẻ chán ghét.

    Toàn thân hắn nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi, quần áo ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng theo cổ.

    Nhìn như có một lớp sương nhàn nhạt bốc ra từ người hắn.

    Hắn luyện tập nhiều lần, thỉnh thoảng dừng lại ngẫm nghĩ một chút sau đó lại cắm đầu luyện tập. Thời gian dần trôi, mặt trời nhô lên, hơi lạnh buổi sớm bớt đi rất nhiều.

    Đường Thiên miệt mài luyện tập.

    Bỗng nhiên, một hồi chuông chói tai vang lên, Đường Thiên ngừng lại, đã đến giờ!

    Phù phù phù!

    Tiếng thở dốc vang lên trong sân, hai tay Đường Thiên chống đầu gối, mồ hôi chảy xuống cằm sau đó nhỏ trên mặt đất. Lúc luyện tập quá chăm chú nên không có cảm giác gì, sau khi dừng lại hắn lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

    Năm phút sau, Đường Thiên mới khỏe lại sau khi kiệt sức, hắn đứng thẳng lên, hai chân như muốn nhũn ra, đi về phía cái ao ở góc sân. Trong ao chứa đầy nước, vừa đi tới bên cạnh ao Đường Thiên đã nhảy ùm vào trong.

    Buổi sáng nước ao lạnh thấu xương, khoảnh khắc nhảy vào trong ao Đường Thiên cảm thấy giật nảy mình.

    Hắn nhếch miệng, có vẻ hơi khó chịu, hắn chậm rãi thích ứng với nước ao lạnh giá. Khoảng chừng hai phút sau, thân thể hắn đã thích ứng được với nước ao lạnh lẽo, hắn ngồi khoanh chân, bắt đầu vận chuyển tâm pháp.

    Ở học viện An Đức năm năm, tâm pháp cơ sở của hắn đã sớm luyện thành. Không cần biết đến căn cốt, chỉ cần kiên trì bền bỉ luyện tập một hai năm là có thể luyện thành tâm pháp cơ sở. Đường Thiên căn cốt không tốt, ngũ hành cân bằng, thế nhưng hắn không lười biếng, tâm pháp cơ sở đã sớm luyện đến viên mãn. Hắn nhanh chóng tìm kiếm tâm pháp cấp hai, thế nhưng học viện An Đức chỉ dạy tâm pháp cơ sở, muốn học tâm pháp cấp hai, cần phải vào học viện cao hơn.

    Thế nhưng Đường Thiên không muốn lãng phí thời gian nên tìm cách khác. Sầm lão sư biết chuyện của Đường Thiên, liền mời Đường Thiên làm trợ giảng cho mình, tiền công của Đường Thiên là một cái thẻ hồn tướng có Dưỡng Khí Bí Quyết.

    Đường Thiên bắt đầu luyện tập công pháp cấp hai.

    Dưỡng Khí Bí Quyết thích hợp với những võ giả có căn cốt không tốt, ưu điểm duy nhất của nó là khí mạch dài. Đường Thiên cũng sắp luyện Dưỡng Khí Bí Quyết đến viên mãn, công pháp cấp thấp đều khá đơn giản, cần nhất là kiên trì bền bỉ, không cần quá nhiều kỹ xảo.

    Khí tức ấm áp mềm mại thấm vào mọi ngóc ngách của thân thể, xua tan hơi lạnh, giúp cho thân thể đã kiệt sức nhanh chóng hồi phục.

    Một giờ sau, Đường Thiên mở mắt ra.

    Hắn lại trở nên sung sức, cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất. Hắn không lập tức đứng dậy mà tựa người ở trong ao, ngây người nhìn bầu trời xanh.

    Không biết lúc này Thiên Huệ đang làm gì...

    Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ ôn nhu nhưng hắn chóng tỉnh ra, gỡ một tấm đồng từ trên cổ xuống. Tấm đồng được buộc bằng dây đỏ, vài sợi dây đỏ cuốn vào nhau, có một sợi là mẹ bện, còn lại đều là do Thiên Huệ bện. Trong thời gian Thiên Huệ ở thành Tinh Phong hàng năm nàng đều bện một sợi dây đỏ cho tấm đồng của Đường Thiên.

    Tấm đồng to cỡ đồng tiền xu, có vẻ cũ kỹ, ở giữa là một hoa văn hình chữ thập bất quy tắc. Đường Thiên lật tấm đồng lại, sau tấm đồng là một dòng sông uốn lượn, dường như có vô số sao sáng lóe lên trong dòng sông. Đường Thiên nhìn vào phía dưới dòng sông, có một dãy số màu xám, chữ số rất mờ, nếu không quan sát tỉ mỉ thì khó lòng nhận thấy.

    Tấm đồng này Đường Thiên đeo trên người từ nhỏ, nhưng mấy năm trước hắn mới phát hiện dãy số này.

    Khi hắn bắt đầu luyện tập võ kỹ cơ sở thì những chữ số bắt đầu thay đổi.

    Phát hiện này về tấm đồng làm cho Đường Thiên rất tò mò.

    Mặc dù hắn cẩu thả nhưng không phải là kẻ ngốc, hắn nhanh chóng tìm được quy luật biến hóa của những chữ số. Mỗi khi hắn luyện xong võ kỹ cơ sở thì chữ số sẽ nhảy lên một chút.

    Từ lúc đó, hắn mới nhận ra mẹ mà trong lòng hắn rất bình thường dường như cũng chẳng bình thường. Hắn chợt nhận ra hắn biết rất ít về quá khứ của mẹ.

    Còn có tên khốn bỏ vợ bỏ con kia...

    Trong lòng Đường Thiên tràn ngập khát vọng mãnh liệt, khát vọng biết được tất cả, khát vọng tìm ra tất cả những bí ẩn.

    Tấm đồng là đầu mối duy nhất.

    Hắn bắt đầu điên cuồng luyện tập võ kỹ cơ sở, ngày nào cũng theo dõi sự biến đổi của tấm đồng. Sau khi hắn luyện kiếm thuật cơ sở tới mức hoàn mỹ thì chữ số không nhảy lên nữa. Đường Thiên thử cách khác, hắn thử tu luyện võ kỹ cấp hai, chữ số vẫn không thay đổi, đến khi hắn luyện chưởng pháp cơ sở thì chữ số mới bắt đầu tiếp tục nhảy lên.

    Chỉ có võ kỹ cơ sở mới có thể làm cho chữ số thay đổi.

    Thời gian thấm thoát trôi, hắn luyện võ kỹ cơ sở từ loại này sang loại khác, chữ số từ một vạn, hai vạn... không ngừng tăng lên nhưng tấm đồng vẫn không phản ứng gì. Ánh mắt mọi người xung quanh dần dần thay đổi, những lời châm chọc khiêu khích vang lên không ngớt bên tai, Đường Thiên cũng từ học viên bình thường của học viện trở thành kẻ lưu ban, sau lại thành kẻ siêu lưu ban.

    Năm năm, Đường Thiên vẫn kiên trì.

    Chữ số không ngừng thay đổi.

    Đường Thiên lại đeo tấm đồng lên cổ, hắn không nhận ra dãy số màu xám trên tấm đồng hơi sáng lên. Đường Thiên nhảy ra khỏi ao, lau khô người, mặc quần áo sạch, cầm lấy bức thư viết cho Thiên Huệ ở trên bàn, ra khỏi nhà.

    Nhà hắn cách học viện An Đức khá xa, sáng sớm rất ít người đi lại trên đường.

    Ở thành Tinh Phong chỉ có một chỗ gửi thư, đó chính là bưu cục Tín Phong ở thành nam. Tốc độ của Đường Thiên không chậm, khinh công cơ sở của hắn đã sớm luyện tới mức hoàn mỹ, thân trên của hắn không chút dao động, hai chân chuyển đông theo một tiết tấu đặc biệt. Sau mỗi bước đại khóa bộ (kỹ thuật bước chân trong bóng bàn) là ba bước tiểu toái bộ (kỹ thuật bước chân trong tennis), cứ thế lặp đi lặp lại.

    Bởi lúc này vẫn còn sớm nên bưu cục Tín Phong vẫn chưa mở cửa, Đường Thiên liền bỏ thư vào hòm thư trước cửa bưu cục.

    Chòm sao Anh Tiên cách xa như vậy, chắc khoảng ba tháng sau Thiên Huệ mới nhận được bức thư này.

    Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng thư thái, khẽ cười, xoay người đi về phía trường học.

    ※※※※※※※※※※※※※※※※ �※※※※※※※※※※※※※

    Khi Đường Thiên tới trường thì có một đám người vây kín quanh cổng trường. Đường Thiên nhíu mày, hôm nay hắn phải phụ trách buổi luyện tập của lớp kiếm thuật, đến muộn thì không ổn. Hắn rất biết ơn sự giúp đỡ của Sầm lão sư, bởi vậy hắn luôn làm việc rất nghiêm túc, chưa bao đến muộn về sớm, khác biệt một trời một vực với khi chính hắn đi học.

    "Nhường đường!"

    Hắn đẩy mấy người ra, người bị đẩy ra đang chuẩn bị mở miệng chửi thì thấy đó là Đường Thiên, lập tức im re.

    "Cốc Tiểu Vũ, hôm nay chỉ cần ngươi dập đầu, ta tạm tha cho ngươi!"

    Một nam sinh có vẻ rất đắc ý, lỗ mũi gần như vểnh lên trời. Quần áo trên người hắn khá đẹp, chất vải tương đối khá, có lẽ gia thế không tồi. Bên cạnh hắn có mấy nam sinh to khỏe, trên mặt đầy vẻ giễu cợt, có một thiếu niên nằm sấp trên bùn đất trước mặt bọn họ, co quắp đau đớn.

    "Dập đầu! Nhanh lên một chút, còn phải đi học!"

    "Mẹ nó, xem ra đánh vẫn chưa đủ!"

    ...

    Mấy tên thuộc hạ chửi mắng ầm ĩ.

    Trên mặt Đường Thiên lộ ra vẻ chán ghét, dù hắn cũng coi là hàng đầu gấu ở An Đức, nhưng hắn chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu. Mấu chốt hơn là mấy người chặn kín cổng trường, vài phút nữa là vào học rồi.

    "Mới tới?" Đường Thiên nói: "Tránh đường!"

    "À à, ăn gan hùm mật gấu à, dám quản việc của bản thiếu?" Thiếu niên cầm đầu nói với vẻ trào phúng.

    Đường Thiên biết nếu cứ dây dưa tiếp thì chắc chắn sẽ muộn, hắn cũng lười nói nhảm, thân hình chớp một cái làm cho chân hơi trượt một chút về phía sau, rồi vọt tới trước mặt đối phương, túm chặt cổ đối phương trong ánh mắt sợ hãi của hắn.

    Hắn xách đối phương lên bằng một tay giống như xách gà.

    Cảm giác khó thở làm cho thiếu niên thấy đầu óc trống rỗng.

    "Dừng tay! Ngươi dám ra tay với..."

    "Ngươi xong đời rồi!"

    Mấy nam sinh kia hốt hoảng lao đến. Kinh nghiệm đánh nhau của Đường Thiên vô cùng phong phú vô cùng, quăng nam sinh trên tay về phía mấy người đang lao tới.

    Trong chớp mắt mấy người này đã ngã dúi dụi.

    "Quả nhiên vẫn là Đường Thiên đủ ác!"

    "Đó là đương nhiên, đại ca nổi tiếng trong trường mà, năm nào cũng thế này, không dạy dỗ một chút thì những người mới này sao biết trời cao đất rộng!"

    "Nói thêm, kỷ luật của trường chúng ta cũng không tệ, không thể không kể đến công của Đường “đại ca”! Trấn giáo ích tà!"

    ...

    Đường Thiên chẳng thèm nhìn đám người trên mặt đất, vội vã chạy đếm sân luyện võ.

    Hắn vừa bước vào sân luyện võ thì tiếng chuông liền vang lên.

    Suýt thì muộn!

    Đường Thiên thở phào trong lòng, nhìn các học viên trong lớp kiếm thuật. Qua những lời bàn tán hôm qua, ác danh của Đường Thiên đã truyền ra, các học viên đều có vẻ rất cẩn thận.

    Đường Thiên ra vẻ ho một tiếng, phất tay nói: "Bắt đầu luyện tập!"


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi monsoon, ngày 13-09-2013 lúc 11:13.
    渺渺琴声早绝. 上古天地已远. 你沉浮这人间. 仍难逃宿命限. 千番喜悲, 万番醒醉. 浮生几回, 便问几回. 何为是非, 何为错对. 求只求留 那烟花不碎.何以飘零远, 此问欲问叶. 何以少团圆, 此问欲问月. 何以久离别, 此问欲问仙. 何以不得闲, 此问欲问天. 我欲问, 欲问天. 何不饶人一世闲.

  6. Bài viết được 574 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,bantaylua,Bat Bai,big0no1,binhso1988,BOBVU73,cauthua,changerb,codon.trai,coolzero,cooro21,cuonglong,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,dester,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,duonghongphuc,duy_dt12,fivegooff,forever4th,gauden,hac am,hacphieu,hanthac,hardy_boy,hathanhcongtu,haugia,hellofme,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,Hoàng Giang,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,ice_tea,iken447,IS3,jmark,kaienzo,kamuix911,kẻ truy mộng,ke2mat,kei_269,kenshuu,khangnguyen,khomedo2006,kiemcom,kinebr87,Kingnothing,kingorchid,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,langbavibo,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,lãng tử hồi đầu,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,longhang,lybietcau,Machineshop,map,meodendem,Milikan,minhtri7610,Mongdaonhan,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,Musashi,nabiki,namliem,naruto1993123,ngocnghechvn,ngoyui,ngutinhthieu,Nguyên Ca,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nhl,niemdc1,noobpro,odin,oneorone,phuc_trinh,pika_pika,polonezvn,quang27689,quangteo,roman_1509,skylizzz,songquan72,Sun0202,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,TheKiller,thienhoa,thientinhsu,Thuahoi,TienVN,timpro,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,toilanguoitot,tomnhi,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,Tuan_Anh,tuongnd,tuyendet,v4nk13p,Valentinez,VietStar1711,vitieutu,vu2008,wudang170,xbaby,xsiverxx,yeuchuong,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 3: Cuồng Ngưu Amaury


    Dịch: Zhu Xian


    "Đường Thiên, ra đánh với ta!"

    Tiếng nói như sấm nổ vang lên ngoài cổng trường, đánh thức Đường Thiên đang nằm phơi nắng trong sân luyện võ.

    Giờ học cũng đã sắp kết thúc, sau khi uốn nắn sửa lỗi cho mấy người, Đường Thiên phát hiện những người này cũng không quá để tâm đến võ kỹ cơ sở, hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa, tìm một chỗ có nắng ấm nằm ngủ.

    "Phiền quá!" Đường Thiên lầm bầm một câu, trở mình, tiếp tục ngủ.

    "Đường Thiên! Gã nhu nhược này, mau ra đánh với ta!" Giọng nói như sấm nổ, vang vọng khắp sân luyện võ.

    Những học sinh mới đang luyện tập võ kỹ cơ sở trong sân luyện võ sắc mặt quái dị, nhìn về phía Đường Thiên.

    Chẳng lẽ học trưởng Đường Thiên lại gây rắc rối gì?

    Một đại hán khôi ngô lao vào sân luyện võ như trâu rừng. Hắn rít gào không ngừng, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.

    Những học sinh mới giật nảy mình, người này thật to gan, dám xông thẳng vào. Nhưng khi một số người trong số đó nhận ra dấu hiệu trên người người đại hán thì không khỏi kêu lên kinh hãi.

    "Học viện Mãnh Thú!"

    Tất cả các tân sinh đều biến sắc.

    Học viện Mãnh Thú đứng thứ ba, cao hơn học viện An Đức xếp thứ mười.

    Cũng khó trách đám học sinh lại trắng cả mặt, học viện Mãnh Thú vốn là đối thủ cạnh tranh của học viện An Đức, tuy hai bên vẫn chưa đến mức như nước với lửa nhưng cũng chẳng hòa thuận gì. Hơn nữa, làm cho thầy trò của học viện An Đức cảm thấy khó chấp nhận là năm nay học viện An Đức xuống dốc nhưng học viện Mãnh Thú lại phát triển rất mạnh mẽ.

    Họ liên tiếp có những học sinh lợi hại xuất hiện, thứ hạng cũng nhờ vậy mà tăng lên.

    Học viện Mãnh Thú coi trọng thực chiến, trong học viện việc so tài với nhau thậm chí đã trở thành phong trào, những người trong trường không những không ngăn cản mà còn cổ vũ việc này. Bởi vậy mỗi học sinh đều cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh . Học viên của các trường học bình thường khi đối đầu với họ thì thua sút rất nhiều về khí thế.

    Học sinh của học viện Mãnh Thú mà dám xông vào học viện An Đức, quá kiêu ngạo!

    "Ha ha, Đường Thiên, rốt cục ngươi cũng bị ta túm được ! Đến đây đi, đánh một trận sảng khoái, nếm thử nắm đấm của Amaury ta!" Đại hán ngửa mặt lên trời, cười to, giọng như sấm nổ.

    "Cuồng Ngưu Amaury!" Trong đám người có người kinh hô.

    "Amaury là ai? Rất nổi tiếng sao?" Có tân sinh nhịn không được hỏi.

    Vị kia nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Amaury với vẻ sợ hãi, nhanh chóng nói: "Học sinh năm thứ hai của học viện Mãnh Thú, xuất thân Man tộc, tố chất thân thể cực tốt. Nhanh nhẹn dũng mãnh hiếu chiến, cao thủ nổi danh trong giới học sinh học viện Mãnh Thú. Lần này học trưởng Đường Thiên gặp phiền phức lớn rồi !"

    "Thật sự lợi hại như vậy?"

    "Hắn đứng thứ bảy trong học viện Mãnh Thú." Vị tân sinh kia nói một câu.

    Tất cả mọi người đều im thin thít.

    Đứng thứ bảy học viện Mãnh Thú!

    Chỉ có những người nằm trong tốp 10 của học viện An Đức mới đủ sức đối đầu với hắn, trong đó chắc chắn không có Đường Thiên.

    "Xong đời!" Có người vô thức thốt ra.

    Rất nhiều người tỏ vẻ không đành lòng, ở trong trường của mình mà bị học sinh của trường đối địch ức hiếp, đây là chuyện vô cùng nhục nhã.

    Thế nhưng bọn họ lại phải chứng kiến một màn nhục nhã như vậy!

    Không ít người đang hối hận, tại sao hôm nay lại phải tới đây học?

    Amaury vừa xông đến, ánh mặt trời chiếu trên người Đường Thiên bị hắn che sạch. Giọng hắn to đến nỗi đầu Đường Thiên ong ong, Đường Thiên biết rõ không thể nào ngủ được nữa, hắn lau nước miếng Amaury phun ra, vuốt vuốt đầu, ngồi dậy một cách bất đắc dĩ.

    Hắn giơ hai tay lên, lười biếng nói: "Ta đầu hàng. Ta nhận thua."

    Khuôn mặt những học sinh đang tràn ngập vẻ đồng cảm cứng lại như hóa đá.

    Một nữ sinh nhịn không được lên tiếng trào phúng: "Học trưởng Đường Thiên, người khác bắt nạt ngươi, ngươi không chút phản kháng đã đầu hàng nhận thua?"

    "Đúng! Đánh không lại là một chuyện, nhưng ngay cả đánh cũng không dám đánh, ngươi có phải là nam nhân không!" Một nữ sinh khác cũng tức giận nói.

    Có hai người mở đầu, những người khác cũng bắt đầu mở miệng lên án. Tiếng mắng vang vọng trên sân luyện võ, những học sinh mới tuổi trẻ khí thịnh, việc Đường Thiên nhanh chóng đầu hàng nhận thua, hơn nữa đối phương lại còn là học sinh của trường học đối địch khiến cho tất cả mọi người đều khinh bỉ.

    "Ta đầu hàng thì liên quan gì đến các ngươi?" Đường Thiên kinh ngạc hỏi.

    Mọi người ngây ra.

    Nhưng sau đó tiếng mắng lại càng to hơn.

    "Ông trời ơi! Trường học của chúng ta sao lại có kẻ như thế này? Thật mất mặt trường chúng ta!"

    "Không phải nam nhân! Tiểu thư Thiên Huệ lại để ý tới một kẻ bỏ đi như vậy! Quả thực là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!"

    "Buổi học lần sau ta sẽ không đi! Vừa nghĩ đến việc tới sẽ phải thấy người này ta đã thấy ghét! Mẹ nó. Hắn lại đầu hàng tên của học viện Mãnh Thú kia!"

    . . .

    "Amaury, bỏ qua cho ta đi, ta đầu hàng." Đường Thiên hoàn toàn không đếm xỉa đến những học sinh mới, hắn mở to mắt, ''chân thành'' nhìn Amaury.

    Amaury trừng lớn mắt, túm lấy cổ áo của Đường Thiên, xách Đường Thiên lên, há mồm kích động rít gào: "Đến đây đi, cơ sở Đường, đánh một trận! Năm năm luyện võ kỹ cơ sở, đó là ý chí ương ngạnh của võ giả, chắc chắn ngươi đang khai sáng một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới! Cơ sở Đường! Ta đã sớm nhìn thấu ngươi! Ngươi không lừa được ta!"

    Cơ sở Đường. . .

    Mỗi lần nghe được cái tên này, Đường Thiên cảm thấy đen cả mặt. Ca đây tuy chỉ biết võ kỹ cơ sở, nhưng cái tên này đúng là quá. . .

    Quá dìm hàng!

    Nhìn thấu cái đầu ngươi, không ngờ còn có người ngốc hơn ca.

    Amaury tiếp tục phun nước miếng: "Đến đây đi, cơ sở Đường, để cho ta chứng kiến võ đạo mới mà ngươi mở ra từ võ kỹ cơ sở! Dùng danh nghĩa của tiểu thư Thiên Huệ, người thắng đủ tư cách có được sự ưu ái của tiểu thư Thiên Huệ ! Đến đây đi, cơ sở Đường. . ."

    . . . Dùng danh nghĩa của Thiên Huệ. . .

    Mẹ cái con trâu ngốc này, danh nghĩa của Thiên Huệ mà kẻ như ngươi có thể sử dụng sao!

    Gã này chắn chắn đang có ý với Thiên Huệ!

    Mẹ nó!

    Mắt Đường Thiên trợn tròn, sát khí bốc lên khuôn mặt, vụt, tay phải mềm mại như linh xà, nhanh chóng quấn lấy cánh tay của Amaury, triền trong chưởng pháp cơ sở. Trong chớp mắt tay kia của Đường Thiên cũng đã chụp vào eo của Amaury, thủ pháp trảo trong ám khí cơ sở.

    "A!" Đường Thiên gầm lên giận dữ, nâng thân hình khổng lồ của Amaury lên đỉnh đầu sau đó ném mạnh đi.

    "Con trâu kia, dám có ý đồ với Thiên Huệ ! Ngươi nhất định phải chết!"

    Có một lần Amaury đi ngang qua học viện An Đức, nhìn thấy Đường Thiên đang đánh với người khác nhất thời hắn ngứa ngáy chân tay, không nói không rằng xông lên đánh với Đường Thiên.

    Có điều hắn cũng nhìn ra Đường Thiên chỉ biết võ kỹ cơ sở nên chỉ dùng võ kỹ cơ sở đánh với Đường Thiên.

    Amaury tự trói chân trói tay, bị Đường Thiên đánh cho bầm dập.

    Amaury không những không tức giận mà lại càng hăng hái. Có người có võ kỹ cơ sở còn mạnh hơn hắn!

    Hắn cứ như phát hiện được đại lục mới, nhanh chóng nghe ngóng được chỗ ở của Đường Thiên, cứ ba ngày lại đến đánh một trận, nhưng xông đến học viện An Đức thì đây là lần đầu tiên.

    Mỗi lần hắn đều bị Đường Thiên đánh tơi tả.

    Amaury càng hăng, tới càng nhiều hơn, hắn hiểu rất rõ tử huyệt của Đường Thiên là gì.

    Amaury bắn văng ra như bao cát, khi sắp ngã xuống đất, thì thân thể hắn uốn lượn linh hoạt trong không khí, vững chãi hạ xuống đất.

    Đôi mắt Amaury lộ ra vẻ hưng phấn, nói đến mức nước bọt bắn tung tóe: "Quả nhiên không hổ là cơ sở Đường hoàn mỹ. Sức bật hoàn mỹ, võ kỹ cơ sở hoàn mỹ, sức mạnh thật hoàn mỹ! Quả là làm cho người ta hưng phấn nha! Đến đây đi, cơ sở Đường, đại chiến một trận!"

    Đường Thiên chẳng muốn nhiều lời với hắn, hắn biết hôm nay không đánh bại con dã thú trước mắt thì đừng mong làm được những truyện khác.

    Hắn hoàn toàn không quan tâm đến những đồng học.

    Chân hắn đột nhiên phát lực, thân hình như tên rời nỏ, lao về phía Amaury. Khi vừa chạm chân xuống đất, hắn vặn eo xuất quyền, xung quyền trong quyền pháp cơ sở!

    Hai mắt Amaury sáng lên, cũng vặn eo ra quyền, cũng là xung quyền!

    Hai nắm đấm va chạm với nhau, không chút hoa mỹ.

    Ầm!

    Tiếng hai nắm đấm va chạm với nhau tựa như một khối khí nổ tung, làm cho những học viên đang quan sát phải hít lạnh.

    Hai người đều lùi lại ba bước.

    Các học sinh mới khi nãy còn nhao nhao xỉ vả tựa như bất chợt bị người khác bóp cổ, tất cả âm thanh đều im bặt, bọn họ ngơ ngác nhìn hai người.

    Ngang tài ngang sức...

    Một quyền này ngang tài ngang sức. . .

    Sao có thể. . . Sao có thể!

    Học viện Mãnh Thú. . . Cuồng Ngưu Amaury. . . xếp thứ bảy. . . Ngang sức ngang tài. . .

    Ánh mắt Amaury lại càng sáng, hắn biết một quyền này thực ra hắn đã rơi vào thế hạ phong. Nếu chỉ xét về sức mạnh thì hắn mạnh hơn Đường Thiên một bậc, nhưng vừa rồi nắm đấm hai người va chạm không chút kỹ xảo vậy mà lại ngang ngửa.

    Điều này nói lên, khi cả hai dùng xung quyền, Đường Thiên phát lực tốt hơn hắn!

    Quả nhiên không hổ là cơ sở Đường hoàn mỹ...

    Lúc này Đường Thiên lúc này tựa như một con báo đang săn mồi, ánh mắt chuyên chú, thần sắc hung tợn. Tuy lúc thường hắn tỏ vẻ lười biếng, nhưng một khi đã đánh nhau thì sẽ hết sức chăm chú, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đánh ngã đối phương!

    Rầm rầm rầm!

    Tiếng quyền cước va chạm vang lên không dứt.

    Cả sân luyện võ đều bị hấp dẫn bởi trận chiến quyết liệt này. Thân thể của Amaury vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp, tựa như một con trâu rừng khỏe mạnh. Còn Đường Thiên tu luyện võ kỹ cơ sở năm năm, mỗi bộ phận trên thân thể đều được rèn luyện, thân hình cao lớn, cân đối, khỏe khoắn làm cho người ta cảm thấy tràn đầy sức bật.

    Võ kỹ cơ sở không có kỹ xảo hoa mỹ, tất cả động tác đều vô cùng đơn giản, nhưng trong tay hai người nó lại tràn ngập sức phá hoại.

    Mỗi đòn của Amaury đều vô cùng cương mãnh, dùng lực phá xảo.

    Đòn đánh của Đường Thiên lại vô cùng gọn gàng linh hoạt, sức mạnh thường bộc phát trong nháy mắt. Vài loại võ kỹ cơ sở phối hợp biến hóa, đa dạng hơn Amaury rất nhiều.

    Hai bên đánh rất quyết liệt, quyền cước va chạm, những học viên đứng quanh cảm thấy rất khiếp sợ, mặt cắt không còn một giọt máu. Sức mạnh kinh người cùng với tốc độ, kỹ xảo ngắn gọn, không chút bắt mắt nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mãnh liệt.

    Nếu mình gặp phải sự tấn công như cuồng phong vũ bão như vậy thì đã bị đánh ngã từ lâu! Những học viên mới xem mà choáng váng cả đầu óc.

    Đây chính là võ kỹ cơ sở vô dụng?

    Đường Thiên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, trong mắt của hắn chỉ có Cuồng Ngưu ở trước mặt.

    Võ kỹ cơ sở của Amaury mạnh hơn rất nhiều so với mấy lần trước. Việc này cũng không làm cho Đường Thiên cảm thấy bất ngờ, cảnh giới của Amaury dù sao cũng rất cao, chỉ cần bỏ chút thời gian thì luyện võ kỹ cơ sở cũng không có gì khó khăn.

    Luyện võ kỹ cơ sở suốt năm năm mà người khác chỉ tốn chút thời gian đã đuổi kịp, nếu là người thường thì sẽ cảm thấy nhụt chí.

    Nhưng mà Đường Thiên không chút nhụt chí, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: con trâu ngốc này dám có ý đồ với Thiên Huệ!

    Con trâu ngốc này, ngươi nhất định phải chết!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi monsoon, ngày 13-09-2013 lúc 11:18. Lý do: sửa tên NV

  8. Bài viết được 564 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,24680,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,Bat Bai,big0no1,binhso1988,BOBVU73,cauthua,changerb,codon.trai,coolzero,cooro21,cuonglong,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,dester,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,duy_dt12,fivegooff,forever4th,game1978,gauden,hac am,hacphieu,hardy_boy,hathanhcongtu,haugia,hellofme,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,Hoàng Giang,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,ice_tea,iken447,IS3,jmark,kaienzo,kamuix911,kẻ truy mộng,ke2mat,kei_269,kenshuu,khangnguyen,khomedo2006,kiemcom,kinebr87,Kingnothing,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,langbavibo,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,longhang,lybietcau,map,meodendem,Milikan,minhtri7610,Mongdaonhan,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,Musashi,n0thjngs,nabiki,namliem,naruto1993123,ngocnghechvn,ngoyui,ngutinhthieu,Nguyên Ca,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nhl,niemdc1,noobpro,oneorone,phuc_trinh,pika_pika,quang27689,quangteo,roman_1509,sanotaro,skylizzz,soccerrec28,stinkbug9999,Sun0202,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,TheKiller,thienhoa,thientinhsu,Thuahoi,TienVN,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,Toạch Văn Đoành,tomnhi,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,Tuan_Anh,tuongnd,tuyendet,v4nk13p,Valentinez,VietStar1711,vitieutu,voccatymer,vu2008,whyttt,wudang170,xbaby,xsiverxx,xuan_ha919,x_chien,yeuchuong,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    7,853
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 4: Biến cố


    Dịch: Zhu Xian


    Đường Thiên nổi giận, trong lòng hắn như có ngọn lửa cháy hừng hực, hắn tấn công càng lúc càng nhanh. Các động tác trong võ kỹ cơ sở đều rất đơn giản. Những động tác trong võ kỹ cơ sở Đường Thiên đã tu luyện đến hàng trăm nghìn lần, sớm đã trở thành một loại bản năng.

    Động tác của hắn thậm chí còn nhanh hơn phản ứng của đầu óc.

    Bộp bộp bộp!

    Quả nhiên không hổ là cơ sở Đường hoàn mỹ!

    Lúc này tốc độ ra đòn của Đường Thiên đã đạt được tốc độ cực hạn trên lý thuyết của võ kỹ cơ sở. Tàn ảnh của chiêu trước vẫn còn chưa tiêu tán thì tàn ảnh mới đã xuất hiện trong không trung.

    Tàn ảnh dâng lên không ngừng như hồng thủy, như muốn bao phủ A Mạc Lý.

    Amaury ngày càng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn thấy được cực hạn trong lý luận.

    Hắn hứng thú với Đường Thiên như vậy cũng không phải vì nhàm chán. Từ lần đầu gặp nhau tự nhiên nổi hứng, hai người ra tay, về sau Amaury cứ chạy tới không biết chán, mỗi lần như vậy A Mạc Lý được lợi không nhỏ.

    Võ kỹ cơ sở, không ai hứng thú với nó. Trước khi gặp Đường Thiên, hắn cũng không có hứng thú.

    Bất cứ ai cũng biết tâm pháp quan trọng hơn võ kỹ, võ kỹ cấp cao quan trọng hơn võ kỹ cấp thấp.

    Chỉ cần luyện được chân lực thì thì sẽ dễ dàng học được võ kỹ qua thẻ hồn tướng. Lãng phí thời gian với võ kỹ cấp thấp là chuyện rất ngu xuẩn. Amaury vốn tu luyện võ kỹ thổ hệ cấp ba "Địa Liệt Trảm".

    Lần đầu gặp Đường Thiên, Amaury cảm thấy hứng thú, dùng võ kỹ cơ sở đấu với Đường Thiên, bị Đường Thiên đánh cho thương tích bầm dập.

    Lần đầu tiên Amaury bị người ta đánh thảm như vậy, dù là đối đầu với cao thủ số một học viện Mãnh Thú là Lương Thu hắn cũng chưa từng thảm như vậy.

    Sau khi trở về hắn chợt phát hiện bình cảnh mà mình gặp bấy lâu đã bắt đầu có dấu hiệu lỏng ra. Amaury vô cùng vui mừng, cũng cảm thấy hơi nghi hoặc, hắn bắt đầu vắt óc nghĩ đến nguyên nhân mà bình cảnh lỏng ra.

    Nguyên nhân này vô cùng quan trọng đối với việc đột phá bình cảnh của hắn.

    Sau hai ngày, hắn mới hiểu thì ra nguyên nhân mà bình cảnh lỏng ra là trận chiến với Đường Thiên.

    Amaury cũng không chắc chắn, vậy nên hắn liền chạy đến học viện An Đức, tìm Đường Thiên đánh một trận, ăn đòn lần thứ hai.

    Có điều lần chiến đấu này đã chứng thực suy đoán của hắn, việc chiến đấu cùng Đường Thiên quả nhiên chính là nguyên nhân.

    Amaury là một kẻ cố chấp, từ lúc đó, cứ sau một thời gian hắn lại tìm Đường Thiên đánh một trận. Có điều trước đây hắn thường đến nơi ở của Đường Thiên, đây mới là lần đầu tiên hắn xông tới tận trường.

    Sau nhiều lần chiến đấu, Amaury đã dần tìm được nguyên nhân, võ kỹ cơ sở! Bởi vì hắn phát hiện võ kỹ cơ sở của hắn càng thuần thục thì uy lực Địa Liệt Trảm cũng dần dần tăng lên.

    Amaury bất tri bất giác đã đột phá được bình cảnh, thế nhưng hắn vẫn không ngừng việc đến đấu với Đường Thiên.

    Thực lực của hắn càng lúc càng mạnh, hiểu biết về võ kỹ của hắn tốt hơn nhiều so với Đường Thiên. Với Amaury võ kỹ cơ sở rất dễ, có điều trước đây hắn không quan tâm đến nó mà thôi. Sau khi đánh nhiều trận võ kỹ cơ sở của Amaury tiến bộ cực nhanh.

    Nhưng hắn không thể ngờ rằng mình vẫn không đánh lại Đường Thiên.

    Không thắng được lần nào!

    Gã quái vật Đường Thiên này, võ kỹ cơ sở của y hoàn toàn áp đảo hắn.

    Amaury tức nghẹn ở trong lòng. Hắn là cao thủ của học viện Mãnh Thú vậy mà đánh không lại một học viên hạng bét của học viện An Đức, nếu tin này mà truyền đi thì quá mất mặt. Dù cả hai đều dùng võ kỹ cơ sở nhưng hắn cũng đã bỏ không ít công sức, nhưng sao vẫn thua?

    Đường Thiên không nghĩ nhiều, trong mắt của hắn, Amaury là một kẻ khó ưa, nhìn giống con trâu nhưng lại có những đặc tính của ruồi, quá phiền phức.

    Càng khiến cho hắn không thể tha thứ chính là con ruồi lai trâu này dám có ý đồ với Thiên Huệ!

    Đường Thiên giận đến phát cuồng.

    Nhưng lần này Amaury đã chuẩn bị rất kỹ, dù Đường Thiên có tấn công thế nào hắn vẫn đứng vững. Rõ ràng Amaury đã bỏ không ít thời gian vào võ kỹ cơ sở, giờ đây chêch lệch giữa hắn và Đường Thiên là rất nhỏ.

    Ở cảnh giới cao học võ kỹ cấp thấp cũng không phải là việc khó, đây cũng chính là nguyên nhân Đường Thiên bị cười nhạo vì suốt năm năm chỉ luyện tập võ kỹ cơ sở.

    Hai bên rơi vào thế giằng co.

    Tố chất thân thể hai người đều rất xuất sắc, Amaury có ưu thế về sức mạnh còn Đường Thiên có ưu thế về tốc độ và sự dẻo dai, hai bên ngang tài ngang sức.

    Các đòn tấn công dần dần vượt ra khỏi sự khống chế của Đường Thiên, hắn rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ dị.

    Các đòn đánh của hắn thậm chí còn nhanh hơn một chút so với suy nghĩ của hắn.

    Lần đầu tiên Đường Thiên gặp chuyện này, nếu là lúc thường nhất định hắn sẽ rất kinh ngạc. Thế nhưng giờ hắn đang phát cuồng, quên đi hết thảy mọi thứ.

    Đường Thiên đã đạt đến cực hạn, tốc độ ra đòn của hắn chậm rãi tăng lên, tăng từ từ đến mức không thể nhận thấy.

    Amaury lập tức cảm nhận được áp lực.

    Hắn hơi sững sờ, suy nghĩ đầu tiên của hắn là: không thể nào!

    Thế nào gọi là cực hạn? Cực hạn có nghĩa là không thể vượt qua! Mà cực hạn trên lý thuyết thì lại càng không thể vượt qua!

    Trừ khi Đường Thiên luyện tập tâm pháp cấp ba, có chân lực cấp cao phụ trợ thì mới có thể làm cho võ kỹ đột phá được cực hạn.

    Thế nhưng hai bên đã giao thủ vô số lần, hắn biết rất rõ về Đường Thiên. Người này tu luyện tâm pháp cấp hai Dưỡng Khí Bí Quyết, vẫn còn một chút nữa mới đạt đến viên mãn.

    Khi Amaury vẫn đang sửng sốt thì trong mắt Đường Thiên lộ ra một ánh sáng lạnh thấu xương, lúc này thân hình cao to của hắn linh hoạt như một con báo. Chân hắn hơi nhún, cả người lao về phía Amaury.

    Amaury cả kinh, tay trái vô thức vung lên.

    Tay trái của Đường Thiên đánh vào tay trái Amaury, "bát" trong chưởng pháp cơ sở, đồng thời mượn lực này, thân thể giống như một con cá trơn trượt, hai chân nhanh chóng thực hiện ba bước toái bộ, "toái bộ" trong khinh công cơ sở.

    Hắn xuất hiện trong không khí phía bên trái Amaury như một bóng ma, vặn người, tay phải vung lên.

    "Giết!"

    Hắn quát như sấm nổ, sức mạnh từ hông truyền đến khuỷu tay rồi cổ tay, mượn thế rơi từ trên cao, tung quyền!

    Quyền này rất nhanh!

    Tựa như sao băng!

    Trong lúc cấp bách, thân thể Amaury nghiêng sang bên phải.

    Quyền này của Đường Thiên đánh vào vai trái của Amaury

    Sức mạnh khổng lồ ập đến, Amaury biến sắc, chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị đánh văng.

    Rầm!

    Amaury ngã phịch xuống mặt đất giống như một bao cát, trượt đi bảy tám mét sau đó mới ngừng lại.

    Sân luyện võ yên lặng như tờ, khuôn mặt mọi người đều dại ra.

    Đường Thiên vẫn giữ tư thế dùng xung quyền, Amaury đang quỳ rạp trên mặt đất cách hắn không xa, tạo thành một khung cảnh quỷ dị.

    Này này này...

    Phù phù phù!

    Đường Thiên cảm thấy thế giới vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của mình. Dần dần suy nghĩ đến chậm hơn một chút cũng chậm rãi tới, Đường Thiên từ từ tỉnh táo lại.

    Âm thanh ồn ào làm cho hắn như muốn thủng màng nhĩ.

    "Hắn hắn hắn..."

    "Ta.. trời ạ! Ta... trời ạ! Trời ạ!"

    "Ta hoa mắt sao? Chắc là hoa mắt thật rồi.."

    "Đường Đường Đường Đường..."

    ...

    Amaury lảo đảo đứng lên, trên mặt hắn tràn ngập vẻ khó tin, cánh tay trái tê dại không chút cảm giác, không biết có phải bị gãy xương không.

    Sao lại có thể như vậy? Sao cực hạn trên lý luận lại có thể bị phá vỡ?

    "Đường Thiên!" Ánh mắt Amaury chợt xuất hiện một thứ ánh sáng nóng bỏng, hắn nhìn Đường Thiên, cao giọng nói: "Đến học viện Mãnh Thú đi! Thiên tài như ngươi không nên mai một ở đây! Đến học viện Mãnh Thú của chúng ta, cơ sở Đường, ngươi nhất định sẽ tỏa sáng!"

    "Nói láo!" Đường Thiên trợn mắt, thân thể vững vàng như núi, chửi ầm lên: "Con trâu ngu ngốc, muốn lừa ta đến học viện Dã Thú vớ vẩn nào đó sau đó lợi dụng có ý đồ với Thiên Huệ! Nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, ta đã nhìn thấu âm mưu của ngươi!"

    "Đường Thiên, phụ nữ là cái thá gì chứ! Là nam nhân thì phải khai sáng được một võ đạo cho riêng mình! Đến đi, đến học viện Mãnh Thú, chỉ cần hai chúng ta hợp sức thì chắn chắn có thể sáng tạo ra một võ đạo hoàn toàn mới! Có gì hấp dẫn hơn chuyện đó chứ.." Amaury không hề từ bỏ ý định, trừng lớn mắt trâu, trên mặt tràn ngập vẻ kích động.

    "Hừ, con trâu ngu ngốc! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám có ý đồ với Thiên Huệ ta nhất định sẽ đánh ngươi thành thịt trâu vụn!" Đường Thiên vừa cảnh cáo vừa khinh bỉ nhìn Amaury.

    "Tên sa ngã này!"

    Amaury trừng mắt nhìn Đường Thiên hồi lâu sau đó giận dữ quay người rời đi.

    "Chờ một chút." Đường Thiên bỗng gọi.

    Bước chân Amaury ngưng lại, quay sang, trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng: "Cơ sở Đường, ta biết mà, trái tim võ giả của ngươi sẽ không cam lòng tầm thường, hãy cùng ta tạo nên một thứ võ đạo mới..."

    "Ôi, đỡ ta một chút." Đường Thiên vẫn duy trì tư thế khom người tung xung quyền, hít lạnh: " Vẹo lưng rồi! Ái mẹ ơi, lần này chắc phải đau mấy ngày.."

    Amaury hóa đá.

    ※※※※※※※※※※※※※※※※ � � �※※※※※※※※※※※※※

    Khi Đường Thiên và Amaury đang giao tranh quyết liệt thì không khí trong phòng hiệu trưởng đang rất căng thẳng.

    "Trường học của các ngươi lại có thứ học sinh rác rưởi như vậy, ta thực sự rất kinh ngạc!" Một nam nhân trung niên bị chứng đỏ mũi kích động quơ quơ cánh tay to khỏe, giận dữ nói: "Thực sự làm cho ta khó lòng tưởng tượng! Từ thời tổ phụ của ta, gia tộc bọn ta bắt đầu giúp đỡ học viện An Đức, hàng năm đều tốn rất nhiều tiền bạc và tình cảm, không ngờ lại được đền đáp thế này. Các ngươi dung túng một kẻ ti tiện rác rưởi không có phẩm cách như vậy ở trong cái trường này suốt năm năm, chẳng lẽ học viện An Đức suy bại tới mức như vậy! Ngươi làm hiệu trưởng, không thể trốn tránh trách nhiệm..."

    Bên cạnh nam nhân trung niên có một thiếu niên mặt mũi bầm dập nhưng có vẻ rất đắc ý, chính là tân sinh bị Đường Thiên "dạy dỗ" ở cổng trường. Đường Thiên không biết rằng thiếu niên bị hắn thuận tay "dạy bảo" chính là con trai gia chủ Chu gia, Chu Bằng.

    Thế lực của Chu gia ở thành Tinh Phong rất lớn, đã kinh doanh buôn bán mấy trăm năm. Xúc tu của Chu gia gần như đã luồn vào mọi ngóc ngách trong thành Tinh Phong. Thế nhưng đường đường là con trai gia chủ Chu gia mà lại suýt chút nữa bị mưu sát ngay ở cổng trường học. Chuyện này nhất định sẽ làm Chu gia trở thành trò cười trong mắt những gia tộc khác trong thành Tinh Phong.

    Thiếu chủ của Chu gia có thể đùa giỡn dân nữ, có thể hoành hành ngang ngược, coi người khác như cỏ rác, nhưng tuyệt đối không thể bị kẻ khác ức hiếp!

    Gia chủ Chu gia tức giận như vậy cũng là dễ hiểu. Lúc trước hắn đưa con trai đến học viện An Đức cũng bởi vì học viện An Đức là địa bàn của Chu gia. Đối với bất cứ gia tộc nào thì việc bồi dưỡng những người tuổi trẻ luôn là một việc đáng đầu tư. Suốt mấy trăm năm lịch sử của mình, Chu gia chưa bao giờ ngừng việc giúp đỡ học viện An Đức.

    Hiệu trưởng cười nịnh nọt lấy lòng, mặc cho việc nước bọt của nam nhân trung niên gần như phun hết vào mặt hắn. Hắn không dám đắc tội vị đại gia trước mắt, nếu như thu nhập của trường học năm nay bị giảm mạnh thì hắn sẽ không giữ nổi cái ghế hiệu trưởng quá năm nay.

    Mắng tiếp gần một giờ nam nhân trung niên mới ngừng lại, hắn nén lửa giận, trầm giọng nói với hiệu trưởng: "Dù thế nào chuyện con trai của ta vào trường học Chu gia giúp đỡ vậy mà thiếu chút nữa bị mưu sát, không sai, đây là mưu sát, chuyện như vậy, ta không thể nào chấp nhận, Chu gia cũng vậy. Ngươi nhất định phải cho Chu gia một câu trả lời thỏa đáng!"

    Nói xong, nam nhân trung niên còn không thèm nhìn hiệu trưởng, xoay người dẫn Chu Bằng rời khỏi đó.

    Sắc mặt hiệu trưởng vô cùng âm trầm, thấp giọng rống giận: "Gọi Đường Thiên tới cho ta!"



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý
    Thảo luận
    Lần sửa cuối bởi monsoon, ngày 13-09-2013 lúc 11:22. Lý do: Sửa tên NV

    ---QC---


  10. Bài viết được 540 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    1695,AkaiRyul,alkhan,alosolanlan,amilaza_amilaza,annguyen1703,asokayoyo,atula,atulabao,BackStab,ball_fly103,Bat Bai,big0no1,binhso1988,blackfox,cauthua,changerb,codon.trai,coolzero,cooro21,cuhanh1887,cuonglong,Dám Yêu Dám Hận,danhdt,dester,diepnguyen,djcoi14,dongmos,DuHiep,duonghongphuc,fivegooff,forever4th,gauden,hac am,hacphieu,hardy_boy,hathanhcongtu,haugia,hellofme,hoainuong,hoangminhdao,hoapv,Hoàng Giang,hotfam501,huythanh62,huyvan,iceteazz,iken447,IS3,jmark,kaienzo,kamuix911,kẻ truy mộng,ke2mat,kei_269,kenshuu,khangnguyen,khomedo2006,kiemcom,kinebr87,Kingnothing,knightking,koolmaster,Ky0Sir0,lamalex,Lastlife01,latienthanh1982,Lào Phong,Lê Kiều Như,leduy0102,leejhoang,lhhuy,lindatran,ll3lack0takl_lte,lybietcau,map,meodendem,Milikan,minhtri7610,Mongdaonhan,mrdjeu,mrkings9x,MrThanh,Musashi,nabiki,namliem,naruto1993123,ngocnghechvn,ngutinhthieu,Nguyên Ca,nguyenlam_09,nguyenmap2226,nguyennomad2,nhl,niemdc1,noobpro,odin,oneorone,phahoang,phuc_trinh,pika_pika,quang27689,quangteo,roman_1509,sanotaro,skylizzz,soccerrec28,Sun0202,tanthuy_hoang78,tgtg,thachlam0102,thecuongart1980,TheKiller,thienhoa,thientinhsu,Thuahoi,TienVN,timpro,TNguyenGia,toanbeo2302,toanyugi,Toạch Văn Đoành,toilanguoitot,tomnhi,tramvan,trangago81,tranhoan06,trucchap,trumhonai,truonglan76,Tuan_Anh,tuongnd,tuyendet,v4nk13p,Valentinez,vitieutu,voccatymer,wudang170,xbaby,xsiverxx,xuan_ha919,x_chien,Yue_Ming,zadd3l,zzzfortezzz,Đình Tống,
Trang 1 của 124 1231151101 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status