TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 22 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 106

Chủ đề: [Võng du] Võ Lâm Huyền Thoại - Chương 104

  1. #1
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Icon6 [Võng du] Võ Lâm Huyền Thoại - Chương 104

    Đây là một tác phẩm hoàn toàn hư cấu, không có liên quan gì đến hiện thực. Bất cứ sự trùng hợp nào về tên riêng, địa điểm, tên tổ chức đoàn thể ... đều là tình cờ và không phải là chủ ý của người viết, tác giả hoàn toàn không chịu trách nhiệm.



    Võ lâm huyền thoại



    Tác giả: Người qua đường A

    Tình trạng: Ongoing (100+ chương)

    Thể loại: Võng du, hài hước, điền văn

    Rating:
    [PG] Parental Guidance Suggested : Trẻ con đọc được có sự hướng dẫn của cha mẹ.
    [T] Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi.

    Warnings: Có thể có các cảnh bạo lực. Có thể dùng từ ngữ nặng nề trong một chừng mực vừa phải. Có thể có các cảnh người lớn được nói tới hoặc miêu tả một cách hàm ẩn.
    Người đọc cần cân nhắc trước khi xem.

    Chính văn:

    Một anh hùng vô danh đột nhiên xuất hiện, gây chấn động võ lâm.


    Mọi phản hồi, góp ý xin gửi về http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 19-05-2017 lúc 20:17.
    ---QC---
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ghostwalker44,Hỗn Nguyên Ma Hạc,hbk_123,Miên Lý Tàng Châm,minhnhat3,ngocnghechvn,robinhoop,stinkbug9999,TửLinh,
  3. #2
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Icon10 Chương 00: Bác sĩ gây mê

    NGUYỄN GIA DU KÝ
    Võ Lâm Huyền Thoại



    Sau khi hắn học hết chương trình, đi thực tập, bảo vệ khoá luận xong thì liền trở thành kẻ rảnh rỗi đệ nhất. Còn tận ba tháng nữa, lễ tốt nghiệp mới được tổ chức. Bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi dài hạn sau thời gian dài vật vã mài đít trên ghế nhà trường. Lẽ ra kế hoạch của hắn là cuốn gói về quê, trở thành trạch nam hưởng phúc cha mẹ. Nhưng không may, thời điểm này nhà hắn đang xây lại, bây giờ hắn có về cũng không có chỗ mà ngủ chứ nói gì nơi ở. Nguyễn Thiên Hùng đành gọi điện thoại về quê, báo rằng hắn đang rất bận rộn đi tìm việc làm mới.

    Thế nhưng ngành hắn học tuy cao cấp nhưng đầu ra lại hẹp. Bác sĩ loại nào ra trường cũng có người ào ào chạy đến kéo về, chỉ riêng cái thứ bác sĩ gây mê hồi sức như hắn thì chỗ làm không nhiều lắm, có phải nội khoa hay nha khoa đâu mà có đông bệnh nhân.

    Lại nói về cái chuyên khoa hắn học thì lại thêm một phần ly kỳ khúc chiết. Thật ra năm học đại cương hắn muốn chen chân khoa ngoại kia kìa. Hồi đó có phong trào hay gọi các giáo sư dạy môn kém hấp dẫn là tiến sĩ gây mê, là bác sĩ gây mê không hồi sức. Bao nhiêu người vẫn nói như thế, nhưng có ai xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ có hắn cao giọng la lên, thì lại mang vạ miệng.

    “Oải, tiến sĩ gây mê hôm nay làm tao ngủ gục suốt hai tiết.”

    Tiến sĩ gây mê mà hắn nói đây chính là trưởng khoa vừa dạy xong môn đạo đức. Ông lão tóc bạc đột ngột từ phía góc hành lang quẹo tới, đối diện với hắn. Mặt giáo sư hầm hầm cũng đủ cho thấy thái độ của ông trước đánh giá của sinh viên lười. Hắn và đám bạn thân đi kế bên cứng người sợ hãi, “Tại sao đụng ai không đụng, lại đụng ngay trưởng khoa?”

    Biết mình có trọng tội ‘phát ngôn bừa bãi’, hắn đã cố gắng biểu hiện cho giáo sư biết thành ý hối cãi của mình. Chăm chỉ học tập, lên khoa phụ giúp việc giấy tờ, cần người bưng bê dọn dẹp thì không kêu cũng xuất hiện ... Đến cuối cùng hắn cũng không biết tại sao mình lại trở thành đệ tử ruột của tiến sĩ, tại sao đơn đăng ký chuyên ngành của mình lại biến thành khoa gây mê hồi sức thế kia.

    Nói tóm lại là ‘học tài thi phận’, là ‘liệu cơm gắp mắm’. Đám bạn kiên cường của hắn muốn thi vào khoa ngoại đều văng vách hết, bây giờ không phải ở khoa tiết niệu thì cũng là khoa sản. Chỉ duy nhất có Thiên Hùng là trở thành thủ khoa khoa gây mê hồi sức. Bây giờ hắn cũng không hờn, không trách tại sao tiến sĩ biến mình trở thành đệ tử gây mê đời thứ hai. Hắn chỉ tiếc là ông ngay lúc mình học năm cuối lại về hưu, bỏ hắn bơ vơ không có bệnh viện nào chịu nhận.

    - Ý trời, quả thật là ý trời. – Hắn ngửa đầu than vãn.
    - Anh Hùng, làm gì mà la ghê vậy?

    Thằng sinh viên năm ba trọ đối diện phòng hắn lú đầu qua hỏi. Thằng nhóc này kể từ lúc chân ướt chân ráo lên thành phố học, thì đã ở chung khu nhà với hắn. Thiên Hùng chứng kiến nó từ khi ngây thơ, quê mùa trở thành thằng ăn hại, vô dụng như hiện nay cũng lấy làm đau lòng. Thằng Quý này là điển hình cho việc chọn sai ngành. Nó thích viết truyện tranh mà cha mẹ cứ ép đi học kiến trúc, thế nên học ba năm rồi mà nó vẫn đang miệt mài trả nợ từ năm nhất chưa xong. Nhà nó lại là đại gia cà phê trên núi, nên cũng không gấp gáp gì. Cứ đều đặn gửi tiền lên cho thằng quý tử của mình ăn chơi và trả nợ.

    - Không có gì, chỉ là anh đang buồn chán thôi.
    - Anh bảo vệ khoá luận xong không về quê hả?
    - Nhà anh đang xây lại, bây giờ có nhà cũng không về được. Còn chú hè này thì sao?
    - Em ở lại, đăng ký học hè trả nợ.

    Lại là cái điệp khúc trả nợ mà năm nào hắn cũng nghe ra rả. Mấy năm đầu thằng Quý còn nhớ cha nhớ mẹ, chưa kịp thi xong nó đã cuốn gói về quê mất rồi. Đến nay sống đã quen thành phố, râu đã mọc thì nó lại lười về quê. Ở nhà hết ăn rồi nằm, đâu có vui thú bằng ở đây, lúc nào cũng có bạn bè bù khú.

    - Này có đĩa game gì không, cho anh mượn chơi đi. Nằm mãi ở nhà anh đến mọc rêu lên mất.

    Hắn ngoái đầu nhìn qua căn phòng trọ bừa bãi như chuồng heo của thằng Quý. Phòng hai người đối diện sát nhau, nên tình cảnh ở dơ mỗi bên, đối phương đều hiểu rõ. Phòng Thiên Hùng là quần áo bẩn và bát chén chưa rửa. Phòng thằng Quý là tạp chí, truyện tranh, máy móc và đĩa phim quăng lăn lóc khắp nơi.

    - Mượn đĩa làm gì, giờ chuyển sang chơi game online đi anh ơi. Trên đó có nhiều bạn, mình vừa chơi vừa chat chit. Chứ thui thủi ở nhà luyện offline thì dễ thành tự kỷ lắm. Anh lên mạng đi, rồi em chỉ cho cài game chơi.

    Thằng Quý hăng hái bỏ máy PS ra, chạy qua phòng hắn. Cái thứ otaku này rất hào hiệp mỗi khi có cơ hội dụ người khác làm đồng bọn, cũng giống như đám xỉn gặp ai cũng thảo ăn, rủ nhậu cùng.

    Thiên Hùng mở máy tính lên rồi ngồi nhích qua cho thằng Quý cài game. Cái trang chủ của ‘Võ lâm truyền thuyết’ hiện ra rực rỡ đập ngay vào mắt hắn. Thiên Hùng không biết rằng mình đã bị dính vào một thứ nguy hiểm mà bản thân không thể bỏ, mỗi ngày phải mò lên trang này luyện cấp vài tiếng mới thôi. Trước mắt, hắn chỉ nghĩ đến cách giết thời gian cho qua ngày đoạn tháng.

    - Anh muốn đặt nick gì? – Thằng Quý hấp háy mắt trông đợi.
    - ‘Anh Hùng’ đi, đơn giản và cũng là tên anh.

    Trang web hiện ra hàng chục gợi ý cho cái tên đăng nhập mới. Nào là ‘Anh hùng bản sắc’, ‘anh hùng thiếu lâm’, ‘anh hùng 12345’ ... nhưng tuyệt nhiên chưa có ai lấy tên anh hùng. Thế mới nói người ta hay làm rắc rối lên mọi thứ, đôi khi chân lý đơn giản và gần gũi đến không ngờ.

    Màn hình hiện ra trước mắt hắn một vùng thôn quê hẻo lánh. Trò chơi trực tuyến “Võ lâm truyền thuyết” này là game hay và có đồ hoạ đẹp nhất hiện nay. Nhân vật của hắn xuất hiện là anh nông dân áo vải vừa đi ra khỏi Tam Tinh miếu (chỗ người chơi mới xuất hiện). Hắn nhìn vào avatar thấy anh chàng trẻ măng, tóc cột cao, trong túi không một xu, trên người chỉ có cây dao găm.

    - Thế nhé, anh vào trong forum xem phần hướng dẫn cho người chơi mới. Em sắp có hẹn co-op với đám bạn bên ‘Thành Phố Thây Ma’ rồi.

    Thằng Quý nhìn đồng hồ rồi bỏ chạy nhanh hơn bị đốt đít. Đôi khi Thiên Hùng không thể hiểu nổi nó. “Chỉ là trò chơi thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?”

    Hắn quay trở lại với nhân vật của mình, dùng phím và chuột để điều khiển nhân vật bước đi. “Thời gian dư dả mà, ta cứ từ từ khám phá game này thì mới thú.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 19-05-2017 lúc 20:17.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 43 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ghostwalker44,Hỗn Nguyên Ma Hạc,hbk_123,jinling,minhnhat3,momo123,ngocnghechvn,quantruongtien,robinhoop,stinkbug9999,zap1412,
  5. #3
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Icon10 Chương 1: Cao thủ nhà quê

    NGUYỄN GIA DU KÝ
    Võ Lâm Huyền Thoại



    Hắn vung gươm chém vào con thỏ tinh đang nấp trong bụi rậm, sau đó lập tức nhảy lùi lại. Đám thỏ tinh này khi tấn công lực sát thương không mạnh, nhưng động tác lại nhanh nhẹn vô cùng. Lúc trước, mỗi lần hắn bị thỏ đánh đều mất đi cả mười mấy máu, bây giờ thì đám thỏ đừng mong lấy cuả hắn một giọt nào. Con thỏ giận dữ nhe răng nhảy về phiá Thiên Hùng, hắn không giương vũ khí lên, mà chờ đợi để đạp cho nó một cú. Cái động tác này hắn vừa mới phát hiện ra tháng trước. Lúc trước Thiên Hùng chỉ đơn giản lấy chuột click click để chém thỏ. Nhưng sau này phát hiện nếu để con thỏ đến gần, vừa ở khoảng cách thích hợp, trong tích tắc sẽ xuất hiện phím sáng chớp một cái. Nếu canh chính xác, nhấn enter thì sẽ sử dụng được đòn chân.

    Đòn kick này của hắn ngày càng lợi hại. Lúc trước mỗi con thỏ phải chém ba chục nhát, đạp hai chục cái thì mới chết. Dạo này đối với thỏ, hắn chỉ cần chém năm nhát, đạp ba cái là nó chết tươi ngay. Xác con thỏ biến mất, để lại một đống tiền vàng và hai cái tai. Thiên Hùng chạy lại nhặt ngay. Hồi đó hắn không biết, mải mê đánh thỏ đến một lúc thì ánh sáng tắt, tiền và tai thỏ đều mất tiêu.

    Đột nhiên từ xa hắn nhìn thấy một kỵ sĩ đi tới. Người này cưỡi ngựa đen, mặc áo giáp đen, trên tay cầm một cây thương vừa dài vừa phát ánh sáng lấp lánh đẹp vô cùng.

    Chat box tự động nổi lên.

    [Cận] Coffe đại sư: “Anh Hùng!”

    Hắn ngơ ngác không biết làm gì thì nghe ở cửa sổ đối diện có người gọi mình.

    - Là em đó. Trả lời đi! – Thằng Quý lú đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay với hắn.
    - Trả lời cái gì? – Hắn hỏi lại.

    [Cận] Coffe đại sư: “Chat trong này nè. Hỏi em làm gì.”

    Thiên Hùng ngơ ngát nhìn thằng Quý rút đầu khỏi cửa sổ. Thằng này điên rồi hay sao, có miệng không nói, lại bắt người ta chat mạng.

    [Cận] Coffe đại sư: “Sao cả tháng qua anh vẫn y như cũ vậy? Chưa đi khỏi thôn, gia nhập môn phái nào sao? ”

    [Cận] Anh Hùng: “Đánh thỏ hoài cũng chán. Anh muốn ra khỏi thôn nhưng mấy người canh gác cổng lại không cho.”

    [Cận] Coffe đại sư: “Ủa gì kỳ vậy? Mà anh làm nhiệm vụ bên nhà đại thẩm chưa?”

    [Cận] Anh Hùng: “Đại thẩm nào?”

    [Cận] Coffe đại sư: “Cái bà ở bên nhà đó.”

    [Cận] Anh Hùng: “À ... cái bà lẳng lơ, mỗi lúc anh đi ngang qua đều vẫy vẫy tay gọi đó hả?”

    [Cận] Coffe đại sư: “Trời ... vậy là anh chưa làm quest đó thiệt hả? Đó là nhiệm vụ hướng dẫn cho người mới bắt đầu học sử dụng các phím chức năng. Thôi, anh tới nói chuyện với bà ta đi. Nghe giải thích xong rồi giết một con thỏ thì sẽ được ra khỏi thôn.”

    [Cận] Anh Hùng: “Anh giết thỏ nhiều lắm rồi. Mà sao phải làm phức tạp vậy?”

    [Cận] Coffe đại sư: “Nhà sản xuất muốn bảo vệ người chơi mới đó mà. Anh không biết điều khiển nhân vật mà ra khỏi thôn sẽ bị giết ngay.”

    [Cận] Anh Hùng: “Ai giết?”

    [Cận] Coffe đại sư: “Thú dữ, cũng có thể là người chơi khác. Có mấy thằng điên thích đồ sát người mới chơi. Nhất là đám hắc hội Thần Long.”

    Thiên Hùng nghe lời thằng Quý đi nói chuyện với đại thẩm lẳng lơ. Bà ta kể lể rằng trước kia chồng mình là một thợ săn tài giỏi, sau đó giải thích cách điều khiển nhân vật, cách dùng phím tổ hợp và cách thu rút vũ khí, ngoài ra còn có chức năng mở túi nãi hành trang và các thứ linh tinh. Cuối cùng đại thẩm muốn hắn giết dùm bà một con thỏ để đi cúng ông chồng.

    Hắn vốn ở trong thôn một tháng, đi ra núi sau giết biết bao nhiêu là thỏ rồi. Thiên Hùng đưa cho bà ta một cặp tai thỏ; đại thẩm liền khen hắn tuổi trẻ khoẻ mạnh, nên đi gia nhập các đại môn phái mà rèn luyện võ công. Sau đó là thêm một bài giới thiệu về các đại danh môn phái ở đông tây nam bắc gì đó. Thiên Hùng nghe xong bài giảng thì đi ra cửa thôn, bây giờ mấy người canh gác không còn làm khó hắn nữa.

    Bên ngoài cửa thôn Khai Sinh, ‘Coffe đại sư’ vẫn đang im lặng đứng chờ hắn. Thiên Hùng vừa đi ra, thằng Quý đã nhảy tửng lên.

    [Cận] Coffe đại sư: “Anh Hùng, thời gian qua anh đã chơi kiểu nào vậy?”

    Thiên Hùng chưa kịp trả lời thì thằng Quý ở bên phòng kia đã xộc thẳng qua bên này.

    - Trời ơi, chỉ đánh thỏ mà lên đến cấp 44. Rốt cuộc là anh đã đánh bao nhiêu con đây? Mau mở túi nãi ra cho em xem.
    - Ờ, mở chỗ nào? – Hắn ngây thơ nhìn thằng Quý mong chờ.

    Thằng Quý trố mắt nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh. Sau đó nó chen vào bấm ‘Ctr + Túi’ trên bàn phím.

    - Quỷ thần thiên địa ơi. – Thằng Quý kêu lên thảm thiết.

    Trong túi nãi của Thiên Hùng ngoại trừ đồ hắn nhặt được, còn có cuốn sổ ghi lại tình trạng của nhân vật hiện nay.

    Anh Hùng: cấp 44
    Tiền vàng: 6.742.056
    Vũ khí: dao găm. Độ tương thích 100%
    Máu: 3241 đơn vị
    Chỉ số kháng đòn vật lý: 38
    Chỉ số may mắn: 100
    Bị giết: 0
    Đã giết: 1.182. 030 thỏ tinh, 2 Dạ Thố Vương, 82 sói tinh, 1 hổ tinh
    Báu vật: 2 tay thỏ, 344 tai thỏ, 55 răng sói, 1 đuôi hổ

    - Anh đã giết cả triệu con thỏ rồi hả? Làm cách nào để gặp Dạ Thố Vương vậy? Cái thứ quỷ đó hiếm cực kỳ. Lại còn tìm được hai cái tay thỏ nữa, hèn chi chỉ số may mắn đến 100. Lần đầu tiên em thấy một người ở trong thôn mà gặp được hổ tinh đó. Loại này thường chỉ có ở ngoài rừng. Còn xui lắm trong thôn mới có sói, người chơi mới nào mà đen đủi gặp sói thì coi như mất mạng luôn. Có ai như anh, giết được gần trăm con sói thế này. Đại ca, em thật bái phục anh sát đất. –Thằng Quý nhìn Thiên Hùng đầy ngưỡng mộ.
    - Thì một lần anh đánh cả chục con thỏ, tự nhiên chúng nổ cái bùm rồi con thỏ đen một mắt đó xuất hiện. Đánh nó xong thì lụm tay thỏ đen thôi. – Hắn thật thà giải thích.
    - Vậy có lẽ nếu chúng ta đánh trên 500 ngàn con thỏ thì Dạ Thố Vương sẽ xuất hiện. Một thông tin cực kỳ quý giá. Hèn chi trước giờ chỉ có vài nhân vật gặp được nó thôi. Đâu có ai kiên nhẫn giết tới cả triệu con như anh được. – Thằng Quý gãi gãi cằm. – Anh Hùng, có lẽ anh là người chơi áo vải mạnh nhất trong lịch sử ‘Võ lâm truyền thuyết’ đó. Chưa ra khỏi thôn mà lên đến cấp 44 rồi, kinh khủng nhất là chỉ toàn đánh thỏ.

    Thiên Hùng cười hì hì vì gương mặt nghiêm trọng của thằng Quý. Nó làm như hắn là vĩ nhân không bằng. Lý do đánh nhiều thỏ như vậy chỉ vì hắn không biết cách ra khỏi thôn này mà thôi. Thiên Hùng vốn coi như game này là Mario, cứ mỗi ngày cần mẫn giết thỏ như đạp đầu rùa, không phiền lòng xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra. Mục đích duy nhất cuả hắn chỉ là giải trí cho đỡ nhàm chán.

    - Đi, em dẫn anh vào thành mua đồ cho nhân vật. Trời ơi, cả sáu triệu đồng vàng có thể mua đựơc biết bao nhiêu là thuốc hồi sinh và trang bị hoàng kim. Anh thiệt siêu quá, anh Hùng ơi.

    ^_^

    Con vật cưỡi trong game ‘Võ lâm truyền thuyết’ có thể chở hai người. Chỉ cần chuyển sang chế độ đội nhóm thì thằng Quý có thể mang Thiên Hùng ở phía sau. Nhưng thằng này kiên quyết bắt cả hai người đi bộ, nó nói hai nam nhân mà cưỡi chung con ngựa thì thật là kỳ cục ghê.

    Thằng Quý đã trở về phòng để điều khiển nhân vật Coffe đại sư. Trên đường đi tới Thịnh Thế thành, nó tranh thủ giảng giải cho Thiên Hùng nghe về tình hình ‘Võ lâm truyền thuyết’.

    Game này được xây dựng dựa theo lịch sử Việt Quốc thời “Cửu Long Tranh Châu”, tức khoảng năm 200 trước Khai Nguyên, khi Việt Quốc chưa thống nhất và gồm chín nước nhỏ. Chỗ bọn họ ở là server Lê quốc, nằm ở phía đông Thần Châu trên bản đồ game.

    Cũng giống như biết bao trò chơi trực tuyến khác, “Võ Lâm Truyền Thuyết” cũng có hệ thống nhân vật cho nhiều môn phái và nghề nghiệp khác nhau. Khi nhân vật mới đi ra khỏi thôn Khai Sinh sẽ bắt đầu chọn môn phái, học võ công và làm nhiệm vụ cho môn phái của mình. Sau khi tốt nghiệp sẽ được tặng pho bí kiếp võ công và bắt đầu đi hành hiệp giang hồ.

    Làm nhiệm vụ, giết quái hay giết người cũng đều có điểm kinh nghiệm. Nhưng giết người nhiều thì điểm thanh danh sẽ mất và bị biến thành nick đen. Giết người nick đen thì lại không bị mất điểm thanh danh nên có nhiều người chuyên giết những đối tượng này (PK). Điểm kinh nghiệm được tính dựa vào máu (HP) và lever của đối thủ. Có một số nhóm người chuyên đi chọc phá cho người ta giết, sau đó đồng đội sẽ nhảy ra PK để lấy điểm kinh nghiệm của đối phương. Cách này thường giúp tăng lever nhanh do có thể chọn đối thủ lever cao để chọc, nhanh hơn giết quái và làm nhiệm vụ nhiều.

    Lại nói về cấp độ thì hiện nay cao nhất là lever 200. Trên lever 200 thì đã được phi thăng thành tiên và chơi ở một đẳng cấp khác. Vì vậy có thể hiểu tên áo vải nhà quê như Thiên Hùng thì đã thuộc hàng cao thủ rồi, hắn còn chưa gia nhập môn phái nào mà đã mạnh gần ngang với những người đã ‘xuống núi’.

    Đang mải mê giảng giải cho người mới chơi Thiên Hùng, bọn họ đột nhiên đi qua một khu rừng vắng. Trong đó đang diễn ra một cuộc PK khoảng mười mấy người chơi.

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Ghé xem mau, cao thủ đang quyết đấu.”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Trời ơi, là Lam Y Công Tử của thành Thịnh Thế. Anh Hùng mau tới coi, đó là cao thủ mạnh nhất của server chúng ta hiện nay, cấp 192 rồi.”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “A, hoá ra là đám hắc hội Thần Long chuyên giết người chơi mới.”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Phải rồi, Lam Y Công Tử vốn nổi tiếng chính nghĩa, chuyên giết những kẻ bại hoại võ lâm như thế này mà.”

    Tốc độ ra gõ các messenger của thằng Quý phải nói là vô cùng lợi hại. Chỉ trong có mấy giây mà tiếng tinh tinh báo có tin nhắn vang lên liên tục. Thiên Hùng cũng không thể xem kịp với tốc độ này. Tuy nhiên trận chiến giữa các cao thủ thật sự đã bắt đầu. Mỗi người tham dự trận PK đều võ giáp đầy mình, nick nổi đầy các loại màu sắc và danh hào.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 19-05-2017 lúc 20:18.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 38 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Hỗn Nguyên Ma Hạc,hbk_123,jinling,minhnhat3,momo123,ngocnghechvn,quantruongtien,quynhantu,stinkbug9999,zap1412,
  7. #4
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Icon10 Chương 2: Đỉnh cấp đại thần

    NGUYỄN GIA DU KÝ
    Võ Lâm Huyền Thoại



    Người mang nick Lam Y Công Tử là kẻ có nhiều biển hiệu treo trên đầu nhất. “Thượng Tiên Quyết Luyện”, “Đệ Nhất Nghĩa Tế”, “Thành chủ Thịnh Thế” ... Mỗi cái đều rất rất cầu kỳ và oai vệ. Riêng nhân vật chính lại khoát một bộ bạch y phất phơ như thiên tiên, kim quan trên đầu toả hào quang chói lọi, chiết phiến trong tay tản mác ra khí tức phi phàm.

    [Nhóm] Anh Hùng: “Lam Y Công Tử sao không mặc áo xanh hả?”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Trời ơi đó là nick của người ta thôi. Bộ đồ anh ta mặc là Thiên Tằm y, thần vật cấp 70, chống đòn vật lý, tăng sức chiến đấu 20%, giảm hiệu quả thuốc độc 33%, là cực phẩm trong số cực phẩm, chỉ được tặng một lần trong trận công thành Quyết Chiến Tứ Đại Quốc hồi tháng rồi.”

    [Nhóm] Anh Hùng: “Nghe có vẻ ghê gớm nhỉ?”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Phải ghê chứ sao, cao thủ đệ nhất Lê quốc kia mà. May quá, tự nhiên đi ngang đây thấy đánh nhau. Đúng là đi với người có hai tay thỏ có khác. Em đã bật camera rồi, lát hồi lên forum đăng cho tụi nó lác mắt chơi.”

    Cái hay nhất khi chơi game “Võ Lâm Truyền Thuyết” chính là khi đấu thủ ra chiêu đều sẽ có phụ đề tên gọi. Mười sáu tên vây công của hắc hội Thần Long đồng loạt ra tay. Năm tên thổi khói đen về phía Lam Y Công Tử, năm tên phóng lên xuất chiêu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, tuyệt chiêu lôi hệ cấp 6 của Thiên Tự môn. Phía bên Lam Y Công Tử ngay lập tức xuất ra Ngự Tâm Quyết, một vòng sáng trắng bùng nổ thổi tan màn khói đen và đánh bật sấm sét đang bổ xuống. Mười lăm tên hắc hội nhảy ra xa tránh né, một tên còn lại nhảy vào hứng trọn đòn ánh sáng của Ngự Tâm Quyết.

    [Nhóm] Anh Hùng: “Sao thế? Tên đó chơi dở quá hả?”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Không phải đâu, nó hy sinh để nhuộm màu nick Lam Y Công Tử đó. Làm như vậy đồng bọn nó khi PK sẽ không bị mất thanh danh. Lũ này xem ra đã có tổ chức từ trước, chúng muốn PK Công Tử để lấy điểm kinh nghiệm khổng lồ đây mà.”

    [Nhóm] Anh Hùng: “Khói đen đã tan hết nhưng phía trên đầu nhân vật kia sao vẫn còn lại một đám mây đen vậy?”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Chúng ta có lẽ không nên ở đây xem nữa, đứng gần sẽ bị vạ lây. Lam Y Công Tử đang bị trúng Hắc Sa Than, hiện nay tầm mắt đã bị che mất rồi.”

    [Nhóm] Anh Hùng: “?”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Là giống như bị mù vậy. Màn hình sẽ tắt mất cảnh chiến đấu, người chơi có thể tiếp tục ra chiêu và điều khiển nhân vật trong bóng tối.”

    [Nhóm] Anh Hùng: “Vậy sao chơi được?”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Cao thủ sẽ làm được thôi. Anh xem.”

    Quả nhiên người bị vây công liên tiếp xuất ra các chiêu Toàn Trảm, Thần Phong Bá ... Thứ nào cũng có tầm sát thương rộng và toàn diện, liên tiếp mười mấy kẻ địch bên hắc hội nhận đòn, số đỏ có dấu trừ hiện lên liên tục đều là bốn chữ số.

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Ghê thật, dính đòn nào cũng trên một ngàn đơn vị máu.”

    Nhưng dù sao ‘mãnh hổ nan địch quần hồ’, đám bên vây công có mang theo y sư chữa thương, liên tục tung ra các đòn quang hệ. Máu của đám Thần Long được phục hồi lại cấp tốc. Trong khi Lam Y Công Tử bận rộn tung đòn, không hề phát hiện ra mình bị trúng thêm một chiêu Cửu Độc Tam Bộ, cứ mỗi ba giây lại bị trừ đi 1% số máu. Đây chính là sự lợi hại của Hắc Sa Than. Có lẽ đám Thần Long đó đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới đủ mua Hắc Sa Than để che mắt người có mặc Thiên Tằm y.

    Đột nhiên Thiên Hùng nhận được một thông báo, “Lam Y Công Tử vừa được mời vào tổ đội bởi Coffe đại sư”. Chat box cuả nhóm xuất hiện thêm một dòng tin mới.

    [Nhóm] Lam Y Công Tử: “Cảm ơn đã cho mượn mắt.”

    [Nhóm] Anh Hùng: “?”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Người cùng nhóm có thể gửi thông tin hình ảnh của mình cho đồng đội, giống video call vậy đó. Cho Lam huynh mượn mắt của chúng ta để đối phó địch.”

    [Nhóm] Anh hùng: “À”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Đại ca, cuối cùng cũng bị nhiễm rồi, không có việc gì cũng gõ chat

    [Nhóm] Anh Hùng: “>.<”

    Box chat cá nhân xuất hiện.

    [Mật] Coffa đại sư: “Nhưng cũng không phải đơn giản vậy, chúng ta cho anh ta vào nhóm, vậy thì đã kết thù với đám hắc hội Thần Long rồi.”

    [Mật] Anh Hùng: “Nhưng không phải cậu nói đám đó là kẻ xấu, chuyên giết người chơi mới sao? Chúng ta giúp anh ta là lẽ phải.”

    [Mật] Coffe đại sư: “Đại ca, đúng là bắt đầu trở thành đại hiệp chính nghĩa rồi. Lát nữa chúng ta đến tửu lâu cạn chén đi.”

    [Mật] Anh Hùng: “Trong game cũng có chỗ ăn nhậu nưã hả?”

    [Mật] Coffe đại sư: “Không, là đại tửu lâu của bà bảy đầu ngõ.”

    Thằng Quý lú đầu qua cửa sổ.

    - Dù sao tối nay cũng chưa ai nấu nướng gì, chúng ta đi ăn tiệm chúc mừng đại ca gia nhập võ lâm đi! – Nó cười lớn.
    - Được rồi. – Hắn trả lời.

    Quay lại tình huống ở trong game, Lam Y Công Tử sau khi được thằng Quý cho mượn tầm nhìn thì quả nhiên đổi khác. Anh ta không dùng những chiêu tấn công càn quét nữa, mà sử dụng những chiêu hiểm hóc đánh thẳng vào từng người. Đột nhiên một tầng kính trắng xuất hiện trước mặt Lam Y Công Tử, màn hình hiện lên chữ Thuỷ Nguyệt Kính Hoa. Không gian như một mặt nước lung linh lay động. Rào một cái, tất cả rạn vỡ, những vết thương xuất hiện trên khắp thân người của phe Thần Long, họ đồng loạt đổ xuống.

    Trên khắp các kênh thế giới đồng loạt hiện lên thông báo: “Lam Y Công Tử tội ác tày trời, lạm sát người vô tội. Nay phát ra thông cáo trên toàn võ lâm, mong các vị đại hiệp thay trời hành đạo.”

    Lam Y Công Tử sau khi giết chết hết địch nhân, ném Thanh Thảo Dược ra giải trừ tất cả các trạng thái trúng độc. Sau đó, y lại lấy ra một bông sen trắng. Bông sen trắng xoay xoay trên đầu nhân vật, toả ra một cơn mưa bụi lấp lánh như kim cương. Xoẹt một tiếng, toàn thân Lam Y Công Tử bừng lên ánh sáng rồi vụt tắt. Nick của anh ta từ hắc danh chuyển sang bạch danh.

    Kênh thế giới thông báo: “Lam Y Công Tử sau khi trải qua trăm phương ngàn khó, quỳ dưới chân Đại Thiện Bồ Tát bảy ngày bảy đêm sám hối, được ban cho Bạch Băng Liên. Mọi tội lỗi trước kia coi như xoá bỏ, công đức viên mãn.”
    Chat box cá nhân.

    [Mật] Anh Hùng: “Ghê vậy, phải quỳ bảy ngày bảy đêm trong game là thế nào?”

    [Mật] Coffe đại sư: “Cái đó nó nổ cho vui thôi, bỏ tiền ra là mua được Bạch Băng Liên.”

    Chat box đội nhóm.

    [Nhóm] Lam Y Công Tử: “Đa tạ các bạn ra tay tương trợ.”

    [Nhóm] Coffe đại sư: “Không có gì, chỉ là gặp chuyện bất bình chẳng tha.”

    [Nhóm] Lam Y Công Tử: “Ơn nghĩa này ngày sau sẽ trả, hãy add nick của tại hạ vào, sau này có việc gì cần giúp, xin cứ nhắn tin.”

    Thông báo “Lam Y Công Tử muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè” hiện lên. Thiên Hùng lập tức máy móc chọn “Chấp nhận.”

    [Nhóm] Lam Y Công Tử: “Sau này tái kiến.”

    Anh ta xua tay ra hiệu, một con đại điêu từ trên trời cao bay xuống. Lam Y Công Tử ngồi lên toạ kỷ cùng đại điêu bay vút lên trời cao. Hai kẻ bình phàm đứng dưới đất cứ ngẩn ngơ ngó mãi.

    [Mật] Coffe đại sư: “Đại ca thấy chưa, đây chính là khí chất của cao thủ võ lâm đó. Cho anh ta mượn mắt một lần, là add nick mình luôn.”

    [Mật] Anh Hùng: “Có gì đâu?”

    [Mật] Coffe đại sư: “Tại anh không biết, Công Tử là người chơi độc lập mạnh nhất trên mạng. Anh ta không gia nhập bang phái nào, cũng chưa từng thuộc đội nhóm nào hết. Chỉ có trong các sự kiện lớn anh ta mới vào bang hội, đội nhóm để làm nhiệm vụ; sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì lập tức rời khỏi ngay. Tháng trước chém vỡ tinh thạch ở Thịnh Thế, nên đột nhiên trở thành chủ nhân toà thành này. Tuy nhiên, Lam Y Công Tử đã giao cho Chân Phương Công Tử của bang Nghĩa Tế quản lý rồi. Đó là một trong ít người được đồn là bạn của anh ta.”

    [Mật] Anh Hùng: “Một gã khó gần nhỉ. Cái gì cũng ra ngô ra khoai, không thích nợ nần người khác. Chắc trong lòng y cho rằng tình cảm chỉ là gánh nặng.”
    [Mật] Coffe đại sư: “Trời ơi, đại ca sao triết lý vậy? Về thành mua sắm thôi. Sẵn tiện bàn chuyện gia nhập môn phái nào luôn. Cấp 44 mà mặc áo vải thì người ta cười chết.”

    ^_^

    Đường phố Thịnh Thế được tái hiện sinh động qua ảnh phục dựng 3D. Người qua lại kẻ trên đường đông vui náo nhiệt, cảnh rao hàng mua bán diễn ra sinh động tấp nập. Quả nhiên là thế giới ảo, ai nấy đi lại trên đường cũng đều hiện rõ tên nick, cấp độ và các loại danh hiệu đã đạt được. Quần áo trang bị thì phức tạp, hoa hoè và cầu kỳ hơn. Những thứ trang bị cấp độ càng cao thì lại càng toả ra khí chất thần thánh và ánh sáng lung linh. Hắn nhìn lại mình, ngoại trừ một cái tên Anh Hùng thì còn lại chẳng có gì hết.

    [Mật] Anh Hùng: “Ở đây quy định phải hiển thị ra toàn bộ danh hiệu như vậy hả?”

    [Mật] Coffe đại sư: “Không có. Nhưng danh hiệu và cấp độ mình công khó mới có được, nên phải mang ra ngoài khoe cho hết. Điều này có thể hù doạ đối phương, đồng thời giúp người chơi chọn lựa đối thủ cho đồng đẳng. Anh chưa có danh hiệu gì, nhưng cũng nên thể hiện lever mình ra đi. Có tuỳ chọn hiển thị trong sổ cá nhân đó.”

    [Mật] Anh Hùng: “Thôi khỏi.”

    ^_^

    Coffe đại sư dẵn hắn đi vòng vèo một hồi mới đến trước một cửa hiệu chưng đầy hoa. Nhìn vào chỉ có thể nghĩ đây là một tiệm bán hoa chứ không còn thứ gì khác. Nhưng trong game mua hoa về thì để làm gì? Bà chủ hiệu niềm nở chạy ra chào khách.

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Xin chào khách quan, muốn mua trang bị hay là bán nguyên liệu?”

    [Cận] Coffe đại sư: “Chị Linh, chào đón anh Hùng mới gia nhập vào võ lâm nào.”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Nguyễn Thiên Hùng?”

    Hắn trừng trừng mở hai mắt lớn nhìn màn hình, miệng vừa hét tay vừa gõ phím.

    [Cận] Anh Hùng: “Lý Ngọc Linh?”

    Không ngờ có lúc gặp lại bạn gái cũ trong tình huống oái oăm như thế này. Hai năm không gặp, thì ra cô ta đã trở thành game thủ.

    - Quý, sao chú không báo với anh trước! – Hắn hét ra ngoài cửa sổ.
    - Báo cái gì mới được cơ? – Chỉ nghe giọng thằng Quý chứ không thấy nó ló mặt ra.
    - Cô ta.
    - Chỉ chẳng phải là bạn của anh sao?

    Thì đúng là bạn, nhưng bây giờ thì đầy vướng mắc.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 19-05-2017 lúc 20:18.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 38 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    FanGang,Hỗn Nguyên Ma Hạc,hbk_123,iamvampire2009,Miên Lý Tàng Châm,minhnhat3,momo123,ngocnghechvn,quynhantu,stinkbug9999,zap1412,
  9. #5
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Icon10 Chương 3: Ngũ đại kỳ bảo

    NGUYỄN GIA DU KÝ
    Võ Lâm Huyền Thoại



    [Cận] Anh Hùng: “Chào em, Linh. Gặp nhau tình cờ, trùng hợp quá ha.”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Ngọn gió nào đưa sinh viên chăm chỉ rơi vào thế giới giang hồ vậy.”

    [Cận] Anh Hùng: “Anh tốt nghiệp rồi, bây giờ đang thất nghiệp nằm nhà thôi.”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Năm ngoái em đã tốt nghiệp, giờ đang đi làm ở bệnh viện Chợ Ruộng.”

    [Cận] Anh Hùng: “Vẫn đang đi tìm bạn trai hả em, sao lại đặt nick thế kia?”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Sau năm đó, em quyết tâm phải đi tìm người tốt hơn anh. Nếu không, sẽ làm mất mặt bạn trai cũ.”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Nick thế kia thì sao?”

    [Cận] Anh Hùng: “Không có gì. Anh thấy em vẫn thẳng thắn, cương trực như lúc trước.”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Không nói chuyện cũ nữa. Muốn mua bán gì không? Nếu không có việc thì đi chỗ khác.”

    Thấy câu chuyện đã bắt đầu sực mùi thuốc súng, hắn đành phải chuyển hướng sang mua bán. Ngọc Linh mà lên cơn thì khó đỡ lắm, lúc trước hắn đã nếm mùi rồi.

    [Cận] Anh Hùng: “Anh có 2 tay thỏ, 344 tai thỏ, 55 răng sói, 1 đuôi hổ. Em mua không?”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Trời ở đâu mà nhiều tai thỏ vậy. Em mua hết làm gì? Thôi anh chuyển qua cửa hàng của NPC bán đi, ở đó cái gì nó cũng mua hết. Răng sói và đuôi hổ thì em mua. Còn cặp tay thỏ kia quý giá quá, em không đủ tiền. Mà thứ này hiếm có lắm, anh để lại xài chứ đừng bán làm gì.”

    [Cận] Anh Hùng: “Ờ biết rồi. Vậy bán cho anh vũ khí và áo giáp gì đi.”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Anh chơi môn phái nào, cấp bao nhiêu? Hàng của em là tự chế, độc nhất vô nhị; giá cả không tầm thường.”

    Hắn đột nhiên nổi tự ái.

    [Cận] Anh Hùng: “Lấy thứ mắc nhất đem ra đây.”

    Có lẽ do muốn hù hắn, Ngọc Linh quả nhiên đem ra món hàng chấn sơn chỉ bảo của tiệm. Đó là bộ ánh giáp lung linh ánh vàng, kháng được toàn bộ tất cả các thuộc tính 15%, tăng lực đánh 20%, tăng lực phòng ngự vật lý 30%. Khí chất tản mác ra kinh hồn tuyệt diễm, bảo vật hoàng kim cấp 60 được chế tạo từ những vật liệu trân quý nhất mà Ngọc Linh đã tích cóp được trong cả năm trời. Cô dự định làm ra để thử thách giới hạn chế tác sư cấp 120 của mình, chỉ để ngắm chứ không muốn cho ai mặc.

    [Cận] Anh Hùng: “Được, anh mua.”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Tám triệu đồng tiền vàng không bớt một xu.”

    [Cận] Anh Hùng: “Cô muốn đi ăn cướp hả?”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Đó là số tiền và công sức mà em bỏ ra để thu thập đủ nguyên liệu. Chưa tính đến phí chế tác đấy. Không đủ tiền thì đừng mua. Anh lúc nào cũng keo kiệt bủn xỉn. Quen người ta chở đi ăn cũng tính từng đồng từng cắc. Một tuần hẹn được đúng ba tiếng đồng hồ cũng không cho thêm một phút nào. Muốn đi gặp bạn trai mà cứ như đi thăm tổng thống, phải có hẹn trước. Rốt cuộc em có bao nhiêu gam trong lòng anh đây?”

    [Cận] Anh Hùng: “Đã nói không nhắc chuyện cũ mà!”

    [Cận] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Thì không nhắc. Vậy bây giờ có mua không?”

    [Cận] Anh Hùng: “Em không được nuốt lời.”

    Kênh thế giới xuất hiện dòng chat.

    [Thế] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Tôi sẽ bán bộ giáp hoàng kim vô khuyết cấp 60 cho Anh Hùng nếu anh ta đem đủ 8 triệu đồng vàng đến trả.”

    Chat box cá nhân.

    [Mật] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Thế nào, cả thế giới đều biết rồi, anh còn sợ em nuốt lời sao?”

    [Mật] Anh Hùng: “Em hãy chờ đấy.”

    Nói xong hắn giận dữ bỏ đi. Coffe đại sư vội chạy theo hỏi.

    [Mật] Coffe đại sư: “Nãy giờ hai người nói gì lâu vậy? Sao chưa mua gì lại bỏ đi?”

    [Mật] Anh Hùng: “Dẫn anh đến cửa hàng của NPC.”

    Bán xong tai thỏ, răng sói và đuôi hổ, hắn vẫn còn thiếu hơn năm trăm ngàn đồng vàng. Nhìn thấy mấy món đồ đó số lượng nhiều, nhưng giá trị lại chẳng được bao nhiêu. Thiên Hùng dự định bán luôn cặp tay thỏ thì thằng Quý cực lực ngăn cản. Nó nói rằng cửa hàng NPC chuyên gia mua rẻ ép giá người chơi. Cuối cùng Thiên Hùng cầm một cái tay thỏ cho thằng Quý lấy năm trăm ngàn còn lại. Hắn hùng hổ vác tám triệu đồng tiền vàng đến đặt trước mặt Ngọc Linh.

    Dĩ nhiên là cô nàng sững sờ bất động trước khả năng huy động tiền của hắn. Thấy hắn mặc áo vải mà lại quên mất Thiên Hùng còn cặp tai thỏ quý giá kia.
    Cả mấy chục phút dài cô nàng không trả lời khiến hắn tức tối, Thiên Hùng vơ lấy điện thoại, bấm số mà mình đã không gọi suốt hai năm qua.

    - Thế nào, còn không mau giao hàng ra? – Hắn hét vào trong ống nghe.
    - Anh à ... – Giọng nói gợi lại chút xao động lăn tăn trong lòng hắn. – Kỳ thật đấy là bảo vật của em, còn chưa luyện thành đâu. Em muốn tạo ra một bộ giáp vượt đến cấp một trăm nhưng vẫn chưa đủ nguyên vật liệu.
    - Muốn nuốt lời hả? Lúc nãy ai đã lên trang thế giới mà la to thế? Nếu không giao hàng, anh lên “Công Đường” kiện em. – Bây giờ hắn là người có lý lẽ nên ăn nói cũng to hơn.
    - Anh à ... – Lại là cái kiểu nhõng nhẽo cũ rích của cô ta.

    Thiên Hùng nhấp lệnh chuyển hết toàn bộ tám triệu đồng vàng vào tài khoản Hồng Phấn Lý Chiêu Phu.

    - Có thông báo giao dịch thành công rồi kia.
    - Anh ép em quá.
    - Chúng ta giao dịch công bằng.
    - Em chỉ xin anh một điều kiện thôi.
    - Chuyện gì?
    - Anh khi mặc bộ giáp này thì phải có trách nhiệm với nó. Đi làm nhiệm vụ cấp S thế giới, tìm ra “Ngũ đại kỳ bảo” đã thất lạc để em khảm lên bộ giáp này. Em chỉ có duy nhất một mơ ước trong đời là chế tác ra một bộ áo giáp hoàng kim cấp 100 mà thôi.
    - Này có làm quá không vậy? – Hắn khịt mũi. – Em là điều dưỡng mà, đâu phải chế tác sư thật đâu?
    - Anh không đồng ý thì em sẽ không giao áo giáp. Dù có kiện ra công đường em thà bỏ nick cũng không giao hàng.
    - Được rồi. – Hắn thở dài. – Lúc nào chuyện bé xíu cũng làm lên cho quá. Lỡ hẹn với em có một lần mà cũng đòi chia tay.
    - Hôm đó là sinh nhật ba em, em đã nói với cả dòng họ sẽ dắt anh ra mắt. Cuối cùng anh biến đi đâu hả? Thậm chí sau đó em cho anh cơ hội giải thích, anh cũng có chịu nói đâu. Là anh không tôn trọng em trước.
    - Không nhắc chuyện cũ. – Nguyên nhân của sự việc, cả đời hắn cũng không muốn nói ra.
    - Không nhắc thì không nhắc. Vậy anh có chịu hứa không?
    - Dù không biết đến ngày nào tháng nào anh mới đủ bản lãnh làm nhiệm vụ cấp S. Nhưng được rồi, anh hứa với em.

    Chat box của thế giới.

    [Thế] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Anh Hùng sau này nếu có tìm được ‘Ngũ đại kỳ bảo’, toàn bộ phải đưa hết cho tôi. Xin toàn thể các đồng đạo minh chứng.”

    - Anh hứa đi. – Giọng cô nàng lẽo nhẽo bên đầu dây kia.

    Chat box của thế giới.

    [Thế] Anh Hùng: “Nếu sau này tôi có tìm được ‘Ngũ đại kỳ bảo’, toàn bộ đều đưa hết cho Hồng Phấn Lý Chiêu Phu. Xin toàn thể các đồng đạo minh chứng.”

    Tiếp sau đó là hoạt loạt lời comment bàn luận tới tấp. “Chém gió dữ!”; “Mơ đi ba!” ... và cả “@$%%#%&*”. Xem ra nhiệm vụ đi tìm ‘Ngũ đại kỳ bảo’ đã là một truyền thuyết võ lâm, kể từ khi game ra đời đến nay cũng chưa có ai hoàn thành được nổi.

    ^_^

    Hắn chọn nhận lấy bộ giáp từ tay Hồng Phấn Lý Chiêu Phu, nàng khuyến mãi tặng thêm Dung hợp phù, nên dù hắn chỉ mới 4x cũng có thể mặc áo hoàng kim 60. Khi vừa mặc vào, cảm giác đột nhiên khác hẳn. Toàn bộ các chỉ số tấn công, phòng ngự và tương thích đều tăng cao đột ngột. Lợi hại hơn, là cả người hắn đều lấp lánh ánh vàng kim, khí chất thần thánh không thua gì bất kỳ cao thủ nào trên thế giới. Thậm chí độ nổi bật còn vượt xa bộ giáp đen của Coffe đại sư.

    Tuy nhiên, khi hắn nhìn lại trên đầu mình thì phát hiện một tấm bảng to đùng đầy hoa đề chữ “Hồng Phấn Lý Chiêu Phu”. Cái này chẳng phải là hắn suốt đời mang bảng hiệu của cô ta đi lại trên giang hồ sao? Thế thì xấu hổ chết.

    [Mật] Anh Hùng: “Làm cách nào để gỡ cái bảng đó xuống?”

    [Mật] Coffe đại sư: “Không được đâu anh, đó là do chế tác sư gắn vào rồi. Không ai có thể bỏ được.”

    Xoay sang cái chat box khác.

    [Mật] Anh Hùng: “Hồng Phấn Lý Chiêu Phu, em mau tháo cái bảng này xuống.”

    [Mật] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Không có cách nào cả, chỉ trừ phi phải rã bộ giáp ra làm lại. Nhưng bây giờ em không có đủ nội lực để luyện thành một bộ giáp khác đâu. Công sức cả một năm trời đó.”

    [Mật] Anh Hùng: “Vậy anh phải làm sao?”

    [Mật] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Thì cứ đeo nó chứ có sao?”

    [Mật] Anh Hùng: “Vậy thà anh không mặc.”

    [Mật] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Vẫn còn một cách nữa. Anh ẩn bộ giáp đi, vậy là ẩn luôn được bảng hiệu. Nhưng mọi người chỉ thấy anh mặc áo vải.”

    [Mật] Anh Hùng: “Cảm ơn!”

    Hắn ngay lập tức chọn tuỳ biến ẩn bộ giáp. Dù sao Thiên Hùng cũng là người chơi mới, hắn mặc áo vải thì có gì đâu mà kỳ. Kể cả lever hắn cũng muốn giấu thì có thì đâu phải sợ. Khác với nhân sĩ võ lâm, hắn thật sự vẫn mang theo tính cách không thích khoe khoang của con người thật mình vào game.

    ^_^

    Hệ thống môn phái và nghề nghiệp của “Võ Lâm Truyền Thuyết” là đệ nhất rắc rối. Bởi vì tựa game này từ khi ra đời đến nay đã trải qua mười ba phiên bản, đã gần như đạt được tầm hoàn thiện về công nghệ GO rồi. Thằng Quý chỉ cho Thiên Hùng trang web giới thiệu về các chức nghiệp, khiến hắn tá hoả. Thậm chí chúng còn nhiều và dài dòng hơn các ghi chú về thuốc gây mê nữa.

    - Thật sự chú đọc hết rồi hả? – Hắn ngạc nhiên nhìn thằng Quý.
    - Dĩ nhiên là đọc hết rồi. Lúc đầu chọn nghề, em cũng đắn đo dữ lắm. Nghiên cứu suốt ba ngày ba đêm mới lựa được chức kỵ sĩ này. – Thằng Quý gãi đầu cười hì hì.
    - Anh thấy trí não để chú dùng thì phí quá. Nếu chăm học bằng một phần mười chơi game thì chắc chú không phải trả nợ bao giờ đâu nhỉ.
    - Làm gì có chuyện ấy. - Thằng Quý cười xoà. - Thôi anh từ từ nghiên cứu, em phải về họp nhóm.
    - Game gì?
    - Hành Tinh Lạ.
    - Rốt cuộc là chú chơi bao nhiêu tựa game?
    - Có bao nhiêu chơi bấy nhiêu thôi anh.
    - Vậy là toàn bộ hả? Trời ơi, giờ đâu chú mày học? Chơi từng ấy tựa thì anh chỉ có thể gọi chú là thánh.
    - Khỏi anh à. Anh lên mạng gõ ‘thánh caffe’ là hiện ra toàn bộ các truyền tích của em.
    - Vãi linh hồn.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 19-05-2017 lúc 20:18.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 36 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Hỗn Nguyên Ma Hạc,hbk_123,iamvampire2009,Miên Lý Tàng Châm,minhnhat3,ngocnghechvn,quynhantu,zap1412,
Trang 1 của 22 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status