TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: [Truyện Dài] Số 6 : Thế Giới Của Lam

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định [Truyện Dài] Số 6 : Thế Giới Của Lam

    Thế Giới Của Lam

    Thế giới này, tôi tạo ra. Đáng tiếc, tôi cũng chẳng tiên nghiệm trước được gì trong dòng lịch sử của nó.




    Cát. Lẻ loi.
    Đó là một biển cát, mênh mông vàng.
    Khí trời nơi này khô ráp sần sùi, không mang một chút dịu dàng ẩm ướt nào.
    Biển cát chiếm toàn bộ diện tích của Rapmon. Hành tinh cát.
    Gió. Cháy khô.
    Những cơn gió thổi trên biển cát,tràn đầy giận dữ. Lũ sói cát dường như đánh hơi ra điều gì đó,chúng bắt đầu chạy trốn. Gió càng lúc càng mạnh dần lên.
    Gió, cuộn lẫn vào cát. Cuốn chúng bay lên cao, dưới ánh mặt trời gay gắt.
    Trong biển cát vô tận đó, có một chiếc thuyền nhỏ đang giương buồm đón gió mà đi. Trên đó, là một người đang bế trên tay một đứa trẻ nhỏ. Gió cát dường như không thể che lấp được vẻ đẹp của cô. Nhưng trên khuôn mặt ấy, là một sự mệt mỏi vô cùng. Áo choàng của cô che đi mái tóc, đồng thời phủ kín đứa trẻ.
    Phía trước, biển cát sắp nổi cơn giông bão. Song cô chẳng hề hay biết. Đứa trẻ khẽ khóc. Tiếng khóc yếu ớt chen lẫn vào tiếng gió đang rít gào. Nó khát nước.
    Cô cũng khát, nhưng túi nước dự trữ cuối cùng đã hết từ ngày hôm qua. Con của cô đang yếu dần đi, vì khát. Dòng sữa của cô đã cạn. Người mẹ ôm chặt con, ánh mắt ẩn khuất muôn vàn đau thương nhìn về phía xa xôi mênh mông.
    Cô cầm con dao đeo bên lưng, rạch một đường nhỏ ở lòng bàn tay, rồi đặt trên miệng đứa bé. Một dòng máu màu xanh biếc chảy ra.
    Đứa bé đã được giải tỏa cơn khát, làn da dần trở lại hồng hào. Nhưng trên khuôn mặt người mẹ bắt đầu xuất hiện dấu vết của thời gian, sinh mệnh của cô đang trôi theo dòng máu. Đây là một đặc trưng của người Kelf, những đứa con của sinh mệnh. Cô cảm thấy chóng mặt, tay bắt đầu run lên mà đánh rơi con dao nhỏ xuống sàn. Con của cô đang khỏe lại, còn cô lại bắt đầu yếu đi. Gió nóng thổi đau rát vết thương.
    Đôi vai gầy guộc trĩu nặng thứ gì đó, muốn níu cô gục ngã. Nỗi chết đang lướt trên đầu ngọn gió réo gọi tên người trên thuyền. Chợt một tiếng khóc như xé lòng, kéo cô về hiện thực. Nước mắt đã giàn dụa trên mặt con của cô.
    Clara cắn chặt bờ môi khô nứt. Vì con, cô phải kiên trì không được gục ngã. Bàn tay nhỏ của cô chống vào mạn thuyền để đứng dậy.
    Con thuyền nhỏ vẫn cô độc lướt đi trên biển cát. Gió bắt đầu cuồn cuộn thổi mạnh. Cồn cát hóa thành muôn con sóng theo gió mà đi.
    Hơi nóng dưới cái nắng chang chang bốc lên cao, lẫn vào gió. Biến nơi đây thành một lò lửa đầy cát, muốn thiêu đốt hết vạn vật trong lòng nó. Chiếc thuyền bắt đầu chao đảo trước sức gió, như một chiếc lá bị cuốn theo cơn giông. Khuôn mặt Clara in hằn nỗi lo âu, trong tay lúc này đã có thêm một cây trượng bằng vàng với tạo hình cổ xưa. Đầu trượng gắn một viên đá màu xanh da trời.
    Một cơn gió sỗ sàng, hất tung mũ áo choàng của cô. Mái tóc màu hồng phơ phất bay. Nhưng cô chẳng màng đến, đôi mắt u uẩn của cô đang tập trung vào viên đá xanh trên cây trượng. Miệng cô thì thầm những lời chú trầm bổng.
    “ Cộp… cộp.” Clalra gõ mạnh cây trượng xuống sàn gỗ của thuyền. Một màng sáng nhè nhẹ từ cây trượng tỏa ra bao bọc lấy con thuyền, giữ nó đứng vững trước những cơn gió hung tợn. Song, mái tóc của cô đang chầm chậm chuyển từ màu hồng sang đen, năm ngón tay mềm đang nắm lấy cây trượng cũng dần dần khô quắt lại. Thần cây Zosthama đã ruồng bỏ cô, để sử dụng phép thuật này Clalra phải đốt lên sinh mạng của mình.
    Con đường Clalra lựa chọn, có lẽ đã sai từ lúc bắt đầu. Tình yêu giữa hai giống loài khác nhau là không tồn tại, cô biết nhưng vẫn cố chấp lựa chọn. Ngay cả khi, hắn chọn lựa từ bỏ đoạn tình cảm này, cô vẫn không hối tiếc. Hắn hãy còn chưa biết bản thân đã gieo vào lòng cô một mầm sống nhỏ nhoi.
    Loài người, một giống nòi vừa được loài Kelf nô hóa thành công. Hắn là một trong những tế phẩm đầu tiên được đưa về hành tinh Celi sau hơn hai trăm năm. Còn cô lại là thần nữ phụng sự cây trí tuệ, hơn nữa cô lại là người phụ trách chuẩn bị hiến tế hắn. Kẻ mang dòng máu đỏ.
    Cây trí tuệ sẽ hấp thụ dòng máu của hắn, để sản sinh ra một chủng loài thực vật có thể khống chế giống loài mang dòng máu này.
    Lần đầu gặp gỡ, Clalra ngồi trên ngôi cao cúi nhìn xuống phía dưới. Còn hắn, một thiếu niên tóc đen da ngăm, đôi mắt nâu lấp lánh một ngọn lửa. Cô từ trên ngôi cao bước xuống, gỡ bỏ gông xiềng cho hắn. Chẳng ai lo lắng hắn có thể uy hiếp cô. Vì Clalra là một trong những thần nữ hùng mạnh của người Kelf, còn hắn chỉ là loài người yếu ớt.
    Có lẽ, do Clalra đã quá ấn tượng với ánh mắt của hắn nên cô muốn tự tay chuẩn bị nghi thức hiến tế cho hắn. Một tình yêu cấm kị đã lặng lẽ chớm nở.
    ***
    Nhìn con đang nằm say ngủ trong tay, cô mường tượng ra hình bóng của hắn. Người vẫn thường đứng dưới bóng những cây tùng tuyết.Hát một khúc ca buồn của quê hương. Nơi mà hắn thường gọi là quả đất.
    Clalra nhớ ngày đó hắn đã cười rất hiền. Lúc hắn dạy cô học tiếng nói của loài người, cả khi hắn lấy một cái lá làm chiếc kèn môi. Có lẽ, những ngày tháng ấy là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Tự thủa nhỏ, cô đã được lập thành thần nữ vì dấu ấn của cây trí tuệ ở trán. Clalra không biết cha mẹ mình là ai, cả tên của cô cũng là do giáo vương ban cho. Nhớ đến con người đã bỏ rơi cô, chẳng biết từ lúc nào mà đôi mắt cô mờ hơi mưa.
    Trên tay cô hãy còn đeo chiếc nhẫn bằng cỏ mà hắn đã làm tặng cô. Hắn hứa sẽ trở lại để đón cô đến quả đất, hắn sẽ đưa cô đi ngắm biển. Lúc ấy, cô chỉ lặng lẽ gật đầu và cười tiễn biệt hắn. Cô biết kết cục của kẻ phản bội lại thần điện. Nhưng Clalra không hối tiếc.
    Cô lựa chọn để sinh mệnh lụi tàn. Nhưng khi cô biết mình có thai, thì cô biết mình phải bỏ trốn, không vì bản thân mà là vì đứa con. Dựa vào cây trí tuệ cô thờ phụng, Clalra đã vạch ra một kế hoạch trốn thoát gần như hoàn hảo nếu không có sự phản bội của người tì nữ mà cô xem như chị em. Ả đã mật báo việc cô có tư tình và thân thể bị ô uế.
    Đến khi cô tường tận mọi việc, thì thần điện trí tuệ đã bị bao vây. Clalra dứt khoát một tay chặt gãy cây trí tuệ gom hết vào nhẫn không gian, rồi sử dụng nhánh cây của nó làm thành hai cây trượng. Một tay cô sử dụng phép thuật phóng lửa đốt cháy thần điện tạo hỗn loạn. Chuyện cô để một nô lệ trốn thoát với vô tràn kiến thức của thần điện trí tuệ, đối với người Kelf là chuyện không lớn, vì họ có thần cây Zosthama. Nhưng chuyện Clalra đốt điện thờ lại là chuyện rất lớn. Nên chắc chắn binh lính sẽ phải lo cứu hỏa, cô có nhiều cơ hội hơn để trốn thoát.
    Vượt qua nhiều cổng tuyến năng lượng, cô đã sinh con trên đường chạy trốn, bồng bế con cùng bỏ chạy đến Rapmon, hành tinh cát. Nơi tự do và hỗn loạn của dải ngân hà Lpi, cô và con có thể che dấu mình ở đó.
    Song cuộc đời nhiều lúc mười chuyện đến chín chuyện không như ý. Dù cô có tính toán đến đâu thì không ngờ tung tích của cô bị lộ dẫn đến sự truy bắt của thần điện trừng phạt.
    ***
    Giữa muôn trùng gió cát, Clalra cảm thấy bất an, một linh cảm xấu chợt trỗi dậy trong cô.Bên ngoài lớp màng bảo vệ, gió thổi càng lúc càng mạnh hơn.
    Cái bóng của cô nằm trên sàn chợt lay động. Một luồng sáng lóe lên, bắn về phía lưng cô.
    Cảm nhận được dao động xung quanh, nhanh như cắt, Clalra vung trượng lên đỡ, đồng thời dựa vào trượng để phóng ra một luồng điện đẩy lùi kẻ địch. Hình ảnh vừa ẩn trong cái bóng của cô văng ra xa. Nhưng cô cũng bị thương, một vết thương sâu ở sau vai. Một tay cô ôm chặt con, một tay phía vai bị thương cầm chặt trượng, nén đau mà tung ra một đòn ra về phía kẻ kia. Những giọt máu của cô rơi xuống, dưới sự ảnh hưởng của phép thuật liền bốc hơi hóa thành vô số cánh hoa xanh bao vây kẻ kia.
    Những cánh hoa lại biến hóa thành vô số mũi kiếm đâm về phía kẻ địch của cô. Gã là một người Kelf như cô, song trên đầu lại có hai sừng màu đó, đôi mắt đen ngòm. Trong tay gã cầm một thanh đao phần đầu cong lại như lưỡi liềm sắc bén, phần sống đao có rất nhiều móc ngược. Mũi đao hãy còn nhuốm máu của Clalra.
    Lúc này, gã đang vung đao chống lại những mũi kiếm của cô, nhưng ánh mắt đen như đêm của gã vẫn khóa chặt lấy Clalra.
    “ Thần nữ, cô nên đầu hàng đi! Thần đã chối bỏ cô, sức mạnh và trí tuệ cũng đã từ bỏ cô. Hãy giết đứa trẻ hỗn huyết kia đi. Nếu không linh hồn của cô sẽ đau đớn hàng ngàn năm, trong lửa ngục.” Gã nói với một giọng khàn đục, đầy sự đe dọa.
    Clalra vẫn không ngừng tay, thậm chí còn tiếp tục thiêu đốt sinh mệnh để phóng ra một đòn khiến gã chậm chạp lại. Cô biết những điều gã nói là đúng, người Kelf không chấp nhận pha lẫn dòng máu của mình với một giống loài nào khác, đó là điều cấm kị. Tất cả những đứa trẻ đó đều phải được hiến sinh cho cây chết chóc.
    Trí tuệ cùng sức mạnh mà thần ban cho cô, cũng đã mất đi. Nếu như bình thường, cô chỉ cần một đòn đã có thể hạ gục gã kị sĩ này. Điều duy nhất vẫn ở bên lại bên cô chính là “ hi vọng” – một thứ mơ hồ mà hắn từng nói với cô – và bây giờ, Clalra có thể cảm nhận được nó.
    Gã kị sĩ kia bỗng hú lên một tiếng quái dị khiến Clalra chao đảo, những cánh hoa hóa thành máu mà rơi xuống. Lưỡi đao của gã hóa thành một đường sáng chém về phía cô. Tiếng hú vừa nãy đã khiến đầu cô trở nên tăm tối đầy đau đớn, song cô vẫn cảm được đường đao xé gió, Clalra vội lách mình né tránh.
    Trong tích tắc khi cô lách mình sang một bên thì lưỡi đao của gã cũng đổi hướng, linh hoạt như đuôi một con bọ cạp. Nó cắm phập vào bả vai cô, xé rời cánh tay đang cầm cây trượng.
    Máu của côxối xả chảy.
    Màng sáng đang bảo vệ con thuyền dần dần tan đi.
    Tên kia hình như không thế lường trước được điều này, con thuyền nhỏ chao đảo trong những cơn gió cuồng nộ của biển cát. Cơn bão cát đã đến gần. Gã vội vã bỏ mặc Clalra, định cầm lấy cây trượng.
    “ Bùm” một tiếng nổ lớn cùng với một quầng sáng chói lòa xuất hiện.
    Cây trượng phát nổ, khiến gã kị sĩ da thịt tan ra thành từng mảnh nhỏ cùng một góc con thuyền. Clalra cũng bị vụ nổ chấn văng ra xa. Con thuyền bây giờ giống như một chiếc lá rách tả tơi.
    Gió cát cuồn cuộn thổi che khuất trời đất. Clalra vẫn cố ôm chặt con không rời. Nhưng trong bão cát chợt nổi lên một quầng lửa màu đen. Nó lao thẳng về phía cô. Ngọn lửa mang theo hờn căm lẫn hiểm thâm của gã kị sĩ đến quá bất ngờ, Clalra không còn sức để tránh né, cô vội trở mình đưa lưng che cho con.
    Ngọn lửa lao đến, chạm vào lưng cô lại hóa thành khói đen bao bọc lấy hai mẹ con. Trong chốc lát lại tán đi. Clalra ôm con gục ngã. Mắt cô từ từ khép lại….
    Giữa bão cát, có một bóng hình đang chầm chậm đi về phía của hai mẹ con. Đứa trẻ nằm trong lòng cô im lìm, tiếng hú của gã kị sĩ đã khiến nó bị ảnh hưởng không nhỏ.
    ***
    Clalra mở mắt ra.
    Trước mắt cô là một rừng tuyết tùng yên tĩnh. Có những con nai xanh ngơ ngác chạy, có chim ríu rít chuyền cành.
    Cô thấy hắn đang đứng dưới gốc cây ngày ấy. Hắn vẫn thổi chiếc kèn bằng lá.
    Hóa ra, hắn chờ đợi cô ở đó.
    Mắt cô chợt ướt nhòa, cô thấy hắn cười với mình.
    ***

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 12-04-2013 lúc 13:18.
    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    stinkbug9999,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định



    Hết thảy tồn tại đều hợp lý.
    Rapmon, một hành tinh tràn đầy cát, khí hậu khắc nghiệt, tài nguyên thiếu thốn. Nên nó mới có được sự tự do của riêng mình.
    Trong điều kiện khắc nghiệt này, muốn tồn tại không phải là điều đơn giản. Nhưng đã có thể vượt qua thử thách của Rapmon, thì đó là những sinh vật có sức sống mãnh liệt.
    Thời gian – thứ có thể mài mòn nhiều thứ. Song ở nơi biển cát nóng gần như vô tận. Mười năm trước và mười năm sau, biển cát vẫn như vậy. Vô vàn đồi cát lô nhô kéo xa tận chân trời.
    Giữa biển cát mênh mông này, có bao nhiêu bí mật bị vùi lấp ? Có bao nhiêu sinh mệnh mỗi ngày lụi tàn đi?
    ***
    Giữa biển cát.
    Chiều về trên đỉnh ngọn đồi đá vàng.
    “ Thầy Rapfin, bầy sói đang chiến đấu với một con bọ cạp cát ở dưới kia kìa”
    Một cậu bé đứng trên đỉnh vừa nhìn xuống, vừa hào hứng nói. Cậu ta,giống như một cây non, sức sống căng đầy dưới làn da vàng. Mái tóc đen rối bù che phủ đôi tai nhọn lẫn vầng trán, giữa sống mũi thấp là một đôi mắt nâu ẩn nỗi buồn xưa.
    Người thầy của cậu vẫn ngồi dựa vào vách đá, hai mắt khép kín trầm tưởng. Ông là một thân cây già, thu mình lại trong chiếc áo choàng dệt bằng lá úa vàng. Lưng ông có những nhánh cây mọc lên. Cậu bé thấy thầy mình không đáp lại, đành im lặng tiếp tục theo dõi cuộc chiến đấu giữa hai giống loài hung tợn vào bậc nhất ở biển cát này.
    Máu của loài sói cát nhuốm xanh cả một mảnh cát vàng. Nhưng chúng vẫn lao lên liều chết để ngăn cản con bọ cạp khổng lồ tiến lại gần hang ổ của chúng. Trong lúc, sói cái đang tiến hành sinh sản.
    Cái đuôi của con bọ cạp giống lưỡi liềm đang thu hoạch sinh mạng, như một loại vũ khí tầm xa. Rất nhiều con sói chưa kịp đến gần đã bịcái đuôi xẻ ngang. Nó đạp lên đống thịt nát bét nhầy nhụa, tiến lại gần hang.
    Cảnh tượng lũ sói liều chết để bảo vệ tổ của mình khiến cậu bé xúc động. Trên tay cậu xuất hiện một cây trượng gỗ, trên đỉnh gắn viên đá xanh da trời. Cậu định giúp lũ sói. Bất chợt một bàn tay bóp nhẹ vai cậu.
    “ Yên nào”
    Cậu xoay lại thì thấy thầy đã đứng sau lưng mình tự lúc nào, người đang đưa bàn tay như rễ cây lên miệng,ra hiệu cho cậu giữ im lặng.
    “ Đây là cuộc chiến mà chúng ta không nên chen vào.” Người thầy già với đôi mắt sáng lấp lánh màulá tươi nhìn xuống cuộc chiến bên dưới,trầm đục nói.
    Lũ sói đực mang bộ lông vàng hơn cát vẫn không ngừng tiến tới phía trước hòng ngăn bước con quái lớn hơn một ngọn núi đá. Chiếc đuôi của nó giờ đã không thể ngăn được bầy sói, càng của nó bắt đầu phối hợp với đuôi. Ba cái miệng của nó liên tục phún ra cát độc để giết lũ sói. Ban đầu con bò cạp đã tiến gần lại hang sói, nhưng càng lúc lại bị đẩy ra xa. Khi lũ sói đến gần nó, ngọn lửa từ miệng chúng bắt đầu bắn ra, khiếnlớp vảy của con bọ cạp bị cháy khét.
    Trận chiến sinh tồn bắt đầu vào hồi kịch liệt.Chiều dần tàn, đêm tràn ra. Ngọn lửa của lũ sói cháy sáng một góc biển cát chìm trong đêm tối. Cậu bé vẫn theo dõi trận chiến, trong khi người thầy ngồi im, chìm trong bóng tối. Tiếng hú của lũ sói đực, xen lẫn tiếng kêu đau đớn của sói cáiđang vượt cạn.Mùa sinh sản của bầy sói, cũng là mùa đi săn để tích lũy thức ăn của con bọ cạp. Mà thịt sói cáivà trứng sói con luôn là thứ thơm ngon nhất.
    Vết thương trên thân con bọ cạp càng lúc nhiều, nhưng không hề có một vết thương nào nặng, mà số lượng sói đực càng lúc càng giảm xuống. Dường như bầy sói đã không thể ngăn được bước chân của nó.Cậu bé cảm thấy bầy sói thật đáng thương.
    “Tại sao chúng lại phải cắn giết lẫn nhau? Tại sao chúng lại không thể cùng nhau đi kiếm ăn ở những đảo cỏ?”Hai câu hỏi ấy chợt hiện lên trong đầu cậu, “ và tại sao thầy lại bảo mình kiên nhẫn chứ ?” . Tâm trí cậu rối bời khi thấy cảnh tượng bên dưới. Song cậu không thể tìm được lời đáp.
    Mùi máu phía dưới theo gió bay lên cao, khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dấy lên.
    Lẫn giữa tiếng rít của bọ cạp, tiếng tru của sói đực, chợtmột tiếng hú cao vútcất lên, sói cái xuất hiện. Mỗi đàn sói cát, có rất nhiều sói đực nhưng chỉ có một sói cái. Nó có ba cái đầu, và thân thể lớn hơn sói đực rất nhiều.
    Sói cái vừa xuất hiện, những quả cầu lửa đã liên tục từ miệng nó bay về phía con bọ cạp. Một trong ba cái đầu sói vẫn cất tiếng hú . Lũ sói đực còn lại, một nhóm nhỏ liền cùng sói cái xông về phía con bọ cạp, số lớn thì lại lao vào hang, gặm lũ sói con vừa được sinh trên miệng.
    Bầy sói có tổ chức rất cao, nên chúng hoàn toàn nghe theo sự an bài của sói cái, hay còn được xem là con chúa của bầy. Lúc này, sói cái đã lao vào con bọ cạp để cầm chân nó. Đám sói đực theo chân nó liên tục lao ra tấn công con bọ cạp, lũ sói còn lại tha sói con vừa trong trứng nở ra, cùng bỏ chạy.
    Ngọn lửa của sói cái khiến con bọ cạp bị thương nặng. Từ con mắt duy nhất trên thân nó, một làn khói màu đen bốc lên, bất ngờ biến thành vô số sợi tơ nhỏ, xuyên qua lũ sói đực, bắn về phía sói cái đang đứng ở phía sau.
    Đòn tấn công cực nhanh, khiến lũ sói tê liệt nằm dài trên mặt đất. Nhưng có vẻ nó để lại ảnh hưởng không nhỏ lên con bọ cạp. Khác với sự nhanh nhẹn vừa nãy, bây giờ nó đang nhích từng bước đi đến phía con sói cái, đi đến đâucái đuôi của nó liên tục tiêm chất độc vào lũ sói đực đang nằm la liệt. Con sói cái nằm bất động tựa như một miếng mồi ngon cho con bọ cạp.
    Chiếc đuôi nhanh chóng đâm vào mình con sói cái, chất độc từ từ truyền sang. Con bọ cạp chậm rãi nhích lại gần, từ từ mở rộng ba cái miệng lởm chởm răng nhọn. Mỗi cái miệng cắn lấy một cái đầu của sói cái.
    “ Rộp”
    “ Rộp”
    Liên tiếp hai cái đầu bị bọ cạp nhai xương. Con bò cạp tiếp tục định cắn cái đầu cuối cùng, thì trong ánh mắt của sói cái lóe lên một tia phẫn hận không cam.
    “ Bùm”, một vụ nổ lớn vang lên,bọ cạp bị nổ tung một cái miệng, máu ròng ròng chảy. Hóa ra, cái đầu cuối của con sói vẫn giữ được tỉnh táo để tự nổ bằng cách ngậm một quả cầu lửa trong miệng. Vết thương cực kì nghiêm trọng, làm bọ cạp không dám dây dưa ở đây thêm một lúc nào. Mùi máu có thể lôi kéo những tên thợ săn khác của biển cát.
    Làn khói đen trói chặt những cái xác bỗng chốc tụ tập lao về phía con bọ cạp, rồi chui vào trong con mắt . Bọ cạp dường như trở nên nhanh nhẹn hơn, nó di chuyển rất nhanh vào hướng biển cát vô tận, rồi dần dần vùi mình vào lớp cát, cách xa ngọn đồi đá.
    ***
    Trận chiến kéo dài suốt đêm, nhưng gần cuối thì diễn ra quá nhanh khiến cậu bé vẫn chưa thể định thần lại được. Đóm lửa cuối cùng của trận chiến đã tắt.
    “ Thầy Rapfin, lũ sói và con bọ cạp…”
    “ Ta đã biết rồi.” Người thầy cắt ngang lời cậu bé.
    “ Kiên nhẫn! Mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.” Rapfin bí hiểm nói.
    Lời của thầy tựa như một viên đá ném vào lòng hồ, khiến cậu gợn sóng tò mò. “ Chẳng lẽ, lại có con gì đó đến đánh nhau với bọ cạp sao ?” Cậu thầm nghĩ.
    Rapfin đứng dậy, bàn tay như rễ khô, cầm lấy cây trượng gỗ ở đầu có một nhánh lá xanh tươi. Bên hông của ông đeo một vài cây đao, ngắn nhiều hơn dài.Sau lưng ông là những nhánh cây đang vươn lên cao, trên đó có đeo nhiều cái túi lớn nhỏ khác nhau. Ông là một vị Druid.

    “ Lam, nhìn xem bên dưới kìa.” Ông vừa nói, vừa đưa trượng chỉ xuống chiến trường bên dưới. Cậu bé nhìn xuống.
    Nơi vừa nãy còn là chiến trường đẫm máu, thì lúc này bỗng sáng lung linh. Như những cơn sóng lan nhanh trên cát, vô số hạt nhỏ li ti,màu trắng nhạt, làm sáng bừng một góc trời tối. Một ngọn gió chẳng biết từ nơi nao thổi đến, cuốn những hạt sáng này bay lên. Khiến cho khắp nơi trở nên lung linh.
    Mùi tanh của máu cũng đã biến mất, chỉ còn lại một sự trong lành tinh khiết. Vị Druid già đưa tay lên không, có một đốm sáng nho nhỏ đang bay theo gió liền bị cuốn hút đến.
    Cậu bé tên Lam cũng bắt chước làm theo thầy mình, nhưng chẳng có đốm sáng nào bay vào tay cậu.Người thầy già cười rất khẽ, “ Con hãy hít một hơi thật sâu, thả lỏng mình ra là được.”
    Lam thả lỏng người, làm theo lời thầy bảo. Cậu có cảm giác dường như mình đang hóa thành một hạt sáng nhỏ, bay giữa không trung.
    Là cậu đang hóa thành hạt sáng kia, hay hạt sáng kia hợp thành cậu? Lam chẳng bận tâm, cậu đang theo gió bay lên, thật cao. Xuyên qua cả tầng bụi dày, hạt sáng thấy được mặt trăng xanh lam, muôn vị hành tinh tựa như nhè nhẹ rung lên để chào đón nó. Hạt sáng tỏa sáng, lấp lánh trắng trong ánh trăng xanh lam. Cậu thấy mình như một đóa hoa không gốc không rễ, từ hạt sáng nho nhỏ mà bừng nở giữa tầng không.
    Một vùng trời trên tầng bụi, vô số đóa hoa dị kỳ trắng ngần đang bừng nở. Đến khi hạt sáng cuối cùng bay lên là nở trong ánh trắng. Biển hoa trắng ấy tựa hồ lại bắt đầu hóa thành bụi để tan đi.
    Lam cũng cảm thấy mình tan đi, nhưng cậu không cảm thấy mình biến mất mà chỉ là như đang biến thành một phần của Rapmon. Cậu chợt bừng tỉnh.
    Mở mắt ra, Lam nhìn thấy thầy đang đứng nhìn cậu một cách hiền từ. Nhưng cánh đồng sáng lung linh ở bên dưới đã vụt ngấm. Bóng đêm lại bao phủ xung quanh. Gió lạnh cuồn cuộn thổi qua như con sói cô đơn đi hoang trên cát.
    Rapfin đưa tay lên hái một chiếc lá ở cành cây trên thân mình. Cái lá vừa rời khỏi cành đã tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ, đủ để soi sáng hai thầy trò.
    Lam ngồi xuống bên cạnh thầy, cậu biết người có chuyện muốn nói cho mình.
    ***
    Rapfin vuốt chùm rễ mềm mại ở cằm của mình, đôi mắt hướng lên trời cao sâu thẳm, giọng đầy hoài niệm.
    “ Vào những đêm khi gió cát lạnh bốc lên cao, ta vẫn nhớ về ngày xưa của ta.”
    “ Khi ta bằng tuổi con, ta chỉ là một cây non trong rừng thẳm. Nép mình dưới những tán cây cao, rễ ta cắm sâu xuống lòng đất, lá ta vươn ngã nghiêng để đón những tia nắng hiếm hoi để lọt xuống. Ta vẫn nhớ lũ sâu bướm, lũ giun lũ dế vẫn hay hát ca tự do dưới thân cây của mình.
    Thời gian loang loáng như một ánh chớp, ta dần lớn lên. Thành một cái cây khỏe mạnh, bám rễ thật sâu vào đất. Vào một ngày bão giông về giữa rừng sâu, lá rơi nhiều hơn mưa, một cây già đáng kính đã ngã xuống. Lúc đó, cây già ấy đã nói với ta một lời cuối trước khi về với đất. Con đoán được là lời gì không ?’’
    “ Dạ không’’, cậu bé thoáng nghĩ rồi lắc đầu đáp.
    “ Nhường bầu trời cho cậu đấy, cây non.’’ Ta khi ấy vẫn chưa hiểu lắm lời của cây già kia. Nhưng nó ngã xuống, trống cả một khoảng trời. Và ta bắt đầu mong muốn được vươn lên cao, thật cao. Bầu trời của Rapmon ngày xưa trong xanh nhìn, lên cứ tưởng là mấy tầng cao. Ta cứ thế là ngây dại như bao cây rừng khác lớn lên. Thân ta che mưa đỡ nắng cho lũ nai rừng, cho bầy chim rừng thẳm làm tổ.Không biết bao nhiêu mùa mưa nắng nhòa nhạt đã đi qua nữa…’’
    Ông kể về kỷ niệm với giọng ngọt ngào, có chút gì đó thơ dại. Nhưng giọng ông chợt biến đổi, tựa dòng sông đang chảy ngọt bỗng rẽ khúc. Giọng ông trầm buồn lại kể tiếp,
    “ Sáng tạo và hủy diệt luôn đi với nhau, như hình với bóng của nhau. Trong sự sống ươm mầm cái chết rồi trong cái chết sinh mệnh nở hoa rực rỡ. Nhưng những khoảng trống giữa sự chuyển dịch ấy thật sâu, thật dài, thật cô đơn…
    Mặt trời của Rapmon đã tắt ngấm vào một ngày đẹp trời. Tăm tối, lạnh lẽo, đói khát dệt một tấm vải liệm xám, phủ lên tinh cầu này. Lũ sâu nhỏ đói khát chết, lũ chim tự vẫn vì chẳng còn ánh dương. Tăm tối, lạnh lẽo len lỏi đi khắp nơi, tận cùng những ngóc ngách trong tâm trí mọi tạo vật sống. Chúng cắn nuốt xâu xé lẫn nhau để cầu sinh. Cả Rapmon điên cuồng lên như thế.’’
    Lam có thể hình dung ra hình ảnh rừng cây, song cậu vẫn không hiểu hết được câu chuyện thầy đang kể. Có nhiều thứ vượt ra ngoài tâm trí non nớt của cậu.
    “Cái chết về không lời hẹn, rủ rê mọi sinh mệnh đi hoang vào cõi hư vô. Những cây già, cây trẻ, cây non, cả lũ mầm lặng lẽ héo rũ từ bên trong. Tất cả, ngã nhào, nằm dài không kêu than. Chỉ còn ta.
    Ta chưa tìm thấy bầu trời của mình. Ta muốn sống, cái khao khát ấy cháy mãnh liệt trong ta thế đấy. U uất giữa hành tinh điên loạn đang dần chết, ta vì muốn sống mà dìm mình vào cơn ngủ mê. Ta vẫn đứng, thân vẫn thẳng. Nhưng chẳng còn chiếc lá nào, cây chẳng ra cây.
    Từng con sông nhỏ, bỏ mình chảy ra biển rộng. Rồi chẳng bao giờ trở lại nữa. Tất cả đều cạn khô. Rapmon lên cơn nóng. Nước chảy ngược hết vào trong lòng nó. Sâu hóa cát, chim rã xác cũng ra cát, cây mục thành cát cát. Ta vẫn ngủ, nhưng bộ rễ sâu cắm chặt vào lòng Rapmon đã giúp ta vẫn có thể tiếp tục đứng.
    Chẳng nhớ bao lâu nữa……’’
    Rapfin ngừng lại, có lẽ câu chuyện đã khơi lại vô số cảm xúc trong ông. Cả không gian im lắng. Câu chuyện bị ngưng đột ngột, khiến Lam không khỏi tò mò mà buột miệng hỏi thầy mình,
    “ Thầy Rapfin, rồi sao đó thì sao ?’’
    “ Ừ hử…’’ Ông đằng hắng giọng, lại nói tiếp.
    “ Ta vẫn chờ đợi, một lần nữa Rapmon sống dậy. Cho đến khi, có một hành tinh khác , cô tịch đầy xa cách với với tinh cầu này, đã tự thiêu thân mình hay nói nôm na là bắt đầu chu trình hủy diệt. Thế là ánh sáng lại chiếu rọi ở Rapmon, nhưng ánh sáng quá mạnh, quá nóng. Nên Rapmon mới tự tạo ra một vành đai bụi giữa tầng không, ấy thế mà nắng vẫn xuyên qua được.’’
    “ Thế còn thầy ?’’ Lam hỏi.
    “ Ta lúc đó, vẫn chỉ là một cây già thôi, còn chưa tỉnh lại. Nhưng sự sống đã trở lại Rapmon, ta không còn cô độc nữa. Những hạt sáng vừa nãy, là loài hoa Udambala mà người đã tặng cho Rapmon. Khi người đến nơi đây, người đã thức tỉnh ta, khiến ta tỏa tán che nắng cho người. Và người đã làm cho ta thoát thai từ hình hài cũ thành ta như bây giờ.’’
    “ Có phải người, là chủ nhân của tòa tháp mà con với thầy đang ở không ?’’
    “ Ừ, dẫu người thường ít khi tỉnh dậy. Khi người rải hạt hoa xuống, người đã lấy máu mình để làm nơi cho hạt sinh sôi, từ đó nó tạo ra một thứ khiến những sinh mạng như con có thể sống được, một thứ chất sống mà con vẫn hít vào thở ra. Dần dần, những sinh mạng lại lần nữa trở về Rapmon, dẫu từ rừng thẳm hóa thành biển cát, những sinh mạng cũng rất xa lạ với ta. Nhưng đây vẫn là Rapmon, vẫn là nhà ta.”
    “ Thế con cũng là một cái cây non hả thầy?”
    “ Không. Con là loài khác.”
    “ Chuột Sora bảo lại bảo là con sinh ra từ một chiếc lá trên lưng thầy đấy.’’
    Người thầy cười rung cả người, “ con chuột đó chỉ giỏi bày trò phỉnh phờ thế mà con cũng tin nó.’’
    “ Con có biết đâu,’’ Lam gãi đầu, bối rối.
    Lúc này, ánh dương đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu chạy ùa trên biển cát.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 12-04-2013 lúc 13:19.

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định


    Thế Giới Của Lam
    Thế giới này, tôi tạo ra. Để nhắc nhớ về những trang sử đen tối, đẫm máu lệ đầy khuất nhục của loài người.


    Cơn gió xấu chạy chồm trên miền cát.
    Giữa không gian tưởng như vô tận này, lại có hai cái bóng đen nhỏ nhoi, đang đi dưới cái nắng nóng đổ lửa.
    “ Thầy ơi, con mỏi chân.” Có tiếng con nít đan vào giữa tiếng gió đang vù vù thổi ngang.
    “ Ừ, đi tiếp đi con.”
    Cả hai đi được một lúc, cậu bé lại than phiền, “ Thầy, con buồn ngủ, đói bụng nữa.”
    “ Ừ, đi tiếp đi con.”
    “ Con không đi nữa, òa òa.” Cậu bé bắt đầu nhõng nhẽo với thầy.
    “ Thế thì con cứ việc đứng lại,đợi lũ sói đến đi.” Người thầy hững hờ đáp như chẳng liên quan gì đến ông.
    “….”
    Cậu bé nghe nhắc đến sói, lại liên tưởng đến cái cảnh đàn sói chiến đấu đẫm máu đêm qua, thì lại không khỏi rùng mình. Lam thấy sợ, không dám phàn nàn gì thêm, đành im lặng đi theo thầy mình.
    Hai thầy trò, vượt qua dăm ba gò cát cao thấp, đi được thêm một quãng đường. Bỗng, cậu bé quỵ ngã, dường như cậu đã không chịu đựng được sự khắc nghiệt của biển cát.
    Cậu vẫn chỉ là một đứa bé, mà biển cát vô tình không nhìn lớn nhỏ.
    Người thầy dừng lại, đi ngược về phía cậu bé. Tay lấy túi nước đang treo lủng lẳng trên lưng, nâng đầu cậu bé dậy, rồi cho một ít nước vào miệng. Song, cậu vẫn mê mang, nóng bừng.
    Ông nhìn cậu bé, thăm thẳm đáy mắt loang loáng ánh thương yêu, những cành cây sau lưng ông dài ra, nâng cậu dậy. Chúng bắt đầu sinh sôi, kết thành một cái tổ đủ cho cậu nằm vừa, ở trên vô vàn lá xanh mọc lên che mát. Bên ngoài nóng cháy, nhưng bên trong tổ không khí dần dần dịu mát.
    Một đêm không ngủ và gần một buổi đi bộ trên biển cát đã vắt kiệt sức cậu. Ông cõng theo cái tổ bằng cành lá trên lưng, lầm lũi đội nắng mà đi.

    ***
    Lam cảm thấy cơ thể đang bồng bềnh.
    “ Thật nhiều nước!”
    Từ khi bắt đầu lớn, cậu chỉ thấy được thứ nước trong trong, ít ỏi từ túi thầy hay cho cậu uống. Lam thử cử động, thân thể cậu nhẹ hẳn.
    Cậu có thể lướt đi trong nước, như cánh chim bạc trên bầu trời của Rapmon. Lam lộn lui lộn tới dăm vòng. Nước ở đây không trong như nước của thầy, mà nó có màu như màu của mặt trăng lớn. Há miệng ra, cậu nuốt một ngụm nước. Mặn đến chát, mặt cậu nhăn nhúm lại vì khó chịu.
    Lướt đi trong nước, một lúc sau, Lam thấy phía dưới là những tảng đá trắng trắng, trên đó có những nhành cây đủ sắc màu rực rỡ. Có cả những con cá giống lũ cá ở biển cát, nhưng chúng có màu sắc rực rỡ hơn.
    Lam lại gần chúng. Bất ngờ, lũ cá bỏ chạy tứ tán khắp nơi. Chỉ còn lại một mình cậu giữa rừng cây rực rỡ trong nước. Im lặng tràn đầy xung quanh, ùa vào lòng cậu, khơi ra nỗi lo âu. Lúc này, sự cô độc mới khiến Lam bắt đầu nghĩ về thầy.
    “ Nơi đầy nước này, thật buồn xa lạ.”
    Giữa màn nước màu xanh dương này, xa xa, có một đốm sáng màu bạc lóe lên. Ánh sáng ấy lập tức thu hút Lam. Cậu bèn lại gần.
    Một sinh vật dị kì, đầu nó như cái nấm mà thầy hay nấu cháo cho cậu ăn, thân trong suốt lại có những cái rễ cây mềm mại. Và nó đang bay lên, toàn thân linh lung, bàng bạc sáng.
    Nó hoàn toàn không quan tâm hay e ngại cậu.
    Cứ dần dần bay lên cao giữa những tầng nước. Sự hờ hững của nó làm Lam tò mò.
    Cậu cũng bay theo nó.
    Những cử động mềm mại của thân sinh vật này, mơ hồ quyến rũ cậu, một vẻ đẹp nguyên sơ.
    Cứ mãi bơi theo nó, chẳng biết từ lúc nào đã lên gần tầng nước mặt. Lam ngước lên trên, qua lớp nước, cậu thấy cái gì đó.
    Cậu cứ bay lên tiếp, bỏ mặc vẻ đẹp nguyên sơ kia. Nhưng, vừa mới nhô đầu lên khỏi tầng nước, đập vào mắt cậu là muôn trùng bóng tối. Có tiếng gió thổi như ở biển cát, nhưng thanh âm của nó êm dịu, và mát hơn nhiều. Cậu ngước nhìn lên trên.
    Có một lưỡi sáng hình móc câu treo lờ lững giữa bầu trời trong cao, nó tỏa ra ánh sáng bàng bạc soi giữa tối. Xung quanh nó, là vô vàn điểm sáng nhỏ li ti lấp lánh.
    Nước quấn quanh Lam, chợt lung linh sáng lên, những điểm sáng tưởng chừng chỉ cần đến cần một chút nữa thì có thể chạm vào. Xa xa kia, mặt nước lóng lánh lưỡi sáng loe đang nhô nhấp theo con nước. Cậu hí hửng chạy tới, với ý định tóm lấy nó về chơi.

    Đau.
    Một cơn đau rất thực, khiến những thứ long lanh trước mặt cậu biến mất.
    “ Ngủ gì mà say thế con? Thầy gọi hoài không tỉnh.”
    Cậu không trả lời, lòng hãy còn dỗi thầy phá giấc mơ đẹp kia, nên chỉ chu miệng le lưỡi làm mặt xấu với ông.
    “ Không muốn dậy à…!” Rapfin vừa hỏi vừa lấy tay vặn tai cậu.
    “ Á, đau thầy ơi.” Lam la lên thê thảm.
    Lúc này, ông mới thả tay ra, “ đi ăn tối nào, không nguội hết.”
    “ Dạ.” Dưới sự đàn áp đầy bạo lực của thầy, Lam ỉu xìu, vừa ngồi dậy vừa đáp.
    Trời đã tối, hình như cậu đã ngủ gần một ngày, song cậu lại cảm thấy mình khỏe hơn và chỉ có một chút đói. Trong cái gió miền cát, lẩn quất một mùi thơm thoang thoảng của món ăn thầy vừa nấu.
    Trên ngọn lửa xanh lá, là một cái nồi đan bằng gỗ với lá cây cứng, một trong những loại cây đặc biệt của thầy. Còn người đang cầm một chiếc lá lớn trong tay, xếp thành một dụng cụ rỗng không, để đựng thức ăn.
    Lam chạy lại, ngồi gần bên bếp lửa. Háo hức nhìn thầy xếp lá.
    “ Ủa, cái thầy đang xếp là cái gì vậy ạ?”
    “ Loài Xra của ta gọi nó là Chje, loài Kelf thì gọi là Baf, nhưng giờ cách xếp nó chắc chỉ còn ta nhớ.”
    “ Vì sao vậy thầy?”
    “ Loài Kelf đã quên cội bật gốc, chỉ yêu thích những thứ kim khí tinh xảo. Còn loài cây Xra chỉ còn lại mình ta.”
    “ Thế thì, thầy dạy con đi. Vậy sẽ có thêm con biết nữa.”
    “ Ừ, hử.”
    Như một thói quen, ông không mở miệng song lại dùng cổ và mũi để phát ra âm thanh ra chiều đồng ý. Rapfin dừng tay, đặt cái lá đang xếp dở xuống, lấy ra một hạt cây đưa cho Lam.
    “ Trồng nó đi.”
    “ Trồng ra làm sao ạ?”
    “ Quên bài thì không ăn tối nhé con…”
    “ Ơ… Dạ.” Lam bối rối. Trong lòng vừa thầm trách vì sao mình lại vẽ chuyện thế, im im thì khỏe rồi. Nhưng hối tiếc nhiều đến đâu cũng không thể lấp cơn đói đang thét gào trong bụng cậu. Nên cậu đành vắt óc suy nghĩ lại thầy đã dạy cậu cách trồng một hạt non như thế nào.
    Cậu chỉ nhớ loáng thoáng về chất và ngoại chất. Giống như tìm lại được chìa khóa, cánh cổng tâm thức chợt mở rộng ra, từng mảnh kí ức về bài học từ xa xôi kéo về. Cầm hạt cây trong tay, cậu thả người, lắng tâm tưởng lại như một mặt cát bằng.
    Rapfin nhìn đứa học trò nhỏ lóng ngóng nhớ lại bài. Thân hình ông vẫn bất động, nhưng trong ánh mắt là một nỗi yêu thương dâng lên như muốn bảo thế là sai rồi. Mi mắt khe khẽ chớp, ông vẫn ngồi yên nhìn học trò nhỏ, u uẩn và nghiêm khắc.
    Lúc này, cậu dường như lạc bên trong tâm tưởng của mình. Cậu thấy thân thể mình có vô vàn những đường tuyến, những tinh cầu lấp lánh lớn nhỏ. Và tất cả những đường tuyến đều là xanh lam. Cậu thấy thân mình bên ngoài, lại thấy cả tay đang nâng hạt cây. Nó đã tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, như những chiếc lá của thầy. Cậu nhớ, thầy đã nói là lấy chất sống của bản thân làm ngoại chất để kích phát tự thân chất sống của mọi vật.
    Lam hòa mình vào những đường tuyến ngang dọc giăng trong cõi cơ thể này. Cậu cảm nhận được sự mềm mại của những làn sáng xanh biên biếc này. Và, cậu bắt đầu bắt chúng chạy theo ý của mình, cuồn cuộn đổ về hạt mầm kia. Tíc tắc, cậu cảm thấy muôn đường tuyến đang run rẩy rung rinh, vì luồng ánh sáng vút qua.
    Luồng sáng loang ra trên bàn tay cậu, cả mảng xanh ngắt quyện lẫn với một điểm tươi xanh. Mọi việc xảy ra rất nhanh, hạt mầm trên tay cậu bắt đầu nảy chồi lên lá. Cậu vội vàng mở mắt ra, hét lớn với thầy.
    “ Thầy ơi, xem con nè thầy.”
    Cậu hào hứng đưa thầy xem thành quả của mình. Nhưng cái cây non vừa mới nhú chỉ trong chốc lát đã về héo, khô thân ngã xuống. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Lam.
    “ Cốc” Ngón tay của thầy gõ một cái lên đầu cậu. Đau điếng.
    “ Thầy sao gõ con. Là do cái cây nó chết chứ con làm đúng mà.”
    Thấy tay thầy định vung lên, theo bản năng Lam vội lùi ra xa. Nhưng người lại ngã bàn tay đưa ra về phía Lam. Thoáng ngẩn người, cậu lại lấy hạt giống đưa cho thầy.
    “ Con nhớ bài, nhưng làm lại sai bét.” Rapfin nghiêm khắc nói.
    “ Nhưng lần đầu có thể cảm nhận được cái không gian bên trong thân mình là khá lắm đấy.” Nụ cười hiếm hoi nở trên môi ông, và theo đó là một ánh mắt ngợi khen.
    Được thầy khen, cậu vui quên cả đói. Sự háo hức lấp đầy bụng cậu, thường thì thầy sẽ chỉ cho cậu đã thiếu hay sai ở đâu.
    Rapfin đặt hạt mầm xuống dưới lớp cát. Ngón tay ông tỏa ra một dải sáng đậm xanh đượm vàng, rồi chạm vào nó. Một nụ mầm xanh xanh nhú lên, nó mọc một cái lá lớn, cái cây dần lớn lên, chiếc lá duy nhất cũng dần to ra. Ông chầm chậm ngắt lấy cái lá, rồi rời tay khỏi mầm cây. Nó lập tức rũ rượi héo hắt, rồi khô quắt lại.
    “ Giờ chúng ta đã có lá để xếp Chje rồi.”
    “ Ơ, sao cái cây nó cũng chết vậy thầy ?”
    “ Cái thiếu của con là duy trì không đủ lâu. Hạt mầm sinh trưởng dựa vào sự thôi thúc của chất sống của con, chứ không phải là tự thân nó phát triển. Nên khi con rời tay nó sẽ lập tức chết.”
    “ Tại vì sao nó không thể tự thân sống trên lớp cát này được hả thầy?”
    “ Mỗi tồn tại đều hợp lý và thuận thế. Điều kiện khắc nghiệt ở biển cát không phù hợp để hạt này nảy mầm.
    “ Con không hiểu điều này lắm.” Lam ngơ ngáo nói.
    “ Dần dần có sẽ hiểu thôi, giờ nhìn xem cách ta xếp Chje nhé.”
    Lam, “ dạ” một tiếng rõ lớn.
    ***
    Vỏ ốc u u ru miền cát ngủ.
    Trong lòng tối dày đặc, có đốm lửa lớn lập lòe. Mây bụi bay không ngơi nghỉ, che lấp ánh trăng lam. Xa xa vọng tiếng sói hú thăm thẳm.
    “ Cháo hạt cỏ thật ngon.” Lam nghĩ thầm, tay cầm một cành khô khiều đống lửa cháy lách tách,làm hoa lửa bốc lên, nửa chừng theo gió đã tàn lụi. Thầy vẫn ngồi bên cạnh, trầm mặc nhắm mắt.
    “ Thầy ơi, tại vì sao con lại đói bụng?”
    “ Sao con không ngủ đi ?”
    “ Hai mắt con chẳng thể nào khép lại được.”
    Tay Rapfin vuốt vuốt chòm rễ dài dưới cằm, đôi mắt sâu tựa rừng già nhìn cậu trò nhỏ,từ tốn nói.
    “ Giữa niềm sống sần sùi và nỗi chết mịn màng, là những hố thẳm trống không. Paimon, đã nói như vậy trong cuộn da có tựa là “ Hố Thẳm”. Đói bụng, dưới nhiều hình thức gọi tên khác, là nguồn cơn đầu tiên để thôi thúc sự sống, xu thế của nó là lấp đầy những hố thẳm bằng cách đong đầy nỗi chết vào đó. Đói bụng, giống như một hạt mầm mà từ đó nảy mầm cây với vô số nhánh dài ngắn chẳng như nhau. Có thể nói, tồn tại trống rỗng như con ốc này…”
    Vừa nói, ông vừa cầm vỏ ốc lên. “ Để chờ hủy diệt như cát lấp đầy. Từ vỏ ốc thành cát, rồi từ cát lại thành con ốc, rồi lại tiêu tán đi chỉ còn vỏ ốc, một chu trình khép kín.”
    “ Con không hiểu thầy ạ!”
    “ Cứ nhớ đi, sau này con sẽ hiểu.”
    “ Sao con cứ cảm tưởng, thầy đang ép con nhớ ấy.”
    “ Ừ, cứ nhớ đi. Thầy không đầu độc cái tâm trí non nớt của con đâu.”
    “… Và đây cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cuộc chiến mà con đã thấy đêm trước. Con bò cạp cô độc đói bụng và đàn sói đông đúc yếu ớt hơn nó. Bầy sói chấp nhận chết để tiếp tục duy trì bầy đàn, và thế hệ sau của chúng, cũng sẽ đói bụng, sẽ đi săn trên biển cát. Con bọ cạp cũng thỏa mãn cơn đói của mình bằng cái chết của lũ sói.”
    “ Nhưng sao chúng đói mà lại không cháo hạt cỏ như con hả thấy ?”
    “ Chúng phải đấu tranh và biến đổi để phù hợp với hoàn cảnh sống xung quanh mình, con thấy đấy, ở biển cát này thì làm sao hạt cỏ mọc nổi.”
    “ Thế chúng khi đói bụng có cắn con không ?”
    “ Có, trước mắt chúng, không có ta và con, chỉ có thức ăn để cho chúng sinh tồn.”
    “ Thế con phải làm sao, thầy!”
    “ Nếu con buồn chết như buồn ngủ, thì đưa mình ra cho tụi nó cắn. Còn con muốn sống thì phải đành tâm giết hoặc là làm cho bầy sói mê ngủ rồi đi qua thôi. Ta thì thường làm cho chúng mê ngủ rồi từ từ đi qua.”
    “ Vậy con sẽ làm giống thầy. Hì hì, sau này lớn lên con sẽ giống như thầy, điều gì cũng biết cả.”
    “ Khà khà..”
    “ Sao thầy lại cười ạ?”
    “ Bầu trời của ta khác với bầu trời của con. Ta là ta, con là con, chẳng bao giờ có thể giống nhau cả.”
    “ Bầu trời của con? Ý, con cũng là một cây non như thầy phải không ạ.”
    “ Con cũng có thể xem là một mầm non, nhưng không mọc trên đất mà bén rễ trên đôi vai của ta.”
    “ Thầy nói khó hiều quá à.” Lam chu miệng nhăn mặt. “ Nhưng mà thầy chưa nói cho con biết con là loài nào.” Đôi mắt cậu lấp lánh.
    “ Khi nào, con có thể tự thân đi qua biển cát, thì ta sẽ nói. Được chứ.’’
    “ Dạ. Thầy hứa rồi nha. Không được lừa con như chuột Sora đâu đó.’’
    “ Ừ,’’

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Kim Bút, ngày 12-04-2013 lúc 13:20.

    ---QC---


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status