TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 14

Chủ đề: Thiên Thượng Bát Công Chúa- Chương 12

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương 6: Sự sùng bái của Hàm Tiếu

    “Thật lợi hại.” Hàm Tiếu sùng bái nhìn nhìn Hư Ninh rửa tay.

    “Lần sau nếu bọn chúng còn khi dễ cậu, nhất định phải dạy dỗ cho chúng một phen, bằng không cậu sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.” Hư Ninh bắt đầu giáo huấn Hàm Tiếu.

    Hàm Tiếu nhún vai,“Không được, Tô gia cùng Lâm gia quá lợi hại .”

    Hư Ninh nhíu mi,“Lợi hợi như thế nào?”

    “Có tiền chứ sao!” Hàm Tiếu có chút bất đắc dĩ,“Nếu mình có tiền, mình có thể chữa bệnh cho mẹ.”

    “Dừng lại, mình còn tưởng là cái gì.” Hư Ninh cười nhạo, không cho là đúng,“Chỉ cần mình vui, muốn bao nhiêu tiền sẽ có bấy nhiêu. Bạn có muốn không, mình không ngại đưa cho cậu một chút.”

    “Mình nói thật đấy.” Hàm Tiếu nghĩ rằng Hư Ninh đang nói đùa.

    “Mình cũng đang nói thật.” Hư Ninh nói, thiên hạ này đều là của Ngọc đế,vậy tiền trong thiên hạ không phải là của nhà nàng sao? Hư Ninh chuyện vừa chuyển,“Mẹ bạn bị bệnh gì?”

    “Hoại tử màng mắt.” Hàm Tiếu ảm đạm.

    Hư Ninh không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.

    “Cám ơn bạn vừa rồi giúp mình.” Hàm Tiếu nói lảng sang chuyện khác.

    “Không có việc gì.” Bỗng nhiên Hư Ninh vô cùng thích thú cảm giác sùng bái lẫn cảm kích này, ánh mắt thoáng đảo, đột nhiên phát hiện ở góc tường có một phòng nhỏ,“Này, đó là chỗ nào?”

    “Đó là WC.” Biểu tình của Hàm Tiếu lúc nói chuyện có chút quái dị,“Nhưng bây giờ không ai dám vào, ngay cả khi đã phá bỏ và xây lại cũng chẳng ai dám tới gần.”

    “Vì sao?” Hư Ninh tò mò.

    Giọng Hàm Tiếu nhè nhẹ run,“Nơi đó đã từng có người chết, sau nhiều chuyện ma quái xảy ra, người đi vào đó không bị điên thì sẽ chết.”

    “Có thật hay không thế?” Hư Ninh hoài nghi,“Thật sự sẽ chết người sao?”

    “Đương nhiên là thật , từng có hai nam sinh đi vào, sau đó một người nổi điên, một người vẻ mặt dại ra rồi cuối cùng nhảy lầu. Nghe nói, là thấy quỷ .”

    Hư Ninh si ngốc cười,“Vậy, mình sẽ vào xem.”

    “Đừng.” Hàm Tiếu giữ chặt nàng, đau khổ cầu xin,“Rất nguy hiểm , đừng đi.”

    “Nhìn bạn chưa gì đã sợ rồi kìa.” Hư Ninh đắc ý cười,“Được rồi, không đi thì không đi. Này, có rảnh thì qua nhà mình chơi đi!”

    “Không được, người nhà bạn sẽ không hoan nghênh mình đâu.” Hàm Tiếu xấu hổ nói.

    Hư Ninh cười to,“Nhà của mình, ngoại trừ mình với………. Với ông, không có quan niệm phân biệt dòng dõi, bạn cứ tới đi, mình đỡ cô đơn.”

    “Thật vậy chăng?” Hàm Tiếu mừng rỡ.

    “Cho tới bây giờ mình vẫn chưa gạt bạn.” Hư Ninh nói,“Mình ở tại biệt thự hạng nhất khu Lê Viên Xuân Thiên.”

    “Lê Viên Xuân Thiên? Trời ạ, đó là biệt thự xa hoa cao cấp nhất đấy, nghe nói so với phòng tổng thống ở khách sạn năm sao còn cao cấp hơn.” Hàm Tiếu kinh ngạc.

    Hư Ninh cười,“So với chỗ mình ở trước kia còn thua xa.”

    Nghe vậy, Hàm Tiếu ngẩn người.

    Haiz, vì đó là thiên đình!

    “Đúng rồi, mình có việc phải đi trước .” Hư Ninh nói.

    Hàm Tiếu gật đầu, nhìn Hư Ninh rời đi. Quay người lại, Lâm Hữu Mỹ và Tô Na hung thần ác sát xuất hiện trong mắt nàng,“Cô, các cô…..? Các cô muốn làm gì?”

    “Vừa rồi có Hư Ninh che chở, không phải rất đắc ý sao?” Tô Na cười lạnh, liếc nhìn Lâm Hữu Mỹ.

    Thấy thế, Hàm Tiếu lạnh cả sống lưng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương 7: Hàm Tiếu bị đưa vào WC quỷ ám, ác quỷ nhập hồn!
    Học viện Thụy Tu.
    Một tràng tiếng nữ sinh thét chói tai, Hư Ninh cuống quít chạy về phía phát ra âm thanh.
    Khuôn mặt tất cả các nữ sinh đều trắng bệch, những nam sinh dũng cảm cũng trơ mắt nhìn khuôn mặt ngây dại của Hàm Tiếu, từ WC bị quỷ ám đi ra. Mặt không còn chút huyết sắc, chỉ lưu lại nét sợ hãi trên khuôn mặt xám như tro.
    Hư Ninh tiến tới gần, ngày hôm qua khi nàng rời đi, Hàm Tiếu vẫn còn khỏe mạnh, vì sao hôm nay lại đi ra từ trong WC bị quỷ ám?
    “Tiếu Tiếu?” Hư Ninh kéo tay Hàm Tiếu..
    Trong đôi mắt chứa đầy tơ máu khiến người ta sợ hãi, Hàm Tiếu si ngốc cười lạnh, khóe miệng mang theo hàn ý khát máu. Hàm Tiếu mắt điếc tai ngơ với lời gọi của Hư Ninh, đi thẳng về phía dãy phòng học.
    “Tiếu Tiếu? Hàm Tiếu?” Hư Ninh gọi.
    Không có chút phản ứng.
    Thấy thế, Hư Ninh tim đập thình thịch, bỗng chốc có dự cảm xấu. Quay đầu nhìn WC quỷ ám khiến lòng người kinh sợ, Hư Ninh vốn không tin tà ma, một cước đá văng cửa quỷ WC, đi vào quỷ ốc truyền thuyết trong tiếng kinh hô của mọi người.
    Trong WC, Hư Ninh không hề có cảm giác chút mùi hôi nào xông lên, nơi này không nhiễm lấy 1 hạt bụi, sạch sẽ tới mức đáng sợ.
    Xung quanh làn sương mỏng manh lay động, Hư Ninh nhíu mày,“Oán khí thật nặng.”
    Hai mắt nhắm lại, khi mở ra, đã biến thành màu lam. Nàng nhìn quét toàn bộ WC, “Biến mất?” Hư Ninh cả kinh,“Chẳng lẽ..........? Hàm Tiếu? Hỏng rồi!” Con mắt nháy mắt khôi phục màu đen.
    Nàng chạy gấp ra khỏi WC quỷ ám, khiến đám người vây quanh đó đều hoảng sợ.
    “Nhìn cái gì vậy, toàn một lũ chỉ biết xem náo nhiệt, nhát gan giống như chuột, thật hợp với ý nghĩa chữ đáng xấu hổ. Toàn bộ biến cho ta, bằng không ta bảo quỷ ở bên trong ăn thịt các ngươi.” Hư Ninh tức giận đấm vào thành cửa, nhiều người đứng xem náo nhiệt như vậy, thế nhưng chẳng có ai quan tâm đến sự sống chết của Hàm Tiếu..
    Dù bị cảnh cáo như vậy nhưng mọi người vẫn không có ý định tản ra, dường như tất cả đều đang nhìn nàng đầy chế giễu.
    Hư Ninh giận dữ,“Các ngươi nếu nếu không tản ra, ta nói ông nội cho tất cả các ngươi đi làm ăn mày!”
    Vừa dứt lời, mọi người như sét đánh ngang tai, ồ ạt chạy đi không còn lấy một người.
    “Phi, một lũ bị tiền làm mờ mắt!” Hư Ninh giận dữ.
    Nói xong, vội vàng chạy theo hướng đi của Hàm Tiếu..
    Dãy phòng học ở dưới đã bị các học sinh vây kín tới mức nước chảy không lọt, bảo vệ của trường ngăn ở chân cầu thang, từng nhóm giáo sư đi lên.
    “Không thể vào.” Bảo vệ ngăn Hư Ninh đang liều mạng chen vào.
    “Tại sao cản ta, ta đi cứu người.” Hư Ninh lòng nóng như lửa đốt.
    “Bên trên rất nguy hiểm, không thể đi lên.” Bảo vệ dám ngăn trở.
    Đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay của bảo vệ, Hư Ninh ngoái đầu nhìn lại, Âu Dương Cảnh sắc mặt nghiêm nghị xuất hiện ở sau lưng nàng,“Đi lên.”
    Hư Ninh nhân cơ hội vội vàng tiến vào tòa nhà.
    Âu Dương Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn mái nhà lung lay sắp đổ, Hàm Tiếu đang đứng ở mái nhà bên cạnh.
    “Hàm Tiếu!” Hư Ninh hô to, các giáo sư hợp sức giữ chặt nàng, không cho Hư Ninh tới gần Hàm Tiếu,“Các người buông ra.” Quét chân một cái, mọi người đều té ngã trên đất. Thi triển thuật đọc tâm thiên nhân , triệu thổ địa đi ra, lập tức phong bế mọi người ngũ âm.
    Một lát sau, phía sau đều lặng im, mọi người nằm trên nền đất, thoáng nhìn như ngủ say.
    Thổ địa vóc dáng thấp bé xuất hiện bên cạnh Hư Ninh,“Bát công chúa.”
    “Ta mặc kệ ngươi là ai, lập tức rời khỏi thân thể của Hàm Tiếu, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí!” Hư Ninh nhìn về phía Hàm Tiếu mắng mỏ.
    Hàm Tiếu đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hư Ninh, sắc mặt trắng bệch như quỷ mị.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương 9: Hư Ninh phong ma chấn thiên uy

    “Ngươi là ai?” Hàm Tiếu âm trầm tới gần Hư Ninh.

    “Ngươi là ai? Vì sao muốn hại người?” Hư Ninh trách cứ,“Thân tử hồn phi, vì sao không mau chóng quay lại minh giới, mà lại muốn ở lại nhân gian quấy phá?”

    Hàm Tiếu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.

    Thổ địa vội quay sang bẩm báo với Hư Ninh,“Bẩm bát công chúa, nhân gian mệnh số, nếu bị chết oan sẽ không thể tiến vào luân hồi, cần phải tìm được chín người chết thay để được chuyển thế.”

    Hư Ninh phẫn nộ,“Thật là một quy củ tồi, làm như vậy không phải sẽ hại chết càng nhiều vô tội người sao?”

    “Đây là chỉ lệnh Minh Vương.” Thổ địa thận trọng nói.

    “Minh Vương là ai?” Hư Ninh chưa bao giờ nghe cha mẹ đề cập qua.

    “Người đứng đầu Minh giới!” Hàm Tiếu lạnh lùng trả lời.

    Hư Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu,“Ngươi chết oan?”

    “Thêm cả ngươi là vừa đủ chín người.” Hàm Tiếu cười lạnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nộ khí trùng thiên của Hư Ninh.

    Đưa tay lên, Hư Ninh bỗng nhiên nhớ ra bản thân không có pháp lực, không khỏi thầm mắng, lão nhân lão thái thái chết tiệt, lần này thực sự bị các ngươi hại chết! Quay đầu liếc nhìn thổ địa vẻ xem thường,“Thổ địa, ngươi lên!”

    “Bát công chúa………” Thổ địa tỏ ra khó xử,“Đây là việc của Minh giới, tiểu thần thần chức thấp kém, vạn nhất Minh Vương tức giận………”

    “Minh Vương, Minh Vương, minh cái đại đầu quỷ ngươi a, ngươi rốt cuộc có dể ta vào mắt không hả?” Hư Ninh vừa lo lắng vừa nôn nóng, Hàm Tiếu đang từng bước tới gần. Một đạo hắc khí biến thành dây thừng, đột nhiên trói chặt Hư Ninh tại chỗ,“Trời ạ!”

    Thổ địa cuống quít xuất ra mộc trượng, lập tức vung lên chặt đứt hắc khí trói thân,“Bát công chúa, tiểu thần thật sự là………”

    Hư Ninh tức giận kéo lấy bộ râu dài của hắn,“Còn dài dòng nữa thì ta nhổ sạch râu của ngươi!”

    “Thủ hạ lưu tình, bát công chúa………” Thổ địa đau nhe răng trợn mắt,“Nhưng tiểu thần……….”

    “Hãy bớt nói nhảm đi, ngươi không dám ta dám!” Hư Ninh lạnh lùng nhìn Hàm Tiếu ở trước mặt, lập tức dùng tiên khí trên người bao vây nàng ta thật chặt,“Thổ địa, mang nàng đi gặp Thái Bạch lão nhân.” Hư Ninh không có pháp lực, không có biện pháp lôi ác ma ra từ cơ thể Hàm Tiếu..

    Thổ địa si ngốc cười,“Có cần phải tiểu thần tự mình động thủ vậy không?”

    Hư Ninh hung hăng gõ một phát lên đầu thổ địa,“Còn nói nhiều nữa ta liền làm thịt ngươi!”

    Nghe vậy, thổ địa hoảng hốt, mộc trượng vung lên, lập tức mang theo Hư Ninh cùng với Hàm Tiếu đang giãy dụa biến mất không thấy.

    Mộ Dung Hàn đứng ở xa, mắt lạnh nhìn các giáo sư từ mặt đất đứng lên, không hiểu lý do, hoàn toàn không nhớ rõ việc vừa rồi. Hắn chậm rãi đi đến mái nhà bên cạnh, cúi đầu quan sát, Âu Dương Cảnh ngẩng đầu nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Âu Dương Cảnh lạnh lùng cười nhạt.

    “Người đâu?” Dương Duệ ngửa mặt lên trời nhìn không thấy thân ảnh Hàm Tiếu, bất giác kỳ quái.

    “Có phải là đã được cứu hay không? Không hay ho, không có trò hay để xem.” Giang Nguyệt Bạch tiếc hận.

    Âu Dương Cảnh xoay người đi,“Trò hay đã kết thúc.”

    “Hả?” Hai người phía sau khó hiểu nhìn nhau.

    Biệt thự hạng nhất Lê Viên Thiên Xuân.

    “Lão già, đi ra!” Hư Ninh hô to.

    Thái Bạch Kim Tinh vội vàng chạy đến,“Ai u bà cô của ta, lại xảy ra chuyện gì?”

    Quả nhiên, Hư Ninh trở lại đúng là không có chuyện gì tốt.

    Vừa thấy Thái Bạch Kim Tinh đi ra, thổ địa không nói hai lời, bỏ lại Hàm Tiếu liền nhanh như chớp biến mất. Hư Ninh giận dữ,“Chó má thổ địa!”

    “Nàng là ai?” Thái Bạch Kim Tinh trừng mắt nhìn Hàm Tiếu bị tiên khí bao quanh người.

    “Ngươi không cần quan tâm nàng là ai, mau đem ác quỷ trong cơ thể nàng lấy ra cho ta” Hư Ninh có chút mỏi mệt, hai tay chống nạnh.

    Thái Bạch Kim Tinh đi quanh Hàm Tiếu một vòng,“Nhưng bát công chúa, đây là chuyện của Minh Vương, lão thần………….”

    Hư Ninh nhíu mi, lớn tiếng kêu la,“Đừng nói Minh Vương với ta! Một câu, ngươi có làm hay không? Không làm thì cút cho ta!”

    “Làm!” Thái Bạch Kim Tinh đáp.

    Hai tay vẫy trên không trung, tức thì hiện ra một phất trần. Thái Bạch Kim Tinh vươn tay vẽ một linh phù, vung phất trần, lập tức dán lên người Hàm Tiếu. Biểu tình của Hàm Tiếu thoáng chốc dị thường thống khổ, không ngừng giãy dụa gào thét.

    “Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi!” Một bóng đen bay ra từ người Hàm Tiếu, lập tức hóa thành ác quỷ màu đen lao về phía Hư Ninh.

    Ống tay áo Thái Bạch Kim Tinh vung lên, lập tức hình thành vòng bảo hộ, ác quỷ bên ngoài lớn lối kêu gào, lại không thể tiến vào.

    “Vì sao không giết nó?” Hư Ninh giận dữ.

    “Tiên giới không có quyền can thiệp vào chuyện của minh giới.” Thái Bạch Kim Tinh lộ vẻ mặt khó xử.

    Hư Ninh hung hăng trừng mắt nhìn ác quỷ hung thần ác sát bên ngoài,“Không được, hôm nay không giết nó, sẽ có càng nhiều người khác bị hại!” Tay run lên, lập tức hiện ra ‘Phong ma kiếm’, ngay sau đó, ánh kim quang cắt vỡ vòng bảo hộ, hung hăng chém ác quỷ thành hai nửa.

    Tiếng thét thê lương đến tận mây xanh.

    Hắc khí nháy mắt tiêu tán vô tung.

    “Phong ma kiếm?” Thái Bạch Kim Tinh ngẩn ra.

    “Lúc hạ phàm đại tỷ đưa ta phòng thân .” Hư Ninh nhẹ nhàng thở ra, cuống quít chạy về phía Hàm Tiếu đang thoi thóp.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

  6. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương 10:

    Hư Ninh thật lòng kết bạn với Hàm Tiếu,

    Mộ Dung Hàn hoài nghi!

    Hắc khí trên mặt Hàm Tiếu dần tiêu tan, Hư Ninh như trút được gánh nặng,“May mắn không có việc gì.”

    Thái Bạch Kim Tinh toàn thân toát mồ hôi lạnh,“Chuyện này nên xử lý thế nào cho tốt đây, nếu như Minh vương mà phát hiện ra thì……… Ai u, bát công chúa của ta, lần này lão thần cũng không giúp được người ……….”

    “Im miệng!” Hư Ninh khinh thường,“Thật sự là càng già càng nhát gan, Minh vương có gì đặc biệt hơn người , có bản lĩnh thì nói hắn tới gặp ta.”

    “Bát công chúa nha………” Thái Bạch Kim Tinh bất đắc dĩ lại lo lắng,“Lão thần vẫn nên bẩm báo cho bệ hạ để người chuẩn bị trước.”

    “Tùy ngươi!” Hư Ninh ôm Hàm Tiếu, đi về phòng của mình.

    May là người giúp việc trong nhà đều do Thái Bạch Kim Tinh dùng phất trần biến thành, nếu không trận thế lớn như vậy đã có thể hù chết thật nhiều người.

    Phòng của Hư Ninh.

    Hàm Tiếu từ từ tỉnh dậy ,“Đây là đâu?”

    “Là nhà của mình!” Hư Ninh cười nói, đưa cho Hàm Tiếu 1 ly nước.

    “Sao mình lại ở chỗ này?” Trong đầu Hàm Tiếu phút chốc thấy hỗn loạn.

    “Bạn thật sự không nhớ ra?” Hư Ninh hỏi.

    “Là Tô Na cùng Lâm Hữu Mỹ ném mình vào WC quỷ ám.” Tay Hàm Tiếu run run nắm chặt chiếc chăn, đôi mắt lộ vẻ thống khổ sợ hãi,“Sau đó mình nhìn thấy………”

    Hư Ninh ngẩn ra,“Bạn nhìn thấy?”

    “Quỷ!” Sắc mặt Hàm Tiếu trắng bệch, cả người run run,“Quỷ nhập vào cơ thể mình, mình……… Mình………” Hàm Tiếu như nổi điên, tìm kiếm trên người chính mình.

    “Tiếu Tiếu, không có việc gì, không có việc gì, mọi chuyện đều qua rồi.” Hư Ninh ôm cổ nàng,“Quỷ trên người bạn đã được trùa bỏ, nó sẽ không quấn lấy bạn nữa. Yên tâm, có mình ở đây!”

    “Là bạn đã cứu mình?” Đôi môi Hàm Tiếu run run.

    Hư Ninh thoải mái cười.

    Hàm Tiếu run run nhìn Hư Ninh, thân mình dần dần lùi sát về phía sau,“Bạn…….. Bạn………”

    “Mình không phải là yêu quái, thật sự, không lừa bạn.” Hư Ninh đắc ý cười,“Nếu bạn giúp mình giữ bí mật, mình sẽ nói cho bạn.”

    Nghe vậy, Hàm Tiếu kinh ngạc gật đầu,“MÌnh không nói, sẽ không nói với bất kì ai.”

    “Mình là người từ trên trời xuống đây.” Hư Ninh hạ giọng, sợ Thái Bạch Kim Tinh nghe thấy lại muốn cằn nhằn.

    “Trên trời?” Hàm Tiếu bật cười.

    “Mình là Bát công chúa, chuyện này chỉ có bạn biết, mình biết, không được nói cho người khác, nếu không mình sẽ phải trở về.” Hư Ninh không muốn bị gọi về nhanh như vậy, nêu không sẽ rất mất mặt.

    Hàm Tiếu mở to mắt,“Thật vậy chăng?”

    “Đương nhiên, nếu không làm sao mình cứu được bạn?” Hư Ninh nói.

    Nhìn chung quanh, xa hoa khác biệt, Hàm Tiếu rốt cục buông cảnh giác,“Đêm nay mình có thể ở lại đây không?”

    “Đương nhiên !” Hư Ninh cười to, thoắt cái nhảy lên trên chiếc giường lớn mềm mại, khăn trải giường màu hồng càng tôn lên dung mạo mỹ lệ hơn người của nàng,“Về sau lúc nào bạn cũng có thể tới đây. Phòng lớn như vậy, mình không quen ở một mình.”

    Hàm Tiếu vui sướng liên tục gật đầu.

    Đỉnh gác chuông cao cao.

    Đêm đen, không có ánh trăng, Mộ Dung Hàn lạnh lùng nhìn về hướng Lê Viên Xuân Thiên. Một đạo bóng đen lượn lờ phía sau lưng hắn,“Cứu… cứu ta…….. Cứu… cứu ta……. Ta không muốn chết………”

    “Ngươi đã phạm sai lầm lớn.” Giọng nói Mộ Dung Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn ngoái đầu lại nhìn nàng, người vừa bị Hư Ninh dùng một kiếm đánh tan hồn phách, chỉ cần mặt trời mọc sẽ hoàn toàn biến mất.

    “Ngươi cứu cứu ta……….. Hãy giúp ta………”

    “Ngươi không nên chạm vào nàng!” Mộ Dung Hàn lạnh lùng, con ngươi đảo qua, ác quỷ tức thì hôi phi yên diệt.

    Đêm đen, tựa địa ngục không ánh sáng mặt trời, mang theo oán hận trần gian, như tạo nên một thế giới khác.

    “Tử kỳ của ngươi đến!” Mộ Dung Hàn nhìn sao đêm, thấp giọng cười lạnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

  7. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương 11:

    Long thái tử tìm người,

    Hư Ninh tức giận!

    Thụy Tu học viện, quảng trường trung tâm.

    Hai bảo tiêu đi sau Tô Na và Lâm Hữu Mỹ, mắt lạnh chăm chú nhìn, chặn đường Hư Ninh, nét mặt ngạo mạn xen lẫn vẻ vô sỉ. Hàm Tiếu sợ hãi đứng sau lưng Hư Ninh, vẻ mặt kinh hoảng.

    “Có phải chúng mày ném Tiếu Tiếu vào trong WC quỷ ám không?” Hư Ninh lớn tiếng chất vấn, không thèm để ý tới đám người vây quanh mình.

    “Là chúng tao thì sao, mày quản được chắc?” Lâm Hữu Mỹ khinh thường nghếch cao cổ.

    “Xem ra mày ăn ít bánh ngọt nhỉ, có muốn tao hầu hạ mày thêm một chút !” Hư Ninh giận dữ.

    “Mày!” Giống như chạm phải tử huyệt, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hữu Mỹ nhất thời trở nên khó coi .

    Tô Na cười lạnh,“Đừng nói nhảm với nó nữa, lần này tính hết nợ cũ cùng nợ mới luôn!” Rồi quay đầu nói với bảo tiêu đứng phía sau,“Lên!”

    “Hư Ninh?” Hàm Tiếu kinh loạn.

    Hư Ninh đẩy Hàm Tiếu ra,“Đứng sang một bên.”Nhảy lên, vung chân, hung hăng đá vào mặt hai người, mũi chân hạ xuống đất, ngay sau đó xoay người, nắm lấy tay tên kia làm một đòn quật qua vai tuyệt đẹp. Khuỷu tay đặt vừa đúng vào cổ thúc mạnh, đánh ngất thêm một tên khác. Người còn lại từ phía sau ghìm chặt cổ Hư Ninh, Hàm Tiếu lo lắng xông lên, lại bị đẩy ngã.

    Tô Na và Lâm Hữu Mỹ tức giận giật tóc Hàm Tiếu, liều mạng quyền đấm cước đá.

    “Khốn kiếp!” Hư Ninh quát, đột nhiên nâng chân, thật mạnh đánh trúng vào trán của người đứng sau lưng, người nọ lảo đảo, lập tức ngã xuống đất ngất xỉu.

    Hư Ninh “Phì” một ngụm nước bọt, đi tới gần Tô Na và Lâm Hữu Mỹ, nắm lấy tóc chúng, không đếm xỉa đến sự giãy giụa của chúng, rầm một tiếng, ném cả hai vào trong thùng rác,“Tưởng mình thơm lắm sao? Nơi này mới là nhà chúng mày! Thùng rác, dùng thùng rác xem như tiện nghi các ngươi! Lần sau còn để tao biết chúng mày làm chuyện xấu, tao liền ném vào trong bồn cầu! A, biết bồn cầu không? Không biết thì cứ thử xem! Tao sẽ chỉ cho chúng mày biết!”

    Rồi nâng Hàm Tiếu đầu tóc rối bù lên,“Không có việc gì chứ?”

    “Không sao.”

    Lâm Hữu Mỹ nôn mửa leo từ trong thùng rác ra, mọi người cười rộ lên.

    Rầm, một xấp tiền mặt đập vào mặt Hàm Tiếu,“Không phải là mày muốn đòi tiền sao? Tao cho mày!”

    Hư Ninh tò mò nhặt lên,“Đây là cái gì?”

    Mọi người đều thấy tức cười.

    “Đây là tiền sao?” Hư Ninh cầm cọc tiền lớn phe phẩy nhìn.

    “Mày không biết đến tiền? Ngay cả tiền mày cũng không biết!” Cả người Tô Na bốc mùi hôi thối bước ra từ trong thùng rác, vẫn không quên lớn tiếng châm chọc.

    Thấy thế, Hư Ninh trừng mắt liếc hai người một cái,“Không biết tiền thì rất kỳ quái sao? Trước giờ nhà tao chỉ dùng vàng thỏi, không cần tiền giấy, không được sao?”

    “Éc………”

    Im lặng.

    Tô Na khiếp sợ nhìn Lâm Hữu Mỹ thỉnh thoảng lại nôn mửa.

    Chỉ dùng vàng thỏi?

    “Đi.” Hư Ninh kéo Hàm Tiếu đi xuyên qua đám người.

    Tô Na nhìn Lâm Hữu Mỹ nôn mửa cũng quay đầu sang hướng khác nôn mửa theo.

    Âu Dương Cảnh đứng ở xa xa nhìn rõ ràng mọi chuyện, ngoái đầu lại nhìn Dương Duệ nói,“Thế nào?”

    “Đã điều tra rồi, người tên Hư Ninh này cùng với ông nội của nàng giống như là từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không có bất kỳ ghi chép gì. Nhưng có thể sống được trong Lê Viên Xuân Thiên thì chắc chắn không phải là người đơn giản.” Dương Duệ nói.

    “Lê Viên Xuân Thiên ?” Giang Nguyệt Bạch mở to đôi mắt,“Trời ạ, nghe nói biệt thự ở nơi đó, đến vòi nước cũng được mạ vàng!”

    “Cảnh thiếu của ngươi không phải cũng ở Lê Viên Xuân Thiên sao?” Dương Duệ nhìn Âu Dương Cảnh im lặng.

    Giang Nguyệt Bạch sửng sốt,“Vậy sao không nghe thấy Cảnh thiếu nhắc tới.”

    Nghe vậy, Âu Dương Cảnh cúi đầu cười,“Chỉ sợ không chỉ có ta sống ở đó, còn có một người khác, hẳn là đã ở.”

    “Ai a?” Giang Nguyệt Bạch khó hiểu.

    Dương Duệ ngẩn ra,“Người nói Mộ Dung Hàn?”

    “Hmm, cậu xem, tên Mộ Dung Hàn này cũng thật kỳ quái, hắn hình như cũng là đột nhiên xuất hiện.” Giang Nguyệt Bạch nói.

    “Đã điều tra Mộ Dung Hàn chưa?” Âu Dương Cảnh hỏi.

    “Không có tư liệu. Chỉ biết là nửa năm trước hắn đến Thụy Tu, mang theo một số tiền rất lớn.” Dương Duệ nghiêm nghị.

    Giang Nguyệt Bạch sửng sốt một chút,“Dường như thế giới này thoáng cái có rất nhiều nhà giàu có.”

    Biệt thự hạng nhất Lê Viên Xuân Thiên

    “Thế nào, hôm nay đủ hết giận chưa?” Hư Ninh cười cười toe toét, chỉ cần vừa nghĩ đến hai nữ nhân ghê tởm bước ra từ trong thùng rác, Hư Ninh liền thấy thật hưng phấn.

    Hàm Tiếu không gật đầu mà cười vang.

    Bước chân bỗng dừng lại, Hàm Tiếu sửng sốt, thu lại ý cười,“Làm sao vậy?”

    “Có khí của nước.” Hư Ninh nghiêm nghị, bước vào cửa.

    “Hư Ninh, ngươi rốt cục đã trở lại!” Một nam tử đột nhiên xông lên ôm Hư Ninh.

    Mũi chân ở ngay cổ đối phương, sắc mặt Hư Ninh trầm lãnh, quay ra nói với Hàm Tiếu,“Tiếu Tiếu, bạn lên phòng trước đi.”

    Hàm Tiếu ngây ngốc gật đầu, cuống quít chạy về phía gian phòng.

    Hư Ninh lạnh lùng,“Tứ thái tử? Sao ngươi lại tới đây?”

    Thái Bạch Kim Tinh cuống quít chạy ra,“Tứ thái tử sợ công chúa ở nhân gian có điều gì sơ xuất, cho nên được ngọc đế bệ hạ phê chuẩn, tới đây bảo hộ công chúa.”

    Thu chân về, Hư Ninh đi về phòng.

    “Hư Ninh?” Đông hải tứ thái tử ngăn Hư Ninh lại, vẻ mặt cười cười làm lành,“Sao nàng không để ý tới ta?”

    “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, lý do này được chứ?” Hư Ninh không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn.

    “Bệ hạ đã hạ chỉ, chúng ta là……..”

    Chưa nói xong, Hư Ninh mắt trợn trắng,“Ngừng! Đó là chủ ý của một mình lão nhân nhà ta, không liên quan tới ta. Ngươi muốn kết hôn, liền cưới lão nhân nhà ta, đừng tới tìm ta.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

    ---QC---


Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status