TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 14

Chủ đề: Thiên Thượng Bát Công Chúa- Chương 12

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định Thiên Thượng Bát Công Chúa- Chương 12

    Thiên Thượng Bát Công Chúa

    Tác giả: Nữ Hiệp Sâu Lông

    Nguồn convert: utichcoc

    Nguồn: hainguyetcung.wordpress.com

    Chương 1: Oanh tạc thần điện nhị lang chân quân, chúng thần đau đầu!

    Trăng tỏa khói mờ, mây xanh che trời, phù vân cuồn cuộn.

    Chân quân thần điện.

    Tiếng chó sủa ầm ỹ, sau đó là tiếng nữ tử thét chói tai động trời. Giây lát, trong điện vang lên vài tiếng quát chói tai, thần khuyển cũng ngừng gầm rú.

    Tiểu cô nương chật vật cúi đầu, căm giận nhìn quần áo của mình bị vuốt nhọn của thần khuyển xé rách không còn hình dạng gì, tóc thì rối tung, giống như mới vừa có một trận ác chiến: “Đều đã rách, làm sao giải thích với mẫu hậu đây! Nhị biểu ca, nhìn chó nhà huynh, thật không được giáo dưỡng tử tế. Ta mặc kệ, hôm nay huynh không xử phạt nó đích đáng, ta sẽ… ta sẽ ở đây không đi đâu!”

    “Hư Ninh, rõ ràng là muội đốt cái đuôi của Hao Thiên khuyển [1], Hao Thiên khuyển mới cắn muội.” Nhị lang thần hiển nhiên đã hoàn toàn không có biện pháp với tiểu nha đầu hoành bá thiên đình này.

    [1]Hao Thiên Khuyển (哮天犬) hay Khiếu Thiên Khuyển (嘯天犬) là một con chó mực của Nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại Trung Hoa, là một trong những pháp bảo nổi tiếng của Nhị lang thần và là nỗi hãi hùng của biết bao yêu ma quỷ quái.

    “Là nó cắn trước, muội mới đốt đuôi nó.” Hư Ninh nói dối mặt không đỏ, tay không run. Trong lòng thầm nghĩ:Ai bảo trước đây nó tìm được thất tỷ, làm hại thất tỷ bây giờ còn ở thiên lao.

    Nhị lang thần[2] than nhẹ một tiếng,“Hư Ninh, đừng gây chuyện, ngoan ngoãn hồi cung, bằng không Vương Mẫu Nương Nương lại tìm muội đó.”

    [2] Nhị Lang Thần Dương Tiễn Là con trai thứ 2 của Dương Thiên Hựu và Giao cơ tiên tử (em gái của Ngọc hoàng)

    “Không được! Hôm nay huynh không trả lại công bằng cho muội, muội quyết không bỏ qua! Dù sao muội cũng đầy tiếng xấu rồi, nhiều hơn một tội cũng không đáng là bao.” Hư Ninh không thèm để ý.

    “Muội!” Nhị lang thần thật sự là bất đắc dĩ đến cực điểm,“Nhanh trở về đi, đừng bám theo ta quậy phá nữa, quậy phá cũng vô dụng thôi.”

    “Vậy sao?” Hư Ninh cười đầy tà khí:“Nhị biểu ca, huynh chết chắc rồi.”

    “Muội có thể phá hủy Chân Nguyên Thần Điện của ta như lúc trước phá hủy Lăng Tiêu Điện sao?” Nhị lang thần không tin.

    “Đây là thứ muội lấy từ chỗ lão quân, hình như gọi là phá đan, huynh muốn thử không?” Hư Ninh hắc hắc cười, đột nhiên ném đan dược màu đen trong tay đến trước mặt nhị lang thần, nghe “Ầm” một tiếng, làn khói đen dày đặc xuất hiện.

    “Khụ, khụ khụ!” Nhị lang thần trở tay không kịp, toàn thân đen như cục than bước ra từ đám khói, Hư Ninh lại cười đến gập cả thắt lưng không đứng vững được.

    Hao Thiên khuyển toàn thân phủ một lớp khói đen, liền sủa vang lao tới, Hư Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, ném hết toàn bộ phá đan, nhanh chân bỏ chạy.

    “Hao Thiên khuyển giết người, Hao Thiên khuyển giết người………… Cứu mạng a………….” Hư Ninh lớn tiếng la hét, sau lưng một trận bùm bùm, ngay sau đó toàn bộ chân quân thần điện tràn ngập sương mù, khói đen cuồn cuộn.

    Ngọc Đế cùng Thái Thượng Lão Quân ở trên đài cao nhìn xuống biết rõ một hai, Ngọc Đế lắc đầu,“ Nha đầu Này, thực làm cho trẫm đau đầu a!”

    “Bệ hạ bớt giận, bát công chúa còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Thái Thượng Lão Quân vội trấn an.

    “Còn không hiểu chuyện? Hừ, nó là rất hiểu chuyện đấy!” Ngọc Đế nhắc đến Hư Ninh là lại một bụng oán khí “Ba năm trước đây Thất nhi xuống trần gian bị bắt hồi cung, Hư Ninh đốt cháy thiên lao, khiến nhân gian phải chịu ba năm khô hạn. Năm trước, nó cương quyết đòi lấy bảo châu Lăng Tiêu điện [3] ra chơi đùa, kết quả bảo châu lấy không được, nó liền đến Ngô Cương mượn búa chém cột trụ chính của điện. Kết quả? Toàn bộ Lăng tiêu điện đều sụp.”

    [3] Nơi ở của Ngọc Hoàng hay còn gọi Kim Khuyết Vân cung Linh Tiêu bảo điện (Linh Tiêu điện)

    “Bệ hạ bớt giận, bớt giận.” Lão quân chỉ có thể không ngừng lặp lại hai chữ đó.

    Ngọc Đế phất tay áo,“Đừng khuyên trẫm bớt giận nữa. Khanh xem, tỷ muội bọn chúng, có người nào phá phách như nó? Bây giờ đến ngay cả thần điện nhị lang chân quân cũng không buông tha, nó còn dám đem Hao Thiên khuyển nướng chín. Sau hôm nay, còn có cái gì nó không dám làm ?”

    “Bệ hạ bớt giận, bớt giận.” Lão quân lời lẽ vẫn như cũ.

    Nghe vậy, Ngọc Đế tức điên kêu một tiếng, thiếu chút thổ huyết.

    Dao trì. [4]

    [4] Tương truyền Vương Mẫu sống ở cung Dao Trì (Diêu Trì) núi Côn Lôn.

    Hư Ninh nhìn chung quanh,“Rất tốt không có ai, bằng không mẫu hậu lại lải nhải không ngừng .” Nhẹ nhàng , Hư Ninh rón ra rón rén đi đến hướng Cẩm Vân Các.

    “Khụ, khụ. Hừ!”

    “Xong đời.” Hư Ninh mặt dài như trái khổ qua, vừa xoay đầu lại, khuôn mặt lập tức tươi cười nghênh đón,“Mẫu hậu, nhi thần đã trở về.”

    Vương mẫu uy nghiêm đứng phía sau Hư Ninh, đám cung tì nhìn quần áo Hư Ninh không chỉnh tề, búi tóc hỗn độn mà vẻ mặt đen xì thì đều lén cười trộm. Vương mẫu trừng mắt liếc nhìn chúng tì một cái, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại,“Con lại đi nơi nào phá phách ?”

    “Mẫu hậu, nhi thần là đi làm chính sự, không có đi phá phách, thật đấy.” Hư Ninh nghiêm trang.

    “Con có khi nào không đi làm chính sự ?” Vương mẫu thấy Hư Ninh đã đau đầu,“Có công chúa nào như con vậy chứ……… Ai………”

    Hư Ninh xem xét quần áo không ra hình thù gì của mình, bĩu môi,“Dù sao Tam tỷ cũng sẽ giúp nhi thần may bộ khác, đâu có gì ghê gớm.”

    “Con!” Vương mẫu bất đắc dĩ đến cực điểm.

    “Được rồi mẫu hậu, con đi trước, có rảnh sẽ nói chuyện sau!” Hư Ninh xoay người bước đi.

    -------------------------------------------------------------------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi người ghé thăm căn nhà nhỏ tồi tàn của bạn nha http://hainguyetcung.wordpress.com/
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 03-06-2013 lúc 19:44.
    ---QC---
    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bongbong_blue87,fanmiq,IceFox,langngaovan,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    “Bát muội, tại sao muội lại như vậy?” Mấy tỷ tỷ đồng thanh la lên.

    “Chuyện nhỏ thôi mà, muội báo thù được rồi.” Hư Ninh không quên đắc ý khoe chiến tích của mình.

    “Báo thù cái gì?” Mọi người khó hiểu.

    “Là thù của Thất tỷ! Chính là cái con Hao Thiên Khuyển đó, bản công chúa còn muốn nướng nó lên ăn thịt nữa kìa!” Hư Ninh nhắc đến thất công chúa, trong lòng vẫn tràn ngập tức giận.

    Đại công chúa vừa nghe liền biết Hư Ninh lại gặp rắc rối: “Muội đến Chân Quân Thần điện à?”

    “Đúng vậy.”

    “Vậy Nhị Lang thần … có làm khó muội không?” Lục công chúa vội vàng hỏi.

    “Có thể sao! Muội còn làm nổ tung Chân Quân Thần điện của Nhị biểu ca nữa kìa.” Hư Ninh cười lớn, rất hài lòng với kiệt tác lần này a.

    “A ….” Mọi người im lặng.

    Dao Trì.

    Ngọc Đế nhìn Vương Mẫu không ngừng thở dài, Vương Mẫu bất đắc dĩ cười cười: “Bệ hạ vì chuyện của Hư Ninh a?”

    “Hư Ninh càng ngày càng kỳ quái.” Ngọc Đế cũng không biết nên nói từ đâu.

    “Bệ hạ nói không sai! Từ khi Thất nhi bị người giam lại, Hư Ninh đã phóng hỏa Thiên Lao còn chặt gốc bàn đào của ta a.” Nhắc tới vườn bàn đào [5], Vương Mẫu lại không khỏi đau lòng.

    “Bàn đào thì đã sao, Lăng Tiêu điện của trẫm còn bị nó đánh sụp nữa kìa.” Ngọc Đế thật sự không thể kìm nén được nữa.

    “Nhưng mà Hư Ninh phải …” Vương Mẫu cũng không nói hết, giống như có thâm ý khác nhìn Ngọc Đế.

    Ngọc Đế thở dài, “Ai, đúng vậy, Hư Ninh vô sự thì tam giới mới có thể an toàn.”

    “Nhưng như vậy cũng không phải kế lâu dài, không biết lần sau Hư Ninh còn gây ra chuyện gì nữa.” Vương Mẫu tưởng tượng đến nụ cười xấu xa của Hư Ninh, lòng hơi bất an. Nàng là một nữ nhân cứng đầu, khi cười lên chắc không phải chuyện tốt a.

    “Nếu không thì gả Bát công chúa đi.” Thái Thượng Lão Quân[6] đột nhiên mở miệng.

    “Gả đi!” Ánh mắt của Ngọc Đế và Vương Mẫu mở lớn.

    “Long tộc không hạn chế nhân duyên, bệ hạ và nương nương chẳng lẽ không nhớ a?” Thái Thượng Lão Quân nhắc nhở, quả thật gừng càng già càng cay mà.

    “Đúng rồi!” Ngọc Đế mừng rỡ, “Để Hư Ninh tới Long Cung, thứ nhất cũng làm cho Thiên Đình không phải đau đầu, thứ hai, còn có thể né tránh một chút, cũng không phải không tốt.”

    Sắc mặt Vương Mẫu lo lắng: “Chỉ sợ tính tình của Hư Ninh.”

    “Đông Hải Tứ Thái tử vẫn chung tình với Bát công chúa, tự nhiên cũng không để ý.” Thái Thượng Lão Quân nói.

    “Ta không phải nói long thái tử, ta đang nói Hư Ninh. Khiến nàng xuất giá, rất khó khăn!” Vương mẫu uy phong tự mình ngắt lời.

    “Có biện pháp còn hơn không.” Ngọc Đế lại định liệu trước.

    Lăng Tiêu điện.

    Ngọc Đế hạ chỉ, tứ hôn Đông Hải tứ thái tử cùng bát công chúa Hư Ninh, ngày lành tháng tốt thành hôn.

    “Nhi thần không lấy chồng! Phải gả người tự mình gả đi!” Hư Ninh phẫn nộ xông vào lăng tiêu điện.

    “Ngươi dám kháng chỉ!” Ngọc Đế giận dữ, Hư Ninh lần này vuốt mặt không nể mũi, thật là quá sức.

    Hư Ninh kêu la vọt tới trước mặt Ngọc Đế, Ngọc Đế khẽ nghiêng người lại gần vương mẫu.

    “Cẩn thận kẻo nhi thần hủy cả điện Lăng Tiêu của người.”

    “Hư Ninh, không thể làm càn.” Thanh âm Vương mẫu run nhè nhẹ.

    “Hừ! Người thu hồi thánh chỉ nhi thần sẽ không náo loạn.” Hư Ninh kêu to.

    “Ngươi dám can đảm………” Ngọc Đế bật dậy, trong khi đó khuôn mặt vương mẫu ngược lại tươi cười nghênh tiếp “Không bằng chúng ta thương lượng?”

    Chúng thần thổn thức!

    Hư Ninh gật mạnh đầu, tỏ vẻ chính mình kiên quyết.

    “Không bằng như vậy, Hư Ninh, con cùng mẫu hậu đánh cuộc xem?” Vương mẫu nhạy bén đổi hướng.

    “Đánh cuộc?” Hư Ninh có chút hưng trí,“ Như thế nào? Đánh cuộc gì?”

    “Mẫu hậu cho con hạ giới tam ngày tiến hành tôi luyện, nếu con trải qua được khảo nghiệm, mẫu hậu sẽ cho phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Vương mẫu nói.

    Ngọc Đế mày chau, không biết vương mẫu uống phải thuốc gì.

    “Được!” Hư Ninh vui sướng,“Tuy nhiên nhi thần cũng có điều kiện, nếu nhi thần thắng, người phải thả thất tỷ.”

    Vương mẫu sửng sốt, không nghĩ tới nha đầu kia lại láu cá như vậy! Nghĩ lại nói,“Có thể, nhưng mẫu hậu cũng có điều kiện.”

    “Chỉ cần có thể thả thất tỷ, điều kiện gì nhi thần cũng đáp ứng.” Hư Ninh đắc ý cười.

    “Hạ giới, thu hồi pháp lực của con!” Vương mẫu nhìn Ngọc Đế như mở cờ trong lòng , lần nào cũng bị Hư Ninh đùa giỡn, hiện tại rốt cục nhân vật chính cũng đổi vai.

    “Điều này không công bằng!” Hư Ninh thét chói tai.

    Vương mẫu khẽ mỉm cười,“Chỉ cần ngươi kiên trì làm tốt, pháp lực sẽ từ từ trở về. Đến ngày pháp lực trở về, cũng chính là lúc ngươi thăng thiên. Như thế nào?”

    Hư Ninh miễn cưỡng gật đầu, lại cúi đầu nói thầm,

    “Đều là lão nhân gia, còn đùa giỡn với tiểu cô nương tội nghiệp như ta.”

    Trong nháy mắt, sắc mặt Vương mẫu đã xấu hổ đến cực điểm.

    ———————————————— ——–

    [5] Theo sách Thập Châu Ký, biển đông có núi Ðạc Sách sơn, trên đỉnh có cây đào lớn, thân mọc quanh co đến 3000 dặm, gọi là cây Bàn đào hay cây Ðào Tiên. Bàn đào là loại cây ở thượng giới, trồng nơi vườn Ðào Tiên của Ðức Phật Mẫu.

    [6]Thái Thượng Lão Quân (太上老君) là tôn hiệu một vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, một trong Tam Thanh. Cõi của Thái Thượng Lão Quân ngự gọi là Thanh Cảnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương ba: Mới nhập phàm trần đã gặp xui xẻo, làm trò cười cho thiên hạ!

    Nam Thiên môn. [7]

    “Bát muội.” Các tỷ muội lưu luyến không rời, Ngọc Đế và Vương Mẫu lại đắc ý, cuối cùng cũng thắng được một trận trong im lặng.

    “Giúp muội canh chừng lão nhân gia và lão thái thái, chờ muội trở về nhất định sẽ cứu Thất tỷ, xem bọn họ còn dùng chiêu gì!” Hư Ninh phóng tầm mắt về phía Ngọc Đế, Vương Mẫu. Các tỷ muội không nói gì … Lão nhân gia? Lão thái thái? ….

    “Trẫm sẽ cho Thái Bạch Kim Tinh hạ giới với con.” Ngọc Đế cười toe toét.

    Hư Ninh bĩu môi, “Chưa bao giờ gặp qua phụ thân như người, giống như muốn đá con gái đi càng sớm càng tốt.”

    “À…” Ngọc Đế ho khan.

    Mặt Thái Bạch Kim Tinh giống như quả mướp đắng, râu dài cũng run nhè nhẹ, nghĩ thầm, chỉ sợ danh tiết cả đời thanh bạch của ta sẽ bị hủy trong tay tiểu nữ này, oan uổng quá a.

    “Ai da, sao ngươi bày ra bộ mặt khó ngửi như vậy? Cho ngươi đi cùng Hư Ninh ta chẳng lẽ ủy khuất ngươi lắm sao?” Hư Ninh phẫn nộ nhìn bộ mặt chua xót của sao Thái Bạch, thật sự muốn nổi giận mà.

    “Ai nói không phải!” Thái Bạch Kim Tinh thở dài một tiếng.

    “Khốn thật!” Hư Ninh thừa dịp Thái Bạch Kim Tinh không để ý, đá vào mông hắn một phát.

    Ngọc Đế và Vương Mẫu nhắm mắt lại xem như không thấy, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của Thái Bạch Kim Tinh hướng về nhân gian.

    “Ta sẽ trở về a!” Hư Ninh ngửa mặt lên trời cười lớn, buông ngươi hạ phàm.

    Năm 1991, 14:14 phút chiều, chợ Văn Khâu quảng trường Hoàng Ma.

    “Cứu mạng a!”

    Trên quảng trường xuất hiện một đám đông, ngẩng đầu nhìn qua, ở giữa quảng trường là cây cột cao phía trên có treo một cô gái. Khéo làm sao, chính là Hư Ninh công chúa!

    Cảnh sát lập tức ùa tới, mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng đưa được Hư Ninh về lại mặt đất.

    “Thực xúi quẩy!” Hư Ninh đột nhiên phát hiện mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, nhìn lại quần áo của mình và họ đúng là cách một trời một vực, “Nhìn cái gì, chưa thấy a?”

    “Đầu, cô gái này hình như có chút vấn đề …” Một cảnh sát chỉ chỉ đầu của chính mình.

    “Tôi cũng thấy có vấn đề, đưa về đồn rồi nói sau.” Sĩ quan béo nói.

    Đồn cảnh sát.

    “Tên?”

    “Hư Ninh.”

    “Họ Hư à? Ah … Tuổi?”

    “Mười tám.”

    Viên cảnh sát lấy khẩu cung thoáng thở phào nhẹ nhõm, thì ra cũng bình thường, “Địa chỉ gia đình?”

    Hư Ninh chỉa lên trời. “Trên trời.”

    “A…”

    Một viên cảnh sát đang uống trà ở bên cạnh phun toàn bộ nước lên mặt đất, “Trời, bầu trời? Thì ra con nhóc này bệnh cũng không nhẹ !”

    “Ngươi mới bệnh.” Hư Ninh liếc trắng mắt một cái, giận dữ đứng dậy.

    “Nghề nghiêp là gì?”

    “Cái gì là nghề nghiệp?” Hư Ninh hỏi.

    Viên cảnh sát thẩm tra suýt chút nữa là té khỏi ghế.

    Một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi đột ngột chạy vào, thấy Hư Ninh liền la lên: “A Ninh, cuối cùng cũng tìm được con.”

    “Ngươi là ai?” Hư Ninh cảm thấy căm ghét bàn tay heo đang đặt trên vai mình.

    “Ta là ông nội Thái Bạch a!” Thì ra là do Thái Bạch Kim Tinh biến hình.

    “Tại sao bây giờ ngươi mới đến, thiếu chút nữa ta bị mấy kẻ điên này bức điên rồi!” Hư Ninh giận dữ.

    Toàn bộ sở cảnh sát đứng hình!

    Rốt cuộc ai mới là kẻ điên đây?

    Trong một ngõ nhỏ, Thái Bạch vung tay lên lập tức tiên y của Hư Ninh được thay thế bằng trang phục của người bình thường.

    “Không hiểu sao lại ăn mặc như vậy? Xem nè, không có tay áo, quần cũng dài như vậy ….” Hư Ninh giống như phát điên, “Ta biết mẫu hậu không tốt đẹp gì! Đây không phải cố ý chơi ta sao?”

    “Có thể là Vương Mẫu nương nương chuyển sai thời gian hạ phàm.” Thái Bạch Kim Tinh vội vàng hòa giải.

    “Khốn khiếp! Rõ ràng là chơi xấu, còn thu pháp lực của ta, làm cho ta bị treo trên cây cột nhục mặt, quá đáng!” Hư Ninh dường như muốn bốc khói.

    “Công chúa, chính ngài tự mình nhảy xuống …” Thái Bạch bất đắc dĩ nói.

    “Vậy ngươi cũng không biết giúp ta sao?”

    “Nhưng mà lão thần bị công chúa đá xuống dưới trước nên …”

    “Ah … Vậy ngươi càng khốn khiếp, không biết làm đệm lưng cho ta sao?”

    Im lặng kéo dài …

    ——————

    [7] Nam Thiên Môn là giao giới giữa trời và người.

    Share this:

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương 4: Học viện nhân gian thật nhiều trai đẹp!

    Tại biệt thự sang trọng.

    “Về sau công chúa sẽ ở nơi này. Lão thần đã sắp xếp chu toàn cho công chúa đến trường, sau đó…………” Thái Bạch Kim Tinh đứng ở phòng khách thao thao bất tuyệt.

    “Dừng! Đến trường? Để học cái gì?” Hư Ninh đột nhiên nổi giận.

    ——–Đây là phân cách tuyến “trước và sau khi đi học”————-

    Học viện Thụy Tu.

    Học viện quý tộc hàng đầu, học viên ở đây, không phải giàu có cũng là con ông cháu cha.

    Một chiếc Limousine chói mắt dừng lại, cửa xe mở ra, một cô gái nhàn nhã bước xuống ,Hư Ninh liếc nhìn chung quanh, thấy đám học viên cả trai lẫn gái mắt dán chặt vào mình, đáy lòng không khỏi khinh thường. Bệnh thần kinh, cái váy này mặc đúng thật là quá “trống trải”.

    Quả nhiên vẫn là tiên y tam tỷ là nhất.

    Người hầu xếp hàng cúi đầu chào Hư Ninh,“Tiểu thư, chờ người tan học chúng tôi lại đến đón người.”

    Hư Ninh bất đắc dĩ gật đầu, cảm thấy nàng và nơi này tuyệt đối không hợp.

    Hiệu trưởng khuôn mặt tươi cười đón tiếp rất nhiệt tình, làm một tràng diễn thuyết dài chào đón Hư Ninh.

    Không biết Bạch Lão Nhân kia có phải đã làm phép trên người ông ta không? Trong lòng Hư Ninh nghi ngờ.

    “Ai, cô ta là ai? Đến hiệu trưởng cũng phải tự mình nghênh đón?” Vài nam sinh vây quanh lại, trong đó một người thoạt nhìn rất lạnh lùng, song dung mạo lại tuấn lãng sáng lạn như ánh dương. Đó là nhị công tử hào môn đại phú Âu Dương gia, Âu Dương Cảnh.

    “Cảnh thiếu, nghe nói là người mới, gia đình cô ta chắc cũng giàu có.” Dương Duệ Phía sau nói.

    Nghe vậy, Giang Nguyệt Sắc khinh thường nói,“Giàu có thì sao? Có thể so sánh với Cảnh thiếu sao?”

    “Cô ta tên gì?” Âu Dương Cảnh hỏi.

    “Không biết.” Dương Duệ lắc đầu.

    Khoa mỹ thuật, hội họa.

    Cầm lấy bút lông trong giây lát, Hư Ninh có chút bội phục Thái Bạch Kim Tinh, hiểu rõ nàng cái gì cũng không biết cho nên sắp xếp môn mà người ngốc nhất cũng học được. Không giống những thứ khác, thư pháp, hội họa không cần nền móng.

    “Nhìn kìa, cô ta đó.” Giang Nguyệt Sắc, Dương Duệ sát lại gần thì thầm bên tai Cảnh.

    “Này, cô chính là người mới đến?” Dương Duệ lạnh lùng nhìn nàng.

    Da dẻ trắng nõn mịn màng, ngũ quan sắc sảo đáng yêu, thanh tao thoát tục không vướng bụi trần, làm cho người ta say mê.

    “Nhảm nhí.” Hư Ninh liếc bọn họ một cái, không thèm để ý tới.

    “Ui cha, còn làm bộ thanh cao!” Giang Nguyệt Sắc trêu tức.

    Nếu ở trên thiên đình, ta thế nào cũng phải đánh nhừ tử các ngươi. Hư Ninh tỏ vẻ khinh thường.

    “Ai, ba em, trở lại chỗ ngồi đi.” Giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở.

    Âu Dương Cảnh trừng mắt nhìn vị giáo viên nọ, nhất thời tất cả lặng ngắt như tờ.

    Tờ giấy Tuyên Thành đã được trải sẵn, Hư Ninh vung bút, một chữ “Heo” thật to hiện ra trước mắt “Nhìn thấy không? Bổn cô nương hôm nay không rảnh để ý đến các người.”

    Cả lớp ồ lên, một trận cười vang.

    Thấy thế, Âu Dương Cảnh chỉ mỉm cười khó hiểu, làm Hư Ninh thoáng chấn động.

    Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, ánh mắt Âu Dương Cảnh bình lặng nhìn chằm chằm đôi mắt sâu không đáy của Hư Ninh. Dương Duệ đột nhiên nói, “Cô có biết anh ấy là ai không? Anh ấy là……….”

    “Tôi cần gì biết, anh ta liên quan gì đến tôi?” Hư Ninh không hề bị dọa sợ, lớn tiếng quát “Tránh ra.”

    “Này cô………” Giang Nguyệt Sắc lần đầu tiên gặp người như vậy, liền cùng Dương Duệ chặn đường Hư Ninh.

    “Ỷ đông hiếp yếu, không biết xấu hổ sao?” Vừa dứt lời, một thân ảnh tuấn dật xuất hiện trước tầm mắt Hư Ninh. Chỉ áo sơ mi kẻ caro giản dị vừa người cùng quần bò, vẫn khiến người ta bị mê hoặc.

    “Mộ Dung Hàn ?” Âu Dương Cảnh sửng sốt.

    Mộ Dung Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Âu Dương Cảnh, rồi lập tức đi về phía Hư Ninh, nắm lấy tay nàng, không coi ai ra gì dẫn nàng ra khỏi phòng học.

    “Hắn………” Dương Duệ tức giận.

    “Chết tiệt!” Giang Nguyệt Sắc mắng to.

    Âu Dương Cảnh cười lạnh, nhìn Mộ Dung Hàn kéo Hư Ninh đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    82
    Xu
    329

    Mặc định

    Chương 5: Dám chọc đến tôi, cho các người đẹp mặt

    ♥ Edit : Evans

    Tại chỗ hành lang gấp khúc, Mộ Dung Hàn buông Hư Ninh ra rồi hờ hững quay đi.

    “Cám ơn anh.” Hư Ninh nói.

    Mộ Dung Hàn bất chợt dừng lại, không hề xoay người, cũng không nói gì.

    “Tôi tên là Hư Ninh.” Hư Ninh cười, tay hắn thực ấm áp, khi bị hắn nắm tay, tim liền đập thình thịch.

    Nghe vậy, Mộ Dung Hàn sải bước rời đi.

    “Mộ Dung Hàn.” Hư Ninh si ngốc cười, lại gọi tên hắn.

    “Rất tuấn tú phải không?” Một giọng nói truyền đến từ sau lưng.

    “Đúng vậy………” Hư Ninh cười xoay người, khuôn mặt mang ý cười lạnh lùng của Âu Dương Cảnh xuất hiện trước mắt nàng. Lập tức thu lại ý cười, giọng nói tức giận không kiên nhẫn của Hư Ninh vang lên,“Tại sao lại là ngươi?”

    Âu Dương Cảnh hừ lạnh, xoay người rời đi.

    “Này, ngươi có ý gì?” Hư Ninh không không vui, hỏi.

    Không hề xoay người lại, Âu Dương Cảnh mắt điếc tai ngơ, ngạo nghễ rời đi.

    “Làm gì ra vẻ thâm sâu khó lường vậy?” Hư Ninh khinh thường, giận dữ dậm chân.

    “Thổ địa vùng này ra mắt bát công chúa” Một người lùn đột nhiên xuất hiện trước mặt Hư Ninh.

    “Thổ địa? Ta không gọi ngươi, ngươi ra làm gì?” Hư Ninh không kiên nhẫn nói.

    “Tiểu thần cáo từ.” Thổ địa cuống quít biến mất, tính tình bát công chúa cả tam giới đều biết, không thể trêu vào chẳng lẽ còn không trốn đi sao?

    Hư Ninh bĩu môi,“Ngươi có ý gì, ta đáng sợ như thế sao? Chạy trối chết như vậy.”

    Nhà ăn.

    Đây là cái gì? Hư Ninh tò mò trừng mắt nhìn bánh ngọt, thật xinh đẹp. Thấy mọi người đều ăn rất ngon , lá gan Hư Ninh to lên, nhẹ nhàng liếm một chút,“Uhm, ăn ngon thật, thơm quá.”

    “Bạn là Hư Ninh?” Một cô gái ngồi xuống bên cạnh Hư Ninh..

    “Đúng vậy, cô là ai?” Hư Ninh vẫn chìm trong thế giới mỹ vị của mình, chỉ liếc nhanh đối phương một cái.

    Cô gái nhìn thấy tướng ăn chật vật buồn cười của Hư Ninh, đưa khăn giấy ra,“Mình tên là Hàm Tiếu, lau đi.”

    Hư Ninh ngượng ngùng lau đi chút bơ dính ở khóe miệng,“Cám ơn.”

    “Ồ, nhanh như vậy đã vuốt mông ngựa rồi ( nịnh hót) , thật sự là không đơn giản chút nào!” Hai yêu diễm nữ tử mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, mắt lạnh châm chọc. Giây lát hướng Hư Ninh nói,“Xin chào, tôi là Lâm Hữu Mỹ.”

    “Mình có thể gọi cậu là Tiếu Tiếu không?” Hư Ninh làm như không nghe thấy, nhìn Hàm Tiếu nói.

    “Đương, đương nhiên có thể.” Hàm Tiếu biểu tình có chút sợ hãi.

    Nữ tử bên cạnh Lâm Hữu Mỹ bực tức ,“Cô là ý gì?”

    Hư Ninh ném khăn giấy vừa lau miệng xuống bàn,“Không có ý gì, ta chính là không thích sự dối trá của các ngươi, thế nào?”

    “Ngươi có biết ta là ai không?” Hiển nhiên, lửa giận của nữ nhân kia bôc lên ngùn ngụt.

    “Tiếu Tiếu, nàng là ai?” Hư Ninh khinh thường hỏi.

    Hàm Tiếu hơi cúi đầu, nhìn nàng một cái, hướng Hư Ninh nói,“Là, là tô na, tô gia……. Tiểu thư.”

    “A…….. Tô gia tiểu thư.” Hư Ninh cố ý kéo dài âm điệu, đột nhiên nói,“Làm ta đánh rắm!”

    “Ngươi!” Tô na giận dữ.

    Lâm Hữu Mỹ kéo nàng lại, hướng Hư Ninh nói,“Không biết điều.”

    Hư Ninh trừng mắt liếc hai người một cái, nghĩ thầm, lần sau gặp tài thần, nhất định phải nêu tên các nàng. Tốt nhất là thu hồi gia tài bạc triệu mà các nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, làm cho cả nhà các nàng làm khất cái (ăn xin).

    Tay vừa nhấc, bánh ngọt trong tay Hư Ninh bay ra, dính vào khuôn mặt Lâm Hữu Mỹ,“Ngượng ngùng a!” Hư Ninh kéo Hàm Tiếu đang ngây người như phỗng đi ra ngoài.

    “Các ngươi đi tìm chết đi!” Lâm Hữu Mỹ cầm đĩa thức ăn trên bàn xông thẳng tới gần Hư Ninh.

    “Cẩn thận!” Hàm Tiếu sợ hãi kêu lên.

    Hư Ninh duỗi chân một cái, mũi chân vừa lúc đá vào cổ tay Lâm Hữu Mỹ, dĩa ăn bay ra ngoài. Ngay sau đó, Hư Ninh nắm cánh tay Lâm Hữu Mỹ, kéo ra đằng sau, hai tay cầm bánh ngọt của người khác, hung hăng bôi lên mặt Lâm Hữu Mỹ,“Thật sự là ăn phải thạch tín, chán sống! Này? Cô có phải là chán sống hay không? Thật là, ai dễ chọc không chọc, cố tình chọc tôi! Nghĩ tôi là dê chờ làm thịt sao?”

    Nhìn bơ dính trên tay, Hư Ninh chán ghét đứng dậy, quát những người đang đứng ngơ ngẩn,“Nhìn gì? Phát thần kinh cái gì, hại hai tay tôi đều bẩn. Lần sau các ngươi nếu còn dám như vậy, ta khiến cho các ngươi toàn bộ đi làm ăn xin!”

    Dứt lời liền dẫn Hàm Tiếu giận dữ dời đi dưới ánh nhìn kinh ngốc chăm chú của mọi người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ghé thăm bệnh viện điên của bạn đi
    http://hainguyetcung.wordpress.com/

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    webdidongsg,
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status