Chương 6: THU NHẬN ĐỒ ĐỆ
Đường xá rộng lớn, hai thớt ngựa thoải mái lướt nhanh trên phố. Được một lúc, thấy có một tửu lâu trước mắt, Mạc Hư ra hiệu ngừng lại.
"Đại ca, có chuyện gì à?". Cổ Huyền thắc mắc hỏi.
"Ừ, chúng ta tạm nghỉ ở đây chờ tiểu tử kia một lát". Mạc Hư thoải mái trả lời.
"Đại ca muốn nhận hắn làm đệ tử thật sao?". Cổ Huyền ngạc nhiên há mồm hỏi.
"Còn phải xem biểu hiện của hắn".
Một canh giờ sau, lam y thiếu niên chạy đến. Ngay lúc đó, trong đầu hắn vang lên tiếng nói: "Ta ở đây". Hắn vội vàng tìm kiếm xung quanh thì thấy hai người Mạc Hư đang ngồi trong tửu quán, liền bước vào.
Lam y thiếu niên thở phì phò mệt nhọc, mồ hôi nhễ nhại, cả người ướt đẫm.
"Ngồi đi". Mạc Hư hờ hững nói.
Lam y thiếu niên nghe lời ngồi xuống thở dốc. Mạc Hư chậm rãi cầm cái tách mới, rót đầy trà rồi đưa cho hắn.
"Tiểu tử, uống trà đi".
"Đa tạ tiền bối". Lam y thiếu niên hai tay nhận lấy.
Chờ hắn uống hết tách trà, Mạc Hư lại nói. "Tại sao đuổi theo chúng ta?"
"Lúc hai vị tiền bối rời đi thì Tửu Tiên tiền bối bảo vãn bối đuổi theo hai người. Vãn bối liền chạy theo đến đây". Lam y thiếu niên thật thà trả lời.
Thật ra, Mạc Hư vốn là muốn thử thách tiểu tử này. Muốn luyện võ, đòi hỏi phải phải có nghị lực ý chí cao hơn người, không thể vì một lần bị từ chối hay một chút khó khăn nào mà bỏ cuộc. Nhưng mà tiểu tử này vẫn còn non nớt, không hiểu được ý của Mạc Hư. May mà có Tửu Tiên lão già ấy chỉ điểm. Mạc Hư xuất phát xong thì thấy hắn đuổi theo nên mới chờ ở đây. Nếu mà hắn không chạy được đến đây thì xem như duyên phận đã hết.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?". Mạc Hư nhìn hắn hỏi.
"Vãn bối tên Cao Thế Huân, năm nay mười bảy tuổi". Lam y thiếu niên thành khẩn trả lời.
"Tại sao muốn học võ?". Mạc Hư tiếp tục hỏi.
"Vãn bối muốn trả thù!". Cao Thế Huân từ nét mặt đến ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung dữ vạn phần nói. "Phụ thân vãn bối Cao Vệ Quốc là lễ bộ thượng thư của Thanh Phong Quốc. Người một lòng vì nước vì dân không ngờ bị tên gian thần Giang Phi hãm hại. Hắn lén cấu kết thế lực bang phái giang hồ tiêu diệt cả nhà vãn bối. Để vãn bối đến được nơi đây, trên đường đi hai mươi thị vệ từng người một đổ xuống. Người cuối cùng tuổi còn khá trẻ. Hắn thay đổi xiêm y với vãn bối cũng là người cuối cùng chết trước mặt vãn bối. Bọn người kia tưởng vãn bối đã chết mới chịu rút đi. Vãn bối cũng không dám quay lại liền tiếp tục đi thẳng đến nơi này."
Cao Thế Huân thập phần kích động, máu hắn sôi lên sùng sục, bàn tay siết chặt. Thật khó tin, ở độ tuổi như vậy, hắn có thể trải qua một chuyện khủng khiếp đến thế mà thần trí vẫn còn tỉnh táo. Mạc Hư chăm chú quan sát hắn, như thể đang kiểm tra xem hắn có nói thật hay không.
"Phụ thân vãn bối là người văn võ song toàn. Vì thế, từ nhỏ ngoài việc phải đọc kinh thư thánh hiền, vãn bối còn phải học tập võ nghệ. Tiếc là vãn bối chỉ đạt đến võ giả đệ tam trọng, muốn bảo vệ bản thân còn khó nói gì đến bảo vệ gia đình. Trước lúc vãn bối được thị vệ đưa đi đã thấy phụ thân đang chiến đấu với chúng. Người có lẽ đã... Vãn bối phận làm con, không ngờ muốn trở về thắp nén nhang cho phụ mẫu cũng lực bất tòng tâm". Cao Thế Huân đôi mắt ướt đẫm vì lệ.
Võ công, tâm trí, tính cách đều vượt số tuổi. Vị đồ đệ này, Mạc Hư đã muốn nhận.
"Được, Thế Huân, hôm nay ta nhận con làm đệ tử ký danh". Mạc Hư nhìn Cao Thế Huân khẽ mỉm cười.
"Sư phụ, xin nhận ba lạy của đệ tử.". Cao Thế Huân thập phần kích động, vội vàng quỳ xuống lạy đủ ba lạy.
Lạy xong, hắn đứng dậy cầm ấm trà rót vào cái tách của Mạc Hư, rồi lại bưng lên.
"Đệ tử mời sư phụ uống trà". Cao Thế Huân cúi đầu, tay giơ tách trà lên cao mà kính cẩn nói.
"Tốt!". Mạc Hư vui vẻ đón nhận tách trà của hắn.
Xung quanh, khách quan ngạc nhiên tò mò nhìn ba người. Không ngờ hôm nay, Mạc Hư lại nhận đệ tử ngay trong tửu quán này. Đối với hắn, ở đâu cũng không quan trọng, tùy tâm mà làm thôi, hôm nay thật sự rất cao hứng.
"Được rồi đứng lên đi. Sư phụ tên là Mạc Hư, còn đây là sư thúc con, Cổ Huyền". Nói rồi Mạc Hư chỉ qua Cổ Huyền.
"Đệ tử bái kiến sư thúc". Cao Thế Huân hướng Cổ Huyền hành lễ.
"Được rồi, tiểu Huân, miễn lễ đi, đang trong tửu quán mà hai người... Ây...". Cổ Huyền khoát tay nói.
Mạc Hư và Cao Thế Huân không quan tâm không có nghĩa là Cổ Huyền cũng không để ý. Nhưng không có cách nào khác, không lẽ lại ngăn cản đại ca thu nhận đồ đệ sao. Nên hắn đành ngồi im re ra vẻ không liên quan đến hắn.
Cao Thế Huân ra mắt Cổ Huyền xong thì trở về vị trí. Mạc Hư nhìn hắn vô cùng hài lòng.
"Tiểu Huân, sư phụ cùng sư thúc trên người còn có việc không thể mang con đi theo được. Con tạm thời ở đây tự tu luyện một thời gian". Nói rồi Mạc Hư lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra vài món đồ đưa cho hắn. "Đây là vài quyển ghi chép cho con nghiên cứu cùng với bản đồ vị trí nơi ta ở. Vậy thôi, bây giờ chúng ta phải đi. Con hãy ráng tu luyện thật tốt"
"Đa tạ sư phụ, đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện". Cao Thế Huân cúi đầu, hai tay đón lấy.
Vậy là Mạc Hư cùng Cổ Huyền rời đi. Mấy quyển sách đưa cho Cao Thế Huân không phải bí quyết võ công, chỉ là những tri thức về tu tiên mà Mạc Hư tâm đắc nhất. Hắn đã nhờ người hầu trong hoàng cung sao chép thành mấy bộ, chính là để sử dụng cho những tình huống như thế này.
Đến tận khi hai người đã rời đi, Cao Thế Huân vẫn không hề biết được tu vi cảnh giới của sư phụ mình là thế nào. Có điều khí độ cao thâm mạt trắc của Mạc Hư khiến hắn vô cùng tin tưởng. Hơn nữa, tu tiên giả đi lại ở nhân gian rất ít, muốn họ chịu nhận mình làm đệ tử lại muôn vàn khó khăn, làm sao còn có chuyện chọn lựa sư phụ. Hắn cũng đã lên núi xin gia nhập môn phái, nhưng mà hiện tại lại không phải là thời gian tuyển chọn đệ tử đành phải xuống núi.
Lần này đúng là cơ duyên của Cao Thế Huân.
---------
Tám ngày sau
Từ Yên Lạc đi qua Ninh Hà, Duy Tiên, Quản Bạ đến Đông Triều.
Xoẹt... Bóng người như điện xạ lưu tinh, vùn vụt như chớp cắt ngang làn gió xuyên qua đám đông. Phía sau, khôi y nhân chân đạp hư không lướt trên đầu người không ngừng đuổi theo.
Vèo...vèo.... Một đám ám khí như thiểm điện truy tới. Bóng người kia vừa nhấc chân lên, ám khí liền cắm phập xuống vị trí vừa lúc nãy đặt chân. Phập, phập... một cái ghim vào phía sau cẳng chân, một cái ghim vào lưng. Người kia chân bỗng khụy xuống, thân hình mất thăng bằng bổ nhào về phía trước.
Cổ Huyền không biết từ đâu xuất hiện đúng lúc vịn vai người này, chặn lại dư lực, nhờ vậy mà người nọ không bị té. Đồng thời cách đó không xa, Mạc Hư đứng giữa đám đông bất chợt thình lình xuất kiếm chém ngang.
Khôi y nhân thấy người kia trúng ám khí liền bay xuống chạy tới. Ai ngờ chờ hắn đến sát bên, Mạc Hư bất ngờ tấn công chớp nhoáng khiến hắn thậm chí không thể nhìn thấy được. Mà cho dù thấy được hắn cũng không cách nào đỡ kịp. Kiếm quang lấp lánh những tia sáng mặt trời lạnh lùng chém bay đầu hắn. Thân người bay tới đổ ập xuống đất, đầu bay trên không.
Cũng may thường dân tuy kinh hoảng nhưng vẫn còn đang đứng một chỗ không kịp trốn chạy. Đó là do tốc độ của tu tiên giả quá nhanh, nhờ đó Mạc Hư mới có cơ hội xuất ra kỳ chiêu. Tuy nhiên nếu không phải vậy, Mạc Hư vẫn tự tin chiến thắng vì khôi y nhân này chỉ là Khí Cảnh đệ tứ trọng mà thôi.
"Đạo hữu...". Cổ Huyền vịn vai người kia mà gọi.
Thì ra người này không ai khác chính là thanh bào nữ tử mới gặp lần trước. Gặp được người quen, Mạc Hư không ngại ra tay tương trợ liền lên kế hoạch cùng Cổ Huyền. Cổ Huyền thì đến giúp đỡ nàng, còn Mạc Hư xử lý khôi y nhân.
"Nàng bị trúng độc". Mạc Hư bước nhanh đến. Vừa nhìn thấy đã khẳng định lại nhanh tay điểm các huyệt vị trên người nàng nhằm ngăn chặn độc tố lan tỏa.
Nữ tử kia bỗng ói ra một ngụm máu, mơ hồ tỉnh lại thì thấy Mạc Hư. Ánh mắt nàng lóe lên.
"Bích Vân tửu quán... Thiên Độc Giáo... Tiểu thư". Nói được nhiêu đó nàng liền ngất đi.
Nữ tử kia tuy nói ngắn gọn nhưng cũng đã nói xong những gì nàng cần phải nói. Tiểu thư của nàng chắc hẳn là Hàn Ngưng Tuyết, hai người đang ở Bích Vân tửu quán thì gặp người của Thiên Độc Giáo. Nàng mang trọng thương đột phá vòng vây thì e rằng tiểu thư của nàng cũng lành ít dữ nhiều.
"Tam đệ, đệ trông chừng nàng. Ta đi cứu người". Giao phó nàng cho Cổ Huyền rồi Mạc Hư nhanh chóng vút đi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile