TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 9

Chủ đề: [Truyện dài] Số 9: Phá Thiên Tông

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định [Truyện dài] Số 9: Phá Thiên Tông

    PHÁ THIÊN TÔNG

    Thể loại: Tiên hiệp



    GIỚI THIỆU



    Phụ thân sáng tạo công pháp sai đường khiến cho tinh thần thương tổn huyết mạch tắt nghẽn sinh cơ héo tàn phải đóng băng trong hang động chờ đợi vạn năm.
    Mẫu thân vừa hạ sinh lại đột ngột rời đi không rõ lý do.
    Mạc Hư một mình phiêu bạt tu tiên giới, thay cha cải biến công pháp khai tông lập phái.
    Phá Thiên Tông danh chấn thiên hạ, nhân tài vô số...


    -------------------------------------------



    Chương 1: VẠN NIÊN HÀN PHÁCH


    Vô Danh Sơn

    Ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững hiên ngang giữa đất trời. Tiếng chim thánh thót ngân nga, hương hoa nhẹ nhàng dịu dàng lan tỏa khiến cho lòng người thư thái. Xa xa cánh chim bay lượn giữa tầng mây ngỡ như đang nô đùa với gió. Trên đỉnh núi, một mái nhà tranh đơn sơ. Cái sân nhỏ nằm giữa ngôi nhà và vách núi lún đầy dấu chân giày xéo lên nhau. Xung quanh vách đá chằng chịt vết lõm. Có vết thì dài, có vết như bàn tay, có vết như bàn chân lại có chỗ lõm sâu.

    Trước sân, thanh y lão giả tóc bạc phất phơ trong gió. Tay lão chấp sau lưng, đôi mắt nhìn về phía trước xa xăm. Đại dương mênh mông không thấy bờ, sóng vỗ trùng trùng điệp điệp. Khuôn mặt lão đoan chính nhưng đầy vẻ tang thương, ánh mắt có phần mệt mỏi. Bên cạnh lão là một người thanh niên. Người này một thân bạch y thanh nhã anh tuấn tiêu sái khí thế bất phàm. Hắn còn trẻ nhưng lại không có vẻ non nót mà lại rất trầm ổn đĩnh đạc. Ánh mắt sắc bén có thần, nét mặt bình đạm thần thái ung dung như hòa hợp với trời đất.

    "Tiểu Hư, con năm nay đã bao nhiêu tuổi?" Lão già vẫn bất động, chỉ là khẽ mở miệng.
    "Phụ thân, con năm nay đã ba mươi lăm tuổi". Người trẻ tuổi kia bình tĩnh đáp.
    "Ừ, đối với người bình thường, ba mươi lăm tuổi là đã trưởng thành. Nhưng chúng ta là người tu tiên, con đường của con vẫn là còn rất dài."
    "Vâng, con hiểu". Hắn gật đầu.
    "Hai mươi năm hành tẩu giang hồ. Một là tu luyện bằng thực chiến, cảm nhận nguy cơ cái chết sẽ giúp con nhanh chóng tiến bộ. Hai là rèn luyện tâm tính và tâm cơ bằng cách khám phá và đối phó với mọi âm mưu quỷ kế. Ba là tìm hiểu thế thái nhân tình, tìm hiểu thế sự nắm rõ thiên hạ đại cục. Trải qua nhân sinh kinh nghiệm, gia tăng lịch duyệt sẽ giúp con có vốn liếng để sinh tồn. Hai mươi năm tuy ngắn ngủi nhưng đối với biểu hiện của con hôm nay, ta rất hài lòng". Nói rồi lão mỉm cười.

    Đây là ngày trở về sau hai mươi năm xuống núi của hắn. Thật ra mười năm đầu, phụ thân hắn luôn âm thầm đi theo bảo vệ. Còn cái gọi là biểu hiện chính là khí độ và tu vi. Khí độ trầm ổn đĩnh đạc, tu vi thì Khí Cảnh đệ tam trọng.

    Con đường tu tiên có bốn giai đoạn còn gọi là bốn cảnh giới. Khí Cảnh, Thần Cảnh, Đạo Cảnh, Hư Cảnh. Tuổi thọ ứng với các cảnh giới này lần lượt là một ngàn năm, một vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm. Tương truyền vượt qua Hư Cảnh chính là phi thăng thành tiên. Nhưng đã lâu lắm rồi không nghe nói có người như vậy. Ở độ tuổi ba mươi lăm mà đạt đến Khí Cảnh đệ tam trọng đã là thiên tài khó thấy được.

    Phải biết, trước bốn cảnh giới vẫn còn một giai đoạn gọi là võ giả. Không nhắc đến giai đoạn này là bởi vì đạt tới Khí Cảnh mới tính là chính thức bước chân lên con đường tu tiên. Võ giả chỉ là những cao thủ võ lâm bình thường. Họ sử dụng vũ khí quyền cước cũng phát ra chân khí nội công nhưng đó không phải là nguyên khí của người tu tiên. Có thể gọi đó là hậu thiên chân khí còn tu giả chính là tiên thiên nguyên khí. Ba cảnh giới đầu cùng võ giả đều được chia thành thập trọng thiên. Chỉ có Hư Cảnh lại phân thành Hạ, Trung, Thượng. Mỗi phần lại có thập trọng thiên. Sau thập trọng thiên chính là đại viên mãn.

    Lão già lại nói tiếp, trong khi đôi mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
    "Thưở nhỏ, ta gia nhập một tông phái. Tông phái đó bị diệt ta trở thành tán tu. Nhờ gặp nhiều cơ duyên nên con đường tu tiên của ta tiến triển thuận lợi. Gần ba trăm tuổi đã là Thần cảnh tu giả. Nhưng không ngờ lại đi sai đường. Hơn bốn mươi năm sau mới nhận ra điều đó nên ta ngừng bế quan tu luyện mà bắt đầu ngao du thiên hạ mới gặp mẫu thân con. Mẫu thân con là Tinh cảnh tu giả. Chúng ta ở bên nhau được gần trăm năm đến khi hạ sinh con thì mẫu thân con rời đi. "

    Người trẻ tuổi vẫn bình tĩnh không cắt lời. Lão già lại ngước lên nhìn trời mà nói cứ như là đang nói cho lão thiên nghe.
    "Cả đời ta có ba ước nguyện. Một là sáng tạo công pháp của riêng mình Phá Thiên Quyết. Nhưng không ngờ chỉ đến tầng thứ ba ta đã sai đường. Nguyện vọng thứ hai chính là gặp lại mẫu thân con. Cuối cùng chính là hy vọng con có thể đi hết con đường tu tiên đầy gian nan này".
    "Phụ thân, con chỉ có thể thay người hoàn thành nguyện vọng cuối cùng mà thôi. Hai nguyện vọng còn lại thì chính người phải thực hiện". Hắn tự tin đáp.
    "Đó là chuyện không thể, phụ thân chỉ còn một tháng thời gian". Lão ngậm ngùi lắc đầu.
    "Thật ra dù phụ thân cố tình giấu việc này nhưng con đã biết từ lâu. Con đọc y thư, tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra biện pháp. Cuối cùng, chỉ còn lại một cách". Hắn thở dài.

    Lão già im lặng quay sang nhìn hắn ánh mắt như ra hiệu hắn tiếp tục nói. Trong lúc đó, lão đang tự hỏi đã bảo là "không tìm ra biện pháp" mà "chỉ còn lại một cách" là sao? Người trẻ tuổi như hiểu ý, lại nói.
    "Đóng băng cơ thể chờ tìm biện pháp".
    "Đóng băng? Vậy phải vượt qua Tử Vong Sâm Lâm đến Cực Bắc Băng Nguyên? Điều này... Không khả năng!" Lão già ngán ngẩm thất vọng nói.

    Trong khi lão già thất vọng thì hắn đã cầm đến một gói đồ. Mở ra bên trong là một hộp đồ bằng ngọc sáng lấp lánh có vẻ vô cùng quý giá.
    "Đây là?" Lúc này, lão già mới chú ý nhìn sang đầy ngạc nhiên.
    "Vạn Niên Hàn Phách". Hắn mỉm cười trả lời.
    "Vạn Niên Hàn Phách?!" Lão già hưng phấn không tin được.
    "Đúng vậy, phụ thân" Hắn gật đầu.
    "Ha...ha...hahaaaaa!!! Ta từng nghĩ chỉ tại sáng tạo ra cái Phá Thiên Quyết này nên ông trời muốn tuyệt đường ta. Nhưng không ngờ... Haha. Tốt lắm, tốt lắm!".

    Vạn Niên Hàn Phách không thể cứu lão. Nhưng lão tin một vạn năm là quá đủ thời gian. Lão tin tưởng. Nhưng nghĩ đến điều gì đó lão lại hỏi.
    "Thứ này cực kỳ trân quý làm sao con có được".
    "Chỉ là món quà vì con đã cứu một người". Hắn khẽ cười đáp.

    ------------

    Ba ngày sau.

    Trong một hang động gần đó. Trên trước giường đá, lão già từ từ nằm xuống.
    "Phụ thân, xin vận công". Người trẻ tuổi khẽ nói.
    Lão già cũng từ từ vận công pháp. Đó là một môn tâm pháp giống như Quy Tức Công. Hơi thở lão già nhỏ dần lại, tiếng tim đập cũng chậm dần. Kế đến, người trẻ tuổi cầm viên Vạn Niên Hàn Phách. Thật ra nó chỉ nhỏ như một viên kẹo. Thế mà hắn cũng phải vận hết công lực để chống lại việc nó sẽ làm đôi tay đóng băng. Hắn bỏ vào miệng lão già. Người lão nhanh chóng hóa băng theo làn hàn khí lan tỏa ra khắp người. May mà hắn đã vận công và hành động chớp nhoáng không thì bàn tay đã hóa thành băng luôn rồi.

    Xong xuôi mọi việc hắn bước ra ngoài. Không biết từ lúc nào đã có một nữ tử lặng lẽ đứng bên ngoài. Một thân bạch y thanh nhã xuất trần, tóc đen như mực ,mặt như bạch ngọc, đôi mắt như suối hàm chứa ý cười. Vẻ đẹp thanh tao thoát tục không nhiễm bụi trần. Từ người nàng tỏa ra hàn khí khiến người ta phát lạnh. Nhưng đôi môi lại khẽ cười ấm áp khiến lòng người rung động. Điều này chứng tỏ nàng tu luyện một loại hàn công nhưng tâm tính lại không bị nó ảnh hưởng. Trên tay còn cầm theo một thanh kiếm.
    "Tiểu tử, trả cho ngươi!" Vừa nói nàng cầm thanh kiếm ném cho hắn.
    Hắn hai tay đón lấy nhưng dư lực lại làm hắn thiếu chút nữa không đứng vững phải lùi lại một bước. Không ngờ chỉ là một cái ném hời hợt lại có hiệu quả như vậy.
    "Tiền bối, đây là...?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
    "Chủ nhân thanh kiếm này là một vị ân nhân của ta. Ngươi lại là hậu bối của hắn. Một viên Vạn Niên Hàn Phách... không đáng gì". Nói xong nàng bay đi, tà áo phất phơ trong gió mái tóc tung bay cứ như một vị tiên nữ. Hắn vẫn là lần đầu thấy cảnh này nên cứ đứng ngơ ngác đến độ quên nói cảm ơn.

    Mấy năm nay, hắn đã dùng thanh kiếm này để trao đổi Vạn Niên Hàn Phách mà không có kết quả. Bỗng dưng cách đây không lâu, vị tiền bối này xuất hiện lại lập tức đồng ý trao đổi. Bây giờ thì hắn đã biết lý do tại sao. Còn nàng đến đây có lẽ cũng vì đây vốn là nơi ở của vị cố nhân đó...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thểtôn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: ĐỘT NHẬP HOÀNG CUNG


    Phiêu Miểu Quốc

    Hoàng cung đại nội

    Trăng sáng vằng vặc, bầu trời đầy sao. Một làn gió kỳ lạ không biết từ đâu đột ngột thổi đến nhẹ nhàng khẽ tách cánh cửa thượng thư phòng. Bên trong, long bào lão nhân mặt mũi uy nghi, khí thế ngạo nghễ, đôi mắt màu phỉ thúy long lanh trong suốt đang phê duyệt tấu sớ. Nghe động tĩnh, lão liền ngước nhìn lên thì đã thấy có người đứng trước mặt. Bạch y nam tử khí độ bất phàm tay chấp sau lưng nhìn vào giá sách.

    Ánh mắt lão uy nghiêm sáng rực nhìn vào bạch y nam tử đang đứng nghiêng người về phía mình. Nhìn không rõ tướng mạo lại càng cảm thấy huyền bí. Song lão vẫn bình tĩnh dị thường, trầm tĩnh nói.

    "Tiền bối là ai, tìm trẫm có việc gì?".

    "Mạc Hư, đến mượn sách".

    Thản nhiên trả lời xong, bạch y nam tử mới từ từ quay người sang. Ánh mắt như có điện nhìn thẳng vào Phiêu Miểu hoàng đế.

    Báo danh tính để thể hiện đến đây là thiện ý. Còn về tu vi, lão hoàng đế đã là võ giả đệ ngũ trọng, còn đại nội thị vệ bên ngoài lại là võ giả đệ thất trọng. Vậy mà đợi hắn vào đến nơi rồi mới phát giác thì hiển nhiên là phải cẩn thận đối đãi rồi. Tuy có chút ngoài mong đợi nhưng vị hoàng đế này cũng không mảy may sợ hãi. Bao nhiêu năm trị vì đất nước cũng không phải chưa gặp tu tiên cường giả. Nhiều cường giả cũng phải lép vế mà chịu thiệt thòi trước trí tuệ sáng như đuốc của lão.

    Mấy năm trước, tìm hiểu toàn bộ đều là y thư. Nên bây giờ Mạc Hư muốn tìm kiếm những loại sách khác. Hắn đã biết sử dụng tri thức kinh nghiệm của người khác là tốt hơn tự mình mày mò rất nhiều. Có lần Mạc Hư bị trúng độc lại bị truy binh đuổi theo trong rừng sâu mấy ngày liền. May mà đọc nhiều y thư, biết được có loài động vật chuyên hút máu. Y thư lại chỉ rõ loài động vật này thường sống nơi nào trong rừng rậm và làm sao bắt được nhờ vậy mới vượt qua một lần tử nạn.

    Hắn hiện tại chỉ là tán tu, việc kiếm sách vở điển tịch thật không dễ. Một hôm ngồi trong tửu lầu, mới tình cờ biết được thì ra hoàng tộc Phiêu Miểu Quốc vốn là một tu tiên danh môn thế gia có lịch sử lâu đời, Đàm gia. Trước khi thế gia này hoàn toàn xuống dốc đã dồn toàn lực một lần dựng nên Phiêu Miểu Quốc. Cũng nhiều người biết chuyện này nhưng Mạc Hư là người duy nhất đến mượn sách.

    Một tu chân thế gia đã lụi tàn thì có thể có sách vở điển tịch gì đáng xem? Nếu có bí kiếp gì đó thật thì Phiêu Miểu hoàng đế tại sao vẫn chỉ là võ giả cho được? Rốt cuộc, võ giả thì không nghĩ đến chuyện đột nhập hoàng cung đầy nguy hiểm. Tu tiên giả thì không thèm để ý làm gì. Vậy mà không ngờ lại có một tên Mạc Hư này làm chuyện khác người.

    "Trẫm được gì?". Hoàng đế nghiêm túc truy vấn.

    Tuy hoàng cung cao thủ vô số nhưng có thể giữ chân người này e là không có một ai. Song là một hoàng đế, uy nghiêm vẫn phải có. "Ngươi muốn, ta cũng không thể cho không, vậy thì trao đổi đi" lão nghĩ thầm nhưng không chắc chắn lắm.

    "Võ giả đệ bát trọng". Mạc Hư khẽ cười đáp.

    Hoàng đế trong lòng kích động, cứ nghĩ người này sẽ đạt được mục đích rồi phủi tay bỏ đi. Không ngờ lại là một điều kiện trao đổi tuyệt đối hấp dẫn. Phải nói là cực kỳ có lợi cho lão. Tuy khó tin nhưng ngẫm lại chẳng mất gì cả sao không thử vận may một lần. Nghĩ thế, sắc mặt lão thay đổi có chút cao hứng có chút thèm khát lại có chút chờ mong.

    "Được. Trẫm đồng ý". Hoàng đế đứng dậy thẳng người nói. Lúc này mới thấy rõ thân thể cường tráng đầy sức sống của lão.

    "Tốt. Ba năm đọc sách. Mỗi năm nhất trọng thiên. Bắt đầu từ ngày mai. Hôm nay đã trễ rồi, ta cũng không quấy rầy giấc ngủ của tiểu tử nhà ngươi". Mạc Hư cười sảng khoái rồi bỗng như làn gió tiêu thất. Cánh cửa thượng thư phòng cũng theo hắn rời đi mà khép lại.

    ------------

    Hôm sau.

    Trong một căn phòng nằm ở khu biệt viện vốn dành riêng để tiếp đãi khách quý, Mạc Hư phóng khoáng ngồi trên ghế thưởng thức loại trà độc đáo Ốc Ơ Anh chỉ có ở hoàng cung Phiêu Miểu Quốc. Cái tên Ốc Ơ Anh là tên của một người dân tộc đã phát hiện ra loại trà này. Hoàng đế cũng không đổi thành cái tên hoa mỹ khác. Đó cũng là một cách trị quốc tuyệt vời của lão.

    Một tùy thân thị vệ của lão hoàng đế bước vào, vội vàng hành lễ rồi nói.

    "Thưa tiền bối, hoàng thượng sai tiểu bối đến truyền đạt. Hôm nay hoàng thượng có chính sự nên xin tiền bối cứ tùy ý vào thượng thư phòng đọc sách trước".

    "Được rồi, ngươi đi đi". Mạc Hư phẫy phẫy tay.

    Lão hoàng đế thật ra chẳng có việc gì. Nhưng mà do không muốn để Mạc Hư thấy lão gấp gáp, mất đi hình tượng một vị hoàng đế. Hơn nữa thời gian một ngày đã đủ để lão cho điều tra thân phận cái tên Mạc Hư này. Bởi vì việc điều tra này thực chất chỉ là tìm trong tư liệu đã thu thập sẵn. Có một bộ phận chuyên sưu tầm, tổng hợp tin tức luôn luôn hoạt động, chứ không phải đợi đến có việc cần mới đi điều tra lúc đó đã là quá muộn.

    Mạc Hư đã đến thượng thư phòng.

    "Đây là..." Mạc Hư vô cùng ngạc nhiên thốt lên.

    Ngày hôm qua nhìn thấy kho tàng đồ sộ này, nhưng chưa rõ nội dung bên trong là gì. Không ngờ lại là hàng ngàn tu tiên điển tịch của hàng trăm môn phái. Ngoài ra còn có y thư, đan thư, tu luyện bút ký cùng với binh pháp, sách lược... Còn một gian chưa biết là gì, bởi vì chúng không phải sách viết bằng giấy như bây giờ. Mà đó chính là... ngọc giản.

    Loại thư điển này phải dùng thần thức rót vào. Mà chỉ có cường giả Thần Cảnh mới có thể sử dụng thần thức. Xem ra, những ngọc giản này mới là thứ trân quý nhất. Nhưng vô dụng, Mạc Hư chỉ là Khí Cảnh đệ tam trọng. Không có biện pháp, chỉ có thể xem những điển tịch kia mà thôi.

    Ngạc nhiên Mạc Hư nhìn thấy một quyển bút ký của tổ tiên hoàng thất Phiêu Miểu Quốc, Đàm gia Đàm Hàn Liệt. Hắn liền đọc mới biết được. Thì ra, Đàm gia vốn chỉ là gia tộc bình thường vô tình có được tu tiên điển tịch, nhờ đó mà phất lên. Sau khi quật khởi, không ngờ họ lại tiếp tục sưu tầm điển tịch. Đàm gia cũng không chọn lọc, con cháu thích điển tịch nào thì học loại đó.

    Kết quả, người nào trong Đàm gia cũng học ba bốn loại công pháp khác nhau. Sau nhiều thế hệ mới phát hiện ra vấn đề, Đàm gia bắt đầu thống nhất chọn một loại công pháp. Không ngờ vì thế gây mâu thuẫn khiến Đàm gia tổn thất nặng nề. Đến khi thống nhất được rồi, tưởng sẽ tái hiện lại huy hoàng ai ngờ bao nhiêu thế hệ sai lầm đã tích lũy di chứng trong huyết mạch. Kể từ đó đời sau không bằng đời trước. Về sau, con cháu Đàm gia không cách nào đạt tới Khí Cảnh.

    Với kho tàng điển tịch đồ sộ thế này, Phiêu Miểu Quốc hoàn toàn có thể xây dựng nên một đế chế hùng mạnh. Thật đáng tiếc. Cảm khái một hồi, Mạc Hư lại bắt đầu nghiên cứu những thư điển khác. Tới tận khuya, lão hoàng đế mới đến sau khi biết kết quả không điều tra được gì.

    "Mạc tiền bối, ngài có hài lòng với số điển tịch này không?!" Chào hỏi mấy câu xong thì lão cười nói.

    "Đây là câu trả lời của ta". Mạc Hư vừa nói vừa đưa cho lão một hộp nhỏ. Hoàng đế đón lấy, nhẹ nhàng mở ra xem.

    "Đây là…?" Lão ngạc nhiên hỏi, có chút chờ đợi.

    "Bồi Khí Đan. Võ giả tu luyện khó khăn nhất không phải tích lũy chân khí mà chính là cải tạo đan điền đả thông kinh mạch. Tiểu tử ngươi tuy huyết mạch khiếm khuyết khiến cho việc cải tạo đan điền đả thông kinh mạch đã khó càng thêm khó. Nhưng ta tin một viên này cũng đủ để tiểu tử nhà ngươi tăng lên nhất trọng". Mạc Hư thản nhiên nói.

    "Thực sự là Bồi Khí Đan?" Lão hoàng đế thập phần kinh hỉ, trố mắt nhìn cho kỹ như không tin vào mắt mình.

    Bồi Khí Đan này là do phụ thân Mạc Hư luyện chế. Kể từ lúc ngừng tu luyện do quá rãnh rỗi nên lão luyện đan coi như là giải trí. Nhưng luyện ra rồi lại không biết sử dụng vào đâu nên cho Mạc Hư để dành làm quà giao lưu kết bạn. Mạc Hư cũng không sử dụng số đan dược này, sợ ảnh hưởng việc tu luyện.

    Đàm gia một thời huy hoàng giờ đã suy tàn. Không ngờ một viên Bồi Khí Đan cũng không thể kiếm được. Một gia tộc có lịch sử mấy vạn năm giờ lại điêu linh như thế. Nhưng cũng khó trách, đối với võ giả, Bồi Khí Đan thực sự là báu vật cực kỳ trân quý cầu mà không được. Nhưng với tu giả mà nói thì… chỉ là rác rưởi.

    Lão hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nuốt Bồi Khí Đan vào họng. Chỉ thấy dược lực rất nhanh tản ra khắp thân thể. Ầm! Một cỗ nhiệt lưu nồng hậu từ đan điền tản về kỳ kinh bát mạch khiến lão cảm thấy toàn thân như đang ở trong một lò lửa vậy. Sức nóng kinh hoàng không ngừng thiêu đốt bên trong cơ thể, khiến cho đan điền và kinh mạch từ từ giãn nở rồi chậm rãi khuếch trương. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đau đớn không sao kể xiết.

    Một canh giờ sau, sức nóng dịu dần. Đan điền cùng kinh mạch bắt đầu định hình trở lại. Cuối cùng, một đợt dược lực còn sót lại tạo thành những luồng khí xoáy cuồn cuộn không ngừng sản sinh ra chân khí. Kết quả chân khí trong đan điền bạo tăng. Lão hoàng đế thao túng chân khí lưu chuyển trong kinh mạch làm một đại chu thiên tuần hoàn. Phát giác bản thân đã thực sự đột phá đạt đến võ giả đệ lục trọng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thểtôn,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: BA NĂM ĐỌC SÁCH


    Con đường tu tiên muôn vàn gian nan trắc trở. Mỗi bước đi đều không dễ dàng, nhất là khi không biết mình đang giẫm vào đâu. Hai mươi năm lịch lãm, nhiều lần thoát chết trong gang tấc đủ để cho Mạc Hư nhận ra điểm yếu của mình. Đó chính là tâm cơ, thủ đoạn.

    Có người nói rằng trước lực lượng tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng. Thật là ngu xuẩn. Con người có thể tồn tại không phải nhờ vào vũ lực mà là trí lực. Những kẻ cậy mạnh như vậy sẽ có ngày phải chết tức tưởi, thậm chí không biết vì sao mình lại chết. Ngày xưa Mỹ Miều Thiên Quốc hùng mạnh là thế nào? Đem quân xâm lấn Nam Quốc yếu ớt, kết quả... toàn quân bị diệt.

    Vì thế Mạc Hư mới vào hoàng cung, thật ra mục đích chủ yếu chính là muốn tìm những thứ như binh pháp, sách lược, mưu kế, thủ đoạn... Điều ngạc nhiên là lại có cả tu tiên điển tịch mà số lượng lại nhiều như vậy. Nhưng mà không biết có thể sử dụng được bao nhiêu?

    Vậy là Mạc Hư bắt đầu miệt mài đọc sách cùng tu luyện suốt ba năm ròng tại Phiêu Miểu hoàng cung với sự tài trợ đầy đủ các loại cao lương mỹ vị của lão hoàng đế.

    ----------

    "Mượn dao giết người, mượn gió bẻ măng, ném đá giấu tay, qua cầu rút ván, chỉ trên nhìn dưới, chạy trước tính sau, đánh trước nói sau, mặt dày tâm đen, lấy tiền mua tình, lấy đá chọi trứng, mượn xong không trả, biến có thành không, bỏ tình giữ tiền, nhổ cỏ tận gốc, giết người bịt miệng, ôm cây đợi thỏ, ôm chân liếm gót, có mới nới cũ, nước mắt cá sấu, bắt cá hai tay, thả tép bắt tôm, vàng thau lẫn lộn, được voi đòi tiên, bóc ngắn cắn dài, thùng rỗng kêu to, để lửa gần rơm, đảo điên thị phi, hãm tận giết tuyệt, quất ngựa truy phong, lấy oán đền ơn, mỡ để miệng mèo, nước chảy đá mòn, giả ngu giả điên, vu oan giá họa, giả trư thịt hổ, giả mù sa mưa, gửi trứng cho ác, cáo mượn oai hùm, lấy độc trị độc, ăn cơm trước kẻng."

    (Tứ thập thủ đoạn - Tua Củng )

    "Tua Củng này không biết là vị nào, không ngờ lại có nhiều thủ đoạn ác độc đến như vậy". Mạc Hư than thở.

    -----------

    "Khí Cảnh tu giả. Tu luyện cá nhân thuộc tính (hỏa, phong, lôi, băng, độc...), sử dụng thú cưỡi.
    Thần Cảnh tu giả. Dùng thần thức dò xét, cách không điều khiển vũ khí. Ngự không phi hành nhưng không thể chiến đấu.
    Đạo Cảnh tu giả. Dùng thần thức tạo thành linh hồn công kích. Phi hành chiến đấu.
    Hư Cảnh tu giả. Ngưng tụ nguyên khí thành thực chất vũ khí. Thần thức tạo thành phân thân hình chiếu có thể công kích."

    (Tu tiên luận giải - Hàn Ca)


    -------------

    "Tu giả có năm thứ cần tu luyện.

    Một là thân thể, thân thể quá yếu sẽ không thể chứa nổi năng lượng mãnh liệt cuồng bạo của nguyên khí. Nhưng kể từ Thần Cảnh, cường giả có thể cô đọng và áp súc nguyên khí thành hữu hình vật chất dạng hình cầu gọi là nguyên đan hay kim đan. Mỗi lần tấn thăng cảnh giới, nguyên đan lại bành trướng. Song tu giả có thể tiếp tục cô đọng và áp súc. Chính nhờ nguyên khí chuyển hóa thành nguyên đan, lực phải chịu tải của cơ thể giảm xuống rõ rệt. Từ đó, ít tu giả tình nguyện tiếp tục tu luyện cường độ thân thể.

    Hai là tâm cảnh. Tâm cảnh chính là cảnh giới giác ngộ thiên địa đạo lý. Tâm cảnh mà thiếu hụt thì tu vi cũng không thể nào tăng trưởng. Bởi thế thông thường tu giả phải thể nghiệm thế tục, lịch lãm thiên hạ để rèn luyện tâm cảnh. Đọc sách, suy nghĩ nhiều cũng là cách rèn luyện tâm cảnh.

    Ba là ý chí. Ý chí chính là tinh thần lực. Đây là một loại cực kỳ huyền ảo lực lượng. Sử dụng tinh thần lực, ta có thể phát hiện cảnh giới của tu giả, chống lại sức mê hoặc của huyễn tượng... Đến Thần Cảnh, tinh thần lực này lại phát triển thành thần thức.

    Tâm cảnh và ý chí cũng có tứ đại cảnh giới: Khí Cảnh, Thần Cảnh, Đạo Cảnh, Hư Cảnh. Chỉ khi tâm cảnh và ý chí vượt qua tu vi

    Bốn là tâm pháp. Tâm pháp là pháp môn tu luyện nguyên khí, bao gồm hấp thu nguyên khí, cô đọng và áp súc nguyên khí...

    Năm là vũ kỹ. Vũ kỹ chính là kỹ năng điều khiển nguyên khí để chiến đấu như các loại quyền pháp, kiếm pháp... Kỹ năng điều khiển các thuộc tính (hỏa, phong, lôi, băng, độc...) cũng được gọi chung là vũ kỹ."

    (Tu tiên nhập môn - Hoa Phi Hoa)

    ----------

    Một hôm, Mạc Hư đang đọc sách thì lão hoàng đế bước vào.
    "Mạc tiền bối, ngài muốn gặp trẫm?"
    "Đàm Thanh, ngươi làm hoàng đế bao nhiêu năm rồi?". Mạc Hư nhìn lão hỏi.
    "Hồi bẩm tiền bối đã gần ba trăm năm". Lão hoàng đế kính cẩn trả lời.
    "Tốt, ta đọc đống binh thư này còn có nhiều chỗ chưa thật sự thấu triệt, đành nhờ ngươi chỉ giáo một phen". Mạc Hư nói như ra lệnh.

    Lão hoàng đế khiêm tốn vài lời rồi cũng thật tình chỉ giáo cho Mạc Hư. Tính ra, hắn còn nhỏ tuổi hơn cả con cháu của lão. Nhưng thế giới này, thực lực vi tôn. Vả lại không nói, chẳng ai biết tuổi của hắn cho được. Tu tiên giả chỉ già đi khi tu vi tinh tiến quá chậm hoặc là khi tu vi dừng lại không tiến thêm được nữa. Nhưng một khi đột phá cảnh giới, tu giả lại một lần nữa cải tạo cơ thể mà trẻ hóa trở lại. Vì thế, không thể nhìn bề ngoài mà đoán tuổi tác cho được.

    Trong lòng lão hoàng đế cho rằng vị Mạc tiền bối này ít nhất cũng đã ngàn tuổi. Còn vị Mạc tiền bối này thì để tránh phiền phức và mọi việc có thể tiến hành thuận lợi nên luôn ra vẻ bề trên.

    Sau đó, Mạc Hư đến luyện võ trường của lão hoàng đế. Trong "Tu tiên nhập môn" của Hoa Phi Hoa có nói, chọn lựa chủng loại vũ khí thích hợp là điều tối quan trọng với tu giả. Vũ khí không thích hợp thì trong chiến đấu không thể nào phát huy toàn bộ thực lực vốn có. Thậm chí vì chọn sai chủng loại vũ khí mà tu vi không thể nào tinh tiến. Từ nhỏ đến lớn, Mạc Hư quả thật chỉ sử dụng kiếm, chưa hề thử qua những loại vũ khí khác.

    Lần này đến luyện võ trường, hắn lần lượt thử qua mười mấy loại vũ khí như là đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, soa, tiên, giản, chùy, đáng, côn, sóc, bổng, quải, chùy, móc câu... Để thử nghiệm, hắn cũng phải nhìn sơ qua công pháp mỗi loại. Vì mỗi chủng loại vũ khí có cách sử dụng khác nhau. May mắn thay, cuối cùng kiếm vẫn là loại vũ khí khiến hắn thấy vừa tay, thích hợp nhất. Nói may mắn là vì kiếm pháp điển tịch là dễ tìm nhất. Đa số tu giả đều sử dụng kiếm, nói thế cũng không phải là không có người sử dụng các loại vũ khí khác.

    Riêng nói đến kiếm thôi cũng có hàng trăm loại khác nhau. Phân biệt theo hình dạng, kích thước, chất liệu, cân nặng, thuộc tính (hỏa, phong, lôi, băng, độc...). May mà thanh kiếm phụ thân truyền lại rất phù hợp với hắn. Chỉ có điều thanh kiếm này không có thuộc tính nào cả.

    Tam phù hợp. Thứ nhất, chủng loại vũ khí phù hợp. Thứ hai, vũ khí sử dụng phù hợp. Thứ ba chính là công pháp phù hợp. Càn Khôn kiếm pháp của hắn có thể nói là mạnh mẽ, chặt chẽ, công thủ hoàn hảo nhưng mà chiêu thức quá nhiều, bộ pháp phức tạp. Nhất là có những chiêu thức quá hoa mỹ không cần thiết. Mạc Hư cảm thấy không thích hợp với hắn. Chỉ tiếc là không tìm được kiếm pháp vừa ý hơn.

    Đàm gia tuy điển tịch vô số, nhưng có lẽ chỉ là kho báu đối với võ giả mà thôi. Nhiều thì có nhiều thật nhưng hầu hết đều là công pháp hạ phẩm. Công pháp thượng phẩm e chỉ có thượng cấp tông môn và một số danh môn thế gia mới có thể sở hữu. Với khả năng phòng hộ và bảo mật của họ, Đàm gia dù tài giỏi cách mấy cũng khó mà "sưu tầm" được. Bởi thế điển tịch tuy nhiều nhưng cũng chưa đủ làm Mạc Hư để mắt tới, chỉ đơn giản là ngạc nhiên vì số lượng mà thôi.

    Những thứ bút ký ghi chép kinh nghiệm này nọ đối với Mạc Hư xem ra còn hữu dụng hơn cả bí tịch. Ít nhất hắn cũng biết được cái gọi là tam phù hợp. Thật ra, hắn còn học hỏi được thêm rất nhiều thứ, nhưng chỉ có thể từ từ lĩnh ngộ và thử nghiệm mà thôi. Nói cho cùng ba năm này, tri thức về tu tiên của hắn đã được nâng cao rất nhiều. Ích lợi của chúng sẽ từ từ thể hiện trên con đường tu tiên này.

    Lần này thu hoạch nhiều hơn không biết bao nhiêu lần hai mươi năm lịch duyệt giang hồ của Mạc Hư. Gọi là lịch duyệt giang hồ bởi vì hắn chỉ mới trải nghiệm qua thế tục giang hồ chứ chưa thực sự chính thức lăn lộn trong tu tiên giới. Dù vậy hắn cũng đã hiểu, giang hồ hay tu tiên giới cũng đều là thực lực vi tôn cũng đều lắm âm mưu thủ đoạn.

    ------

    Năm thứ hai dùng hai viên, năm thứ ba dùng bốn viên. Tất cả là bảy viên mới có thể đưa lão hoàng đế từ võ giả đệ ngũ trọng lên đến đệ bát trọng. Lúc Mạc Hư sắp rời đi, lão hoàng đế hỏi còn Bồi Khí Đan không. Cuối cùng, Mạc Hư đổi mười viên Bồi Khí Đan để lấy toàn bộ đống ngọc giản kia. Cũng may là Mạc Hư có một cái trữ vật giới chỉ của phụ thân hắn.

    Ba năm qua, Mạc Hư thu hoạch thật lớn. Từ Khí Cảnh đệ tam trọng tăng lên Khí Cảnh đệ ngũ trọng. Tất cả đều là nhờ nghiên cứu kinh nghiệm tu luyện của tiền nhân. Tâm cảnh ý chí đã đạt đến Khí Cảnh đệ bát trọng nhưng lực lượng tích lũy lại quá ít, chỉ có thể tăng nhị trọng mà thôi.

    Có điều, Mạc Hư không hiểu làm sao mà Đàm gia lại có năng lực sưu tầm khủng bố như vậy. Mãi về sau hắn mới biết. Hóa ra, Đàm gia lại là đạo tặc thế gia.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thểtôn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4: GẶP LẠI CỔ HUYỀN


    Hắc Long Quốc

    Thiên Nhai Thành

    "Gầm....gừ...!!!" Tiếng thú rống vang dội pháp trường, khiến cho mọi người ngồi trên khán đài giật mình sợ hãi.

    Xích Viêm Hổ. Toàn thân đỏ rực bởi vì khống chế hỏa diễm, tính tình cuồng bạo, công kích mãnh liệt vốn là một loài ma thú sống trong Ma Thú Sâm Lâm. Hắc Long Quốc tàn bạo, cho ma thú xé xác ăn thịt coi như trừng trị phạm nhân đã là tục lệ hàng vạn năm nay.

    Cách ma thú vài chục bước, một chiếc lồng sắt chắc chắn nhốt bên trong là một thanh niên không một mảnh vải che thân. Trên người thanh niên này vết thương chằng chịt. Máu vẫn còn đang không ngừng rỉ ra. Những vết cháy đen như muốn hàn gắn vết thương nhưng chỉ làm đau đớn thêm.

    Bàn tay bị trói sau lưng. Mái tóc dài rũ rượi che khuất một phần khuôn mặt nhưng không che được ánh mắt đỏ rực đầy căm phẫn. Hàm răng nghiến chặt, máu vẫn chảy ra từng giọt từ khóe môi. Hắn không thèm để ý Xích Viêm Hổ mà cứ chăm chăm nhìn thẳng lên cao.

    Hắc bào nam tử cũng trạc tuổi hắn có phần ngọc thụ lâm phong nhưng nét mặt ác độc cay nghiệt đang đắc ý cười. Hắn ngạo nghễ nhìn xuống người thanh niên kia.

    "Cổ Huyền! Nhìn ngươi anh tuấn phóng khoáng khí vũ hiên ngang nhưng không ngờ lại là một tên dâm tặc cuồng bạo hiếp trước giết sau. Thật không biết ngươi đã làm chuyện này bao nhiêu lần. Nhưng mà hôm nay ngươi sẽ phải chết trong răng hổ để đền tội". Hắc bào nam tử dõng dạc quát to.

    "Giết hắn! Giết hắn" Giết hắn...!!!"

    Mọi người trên khán đài bắt đầu ồn ào. Họ lấy trứng, hoa quả hay bất cứ thứ gì có thể ném được để... chọi vào người thanh niên kia. Người thanh niên kia vẫn im lặng, hắn không còn chút khí lực nào để nói. Chút khí lực duy nhất còn lại dồn vào đôi mắt kia, nhìn đay nghiến vào kẻ thù như để nhớ rõ khuôn mặt.

    Chiếc lồng chầm chậm được kéo lên. Xích Viêm Hổ như có vẻ nôn nóng. Nó dùng những cái móng sắc bén không ngừng cào mạnh xuống nền đất tạo ra những âm thanh rạo rạo. Dù xung quanh đã được rào lại kiên cố, nhưng không ít người vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

    Ma thú Xích Viêm Hổ cấp một thất trọng, sức mạnh tương đương với võ giả đệ thất trọng. Nhưng xét về lực chiến đấu thì nó vượt trội. Vì xét cho cùng, bản năng chiến đấu của ma thú mạnh hơn loài người. Có điều nó chỉ có sức mạnh không có trí tuệ.

    Chuyện lạ.

    Chiếc lồng đã kéo lên gần hết mà Xích Viêm Hổ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Nó cũng không tiếp tục cào xuống mặt đất nữa. Mọi người trên khán đài đều ngạc nhiên trố mắt nhìn. Thứ gì đang diễn ra?

    Xích Viêm Hổ bất động bởi vì vừa rồi nó mới phát giác có một hơi thở nguy hiểm tột độ. Một luồng sát khí khủng khiếp đang hướng vào nó, bao trùm lấy nó, cứ như thể nhúc nhích một chút là mất mạng. Xích Viêm Hổ tuy không có trí tuệ nhưng bản năng sinh tồn mách cho nó biết... phải chạy thôi. Rồi đột ngột nó quay đầu bỏ chạy trong hoảng sợ.

    "Ô..."

    Toàn bộ người trên khán đài kinh ngạc nhìn theo. Không ngờ đến khi quay đầu nhìn lại thì Cổ Huyền... đã biến mất.

    "Binh lính đâu, đuổi theo cho ta...!!!" Hắc bào nam tử sa sầm nét mặt, cơn thịnh nộ dâng trào, quát to trên khán đài.

    -----------

    Hôm sau

    Trong một tòa nhà, hắc bào nam tử nhởn nhơ ngồi trên ghế. Hai bên hai thiếu nữ dung mạo thanh tú tư thế yểu điệu đang cẩn thận chu đáo hầu hạ cho hắn. Hai nàng tuy có chút nhan sắc nhưng khêu gợi lẳng lơ, xem ra cũng không phải loại tốt lành gì.

    Sau lưng hắc bào nam tử không ngờ lại là một cổ quan tài. Dường như không quan tâm, hắn nhìn về phía trước xuyên qua hai cánh cửa mở toang.

    "Cổ Huyền! Lạc Kỳ Vân ta chờ ngươi ở đây. Ta không tin ngươi không đến nhặt xác của nàng... Hahaha...!!". Hắc bào nam tử ngửa cổ cười vang thập phần đắc ý.

    Một nàng nhẹ nhàng lột sẵn trái nho để sát miệng hắn.

    "Mời công tử ăn".

    Bên ngoài, binh lính vây chặt tòa nhà. Tất cả đều là võ giả, trung bình là đệ tứ cảnh. Hôm qua, sau khi mất dấu đuổi theo Cổ Huyền, Lạc Kỳ Vân liền chợt nghĩ đến có thể là dương đông kích tây vội vàng chạy trở về. Phát hiện thi thể cô gái vẫn còn đây, hắn liền kêu binh lính rút lui không cần tiếp tục đuổi theo nữa.

    Lạc Kỳ Vân, võ giả đệ ngũ cảnh. Mấy hôm trước ra ngoài tình cờ gặp một đôi uyên ương đang dạo chơi trên phố. Nhìn thoáng qua chỉ thấy suối tóc như mây, nhánh tóc dài đen nhánh buông xuống hai bên tai, trên đầu cài một đóa hoa. Không ngờ khi nhìn kỹ vào khuôn mặt, mắt phượng mày ngài, nước da trắng ngần, đúng là một mỹ nhân hiếm thấy.

    Lạc Kỳ Vân thú tính nổi lên. Không ngờ người đi cùng nàng, Cổ Huyền, lại là võ giả đệ bát trọng. Tuổi còn trẻ nhưng một thân công phu thật không tầm thường. Lạc Kỳ Vân nhanh chóng chiến bại liền trở về gọi binh lính đến trợ giúp. Cổ Huyền dù là võ giả bát trọng cũng không thể nào thắng nổi một đám chỉ tam tứ trọng vây quanh. Kết quả là mỹ nhân kia hương tiêu ngọc vẫn, người yêu của nàng thì thiếu chút nữa đã chết trong miệng hổ.

    Bỗng...

    Một đợt cuồng phong vô tình ập đến trước sân, lốc xoáy điên cuồng hướng phía Lạc Kỳ Vân thẳng tiến. Lạc Kỳ Vân cùng đám binh lính vội vàng lấy tay che trước mặt. Khi cuồng phong lốc xoáy đã yếu bớt. Mọi người mới hạ tay xuống. Chẳng thấy có gì đặc biệt cả. Lạc Kỳ Vân ánh mắt nghi ngờ lóe lên, vội vàng quay lại phía sau. Cỗ quan tài đã biến mất. Hắn điên cuồng thét lên.

    Đám thuộc hạ cũng sợ hãi khi nhìn thấy cỗ quan tài không cánh mà bay. Bọn chúng liền đồng loạt quỳ xuống.

    "Công tử...?". Chỉ nói thế rồi im lặng như chờ lệnh.

    "Được rồi, các ngươi lui hết đi. Người này, chúng ta không phải là đối thủ". Lạc Kỳ Vân tức giận ra lệnh.

    Xem ra, tên này tuy lòng dạ không tốt nhưng đầu óc lại không ngu chút nào. Lần thứ nhất là quá bất ngờ, trong tình huống đó thật khó mà đoán ra được cảnh giới của hung thủ. Lần này tuy cũng chẳng thấy được gì nhưng đã có thể khẳng định. Ít nhất cũng là Khí Cảnh tu giả. May mắn là vị cường giả này cũng không đặt bọn họ vào trong mắt, cứ lấy được đồ rồi đi, nếu không...

    Đột nhiên, tiếng chim vỗ cánh bay qua đỉnh đầu. Lạc Kỳ Vân gửi phi cáp truyền thư không biết cho ai.

    -----------

    Ba ngày sau

    Cổ Huyền mơ hồ từ từ mở mắt, cảm thấy nỗi đau đớn của thương tích trên người đã dịu đi phần nào. Hắn chống tay ngồi dậy, dường như không khó khăn cho mấy. Ngạc nhiên, hắn giật mình khi nhìn thấy một chiếc quan tài để trên bàn. Thoáng nghi ngờ hắn dùng toàn lực chạy đến. Ầm, Cổ Huyền ngã xuống choáng váng.

    Nhưng bất chấp đau đớn hắn cố gắng đứng lên bước về phía cỗ quan tài. Lúc đầu vội vã, không ngờ bây giờ hắn lại chần chừ. Được một lúc, hắn mới đặt tay lên từ từ đẩy nắp quan tài qua một bên. Bên trong một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần như hoa như ngọc dù đã không còn một tia sức sống.

    "Tuệ Tâm... Tuệ Tâm... Là nàng thật sao?". Cổ Huyền thốt lên. Rồi bàn tay hắn nhẹ nhàng khẽ sờ lên gương mặt thân yêu đó. Lệ không ngừng từ khóe mắt tuôn rơi. Người hắn đờ ra như khúc gỗ, thẫn thờ. Trái tim như thắt lại, lòng đau như cắt, tan vỡ ra từng mảnh...

    Không gian như chết lặng...

    ...

    Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua...

    Rất lâu sau đó, như đã tĩnh tâm trở lại, Cổ Huyền nhẹ nhàng đậy nắp quan tài lại rồi khẽ bước ra ngoài. Bước đi thất thiểu vô hồn.

    Ngoài sân, thanh bào nam tử ngồi trên ghế đá không biết từ bao giờ có vẻ như vẫn đang chờ đợi. Cổ Huyền mới nhìn thấy cái lưng người đó thôi thì ánh mắt lóe lên môi nở nụ cười vội vàng bước đến. Tuy tâm trạng đang tồi tệ, nhưng người này thật sự quan trọng đối với hắn không kém gì Tuệ Tâm.

    "Đại ca...!". Cổ Huyền hưng phấn réo lên.

    Hắn chạy đến nhìn khuôn mặt thanh bào nhân. Đúng là khuôn mặt này, là đại ca của hắn. Mạc Hư.

    "Tam đệ, ngồi xuống đi!". Mạc Hư khẽ cười ra lệnh.

    "Dạ, đại ca". Cổ Huyền nghe lời ngồi xuống.

    Vừa mới cười tươi rạng rỡ đó bây giờ nét mặt hắn bỗng nhiên lại đầy tang thương. Lúc cứu hắn, Mạc Hư vừa đụng vào thì hắn đã bất tỉnh nên không biết gì nữa. Bây giờ, nghĩ đến việc đại ca cứu, lại nhớ đến Tuệ Tâm. Nàng đã rời xa hắn mãi mãi. Vậy là thần sắc thê lương ảm đạm lại trở về với hắn. Thấy hắn như vậy, Mạc Hư đành im lặng chờ đợi.

    "Lại một lần nữa đại ca cứu đệ. Tám năm trước chúng ta quen nhau cũng là như vậy. Đệ bị đuổi giết thì tình cờ gặp đại ca. Nếu không có huynh, đệ đã chết từ tám năm trước. Nhưng đệ thà không gặp đại ca, để đệ chết đi, để đệ không phải đau khổ như bây giờ". Cổ Huyền ủ rũ cúi đầu xúc động.

    "Ặc, ngươi vì một tiểu cô nương đã chết mà không cần ta nữa rồi". Trong lòng thầm nghĩ vậy nhưng Mạc Hư không nói gì, chỉ biết cười khổ.

    Cổ Huyền ngẩng đầu lên thấy Mạc Hư đang nhìn hắn liền ra vẻ lắc đầu thở dài.

    "Hê... Đại ca chưa từng yêu ai làm sao mà hiểu được nỗi đau của tình yêu".

    "Tam đệ, ta còn nghĩ đệ sẽ đùng đùng nổi giận đòi chém đòi giết, không ngờ lại là cái bộ dạng này". Mạc Hư thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc, mắt nhìn thẳng Cổ Huyền tỏ vẻ đầy thất vọng.

    Như được nhắc nhở, sắc mặt Cổ Huyền biến đổi. Đôi mày nhíu lại, ánh mắt giận dữ, đôi đồng tử đỏ như máu, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau nghe ken két.

    "Lạc Kỳ Vân!!! Tên súc sinh! Đệ nhất định sẽ bóp nát hắn bằng chính đôi bàn tay này!". Cổ Huyền vừa nói vừa siết chặt đôi bàn tay như thể đang minh họa.

    Mạc Hư vẫn chưa hề hỏi chuyện là sao. Bởi vì hắn có thể đoán ra được. Tuệ Tâm cô gái này, tám năm trước hắn cũng đã gặp qua. Còn nhớ có lần Cổ Huyền vừa cười vừa nói rằng: "Đại ca, đệ lớn lên không cha không mẹ. Khi nào tụi đệ thành thân, đại ca nhất định phải làm chủ hôn cho đệ".

    Không ngờ hôm nay, Tuệ Tâm đã chết như thế. Mạc Hư hắn còn phải đi nhặt xác. Thật là thê lương! Phải chi đến sớm một chút. Đúng, chỉ cần một chút thôi. Thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện này. Nhưng nghĩ lại cũng còn may mắn, chỉ trễ thêm một chút nữa thôi là Cổ Huyền đã chết trong miệng hổ.

    Mạc Hư vì muốn cứu cha, nên mới nghĩ đến tập hợp huynh đệ. Bởi vì chỉ một người, khó thành đại sự. Suốt hai mươi năm hành tẩu giang hồ quen biết không ít. Nhưng chỉ có hai người huynh đệ là thực lòng tốt với hắn. Bảy năm trước, ba người kết nghĩa huynh đệ. Mạc Hư lớn tuổi nhất nên làm đại ca. Nhưng thật ra hắn cũng là người có cảnh giới cao nhất trong ba người.

    Kết nghĩa xong, ba người cùng nhau tiếu ngạo giang hồ suốt ba năm. Đến gần ngày hẹn với phụ thân, Mạc Hư mới chia tay trở về. Việc dùng kiếm đổi Vạn Niên Hàn Phách cũng là nhờ nhị đệ hắn trợ giúp. Đối với người tu tiên mà nói, ba năm thực sự là ngắn ngủi vô cùng. Nhưng mà những gì cùng nhau trải qua ba năm đó và cả thời gian trước khi kết nghĩa đã thật sự gắn kết họ lại. Họ là những người huynh đệ có thể sống chết vì nhau.

    "Đệ yên tâm, ta không hề đụng đến hắn. Nhưng mà với tu vi của đệ bây giờ, trả thù là không thể nào". Mạc Hư vỗ vai Cổ Huyền mà nói.

    "Sư phụ từng nói tư chất của đệ tốt, chỉ cần không lười biếng... Tiếc là, đệ thật sự đã lười biếng". Cổ Huyền hối hận nói.

    "Ta cũng chưa thấy ai như sư phụ đệ. Bảo rằng đệ là kỳ tài luyện võ, nhận đệ làm đệ tử. Ai ngờ, chỉ dạy được mấy chiêu lão lại tiếp tục ngao du thiên hạ". Mạc Hư cảm thán.

    "Không phải, sư phụ đệ nghe tin có kỳ trân dị bảo xuất hiện. Nhưng mà lại sợ giữa lúc thiên hạ tranh giành không bảo vệ được đệ nên mới đi một mình mà thôi". Cổ Huyền biện minh thay sư phụ hắn.

    "Được rồi, không nói chuyện sư phụ đệ nữa, bây giờ đệ theo ta đi gặp nhị đệ". Mạc Hư vịn vào vai hắn nói.

    "Đi gặp nhị ca? Được, chúng ta đi, nhiều năm rồi không gặp nhị ca". Cổ Huyền kích động nói.

    Thật ra, Mạc Hư có thể dễ dàng bắt Lạc Kỳ Vân về đây để cho Cổ Huyền tự tay... bóp chết. Nhưng hắn không làm vậy. Không dễ gì có một động lực tốt như thế để cho Cổ Huyền phải cố gắng tu luyện. Không thể lãng phí cơ hội. Hơn nữa, hắn cũng hiểu Cổ Huyền. Tên tam đệ này muốn trả thù bằng chính đôi bàn tay mình. Hắn sẽ không nhờ vả người khác, dù có là ai đi chăng nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thểtôn,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5: CHỈ LÀ HIỂU LẦM


    Cổ Huyền một thân nguyệt bạch trường sam đứng lặng người trước mộ phần của Tuệ Tâm. Hắn cứ đứng như vậy mà nhìn từng chút từng chút một nén nhang chậm rãi hóa thành tro tàn.

    Đã ba ngày ba đêm trôi qua. Cổ Huyền thật lòng muốn ở lại đây để được bên cạnh Tuệ Tâm mãi mãi. Nhưng hắn không thể không trả mối thù này. Cuối cùng, Cổ Huyền cũng dứt khoát quay lưng lại.

    "Đại ca, chúng ta đi thôi". Cổ Huyền chậm rãi nói, cố gắng bước tới không quay đầu nhìn lại.

    Trên sơn đạo.

    Hai người cưỡi ngựa song hành. Ban ngày thì đi, đêm thì nghỉ ngơi. Cứ như vậy đi suốt nửa tháng. Một buổi trưa, cuối cùng cũng đến biên giới, nơi đây đã là Yên Lạc Thành của Vân Mộng Quốc.

    Bước vào Yên Lạc Thành, dân cư sầm uất, người người qua lại nhộn nhịp. Hai bên đường bày bán đủ thứ. Nhìn thấy trước mặt là một tửu lâu, hai người liền dừng lại. Một tên giữ ngựa vội vàng chạy ra, cúi đầu chào.

    "Kính mời nhị vị quan khách dừng chân ghé lại tửu quán của chúng tôi. Xin đi theo lối này.". Gã giữ ngựa kính cẩn nói, hai tay chìa ra chỉ lối vào tửu quán.

    Mạc Hư và Cổ Huyền đồng thời xuống ngựa. Gã giữ ngựa đỡ lấy dây cương của hai thớt ngựa dẫn vào tàu ngựa.

    Bước vào tửu quán, hai người chọn một cái bàn ngồi xuống. Cổ Huyền ngồi nhìn vào phía trong, Mạc Hư thì ngồi nhìn ra ngoài. Hai người đối diện nhau. Một tên tiểu nhị vội vàng chạy tới lau dọn sơ qua cái bàn.

    "Xin hỏi nhị vị muốn dùng gì?". Tên tiểu nhị ân cần hỏi.

    "Cho ta hai chén trà nóng, tùy tiện mang ra hai đĩa thức ăn và hai tô canh là được". Mạc Hư yêu cầu.

    Cổ Huyền dọc đường vẫn im lặng đến tận bây giờ. Đến giờ hắn chỉ cười được hai lần. Một là khi gặp đại ca. Hai là khi biết sẽ gặp lại nhị ca. Ngoài thời gian đó ra tâm tình hắn đều là ảm đạm, u uất. Có lẽ bây giờ người hắn ngồi đây, nhưng tâm hồn hắn vẫn còn đang ở bên bia mộ của Tuệ Tâm.

    "Tam đệ, đệ cứ như vậy, ta e là mối thù này sẽ không bao giờ trả được. Tuệ Tâm muội muội chắc chắn sẽ rất thất vọng vì đệ". Hết cách, Mạc Hư đành nói khích.

    Cổ Huyền không trả lời, có vẻ vẫn đang suy nghĩ mông lung. Mạc Hư cũng không trách hắn. Tuy Mạc Hư chưa vướng vào tình yêu nam nữ nhưng cũng hiểu tình cảm sâu đậm là thế nào. Ba năm trước, sau khi đóng băng phụ thân rồi đến Phiêu Miểu hoàng cung. Mạc Hư mỗi ngày cứ nghĩ đến phụ thân hắn, vừa lo lắng vừa sợ hãi.

    Nhưng chính điều đó đã tạo động lực để hắn có thể kiên trì công việc nhàm chán là đọc sách và tu luyện suốt ba năm không ngưng nghỉ. Tiếc là đan thư mà Đàm gia sưu tầm đều vô giá trị. Mà cũng phải, Đàm gia chỉ lo tìm kiếm bí tịch võ công. Mớ đan thư này có lẽ chỉ là thuận tay mà lấy thôi.

    Lúc này, một bạch y nữ tử từ trên lầu nhẹ nhàng bước xuống. Nữ tử này vóc dáng thanh mảnh, mắt như thu thủy môi như hoa đào, mái tóc đen nhánh nét mặt hồn nhiên, ánh mắt thông minh sắc sảo. Sau lưng nàng lại là một thanh bào nữ tử dung mạo thanh tú, ánh mắt lãnh đạm. Từ người hai nàng tỏa ra hàn khí mát lạnh.

    Bất chợt nhìn thấy Cổ Huyền, bạch y nữ tử nhất thời toàn thân chấn động, đột ngột đứng lại. Ánh mắt nàng lạnh lùng sắc bén chăm chú nhìn vào Cổ Huyền.

    "Ngươi là Cổ Huyền?". Bạch y nữ tử chậm rãi nói.

    Cổ Huyền bất ngờ khó hiểu nhìn nàng rồi gật đầu.

    "Ta là Cổ Huyền... Xin hỏi..."

    Cổ Huyền đang muốn hỏi nàng là ai nhưng chưa kịp dứt câu thì nghe "xoẹt" một tiếng. Bạch y nữ tử kia đã rút trường kiếm ra, hướng vào Cổ Huyền đâm tới.

    "Keng..."

    Hoa lửa lóe lên, lưỡi kiếm run bần bật. Bạch y nữ tử đang tiến tới bất ngờ lảo đảo lùi lại. Lại "xoẹt" một cái, thanh bào nữ tử đã đứng trước mặt nàng, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, sẵn sàng chiến đấu.

    Thời gian trước đến Đàm gia, tuy điển tịch đều là hạ phẩm nhưng Mạc Hư phát hiện ra có một món khá thú vị và hữu ích. Đó là công pháp ẩn tàng tu vi. Công pháp này sử dụng tinh thần lực đánh lừa thiên hạ dò xét. Nhưng mà nó chỉ hữu hiệu đối với tu giả cùng cảnh giới. Bây giờ Khí Cảnh tu giả chỉ có thể nhìn thấy hắn là Võ giả đệ cửu trọng mà thôi.

    Bạch y nữ tử đã là Khí Cảnh đệ nhất trọng. Nàng thấy hai kẻ này chỉ là võ giả bát cửu trọng thôi, liền mảy may xem thường. Ai ngờ lúc nàng vừa ra tay, Mạc Hư đã cảm giác được. Hắn bèn dùng hạt me trong tô canh búng vào sóng kiếm. Tuy chỉ đơn giản là một cái búng tay thôi, nhưng thực ra đã hàm chứa lực lượng Khí Cảnh đệ nhất trọng tương đương với tu vi của nàng. Nếu Mạc Hư dùng toàn lực, e rằng sẽ chấn bay trường kiếm rời khỏi tay nàng.

    Bạch y nữ tử sau phút bất ngờ liền trấn tĩnh trở lại. Nàng khẽ vịn vào vai thanh bào nữ tử. Thanh bào nữ tử dường như hiểu ý liền trở về chỗ cũ đứng sau lưng nàng.

    "Vị đạo hữu này, tiểu nữ là Hàn Ngưng Tuyết của Hàn Băng Sơn Trang, không biết đạo hữu cao danh quý tánh, kính xin chỉ giáo.". Bạch y nữ tử bỗng nhiên lễ phép chấp tay nói.

    "Mạc Hư, vô môn vô phái.". Mạc Hư điềm đạm đáp.

    Nãy giờ, ngoài búng hột me ngăn cản trường kiếm của Hàn Ngưng Tuyết ra, Mạc Hư thật sự vẫn là ngồi im bất động trấn tĩnh lạ thường. Hắn cũng không hề quay đầu nhìn xem ai đã ra tay. Điều này tạo nên hình ảnh khí độ bất phàm, ung dung tiêu sái trong lòng Hàn Ngưng Tuyết.

    "Mạc đạo hữu, tiểu nữ xin lỗi vừa rồi đã thất lễ. Cũng do tính tình tiểu nữ ghét ác như cừu. Người tên Cổ Huyền này, tiểu nữ đã nhìn thấy ở Thiên Nhai Thành của Hắc Long Quốc. Hắn chính là một tên dâm tặc hiếp trước giết sau đang chuẩn bị hành quyết thì không ngờ được người cứu thoát.". Nàng không biết hai người đi chung hay là mới gặp gỡ nên có lời giải thích.

    Nghe nàng nói, trong lòng Cổ Huyền chợt bối rối vô cùng, khuôn mặt đỏ lên. Nói vậy hai cô gái này đã thấy tất cả. Hôm đó hắn trên người không một mảnh vải che thân. Bữa giờ trong lòng hắn chỉ nghĩ về Tuệ Tâm, thật sự không nghĩ đến mình. Hôm nay nghe cô gái này nói, bỗng nhớ tới. Nhưng vô phương, mình lúc đó vô lực phản kháng đành làm trò cười cho thiên hạ.

    Hàn Ngưng Tuyết nói tới đây, mọi người xung quanh ồ lên. Tất cả chăm chú nhìn vào Cổ Huyền với nét mặt đầy khinh bỉ. Bỗng một tiếng cười lớn vang lên. Mọi người vội vàng nhìn sang. Cách đó không xa, một lão nhân thân hình to béo, tóc tai bù xù, râu ria lỏm chỏm, mặc trên người chiếc áo cũ kỹ. Nhưng mà ánh mắt lão vô cùng có thần cứ nhìn vào Cổ Huyền cười sặc sụa. Cười xong, lão nhân cầm lấy bầu rượu uống một ngụm rồi hít hà đầy sảng khoái.

    "Tửu Tiên tiền bối, người đến đây lúc nào?". Hàn Ngưng Tuyết dường như nhận ra liền mừng rỡ bước đến hỏi thăm lão.

    "Tiểu oa đầu ngươi trí nhớ thật tốt. Lão phu chỉ đến Hàn Băng Sơn Trang chơi có một lần, không ngờ vẫn bị tiểu oa đầu ngươi nhận ra.". Lão nhân cười nói.

    "Tửu Tiên tiền bối, vừa rồi người cười chuyện gì?". Nàng mang ánh mắt khó hiểu nhìn lão.

    "Haha... Tiểu tử Cổ Huyền này vừa nhìn đã biết là xử nam rồi. Tiểu oa đầu ngươi lại nói hắn là dâm tặc, muốn giết hắn. Lão phu thật sự không nín cười cho được". Nói rồi lão lại nhìn qua Cổ Huyền cười ha hả.

    Nghe vậy, Hàn Ngưng Tuyết cũng mơ hồ không biết thật giả. Nhưng nàng tin tưởng vị tiền bối này, lại nhìn sang Cổ Huyền. Bây giờ, nàng mới để ý. Nét mặt của hắn vô cùng thê lương ảm đạm như có muôn vàn đau thương giày xé cõi lòng. Người như vậy, sao có thể là một tên hái hoa tặc được chứ. Nghĩ đoạn, nàng bước về phía Cổ Huyền.

    "Cổ đạo hữu, là tiểu nữ hiểu lầm huynh, thật lòng xin lỗi.". Gương mặt thoáng ửng hồng, nàng khẽ cúi đầu xuống thể hiện chân thành nhận lỗi.

    Cổ Huyền khẽ nhìn nàng, cũng không hề có chút ác cảm nào.

    "Hàn đạo hữu, cô gái đó tên là Tuệ Tâm, là người yêu của tại hạ". Cổ Huyền giải thích sơ qua rồi không nói gì nữa.

    Hàn Ngưng Tuyết nghe xong thì cũng đoán được phần nào, trong lòng đầy cảm thán. Chợt nghĩ ra có lẽ người cứu hắn chính là vị Mạc đạo hữu thần bí này. Nhưng điều đó không quan hệ. Nàng chào tạm biệt mọi người mấy câu rồi cùng thanh bào nữ tử rời đi. Từ đầu đến cuối thanh bào nữ tử không hề nói một tiếng nào.

    Mạc Hư tuy vẫn trấn tỉnh nhưng trong lòng thầm kêu may mắn, nếu không có vị Tửu Tiên tiền bối này, e là chuyện hôm nay không dễ giải quyết. Nghĩ thế, hắn chấp tay hướng về phía lão nhân nói.

    "Tiểu bối Mạc Hư, đa tạ tiền bối đã tương trợ".

    Tửu Tiên chỉ im lặng mỉm cười. Trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này chỉ là Tinh Cảnh lại vô môn vô phái, không đáng kết giao.

    Lúc này, một thiếu niên bỗng nhiên bước gần lại Tửu Tiên. Hắn đứng đây đã lâu rồi, nhưng mà ít người chú ý đến hắn. Người thiếu niên này lam y thanh nhã, tóc đen như mực, gương mặt như bạch ngọc, đôi mắt kiên cường chứa đầy thù hận.

    "Tửu Tiên tiền bối, xin nhận vãn bối làm đệ tử". Lam y thiếu niên chậm rãi nói.

    Tửu Tiên giật mình choáng váng một hồi rồi cầm bình rượu lắc qua lắc lại.

    "Tiểu tử, lão phu chỉ có bản lãnh này thôi". Lão cười nói.

    Lam y thiếu niên im lặng, có vẻ thất vọng. Tửu Tiên thấy hắn tội nghiệp lại nói.

    "Tiểu tử, lão phu trước giờ không thu nhận đệ tử. Nhưng tên kia thì ta không biết.". Nói rồi lão chỉ qua Mạc Hư.

    Mạc Hư khẽ nhíu mày, lão già này... Lam y thiếu niên nghe lời, lại bước qua bên cạnh Mạc Hư.

    "Mạc tiền bối, xin nhận vãn bối làm đệ tử". Hắn chậm rãi nói.

    Hai lần, thiếu niên này đều nói rất chậm rãi và rõ ràng. Thật không giống là đang cầu xin người khác. Hắn ăn mặc đẹp, mặt mũi cũng sáng sủa, hiên ngang đứng đó chứ không hề quỳ lại khúm núm cầu xin.

    Mạc Hư thoáng nhìn qua thiếu niên rồi đặt tiền xuống bàn. Sau đó cầm hành lý lên nhìn Cổ Huyền.

    "Tam đệ, chúng ta đi".

    Thế là, hai người ra ngoài lấy ngựa, sau đó lại tiếp tục lên đường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thểtôn,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status