TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 9 của 9

Chủ đề: [Truyện dài] Số 9: Phá Thiên Tông

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6: THU NHẬN ĐỒ ĐỆ


    Đường xá rộng lớn, hai thớt ngựa thoải mái lướt nhanh trên phố. Được một lúc, thấy có một tửu lâu trước mắt, Mạc Hư ra hiệu ngừng lại.

    "Đại ca, có chuyện gì à?". Cổ Huyền thắc mắc hỏi.

    "Ừ, chúng ta tạm nghỉ ở đây chờ tiểu tử kia một lát". Mạc Hư thoải mái trả lời.

    "Đại ca muốn nhận hắn làm đệ tử thật sao?". Cổ Huyền ngạc nhiên há mồm hỏi.

    "Còn phải xem biểu hiện của hắn".

    Một canh giờ sau, lam y thiếu niên chạy đến. Ngay lúc đó, trong đầu hắn vang lên tiếng nói: "Ta ở đây". Hắn vội vàng tìm kiếm xung quanh thì thấy hai người Mạc Hư đang ngồi trong tửu quán, liền bước vào.

    Lam y thiếu niên thở phì phò mệt nhọc, mồ hôi nhễ nhại, cả người ướt đẫm.

    "Ngồi đi". Mạc Hư hờ hững nói.

    Lam y thiếu niên nghe lời ngồi xuống thở dốc. Mạc Hư chậm rãi cầm cái tách mới, rót đầy trà rồi đưa cho hắn.

    "Tiểu tử, uống trà đi".

    "Đa tạ tiền bối". Lam y thiếu niên hai tay nhận lấy.

    Chờ hắn uống hết tách trà, Mạc Hư lại nói. "Tại sao đuổi theo chúng ta?"

    "Lúc hai vị tiền bối rời đi thì Tửu Tiên tiền bối bảo vãn bối đuổi theo hai người. Vãn bối liền chạy theo đến đây". Lam y thiếu niên thật thà trả lời.

    Thật ra, Mạc Hư vốn là muốn thử thách tiểu tử này. Muốn luyện võ, đòi hỏi phải phải có nghị lực ý chí cao hơn người, không thể vì một lần bị từ chối hay một chút khó khăn nào mà bỏ cuộc. Nhưng mà tiểu tử này vẫn còn non nớt, không hiểu được ý của Mạc Hư. May mà có Tửu Tiên lão già ấy chỉ điểm. Mạc Hư xuất phát xong thì thấy hắn đuổi theo nên mới chờ ở đây. Nếu mà hắn không chạy được đến đây thì xem như duyên phận đã hết.

    "Tiểu tử, ngươi tên gì?". Mạc Hư nhìn hắn hỏi.

    "Vãn bối tên Cao Thế Huân, năm nay mười bảy tuổi". Lam y thiếu niên thành khẩn trả lời.

    "Tại sao muốn học võ?". Mạc Hư tiếp tục hỏi.

    "Vãn bối muốn trả thù!". Cao Thế Huân từ nét mặt đến ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung dữ vạn phần nói. "Phụ thân vãn bối Cao Vệ Quốc là lễ bộ thượng thư của Thanh Phong Quốc. Người một lòng vì nước vì dân không ngờ bị tên gian thần Giang Phi hãm hại. Hắn lén cấu kết thế lực bang phái giang hồ tiêu diệt cả nhà vãn bối. Để vãn bối đến được nơi đây, trên đường đi hai mươi thị vệ từng người một đổ xuống. Người cuối cùng tuổi còn khá trẻ. Hắn thay đổi xiêm y với vãn bối cũng là người cuối cùng chết trước mặt vãn bối. Bọn người kia tưởng vãn bối đã chết mới chịu rút đi. Vãn bối cũng không dám quay lại liền tiếp tục đi thẳng đến nơi này."

    Cao Thế Huân thập phần kích động, máu hắn sôi lên sùng sục, bàn tay siết chặt. Thật khó tin, ở độ tuổi như vậy, hắn có thể trải qua một chuyện khủng khiếp đến thế mà thần trí vẫn còn tỉnh táo. Mạc Hư chăm chú quan sát hắn, như thể đang kiểm tra xem hắn có nói thật hay không.

    "Phụ thân vãn bối là người văn võ song toàn. Vì thế, từ nhỏ ngoài việc phải đọc kinh thư thánh hiền, vãn bối còn phải học tập võ nghệ. Tiếc là vãn bối chỉ đạt đến võ giả đệ tam trọng, muốn bảo vệ bản thân còn khó nói gì đến bảo vệ gia đình. Trước lúc vãn bối được thị vệ đưa đi đã thấy phụ thân đang chiến đấu với chúng. Người có lẽ đã... Vãn bối phận làm con, không ngờ muốn trở về thắp nén nhang cho phụ mẫu cũng lực bất tòng tâm". Cao Thế Huân đôi mắt ướt đẫm vì lệ.

    Võ công, tâm trí, tính cách đều vượt số tuổi. Vị đồ đệ này, Mạc Hư đã muốn nhận.

    "Được, Thế Huân, hôm nay ta nhận con làm đệ tử ký danh". Mạc Hư nhìn Cao Thế Huân khẽ mỉm cười.

    "Sư phụ, xin nhận ba lạy của đệ tử.". Cao Thế Huân thập phần kích động, vội vàng quỳ xuống lạy đủ ba lạy.

    Lạy xong, hắn đứng dậy cầm ấm trà rót vào cái tách của Mạc Hư, rồi lại bưng lên.

    "Đệ tử mời sư phụ uống trà". Cao Thế Huân cúi đầu, tay giơ tách trà lên cao mà kính cẩn nói.

    "Tốt!". Mạc Hư vui vẻ đón nhận tách trà của hắn.

    Xung quanh, khách quan ngạc nhiên tò mò nhìn ba người. Không ngờ hôm nay, Mạc Hư lại nhận đệ tử ngay trong tửu quán này. Đối với hắn, ở đâu cũng không quan trọng, tùy tâm mà làm thôi, hôm nay thật sự rất cao hứng.

    "Được rồi đứng lên đi. Sư phụ tên là Mạc Hư, còn đây là sư thúc con, Cổ Huyền". Nói rồi Mạc Hư chỉ qua Cổ Huyền.

    "Đệ tử bái kiến sư thúc". Cao Thế Huân hướng Cổ Huyền hành lễ.

    "Được rồi, tiểu Huân, miễn lễ đi, đang trong tửu quán mà hai người... Ây...". Cổ Huyền khoát tay nói.

    Mạc Hư và Cao Thế Huân không quan tâm không có nghĩa là Cổ Huyền cũng không để ý. Nhưng không có cách nào khác, không lẽ lại ngăn cản đại ca thu nhận đồ đệ sao. Nên hắn đành ngồi im re ra vẻ không liên quan đến hắn.

    Cao Thế Huân ra mắt Cổ Huyền xong thì trở về vị trí. Mạc Hư nhìn hắn vô cùng hài lòng.

    "Tiểu Huân, sư phụ cùng sư thúc trên người còn có việc không thể mang con đi theo được. Con tạm thời ở đây tự tu luyện một thời gian". Nói rồi Mạc Hư lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra vài món đồ đưa cho hắn. "Đây là vài quyển ghi chép cho con nghiên cứu cùng với bản đồ vị trí nơi ta ở. Vậy thôi, bây giờ chúng ta phải đi. Con hãy ráng tu luyện thật tốt"

    "Đa tạ sư phụ, đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện". Cao Thế Huân cúi đầu, hai tay đón lấy.

    Vậy là Mạc Hư cùng Cổ Huyền rời đi. Mấy quyển sách đưa cho Cao Thế Huân không phải bí quyết võ công, chỉ là những tri thức về tu tiên mà Mạc Hư tâm đắc nhất. Hắn đã nhờ người hầu trong hoàng cung sao chép thành mấy bộ, chính là để sử dụng cho những tình huống như thế này.

    Đến tận khi hai người đã rời đi, Cao Thế Huân vẫn không hề biết được tu vi cảnh giới của sư phụ mình là thế nào. Có điều khí độ cao thâm mạt trắc của Mạc Hư khiến hắn vô cùng tin tưởng. Hơn nữa, tu tiên giả đi lại ở nhân gian rất ít, muốn họ chịu nhận mình làm đệ tử lại muôn vàn khó khăn, làm sao còn có chuyện chọn lựa sư phụ. Hắn cũng đã lên núi xin gia nhập môn phái, nhưng mà hiện tại lại không phải là thời gian tuyển chọn đệ tử đành phải xuống núi.

    Lần này đúng là cơ duyên của Cao Thế Huân.

    ---------

    Tám ngày sau

    Từ Yên Lạc đi qua Ninh Hà, Duy Tiên, Quản Bạ đến Đông Triều.

    Xoẹt... Bóng người như điện xạ lưu tinh, vùn vụt như chớp cắt ngang làn gió xuyên qua đám đông. Phía sau, khôi y nhân chân đạp hư không lướt trên đầu người không ngừng đuổi theo.

    Vèo...vèo.... Một đám ám khí như thiểm điện truy tới. Bóng người kia vừa nhấc chân lên, ám khí liền cắm phập xuống vị trí vừa lúc nãy đặt chân. Phập, phập... một cái ghim vào phía sau cẳng chân, một cái ghim vào lưng. Người kia chân bỗng khụy xuống, thân hình mất thăng bằng bổ nhào về phía trước.

    Cổ Huyền không biết từ đâu xuất hiện đúng lúc vịn vai người này, chặn lại dư lực, nhờ vậy mà người nọ không bị té. Đồng thời cách đó không xa, Mạc Hư đứng giữa đám đông bất chợt thình lình xuất kiếm chém ngang.

    Khôi y nhân thấy người kia trúng ám khí liền bay xuống chạy tới. Ai ngờ chờ hắn đến sát bên, Mạc Hư bất ngờ tấn công chớp nhoáng khiến hắn thậm chí không thể nhìn thấy được. Mà cho dù thấy được hắn cũng không cách nào đỡ kịp. Kiếm quang lấp lánh những tia sáng mặt trời lạnh lùng chém bay đầu hắn. Thân người bay tới đổ ập xuống đất, đầu bay trên không.

    Cũng may thường dân tuy kinh hoảng nhưng vẫn còn đang đứng một chỗ không kịp trốn chạy. Đó là do tốc độ của tu tiên giả quá nhanh, nhờ đó Mạc Hư mới có cơ hội xuất ra kỳ chiêu. Tuy nhiên nếu không phải vậy, Mạc Hư vẫn tự tin chiến thắng vì khôi y nhân này chỉ là Khí Cảnh đệ tứ trọng mà thôi.

    "Đạo hữu...". Cổ Huyền vịn vai người kia mà gọi.

    Thì ra người này không ai khác chính là thanh bào nữ tử mới gặp lần trước. Gặp được người quen, Mạc Hư không ngại ra tay tương trợ liền lên kế hoạch cùng Cổ Huyền. Cổ Huyền thì đến giúp đỡ nàng, còn Mạc Hư xử lý khôi y nhân.

    "Nàng bị trúng độc". Mạc Hư bước nhanh đến. Vừa nhìn thấy đã khẳng định lại nhanh tay điểm các huyệt vị trên người nàng nhằm ngăn chặn độc tố lan tỏa.

    Nữ tử kia bỗng ói ra một ngụm máu, mơ hồ tỉnh lại thì thấy Mạc Hư. Ánh mắt nàng lóe lên.

    "Bích Vân tửu quán... Thiên Độc Giáo... Tiểu thư". Nói được nhiêu đó nàng liền ngất đi.

    Nữ tử kia tuy nói ngắn gọn nhưng cũng đã nói xong những gì nàng cần phải nói. Tiểu thư của nàng chắc hẳn là Hàn Ngưng Tuyết, hai người đang ở Bích Vân tửu quán thì gặp người của Thiên Độc Giáo. Nàng mang trọng thương đột phá vòng vây thì e rằng tiểu thư của nàng cũng lành ít dữ nhiều.

    "Tam đệ, đệ trông chừng nàng. Ta đi cứu người". Giao phó nàng cho Cổ Huyền rồi Mạc Hư nhanh chóng vút đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7: TIÊU DIỆT THẦN CẢNH


    Bích Vân tửu lầu.

    Trên lầu, mọi người đã tản đi hết chỉ còn có ba người. Lục y nam tử gương mặt âm trầm, làn da xanh nhạt, đôi mắt thâm sâu lãnh hàn. Hắc y lão giả người to béo mà lùn, khuôn mặt khô gầy trắng bệch mà nhăn nhúm, ánh mắt ác độc. Người còn lại là nữ nhân dung mạo tuyệt trần, Hàn Ngưng Tuyết.

    "Thiếu Giáo Chủ, tiểu Vũ đã đi lâu quá rồi, e rằng...". Hắc y lão giả đứng kề bên lục y nam tử khẽ nói.

    "Ừ, chắc đã xảy ra chuyện". Lục y nam tử gật đầu.

    Rồi hắn quay qua, đôi mắt dâm đãng nhìn Hàn Ngưng Tuyết.

    "Mỹ nhân, nàng đừng có vui mừng, tỳ nữ của nàng không thoát được đâu, có lẽ bây giờ tiểu Vũ còn đang... vui vẻ nên chưa chịu về... Hahaha."

    Vào lúc này, có một đám đông tụ tập phía xa trên đường. Ba người ở trên lầu đều nhìn thấy, bên dưới thường dân bu lại ngày càng đông.

    "Tả hộ pháp, ngươi xuống đó xem có chuyện gì?" Lục y nam tử ra lệnh.

    Bọn hắn vốn chẳng quan tâm chuyện của thường nhân. Nhưng đám đông tụ tập ắt là phải có chuyện gì đó khác thường. Hắc y lảo giả nghe lệnh liền đạp không phi thân xuống. Thấy lão phi thân đến, mọi người chạy toán loạn. Nhưng mà lão vẫn kịp chộp vai một người. Nói đúng hơn người này bị chộp nên đám còn lại mới chạy thoát.

    "Nói cho ta biết, có chuyện gì mà các ngươi tụ tập ở đây?". Lão giả bộ dạng hung ác hỏi.

    "Dạ... Bẩm... Bẩm... Có người phát hiện ở trong núi có một loài cây kỳ lạ nên mới xúm nhau lại bàn tán". Người kia hoảng sợ run rẩy nói.

    "Kỳ lạ thế nào?". Lão giả nói như thú gầm.

    "Nghe nói, cái cây đó không cành không lá mọc bên tảng đá. Trên cùng không ngờ lại nở ra một bông hoa màu đen. Xung quanh đó mười bước các loài cây khác đều chết hết".

    "Hắc sắc tử hồn hoa?".

    Lão giả vẻ mặt kinh hỉ vội vàng quay về.

    "Ngươi nói là hắc sắc tử hồn hoa?" Lục y nam tử ngạc nhiên hỏi lại.

    "Theo mô tả thì đúng là như vậy thưa thiếu giáo chủ". Lão đáp.

    "Hắc sắc tử hồn hoa, đứng hàng thứ tư trong mười loại độc hoa độc nhất tu tiên giới. Nhưng nó làm sao có thể mọc ở chỗ này được?" Lục y nam tử trong lòng vô cùng thắc mắc, bèn ra lệnh. "Tả hộ pháp, ngươi đến đó xem thử, nếu thật là hắc sắc tử hồn hoa thì đây đúng là một kỳ ngộ khó gặp".

    "Dạ". Nói rồi hắc y lão giả ngự không phi hành đi mất.

    Ngự không phi hành. Hắc y lão giả này thì ra là Thần Cảnh tu giả. Còn khôi y nhân gọi là tiểu Vũ kia chỉ là Tinh Cảnh tu giả mà thôi. Không như Thần Cảnh tu giả, Tinh Cảnh tu giả chỉ có thể đạp lên không khí để di chuyển ở độ cao thấp trong thời gian ngắn.

    Lần này thiếu giáo chủ Thiên Độc Giáo ra ngoài dẫn theo một người tùy tùng là Tinh Cảnh với một người hộ pháp là Thần Cảnh. Không ngờ đến Bích Vân tửu lầu này thì gặp hai nữ nhân dung mạo tuyệt thế. Thiếu giáo chủ Thiên Độc Giáo liền nổi dâm ý ra tay bắt giữ. Hắn tấn công Hàn Ngưng Tuyết. Còn tên tiểu Vũ tấn công tỳ nữ của nàng là Hàng Băng Tâm. Vị tả hộ pháp kia thì bất động đứng quan khán, chỉ khi nào Thiếu Giáo Chủ gặp nguy hiểm mới ra tay.

    Hàn Băng Tâm trong lúc nguy khốn vẫn suy nghĩ, để hai người đều bị bắt không bằng có một người chạy thoát. Thế là nàng đành tạm thời bỏ mặc tiểu thư của mình mà bỏ chạy. Tên tuổi Vũ kia kiên quyết đuổi theo rồi chết dưới tay Mạc Hư. Nếu mà hắc y lão giả chịu ra tay thì nàng sẽ không cách nào chạy thoát được. Nhưng mà Hàn Ngưng Tuyết đấu không lại thiếu giáo chủ. Hàn Băng Tâm lại bị tiểu Vũ hạ độc trong lúc đánh nhau. Vậy là lão yên tâm để cho tiểu Vũ đuổi theo mà không nhúng tay vào.

    Hắc y lão giả tiến vào trong núi. Đám thường dân đang tụ tập đằng trước thấy lão liền bỏ chạy.

    Đi được một đoạn lão dừng lại. Thì ra đã thấy xa xa phía trước đúng là giống như lời mô tả. Lão kinh hỉ băng băng chạy tới. Gần xung quanh cây hoa kia đúng là cây cối chết hết. Lão liền dừng lại khi còn cách xa hơn hai mươi bước , từ từ bước chậm lại.

    Còn mười ba bước.

    Còn mười hai bước.

    Còn mười một bước.

    "Ầm..."

    Đột nhiên mặt đất thình lình sụp xuống. Lão giả bất ngờ không kịp phản ứng rớt xuống. Phía dưới hố đất, đầy chông nhọn đã cắm thủng chân lão.

    "Phập!"

    Một thanh kiếm sắc bén nhanh như thiểm điện xuyên qua tim lão. Sau đó thanh kiếm xoay qua một vòng rồi rút ra, đau đớn không thể nói bằng lời. Lão giả thét lên điên cuồng muốn quay lưng lại xem là ai. Nhưng kiếm quang lại đến, đầu lão bị chém bay lăn lông lốc trên mặt đất. Ai biết được trái tim lão có nằm bên phải không hay có tuyệt kỹ gì khác cứu mạng, nên chém bay đầu đúng là chắc ăn nhất.

    Một cường giả Thần Cảnh không ngờ chết tức tưởi như thế. Người ra tay chính là Mạc Hư.

    "Đây chính là cái gọi là... âm mưu thủ đoạn ư? Không ngờ có thể giết được Thần Cảnh tu giả dễ dàng như thế". Mạc Hư cảm thán lẩm bẩm một mình.

    Lúc dặn dò Cổ Huyền xong, Mạc Hư lập tức chạy đến Bích Vân tửu lầu. Hắn nhìn thấy ba người. Trong đó hắc y lão giả này hắn không nhìn ra tu vi, chỉ có thể là Thần Cảnh tu giả trở lên. Nhưng trên Thần Cảnh thì e khó có khả năng. Đạo Cảnh, Hư Cảnh thật sự không phải dễ thấy như vậy.

    Mà chỉ cần là Thần Cảnh thôi, Mạc Hư đã không cách nào đối phó được. Chỉ có thể sử dụng mưu kế, thủ đoạn. Hắn liền suy nghĩ. Thiên Độc Giáo đương nhiên là phải hứng thứ với mọi loại kỳ độc. Lúc này, tác dụng của ba năm đọc sách bắt đầu hiện rõ.

    Đan thư, y thư mà hắn đọc tuy không chỉ cách điều chế độc dược, luyện ra độc đan nhưng mà vẫn có giới thiệu chi tiết tỉ mỉ những loại kỳ độc trong thiên hạ. Mạc Hư liền theo trí nhớ chọn hắc sắc tử hồn hoa. Tìm một đoạn cây, gắn lên đó một bông hoa đã tẩm mực. Sau đó lại dùng độc dược rải đều xung quanh mười bước khiến cho cây cối khô héo chết hết. Vậy là hắc sắc tử hồn hoa đã ra đời.

    Tiếp đến lại dùng tiền thuê thường nhân đào hố chôn chông nhọn xuống. Hố này cũng không sâu, bởi vì sâu quá thì lão sẽ kịp phi hành bay đi. Hơn nữa, không sâu thì thân hình lão vẫn còn bên trên. Lúc này mà nhanh tay từ sau đâm tới thì lão chết chắc. Không thì dùng độc tẩm vào chông cũng được. Nhưng lão là người của Thiên Độc Giáo, dùng độc chưa chắc hiệu quả.

    Thật ra không cần dùng tiền, khi hắn nói là để trừng trị đám người ác ôn này thì người dân đã muốn giúp đỡ. Bởi vì họ đã chứng kiến ba người tấn công hai vị cô nương xinh đẹp kia.

    Lại nói, chất độc lan tỏa trong phạm vi mười bước. Dù lão là người của Thiên Độc Giáo nhưng trước kỳ độc đứng thứ tư trong thiên hạ cũng phải cẩn thận dừng lại ở bước thứ mười một, nơi cây cỏ vẫn còn xanh tươi. Mạc Hư lại cho vài người đứng ở khoảng cách đó nhưng mà nơi không có bẫy, giả bộ đứng nhìn chuyện lạ. Thấy thường dân đứng đó cũng không sao, lão già này đương nhiên càng mất cảnh giác. Sự thật quả đúng như thế.

    Sau cùng, chính là nhờ mọi người giả bộ tụ tập lại như là có chuyện gì đặc biệt khiến bọn chúng tò mò. Nếu là bình thường, chỉ cần cho hai ba người đi ngang Bích Vân tửu lầu giả vờ nói lung tung là được. Nhưng mà lúc trước mọi người đã sợ hãi chạy đi hết, bây giờ tự nhiên lại có hai ba người đi ngang. Tất sẽ bị nghi ngờ.

    Kế hoạch là như thế.

    Bây giờ Mạc Hư càng hiểu rõ hơn sự lợi hại của mưu kế, thủ đoạn. Và biết rằng bất cứ đối thủ nào cũng không thể xem thường. Chính vì hắc y lão giả này xem thường không thèm ra tay mới dẫn đến kết quả này. Nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy, vẫn phải cố gắng không ngừng tu luyện.

    .........

    "Tả hộ pháp đi nãy giờ sao còn chưa trở lại?" Lục y nam tử trong lòng lo lắng, chợt hắn nhìn sang Hàn Ngưng Tuyết. "Xem ra, Hàn Băng Sơn Trang đã phái Thần Cảnh tu giả âm thầm đi theo bảo vệ các ngươi".

    Hàn Băng Tuyết lạnh lùng không nói.

    "Được rồi, nếu mấy lão già đó đã đến thì ta phải đi thôi, trước khi quá muộn. Mỹ nhân, hẹn nàng lần sau". Nói rồi Lục y nam tử phi thân đi mất.

    Hắn thật sự sợ hãi. Thần Cảnh còn phải khi không biến mất, hắn là Khí Cảnh có nghĩa lý gì?

    Tuy nói người của Hàn Băng Sơn Trang chưa hề xuất hiện qua. Nhưng chuyện như thế không phải chưa từng có. Nhiều năm trước, có một vị danh môn thế gia ra ngoài dạo chơi bị tấn công. Những đối thủ của vị công tử này lần lượt biến mất từng tên một nhưng mà hung thủ vẫn chưa hề xuất hiện.

    Đó là một nhóm sát thủ sống trong bóng tối. Bởi thế, chúng chưa bao giờ lộ diện trước mặt thiên hạ. Hay nói đúng hơn là chưa lộ bộ mặt thật, bởi vì họ có thể là bất kỳ người nào đang đi qua lại trên đường phố.

    Hàn Băng Tuyết vẫn còn ngồi ở đó. Cơ thể nàng bị điểm huyệt chế trụ không thể đi được. Nếu có một Doãn Chí Bình xuất hiện... Ôi, thật không dám nghĩ đến. Từ lúc bắt đầu, nàng đã luôn cố gắng vận chuyển nguyên khí nhằm đả thông những huyệt vị đó. Nhưng việc này thật sự rất mất thời gian.

    Bỗng nhiên có một giọng nói vô cùng êm tai thốt lên.

    "Để tại hạ giúp Hàn đạo hữu một tay".

    Nói rồi hắn không chờ nàng trả lời, ngón tay nhanh như chớp điểm vào vài nơi trên lưng nàng. Vậy là mọi huyệt vị đã được giải khai.

    "Đa tạ Mạc đạo hữu". Hàn Ngưng Tuyết cảm kích nói.

    Lúc này, nàng không để ý gì hết, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Mạc Hư. Giữa lúc nàng bất an lo sợ nhất, thì hắn thình lình xuất hiện như một thiên thần. Tâm tư nữ nhân là thế, rất dễ rung động. Lần đầu gặp mặt, nàng đã có chút xao động vì khí độ cao thâm mạt trắc đó. Lần này, Mạc Hư lại cứu nàng. Tâm hồn nàng như mặt nước, trong suốt phẳng lặng. Mạc Hư bất chợt xuất hiện như làn gió thổi nhẹ nhàng làm dao động. Nhưng mà ngọn gió này càng lúc càng lớn rồi. Mạc Hư thì không nghĩ đến chuyện đó, hắn chỉ lo cứu người.

    "Mạc đạo hữu thật sự là Thần Cảnh tu giả sao?" Hàn Ngưng Tuyết đột nhiên nghĩ ra. Hắn xuất hiện ở đây, xem ra hắc y lão giả kia chính là do hắn giải quyết rồi. Vậy hắn là...

    "Ta không phải. Hàn đạo hữu, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi, vị đạo hữu kia bị trúng độc không biết tình huống bây giờ là như thế nào". Mạc Hư nét mặt nghiêm trọng nói rồi đi trước dẫn đường.

    "Hy vọng Băng Tâm không có chuyện gì". Nàng bây giờ mới nhớ ra tỷ muội của mình, liền xấu hổ một mình lẩm bẩm rồi đi theo Mạc Hư.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #8
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 8: THIÊN NIÊN CƯƠNG THI


    Hàn Ngưng Tuyết và Mạc Hư lo lắng vội vàng chạy đi. Cổ Huyền sợ Mạc Hư không tìm được hắn nên đứng đợi ở chỗ cũ. Trong lòng đầy lo lắng, Thiên Độc Giáo hắn cũng đã nghe nói qua là giáo phái sử dụng độc mạnh nhất thiên hạ.

    Giáo chúng tuy cảnh giới không cao nhưng vẫn khiến tu giả cảnh giới cao hơn bọn họ phải e dè né tránh. Tỉ như một loại độc dược tên là Tiêu Khí Tán, dù là cường cả Đạo Cảnh, một khi trúng phải, nguyên khí lập tức tán loạn chẳng cách nào đề tụ. Lúc đó, một thân nguyên khí dù hùng hậu bao nhiêu cũng không dùng được, trở thành vô dụng.

    Đột nhiên, thấy hai người từ xa chạy đến, Cổ Huyền mừng rỡ chào đón.

    "Tam đệ, vị đạo hữu kia đâu rồi?". Mạc Hư thắc mắc vội vàng hỏi.

    "Nữ đạo hữu ấy đã thành công dùng nguyên khí tống chất độc ra ngoài, nhưng bây giờ vẫn còn hơi yếu. Tụi đệ thuê khách điếm ở gần đây". Nói rồi Cổ Huyền đi trước dẫn đường.

    Nghe Cổ Huyền nói vậy, Hàn Ngưng Tuyết mới yên tâm. Nhưng nàng cũng thắc mắc trong lòng, độc của Thiên Độc Giáo nào dễ dàng giải quyết như vậy. Thấy gương mặt khó hiểu của nàng, Mạc Hư liền giải thích.

    "Có lẽ bọn chúng chỉ muốn bắt người nên sử dụng độc dược yếu".

    Hàn Ngưng Tuyết khẽ gật đầu như đồng ý với suy đoán của hắn.

    Mạc Hư nói "có lẽ" nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng chắc chắn. Bọn này vốn có mưu đồ đen tối khác chứ không phải cố ý giết người thì cần chi phải độc chết người. Hơn nữa luyện chế độc dược cũng đâu phải dễ dàng nói luyện là luyện. Độc dược càng mạnh thì yêu cầu dược liệu càng cao, chế luyện lại càng tốn nhiều công phu hơn. Nên dù là Thiên Độc Giáo, không phải lúc cần thiết cũng không tung ra độc dược mạnh bao giờ.

    Đến khách điếm, hai nữ nhân vui mừng nắm tay nhau. Hàn Ngưng Tuyết lấy một viên đan dược trị thương cho Hàn Băng Tâm giúp nàng nhanh chóng hoàn toàn khôi phục.

    ---------

    Tối hôm đó.

    Hàn Ngưng Tuyết và Hàn Băng Tâm người trước người sau bước đến trước cửa phòng Mạc Hư.

    "Cốc, cốc, cốc". Hàn Băng Tâm gõ cửa.

    "Mời vào". Bên trong tiếng người vọng ra.

    Được cho phép, hai người liền khẽ đẩy cánh cửa bước vào. Bên trong Mạc Hư đang ngồi thiền vận công thì nhanh chóng kết thúc hành công, nhẹ nhàng bước xuống giường.

    "Nhị vị đạo hữu, mời ngồi.". Nói rồi Mạc Hư cũng bước lại ngồi xuống châm trà mời khách.

    "Mạc đạo hữu, thật là có lỗi, đã khuya thế này mà chúng tôi lại đến làm phiền huynh". Hàn Ngưng Tuyết như xấu hổ nói.

    "Hàn đạo hữu, không cần khách sáo". Mạc Hư khẽ cười.

    "Chúng tôi đến là để nói lời đa tạ hai vị đạo hữu. Lần này may mà được hai vị tương trợ cứu giúp". Hàn Ngưng Tuyết chân thành nói.

    "Tiểu nữ đa tạ hai vị". Hàn Băng Tâm cũng vô cùng cảm kích cúi đầu nói.

    Đúng là lần này, nếu không có hai người bọn họ thì Hàn Ngưng Tuyết và Hàn Băng Tâm e rằng cũng giống như Tuệ Tâm đã hương tiêu ngọc vẫn. Càng cảm động hơn khi đối thủ là Thần Cảnh tu giả mà Mạc Hư lại không hề lùi bước. Nếu là một Khí Cảnh tu giả khác, e là vừa thấy lão già kia đã bỏ chạy.

    Cho Hàn Băng Tâm uống đan dược xong, Hàn Ngưng Tuyết có hỏi qua hắn nếu không phải là Thần Cảnh tu giả thì làm sao tiêu diệt lão già kia. Nghe Mạc Hư trình bày từng bước sắp đặt mưu kế như thế nào, trong lòng nàng vô cùng khâm phục trí tuệ của hắn. Và còn cả lòng can đảm nữa, nếu không dù có không minh cách mấy cũng chưa chắc dám gài bẫy cường giả như vậy. Việc đó vô cùng nguy hiểm.

    Nữ nhân vốn rất là tỉ mỉ. Càng phân tích rõ ràng mỗi hành động mà Mạc Hư đã làm kể từ lần đầu gặp mặt, Hàn Ngưng Tuyết càng cảm thấy trong lòng rung động. Bất chợt nghĩ, có lẽ người này đã vài trăm tuổi, còn nàng mới chỉ hai mươi lăm mà thôi. Có điều nàng lại không dám hỏi rõ ra.

    "Hai vị đạo hữu, không cần khách sáo như thế, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là việc thường ngày ở võ lâm cũng như tu tiên giới mà thôi". Mạc Hư khiêm tốn cười nói.

    "Mạc đạo hữu, chúng tôi có một thỉnh cầu không biết huynh có thể đáp ứng không?". Hàn Ngưng Tuyết đột nhiên nói.

    "Hàn đạo hữu, xin cứ nói". Mạc Hư có hơi bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ.

    "Không giấu gì Mạc huynh, tiểu muội gần đây vừa tấn cấp lên Khí Cảnh nên gia phụ mới cho phép cùng Băng Tâm ra ngoài dạo chơi, lịch lãm kiến thức. Vì để an toàn, chúng tôi cũng chỉ mới đi ngang qua các quốc gia phàm nhân mà thôi, cũng không có mục tiêu cụ thể, chỉ tùy ý mà đi. Bởi vậy, chúng tôi thỉnh cầu là không biết Mạc huynh cùng Cổ huynh đi đâu nhưng chúng tôi xin được đi chung một thời gian. Không biết Mạc huynh có thể đồng ý?". Hàn Ngưng Tuyết dường như lấy hết can đảm nói.

    Mạc Hư khẽ bất ngờ. Nói gì đi nữa, hai nàng cũng là nữ nhân vậy mà lại chủ động đòi đi theo bọn hắn. Người chỉ mới hai lần gặp mặt. Thật ra, Hàn Ngưng Tuyết trong lòng cũng rất xấu hổ. Nhưng mà vừa rồi gặp chuyện lớn thật sự rất sợ hãi. Nếu có thể cùng hai người đi chung, nàng thấy an toàn hơn. Lại nói, có thể chứng kiến Mạc Hư nhiều hơn, người này thật sự làm cho nàng vừa tò mò vừa hứng thú vừa... rung động.

    "Có lẽ chuyện vừa rồi đã làm hai vị đạo hữu sợ hãi, nếu đi chung với nhau nhiều người sẽ an toàn hơn. Nếu là như vậy, tại hạ đồng ý". Mạc Hư suy nghĩ rồi cũng chấp nhận.

    Lúc bọn họ nói chuyện thì Cổ Huyền không ngờ đang cố gắng luyện công trong phòng.

    ------------

    Hôm sau, bốn người tiếp tục lên đường.

    Càng đi càng hẻo lánh. Nếu lúc trước là thành thị đông người nhộn nhịp thì bây giờ xa xa mới có một ngôi làng.

    Bỗng bốn người nghe những tiếng thét kinh hoàng thảm thiết phát ra từ ngôi làng trước mặt. Bọn họ vội vàng chạy đến thì nhìn thấy người dân vừa kêu la hoảng hốt vừa ào ào bỏ chạy ra khỏi làng.

    Bốn người chạy lại trước mặt một thanh niên gần nhất.

    "Có chuyện gì?". Cổ Huyền nhảy xuống ngựa vịn vai bắt người thanh niên kia lại hỏi.

    "Quái vật, quái vật". Người thanh niên chỉ nói thế rồi vùng vẫy thoát ra chạy tiếp.

    Trước mặt họ không ngừng có người hốt hoảng đổ xô chạy qua. Mặc cho già trẻ lớn bé, đều là như vậy. Không ít người té nhào xuống đất. Khuôn mặt ai nấy xanh lè xanh lét kinh hoảng cực độ, đôi mắt điên cuồng sợ hãi, tay chân luống cuống. Bốn người đành bỏ mặc bọn họ trực tiếp chạy vào trong làng.

    Bên trong làng xác chết ngổn ngang. Có vài đứa trẻ sợ hãi trốn phía sau vật cản thân hình run rẩy, tự bịt miệng lại vì sợ bị phát hiện. Cũng có mấy người sợ đến đái trong quần, vừa chạy vừa văng ra khắp nơi. Lại có người vấp té rồi nằm xuống giả chết luôn.

    "Ahhh....".

    Lại là tiếng thét kinh hãi, lần này không phải của dân làng mà là nhị nữ. Trước mắt hai người là một con quái vật hình người lông lá đầy mình, móng tay dài thòng, mặt mũi dữ tợn, đồng tử nó lục quang lập lòe lóe lên, hai hàm răng dài bén nhọn đỏ lòm vì máu. Lúc bốn người nhìn thấy nó là lúc nó vừa hút máu xong một người rồi dùng một tay ném người đó bay đi. Tay còn lại của quái vật vẫn còn giữ một người khác, nó đang chuẩn bị đưa hàm răng lên cổ người đó.

    "Dừng lại". Hàn Ngưng Tuyết sau phút bất ngờ sợ hãi lại chuyển thành phẫn nộ, không do dự rút kiếm lướt đến đâm vào quái vật.

    Nhưng mà đã muộn, hàm răng quái vật đã cắm phập vào cổ người kia. Kiếm quang như điện bay thẳng tới đâm thẳng vào cổ quái vật nhưng mà không ngờ không xuyên qua nổi. Hàn Ngưng Tuyết thất kinh vội vàng đâm tiếp một kiếm.

    Quái vật không có trí tuệ, thật chất không hiểu gì nhưng lại có bản năng sinh tồn không tồi. Thấy mũi kiếm lại đâm tới, tay phải đang rảnh của nó liền đưa thẳng lên giống như là xuất ra một chưởng. Mũi kiếm mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng bàn tay nó nhưng vẫn không cách nào xuyên qua được. Không những thế còn bị chấn động ngược lại do một luồng sức mạnh to lớn từ bàn tay quái vật truyền qua. Hàn Ngưng Tuyết hổ khẩu đau đớn, thân hình lảo đảo lùi về phía sau.

    Thấy vậy, Mạc Hư, Cổ Huyền, Hàn Băng Tâm ba người vội vàng rút kiếm tấn công thì lúc này quái vật ném người vẫn còn trên tay nó sang rồi chạy mất. Ba người cũng không gấp gáp đuổi theo mà nhìn sang Hàn Ngưng Tuyết.

    "Tiểu thư, người không sao chứ?". Hàn Băng Tâm lo lắng hỏi.

    "Ta không sao. Quái vật đó thực lực trên ta. Thân thể lại cứng như sắt thép thật không dễ đối phó". Hàn Ngưng Tuyết khẳng định.

    "Chưa từng nghe nói có loài vật nào như vậy, thật giống người". Cổ Huyền thắc mắc nói.

    "Đó là cương thi". Mạc Hư trầm ngâm nói.

    "Cương thi?". Ba người đồng dạng nghi vấn.

    "Tu giả nếu chết ở một nơi có hoàn cảnh đặc biệt và lại có nhiều xác chết xung quanh thì thân thể sẽ không bị thối rửa mà còn tu luyện thành cương thi. Nhưng phải mất ngàn năm cương thi mới thành hình lại phải vượt qua thiên kiếp thành công mới có thể mở mắt sống lại. Lúc này chúng đã có tu vi Khí Cảnh.". Mạc Hư giải thích.

    "Đại ca nói sao, cương thi cũng có thể tu luyện nguyên khí?". Cổ Huyền ngạc nhiên nói.

    "Khi con người chết đi sẽ sản sinh ra một luồng năng lượng bao bọc xung quanh, đó chính là tử khí. Cương thi tu luyện không phải nguyên khí như chúng ta mà chính là loại tử khí này. Chúng hút máu người không phải vì máu mà vì để giết chết người rồi hấp thụ tử khí của họ". Mạc Hư tiếp tục giải đáp, rồi nhìn qua Hàn Ngưng Tuyết. "Hàn đạo hữu nhìn lại kiếm của mình đi".

    Hàn Ngưng Tuyết cầm kiếm giơ lên trong tầm mắt. Bất ngờ nhìn thấy nửa phần đầu thân kiếm không ngờ chuyển thành màu đen, còn có những làn khói đen đang nhẹ nhàng bốc ra. Thanh kiếm này đã bị tử khí làm cho ô uế.

    Bốn người trong lòng kinh dị. Tử khí này nếu đánh trúng người thì sẽ thành cái dạng gì?

    "Vậy thì nó cần gì hút máu người?". Hàn Ngưng Tuyết lại hỏi.

    "Đó chỉ là sở thích thôi. Cương thi thích mùi vị của máu nhưng máu thật sự không có tác dụng gì với chúng". Mặc Hư trả lời.

    "Đại ca, chúng ta đuổi theo thôi, không thể để nó tiếp tục giết người". Cổ Huyền đề nghị.

    "Ừ, lúc nãy nó chạy đến ngọn núi đằng kia, chúng ta đi thôi". Mạc Hư vừa nói vừa chỉ về phía xa xa có một ngọn núi thấp thoáng ẩn hiện trong sương mù.

    Bốn người vội vàng đuổi theo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #9
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 9: CƯƠNG THI ĐỘ KIẾP


    U Minh Sơn

    Sương mù xám xịt dày đặc cơ hồ che phủ toàn bộ nơi đây. Xung quanh cây cối sinh trưởng rậm rạp, ban ngày không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Cơ bản phàm nhân không dám bén mảng đến nơi này.

    "Rắc"

    Tiếng nhánh cây bị đạp gẫy. Thì ra bốn người Mạc Hư đang dò dẫm từng bước tiến vào. Sương mù dày đặc cơ bản chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi năm bước. Nên bốn người đều phải cẩn thận quan sát bốn phía, không dám tiến nhanh.

    "Phải rồi đại ca, đao kiếm đâm không thủng thì làm sao tiêu diệt cương thi này?". Lúc này, Cổ Huyền mới chợt nhớ ra liền hỏi.

    Hàn Ngưng Tuyết, Hàn Băng Tâm cũng quên mất, chính là do thấy cương thi bỏ chạy mới sơ ý bỏ qua chi tiết này.

    "Ta cũng không biết, nhưng mà ta biết đây là Khí Cảnh cương thi. Khí Cảnh cương thi linh tính chưa phát triển đầy đủ. Lúc này, nó chỉ tấn công phàm nhân mà thôi. Còn đối với tu giả thì chỉ khi bị tấn công nó mới đánh trả hay chạy trốn chứ sẽ không bao giờ chủ động tấn công. Các ngươi đừng lo". Mạc Hư mỉm cười trả lời nhưng rồi lại nói. "Nhưng nếu là Thần Cảnh cương thi thì khác, chúng cực kỳ yêu thích mùi vị của máu Khí Cảnh tu giả như chúng ta."

    Nghe Mạc Hư nói vậy, mọi người thở phào. Cương thi này vẫn còn là Khí Cảnh mà. Vậy là, bốn người lại tiếp tục tiến vào. Vào sâu hơn, không ngờ dưới chân xương cốt người và thú đều có nằm ngổn ngang khắp nơi.

    "Xem ra cương thi này hình thành ở đây". Hàn Ngưng Tuyết như hiểu ra nói.

    Có thể, ở U Minh sơn này, ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho rất nhiều người chết. Xác chết trong hoàn cảnh đặc biệt sẽ bắt đầu thu nạp tử khí chung quanh. Vậy là mấy cái xác này khi chết rồi lại vẫn phải tiếp tục chiến đấu. Cuối cùng, chỉ có một cái xác chiến thắng mà thôi. Chính là cương thi mà bốn người đã gặp.

    Nhưng thật thắc mắc không hiểu điều kiện hoàn cảnh đặc biệt là gì. Trong sách, cổ nhân tuy có nói qua nhưng vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cụ thể được. Lại nói, không ai rỗi hơi đi nghiên cứu mấy chuyện vô ích này.

    Bỗng bốn người đột ngột dừng lại. Phía trước không xa, cương thi ngồi xếp bằng trên đất như là tu giả đang luyện công. Đột nhiên lúc này, sắc trời trở nên đen tối, gió nổi ào ào, tia chớp rạch nát bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang dội.

    "Mau lùi lại".

    Mạc Hư quát lên. Bốn người khẩn trương lùi về phía sau.

    Thiên địa nguyên khí bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, ào ạt từ bốn phương tám hướng đổ về tụ tập xung quanh cương thi. Từ trong mũi cương thi thở ra tử khí màu đen nhẹ nhàng như làn khói bay lượn lờ xung quanh. Những tử khí này không ngờ bao quanh từng ngụm thiên địa nguyên khí rồi đột ngột nuốt chửng. Tử khí như ăn no bụng liền nhanh chóng nở phình ra.

    Ban đầu tử khí chỉ bao bọc xung quanh cương thi hai bước chân không ngờ bây giờ đã là mười bước. Tử khí ngày càng đậm đặc, từ những làn khói li ti giờ đã gom lại thành một khối. Như thấy đã đủ, hai lỗ mũi cương thi lại hít đám tử khí này vào.

    Ùng đoàng...

    Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, một đoàn lôi điện bất chợt điên cuồng trút xuống đầu cương thi. Cương thi run nhẹ một cái nhưng không hề mảy may suy suyển, lôi điện vẫn còn đang lập lòe phát sáng trên thân nó. Xung quanh cây cối vậy mà không chịu nổi áp lực khổng lồ đó ào ào gãy ngã.

    Lúc này, sấm chớp càng dữ dội hơn trước. Hàng nghìn hàng vạn tia chớp tụ lại trên không trung tạo thành một đoàn lôi điện còn mạnh hơn gấp nhiều lần lúc trước.

    Ùng đoàng...

    Đoàn lôi điện khổng lồ điên cuồng lao thẳng xuống. Cương thi gương mặt giận giữ, đôi mắt lục quang lóe sáng, đầu ngửa lên trời há rộng miệng ra. Tử khí từ miệng nó tuôn trào ra phóng thẳng lên trời hai đợt.

    Rầm...

    Lôi điện mạnh mẽ đánh tan tử khí đợt thứ nhất, tốc độ giảm xuống nhưng vẫn tiếp tục lao xuống.

    Rầm...

    Lôi điện đánh tan tử khí nhưng cũng bị triệt tiêu. Sau đó, sấm chớp biến mất, mây đen cũng dần tan biến theo. Thiên địa trở về như cũ.

    Cương thi vượt qua đệ nhị thiên kiếp, tấn cấp Thần Cảnh.

    "Không xong rồi, mỗi người một hướng, chạy mau". Mạc Hư kinh hoàng, khẩn trương quát lên.

    Mọi người cũng ý thức có chuyện không ổn liền vội vàng bỏ chạy. Lúc nãy thiên địa dị tượng đã vô tình đánh tan bớt sương mù dày đặc. Nhờ đó, bọn họ dễ dàng chạy đi. Có điều do quá hoảng loạn, bọn họ không phát hiện ra Mạc Hư vẫn còn đứng đó.

    Khí Cảnh cương thi là cương thi mới hình thành nên dù không thua kém Khí Cảnh tu giả, chúng vẫn tận lực né tránh. Nhưng một khi đã tấn thăng Thần Cảnh thì lại khác. Cương thi lúc này linh tính hình thành, hung tính cực cao, sát tính mạnh mẽ, chúng bắt đầu tấn công và hút máu Khí Cảnh tu giả, gặp Thần Cảnh tu giả cũng không mấy e ngại.

    Quá trình hình thành cần đến ngàn năm là do chúng vẫn còn là cái xác nằm im bất động, chỉ có thể lặng lẽ hấp thụ tử khí xung quanh. Tốc độ hấp thụ cũng vô cùng chậm chạp. Nhưng một khi độ kiếp thành công trở thành cương thi thật sự, chúng không những có khả năng giết người thu nạp tử khí mà tốc độ hấp thụ còn cao hơn gấp trăm lần.

    Tuy nhiên, chúng vẫn chỉ có thể hấp thụ tử khí của người thường cùng võ giả. Tử khí của Khí Cảnh tu giả vẫn là chưa sao tiêu hóa nổi. Đạt tới Thần Cảnh thì khác, tử khí của Khí Cảnh tu giả lúc này đúng là một món cực ngon và bổ dưỡng, giúp chúng nhanh chóng tích lũy tử khí, đề thăng cảnh giới.

    Mạc Hư không ngờ tới, ngôi làng lúc nãy thật ra là ngôi làng thứ hai mà nó hút máu. Lúc mọi người tấn công, nó liền chạy trốn một là do không muốn chiến đấu hai chính là để trở về tiêu hóa hoàn toàn tử khí. Mạc Hư tuy rằng nhìn ra tu vi của nó chỉ ở Khí Cảnh nhưng không thể nhìn ra nó thực sự đã cận cề Thần Cảnh. Cương thi không phải là người làm sao mà dễ dàng nhìn ra được. Lại nói, cái mà cương thi tu luyện là tử khí không phải nguyên khí.

    Nhờ đọc nhiều sách vở, Mạc Hư hiểu cương thi hơn ai hết. Hắn biết dù có hợp sức bốn người cũng không thể địch lại Thần Cảnh cương thi. Đành liều mình ở lại kéo dài thời gian cho bọn họ chạy.

    Thần Cảnh cương thi kia cũng không để Mạc Hư phải đợi lâu. Nó đứng lên đôi mắt lục quang lấp lánh nhìn quanh. Thấy Mạc Hư trơ trọi đứng đó liền bay thẳng về phía hắn, đôi bàn tay vươn ra muốn bắt lấy hắn. Mạc Hư vội vàng vận toàn lực chém vào đôi tay nó. Nó khinh thường không thèm né tránh.

    Keng...

    Tiếng kiếm chém vào tay nó không ngờ như kim loại va chạm nhau. Đôi tay nó không hề hấn gì. Chém một nhát xong, Mạc Hư lập tức lùi lại cực nhanh. Cương thi giận giữ điên cuồng lướt trên mặt đất chạy tới. Mạc Hư đề khí phi thân lượn vòng ra sau lưng nó. Trong khi rớt xuống mạnh mẽ chém vào đầu cương thi. Vết chém kéo dài qua lưng nó rồi chấm xuống đất.

    Cương thi vẫn không hề hấn gì. Thân thể của nó ban đầu đã cứng rắn, khi vừa tấn cấp lại càng lợi hại hơn. Có điều, tốc độ của nó cực mau nhưng mà phản ứng không hề linh loạt, lại không biết chiêu thức chiến đấu. Nó nhe hàm răng tỏ vẻ giận giữ xoay mình lại rồi há miệng ra, một đoàn tử khí hung mãnh bắn đến Mạc Hư. Mạc Hư liền vội vàng lách ngang người qua một bên né tránh. Bùm... xương cốt cùng mặt đất bên dưới nổ tung tóe, tạo thành một hố nhỏ.

    Lại đánh tiếp mấy chục chiêu, Mạc Hư lúc này mồ hôi đã nhễ nhại, nguyên khí không ngừng tiêu hao. Trong đầu hắn không ngừng cố gắng nhớ lại các điển tịch. Thật sự không nhớ được chỗ nào ghi lại cách đối phó với cương thi. Đột nhiên linh quang chợt lóe lên, con người có ba mươi sáu tử huyệt, có thể nào...? Mặc dù không chắc lắm nhưng cũng phải thử thôi, hết cách rồi.

    Đầu tiên huyệt bách hội, Mạc Hư đề khí bay lên cao rồi chúi người xuống. Tay cầm kiếm tạo thành một đường thẳng tắp từ trên trời đâm xuống đỉnh đầu. Không ngờ, mũi kiếm cũng không đâm thủng lại oằn xuống. Mạc Hư liền vọt lên phi thân qua thân cây còn sót lại chưa ngã.

    Không thể bỏ cuộc, Mạc Hư lại tiếp tục tấn công huyệt thần đình, thái dương, nhĩ môn, nhân trung. Không ngờ đến khi tấn công huyệt nhân nghênh lại sơ suất bị cương thi đẩy ra một chưởng vào ngực. Oành một tiếng. Mạc Hư cả người bay xa năm chục thước. Vừa rơi xuống đất, hắn lập tức lấy tay che ngực, sắc mặt trắng nhợt, ói ra một ngụm máu tươi.

    Nãy giờ nhờ sự linh hoạt mà né tránh. Nhưng do đánh nhiều đuối sức nên cuối cùng Mạc Hư vẫn không thể tránh hết được. Cương thi tuy không biết chiêu thức, chỉ đơn thuần chưởng tới. Nhưng tấn công của nó vẫn đúng là lực lượng của Thần Cảnh.Một chưởng của Thần Cảnh là mạnh mẽ thế nào, hắn chỉ là Khí Cảnh khó lòng thừa nhận nổi.

    Mạc Hư toàn thân đau đớn vô cùng, nhất là ở ngực, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung, lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều chấn động. Không ngờ Thần Cảnh cương thi không hề bỏ qua cơ hội tốt này, chạy đến tung vào hắn một cước. Mạc Hư như trái bóng bị người ta đá tiếp tục bay ra sau mấy chục thước.

    "Ầm..."

    Người hắn va mạnh vào thân cây mới dừng lại được.Khí huyết đảo lộn, đã thấy váng đầu hoa mắt, mặt trắng bệch, lại phun ra một ngụm máu. Nhưng hắn vẫn còn tỉnh, đây là nhờ ý chí sinh tồn. Lúc này, hắn thoáng nghĩ đến phụ thân hắn. Ánh mắt bất chợt lóe lên vẻ kiên cường, không sợ hãi, không chịu bỏ cuộc.

    Một cước này của cương thi đá hắn bay đến gốc cây bên bờ vực. Nếu không có cái cây này, e là hắn đã rớt xuống vực chết không toàn thây. Nhưng không kịp cho hắn nghỉ ngơi chút nào, cương thi đã ào ào chạy tới. Nó vẫn còn mạnh khỏe chán bởi vì Mạc Hư thật chất không làm gì được nó.

    Lần này, nó xem thường không thèm tấn công nữa, mà hai tay kẹp hai bên nhấc Mạc Hư lên. Nó từ từ nghiêng đầu về phía cổ hắn. Nó muốn hút máu rồi. Cái đầu nó đã kề sát mặt Mạc Hư, cảm giác thật là kinh tởm.

    Không ngờ lúc này bản năng sinh tồn của Mạc Hư mạnh mẽ trỗi dậy, ý chí của hắn bắt buộc nguyên khí trong người phải điên cuồng vận chuyển. Kiếm vẫn còn trên tay, Mạc Hư liền tập trung toàn bộ lực lượng dồn vào kiếm đâm một nhát cuối cùng vào huyệt khí hải của nó.

    "Phập"

    Bỗng nhiên, cương thi kêu gào đau đớn kinh hoàng. Tiếng kêu nghe như ma quỷ vô cùng rợn người vang vọng núi rừng. Từ vết thương nơi mũi kiếm đâm vào, tử khí như làn khói không ngừng bay ra ngoài, tiêu thất.

    Nếu những lần đầu là thăm dò thì lần cuối cùng này hoàn toàn là đánh cuộc. Bởi vì một khi thất bại sẽ không còn lần sau nữa. May cho hắn, lần này thật sự đúng là tử huyệt của Thần Cảnh cương thi này.

    Cương thi điên cuồng tức giận, không ngờ dồn toàn lực tích tụ lực lượng còn sót lại. Tay trái nắm lấy hắn, còn bàn tay phải bất ngờ nắm lại tạo thành quả đấm mạnh mẽ đấm vào đầu Mạc Hư. Mạc Hư choáng váng, đầu óc quay cuồng, toàn thân chấn động, tay mất tự chủ tuột khỏi cán kiếm bay ra ngoài vực thẳm. Do cú đấm nện vào đầu nên không thể đẩy hắn bay quá xa, chỉ là bay xuống ngay sát bên mép vực. Mạc Hư cố gắng duy trì một chút thanh tỉnh, tay nắm lấy sợi dây leo bên vách núi.

    Thần Cảnh cương thi sau khi tung một chiêu cuối thì ngã xuống. Thanh kiếm của Mạc Hư vẫn còn cắm trên mình của nó.

    Ôi!

    Không được rồi, Mạc Hư đã ngất đi, tay hắn buông ra rớt xuống vực sâu.
    .
    .
    .

    "Phập"

    Một cánh tay trắng trẻo mịn màng vươn ra nắm chặt lấy tay hắn. Là Hàn Ngưng Tuyết. Một tay nàng đang nắm lấy dây leo.

    "Cổ huynh, đón lấy". Nàng hô lên rồi dùng sức ném Mạc Hư lên phía trên.

    Thì ra là ba người Cổ Huyền, Hàn Ngưng Tuyết, Hàn Băng Tâm. Lúc Mạc Hư kêu họ chạy, họ liền bỏ chạy. Mỗi người phân tán ra một hướng đã gần ra khỏi núi. Không thấy bị đuổi theo trong lòng thầm kêu may mắn ai ngờ chính lúc đó, họ nghe tiếng kêu gào của cương thi phát ra. Ba người liền cho rằng có người bị cương thi đuổi kịp liền không suy nghĩ truy theo tiếng kêu đó mà đuổi đến.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thểtôn,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status