TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 18

Chủ đề: [Mạt thế - Vô hạn lưu] Trại chăn nuôi Thần Ma (Quyển 1 Chương 17)

  1. #1

    [Mạt thế - Vô hạn lưu] Trại chăn nuôi Thần Ma (Quyển 1 Chương 17)

    Trại chăn nuôi Thần Ma


    Tên gốc : 神魔养殖场 (Thần ma dưỡng thực tràng)
    Tác giả : 黑瞳王
    Thể loại : Mạt thế - Vô hạn lưu


    Vì mỗi chương của truyện này khá dài, mình vừa dịch vừa biên mà thời gian rảnh cũng không nhiều nên chỉ có thể cố gắng duy trì tiến độ 3 ngày/ 1 chương. Sau này nếu có thêm người tham gia dịch thì tốc độ sẽ cải thiện.
    Truyện này mình dịch theo phong cách thuần Việt, tuy nhiên vẫn cố gắng giữ vững văn phong của tác giả





    Nhân vật chính của truyện, Tô Vũ, vốn chỉ là một sinh viên của một trường đại học hạng tư. Do sự kiện hố trời, hắn và các bạn học cùng trường đã bị đưa tới một rừng rậm tràn đầy nguy hiểm và khủng bố.

    Tại đây, hắn sẽ bắt đầu quá trình sinh tồn và tiến hóa như thế nào ...


    Lần sửa cuối bởi Diệt Ái Vô Tâm Miêu, ngày 27-03-2013 lúc 10:28.
    ---QC---


  2. Bài viết được 90 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    interfol,jackperson,lonelydrgon,tramvan,
  3. #2
    Trại chăn nuôi Thần Ma

    Quyển 1 : Sắt đen
    Chương 1 : Tai biến trường học



    Tác giả : 黑瞳王
    Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Nguồn : Tàng thư viện




    Quyển thứ nhất : Sắt đen
    Chương 1: tai biến trường học

    Tô Vũ lơ đễnh nằm trên bàn học, tai hắn nút tai nghe kết nối với một radio nhỏ trong ngăn bàn.

    Tô Vũ chịu ảnh hưởng khá lớn từ ông nội hắn, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thường hay mở radio nghe tin tức.

    Trên giảng đường, giáo sư Mã đang vung tay múa chân thao thao thuyết giảng tới nỗi nước miếng tung bay, đáng tiếc bên dưới lớp không có bao nhiêu người chăm chú lắng nghe.

    Điều này khiến giáo sư Mã cảm thán không thôi “Đúng là một đám 'gỗ mục không thể điêu khắc'!”

    Bây giờ là 2: 45 phút chiều, thời gian tiết học thứ nhất tại học viện kỹ thuật thành phố AJ, một trường đại học hạng tư.

    Lớp "Khoa máy tính năm hai", cả lớp tổng cộng có 27 người.

    Tô Vũ thay đổi tư thế, nằm sấp đúng là thoải mái hơn một chút, có thể thuận tiện nhìn lướt khắp nơi.

    Thằng bạn ngồi cùng bàn Trương Trọng Mưu đang lẩm bẩm cái gì đó, miệng chảy ra một bãi nước bọt..., thỉnh thoảng cặp mắt trắng dã còn đảo qua đảo lại, thằng này lúc ngủ say thật đúng là nhiều tật xấu.

    Chỗ ngồi thứ 3 bên trái, nữ thần trong mộng Ninh Nghiên đang nghiêm chỉnh ngồi nghe giảng.

    Ninh Nghiên được công nhận là hoa khôi của khoa máy tính, là đối tượng khiến Tô Vũ và đa số nam sinh khác mến mộ và ngày đêm mơ tưởng.

    Ở vị trí của Tô Vũ có thể nhìn thấy một phần phía sau cổ trắng như ngọc của Ninh Nghiêm, sau đó nhìn lên mái tóc, quả thật toát lên một mị lực khó tả.

    Tô Vũ nuốt nước miếng, cảm thấy như cơn buồn ngủ đã giảm đi vài phần.

    Nữ sinh ngồi cùng bàn với Ninh Nghiêm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng Tô Vũ, bốn mắt gặp nhau.

    Nữ sinh này có vẻ như biết rõ Tô Vũ đang nhìn cái gì, con mắt trợn trừng liếc hắn một cái, trong đó sát khí rất rõ ràng.

    Tô Vũ vội vàng rụt ánh mắt lại, có chút thấp thỏm không yên.

    Nữ sinh ngồi cùng Ninh Nghiêm cùng họ với Tô Vũ, tên là Tô Ngọc, nhà hai đứa gần nhau , Tô Vũ và Tô Ngọc không chỉ cùng họ, ngay cả tên gọi đọc lên cũng tương tự.

    Nhắc tới cũng thật trùng hợp, hai đứa từ nhỏ học cùng nhà trẻ, lên tiểu học, trung học cũng học cùng nhau, thậm chí đến khi vào đại học cũng ngồi cùng lớp.

    Hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, theo lý thì quan hệ phải thân như anh em, kỳ thật lại trái ngược, cả hai người đều thấy đối phương không vừa mắt.

    Tính cách của Tô Ngọc còn hung hãn hơn cả đàn ông con trai, Tô Vũ vừa lên đại học gặp phải Tô Ngọc, đã từng thiếu chút nữa muốn gào khóc, vì cái gì mà lại gặp phải ngôi sao chổi này.

    Bị Tô Ngọc trừng mắt, Tô Vũ một lần nữa gục xuống bàn nhắm mắt ngủ, tiếp tục nghe tin tức trong tai nghe.

    Thật ra Tô Vũ cũng không buồn ngủ, chỉ là không có tâm trạng nghe giáo sư Mã kia giảng bài, đối với hắn mà nói, nghe tin tức trong radio còn thú vị hơn nhiều.

    "... Thời gian gần đây, khắp nơi đều liên tiếp xuất hiện 'Hố trời'... Căn cứ theo tin tức mới nhất vừa nhận được, sáng hôm nay khoảng 10 giờ 35 phút, phía bắc liên tục xuất hiện 3 cái 'Hố trời ", cái lớn nhất đường kính vượt quá mười lăm mét, tòa nhà 'Kim Hoa siêu thị' đã bị 'Hố trời' nuốt mất gần nửa, ba người mất tích, hiện tại công tác cứu chữa đang được tiến hành, chuyên gia dự đoán..."

    Tai nghe đang thông báo tin tức về "Hố trời", những ngày này, các nơi trên thế giới đều liên tục đưa tin về "Hố trời".

    Những hố trời này khi xuất hiện đều không hề có dấu hiệu báo trước, trong đó đáng sợ nhất chính là hố trời đường kính rộng hơn 1 km xuất hiện trong một thành thị ở nước ngoài cơ hồ đã nuốt mất phân nửa tòa thành thị nhỏ này.

    Sự kiện "Hố trời" đã khiến cho không ít người khủng hoảng, thậm chí có người còn liên hệ tới lời tiên đoán tận thế năm 2012, tuy rằng có một số chuyên gia giáo sư đã bác bỏ tin đồn, cho rằng chỉ là hiện tượng địa chất tự nhiên, cũng không thể làm giảm bớt sự hoảng loạn này.

    Tô Vũ nghe tin tức trong radio, tuy rằng "Hố trời" đáng sợ, nhưng với Tô Vũ mà nói, những thứ như vậy quá xa xôi, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì... Thứ hắn suy nghĩ lúc này là làm sao để có thể tiếp tục ngắm nhìn Ninh Nghiên, tối nay ăn cơm có món gì, tiểu thuyết mạng hôm nay sẽ có mấy chương mới, trò chơi ...

    Đột nhiên, một tiếng "Ầm ầm" thật lớn vang lên, ngay sau đó, phía dưới lầu lại tiếp tục truyền lên tiếng động, bốn phía đều rung chuyển dữ dội.

    Đang ngủ , đọc tiểu thuyết , gởi tin nhắn cua gái MM , điện thoại QQ nói chuyện phiếm !.. tất cả mọi người đều nhao nhao ngẩng đầu dậy, có người trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, có ngược lại bộc lộ thần thái mê man không biết chuyện gì đang xảy ra.

    Trên bục giảng, lão Mã giáo sư mở lớn miệng đến nỗi quên khép lại, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, không nói một lời đã chạy ra khỏi phòng học, tốc độ kia không hề thua kém tốc độ của quán quân chạy nước rút thế giới.

    Tô Vũ vội vàng kéo tai nghe ra, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

    Bên cạnh, thằng bạn Trương Trọng Mưu đang ngủ say, bị một hồi lay động cùng tiếng nổ "Ầm ầm" cực mạnh đánh thức, mơ mơ màng màng tỉnh lại, lau nước miếng trên khóe miệng rồi nói: "Đang định sờ lên bắp đùi của nàng, sao lại sét đánh rồi... Ủa, bầu trời tối đen rồi hả?"

    Âm thanh "Ầm ầm" trầm đục và sự lay động chỉ giằng co mấy giây rồi biến mất, hết thảy lại khôi phục như thường, chỉ là sắc trời bên ngoài lại đột nhiên âm u hơn.

    "Vừa rồi là cái gì? Địa chấn sao?"

    "Nhất định là địa chấn, chỉ là bầu trời sao lại tối đen vậy, muốn mưa sao?"

    Bạn bè trong lớp sau một vài giây ngốc trệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhao nhao đứng lên, nhìn qua cửa sổ trông ra bên ngoài, có người hiếu kỳ, có người lại lộ vẻ sợ hãi.

    Bên ngoài, khắp nơi đều là tiếng động, hiển nhiên vụ nổ vừa rồi đã khiến cho toàn bộ học viện xáo trộn.

    "Khục khục!" Cửa ra vào truyền đến tiếng ho khan, người lúc nãy gặp tình thế không ổn liền đào tẩu trước tiên lão Mã giáo sư đã trở về, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nói: "Có thể là đã xảy ra địa chấn, để phòng ngừa vạn nhất, mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, đến thao trường đi, đừng có vào trong công trình kiến trúc hoặc đứng gần những công trình kiến trúc."

    Đúng lúc này toàn bộ lầu dạy học lại rung lên ầm ầm , mọi người nhao nhao chạy ra khỏi phòng học.

    "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tô Vũ chen ra hành lang bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời âm u, mây đen chồng chất, có một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời.

    Vừa mới rồi còn quang đãng, tại sao tòa nhà chỉ mới rung lên một chút, bầu trời lại thay đổi nhiều đến vậy?

    Nhìn xuống, đã thấy những đám người như thủy triều tràn ra ùa về phía thao trường tập hợp.

    Nhân viên nhà trường vì muốn phòng ngừa bất trắc, nên đã để cho tất cả mọi người rút khỏi tòa nhà, tập trung đến bãi tập.

    Bốn phía đều là đám người đang bỏ chạy, Tô Vũ đang bị vướng ở hành lang lầu 3, tiến hay lùi đều không được, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới bạn thân Trương Trọng Mưu và nữ thần trong mộng Ninh Nghiên.

    "Trong tình huống nguy cấp thế này, là thời điểm tốt nhất để thể hiện khí khái nam nhi, đáng tiếc... Ninh Nghiên ở chỗ nào?" Tô Vũ quay đầu nhìn xung quanh, cũng không thấy Ninh Nghiên ở đâu.

    Không ngừng có người chạy đi, đám biển người ngày càng bớt chen chúc, Tô Vũ âm thầm nuối tiếc không thấy được Ninh Nghiên, không có cơ hội để biểu hiện rồi.

    Đúng lúc này, đột nhiên ở phía xa vang lên tiếng kêu thảm thiết.

    Sống trên đời hơn 21 năm, đây là lần đầu tiên Tô Vũ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết đến vậy, thanh âm kia giống như một cây đinh sắt bén nhọn, trực tiếp chui vào trong đầu, như xuyên thấu linh hồn, nghe sởn hết cả gai ốc.

    Không chỉ Tô Vũ, tất cả những người nghe được âm thanh này đều biến sắc nhìn về nơi phát ra tiếng kêu đó.

    Tô Vũ biết rõ hướng đó là cổng trường.

    Đây là một trường đại học không chính quy, diện tích cũng không rộng, chỉ có ba tòa lầu dạy học, hai tòa lầu bổ túc, cộng thêm thư viện, căn tin, quầy bán quà vặt, thao trường ... Cổng trường cách lầu dạy học cũng không xa.

    Vừa lúc đó, tiếng kêu thảm thiết thứ hai lại vang lên.

    Tô Vũ giật mình nghĩ đến cạnh cổng trường là chỗ ở của 2 bảo vệ. Từ hành lang lầu 3 nhìn xuống, hắn tận mắt nhìn thấy một thứ mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

    Một đám quái vật da màu xanh lá cây, trần như nhộng, chỉ cao bằng đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi theo cửa trường bên kia vọt tiến tới.

    Tô Vũ nhãn lực không tệ, thấy rất rõ ràng hình dáng bọn quái vật này, hai con mắt của chúng cực lớn như lấn cả vào lỗ mũi, cái miệng lại rộng như bồn máu, toàn thân màu xanh lá, trong tay bọn chúng cầm một thứ như gậy tròn bằng gỗ.

    Tô Vũ quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, xung quanh hắn, tất cả mọi người đều có cùng biểu hiện, trợn mắt nhìn lũ quái vật.

    Vốn dĩ chỉ là lầu dạy học chấn động, phát ra tiếng động "Ầm ầm", thế mà vài giây sau bầu trời đã trở nên âm u, sau đó là tiếng kêu thảm thiết, lại xuất hiện một đám quái vật hình thù kỳ lạ?

    Đây hết thảy giống như đang nằm mơ? Thậm chí có người còn nhéo thử cánh tay của mình, xem có phải đang nằm mơ hay không.

    Hơn mười con quái vật màu lục tay cầm cây gõ với tốc độ cực nhanh đã xông thẳng tới thao trường, nơi tụ tập phần lớn sinh viên.
    Đại đa số mọi người đều ngốc trệ, cũng có rất ít người kịp phản ứng, hét lên rồi bỏ chạy tứ tán.

    "Xùy~~!"

    Trên lầu 3 Tô Vũ thấy rất rõ ràng, con quái vật xông đến nhanh nhất đã vung cây gậy lên, dùng tốc độ và sức mạnh cực kỳ đáng sợ đập vào đầu một người mang kính mắt đang ngây ra như phỗng.

    Sau đó, cái đầu kia nát bét, máu tươi tung tóe văng ra, trong đó còn thấy có cả màu trắng của não.

    Xương sọ không phải rất cứng rắn ư, làm sao lại có thể dễ dàng vỡ vụn như vậy được?

    Trong nháy mắt này, trong đầu Tô Vũ hiện lên một ý niệm kỳ quái, sau đó nghĩ tới đám quái vật này, rất giống với một loại quái vật trong game mà mình đã từng chơi.

    Ngay sau khi người đầu tiên ngã xuống, đám quái vật đã vọt vào trong đám người, cơ hồ cứ mỗi gậy đánh xuống, trong đám sinh viên đang chạy trốn lại có một người ngã xuống.

    Cảnh huyết tinh ghê tởm này khiến cho đám sinh viên đứng trên lầu liên tục nôn mửa.

    Bãi tập đã lâm vào thảm cảnh khủng khiếp, đám sinh viên người nào người nấy đều kêu thảm thiết tỏa ra bốn phía chạy trốn.

    "Nhanh, mau gọi … "

    Rốt cục, có người kịp phản ứng, điên cuồng kêu, vừa chạy trốn vừa rút điện thoại gọi báo động

    Lúc này Tô Vũ cũng bắt đầu thanh tĩnh lại..., cũng may hắn thường xuyên giúp đỡ mẹ làm nội trợ như giết gà mổ cá các loại, có lẽ do nhìn quen máu tươi nên hắn không nôn mửa, cũng bắt đầu nghĩ tới báo động cầu cứu.

    Lấy điện thoại di động ra mới phát hiện một chút xíu tín hiệu cũng không có. Nhiều người điên cuồng đập đập điện thoại, nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn được chút nào.

    "Ah, xông lên kìa, chúng xông lên kìa!" Đột nhiên, phía trước có người sợ hãi điên cuồng kêu lên, Tô Vũ rùng mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy trong đó có một con quái vật da xanh đang xông vào đám người, đột nhiên vọt về phía lầu dạy học, sau đó tiếng kêu thảm thiết từ trong lầu vang lên.

    Bốn phía đám người lập tức hoảng loạn lên, có vài người theo bản năng chạy trốn lên tầng cao hơn, có một số người sợ tới mức bất chấp nơi này là tầng mấy đã nhảy xuống đất.

    "Nhanh, mọi người nhanh trở về phòng học ——" đột nhiên một giọng nữ hét lên.

    Tô Vũ giật mình nhìn lại, thấy người mới kêu lên là một sinh viên nữ đeo mắt kính, là lớp trưởng Lôi Nhụy.

    Mọi người đang bối rối, nghe được tiếng kêu của Lôi Nhụy, lập tức tỉnh ngộ, nhao nhao trốn vào phòng học, Tô Vũ cũng chạy vội trở về, sau đó tất cả mọi người cơ hồ không cần ai dạy bảo, liền nhao nhao luống cuống tay chân đóng tất cả cửa sổ và cửa chính lại.

    "Nhanh, nhanh chuyển cái bàn tới chặn cửa."

    Lôi Nhụy thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể phát huy năng lực chỉ huy không tồi.

    Tô Vũ cùng mấy bạn học nam khiêng mấy cái bàn ra ngăn cửa. Đa số bạn học cùng lớp đều đã tập trung ở đây, Tô Vũ nhìn thoáng qua thì thấy Tô Ngọc, Ninh Nghiên đều có mặt, duy chỉ có Trương Trọng Mưu lại không thấy ở chỗ này.

    Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài hành lang lầu 3 đã không còn bóng người, mọi người hoặc giống như bọn Tô Vũ chạy vào trốn trong phòng học, hoặc chạy lên lầu rất cao phía trên, còn có vài người manh động đã nhảy xuống đất.

    Tô Vũ và đám bạn học vẫn tiếp tục khiêng bàn ngăn chặn cửa trước, phía ngoài những tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng đến gần, khoảng hai mươi thanh niên nam nữ trong phòng đều tràn đầy sợ hãi, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được uy hiếp của tử vong gần đến thế.

    Trong đó có mấy nữ sinh ôm nhau ngồi một chỗ khóc thút thít, các nàng sợ đến chân mềm nhũn, té trên mặt đất, muốn đứng lên cũng không nổi.

    "Tô... Tô Vũ, chúng ta sẽ chết sao?" Đột nhiên, Tô Vũ cảm thấy có người đang níu lấy góc áo của mình.

    Vừa quay đầu lại, thì ra là Tô Ngọc.

    Ngày thường Tô Vũ và Tô Ngọc hễ cứ gặp mặt là cãi lộn, chỉ là giờ phút này lại không có tâm trạng.

    Tô Vũ lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc sợ hãi trong ánh mắt Tô Ngọc, lại nổi lên một cảm giác khó tả, vừa nghiêng đầu, khẽ nói: "Không biết, chúng ta nhiều người như vậy... Không có... Không có việc gì..."

    Bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên tiếng Ầm ầm cực lớn như bị vật nặng đập phải, Tô Vũ và bốn năm nam sinh đang giữ mấy cái bàn ngăn cửa đều thiếu chút nữa bị hất văng ra.

    "Nhanh! Ngăn chặn đi!" Đằng sau lớp trưởng Lôi Nhụy thét lên, cũng xông tới.

    Tô Vũ cảm giác sau lưng bị xiết chặt, thì ra Lôi Nhụy đang liều lĩnh áp vào phía sau của mình, hợp sức đẩy về phía trước.

    Vốn dĩ là động tác cực kỳ hương diễm, chỉ là trong loại tình huống này thì không ai còn để tâm suy nghĩ nhiều nữa. Tô Vũ đang cắn răng phụ giúp mọi người giữ cửa, đột nhiên quay đầu lại quát to một tiếng: "Không tốt —— "

    "Grắc..." Một tiếng giòn giã, cánh cửa thủy tinh đã bị một cây gậy gỗ đập vỡ, vô số mảnh vỡ văng ra.

    Một con quái vật da xanh mặt mũi dữ tợn như ác quỷ trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt mọi người.

    Con quái vật này mặt mũi lộ ra một dáng vẻ tà ác ghê tởm, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải sởn cả gai ốc.

    "Lớp khác cũng có sinh viên ah, sao không đi tìm bọn họ mà lại tìm chúng ta làm gì ——" một nữ sinh viên trong cơn sợ hãi đột nhiên điên cuồng kêu to.

    "Ta không muốn, ta không muốn đầu bị đập vỡ đâu ——" lại có người sợ hãi thét lên, mắt thấy con quái vật da xanh đang nắm lấy cây gỗ không ngừng đập vào cửa sổ, rất nhanh sẽ tiến đến, sợ hãi mở vội một cửa sổ phía tường đối diện rồi nhảy xuống.

    Bên ngoài cửa sổ phía đó không phải là hành lang, nếu nhảy xuống sẽ trực tiếp rơi xuống đất, mà căn phòng này lại là lầu 3.

    Người này vừa nhảy ra, Tô Vũ rõ ràng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

    "Quái vật ——" trong đám nam sinh chợt có người kêu lên một tiếng, vội bưng một cái bàn đập về phía cửa sổ.

    Con quái vật da xanh kia vừa mới thò ra nửa cái đầu vào trong cửa sổ, liền bị đập trúng.

    Trường của bọn hắn chỉ là đại học hạng tư, trang thiết bị không hiện đại, bàn ghế cũng không phải loại gắn cố định, lúc này ngược lại lại phát huy công dụng.

    Tô Vũ quay đầu nhìn lại, nhận ra nam sinh này tên là Tần Gia Quý, là ủy viên thể dục của lớp, thể hình cao lớn anh tuấn, trong trường học có không ít Fans hâm mộ.

    Bạn gái của hắn đứng bên cạnh cũng được xếp vào hạng hoa khôi của lớp.

    Nghe nói hắn đã từng theo đuổi Ninh Nghiên nhưng không có kết quả, sau này lại cua được một hoa khôi của lớp, nghe nói hai người cũng đã chung đụng với nhau.

    Tần Gia Quý không hổ danh là ủy viên thể dục, sức lực không nhỏ, cả một cái bàn đã bị hắn nâng lên ném ra ngoài, chỉ tiếc con quái vật da xanh mới chỉ thò đầu vào một nửa, thấy không ổn liền rụt trở về nên không bị đánh trúng.

    Tô Vũ thoáng nhìn, tâm cơ linh động, vội vàng cầm lên một cái ghế, quát: "Dùng cái ghế."

    Tần Gia Quý tỉnh ngộ, cũng cầm một cái ghế,... chờ con quái vật kia vừa thò đầu vào lại đánh tiếp.

    Quái vật da xanh dáng người thấp bé có thể chui lọt song sắt cửa sổ, chỉ là mỗi lần vừa mới thò vào nửa cái đầu liền bị Tần Gia Quý cầm cái ghế nện mạnh, nên nó thử cả ba lượt vẫn chưa chui vào được.

    Những người khác thấy Tần Gia Quý giữ vững vị trí rồi, tinh thần phấn chấn, bọn nam sinh mỗi người đều cầm lên một cái ghế.

    Còn con quái vật da xanh thử chui vào cả 3 lần đều không thành công, ngược lại một lần cuối cùng còn bị Tần Gia Quý đập vào đầu làm chảy ra một tia chất lỏng màu xanh giống như máu.

    Lần này con quái vật đã nổi điên rồi, nó lui lại mấy bước, đột nhiên há mồm phát ra tiếng kêu gào bén nhọn, sau đó đứng trên hành lang trừng mắt qua cửa sổ nhìn mọi người, vẻ mặt hung tàn đáng sợ.

    "Nó đang làm cái gì? Sao lại bất động rồi hả?" Bên cạnh có một nữ sinh vẫn còn đang hoảng sợ, nhịn không được kỳ quái hỏi Tần Gia Quý.

    Tần Gia Quý lắc đầu, cũng có đôi chút không rõ ràng cho lắm.

    Tô Vũ có chút trầm ngâm, đột nhiên như đã minh bạch, sắc mặt đại biến, nói: "Nó đang gọi cứu viện, không tốt —— "

    Vừa mới dứt lời, bên ngoài đã vang lên mấy tiếng kêu bén nhọn, như là Thượng Cổ ma thú, ngay sau đó phòng học bị đập mạnh.

    Loại quái vật này có sức lực vô cùng lớn, cửa phòng bị chúng đập run lên rầm rầm, trong phòng học mọi người hoảng hốt, nếu như bọn chúng xông vào được, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý, phản hồi cho truyện : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93092

    Bàn luận truyện : http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=93138
    Lần sửa cuối bởi Diệt Ái Vô Tâm Miêu, ngày 23-03-2013 lúc 07:05.

  4. Bài viết được 118 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    interfol,jackperson,lonelydrgon,tramvan,
  5. #3

    Icon6

    Trại chăn nuôi Thần Ma

    Quyển 1 : Sắt đen
    Chương 2 : Dị lực tiến hóa



    Tác giả : 黑瞳王
    Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Nguồn : Tàng thư viện





    Chương 2: tiến hóa dị lực

    "Nhanh, chặn cửa mau lên!" Lôi Nhụy thét lên, đồng thời cũng là người đầu tiên xông tới.

    Rất nhanh, mọi người nhao nhao chạy tới chặn hai cánh cửa lại.

    Ngoại trừ hai con quái vật đang phá cửa bên ngoài, mọi người còn thấy thêm hai con nữa mới tới đang đứng ngoài hành lang, cộng thêm một con bị thương do Tần Gia Quý đánh lúc trước, tổng cộng là ba con, đang hè nhau phá cửa sổ để chui vào.

    "Mỗi người canh chừng một cửa sổ!" Tần Gia Quý kêu lên, hai tay nắm chặt cái ghế, chỉ cần con quái vật da xanh kia tiến vào một bước, hắn sẽ đập ngay.

    Tô Vũ cũng cầm một cái ghế đứng canh chừng một cửa sổ, mới nện liên tiếp hai cái đã cảm giác hai tay run run, lại thấy Tần Gia Quý và các nam sinh khác trên mặt cũng đều toát mồ hôi lạnh, mọi người không cầm cự được bao lâu rồi.

    Hai cánh cửa bị oanh kích lay động không ngừng, dần hiện ra một khe hẹp dài, tình huống càng lúc càng hiểm nguy.

    "Không được, chúng ta không thể trụ vững được nữa rồi, bên ngoài có năm con quái vật, đã xong, chúng ta toàn bộ đã xong..." Tô Vũ cảm khái, tổng cộng có mười con quái vật màu xanh lao tới, mà trong số đó lại có đến năm con chạy tới phòng học của bọn hắn, không biết nên gọi là vinh hạnh hay xui xẻo cho bọn hắn đây.

    Cứ nhìn thấy con quái vật da xanh vừa thò đầu vào bị mình đập một cái lại thụt đầu ra lại, căn bản là vô dụng, đột nhiên, trong đầu Tô Vũ nổi lên một ý niệm điên cuồng, vội lui lại một bước.

    Con quái vật da xanh liên tục vung gậy đập vào khiến cho song sắt trở nên cong vẹo, nó lại một lần nữa muốn thử chui vào khe hở giữa các song sắt cửa sổ.

    Lúc này đây Tô Vũ không đập nó, ngược lại còn tỏ ra vẻ mệt mỏi lùi lại một bước.

    Rất nhanh, con quái vật da xanh đã chui cả cái đầu vào trong song sắt.

    "Tô Vũ !!!" Tần Gia Quý trong lúc vô tình quay đầu thấy được, hốt hoảng gọi to: "Nhanh nện nó đi, nó bò vào được rồi kìa!."

    "Không sao hết." Tô Vũ thở hổn hển, mắt thấy con quái vật kia trong nháy mắt đã chui vào non nửa thân thể, Tần Gia Quý sợ tới mức tay chân như nhũn ra, nếu để cho con quái vật có sức lực vô cùng lớn này xông vào, bọn hắn tất cả đều xong đời.

    Khẽ hớp một hơi không khí, Tần Gia Quý đang muốn chạy qua trợ giúp Tô Vũ đập con quái vật vừa mới bò vào, đột nhiên Tô Vũ nhếch miệng cười cười, nói: "Đến lúc rồi đây."

    Hai tay nắm chặt cái ghế, dùng hết toàn lực, liên tiếp đập vào đầu con quái vật vừa mới bò vào.

    "Ầm ầm" nổ mạnh, Tô Vũ cảm thấy đôi tay đã tê rần, cổ tay hình như cũng bị liệt rồi, nhưng đành phải vậy, trong giây phút sinh tử tồn vong, Tô Vũ như phát điên, đập liên tiếp vào đầu con quái vật.

    Tần Gia Quý đột nhiên choáng váng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

    Lúc trước quái vật chỉ mới thò đầu vào một nửa mà bọn hắn do sợ hãi nên đã tấn công ngay, kết quả vô duyên vô cớ hao tổn khí lực, căn bản không tạo được chút tổn thương nào đối với quái vật. Do vậy Tô Vũ... chờ tới thời điểm nó chui cả thân thể vào mới đập, cơ thể quái vật vốn chỉ nhỏ hơn ô cửa sổ một chút, bị kẹt vào song cửa tiến hay lui đều không được, chỉ đành đưa đầu cho bọn Tô Vũ đánh đập.

    Tô Vũ như điên rồi, không ngừng nện vào đầu quái vật, nước xanh phun tung toé, quái vật kia phát ra tiếng tru kinh tởm, cây gỗ trong tay cũng rớt xuống.

    Tuy sức lực của nó rất mạnh, nhưng cũng chỉ là thân thể máu thịt, bị Tô Vũ dùng ghế điên cuồng đánh đập, rất nhanh khí tức của nó đã trở nên yếu ớt, mềm nhũn rớt vào bên trong cửa sổ, đã không còn sức lực để giãy dụa.

    "Chết đi, quái vật !!!"

    Tô Vũ toàn thân như thoát lực, cầm cái ghế nện xuống lần cuối, chỉ nghe "Grắc..." một tiếng giòn vang, cái ghế nát bấy mà đầu con quái vật cũng vỡ vụn.
    Sau đó, Tô Vũ tận mắt nhìn thấy từ trong cái đầu nát bét của con quái vật kia bay ra một luồng ánh sáng lập lòe như tinh thạch.

    Thứ này vừa xuất hiện đã bay thẳng vào bàn tay trái của Tô Vũ, sau đó như một kỳ tích dung nhập vào trong bàn tay trái không để lại một chút dấu vết gì.

    Tô Vũ nhìn thấy hết thảy mọi việc, lại càng hoảng sợ, nhịn không được lui lại vài bước, lại nhìn tay trái, nhưng không phát hiện ra có gì khác lạ, chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt?

    Ngẩng đầu lên đã thấy Tần Gia Quý sau khi nhận được nhắc nhở, cũng bắt chước hắn ,... chờ đến khi con quái vật da xanh chui vào non nửa thân thể rồi mới đập xuống.

    Cũng không ngờ là ngoài dự đoán, con quái vật da xanh này lại buông cây gỗ ra, hai tay kéo song sắt, vậy mà cứng rắn chịu đựng những đòn đánh của Tần Gia Quý, hai tay kéo một phát, hai chân đạp một cái, từ trên song sắt vọt vào trong phòng học.

    Cũng trong khoảnh khắc này, Tô Vũ mới nhận ra được vừa rồi cũng chẳng phải mình thông minh dùng trí tuệ đánh chết con quái vật kia, mà chỉ vì con quái vật đó quá xui xẻo, cái song sắt vốn đã bị nó nện đến vặn vẹo biến dạng, cho nên nửa người trên của nó vừa mới lách vào thì nửa người dưới lại bị kẹt cứng, không thể động đậy, do đó mình mới có được cơ hội.

    Con quái vật da xanh đột nhiên xông vào khiến cả phòng học đều giật mình la hét, có mấy nữ sinh chụm lại một chỗ sợ tới nỗi chân run lên, tiểu tiện mất khống chế.

    Tần Gia Quý bởi vì sợ hãi cũng ngã lăn trên mặt đất.

    Con quái vật này cực kỳ căm tức Tần Gia Quý, ngay cả cây gỗ rơi dưới đất cũng không thèm lượm lên, hai móng duỗi ra, chộp tới khuôn mặt và lồng ngực của Tần Gia Quý lúc này đang nằm trên mặt đất.

    Với sức mạnh kinh khủng của con quái vật, một trảo này có thể khiến cho Tần Gia Quý vỡ đầu rách bụng.

    Lúc này Tô Vũ vừa mới đập chết một con quái vật xong, quay đầu nhìn lại thấy Tần Gia Quý gặp nguy hiểm, không suy nghĩ nhiều liền nhấc một cái ghế bên cạnh mình ném đi.

    Vừa ra tay, Tô Vũ đột nhiên cảm thấy thân thể có chút gì đó không đúng.

    Vừa rồi mới điên cuồng đánh đập quái vật một trận, cơ thể hắn rõ ràng đã mệt mỏi thoát lực, cơ hồ ngay cả sức lực để giơ một ngón tay út lên cũng không có, thế mà không ngờ bây giờ trong lúc nguy cấp, chỉ cần nhẹ nhàng thò tay nhấc lên đã ném được cái ghế bay đi.

    Mà điều kinh người nhất là ngay khi cái ghế được ném đi, trong không trung còn phát ra một tiếng vút, tốc độ, lực lượng đều vượt quá sức tưởng tượng.

    "Cái này..." Tô Vũ khiếp sợ, sau đó cảm thấy sức lực vừa rồi của mình hình như xuất phát từ bàn tay trái, một nguồn sức mạnh vốn không thuộc về bản thân mình.

    Khẽ nhìn lại, hắn mới phát hiện ra trên mu bàn tay trái không hiểu vì sao lại xuất hiện một miếng vảy thịt to bằng nửa móng tay cái.

    "Bồng" một tiếng thật lớn, cái ghế lăng không bay ra, văng thẳng vào người con quái vật đang tấn công Tần Gia Quý.

    Máu xanh tóe ra, cái ghế nát vụn, con quái vật bị cái ghế đánh văng ra.

    Trong nháy mắt, Tô Vũ đột nhiên nghĩ đến vừa rồi mình giết chết con quái vật kia, trong đầu nó xuất hiện một tinh thể màu đen nhỏ bay đến cánh tay trái của mình rồi biến mất.

    Chẳng lẽ, sức mạnh của mình có liên quan đến cái tinh thể kia?

    Tô Vũ vô thức buông bàn tay trái ra, dị lực tự động tản đi, cái vảy thịt nhỏ màu đen trên mu bàn tay cũng biến mất, bày tay trái lại khôi phục như thường, tứ chi nhũn ra, cơ thể hoàn toàn thoát lực.

    Hết thảy như thực như mơ, điều duy nhất có thể khẳng định lúc này là con quái vật vừa bị hắn dùng ghế ném cho té ngã giờ này đã bò dậy, trong miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn, đôi mắt trừng trừng nhìn Tô Vũ, ánh mắt nó chứa đầy hận thù, nó nhặt cây gậy gỗ rớt dưới đất lên, rồi lao vọt về phía Tô Vũ.

    Trong lòng rùng mình, Tô Vũ vội vàng lần nữa duỗi tay trái ra, một tay nhấc cái bàn gỗ bên cạnh.

    Dị lực trong cánh tay trái xuất hiện lần nữa, bàn gỗ bay tới, quái vật da xanh vung gậy đập vào bàn gỗ, "Grắc..." một tiếng nổ mạnh, những mảnh gỗ văng ra tung tóe.

    Tô Vũ kêu rên, đột nhiên cảm thấy ngực vô cùng đau nhức, hét lên một tiếng rồi té ngã.

    Toàn bộ những gì trong phòng học bây giờ là một đống hỗn loạn, bọn người Lôi Ngụy đang chắn cửa, mấy nữ sinh co lại cùng một chỗ gào khóc thút thít, hai nam sinh đang canh giữ một cửa sổ phía trước, điên cuồng gõ, nện một con quái vật đang không ngừng thò đầu vào, Tần Gia Quý vẫn đang té ngã trên mặt đất, lúc này một con quái vật đang nắm lấy cây gỗ, trong miệng phát ra tiếng kêu Híz-khà zz Hí-zzz phóng thẳng về phía Tô Vũ.

    "Tô Vũ !!!" đột nhiên Tô Ngọc vốn mặt mũi đang tràn đầy sợ hãi thét lên rồi lao ra, trên khuôn mặt nàng đều là nước mắt, nữ sinh ở đây đa số đều sợ phát khóc.

    Tô Ngọc rõ ràng trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi, nhưng nhìn thấy Tô Vũ có khả năng sẽ bị con quái vật đang xông tới dùng gậy đánh nát đầu, lại đột nhiên như mất đi lý trí, điên cuồng gào thét vọt tới.

    Tô Vũ đang ngã dưới đất chỉ cảm thấy phần bụng kịch liệt đau nhức, sờ vào thấy toàn máu tươi, lập tức minh bạch là vừa rồi bàn gỗ bị con quái vật kia đập nát, trong đó một mảnh vỡ đã bay vào đâm thủng bụng mình.

    "Ta sẽ chết sao?" trong đầu Tô Vũ hiện lên một ý niệm, té trên mặt đất, có thể thấy rõ ràng con quái vật da xanh đang lao tới, gậy gỗ vụt xuống.

    Sau đó, hắn thấy Tô Ngọc mặt mũi tràn đầy nước mắt, như điên cuồng đang từ phía sau xông tới.

    "Không... Không được !!!" Tô Vũ chứng kiến con quái vật da xanh kia đang vung gậy lên, Tô Ngọc lại đang điên cuồng lao tới, một gậy của nó chắc chắn sẽ xé nát lồng ngực Tô Ngọc.

    ( Truyện mới cần ủng hộ, nếu như cảm thấy hay, thì nhấn thanks ủng hộ, ha ha, sẽ tiếp tục phát huy )




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Góp ý, phản hồi cho truyện : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93092

    Bàn luận truyện : http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=93138
    Lần sửa cuối bởi Diệt Ái Vô Tâm Miêu, ngày 23-03-2013 lúc 09:22.

  6. Bài viết được 107 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    interfol,jackperson,lonelydrgon,
  7. #4

    Icon6

    Trại chăn nuôi Thần Ma

    Quyển 1 : Sắt đen
    Chương 3 : Vảy đen



    Tác giả : 黑瞳王
    Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Nguồn : Tàng thư viện





    Chương 3: Vảy đen

    "Quái vật !!!" Tô Vũ hét lớn, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, hai chân co lên vừa vặn đạp trúng con quái vật da xanh đang xông tới, duỗi tay ra bắt lấy cây gậy gỗ mà con quái vật vừa vung xuống, sau đó trong miệng hắn phát ra một tiếng hét thảm.

    Ngoại trừ tay trái thì những bộ phận khác trên cơ thể đều không có một chút dị lực, hai chân hắn đạp trúng quái vật nhưng lại bị phản lực quá mạnh mẽ từ thân thể quái vật ép ngược trở lại khiến cho cả hai chân đều chấn động, cơ hồ như sắp gãy.

    Mà tay phải bị thương lại càng nghiêm trọng, Tô Vũ có thể nghe thấy tiếng xương vỡ. Tính ra ít nhất cũng gãy mất hai xương ngón tay.


    Tay đứt ruột xót, xương ngón tay đã gãy, Tô Vũ đau đến rú thảm, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt cây gỗ, vảy đen trên bàn tay trái lại một lần nửa hiện ra, dị lực bộc phát, Tô Vũ theo bản năng vung quyền đánh ra.

    "Bồng" một tiếng, hỗn hợp nước xanh, máu tươi văng tung tóe, một con mắt của quái vật da xanh đã bị lực lượng mạnh mẽ đánh văng ra ngoài.

    Tô Vũ hét lớn, trở tay bắt lấy cây gỗ, hung hăng đập tớp tấp vào đầu con quái vật da xanh.

    Cả phòng học như choáng váng nhìn bộ dạng của Tô Vũ.

    Tần Gia Quý vừa mới bò dậy, chứng kiến Tô Vũ như một ác quỷ, toàn thân đầy máu, tay trái cầm một cây gỗ vốn dĩ thuộc về con quái vật liên tục đánh lên đầu nó.

    "Grắc..." một tiếng giòn tan, đầu con quái vật nát như dưa hấu, máu xanh dính đầy trên mặt mũi Tô Vũ.

    Từ cái đầu nát của con quái vật, lại có một mảnh tinh thể màu đen bay ra, vọt vào trong tay trái Tô Vũ với tốc độ mắt thường không thể thấy kịp, sau đó biến mất không còn tung tích.

    Tô Vũ buông cây gỗ ra, lảo đảo ngã xuống.

    Tô Ngọc khóc nhào tới, loạng choạng đến bên Tô Vũ, điên cuồng kêu lên: "Tô Vũ, Tô Vũ, ngươi tỉnh dậy đi ……. "

    "Không thể ngờ, Tô Ngọc lại quan tâm đến mình như vậy..." Tô Vũ có chút hoảng hốt, trong đầu vừa nổi lên ý niệm như vậy, ngay sau đó nghe được một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, mấy bạn học trong phòng giật mình kinh hô, Tô Vũ trong lòng rùng mình, lại một lần nữa tỉnh táo lại.

    Chỉ thấy mấy người đang ngã trên mặt đất, mấy cái bàn chặn trước cửa phòng cũng đổ kềnh ra.

    Rốt cuộc, cửa trước đã bị đánh vỡ, hai con quái vật da xanh kia cũng ngừng phá cửa sau và cửa sổ, đều chạy về phía cửa trước, tính cả con vừa mới phá cửa trước, ba con quái vật, chậm rãi đi đến.

    Lúc này trong phòng học có hai các xác quái vật da xanh máu thịt lẫn lộn, có lẽ vì vậy mà làm cho ba con quái vật tốc độ chậm lại, trong mắt hiện lên một vẻ kinh nghi, sau đó cùng lúc nhìn về phía Tô Vũ.

    Là Tô Vũ giết hai con quái vật kia.

    Giờ phút này bên ngoài tựa hồ trở nên im ắng, toàn bộ những người trong phòng học đều cảm thấy một tâm trạng u ám, theo mỗi bước chân ba con quái vật đi tới, cảm giác sợ hãi lại càng cắn nuốt nội tâm mỗi người.

    Có nữ sinh bò tới cửa sổ bên kia, nhìn xuống phía dưới lầu ba, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, chỉ chờ quái vật nhào lên liền cắn răng nhảy xuống, nhảy từ lầu ba xuống chưa chắc sẽ ngã chết, cho dù gãy tay gãy chân vẫn tốt hơn là bị đập vỡ đầu mà chết.

    Có người không ngừng ôm lấy điện thoại để báo động, nhưng vẫn không có chút tín hiệu nào.

    Cũng có mấy nam sinh run rẩy co lạ một chỗ, cầm lấy cái bàn, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần, đến tận cùng của nỗi sợ hãi đôi khi con người ta ngược lại không còn biết sợ hãi là gì.

    Trong đó cũng có người muốn kéo cái bàn chắn cửa sau ra để mở cửa chạy đi, nhưng lại sợ cử động của mình sẽ làm cho quái vật chú ý.

    "Lui ra phía sau." Tô Vũ cắn răng, tay phải, phần bụng, hai chân, toàn thân đều đau nhức, mặt mũi nhăn nhó, cắn răng duỗi tay trái ra kéo Tô Ngọc về phía sau lưng.

    Tô Ngọc sợ hãi ngã văng ra ngoài, nàng cảm giác tay trái Tô Vũ có sức lực vô cùng, chỉ kéo nhẹ một cái đã làm cho nàng ngã văng ra.

    "Ai !!!" Tô Ngọc ngã xuống đất kêu đau, ba con quái vật kia đã bắt đầu tấn công, phân thành ba đường xông tới Tô Vũ.

    "Chạy mau !!!" vài người la to, cũng chẳng có tâm trạng lo lắng cho Tô Vũ, nhao nhao thừa cơ cướp đường chạy trốn.

    Trong số đó cũng chỉ có Tần Gia Quý quát lên một tiếng, nhấc một cái ghế lên đánh tới ba con quái vật.

    Lớp trưởng Lôi Nhụy mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhìn về phía Tô Vũ, lại nhìn về phía cửa ra vào, nàng vừa sợ hãi muốn chạy trốn, lại vừa có cảm giác không muốn vứt bỏ Tô Vũ.

    Bọn họ có thể chạy trốn, cơ hội này cũng là nhờ Tô Vũ ban cho !

    Trông thấy ba con quái vật đồng thời đánh tới, Tô Vũ cực kỳ sợ hãi, trái duỗi tay ra, nắm chặt khúc gỗ của con quái vật lúc trước.

    Tay trái vừa nắm chặt, lập tức, sức mạnh cường đại kia lại cuồn cuộn bừng lên, hơn nữa, lúc này đây dị lực còn mạnh mẽ hơn lúc trước.

    Trên mu bàn tay trái Tô Vũ lúc này nổi lên hai mảnh vảy màu đen, chẳng lẽ là do giết hai con quái vật, hấp thu hai tinh thể mà tạo nên?

    Tô Vũ trong nội tâm cảm thấy khó hiểu, vừa quay người bỏ chạy vừa vung cây gỗ trong tay trái đập vào một cái bàn gần đó.

    Dị lực bộc phát, cái bàn bay vút lên.

    Trong đó hai con quái vật da xanh vung gậy ngăn cản, con quái vật còn lại đi vòng hướng khác, đánh tới Tô Vũ.

    Trong lúc đó, Tô Vũ phát hiện ra loại quái vật này cũng không thông minh.

    Có lẽ là nhờ tay trái có dị lực, có lẽ là do đã giết hai con quái vật nên có được chút ít kinh nghiệm, cũng có lẽ do Tô Vũ vốn dĩ sở hữu một loại bản năng chiến đấu mạnh mẽ, tóm lại, vào thời khắc này, đầu óc hắn xoay chuyển vô cùng nhanh, ngay cả bản thân hắn cũng không tin được chính mình trước kia vốn chỉ là một kẻ vô cùng tầm thường mà bây giờ lại có thể ứng biến nhanh như vậy.

    Ba con quái vật cùng xông tới, Tô Vũ cũng chỉ có thể chạy trốn. Ngay khi hắn ném bàn gỗ, hai con quái vật đứng lại cứng rắn ngăn chặn, một con tránh thoạt được nhảy vọt lên, lúc này trong nháy mắt xuất hiện một cơ hội, có lẽ là một hai giây, có lẽ là ba bốn giây, ít nhất là trước mắt, Tô Vũ chỉ phải đối mặt với một con quái vật duy nhất mà thôi.

    Tận dụng thời cơ, Tô Vũ chủ động nghênh tiếp, cánh tay trái dị năng bộc phát mãnh liệt, hắn cảm giác dường như sức mạnh của mình đã vượt qua quái vật da xanh.

    "Phanh" một tiếng, hai cây gỗ đập vào nhau, cánh tay trái chấn động kịch liệt, đau đớn như gãy, nhưng con quái vật da xanh lại thảm hại hơn, cổ tay vỡ tung, cây gỗ rời tay bay ra, khuôn mặt quỷ của nó lộ ra một vẻ khiếp sợ.

    Tô Vũ quyết không bỏ qua cơ hội, cố gắng chịu đựng đau đớn ở cánh tay trái, điên cuồng vung gậy đánh tới.

    "Phụt" mà một tiếng, quái vật da xanh phát ra một tiếng rú thảm, bay ngược ra sau, một mảnh tinh thể màu đen bay ra, nhanh như chớp chui vào tay trái Tô Vũ.

    Lúc này lực lượng tuôn ra càng lớn, trên mu bàn tay trái lúc này lại xuất hiện thêm một mảnh vảy đen, tuy nhiên kích thước có phần nhỏ hơn 2 mảnh vảy trước.

    "Chuyện gì xảy ra? Phải chăng do quái vật vừa rồi thực lực thấp kém? Hay là cái tinh thể màu đen đó càng hấp thụ nhiều thì hiệu quả càng kém đi?"

    Tô Vũ đang suy nghĩ thì hai con quái vật còn lại đã điên cuồng lao tới.

    Lúc này đây, Tô Vũ phản ứng hơi trễ, tuy nhiên vẫn hất bay một con quái vật da xanh, lại bị con còn lại đánh trúng một gậy.

    Trong lúc nguy cấp, Tô Vũ theo bản năng vung cánh tay phải ra.

    "Phụt" một tiếng, một gậy đánh trúng cánh tay phải, Tô Vũ kêu thảm thiết, cũng nhờ cây gậy trong cánh tay trái của hắn va chạm với cây gậy của một con quái vật làm con quái vật bị chấn văng ra, hắn cũng bị đẩy lùi mấy bước, nhờ đó cánh tay phải mới lui về phía sau mà không phải chịu toàn lực.

    Nếu không với một gậy đánh xuống của con quái vật, cánh tay phải chắc chắn phải biến thành một cục thịt tương, mà bây giờ may mắn, chỉ bị đập gãy tay.

    Tô Vũ kêu thảm thiết, con quái vật thấy cơ hội, lập tức điên cuồng nhào lên, hai tay nhấc gậy lên, muốn đánh chết Tô Vũ.

    Cánh tay trái vung lên, Tô Vũ bởi vì cánh tay phải bị gẫy nên cực kỳ đau nhức, một tiếng hét lớn, lại vung cây gậy trong tay lên.

    Lần này lực lượng bộc phát, đúng là khủng bố vô cùng, cây gỗ thoáng cái đã đập nát cây gỗ của quái vật da xanh, Tô Vũ xông tới đè lên người con quái vật.

    Lồng ngực kịch liệt đau nhức, bị quái vật thò tay xé toang một mảnh máu thịt trước ngược, cùng lúc đó Tô Vũ quyền trái đã đánh xuống.

    Quái vật da xanh trong miệng "Xì xào" hai tiếng, bị Tô Vũ một quyền đánh nát mặt, tinh thể thứ tư đã bay tới dung nhập vào tay.

    Rốt cuộc, miếng vảy đen thứ ba đã xuất hiện toàn bộ.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý, phản hồi cho truyện : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93092

    Bàn luận truyện : http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=93138
    Lần sửa cuối bởi Diệt Ái Vô Tâm Miêu, ngày 25-03-2013 lúc 09:04.

  8. Bài viết được 91 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    interfol,jackperson,lonelydrgon,
  9. #5

    Icon6

    Trại chăn nuôi Thần Ma

    Quyển 1 : Sắt đen
    Chương 4 : Đổi ngày



    Tác giả : 黑瞳王
    Dịch : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Biên tập : Diệt Ái Vô Tâm Miêu
    Nguồn : Tàng thư viện




    Chương 4: đổi ngày?

    Giết chết bốn con quái vật da xanh, Tô Vũ toàn thân hư thoát, mặc dù cánh tay trái có dị lực mãnh liệt, nhưng những bộ phận khác trên cơ thể đều đau đớn đến mất đi tri giác.

    Ngoại trừ cánh tay trái, những bộ phận khác trên cơ thể đã không còn cảm giác.

    Bò té trên mặt đất, trong tai Tô Vũ nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ, miễn cưỡng ngẩng đầu, đã trông thấy Tần Gia Quý hai tay cầm một cây gỗ, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, trên mặt đất trước người hắn lúc này là xác một con quái vật da xanh đầu óc văng tung tóe.

    Đây là con quái vật cuối cùng, lúc nãy vừa bị Tô Vũ vung gậy đánh bay ngược về phía sau, mà Tần Gia Quý sớm đã nhặt được một cây gậy gỗ, nhìn thấy cơ hội liền điên cuồng nhào tới nện tới tấp vào đầu nó, rốt cuộc cũng giết được.

    Giờ phút này Tần Gia Quý đang ngơ ngác nhìn vào tay phải của mình, trên mu bàn tay phải của hắn cũng xuất hiện hiện tượng lạ, chỉ là không phải vảy đen như Tô Vũ mà lại giống như một miếng gương nhỏ tối đen, nhìn thoáng qua trông như một nốt ruồi, chạm tay vào lại thấy lạnh như kim loại, khi hắn buông tay phải ra thì dị tượng này biến mất.

    Tô Vũ có chút cảm kích nhìn Tần Gia Quý, nếu không nhờ hắn giết chết con quái vật da xanh cuối cùng này, chính mình chỉ sợ cho dù giết được bốn con quái vật thì cũng phải chết trong tay con quái vật thứ năm.

    Toàn bộ trong phòng học lúc này chỉ còn Tô Vũ đang nằm bò trên mặt đất, Tần Gia Quý đang đứng, Tô Ngọc vừa mới đứng dậy cùng với lớp trưởng Lôi Nhụy đang đứng ngây ngốc cạnh cửa lớp.


    "Tô Vũ !!!" Tô Ngọc trông thấy tình huống bi thảm của Tô Vũ, trong lòng phát lạnh, rung giọng nói: "Tô... Tô Vũ, ngươi thế nào?"

    Tô Vũ cố ngước đầu lên, nhìn năm các xác quái vật trước mắt, giật mình nghĩ lại một hồi nguy hiểm vừa trải qua, cười khổ: "Ta không nhúc nhích được... Đau đến... sắp ngất rồi đây, thế nhưng mà, Tô Ngọc, ta không ngờ rằng... Ngươi lại quan tâm đến ta như vậy, ngươi có phải đã thích ta hay không, ưa thích cứ việc nói thẳng..."

    Tô Ngọc khẽ giật mình, theo phản ứng bản năng hung hăng cho Tô Vũ một cái tát, cả giận nói: "Hừ..." Sau đó nàng lại chấn động, bởi vì sau cái tát này, Tô Vũ đã thật sự ngất đi.

    Tần Gia Quý thỉnh thoảng nắm nắm tay phải, rồi lại buông tay phải ra, cảm thụ dị lực chuyển động trong tay, lẩm bẩm : "Ta đã biết, khó trách Tô Vũ lại trở nên mạnh như vậy, giết chết những...này quái vật, vậy mà... Vậy mà có thể đạt được năng lực vượt quá sức tưởng tượng..."

    Trên mặt hắn lộ ra một tia vừa hưng phấn vừa kích động.

    *********************

    Lúc Tô Vũ tỉnh dậy, hắn phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh của phòng Y tế.

    Khắp nơi ầm ỹ tiếng người, vốn dĩ giường bệnh không đủ, nơi đây đã bổ sung thêm rất nhiều giường ngủ, vừa ngước mắt nhìn xuống đã chứng kiến không biết bao nhiêu người bị thương.

    Nghĩ tới thương thế của mình, Tô Vũ lập tức phát hiện trong số những người nằm đây, hình như bản thân mình là người bị băng bó nhiều nhất.

    Ngoại trừ cánh tay trái, những bộ phận khác không chỗ nào là không bị tổn thương, muốn nhúc nhích cũng không được.

    "Tô Vũ tỉnh rồi."

    Một tiếng kêu tràn ngập kinh hỉ vang lên, sau đó Tô Ngọc, Lôi Nhụy... mấy khuôn mặt quen thuộc đã xuất hiện.

    "Tô Vũ." Lại một tiếng gọi rất ngọt vang lên, Tô Vũ khẽ ngẩng đầu, liền thấy một cô gái da trắng nõn.

    Cô gái này tuổi chừng hai sáu, hai bảy, một đầu tóc dài xõa vai, nửa người mặc quần áo màu đen, bên hông thắt đai lưng khiến cho thân thể đầy đặn mê người của nàng đều phô bày hết ra, đặc biệt là một đôi chân thon dài, rất làm cho người khác thèm muốn.

    "Cô giáo Mạnh." Tô Vũ lên tiếng, mới phát hiện cuống họng mình có chút khàn giọng.

    Vị mĩ nữ dáng người thành thục này, họ Mạnh tên Ba, là phụ đạo viên của sinh viên khoa máy tính năm 2, đồng thời cũng dạy bọn họ Anh ngữ, mặc dù đã có bạn trai, nhưng còn chưa kết hôn, là người tình trông mộng của không ít nam sinh.
    "Em rất dũng cảm, cô cũng không nghĩ ra, em có thể một mình giết chết bốn con... Quái vật kia." Khi nhắc đến quái vật da xanh, Mạnh Ba lão sư sắc mặt cũng có chút thay đổi, lộ ra thần sắc sợ hãi.

    Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới lúc ấy xông vào trong sân trường ít nhất cũng có 15~16 con quái vật da xanh, vội hỏi: "Những con quái vật khác thì sao, tình huống bây giờ thế nào? Trương Trọng Mưu bây giờ sao rồi?"

    Hắn muốn hỏi tình huống của Ninh Nghiên, nhưng chợt thấy Tô Ngọc, không biết làm sao lại không dám cất tiếng hỏi.

    "Vũ thiếu gia, ngươi choáng nha! Con mắt chạy đi đâu rồi, ta vốn đang nằm bên cạnh người, ngươi trong mắt cũng chỉ có mỹ nữ sao? Không nhìn thấy huynh đệ ta?" Đột nhiên bên người có người kêu rên.

    Tô Vũ ngạc nhiên quay đầu, mới phát giác có một người bị thương quấn băng trắng đang nằm cạnh mình, cả khuôn mặt đều bị bao lại, nhìn kỹ, còn không phải thằng bạn tốt Trương Trọng Mưu thì là ai?

    Tô Vũ thở dài một hơi, mặc dù Trương Trọng Mưu trông có vẻ cũng bị thương không nhẹ, nhưng không chết là tốt rồi.

    Mạnh Ba nói: "Tổng cộng 17 con, đều bị đánh chết, Tô Vũ, ngươi nhớ cẩn thận mấy vết thương, mọi người đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy bọn hắn nữa."

    "Vâng." Lôi Nhụy lên tiếng, mang theo thần sắc quan tâm nhìn thoáng qua Tô Vũ, đột nhiên nói một tiếng: "Tô Vũ, cám ơn ngươi."

    Tô Vũ khẽ giật mình, không thể tưởng được vị này ngày thường tâm cao khí ngạo căn bản không thèm để mình trong mắt, bây giờ lại nói một tiếng cảm ơn như vậy.

    "Làm sao vậy? Đại lớp trưởng?" Tô Vũ có chút ngạc nhiên.

    "Ta thay mặt toàn bộ bạn học cám ơn ngươi , lúc ấy, nếu không phải ngươi... Chúng ta đều sẽ không toàn mạng, ngươi... Đã cứu chúng ta." Lôi Nhụy bị hắn gọi một tiếng "Đại lớp trưởng" bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, lại nghĩ thái độ của mình trước kia đối đãi với Tô Vũ cũng không hay, có chút xấu hổ liền lôi kéo Tô Ngọc đi ra ngoài.

    Tô Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Vũ, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói, ngược lại quay sang Trương Trọng Mưu nói ra một câu: "Dưỡng thương tốt nha."

    Trương Trọng Mưu ngạc nhiên nói: "Tô Ngọc đại a đầu vậy mà cũng biết quan tâm người khác, Vũ thiếu gia, ngươi nói có kỳ quái hay không?"

    Tô Vũ kêu rên một tiếng, toàn thân đau nhức kinh khủng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta bất tỉnh một lúc, tỉnh dậy lại nằm ở đây, hiện ở bên ngoài tình huống ra sao rồi, cảnh sát tới chưa? Tra ra những thứ quái vật kia là cái gì chưa? Động vật biến dị trong vườn bách thú? Hay là do một nhà khoa học biến thái nào đó sáng tạo ra?

    "Cảnh sát?" Trương Trọng Mưu sắc mặt trầm xuống, nói: "Không có, tất cả mọi người đều không bắt được tín hiệu điện thoại, cả điện thoại cố định của trường học cũng không liên lạc được, lúc này đây, chỉ sợ chết hơn trăm người rồi... Hiện tại thi thể còn chồng chất ở bên ngoài, nhân viên nhà trường còn đang tranh cãi về việc xử lý như thế nào kia kìa."

    Tô Vũ trong lòng phát lạnh, sau đó tức giận, nói: "Điện thoại không liên lạc được chẳng lẽ không thể tự mình đi tìm sao? Đồn cảnh sát cách trường học lại không xa, ở đây xảy ra sự tình nghiêm trọng như vậy, vậy mà không có người quan tâm? Cái này..."

    Trên thực tế theo lý mà nói, nhiều người bị thương như vậy, sớm nên chuyển tới bệnh viện lớn trong thành phố, nhưng bây giờ lại chen nhau vào phòng Y tế của trường học, tại đây thiết bị chữa bệnh đơn sơ, chỉ có thể tiến hành một ít băng bó đơn giản các loại, giờ phút này khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết của người bị thương.

    Tô Vũ nguyên vốn là có vài phần nộ khí, thầm nghĩ chẳng lẽ nhân viên nhà trường còn muốn giấu diếm hay sao? Không đúng, chết nhiều người như vậy, có thể lừa gạt được sao?

    "Không, không phải không quan tâm... Mà là.. Là hiện tại..." Trương Trọng Mưu trên mặt lộ ra vài phần quỷ dị: "Là không ai biết rõ chúng ta hiện nay đang ở nơi nào?"

    Tô Vũ ngẩn ngơ.

    "Có ý tứ gì? Lão mưu tử, không ai biết rõ chúng ta ở đâu nghĩa là sao? Chúng ta không phải ở trường học sao, ở đây không phải phòng y tế của trường học sao?"

    Trương Trọng Mưu cười khổ, nói: "Ngươi nghe ta nói này, việc này... Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thực con mẹ nó cơ hồ đã cho rằng ta đang nằm mơ, phía ngoài trường học của chúng ta… tất cả đều là cây cối, con mẹ nó, thật là quỷ dị, trường học của chúng ta giống như mọc chân chạy đến rừng rậm."

    "Hả?" Tô Vũ nhất thời có chút không kịp phản ứng, hỏi: "Rừng rậm, cái gì rừng rậm?"

    "Bên ngoài trường học của chúng ta... Không còn là cảnh tượng ngày thường mà chúng ta vẫn thấy, đã không có đường cái, cũng không có khu dân cư, không có tiệm Internet mà chúng ta hay vào chơi, không có... Hiện tại bốn phía đều là rừng rậm, tất cả đều là cây to che trời."

    Trương Trọng Mưu càng nói thanh âm càng cổ quái, nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cơ hồ đã thay đổi.

    Loại sự tình này, ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, Tô Vũ nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cơ hồ cho là mình nghe lầm, sau đó quay đầu nhìn những người bị thương khác, hỏi một cô gái nằm gần đó: "Hắn nói toàn bộ là thật sự?"

    Cô bé này mặt mũi tràn đầy sợ hãi, sau đó gật gật đầu, ngay cả nói cũng không nên lời.

    Bên ngoài trường học biến thành rừng rậm? Cái này suy cho cùng là cái gì? Khoa học viễn tưởng sao? Hay là phim Hollywood? Tô Vũ vừa định cười, cho rằng cái này nhất định là bọn Trương Trọng Mưu đang thông đồng với nhau trêu đùa mình !

    Đột nhiên, Tô Vũ nghĩ tới sự tình lúc trước trong trường học "Ầm ầm" nổ mạnh cùng lay động kịch liệt, sau đó, bầu trời trở nên âm u, lúc ấy, chính mình mơ hồ có một loại cảm giác, giống như lúc đó đổi sang ngày mới.

    "Đổi ngày?" Tô Vũ hít một hơi lãnh khí, đột nhiên cảm thấy toàn thân một mảnh lạnh như băng.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile








    Góp ý, phản hồi cho truyện : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93092

    Bàn luận truyện : http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=93138
    Lần sửa cuối bởi Diệt Ái Vô Tâm Miêu, ngày 27-03-2013 lúc 10:12.

    ---QC---


  10. Bài viết được 88 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aaaaza,interfol,jackperson,lonelydrgon,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status